[Hiện đại] Thanh thanh dẫn ngươi - Trúc Dĩ
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,848
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 20
Editor: trucxinh0505
Tới tiệm cơm, Thẩm Du cầm di động nhắn cho Chu Từ Dẫn một tin WeChat: Về đến nhà chưa?
Cơ hồ vừa gửi đi, di động chấn động một chút, Thẩm Du nhìn lướt qua, Chu Từ Dẫn chưa có trả lời, cô nghi hoặc nhìn thoáng qua tin mới đến, là Dư Âm.
—— Thẩm Du, đại khái ngày mai tớ có thể qua chỗ cậu.
Thẩm Du mất mát mím môi, nhắn lại: Được, đến lúc đó tớ đi đón cậu.
Cô cũng không lại chú ý Dư Âm nhắn lại cái gì, lại mở ra khung thoại cùng Chu Từ Dẫn, ngón tay giật giật, muốn nói gì, chú ý tới anh còn chưa nhắn lại, liền giận dỗi thoát ra, ấn tắt màn hình, đem điện thoại đặt ở trên bàn.
Về đến nhà, trò chuyện cùng cha mẹ vài câu, Thẩm Du liền trực tiếp lên lầu, trở lại phòng.
Trong nhà cô dùng mạng không dây, di động lập tức chấn động hai cái, Thẩm Du không tự chủ được cong cong môi, duỗi tay click mở.
—— Tới rồi, ăn cơm chưa?
—— Mỗi lần ăn cơm liền không để ý tới tớ
Thẩm Du nhịn không được cười ra tiếng, cảm xúc mất mát tan đi, cô cũng không vội vã nhắn lại, trước đi vào phòng quần áo, cầm ra bộ áo ngủ, mới nhắn lại: Không để âm tin mà thôi.
Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung một câu: Hiện tại tớ đi tắm đây, đừng lại nói tớ không để ý tới cậu.
Bên này Chu Từ Dẫn nhìn thấy tin nhắn, nhanh chóng nhắn lại “Cùng nhau đi”, cũng cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm, cong môi tán thưởng kỹ thuật nói chuyện của mình.
Một giờ sau, Thẩm Du từ phòng tắm đi ra, vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa đi đến trước bàn cầm lấy di động, nhìn đến tin nhắn Chu Từ Dẫn, lập tức hùng hổ gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại vang lên một tiếng liền nói thông, thanh âm đối phương thập phần thanh nhuận, xuyên qua điện thoại nghe so với ngày thường nhiều vài phần từ tính, vừa mở miệng liền trêu chọc: “Tiểu Du Du, tách ra chưa đến ba liền nhớ tớ rồi?”
Nhất thời xúc động gọi điện thoại, sau khi thông Thẩm Du lại không biết nói cái gì, cô nghẹn nửa ngày mới nghẹn được câu: “Cậu vừa mới nhắn ba chữ gì đó…”
Thấy cô không tiếp tục nói, Chu Từ Dẫn liền tiếp lời, thanh âm nghe có chút khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Thẩm Du không nói chuyện, bên kia lại tiếp tục nói: “Cậu đi tắm, vừa vặn tớ cũng phải đi tắm, còn không phải cùng nhau sao?”
Che lại mặt bị xông đến đỏ hồng, Thẩm Du thầm mắng trong lòng nghĩ xấu, mất tự nhiên đổi đề tài: “Cậu biết tớ nhà tớ thế nào rồi đi?”
Chu Từ Dẫn “Ừ” một tiếng, vừa định nói cô ngày mai không cần ra đón mình, liền nghe được ở bên kia Thẩm Du nhảy nhót nói: “Vậy ngày mai cậu tự đến nhà tớ nhé? Tớ không ra đón cậu!”
Bản thân mình chủ động muốn vậy như khi cô chủ động đưa ra cảm giác khác nhau hoàn toàn? Nháy mắt tâm tình khó chịu là chuyện như thế nào?
Chu Từ Dẫn có chút biệt nữu nói: “Cậu không nghĩ nhìn thấy tớ sớm một chút sao?”
Vì giấc ngủ tốt đẹp của mình làm bộ không nghe thấy, Thẩm Du cố ý kéo đề tài: “Đúng rồi, khi tới giúp tớ mua một phần bữa sáng ở nhà hôm nay ăn, ngày mai tớ muốn ăn sữa đậu nành cùng bánh quẩy.”
Chu Từ Dẫn đối với loại mệnh lệnh này rất là hưởng thụ, sắc mặt anh khá hơn, nhưng thanh âm vẫn cững ngắt: “Đã biết.”
Nghe nói vậy, cùng anh nói vài câu rồi Thẩm Du kết thúc cuộc gọi. Đi trở về phòng tắm dùng máy sấy làm khô tóc, mới ngồi vào trước bàn học tiếp tục làm đề.
Bởi vì giữa trưa không ngủ trưa, Thẩm Du làm xong bộ bài thi tiếng Anh đôi mắt liền mệt mỏi không mở ra được, cô xoa xoa đôi mắt, mạnh mẽ có chọn đề lý viết ra, sau mới quyết định còn lại ngày mai làm tiếp.
Thẩm Du đi đến trước giường trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt lại, khoảnh khắc mơ màng đột nhiên nhớ tới hành động Chu Từ Dẫn hôm nay, nắm tay cô, còn nói lời ái muội.
Có phải có chút thích cô hay không?
Còn chưa nghĩ thông suốt, buồn ngủ đột nhiên đánh úp, kéo cô vào trong mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Du bị một hồi điện thoại đánh thức, cô có chút bực bội lẩm bẩm một tiếng, liền không có xem điện thoại, nhắm hai mắt liền bấm nhận: “Alo ——”
Âm cuối bị cô kéo dài, thanh âm có vẻ thực ngây thơ.
Thanh âm này chọc đến Chu Từ Dẫn liếm liếm răng hàm, nghe ra cô còn ở trạng thái chưa tỉnh ngủ, cầm lòng không đậu phóng nhẹ thanh âm, sủng nịch nói: “Hiện tại tớ đến cửa hàng bữa sáng kia, mau dậy đi.”
Thanh âm anh ôn hòa như thế làm cho Thẩm Du thực nghe lời, cô ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, liền buông lỏng điện thoại ra, tiếp tục ngủ.
Nghe được bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều, Chu Từ Dẫn nhịn không được nở nụ cười, tắt điện thoại đi vào trong tiệm mua bữa sáng.
Thẩm Du còn đang ngủ nướng thực mau buộc bản thân xuống giường đi rửa mặt cùng thay quần áo, thời điểm xuống lầu vừa vặn chuông cửa vang lên, cô liền chạy chậm đi qua mở cửa.
Nhìn đến biểu tình cô có chút dại ra cùng đầu tóc hỗn độn, Chu Từ Dẫn bật cười đem bữa sáng đặt ở trên tủ giày, sau đó khom lưng thay đổi dép lê trong nhà, anh mới lại cầm túi bữa sáng, một tay khác nắm lấy tay Thẩm Du kéo cô đi tới trước bàn ăn dài ngồi xuống, hai người an tĩnh ăn sáng.
Chu Từ Dẫn thực mau liền giải quyết xong bữa sáng của mình, ngồi đối diện Thẩm Du, một tay chống mặt, liếc mắt đưa tình nhìn cô ăn.
Ánh mắt anh nlàm Thẩm Du có chút mất tự nhiên, cô đột nhiên nhớ tới ý tưởng ngày hôm qua trước khi ngủ, còn chưa có suy xét ảnh hưởng những lời nói này, liền xúc động buột miệng thốt ra: “Chu Từ Dẫn, có phải cậu có chút thích tớ hay không?”
Nghe vậy, biểu tình Chu Từ Dẫn sửng sốt, hiển nhiên chưa có phản ứng lại, sau khi lý giải vấn đề cô hỏi, khóe miệng anh bỗng dưng cứng đờ, trái tim phanh phanh phanh đập nhanh, xấu hổ làm bộ không nghe rõ: “Cậu nói cái gì?”
Thẩm Du mới nói ra liền hối hận, cô lắp bắp bỏ thêm mấy chữ, đông cứng gượng cười: “Cậu, có phải có chút thích, thích làm bạn cùng tớ?”
Sau khi phản ứng lại, Chu Từ Dẫn cũng không biết vừa rồi làm sao, anh gợi khóe miệng lên, vươn ngón tay lau sữa đậu nành dính bên miệng cô, một bộ biểu tình chính trực, nói thẳng không cố kỵ: “Ừm thích.”
Thẩm Du xấu hổ kéo tay anh ra, nhìn anh vẫn một bộ iểu t·ình bằng phẳng kia, cũng không có dũng khí mở miệng hỏi anh trả lời cái vấn đề nào, sợ lập tức bị anh nói bản thân tự mình đa tình.
Nhưng ngữ khí anh quá ái muội, ánh mắt lại quá thâm tình, trên mặt Thẩm Du hiện lên một tầng đỏ ửng, khóe mắt cũng không nhịn được cong lên, làm cô vùi đầu càng thấp, làm bộ nghiêm túc uống sữa đậu nành.
Chu Từ Dẫn nói xong câu nói kia, cảm xúc thẹn thùng như tác dụng chậm đột nhiên mạnh mẽ lên, anh cúi đầu bình phục tâm tình, cảm giác nhiệt độ trên mặt biến mất, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Du.
Thẩm Du còn đang chậm rì rì gặm bánh quẩy, Chu Từ Dẫn nhìn cô vài lần, nhàn rỗi không có việc gì liền nhìn trang trí chung quanh.
Cái phòng này phong cách trang hoàng không quá giống gia viên, so bên kia quá con nít, bên này có vẻ lịch sự tao nhã cùng đại khí không ít.
Nhà ăn kiểu mở, từ nơi này nhìn lại, bên phòng khách có một mặt cửa sổ sát đất thật lớn, xuyên qua có thể nhìn đến những đóa hoa trong viện, lúc này Chu Từ Dẫn mới phát hiện, trong viện còn có một cái bàn ghế đu dây.
Rất nhiều đồ vật không quá giống gia viên, nhưng điểm chung, một mặt trên tường treo đầy ảnh chụp Thẩm Du, còn có nét bút tràn ngập tình yêu viết bên cạnh.
Chu Từ Dẫn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Du, đôi mắt lớn long lanh, cái mũi nhỏ cao thẳng, môi no đủ hồng nhuận, chính là thịt trên mặt phá hủy chút vẻ đẹp, có vẻ chưa thoát hình ảnh trẻ con.
Chú ý anh nhìn chăm chú, cho rằng anh không kiên nhẫn chờ, Thẩm Du có chút ngượng ngùng ăn nhanh hơn, nói: “Cậu chờ một chút, hôm nay tớ nghĩ kỹ rồi, chuẩn bị dạy cậu toán học.”
Thanh âm dễ nghe, thành tích tốt, trong nhà có tiền.
Trong đầu Chu Từ Dẫn điểm giúp Thẩm Du ba cái nhãn, anh đột nhiên không tự tin, há mồm khẩn cầu nói: “Tiểu Du Du, cậu đừng giảm béo đi?”
Thẩm Du uống xong chén sữa đậu nành, nhìn anh kỳ quái hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”
Chu Từ Dẫn ghé vào trên bàn không nói nữa, một bộ đầy ưu sầu.
Còn có thể làm sao, tớ chỉ là sợ cậu trở nên càng tốt, sẽ có người đoạt cậu cùng tớ.
******
Hai người lên lầu, Chu Từ Dẫn nhìn cửa đối diện phòng Thẩm Du, hỏi: “Đây là phòng ba mẹ cậu sao?”
Thẩm Du cũng nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: “Là thư phòng của tớ, bất quá ngày thường không có dùng, chờ ngày mai Dư Âm đến chúng ta liền đổi tới đó ôn tập.”
Chu Từ Dẫn gật đầu, nghe được hai chữ “Dư Âm” mày lập tức nhíu lại, không cao hứng nói: “Không phải cô ta cuối tuần mới lại đây sao? Sao ngày mai tới rồi?”
Thẩm Du vừa mở cửa phòng, vừa nói: “Giống như bản đầu có việc, hiện tại không có việc gì liền trực tiếp lại đây.”
Chu Từ Dẫn không có đi theo vào, mặt chảy dài, hỏi: “Vì sao cậu muốn gọi cô ấy học cùng?”
Ngồi vào bàn học, Thẩm Du cầm một bộ bài thi đặt trước mặt Chu Từ Dẫn, mới nói: “Nhiều người một chút bầu không khí học tập mới tốt được.”
Chu Từ Dẫn còn muốn nói cái gì, liền nghe được Thẩm Du tiếp tục nói: “Trước cậu làm bài thi này, sau đó tớ lại giảng cho cậu, ngày hôm qua lãng phí quá nhiều thời gian, hôm nay bổ sung lại.”
Anh mới vừa giật giật cánh môi lập tức khép lại.
Ở bên người Thẩm Du, Chu Từ Dẫn dễ dàng bị cảm nhiễm, nhìn bộ dáng cô nghiêm túc, anh cũng liền không tự chủ được tiến vào trạng thái học tập. Tới thời gian cơm trưa, hai người ăn vội vàng, cũng không có ngủ trưa.
Vì thế, thời điểm Thẩm Du giảng giải một đề cuối cùng, mới phát hiện Chu Từ Dẫn tay chống trán ngủ rồi.
Biểu tình Thẩm Du lập tức trầm xuống, cô trực tiếp đẩy tay anh, cả người Chu Từ Dẫn liền lập tức bị bừng tỉnh, nhìn Thẩm Du mê mang hỏi: “Làm sao vậy?”
Dùng bút gõ gõ bài thi, ngữ khí Thẩm Du thực không tốt: “Nói cho tớ, thời điểm tớ giảng đề nào cậu ngủ?”
Chú ý tới biểu tình Thẩm Du, Chu Từ Dẫn lập tức quơ quơ đầu, cảm giác thanh tỉnh không ít, mới mặt không đổi sắc nói dối: “Cậu giảng đến đề thứ ba cuối cùng tớ mới ngủ.”
Thẩm Du cười lạnh một tiếng, hàn khí trên người càng nặng: “Tớ còn chưa hỏi đến đề ba.”
Chu Từ Dẫn ảo não nhắm mắt, mắt ngó bài thi, tự hỏi chút, đầy đáng thương kéo kéo góc áo Thẩm Du, thành thật nói: “Đề ba đếm ngược…”
Thẩm Du lạnh mặt kéo tay anh ra, lại lần nữa nghiêm túc nói tri thức vừa rồi lặp lại một lần.
Bởi vì mỗi đề Thẩm Du nhất nhất chỉ ra tri thức bao quát, anh cũng dễ hiểu hơn, cho nên nói xong hai bộ bài thi, cũng đến giờ cơm chiều.
Mặt Thẩm Du không biểu tình thúc giục anh thu thập sách vở, nhìn anh đeo cặp sách lên, duỗi tay kéo cặp sách đẩy anh ra khỏi phòng, một bộ tiễn khách nói: “Đi nhanh lên.”
-----------
Tác giả có lời muốn nói: Còn chậm tìm đường chết..
Tới tiệm cơm, Thẩm Du cầm di động nhắn cho Chu Từ Dẫn một tin WeChat: Về đến nhà chưa?
Cơ hồ vừa gửi đi, di động chấn động một chút, Thẩm Du nhìn lướt qua, Chu Từ Dẫn chưa có trả lời, cô nghi hoặc nhìn thoáng qua tin mới đến, là Dư Âm.
—— Thẩm Du, đại khái ngày mai tớ có thể qua chỗ cậu.
Thẩm Du mất mát mím môi, nhắn lại: Được, đến lúc đó tớ đi đón cậu.
Cô cũng không lại chú ý Dư Âm nhắn lại cái gì, lại mở ra khung thoại cùng Chu Từ Dẫn, ngón tay giật giật, muốn nói gì, chú ý tới anh còn chưa nhắn lại, liền giận dỗi thoát ra, ấn tắt màn hình, đem điện thoại đặt ở trên bàn.
Về đến nhà, trò chuyện cùng cha mẹ vài câu, Thẩm Du liền trực tiếp lên lầu, trở lại phòng.
Trong nhà cô dùng mạng không dây, di động lập tức chấn động hai cái, Thẩm Du không tự chủ được cong cong môi, duỗi tay click mở.
—— Tới rồi, ăn cơm chưa?
—— Mỗi lần ăn cơm liền không để ý tới tớ
Thẩm Du nhịn không được cười ra tiếng, cảm xúc mất mát tan đi, cô cũng không vội vã nhắn lại, trước đi vào phòng quần áo, cầm ra bộ áo ngủ, mới nhắn lại: Không để âm tin mà thôi.
Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung một câu: Hiện tại tớ đi tắm đây, đừng lại nói tớ không để ý tới cậu.
Bên này Chu Từ Dẫn nhìn thấy tin nhắn, nhanh chóng nhắn lại “Cùng nhau đi”, cũng cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm, cong môi tán thưởng kỹ thuật nói chuyện của mình.
Một giờ sau, Thẩm Du từ phòng tắm đi ra, vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa đi đến trước bàn cầm lấy di động, nhìn đến tin nhắn Chu Từ Dẫn, lập tức hùng hổ gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại vang lên một tiếng liền nói thông, thanh âm đối phương thập phần thanh nhuận, xuyên qua điện thoại nghe so với ngày thường nhiều vài phần từ tính, vừa mở miệng liền trêu chọc: “Tiểu Du Du, tách ra chưa đến ba liền nhớ tớ rồi?”
Nhất thời xúc động gọi điện thoại, sau khi thông Thẩm Du lại không biết nói cái gì, cô nghẹn nửa ngày mới nghẹn được câu: “Cậu vừa mới nhắn ba chữ gì đó…”
Thấy cô không tiếp tục nói, Chu Từ Dẫn liền tiếp lời, thanh âm nghe có chút khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Thẩm Du không nói chuyện, bên kia lại tiếp tục nói: “Cậu đi tắm, vừa vặn tớ cũng phải đi tắm, còn không phải cùng nhau sao?”
Che lại mặt bị xông đến đỏ hồng, Thẩm Du thầm mắng trong lòng nghĩ xấu, mất tự nhiên đổi đề tài: “Cậu biết tớ nhà tớ thế nào rồi đi?”
Chu Từ Dẫn “Ừ” một tiếng, vừa định nói cô ngày mai không cần ra đón mình, liền nghe được ở bên kia Thẩm Du nhảy nhót nói: “Vậy ngày mai cậu tự đến nhà tớ nhé? Tớ không ra đón cậu!”
Bản thân mình chủ động muốn vậy như khi cô chủ động đưa ra cảm giác khác nhau hoàn toàn? Nháy mắt tâm tình khó chịu là chuyện như thế nào?
Chu Từ Dẫn có chút biệt nữu nói: “Cậu không nghĩ nhìn thấy tớ sớm một chút sao?”
Vì giấc ngủ tốt đẹp của mình làm bộ không nghe thấy, Thẩm Du cố ý kéo đề tài: “Đúng rồi, khi tới giúp tớ mua một phần bữa sáng ở nhà hôm nay ăn, ngày mai tớ muốn ăn sữa đậu nành cùng bánh quẩy.”
Chu Từ Dẫn đối với loại mệnh lệnh này rất là hưởng thụ, sắc mặt anh khá hơn, nhưng thanh âm vẫn cững ngắt: “Đã biết.”
Nghe nói vậy, cùng anh nói vài câu rồi Thẩm Du kết thúc cuộc gọi. Đi trở về phòng tắm dùng máy sấy làm khô tóc, mới ngồi vào trước bàn học tiếp tục làm đề.
Bởi vì giữa trưa không ngủ trưa, Thẩm Du làm xong bộ bài thi tiếng Anh đôi mắt liền mệt mỏi không mở ra được, cô xoa xoa đôi mắt, mạnh mẽ có chọn đề lý viết ra, sau mới quyết định còn lại ngày mai làm tiếp.
Thẩm Du đi đến trước giường trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt lại, khoảnh khắc mơ màng đột nhiên nhớ tới hành động Chu Từ Dẫn hôm nay, nắm tay cô, còn nói lời ái muội.
Có phải có chút thích cô hay không?
Còn chưa nghĩ thông suốt, buồn ngủ đột nhiên đánh úp, kéo cô vào trong mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Du bị một hồi điện thoại đánh thức, cô có chút bực bội lẩm bẩm một tiếng, liền không có xem điện thoại, nhắm hai mắt liền bấm nhận: “Alo ——”
Âm cuối bị cô kéo dài, thanh âm có vẻ thực ngây thơ.
Thanh âm này chọc đến Chu Từ Dẫn liếm liếm răng hàm, nghe ra cô còn ở trạng thái chưa tỉnh ngủ, cầm lòng không đậu phóng nhẹ thanh âm, sủng nịch nói: “Hiện tại tớ đến cửa hàng bữa sáng kia, mau dậy đi.”
Thanh âm anh ôn hòa như thế làm cho Thẩm Du thực nghe lời, cô ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, liền buông lỏng điện thoại ra, tiếp tục ngủ.
Nghe được bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều, Chu Từ Dẫn nhịn không được nở nụ cười, tắt điện thoại đi vào trong tiệm mua bữa sáng.
Thẩm Du còn đang ngủ nướng thực mau buộc bản thân xuống giường đi rửa mặt cùng thay quần áo, thời điểm xuống lầu vừa vặn chuông cửa vang lên, cô liền chạy chậm đi qua mở cửa.
Nhìn đến biểu tình cô có chút dại ra cùng đầu tóc hỗn độn, Chu Từ Dẫn bật cười đem bữa sáng đặt ở trên tủ giày, sau đó khom lưng thay đổi dép lê trong nhà, anh mới lại cầm túi bữa sáng, một tay khác nắm lấy tay Thẩm Du kéo cô đi tới trước bàn ăn dài ngồi xuống, hai người an tĩnh ăn sáng.
Chu Từ Dẫn thực mau liền giải quyết xong bữa sáng của mình, ngồi đối diện Thẩm Du, một tay chống mặt, liếc mắt đưa tình nhìn cô ăn.
Ánh mắt anh nlàm Thẩm Du có chút mất tự nhiên, cô đột nhiên nhớ tới ý tưởng ngày hôm qua trước khi ngủ, còn chưa có suy xét ảnh hưởng những lời nói này, liền xúc động buột miệng thốt ra: “Chu Từ Dẫn, có phải cậu có chút thích tớ hay không?”
Nghe vậy, biểu tình Chu Từ Dẫn sửng sốt, hiển nhiên chưa có phản ứng lại, sau khi lý giải vấn đề cô hỏi, khóe miệng anh bỗng dưng cứng đờ, trái tim phanh phanh phanh đập nhanh, xấu hổ làm bộ không nghe rõ: “Cậu nói cái gì?”
Thẩm Du mới nói ra liền hối hận, cô lắp bắp bỏ thêm mấy chữ, đông cứng gượng cười: “Cậu, có phải có chút thích, thích làm bạn cùng tớ?”
Sau khi phản ứng lại, Chu Từ Dẫn cũng không biết vừa rồi làm sao, anh gợi khóe miệng lên, vươn ngón tay lau sữa đậu nành dính bên miệng cô, một bộ biểu tình chính trực, nói thẳng không cố kỵ: “Ừm thích.”
Thẩm Du xấu hổ kéo tay anh ra, nhìn anh vẫn một bộ iểu t·ình bằng phẳng kia, cũng không có dũng khí mở miệng hỏi anh trả lời cái vấn đề nào, sợ lập tức bị anh nói bản thân tự mình đa tình.
Nhưng ngữ khí anh quá ái muội, ánh mắt lại quá thâm tình, trên mặt Thẩm Du hiện lên một tầng đỏ ửng, khóe mắt cũng không nhịn được cong lên, làm cô vùi đầu càng thấp, làm bộ nghiêm túc uống sữa đậu nành.
Chu Từ Dẫn nói xong câu nói kia, cảm xúc thẹn thùng như tác dụng chậm đột nhiên mạnh mẽ lên, anh cúi đầu bình phục tâm tình, cảm giác nhiệt độ trên mặt biến mất, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Du.
Thẩm Du còn đang chậm rì rì gặm bánh quẩy, Chu Từ Dẫn nhìn cô vài lần, nhàn rỗi không có việc gì liền nhìn trang trí chung quanh.
Cái phòng này phong cách trang hoàng không quá giống gia viên, so bên kia quá con nít, bên này có vẻ lịch sự tao nhã cùng đại khí không ít.
Nhà ăn kiểu mở, từ nơi này nhìn lại, bên phòng khách có một mặt cửa sổ sát đất thật lớn, xuyên qua có thể nhìn đến những đóa hoa trong viện, lúc này Chu Từ Dẫn mới phát hiện, trong viện còn có một cái bàn ghế đu dây.
Rất nhiều đồ vật không quá giống gia viên, nhưng điểm chung, một mặt trên tường treo đầy ảnh chụp Thẩm Du, còn có nét bút tràn ngập tình yêu viết bên cạnh.
Chu Từ Dẫn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Du, đôi mắt lớn long lanh, cái mũi nhỏ cao thẳng, môi no đủ hồng nhuận, chính là thịt trên mặt phá hủy chút vẻ đẹp, có vẻ chưa thoát hình ảnh trẻ con.
Chú ý anh nhìn chăm chú, cho rằng anh không kiên nhẫn chờ, Thẩm Du có chút ngượng ngùng ăn nhanh hơn, nói: “Cậu chờ một chút, hôm nay tớ nghĩ kỹ rồi, chuẩn bị dạy cậu toán học.”
Thanh âm dễ nghe, thành tích tốt, trong nhà có tiền.
Trong đầu Chu Từ Dẫn điểm giúp Thẩm Du ba cái nhãn, anh đột nhiên không tự tin, há mồm khẩn cầu nói: “Tiểu Du Du, cậu đừng giảm béo đi?”
Thẩm Du uống xong chén sữa đậu nành, nhìn anh kỳ quái hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”
Chu Từ Dẫn ghé vào trên bàn không nói nữa, một bộ đầy ưu sầu.
Còn có thể làm sao, tớ chỉ là sợ cậu trở nên càng tốt, sẽ có người đoạt cậu cùng tớ.
******
Hai người lên lầu, Chu Từ Dẫn nhìn cửa đối diện phòng Thẩm Du, hỏi: “Đây là phòng ba mẹ cậu sao?”
Thẩm Du cũng nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: “Là thư phòng của tớ, bất quá ngày thường không có dùng, chờ ngày mai Dư Âm đến chúng ta liền đổi tới đó ôn tập.”
Chu Từ Dẫn gật đầu, nghe được hai chữ “Dư Âm” mày lập tức nhíu lại, không cao hứng nói: “Không phải cô ta cuối tuần mới lại đây sao? Sao ngày mai tới rồi?”
Thẩm Du vừa mở cửa phòng, vừa nói: “Giống như bản đầu có việc, hiện tại không có việc gì liền trực tiếp lại đây.”
Chu Từ Dẫn không có đi theo vào, mặt chảy dài, hỏi: “Vì sao cậu muốn gọi cô ấy học cùng?”
Ngồi vào bàn học, Thẩm Du cầm một bộ bài thi đặt trước mặt Chu Từ Dẫn, mới nói: “Nhiều người một chút bầu không khí học tập mới tốt được.”
Chu Từ Dẫn còn muốn nói cái gì, liền nghe được Thẩm Du tiếp tục nói: “Trước cậu làm bài thi này, sau đó tớ lại giảng cho cậu, ngày hôm qua lãng phí quá nhiều thời gian, hôm nay bổ sung lại.”
Anh mới vừa giật giật cánh môi lập tức khép lại.
Ở bên người Thẩm Du, Chu Từ Dẫn dễ dàng bị cảm nhiễm, nhìn bộ dáng cô nghiêm túc, anh cũng liền không tự chủ được tiến vào trạng thái học tập. Tới thời gian cơm trưa, hai người ăn vội vàng, cũng không có ngủ trưa.
Vì thế, thời điểm Thẩm Du giảng giải một đề cuối cùng, mới phát hiện Chu Từ Dẫn tay chống trán ngủ rồi.
Biểu tình Thẩm Du lập tức trầm xuống, cô trực tiếp đẩy tay anh, cả người Chu Từ Dẫn liền lập tức bị bừng tỉnh, nhìn Thẩm Du mê mang hỏi: “Làm sao vậy?”
Dùng bút gõ gõ bài thi, ngữ khí Thẩm Du thực không tốt: “Nói cho tớ, thời điểm tớ giảng đề nào cậu ngủ?”
Chú ý tới biểu tình Thẩm Du, Chu Từ Dẫn lập tức quơ quơ đầu, cảm giác thanh tỉnh không ít, mới mặt không đổi sắc nói dối: “Cậu giảng đến đề thứ ba cuối cùng tớ mới ngủ.”
Thẩm Du cười lạnh một tiếng, hàn khí trên người càng nặng: “Tớ còn chưa hỏi đến đề ba.”
Chu Từ Dẫn ảo não nhắm mắt, mắt ngó bài thi, tự hỏi chút, đầy đáng thương kéo kéo góc áo Thẩm Du, thành thật nói: “Đề ba đếm ngược…”
Thẩm Du lạnh mặt kéo tay anh ra, lại lần nữa nghiêm túc nói tri thức vừa rồi lặp lại một lần.
Bởi vì mỗi đề Thẩm Du nhất nhất chỉ ra tri thức bao quát, anh cũng dễ hiểu hơn, cho nên nói xong hai bộ bài thi, cũng đến giờ cơm chiều.
Mặt Thẩm Du không biểu tình thúc giục anh thu thập sách vở, nhìn anh đeo cặp sách lên, duỗi tay kéo cặp sách đẩy anh ra khỏi phòng, một bộ tiễn khách nói: “Đi nhanh lên.”
-----------
Tác giả có lời muốn nói: Còn chậm tìm đường chết..