[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,893
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 240: Vị ô mai
Editor: trucxinh0505
Buổi chiều ngày nọ, Trần Nặc đang xem báo cáo Hoàng Chinh gửi tới, Nguyễn Tiểu Noãn lại gần, mân mê miệng: "Bảo bảo muốn hôn một cái."
Trần Nặc quay đầu, hôn cô một cái, rồi tiếp tục bận bịu chuyện của mình.
Nguyễn Tiểu Noãn biểu thị không hài lòng: "Không được, người ta muốn kiểu hôn nồng nhiệt của Pháp."
Trần Nặc: "Không được, đó là sùng ngoại."
Cô gái nhỏ lại dính lên: "Vậy người yêu nước chuyên nghiệp, anh ban cho em cái hôn chủ nghĩa xã hội đi."
Trần Nặc: ". . ."
Được rồi, lại hôn một cái.
Hôn xong, Nguyễn Tiểu Noãn tiến tới hỏi: "Anh đang xem cái gì vậy?"
Trần Nặc nói qua một lần.
Nguyễn Tiểu Noãn nháy nháy mắt mở to, đột nhiên cười he he nói: "Bạn trai, bất ngờ em phát hiện một chuyện thú vị.
Trần Nặc liếc mắt lườm cô: "?"
Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm trang nói: "Anh xem, hai con ngựa, ngựa ba ba đã có vợ rồi! Vậy còn ai đã có vợ? Điều này nói rõ cái gì?"
Trần Nặc: "Nói rõ cái gì?"
"Muốn Sự Nghiệp Thành Công, phải kết hôn trước!"
Nguyễn Tiểu Noãn chững chạc đàng hoàng, "Đàn ông thành công, phía sau đều có một cô vợ ngoan!"
Trần Nặc: ". . ."
Nguyễn Tiểu Noãn nở nụ cười ha ha ha, kết quả cười ra hai tiếng, liền ôm quai hàm: "Ai nha em đau răng quá!” Bị đau đến nước mắt rưng rưng.
Trần Nặc vội vàng mang cô đi phòng khám nha khoa gần nhà.
Sau kiểm tra một phen, nói cô có mấy cây răng bị sâu.
Mặt Nguyễn Tiểu Noãn biểu lộ hỏng mất: "Em ngày ngày sớm tối đều đánh răng, sao còn bị sâu răng vậy?"
Bác sĩ giải thích: "Thể chất mỗi người khác nhau, có ít người hàm răng trời sinh khó bị sâu răng. Với lại các cô gái tương đối thích ăn đồ ăn vặt, sẽ gia tăng khả năng bị sâu răng."
Kết quả là, chà sạch răng, bôi thuốc rồi trám răng lại, sau các loại Nguyễn Tiểu Noãn sống không bằng chết.
Sau cùng, bác sĩ còn cho một toa thuốc, đồng thời dặn dò: "Về sau nhớ ăn ít đồ ngọt, trước khi ăn cơm sau khi ăn xong đều phải súc miệng, mỗi ngày sớm tối ít nhất chải răng hai lần. Đánh răng không cần phải đủ ba phút, đúng rồi, tốt nhất đổi một cái bàn chải đánh răng chạy bằng điện, so bàn chải đánh răng phổ thông cà sạch sẽ hơn."
Thời điểm rời cửa phòng nha khoa, Trần Nặc thấy vành mắt Nguyễn Tiểu Noãn đỏ lên.
Lo âu hỏi: "Hàm răng vẫn còn đau sao?"
Cô gái nhỏ lộ một mặt không thiết sống lắc đầu: "Ai, sống có niềm vui thú là được ăn hàng, em cảm thấy tương lai một mảnh u tối.”
Khuôn mặt Trần Nặc lạnh lẽo, "Vừa rồi người nào đau răng đến gọi oa oa, hiện tại còn nói như vậy?"
Nguyễn Tiểu Noãn không cam lòng không muốn nhếch miệng.
Trần Nặc mang cô đi quầy chuyên bán bàn chải đánh răng chạy bằng điện, giá 1999 một cái, một đoạn thời gian sau đó, dưới Trần Nặc giám sát, mỗi ngày Nguyễn Tiểu Noãn cần súc miệng N lần, đánh răng ba lần.
Với lại, đoạn tuyệt toàn bộ các loại quà vặt, chỉ có thể ăn một chút bữa ăn chính.
Không hai ngày. Thời điểm Nguyễn Tiểu Noãn đi dạo siêu thị, nhìn thấy quầy hàng đồ ăn vặt, ánh mắt bốc lên lục quang.
Côvthực sự nhịn không được a a a a!
Thời gian không có đồ ăn vặt quá bi thảm! ! ! !
Thế là, chờ trở về ký túc xá, nhịn không được, cô liền lặng lẽ chạy đi siêu thị trường học, tiến hành một phen mua sắm lớn.
Nào là bánh bích quy, thạch Chocolate, Kẹo que, kẹo sữa bò, kẹo bông gòn. . . Mua một túi lớn.
Cô gái nhỏ mang theo cái túi, tung tăng đi trở về, thuận tiện còn ăn cây kẹo vị ô mai vị nhập khẩu, một giây sau, cô hạnh phúc đến chảy nước mắt.
Trên cái thế giới này, đồ vật người ta ăn một lần liền sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chính là đường nha!
Giờ khắc này, tâm tình của cô so với ngày tết còn vui vẻ hơn!
Trần Nặc không ở bên, cô có thể ăn đủ!
Tuyệt đối tuyệt đối, phải đem mấy ngày trước không được ăn bù lại!
Xa xa, Trần Nặc nhìn thấy bóng lưng vui vẻ như chú chim nhỏ của cô, trong tay còn xách một túi đồ ăn vặt, nhất thời…
Nguyễn Tiểu Noãn đang đi phía trước, điện thoại di động trong túi vang lên. Dừng bước, cô dùng một tay lấy điện thoại di động ra, mắt nhìn con số, lập tức cười bấm nhận.
"Uy bạn trai, anh tìm em à?"
Trần Nặc ừ một tiếng, sau đó lãnh đạm hỏi thăm: "Em đang làm gì đó?"
Nguyễn Tiểu Noãn không nghe ra ngữ khí của anh, tròng mắt vòng vo mấy lần, vội nói: "Em hả, đang ở trong ký túc xá!"
Cái này cũng không thể nói lời thật được, nếu Trần Nặc biết, cô liền xong rồi.
Trần Nặc nhìn bóng lưng của cô, phát ra cười lạnh một tiếng. .
"Phòng ký túc xá?" Âm thanh ngắn ngủi dừng lại, Trần Nặc thản nhiên nói, "Em thật đang ở trong phòng sao?"
"Ừm ừ, thật mà, nếu không còn có thể thế nào." Cô gái nhỏ không hề hay biết, một mặt xách túi đồ ăn vặt tiếp tục đi lên phía trước, vừa ăn Kẹo que, vừa nói điện thoại cùng Trần Nặc.
Cô nghe được ngữ khí Trần Nặc trở nên lạnh một chút, "Thật sao? Em còn nhớ rõ, trước đây đã từng đã đáp ứng anh cái gì không?"
Nguyễn Tiểu Noãn: "? ? ?"
Trước đây cô đã đáp ứng anh rất nhiều chuyện, làm sao biết là cái chuyện nào chứ?
Cô liền làm nũng nói: "Bạn trai muốn nói cái gì, sao cứ vòng vo, nói thẳng ra đi!"
"Em cam đoan cùng anh, nói em sẽ ngoan ngoãn." Trần Nặc thản nhiên nói.
Nguyễn Tiểu Noãn khẽ giật mình: "Em vốn rất ngoan mà."
"Em còn nói nếu như em không ngoan, liền để anh đánh cái mông em, đúng không?"
Động tác cô gái nhỏ ăn Kẹo que dừng lại, tâm lý nổi lên một chút khẩn trương: "Đúng, em có nói qua lời này, thế nào vậy.”
"Ừm, hiện tại anh không muốn đánh cái mông của em, chỉ muốn cú đầu của em. Cho nên, em xoay đầu ra phía sau đi."
Trần Nặc nói chuyện, ngữ điệu thản nhiên không chút gợn sóng.
Tâm lý Nguyễn Tiểu Noãn như có bóng đèn chạy qua, ý thức được cái gì, nơm nớp lo sợ đem cái đầu nhỏ chuyển qua.
Sau đó, cô liền thấy, cách đó không xa nam nhân dáng người cao lớn đang nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Tiểu Noãn dọa đến phản xạ có điều kiện nhổ kẹo que ra, đem túi đồ ăn vặt giấu sau lưng, lúc này mới cà lăm nói: "Nam nam nam. . Bạn trai, sao anh ở chỗ này?!"
Trần Nặc đi tới, thần sắc giống như cười mà không phải cười: "Thế nào, không phải em đang ở trong phòng ký túc sao?"
Mắt châu cô gái nhỏ giật giật, hừ hừ tức tức nói: "Thực ra em nói không hoàn toàn, em là. . Đang trên đường trở về phòng ký túc. . .”
Mặt khác, cẩn thận dùng chân dẫm lên Kẹo que nhổ ra.
Trần Nặc câu môi dưới, thản nhiên nói: "A? Em cầm gì trong tay, cho anh xem một chút?"
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . . ."
"Đã nói em không cần mua đồ ăn vặt ăn! Còn mua? Hết đau răng liền quên rồi? !"
"Không có không có, tuyệt đối không có, em là mang cho bạn cùng phòng!" Cô vội vàng ngụy biện, "Em đã nhiều ngày làm tốt không ăn linh thực, một chút cũng chưa ăn.”
Trần Nặc nheo con ngươi lại, "Thật?"
Cô chưa kịp trả lời, Trần Nặc đột nhiên vươn tay, chế trụ sau gáy cô, sau đó hôn một cái, dùng sức hấp thụ mùi vị trong miệng cô.
Buổi chiều ngày nọ, Trần Nặc đang xem báo cáo Hoàng Chinh gửi tới, Nguyễn Tiểu Noãn lại gần, mân mê miệng: "Bảo bảo muốn hôn một cái."
Trần Nặc quay đầu, hôn cô một cái, rồi tiếp tục bận bịu chuyện của mình.
Nguyễn Tiểu Noãn biểu thị không hài lòng: "Không được, người ta muốn kiểu hôn nồng nhiệt của Pháp."
Trần Nặc: "Không được, đó là sùng ngoại."
Cô gái nhỏ lại dính lên: "Vậy người yêu nước chuyên nghiệp, anh ban cho em cái hôn chủ nghĩa xã hội đi."
Trần Nặc: ". . ."
Được rồi, lại hôn một cái.
Hôn xong, Nguyễn Tiểu Noãn tiến tới hỏi: "Anh đang xem cái gì vậy?"
Trần Nặc nói qua một lần.
Nguyễn Tiểu Noãn nháy nháy mắt mở to, đột nhiên cười he he nói: "Bạn trai, bất ngờ em phát hiện một chuyện thú vị.
Trần Nặc liếc mắt lườm cô: "?"
Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm trang nói: "Anh xem, hai con ngựa, ngựa ba ba đã có vợ rồi! Vậy còn ai đã có vợ? Điều này nói rõ cái gì?"
Trần Nặc: "Nói rõ cái gì?"
"Muốn Sự Nghiệp Thành Công, phải kết hôn trước!"
Nguyễn Tiểu Noãn chững chạc đàng hoàng, "Đàn ông thành công, phía sau đều có một cô vợ ngoan!"
Trần Nặc: ". . ."
Nguyễn Tiểu Noãn nở nụ cười ha ha ha, kết quả cười ra hai tiếng, liền ôm quai hàm: "Ai nha em đau răng quá!” Bị đau đến nước mắt rưng rưng.
Trần Nặc vội vàng mang cô đi phòng khám nha khoa gần nhà.
Sau kiểm tra một phen, nói cô có mấy cây răng bị sâu.
Mặt Nguyễn Tiểu Noãn biểu lộ hỏng mất: "Em ngày ngày sớm tối đều đánh răng, sao còn bị sâu răng vậy?"
Bác sĩ giải thích: "Thể chất mỗi người khác nhau, có ít người hàm răng trời sinh khó bị sâu răng. Với lại các cô gái tương đối thích ăn đồ ăn vặt, sẽ gia tăng khả năng bị sâu răng."
Kết quả là, chà sạch răng, bôi thuốc rồi trám răng lại, sau các loại Nguyễn Tiểu Noãn sống không bằng chết.
Sau cùng, bác sĩ còn cho một toa thuốc, đồng thời dặn dò: "Về sau nhớ ăn ít đồ ngọt, trước khi ăn cơm sau khi ăn xong đều phải súc miệng, mỗi ngày sớm tối ít nhất chải răng hai lần. Đánh răng không cần phải đủ ba phút, đúng rồi, tốt nhất đổi một cái bàn chải đánh răng chạy bằng điện, so bàn chải đánh răng phổ thông cà sạch sẽ hơn."
Thời điểm rời cửa phòng nha khoa, Trần Nặc thấy vành mắt Nguyễn Tiểu Noãn đỏ lên.
Lo âu hỏi: "Hàm răng vẫn còn đau sao?"
Cô gái nhỏ lộ một mặt không thiết sống lắc đầu: "Ai, sống có niềm vui thú là được ăn hàng, em cảm thấy tương lai một mảnh u tối.”
Khuôn mặt Trần Nặc lạnh lẽo, "Vừa rồi người nào đau răng đến gọi oa oa, hiện tại còn nói như vậy?"
Nguyễn Tiểu Noãn không cam lòng không muốn nhếch miệng.
Trần Nặc mang cô đi quầy chuyên bán bàn chải đánh răng chạy bằng điện, giá 1999 một cái, một đoạn thời gian sau đó, dưới Trần Nặc giám sát, mỗi ngày Nguyễn Tiểu Noãn cần súc miệng N lần, đánh răng ba lần.
Với lại, đoạn tuyệt toàn bộ các loại quà vặt, chỉ có thể ăn một chút bữa ăn chính.
Không hai ngày. Thời điểm Nguyễn Tiểu Noãn đi dạo siêu thị, nhìn thấy quầy hàng đồ ăn vặt, ánh mắt bốc lên lục quang.
Côvthực sự nhịn không được a a a a!
Thời gian không có đồ ăn vặt quá bi thảm! ! ! !
Thế là, chờ trở về ký túc xá, nhịn không được, cô liền lặng lẽ chạy đi siêu thị trường học, tiến hành một phen mua sắm lớn.
Nào là bánh bích quy, thạch Chocolate, Kẹo que, kẹo sữa bò, kẹo bông gòn. . . Mua một túi lớn.
Cô gái nhỏ mang theo cái túi, tung tăng đi trở về, thuận tiện còn ăn cây kẹo vị ô mai vị nhập khẩu, một giây sau, cô hạnh phúc đến chảy nước mắt.
Trên cái thế giới này, đồ vật người ta ăn một lần liền sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chính là đường nha!
Giờ khắc này, tâm tình của cô so với ngày tết còn vui vẻ hơn!
Trần Nặc không ở bên, cô có thể ăn đủ!
Tuyệt đối tuyệt đối, phải đem mấy ngày trước không được ăn bù lại!
Xa xa, Trần Nặc nhìn thấy bóng lưng vui vẻ như chú chim nhỏ của cô, trong tay còn xách một túi đồ ăn vặt, nhất thời…
Nguyễn Tiểu Noãn đang đi phía trước, điện thoại di động trong túi vang lên. Dừng bước, cô dùng một tay lấy điện thoại di động ra, mắt nhìn con số, lập tức cười bấm nhận.
"Uy bạn trai, anh tìm em à?"
Trần Nặc ừ một tiếng, sau đó lãnh đạm hỏi thăm: "Em đang làm gì đó?"
Nguyễn Tiểu Noãn không nghe ra ngữ khí của anh, tròng mắt vòng vo mấy lần, vội nói: "Em hả, đang ở trong ký túc xá!"
Cái này cũng không thể nói lời thật được, nếu Trần Nặc biết, cô liền xong rồi.
Trần Nặc nhìn bóng lưng của cô, phát ra cười lạnh một tiếng. .
"Phòng ký túc xá?" Âm thanh ngắn ngủi dừng lại, Trần Nặc thản nhiên nói, "Em thật đang ở trong phòng sao?"
"Ừm ừ, thật mà, nếu không còn có thể thế nào." Cô gái nhỏ không hề hay biết, một mặt xách túi đồ ăn vặt tiếp tục đi lên phía trước, vừa ăn Kẹo que, vừa nói điện thoại cùng Trần Nặc.
Cô nghe được ngữ khí Trần Nặc trở nên lạnh một chút, "Thật sao? Em còn nhớ rõ, trước đây đã từng đã đáp ứng anh cái gì không?"
Nguyễn Tiểu Noãn: "? ? ?"
Trước đây cô đã đáp ứng anh rất nhiều chuyện, làm sao biết là cái chuyện nào chứ?
Cô liền làm nũng nói: "Bạn trai muốn nói cái gì, sao cứ vòng vo, nói thẳng ra đi!"
"Em cam đoan cùng anh, nói em sẽ ngoan ngoãn." Trần Nặc thản nhiên nói.
Nguyễn Tiểu Noãn khẽ giật mình: "Em vốn rất ngoan mà."
"Em còn nói nếu như em không ngoan, liền để anh đánh cái mông em, đúng không?"
Động tác cô gái nhỏ ăn Kẹo que dừng lại, tâm lý nổi lên một chút khẩn trương: "Đúng, em có nói qua lời này, thế nào vậy.”
"Ừm, hiện tại anh không muốn đánh cái mông của em, chỉ muốn cú đầu của em. Cho nên, em xoay đầu ra phía sau đi."
Trần Nặc nói chuyện, ngữ điệu thản nhiên không chút gợn sóng.
Tâm lý Nguyễn Tiểu Noãn như có bóng đèn chạy qua, ý thức được cái gì, nơm nớp lo sợ đem cái đầu nhỏ chuyển qua.
Sau đó, cô liền thấy, cách đó không xa nam nhân dáng người cao lớn đang nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Tiểu Noãn dọa đến phản xạ có điều kiện nhổ kẹo que ra, đem túi đồ ăn vặt giấu sau lưng, lúc này mới cà lăm nói: "Nam nam nam. . Bạn trai, sao anh ở chỗ này?!"
Trần Nặc đi tới, thần sắc giống như cười mà không phải cười: "Thế nào, không phải em đang ở trong phòng ký túc sao?"
Mắt châu cô gái nhỏ giật giật, hừ hừ tức tức nói: "Thực ra em nói không hoàn toàn, em là. . Đang trên đường trở về phòng ký túc. . .”
Mặt khác, cẩn thận dùng chân dẫm lên Kẹo que nhổ ra.
Trần Nặc câu môi dưới, thản nhiên nói: "A? Em cầm gì trong tay, cho anh xem một chút?"
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . . ."
"Đã nói em không cần mua đồ ăn vặt ăn! Còn mua? Hết đau răng liền quên rồi? !"
"Không có không có, tuyệt đối không có, em là mang cho bạn cùng phòng!" Cô vội vàng ngụy biện, "Em đã nhiều ngày làm tốt không ăn linh thực, một chút cũng chưa ăn.”
Trần Nặc nheo con ngươi lại, "Thật?"
Cô chưa kịp trả lời, Trần Nặc đột nhiên vươn tay, chế trụ sau gáy cô, sau đó hôn một cái, dùng sức hấp thụ mùi vị trong miệng cô.