[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,893
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 300: Cho các cậu niềm vui bất ngờ
Editor: trucxinh0505
Trần Nặc an bài xong công việc ở công ty, liền cùng Nguyễn Tiểu Noãn trở về Sở thành phố, mua không ít vật phẩm chăm sóc sức khỏe quý báu, như nhân sâm đông trùng hạ thảo gì đó, trước cho Trần Ái Quốc cùng Lâm Hình một chút, lại đi thăm Quách Ngọc Lan cùng Nguyễn Chí Quân.
Ngày kế tiếp, hai người lại đi tới tam trung một chuyến.
Bởi vì có Trần Nặc, mấy năm này danh tiếng tam trung vang xa, phát triển rất không tệ, đã vững vàng vượt trên Thí Nghiệm cao trung, biến thành cao trung đứng thứ hai Sở thành phố, năm ngoái tỉ suất thi vào trường cao đẳng cùng vị trí thứ nhất nhị trung cách nhau chỉ một đường.
Lần này trở về, Trần Nặc đóng góp một khoản cho tam trung, dùng để cải tạo mới trường học cùng thư quán. Lại cùng Nguyễn Tiểu Noãn thăm hỏi mấy vị lãnh đạo trường học, chủ nhiệm lớp Phương Hòa Bình cùng mấy vị giáo viên còn lại.
Nhìn thấy Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn tay nắm tay đi tới, các lãnh đạo trường học cùng mấy thầy cô cười đến híp mắt, nhao nhao trêu ghẹo hai người:
"Xem hai các em, yêu đương nhiều năm như vậy, hiện tại cũng kết hôn, sao vẫn chưa chán ngán vậy?"
"Người trẻ tuổi thật tốt."
"Đúng rồi, năm ngoái trường học của chúng ta lại thi đậu một đôi đại học Bắc đô, cùng giống hai em, là đôi tiểu tình lữ."
"Ha-Ha, cảm nghĩ bọn họ tốt nghiệp còn cảm tạ hai người các em."
"Nói cái gì là các em làm gương tốt.”
"Không chừng mấy đôi học sinh yêu sớm cũng lấy các em làm mục tiêu, thành tích học tập cũng tiến bộ nhiêu ít, nhị trung đều hâm mộ đến chết rồi."
Nguyễn Tiểu Noãn có chút ngượng ngùng cười.
Phương Hòa Bình vui cười nói, "Thầy nghe nói các em lĩnh chứng, lần này tới, cũng không nhớ đưa chút kẹo mừng cho các thầy cô sao."
Trần Nặc cười nói: "Dạ, lần sau tới bổ sung."
Đang trò chuyện một hồi, ngoài cửa phòng làm việc có không ít học sinh đứng, lắc lư ở hành lang cùng cửa ra vào gần đó, bát quái cùng ánh mắt tò mò vụng trộm nhìn phía trong văn phòng, cũng muốn đến xem nhân vật truyền kỳ tam trung, Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn.
Chủ Nhiệm chú ý tới, trực tiếp đứng lên, xụ mặt đi tới cửa, nặng nề ho một tiếng, "Có gì để nhìn? Lập tức lên lớp, tranh thủ thời gian đi về đi về! Trong vòng ba giây không đi, thầy liền đi tìm chủ nhiệm lớp các em."
Các học sinh như gặp tiểu quỷ Diêm vương, nhanh như chớp không thấy.
Chủ Nhiệm đuổi học sinh đi, quay người trở về, nghiêm túc trên mặt biến thành thân thiết, cười nói với Trần Nặc: "Những tiểu quỷ này, nhất định là biết rõ hai em đến, cố ý chạy tới nhìn, học tập không dụng tâm, bát quái rất tích cực."
Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn cũng cười.
Hai người lại cùng mấy thầy cô hàn huyên một hồi, lại hỏi văn phòng Kha Thi Thi, liền cùng đi tìm Kha Thi Thi.
Văn phòng Kha Thi Thi ở một tầng lầu khác, cửa khép hờ, hai người đẩy cửa ra, liền thấy Kha Thi Thi đang ngồi ở trước bàn làm việc cách đó không xa, cúi đầu phê chữa bài tập.
Nguyễn Tiểu Noãn cố ý nắm cuống họng lớn tiếng hô một tiếng: "Báo cáo."
Vì cho Kha Thi Thi một kinh hỉ, trước khi đến cô không có liên hệ với đối phương.
Kha Thi Thi không ngẩng đầu: "Vào đi."
Nguyễn Tiểu Noãn rón rén đi đến trước mặt cô ta, lần thứ hai sửa giọng nói: "Cô Kha, cô thật xinh đẹp, có bạn trai chưa?"
Kha Thi Thi theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái.
Sau đó, con mắt trừng lớn, động tác trong tay cũng ngừng, nhìn qua hai người trước mặt, bờ môi nhẹ nhàng hít hít, nửa ngày sau, tách ra một cái nụ cười vui mừng lớn, "Tiểu Ấm, Trần Nặc. Các cậu tới rồi!"
Nguyễn Tiểu Noãn cười he he hỏi: "Thế nào, kinh hỉ không?"
Kha Thi Thi: "Quá là vui mừng!" Cô để bút xuống, đi ra khỏi bàn công tác, đưa tay ôm Nguyễn Tiểu Noãn một cái.
Sau đó, hai người lại gặp được bạn trai Kha Thi Thi, đối phương là một giáo viên trẻ tuổi hai mươi lăm hai mươi sáu, gọi là Nghiêm Trang Huyện, bộ dáng rất thật thà, nhìn qua cảm giác rất giống Kha Thi Thi, thời điểm hai người nhìn đối phương, trong mắt đều tỏa ánh sáng.
Bởi vì buổi chiều Kha Thi Thi còn có lớp, Nguyễn Tiểu Noãn chỉ đơn giản hàn huyên vài câu cùng cô, lại hẹn cuối tuần cùng đi ăn lẩu, Hoắc Giai cũng tới.
Đến ngày ấy, Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn tới trước đặt xong phòng bao, Kha Thi Thi cùng bạn trai cô cũng đến.
Chỉ còn Hoắc Giai còn chưa tới, thời gian ước định đều đã sắp qua mười phút đồng hồ.
Nguyễn Tiểu Noãn gọi điện thoại cho Hoắc Giai, "Cậu có thể nhanh lên hay không, đang chờ cậu đây!"
Bên kia Hoắc Giai không nhịn được nói: "Biết rồi biết rồi. Lập tức tới ngay!"
Quả nhiên, hai phút đồng hồ sau, cửa phòng bao bị người đẩy ra. Nhưng mọi người không nghĩ tới, người thứ nhất tiến vào lại là Lưu Chi Hoa.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, đương nhiên cũng thật cao hứng, dù sao ngoài Nghiêm Trang Huyện, những người khác cũng coi là bạn học cũ, người quen cũ, Trần Nặc hỏi: "Cậu cũng trở về Sở thành phố? Làm sao không nói!"
Lưu Chi Hoa ho một tiếng, hắng giọng một cái nói: "Tớ theo giúp bạn gái đến, định cho các cậu niềm vui bất ngờ."
"Bạn gái của cậu?" Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn liếc nhau, đều đã nghĩ đến cái gì, chẳng lẽ là?
Kha Thi Thi cũng hơi trợn to hai mắt.
Trong đầu của mọi người cũng tuôn ra một cái ý niệm.
Không thể nào. . .
Chỉ thấy Lưu Chi Hoa quay người cửa trước, dương dương đắc ý kêu một tiếng bên ngoài: "Con dâu xấu cũng phải gặp bạn cũ, mau tới đây đi."
"Xấu em gái cậu! Cái người nhược trí cậu im miệng cho lão nương! Còn lại ồn ào lão nương tát cậu một cái!" Một giọng nữ nhân mắng người mười phần khí thế truyền đến, chính là âm thanh Hoắc Giai.
Hô xong, mọi người mới nhìn thấy Hoắc Giai mặc áo thun quần jean xuất hiện ở cửa, cô nhăn nhó cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn một mặt không lạ vui vẻ đi đến.
Sau khi đi vào, hướng Lưu Chi Hoa một ánh mắt sắc lạnh: "Dung mạo cậu đẹp trai cỡ nào, dám nói lão nương xấu?"
Lưu Chi Hoa cười đùa tí tửng, "Không sao, tớ cũng là cái xấu ép, cho nên hai chúng ta vẫn là tuyệt phối."
Hoắc Giai tức giận kém chút thổ huyết, đưa tay kéo lỗ tai anh ta, nói to: "Họ Lưu, cậu lại ám chỉ tớ xấu thử một chút!"
"Ai nha ai nha, đau đau đau đau! Mau buông tay, cậu đẹp mắt nhất được rồi!" Lưu Chi Hoa một mặt hô đau, trên mặt lại mang theo nụ cười vô cùng vui vẻ.
Lúc này Hoắc Giai mới thả tay.
Nguyễn Tiểu Noãn nhìn về phía Lưu Chi Hoa, như vòi phun nói: "Bất thình lình tớ phát hiện, Lưu Chi Hoa cậu có phải có khuynh hướng chịu ngược đãi hay không, Giai Giai mắng cậu khi dễ cậu như vậy, cậu còn cười thực cao hứng!"
"Đánh là mắng là yêu, là phương thức cô ấy tỏ tình đặc biệt với tớ." Lưu Chi Hoa không để ý nói.
Hoắc Giai nghiêng qua liếc mắt anh ta một cái: "Im miệng, mặt của cậu không thích hợp nói loại lời nói ngứa ngáy này!"
Lưu Chi Hoa: "."
Chờ hai người bọn họ ngồi xuống, sau khi gọi nhân viên phục vụ tới gọi món ăn, tiểu Ấm tò mò nói, "Lúc nào làm các cậu đến cùng nhau vậy? Còn gạt chúng tớ nữa, hiện tại mới công khai!"
Kha Thi Thi cũng nói: "Đúng vậy. Công tác giữ bí mật làm được rất tốt."
Hoắc Giai liếc mắt: "Ai, nhất thất túc thành thiên cổ hận!"
Nguyễn Tiểu Noãn bén nhạy bắt được hai chữ trong đó: "Trượt chân? Chẳng lẽ cha…”
Trần Nặc an bài xong công việc ở công ty, liền cùng Nguyễn Tiểu Noãn trở về Sở thành phố, mua không ít vật phẩm chăm sóc sức khỏe quý báu, như nhân sâm đông trùng hạ thảo gì đó, trước cho Trần Ái Quốc cùng Lâm Hình một chút, lại đi thăm Quách Ngọc Lan cùng Nguyễn Chí Quân.
Ngày kế tiếp, hai người lại đi tới tam trung một chuyến.
Bởi vì có Trần Nặc, mấy năm này danh tiếng tam trung vang xa, phát triển rất không tệ, đã vững vàng vượt trên Thí Nghiệm cao trung, biến thành cao trung đứng thứ hai Sở thành phố, năm ngoái tỉ suất thi vào trường cao đẳng cùng vị trí thứ nhất nhị trung cách nhau chỉ một đường.
Lần này trở về, Trần Nặc đóng góp một khoản cho tam trung, dùng để cải tạo mới trường học cùng thư quán. Lại cùng Nguyễn Tiểu Noãn thăm hỏi mấy vị lãnh đạo trường học, chủ nhiệm lớp Phương Hòa Bình cùng mấy vị giáo viên còn lại.
Nhìn thấy Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn tay nắm tay đi tới, các lãnh đạo trường học cùng mấy thầy cô cười đến híp mắt, nhao nhao trêu ghẹo hai người:
"Xem hai các em, yêu đương nhiều năm như vậy, hiện tại cũng kết hôn, sao vẫn chưa chán ngán vậy?"
"Người trẻ tuổi thật tốt."
"Đúng rồi, năm ngoái trường học của chúng ta lại thi đậu một đôi đại học Bắc đô, cùng giống hai em, là đôi tiểu tình lữ."
"Ha-Ha, cảm nghĩ bọn họ tốt nghiệp còn cảm tạ hai người các em."
"Nói cái gì là các em làm gương tốt.”
"Không chừng mấy đôi học sinh yêu sớm cũng lấy các em làm mục tiêu, thành tích học tập cũng tiến bộ nhiêu ít, nhị trung đều hâm mộ đến chết rồi."
Nguyễn Tiểu Noãn có chút ngượng ngùng cười.
Phương Hòa Bình vui cười nói, "Thầy nghe nói các em lĩnh chứng, lần này tới, cũng không nhớ đưa chút kẹo mừng cho các thầy cô sao."
Trần Nặc cười nói: "Dạ, lần sau tới bổ sung."
Đang trò chuyện một hồi, ngoài cửa phòng làm việc có không ít học sinh đứng, lắc lư ở hành lang cùng cửa ra vào gần đó, bát quái cùng ánh mắt tò mò vụng trộm nhìn phía trong văn phòng, cũng muốn đến xem nhân vật truyền kỳ tam trung, Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn.
Chủ Nhiệm chú ý tới, trực tiếp đứng lên, xụ mặt đi tới cửa, nặng nề ho một tiếng, "Có gì để nhìn? Lập tức lên lớp, tranh thủ thời gian đi về đi về! Trong vòng ba giây không đi, thầy liền đi tìm chủ nhiệm lớp các em."
Các học sinh như gặp tiểu quỷ Diêm vương, nhanh như chớp không thấy.
Chủ Nhiệm đuổi học sinh đi, quay người trở về, nghiêm túc trên mặt biến thành thân thiết, cười nói với Trần Nặc: "Những tiểu quỷ này, nhất định là biết rõ hai em đến, cố ý chạy tới nhìn, học tập không dụng tâm, bát quái rất tích cực."
Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn cũng cười.
Hai người lại cùng mấy thầy cô hàn huyên một hồi, lại hỏi văn phòng Kha Thi Thi, liền cùng đi tìm Kha Thi Thi.
Văn phòng Kha Thi Thi ở một tầng lầu khác, cửa khép hờ, hai người đẩy cửa ra, liền thấy Kha Thi Thi đang ngồi ở trước bàn làm việc cách đó không xa, cúi đầu phê chữa bài tập.
Nguyễn Tiểu Noãn cố ý nắm cuống họng lớn tiếng hô một tiếng: "Báo cáo."
Vì cho Kha Thi Thi một kinh hỉ, trước khi đến cô không có liên hệ với đối phương.
Kha Thi Thi không ngẩng đầu: "Vào đi."
Nguyễn Tiểu Noãn rón rén đi đến trước mặt cô ta, lần thứ hai sửa giọng nói: "Cô Kha, cô thật xinh đẹp, có bạn trai chưa?"
Kha Thi Thi theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái.
Sau đó, con mắt trừng lớn, động tác trong tay cũng ngừng, nhìn qua hai người trước mặt, bờ môi nhẹ nhàng hít hít, nửa ngày sau, tách ra một cái nụ cười vui mừng lớn, "Tiểu Ấm, Trần Nặc. Các cậu tới rồi!"
Nguyễn Tiểu Noãn cười he he hỏi: "Thế nào, kinh hỉ không?"
Kha Thi Thi: "Quá là vui mừng!" Cô để bút xuống, đi ra khỏi bàn công tác, đưa tay ôm Nguyễn Tiểu Noãn một cái.
Sau đó, hai người lại gặp được bạn trai Kha Thi Thi, đối phương là một giáo viên trẻ tuổi hai mươi lăm hai mươi sáu, gọi là Nghiêm Trang Huyện, bộ dáng rất thật thà, nhìn qua cảm giác rất giống Kha Thi Thi, thời điểm hai người nhìn đối phương, trong mắt đều tỏa ánh sáng.
Bởi vì buổi chiều Kha Thi Thi còn có lớp, Nguyễn Tiểu Noãn chỉ đơn giản hàn huyên vài câu cùng cô, lại hẹn cuối tuần cùng đi ăn lẩu, Hoắc Giai cũng tới.
Đến ngày ấy, Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn tới trước đặt xong phòng bao, Kha Thi Thi cùng bạn trai cô cũng đến.
Chỉ còn Hoắc Giai còn chưa tới, thời gian ước định đều đã sắp qua mười phút đồng hồ.
Nguyễn Tiểu Noãn gọi điện thoại cho Hoắc Giai, "Cậu có thể nhanh lên hay không, đang chờ cậu đây!"
Bên kia Hoắc Giai không nhịn được nói: "Biết rồi biết rồi. Lập tức tới ngay!"
Quả nhiên, hai phút đồng hồ sau, cửa phòng bao bị người đẩy ra. Nhưng mọi người không nghĩ tới, người thứ nhất tiến vào lại là Lưu Chi Hoa.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, đương nhiên cũng thật cao hứng, dù sao ngoài Nghiêm Trang Huyện, những người khác cũng coi là bạn học cũ, người quen cũ, Trần Nặc hỏi: "Cậu cũng trở về Sở thành phố? Làm sao không nói!"
Lưu Chi Hoa ho một tiếng, hắng giọng một cái nói: "Tớ theo giúp bạn gái đến, định cho các cậu niềm vui bất ngờ."
"Bạn gái của cậu?" Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn liếc nhau, đều đã nghĩ đến cái gì, chẳng lẽ là?
Kha Thi Thi cũng hơi trợn to hai mắt.
Trong đầu của mọi người cũng tuôn ra một cái ý niệm.
Không thể nào. . .
Chỉ thấy Lưu Chi Hoa quay người cửa trước, dương dương đắc ý kêu một tiếng bên ngoài: "Con dâu xấu cũng phải gặp bạn cũ, mau tới đây đi."
"Xấu em gái cậu! Cái người nhược trí cậu im miệng cho lão nương! Còn lại ồn ào lão nương tát cậu một cái!" Một giọng nữ nhân mắng người mười phần khí thế truyền đến, chính là âm thanh Hoắc Giai.
Hô xong, mọi người mới nhìn thấy Hoắc Giai mặc áo thun quần jean xuất hiện ở cửa, cô nhăn nhó cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn một mặt không lạ vui vẻ đi đến.
Sau khi đi vào, hướng Lưu Chi Hoa một ánh mắt sắc lạnh: "Dung mạo cậu đẹp trai cỡ nào, dám nói lão nương xấu?"
Lưu Chi Hoa cười đùa tí tửng, "Không sao, tớ cũng là cái xấu ép, cho nên hai chúng ta vẫn là tuyệt phối."
Hoắc Giai tức giận kém chút thổ huyết, đưa tay kéo lỗ tai anh ta, nói to: "Họ Lưu, cậu lại ám chỉ tớ xấu thử một chút!"
"Ai nha ai nha, đau đau đau đau! Mau buông tay, cậu đẹp mắt nhất được rồi!" Lưu Chi Hoa một mặt hô đau, trên mặt lại mang theo nụ cười vô cùng vui vẻ.
Lúc này Hoắc Giai mới thả tay.
Nguyễn Tiểu Noãn nhìn về phía Lưu Chi Hoa, như vòi phun nói: "Bất thình lình tớ phát hiện, Lưu Chi Hoa cậu có phải có khuynh hướng chịu ngược đãi hay không, Giai Giai mắng cậu khi dễ cậu như vậy, cậu còn cười thực cao hứng!"
"Đánh là mắng là yêu, là phương thức cô ấy tỏ tình đặc biệt với tớ." Lưu Chi Hoa không để ý nói.
Hoắc Giai nghiêng qua liếc mắt anh ta một cái: "Im miệng, mặt của cậu không thích hợp nói loại lời nói ngứa ngáy này!"
Lưu Chi Hoa: "."
Chờ hai người bọn họ ngồi xuống, sau khi gọi nhân viên phục vụ tới gọi món ăn, tiểu Ấm tò mò nói, "Lúc nào làm các cậu đến cùng nhau vậy? Còn gạt chúng tớ nữa, hiện tại mới công khai!"
Kha Thi Thi cũng nói: "Đúng vậy. Công tác giữ bí mật làm được rất tốt."
Hoắc Giai liếc mắt: "Ai, nhất thất túc thành thiên cổ hận!"
Nguyễn Tiểu Noãn bén nhạy bắt được hai chữ trong đó: "Trượt chân? Chẳng lẽ cha…”