Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

[Trọng sinh] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi

Không Có Tiêu Đề23_20230424154046.png

Tác giả: Bát Nguyệt Nhị Thập.
Thể loại: Ngôn tình, trọng sinh, đô thị.
Converter: Chuột
Nguồn convert: Mê Chuyện Chữ.
Dịch giả: Thiên Nam, Hạ Cửu, trucxinh0505
Tình trạng bản gốc: Hoàn chính văn.
Tình trạng bản dịch: Đang tiến hành.
Số chương: 307 chương.
Văn Án:
Ngày đó lần đầu tiên gặp mặt hai mắt của cô gái sáng như sao: "Cậu biết tôi không?".
Trần Nặc nói: không biết.
Nguyễn Tiểu Noãn: "Thật trùng hợp, tôi cũng không biết cậu, xem ra chúng ta rất có duyên".
Lần thứ hai gặp lại Nguyễn Tiểu Noãn cười ngọt ngào: "Bạn học Trần Nặc, có thể làm bạn trai tôi không?".
Trần Nặc trả lời: "Chuyên tâm học hành, không thích yêu đương".
Một năm sau Nguyễn Tiểu Noãn uy hiếp: "Tôi theo đuổi cậu lâu như vậy, tới cuối cùng cậu có cho tôi làm bạn gái tôi không? Nếu cậu dám nói không".
Lời nói... .
Trần Nặc hỏi ngược lại: "Nếu như tôi nói không thì cậu định làm gì?''.
Nguyễn Tiểu Noãn: "Vậy tôi sẽ tiếp tục bám theo cậu".
Ba năm sau Nguyễn Tiểu Noãn ở sau lưng Trần Nặc vừa đuổi theo vừa kêu: " Cậu lúc nào mới đáp đồng ý làm bạn trai tôi?".
Bước chân Trần Nặc dừng là quay đầu nhíu mày: "A tôi còn tưởng rằng cậu vẫn luôn là bạn gái tôi".
 
Sửa lần cuối:

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
Chương 1: Nguyễn Tiểu Noãn.
Dịch: Thiên Nam.
Beta Phong Linh.

Thì ra thế giới này thực sự có linh hồn.

Trần Nặc đang bay trên không trung nhìn bản điện tim trên giường bệnh của mình đã biến thành một đường thẳng, nhìn các bác sĩ đang kiểm tra tình hình bệnh của anh sau đó lắc đầu đưa ra kết luận, mạch tim ngừng đập, bệnh nhân đã qua đời.
Tôi đang ở đây!.

Mẹ nó các người đều mù hết rồi sao?!.

Trần Nặc im lặng gào thét.

Giống như là có một không gian vô hình ở bốn phía ngăn cách anh với những người xung quanh, không có ai nhìn thấy được Trần Nặc họ cũng không nghe thấy tiếng của anh.

Anh liều mạng đánh đấm, nhưng cũng không có chút tác dụng nào.

"Trần Nặc!".

Một cô gái giống như đang nổi điên chạy vào phòng bệnh, không để ý đến sự ngăn cản của các nhân viên y tế, trực tiếp nhào về phía Trần Nặc.
Khuôn mặt trắng bệch, nước mắt chảy ra từ đôi mắt to tròn đó.

“Trần Nặc!”.

“Trần Nặc!”.

Cô gái hô to, khóc đến khàn cả giọng.

Lần đầu tiên Trần Nặc hiểu được cái gì gọi là gào khóc thật sự, cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc.

Vì sao cô lại khóc thương tâm như vậy?.

Trần Nặc kinh ngạc nhìn cô.

Hình như anh cảm thấy đã gặp qua cô gái này ở đâu rồi.

Nhưng anh không nhớ rõ lắm.

Trong lúc nhất thời, tình hình hiện tại của anh rất dọa người nhưng anh cũng mặt kệ, anh chỉ lẳng lặng bay ở nơi đó, nhìn cô.

Lúc này cô gái hơi cử động thân thể làm ra một hành động bất ngờ.

Cô gái vươn tay nâng gương mặt bởi vì tai nạn xe cộ mà trở nên hoàn toàn biến dạng kia, đôi môi xinh đẹp mà tái nhợt kia, run rẩy hôn xuống...

"Cô đang làm gì vậy?".


"Anh ấy đã chết!".
Các nhân viên y tế kinh hãi, tất cả cùng hợp sức mới kéo được cô ra.

Hai ngày sau.

Hỏa táng, chôn cất.

Cho dù gia sản chục tỷ, nhưng Trần Nặc không có bất kỳ người thân nào, cô bé kia nói là bạn học cũ của anh, làm người tình nguyện đứng ra lo liệu tất cả.

Anh biết tên cô gái kia tên là Nguyễn Tiểu Noãn.

Khi ngọn lửa được đốt lên. Nguyễn Tiểu Noãn đứng đó nhìn anh bị cắn nuốt, cô lại rơi lệ một lần nữa.

Anh nhìn thấy không ít bạn bè của cô tới an ủi dỗ dành cô, bảo cô suy nghĩ thoáng một chút, để cô bớt đau lòng.

Hai cô gái đi tới.

Một người trong đó nói mặc dù cậu thích anh ấy mấy chục năm, nhưng bây giờ người chết không thể sống lại được, cậu cũng không cần tự làm khó mình như vậy được không?.

Một cô gái khác nói, Tiểu Ấm, ngày thường cậu rất thích cười nha, cậu là hạt dẻ cười của chúng tớ, vậy nên cậu đừng khóc.

Nguyễn Tiểu Noãn chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Cuối cùng, hai cô gái ôm lấy cô cùng nhau khóc.
Sau tang lễ.

Trần Nặc không có chỗ để đi, vậy nên đi theo cô.

Dù sao thì cô cũng không nhìn thấy anh.

Thời gian cứ thế trôi qua.
Nguyễn Tiểu Noãn có thói quen ghi nhật ký, ngẫu nhiên cô sẽ lấy nhật ký ra từ từ ngồi đọc, khi thì cười, khi thì khóc.

Khi cô viết hoặc đọc nhật ký, thì Trần Nặc đều ở bên cạnh cùng xem với cô.

Đọc từng trang trong quyển nhật ký của cô, anh lục tìm trong trí nhớ của mình, cuối cùng cũng nhớ lại một số ký ức ngắn liên quan đến Nguyễn Tiểu Noãn.

Bọn họ học chung trường cấp ba vài tháng, cô thích anh, tỏ tình, sau đó bị anh từ chối, nhưng vẫn dính chặt không chịu buông tha cho anh.

Lúc đó, anh không hề có suy nghĩ muốn yêu đương, cho nên cũng không có ấn tượng lắm với cô.

Không bao lâu trong nhà Trần Nặc xảy ra chuyện, anh chuyển trường đến nơi khác, anh và Nguyễn Tiểu Noãn giống như hai đường thẳng từng giao nhau, khoảng cách ngày càng xa, cuối cùng không còn gặp lại nhau.
Cất cô vào trong những ký ức bụi bặm.

Không nghĩ tới cô vẫn còn nhớ đến anh, nhớ tới sâu nặng như vậy.

Thời gian cứ như vậy kéo dài được ba năm.

Trong ba năm này, anh nhìn Nguyễn Tiểu Noãn hàng đêm đều tỉnh dậy trong nước mắt.
Ban ngày cô cũng thường ngẩn người như đang nhớ lại, chờ đến khi lấy lại tinh thần, nước mắt đã rơi đầy trên mặt.

Không biết bắt đầu từ khi nào, vừa nhìn thấy nước mắt của cô, tim Trần Nặc cũng đau như dùng dao khoét một lỗ.

Ai cũng nói linh hồn sẽ không ngủ.

Có một ngày nọ, Trần Nặc lâm vào một giấc ngủ say.

“Reng reng reng! Reng reng reng!”.

Tiếng chuông điện thoại khiến cho Trần Nặc giật mình tỉnh lại, trên trán, trên cổ đều là mồ hôi.

Cho dù một thương nhân thành đạt, hay đến khi làm quỷ hồn, đã nhiều năm rồi anh không được trải nghiệm cảm giác nóng nực, nhưng lúc này, cây quạt điện bên cạnh đang chuyển động vù vù, nhưng vẫn ngăn không được những cơn gió nóng ngoài cửa sổ thổi vào.

Theo bản năng anh đưa tay lên gạt đi những sợi tóc ngắn nằm trên trán, trán đã chảy đầy mồ hôi.
Tiếp theo, anh ngây người ra.

Căn phòng này… Sao lại giống như phòng cũ của anh và ba của mười mấy năm về trước vậy?.

Anh nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra.

Cảnh tượng trước mắt cũng không hề thay đổi.

Mặt tường phía bên phải dán đầy giấy khen thưởng, đều là anh giành được từ nhỏ đến lớn, được ba tự tay dán từng tờ lên.
Không thể tưởng tượng được.


Chẳng lẽ, mình sống lại?.
“Reng reng reng ---”

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, kéo anh về từ trong hoảng sợ.

Anh xoay người xuống giường, mang dép, đến phòng khách nghe điện thoại.

“Alo, ai vậy?”.

“Trần Nặc, tôi là giáo viên chủ nhiệm, ngày mai thi cấp ba em tuyệt đối đừng đến muộn, cũng đừng quên đồ, đặt biệt là phiếu dự thi.”.

“Trần Nặc sững sờ: “… Ngày mai, thi cấp ba?”.

“Tôi cũng biết em ham chơi nên quên mất! Em còn tiếp tục phóng túng, chà đạp lên thiên phú của mình, vậy làm sao xứng đáng với sự cực khổ mà ba em phải gánh chịu, em cũng mười sáu tuổi rồi, cũng không còn nhỏ gì nữa, cái kia phải biết hiểu chuyện một chút chứ….”
 
Sửa lần cuối:

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
Chương 2: Ổn
Dịch: Thiên Nam.
Beta: Phong Linh.

Thi cấp ba?

Mười sáu tuổi?.

Cho nên nói, mình đã quay về mười lăm năm trước...

Ngón tay đang cầm ống nghe của Trần Nặc hơi cứng ngắc, nghe những lời nói hận không thể rèn sắt thành thép của chủ nhiệm lớp, nhịp tim càng đập nhanh hơn.

Không phải đang nằm mơ, mà là thật.

Anh đã thực sự quay về mười lăm năm trước.

Khi đó anh mới mười sáu tuổi, ba anh vẫn chưa bỗng nhiên bị chảy máu não nên qua đời, anh cũng không cần ăn nhờ ở đậu hàng ngày xem sắc mặt ba dượng.

Khi đó anh vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi kiêu ngạo .

Cũng chưa gặp được Nguyễn Tiểu Noãn.

Cho nên.

Tất cả vẫn còn kịp.

"Em nhớ rồi, cảm ơn cô Từ, em sẽ cố gắng thi thật tốt." Sau khi tắt máy Trần Nặc ngẩng đầu thoáng nhìn qua tờ lịch bên cạnh.

Chủ nhật, ngày 19 tháng 6 năm 2005.

Ngày mai thứ hai, ngày đầu tiên của kì thi cấp ba.

Giáo viên chủ nhiệm đối với anh chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Trường anh học chính là trường cấp hai tốt nhất thành phố, năm lớp bảy, thành tích của anh vẫn giữ vững ở ba hạng đầu.

Nếu cứ đúng như vậy, thì anh sẽ bước từng bước đi tới, anh sẽ thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất, rồi đến trường đại học đứng đầu cả nước...

Nhưng mà từ khi người anh vẫn luôn gọi là “mẹ” kia, bà ta không nói một lời đã vứt bỏ tất cả đi theo một người đàn ông giàu có tới nơi khác, từ đó cuộc sống của anh hoàn toàn thay đổi.

Anh cũng không rõ vì sao ba đối xử với bà tốt nhưng vậy, yêu bà như vậy, bản thân mình cũng ưu tú như thế, trở thành “con nhà người ta” trong miệng người khác, cuối cùng bà vẫn không hài lòng.

Cho nên, mình cố gắng làm một đứa con ngoan còn có ý nghĩa gì đâu?.

Trốn học, hút thuốc, đánh nhau...

Thành tích học tập cũng theo đó tuột dốc không phanh.

Đến lớp chín, đã sắp bị tụt xuống cuối xe.

Thi cấp ba, anh chỉ vượt qua bài kiểm tra.

Đừng nói trường chuyên cấp ba của tỉnh, mà ngay cả trường trung học trọng điểm của thành phố, trường Tam trung vẫn thiếu mười đểm so với điểm chuẩn.

Tam trung tỏ vẻ, muốn học cũng được, một điểm một ngàn tệ.

Vậy thì cần ít nhất mười vạn, đó là chuyện của mười lăm năm trước.

Trần Ái Quốc ba của anh thu nhập cũng không tính là nhiều, số tiền này phải không ăn không uống tích góp trong vòng một năm.

Nhưng mà, ông lại đứng trước mặt lãnh đạo trường học, móc ra một xấp tiền, cầu xin bọn họ nhất định phải nhận Trần Nặc.

Lúc này Trần Nặc mới phát hiện, đôi tay kiếm tiền của Trần Ái Quốc, đang nhẹ run rẩy, tóc của ông cũng đã bạc nhiều hơn so với hai năm trước
Trong lòng Trần Nặc bỗng trở nên đau đớn.

Đau đớn này làm cho anh tỉnh lại, càng tự trách bản thân mình nhiều hơn.

Vì sau mình không thể thi tốt hơn một chút?.

Dựa vào sự thông minh của mình, ôn tập một chút trước khi thi, thi nhiều hơn mười điểm rất khó sao?.

Nhìn thấy tâm trạng của anh sa sút Trần Ái Quốc vẫn còn an ủi anh: “Thi cấp ba không tốt cũng không sao, vào Tam trung nhớ học tập thật tốt, chỉ hy vọng con chăm chỉ đọc sách, đừng như ba cả ngày phải đi công tác ở bên ngoài, không để ý đến mọi chuyện trong nhà ngay cả chút tiền cũng không có, cũng tại lúc đi học không chịu đi học cho tốt, vậy nên con đừng đi lên vết xe đổ của ba, phải đọc thật nhiều sách, về sao lên đại học nhất định có tiền đồ…”

Cuối cùng ông nói: “Cho dù thế nào thì con vẫn mãi mãi là người con kiêu ngạo của ba.”.

Hôm đó Trần Nặc thức trắng cả đêm.

Nghỉ hè anh đem toàn bộ trương trình cấp ba của lớp mười học hết trong một lần.

Bước vào cấp ba , anh chuyên tâm học hành, anh muốn để ba anh nhìn thấy, mình xứng đáng với công sức ông bỏ ra, mình vẫn là niềm kiêu ngạo của ông!.

Nhưng cuối cùng Trần Ái Quốc vẫn không đợi được tới ngày đó.

Sau hai tháng khai giảng, ba anh bị chảy máu não, được đưa vào bệnh viện, sau đó không trị được sau đó qua đời.

Đôi mắt Trần Nặc bỗng dưng sáng lên.

Lần này anh phải thay đổi tất cả mọi chuyện.

Nếu anh nhớ không nhầm, mấy ngày nay, Trần Ái Quốc lại ra khỏi nhà, phải chờ đến khi anh thi cấp ba xong mới trở về.

Nên bây giờ trong nhà chỉ còn mình anh.

Tranh thủ thời gian ôn tập!.

Mặc dù đã vài chục năm trôi qua, nhưng kiến thức cấp ba đại học anh học rất chắc chắn, cũng không phải không nhớ rõ.

"Môn thi đầu tiên của ngày mai là môn ngữ văn, môn này chỉ cần ôn tập lại một chút là được. Quan trọng là buổi chiều thi môn hóa học và vật lý, đúng, nhớ lại một số nội dung quan trọng ...".

Còn chưa nói hết lời, Trần Nặc lại bỗng nhiên sững sờ.

Trong đầu, hiện lên những kiến thức mình đã học, sách đã đọc qua, phim... thậm chí ngay cả những tiêu đề tin tức ngày nào anh cũng tùy tiện liếc qua...
Vậy mà từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tất cả đều vô cùng rõ ràng, hiện rõ ra trước mắt.

"Mình đây là..." Trần Nặc chậm rãi nâng khoé miệng, hai mắt anh ngày càng sáng rực: "Mang theo (trộm được) bàn tay vàng ư?".

Trần Nặc vẫn chưa yên tâm, tìm sách giáo và sách tham khảo của ba năm qua, cẩn thận so sánh.

Một trang…

Hai trang...

Những kiến thức đó như in sâu vào trong đầu, rất hoàn chỉnh, rõ ràng.

Trái tim anh đập nhanh hơn, hít thở sâu mấy lần, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Thi cấp ba, nắm chắc rồi.

Nhưng anh còn có chuyện khác muốn làm.

Trần Nặc về phòng, lấy ra một cuốn sổ ghi chép mới tin, bắt đầu sắp xếp lại kế hoạch cho tương lai.

Một, trong kì thi tuyển sinh cấp ba, phải thi thật tốt , để ba tự hào vì thành tích của anh.

Hai là để ba anh đi kiểm tra sức khỏe ngay lập tức, nhanh chóng phát hiện ra bệnh cao huyết áp, còn phải nhắc nhở ông uống thuốc đúng giờ.

Thứ ba phải nhanh chóng kiếm tiền, hàng hóa phái sinh của thị trường cổ phiếu trong sáu tháng cuối năm, đã bắt đầu một Đại Ngưu thị rộng lớn mạnh mẽ, chỉ cần anh nắm bắt được cơ hội lần này tương lai không cần phải lo nữa.

(*) Hàng hóa phái sinh: là giao dịch trong đó khách hàng thực hiện mua hoặc bán một khối lượng hàng hóa lớn theo các chỉ số về giá. Việc giao nhận hàng hóa sẽ được thực hiện ở một thời điểm xác định trong tương lai.

Bốn...
Trần Nặc dừng bút lại một chút, ánh mắt anh hiện lên ý nghĩ sâu xa, trong đó chứa một tia dịu dàng.

Từng nét từng nét, viết xuống cái tên đó.

Nguyễn Tiểu Noãn.

Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại.

Đợi gả cho anh.
 
Sửa lần cuối:

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
Chương 3: Phá kỉ lục
Dịch: Thiên Nam.
Beta: Hạ Cửu

Ba ngày sau.

Sau khi thi xong môn lịch sử thì cũng là lúc kết thúc, Trần Nặc bước ra khỏi phòng thi.
Một người đàn ông tuổi trung niên mắt to, lông mày rậm, khí chất bất phàm đứng ngoài cửa khi nhìn thấy anh, khuôn mặt u ám lập tức sáng bừng lên, kích động bước tới.

“Con, ba đã cố gắng chạy nhanh tới, từ trạm xe lửa rồi bắt taxi trở về, cuối cùng… cuối cùng cũng đến kịp lúc con thi môn cuối cùng, có thể đích thân đón con thi ra.”

Người đàn ông này chính là Trần Ái Quốc.

Vừa nhìn thấy ba mình, cổ họng Trần Nặc thắt lại, anh không giỏi thể hiện tình cảm của mình nên chỉ “ừ” một tiếng.

“Thi thế nào? Mà thôi quên đi, ba không hỏi nữa, thi xong thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay chắc con cũng mệt muốn chết rồi.” Trần Ái Quốc chợt nhớ đến thành tích mấy năm nay của con mình, vội đổi chủ đề “Đói bụng rồi, bên kia có nhà hàng, chúng ta qua đó ăn thịnh soạn …”.

“Kỳ thi cũng không đến nỗi.”.

“… một bữa nào.” Trần Ái Quốc cười ha ha, đột nhiên giật mình “Con nói cái gì?.

Trần Nặc mỉm cười và lặp lại từng chữ một “Con nói kỳ thi này cũng không đến nỗi.”

Trần Ái Quốc lặng người một chỗ.

Một lúc lâu sau ông lắp bắp hỏi “Cũng không đến nỗi… là thế nào? Như thế nào là cũng không đến nỗi?”.

Trần Nặc suy nghĩ một chút, theo như đánh giá của anh thì cũng khá, nhưng văn có chút không nắm chắc, cứ nói điểm thấp vậy.
“Khoảng năm trăm bảy mươi điểm.”.

“Năm trăm bảy mươi điểm?” Trần Ái Quốc có chút choáng, điểm tối đa của đứa con này chỉ có thế là năm trăm điểm, mà giờ lại nói thi được năm trăm bảy mươi?.

Ông có chút khó tin, “Con không nhầm chứ?”
“Vài ngày nữa sẽ có kết quả, tới đó thì ba sẽ biết.” Trần Nặc khoác vai cười với ba mình, “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”.

Đến nhà hàng, Trần Ái Quốc gọi một vài món ăn ngon cùng rượu trắng.

Trần Nặc đột nhiên xoay qua nói. “Ba! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, không được uống rượu. Uống nhiều không chỉ hại gan mà còn dễ dẫn đến đột quỵ. Ba của một bạn học của con mới mất cách đây không lâu cũng là do uống quá nhiều rượu.”.

Trần Ái Quốc rất thích rượu, không có gì làm thì sẽ uống hai ly nhỏ, ngày lễ hay có dịp gì vui thì ông sẽ uống càng nhiều hơn. Việc ông bị xuất huyết não chắc chắn liên quan đến thói quen này.

Giọng điệu của Trần Nặc rất nhiêm túc khiến Trần Ái Quốc sững sờ. Ông nhìn con mình với sắc mặt khó hiểu.

Con mình tự nhiên lại quan tâm đến cơ thể mình?.

Xem ra nó thật sự đã trưởng thành rồi!
Tuy nhiên, ông cũng không quá để ý mà cười “Con yên tâm, sức khỏe ba rất tốt, uống một chút cũng không có vấn đề gì đâu.”.

Sắc mặt Trần Nặc nghiêm lại, “Sao lại không có gì? Không phải gần đây ba thường hay chóng mặt à, cái này rất có khả năng là dấu hiệu của bệnh cao huyết áp, con thấy ba ngày mai nên đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút, nếu có vấn đề gì phát sinh thì điều trị sớm vẫn tốt hơn.”.

Trong lòng Trần Ái Quốc thoáng giật mình.
Không sai, gần đây ông đúng là cảm thấy khó chịu một chút.

Có đúng là uống rượu làm huyết áp tăng không?.

Ông cũng biết rượu sẽ làm hại đến cơ thể mình nhưng nó đã thành thói quen nhiều năm rồi, nếu ngay lập tức bảo không được uống cũng có chút khó chịu.

“Được được được, ngày mai ba sẽ đi kiểm tra, hôm nay ba rất vui, có thể cho ba uống vài ly có được không?” Trần Ái Quốc thương lượng nói “Từ ngày mai ba sẽ bắt đầu cai rượu, để con tùy ý giám sát.”.

Trần Nặc vốn định nói “Không được” nhưng nhìn thấy ánh mắt của ba, anh có hơi mềm lòng.

“Được rồi, hôm nay là lần cuối cùng, đừng yêu cầu quá cao.”.

Trần Ái Quốc cuối cùng vẫn uống đến say.

Trên đường về nhìn thấy một bệ hoa bên đường, kiên quyết nói mình là một gốc cây, ngồi xổm bên trong sống chết cũng không chịu đi.

Trần Nặc dốc hết sức mới kéo được ba mình nửa say nửa tỉnh về nhà.

Anh cởi áo khoác của Trần Ái Quốc ra, sau đó tháo giày, rồi đặt ông lên giường, mở quạt lên rồi điều chỉnh tốc độ gió thích hợp.

Đương nhiên khi anh làm xong thì ba anh đã ngáy rất to.

Trần Nặc lau mồ hôi trên trán và mỉm cười.

Sau đó anh đi đến ban công, nhìn lên bầu trời đêm với vài ngôi sao nhấp nháy, duỗi thẳng người và tay, nhắm mắt cảm nhận những cơn gió đêm, chưa bao giờ anh cảm thấy tự do, thoải mái như bây giờ.

Ngày 15 là một ngày đặt biệt, bởi vì hôm nay là ngày công bố điểm chính thức của kì thi cấp ba.

Trước đó một ngày, Trần Ái Quốc trằn trọc cả một đêm trên giường.

Sáng sớm, ba anh lập tức bắt đầu lên các trang mạng tra điểm.

Không ngờ thời gian còn quá sớm, nên điểm số vẫn chưa được công bố khiến ba anh như kiến bò trên nồi lẩu cứ đi qua đi lại, cách ba phút thì kiểm tra điện thoại một lần.

Trần Nặc nói “Ba đừng đi quanh nhà như thế, con nhìn cũng nóng theo, đúng rồi, mai chúng ta đi mua điều hòa đi.”.

Mùa hè mà không có máy điều hòa thì thật là nóng chết đi được.

Trần Ái Quốc lau mồ hôi “Nếu con thi đậu, đừng nói tới điều hòa, kêu ba đặt mười bàn ở khách sạn Lệ Tinh cũng còn được.”

Trần Nặc bật cười, “Khách sạn Lệ Tinh cũng không có gì đặc sắc, chỉ cần máy điều hòa là được.”

Đến giữa trưa thì điểm cuối cùng cũng được công bố ra.

Bấm tra điểm trên mạng, Trần Ái Quốc tuần tự làm từng bước, cẩn thận điền thông tin dự thi của Trần Nặc. Khi ông nghe thấy “Tổng điểm của bạn là điểm đứng đầu toàn thành phố”, điện thoại trên tay rơi xuống bàn một tiếng “bốp”.

Điểm…?

Ông nhớ điểm thi vào cấp ba cao nhất thành phố mấy năm ngoái hình như chỉ có…

Nói cách khác, điểm số của con trai mình...
Phá kỉ lục?
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
Chương 4: Tranh giành Trần Nặc.
Dịch: Thiên Nam
Biên: Hạ Cửu

Bởi vì bật loa ngoài, nên anh cũng nghe thấy.

Anh nhìn Trần Ái Quốc rồi nở nụ cười “Bố, con nói không sai chứ?”

Trần Ái Quốc mở miệng, nhìn anh với khuôn mặt như hóa đá “Tiểu Nặc, con thật sự thi được nhiều điểm vậy sao?”

“Đúng vậy.” Trần Nặc lập lại lời nói.

Trần Ái Quốc cho đến giờ vẫn chưa thể tin được “Chúng ta có khi nào nghe lầm hay không?”

Trần Nặc: “Thính giác của con luôn rất tốt.”

Trần Ái Quốc: “Có khi nào do ba nhập sai thông tin phiếu dự thi không?”

Trần Nặc chỉ cười. “… Nếu không chắc chắn, ba có thể kiểm tra lại.”

Trần Ái Quốc thật sự đã kiểm tra lại lần nữa.

Sau đó lại một lần.

Cả ba lần đều một kết quả.

Mắt ông mở to, miệng cũng há rộng. Một lúc sau ông phá lên cười ha hả.

“Đúng rồi, đây đúng là điểm của con tôi, thực sự là năm trăm bảy mươi lăm điểm! Ba biết con thông minh như vậy, nhất định sẽ làm được mà!”

Ông cười cười, đột nhiên khóe mắt đỏ hoe cay cay nói lớn.

“Đi, chúng ta đi mua máy điều hòa.”

Khu trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố.

Tầng 4 là một siêu thị lớn chuyên bán các đồ điện gia dụng, có đầy đủ các nhãn hiệu máy điều như Cánh Lực Quốc Nội, Xuân Lan, Mỹ Đích, Electrolux, Oaks, Hải Tin… Nước ngoài thì có Mitsubishi, Panasonic, Daikin,…

Đồ nhập khẩu ở nước ngoài quá đắt cộng thêm họ chỉ nhất quán ủng hộ sản phẩm nội địa nên Trần Nặc chọn mua điều hòa hiệu Xuân Lan có giá một ngàn tệ.

Một ngàn tệ khiến anh có chút đau lòng nhưng anh đã quen với việc sống trong phòng điều hòa, mùa hè này thật sự không chịu nổi.

Thanh toán tiền sau, bên bán hẹn ngày mai sẽ giao đến nơi và lắp đặt.

Trần Ái Quốc bỗng nhiên lên tiếng "Tiểu Nặc, không phải lúc nào cũng muốn có một cái máy tính sao? Bên cạnh có bán, con lựa cái mình thích đi, ba sẽ mua cho con một cái.”

Trong năm, cấu hình chủ đạo của các dòng máy tính như CPU, ROM hay RAM, đều không thể so sánh với thời hiện đại được nhưng bây giờ Trần Nặc rất muốn mua.

Các quán cà phê Internet đang là xu thế hiện tại, đăc biệt là các thể loại game online, ra đời sớm nhất là《Truyền kỳ》, nửa năm trước lại có thêm game 《 World of Warcraft 》được phát hành, hiện đang dẫn đầu.

Trần Nặc cũng đến cà phê Internet được vài lần, lập tức có ý muốn mua máy tính rồi bàn với Trần Ái Quốc. Tuy nhiên, kinh tế không dư dả, một cái máy tính khoảng 3.000 nhân dân tệ nên ông luôn không đồng ý.

Về sau gia đình lại gặp biến cố nên Trần Nặc đã hoàn toàn từ bỏ những suy nghĩ ngây thơ và trở nên trưởng thành chỉ sau một đêm.

Trần Nặc suy nghĩ một chút, kế hoạch sau này thật sự cần một cái máy tính.

Nhưng máy mới có hơi đắt, mua máy second-hand là có thể xài, vậy nên anh quay đầu đi ra ngoài.

Anh mím môi, cười nói “Tạm thời không cần thiết, sau này rồi hãy tính.”

Thủ khoa kì thi cấp ba năm nay đã phá vỡ kỉ lục của những năm trước đó, tin tức nhanh chóng lan truyền ra khắp các thành phố.

Ngày hôm sau.

Trường trung học cơ sở số 15 của Thành Phố.

Vào lúc này, một biểu ngữ dài màu đỏ được kéo ra bên ngoài cổng trường "Xin chúc mừng học sinh Trần Nặc của trường chúng tôi đã có thành tích xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 của thành phố và phá kỷ lục trong kỳ thi tuyển sinh!"

Văn phòng của hiệu trưởng.

Ngoài hai phóng viên còn có một số giáo viên tuyển sinh của các trường cấp 3 khác nhau tập trung lại.

Có người ngồi hoặc đứng, khi thì nói chuyện với những người xung quanh, lúc thì nhìn những người khác nhưng khi va phải ánh mắt nhau thì lại bắn ra những tia lửa vô hình.

Tất cả họ đều là đối thủ cạnh tranh của nhau.

Thủ khoa như chiếc bánh ngọt trong mắt các trường cấp ba, việc đưa được những học sinh xuất sắc như thủ khoa kỳ thi tuyển sinh chắc chắn sẽ đảm bảo danh tiếng và kết quả thi vào các trường đại học của trường.

Phòng hiệu trưởng tương đối nhỏ, bây giờ không khác một bãi chiến trường không tiếng súng.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa không ngừng.

Hiệu trưởng ho một tiếng nói “Vào đi.”

Sau đó cánh cửa được mở ra.

Một người phụ nữ trung niên dẫn theo một người mặc áo thun đen cùng một nam sinh khác xuất hiện trước mặt mọi người.

Đột nhiên toàn bộ sự chú ý của mọi người đều dồn lên người cậu.

Hầu như tất cả mọi người đều cảm thán trong lòng, cậu học sinh trước mặt này lớn lên nhất định sẽ rất đẹp.

Dáng người cao ráo, thân hình cứng cỏi, mày kiếm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, ngũ quan tinh tế không chút tì vết. Cậu cứ đứng yên đấy, không cần nói hay làm gì cũng là một sự tồn tại rất ý nghĩa.

Có lẽ nào cậu ta là…

“Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là chủ nhiệm của ban ba, thầy Diêu…” Hiệu trưởng đứng lên, mặt vui vẻ nói. “Còn người này chính là thủ khoa trong kỳ thi cấp ba, vừa rồi cậu ấy đã mang vinh quang về trường cơ sở số 15 của chúng tôi - Trần Nặc.”

Một số giáo viên vội vã chạy đến chỗ cậu ngay lập tức.

“Trần Nặc, chúng tôi là giáo viên tuyển sinh của trường số 4, chỉ cần cậu đăng ký vào trường chúng tôi, ngoài việc được miễn học phí còn có rất nhiều học bổng…”

“Học sinh Trần Nặc, chúng tôi có đội ngũ giảng viên hùng hậu, có hai giáo viên cấp chuyên biệt và năm giáo viên cấp cao. Nhân tiện chúng tôi cũng có thể miễn học phí cùng những học bổng cao!”

“Chúng tôi là...”

Các giáo viên tuyển sinh từ các trường khác nhau lần lượt lôi kéo, thể hiện ra những mặt tốt của trường mình và đưa ra những điều kiện phong phú, nỗ lực tranh giành Trần Nặc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,626
Điểm cảm xúc
5,158
Điểm
113
Chương 5: Làm ra lựa chọn
Editor: trucxinh0505

"Bạn học Trần Nặc, em muốn đọc sách hãy đến trường cao trung của chúng ta đi." Giọng một giáo viên chiêu sinh vô cùng to, "Chúng ta không chỉ có bốn giáo viên dạy chuyên ngành, tám giáo viên dạy nâng cao, với lại năm ngoái thành tích thi tốt nghiệp trung học rất là xuất sắc, đứng thứ hai toàn thành phố, chín người thi đậu Thanh Bắc! Em tới thí nghiệm cao trung của chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi em đâu, sẽ có cấp học bổng nữa!"

"Ha ha, thành tích thi tốt nghiệp trung học chúng ta đứng nhất toàn thành phố còn chưa lên tiếng, trường anh đứng thứ hai toàn thành phố có tư cách sao?" Một giáo viên cao gầy cười nói.

Sau đó, ông nhìn về phía Trần Nặc, thần sắc chân thành, không hoảng hốt không vội vàng nói, "Bạn học Trần Nặc, thầy đại biểu trường nhị trung thành phố, thành khẩn mời em gia nhập. Trường nhị trung thành phố chúng ta là trường trung học trọng điểm tỉnh, thành tích thi tốt nghiệp trung học mỗi năm đều giữ đứng nhất toàn thành phố, thậm chí nhiều lần vượt qua mấy trường đứng nhất tỉnh khác. Năm ngoái thành tích thi tốt nghiệp trung học chúng ta lại có phá kỷ lục mới, vượt 98.5%, không tính thí sinh cử đi, thi đậu Thanh Bắc hơn bốn mươi người, trừ cái đó ra, chỉ cần em lựa chọn trường chúng ta, trường học còn có khen thưởng năm mươi khối! Cái gọi là chim khôn chọn cành mà đậu, tin tưởng em thấy thành ý của chúng ta, hẳn là có thể làm ra lựa chọn."

Trường nhị trung thành phố mở ra điều kiện, cơ hồ trong nháy mắt âm thanh bốn phía biến mất.

Không có cách, thành tích thi tốt nghiệp trung học bọn họ tại đứng trước mặt trường nhị trung thành phố, hoàn toàn không đủ lực đánh trả!

Người ta còn khai ra khen thưởng năm mươi khối nữa.

Năm 2005, năm mươi khối, tại thành phố đều có thể mua được phòng ốc dành cho nhà nghèo.

Là một người đều biết rõ làm ra chọn lựa như thế nào...

Nhưng Trần Nặc lại không có lập tức tỏ thái độ, mà là nhẹ nhàng chớp chớp cặp mắt đen nhánh kia, con ngươi thâm thúy hỏi, "Nơi này có giáo viên tam trung không?"

"Tôi, tôi chính là giáo viên chiêu sinh tam trung." Một nam nhân đeo kính gặp Trần Nặc tựa hồ có ý tứ đối với tam trung, kích động."Trường chúng ta là trường trung học trọng điểm toàn thành phố, năm ngoái thi đại học đứng thứ tư toàn thành phố, chiếm tỉ suất 89%, vào Thanh Bắc năm người. Mọi điều kiện trong trường đều rất không tệ. Nếu em lựa chọn trường chúng ta, học bổng..."

Ông khẽ cắn môi, "Bảy mươi khối!"

Trần Nặc trầm ngâm một chút, mỉm cười: "Như vậy đi... Nếu như năng lực tam trung cung cấp học bổng trăm ngàn, em lựa chọn trường các người."

Ở kiếp trước, năm nay thi cấp ba Thủ khoa vào tam trung cũng là bị tốn trăm ngàn. Mà thủ khoa thi cấp ba số tiền cao hơn, đối phương không có đạo lý sẽ cự tuyệt.

Đương nhiên, nếu như tam trung chỉ cấp bảy mươi ngàn, cậu cũng là sẽ đi.

Dù sao, cậu cùng Nguyễn Tiểu Noãn lần đầu gặp, chính là tại tam trung.

Giáo viên tam trung sững sờ.

Hiệu trưởng dặn dò ông cao nhất là bảy mươi ngàn.

Nhưng vừa rồi ông còn chưa kịp nói chuyện, trường nhị trung thành phố liền mở đầu năm mươi ngàn, giá này so với giá cao nhất của ông chênh lệch không xa, với lại chênh lệch giữa hai trường, trong lòng ông, không có hy vọng quá lớn chiêu mộ được Trần Nặc.

Không nghĩ tới là, Trần Nặc vậy mà có hứng thú đối với tam trung bọn họ, với lại nói thẳng, chỉ cần học bổng một trăm ngàn, liền lựa chọn tam trung sao? !

Ông kích động nói, "Em chờ một lát, tôi lập tức xin phép hiệu trưởng một chút!"

Chạy đến ngoài cửa, dùng điện thoại di động Nokia cấp tốc gọi một cú điện thoại.

Không đến một phút đồng hồ, ông trở lại văn phòng, lớn tiếng nói, "Học bổng một trăm ngàn, tam trung chúng ta đồng ý!"

Các giáo viên chiêu sinh còn lại mặt đều biến sắc.

Nhất là vị giáo viên cao gầy nhị trung thành phố kia, ông cắn răng một cái, nói to, "Bạn học Trần Nặc, nhị trung thành phố chúng ta cũng mong muốn cấp học bổng trăm ngàn, không tính phí bồi dưỡng trọng điểm! Tới nhị trung thành phố của chúng ta đi!"

Giáo viên tam trung nghe xong, tức giận kém chút muốn bổ nhào qua: Chúng ta cố gắng đáp ứng trăm ngàn, các người cũng ra trăm ngàn sao? !

Đám người cũng không nhịn được cảm khái, quả nhiên tiền luôn là trọng điểm, trình tự xin chỉ thị hiệu trưởng cũng miễn đi, giáo viên chiêu sinh trực tiếp đáp ứng trăm ngàn.

Giáo viên nhị trung thành phố hô lên câu này xong, cảm giác là nắm chắc thắng lợi trong tay.

Trăm ngàn, lại thêm không tính phí bồi dưỡng trọng điểm! !

Đây tuyệt đối là nhất rồi!

Trần Nặc còn có thể không động tâm sao? !

Sau đó, ông chợt thấy, Trần Nặc sờ lên cái mũi, lộ ra một chút ngại ngùng cùng nụ cười áy náy.

"Cảm ơn nhị trung thành phố hậu ái đối với em, nhị trung là trường học rất ưu tú, nhưng bởi vì một ít nguyên nhân của riêng em, em vẫn lựa chọn tam trung. Với lại vừa rồi đã đáp ứng tam trung, lại đổi ý cũng không tốt, "

"Bạn học Trần Nặc, em có thể lại nghiêm túc suy tính một chút..." Giáo viên nhị trung thành phố cố gắng níu kéo chút."Tiến vào nhị trung chúng ta, xác suất em thi vào Thanh Bắc cũng sẽ lớn! Nếu là không hài lòng về học bổng, chúng ta có thể thương lượng lại..."

Ông không cách nào khiến Trần Nặc thay đổi tâm ý.

Trong lòng cậu, trọng sinh trở về, chỉ có hai người đáng giá anh đi trân quý, một cái là ba ba, một nữa là Nguyễn Tiểu Noãn.

Nguyễn Tiểu Noãn là học sinh tam trung, cậu liền đi tam trung thôi.

Cho dù học bổng nhị trung cho cao hơn, đối với cậu mà nói cũng không có sức hấp dẫn gì. Tuy bây giờ cậu không có tiền, nhưng dựa theo kế hoạch của cậu, không lâu sau nữa, kiếm tiền liền dễ như trở bàn tay.

"Cảm ơn các vị giáo viên hậu ái, em đã quyết định, chọn tam trung ạ."

Trần Nặc mỉm cười nói ra.

Giáo viên nhị trung thấy tâm ý cậu đã định, lúc này mới lắc đầu thở dài, mặt đầy tiếc nuối!

Ai, người kế tục tốt như vậy, thế mà rơi xuống tam trung!

Thật sự là thua thiệt lớn!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,626
Điểm cảm xúc
5,158
Điểm
113
Chương 6: Sẽ không can thiệp
Editor: trucxinh0505

Giáo viên chiêu sinh tam trung thực sự rất vui, miệng cười toe toét, thủ khoa thi cấp ba trường bọn họ đứng từ thứ ba trở xuống, tâm tình của ông, như thể một cục tiền trăm ngàn từ trên trời rơi xuống, nện trực tiếp ở trước mặt.

"Cảm ơn lựa chọn của bạn học Trần Nặc, bắt đầu từ bây giờ, em chính là học sinh tam trung chúng ta!" Ông đi qua, hai tay nắm lấy tay Trần Nặc, liên tục lay động, "Em yên tâm đi, chúng ta rất nhanh gọi cho em đến nhận học bổng, tối đa hai ngày thôi."

Lúc này, các phóng viên sớm có mặt tại hiện trường, cũng tranh thủ làm việc.

Răng rắc răng rắc.

Bọn họ ghi chép lại một màn này.

Sau đó, hiệu trưởng công bố công văn học bổng, giao cho Trần Nặc.

"Bạn học Trần Nặc, chúc mừng em lấy được thành tích tốt, làm vẻ vang trường học, đây là thầy đại biểu trường học đưa cho em ba mươi ngàn tiền thưởng!"

Mặt khác, lại có một nam nhân bộ dáng lãnh đạo đi tới, mặt mày tươi cười nắm tay cùng Trần Nặc.

"Thầy đại biểu sở giáo dục, khen thưởng em hai mươi ngàn."

Răng rắc răng rắc.

Từng cảnh tượng ấy , đều được lưu lại. . .

Xong xuôi một chút thủ tục cần thiết, lại xác định một chút vấn đề chi tiết, Trần Nặc liền tạm biệt cùng thầy hiệu trưởng trở về nhà.

Khi biết được Trần Nặc lấy được mười lăm ngàn tiền học bổng, Trần Ái Quốc nửa ngày nói không ra lời, chỉ cảm thấy ánh mắt đầy nóng bỏng.

Một năm ông bận đầy đầu, cũng chỉ kiếm được hai ba ngàn.

Trần Nặc thoáng một cái liền bù đắp được vất vả năm năm của ông!

Con trai, thật là có tiền đồ. . .

Đáng tiếc, mấy ngày trước đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ nhắc nhở tình trạng cơ thể của ông đã cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải lập tức kiêng rượu, một giọt cũng không được.

Nếu không, nhất định phải uống mấy chén chúc mừng thật tốt. . .

Trần Nặc nhìn Trần Ái Quốc, hỏi, "Ba, số tiền kia, ba định dùng như thế nào?"

Trần Ái Quốc không chút do dự nói, "Đương nhiên là gửi vào ngân hàng, lưu cho con học đại học tương lại, mua phòng ốc dùng!"

Quả nhiên không ngoài Trần Nặc sở liệu.

Từ xưa đến nay truyền thống cần kiệm tốt đẹp kéo dài mấy ngàn năm, sớm đã ăn sâu lòng người.

Mà công việc quản gia lại không khỏi thoát việc tiết kiệm tiền, nếu như không còn tiền, lấy gì mà cần kiệm? Làm sao có thể quản gia?

Người trẻ tuổi còn đỡ một chút, người đời trước, cơ hồ đều là như thế.

Nói một cách dễ nghe, cái ý thức này rất mạnh muốn kháng lại cần phải mạo hiểm.

Nói khó nghe một chút, là không có khái niệm đầu tư, không biết làm thế nào để tiền đẻ ra tiền, chỉ trông cậy vào chút tiền lãi ngân hàng, cả một đời cũng không phát tài được.

Trần Nặc lắc đầu, nói ra: "Con muốn cầm số tiền kia đi đầu tư."

"Đầu tư?" Trần Ái Quốc ngẩn ra. Cái danh từ này ông có nghe qua, nhưng một chút khái niệm cụ thể đều không có, "Đầu tư cái gì?"

Trần Nặc nói, "Cổ phiếu cùng giao hàng thương phẩm có kỳ hạn."

Giao hàng thương phẩm có kỳ hạn Trần Ái Quốc không hiểu bao nhiêu, nhưng ngược lại là biết rõ cổ phiếu.

Mấy năm trước thị trường cổ phiếu nóng lên, cơ hồ toàn dân cũng tham gia.

Ông cũng không nhịn được đầu nhập vào toàn bộ tài sản với hai mươi ngàn khối, không ngờ không bao lâu đầu tàu bị phá sản, may mà vớt vát còn được hơn sáu ngàn, so với chém ngang lưng còn thảm hơn cắt từng miếng thịt trên người.

Lúc này nghe xong Trần Nặc nói muốn chơi cổ phiếu, theo bản năng liền lắc đầu nói, "Không nên không nên, cái loại chơi cổ phiếu này quá hố con người, con xem một chút, mấy năm trước còn hơn sáu ngàn điểm, hiện tại chỉ còn một ngàn điểm, căn bản không kiếm ra tiền. Ba nghĩ vẫn đem gửi ngân hàng ổn thỏa hơn."

Ngữ khí Trần Nặc trấn tĩnh: "Hai năm này, tình hình kinh tế quốc gia ngày càng tốt. Nhưng thị trường cổ phiếu bề ngoài được xưng là mưa rào kinh tế, mấy năm này lại đứng yên, thậm chí chỉ số rơi xuống một ngàn điểm. Xem như vậy, nó đã rớt không thể rớt nữa, thậm chí bản thân có giá trị, bởi vậy, đây là cơ hội tốt ra trận lớn nhất."

Trần Ái Quốc nghe được sửng sốt một chút.

Trần Nặc dừng một chút, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười cùng ước tính kỹ càng: "Với lại, không khả năng quốc gia để nó rớt tận đáy, theo con thấy, thị trường cổ phiếu tùy thời đều có thể sẽ tăng lên, mấy năm sau này, thành phố Đại Ngưu sẽ xuất hiện một hiện tượng ầm ầm sóng dậy, một khi bắt lấy, thu lại sẽ không tưởng tượng được."

Trần Ái Quốc do dự: "Con trai, ba nghe không hiểu những thứ này, nhưng cảm giác được con nói cũng có chút đạo lý. . ."

Trần Nặc nghiêm túc nhìn ông: "Cho nên, con cần số tiền này."

Ánh mắt nghiêm túc thành khẩn như vậy, Trần Ái Quốc ý thức được đích xác con trai không phải đang nói đùa. Nhưng dù sao con trai mới mười sáu tuổi, dùng một số tiền lớn như vậy, giao cho nó đầu nhập cái gì giao hàng kỳ hạn, thị trường cổ phiếu, có đáng tin không?

Ông đi lại ghế sa lon ngồi xuống, sờ lên túi, móc ra một điếu thuốc hít vài hơi.

Rất nhanh, ông liền ra quyết tâm.

Số tiền kia là con trai kiếm được, xử dụng như thế nào, vô luận theo tình lý hay từ phương diện pháp luật, cũng là do nó làm chủ.

Con trai hỏi ý kiến mình, là tôn trọng chính mình.

Mà chỉ cần là cầm tiền mua bán gì đó, ông cũng không có tư cách phản đối.

Huống chi, con trai độc lập có năng lực, là một chuyện tốt.

Dù đầu tư thua thiệt sạch, cũng không có gì khó lường.

Chẳng lẽ bản thân còn kiếm không ra tiền mua phòng ốc cho con trai lên đại học sao?

Vậy làm người ba như mình, không làm được cũng quá thất bại rồi!

Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Ái Quốc đưa tay nhấn tắt tàn thuốc, gật gật đầu, "Tốt, số tiền kia của con con đem đầu tư đi, ba ba sẽ không can thiệp!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,626
Điểm cảm xúc
5,158
Điểm
113
Chương 7: Sẽ chỉ con mọt sách học vẹt
Editor: trucxinh0505

Mỗi ngày đều bận rộn, hai tháng lặng yên không một tiếng động đi qua.

Sau khai giảng ngày thứ ba.

Trần Nặc lựa chọn nội trú, mỗi tuần cuối mới về nhà.

Thành tích cậu đứng nhất tam ban, giáo viên Koren là người dạy giỏi nhất tam ban.

Bất quá, Trần Nặc không có người quen.

Cái này cũng bình thường, nguyên bản bạn học cùng tuổi đều lựa chọn nhất trung tốt nhất thành phố, bởi vậy, hầu hết mọi người đều lựa chọn đi Sở Thị nhị trung hoặc là Thí Nghiệm cao trung. Dù kém một chút, cũng tình nguyện tiêu ít tiền để được đi vào. Nếu như có ai lựa chọn tam trung giống như cậu, hơn phân nửa đều cảm thấy chọn lựa bị hố.

Lúc này trong phòng học rất nhanh ngồi đầy, Trần Nặc chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ còn trống ngồi xuống.

Ngồi cùng bàn là một nam sinh gầy khọm, tóc như ổ gà, trước mắt đeo cặp mắt kính thật to, bề ngoài rất có phong cách cá nhân.

Cậu ta nhìn thấy Trần Nặc lại đây ngồi, hướng cậu cười hắc hắc, "Tớ tên là Lưu Chi Hoa, Văn Đao Lưu, Hoa trong nghĩa quật khởi, còn cậu?"

"Trần Nặc, kết đông, lời hứa ngàn vàng."

"Tên thật là dễ nghe." Lưu Chi Hoa mới vừa nói xong, liền đánh một cái ngáp.

Trần Nặc còn không có hỏi, cậu ta giải thích trước, "Nghĩ đến liền khai giảng, cho nên đêm qua chơi suốt đêm, hiện tại có chút buồn ngủ. Đúng rồi, cậu có chơi qua 《 Ma Thú Thế Giới 》 không?"

"Không có thời gian chơi." Trần Nặc cười cười.

"Tớ nói cậu nghe nè, trò chơi này vui lắm, tớ chơi là một vong linh tặc, kỹ năng tặc khốc huyễn, đã luyện đến hơn cấp năm mươi rồi, có cơ hội chúng ta cùng đi Internet Coffee chơi. . ."

Nói đến trò chơi, Lưu Chi Hoa liền kích động, vừa vỗ bàn vừa nói đến nước miếng văng tung tóe, không ít học sinh bốn phía cũng liếc nhìn lại.

Nói chuyện say sưa nửa ngày, cậu ta mới phát hiện giống như Trần Nặc không có hứng thú gì, liền đổi đề tài khác, "Đúng rồi, nghe nói thủ khoa thi cấp ba năm nay cũng tới tam trung, cậu có biết không?"

Trần Nặc nhẹ gật đầu: "Ừm, biết rõ."

"Tớ mỗi lần thi trắc nghiệm đều chỉ đạt 530. Lần này 550 điểm, coi như siêu phát huy vượt xa bình thường, mà tên kia thi 575 điểm, quả là một tên biến thái, nhất định tên kia dáng dấp đặc biệt xấu, chỉ là con mọt sách học vẹt." Lưu Chi Hoa cảm khái.

Trần Nặc: ". . ."

Trần Nặc suy nghĩ một chút, nói: "Thực ra cậu ta không phải kẻ biến thái gì, với lại dáng dấp cũng rất đẹp trai."

Lưu Chi Hoa ngẩn người, "Cậu biết cậu ta sao?"

Trần Nặc nói: "Xem như nhận biết đi."

"Cậu ta ở lớp nào vậy?"

"Ban chúng ta."

"Vậy cậu ta vừa mới đến sao?"

"Ừm."

Lúc này học sinh trong lớp cơ bản cũng đến đông đủ, Lưu Chi Hoa liền rướn cổ lên nhìn chung quanh, cố gắng tìm kiếm lấy cái gia hỏa "Dáng dấp phong nhã " kia trong miệng Trần Nặc.

Đáng tiếc, không thu hoạch được gì.

Thời điểm đang muốn Trần Nặc giúp chỉ một cái, một nam nhân trung niên vóc người mập lùn, mặt tròn đi vào phòng học.

Các học sinh lập tức đều an tĩnh lại, quay về chỗ của mình ngồi xuống.

Nam nhân trung niên nhìn bên dưới tự giới thiệu bản thân, ông chính là giáo viên chủ nhiệm ban ba kiêm dạy toán học tên Phương Hòa Bình.

Sau đó, ông tuyên bố đi lễ đường tập hợp, trường học mở đại hội đón học sinh mới nhập học.

Trong lễ đường, rất nhiều học sinh ưu tứu đã tập hợp ở cùng nhau.

Tại buổi lễ, lãnh đạo trường học, hiệu trưởng Phó Hiệu Trưởng Chủ Nhiệm các tổ trưởng cũng lên phát biểu.

Rất nhanh, Lưu Chi Hoa liền buồn ngủ, mấy lần nhắm mắt lại, cơ hồ bước vào trạng thái nửa ngủ, thăng tiên tại chỗ.

Nhưng ngẫu nhiên Trần Nặc liếc mắt lại, phát hiện cậu ta đứng thẳng tắp như cây, ánh mắt mở hơi mơ màng nhìn lên phía trước.

Dạng như vậy, còn giống như nghe được rất nghiêm túc.

Cậu cảm thấy buồn cười.

Lưu Chi Hoa đang muốn cùng Trần Nặc nói chuyện vài câu, miễn cho bản thân ngủ thật, đột nhiên, một thanh âm trên đài vang lên.

"Hiện tại hoan nghênh đại biểu học sinh mới, là thủ khoa thi cấp ba thành phố chúng ta năm nay, bạn học Trần Nặc đồng học sẽ lên đài phát biểu cùng mọi người!"

"Trần Nặc?" Lưu Chi Hoa sững sờ, "Học sinh danh dự ngồi cùng bàn mình sao?"

Cậu ta vô ý thức quay đầu nhìn về phía Trần Nặc, chỉ thấy người sau đối với cậu cười cười, sau đó xoay người, cất bước đi lên, bước chân không hoảng hốt không loạn, hướng đi tới trên bục cao.

"? ? ? ? Thật sự là cậu ta sao?"

Lưu Chi Hoa lập tức thanh tỉnh hoàn toàn, miệng há lớn đến cực hạn, có thể đủ nhét đủ một cái trứng vịt lớn.

Trời ạ, trước đó mình nói gì vậy?

Nhất định dáng dấp đặc biệt xấu, chỉ con mọt sách học vẹt sao?

A a a, chỗ nào có khe nứt cho cậu chui vào không vậy? !
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,626
Điểm cảm xúc
5,158
Điểm
113
Chương 8: Đây là ông trời chú định duyên phận
Editor: trucxinh0505

Mà sau khi Trần Nặc đi lên bục, đám người phía dưới cũng lập tức tưng bừng rối loạn lên, nhất là các nữ sinh, từng đôi mắt lộ ra tia dị sắc.

"Năm nay thủ khoa thi cấp ba thực là đẹp trai."

"Oa, thật không nghĩ tới."

"Không riêng thành tích tốt, vóc người đẹp trai, ngay cả tên cũng dễ nghe như vậy!"

". . ."

Trần Nặc đi đến trên đài, sau đó, lưng thẳng đứng trước microphone, thong dong tự tin, không nhanh không chậm mở miệng.

"Kinh thưa ban giám hiệu nhà trường, các thầy cô và các bạn học thân yêu, chúc mọi người buổi sáng tốt lành."

"Em là Trần Nặc ban ba, hôm nay, em rất vinh dự có thể đại biểu cho các bạn học lên phát biểu tại buổi lễ khai giảng này."

"Tháng chín đại biểu cho mơ ước mùa vụ, giờ này khắc này, chúng ta tập trung tại trường tam trung này nói lên sự đoàn kết cùng nhau. Tương lai kế tiếp, chúng ta sẽ hiểu nhau hơn, giúp nhau, cùng nhau cần cù vất vả, tưới nước bồi dưỡng bông hoa thuộc về chính chúng ta. . . Mà kết quả sau ba năm này, đại biểu cho mùa vụ thu hoạch, nguyện vọng mỗi người trong chúng ta, đều từ thời gian này cố gắng, để lấy được thu hoạch bản thân hài lòng. . ."

Giọn hơi trầm thấp, tiếng nói thiếu niên trong sáng dễ nghe, dưới tác dụng loa phóng thanh, vang vọng ở bên tai mỗi người.

Các nữ sinh càng thêm như say như dại.

Không riêng dáng dấp đẹp trai, đến âm thanh cũng dễ nghe như vậy!

Cùng lúc đó, ở dưới đài, một cô gái mặc áo đầm màu vàng nhạt cũng nhìn Trần Nặc không chớp mắt.

Cô bé mái tóc đen nhánh thắt bím đuôi ngựa, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn, một đôi con ngươi vô cùng linh động, lông mi cong dài, làn da mặt non mềm, ai nhìn thấy cũng đều chung một cảm giác, nữ yêu nghiệt.

Nguyễn Tiểu Noãn thật không nghĩ tới, vậy mà gặp được anh ở chỗ này!

Cô tìm anh hơn nửa năm. . .

Ngay thời diểm cảm giác mất đi hi vọng, sẽ không còn gặp được anh, mà tại nơi này lại thấy được anh!

Nguyễn Tiểu Noãn suy nghĩ ông ông, đến mức Trần Nặc nói cái gì đều không nghe rõ, duy nhất hai chữ, cô một mực nhớ kỹ.

Thì ra. . . Tên của anh là Trần Nặc!

Thật là dễ nghe. . .

Không riêng vóc người đẹp trai, âm thanh xuôi tai, tên cũng quá hay!

". . . Các bạn học thân yêu, kèn hiệu lệnh đã thổi lên, sóng lớn cát rửa, mới hiển lộ Bản Sắc Anh Hùng, để cho chúng ta xuất ra tự tin 'Trời sinh ta tài tất hữu dụng ', xuất ra kiên quyết "Thổi hết cát vàng bắt đầu đến kim ", xuất ra dũng khí "Thẳng treo mây phàm tế biển cả ", toàn lực ứng phó, nghênh đón tương lai ba năm khiêu chiến!"

Nói đến đây, Trần Nặc dừng một chút, hơi hơi hướng về phía trước cuối đầu.

"Bài phát biểu của em đã xong, cảm ơn mọi người lắng nghe."

Phía dưới lập tức vang lên từng đợt tiếng vỗ tay như thủy triều dâng lên, cơ hồ tất cả học sinh đều vỗ tay.

Nhất là Nguyễn Tiểu Noãn, mặt nhỏ tràn đầy hưng phấn, hai mắt sáng ngời, so với bản thân mình đứng trước đài đọc diễn văn còn kích động hơn, dùng lực vỗ tay, hai bàn tay nhỏ đập đến đỏ rừng rực.

Suy nghĩ của cô, cũng đã trở về hơn nửa năm trước kia. . .

Hơn nửa năm trước, cô đi sinh nhật bạn học, chơi về trễ.

Trên đường trở về, đi qua một phòng bi-a ven đường, đột nhiên xông ra mấy tiểu côn đồ dáng vẻ lưu manh, cười đùa hí hửng vây quanh cô.

Khi đó cô bị dọa sợ, khóc đến mặt mũi tràn đầy nước mắt cùng nước mũi, núp ở mặt đất run lẩy bẩy, bộ dạng trông rất thảm hại.

Thời điểm cô đang sợ muốn chết, trong phòng bi-a bỗng một thiếu niên đi ra, dùng cán cây cơ hướng tới bọn họ hung hung đánh: "Lăn, hù dọa nữ sinh, đều muốn điểm mặt sao?"

Đại khái mấy tên hỗn đản kia biết anh, cười nhạo rồi tản đi.

Nguyễn Tiểu Noãn co lại thành đoàn, ngồi xổm ở nơi đó, đầu cũng không dám nhấc, hít mũi khóc.

Hơi hé mắt nhìn trộm, thấy thiếu niên kia cất bước, đi đến trước mặt mình cách đó không xa dừng lại.

Sau đó, âm thanh lạnh lùng nói: "Đã trễ như vậy, mau về nhà đi."

Nguyễn Tiểu Noãn đưa tay lau mặt, nước mắt hòa với tro bụi, biến thành Hoa Miêu, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh.

Trong bóng đêm, thiếu niên tóc đen mắt đen, lạnh lùng vừa anh tuấn, suất khí vô cùng.

Nhất định giống như một chùm sáng trong đêm tối, chỉ có anh là chói mắt như vậy.

Trong một cái liếc mắt đó, cô liền vạn kiếp bất phục.

Lòng của cô lập tức liền phanh phanh phanh bắt đầu nhảy loạn, trong chớp nhoáng, như có một cỗ điện vô hình chạy khắp toàn thân, miệng cô mở rộng, không biết làm sao nhìn anh.

Thiếu niên lại không có lại nhìn cô, mà là cầm cán cây cơ, không quan tâm cô quay người đi thẳng trong phòng bi-a.

Nguyễn Tiểu Noãn mê man nhìn theo bóng lưng của anh.

Nhất kiến chung tình, cô chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện này sẽ phát sinh ở trên người mình.

Rốt cuộc Nguyễn Tiểu Noãn chưa quên được anh.

Hết lần này tới lần khác, cô cố ý quay về gần chỗ phòng bi-a kia.

Thế nhưng một lần lại một lần thất vọng.

Hơn nửa năm đi qua, rốt cuộc cô cũng chưa từng thấy thiếu niên kia.

Nguyễn Tiểu Noãn vốn cho rằng, nhân khẩu trong thành phố ngàn vạn, biển người mịt mờ, có lẽ cô sẽ không còn được gặp lại anh nữa.

Không nghĩ tới, anh lại là đại biểu nhóm học sinh ưu tú mới của tam trung!

Đây là cái gì?

Đây chính là duyên phận đó. . .

Nguyễn Tiểu Noãn âm thầm nắm chặt nắm tay nhỏ.

Cái này nhất định là ông trời chú định duyên phận, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,626
Điểm cảm xúc
5,158
Điểm
113
Chương 9: Tôi muốn truy cậu ấy!
Editor: trucxinh0505

Trở lại phòng học, Lưu Chi Hoa cùng mấy nam sinh trước sau trái phải cũng xông tới.

"Ôi trời, thì ra cậu chính là thủ khoa nha!"

"575 điểm, quá trâu bò!" Một nam sinh sợ hãi thán phục, "Sao cậu thi được như vậy thế?"

Trần Nặc giản dị trả lời: "Ha ha, tùy tiện thi đại thôi."

Đám người: ". . ."

Đây quả thật là khiêm tốn sao?

"Thật xin lỗi, thứ cho tớ có mắt không biết Thái Sơn." Lưu Chi Hoa ôm cánh tay Trần Nặc làm bộ gào khóc, "Trước đó nói cậu đặc biệt xấu, nói cậu là con mọt sách chỉ biết học vẹt, cậu ngàn vạn lần chớ để ở trong lòng, coi như là tớ thả hai cái rắm nha!"

Trần Nặc cười: "Không có việc gì."

Không bao lâu, giáo viên chủ nhiệm Phương Hòa Bình tiến vào, trong phòng học thoáng chốc liền yên tĩnh.

Ngày khai giảng đầu tiên, bình thường sẽ chưa học chính thức, chủ yếu là phát Sách giáo khoa mới, công bố thời khóa biểu học kỳ, bầu ban cán sự, phân ký túc xá . . . cùng các loại việc vặt vãnh.

Trần Nặc đương nhiên bị bổ nhiệm làm lớp trưởng.

Một bên khác, phòng học ban bảy.

Giáo viên chủ nhiệm Phan Lệ Bình đang nói chuyện, Nguyễn Tiểu Noãn ngồi vị trí ở giữa tính từ bên phải, trong tay nắm lấy cây bút HelloKitty màu hồng, vùi đầu chuyên chú viết cái gì trên giấy nháp.

Hoắc Giai ngồi cùng bàn liếc mắt nhìn thoáng qua, nhìn thấy trên giấy kia lật qua lật lại hai chữ: "Trần Nặc."

Cô: ". . ."

Không bao lâu, trên một trang giấy Nguyễn Tiểu Noãn đều viết hai chữ "Trần Nặc", thế là, toàn bộ nháp giấy không còn tờ nào trống.

Lần này, cô viết hai cái tên "Trần Nặc" cùng "Nguyễn Tiểu Noãn".

Sau đó, lại vẽ lên một "Trái tim" to lớn, hai tên đó viết ở trong đó.

Một tay Nguyễn Tiểu Noãn nâng má, nhìn qua hai cái tên nằm trong hình trái tim tự cười ngây ngô.

Nhất định phải theo đuổi được Trần Nặc.

Sau đó, nhau dắt tay dạo bước dưới ánh tà dương, hai bóng dáng chồng lên nhau, tay mình cùng tay anh so lên hình trái tim. . .

Oa, suy nghĩ một chút đến cảnh tượng này, thực là lãng mạn quá đi.

Hoắc Giai: ". . ."

Thừa dịp Phan Lệ Bình không chú ý, cô tiến đến bên tai Nguyễn Tiểu Noãn, thình lình hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"

Nguyễn Tiểu Noãn giật nảy mình, tay chân luống cuống cầm bản giấy nháp nhét vào hộc bàn.

"Giấu sao, tớ đã nhìn thấy rồi." Hoắc Giai nháy mắt ra hiệu, "Thế nào, cô gái nhỏ động lòng xuân?"

Hai người là bạn học sơ trung cùng lớp, đến tam trung, lại bị chia chung lớp, nên liền ngồi cùng bàn, quan hệ cũng gần hơn một bước.

Thấy Hoắc Giai phát hiện, Nguyễn Tiểu Noãn mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt vẫn cong cong thừa nhận.

"Hắc hắc, cậu ấy chính là người mà tớ nói qua với cậu đó."

"Hả, chính là cái người anh hùng cứu mỹ nhân đó sao?"

"Ừm." Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm túc gật đầu, "Tớ nghĩ, tớ thích cậu ta."

"Cậu thích cậu ta, hay là thích trên người cậu ta?" Hoắc Giai cố ý nói.

"? ? ?" Nguyễn Tiểu Noãn quay sang, chớp mắt to nhìn hỏi, "Ý của cậu, nửa câu trước sau có khác nhau sau?"

Nha đầu này thật đúng là đơn thuần.

Hoắc Giai không giải thích, chỉ là hỏi, "Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào?"

"Đương nhiên là truy người ta rồi." Nguyễn Tiểu Noãn nói như một chuyện đương nhiên.

Hoắc Giai nhắc nhở: " Nội quy tam trung như có quy định, ở trường học không cho phép yêu đương."

"Yêu đương là cả hai." Nguyễn Tiểu Noãn giống như tiểu hồ ly nháy mắt, "Tớ là đơn phương theo đuổi bên ngoài, cũng không tay trong tay, cũng không phải là đang nói yêu đương nha. Cho nên, không tính trái với nội quy trường học."

"Nha, cậu còn chui chỗ trống giáo quy."

"Hắc hắc."

"Vậy nếu cậu theo đuổi được thì sao?" Hoắc Giai hỏi xong, không đợi Nguyễn Tiểu Noãn trả lời, đã lắc đầu phủ nhận nói trước, "Được rồi, không có khả năng này."

Nguyễn Tiểu Noãn: ". . ."

Cô phùng mang, tức giận nói: "Vì sao không có khả năng này? Dáng dấp tớ không dễ nhìn sao?"

Hoắc Giai nâng má, bật cười nhìn xem bạn học cùng bàn, "Ai dám nói cậu không dễ nhìn?"

Tiểu cô nương mi cong mũi thẳng, bờ môi béo mập, một đôi mắt hạnh nhân vừa lớn vừa tròn, vừa mở lên lên lông mi che lấp lại, giống như che giấu một tầng nước, tự nhiên làm cho người ta có một loại cảm giác thương tiếc cùng động tâm.

Mà làn da của cô nàng càng ghê gớm, trắng nõn trong suốt, dưới ánh mặt trời quả thực là đang phát sáng.

Hoắc Giai nhớ kỹ, trong ba năm sơ trung, mặc cho khí trời nóng đi nữa, Nguyễn Tiểu Noãn cũng không có bị nắng phơi đen!

"Vậy cậu dựa vào cái gì nói tớ không thể nào theo đuổi được Trần Nặc?"

"Lấy điều kiện của cậu ta, nữ sinh thích cậu ta khẳng định không ít, không chừng so với cậu còn ưu tú hơn, nếu cậu muốn giữa Thiên Quân Vạn Mã thắng được. . . Quá khó khăn!" Hoắc Giai tỉnh táo phân tích rõ ràng, "Với lại, tớ cảm thấy cậu ta không giống như những nam sinh nông cạn bề ngoài, cậu đừng quên thành tích của mình. . ."

Nghe được hai chữ "Thành tích", mặt Nguyễn Tiểu Noãn lập tức biến thành trái Cà tím, ủ rủ gục xuống bàn.

Thành tích của cô là hạng chót toàn trường.

Nghĩ như vậy, hai người xác thực rất khác xa. . .

Nhưng một giây sau, cô lại thẳng lưng, mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc nói: "Tớ đã được gặp lại cậu ấy lần nữa, đây chính là duyên phận trời cao ban, tớ sẽ không dễ dàng buông tha!"
 
Top