[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,903
- Điểm cảm xúc
- 5,644
- Điểm
- 113
Chương 10 : Chuyên tâm học tập, không yêu đương
Editor: trucxinh0505
Kết thúc một buổi sáng.
Các học sinh rời khỏi phòng học, nên trở về nhà về nhà, nên trở về túc xá quay về túc xá.
Trần Nặc cõng túi sách lên, cùng Lưu Chi Hoa và mấy cái nam sinh lựa chọn nội trú cùng đi về túc xá.
Vừa rời trường học đi không bao xa, giữa đường bỗng thoát ra một bóng người nhỏ bé, đứng cách đó không xa trước mặt bọn họ.
Tiểu cô nương đôi mắt to xinh đẹp chăm chú nhìn Trần Nặc, những người còn lại cô đều không để ý tới.
Nhìn thấy cậu, ánh mắt cô cũng sáng lên, khóe môi cong ra một cái mỉm cười ngọt ngào: "Cái kia... Bạn học Trần Nặc, bạn còn nhớ tớ không?"
Ngay cả trong âm thanh, đều nghe được tràn đầy hoan hỉ.
Trần Nặc mở mắt liếc mắt nhìn cô: "?"
"Tớ là Nguyễn Tiểu Noãn ban bảy." Nguyễn Tiểu Noãn mở to đôi mắt, vô cùng nghiêm túc nói, "Mấy tháng trước, chúng ta gặp mặt một lần, tại đường Tử Kinh trước phòng bi-a kia, cậu còn nhớ không? Lúc đó có mấy người lưu manh ngăn trở tớ, là cậu giúp đuổi bọn họ đi. Về sau tớ đi chỗ đó tìm cậu nhiều lần, cũng đều không gặp được. Tớ không nghĩ còn gặp được cậu ở đây... Không nghĩ tới có duyên như vậy, hôm nay trong trường học gặp được cậu..."
Trần Nặc lãnh đạm nhìn cô mấy giây, trong ánh mắt cất giấu một tia ôn nhu không người biết.
Cậu đương nhiên biết.
Theo trong nhật ký Nguyễn Tiểu Noãn, cậu liền biết được chuyện này.
Khi đó chính là thời kỳ cậu phản nghịch, cả ngày ở tại phòng bi-a, Internet Coffee, Sân trượt băng, chơi đến cực kì điên cuồng, cũng tại một lần, tiện tay cứu được một Tiểu nha đầu như vậy.
Không nghĩ tới là, cô đối với mình yêu thích, chính là bắt đầu từ một đêm kia.
Một mực kéo dài lâu như vậy, lâu như vậy.
Trần Nặc "Ừm." một tiếng, sau đó lạnh nhạt nói, "Cho nên, cậu tìm tớ có chuyện gì không?"
Nguyễn Tiểu Noãn không ngờ tới anh lãnh đạm như vậy, trên khuôn mặt nhỏ không khỏi xẹt qua vẻ mất mác, nhưng rất nhanh ngẩng đầu lên, "Tớ muốn nói với cậu, từ lúc đó, tớ đã thích cậu rồi… Cho nên, cậu có thể làm bạn trai tớ hay không?"
Mấy người Lưu Chi Hoa bị một mực không để ý tới, giờ này khắc này, ước ao ghen tị đến độ muốn tràn nứt vách.
Ngày khai giảng đầu tiên, người như Trần Nặc có nữ sinh ngăn đón tới tỏ tình.
Mấu chốt chính là người ta đẹp như Thủy Linh, có thể gọi là hoa khôi.
Cái này khiến nhóm cẩu độc thân bọn họ làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi chớ!
Có thể làm bạn trai tớ hay không?
Cái này còn cần hỏi nữa sao?
Mỗi trương trung học cấp một hai trong nội quy trường học đều không thể thiếu một quy định: "Nghiêm cấm yêu sớm", nhưng quy củ vẫn có không ít người chết sống khiêu chiến với học sinh giáo quy, căn bản không tính là cái gì chuyện hiếm lạ.
Đáp án đương nhiên là...
"Thật ngượng, tớ phải chú tâm học tập, không yêu đương."
Mặt Trần Nặc không thay đổi nói.
Đám người: "..."
Nghe được Trần Nặc trả lời, Nguyễn Tiểu Noãn tuy có đoán trước, trên khuôn mặt nhỏ không khỏi lộ ra một vòng thất vọng nồng nặc, cúi thấp đầu xuống, lông mi run lên một cái.
Nhóm người Lưu Chi Hoa thấy được không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác trìu mến vô hình, ở trong lòng tru lên.
"Đừng thương tâm, nếu cậu ta không đáp ứng, còn có chúng ta mà! Nếu cậu tới hỏi chúng ta, khẳng định chúng ta sẽ đáp ứng liền!"
Trần Nặc đi lướt qua bên cạnh Nguyễn Tiểu Noãn một mặt đang mất mác.
Nhóm người Lưu Chi Hoa đuổi theo sát phía sau.
Chờ đi xa, Lưu Chi Hoa mới nói, "Tớ nói nè Trần Nặc, cậu cũng thật là vô tình! Một cô nương xinh đẹp như vậy, người ta thổ lộ như vậy, cậu cũng thờ ơ sao?"
"Yêu đương là cái gì, có làm cho học giỏi hơn sao?" Trần Nặc thản nhiên nói.
Đám người: "..."
Kết thúc một buổi sáng.
Các học sinh rời khỏi phòng học, nên trở về nhà về nhà, nên trở về túc xá quay về túc xá.
Trần Nặc cõng túi sách lên, cùng Lưu Chi Hoa và mấy cái nam sinh lựa chọn nội trú cùng đi về túc xá.
Vừa rời trường học đi không bao xa, giữa đường bỗng thoát ra một bóng người nhỏ bé, đứng cách đó không xa trước mặt bọn họ.
Tiểu cô nương đôi mắt to xinh đẹp chăm chú nhìn Trần Nặc, những người còn lại cô đều không để ý tới.
Nhìn thấy cậu, ánh mắt cô cũng sáng lên, khóe môi cong ra một cái mỉm cười ngọt ngào: "Cái kia... Bạn học Trần Nặc, bạn còn nhớ tớ không?"
Ngay cả trong âm thanh, đều nghe được tràn đầy hoan hỉ.
Trần Nặc mở mắt liếc mắt nhìn cô: "?"
"Tớ là Nguyễn Tiểu Noãn ban bảy." Nguyễn Tiểu Noãn mở to đôi mắt, vô cùng nghiêm túc nói, "Mấy tháng trước, chúng ta gặp mặt một lần, tại đường Tử Kinh trước phòng bi-a kia, cậu còn nhớ không? Lúc đó có mấy người lưu manh ngăn trở tớ, là cậu giúp đuổi bọn họ đi. Về sau tớ đi chỗ đó tìm cậu nhiều lần, cũng đều không gặp được. Tớ không nghĩ còn gặp được cậu ở đây... Không nghĩ tới có duyên như vậy, hôm nay trong trường học gặp được cậu..."
Trần Nặc lãnh đạm nhìn cô mấy giây, trong ánh mắt cất giấu một tia ôn nhu không người biết.
Cậu đương nhiên biết.
Theo trong nhật ký Nguyễn Tiểu Noãn, cậu liền biết được chuyện này.
Khi đó chính là thời kỳ cậu phản nghịch, cả ngày ở tại phòng bi-a, Internet Coffee, Sân trượt băng, chơi đến cực kì điên cuồng, cũng tại một lần, tiện tay cứu được một Tiểu nha đầu như vậy.
Không nghĩ tới là, cô đối với mình yêu thích, chính là bắt đầu từ một đêm kia.
Một mực kéo dài lâu như vậy, lâu như vậy.
Trần Nặc "Ừm." một tiếng, sau đó lạnh nhạt nói, "Cho nên, cậu tìm tớ có chuyện gì không?"
Nguyễn Tiểu Noãn không ngờ tới anh lãnh đạm như vậy, trên khuôn mặt nhỏ không khỏi xẹt qua vẻ mất mác, nhưng rất nhanh ngẩng đầu lên, "Tớ muốn nói với cậu, từ lúc đó, tớ đã thích cậu rồi… Cho nên, cậu có thể làm bạn trai tớ hay không?"
Mấy người Lưu Chi Hoa bị một mực không để ý tới, giờ này khắc này, ước ao ghen tị đến độ muốn tràn nứt vách.
Ngày khai giảng đầu tiên, người như Trần Nặc có nữ sinh ngăn đón tới tỏ tình.
Mấu chốt chính là người ta đẹp như Thủy Linh, có thể gọi là hoa khôi.
Cái này khiến nhóm cẩu độc thân bọn họ làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi chớ!
Có thể làm bạn trai tớ hay không?
Cái này còn cần hỏi nữa sao?
Mỗi trương trung học cấp một hai trong nội quy trường học đều không thể thiếu một quy định: "Nghiêm cấm yêu sớm", nhưng quy củ vẫn có không ít người chết sống khiêu chiến với học sinh giáo quy, căn bản không tính là cái gì chuyện hiếm lạ.
Đáp án đương nhiên là...
"Thật ngượng, tớ phải chú tâm học tập, không yêu đương."
Mặt Trần Nặc không thay đổi nói.
Đám người: "..."
Nghe được Trần Nặc trả lời, Nguyễn Tiểu Noãn tuy có đoán trước, trên khuôn mặt nhỏ không khỏi lộ ra một vòng thất vọng nồng nặc, cúi thấp đầu xuống, lông mi run lên một cái.
Nhóm người Lưu Chi Hoa thấy được không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác trìu mến vô hình, ở trong lòng tru lên.
"Đừng thương tâm, nếu cậu ta không đáp ứng, còn có chúng ta mà! Nếu cậu tới hỏi chúng ta, khẳng định chúng ta sẽ đáp ứng liền!"
Trần Nặc đi lướt qua bên cạnh Nguyễn Tiểu Noãn một mặt đang mất mác.
Nhóm người Lưu Chi Hoa đuổi theo sát phía sau.
Chờ đi xa, Lưu Chi Hoa mới nói, "Tớ nói nè Trần Nặc, cậu cũng thật là vô tình! Một cô nương xinh đẹp như vậy, người ta thổ lộ như vậy, cậu cũng thờ ơ sao?"
"Yêu đương là cái gì, có làm cho học giỏi hơn sao?" Trần Nặc thản nhiên nói.
Đám người: "..."