[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,894
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 290: Anh cõng em đi chơi bóng rổ!
Editor: Nam Ly
Khi hai người đang ăn, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi dẫn theo một bé gái chừng sáu, bảy tuổi bước vào tiệm, hiển nhiên là hai mẹ con.
Tiệm này buôn bán rất tốt, hầu hết các bàn đều đã có người ngồi, chỉ còn bàn của Trần Nặc và Nguyễn Tiểu Noãn là còn hai chỗ trống.
Người phụ nữ nhìn quanh, rồi dừng mắt lại trên hai người họ, tuy thầm khen ngợi nhan sắc của họ nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên quá mức, chỉ nhẹ nhàng dẫn con gái đến trước bàn và lịch sự hỏi: "Xin lỗi, hai chỗ này có ai ngồi không? Nếu không, chúng tôi có thể ngồi đây được không?"
Nguyễn Tiểu Noãn mỉm cười đáp: "Không có ai ngồi, cô cứ tự nhiên."
Người phụ nữ liền quay sang con gái nói: "Nhanh cảm ơn anh chị đi con."
Bé gái ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn anh chị ạ."
Trần Nặc và Nguyễn Tiểu Noãn cũng mỉm cười: "Không có gì, mời ngồi."
Người phụ nữ liền nắm tay con gái ngồi xuống.
Bé gái len lén nhìn hai người một lúc, rồi phấn khích quay sang mẹ: "Mẹ ơi, anh và chị đẹp quá! Anh rất đẹp trai, chị cũng rất xinh đẹp, có phải do đã uống nước suối thần kì trong truyện cổ tích mẹ kể không?"
Người phụ nữ nhìn con gái, cười ha hả.
Nguyễn Tiểu Noãn cũng không nhịn được mà cười: "Chị và anh không uống nước suối thần kì đâu, mà em cũng rất đáng yêu mà!"
Người phụ nữ dặn bé gái ngồi yên, không được chạy lung tung rồi mới đi lấy đồ ăn. Bé gái ngoan ngoãn vâng lời.
Vì cảm thấy hơi nóng, Nguyễn Tiểu Noãn liền tháo khăn quàng cổ xuống, để lộ một phần cổ trắng ngần.
Bé gái quay sang nhìn thấy nơi cổ Nguyễn Tiểu Noãn, chợt phát hiện có một vết đỏ mờ mờ.
Cô bé tò mò chỉ tay: "Chị ơi, cổ chị sao có vết đỏ thế kia?"
Nguyễn Tiểu Noãn hơi ngạc nhiên, lấy gương ra soi rồi đỏ mặt vội đeo lại khăn quàng cổ, sau đó trông sang bé gái đang nhìn cô với ánh mắt tò mò. Cô liếc Trần Nặc một cái rồi ngượng ngùng đáp lời: "Bị chó cắn."
Trần Nặc: ". . ."
Bé gái ngạc nhiên nói: "A? Chó cắn? Vậy chị phải đi tiêm ngay, nếu không bị dại thì nguy hiểm lắm."
Nguyễn Tiểu Noãn cười hì hì đáp: "Chị đã đi tiêm ngay sau khi bị cắn rồi!"
Trần Nặc lần thứ hai nín lặng.
Sau khi ăn sáng xong, Trần Nặc lại đạp xe, chở Nguyễn Tiểu Noãn, lảo đảo hướng về phía trường đại học Bắc Đô.
Họ đi đến trước câu lạc bộ bóng rổ.
Trần Nặc dù đã tốt nghiệp, nhưng ngay cả những học sinh khóa dưới đều biết anh. Lâu rồi anh không chơi bóng, hôm nay cùng họ đánh một trận. Nguyễn Tiểu Noãn ngồi bên ngoài sân, ôm áo khoác của anh, thỉnh thoảng hô vang vài tiếng cổ vũ.
Khi trận đấu kết thúc, đội của Trần Nặc thắng. Anh cùng mấy người bạn cười nói vui vẻ, rồi lấy tay lau mồ hôi trên trán. Nguyễn Tiểu Noãn vui vẻ chạy tới, đưa cho anh chai nước uống thể thao mới mua.
"Ông xã, uống chút nước đi!"
Trần Nặc mỉm cười xoa đầu cô, nhận lấy chai nước, vặn nắp và uống từng ngụm lớn.
Những học sinh xung quanh nhìn họ với ánh mắt phức tạp, hầu hết là ngưỡng mộ cùng ghen tị.
"Oa, đó là anh Trần Nặc và chị Nguyễn Tiểu Noãn kìa!"
"Họ tốt nghiệp rồi mà vẫn thân thiết như vậy!"
"Chưa biết gì à? Hai người họ đã kết hôn rồi, không thân thiết sao được?"
"Ôi, học trưởng đẹp trai, học tỷ đáng yêu, da thịt chị thật đẹp, vòng eo thật là mảnh. Đây gọi là thần tiên tình lữ, không đúng, phu thê thần tiên, thật khiến người hâm mộ!"
Một nữ sinh đeo kính, vóc dáng bình thường, đứng gần đó cắn khăn tay, mắt đỏ hoe: "Lần đầu tiên mình thấy học trưởng Trần Nặc ngoài đời. Trước giờ chỉ thấy anh ấy trên website của trường. Ôi, anh ấy đẹp quá! Chơi bóng rổ cũng giỏi! Ước gì mình cũng có bạn trai đẹp như vậy!"
Bạn cô thân bên cạnh thì thầm: "Đi biển một chuyến xem sao."
Nữ sinh như ngộ ra: "Đi hứng gió biển thả lỏng tâm trạng à? Hay tìm duyên số?"
Cô bạn thân lắc đầu: "Có một bài hát, nếu như biển rộng lớn, có thể mang thấp xấu ta đi hay không."
Một lát sau, Trần Nặc cầm quả bóng rổ đưa cho Nguyễn Tiểu Noãn: "Bà xã, em có muốn thử ném vài quả không?"
"Được!" Nguyễn Tiểu Noãn gật đầu hào hứng.
Cô cầm lấy bóng rổ, học theo tư thế của Trần Nặc, chăm chỉ ném bóng. Nhưng dù cố gắng thế nào, cô cũng không ném trúng rổ, thậm chí đứng ngay dưới rổ mà vẫn ném không vào.
Cô gái nhỏ “Này”
Thể dục ngu ngốc, không thương nổi mà.
Trần Nặc nhịn cười muốn rút gân.
Bộ dáng này cũng quá khôi hài, động tác hoàn toàn không đúng, nhìn giống chú thỏ nhỏ quật cường nhảy nhót.
Cô quay lại, nhìn anh đầy ấm ức, chu môi, dậm chân: "Ném không được, một lần cũng không trúng. Anh còn cười em, đúng là đồ vô tâm!"
Trần Nặc nín cười, đặt chai nước xuống đất, bước đến bên cạnh cô: "Không có việc gì, để anh giúp em."
Nguyễn Tiểu Noãn hỏi: "Giúp thế nào?"
Trần Nặc để Nguyễn Tiểu Noãn cầm quả bóng, đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng nâng cánh tay cô, tỉ mỉ chỉnh tư thế và giảng giải những sai xót của cô.
Nguyễn Tiểu Noãn nghe lời, học, thử đi thử lại nhưng vẫn chưa thành công.
Cô gái nhỏ không tự tin, hừ hừ nói: "Liền tính ném, em không cần vì nó mà liều. Ai, ông trời công bằng mà, cho em vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu nhưng không cho em tài năng thể thao. Vậy nên em chỉ cần làm người dễ thương và xinh đẹp thôi, bóng rổ gì đó bỏ qua đi."
Trần Nặc cười to, đi đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, ra hiệu cho cô leo lên lưng.
Nguyễn Tiểu Noãn ngạc nhiên hỏi: "Ông xã, anh định làm gì?"
Trần Nặc đáp: "Anh sẽ cõng em đi ném bóng rổ!"
"Như vậy cũng được sao?" Mặt mày Nguyễn Tiểu Noãn rạng rỡ, leo lên lưng anh, một tay giữ chặt cổ anh, tay kia ôm quả bóng.
Trần Nặc giữ chặt đôi chân cô trên lưng, dùng sức đứng dậy, cõng cô tiến về phía khung rổ.
Anh nói: "Ném đi, lần này em sẽ ném trúng."
Nguyễn Tiểu Noãn cười hớn hở, tay nâng bóng rổ lên một chút, rất thoải mái ném bóng vào rổ.
Cô phấn khích di động hai đùi trên lưng anh: "A a a a, nhìn xem, em cuối cùng cũng ném trúng một lần!"
Trần Nặc cười hỏi: "Còn muốn ném nữa không?"
"Không đâu." Nguyễn Tiểu Noãn thương anh: "Em không muốn anh mệt."
Trần Nặc cười đáp: "Anh không mệt."
"Vậy cũng đủ rồi."
Nói rồi, Trần Nặc nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Nguyễn Tiểu Noãn chống nạnh, tự đắc: "Em thật là giỏi! Phá vỡ kỷ lục bản thân sau mấy chục năm!"
Trần Nặc bật cười, cúi xuống hôn lên trán cô: "Đúng, đúng, em là giỏi nhất."
Nguyễn Tiểu Noãn cười khúc khích: "Cảm ơn ông xã đã giúp em!"
Người bên cạnh nhìn thấy cảnh này, đều không khỏi chua xót ứa nước mắt.
Khi hai người đang ăn, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi dẫn theo một bé gái chừng sáu, bảy tuổi bước vào tiệm, hiển nhiên là hai mẹ con.
Tiệm này buôn bán rất tốt, hầu hết các bàn đều đã có người ngồi, chỉ còn bàn của Trần Nặc và Nguyễn Tiểu Noãn là còn hai chỗ trống.
Người phụ nữ nhìn quanh, rồi dừng mắt lại trên hai người họ, tuy thầm khen ngợi nhan sắc của họ nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên quá mức, chỉ nhẹ nhàng dẫn con gái đến trước bàn và lịch sự hỏi: "Xin lỗi, hai chỗ này có ai ngồi không? Nếu không, chúng tôi có thể ngồi đây được không?"
Nguyễn Tiểu Noãn mỉm cười đáp: "Không có ai ngồi, cô cứ tự nhiên."
Người phụ nữ liền quay sang con gái nói: "Nhanh cảm ơn anh chị đi con."
Bé gái ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn anh chị ạ."
Trần Nặc và Nguyễn Tiểu Noãn cũng mỉm cười: "Không có gì, mời ngồi."
Người phụ nữ liền nắm tay con gái ngồi xuống.
Bé gái len lén nhìn hai người một lúc, rồi phấn khích quay sang mẹ: "Mẹ ơi, anh và chị đẹp quá! Anh rất đẹp trai, chị cũng rất xinh đẹp, có phải do đã uống nước suối thần kì trong truyện cổ tích mẹ kể không?"
Người phụ nữ nhìn con gái, cười ha hả.
Nguyễn Tiểu Noãn cũng không nhịn được mà cười: "Chị và anh không uống nước suối thần kì đâu, mà em cũng rất đáng yêu mà!"
Người phụ nữ dặn bé gái ngồi yên, không được chạy lung tung rồi mới đi lấy đồ ăn. Bé gái ngoan ngoãn vâng lời.
Vì cảm thấy hơi nóng, Nguyễn Tiểu Noãn liền tháo khăn quàng cổ xuống, để lộ một phần cổ trắng ngần.
Bé gái quay sang nhìn thấy nơi cổ Nguyễn Tiểu Noãn, chợt phát hiện có một vết đỏ mờ mờ.
Cô bé tò mò chỉ tay: "Chị ơi, cổ chị sao có vết đỏ thế kia?"
Nguyễn Tiểu Noãn hơi ngạc nhiên, lấy gương ra soi rồi đỏ mặt vội đeo lại khăn quàng cổ, sau đó trông sang bé gái đang nhìn cô với ánh mắt tò mò. Cô liếc Trần Nặc một cái rồi ngượng ngùng đáp lời: "Bị chó cắn."
Trần Nặc: ". . ."
Bé gái ngạc nhiên nói: "A? Chó cắn? Vậy chị phải đi tiêm ngay, nếu không bị dại thì nguy hiểm lắm."
Nguyễn Tiểu Noãn cười hì hì đáp: "Chị đã đi tiêm ngay sau khi bị cắn rồi!"
Trần Nặc lần thứ hai nín lặng.
Sau khi ăn sáng xong, Trần Nặc lại đạp xe, chở Nguyễn Tiểu Noãn, lảo đảo hướng về phía trường đại học Bắc Đô.
Họ đi đến trước câu lạc bộ bóng rổ.
Trần Nặc dù đã tốt nghiệp, nhưng ngay cả những học sinh khóa dưới đều biết anh. Lâu rồi anh không chơi bóng, hôm nay cùng họ đánh một trận. Nguyễn Tiểu Noãn ngồi bên ngoài sân, ôm áo khoác của anh, thỉnh thoảng hô vang vài tiếng cổ vũ.
Khi trận đấu kết thúc, đội của Trần Nặc thắng. Anh cùng mấy người bạn cười nói vui vẻ, rồi lấy tay lau mồ hôi trên trán. Nguyễn Tiểu Noãn vui vẻ chạy tới, đưa cho anh chai nước uống thể thao mới mua.
"Ông xã, uống chút nước đi!"
Trần Nặc mỉm cười xoa đầu cô, nhận lấy chai nước, vặn nắp và uống từng ngụm lớn.
Những học sinh xung quanh nhìn họ với ánh mắt phức tạp, hầu hết là ngưỡng mộ cùng ghen tị.
"Oa, đó là anh Trần Nặc và chị Nguyễn Tiểu Noãn kìa!"
"Họ tốt nghiệp rồi mà vẫn thân thiết như vậy!"
"Chưa biết gì à? Hai người họ đã kết hôn rồi, không thân thiết sao được?"
"Ôi, học trưởng đẹp trai, học tỷ đáng yêu, da thịt chị thật đẹp, vòng eo thật là mảnh. Đây gọi là thần tiên tình lữ, không đúng, phu thê thần tiên, thật khiến người hâm mộ!"
Một nữ sinh đeo kính, vóc dáng bình thường, đứng gần đó cắn khăn tay, mắt đỏ hoe: "Lần đầu tiên mình thấy học trưởng Trần Nặc ngoài đời. Trước giờ chỉ thấy anh ấy trên website của trường. Ôi, anh ấy đẹp quá! Chơi bóng rổ cũng giỏi! Ước gì mình cũng có bạn trai đẹp như vậy!"
Bạn cô thân bên cạnh thì thầm: "Đi biển một chuyến xem sao."
Nữ sinh như ngộ ra: "Đi hứng gió biển thả lỏng tâm trạng à? Hay tìm duyên số?"
Cô bạn thân lắc đầu: "Có một bài hát, nếu như biển rộng lớn, có thể mang thấp xấu ta đi hay không."
Một lát sau, Trần Nặc cầm quả bóng rổ đưa cho Nguyễn Tiểu Noãn: "Bà xã, em có muốn thử ném vài quả không?"
"Được!" Nguyễn Tiểu Noãn gật đầu hào hứng.
Cô cầm lấy bóng rổ, học theo tư thế của Trần Nặc, chăm chỉ ném bóng. Nhưng dù cố gắng thế nào, cô cũng không ném trúng rổ, thậm chí đứng ngay dưới rổ mà vẫn ném không vào.
Cô gái nhỏ “Này”
Thể dục ngu ngốc, không thương nổi mà.
Trần Nặc nhịn cười muốn rút gân.
Bộ dáng này cũng quá khôi hài, động tác hoàn toàn không đúng, nhìn giống chú thỏ nhỏ quật cường nhảy nhót.
Cô quay lại, nhìn anh đầy ấm ức, chu môi, dậm chân: "Ném không được, một lần cũng không trúng. Anh còn cười em, đúng là đồ vô tâm!"
Trần Nặc nín cười, đặt chai nước xuống đất, bước đến bên cạnh cô: "Không có việc gì, để anh giúp em."
Nguyễn Tiểu Noãn hỏi: "Giúp thế nào?"
Trần Nặc để Nguyễn Tiểu Noãn cầm quả bóng, đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng nâng cánh tay cô, tỉ mỉ chỉnh tư thế và giảng giải những sai xót của cô.
Nguyễn Tiểu Noãn nghe lời, học, thử đi thử lại nhưng vẫn chưa thành công.
Cô gái nhỏ không tự tin, hừ hừ nói: "Liền tính ném, em không cần vì nó mà liều. Ai, ông trời công bằng mà, cho em vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu nhưng không cho em tài năng thể thao. Vậy nên em chỉ cần làm người dễ thương và xinh đẹp thôi, bóng rổ gì đó bỏ qua đi."
Trần Nặc cười to, đi đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, ra hiệu cho cô leo lên lưng.
Nguyễn Tiểu Noãn ngạc nhiên hỏi: "Ông xã, anh định làm gì?"
Trần Nặc đáp: "Anh sẽ cõng em đi ném bóng rổ!"
"Như vậy cũng được sao?" Mặt mày Nguyễn Tiểu Noãn rạng rỡ, leo lên lưng anh, một tay giữ chặt cổ anh, tay kia ôm quả bóng.
Trần Nặc giữ chặt đôi chân cô trên lưng, dùng sức đứng dậy, cõng cô tiến về phía khung rổ.
Anh nói: "Ném đi, lần này em sẽ ném trúng."
Nguyễn Tiểu Noãn cười hớn hở, tay nâng bóng rổ lên một chút, rất thoải mái ném bóng vào rổ.
Cô phấn khích di động hai đùi trên lưng anh: "A a a a, nhìn xem, em cuối cùng cũng ném trúng một lần!"
Trần Nặc cười hỏi: "Còn muốn ném nữa không?"
"Không đâu." Nguyễn Tiểu Noãn thương anh: "Em không muốn anh mệt."
Trần Nặc cười đáp: "Anh không mệt."
"Vậy cũng đủ rồi."
Nói rồi, Trần Nặc nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Nguyễn Tiểu Noãn chống nạnh, tự đắc: "Em thật là giỏi! Phá vỡ kỷ lục bản thân sau mấy chục năm!"
Trần Nặc bật cười, cúi xuống hôn lên trán cô: "Đúng, đúng, em là giỏi nhất."
Nguyễn Tiểu Noãn cười khúc khích: "Cảm ơn ông xã đã giúp em!"
Người bên cạnh nhìn thấy cảnh này, đều không khỏi chua xót ứa nước mắt.