[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,894
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 280: Chồng liền về nhà!
Editor: trucxinh0505
Trần Nặc nói: "Nhớ anh à?"
Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Không có cách, anh không ở, em một mình khó ngủ, cô đơn chiếc bóng, lạnh lẽo tịch mịch!"
Trần Nặc cười: "Nhanh thôi, vé đã đặt xong, mấy ngày liền trở lại."
Biết được Trần Nặc sẽ lập tức trở về nước, Nguyễn Tiểu Noãn vô cùng vui vẻ, lòng tràn đầy chờ mong, hận không thể sau một giây liền có thể nhìn thấy anh.
Rõ ràng mới nửa tháng không gặp mặt, lại giống như qua vài chục vậy!
Trước một ngày Trần Nặc trở về nước, cô đi tới trước cửa phòng làm việc Jenny, đưa tay gõ cửa một cái.
Trong văn phòng, Jenny đang cầm kịch bản, cùng người thảo luận cái gì, nghe được tiếng đập cửa, đầu cũng không ngẩng mà thuận miệng nói: "Vào đi."
Sau đó, tiếp tục thảo luận.
"Người thiết lập dạng này, có thể viết rất khó khăn? Muốn tôi viết ra ái tình trong khủng bố, lại không thể viết Nhân Quỷ Luyến, vậy thì có tình cảm gì? Đây là người bệnh mang chứng vọng tưởng hay là bệnh nhân tâm thần yêu đương?"
"Không có cách nào cô Kiều, như vậy mới có thể thông qua, nếu không thì tuyên truyền mê tín phong kiến, cô nên hiểu. Đúng rồi, còn có, phương diện kịch tình thoáng mở rộng một chút, thiết lập trong hai mươi tập quá ngắn, chí ít viết lên 40 tập đi."
"Tuyến truyện quá đơn bạc, 40 tập, đều là nước à!"
"Vậy thì thêm chút ân oán gia tộc cùng tình tay ba thì thế nào? Vừa vặn nhà sản xuất bên kia muốn an bài mấy vai phụ, cô cho làm mấy tình cảm đầu đường, dù sao người xem bây giờ cũng thích cái này."
"Ôi, vậy cũng không phải là không được. ."
"Phải nhanh cô Kiều, trong một tuần phải có kịch bản giao. Hiện tại cái đề tài này lưu hành, chúng ta phải nắm chắc nhiệt độ theo phong trào một đợt."
"Một tuần lễ?"
"Đúng, một tuần lễ."
Hai người thảo luận nửa ngày, cuối cùng có một kết thúc, người kia vội vàng rời đi.
Lúc này Jenny mới chú ý tới Nguyễn Tiểu Noãn chờ ở một bên không quấy rầy mình, buông kịch bản trong tay xuống, không kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Cô Kiều, em muốn xin nghỉ."
Jenny nhíu mày: "Tại sao muốn xin phép nghỉ?"
"Chồng em về nước, em muốn tự mình đi phi trường đón anh ấy, cho anh ấy một kinh hỉ!"Nguyễn Tiểu Noãn ngượng ngùng trả lời.
Lông mày Jenny nhíu chặc hơn, thần sắc rất không vui, "Vừa rồi cô cũng nghe thấy, mấy ngày nay bề bộn nhiều việc. Chồng cô đã lớn, chẳng lẽ cô không đi đón, anh ta không thể tự mình trở về sao? Cũng không phải chuyện quan trọng gì, không cần thiết xin phép nghỉ chậm trễ công tác!"
Nguyễn Tiểu Noãn cắn môi một cái: "Thế nhưng là. . ."
"Đừng quên cô còn chưa qua kỳ thực tập! Có còn muốn tiếp tục làm hay không?" Jenny lườm liếc cô, đại khái cảm thấy ngữ khí hơi nặng, hòa hoãn xuống.
"Thực ra trong khoảng thời gian này cô biểu hiện rất không tệ, chuyển thành nhân viên chính thức phòng làm việc rất có hi vọng, cô lại muốn tiếp tục lệ trước, không thể tới trễ. Lần này, tôi giao cho cô một nhiệm vụ."
Cô ta hướng Nguyễn Tiểu Noãn nở nụ cười: "Đại cương kịch bản Lần này cô cũng biết, nội dung nguyên bản đặt 17 tập, đem nó khuếch trương viết thành hai tập, ba ngày sau giao cho tôi. Tôi tin tưởng cô có thể làm tốt!"
Nguyễn Tiểu Noãn thở dài trong lòng, gật đầu nói: "Vâng cô Kiều."
"Ừm, vậy cô đi ra ngoài trước. Nhớ kỹ, làm thật tốt." Jenny phất phất tay, thờ ơ nói.
Nguyễn Tiểu Noãn rời khỏi văn phòng Jenny, đi đến một nơi không người, gọi điện thoại cho Trần Nặc.
"Chồng à, cạc cạc cạc, người ta vốn muốn tự mình đi phi trường đón anh, nhưng cô Kiều không phê cho em nghỉ phép!"
Trần Nặc trả lời: "Em không cần đi đón anh, công ty đã an bài xe, với lại anh còn muốn đi công ty một chuyến, buổi chiều mới có thể trở về nhà."
"Phải vậy không?" Nguyễn Tiểu Noãn nói, "Vậy ngày mai tan ca thì đi mua đồ ăn, nấu cơm, chờ anh về nhà cùng ăn cơm."
Tối hôm đó, Nguyễn Tiểu Noãn lại làm một giấc mộng, lần này, là một cái mộng rất tuyệt vời.
Cô mơ tới Trần Nặc cuối cùng về đến nhà, sau đó hai người một ngày như ba năm không gặp, nhiệt tình như hỏa, cùng ngâm mình trong bồn tắm.
Trần Nặc trong mộng, cặp mắt thâm thúy như đầm nước sâu không thấy đáy, vừa muốn không cần mà nhìn chăm chú cô.
Thấy cô mặt đỏ tim run.
Giơ tay, duỗi cánh tay thon dài ra, trực tiếp đưa ôm cô vào trong ngực, nước theo trên tay chậm rãi chảy lên gương mặt mịn màng của cô, động tác vuốt ve gương mặt cô vô cùng nhu hòa, tựa hồ như chạm vào trân bảo dễ vỡ.
Sau đó, môi mỏng hoàn mỹ khẽ mở, "Vợ à "
Cái âm sắc này, so với tiếng đàn vi-ô-lông thượng đẳng còn trầm mê người hơn, tràn đầy nhu tình mật ý.
A a a, âm thanh ông xã mê chết người!
"Chồng à, Nguyễn Tiểu Noãn ý loạn tình mê, hai người cũng không tự giác càng nhích lại gần.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một trận tiếng ca ma tính, "Thiên nhai bao la là ta thích, dưới chân núi hoa đua nhau nở rộ, cùng theo gió lắc lư lắc lư, ta hòa chung cất cao tiếng hát…”
Trời đất!
Toàn thân Nguyễn Tiểu Noãn giật mạnh một cái, bỗng mở mắt ra, mới phát hiện nước miếng của mình tràn lan thành sông, làm ướt nửa cái gối đầu.
Cạc cạc cạc, thế mà chỉ là một giấc mộng!
Quá thất vọng! Bất quá, cô liền lập tức phấn chấn lên.
Hì hì hì hì hì dù là mộng cũng không quan hệ, bởi vì tối nay, chồng trở về tới nhà rồi!
Mộng liền sẽ trở thành sự thật thôi!
Đến lúc đó, cô muốn như thế nào, còn muốn như thế như thế. . .
Cô gái nhỏ đỏ mặt lau nước miếng, đắc ý vươn tay, điện thoại vẫn còn đang hát: "Anh là đám mây đẹp nhất chân trời…” Cô đưa tay cầm lấy điện thoại di động, tắt hồ báo thức.
Bởi vì làm một cái mộng đẹp, lại thêm Trần Nặc liền trở về, cả ngày hôm nay tâm tình cô đặc biệt tốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn treo nụ cười ngọt ngào vui vẻ, đi đường như lướt gió, làm việc cũng vô cùng hăng say.
Cô làm việc ở đây gần một tháng, cũng quen biết không ít người.
Thế là, có người liền cười hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, để cho cô cao hứng giống hoa nở vậy?"
Nguyễn Tiểu Noãn bưng lấy gương mặt, ngượng ngùng cười: "Hắc hắc, hôm nay chồng em về nhà! Vừa nghĩ lập tức liền thấy anh ấy, em không khống chế được mà vui vẻ!"
Cách đó không xa, Chu Ngọc Hoa quăng tới một cái ánh mắt chua chát, miệng cũng vung qua một bên.
Mắt thấy đã tới giờ tan việc, Nguyễn Tiểu Noãn liền đem kịch tình sửa chữa được một nửa giữ, gởi vào trong hộp thư mình, sau đó tắt máy vi tính, tràn đầy phấn khởi chỉnh lý tốt đồ vật trên bàn, sau đó liền đeo túi lên lưng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Âm thanh Chu Ngọc Hoa đột nhiên truyền đến phía sau cô, "Cô muốn đi đâu?"
Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Tan làm rồi, em phải đi!"
Chu Ngọc Hoa đi đến trước mặt cô, khí thế hung hăng trừng mắt cô, "Cô Kiều cùng các tiền bối còn chưa về, cô một thực tập sinh vậy mà đi về trước?
Trần Nặc nói: "Nhớ anh à?"
Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Không có cách, anh không ở, em một mình khó ngủ, cô đơn chiếc bóng, lạnh lẽo tịch mịch!"
Trần Nặc cười: "Nhanh thôi, vé đã đặt xong, mấy ngày liền trở lại."
Biết được Trần Nặc sẽ lập tức trở về nước, Nguyễn Tiểu Noãn vô cùng vui vẻ, lòng tràn đầy chờ mong, hận không thể sau một giây liền có thể nhìn thấy anh.
Rõ ràng mới nửa tháng không gặp mặt, lại giống như qua vài chục vậy!
Trước một ngày Trần Nặc trở về nước, cô đi tới trước cửa phòng làm việc Jenny, đưa tay gõ cửa một cái.
Trong văn phòng, Jenny đang cầm kịch bản, cùng người thảo luận cái gì, nghe được tiếng đập cửa, đầu cũng không ngẩng mà thuận miệng nói: "Vào đi."
Sau đó, tiếp tục thảo luận.
"Người thiết lập dạng này, có thể viết rất khó khăn? Muốn tôi viết ra ái tình trong khủng bố, lại không thể viết Nhân Quỷ Luyến, vậy thì có tình cảm gì? Đây là người bệnh mang chứng vọng tưởng hay là bệnh nhân tâm thần yêu đương?"
"Không có cách nào cô Kiều, như vậy mới có thể thông qua, nếu không thì tuyên truyền mê tín phong kiến, cô nên hiểu. Đúng rồi, còn có, phương diện kịch tình thoáng mở rộng một chút, thiết lập trong hai mươi tập quá ngắn, chí ít viết lên 40 tập đi."
"Tuyến truyện quá đơn bạc, 40 tập, đều là nước à!"
"Vậy thì thêm chút ân oán gia tộc cùng tình tay ba thì thế nào? Vừa vặn nhà sản xuất bên kia muốn an bài mấy vai phụ, cô cho làm mấy tình cảm đầu đường, dù sao người xem bây giờ cũng thích cái này."
"Ôi, vậy cũng không phải là không được. ."
"Phải nhanh cô Kiều, trong một tuần phải có kịch bản giao. Hiện tại cái đề tài này lưu hành, chúng ta phải nắm chắc nhiệt độ theo phong trào một đợt."
"Một tuần lễ?"
"Đúng, một tuần lễ."
Hai người thảo luận nửa ngày, cuối cùng có một kết thúc, người kia vội vàng rời đi.
Lúc này Jenny mới chú ý tới Nguyễn Tiểu Noãn chờ ở một bên không quấy rầy mình, buông kịch bản trong tay xuống, không kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Cô Kiều, em muốn xin nghỉ."
Jenny nhíu mày: "Tại sao muốn xin phép nghỉ?"
"Chồng em về nước, em muốn tự mình đi phi trường đón anh ấy, cho anh ấy một kinh hỉ!"Nguyễn Tiểu Noãn ngượng ngùng trả lời.
Lông mày Jenny nhíu chặc hơn, thần sắc rất không vui, "Vừa rồi cô cũng nghe thấy, mấy ngày nay bề bộn nhiều việc. Chồng cô đã lớn, chẳng lẽ cô không đi đón, anh ta không thể tự mình trở về sao? Cũng không phải chuyện quan trọng gì, không cần thiết xin phép nghỉ chậm trễ công tác!"
Nguyễn Tiểu Noãn cắn môi một cái: "Thế nhưng là. . ."
"Đừng quên cô còn chưa qua kỳ thực tập! Có còn muốn tiếp tục làm hay không?" Jenny lườm liếc cô, đại khái cảm thấy ngữ khí hơi nặng, hòa hoãn xuống.
"Thực ra trong khoảng thời gian này cô biểu hiện rất không tệ, chuyển thành nhân viên chính thức phòng làm việc rất có hi vọng, cô lại muốn tiếp tục lệ trước, không thể tới trễ. Lần này, tôi giao cho cô một nhiệm vụ."
Cô ta hướng Nguyễn Tiểu Noãn nở nụ cười: "Đại cương kịch bản Lần này cô cũng biết, nội dung nguyên bản đặt 17 tập, đem nó khuếch trương viết thành hai tập, ba ngày sau giao cho tôi. Tôi tin tưởng cô có thể làm tốt!"
Nguyễn Tiểu Noãn thở dài trong lòng, gật đầu nói: "Vâng cô Kiều."
"Ừm, vậy cô đi ra ngoài trước. Nhớ kỹ, làm thật tốt." Jenny phất phất tay, thờ ơ nói.
Nguyễn Tiểu Noãn rời khỏi văn phòng Jenny, đi đến một nơi không người, gọi điện thoại cho Trần Nặc.
"Chồng à, cạc cạc cạc, người ta vốn muốn tự mình đi phi trường đón anh, nhưng cô Kiều không phê cho em nghỉ phép!"
Trần Nặc trả lời: "Em không cần đi đón anh, công ty đã an bài xe, với lại anh còn muốn đi công ty một chuyến, buổi chiều mới có thể trở về nhà."
"Phải vậy không?" Nguyễn Tiểu Noãn nói, "Vậy ngày mai tan ca thì đi mua đồ ăn, nấu cơm, chờ anh về nhà cùng ăn cơm."
Tối hôm đó, Nguyễn Tiểu Noãn lại làm một giấc mộng, lần này, là một cái mộng rất tuyệt vời.
Cô mơ tới Trần Nặc cuối cùng về đến nhà, sau đó hai người một ngày như ba năm không gặp, nhiệt tình như hỏa, cùng ngâm mình trong bồn tắm.
Trần Nặc trong mộng, cặp mắt thâm thúy như đầm nước sâu không thấy đáy, vừa muốn không cần mà nhìn chăm chú cô.
Thấy cô mặt đỏ tim run.
Giơ tay, duỗi cánh tay thon dài ra, trực tiếp đưa ôm cô vào trong ngực, nước theo trên tay chậm rãi chảy lên gương mặt mịn màng của cô, động tác vuốt ve gương mặt cô vô cùng nhu hòa, tựa hồ như chạm vào trân bảo dễ vỡ.
Sau đó, môi mỏng hoàn mỹ khẽ mở, "Vợ à "
Cái âm sắc này, so với tiếng đàn vi-ô-lông thượng đẳng còn trầm mê người hơn, tràn đầy nhu tình mật ý.
A a a, âm thanh ông xã mê chết người!
"Chồng à, Nguyễn Tiểu Noãn ý loạn tình mê, hai người cũng không tự giác càng nhích lại gần.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một trận tiếng ca ma tính, "Thiên nhai bao la là ta thích, dưới chân núi hoa đua nhau nở rộ, cùng theo gió lắc lư lắc lư, ta hòa chung cất cao tiếng hát…”
Trời đất!
Toàn thân Nguyễn Tiểu Noãn giật mạnh một cái, bỗng mở mắt ra, mới phát hiện nước miếng của mình tràn lan thành sông, làm ướt nửa cái gối đầu.
Cạc cạc cạc, thế mà chỉ là một giấc mộng!
Quá thất vọng! Bất quá, cô liền lập tức phấn chấn lên.
Hì hì hì hì hì dù là mộng cũng không quan hệ, bởi vì tối nay, chồng trở về tới nhà rồi!
Mộng liền sẽ trở thành sự thật thôi!
Đến lúc đó, cô muốn như thế nào, còn muốn như thế như thế. . .
Cô gái nhỏ đỏ mặt lau nước miếng, đắc ý vươn tay, điện thoại vẫn còn đang hát: "Anh là đám mây đẹp nhất chân trời…” Cô đưa tay cầm lấy điện thoại di động, tắt hồ báo thức.
Bởi vì làm một cái mộng đẹp, lại thêm Trần Nặc liền trở về, cả ngày hôm nay tâm tình cô đặc biệt tốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn treo nụ cười ngọt ngào vui vẻ, đi đường như lướt gió, làm việc cũng vô cùng hăng say.
Cô làm việc ở đây gần một tháng, cũng quen biết không ít người.
Thế là, có người liền cười hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, để cho cô cao hứng giống hoa nở vậy?"
Nguyễn Tiểu Noãn bưng lấy gương mặt, ngượng ngùng cười: "Hắc hắc, hôm nay chồng em về nhà! Vừa nghĩ lập tức liền thấy anh ấy, em không khống chế được mà vui vẻ!"
Cách đó không xa, Chu Ngọc Hoa quăng tới một cái ánh mắt chua chát, miệng cũng vung qua một bên.
Mắt thấy đã tới giờ tan việc, Nguyễn Tiểu Noãn liền đem kịch tình sửa chữa được một nửa giữ, gởi vào trong hộp thư mình, sau đó tắt máy vi tính, tràn đầy phấn khởi chỉnh lý tốt đồ vật trên bàn, sau đó liền đeo túi lên lưng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Âm thanh Chu Ngọc Hoa đột nhiên truyền đến phía sau cô, "Cô muốn đi đâu?"
Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Tan làm rồi, em phải đi!"
Chu Ngọc Hoa đi đến trước mặt cô, khí thế hung hăng trừng mắt cô, "Cô Kiều cùng các tiền bối còn chưa về, cô một thực tập sinh vậy mà đi về trước?