Lượt xem của khách bị giới hạn

[Hiện đại] Thanh thanh dẫn ngươi - Trúc Dĩ

[Hiện đại] Thanh thanh dẫn ngươi - Trúc Dĩ

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 40
Editor: trucxinh0505

Sắc mặt Chu Từ Dẫn cứng đờ, anh chậm rãi thả chân Thẩm Du xuống, cúi xuống hôn môi cổ cô.

Thực mau, anh liền dừng động tác, thân thể hơi run rẩy, nước mắt mạnh mẽ tràn ra, nhanh chóng rớt xuống trên cổ Thẩm Du.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Du nhìn thấy anh khóc.

Thanh âm khàn khàn mỏi mệt, như đau tới cực hạn, yếu ớt không chịu nổi: “Bởi vì tớ điếc sao?”

Bởi vì tớ điếc, cho nên cậu không cần tớ.

Tâm Thẩm Du như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, đau đớn khuếch tán toàn thân, phảng phất cô cảm nhận được thống khổ của Chu Từ Dẫn, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên, như có thứ gì chặn ở cổ họng, nói không nên lời.

Chu Từ Dẫn quay đầu cắn bả vai cô một cái, thẳng đến nghe được cô hô đau mới dừng lại, ngữ khí mang theo một tia nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói: “Nói chuyện!”

“Cuộc sống của cậu không có tớ, vẫn như trước kia trôi qua thật tốt.” Thẩm Du ách giọng, nghẹn ngào nói, “Mà tớ, không có cậu mới trôi qua không tốt.”

Chu Từ Dẫn ôm lấy mình, bộ dáng như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Nhìn thấy anh như vậy, Thẩm Du khóc càng mãnh liệt, cô đưa tay ôm lấy cổ Chu Từ Dẫn. Chu Từ Dẫn thuận thế ôm eo cô ngồi dậy, thân thể hai người cơ hồ trần trụi, dán bên nhau như hấp thu ấm áp.

Cô thút tha thút thít nói: “Tớ thừa nhận, so với cậu, là tớ cần cậu nhiều hơn.”

Chu Từ Dẫn ôm cô vào lòng, tham lam nghe hơi thở cô. Nghe những lời này, anh dừng một chút, phảng phất nhẹ nhàng thở ra: “Không có tớ, cậu sống không được.”

“Liền tính thính lực hiện tại cậu không tốt, tớ cảm thấy, cậu là người tốt nhất trên toàn thế giới.” Cô khóc cơ hồ thở không nổi, lại nỗ lực đem ý nghĩ mình nói ra, “Cho tới nay, tớ đều ỷ vào cậu thích tớ, mới có thể sống được tùy ý như bây giờ.”

Chu Từ Dẫn nghe cô nói tiếp, ngữ khí đông cứng, so với nghe cô nói, càng như nói cho chính mình nghe: “Cho nên cậu không rời bỏ tớ.”

Lực đạo Thẩm Du ôm cổ anh nới lỏng, thân mình nghiên về phía sau, nhích người lên, dùng tay phải đẩy Chu Từ Dẫn xuống chút, hai người bốn mắt đối diện: “Vậy thử đi, có lẽ làm một bước này, hết thảy sẽ khác.”

Ánh mắt Chu Từ Dẫn đang ấm áp lạnh xuống, cười lạnh nói: “Nếm thử? Đừng có nghĩ.”

Thẩm Du vẫn nghiêm túc nhìn anh, nước mắt như bất tận chảy xuống: “Có lẽ cực hạn không phải tớ, có có nhiều thứ làm cậu động tâm, mà không chỉ có mình tớ.”

Cô nói làm Chu Từ Dẫn đầy mờ mịt: “Cậu làm sao vậy?”

Thẩm Du cười khổ, lời ít mà ý nhiều nói: “Tớ không xứng với cậu.”

“Cậu đừng lấy cái lý do này lừa dối tớ.” Chu Từ Dẫn tức giận trừng mắt, trong lòng mang theo một tia ủy khuất, “Trước kia dáng người cậu mập mạp tớ còn đề phòng cậu thích người khác, huống chi hiện tại.”

Ở trước mặt tình yêu, bất luận người ưu tú cỡ nào, đều sẽ trở nên kém một bậc, đều sẽ tự ti xem nhẹ chính mình.

Tỷ như Thẩm Du, tỷ như Chu Từ Dẫn.

******

Chu Từ Dẫn vuốt ve mặt Thẩm Du, lau sạch sẽ nước mắt cô: “Cho nên vì sao muốn chia tay?”

Nhắc tới cái này, Thẩm Du nguyên bản đã dừng khóc thút thít lại bắt đầu, thanh âm ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành gào khóc.

Chu Từ Dẫn lập tức luống cuống, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an: “Làm sao vậy? Sao lại khóc?”

Cô bỗng nhiên nhớ tới lỗ tai Chu Từ Dẫn, liền mạnh mẽ nghẹn khóc thút thít lại, nói: “Cậu không thích tớ, cậu chỉ thích thanh âm tớ.”

Có lẽ cái tội danh này làm Chu Từ Dẫn thực oan uổng, thái dương giựt giựt, gân xanh đều nổi lên: “Tớ thích thanh âm cậu không sai, nhưng cậu không thể áp cái tội danh này cho tớ?! Hơn nữa, toàn thân trên dưới cậu cái nào mà tớ không thích?”

Bộ dáng anh kích động làm Thẩm Du ngẩng đầu nhìn anh, ngay sau đó ủy khuất nói: “Chính cậu nói…”

Chu Từ Dẫn đã hiểu, thu lại tức giận.

“Thẩm Du, tớ không có khả năng dưới tình huống khó chịu mỗi câu nói đều phải trải qua đại não mới nói ra,” Chu Từ Dẫn đẩy cô ra, sắc mặt càng lạnh xuống, “Cậu có thể nghi ngờ tớ, chỉ có tình yêu của tớ, không thể nghi ngờ nữa phần.”

Nói xong, anh đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Thẩm Du đứng dại tại chỗ nhìn anh trần trụi cứ vậy đi ra ngoài…

Sau đó, anh như rất tức giận đi trở về, nhìn hốc mắt ngấn nước Thẩm Du còn chưa rơi xuống, cả người ngây ngốc ngồi tại chỗ, hỏa khí lớn hơn nữa: “Mẹ nó, cậu cứ chậm rãi ngồi đó khóc đi! Chia tay? Vậy thì chia tay!”

Sau đó cửa đóng sầm một cái thật mạnh.

Thẩm Du: “…”

Cô lập tức phản ứng lại, không kịp mặc quần áo, trực tiếp bọc chăn đi ra ngoài. Cô đi ra phòng khách, nhìn lướt qua, không có. Nhìn giày, vẫn còn. Cô quay đầu, đi qua phòng bên cạnh, nhẹ nhàng vặn một chút, quả nhiên không khóa.

Thẩm Du đi vào.

Chu Từ Dẫn nằm ngửa trên giường, cánh tay che hai mắt, cả người trần trụi, hô hấp nặng nề, hiển nhiên còn đang rất tức giận.

Thẩm Du bò đến trên giường, ngồi xuống trên người anh, theo động tác cô, cái chăn trên người hơi tản ra, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện. Cô mừng thầm nở nụ cười, nhịn không được cúi đầu hôn môi anh.

Chu Từ Dẫn quay đầu đi, thanh âm cứng ngắt: “Đừng chạm vào, đã chia tay đừng dây dưa không rõ.”

Thẩm Du mặc kệ, dịch đầu anh trở về, lại hôn xuống, vừa hôn vừa mơ hồ nói không rõ: “Cậu vừa mới sờ toàn thân tớ, hiện tại đến phiên tớ.”

Hành động này của cô làm Chu Từ Dẫn không tức giận được, thả cánh tay xuống, nghĩ vỗ mông cô một cái thật mạnh trừng phạt, lại bởi vì cô cúi người làm anh nhìn thấy hết không sót gì. Vốn tuổi tác huyết khí phương cương, dục vọng vừa rồi chưa giải tựa hồ tại một khắc này, hàng trăm hàng ngàn tụ tập đến chỗ kia.

Thân thể hai người đều trần trụi, cũng trong khoảnh khắc này, Thẩm Du cảm nhận được độ ấm nóng bỏng của anh. Cô xấu hổ bò xuống, nói vô ngữ: “Cậu hiện tại tức giận còn cứng được.”

Lửa Chu Từ Dẫn tới mau đi cũng mau, anh cười ôm cô trở về, dùng tay cố định giữ chặt cô, không để cô chạy thoát: “Sờ đi, nghĩ sờ chỗ nào.”

Thẩm Du chớp chớp mắt, kích động hỏi: “Thật sự?”

Dáng vẻ này của cô làm Chu Từ Dẫn có dự cảm không tốt, anh giật giật môi, còn chưa kịp thu hồi lời nói, liền nghe được cô không biết liêm sỉ nói: “Mở chân ra đi, tớ đi phòng bếp lấy trái dưa leo, hắc hắc.”

Chu Từ Dẫn: “…”

Anh trở mình, hai người trao đổi vị trí.

Thẩm Du ngửa đầu ngậm lấy hầu kết anh, mút một ngụm, cười hì hì nhìn anh.

Hầu kết Chu Từ Dẫn lăn lộn hai cái, anh mang tay cô vỗ về chơi đùa chỗ của mình, còn uy hiếp nói: “Còn như vậy ngày mai không xuống giường được.”

Uy hiếp này không có tác dụng với Thẩm Du, cô thuận theo không có phản kháng, hai má ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh lóe ánh sáng: “Chu Từ Dẫn, tớ yêu cậu.”

Chu Từ Dẫn đang rất thoải mái, cúi đầu nói: “Nghiêm túc chút.”

Thẩm Du mếu máo: “Tháng này cậu thực hung dữ, tớ còn tưởng cậu không thích tớ.”

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn mở mắt mê mang, không nói gì, há mồm ngậm lấy vành tai cô, ôn nhu liếm láp, tốc độ trong tay nhanh hơn. Chất lỏng nóng bỏng phun ra trong tay cô, anh thở hổn hển lấy giấy ở đầu giường lau khô giúp cô.

Sau một lúc lâu, anh mới hạ giọng, áy náy nói: “Thực xin lỗi, khống chế không được cảm xúc bản thân.”

Thẩm Du lắc lắc đầu, mắt trông mong nhìn anh: “Về sau sẽ không từ bỏ cậu dễ dàng như vậy nữa, dù cậu hung dữ tớ đều không sợ.”

Chu Từ Dẫn cười khẽ, thoả mãn ôm thân mình mềm mại vào trong lòng, cảm giác bị buồn ngủ đánh úp, đang thoải mái cứ như vậy ngủ, cô gái nhỏ trong lòng ngực lại không an phận: “Chu Từ Dẫn, tớ muốn.”

Anh nhắm hai mắt thuận miệng hỏi: “Muốn cái gì? Tớ đều mua cho.”

Cô dùng đầu lưỡi đảo quanh trên người anh, chậm rãi nói ra một chữ.

“Cậu.”

Đôi mắt Chu Từ Dẫn bỗng chốc mở, cái vị trí kia nháy mắt lại đứng thẳng lên. Anh nhíu mày, bất đắc dĩ đẩy đầu cô ra: “Đừng náo loạn, để tớ ngủ một lát.”

Thẩm Du không thuận theo không cào: “Cậu không thể bản thân thỏa mãn đối với tớ như vậy!”

Chu Từ Dẫn đổ mồ hôi: “Ngoan, chờ kết hôn lại nói.”

Những lời này làm Thẩm Du tức giận: “Sao lại như vậy? Nãy cậu làm sao không nói chờ kết hôn lại nói?!”

Chu Từ Dẫn làm bộ không nghe được: “Tốt nghiệp liền kết hôn.”

Thẩm Du trực tiếp xoay người khóa ngồi trên người anh, cúi đầu gặm cắn: “Tớ mặc kệ, tự tớ làm.”

Chu Từ Dẫn bị cô hôn mồ hôi đổ đầm đìa, dùng một tia lý trí còn lại đẩy cô ra, nhìn cô, nghiêm túc lặp lại nói: “Kết hôn lại nói.”

Anh nghiêm trang làm Thẩm Du có chút ủy khuất, cắn môi vô cùng đáng thương: “Tớ muốn đem mình giao cho cậu.”

Chu Từ Dẫn bị dáng vẻ này của cô làm cho ngây người. Cô như bị người nhập hư, lần nữa ngửa đầu hôn hầu kết anh. Anh cả giận nói: “Cậu còn như vậy tớ cáo cậu cưỡng gian đó.”

Thẩm Du hừ cười một tiếng: “Xong việc rồi tùy tiện cậu tố cáo.”

Chu Từ Dẫn cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Không hối hận?”

“Không hối hận.”

-----------------

Tác giả có lời muốn nói: Còn hai chương là kết thúc

Chương trước bị khóa.. Không thấy nhóm tiểu thiên sứ bổ não gì à

Con của ta lại hắc hóa một lần.. Mọi người đừng ghé bỏ nha QAQ

Tóm lại ta cảm thấy sinh bệnh tính tình biến kém là bình thường…

Mà Thẩm Du đại khái có một loại cảm giác được mất

Hơn nữa tại thời điểm này Thẩm Du đề nghị chia tay càng hợp lý QAQ

Ai ta cũng không phải đang giải thích.... 【 che mặt chạy đi
 
Top