Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1488: Trời liên tục trút phong hỏa (1)
Sự kiên quyết trong mắt Bạch Hạo càng thêm kiên định. Hắn vung hai tay lên. Tất cả linh hồn ở bốn phía xung quanh, ở một tích tắc này tất cả đều chấn động, đồng thời dũng mãnh tràn vào. Sau đó một tiếng nổ ngập trời bỗng nhiên vang vọng ở toàn bộ Minh Cung, chỗ đầu nguồn của Minh Hà.

Hai mươi màu!

Hai mươi mốt màu!

Cho đến giờ phút này, Bạch Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía hư vô, phát ra một tiếng gào thét mạnh nhất của hắn!

Ở trong tiếng rít gào này, linh hồn của hắn... đột nhiên thiêu đốt. Mượn lực thiêu đốt này, mượn linh hồn của bản thân Minh Hoàng, lấy Minh Hà làm gốc rễ, lấy hồn phách làm cơ sở. Bên trong cặp mắt của Bạch Hạo đều bị ngọn lửa tràn ngập. Lúc này trên thân thể hắn thiêu đốt hai mươi mốt màu lửa... dần dần... Xuất hiện thêm một màu sắc!

Chính là... Hai mươi hai màu lửa lửa!!

Ở trong chớp mắt khi hai mươi hai màu lửa này xuất hiện. Toàn bộ thiên địa Man Hoang hình như cũng không có gì thay đổi. Dường như tất cả vẫn như bình thường. Nhưng tất cả tu sĩ hai bên đang chiến đấu ở trên chiến trường đều không biết tại sao trong lòng run lên. Dường như ở bên trong thiên địa này đột nhiên hạ xuống một khí tức bọn họ không nhìn thấy được, nhưng khiến cho linh hồn bọn họ đều phải run rẩy!

Nguyên Anh cũng tốt, Thiên Nhân cũng được, cho dù là Bán Thần... tất cả đều ở bên tỏng một tích tắc này, toàn bộ tâm thần chấn động mạnh, hoảng sợ hít một hơi thật sau!

Không chỉ là Man Hoang, còn có tất cả sinh linh trên đại lục Thông Thiên. Bất luận là tu sĩ hay mãnh thú, cho dù là thảm thực vật hoặc là người phàm. Tất cả đều ở bên trong trời cao của toàn thế giới này, xuất hiện lưới thế giới với phạm vi khổng lồ nhất từ trước tới nay bao trùm tất cả màn trời...!

Mơ hồ, ở trong một chớp mắt này, tất cả tồn tại bên trong toàn thế giới, dường như bên tai đều nghe được tiếng nói thì thào khe khẽ đến từ trong hư vô, cùng uy áp không có cách nào tưởng tượng được đè ép xuống!

- Sư tôn... Ta tới cứu sư tôn!

Giọng nói này mang theo niềm tin kiên định!

Giọng nói này, ẩn chứa sự điên cuồng không sợ hãi!

Giọng nói này còn ngưng tụ chấp nhất ơn thầy giống như trời, thà rằng thịt nát xương tan, cũng muốn báo đáp ơn thầy!

Trong thiên địa vang lên tiếng nổ lớn. Trong nháy mắt toàn bộ bầu trời Man Hoang đã bị một mảnh biển lửa sáng chói vô biên, chớp mắt bao phủ. Viển lửa này vừa xuất hiện. Đồng thời, bên trong Man Hoang, các chiến tu của hai bên đang giao chiến đều bị hoảng sợ, đều bị kinh hãi, đều hít hơi lạnh!

- Thiên... Thiên hỏa!

- Trời cao thiêu đốt. Cái này... làm sao có thể như vậy được.

- Bên trong ngọn lửa kia... Có người!!

Theo tiếng kinh ngạc vang vọng, trong chớp mắt, biển lửa trên trời cao cuối cùng bị buộc phải quanh một thân ảnh khổng lồ.

Thân ảnh ấy giống như đủ cao cùng với trời cao, giống như một người khổng lồ hỏa diễm kinh thiên động địa, sinh ra ở bên trong biển lửa kia, tản ra uy áp khiến cho thế giới run rẩy. Hình như chậm rãi ngẩng đầu lên, từ xa nhìn thấy Thông Thiên Hải!

- Đó là... Minh Hoàng!

- Là Minh Hoàng!

Rất nhanh, sau khi nhìn thấy rõ ràng người khổng lồ này, tất cả bản thổ, tất cả hồn tu bên trong Man Hoang bất luận là Thiên Hầu hay Thiên Công, đều ở trong một cái chớp mắt này, kinh ngạc kêu lên thất thanh.

Ở trong thời khắc toàn bộ Man Hoang đều chấn động, Bạch Hạo ở trên trời cao, chợt lắc một cái, nhất thời này biển lửa nổi khắp bầu trời, giống như dời núi lấp biển, mãnh liệt phóng về phía Thông Thiên Hải!

Từ phía xa nhìn vào, hỏa biển trên bầu trời này mang theo khí thế không có cách nào hình dung, cuộn trào mãnh liệt lao nhanh, giống như muốn đốt cháy tất cả hư vô bên trong thế giới này.

Thậm chí giờ phút này, nước biển màu vàng của Thông Thiên Hải này ở trong trung ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt tới, cũng dâng lên sóng dao động vô tận, giống như muốn đi ngăn cản hỏa diễm tới gần. Nhưng tất cả lại giống như muối bỏ biển!

Biển lửa kia từ Man Hoang, mãnh liệt thiêu đốt đến, chớp mắt lại bao trùm Thông Thiên Hải, khiến cho bầu trời, biển rộng, lộ ra hỏa diễm vô tận. Bên trong ngọn lửa này ẩn chứa ý chí của Bạch Hạo, từ bốn phương tám hướng, từ bầu trời cùng với mặt biển, bỗng nhiên vọt về phía trung tâm Thông Thiên Đảo...!

Thông Thiên Hải hình như cũng không chịu nổi ngọn lửa này đốt cháy, đang bốc hơi lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hóa thành lực lượng thiên địa nồng đậm, không ngừng khuếch tán ra về bốn phía xung quanh.

Lực lượng thiên địa nồng đậm này mạnh nhất từ trước tới nay, khiến cho toàn thế giới, không chỉ là đại lục Thông Thiên, cho dù Man Hoang... cũng ở trong một tích tắc này, bị lực lượng thiên địa kinh người này tràn ngập bao trùm.

Vô số cây khô gặp mùa xuân, vô số mãnh thú gào thét, vô số sinh linh... đều ở trong một cái chớp mắt, tâm thần chấn động mãnh liệt!

Chỉ là... Một loại bất an đến từ bản năng, cũng theo linh khí nồng đậm trong thiên địa tản ra, hiện lên ở trong lòng chúng sinh. Dù sao không phải là do thiên địa biến hóa tự nhiên thành. Đây giống như là tu sĩ thiêu đốt linh hồn, tiêu hao ra!

Thông Thiên Hảikhông phải vô tận. Dưới sự thiêu đốt như vậy, mặc dù có thể khiến cho khí linh của thế giới này thoáng cái trở nên vô cùng nồng đậm. Nhưng cái giá lớn là Thông Thiên Hải không thể tổn hao nghịch chuyển!

Chỉ có điều... Bạch Hạo đã không chú ý tới những thứ này. Hai mươi hai màu lửa này vượt qua cực hạn của thế giới. Cho dù là hắn lấy linh hồn của mình tới luyện thành, nhưng muốn khống chế, cũng cực kỳ khó khăn.

Mà đây chỉ là một trong những nguyên nhân. Còn có nguyên nhân trọng yếu hơn...

Bạch Hạo biết thời gian của mình, không nhiều lắm!!

Lấy linh hồn của mình luyện chế ra hai mươi hai màu lửa, giống như Thông Thiên Hải, không phải là vô tận. Có thể nói là tồn tại hoàn toàn lấy việc thiêu đốt linh hồn của mình để trả giá. Sợ là không bao lâu, khi linh hồn của mình hoàn toàn thiêu đốt hầu như không còn, lúc đó chính là thời khắc hai mươi hai màu lửa mạnh nhất từ trước tới nay sẽ biến mất!

Thời gian cấp bách, ý chí của Bạch Hạo hăng hái khuếch tán, huy động bốn phía xung quanh biển lửa, lao thẳng đến Thông Thiên Đảo!

Nếu như cảnh tượng như vậy dừng lại, như vậy trong hình ảnh này, không nhìn thấy được bầu trời, không nhìn thấy được Thông Thiên Hải. Có thể nhìn thấy được... chỉ là hỏa diễm vô cùng vô tận, giống như mang theo cơn giận của trời, trong sự điên cuồng, mang theo tất cả trùng kích Thông Thiên Đảo!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1489: Trời liên tục trút phong hỏa (2)
Mà giờ phút này, Thông Thiên Đảo dường như không phải có bên trong Thông Thiên Hải, mà là tồn tại ở bên trong thiên hỏa. Bãi cát ở bốn phía xung quanh hòn đảo, trong nháy mắt lại hóa thành đất khô cằn. Thậm chí xuất hiện từng vết nứt!

Cho đến khi một tiếng nổ lớn kinh thiên, giống như người khổng lồ rít gào, giống như trời xanh trong u minh đang tức giận gào thét, đến từ trên bầu trời, đến từ trên mặt biển, đến từ hỏa diễm tám phương này. Chỉ trong chớp mắt một cái, liền trực tiếp đánh vào trên Thông Thiên Đảo.

Bãi cát xung quanh đảo vốn đã nứt ra, trong phút chốc lại tan vỡ nổ tung, chia năm xẻ bảy. Những khối vụn này không chờ bắn ra bốn phía, lại ở trong ngọn lửa kia, trực tiếp trở thành tro bụi!

Dường như hai mươi hai màu lửa này đã ẩn chứa ý chí của Bạch Hạo, không chỉ muốn cứu Bạch Tiểu Thuần, còn phải biến Thông Thiên Đảo, thành lửa cháy hừng hực lan ra đồng cỏ. Cho dù sinh linh đồ thán cũng muốn hoàn toàn đốt cháy!

Tiếng sấm không ngừng vang vọng trên thế giới. Biển lửa này giống như cuồng phong, gào thét hiện lên ở khắp nơi, hình thành cái miệng lớn, chớp mắt một cái đã nuốt lấy Thông Thiên Đảo vào bên trong!

Trong một chớp mắt này, tất cả thực vật Trên Thông Thiên Đảo... trực tiếp tiêu tan. Từng dãy núi cũng ở dưới ngọn lửa này, trực tiếp đỏ đậm, bị cứng rắn vỡ nát thành tro!

Càng không cần phải nói tới những lầu các khắc thế lan ngọc, ở trong ngọn lửa này quét ngang, trong nháy mắt tiêu tan sạch sẽ. Còn có quá nhiều dược thảo trân quý trên đảo này, còn có mọi chỗ trong thiên địa ẩn chứa càng nhiều lực lượng thiên địa, do nước Thông Thiên Hải ngưng luyện ra đầm nước, thác nước, tất cả đều ở trong hỏa diễm này, trở thành một phần hư vô.

Cũng may Bạch Hạo có thiện tâm. Lúc này mặc dù hỏa diễm xem như bao vây xung quanh Thông Thiên Đảo, nhưng hắn cuối cùng cũng không liên lụy tới những thị vệ trên đảo Thiên Tôn. Giờ khắc này, mỗi một thị vệ đang hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra. Cho đến khi cách xa Thông Thiên Đảo, mỗi người bọn họ nhìn Thông Thiên Đảo bị ngọn lửa cắn nuốt, trong tâm thần đã nổi lên sóng to gió lớn.

- Cái này... cái này...

- Lại dám tập kích bất ngờ Thông Thiên Đảo...

Những thị vệ này mỗi một người đều kinh ngạc kêu lên. Trong bọn họ còn có hai lão già, tản ra tu vi Bán Thần. Hai người này chính là thần vệ của Thông Thiên Đảo!

Chỉ có điều, cho dù là bọn họ, lúc này tâm thần cũng điên cuồng run rẩy. Bọn họ nhìn ngọn lửa kia, càng hoàn toàn không dám tới gần. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn biển lửa vô tận này, lúc này từ bốn phía xung quanh Thông Thiên Đảo, lao thẳng đến khu vực trung tâm... cũng chính là ba ngọn núi này, Đạo Cung cùng với bức tượng Thiên Tôn!

Trong tiếng nổ vang, hai ngọn núi trái và phải trong nháy mắt đỏ đậm, chợt sụp xuống, trở thành tro bụi. Sau đó, hỏa diễm ở bốn phía xung quanh lại trực tiếp cắn nuốt bức tượng Thiên Tôn ở bên trong.


Ở dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, bức tượng Thiên Tôn tan chảy với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Cũng chính là thời gian mấy hơi thở, bức tượng Thiên Tôn sừng sững ở chỗ này đã lâu năm tháng, dần dần trở thành tro bụi...

Kể cả ngọn núi, kể cả Đạo Cung trên đó... chớp mắt một cái ở đây đều... trở thành hư vô!

Toàn bộ thế giới Thông Thiên tồn tại ở bên trong thế giới Thông Thiên, từ sau khi đuổi Khôi Hoàng Triều rời đi, trước sau tồn tại trong thiên địa này, chí cao vô thượng thánh địa... Lúc này, theo một đám thiên hỏa hạ xuống, tất cả đều hóa thành hư ảo...

Mà ở trên đống đổ nát này, tản ra khí tức hỏa diễm khiến cho thế giới run rẩy. Ở trong tiếng nổ lớn này, mơ hồ... Giống như hình thành một vị người khổng lồ hỏa diễm điên cuồng mãnh liệt!

Có thể mơ hồ nhìn thấy được, người khổng lồ này mặc đế bào hỏa diễm, mang theo đế quan hỏa diễm, đứng ở trên Thông Thiên Đảo, hướng về phía mặt đất lớn tiếng rít gào!

- Sư tôn, ta tới cứu sư tôn!

Cảnh tượng như vậy công kích rất lớn đối với đám thị vệ ở bốn phía xung quanh. Bọn họ không có cách nào hình dung. Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, trong đầu chấn động. Bọn họ đứng ở nơi đó thân thể lay động, tâm thần nổi lên sóng lớn ngập trời, hoàn toàn khó có thể bình tĩnh.

Mà biển lửa này đốt cháy, vẫn không có kết thúc!

Lúc này theo người khổng lồ hỏa diễm rít gào, biển lửa này đến từ bốn phương tám hướng xung quanh, ngưng tụ ở trên Thông Thiên Đảo, rốt cuộc thiêu đốt tất cả tồn tại trên đảo nhỏ, theo từng vết nứt trên mặt đất, lao thẳng đến dưới nền đất Thông Thiên Đảo!

Dưới nền đất Thông Thiên Đảo, chính là trận pháp chỗ Địa Cung kia!

Thời khắc này bên trong Địa Cung, trận pháp mở ra vận chuyển toàn diện. Tất cả mọi hài cốt ở bốn phía xung quanh, bao gồm ba bộ thi hài Khôi Hoàng trước kia đều đã hoàn toàn dung hòa, trở thành một phần của trận pháp.

Mà ở vị trí trung tâm trận pháp, bên trong đầm nước màu đen, đầm nước đã biến mất. Thay vào đó lại là vô số phù văn màu đen. Những phù văn này đã lấp đầy thân thể của Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ.

Về phần Thiên Tôn, lúc này hai tay hắn lần lượt ấn Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ xuống. Trong thần sắc dữ tợn của hắn mang theo sự điên cuồng, đang gầm khẽ.

- Dung hợp! Dung hợp!! Dung hợp cho ta!!!

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ không ngừng run rẩy. Lúc này thân thể của bọn họ đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được... Giống như sắp dung hợp với nhau...

Cũng chính là vào lúc này, toàn bộ Địa Cung chợt lay động, giống như long trời lở đất, giống như tận thế hạ xuống. Tường đá bốn phía xung quanh Địa Cung, trong phút chốc lại đỏ ngầu. Trong chớp mắt một cái, theo tiếng nổ lớn rung trời vang lên, thình lình từ bên trong tường đá ở bốn phía xung quanh, từ bên trong nham đỉnh phía trên, trực tiếp lại có hỏa diễm kinh thiên... Ầm ầm hạ xuống!

Giống như... trời trút phong hỏa!

Tất cả mọi thứ bên ngoài, Thiên Tôn làm sao có thể không biết. Nhưng hiện tại dang là thời điểm mấu chốt trong lần dung hợp này. Hắn không có cách nào phân tâm. Hơn nữa, đối với hắn mà nói, đừng nói hủy Thông Thiên Đảo, cho dù là hủy toàn bộ thiên địa, người của toàn thế giới đều chết sạch, đều không có quan trọng bằng chuyện hắn cần làm lúc này!

- Dung hợp cho ta!

Mắt thấy hỏa diễm bốn phía xung quanh hạ xuống, Thiên Tôn lớn tiếng rít gào. Tu vi toàn thân hắn bỗng nhiên khuếch tán ra, ngăn cản biển lửa tới gần. Đồng thời, tu vi của hắn bạo phát, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ dung hợp trong hai tay của hắn, lại nhanh hơn.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1490: Huyết khí trùng sinh (1)
- Sư tôn!

Bên trong hỏa diễm hạ xuống, truyền ra tiếng gào thét thê lương của Bạch Hạo. Thời khắc này Bạch Hạo chính là biển lửa này. Theo biển lửa hạ xuống, hắn lập tức liền nhìn thấy sư tôn của mình, lúc này giống như mất đi tất cả ý thức, đang bị Thiên Tôn đè xuống. Thân thể hắn cùng Đỗ Lăng Phỉ... đã dung hợp lại với nhau...

Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Hạo nhất thời điên cuồng đến cực hạn. Tiếng hắn rít gào rung cả trời đất. Hai mươi hai màu lửa lập tức bị ảnh hưởng, nhất thời bạo phát, lấy tốc độ nhanh hơn, trực tiếp lại phá nát tất cả mọi tường đá ở bốn phía xung quanh, còn dung hòa phía đỉnh, toàn diện hạ xuống, Hỏa diễm từ bốn phía xung quanh, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần!

Từ phía xa nhìn lại, biển lửa xung quanh hung bạo mạnh mẽ đến cực hạn, mang theo khí tức nào đó khiến cho thần sắc của Thiên Tôn cũng phải biến hóa!

Tu vi của Thiên Tôn tản ra tạo thành màn phòng hộ, rốt cuộc lại bị biển lửa này trực tiếp không để ý tới.

- Đây là lửa gì!

Thiên Tôn biến sắc, trong lòng càng cực kỳ chấn động. Ngọn lửa kia thật sự cường hãn, vượt quá sự phán đoán của hắn trước đó.

Cũng chính là trong chớp mắt, biển lửa này lại ầm ầm xuyên qua phòng hộ của Thiên Tôn, vượt qua Đỗ thân thể Lăng Phỉ. Thời điểm xuất hiện... Thình lình đã ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần!

Sau đó... chấn động mạnh ra phía ngoài một cái!!

Ầm ầm ầm!

Một lực mạnh không có cách nào hình dung, ở trên biển lửa hai mươi hai màu vượt qua cực hạn của thế giới này, trực tiếp bạo phát ra, cuối cùng hình thành một vòng bức tường lửa dồi dào, trực tiếp lại hung hăng đẩy thân thể của Thiên Tôn ra!

Thiên Tôn lộ ra thần sắc dữ tợn, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn cùng điên cuồng.

- Bạch Hạo, ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Thiên Tôn gầm khẽ, tu vi toàn thân tản ra, khí thế chuẩn Thiên Tôn trực tiếp bạo phát, muốn dập tắt biển lửa này. Nhưng lúc này nhiệt độ cao bên trong biển lửa này khuếch tán ra, khiến cho trong lòng Thiên Tôn ở cũng lo lắng, thậm chí cảm nhận được một tia nguy cơ sinh tử!

- Đây... Đây rốt cuộc là lửa gì!

Ở trong hỏa diễm này, cho dù là Thiên Tôn cũng không thể không lui về phía sau ra. Bị đẩy ra... còn có Đỗ Lăng Phỉ!

Đỗ Lăng Phỉ đã sớm hôn mê. Lúc này bị Bạch Hạo mạnh mẽ tách ra khỏi Bạch Tiểu Thuần, trạng thái dung hợp bị lập tức cắt ngang. Thân thể trực tiếp bị đẩy về phía xa!

Mà tường lửa này vẫn đang không ngừng khuếch tán. Trong tiếng nổ lớn, Thiên Tôn bị ép phải lui tiếp về phía sau.


Tất cả những điều này nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế đều phát sinh trong chớp mắt!

Sau khi đẩy Đỗ Lăng Phỉ cùng Thiên Tôn ra, ở trung tâm của một vòng bức tường lửa này, trong hỏa diễm ngưng tụ, bóng dáng của Bạch Hạo đã từ bên trong hỏa diễm huyễn hóa ra, đứng ở... trước người Bạch Tiểu Thuần đang hôn mê!

Đang dung hợp lại bị cắt ngang, khiến cho thân thể Bạch Tiểu Thuần nghịch chuyển. Hắn vốn hôn mê, ở dưới nhiệt độ cao của hỏa diễm bốn phía xung quanh, lại có vẻ thanh tỉnh.

Hắn miễn cưỡng mở hai mắt ra. Trong đôi mắt đục ngầu vô thần, lộ ra vẻ mờ mịt. Sau khi nhìn thấy rõ hỏa diễm cùng với Bạch Hạo, giọng nói của Bạch Tiểu Thuần lộ ra sự suy yếu, thì thào nói nhỏ.

- Hạo nhi...

Một tiếng Hạo nhi này, khiến cho thân thể Bạch Hạo run rẩy. Trong mắt mang theo sự bi ai không có cách nào hình dung. Sức sống của Bạch Tiểu Thuần gần như sắp bị tiêu diệt hết, hai mắt đã lại nhắm lại. Cảnh tượng như vậy, khiến cho tâm thần Bạch Hạo đều đau đớn đến cực hạn.

- Sư tôn, tất cả giao cho ta!

Bạch Hạo hung hăng cắn răng. Hắn cảm nhận được hồn của mình đang nhanh chóng tiêu tan. Hắn hiểu rõ mình không có cách nào kiên trì hai mươi hai màu lửa này quá lâu.

Điều quan trọng nhất trước mặt hắn lúc này, chính là cứu được sư tôn. Hắn thật sự nhận thấy được thương thế của Bạch Tiểu Thuần rất nặng. Nhất từ trước tới nay... sức sống đã bị lấy đi chín phần chín.

Thứ duy nhất còn tồn tại, chỉ có một tia khí tức còn lại...

Có tia lưu lại, chính là hình thần câu diệt, thân chết đạo tiêu!

Bạch Hạo biết điểm mấu chốt nhất lúc này. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự, chợt gầm nhẹ một tiếng. Trong chớp mắt, bức tường lửa ở bốn phía xung quanh chợt co lại. Ở trong quá trình co lại này, chợt có lực truyền tống truyền lên.

Giống như hắn muốn dựa vào hai mươi hai màu lửa vượt qua cực hạn của thế giới này, mạnh mẽ na di, mang Bạch Tiểu Thuần rời đi!

- Bạch Hạo, ngươi dám!

Mắt thấy Bạch Hạo sắp ở trước mặt mình, cứu Bạch Tiểu Thuần rời đi. Loại cảm giác mắt nhìn thấy hi vọng đang ở trước mắt, nhưng lại bị người khác phá hủy, còn muốn cướp đi hi vọng, khiến cho Thiên Tôn vốn đã phẫn nộ cùng điên cuồng, không để ý tới thân tình, liều lĩnh nhất thời càng bạo phát.

Hắn tuyệt đối không thể đồng ý, cũng tuyệt đối không thể để mặc cho Bạch Hạo... cứu Bạch Tiểu Thuần rời đi!

- Chính là biển lửa, tan ra cho ta!

Ở dưới lửa giận này, Thiên Tôn đã hoàn toàn cuồng bạo. Cho dù tường lửa này khiến cho hắn kinh tâm, nhưng uy áp của hắn vẫn cuồn cuộn bạo phát ngập trời! Uy áp này mạnh mẽ, hình thành đè ép cực lớn, khiến cho hư vô ở bốn phía xung quanh vỡ nát, khiến cho bầu trời run rẩy, khiến cho Thông Thiên Hải thậm chí toàn bộ đại lục Thông Thiên đều phải chấn động.

Hình như giờ phút này, trên người của hắn ngưng tụ là lực lượng của toàn thế giới. Hắn tức giận, chính là cơn giận của thế giới!

Ở trong một tích tắc này, khí của hắn không ngừng quật khởi. Chớp mắt một cái, rốt cuộc bạo phát đến cực hạn. Bên ngoài nước biển rít gào, tất cả địa mạch đại lục Thông Thiên đều run rẩy. Thậm chí trên bầu trời này cũng xuất hiện từng vết nứt!

Tất cả khí tức, tất cả tu vi, tất cả uy áp, đều ở trong một cái chớp mắt này, dốc sức bạo phát. Chân phải của hắn giơ lên, hung hăng đạp một cái về phía trước!

Bước chân này đạp xuống, khí tức của hắn, tu vi của hắn, uy áp của hắn giống như đã trở thành thực chất, hình thành một pháp tướng ảnh cực lớn, từ trên người hắn mạnh mẽ ầm ầm vọt về phía hỏa diễm đằng trước mặt!

Pháp tướng này toả ra năm màu, ẩn chứa phong vũ lôi điện, thình lình có ý chí thế giới ngưng tụ. Lúc này theo pháp tướng lao ra, dường như sử dụng lực lượng của toàn thế giới, đi trấn áp hai mươi hai màu lửa này!

Khí thế như vậy, hủy thiên diệt địa!

Ầm một tiếng!

Biển lửa này vượt qua cực hạn của thế giới, ở trước mặt hắn lại có thể lay động kịch liệt. Bạch Hạo ở bên trong hỏa diễm, thân thể run rẩy mãnh liệt. Hình như có một

bàn tay to vô hình đang gào thét lao đến, muốn trực tiếp đập nát cả hỏa diễm và Bạch Hạo ở bên trong!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1491: Huyết khí trùng sinh (2)
Hồn Bạch Hạo bị thiêu đốt mãnh liệt, muốn đi ra chống đỡ. Nhưng uy áp đến từ Thiên Tôn quá mạnh mẽ. Thời khắc này, Thiên Tôn đang đi tới từng bước gần. Mỗi một bước chân hắn hạ xuống, đều làm cho hai mươi hai màu lửa này lui lại. Dường như ở trước mặt hắn, hai mươi hai màu lửa vượt qua cực hạn của thế giới này cũng bị nghiền ép!

- Không ai, có thể ngăn cản ta đi cứu sư tôn!

- Thông Thiên đạo nhân... Ngươi cũng không được!

Theo Thiên Tôn đi tới, theo khí thế của hắn không ngừng bạo phát, Bạch Hạo phát ra gào thét thê lương tới tận cùng. Ở trong tiếng gào thét này, hai tay hắn đưa ra, quay đầu lại thoáng nhìn Bạch Tiểu Thuần. Sau đó ánh mắt buồn bã, còn có sự ly biệt khó nói không muốn. Khi quay đầu lại, trong mắt của hắn chỉ còn lại sự kiên quyết. Hai tay hắn hung hăng vung mạnh lên!

- Thiêu đốt đi. Hồn của ta, tất cả của ta!

Bạch Hạo cười ha hả. Rốt cuộc một hơi thở, bốn phần hồn hiện tại còn lại của bản thân hắn, tất cả... trong nháy mắt thiêu đốt!

Không tiếc trả giá lớn, không tiếc tất cả, không giữ lại chút nào!

Theo sự thiêu đốt, hai mươi hai màu lửa này bị Thiên Tôn áp chế, thật giống như được rót vào nhiên liệu. Ở trong một tích tắc này, hai mươi hai màu lửa điên cuồng dâng lên. So với trước kia còn muốn cuồng bạo hơn gấp mấy lần. Ở trong sự khuếch tán này, Thiên Tôn đang ngưng tụ lực thế giới, thần sắc hắn một lần nữa điên cuồng biến đổi.

- Không!

Khuôn mặt Thiên Tôn vặn vẹo. Trước đó nhìn hắn dường như cường thế, nhưng trên thực tế hai mươi hai màu lửa này vẫn khiến cho hắn rất kiêng kỵ. Chẳng qua là hắn mạnh mẽ trấn áp mà thôi. Lúc này biển lửa này theo sự thiêu đốt của Bạch Hạo, mãnh liệt bạo phát. Cho dù là hắn, cũng không tránh được phải một lần nữa lui về phía sau.

Nhưng hắn không cam lòng. Lúc này hai mắt hắn tràn ngập huyết sắc. Trong sự điên cuồng, mắt thấy lực truyền tống bên trong biển lửa kia đã bắt đầu triển khai, Thiên Tôn gầm thét giận dữ. Hình như toàn thế giới cũng có thể nghe được tiếng của hắn.

- Thiên cốt bốn mạch!

Thiên Tôn rít gào. Theo âm thanh truyền ra, chỗ bốn mạch của đại lục Thông Thiên đều chấn động. Lại có những hình ảnh trùng điệp, từ trên đại lục bốn mạch này bỗng nhiên phóng lên trên không trung, giống như hồn của mặt đất!

- Kim Hải làm thịt!

Trên trán của Thiên Tôn nổi gân xanh. Trong tiếng gào thét, hai tay hắn vung mạnh lên. Nhất thời tất cả nước biển Thông Thiên Hải bên ngoài chợt phóng lên trên không trung. Ở trên bầu trời này, toàn bộ nước biển Thông Thiên Hải trong chớp mắt ngưng tụ lại cùng một chỗ. Sau khi cùng hồn của mặt đất bốn mạch dung hợp, thình lình lấy hồn mặt đất bốn mạch làm xương, nước biển vì thịt, hình thành một bàn tay kim sắc khổng lồ!

Bàn tay này vừa xuất hiện, lại trực tiếp tản ra khí tức làm cho tất cả sinh linh bên trong đại lục Thông Thiên đều run rẩy hoảng sợ. Đây là... bàn tay thế giới chân chân chính chính!

Bàn tay bỗng nhiên chộp về phía Thông Thiên Đảo!

Tốc độ của bàn tay này cực nhanh. Trong tiếng nổ lớn, bàn tay lớn trên không trung lại hung hăng chộp về phía Thông Thiên Đảo, về phía biển lửa do Bạch Hạo ở bên trong hóa thành đang nhanh chóng truyền tống!

Trong lòng Bạch Hạo tràn đầy tuyệt vọng. Hắn cười một tiếng đầy vẻ thê thảm. Bàn tay thế giới này, tuy rằng dưới thần hồn của hắn thiêu đốt, hai mươi hai màu lửa này có thể đối kháng... Nhưng lại không thể tránh khỏi, sẽ bị nó cắt đứt truyền tống.

Ở dưới sự thiêu đốt này, hồn của hắn nhất định không thể kiên trì được tới lần truyền tống tiếp theo...

Nhưng vào lúc này... Ở phương hướng đông mạch Thông Thiên, chính xác mà nói, là ở bên trong sơn môn Nghịch Hà Tông, có một khí huyết ngập trời khiến cho trời cao này trực tiếp liền trở thành huyết sắc... lại trùng thiên, bạo phát ra!

Khí huyết ngập trời đến từ đông mạch Thông Thiên ở trong nháy mắt đã bạo phát ra. Giữa không trung Thông Thiên Đảo có một đạo huyết quang, từ phía đông mang theo sự điên cuồng vô cùng vô tận, xuyên qua hư vô, kinh thiên động địa, gào thét đến!

Huyết quang này thình lình là... Một huyết mâu do máu tươi tạo thành...!

Huyết mâu này có kích thước chừng vạn trượng, một đường giống như muốn xuyên qua hư vô. Trong tiếng nổ lớn, nó trực tiếp lại xuất hiện ở trên không trung của Thông Thiên Đảo. Mục tiêu của nó không phải là Thông Thiên Đảo, mà là bàn tay thế giới với xương từ bốn mạch, máu thịt từ Thông Thiên Hải, lúc này đang nhanh chóng lao tới, chọp về phía Bạch Hạo!

Huyết mâu này tới quá nhanh, xuất hiện lại quá đột nhiên. Trong phút chốc, nó liền trực tiếp đánh vào trên bàn tay thế giới, dâng lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.

- Huyết Tổ, ngươi không chết!

Thiên Tôn lộ ra thần sắc dữ tợn vặn vẹo, điên cuồng tức giận gào thét.

Nhưng hắn gào thét có mãnh liệt hơn nữa, cũng vẫn không có cách nào ngăn cản huyết mâu cùng bàn tay thế giới va chạm vào nhau. Trong tiếng nổ lớn, huyết mâu này trực tiếp xuyên thấu qua cánh tay thế giới. Mặc dù bản thân ở dưới sự va chạm này, bị phản chấn vỡ nát thành từng tấc, nhưng vẫn còn khiến cho cánh tay thế giới đang chụp vào Bạch Hạo, ngăn cản Bạch Tiểu Thuần rời đi, phải dừng lại ở giữa không trung một chút!

Chỉ là dừng một chút, nhưng cũng đủ rồi!

Ban đầu Bạch Hạo vốn đã cười thảm trong sự tuyệt vọng. Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào. Thần hồn đang thiêu đốt, hỏa diễm đang bạo phát ra, lực truyền tống hoàn toàn triển khai!

Ầm một tiếng. Bạch Hạo hóa thành hỏa diễm, trực tiếp lại cuốn lấy Bạch Tiểu Thuần, chợt biến mất ở trên Thông Thiên Đảo!

Bạch Tiểu Thuần hôn mê. Vào giờ phút này, thân thể hắn chợt chấn động. Mắt của hắn muốn mở ra, nhưng lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được biển lửa ở bốn phía xung quanh. Chỉ là... Ở nơi con mắt này không nhìn thấy được, hắn hình như cảm nhận được một khí huyết đồng nguyên với mình, đang trong sự yên lặng, đột nhiên bạo phát!

Trên Thông Thiên Đảo, Thiên Tôn rít gào, mang theo sự điên cuồng vượt qua trước đó, khiến cho thế giới run rẩy, khiến cho thiên địa băng hàn!

- Huyết Tổ, ngươi đáng chết. Các ngươi... Đều đáng chết!

Hắn đã tức giận không có cách nào hình dung được. Hắn trả giá bằng cách bỏ ra cốt nhục, bỏ ra tất cả. Nhưng cuối cùng... Lại giống như mấy lần trước, ở thời điểm mấu chốt nhất, lại phát sinh biến cố, thất bại.

Hết lần này tới lần khác thất bại, khiến cho Thiên Tôn đã phát điên rồi.

- Các ngươi đều đáng chết. Các ngươi đều phải chết! Bạch Tiểu Thuần, ngươi chạy không thoát!

Toàn thân Thiên Tôn run rẩy, hai mắt đỏ bừng. Theo tiếng hắn rít gào, bàn tay thế giới này càng lúc càng lớn, đang muốn lao về phía Man Hoang, men theo những nơi Bạch Hạo chạy trốn trong u minh, truy kích.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1492: Huyết tổ sống lại
Nhưng vào lúc này, khí huyết đến từ phía đông, đến từ bên trong sơn môn Nghịch Hà Tông, lại một lần nữa bạo phát ra. Lần này bạo phát, so với trước kia còn muốn mãnh liệt hơn, còn muốn kinh thiên hơn!

Vào giờ phút này, toàn thế giới giống như đều muốn biến thành huyết sắc!

Đông mạch Thông Thiên!

Bên trong sơn môn Nghịch Hà Tông!

Lúc này tất cả đệ tử còn ở nơi này, tâm thần mỗi người đều chấn động mãnh liệt, hoảng sợ đến cực hạn. Tất cả phân tán ra bốn phía, trong mắt mang theo sự kinh ngạc không có cách nào tin tưởng được, nhìn về phía... Tông môn chí bảo, thân thể Huyết Tổ bên trong Nghịch Hà Tông của bọn họ, ở thời điểm năm đó khi lập tông lúc, vẫn đứng sừng sững ở nơi đó...!

Cao lớn vô cùng. Có thể nói người khổng lồ Huyết Tổ đứng sừng sững ở khoảng không dưới tàng cây. Thân hắn cao ngang với cây đại thụ che trời này. Vốn bao nhiêu năm rồi, hắn trước sau vẫn không nhúc nhích, giống như thi thể thật sự.

Nhưng vào giờ phút này, thân thể Huyết Tổ rốt cuộc từ từ chấn động. Theo sự chấn động, bùn đất đọng lại ở trên lớp da của hắn trong bao nhiêu năm tháng trôi qua, rốt cuộc không ngừng vỡ nát. Từng tiếng rắc rắc vang lên. Từng khối bùn đất lớn, đều ầm ầm rơi xuống trên mặt đất.

Nhất là tay phải của hắn, chỗ đã từng là Huyết Khê Nhất Mạch, lúc này càng như vậy. Theo bùn đất rời khỏi, Huyết Tổ dần dần xuất hiện ở trước mặt mọi người. Toàn thân từ trên xuống dưới, giống như vết nứt đang không ngừng lan tràn.

Mà ở trong cơ thể Huyết Tổ, lúc này trái tim khô héo cuối cùng lại chợt chuyển động...

Thịch thịch! Thịch thịch!

Ở dưới chuyển động này còn có tiếng tim đập, bỗng nhiên vang vọng. Thậm chí bốn huyết quản khô cạn xung quanh cũng ở trong trái tim chuyển động dần dần tản ra huyết quang. Có thể nhìn thấy được từng dòng máu tươi, rốt cuộc theo nhịp đập trái tim, ở bên trong những huyết quản này không ngừng chảy xuôi!

Mà vài huyết quản, dùng mắt thường có thể thấy được... đã trực tiếp khôi phục!

Sự khôi phục này đang lan tràn ra, ở trong thân thể Huyết Tổ, điên cuồng khuếch tán. Tiếng nhịp tim của hắn càng lúc càng mãnh liệt. Thậm chí còn truyền ra đến bên ngoài thân thể!

Cảnh tượng như vậy, khiến cho mọi người của Nghịch Hà Tông hít sâu một hơi, kinh ngạc la lên thất thanh.

- Huyết Tổ... Huyết Tổ... Hắn...

- Trời ạ, đây là có chuyện gì vậy?

- Hắn... Hắn sống?

Nhất là Huyết Khê Nhất Mạch càng hoảng sợ đến cực hạn. Bọn họ không có cách nào tưởng tượng được thân Huyết Tổ, nội tình chí bảo của Huyết Khê Nhất Mạch này, bao nhiêu năm rồi bị bọn họ hấp thu tu luyện, thậm chí bắt chước theo, sáng tạo ra rất nhiều thần thông, ngày hôm nay... lại có thể còn sống!!

Phải biết rằng, Huyết Tổ trước kia mặc dù có thể chuyển động, đó là do tất cả tu sĩ của Huyết Khê Nhất Mạch đi điều khiển, mới có thể làm được. Hiện tại... Không có người nào điều khiển, thân thể Huyết Tổ chấn động cùng với tiếng tim đập, khiến cho tâm thần của bọn họ trực tiếp dâng lên sóng lớn ngập trời.

Nhất là tiếng tim đập này càng lúc càng mạnh, rất nhanh, giống như thiên lôi vậy, ầm ầm vang vọng ở tám phương. Trong cơ thể Huyết Tổ, một sức sống kinh thiên động địa, bỗng nhiên bạo phát!

Ở dưới sức sống này bạo phát, khí huyết ngập trời cũng theo đó dâng lên, khiến cho tất cả thiên địa đều nhuộm đầy huyết sắc. Ngay cả phong vân dường như cũng giống Huyết Hải cuồn cuộn điên cuồng phun ra. Giờ phút này Huyết Tổ, dường như sống lại!

Thân thể hắn lại không nhìn ra một chút khí tức tử vong nào. Có thể cảm nhận được, chỉ có lực lượng thân thể kinh người cùng với khí huyết lúc này vẫn đang không ngừng trở nên cường hãn!

Chỉ là... mặc dù thân thể khôi phục sinh cơ, khí huyết kinh thiên, nhưng giờ phút này Huyết Tổ giống như chỉ có thân thể, không... có hồn!

Nhưng... ở trong chớp mắt khi thân thể Huyết Tổ tràn ngập huyết khí, sức sống dạt dào, đột nhiên, ở bên trong Nghịch Hà Tông này, vì đan dược của Bạch Tiểu Thuần năm đó, xuất hiện con Linh Khê Tông Hầu Tử kia, chậm rãi từ trên ngọn núi Linh Khê Nhất Mạch, đứng lên!

Trong mắt của hắn lộ ra vẻ nghiêm trọng nhất từ trước tới nay. Trên mặt hắn còn có một tia kiên quyết.

- Đã đến lúc phải trả lại... đó vốn vẫn chính là ta. Có thể trở về mấy năm nay đã đủ rồi... Mà thôi mà thôi, tuy là mượn lão phu tới nuôi hồn người khác, nhưng đây là một hồi giao dịch công bằng với người canh giữ lăng mộ trong lúc đó!

Lão khỉ truyền ra tiếng cười. Trong nháy mắt, bên trong thân thể rốt cuộc nhanh chóng héo rũ, toàn thân hắn lại hóa thành tro bụi. Chỉ còn lại có một luồng hồn, bỗng nhiên bay ra.

Hồn này... Không phải là hồn của lão khỉ, mà là một tàn hồn tồn tại. Lúc này sau khi nó bay ra, liền lao thẳng đến chỗ Huyết Tổ thân!

Cùng lúc đó, ở bên trong Nghịch Hà Tông này, còn có một con thỏ, trên mặt lộ ra vẻ xúc động tươi cười. Dần dần hai mắt nhắm nghiền, thân thể cũng tiêu tan, cũng có hồn bay ra, lao về phía Huyết Tổ!

Không chỉ là Hầu Tử cùng thỏ. Lúc này, ở bên trong thế giới Thông Thiên này, ở trong rất nhiều khu vực, có một con con hổ có cánh, vốn nằm ở trong dãy núi. Lúc này thân thể nó bỗng nhiên chấn động, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào. Sau đó, thân thể tiêu tan, tàn hồn bay ra!

Còn có một đám phi điểu, còn có con kiến, còn có đại nga giống như thị vệ vậy... Giờ phút này, tất cả những sinh vật xuất hiện biến đổi kỳ kỳ quái quái trong năm Bạch Tiểu Thuần luyện đan, được hắn phóng sinh, ở các khu vực của thế giới này, tất cả đều chấn động, tất cả đều hóa thành tro bụi...

Mà hồn nuôi dưỡng trên người bọn chúng, đều bỗng nhiên phóng lên trên không trung, từ bốn phương tám hướng, lao thẳng đến chỗ Nghịch Hà Tông!

Trong chớp mắt, bên trong Nghịch Hà Tông, trên người Huyết Tổ khí huyết ngập trời, theo từng sợi tàn hồn trở về. Cho đến khi một luồng hồn cuối cùng cũng dung nhập trong cơ thể hắn, toàn thân Huyết Tổ chấn động mạnh.

Có giọng nói trầm thấp, vô cùng rõ ràng từ trong miệng hắn, ầm ầm truyền ra, vang vọng toàn thế giới!

- Hơi thở hôm qua, đổi về thức tỉnh hôm nay... Ta… đã trở về!

Theo âm thanh vang vọng, hai mắt Huyết Tổ bỗng nhiên... mở ra!

Trong đôi mắt này mang theo sát khí ngập trời, mang theo điên cuồng ngập trời, càng mang theo... cừu hận ngập trời!

- Thiên Tôn, ta... đã trở về!!!

Thời điểm tiếng rít gào vang vọng ở khắp nơi, tất cả bùn đất còn sót lại, trên thân thể Huyết Tổ đều nổ tung, lộ ra thân thể giống như chiến thần vậy, bỗng nhiên bay đi, lao về phía Thông Thiên Đảo, mang theo điên cuồng cùng thù hận trở về, ầm ầm phóng tới!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1493: Ba lạy tạ ơn thầy (1)
Cũng chính là trong một chớp mắt này, Khôi Hoàng ở Khôi Hoàng Thành bên trong Man Hoang, vốn đứng ở chỗ đỉnh cao của hoàng cung, trên mặt hắn mang theo sự lo nghĩ, còn có cay đắng, từ phía xa nhìn nhân linh bên ngoài Nhân Linh Lâm Thành bị chiếm đóng, do đó rất nhiều hồn tu lui vào Khôi Hoàng Thành.

Nhưng trong nháy mắt, toàn thân hắn lại mạnh chấn động. Máu tươi trong cơ thể thật giống như bị dẫn dắt, rốt cuộc không chịu sự khống chế lưu chuyển, có lực khí huyết từ trong cơ thể bạo phát ra.

- Đây là... Đây là...

Sắc mặt Khôi Hoàng chợt biến, kinh ngạc la lên thất thanh.

Cũng trong lúc đó, ở sâu bên trong mặt đất của Khôi Hoàng Thành này, trong đống đổ nát dưới ba thành, trên tháp cao không trọn vẹn, người canh giữ lăng mộ khoanh chân ngồi ở chỗ đó. Hai mắt hắn vẩn đục, lại một lần nữa chậm rãi mở ra. Hắn nhìn ở trong khu vực ba thành này, ở phía trước của mình, lúc này đột nhiên xuất hiện hỏa diễm cùng với Bạch Tiểu Thuần cùng Bạch Hạo bên trong hỏa diễm, thì thào nói nhỏ.

- Cuối cùng kế hoạch... đã bắt đầu mở màn...

Đông mạch Thông Thiên Hà, bầu trời Nghịch Hà Tông chấn động, theo thân thể Huyết Tổ dồi dào này đột ngột từ mặt đất nhô lên, khí huyết kinh thiên động địa ở trên người của hắn khuếch tán ra tới, trực tiếp nhuộm trời cao thành màu đỏ.

Trong mắt của hắn mang theo điên cuồng cùng thù hận dường như tích lũy từ vô số năm tháng. Khí thế toàn thân không ngừng bạo phát. Toàn thân hóa thành một đạo cầu vồng hình như muốn cắt qua thiên địa, lao thẳng đến... Thông Thiên Đảo!!

Tốc độ cực nhanh. Một tiếng nổ lớn trực tiếp vô tận. Dãy núi mặt đất sụp xuống. Mặt đất bị chấn động vỡ vụn ra. Thông Thiên Hải dường như có một lưỡi dao sắc bén, chợt chém xuống phía trên mặt biển, khiến cho mặt biển giữa hai điểm từ đông mạch Thông Thiên cho đến Thông Thiên Đảo, ở trong tiếng nổ lớn bị phân ra một đường dài cực lớn!

Đường dài tiến sâu tới tận đáy biển, giống như phân cách biển rộng ra, một đường quét ngang. Dường như nước Thông Thiên Hải cũng chỉ có thể nhường đường!

Cường hãn giống như Thiên Tôn, lúc này sắc mặt cũng biến hóa. Hắn muốn đuổi theo bước chân của Bạch Hạo cùng Bạch Tiểu Thuần. Nhưng vì Huyết Tổ thức tỉnh, vì khí huyết ngập trời này hạ xuống, hắn không thể không dừng lại!

Không giống với Bạch Tiểu Thuần!

Mặc dù Huyết Tổ cũng Bất Tử Quyển đại viên mãn, nhưng tu vi của hắn hoàn toàn không có một chút gia tăng nào. Hắn dựa vào chính là lực lượng thân thể Bất Tử Quyển cường hãn này. Càng kinh người hơn, lại là huyết mạch của hắn... Hắn là huyết thống nhất mạch của Khôi Hoàng. Cái này khiến cho Bất Tử Quyển ở trên người hắn phát ra lực lượng mạnh mẽ, vượt qua cả Bạch Tiểu Thuần!

Dù sao Bất Tử Quyển này ở thời gian sớm nhất, chính là thế hệ Khôi Hoàng để lại cho kẻ nối dõi là hắn!

Đồng thời, dù sao Huyết Tổ cũng thành danh nhiều năm. Ở trình độ thâm hậu của Bất Tử Quyển trên phương diện khí huyết, Bạch Tiểu Thuần vừa đại thành cũng không thể so sánh được. Đó là do năm tháng vô tận tích lũy thành. Thậm chí ở thời điểm hắn hồn phi phách tán, thân thể khí huyết của hắn nhìn như yên lặng, nhưng ở trong năm tháng này, vẫn không ngừng lắng đọng xuống.

Sau khi lắng đọng trên vạn năm trở lên, ở trong một tích tắc này cuồn cuộn bạo phát ngập trời, không còn là Bán Thần tầm thường, mà là trình độ rất gần với Bán Thần đại viên mãn. Hắn tản ra khí tức mạnh mẽ, cho dù là Thông Thiên đạo nhân, cũng không có cách nào không chấn động!

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác, ở một khắc khi Huyết Tổ vừa thức tỉnh, hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của Bạch Tiểu Thuần. Hắn còn thông qua một ít phương pháp mà người ngoài không biết được, dựa vào lực huyết mạch, cảm nhận được kế hoạch của người canh giữ lăng mộ.

Kế hoạch này của người canh giữ lăng mộ, cùng với lúc hắn năm đó tử vong, có chút khác nhau. Nhưng hắn không quan tâm!

- Người canh giữ lăng mộ lựa chọn hắn... Cũng tốt...

- Ta vốn xấu hổ với tổ tiên, vốn cũng không phải là người thích hợp mang theo tất cả mọi người đi ra khỏi mảnh thế giới này... Đi hoàn thành di nguyện của tổ tiên... Ta chỉ muốn cùng Linh nhi vượt qua cuộc đời bình thường...

- Là Thiên Tôn này ở trước mặt ta chém giết Linh nhi. Hiện tại ta thức tỉnh... Nhưng ở thế gian này cũng không thể tồn tại được bao lâu. Nếu như thế... Ta hiện tại muốn làm nhất, chính là giết Thiên Tôn!

Huyết Tổ vừa khóc vừa cười, trong mắt càng lộ ra sự điên cuồng!

- Mặc dù ta không giết được hắn... Cũng phải ngăn cản hắn đi phá hủy kế hoạch của người canh giữ lăng mộ, ngăn cản hắn đi... khống chế Linh nhi dung nhập thế giới chi bảo!

Trong tiếng nổ vang, thân thể của Huyết Tổ lại có hỏa diễm bỗng nhiên thiêu đốt. Hắn đột nhiên... thiêu đốt tất cả mọi thứ của mình, đổi lấy chiến lực càng mạnh hơn!

- Ta chỉ tiếc nuối... Lần này thức tỉnh, chỉ cảm nhận được phần hồn của Linh nhi ở bên trong thế giới chi bảo tại bắc mạch, nhưng nàng lại đang ngủ say...

Huyết Tổ nghiêng đầu liếc mắt thoáng nhìn bắc mạch. Lúc xoay người, tốc độ của hắn nhanh hơn.

Trong tiếng nổ lớn, Huyết Tổ giống như hóa thành người khổng lồ hỏa diễm. Trong lúc chiến lực không ngừng bạo phát, đột phá Bán Thần đại viên mãn, rất gần... với Chuẩn Thiên Tôn!

Cho đến khi ở dưới tốc độ cực hạn này, trong mắt của hắn nhìn thấy được Thông Thiên Đảo, thấy được Thiên Tôn đứng ở trên bầu trời Thông Thiên Đảo. phía sau có một bàn tay cực lớn bốn mạch làm xương, nước biển làm thịt!

- Thiên Tôn!

Huyết Tổ rít gào, hung hãn phóng đi!

Thiên Tôn nheo cặp mắt lại. Trong mắt hắn dường như lộ ra sát khí. Hắn càng cảm thấy tâm phiền, tức giận nóng nảy. Trong lòng hắn căm hận đối với người canh giữ lăng, đã không có cách nào hình dung. Thật ra trong những năm gần đây, mặc dù tu vi của người canh giữ lăng mộ từ từ suy yếu, nhưng hắn tâm cơ sâu, tính toán các loại kết quả. Mỗi lần đều làm cho Thiên Tôn chật vật không ngừng.

Loại cảm giác lần lượt cắt ngang khi mình tiến gần với hy vọng thành công, khiến cho Thiên Tôn đã phát cuồng. Lúc này hắn giơ tay phải lên. Bàn tay khổng lồ phía sau lưng hắn ầm ầm lưu chuyển, lao thẳng đến Huyết Tổ!

Ở vạn năm trước... Giữa hai người đã từng đồng thời bạo phát qua một trận chém giết. Hiện tại... Vạn năm sau, ý chí chiến đấu năm đó vẫn tiếp tục, lại quật khởi!

Một cuộc chiến tuyệt thế, bất chợt kinh thiên!

Cuộc chiến sinh tử bạo phát tại Thông Thiên Hải. Đồng thời, ở Man Hoang, sâu bên trong mặt đất Khôi Hoàng Thành, dưới ba thành nơi Khôi Hoàng Triều này lưu lại chí bảo... Trong một mảnh phế tích, người canh giữ lăng mộ ngồi khoanh chân ở trên tàn tháp.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1494: Ba lạy tạ ơn thầy (2)
Ánh mắt hắn cũng từ phía trong hư vô thu hồi. Thời điểm cúi đầu xuống... ánh mắt hắn rơi xuống... trên người Bạch Hạo cùng với trên người Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở nơi đây.

Toàn thế giới, Bạch Hạo không có lựa chọn nào khác. Nơi duy nhất có thể chống lại sự truy sát của Thiên Tôn mà hắn nghĩ tới, cũng chỉ có ở đây!

Cho dù người canh giữ lăng mộ đã dầu hết đèn tắt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng trở về đất cũ, nhưng dù sao hắn cũng là... Minh Hoàng đời trước. Dù sao cũng là... tồn tại năm tháng vô tận, người canh giữ lăng mộ của toàn thế giới!

Sau khi truyền tống Bạch Tiểu Thuần đến nơi này, trong lòng Bạch Hạo thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại thần hồn của hắn đã ở trong hai mươi hai màu lửa này thiêu đốt, trở nên mơ hồ.

Bạch Hạo hiểu rõ, thời gian của mình... thật sự rất ít...

Trong lòng hắn không muốn. Thời điểm hắn quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi ở chỗ kia. Sau khi sự dung hợp bị cắt ngang, sức sống mặc dù ảm đạm, nhưng không tiếp tục mất đi nữa. Nhìn thấy toàn thân Bạch Tiểu Thuần này chỉ còn da bọc xương, tóc đã bị rụng hết. Bộ dạng hắn già nua khắp người đều là những nếp nhăn. Bạch Hạo khóc.

- Sư tôn...

Thân Bạch Hạo là hồn thể, vốn không có thật sự chảy nước mắt. Nhưng hôm nay ở dưới ngọn lửa này thiêu đốt, ở trong thời khắc sinh mạng cuối cùng, dường như có kỳ tích phát sinh. Từ trong mắt của hắn, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Mặc dù là nước mắt, nhưng lúc rơi xuống, hóa thành hỏa diễm. Nhưng hắn nhìn sư tôn bi thảm, trong lòng đau đớn cùng khó chịu, hoàn toàn không có cách nào kìm được nước mắt đang rơi xuống.

Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần giống như nghe được tiếng đồ nhi gọi, trong sự mờ mịt, dần dần giống như sử dụng khí lực toàn thân, muốn mở mắt ra. Nhưng hắn thật sự quá yếu ớt. Sức sống duy nhất đã không có cách nào chống đỡ cho hắn hoàn chỉnh mở hai mắt ra. Hắn chỉ là nâng mí mắt nâng lên một tia, đã khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi đến cực hạn.

Cũng may, cho dù chỉ là mở ra một tia, hắn vẫn mơ hồ thấy được đồ nhi đang đứng ở trước mặt mình... Mặc dù trong mắt của hắn vẫn có mê man, giống như mất hồn. Nhưng trong một khe mắt mở ra, vẫn khiến cho thân thể Bạch Hạo run lên.

- Sư tôn!

Bạch Hạo kích động, quỳ gối ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Nhìn sư tôn ở trước mắt mình. Lúc này thần hồn của hắn tiêu tan càng lúc càng nhanh. Nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ tươi cười.

Nụ cười này rất hồn nhiên, giống như vãn bối nhìn thấy được trưởng bối mình yêu mến. Sau đó loại sự ôn nhu phát ra từ phế phủ, phát ra từ tâm linh, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, nhẹ nhàng dập đầu.

Một lạy!

- Một tạ ơn sư tôn... ân tạo hồn...

Bạch Hạo thì thào, khi dập đầu, trán va chạm mặt đất. Cùng với va chạm vào mặt đất, ở trong đầu của hắn hiện ra hình ảnh năm sau khi đó mình tỉnh dậy, nhìn thấy được bóng người đứng ở trước mặt mình, tự xưng là sư tôn của mình.

Đó là hình ảnh hắn vĩnh viễn cũng không có cách nào quên được.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên. Trong u minh hắn hình như cảm nhận được cái gì. Ý thức ở trong sự mê man, giãy dụa, giống như muốn khôi phục lại tỉnh táo, muốn hoàn toàn mở hai mắt ra.

Bạch Hạo ngẩng đầu, nhìn thật sâu về phía Bạch Tiểu Thuần. Nhìn sư tôn của mình, nụ cười trên mặt hắn càng sáng lạng. Chỉ là sự lưu luyến trong mắt hắn càng thêm nồng đậm. Lúc cúi đầu, lại một lạy nữa.

Hai lạy!

- Hai lạy tạ ơn sư tôn... ơn làm bạn...

Âm thanh của Bạch Hạo đã yếu ớt. Lúc này thần hồn của hắn đã mơ hồ không rõ. Hình như vào giờ phút này, hai mươi hai màu lửa thiêu đốt cũng muốn kết thúc.

Lúc này theo lời hắn nói, trong đầu của hắn hiện ra hình ảnh ở trong cửa hàng luyện linh ở Khôi Hoàng Thành này, hai sư đồ sống nương tựa lẫn nhau, hết lần này tới lần khác hiện ra ở trong ký ức của hắn thật lâu không tiêu tan.

Đó là thân tình cả đời này hắn cảm nhận được. Đó là sự ôn nhu, trân quý nhất của cả đời này của hắn...

Thân thể Bạch Tiểu Thuần càng thêm run rẩy. Trong một tích tắc này, ý thức của hắn dường như có tiếng hò hét truyền ra. Một loại bất an mãnh liệt, dường như có sự vật vô cùng trân quý sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi bên cạnh mình, khiến cho hắn cho dù có mê man mấy cũng đang run rẩy, dần dần muốn thức tỉnh!

Bạch Hạo ngẩng đầu, cuối cùng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Cái nhìn này rất sâu, giống như muốn vĩnh viễn khắc ghi hình dáng của Bạch Tiểu Thuần ở lại bên trong tính mạng của mình. Vào giờ phút này, sự không muốn, lưu luyếncũng đã trở nên thâm thúy vô tận. Thời điểm một lần nữa cúi đầu, ở dưới thân thể kia thiêu đốt, ở trong thần hồn này tiêu tan, hắn lại dập đầu...

Ba lạy!

- Ba lạy cảm ơn...

Bạch Hạo nỉ non. Nhưng những lời này của hắn đã không có cách nào nói tiếp đến khi kết thúc. Thần hồn của hắn theo cái lạy này, bắt đầu từ hai bàn chân, đã trực tiếp đột nhiên biến mất... Cho đến hai chân... Cho đến toàn bộ thân thể, cuối cùng tản đi, hắn vẫn duy trì tư thế dang lạy, trán va chạm xuống mặt đất...

Ba lạy, cảm ơn ơn sư phụ!

Lời chưa nói xong, hình như chỉ có thể ở trong u minh, vang vọng giữa hư vô.

- Nếu có kiếp sau... ta vẫn làm đệ tử của sư tôn ngài...

- Không!

Ở trong nháy mắt khi Bạch Hạo biến mất, bàn tay khô héo của Bạch Tiểu Thuần này vốn không có khả năng giơ lên, rốt cuộc run rẩy giơ lên, chộp về phía nơi Bạch Hạo trước mặt biến mất.

Chỉ là... cũng chỉ còn khoảng không...

- Hạo nhi!

Trong một tích tắc này, ý thức của Bạch Tiểu Thuần từ trong mê man ầm ầm thức tỉnh. Dường như có một bi ai không có cách nào hình dung, hình thành sóng biển, khiến hắn từ bên trong vô tận hư vô, hoàn toàn tỉnh lại!

Cũng trong một chớp mắt này, ánh mắt hắn bỗng nhiên mở ra. Hắn ngơ ngác nhìn vào khoảng trống trước mắt. Hồn của Bạch Hạo đã theo hai mươi hai màu lửa, tiêu tan...

Trong khoảng trống này chỉ có một tia lửa, hình như đại biểu cho ấn ký cuối cùng của Bạch Hạo tồn tại ở trong mảnh thiên địa này. Tia lửa ở trong sự tiêu tan này, rơi vào trong lòng bàn tay Bạch Tiểu Thuần nâng lên, lưu lại một dấu vết tổn thương.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Hắn nâng tay lên, ở giữa không trung không có cách nào buông xuống. Vào giờ phút này, nước mắt của hắn không ngừng chảy xuống.

Hắn không nhìn thấy được cảnh tượng Bạch Hạo cuối cùng tản đi. Nhưng hắn cảm nhận được bên trong tính mạng của mình, hình như từ giờ khắc này, vĩnh viễn mất đi đồ nhi của mình...
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1495: Vẫn có một tia
Nước mắt hắn từ trên người, rơi vào trên mặt đất đổ nát. Toàn thân thể của hắn bị một sự bi thương nồng đậm nhất từ trước tới nay, trực tiếp bao trùm.

Bạch Tiểu Thuần không phải là không có trải qua người thân bằng hữu tử vong ở bên cạnh. Nhưng lúc này đây Bạch Hạo tiêu tan, khiến cho trong đầu Bạch Tiểu Thuần rơi vào trong một mảnh tĩnh mịch...

Bi thương đến trình độ lớn nhất, không thể nào rít gào, mà là không có ý thức rơi lệ...

Trong đầu của hắn hiện ra hình ảnh năm đó khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy được Bạch Hạo, hiện ra hình ảnh hồn của Bạch Hạo thức tỉnh, hiện ra hình ảnh hai người sống nương tựa lẫn nhau ở trong Man Hoang...

- Bạch Hạo, từ đó về sau, ta chính là sư tôn của ngươi!

- Hạo nhi, ngươi cảm thấy chuyện này, vi sư làm như thế nào!

- Ha ha, Hạo nhi ngươi yên tâm. Chuyện này vi sư có kinh nghiệm!

Những hình ảnh này, hết lần này tới lần khác hiện lên ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Thân thể hắn run rẩy không ngừng. Bàn tay nâng lên vẫn còn không có cách nào buông xuống. Thậm chí theo bản năng, hắn lại nắm lấy một chút. Hình như hắn không tin, Bạch Hạo đã ngã xuống...

- Hạo nhi...

Bạch Tiểu Thuần thì thào. Theo nước mắt chảy xuống, tiếng khóc của hắn cũng dần dần truyền ra. Tiếng khóc kia vang vọng ở trong đống đổ nát này, ẩn chứa nỗi buồn vô tận, ẩn chứa đau thương thật sâu...

- Tại sao phải đánh đánh giết giết... Tại sao phải có người đã chết... Vì sao...

- Tu tiên, không phải là vì trường sinh sao... Vì sao...

Ở trong nước mắt không ngừng rơi xuống, ở trong sự bi thương vô tận này, ở trước mắt nghi ngờ trước sau vẫn tồn tại từ thời khắc bắt đầu bước lên con đường tu hành, giọng nói của Bạch Tiểu Thuần càng thêm suy yếu.

Hắn vốn chỉ còn lại có một tia sức sống. Bạch Hạo rời đi, khiến cho trong cơ thể hắn ngưng tụ ra một cảm giác buồn bã không có cách nào tưởng tượng được. Nỗi buồn này khó có thể tản ra. Chỉ là nước mắt khó có thể phát tiết được một phần vạn nỗi buồn đó.

Nếu không thể phát tiết ra ngoài, ở dưới sự bi ai này lắng đọng, lại hình thành gió lạnh diệt sạch một tia lửa sinh mạng cuối cùng của hắn, ở trong thế giới của hắn, hóa thành gió bão, đóng băng tất cả...

Ở trận gió lốc này, trước khi muốn đóng băng sinh mệnh của hắn, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, liếc mắt thoáng nhìn người canh giữ lăng mộ. Ở trong mắt của hắn... ở sâu bên trong sự bi thương này, lúc nhìn về phía người canh giữ lăng mộ, mặc dù lộ ra một phần phức tạp... Nhưng phần nhiều lại là hận!

Hắn làm sao có thể không rõ. Bất luận là Đỗ Lăng Phỉ hay Bạch Hạo, tình cảnh của bọn họ hôm nay, phía sau tất cả những điều này... đều có người canh giữ lăng mộ thúc đẩy...

Không quan tâm người canh giữ lăng mộ là vì cái gì, Bạch Tiểu Thuần đều tuyệt đối không thể tha thứ!!

Loại ánh mắt mang theo hận ý này, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện ở trên người Bạch Tiểu Thuần!

Hắn trước sau vui vẻ, trước sau vui sướng, thậm chí gần như tấm lòng son đơn thuần, hình như theo ánh mắt hận ý này sinh ra, tất cả trí nhớ bị phủ vụi, chôn cất ở trong thiên địa.

Cười thảm một tiếng, hai mắt Bạch Tiểu Thuần nhắm nghiền.

Người canh giữ lăng mộ cảm thấy cay đắng. Hắn thấy được hận ý trong mắt Bạch Tiểu Thuần, cũng cảm nhận được sức sống của Bạch Tiểu Thuần ở trong sự bi thương này giống như đóa hoa chưa nở, đã nhanh chóng héo rũ...

Ngồi khoanh chân ở trên tháp đổ nát, tận mắt được tất cả những điều này, trong sự trầm mặc, hắn than nhẹ.

Nếu có khả năng, hắn cũng không nguyện ý để Bạch Hạo ngã xuống. Có lẽ cho dù là hắn, cũng không có cách nào cứu được hồn của Bạch Hạo bị thiêu đốt ở bên trong hai mươi hai màu này. Cuối cùng hắn chỉ có thể âm thầm giúp đỡ một chút, có thể có một tia sức sống này... Hắn không xác định, cũng không có nói ra khỏi miệng.

- Bạch Tiểu Thuần...

Người canh giữ lăng mộ nhỏ giọng nói, âm thanh tang thương, vang vọng ở bên trong đống đổ nát này.

- Lão phu mặc dù định ra kế sách... Nhưng ở trong quá trình này phát sinh, không phải mỗi một chi tiết đều có thể khống chế...

- Tất cả mọi thứ đều là vì... Bất Tử Trường Sinh Công...

- Bất tử giống như dương, trường sinh giống như âm...

Giọng nói già dặn của người canh giữ lăng mộ truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, nhưng không có cách nào thức tỉnh lại ý thức của Bạch Tiểu Thuần đang chìm đắm ở trong bi thương, vẫn héo rũ.

Hình như những lời này của người canh giữ lăng mộ cũng không phải là nói với Bạch Tiểu Thuần. Dường như... hắn đang nói với chính mình. Hắn muốn dùng những lời này, để kiên định suy nghĩ của riêng mình, tới làm kiên định niềm tin về sứ mạng của mình.

- Phương pháp của hai quyển Khôi Hoàng này, truyền thừa đã lâu, chính là ở trong tai họa lớn của vĩnh hằng, ngưng tụ ra... hi vọng cho mọi người...

Người canh giữ lăng mộ nhỏ giọng nói. Âm thanh càng thêm tang thương, giống như từ trong năm tháng truyền đến.

- Đáng tiếc, một mình tu luyện bất kỳ một quyển nào, đều khó khăn nặng nề. Người huyết mạch Khôi Hoàng có huyết mạch gia tăng, người có thể thành đều hiếm thấy. Càng không cần phải nói người có huyết mạch loãng ở trên thế gian này... Cho dù là tu tới đại thành... cũng vì không có cách nào âm dương quy nhất. Chung quy khó có thể đột phá. Thời điểm đi tới đại thành, đã là điểm cuối.

- Muốn sau Bất Tử Quyển, lại tu thành Trường Sinh Quyển, khó khăn kia lớn tới mức không có cách nào tưởng tượng được... Từ cổ chí kim, không người nào có thể làm được... Mặc dù biết rất rõ ràng yêu cầu của phương pháp tu luyện này... chính là chết một lần mới có thể làm được!

- Bởi vì... ngược lại của bất tử là tử vong. Trường sinh thì ngược lại. Tuy là đoản mệnh, nhưng trên thực tế cũng tử vong...

- Giữa bất tử và trường sinh, nối liền chúng... Lại là tử vong... Chỉ có điều loại tử vong này, không phải là chân chính ngã xuống, mà là giống như Huyết Tổ, hơi thở hôm qua, đổi lấy thức tỉnh hôm nay!

Người canh giữ lăng mộ thì thào. Những lời này, hắn vốn không nói ra miệng. Nhưng hôm nay hắn đã không chú ý được quá nhiều. Theo Bạch Hạo tử vong, theo Minh Hoàng ngã xuống, người canh giữ lăng mộ hiểu rõ, mảnh thế giới này... đã chạy tới điểm cuối.

Từ nay về sau, thế gian lại không luân hồi nữa. Tất cả hồn tử vong đều sẽ bồng bềnh ở trong thiên địa. Hôm nay, Minh Hà sợ là cũng sẽ theo Bạch Hạo chết đi, sẽ khô hạn...

Hồn ở bên trong Minh Hà, sợ rằng sẽ chen chúc ra, khuếch tán toàn thế giới...

- Chỉ có từng trải qua tử vong, giống như là có cầu nối, mới có thể khiến cho người Bất Tử Quyển đại thành... có thể có tư cách, tu luyện Trường Sinh Quyển…
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1496: Rùa vĩnh hằng (1)
-…Nhưng lại chỉ là tư cách mà thôi. Muốn khiến cho Trường Sinh Quyển đại thành... yêu cầu tiêu tốn thời gian, quá lâu quá lâu...

Tiếng thở dài của người canh giữ lăng mộ khuếch tán ở trong đống đổ nát này.

Hắn không có thời gian này, cũng không có cách nào đi phán đoán ở trong quá trình này có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, do đó dẫn đến tất cả hi vọng tan biến, dẫn đến sứ mệnh của mình kết thúc.

Cho dù đây mới là kế hoạch chân chính, ở thời điểm trước khi Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, năm đó Huyết Tổ ngã xuống, hắn cùng với Huyết Tổ thương nghị... Nhưng hôm nay, theo Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, theo Bạch Tiểu Thuần có tư chất trên phương diện Bất Tử Quyển, người canh giữ lăng mộ đối với kế hoạch của mình trước đây, tiến hành chỉnh sửa lại.

Hắn bỏ qua Huyết Tổ, đặt hi vọng ở trên người Bạch Tiểu Thuần!

Sau đó tất cả mọi chuyện tiếp theo, cũng bởi vậy mà có cải biến. Nhưng vẫn có một nhân tố quan trọng hơn, khiến cho người canh giữ lăng mộ có lòng tin đối với kế hoạch sửa lại của mình, hơn là kế hoạch ban đầu.

- Thông Thiên đạo nhân... không suy nghĩ tới tà niệm, thiên tư của hắn mạnh mẽ... là điều cả đời lão phu ít thấy... Bất Tử Trường Sinh Công, rốt cuộc bị hắn dùng lối đi tắt khác, sáng tạo ra Bất Tử Trường Sinh Đan...

Hai mắt của người canh giữ lăng mộ nhắm nghiền, âm thanh vẫn già nua vang vọng khắp nơi.

Hắn muốn khiến cho Bạch Tiểu Thuần thay thế được Huyết Tổ, trở thành hi vọng để mình hoàn thành sứ mệnh. Hắn muốn để cho Bạch Tiểu Thuần tu luyện Trường Sinh Quyển!

Không phải làm từng bước tu hành, mà là... học cấp tốc!!

Theo người canh giữ lăng mộ thấy, phương pháp kết hợp do Thông Thiên đạo nhân sáng tạo ra Bất Tử Trường Sinh Đan này cũng kinh diễm tuyệt luân. Người canh giữ lăng mộ yêu cầu trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, có một tia khí tức Trường Sinh Quyển cùng hoàn toàn dung hợp thân thể hắn!

Khí tức này đúng là hạt giống, có thể khiến cho người canh giữ lăng mộ ở dưới biện pháp của Thông Thiên đạo nhân, sử dụng của mình ở trên cơ sở mấy năm nay sáng tạo phương pháp khác, kích phát hạt giống, khiến cho Bạch Tiểu Thuần học cấp tốc!

- Cho nên... Ta lợi dụng Thông Thiên đạo nhân nóng lòng muốn rời khỏi mảnh thế giới này, lần lượt cắt đứt kế hoạch cùng bố trí của hắn, bày ra bộ dạng phải đưa hắn vào chỗ chết...

- Ở dưới sự ép buộc của ta, ở dưới sự điên cuồng của bản thân hắn, hắn quả nhiên lựa chọn hùm dữ ăn thịt con... Lão phu... cũng mượn cơ hội này, trái lại lợi dụng Thiên Tôn cùng Đỗ Lăng Phỉ... khiến bên trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần ngươi ở trong quá trình dung hợp này phát sinh... Một tia khí tức Trường Sinh Quyển.

Người canh giữ lăng mộ ngẩng đầu, lại mở mắt ra nhìn Bạch Tiểu Thuần, suy yếu mở miệng.

- Các ngươi dung hợp, đã đến trình độ nhất định... Cho dù hôm nay sức sống trong cơ thể ngươi đã không còn dư lại bao nhiêu, nhưng vẫn có khí tức của Trường Sinh Quyển!

Bên trong đôi mắt đục ngầu của người canh giữ lăng mộ có một tia tinh quang hiện lên, giống như có thể nhìn thấu thân thể của Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy được máu thịt khô cạn ở trong cơ thể hắn, tồn tại này một tia... khí tức Trường Sinh Quyển.

- Đây... Chính là hạt giống! Điều lão phu muốn làm, chính là để cho hạt giống này nẩy mầm, trưởng thành tới mức che trời!

Người canh giữ lăng mộ nói đến đây, chậm rãi đứng lên. Vẻ đầu ngầu bên trong cặp mắt hắn lúc này biến mất. Ở trong một tích tắc này, trên người của hắn bạo phát ra khí thế kinh thiên động địa!

- Lão phu làm tất cả, không làm thiên địa thất vọng, không làm chúng sinh trong mảnh thế giới này thất vọng, không làm cho bản tôn của lão phu thất vọng... Thế hệ Khôi Hoàng!

- Còn đối với đạt lên vĩnh hằng... Duy nhất chỉ là, có lỗi với Bạch Tiểu Thuần... Cho nên, để ta tới đưa ngươi một hồi, khiến cho ngươi từ nay về sau, thẳng lên tạo hóa mây xanh Thông Thiên!

- Tất cả mọi thứ, chờ sau khi ngươi rời khỏi mảnh thế giới này, ngươi sẽ có đáp án!

Người canh giữ lăng mộ cười. Trong tiếng cười kia mang theo sự chờ mong, còn mang theo chấp nhất kinh người!

Khí tức của hắn càng lúc càng mạnh. Ở trong một tích tắc này, trong cơ thể hắn bạo phát ra sức sống nồng đậm không có cách nào tưởng tượng được. Hình như đây là hắn hồi quang phản chiếu, muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ trong cơ thể, ở trong một chớp mắt này bạo phát ra.

Theo khí tức của người canh giữ lăng mộ quật khởi, ba thành đổ nát này đều nổi lên gió bão. Trong tiếng nổ lớn, tất cả kiến trúc xung quanh đều tan vỡ. Mặt đất ở tám phương trực tiếp hóa thành hư vô.

Thậm chí thế giới ba thành này, vào giờ phút này, cũng xuất hiện dấu hiệu vỡ nát. Không chỉ là ba thành này, thậm chí ngay cả chí bảo của Khôi Hoàng Triều, vào giờ phút này cũng vô cùng chấn động.

- Lực lượng của lão phu, đã không đủ chống đỡ. Nhưng những chí bảo bản tôn lưu lại, tuy ta không có cách nào chấn động, nhưng rút ra pháp lực hắn ngưng tụ trong năm tháng vô tận, vẫn có thể làm được!

Thời điểm người canh giữ lăng mộ mở miệng, giơ tay phải lên, chỉ vào sinh mạng băng phong trong Bạch Tiểu Thuần.

Ở trong chớp mắt khi sức sống của Bạch Tiểu Thuần gần như hoàn toàn tiêu tan. Theo một ngón tay người canh giữ lăng mộ chỉ ra, thiên địa nổ lớn, Khôi Hoàng Thành chấn động mãnh liệt. Thân thể Bạch Tiểu Thuần đều chợt run lên.

Cho dù tim hắn đã chết, nhưng ở trong một chớp mắt này, cũng chợt nhảy lên. Theo tim hắn nhảy lên, túi đựng đồ của hắn tự mình mở ra. Bộ hài cốt dường như muốn dung hợp mà năm đó Bạch Tiểu Thuần lấy được từ trên chiếc thuyền Quỷ Mẫu bỗng nhiên xuất hiện!

Hài cốt màu vàng cùng hài cốt thủy tinh bay ra, lập tức khiến cho hư vô ở bốn phía xung quanh nơi đây đều lập lòe ra ánh sáng màu vàng cùng ánh sáng thủy tinh chói mắt. Trong chớp mắt khi xuất hiện, người canh giữ lăng mộ hít thở một hơi. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần túi đựng đồ, bỗng nhiên gầm khẽ.

- Con rùa của vĩnh hằng thế hệ này, làm sinh linh của mẹ vĩnh hằng, còn không xuất hiện!

Âm thanh của người canh giữ lăng mộ vượt qua thiên lôi, trực tiếp nổ tung. Trong chớp mắt khi thiên địa này nổ lớn, con rùa đen cực nhỏ bên trong túi trữ vật của Bạch Tiểu Thuần không tình nguyện, từ bên trong bay ra.

- Đáng chết. Lão gia hỏa này, bổn đại gia trước đó đã cảm thấy không thích hợp. Cho nên trong khoảng thời gian này, ta trước sau vẫn ẩn núp, rơi vào trong giấc ngủ say. Nhưng không nghĩ tới... vẫn bị ngươi nhận ra!

Con rùa đen nhỏ khổ não nhìn về phía người canh giữ lăng mộ gầm khẽ một tiếng. Nó nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra sự hổ thẹn.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,568
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1497: Rùa vĩnh hằng (2)
Không có để ý tới con rùa đen nhỏ nói cái gì, người canh giữ lăng mộ chợt giơ tay phải lên, cách không chộp một cái. Con rùa đen nhỏ kêu thảm một tiếng, đang muốn né tránh. Ánh mắt của người canh giữ lăng mộ lóe lên, tức giận quát một tiếng.

- Môi hở răng lạnh. Rùa của vĩnh hằng, đừng nói với ta là ngươi còn chưa có thức tỉnh. Còn không qua đây!

Thân thể con rùa đen nhỏ run lên. Trong mắt nó lộ ra sự giãy dụa. Nhưng rất nhanh, nó lại thở dài một tiếng, giống như chấp nhận số mạng. Không cần người canh giữ lăng mộ tới bắt, nó khẽ gầm lên.

- Được rồi được rồi. Ngươi muốn cái gì?

- Máu của ngươi!

Ánh mắt của người canh giữ lăng mộ sắc bén vô cùng. Con rùa đen nhỏ hung hăng cắn răng. Đầu của nó cuối cùng chợt vươn dài ra, quay đầu lại hướng về phía cổ của mình, lại rắc rác một tiếng hung hăng cắn xuống.

Sau khi cắn rách ra, xương đầu của nó bay lên. Đồng thời, có số lượng lớn máu tươi trực tiếp theo vết thương của nó, phun ra. Những tia máu tươi theo đó tản ra. Thân thể của nó cũng trở nên vô cùng ảm đạm. Cho đến giống như sắp đến cực hạn, trong nháy mắt đầu con rùa đen nhỏ tới gần, nối liền cùng cái cổ. Trong chớp mắt, dường như hoàn toàn chưa hề có vết thương.

- Lão gia hỏa, ngươi muốn ta đều đã cho ngươi!

Trong sự suy yếu, con rùa đen nhỏ hóa thành một luồng ánh sáng trắng. Nó không để ý tới người canh giữ lăng mộ, mà trở lại trong túi đựng đồ của Bạch Tiểu Thuần. Nhưng rất nhanh hắn lại lộ ra đầu.

- Ta nói này lão gia hỏa, lấy hiểu biết của ta đối với Bạch tiểu tử, hắn cũng không hay tức giận. Chỉ khi nào hận một người, có lẽ sẽ vĩnh viễn không tiêu tan...

Người canh giữ lăng mộ lạnh lùng liếc mắt nhìn con rùa đen nhỏ. Lúc thu hồi ánh mắt, hắn vung tay phải lên. Nhất thời máu của con rùa đen nhỏ ngưng tụ lại cùng một chỗ, sau đó hóa thành một quả cầu máu cực lớn, lao thẳng đến chỗ hai bộ hài cốt kia. Trong phút chốc quả cầu máu lại dung nhập đi vào, khiến cho ánh sáng màu vàng cùng ánh sáng thủy tinh của hai bộ hài cốt này trong khoảnh khắc trở nên vô cùng mãnh liệt, vượt qua ánh sáng trước kia.

Bất Tử Quyển nồng đậm cùng khí tức Trường Sinh Quyển không ngừng bạo phát!

Lai lịch của hai bộ hài cốt này cũng không tầm thường. Năm đó Quỷ Mẫu rơi xuống mảnh thế giới này, bị nhốt ở bên trong vùng cấm sinh mạng. Người canh giữ lăng mộ từng cùng nàng đã từng có giao hẹn.

Trong tương lai, một ngày nào đó, hắn giúp đỡ Quỷ Mẫu, để cho nàng rời khỏi mảnh thế giới này!

Ở dưới giao hẹn này, Quỷ Mẫu cũng đồng ý để người canh giữ lăng mộ đặt hai bộ hài cốt này ở tầng thứ hai bên trong thuyền quỷ, mặc cho hai cỗ hài cốt này hấp thu khí tức bên trong thiên ngoại đến từ quỷ thuyền.

Ở dưới khí tức thiên ngoại tẩm bổ, khiến cho khí tức của hai bộ hài cốt này càng thêm cường hãn, giống như bị tinh luyện. Đồng thời, dựa theo giao hẹn cùng người canh giữ lăng mộ, Quỷ Mẫu cũng nhiều lần tự mình ra tay, dựa vào nàng từng là cảnh giới tu vi Thiên Tôn, không ngừng chế luyện hai bộ hài cốt này, càng thêm thông hiểu đạo lí, trọn vẹn một khối!

Dần dần, ở dưới bao nhiêu năm ngưng luyện, hai bộ hài cốt này mặc dù thoạt nhìn không có gì biến hóa quá lớn, nhưng trên thực tế ở trong sự dung hợp này, đã nhanh muốn trở thành một viên... Tuyệt thế đại dược!

Mà sở dĩ người canh giữ lăng mộ làm như vậy, chính là vì hắn linh cảm được kế hoạch tới từ Thiên Tôn. Chỉ có điều so sánh với Thiên Tôn, người canh giữ lăng mộ ở trên Bất Tử Trường Sinh Đan, còn có cải tiến.

Đồng thời, đối với lựa chọn hài cốt, hắn cũng có ưu thế vượt qua Thiên Tôn. Hai bộ hài cốt này là do hắn dựa vào ký ức, ở dưới tình huống Thiên Tôn cũng không biết, từ trong hài cốt của các triều đại Khôi Hoàng tìm ra xương cốt đồng nguyên!

Chỉ có điều ở trên trường sinh cốt, mặc dù thoạt nhìn trường sinh này nồng đậm, nhưng trên thực tế lại không hoàn mỹ. Cho nên người canh giữ lăng mộ cần mượn lực lượng thiên ngoại trên thuyền quỷ, cùng với tu vi của bản thân Quỷ Mẫu, ở dưới sự phối hợp của hắn, đang chế luyện.

Lúc này hắn hít một hơi thật sâu. Sau khi máu của con rùa đen nhỏ dung nhập hai bộ hài cốt này, hai tay của người canh giữ lăng mộ bấm quyết. Trong mắt hắn lập lòe tia sáng kỳ dị. Hắn về phía hai bộ hài cốt, hung hăng nhấn một cái.

- Dung!

Theo hắn gầm nhẹ một tiếng, máu của con rùa đen nhỏ bỗng nhiên bốc cháy lên, hoàn toàn dung nhập vào bên trong hai bộ hài cốt, không ngừng rèn luyện tạp chất bên trong. Hai bộ hài cốt này cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, dung hòa, trở thành tro bụi...

Mà lưu lại, lại lực sinh cơ dồi dào của Bất Tử Trường Sinh Công!

Sức sống này hóa thành làn khói màu vàng cùng thủy tinh. Ở bên trong máu tươi này không ngừng giao hòa cùng một chỗ, giống như luyện đan, theo máu tươi thiêu đốt càng lúc càng ít. Làn khói màu vàng cùng thủy tinh cũng hoàn toàn quấn lấy nhau. Từ từ... sau khi máu tươi này hoàn toàn tiêu tan, nói hình thành một viên... đan dược giống như hư ảo không phải là thực chất!

Đan dược này chợt nhìn thoáng qua là màu vàng. Nhưng nhìn kỹ, lại lấp lánh, trong suốt giống như thủy tinh. Trong nháy mắt khi nó vừa xuất hiện, bên trong tản ra khí tức, vừa giống bất tử, lại giống như trường sinh!

Viên đan dược này... Chính là thứ Thiên Tôn khát vọng, Bất Tử Trường Sinh Đan!

Chỉ có điều ở trong tay Thiên Tôn, trước sau không thành công. Mà ở dưới sự chuẩn bị cùng các loại tính toán của người canh giữ lăng mộ, lại chế luyện ra được thành công trước Thiên Tôn.

Nhìn viên đan dược, người canh giữ lăng mộ cười. Tiếng cười của hắn khàn khàn, mang theo sự tang thương, còn có ý ly biệt đối với mảnh thế giới này. Tay phải hắn vung mạnh lên, trực tiếp cuốn viên tuyệt thế đại đan... về phía Bạch Tiểu Thuần!

Bạch Tiểu Thuần không được phép từ chối. Trong chớp mắt, viên tuyệt thế đại đan lại đụng chạm tới mi tâm của Bạch Tiểu Thuần, lập tức dung nhập trong cơ thể hắn, trực tiếp lại hóa thành tiếng nổ lớn ngập trời. Ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp nổ tung!

Thân thể hắn chấn động mãnh liệt. Một sức sống đồng nguyên không có cách nào tưởng tượng được đến từ Bất Tử Trường Sinh Công, ở trong cơ thể hắn, ầm ầm dâng lên!

Sức sống này điên cuồng mãnh liệt, trực tiếp lại đánh nát tất cả băng phong Bạch Tiểu Thuần trước đó, khiến cho hai mắt của hắn chợt mở ra. Trong tiếng thở dốc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người canh giữ lăng mộ.

- Vì sao?

Bạch Tiểu Thuần mở miệng gằn từng chữ hỏi.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top