Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

[Trọng sinh] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 10 : Chuyên tâm học tập, không yêu đương
Editor: trucxinh0505

Kết thúc một buổi sáng.

Các học sinh rời khỏi phòng học, nên trở về nhà về nhà, nên trở về túc xá quay về túc xá.

Trần Nặc cõng túi sách lên, cùng Lưu Chi Hoa và mấy cái nam sinh lựa chọn nội trú cùng đi về túc xá.

Vừa rời trường học đi không bao xa, giữa đường bỗng thoát ra một bóng người nhỏ bé, đứng cách đó không xa trước mặt bọn họ.

Tiểu cô nương đôi mắt to xinh đẹp chăm chú nhìn Trần Nặc, những người còn lại cô đều không để ý tới.

Nhìn thấy cậu, ánh mắt cô cũng sáng lên, khóe môi cong ra một cái mỉm cười ngọt ngào: "Cái kia... Bạn học Trần Nặc, bạn còn nhớ tớ không?"

Ngay cả trong âm thanh, đều nghe được tràn đầy hoan hỉ.

Trần Nặc mở mắt liếc mắt nhìn cô: "?"

"Tớ là Nguyễn Tiểu Noãn ban bảy." Nguyễn Tiểu Noãn mở to đôi mắt, vô cùng nghiêm túc nói, "Mấy tháng trước, chúng ta gặp mặt một lần, tại đường Tử Kinh trước phòng bi-a kia, cậu còn nhớ không? Lúc đó có mấy người lưu manh ngăn trở tớ, là cậu giúp đuổi bọn họ đi. Về sau tớ đi chỗ đó tìm cậu nhiều lần, cũng đều không gặp được. Tớ không nghĩ còn gặp được cậu ở đây... Không nghĩ tới có duyên như vậy, hôm nay trong trường học gặp được cậu..."

Trần Nặc lãnh đạm nhìn cô mấy giây, trong ánh mắt cất giấu một tia ôn nhu không người biết.

Cậu đương nhiên biết.

Theo trong nhật ký Nguyễn Tiểu Noãn, cậu liền biết được chuyện này.

Khi đó chính là thời kỳ cậu phản nghịch, cả ngày ở tại phòng bi-a, Internet Coffee, Sân trượt băng, chơi đến cực kì điên cuồng, cũng tại một lần, tiện tay cứu được một Tiểu nha đầu như vậy.

Không nghĩ tới là, cô đối với mình yêu thích, chính là bắt đầu từ một đêm kia.

Một mực kéo dài lâu như vậy, lâu như vậy.

Trần Nặc "Ừm." một tiếng, sau đó lạnh nhạt nói, "Cho nên, cậu tìm tớ có chuyện gì không?"

Nguyễn Tiểu Noãn không ngờ tới anh lãnh đạm như vậy, trên khuôn mặt nhỏ không khỏi xẹt qua vẻ mất mác, nhưng rất nhanh ngẩng đầu lên, "Tớ muốn nói với cậu, từ lúc đó, tớ đã thích cậu rồi… Cho nên, cậu có thể làm bạn trai tớ hay không?"

Mấy người Lưu Chi Hoa bị một mực không để ý tới, giờ này khắc này, ước ao ghen tị đến độ muốn tràn nứt vách.

Ngày khai giảng đầu tiên, người như Trần Nặc có nữ sinh ngăn đón tới tỏ tình.

Mấu chốt chính là người ta đẹp như Thủy Linh, có thể gọi là hoa khôi.

Cái này khiến nhóm cẩu độc thân bọn họ làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi chớ!

Có thể làm bạn trai tớ hay không?

Cái này còn cần hỏi nữa sao?

Mỗi trương trung học cấp một hai trong nội quy trường học đều không thể thiếu một quy định: "Nghiêm cấm yêu sớm", nhưng quy củ vẫn có không ít người chết sống khiêu chiến với học sinh giáo quy, căn bản không tính là cái gì chuyện hiếm lạ.

Đáp án đương nhiên là...

"Thật ngượng, tớ phải chú tâm học tập, không yêu đương."

Mặt Trần Nặc không thay đổi nói.

Đám người: "..."

Nghe được Trần Nặc trả lời, Nguyễn Tiểu Noãn tuy có đoán trước, trên khuôn mặt nhỏ không khỏi lộ ra một vòng thất vọng nồng nặc, cúi thấp đầu xuống, lông mi run lên một cái.

Nhóm người Lưu Chi Hoa thấy được không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác trìu mến vô hình, ở trong lòng tru lên.

"Đừng thương tâm, nếu cậu ta không đáp ứng, còn có chúng ta mà! Nếu cậu tới hỏi chúng ta, khẳng định chúng ta sẽ đáp ứng liền!"

Trần Nặc đi lướt qua bên cạnh Nguyễn Tiểu Noãn một mặt đang mất mác.

Nhóm người Lưu Chi Hoa đuổi theo sát phía sau.

Chờ đi xa, Lưu Chi Hoa mới nói, "Tớ nói nè Trần Nặc, cậu cũng thật là vô tình! Một cô nương xinh đẹp như vậy, người ta thổ lộ như vậy, cậu cũng thờ ơ sao?"

"Yêu đương là cái gì, có làm cho học giỏi hơn sao?" Trần Nặc thản nhiên nói.

Đám người: "..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 11 : Dự định Trần Nặc
Editor: trucxinh0505

Tâm tư của Trần Nặc, đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết.

Kiếp trước cậu đối với Nguyễn Tiểu Noãn hờ hững, dù vậy cô vẫn không rời không bỏ, dùng nhiều loại thức theo đuổi cậu, đến nỗi toàn trường đều biết.

Trần Nặc có chút lo lắng, nếu như mình quá chủ động, có thể thay đổi gì hay không.

Bởi vậy, cậu dự định tạm thời lựa chọn phương pháp giống kiếp trước.

Dùng bị động ứng đối.

Mặt khác, một điểm quan trọng hơn chính là, cô còn nhỏ.

Thời gian cấp ba trung học quý giá, cậu không hy vọng cô vì yêu đương mà trái với nội quy trường học, cũng không muốn cô hoang phế mấy năm thời gian quý giá này.

Làm Quỷ Hồn đi theo Nguyễn Tiểu Noãn mấy năm kia, Trần Nặc đã nhìn ra, nha đầu này chính là không có áp lực liền không có động lực, hơn nữa còn có chứng trì hoãn.

Thời gian ba năm cao trung, cô cơ bản đều lãng phí hết, cuối cùng miễn cưỡng thi đậu tuyến ba, trong nhật ký, cô không chỉ một lần hối hận, không nắm tốt thời gian ba năm này.

Nếu như cậu đáp ứng cô theo đuổi, dựa tính tình Nguyễn Tiểu Noãn, còn không phải bay đến bầu trời.

Còn không bằng tựa như bây giờ, cậu duy trì chút khoảng cách, lại cho cô chút áp lực, đồng thời cho cô chút ít động lực, trợ giúp cô cùng tiến bộ, trưởng thành.

Hiện trong lòng Trần Nặc, Nguyễn Tiểu Noãn lúc này, vẫn là một nụ hoa chưa phải là một bông hoa, thời khắc hái xuống còn rất xa.

Cậu tình nguyện vì cô tưới nước, vì cô diệt trừ cỏ dại bốn phía, vì cô che mưa che nắng, nhìn xem cô từng chút một, hoàn toàn trưởng thành lên, có cậu che chở, tại thời điểm thích hợp nhất, bông hoa hoàn mỹ sẽ nở rộ ra...

Nếu như vậy, chẳng phải so với hiện tại cái gọi là yêu sớm càng có ý nghĩa hơn sao?

Điều kiện túc xá tam trung coi như không tệ, năm ngoái ký túc xá mới xây lầu, phòng bốn người, mang phòng tắm độc lập.

Ở niên đại này trường cao trung, phối trí như vậy quá là hòa hoa rồi.

Thậm chí ngay cả nhị trung Sở Thị trọng điểm tỉnh cũng không sánh nổi, nhị trung Sở Thị là tám người chung phòng, chỉ có một phòng vệ sinh, tắm rửa phải đi phòng tắm công cộng.

Túc xá Trần Nặc ở là phòng 201, bởi vì còn có một giường trống, thế là Lưu Chi Hoa liền thuận lý thành chương yêu cầu vào ở.

Gia hỏa này rất trêu chọc, Trần Nặc cũng không chán ghét cậu ta, liền đồng ý.

Lưu Chi Hoa đem đồ vật mình tùy tiện đi lại ngăn tủ bỏ vào, tiếp theo liền hô lên, "Buổi chiều không có việc gì, tớ muốn đi Internet Coffee chơi Warcraft suốt đêm, mọi người có muốn cùng đi hay không!"

Lúc này Ma Thú Thế Giới rất hot, lúc ấy mấy người trong nhà trọ đều rối rít nói, " Đi đi đi, cùng đi."

Còn có người nói: "Nghe nói hôm nay muốn mở khu mới, mấy người túc xá chúng ta cùng chơi khu mới đi, đến lúc đó làm tiếp cái công hội như thế nào đây?"

"Được."

Mọi người nhao nhao hưởng ứng.

Chỉ có Trần Nặc lắc đầu.

Lưu Chi Hoa nói, "Trần Nặc, cậu cũng đi chung đi!"

"Các cậu đi đi, tớ không thích chơi trò chơi." Trần Nặc cười cười.

Hiện tại mặc dù cậu mười sáu tuổi, tâm lý cũng đã ba mươi tuổi, sớm qua giai đoạn đối với trò chơi si mê.

Huống chi bây giờ phí internet không rẻ, muốn bốn khối tiền một giờ, bao đêm mười hai khối.

Tiêu tiền lại lãng phí thanh xuân, thiệt hại đôi đường.

Ngược lại cậu thật bội phục Lưu Chi Hoa, hôm qua mới vừa chơi suốt đêm, hôm nay lại muốn đi, quả nhiên người trẻ tuổi chính là tràn đầy tinh lực.

"Ai nha, trò chơi Ma Thú Thế Giới rất là đặc biệt, cậu chơi một lần liền biết, bằng không, tớ nói chi tiết một chút..." Lưu Chi Hoa không buông muốn nì nèo.

Trần Nặc cười lắc đầu, sau đó cầm một quyển sách lên, nhìn vào.

Lưu Chi Hoa thấy khuyên không nổi, lại nhớ tới trò chơi, liền nói cùng những người khác, "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Một đám người hô lạp lạp chạy ra bên ngoài, tựa như vội vàng đi đầu thai vậy.

Trong nháy mắt, túc xá chỉ còn lại một mình Trần Nặc.

Trần Nặc cười cười, cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 12 : Bí quyết theo đuôi độc nhất vô nhị!
Editor: trucxinh0505

Túc xá nữ sinh.

Thời điểm Nguyễn Tiểu Noãn bước vào cửa túc xá, Hoắc Giai đang bắt chéo hai chân nằm ở trên giường , vừa mút cây Kẹo que, vừa xem một tập truyện tranh.

Nguyễn Tiểu Noãn đi đến trước bàn sách của mình ngồi xuống, sau đó cả người cuối xuống, khuôn mặt nhỏ dán tại trên mặt bàn, ủ rũ, không rên một tiếng, rất giống gốc bắp cải ủ rủ.

Hoắc Giai cũng không ngẩng đầu lên, "Nhìn dáng dấp, cậu tỏ tình thất bại rồi."

Nguyễn Tiểu Noãn hữu khí vô lực lẩm bẩm: "Làm sao mà cậu biết?"

"Nếu cậu thành công, không phải toàn bộ túc xá cũng nghe được tiếng cậu kêu lên sao?" Hoắc Giai lật qua một trang Manga, lười biếng nói.

". . ." Nguyễn Tiểu Noãn lầm bầm, "Vì sao cậu ấy không chịu đáp ứng chứ? Không phải nói nữ truy nam khoảng cách gần một màng lụa mỏng thôi à, nhưng tớ nhìn thấy cậu ấy không có một chút hợp tác, chẳng lẽ dải lụa này là lưới sắt mạng?"

"Giống như có người tỏ tình, người bình thường cũng sẽ không đáp ứng có được hay không?" Hoắc Giai rất im lặng.

"Vì sao?"

Hoắc Giai buông Manga xuống, bất đắc dĩ nói, "Xin nhờ, cậu cùng cậu ta mới ngày thứ nhất gặp mặt, coi như cậu ta đối với cậu có chút hảo cảm, cũng không khả năng lập tức đáp ứng liền. Cậu đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu có một nam sinh ngày đầu tiên gặp mặt, liền thổ lộ cùng cậu, yêu cầu cậu làm bạn gái, có phải cậu cũng sẽ giật mình hay không?"

Nguyễn Tiểu Noãn lập tức ngồi thẳng lên, nghiêm túc nói, "Người nào nói, nếu như người hướng tớ thổ lộ chính là Trần Nặc, đừng nói ngày đầu tiên, khẳng định giây thứ nhất tớ liền đáp ứng."

". . ."

Mê trai!

Hoắc Giai trợn mắt: "Nhưng rất hiển nhiên, cậu ta cùng cậu không giống nhau."

". . ." Nguyễn Tiểu Noãn tiến tới, ngồi dính bên cạnh nói, " Giai Giai, vậy cậu nhanh dạy tớ một chút, tớ nên làm như thế nào đây?"

Hoắc Giai bất thình lình hỏi: "Nghe được không?"

Nguyễn Tiểu Noãn có chút không hiểu: "A?"

Hoắc Giai lại hỏi: "Không nghe thấy?"

Nguyễn Tiểu Noãn hỏi: "Nghe cái gì vậy?"

Hoắc Giai nói: "Cậu lắng nghe đi."

Nguyễn Tiểu Noãn vểnh tai, sau đó giống như nghe được nơi cái bụng Hoắc Giai truyền đến thanh âm sôi ùng ục.

"Là bụng của cậu đang gọi?"

"Hiểu không?"

Nguyễn Tiểu Noãn suy nghĩ một chút, đột nhiên phản ứng kịp, nịnh nọt nói, "Giai Giai là đói cậu đói bụng rồi đúng không, hắc hắc, ta có mang theo mấy túi Khang Sư Phụ, giờ tớ nấu nước, chế mì tôm cho cậu nha, cậu ăn mì tôm xong liền dạy tớ, có được hay không?"

Hoắc Giai nghiêng mắt liếc nhìn cô một chút, không nghĩ tới ngày thường đần độn, loại chuyện như vậy lại còn láu lỉnh.

Một lát sau.

Hoắc Giai sột sột ăn mì tôm.

Nguyễn Tiểu Noãn bên cạnh thúc giục, "Nhanh lên nhanh lên, có thể dạy tớ đi?"

"Cậu gấp cái gì, mì tớ còn chưa ăn xong đây!"

Chờ mãi đến lúc Hoắc Giai ăn xong, chậm rãi lau miệng, lại ợ một cái, trong ánh mắt Nguyễn Tiểu Noãn vô cùng chờ mong, không nhanh không chậm mở miệng.

"Được rồi, xem phân thượng thành tâm thành ý của cậu, bản mỹ nữ sẽ đưa cho cậu vài câu bí quyết theo đuôi độc nhất vô nhị!"

Nguyễn Tiểu Noãn kích động, lỗ tai lập tức dựng lên.

Mặt Hoắc Giai nghiêm túc, bờ môi khẽ nhúc nhích, gằn từng chữ nói ra.

"Duy nhất, bốn chữ."

"Ném, nó, chỗ, tốt!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 13 : Hợp ý
Editor: trucxinh0505

Hai mắt Nguyễn Tiểu Noãn trợn to, lặp lại một lần: "Hợp ý?"

"Không sai." Hoắc Giai chậm rãi gật đầu, "Cái gọi là tình trường như chiến trường, trước phải biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, đúng hay không."

Nguyễn Tiểu Noãn lộ ra biểu lộ, lập tức gật đầu: "Có đạo lý, có đạo lý, quá sâu sắc."

"Hợp ý, nói đến đơn giản, làm cũng không dễ dàng." Hoắc Giai một mặt cao thâm nói, "Nhất là đối với kiểu người giống như Trần Nặc này, độ khó khăn càng cao. Nhưng chỉ cần dựa theo biện pháp tớ dạy đi làm, tỷ lệ thành công sẽ gia tăng thật lớn."

Trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn ngứa một chút, giống như là có móng vuốt mười tám con Tiểu Miêu cào ở trên người mình, cô bắt lấy cánh tay Hoắc Giai, lắc tới lắc lui, ỏn ẻn nói to, "Cụ thể nên làm như thế nào, Giai Giai nhanh dạy tớ nha!"

"Cái này sao. . ." Hoắc Giai thổn thức nói, "Nói đến rất dài nha, có chút miệng khô. . ."

"Được, tớ rót nước cho cậu." Nguyễn Tiểu Noãn bận bịu đi bưng tới một chén nước.

Hoắc Giai nhấp nhẹ một ngụm nhỏ, còn nói, "Ai nha, hôm nay không biết sao cái bả vai này mỏi quá. . ."

"Tớ xoa xoa cho cậu."

"Cái eo này. . ."

"Tớ xoa bóp cho cậu."

Hoắc Giai ha ha nở nụ cười: "Nguyễn Tiểu Noãn, cậu vì truy đuổi Trần Nặc thật đúng là đủ hèn mọn!"

"Không sao." Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm túc nói, "Dù sao, chỉ cần có thể đuổi được cậu ấy, tớ làm cái gì đều nguyện ý."

"Được rồi, tớ dạy cho cậu." Hoắc Giai nghiêm sắc mặt, "Tất nhiên muốn hợp ý, muốn theo yêu thích cậu ta mà bắt tới tay đúng hay không?"

Nguyễn Tiểu Noãn điên cuồng gật đầu.

"Tỉ như, trước cậu cần làm rõ ràng, rốt cuộc là cậu ta thật không muốn nói yêu đương hay không, hay yêu thích loại hình nữ sinh như thế nào."

Nguyễn Tiểu Noãn khẽ giật mình: "Nếu như cậu ấy không thích loại hình giống tớ, lúc đó thích sao đây?"

"Cái này thì khó nói, phải biết, nữ sinh chúng ta có rất nhiều loại hình. Tỉ như xinh đẹp, nóng bỏng, nữ hán tử, ôn nhu, y như là chim non nép vào người, chị đại, trà xanh. . ."

Hoắc Giai đánh giá trên dưới Nguyễn Tiểu Noãn vài lần, "Cậu đó à, nên tính là loại hình đáng yêu, có thể vạn nhất Trần Nặc không ăn loại hình này đâu?"

Nguyễn Tiểu Noãn khẩn trương đến nuốt một ngụm nước bọt, "Làm sao bây giờ?"

"Cho nên trước cậu cần làm rõ ràng, cậu ta thích loại hình nào nha." Hoắc Giai đưa tay gẩy gẩy trên đầu Nguyễn Tiểu Noãn, "Sau đó đem chính mình thay đổi giống loại hình kia, cái này không là được rồi sao?"

Ừ, xúc cảm vừa vặn.

Nguyễn Tiểu Noãn ôm lấy đầu mình, ánh mắt đăm đăm: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Hoắc Giai nhếch miệng, "Đây chỉ là chiêu hợp ý thứ nhất, đằng sau còn có rất nhiều đây."

"Vậy cậu đem tất cả đều dạy tớ hết đi."

"Gấp cái gì, tham thì thâm, coi như tớ dạy cho cậu, trong thời gian ngắn cậu cũng học không được." Hoắc Giai lười biếng nằm xuống trên giường, tiếp tục cầm lấy Manga lên, "Chiêu này không được, tớ sẽ dạy cậu chiêu tiếp theo. Trước hết cậu nghĩ biện pháp, làm rõ ràng cậu ta thích loại nữ sinh như thế nào rồi lại nói."

Nguyễn Tiểu Noãn ngẫm lại cũng có lý, nhưng lại có chút do dự: "Nhưng tớ không biết làm sao làm rõ ràng nha. . ."

"Cậu thật là đần chết rồi." Hoắc Giai tức giận tới mức mắt trợn trắng, "Vật trên cổ cậu là thứ chưng bày sao?"

"Không có cách, mẹ tớ nói, lúc trước thời điểm sinh tớ bác sĩ mổ bụng chậm chút, dẫn đến tớ có chút thiếu dưỡng khí." Nguyễn Tiểu Noãn chột dạ nói, "Cho nên, IQ khả năng bị ảnh hưởng."

Hoắc Giai bất đắc dĩ, lại buông Manga xuống, vẫy vẫy tay với cô, "Tới, tớ sẽ dạy cậu một chiêu. . ."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 14 : Tớ muốn hỏi cậu một vấn đề
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc vốn cho rằng nhóm Lưu Chi Hoa nói muốn chơi đến hừng đông mới trở về, không nghĩ tới trời mới vừa vặn tối, mấy người đi Internet Coffee đều trở về túc xá, với lại, sắc mặt từng người cũng không quá đẹp mắt.

"Làm sao trở về sớm như vậy?" Trần Nặc thuận miệng hỏi, "Không phải nói ban đêm muốn mở khu mới sao?"

"Đừng nói nữa." Gương mặt Lưu Chi Hoa biểu hiện xúi quẩy, "Xém chút cùng người đánh nhau rồi!"

Trần Nặc sững sờ: "Chuyện gì xảy ra?"

"Khụ khụ, thực ra cũng không có chuyện gì lớn. . ." Một người khác nói, "Chủ yếu là Lưu Chi Hoa. . ."

Lưu Chi Hoa nói ra, Trần Nặc mới đem sự tình làm rõ ràng.

Vừa rồi đi tới Internet Coffee, thừa dịp khu mới còn chưa mở, mấy người bọn họ trước vào phần của mình chơi tại trong Server.

Mà Lưu Chi Hoa, cấp vong linh đạo tặc năm mươi đi đánh quái một chút, luyện cấp một chút.

Lúc đó Ma Thú Thế Giới chia làm hai cái trận doanh liên minh cùng bộ lạc đối đầu nhau, vong linh chủng tộc thuộc về bộ lạc, kết quả thời điểm đang đánh một cái tinh anh quái, nhân vật Lưu Chi Hoa bị một liên minh pháp sư đánh lén.

Đây cũng không tính cái gì, mấu chốt người kia còn rất biến thái ở nơi đó thủ Lưu Chi Hoa.

Lưu Chi Hoa phục sinh mấy lần, đều bị đối phương giết.

Lần này thực chọc tức Lưu Chi Hoa, không đè nén được phẫn nộ, lập tức đứng lên, ở quán Internet rống lớn một tiếng: "Mả mẹ nó liên minh NMB!"

Sau đó, trong quán Internet nháy mắt một đám người trong trong đó đứng lên.

Mấy cái người dẫn đầu trong đó còn nhìn thấy hắn: "Con mẹ nó, bộ lạc mà phách lối như vậy? Đi ra đấu PK!"

Đúng rồi, lúc ấy đi, bộ lạc cùng mấy người trong liên minh đại khái là so 1:5. . .

Sau đó, bọn họ cũng chỉ có thể trở lại. . .

Sáng sớm ngày thứ hai.

Mấy cái nam sinh sau khi rời giường, chuẩn bị đi căn tin ăn điểm tâm.

Trong trí nhớ Trần Nặc, căn tin tam trung rất không tệ, món ăn phong phú với lại vị cũng tốt, rất được các học sinh khen ngợi.

Nhưng thời điểm cậu vừa ra túc xá, liền sửng sốt một chút.

Cách đó không xa, Nguyễn Tiểu Noãn đang ở bên ngoài cuối đầu nhìn đất, thấy cậu đi ra, hai mắt lập tức sáng lên.

Cảm giác ưa thích một người chính là kỳ diệu như vậy, vô luận bốn phía có bao nhiêu người, có bao nhiêu sắc thái, tại một khắc kia cậu xuất hiện, toàn bộ đất trời vì vậy mà phai màu, chỉ có cậu như đang phát sáng, giống như nguồn sáng to lớn, hoặc như là nam châm tràn ngập ma lực, có thể đưa tầm mắt ta một mực hút lại, thậm chí chiếm cứ tất cả tầm mắt cùng tư duy của ta. . .

A, thật tốt vì cô thích anh!

Nguyễn Tiểu Noãn giơ bữa sáng trong tay lên, khuôn mặt nhỏ nâng lên, điềm điềm cười nói: "Bạn học Trần Nặc, tớ mua cho cậu bánh bao cùng sữa đậu nành nè, vẫn còn nóng lắm, ăn nhanh đi!"

Mấy người Lưu Chi Hoa bên cạnh đều sợ ngây người.

Trời ơi, đây là thiếu nữ từ nơi nào mà si tình đến như thế vậy.

Đến bữa sáng đều mua tốt, còn cố ý đưa tới.

Đây cũng quá cảm động đi!

Mặt Trần Nặc lại không biểu tình, cũng không nhìn cô một cái: "Tớ không thích ăn bánh bao cùng sữa đậu nành."

Nguyễn Tiểu Noãn cũng không thất vọng, cười hì hì hỏi, "Vậy cậu nói cho tớ biết cậu thích ăn cái gì? Ngày mai tớ mang cho cậu."

"Không cần, tớ tự đi căn tin mua." Trần Nặc nói xong, đi lên phía trước.

Nguyễn Tiểu Noãn bận bịu tăng tốc bước chân, chạy chậm bên cạnh cậu, vội nói lớn: "Khoan khoan khoan đã, cậu đừng vội đi mà, tớ còn có một vấn đề muốn hỏi, cậu nhất định phải trả lời nha!"

Bước chân cậu lớn, bước chân cô ngắn,

Có chút cố hết sức.

"Tại sao muốn tớ trả lời?" Trần Nặc dừng chân lại, nhíu mày hỏi lại.

"Cậu trước nghe một chút lại nói nha!" Nguyễn Tiểu Noãn đáng thương nhìn xem cậu, ánh mắt trở nên mềm mại, giống như động vật nhỏ chờ đợi chủ nhân gật đầu đồng ý.

Trần Nặc mấp máy môi, "Nói đi."

Thực ra, cậu đã đoán được Nguyễn Tiểu Noãn muốn hỏi điều gì.

Kiếp trước, cũng trải qua một màn như vậy, mà cô, cũng hỏi cậu một vấn đề!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 15 : Cái này đáp án rất học thần!
Editor: trucxinh0505

Nguyễn Tiểu Noãn hắng giọng một cái, nổi lên mấy giây, rồi nhỏ giọng hỏi, "Cái kia. . . Có thể nói cho tớ biết hay không, cậu thích loại hình nữ sinh thế nào?"

Trần Nặc không khỏi nhớ lại kiếp trước.

Khi đó cậu trả lời như thế nào?

Ở trước mặt tất cả mọi người, cậu không kiên nhẫn nói, "Tớ chỉ biết là, tớ ghét nhất loại hình, giống như cậu da mặt dày cùng dây dưa."

Trong nháy mắt cậu nói xong, trong con ngươi linh động màu hổ phách kia, liền lộ ra đau thương sâu đậm, cả người mất tinh thần, ảm đạm rời đi.

Cậu vốn cho rằng cô cứ thế sẽ từ bỏ.

Không ngờ tới, ngày thứ hai, cô lại tràn đầy khí thế truy đuổi ở phía sau cậu.

Lần này, đương nhiên cậu không có khả năng nói như vậy.

Trần Nặc híp híp con ngươi thâm thúy, cái động tác nhỏ này, Nguyễn Tiểu Noãn thấy được, nơi ngực như một đám con hưu xông loạn.

Sau đó, cô liền nghe được âm thanh lãnh đạm của cậu, "Không thể."

Nguyễn Tiểu Noãn nóng nảy: "Không thể nói cho tớ biết? Tại sao vậy ——" Âm cuối bị cô kéo thật dài, bên trong ngậm lấy một cỗ mềm nhũn ai oán, tựa như mèo con nũng nịu.

Lúc này, Lưu Chi Hoa cùng Phó Văn Ba bên cạnh một mực đang xem bát quái cũng nhịn không được.

Ngày thường bộ dáng Nguyễn Tiểu Noãn đáng yêu, giờ phút này lại lộ ra một bộ nũng nịu, tròng mắt màu hổ phách ngập nước, lông mi vừa dài vừa vểnh lên giống hồ điệp bay lên, bờ môi tròn trịa tựa như hoa đào mùa xuân.

Người nhìn xem trái tim đều tan, ước gì dung túng cô vô hạn, sủng ái cô.

Dù vừa rồi tình cảnh náo loạn như vậy, bọn họ đều không sinh ra nửa chút bất mãn, thấy được cô mấy bận bị Trần Nặc cự tuyệt, ngược lại cảm thấy có chút đồng tình cùng cô, đều lên tiếng nói: "Trần Nặc, vấn đề này không phải chuyện lớn gì, cậu không thể trả lời một chút sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn thấy có tiếng viện binh, vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy đó, cậu nói cho tớ biết đi, vì sao không chịu trả lời chứ?"

Trần Nặc hỏi lại, "Tại sao muốn tớ trả lời?"

Nguyễn Tiểu Noãn mềm nhũn quay về, "Bởi vì người ta thích cậu nha, muốn hiểu thêm cậu một chút!"

Trần Nặc nghe vậy, lần thứ hai giương mắt nhìn Nguyễn Tiểu Noãn, ngươi đen như mực thoáng qua một vòng cưng chiều nơi đáy tức thì che đi, người nhìn không rõ ràng.

Chính là cậu đó, nha đầu ngốc.

Nhưng cậu chỉ lãnh đạm nói: "Không có."

"Không có?" Nguyễn Tiểu Noãn truy vấn, "Không có là ý gì?"

Trần Nặc nói: "Trước thi đậu Thanh Bắc, tớ sẽ không cân nhắc loại vấn đề nhàm chán này."

Lưu Chi Hoa, Phó Văn Ba: Quả nhiên, cái đáp án này rất học thần!

Mà nghe được cái trả lời này, Nguyễn Tiểu Noãn cũng không biết bản thân nên cao hứng hay không nên cao hứng.

Mất hứng chính là, không biết Trần Nặc thích loại hình nữ sinh như thế nào, như vậy, bản thân sao có thể biến thành bộ dáng giống như vậy? Với lại, cái này thì đồng nghĩa với, chí ít ba năm cao trung, bản thân không có năng lực đuổi kịp Trần Nặc rồi sao?

Cao hứng chính là, nếu như thật ba năm Trần Nặc không nói yêu đương, như vậy mặc dù bản thân không có cơ hội, những nữ sinh khác cũng không có cơ hội nha!

Ngay tại thời điểm Nguyễn Tiểu Noãn lo được lo mất, tâm tình chợt lo chợt mừng.

Trần Nặc lại lần nữa đi xa.

Lần này Nguyễn Tiểu Noãn ngược lại không có đuổi theo, mà đứng ở nơi đó, nghĩ đến tâm tư của mình.

Tuy nhiên Trần Nặc nói, trong ba năm này không suy nghĩ yêu đương. Nhưng thế sự vô thường, lòng người khó dò, ai biết một giây sau cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào đâu?

Bởi vậy, Nguyễn Tiểu Noãn quyết định, tuyệt đối không thể buông lỏng theo đuổi.

Hoắc Giai nói đúng, tình trường như chiến trường.

Mỗi một chi tiết đều cần chú ý.

Nếu không trong lúc bản thân mình lơ là, bị những cô gái khác thừa lúc mình vắng mà nhảy vào, hoành đao đoạt ái làm sao bây giờ?

Đến lúc đó, chính mình khóc cũng không kịp.

Truy, tiếp tục truy đuổi!

Với lại muốn ba trăm sáu mươi độ không góc chết truy!

Để cho những nữ sinh khác đều không có bất luận chỗ trống nào nhúng tay!

Còn có, muốn để cậu có thói quen bản thân mình tồn tại, giống như là không khí bình thường bao quanh cậu ấy, để cho cậu không thể rời bỏ chính mình, về sau cậu ấy liền sẽ rõ ràng chính mình trọng yếu bao nhiêu, kêu khóc không muốn xa cách mình. . .

Thế là, cô lấy dũng khí, hướng về phía bóng lưng Trần Nặc la lớn như thề vậy: "Bạn học Trần Nặc, tớ nhất định sẽ làm cho cậu thích tớ!"

Các học sinh bốn phía nhao nhao ồn ào lên.

Nguyễn Tiểu Noãn lại không thèm để ý chút nào, chỉ là khuôn mặt nhỏ hồng hồng nhìn qua bóng lưng thon dài Trần Nặc, âm thầm nói với mình.

Cố gắng nha, Nguyễn Tiểu Noãn!

Người có chí sẽ thành, cậu nhất định làm được!

Cô không thấy là, nghe câu một câu cô hô lên, khóe miệng Trần Nặc cong cao lên. . .
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 16 : Trần Nặc về nhà
Editor: trucxinh0505

Hôm nay là thứ sáu, trong ban hội buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm Phương Hòa Bình dặn dò một sự kiện.

"Tới thứ năm, cả lớp thống nhất thi sát hạch. Lần khảo thí này rất quan trọng, thành tích quan hệ đến chia lớp lớp mười một Văn Lý của các em, cho nên từ cuối tuần này về sau, các em phải chuẩn bị thật tốt một chút, không thể buông lỏng như nghỉ hè, có nhớ không?"

Chờ đến tan học, Trần Nặc liền ngồi xe buýt trở về nhà.

Hai ngày này vừa vặn Trần Ái Quốc ở nhà, biết rõ con trai trở về, đã sớm chuẩn bị xong vài món thức ăn cậu thích ăn.

Sau khi về nhà, Trần Nặc ở bên cạnh ông hít hà, thỏa mãn gật đầu: "Không có mùi rượu, xem ra gần đây ba ba không uống rượu."

"Đó là đương nhiên." Trần Ái Quốc tự hào nói, "Đã đáp ứng con, sao ba ba không làm được chứ?"

"Thuốc cao huyết áp nhớ phải uống đúng hạn."

"Biết rõ, ba ba còn muốn sống thêm mấy thập niên, lại ba ôm một cái nào." Trần Ái Quốc cười nói.

Trần Nặc yên tâm, chỉ cần đúng hạn uống thuốc, ấn lúc kiểm tra sức khoẻ, thân thể ba hẳn là sẽ không lại có vấn đề lớn.

Ăn xong cơm tối, cậu trở về phòng của mình.

Trên bàn đọc sách bày một máy vi tính bên cạnh, đây là không lâu trước đây cậu mua hàng second-hand, bất quá màn hình đổi thành LCD mười lăm tấc mới nhất.

Máy vi tính này chỉ dùng xem tin tức, thao tác cổ phiếu cùng kỳ hạn giao hàng, bởi vậy phương diện tính năng cũng miễn cưỡng đủ.

Lúc trước mười lăm ngàn tiền thưởng, Trần Nặc lưu lại một ngàn, trong đó mua máy vi tính tốn gần ba ngàn, bảy ngàn dùng sinh hoạt phí, còn sót lại một trăm bốn chục ngàn, chia ra đầu nhập vào giao hàng kỳ hạn cùng thị trường cổ phiếu.

Trần Nặc mở giao dịch Software ra, bắt đầu xem xét.

Tính cách Trần Nặc cẩn thận, dựa trong trí nhớ tất cả chủng loại giao hàng kỳ hạn, cùng toàn bộ cổ phiếu xu thế tương lai, nhưng lợi nhuận khai thác chỉ khoản ba phần, hao tổn một khoản, hoặc là lợi nhuận năm phần, hao tổn hai phần, đồng thời mỗi lần cũng sẽ không tận lực theo đuổi mua tại điểm thấp nhất, bán tại điểm cao nhất miễn cho người chú ý.

Dù là như vậy, tại kỳ nghỉ hè ngắn ngủi hơn một tháng, từ một trăm bốn chục ngàn này cũng biến thành ba mươi ngàn!

Về sau khai giảng, cậu không có nhiều thời gian theo dõi lập thao tác nữa.

Cho nên dựa theo trí nhớ cậu chọn mấy dây cổ phiếu dài, mua vào về sau, để trong tài khoản đó. Kỳ hạn giao hàng bên kia, thì mua hai bên kỳ đồng. Đợi ngày mai đi mua bộ điện thoại di động, lại đăng ký điện thoại ủy thác, phù dùng kinh doanh sẽ ổn định.

Đến cuối năm, từ ba mươi ngàn này biến thành một triệu rưỡi là vấn đề không lớn lắm.

Bất quá, Trần Nặc biết rõ, chân chính nắm đầu to, vẫn còn ở sang năm cùng năm sau.

Khi đó, kim loại kỳ đồng tăng vọt, cung không đủ cầu, thông qua giao hàng kỳ hạn liền có thể mang đến mấy triệu lợi nhuận. Còn có cổ phiếu cùng Kỳ Quyền, thao tác hoàn mỹ, hai năm kiếm lời hơn mấy trăm ngàn cũng là dễ dàng.

Trừ cái đó ra, trong trí nhớ của cậu còn có mấy cái con số vé số, chỉ là thời gian chưa tới, còn không mua được, bất quá hiện tại thỉnh thoảng cậu sẽ đi tập trung tiện tay mua mấy tờ vé số, xem như phần thưởng chăn đệm trong tương lai.

Làm một chuyện gì trước, đều cần cẩn thận chu đáo chặt chẽ, đó là phong cách của cậu xưa nay.

Kiểm tra xong hai cái tài khoản, phát hiện không có vấn đề, Trần Nặc lại nhìn một hồi tin tức Website, liền đóng máy vi tính lại, bắt đầu làm bài tập.

Mới nhập học, bài tập không nhiều, rất nhanh liền hoàn thành.

Cậu ra khỏi phòng, nhìn thấy Trần Ái Quốc mang tạp dề đang ở trong phòng bếp rửa chén, liền bước nhanh tới.

"Ba, để con rửa."

"Không cần, lập tức liền xong rồi." Trần Ái Quốc cũng không ngẩng đầu lên, "Nếu con muốn giúp đỡ, đi lau bếp lò đi."

"Được."

Trần Nặc cầm khăn lau, cẩn thận lau bếp lò. Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, động tác cậu dừng một chút, mở miệng nói, "Ba, con có chuyện muốn nói cùng ba."

"Hai cha con chúng ta, có lời gì cứ nói thẳng."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 17 : Có ít người không đáng quý trọng
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc châm chước, chậm rãi nói, "Con cảm thấy, nữ nhân kia sẽ không trở về. Ba mới hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn kịp tìm một người mới đi."

Kiếp trước, cậu đối với nữ nhân kia ôm quá nhiều chờ đợi.

Cứ việc từ nhỏ đến lớn, bà đối với cậu đều là xa cách, cảm giác xa lạ, không có thân mật, không giống như là mẹ ruột, giống như là người đi đường ở chung một mái nhà.

Nhưng Trần Nặc như cũ cố gắng làm đứa con ngoan, cố gắng để cho mình trở nên xuất sắc, để cho bà có thể vì chính mình mà kiêu ngạo.

Nhưng, bà vẫn bỏ đi.

Sau khi bà bỏ đi, Trần Nặc cũng từng ôm chờ đợi, ảo tưởng qua, có lẽ bà chỉ làm một chuyến xa nhà, không bao lâu liền sẽ về nhà.

Ngày ngày thất vọng, còn có lời đồn đại chuyện nhảm từ bốn phía, đều không làm cậu đoạn tuyệt một tia hi vọng kia.

Thẳng đến sau tang lễ ba ba, bà đột nhiên xuất hiện, nói phải chiếu cố cậu, đem cậu dẫn tới thủ đô, cho cậu ăn nhờ ở đậu, còn cảm thấy là đối với cậu ban ơn.

Khi đó, rốt cục Trần Nặc mới biết mình ấu trĩ cỡ nào.

Rốt cuộc cũng biết một điểm càng quan trọng hơn.

Có ít người đáng để cậu quan tâm, đáng để cậu chờ đợi, mà có ít người không đáng quý trọng, cũng không đáng để cậu chờ đợi.

Đi liền đi đi.

Bây giờ trọng sinh trở về, chuyện này đối với cậu rất nhạt, thời điểm nhắc tới, trong lòng hoàn toàn không có phong ba gợn sóng gì.

Bởi vậy, Trần Ái Quốc muốn tái hôn, với cậu mà nói cũng không có cái gì không thể tiếp nhận.

Cậu chỉ hy vọng thời gian còn lại của ba ba, có thể trôi qua vui vẻ, hạnh phúc.

Là đủ rồi.

Mà sau khi Trần Nặc nói xong, phòng bếp đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh mịch.

Chỉ có tiếng nước rào rào kéo dài.

Trần Nặc vô ý thức quay đầu, nhìn thấy Trần Ái Quốc lăng lăng nhìn mình, cả người không nhúc nhích, giống như bị người thi triển Định Thân Thuật.

Cậu cầm lấy khăn lau, tại trước mắt ông lung lay hai lần, làm bộ muốn đi lau mặt cho ông.

"Ba, người có nghe được lời con nói không?"

Bị khăn lau hun trước mũi, cuối cùng Trần Ái Quốc kịp phản ứng, dở khóc dở cười nói, "Tiểu tử thúi, lấy ra cho ba!"

Trần Nặc đem khăn lau thu về.

"Con còn tưởng ba chết máy rồi đó."

"Gà chết? Ba còn vịt chết đây!" Hiển nhiên Trần Ái Quốc không biết cái thuật ngữ máy vi tính này, ông lắc đầu, "Được. Con mới bao nhiêu lớn, loại chuyện này cũng đừng quan tâm, nhiệm vụ của con, chính là học cho giỏi."

Trần Nặc đối với không khí cứng ngắt nói: "Được rồi, con mặc kệ. Bất quá con hi vọng ba biết một điểm, chỉ cần nhân phẩm tốt đối phương, đối với ba tốt, ba lại ưa thích người ta. Con liền ủng hộ vô điều kiện."

Nghe lời này, tâm lý Trần Ái Quốc giống như giữa mùa đông uống một chén lớn canh nóng ấm áp vậy, thật thoải mái.

Con trai thật hiểu chuyện, thậm chí còn có thể vì ông mà suy nghĩ.

Ông nghĩ, dù bản thân lại muốn cưới, cũng nhất định phải tìm người đối tốt với con trai, không thể lại giống nữ nhân kia!

Lau xong dầu trên bếp, Trần Nặc lại trở về phòng.

Vừa rồi cậu lại nghĩ tới, bây giờ đã tồn tại loại Website tìm bạn trăm năm.

Tỉ như, trang hot hiện nay "Duyên tốt thế kỷ" .

Với lại ở niên đại này, dân trên mạng đơn thuần, có rất ít người có lòng thích gây rối.

Thế là, Trần Nặc lần thứ hai bật máy tính lên, lập một cái tài khoản trên trang Duyên tốt thế kỷ, lại đem tư liệu Trần Ái Quốc biên tập, tải lên, chờ đợi xét duyệt thông qua.

Chờ có đối tượng thích hợp xuất hiện, cậu lại an bài Trần Ái Quốc cùng bọn họ tâm sự, gặp mặt một lần. . .

Ừ, cứ làm như thế.

Một đêm vô sự.

Ngày kế tiếp, Trần Ái Quốc lại ra khỏi nhà.

Trần Nặc thì dựa theo kế hoạch, đi tới tiệm điện thoại di động trong thành. Cậu muốn tự chọn một bộ điện thoại di động, thuận tiện đăng ký giao dịch ủy thác.

So sánh một phen, cậu mua bộ Nokia N 70 mới vừa ra, giá cả một ngàn bảy.

Lại chọn con số mình yêu thích, mở đầu138, đuôi 6666.

Riêng cái dãy số này giá cả tám trăm đồng, chưa bao hàm tiền điện thoại.

Bởi vì số điện thoại di động thời gian theo cậu rất lâu, tiền này Trần Nặc chi ra không chút do dự.

Làm tốt các loại thủ tục, đưa điện thoại di động bỏ vào túi sách, sau đó, cậu nhìn thời gian không còn sớm, liền ngồi xe trực tiếp đi trường học.

Sau khi xuống xe, Trần Nặc đi đến hướng trường học.

Trên đường, ánh mắt tùy ý lướt qua những tiệm sách ngoài trường không xa.

Tiếp theo một cái chớp mắt, một bóng người quen thuộc làm bước chân cậu dừng lại.

". . . Cô làm sao ở chỗ này sao?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 18 : Tìm kiếm tiếng nói chung
Editor: trucxinh0505

Bên trong tiệm sách, Nguyễn Tiểu Noãn đang đứng trước tủ sách, tìm kiếm mục tiêu của mình.

Mấy ngày trước cô theo trong miệng Lưu Chi Hoa nghe được Trần Nặc thích xem sách, liền một mực nhớ kỹ điểm ấy. Hoắc Giai cũng dạy cô chiêu "Hợp ý " thứ hai ——

"Tiếng nói chung!"

Về phần mua cái sách gì, Hoắc Giai cũng dạy qua cô.

"Cậu chọn sách của tác giả Nhật Bản tên Haruki Murakami, cái gì mà 《Rừng rậm Na Uy》, 《 Lắng nghe gió hát 》. . . Nghe có văn hóa lại có phong cách, tớ sẽ dạy vài đoạn hot trên mạng, cậu thuộc cho làu, làm cho thời điểm Trần Nặc phát hiện cậu đọc mấy bản sách này, ngay lúc ấy cậu nói được ra, bảo đảm cậu ta đối với câụ lau mắt mà nhìn."

Lời nói này làm cho Nguyễn Tiểu Noãn quả thực như nhặt được chí bảo!

Chủ ý này cũng quá hay!

Quả thực là tuyệt không thể tả nha!

Giai Giai I love You!

Tối hôm đó, Nguyễn Tiểu Noãn ngủ đặc biệt ngon, không chỉ như thế, cô còn mơ một cái mộng đẹp.

Trong mộng, cô cầm 《Rừng rậm Na Uy》, ở trong sân trường tư thái dạo bước ưu nhã, kết quả gặp Trần Nặc.

Thế là, cô thẳng thắn nói, "《Rừng rậm Na Uy》 chủ chốt, là tự cứu rỗi mình. Mà điều kiện tự cứu rỗi mình chính là tự mình mất tích, loại mất tích này phổ biến theo thời kỳ trưởng thành, tính cộng đồng loài người. Đây cũng là một trong những nguyên nhân có thể kéo dài nhân khí trong và ngoài nước. . . Nhưng tầng hàm nghĩa càng sâu, là nó nói cho chúng ta biết, con đường cứu rỗi thanh xuân mê mang không phải lưỡng tình, mà là đối với xã hội, đối với yêu mến người khác. Đây là căn nguyên hết thảy, cũng không phải là người bố trí, mà là thuộc tính xã hội cho phép. . ."

Sau đó, Trần Nặc nhìn ánh mắt cô, từ lãnh đạm, đến kinh ngạc, sau đó đến thưởng thức, sau cùng là nóng rực, nóng hổi.

Để cho Nguyễn Tiểu Noãn, cậu nhất định hận không thể đem cô lột ra, sau đó ăn vào trong bụng. . .

"Tiểu Ấm, cậu làm cho tớ thấy, là cô gái có văn hóa nhất, cậu thật rất đặc biệt. . ."

Trần Nặc đi đến bên cạnh cô, ở bên tai của cô nhẹ giọng nỉ non.

Sau đó, cô ỡm ờ, Trần Nặc cũng rất là bá đạo ấn cô dựa vào trên tường.

Con ngươi đen nhánh thâm thúy, chuyên chú thâm tình nhìn cô, làm cho trái tim cô đập bịch bịch, tựa như tiếng rung điện thoại, ngay cả đứng đều không yên.

Cậu cường thế thô bạo nắm cằm của cô, khiến cho cô vô phương dời đi chỗ khác khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng.

Cúi đầu xuống, hôn môi mềm mại chậm rãi rơi xuống. . .

Mắt thấy hai người có thể muốn tiến thêm một bước, cô liền tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, mới phát hiện là nằm mộng, Nguyễn Tiểu Noãn tức giận đến dùng gối đánh vào đầu!

Vì sao hết thảy không phải thật, chỉ là một giấc mộng a a a a! ! !

Vì sao giấc mộng này không thể làm tiếp cả một đời a a a a! ! !

Vì sao không thể tỉnh chậm một chút nữa a a a a! ! !

Tức giận nha!

Kết quả là, ăn xong cơm trưa, cô liền đi thẳng đến trường học, lòng như lửa đốt vọt tới tiệm sách, chuẩn bị tìm hai quyển sách kia, để cùng Trần Nặc tiếp tục làm cái sự tình xấu hổ trong mộng kia, không đúng, là cùng Trần Nặc tìm kiếm tiếng nói chung.

Đến tiệm sách rồi, Nguyễn Tiểu Noãn liền bắt đầu đi dạo, không bao lâu, cô tìm được trước một bản 《Rừng rậm Na Uy》, cầm lấy, bắt đầu tìm kiếm cuốn thứ hai 《 Lắng nghe gió hát 》.

Đi nửa ngày, cuối cùng Nguyễn Tiểu Noãn phát hiện quyển sách kia tại một chỗ cao nhất trên giá sách.

Cô nhón chân lên, bím tóc đuôi ngựa lắc lư, mất nữa ngày cũng không làm thế nào với tới được.

Cô tức giận đến dậm chân, "Thực là, thực có bệnh, sao để cao như vậy làm gì!"

Khi dễ cô thấp đúng hay không?

Cô cũng không tính là quá thấp nha, 1m64 cơ mà!

Cách đó không xa một người cao ước chừng 1m75, nam sinh mặt mũi tràn đầy tàn nhan thấy thế, hai mắt sáng lên, vội vàng hướng tới phía cô, đồng thời lộ ra một cái nụ cười tiêu sái, "Bạn học, sao cậu không nói, tớ tới giúp cậu."

"A nha." Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng gật đầu nói, "Thật tốt, vậy thì cám ơn bạn nha, tớ muốn quyển 《 Lắng nghe gió hát 》kia."

Tâm lý nam sinh rất là kích động, nghĩ đến đợi chút nữa cầm sách về, liền có thể mượn cớ cùng giao lưu đọc sách tâm đắc, cùng tiểu mỹ nữ này nhận thức một chút, không chừng còn có thể phát triển thêm một bước. . .

Không ngờ, cậu ta còn chưa đi đến bên người Nguyễn Tiểu Noãn, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cầm lấy xuống quyển 《 lắng nghe gió hát 》trên kệ sách kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,679
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 19 : Xong xong, toàn bộ hình tượng xong!
Editor: trucxinh0505

Cùng lúc đó, một âm thanh lãnh đạm dễ nghe, vang lên sau lưng cô.

"Cậu muốn bản này?"

Thanh âm này vừa rơi vào trong tai, Nguyễn Tiểu Noãn giống như là bị một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, thân thể nhỏ bé run lên bần bật.

Cô máy móc mà chậm chạp quay sang.

Khi nhìn rõ nam sinh trước mắt, trong đầu càng là một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn.

Phảng phất vô số pháo hoa đồng thời nổ tung, chói lọi đến trống rỗng.

Một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp vừa tròn trừng lớn, đồng tử màu hổ phách chiếu ra thân ảnh thon dài, miệng cũng đã trương thành hình chữ "O", cả người đứng chết trân tại chỗ.

Trần Nặc. . .

Trần Nặc giúp mình. . .

Trần Nặc giúp mình cầm sách sao? !

Nhìn bộ dáng cô đần độn ngây ngốc, Trần Nặc cố nín ý cười, giơ tay lên, mặt không thay đổi cầm quyển sách kia đắp lên trên mặt của cô.

"Tỉnh."

Mắt tối sầm lại, lúc này Nguyễn Tiểu Noãn mới kịp phản ứng, tay cô bận bịu chân loạn gỡ sách xuống, sau đó kích động nói, "Bạn học Trần Nặc, sao cậu ở chỗ này vậy?"

Hai tay Trần Nặc cắm ở trong túi, thờ ơ nói, "Chuẩn bị tìm vài cuốn sách."

Cùng lúc đó, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía nam sinh vừa rồi xum xoe đối với Nguyễn Tiểu Noãn.

Mọi người đều là nam nhân, muốn làm cái gì làm người nào không biết đâu?

Thừa dịp Lão Tử chưa có nổi giận, xéo đi nhanh lên!

Nam sinh kia bị cậu nhìn liếc mắt như thế, chỉ cảm thấy giống như là bị đao gác ở trên cổ vậy, lạnh băng tận xương, không khỏi run rẩy mấy cái, ảo não rời khỏi tiệm sách.

"Thật sao? Trùng hợp như vậy, xem ra chúng ta thật là quá hữu duyên rồi." Nguyễn Tiểu Noãn căn bản không lưu ý đến điểm này, mà là kích động đến trái tim nhảy phanh phanh.

Tuy nhiên Trần Nặc vẫn như cũ đối với cô lạnh nhạt, nhưng lại giúp cô lấy sách, thậm chí còn chịu trả lời vấn đề của cô!

Đây quả thực là tiến bộ thật lớn có được hay không? !

Một giây sau, cô nghĩ đến kế hoạch của mình, bận bịu nghiêm sắc mặt, nói: "Thì ra cậu thích xem sách nha, thực ra tớ cũng rất thích xem sách. Đọc một cái có thể gia tăng tri thức, tăng lên khí chất cùng tầm mắt, bồi dưỡng kiến thức cùng tu dưỡng yêu thích, nói không chừng, có lẽ chúng ta rất có tiếng nói chung nha."

Trần Nặc thản nhiên nói, "Thật sao?"

"Đương nhiên." Nguyễn Tiểu Noãn giơ tay nhỏ lên, một mặt vỗ 《Rừng rậm Na Uy》 cùng 《 Lắng nghe gió hát 》 , vừa nghiêm trang nói, "Hai quyển sách này cậu có xem qua sao? Nếu là chưa có xem qua, tớ giới thiệu cho cậu nha, tác giả tên là Haruki Murakami, viết rất tuyệt, phi thường có triết lý, tớ xem xong, cảm thấy tràn đầy cảm ngộ. . ."

"Đều xem qua."

Trần Nặc nói ra ba chữ khiến Nguyễn Tiểu Noãn tắt lửa.

Cô âm thầm ảo não, cái Hoắc Giai này, làm sao không đề cử cho mình thêm mấy cuốn sách chứ?

Hiện tại Trần Nặc đều đã xem rồi, làm sao cô có thể ở trước mặt Trần Nặc biểu hiện tài hoa của mình chứ?

Nhưng muốn cô cứ như vậy từ bỏ, lại không cam lòng!

Thế là, cô gái nhỏ ôm sách, con mắt khẽ đảo, cố gắng tìm kiếm đề tài, "Không sao, tớ còn xem không ít những sách khác. . ."

Đúng lúc này, Trần Nặc đột nhiên giơ tay lên, rút ra một bản sách nhỏ trong ngực của cô không tính dầy.

"Cho nên, quyển sách này của cậu cũng tính là đang xem sao?"

Trong giọng nói như cũ lãnh đạm, lại có một tia nhàn nhạt trêu tức.

Nguyễn Tiểu Noãn vô ý thức vừa nhìn.

Cái trang bìa, tên sách đầy kích thích—— 《 hàng đêm tìm hoan lão công lại yêu ta một lần 》.

Nguyễn Tiểu Noãn: ! ! ! !

Giờ khắc này, trời đất quay cuồng, long trời lở đất.

Vừa rồi lúc cô đi ra, thuận tiện Hoắc Giai nhờ cô thuê một bản tiểu thuyết ngôn tình về, cô thuận tay cầm bản này, làm sao lại trùng hợp như vậy, để cho Trần Nặc nhìn thấy đây? !

Xong xong, toàn bộ hình tượng xong rồi!

Nếu cậu ấy cho rằng mình là loại nữ sinh dục cầu bất mãn kia thì nên làm thế nào đây? !

Tuy nhiên, cô hoặc nhiều hoặc ít nhìn qua mấy quyển. . .

Ở sâu trong nội tâm, vẫn là một Tiểu Tiên Nữ thuần khiết không tỳ vết có được hay không?

Đừng nói nụ hôn đầu tiên, thời điểm ở nhà trẻ còn chưa có cùng nam sinh nắm tay nhau đó?

Nguyễn Tiểu Noãn gấp đến độ đầu đều muốn bốc khói, cầm quyển sách kia đoạt lại, lại như đó là cái đồ vật tội ác tày trời gì tranh thủ thời gian vứt qua một bên, lời nói giải thích không có mạch lạc: "Trần Nặc cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nha, quyển sách này không phải là của tớ, là tớ cầm về giúp bạn học. Không phải là tớ xem đâu! Tớ rất đơn thuần, thật! Thật đấy! Tớ xưa nay không xem loại sách thế này đâu!"

Trần Nặc mắt rủ xuống, lông mi dài ngăn chặn ý cười trong mắt, thật vất vả mới không để cho mình phá công.

Nguyễn Tiểu Noãn lại cho là cậu không tin, vành mắt đều đỏ, "Thật đó, cậu phải tin tưởng tớ!"

Giai Giai đáng giận, nếu hình tượng mình bị hủy trong lòng Trần Nặc, liền chỉ trách cô ấy. . .

Thanh âm rít rít.

Trần Nặc thực muốn đùa chút, Tiểu nha đầu thật muốn khóc.

Cậu cũng không nỡ.

Liền "Ừm." một tiếng.

Mặc dù chỉ đơn giản một cái "Ừm.", nhưng rơi vào trong lỗ tai Nguyễn Tiểu Noãn, có thể so với âm thanh thiên nhiên.

Cô biết rõ, Trần Nặc tin tưởng cô!

Thế là, cô lại nhếch môi, bắt đầu cao hứng cười.

---
 
Top