[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,870
- Điểm cảm xúc
- 5,581
- Điểm
- 113
Chương 250: Bính Hảo Đa quyên tặng!
Editor: trucxinh0505
Hai ngày sau đó, đại khái Phương Hàm được giáo huấn qua, lại biết không khả năng theo đuổi Nguyễn Tiểu Noãn, đã thực thu liễm.
Trường học tuy cũ nát, nhưng dọn dẹp mười phần sạch sẽ.
Bọn nhỏ lên lớp, âm thanh tiếng giảng bài, đọc sách dễ nghe, phía trên còn có một lớp học âm nhạc nữa.
Mạnh Giai Nghi phụ trách âm nhạc, cô cố ý mang theo một đàn điện tử hiệu Maha tới dạy, tiếng đàn như âm thanh nước chảy leng keng. Bọn nhỏ gật gù đắc ý, cùng theo cô, lớn tiếng cất cao lời hát ca.
"Để cho chúng ta cùng tạo nên, đẩy con thuyền ra khơi một mảnh an lành.”
Thời điểm giờ ngọ, mấy người cán bộ thôn đi vào trường học, trên mặt bọn họ nở nụ cười, mang đến một cái tin tốt, nói là có một xí nghiệp quyên tặng trường học không ít vật tư, đồ tặng chẳng mấy chốc xe sẽ đến!
Quyên tặng vật tư? Tất cả mọi người có chút hiếu kỳ, bọn nhỏ nghe được đều kích động một cái.
Chỉ có biểu lộ Trần Nặc rất bình tĩnh.
Trong mấy giờ trông mong, xa xa, mấy chiếc xe vận tải cùng một chiếc xe hơi nhỏ lái tới, không lâu liền đứng ở bên ngoài cửa trường học.
Xe tới gần, mọi người mới nhìn thấy, trên thùng xe vận tải in dòng chữ "Bính Hảo Đa" cùng LOGO, phía sau xe, còn có một chiếc xe đài truyền hình truyền thông.
Có người bắt đầu nói thầm.
"Bính Hảo Đa?"
"Đây không phải là một cái Website Điện Thương hot nhất nửa năm gần đây sao?"
"Chẳng lẽ là cái công ty này quyên tặng vật tư?"
Nguyễn Tiểu Noãn cùng Trần Nặc đứng ở cách đó không xa.
Cô gái nhỏ nhìn thấy LOGO "Bính Hảo Đa ", trước tiên nhìn phía Trần Nặc bên người, ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Bạn trai, những vật tư này, là anh để bọn họ quyên tặng sao?"
Trần Nặc nhẹ gật đầu.
Quyên tặng một nhóm vật tư cho trường học, lại thuận tiện làm quảng cáo cho "Bính Hảo Đa ", làm tiếp thị hảo cảm, chuyện này đối với anh mà nói, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Trong lúc mọi người sôi động nghị luận, hai nam nhân mặc âu phục từ trong ôtô bước xuống, trên mặt hai người đều cười, theo thứ tự bắt tay cùng mấy cán bộ thôn, con mắt của bọn họ đồng thời đảo qua Trần Nặc, bất quá Trần Nặc đã thông báo, quyên tặng trực tiếp lấy danh nghĩa "Bính Hảo Đa ", cho nên bọn họ cũng không có hướng Trần Nặc thăm hỏi sức khoẻ.
Ký giả đài truyền hình địa phương cùng nhiếp ảnh sư cũng đến.
Tiếng vang răng rắc rắc rắc không ngừng, một người trong "Bính Hảo Đa " đại diện nói mấy câu, sau đó tuyên bố lần này người nào đưa vật tư tới.
"Bính Hảo Đa chúng tôi quyên tặng Quý Giáo năm trăm bộ bàn ghế hoàn toàn mới! Thêm hai mươi bộ truyền thông! Ba mươi máy điều hoà không khí! Ba mươi máy vi tính! Cùng năm mươi vạn tiền mặt, dùng để sửa chữa cùng xây dựng thêm sân trường!"
Đám người tính nhẩm xuống, đều có chút rung động.
"Nhiều đồ như vậy, cộng lại chí ít hơn trăm vạn đi. .
"Bính Hảo Đa thật là hào phóng!" Mọi người dưới sự điều khiển cán bộ thôn, nhiệt liệt vỗ tay.
Bọn nhỏ đều cười rộ lên như từng đoá từng đoá hoa.
Cuộc quyên tặng vô cùng náo nhiệt tiến hành trong một buổi trưa, nữ phóng viên đài truyền hình phụ trách phỏng vấn phỏng vấn Bính Hảo Đa xong, vừa chuẩn bị thoáng phỏng vấn các học sinh đại học Bắc đô đến đây dạy bổ túc.
Không nghĩ theo "Bính Hảo Đa " tới tin tức, lại đụng phải sinh viên đại học Bắc đô dạy bổ túc, nếu như vậy, có thể lại phỏng vấn bọn họ, thêm một phần tin tức tài liệu.
Cô ta đứng ở trong thao trường, ánh mắt dạo qua một vòng, rất nhanh liền bắt được Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn, lộ ra thần sắc tươi đẹp, đối với sinh viên đại học Bắc đô vừa nhìn chính là tiểu tình lữ, nhan sắc cũng thật cao!
Tin tức người làm việc nhạy cảm cho cô ý thức được, đôi tình nhân nhỏ này có chút hot.
Chính là bọn họ!
Tranh thủ thời gian chào hỏi sư phụ máy quay phim một tiếng, sau đó hào hứng đi qua: "Chào các bạn, các bạn là sinh viên đại học Bắc đô đến dạy kèm phải không?"
Trần Nặc đối với phỏng vấn không có hứng thú gì, nhưng máy quay phim nhắm ngay hai người, không để ý cũng không quá lễ phép: "Đúng vậy."
Nguyễn Tiểu Noãn cũng cười nhẹ gật đầu.
Nữ phóng viên cười nói: "Hai bạn khỏe, chị là ký giả Lý Hiểu đài truyền hình thành phố XX, có thể làm phỏng vấn ngắn gọn với hai bạn hay không?"
Trần Nặc giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: "Không thể quá lâu, sau năm phút em lại muốn lên lớp."
Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Em cũng thế."
"Được, không có vấn đề." Lý Hiểu đem Microphone trong tay đưa tới trước mặt Trần Nặc, cười nói: "Hai bạn học, hai bạn tên gì?"
"Trần Nặc."
"Nguyễn Tiểu Noãn."
Nữ phóng viên hắng giọng một cái: "Hai bạn là tình lữ sao?"
"Đúng vậy."
Nữ phóng viên sau khi hỏi mấy vấn đề hợp tình hợp lý, bất thình lình hỏi: "Sao hai bạn muốn tới đây dạy bổ túc?"
Nguyễn Tiểu Noãn nhẹ giọng nói: "Muốn thừa dịp nghỉ hè làm chút chuyện có ý nghĩa, nghĩ bản thân có khả năng đi trợ giúp một chút."
Lúc nói lời này, ánh mắt của cô chân thành tha thiết, trên khuôn mặt nhỏ hồn nhiên sáng lạn.
"Có lẽ chúng em chỉ giúp được một chút, nhưng đối với các bạn nhỏ mà nói, tương lai có lẽ sẽ bởi vậy có cải biến long trời lỡ đất." Trần Nặc lời ít mà ý nhiều nói.
Sau khi hai người nói xong, đối mặt nhau nở nụ cười.
Một ánh mắt đối mặt thật đơn giản, vậy mà đều để cho người bên cạnh nhìn ra tràn đầy ngọt ngào. Nữ phóng viên đột nhiên cảm thấy trái tim của mình như vỡ nát nhảy loạn.
Trước đây cho tới bây giờ cô không nghĩ tới, một ánh mắt đối mặt có thể ngọt như vậy!
A a a a a, ngọt muốn chết!
Bất thình lình cũng muốn nói yêu đương!
Từ chia tay lần trước đã nửa năm đi qua rồi!
Lần này trở về thì tìm một người giống như vậy đi!
Phỏng vấn xong Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn, nữ phóng viên lại tìm đến mấy học sinh khác phỏng vấn, thời điểm đến phiên Phương Hàm, hắn thao thao bất tuyệt nói một tràng.
Nữ phóng viên đều không kiên nhẫn, sau cùng cưỡng ép kết thúc, quay đầu rời đi: "Xong rồi, buổi chiều chúng ta lại đi phỏng vấn sư phụ mang đội một chút, "Bính Hảo Đa "Sắp xếp người lắp điều hoà không khí, thêm truyền thông cùng máy vi tính cũng gắn xong.
Các học sinh cùng các thôn dân đứng cùng một chỗ, cầm một bộ bàn ghế mới dọn vào trong phòng học.
Tất cả bọn nhỏ đều cao hứng bừng bừng.
Ký giả cùng nhiếp ảnh sư lại đi qua quay phim bọn nhỏ, phòng học rực rỡ hẳn lên, các sinh viên đứng lớp dạy học . . . . Bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng kết thúc bài giảng.
Lúc mặt trời xuống núi, bọn nhỏ tan học, tốp ba tốp năm về nhà.
Ban đêm, ăn xong thức ăn các thôn dân đưa tới, Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn ra ngoài tản bộ.
Tối hôm đó gió thật to, cây cỏ bị thổi ngã trái ngã phải phát tiếng loạt xoạt vang dội, giống như là sóng lớn vỗ bờ, ánh trăng cũng giống như bị gió thổi nát, không ngừng giũ xuống ánh vàng dịu đầy trời.
Không khí nơi này so thủ đô tốt hơn rất nhiều.
Đi một đoạn đường, phía trước trong bụi cỏ, có ánh sáng lóe lên, lóe lên. Định thần nhìn lại, thì ra là một mảng lớn đom đóm.
Đi hai bước nữa, đom đóm bị bọn họ kinh động, tán ra túa bay lên.
Liếc nhìn lại, phảng phất như Tinh Vân trên trời nổ tung, mảnh nhỏ rơi vào trần gian, trên đỉnh đầu nền trời thăm thẳm, ánh trăng chiếu rọi, đẹp đến làm cho người ta không thể thở nổi.
Hai người mười ngón tay đan chặt, ngừng thở, rung động trước cảnh xinh đẹp này, giờ khắc này, tựa hồ thời gian cũng ngừng lại.
Ánh trăng ôn nhu, ánh sáng đom đóm, hòa vào nhau, giống từ trên trời chảy xuôi xuống Thanh Khê.
"Thật đẹp quá. . ." Cô gái nhỏ hít một tiếng cực nhẹ mềm vô cùng.
Hai ngày sau đó, đại khái Phương Hàm được giáo huấn qua, lại biết không khả năng theo đuổi Nguyễn Tiểu Noãn, đã thực thu liễm.
Trường học tuy cũ nát, nhưng dọn dẹp mười phần sạch sẽ.
Bọn nhỏ lên lớp, âm thanh tiếng giảng bài, đọc sách dễ nghe, phía trên còn có một lớp học âm nhạc nữa.
Mạnh Giai Nghi phụ trách âm nhạc, cô cố ý mang theo một đàn điện tử hiệu Maha tới dạy, tiếng đàn như âm thanh nước chảy leng keng. Bọn nhỏ gật gù đắc ý, cùng theo cô, lớn tiếng cất cao lời hát ca.
"Để cho chúng ta cùng tạo nên, đẩy con thuyền ra khơi một mảnh an lành.”
Thời điểm giờ ngọ, mấy người cán bộ thôn đi vào trường học, trên mặt bọn họ nở nụ cười, mang đến một cái tin tốt, nói là có một xí nghiệp quyên tặng trường học không ít vật tư, đồ tặng chẳng mấy chốc xe sẽ đến!
Quyên tặng vật tư? Tất cả mọi người có chút hiếu kỳ, bọn nhỏ nghe được đều kích động một cái.
Chỉ có biểu lộ Trần Nặc rất bình tĩnh.
Trong mấy giờ trông mong, xa xa, mấy chiếc xe vận tải cùng một chiếc xe hơi nhỏ lái tới, không lâu liền đứng ở bên ngoài cửa trường học.
Xe tới gần, mọi người mới nhìn thấy, trên thùng xe vận tải in dòng chữ "Bính Hảo Đa" cùng LOGO, phía sau xe, còn có một chiếc xe đài truyền hình truyền thông.
Có người bắt đầu nói thầm.
"Bính Hảo Đa?"
"Đây không phải là một cái Website Điện Thương hot nhất nửa năm gần đây sao?"
"Chẳng lẽ là cái công ty này quyên tặng vật tư?"
Nguyễn Tiểu Noãn cùng Trần Nặc đứng ở cách đó không xa.
Cô gái nhỏ nhìn thấy LOGO "Bính Hảo Đa ", trước tiên nhìn phía Trần Nặc bên người, ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Bạn trai, những vật tư này, là anh để bọn họ quyên tặng sao?"
Trần Nặc nhẹ gật đầu.
Quyên tặng một nhóm vật tư cho trường học, lại thuận tiện làm quảng cáo cho "Bính Hảo Đa ", làm tiếp thị hảo cảm, chuyện này đối với anh mà nói, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Trong lúc mọi người sôi động nghị luận, hai nam nhân mặc âu phục từ trong ôtô bước xuống, trên mặt hai người đều cười, theo thứ tự bắt tay cùng mấy cán bộ thôn, con mắt của bọn họ đồng thời đảo qua Trần Nặc, bất quá Trần Nặc đã thông báo, quyên tặng trực tiếp lấy danh nghĩa "Bính Hảo Đa ", cho nên bọn họ cũng không có hướng Trần Nặc thăm hỏi sức khoẻ.
Ký giả đài truyền hình địa phương cùng nhiếp ảnh sư cũng đến.
Tiếng vang răng rắc rắc rắc không ngừng, một người trong "Bính Hảo Đa " đại diện nói mấy câu, sau đó tuyên bố lần này người nào đưa vật tư tới.
"Bính Hảo Đa chúng tôi quyên tặng Quý Giáo năm trăm bộ bàn ghế hoàn toàn mới! Thêm hai mươi bộ truyền thông! Ba mươi máy điều hoà không khí! Ba mươi máy vi tính! Cùng năm mươi vạn tiền mặt, dùng để sửa chữa cùng xây dựng thêm sân trường!"
Đám người tính nhẩm xuống, đều có chút rung động.
"Nhiều đồ như vậy, cộng lại chí ít hơn trăm vạn đi. .
"Bính Hảo Đa thật là hào phóng!" Mọi người dưới sự điều khiển cán bộ thôn, nhiệt liệt vỗ tay.
Bọn nhỏ đều cười rộ lên như từng đoá từng đoá hoa.
Cuộc quyên tặng vô cùng náo nhiệt tiến hành trong một buổi trưa, nữ phóng viên đài truyền hình phụ trách phỏng vấn phỏng vấn Bính Hảo Đa xong, vừa chuẩn bị thoáng phỏng vấn các học sinh đại học Bắc đô đến đây dạy bổ túc.
Không nghĩ theo "Bính Hảo Đa " tới tin tức, lại đụng phải sinh viên đại học Bắc đô dạy bổ túc, nếu như vậy, có thể lại phỏng vấn bọn họ, thêm một phần tin tức tài liệu.
Cô ta đứng ở trong thao trường, ánh mắt dạo qua một vòng, rất nhanh liền bắt được Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn, lộ ra thần sắc tươi đẹp, đối với sinh viên đại học Bắc đô vừa nhìn chính là tiểu tình lữ, nhan sắc cũng thật cao!
Tin tức người làm việc nhạy cảm cho cô ý thức được, đôi tình nhân nhỏ này có chút hot.
Chính là bọn họ!
Tranh thủ thời gian chào hỏi sư phụ máy quay phim một tiếng, sau đó hào hứng đi qua: "Chào các bạn, các bạn là sinh viên đại học Bắc đô đến dạy kèm phải không?"
Trần Nặc đối với phỏng vấn không có hứng thú gì, nhưng máy quay phim nhắm ngay hai người, không để ý cũng không quá lễ phép: "Đúng vậy."
Nguyễn Tiểu Noãn cũng cười nhẹ gật đầu.
Nữ phóng viên cười nói: "Hai bạn khỏe, chị là ký giả Lý Hiểu đài truyền hình thành phố XX, có thể làm phỏng vấn ngắn gọn với hai bạn hay không?"
Trần Nặc giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: "Không thể quá lâu, sau năm phút em lại muốn lên lớp."
Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Em cũng thế."
"Được, không có vấn đề." Lý Hiểu đem Microphone trong tay đưa tới trước mặt Trần Nặc, cười nói: "Hai bạn học, hai bạn tên gì?"
"Trần Nặc."
"Nguyễn Tiểu Noãn."
Nữ phóng viên hắng giọng một cái: "Hai bạn là tình lữ sao?"
"Đúng vậy."
Nữ phóng viên sau khi hỏi mấy vấn đề hợp tình hợp lý, bất thình lình hỏi: "Sao hai bạn muốn tới đây dạy bổ túc?"
Nguyễn Tiểu Noãn nhẹ giọng nói: "Muốn thừa dịp nghỉ hè làm chút chuyện có ý nghĩa, nghĩ bản thân có khả năng đi trợ giúp một chút."
Lúc nói lời này, ánh mắt của cô chân thành tha thiết, trên khuôn mặt nhỏ hồn nhiên sáng lạn.
"Có lẽ chúng em chỉ giúp được một chút, nhưng đối với các bạn nhỏ mà nói, tương lai có lẽ sẽ bởi vậy có cải biến long trời lỡ đất." Trần Nặc lời ít mà ý nhiều nói.
Sau khi hai người nói xong, đối mặt nhau nở nụ cười.
Một ánh mắt đối mặt thật đơn giản, vậy mà đều để cho người bên cạnh nhìn ra tràn đầy ngọt ngào. Nữ phóng viên đột nhiên cảm thấy trái tim của mình như vỡ nát nhảy loạn.
Trước đây cho tới bây giờ cô không nghĩ tới, một ánh mắt đối mặt có thể ngọt như vậy!
A a a a a, ngọt muốn chết!
Bất thình lình cũng muốn nói yêu đương!
Từ chia tay lần trước đã nửa năm đi qua rồi!
Lần này trở về thì tìm một người giống như vậy đi!
Phỏng vấn xong Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn, nữ phóng viên lại tìm đến mấy học sinh khác phỏng vấn, thời điểm đến phiên Phương Hàm, hắn thao thao bất tuyệt nói một tràng.
Nữ phóng viên đều không kiên nhẫn, sau cùng cưỡng ép kết thúc, quay đầu rời đi: "Xong rồi, buổi chiều chúng ta lại đi phỏng vấn sư phụ mang đội một chút, "Bính Hảo Đa "Sắp xếp người lắp điều hoà không khí, thêm truyền thông cùng máy vi tính cũng gắn xong.
Các học sinh cùng các thôn dân đứng cùng một chỗ, cầm một bộ bàn ghế mới dọn vào trong phòng học.
Tất cả bọn nhỏ đều cao hứng bừng bừng.
Ký giả cùng nhiếp ảnh sư lại đi qua quay phim bọn nhỏ, phòng học rực rỡ hẳn lên, các sinh viên đứng lớp dạy học . . . . Bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng kết thúc bài giảng.
Lúc mặt trời xuống núi, bọn nhỏ tan học, tốp ba tốp năm về nhà.
Ban đêm, ăn xong thức ăn các thôn dân đưa tới, Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn ra ngoài tản bộ.
Tối hôm đó gió thật to, cây cỏ bị thổi ngã trái ngã phải phát tiếng loạt xoạt vang dội, giống như là sóng lớn vỗ bờ, ánh trăng cũng giống như bị gió thổi nát, không ngừng giũ xuống ánh vàng dịu đầy trời.
Không khí nơi này so thủ đô tốt hơn rất nhiều.
Đi một đoạn đường, phía trước trong bụi cỏ, có ánh sáng lóe lên, lóe lên. Định thần nhìn lại, thì ra là một mảng lớn đom đóm.
Đi hai bước nữa, đom đóm bị bọn họ kinh động, tán ra túa bay lên.
Liếc nhìn lại, phảng phất như Tinh Vân trên trời nổ tung, mảnh nhỏ rơi vào trần gian, trên đỉnh đầu nền trời thăm thẳm, ánh trăng chiếu rọi, đẹp đến làm cho người ta không thể thở nổi.
Hai người mười ngón tay đan chặt, ngừng thở, rung động trước cảnh xinh đẹp này, giờ khắc này, tựa hồ thời gian cũng ngừng lại.
Ánh trăng ôn nhu, ánh sáng đom đóm, hòa vào nhau, giống từ trên trời chảy xuôi xuống Thanh Khê.
"Thật đẹp quá. . ." Cô gái nhỏ hít một tiếng cực nhẹ mềm vô cùng.