Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tổng tài gặp gỡ cún con - Hồ Bất Quy

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tổng tài gặp gỡ cún con - Hồ Bất Quy

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,453
Điểm
113
Chương 70:
Editor: Salad days

Lúc ăn cơm trời vẫn còn sáng, trong Cổ trấn đang nhiều người dần, các quầy hàng mở sạp càng lúc càng nhiều, khách du lịch cũng rộn rộn ràng ràng đi lại, tìm chỗ chụp ảnh, thăm thú. Loại phố cổ này sẽ có không ít cửa hàng truyền thống như nấu rượu, thuộc da,....các cửa hàng này đều được trang trí theo hơi hướng cổ xưa, chạm trổ hoa văn rồng bay phượng múa, trước cửa còn có hai câu đối, biển hiệu sẽ bằng gỗ và khắc nổi tên bằng chữ vàng, hai bên còn treo đèn l*иg màu đỏ.

Hai người bọn cậu đi dạo trên phố, nhìn thấy một cửa hàng trang sức khá thú vị, trong cửa hàng trang trí các loại hoa văn kỳ lạ nhưng uyển chuyển, còn có cả một hồ cá cảnh to. Hề Hòa tò mò bước vào. Trên biển hiệu còn ghi một dòng chữ - "Một khối năm đồng, khoan mười đồng, khắc chữ 30 đồng"

Hề Hòa thấy hứng thú nên liền đi lựa chọn khắp cửa hàng,Trần Thần thấy vậy cũng phụ cậu tìm kiếm, hỏi xem cậu muốn tìm khối đá hình dáng, màu sắc thế nào. Hai người tìm kiếm một hồi, đến khi trời tối dần, Hề Hòa mới thở nhẹ một hơi - "Chọn hai khối này nha"

Ông chủ nhìn thấy - "Ôi chao, cậu bé khéo chọn thế, tôi còn không biết cửa hàng còn có hai khối đá này"

Đây là 2 viên đá, một đen một trắng, viên màu đen thì đen óng trơn bóng, viên màu trắng lại nhẵn nhụi mịn màng, hiếm nhất là ở hình dạng, hai viên đều có một độ cong nhất định, vừa hay có thể khớp lại với nhau giống như hình Bát Quái, vô cùng là trùng hợp từ hình dạng đến màu sắc.

Hề Hòa híp mắt cười, cậu vẫn chưa quen việc nói chuyện với người xa lạ lắm thế nhưng việc này là không thể tránh khỏi, nên cũng phải cố gắng - "Phiền ông khắc chữ giúp con nhé"

Ông chủ gật đầu - "Khắc gì đây?"

Hề Hòa vẫn chưa nghĩ ra, Trần Thần đã chậm rãi nói - "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão. Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm...."

Hề Hòa nghe mà giận - "Đừng nói nữa, chú ấy mới không già"

Trần Thần lại đáp - "Trên núi có cây, cây có cành, lòng ta yêu chàng, chàng nào có hay...."

Hề Hòa tức giận - "Chú ấy biết mà"

Ông chủ lập tức cười, làm Hề Hòa đỏ mặt, lúc này cậu mới phản ứng kịp, liếc Trần Thần một cái rồi vội vã gõ hai hàng chữ trên điện thoại đưa cho ông chủ xem. Ông chủ cầm hai khối đá vào khắc chữ, sau đó xếp ngay ngắn vào hộp.

Đi dạo đến hơn 8 giờ tối thì dẫn đội Lâm Lĩnh đến đón bọn họ. Từ nãy giờ Lâm Lĩnh cứ cách 2 giờ lại gọi một lần làm Trần Thần muốn nổi điên - "Anh cứ đi theo bên cạnh cậu ấy luôn đi, việc gì cứ gọi đến gọi đi mãi thế"

Dẫn đội Lâm Lĩnh là một beta hơn 20 tuổi, vừa đóng cửa xe cho Hề Hòa, vừa ngồi vào chỗ lái - "Là omega thì phải chăm sóc chu đáo, mà đặc biệt là một omega đáng yêu thế này. Lỡ như đảo mắt một cái lạc mất thì sao, lúc đó biết ăn nói sao đây, đúng không, tiểu mỹ nhân?"

Hề Hòa chưa từng được ai dùng giọng điệu ngả ngớn thế này khen mình, mặc dù không phải là kiểu ác ý gì, nhưng nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết đỏ mặt ngồi đó. Dẫn đội Lâm Lĩnh nhìn thấy cậu đỏ mặt trong gương chiếu hậu, liền mỉm cười, lúc này mới khởi động xe di chuyển.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,453
Điểm
113
Chương 71:
Editor: Salad days

Hề Hòa đi chơi bên ngoài, nhìn thấy gì mới mẻ, thú vị cũng không quên chụp lại gửi cho Bùi Nhược Mộc dẫu cậu biết là hắn rất bận rộn thế nên khung chat của hai người giờ đã vô cùng nhiều các hình ảnh, có hình trạm tàu cao tốc, sân thượng của quán ăn, bữa trưa, miếu Thành Hoàng, que kem, Cổ trấn,....nhiều thứ vụn vặt khác nữa.

Hiện bên phía Bùi Nhược Mộc vẫn chưa có phản hồi nên Hề Hòa liền đi tắm, chơi từ trưa đến giờ rồi. Trước khi đi, cậu nhắn một tin cho Bùi Nhược Mộc, hỏi xem có thể video call sau khi tắm xong không, sau đó dự định cởϊ qυầи áo thì đã nghe có tiếng gõ cửa, tiếp đó lại nghe tiếng Trần Thần nói chuyện, rồi lại nghe thấy ai gõ cửa phòng mình.

Trần Thần ở bên ngoài một tay bưng cái khay nhỏ, một tay vẫn nghịch điện thoại, hô to - "Bé ngoan mở cửa cái đi, chú cậu cho người đến đút sữa cho bé đây"

Hề Hòa ngượng ngùng, chạy ra mở cửa - "Sao cậu lại nói thế"

Trần Thần cười haha rồi bỏ chạy.

—-----------------(đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06)---------------------------

Lúc này, ở Xương An, Chu Tiêu Tiêu nhìn thấy Bùi Nhược Mộc lần thứ n bỏ qua lễ phép trên bàn ăn mà cầm điện thoại xem tới xem lui, rốt cuộc nhịn không được - "Là Hề Hòa sao?"

Bùi Nhược Mộc cầm điện thoại, áy náy cười - "Ừ. Đứa nhỏ xưa nay chưa từng ra ngoài, tôi không quá yên tâm"

Chu Tiêu Thiêu thầm nắm chặt tay - "Không phải có đứa nhỏ beta đi cùng sao? Mà em cũng đã có dặn qua chị họ là quan tâm em ấy nhiều một chút, anh không cần lo quá đâu" - Nếu như cả ngày hôm nay hắn không phân tâm mãi nhìn điện thoại thì chắc cũng không cần tăng ca đến giờ, đứa nhỏ này quan trọng đến vậy sao?

Bùi Nhược Mộc lắc đầu - "So với chính mình tự chăm sóc không giống nhau"

Chu Tiêu Tiêu miệng nhanh hơn não nói - "Lúc không có anh, em ấy vẫn ổn thôi"

Bầu không khí ngay lập tức lạnh xuống, Chu Tiêu Tiêu cũng nhận thức được mình lỡ lời nhưng lại không muốn xin lỗi, nếu hai người họ có ý định tiến tới thì Hề Hòa nhất định phải né ra, cái vấn đề mẹ ghẻ con chồng này vô cũng phiền phức. Cô cũng không chịu được việc người yêu của mình lúc nào cũng quan tâm đến một đứa nhỏ 16 tuổi gần thành niên thế này, nhất là khi hắn không có quan hệ máu mủ gì với đứa nhỏ Omega này. (Bà này chưa gì đã mơ cao quá, còn muốn đuổi người ta đi)

Sắc mặt của Bùi Nhược Mộc lúc này không quá tốt, hiển nhiên là cũng không vui - "Tiêu Tiêu, lúc trước đứa nhỏ có hoàn cảnh không tốt, tôi yêu thương như vậy là vì muốn báo đáp cha em ấy cũng là vì muốn bù đắp nhưng năm đó, em so với em ấy lớn tuổi hơn, không nên so đo như vậy"

Chu Tiêu Tiêu cảm thấy tức cười, cái gì đây? Làm như đây là nhường nhịn em trai em gái hay sao? Cô muốn tách Hề Hòa ra chính là vì muốn cùng Bùi Nhược Mộc xác định quan hệ cũng như làm cho hắn nhìn rõ cảm xúc một chút.

Vì vậy, cô lên tiếng - "Nhược Mộc, không cần lừa mình lừa người như vậy. Dù báo đáp hay bồi thường, cũng không tới mức độ như vậy. Trong lòng anh chắc cũng rõ, làm như vậy với một đứa nhỏ là ý thế nào, đứa nhỏ đối với anh suy nghĩ thế nào, người ngoài nhìn vào cũng thấy rõ"

Rồi cô thả lỏng ngữ khí một chút - "Em biết là anh đang giãy dụa, cho nên mới muốn thử cùng em bên nhau, có đúng không? Nhưng như vậy mới đúng, em ấy vẫn còn nhỏ, tâm tư còn thơ dại, cũng chưa từng tiếp xúc với nhiều alpha cho nên không rõ mọi thứ. Nếu anh thích trẻ con, chúng ta có thể cùng sinh mấy đứa mà" (Eo, thao túng tâm lý ghê)

Bùi Nhược Mộc không trả lời, một lúc sau mới mệt mỏi nói - "Tôi đưa em về"

Loại cảm giác bị người khác nhìn thấu này, vô cùng khó chịu. Dù gì hắn cũng chỉ hơn 20, phương diện tình cảm lại trống rỗng cho nên hắn cũng khá hoang mang nhưng đối với sự cường thế của Chu Tiêu Tiêu, hắn lại không thể yêu thích được.

Chu Tiêu Tiêu còn muốn hỏi hắn có muốn đi xem phim không, nhưng lại nuốt ngược vào trong, e rằng phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, cô tự an ủi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,453
Điểm
113
Chương 72:
Editor: Salad days

Bùi Nhược Mộc gọi cho Hề Hòa khi vừa về đến nhà, cùng cậu nói chuyện một lúc, vốn tâm tình còn đang ngột ngạt nhưng khi thấy gương mặt cười đến híp mắt của Hề Hòa thì bỗng tan thành mây khói. Hắn rót một ly rượu, nhàn nhã ngồi trên sô pha, trong lòng ôm cái gối ôm của Hề Hòa, đặt chiếc laptop trên bàn, bên trong laptop là âm thanh vui vẻ của Hề Hòa, cậu đang giới thiệu từng bức ảnh một, Bùi Nhược Mộc cũng thích tất cả các hình mà cậu gửi, dù không đáp lại cậu nhưng hắn vẫn luôn ngồi đó mà lắng nghe cậu.

Hề Hòa ít khi nói nhiều như thế, hiển nhiên là hôm nay rất hưng phấn, thế nhưng cũng khá mệt, cậu vừa nằm trên giường vừa nói chuyện, càng nói âm thanh càng nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn nghe vài âm thanh lẩm bẩm, Bùi Nhược Mộc không còn nghe rõ nữa nhưng vẫn nhìn cậu đến khi cậu hoàn toàn ngủ mất. May mắn là cậu đang để điện thoại nghiêng bên gối.

Gương mặt thiếu niên đặc biệt ngây thơ, hai má thịt núng nính vì nằm nghiêng bị đè nên hơi biến dạng, chiếc miệng nhỏ non mềm hơi hé mở như đóa hoa đào tháng ba nở rộ, da thịt dưới ánh đèn càng thêm long lanh, mơ hồ còn thấy được chiếc xương quai xanh tinh xảo qua lớp cổ áo bị trễ xuống, Bùi Nhược Mộc lẳng lặng nhìn qua màn hình, hô hấp cũng dần gấp gáp....đứa bé này.........Mỗi một sợi tóc của cậu đều như đang lướt qua tim hắn, mỗi một tấc da thịt đều là do hắn tỉ mỉ nuôi dưỡng, hắn biết quá rõ cảm giác khi làn tóc đó lướt qua từng kẻ tay là thế nào, hắn biết quá rõ đôi mắt đó có bao nhiêu đáng yêu, làn da đó mềm mại, nhẵn nhụi thế nào, cảm giác tuyệt vời ra sao....

Thế nhưng hắn cũng vô cùng muốn biết khi ngậm đôi môi non mềm đó sẽ có vị gì? Là vị ngọt sao? Nếu ngọt thì sẽ ngọt thế nào? Có vị sữa không? Tin tức tố của cậu giờ vẫn còn nhạt, nhưng chờ khi cậu lớn rồi thì hương vị đó sẽ trở nên mê hoặc thế nào? Nếu hắn cắn xuống chiếc cổ mềm mại của cậu, dùng răng nanh mà tàn nhẫn cắn xuống, cắn thủng qua lớp da thịt, cắn đến tuyến thể rồi truyền vào đó là lượng tin tức tố sền sệt làm cho cậu phải khóc lên.....

Ly thủy tinh rơi xuống tạo một tiếng vang giòn, Bùi Nhược Mộc đột nhiên tỉnh lại, đỡ trán mà cười khổ, gọi điện cho Trần Thần đến đắp chăn cho Hề Hòa rồi hắn mới vào phòng tắm.

Trong phòng tắm phát tiết xong rồi hắn mới chậm rãi tắm rửa. Trong lòng vẫn luôn nghĩ bản thân có phải điên rồi không, nhưng sau trong nội tâm, mỗi một tế bào thần kinh đều đang giãy dụa bắt hắn nhìn thẳng vào sự thật.

"Được, tôi nhận thua" - Hắn như tự lẩm bẩm với bản thân.

"Tôi yêu em ấy"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,453
Điểm
113
Chương 73:
Editor: Salad days

Kế hoạch tham quan của Hề Hòa và Trần Thần tại N thị đến tận 1 tuần, nên không hề vội vã mà chậm rãi hưởng thụ kỳ nghỉ. Hai người ngẫu nhiên có thể đi dạo khắp nơi trong thành phố, tìm một ít quán ăn của người bản địa để thưởng thức. Trần Thần còn tìm được một chỗ tắm suối nước nóng, nhưng Hề Hòa không vào tắm mà hiện tại đang ngồi nói chuyện điện thoại cùng Bùi Nhược Mộc.

Hề Hòa gần nhất cảm thấy Bùi Nhược Mộc hình như càng lúc càng thích mình, cậu đang tưởng tượng có lẽ kế hoạch theo đuổi của mình đang dần có tác dụng rồi, nhưng cậu cũng không ngờ rằng là Bùi Nhược Mộc đang dự định ngã bài cùng cậu khi cậu về nhà, nếu như biết trước chuyện này chắc hẳn cậu sẽ chạy về ngay mất.

Ngày thứ 5, bọn họ đi leo núi, núi không cao lắm thế nhưng Hề Hòa cũng leo mệt bở hơi rồi, cuối cùng phải ngồi nghỉ một lúc tại bậc thang giữa chừng. Trần Thần bất đắc dĩ nhìn Hề Hòa nói - "Thể lực cậu kém thế"

Hề Hòa lắc đầu, muốn khóc đến nơi, chỉ muốn về nhà ôm chú ngủ thôi, không bao giờ muốn ra ngoài chơi nữa. Hiện tại, cậu đứng lên là hai chân run hết rồi, bước vài bước là như muốn nửa cái mạng. Cậu quả thực có thể lực không quá tốt, lúc trước thì không đủ dinh dưỡng, sau này đã được chăm chút nhưng cậu lại chưa được rèn luyện, cả ngày chỉ ở nhà hoặc đến trường, việc nặng nhọc nhất cậu làm chắc chỉ là nấu cơm.

Trần Thần thở dài - "Cậu không được thế này. Chú Bùi có cơ bụng 8 múi lận đấy, cậu thế này là không tương xứng đấy"

Hề Hòa vốn mặt đã đỏ giờ càng đỏ hơn, rốt cuộc bị Trần Thần khí thế kéo leo lên núi, lúc xuống thì ngồi cáp treo xuống. Thật ra Trần Thần muốn leo xuống nhưng ngại để Hề Hòa một mình, nhưng tình cờ Lâm Lĩnh gọi đến, nói nên để Hề Hòa nghỉ ngơi, anh ta sẽ đến đón, nghe vậy Trần Thần mới yên tâm để Hề Hòa đi cáp treo xuống dưới, còn Trần Thần thì tự leo xuống

Mãi đến khi về khách sạn, Hề Hòa mới cảm thấy được sống lại, cậu chìm vào lớp chăn nệm mềm thơm, dùng sức kéo thân thể đau nhức rồi mới bắt đầu gọi video call.

Khi về đến phòng cậu mãi lo nhào vào giường nằm, cũng như nhớ đến người ở nhà nên không chú ý đến tiếng động "cùm cụp" trong phòng, cũng như không để ý đến tiếng cửa phòng đang được mở.

Mãi cho đến khi bên cạnh giường lún xuống, Hề Hòa mới kinh ngạc nghiêng đầu qua nhìn, cậu đã thấy Lâm Lĩnh ngồi đó, cậu liền chống người ngồi dậy, nghi hoặc mà nhìn anh ta.

Lâm Lĩnh cười cười - "Nay mệt chết rồi đúng không?"

Hề Hòa chưa lên tiếng, cậu không có thói quen cùng 1 người xa lạ chung phòng nên hiện tại cậu đang rất lo lắng.

Anh ta tiếp tục tiến lên, Hề Hòa liền lùi lại nhưng đã bị anh ta bắt được cánh tay, cậu đang mặc áo ngắn tay, nên làm lộ ra phần tay nhỏ xinh, mảnh khảnh. Phần da thịt lộ ra vô cùng mịn màng làm anh ta nhịn không được mà muốn sờ vào, ngón ta cái anh ta di chuyển muốn ma sát lên đó.

Đột nhiên trong không khí phảng phất có một mùi tin tức tố bay đến, Hề Hòa đã hoàn toàn để lộ vẻ sợ hãi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,453
Điểm
113
Chương 74:
Editor: Salad days

Hề Hòa dùng sức muốn rút cánh tay mình lại, phần da lộ ra bị nắm lấy làm cậu có cảm giác buồn nôn, cậu vẫn đang nỗ lực bỏ trốn thế nhưng đã bị nắm lấy vai, một luồn sức mạnh áp đảo cậu xuống giường, dù chăn nệm đều mềm nhưng cậu đột nhiên bị ngã xuống vẫn cảm thấy hơi choáng váng, trong nháy mắt không tài nào thoát ra được, dường như tất cả sự phản kháng đều vô vọng.

Cậu không phải chưa từng gặp qua chuyện này, mà ngược lại cậu đã từng nhiều lần nhìn thấy. Bản thân là một Omega nên luôn bị nhòm ngó. Cậu lúc 10 tuổi đi mua đồ trên phố Lão Hòe đã bị Beta nam không có ý tốt theo đuôi muốn táy máy tay chân rồi, hoặc đi đâu cũng nhận được nhưng ánh mắt tham lam rõ ràng, hận không thể xuyên qua lớp quần áo mà xâm phạm vào da thịt cậu. Cho nên sau đó, Hề Hòa căn bản không dám ra khỏi nhà nữa, ra ngoài đồng nghĩa với việc có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, mà gặp nguy hiểm thì cơ hội phản kháng của cậu gần như bằng không.

Hề Hòa gần như muốn rơi vào vòng xoáy của ký ức, bỗng nhiên lấy lại can đảm, la to lên một tiếng, điên cuồng mà giãy dụa, một cước đã trúng bụng của Lâm Lĩnh. Anh ta ôm bụng ngã ra, cậu chớp lấy cơ hội muốn chạy ra ngoài nhưng Lâm Lĩnh lại phản ứng rất nhanh, một phát nắm được mắt cá chân Hề Hòa kéo về phía anh ta. Hề Hòa quơ quào khắp nơi, một tay ôm lấy chân giường, một tay cào lấy tấm thảm nhưng cuối cũng vẫn bị kéo đi. Trông lúc quơ quào, Hề Hòa vớ được cái đèn ngủ, cậu nhanh chóng nắm lấy, mặc kệ đèn còn vướng dây điện, cậu cầm đèn mà nền anh ta, dù cái chụp đèn rớt trúng cậu, cậu cũng không quan tâm.

Chiếc đèn không nhẹ, Lâm Lĩnh bị nện trúng liền ôm đầu, anh ta không hề nghĩ đến một Omega thoạt nhìn yếu đuối lại còn leo núi cả ngày mà vẫn còn có thể giằng co đến vậy. Mắt thấy Hề Hòa sắp thoát được, Lâm Lĩnh bèn lấy một ống thủy tinh trong suốt trong túi ra, vứt mạnh xuống đất.

Ngay lập tức, tin tức tố Alpha nồng nặc lan ra, Hề Hòa liền mềm nhũn cả người, quỳ rạp trên sàn mà run rẩy. Omega bản năng là thuần phục Alpha đã khắc vào trong gen, giờ phút này Hề Hòa hoàn toàn bị công chiếm đến một ngón tay cũng không động đậy được.

Xong rồi. Hề Hòa tuyệt vọng nghĩ.

Tin tức tố trong phòng ngày càng nồng, Hề Hòa đã hoàn toàn ngã trên đất, cuộn người lại không còn sức lực nữa, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Trần Thần lúc này chắc còn trên núi, ít nhất cũng phải 1 giờ nữa mới về đến. Bùi Nhược Mộc lại cách xa trăm dặm....Không ai có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra trong phòng lúc này....

Ý thức cậu gần như sụp đổ, giống như muốn bay khỏi thân thể, cậu cũng không còn nhìn thấy rõ nữa, ánh sáng dần tắt, toàn thế giới như chìm dần vào bóng đêm..........
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,453
Điểm
113
Chương 75:
Editor: Salad days

"Ầm"

Cửa phòng bị đá văng, ngoài cửa ập vào một luồn không khí sạch sẽ, trong khoảng khắc như giảm đi bớt mùi tin tức tố nồng nặc trong phòng. Hề Hòa như chú cá sắp chết ngợp được trở về nước, liều mạng mà hô hấp, cố giành lấy từng hơi không khí sạch sẽ, ánh mắt cậu vẫn ướt nhẹp vì đẫm nước mắt, cậu hít lấy hít để đến muốn ho khan, thân thể vẫn đang thoi thóp trên sàn, nhìn vô cùng đáng thương.

Ngay lập tức có người đỡ cậu dậy, nhưng tai cậu vẫn ù ù không nghe được rõ âm thanh gì, nhưng cậu cảm nhận được bản thân đang được một lớp khăn mềm quấn lấy. Cậu nỗ lực tìm lại quyền khống chế thân thể, dần mở mắt ra được, cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy chung quanh có đến 7 -8 người, Alpha có, Beta cũng có, có người mặc quần áo an ninh, cũng có người mặc âu phục nhưng cậu không quen ai cả.

Những người đó vây quanh cậu, Hề Hòa vừa có chút tỉnh táo nhưng đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, trong mắt chỉ thấy mấy người mặc âu phục vây quanh, bọn họ như đọc được ý muốn của cậu, dần tản ra để cậu có thể hít thở dễ hơn, cậu mơ hồ thấy một người đang nói chuyện điện thoại, sau đó cậu được bế lên và mang đến phòng bên cạnh.

Rốt cuộc, người dẫn đi hết, chỉ còn lại một bà cô Omega khoảng 40 - 50 tuổi, dì ấy lấy khăn ấm lau hai má cũng tay chân cậu, những vị trí bị đυ.ng chạm được lau qua làm cậu cảm giác đỡ hơn một chút.

Cậu nằm thêm một lúc nữa, cảm giác khó chịu mới bớt một tý, lần này cậu phải tiếp xúc tin tức tố Alpha quá nhiều, quá nồng. Vì tuổi thơ mà tuyến sinh dục của cậu phát triển không thuần thục lắm, nên hiện tại cậu hoàn toàn không có cách nào chống cự với tin tức tố của Alpha.

Bà cô thấy cậu tỉnh, liền hỏi - "Con thấy sao rồi? Muốn uống nước không?"

Hề Hòa gật gật đầu, sau đó ngậm lấy ống hút, hút từng ngụm nước, cảm giác rát cổ họng lúc nãy mới bớt đi, cậu nghi hoặc dùng ánh mắt mà hỏi bà cô.

Bà cô giải thích - "Dì là nhân viên ở đây, rất xin lỗi con, xin lỗi con vì ở đây mà gặp chuyện này. Ngài Bùi đã gọi đến Giám đốc của khách sạn, an ninh khách sạn đã đưa kẻ kia đến đồn khách sạn, còn ngài Bùi thì đang trên đường đến đây"

Trong điện thoại, cuộc gọi video vẫn còn đang mở, đã hơn 1 tiếng rồi, Hề Hòa lúc này mới nhớ rằng trước đó khi vừa về phòng cậu đã gửi lời mời video call với Bùi Nhược Mộc, nhờ vậy mà đã cứu cậu một mạng.

Gương mặt sốt ruột của Bùi Nhược Mộc xuất hiện, âm thanh khàn khàn nói - "Hề Hòa, bảo bối, đừng sợ, chú qua đó ngay bây giờ, máy bay sắp cất cánh rồi, chú phải cúp máy, bé ngoan chờ chú một chút nhé, được không?".

Hề Hòa vốn vẫn đang ổn, không biết sao khi thấy Bùi Nhược Mộc, bao nhiêu oan ức, sợ hãi liền trỗi dậy, liền bắt đầu chảy nước mắt, giọt lớn giọt nhỏ thi nhau tuôn ra.

Cậu mơ hồ gọi một tiếng "Chú", nâng tay lên lau nước mắt làm Bùi Nhược Mộc vô cùng đau lòng, hận không thể lập tức đến bên cậu, thế nhưng máy bay sắp cất cánh, Bùi Nhược Mộc đành dỗ cậu một tiếng "Ngoang" trước khi tắt video call,

Hề Hòa ngơ ngác nhìn video call bị ngắt, liền nằm xuống, cậu vì tiêu hao quá nhiều năng lượng nên đặc biệt thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng thϊếp đi.

Một giấc ngủ này trải qua mơ màng, tuy rằng thân để mệt mỏi đến cực điểm nhưng tinh thần của cậu vẫn còn tỉnh táo nên hơi khó đi vào cất ngủ, mãi chi đến khi nghe được tiếng nói chuyện, cậu mới tỉnh lại.

Lúc này bà cô lúc nãy đã đi rồi, chỉ còn lại Trần Thần ngồi đó. Bùi Nhược Mộc vừa tiến vào, y nhanh chóng đứng dậy từ sô pha, thấp giọng nói "Xin lỗi"

Trần Thần nói giọng hơi khán, ảo não cúi đầu - "Là con chăm sóc cậu ấy không tốt....Con không nên ham chơi...."

Nếu như không phải Hề Hòa vô tình gọi điện thoại thì chắc không ai biết được sự tình đáng sợ này, cũng như không thể ngờ đến được hậu quả sẽ thế nào.

Bùi Nhược Mộc sắc mặt lúc này vô cùng khó chịu, hắn vội đến nhìn Hề Hòa, thế nhưng trong thang máy vẫn không nhịn được mà mắng hai người dẫn đoàn, người phụ trách cũng như giám đốc khách sạn một trận. Nói đến giám đốc khách sạn cũng có hơi vô tội, tuy nhiên khách sạn này bên trong thang máy không có camera, thành ra người để ý sẽ có nhiều cơ hội để làm việc xấu, mà không may nữa là, khách sạn này có mối quan hệ công việc với công ty của Bùi Nhược Mộc. Bùi Nhược Mộc lúc này đang rất nóng nhưng không thể tự dưng chạy đến đốn cảnh sát mà lôi tên kia ra đánh một trận được, vì vậy đành trút giận lên những người này.

"Từ lúc tôi gọi điện đến cho các người, thì mất bao lâu các người mới đến? Tốt nhất là cho tôi một lời giải thích, Omega của tôi ngoài trừ tin tức tốt của tôi, còn lại đều vô cùng bài xích. Các người phải đem việc này làm rõ hết một lần cho tôi" - Hắn đứng ngay cửa, lạnh lùng nhìn qua tất cả mọi người - "Còn nữa, chuẩn bị cho tốt đi, lần này tôi sẽ truy đến cùng"

Người phụ trách chảy mồ hôi ròng ròng, chuyện này thật sự là ảnh hưởng rất nhiều đến danh dự của công ty, nhất là công ty lữ hành. Nếu người bình thường còn có cơ hội ém mọi chuyện xuống, tuy nhiên lần này là Bùi Nhược Mộc, sợ rằng không thể giải quyết êm đẹp được. Thế nên người phụ trách muốn chạy theo, vừa muốn mở miệng đã bị chặn lại: "Cách xa ra một chút, đừng để dọa sợ em ấy"

Mấy người này không thể làm gì nữa, chỉ biết đứng ngoài canh cửa mà thôi. Lúc này, ngoài thang máy "ting" một tiếng, Tiết Đông bước ra, Tiết Đông vừa từ đồn cảnh sát về đây, cô liếc nhìn qua những người đang đứng đây

- -------------------

Do 3 chương này nó liên tục với nhau, nên cố ra được 3 chương luôn cho nóng........
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,453
Điểm
113
Chương 76:
Editor: Salad days

Tiết Đông vừa từ đồn cảnh sát trở về, lúc đến nơi nhìn đám người đang đứng ngoài hành lang, cảm thấy vừa chán ghét vừa thông cảm. Bởi vì, trong báo cáo tình hình lúc đó - Khi phá cửa xông vào có 8 người đến giúp bảo vệ hiện trường, trong không khí lúc đó nồng nặc mùi tin tức tố Alpha, nồng độ cao đến gấp 10 lần so với sức chịu đựng của một Omega bình thường, đã đặt đến mức độ có thể gây ra tổn thương, trên mặt đất lúc đó vẫn còn nguyên lọ thủy tinh chuyên giao dịch tin tức tố bất hợp pháp tại chợ đen. Chưa cần nói đến việc Hề Hòa là một Omega chưa thành niên, chỉ cần tính về việc giao dịch tin tức tố bất hợp phát thì Lâm Lĩnh đã có thể ngồi tù rất lâu rồi.

Cô bỏ qua ánh nhìn của mấy người đang đứng đây, đi thẳng đến gõ cửa phòng, vừa vặn nghe được tiếng xin lỗi đáng thương của Trần Thần.

Bùi Nhược Mộc quả thật rất không vui, hắn giúp đỡ Trần Thần cũng không phải vì lý do cao đẹp gì mấy, trên thực tế, hắn muốn giúp đỡ đều xuất phát từ Hề Hòa, lúc trước là vì muốn cám ơn Trần Thần đã chăm sóc Hề Hòa, sau này là vì Hề Hòa không có mấy bạn bè cùng tuổi, nên hắn hy vọng Trần Thần có thể cùng bầu bạn với Hề Hòa. Nói hơi khó nghe một chút, thì có thể nói là hắn muốn mua người về làm bạn với Hề Hòa, nên lần này đi chơi, hắn cũng muốn Trần Thần phải chăm sóc Hề Hòa một chút, kết quả lại thành ra thế này.

Thế nhưng hắn cũng không muốn cùng 1 đứa nhỏ tính toán, hơn nữa hắn cũng không thể yêu cầu Trần Thần mọi lúc đều theo sát Hề Hòa, nên chỉ có thể răn dạy một chút - "Con lần này thực sự là không tốt, lỡ như Hề Hòa có chuyện gì rồi sao. Dọn đồ đạc đi, cùng chú quay về Xương An"

Trần Thần cũng áy náy mà cúi đầu - "Con xin lỗi chú Bùi, lần sau con sẽ chú ý hơn".

Bùi Nhược Mộc nhàn nhạt nói - "Không có lần sau, chú sẽ tự mình chăm sóc Hề Hòa. Con cũng không cần quá khó chịu, chuyện này không phải hoàn toàn là lỗi của con"

Trần Thần gật đầu, nhìn Bùi Nhược Mộc đi đến bên giường hôn lên trán Hề Hòa một cái, Hề Hòa mơ hồ tỉnh dậy, vươn tay víu lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói - "Không cần trách cậu ấy"

"Ừ, trách chú" - Bùi Nhược Mộc nghiêng người, chậm rãi vuốt vuốt tóc cậu, sợi tóc vừa nhỏ vừa mịn tạo cảm giác vô cùng tốt, Bùi Nhược Mộc lúc này mới cảm nhận được sự nhớ thương của mình đối với Hề Hòa, ngắn ngủi 6 ngày, dù vẫn luôn gọi video thường xuyên, nhưng hắn vẫn vô cùng nhớ Hề Hòa. Hắn không còn dũng khí lừa dối bản thân nữa rồi.

Hề Hòa nhìn lên, nắm lấy tay Bùi Nhược Mộc mà áp lên mặt cọ cọ. Bùi Nhược Mộc tim mềm nhũn, nói - "Chúng ta về nhà thôi"

Tiết Đông cảm thấy lúc này mình không nên nói gì cả, thế nhưng cô không thể không nói, dù sao Bùi tổng vẫn phải biết tình hình trước khi ôm bảo bối của mình về.

Vì thế cô nhẹ nhàng ho khan, lên tiếng - "Sếp, bên cục cảnh sát cần lời khai của Hề Hòa"

Hề Hòa là người bị hại, cũng là người trực tiếp trải qua sự việc, nên lời khai của cậu là phi thường quan trọng.

Bùi Nhược Mộc cau mày - "Để bên Xương An tiếp tục"

Tiết Đông bất đắc dĩ - "Chuyển tỉnh có rất nhiều thủ tục rườm rà, hơn nữa thời gian cũng sẽ kéo dài......"

Không phải muốn nhanh nhanh bắt tên họ Lâm đó sao.

Hề Hòa ngồi xuống, nhích vào trong lòng Bùi Nhược Mộc - "Không sao, con có thể khai"

Trần Thần cũng nói - "Con cũng không về, con ở lại đây, nếu có gì con có thể giúp đỡ"

Bùi Nhược Mộc suy nghĩ một lát, sau đó vẫn đồng ý.

Lúc rạng sáng, Hề Hòa cũng Bùi Nhược Mộc lên máy bay về lại Xương An. Trên máy bay Hề Hòa ngủ rất ngon, không ngồi ở chỗ mình mà nằm trong lòng của Bùi Nhược Mộc, cũng may ghế đủ lớn, nữ tiếp viên cũng chăm sóc họ chu đáo.

Hề Hòa lần này ngủ rất say, đến khi hạ cánh vẫn chưa tỉnh, Bùi Nhược Mộc đành ôm cậu xuống máy bay, đến khi lên xe về nhà Hề Hòa vẫn ngủ một mạch.

Về đến, tài xế thay hắn mở cửa, thang máy vừa mở ra đã thấy một người đứng sẵn đó.

Chu Tiêu Tiêu đứng trước cửa nhà Bùi Nhược Mộc, mắt đỏ ngầu, dung nhan hơi tiều tụy.

Bùi Nhược Mộc sau khi nghĩ thông suốt thì tự nhiên cũng không muốn chậm trễ cô ấy, thế nhưng xuất phát từ áy náy, đã chi trả một ít tiền bồi thường, đồng thời cũng bày tỏ rõ là có thể cho cô ấy một vị trí tốt nhất trong khả năng của cô ấy, đương nhiên vị trí này sẽ không gần gũi hắn, ngoài ra nếu cần nhà, xe,....những thứ khác nều cần, hắn vẫn có thể cân nhắc.

Chu Tiêu Tiêu phẫn nộ, cũng náo loạn một hồi, toàn bộ công ty ai cũng biết, thế nhưng dù gì đây cũng là chuyện tình cảm cá nhân của hai người, cô ta cũng không thể làm gì nhiều hơn, chỉ có thể đi chung quanh tung tin đồn về Bùi Nhược Mộc, nói với mọi người rằng hắn nhận nuôi con trai nuôi rồi giở trò xấu xa. Sau đó, Bùi Nhược Mộc đã phải sa thải cô ta, đồng thời gửi thông báo nội bộ toàn công ty để giải thích mọi chuyện, rằng đó chỉ là danh nghĩa chứ không phải là nhận nuôi thực sự.

Chu Tiêu Tiêu là thư ký về hành chính, mỗi ngày cũng chỉ làm việc vặt, không liên quan gì đến những việc cơ yếu, cho nên có thể sa thải ngay, thế nhưng với một Omega hơn 20 tuổi mà nói, tìm một công việc thích hợp lại lương cao thế này quả thực không hề dễ. Lúc trước là khi công ty Bùi Nhược Mộc còn nhỏ, nên cô ta có thể thành công nhận việc, cô cũng từng bước để đi lên vị trí hiện tại, bây giờ đã bị sa thải, tìm việc phù hợp chắc chắn là không phải dễ dàng, mà ngay trong lúc này lại nghe đến tin tức của Hề Hòa.

Bùi Nhược Mộc không để ý đến cô, chính mình vào nhà, hắn chỉ mở một cái đèn nhỏ ở giữa phòng nhưng Hề Hòa vẫn tỉnh lại. Hề Hòa mê man nhìn bốn phía, nhận ra rằng mình đã về nhà, còn chưa kịp vui mừng đã phát hiện có một người không nên xuất hiện ở đây.

Đêm khuya, mà Chu Tiêu Tiêu sao lại ở đây?

Bùi Nhược Mộc vừa từ N thị về thì cô vào bằng cách nào?

Hề Hòa choáng váng, cậu hoàn toàn không để ý rằng hiện cô ta vẫn còn đang mặc áo khoác ngoài, mà cậu chỉ nghĩ được là....xong rồi, mới đi vài ngày mà đã có người chui vào chỗ trống của mình rồi........

Nghĩ đến vậy, Hề Hòa không thể bình tĩnh được, liền muốn đứng xuống - "Ai cho chị đến nhà tôi? Đi ra ngoài đi"

Chu Tiêu Tiêu thấy cậu vẫn còn tưng bừng nhảy nhót được, nên nhất thời cũng giận dữ, chị họ mình lại nói chuyện này vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn là khó giải quyết nên mới nhờ cô đến hỏi thăm cũng như xin Bùi Nhược Mộc đừng báo cáo công ty du lịch, nhưng bây giờ không phải cậu vẫn khỏe mạnh lắm sao!

Làm sao vẫn còn khỏe mạnh đứng đây, thật đáng tiếc! - Cô độc ác nghĩ.

Cậu một đường được ôm đến nên chân không có mang giày, giờ đang chân trần đứng lên sàn nhà lạnh lẽo. Bùi Nhược Mộc muốn cậu ngồi xuống sô pha, thế nhưng động tác này lại khiến Hề Hòa hiểu lầm - "Chú cản con! Chú đau lòng đúng không, chú còn nói mật mã trong nhà cho chị ấy đúng không?"

Bùi Nhược Mộc vội nói không có, thế nhưng Hề Hòa không nghe lọt vào tai, vừa chịu kí©h thí©ɧ trở về nên giờ như mất khống chế, cậu cầm đồ trên bàn ném ra ngoài, tài xế đứng đó mà run sợ, trốn ra ngoài không dám nhìn vào nữa, thế nhưng Chu Tiêu Tiêu vẫn tiến tới, quát - "Cậu nổi điên cái gì chứ!"

Khay nước, tạp chí, ly nước....tất cả đều bị cậu ném ra ngoài, Hề Hòa quơ quào lung tung, nắm được đồ vật gì cũng đập phá. Bùi Nhược Mộc muốn cản lại, nhanh lẹ nắm được tay của cậu - "Bảo bổi, dừng lại"

Hề Hòa thở hồng hộc - "Chú muốn cùng chị ấy kết hôn đúng không? Con từng nghe chú và cô ấy gọi điện thoại, hai người còn hẹn đi xem nhạc kịch"

Chu Tiêu Tiêu lập tức chen vào - "Đúng đó, là anh ấy muốn cho tôi làm mẹ kế cậu ấy"

Cô ta đã bị đố kỵ che mờ đôi mắt, sớm quên mất mục tiêu hiện tại của mình đến đây là gì, hiện tại, mục tiêu duy nhất mà cô ta muốn đó là làm Hề Hòa ngột ngạt.

Hề Hòa tức điên lên được, muốn lao đến đánh cô ta nhưng đã bị Bùi Nhược Mộc ngăn lại - "Chu Tiêu Tiêu, đi ra ngoài, chuyện của chúng ta sẽ nói sau"

"Chú che chở cho chị ấy! Bùi Nhược Mộc, chú thực sự muốn kết hôn cùng chị ấy?"

Hề Hòa đột nhiên quay lại, ra sức đẩy Bùi Nhược Mộc ngồi xuống sô pha, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay mạnh khảnh của cậu nắm lấy cổ hắn, âm thanh khàn nói - "Con không cho, Bùi Nhược Mộc, chú không được kết hôn, con không cho phép"

- ----------------

Còn cỡ 10 mấy chương nữa là hết rồi nên giờ mỗi chương dài hơn nhiều
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,453
Điểm
113
Chương 77:
Editor: Salad days

Mọi người đều bị hành động này làm chấn động, Chu Tiêu Tiêu hét lên - "Bùi Nhược Mộc, dùng tin tức tố áp chế em ấy đi"

Bùi Nhược Mộc cũng không ngờ cậu hăng hái thế này, đôi bàn tay mềm nhũn nhưng móng tay bấm vào vẫn khá đau, nhưng hắn không thể dùng tin tức tố áp chế cậu, cũng may rằng Hề Hòa không thực sự muốn bóp cổ hắn, vì thế Bùi Nhược Mộc chỉ đưa tay ra, xoa xoa lưng cậu.

Hề Hòa vẫn như phát điên, không ngừng nói - "Không cho phép chú kết hôn cùng chị ấy, con không cho phép, tuyệt đối không...."

Bùi Nhược Mộc rất muốn cùng cậu giải thích thế nhưng lại bị bóp cổ, điều này thực sự là trước đến nay hắn chưa từng gặp phải, nay lại bị chính Omega mình yêu thích giữ lấy cuống họng.

Chu Tiêu Tiêu nhìn đến cũng sợ choáng váng, chú tài xế nghe tiếng động cũng chạy vào, Bùi Nhược Mộc liền xua tay ngăn lại, hắn cảm giác được Hề Hòa dần thả lỏng rồi.

Quả nhiên, Hề Hòa đã buông lỏng tay, cậu nằm nhoài trong lòng Bùi Nhược Mộc, oan ức khóc lớn - "Chú không được cùng chị ấy kết hôn...."

"Được, vậy chú nên cùng ai kết hôn bây giờ?" - Bùi Nhược Mộc xoa xoa cổ của mình.

"Cùng con! Con sẽ chăm sóc chú thật tốt" - Hề Hòa la lên, vừa khóc vừa nói.

Bùi Nhược Mộc xoa xoa lưng cậu, cười nói - "Được"

Buổi tối hôm nay quá hỗn loạn, đồ vật bị Hề Hòa quăng ném vẫn còn ngổn ngang, quần áo Hề Hòa cũng hơi xốc xếch vẫn ngồi trên người Bùi Nhược Mộc, trong đôi mắt vẫn còn óng ánh nước mắt. Hề Hòa ngơ ngác, không biết có nên khóc tiếp nữa hay không.

Bùi Nhược Mộc cười tủm tỉm nhìn Hề Hòa, phát hiện mặt cậu ngày càng hồng lên, lúc này hắn mới chậm rãi dùng tay đỡ lấy gáy cậu, hôn lên môi cậu một cái.

So với hắn tưởng tượng còn muốn mềm mại hơn, ngọt ngào hơn, trong nháy mắt khi hai đôi môi gặp nhau, từng tế bào trong Bùi Nhược Mộc như đang run lên, hắn lúc này mới phát hiện hắn đã khao khát cậu nhiều đến dường nào. Hắn cảm nhận được hai đôi môi ma sát vào nhau, mang đến cảm xúc vui sướиɠ khó tả, khuôn mặt Hề Hòa hiện lên trong tâm trí Bùi Nhược Mộc, từ lúc mới gặp chỉ là một đứa nhỏ yếu ớt, bộ dáng ướt nhẹp nằm trong lòng hắn, đến những lúc cậu cười, cậu khóc, vui vẻ, khi ngủ, khi đọc sách, khi nấu ăn, khi chơi đùa cùng A Hoàng,....

Hắn hơi dùng sức, chính mình cũng không tự chủ mà nhấc cậu lên một chút, ra sức mυ"ŧ lấy đôi môi cậu, hy vọng có thể lấy hết mật ngọt trong đó. Hắn cảm thấy khát vô cùng, sau đó liền dùng đầu lưỡi hé mở miệng Hề Hòa, xẹt qua hàm răng đi vào trong.

Môi lưỡi quất quýt, Hề Hòa lúc đầu hoàn toàn bị động, luống cuống, nhưng học rất nhanh, vì vậy liền biến thành hai bên cùng dây dưa, thậm chí cậu còn bắt đầu cùng Bùi Nhược Mộc truy đuổi. Hai tay cậu phải nắm lấy phần áo trước ngực Bùi Nhược Mộc vì kích động. Bùi Nhược Mộc vẫn một tay đè sau gáy cậu, một tay xoa nắn eo cậu. hai bên đều là lần đầu tiên đắm chìm nên khó mà kiềm chế được, đều không thể giữ lại được sự kɧoáı ©ảʍ điên cuồng của bản thân.

Mãi đến khi Chu Tiêu Tiêu hét ầm lên.

Hề Hòa đột nhiên đẩy Bùi Nhược Mộc ra, thở hổn hển, phải thở một lúc mới phản ứng được những gì đã làm nãy giờ, nhất thời mắc cỡ đến đỏ ửng, đâm đầu vào l*иg ngực Bùi Nhược Mộc mạnh đến làm hắn rên lên một tiếng.

Bùi Nhược Mộc một tay ôm cậu, một tay chống xuống ghế sô pha đứng dậy, nói với tài xế đứng ngay cửa - "Đưa cô ta về nhà"

Chu Tiêu Tiêu sắp điên rồi, lớn tiếng lên án Bùi Nhược Mộc - "Tên tra Alpha, anh là một tên tra Alpha! Lúc trước còn ra dẻ lắm, một bên dây dưa với đứa nhỏ mình nuôi lớn, một bên thì đưa đẩy với nhân viên của mình"

Bùi Nhược Mộc mặt không thay đổi nhìn cô ta, nhưng Hề Hòa lại không nghĩ vậy, giãy dụa từ trên l*иg ngực Bùi Nhược Mộc xuống, đứng trên ghế sô pha chỉ vào cô ta mắng - "Chị im đi, đừng nói bậy bạ, chúng tôi đều là hai bên tình nguyện thì mắc mớ gì đến chị, chị chính là ghen tỵ, chúng tôi lúc ngủ cùng nhau còn chưa có chị, lúc ăn cơm cùng nhau cũng chưa thấy chị, chị mới là người xen vào chúng tôi, chị mới là người quyến rũ sếp của mình!"

Chu Tiêu Tiêu giờ đã đầu bù tóc rối, khuôn mặt dữ tợn nói - "Mày là thằng nhóc thì biết cái gì, Bùi Nhược Mộc chính là tên gian da^ʍ Omega vị thành niên" (Só rì, chỗ này chửi nhau nên đổi xưng hô tý)

Hề Hòa - "Bà già, không chỉ là một nữ Omega hơn 20 tuổi không tìm được Alpha mà còn là một người thiếu kiến thức pháp luật, chúng tôi còn chưa có phát sinh quan hệ gì, chưa có phạm pháp đâu"

Bùi Nhược Mộc - "......."

Tài xế: "........"

Chu Tiêu Tiêu tức đến đau răng, Hề Hòa đứng trên sô pha lôi áo Bùi Nhược Mộc, kéo hắn lại gần rồi hôn một cái thật mạnh lên môi hắn, rồi lại mang theo ý đắc thắng dào dạt nhìn Chu Tiêu Tiêu.

Tài xế cũng nắm được cánh tay Chu Tiêu Tiêu, nhanh chóng kéo cô ta đi.

Hề Hòa vẫn còn hểnh cằm nhỏ, nhìn như chú cún nhỏ đang bảo vệ địa bàn của mình. Bùi Nhược Mộc vỗ mông cậu một cái, vừa mềm vừa căng, độ đàn hồi vừa đủ.

Hề Hòa phục hồi tinh thần, phát hiện mình còn đang đứng trên sô pha, vội vã nhảy xuống.

Bùi Nhược Mộc xưa nay chưa từng thấy bộ dạng này của cậu, cảm thấy khá thú vị, liền nói - "Còn rất hung dữ đấy"

Đầu tiên là tức giận quăng đồ, sau liền nắm cổ hắn, còn chửi nhau rất đanh đá nữa. Đứa nhỏ nhà hắn quả nhiên là là có nội hàm không nhỏ chút nào. Hắn bóp lấy khuôn mặt Hề Hòa - "Không biết là Hề Hòa lại cay như thế đấy"

Hề Hòa ủ rũ đem mặt chôn vào tay Bùi Nhược Mộc, bĩu môi mà không biết nói gì, Bùi Nhược Mộc động viên nói - "Không sao, thỏ cũng biết cắn người mà"

Hề Hòa chậm rãi tỉnh táo lại, mới nhớ tới chính mình đã có bao nhiêu hành động mất mặt, thật sự giống như không được giáo dục, như mấy đứa lưu manh vậy, còn bóp cổ Bùi Nhược Mộc nữa, ngẩng đầu lên lén lút nhìn một cái, quả nhiên đã thấy vết hồng hồng trên cổ Bùi Nhược Mộc, e là ngày mai sẽ bầm tím mất.

Bùi Nhược Mộc thấy được ánh mặt cậu, nở nụ cười - "Không sao, chú rất vui"

Hề Hòa giật mình nhìn hắn, hiển nhiên cảm thấy có chút thần kỳ.

Bùi Nhược Mộc quỳ một chân xuống đất, kéo tay cậu qua hôn một cái - "Hề Hòa đã tuyên thệ chủ quyền rồi, chú rất vui. Thế nhưng lần sau vẫn nên nhẹ nhàng hơn tý, cắn chú cũng được, đánh chú cũng được, nhưng lỡ như bóp chết chú thì khóc cũng không kịp đâu đấy"

- -----------------------------------------

Chúc mừng năm mới các bợn. Chúc m.n năm mới nhiều sức khỏe, mã đáo thành công nha!!

Nhưng mà chương sau có nên đổi xưng hô thành chú - em hông nhỉ? Chắc đổi thử 1 chương nhá
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,453
Điểm
113
Chương 78:
Editor: Salad days

Hề Hòa thực sự muốn tìm cái gối úp mặt vào tự v.ẫn cho rồi, thế nhưng không có cái gối nào ở đây, không thể làm gì khác hơn là nằm nhoài lên vai Bùi Nhược Mộc, Bùi Nhược Mộc thuận thế ôm cậu - "Ngủ trước đi, muộn lắm rồi, em ngày hôm nay cũng mệt rồi"

Hề Hòa lo lắng liếc nhìn khắp nơi đang bừa bộn - "Ngày mai dì đến thì làm sao đây?"

"Không sao đâu"

Hề Hòa cũng không hỏi nhiều nữa, bởi vì cậu rất nhanh đã bị một chuyện khác quan trọng hơn thu hút. Bọn họ bây giờ đã xác định rồi, thế thì tối nay không thể chỉ cùng nhau ngủ bình thường được.

Trần Thần trước đây đã phổ cập kiến thức cho cậu rồi, cái gì cũng cho cậu xem qua rồi, trong đầu Hề Hòa đang bắt đầu tưởng tượng, cậu liếʍ liếʍ môi, cực kỳ mong đợi chuyện phát sinh tối nay, ngay cả khi nhìn Bùi Nhược Mộc cũng nhìn bằng ánh mắt khác hơn bình thường.

Nghe nói là chuyện đó thoải mái vô cùng, thế nhưng cũng có một chút đau, hơn nữa anh trai cũng từng nói là khi bị ký hiệu cũng sẽ đau....Thôi ráng chịu đựng một chút vậy, Hề Hòa còn bày ra bộ dáng anh dũng hy sinh, vừa được ôm đặt lên giường đã bắt đầu cởϊ qυầи áo, cả người trống trơn nằm lên giường giang rộng hai tay chân, sau đó nhắm mắt lại. (Cười ẻ, em bé bạo quá bạo)

Bùi Nhược Mộc nhìn thân thể trắng muốt trước mắt - "......"

Hề Hòa cảm thấy bên giường lún xuống, tim đột nhiên đập liên hồi, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng, vừa căng thẳng cũng vừa chờ đợi, cũng có tý sợ sệt.

Một đôi tay nắm lấy viền qυầи ɭóŧ, tim Hề Hòa như muốn nhảy ra ngoài rồi.

"Tách" - Qυầи ɭóŧ bị bắn trở lại, va vào bụng nhỏ Hề Hòa vang lên 1 tiếng.

Bùi Nhược Mộc lấy chăn bọc cậu lại - "Ngủ"

Hề Hòa đứng hình mất 2 giây mới ý thức được là tối nay sẽ không xảy ra việc gì, làm cậu tốn công nỗ lực nãy giờ, thất vọng mà hỏi - "Cứ ngủ vậy thôi sao?"

"Đúng, em còn muốn làm gì nữa hả?"

Hề Hòa muốn lấy điện thoại - "Em tra một chút, xem nếu em tự nguyện thì có bị gì không?"

Bùi Nhược Mộc dở khóc dở cười, chuyện gì đây trời? Sao lúc bình thường ngoan ngoãn, yên tĩnh mà hôm nay, không nghĩ tới Hề Hòa lại....chủ động đến vậy.

Hắn hít một hơi, đè lại bàn tay đang không an phận của cậu - "Ngủ đi, chuyện này không liên quan đến phát luật, chờ em thành niên rồi nói"

Hề Hòa còn muốn nói nữa, nhưng bị một cái hôn làm choáng váng, kèm theo hôm nay đã thực sự dằn vặt rồi, nên giờ khi nằm xuống, xương cốt trên người thoải mái cộng thêm da thịt được bao bởi lớp chăn mềm, ấm áp, thì cơn buồn ngủ liền kéo đến, cậu không còn xoắn xít chuyện gì nữa, rất nhanh đã thϊếp ngủ đi.

Ngủ thẳng một giấc đến 11 giờ sáng hôm sau mới dậy. Lúc Hề Hòa mở mắt ra, liền cảm thấy hơi kỳ lạ, chuyện phát sinh hôm qua quá nhiều, quá loạn, đến giờ cậu vẫn còn cảm thấy dư vị trong các câu chuyện đó, một hỗn hợp các cảm xúc phức tạp xuất hiện trong cậu, vừa vui sướиɠ, vừa kích động cũng hơi lúng túng, xấu hổ....nói chung là 1 lời khó diễn tả hết.....

"Tỉnh rồi?" - Hề Hòa cảm nhận được lòng ngực ấm áp của Bùi Nhược Mộc, khuôn mặt non mềm của cậu đang kề sát lớp áo ngủ trước ngực của hắn.

Hề Hòa "dạ" một tiếng, cọ cọ vào người hắn, không kiêng dè mà tiếp xúc thân mật, cậu thật sự muốn mãi cùng nằm trên giường mà vành tai tóc mai chạm vào nhau.

Bùi Nhược Mộc cũng không hối cậu, yên tĩnh mà nằm đó, trong phút chốc Hề Hòa lại thấy buồn ngủ, nhưng lúc này truyền đến tiếng ong ong từ máy giặt.

Hề Hòa lập tức nhảy lên - "Dì Trần đang ở bên ngoài"

Bùi Nhược Mộc lưu luyến lướt trên làn da trắng nõn của Hề Hòa - "Đúng vậy"

"Dì....dì....dì sẽ phát hiện mất"

"Sớm muộn gì cũng phải biết, không thể mãi gạt dì. Hơn nữa đây là chuyện tốt sao phải giấu"

Hai người cùng rửa mặt xong xuôi, rồi một trước một sau ra ngoài, Hề Hòa thì trốn đằng sau Bùi Nhược Mộc, cậu cảm thấy cả người hơi mệt mỏi, ê ẩm, ngày hôm qua vừa leo núi lại vừa quăng đồ đạc, tiêu hao quá nhiều thể lực nên giờ nhúc nhích tý cậu cũng thấy ê ẩm.

Cổ Bùi Nhược Mộc vẫn còn vết thương, nên đành tìm chiếc áo cao cổ che lại, bây giờ là tháng 7 mùa hè, thấy thế nào cũng lạ lạ.

Dì Trần đã dọn dẹp trong phòng khách, khôi phục trạng thái sạch sẽ, sáng sủa như mọi khi, chỉ là thiếu đi vài thứ, cũng như bao áo gối trên sô pha cũng được đổi. Lúc này thì dì Trần đang làm đồ ăn trong bếp.

Thấy bọn họ đi ra, dì Trần vui vẻ mà bắt chuyện - "Dậy rồi hả? Bữa trưa xong ngay đây"

Dì Trần lập tức phát hiện dáng đi kỳ lạ của Hề Hòa và cái cổ của Bùi Nhược Mộc, liền trách - "Cẩn thận một chút chứ, sao lại làm phòng khách thành ra thế. Hề Hòa vừa mới nuôi được tý thịt, nếu phải vào bệnh viện thì phải làm sao?"

Hề Hòa mờ mịt, cậu chưa hiểu rõ lắm ý của dì Trần đang nói.

Bùi Nhược Mộc vội ho một tiếng - "Còn chưa sao..."

Dì Trần ngắt lời hắn - "Không được ngại, nếu phải đi bệnh viện thì phải đi đó. Vết xước có thấy máu thì phải sát trùng cho cẩn thận đó"

Bùi Nhược Mộc hiếm khi bị làm cho xấu hổ - "Dì Trần, bọn cháu không phải...."

"Đúng rồi, thuốc.....đã uống thuốc chưa? Dì vừa mới mua kìa, còn để trên bàn, mau rót cho Hề Hòa ly nước uống thuốc đi"

Hề Hòa vẫn mơ hồ - "Uống thuốc gì? Con không có bệnh mà"

Dì Trần đau lòng xoa mặt Hề Hòa - "Con mới bao lớn, không thể mang thai được"

Hề Hòa - "..."

Bùi Nhược Mộc - "..."

Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, Bùi Nhược Mộc bất đắc dĩ lên tiếng - "Dì Trần, chúng cháu chưa có gì thật, em ấy hôm qua bên ngoài chơi hơi nhiều nên mệt mỏi"

Dì Trần nghi ngờ nhìn bọn họ, rồi kéo Hề Hòa qua nhìn sau gáy, thấy chưa có dấu răng nào, lúc này mới yên tâm - "Thì thời buổi này làm gì có chuyện AO đắp chung chăn mà chỉ nói chuyện không làm gì?"

Bầu không khí lại càng xấu hổ, Hề Hòa như trốn luôn đằng sau Bùi Nhược Mộc, thực sự không muốn đối mặt với vấn đề này, rồi đột nhiên cậu mới phát hiện ra là thái độ dì Trần không có gì bất ngờ - "Dì sớm biết rồi sao?"

Dì Trần vừa dọn bàn vừa nói - "Có ngốc mới không biết. Phòng ngủ chính thì đồ đạc không ai động vào, bụi bặm, sữa tắm để cả tháng cũng không vơi, còn quần áo thì để lẫn lớn nhỏ trên sô pha trong phòng ngủ nhỏ, còn sợ dì không biết hả?"

Thật là....Bùi Nhược Mộc nghe xong cũng phát hiện, thì ra bản thân trước nay đều chỉ là tự mình lừa mình, hành vi thế thực sự nhớ lại cảm thấy thật ngu ngốc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,453
Điểm
113
Chương 79:
Editor: Salad days

Sau đó dì Trần liền đi lặt rau, vừa lặt vừa nói - "Mọi người không nói, thì dì cũng không tiện nói nên đành làm bộ không biết. Kỳ thực cũng không có gì phải giấu nhưng giờ biết cũng tốt rồi, hai người không cần chen chúc ở phòng ngủ nhỏ nữa, chuyển về phòng ngủ chính đi. Còn nữa, nhớ mua lại mấy đồ bị hư trong phòng khách.....hai người làm gì mà đồ đạc hư lung tung hết vậy?"

Bùi Nhược Mộc thở không gấp nói - "Không có gì, chỉ là A Hoàng lâu ngày không gặp Hề Hòa nên hơi quậy. Phòng thì cũng không cần thay đổi gì đâu, sẽ chuẩn bị mua nhà mới"

A Hoàng - "..." - Tôi thân là một chú chó có tuổi rồi, làm gì còn sức mà quậy quọ gì nữa.

Nhưng sự chú ý bây giờ đã thành công chuyển hướng.

Hề Hòa giật mình - "Nhà mới?"

Dì Trần dừng tay, hơi xúc động nói - "Căn này cũng ở được mấy năm rồi, khi đó ông chủ còn mang một chút bộ dáng thiếu niên, công ty cũng vừa mới khởi nghiệp, mỗi ngày bận đến không có thời gian về nhà, dì còn phải làm cơm mang đến cho ông chủ, còn ông chủ thì hận không thể làm việc ngày đêm, cơm cũng không có thời gian ăn, lúc đó còn chưa có thư ký hay tài xế........"

"Dì Trần...." - Bùi Nhược Mộc cắt ngang dòng hồi ức của dì ấy, hắn không muốn để Hề Hòa biết nhiều về quá khứ chật vật của mình, hắn hy vọng trong ấn tượng của Hề Hòa về hắn thì hắn lúc nào cũng sẽ là chú Bùi mạnh mẽ, đáng tin, về quá khứ kia thì cậu không cần phải biết.

"Căn nhà hiện tại này còn hơi nhỏ, đường đi lại cũng không tiện mấy, cách công ty và trường học Hề Hòa hơi xa. Vừa vặn lúc đang kỳ nghỉ, có thể lựa chọn rồi cùng trang trí lại phòng"

"Con sao?" - Hề Hòa hai mắt sáng rực, không ai lại không thích tự trang trí phòng của mình, nếu được chính mình tự tay trang trí thì còn gì vui bằng.

"Đúng, chúng ta cùng nhau" - Bùi Nhược Mộc hôn một cái lên gò má cậu rồi trở lại phòng khách mở máy tính làm việc, cũng may lúc tối Hề Hòa vẫn chưa đem máy tính hắn đập nát. Chờ lúc máy tính đang khởi động, hắn tiện tay bỏ đi hộp thuốc trên bàn, hắn một chút cũng không muốn dùng loại thuốc này nữa.

Hề Hòa đói bụng đến run người, vào phòng bếp lấy 2 miếng bánh mì rồi cuộn trong bên người Bùi Nhược Mộc xé từng miếng bánh mì ăn, còn vừa ăn một miếng vừa đút Bùi Nhược Mộc một miếng.

Dì Trần xử lý xong chỗ thức ăn, vừa dọn đồ ăn ra bàn vừa nhìn theo bọn họ và lộ ra nụ cười của mẹ già.

Ăn cơm trưa xong, Bùi Nhược Mộc đi làm. Tiết Đông ở công ty cũng không thể chia sẽ hết công việc của hắn, còn chuyện nhà cửa thì giao lại cho thư ký hành chính mới, sau khi Chu Tiêu Tiêu đi, công ty cũng tìm người mới ngay, khi vị trí này được đăng, có rất nhiều người đã đăng ký nhưng phải qua mấy ngày mới chọn được người vừa ý.

Cuối cùng, Bùi Nhược Mộc bớt được thời gian cùng Hề Hòa đi xem nha và chốt được căn ở Nhã Uyển.

Trong trung tâm thành phố thì kiến trúc tương đối cũ, do nhiều năm rồi không có xây dựng gì nhiều nên nhà mới khá là khó mua. Căn nhà này là do chủ trước xây xong lại có việc ở nơi khác, giờ lại phải đi nước ngoài nên mới muốn bán, nhà trên dưới 2 tầng, tổng cộng 400m2, cầu thang xoáy tròn thông từ trên xuống, còn có một cái sân thượng lớn, đón ánh sáng rất tốt.

Phòng cũng rất đơn giản, nội thất chưa có gì, thế nhưng lại rất vừa ý Hề Hòa, từ khi ở Nhã Uyển về, Hề Hòa vẫn luôn suy nghĩ về thiết kế cho căn nhà - "Trên sân thượng có thể đặt một cái bàn, sau đó trồng thật nhiều hoa, làm thêm một chiếc ao nhỏ, đợi đến lúc rảnh rỗi có thể lên đó ăn uống....Em còn muốn mua một chiếc ghế tựa loại treo nữa, như đan tre ấy, bên trong lót đệm mềm, nhất định là rất thoải mái.....Mua thêm một chiếc giường thật lớn nữa, tốt nhất là vừa vào phòng có thể trực tiếp lên giường, siêu cấp lớn, lăn khắp nơi được, trong phòng cũng trải thảm toàn bộ, như vậy sẽ không cần đi dép sẽ tiết kiệm tiền mua dép nữa, tường cũng không cần sơn, dán giấy dán tường thôi, qua mấy năm nếu không thích có thể đổi đi, em nghĩ phòng khách sẽ theo chủ đề đại dương, trên trần nhà là một chú cá heo bụng trắng....."

Bùi Nhược Mộc bình tĩnh nghe cậu nói, thỉnh thoảng sẽ gật đầu theo, sau đó thừa lúc Hề Hòa đi tắm thì lén chạy ra ngoài gọi điện cho thư ký - "Người thiết kế đã tìm được chưa? Tìm một chỗ uy tín chút, lúc Hề Hòa nói gì đó kỳ quái thì tôi sẽ đồng ý nhưng bên phía thiết kế phải phản đối, hiểu không?"

Thư ký cũng hiểu, bên nhà thiết kế cũng quen với loại yêu cầu này rồi nên dĩ nhiên là từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười nhã nhặn, mưa thuận gió hòa mà thay đổi ý nghĩ của Hề Hòa.

Ba người đang ngồi trong phòng mới ở sân thượng, bầu trời hoàng hôn khá nhu hòa, nắng vàng nhạt bao quanh lớp kính thủy tinh cao hai mét, ngồi từ bên trong vẫn nhìn ra ngoài trời bình thường, còn thấy cả các tòa nhà cao tầng chung quanh.

"Bên trong này có thể phủ đầy lớp đất, trở thành một hoa viên, sau đó dùng đá tạo thành cái ao nhỏ, có thể nuôi cá"

"Đề nghị này rất hay ho, tôi cũng gặp nhiều khách hàng có ý nghĩ thế này, thế nhưng như vậy sẽ tốn thêm tiền cho một người nữa chăm sóc, dù gì ao nước vẫn cần giữ gìn nếu không sẽ có mùi rất khó ngửi, hơn nữa phải định kỳ thay đổi, bằng không thì rong rêu, thực vật trong đó sẽ phá hủy sàn thì sẽ phiền rất nhiều"

Hề Hòa sững sờ - "Thay đổi?".

"Đúng rồi, định kỳ một năm hoặc có khi ngắn hơn, phải thay đổi hết lớp thực vật trong ao, thay luôn cả lớp đá dưới đáy, sau đó lại một lần lót vào lớp mới. Đất có khi cũng phải thay mới, vì có khi đất cũ không đủ dinh dưỡng để nuôi thực vật"

"Nghe phiền phức thật"

Nhà thiết kế cười - "Cũng không đến nổi, dù sao một hoa viên đẹp sẽ khiến cho người xem chịu đựng được mùi nước hôi tanh, mùi phân bón, mỗi lần đi ra vào ban công cũng sẽ mang theo bùn đất, còn phải định kỳ tu sửa..."

Hề Hòa quyết đoán từ chối - "Không được rồi, tôi cảm thấy dùng chậu trồng hoa cũng tốt mà"

Nhà thiết kế gật đầu - "Những loại cây dây leo cũng rất xinh đẹp"

"Phòng ngủ này, tôi muốn một cái giường thật lớn"

"1m8x2m, còn lớn hơn thì có thể đặt riêng"

"Không không, tôi muốn giường có thể phủ kín căn phòng"

Nhà thiết kế rất chuyên nghiệp, không biểu hiện cảm xúc kỳ quái nào, chỉ bình tĩnh ghi ghi - "Rất thú vị, nhưng việc giặt rửa ga giường lại hơi khó khăn đấy, chắc là phải đặt làm riêng một cái máy giặt công suất và dung tích lớn..."

Hề Hòa - "..."

"Hay là giường nước?"

Nhà thiết kế cũng đánh giá một lúc - "Nếu như cậu thích một cái giường ấm áp, thì tôi không đề nghị giường nước nhé"

============================

Từ giờ đến Tết cố xong quyển này nha, còn mấy chương nữa thôi!

Xong để còn qua 2 quyển kia nào~~
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top