Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tổng tài gặp gỡ cún con - Hồ Bất Quy

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tổng tài gặp gỡ cún con - Hồ Bất Quy

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 50:
Editor: Salad days

Lúc Bùi Nhược Mộc chạy đến, Hề Hòa đang co ro trong góc phòng, vừa nhìn thấy người thân, cậu đã nhào vào lòng hắn - "Chú ơi, anh của con, con nhìn thấy anh trai...."

Bùi Nhược Mộc liền nhíu mày.

Thành phố Xương An lớn như vậy, trường có tiếng cũng có đến mấy cái, nhưng mà trường cho Omega chỉ có 1 trường này, cho nên Hề Nhiễm có học ở đây cũng không kỳ lạ, thế nhưng hắn không nghĩ đến là hai người không học chung khu lại có thể gặp nhau, càng không nghĩ đến là Hề Hòa lại có phản ứng lớn như vậy.

Hề Hòa có hơi bình tĩnh lại, nghẹn ngào nói - "Con muốn nói cho anh biết là khi còn nhỏ con không cố ý đẩy anh ra ngoài. Nhưng mà giờ chắc anh hận con mất rồi, sẽ hận con chết mất" - Vừa nói vừa khóc nấc.

Bùi Nhược Mộc cau mày, suy nghĩ rồi nói với giáo viên - "Cô có thể gọi một học sinh đến đây không?"

Hắn là Alpha, tất nhiên là không thể hành động lung tung trong trường Omega được, giáo viên đã mềm mại từ chối - "Xin lỗi anh Bùi, giáo viên chúng tôi có quy định không được phép liên hệ với bên kia"

Bùi Nhược Mộc không thể làm gì khác hơn là gọi cho Phó Lăng Vân. Nửa tiếng sau, Phó Lăng Vân đầu bù tóc rối chạy đến văn phòng trường - "Làm sao vậy anh Bùi, anh đến trường của Tiểu Nhiễm làm gì....ôi trời....sao Tiểu Nhiễm khóc thế này?"

Hắn trừng mắt, đẩy Phó Lăng Vân ra - "Đây không phải Hề Nhiễm"

Phó Lăng Vân trợn tròn 2 mắt, tỉ mỉ nhìn lại, mới thờ dài - "Thực sự là, bạn nhỏ này có quan hệ gì với Hề Nhiễm nhà em vậy, nhìn mà em còn tưởng là em ruột của Tiểu Nhiễm"

Bùi Nhược Mộc nhàn nhạt nói - "Em ấy chính là em trai của Hề Nhiễm, tên là Hề Hòa"

Hề Hòa nhẹ giọng "Dạ" một tiếng, vẫn còn rớt nước mắt, nấc lên 1 tiếng, Bùi Nhược Mộc ngồi trên sô pha kéo cậu vào lòng, nhẹ xoa xoa lưng cậu.

Phó Lăng Vân sợ hết hồn, đầu óc quay cuồng, cũng chưa kịp suy nghĩ, đã miệng nhanh hơn não nói - "Cậu...là người mà Tiểu Nhiễm rất ghét đó sao"

Hề Hòa lại kịch liệt rớt nước mắt rồi.

Bùi Nhược Mộc - "Em im lặng đi"

Phó Lăng Vân vẫn chưa chịu im - "Không phải...ý là hôm trước không phải anh Bùi nói đây chỉ là cậu bé ở cô nhi viện sao, sao tự nhiên lại là em trai của Hề Nhiễm? Tiểu Nhiễm vừa nghe đến tên thôi là đã tức giận vô cùng rồi, giận như có thù gϊếŧ cha vậy, chẳng lẽ là em trai gϊếŧ cha thật sao?"

Hề Hòa khóc muốn ngất rồi.

Bùi Nhược Mộc - "Em đừng nói bậy nữa, cút đi, mau lên..."

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy...sao tự nhiên..."

"Đi ra ngoài nhanh lên.."

Phó Lăng Vân vừa đi ra ngoài đã gặp ngay 1 thiếu nhiên đứng trước cửa.

"Hề Nhiễm, anh...."

"Anh mặc như thế này ra ngoài sao?" - Hề Nhiễm nhìn vào thấy Bùi Nhược Mộc cùng Hề Hòa đáng thương trong lòng Bùi Nhược Mộc, nhưng lại làm ngơ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Lăng Vân, một alpha thân cao mét tám mà giờ chỉ co rút lại như chú chim cút.

"Tóc còn chưa chải, áo thì nhăn, cổ áo còn chưa bẻ..." - Hề Nhiễm đánh vào l*иg ngực hắn 1 cái - "Người trong nhà chết hết rồi sao, mà anh còn dám tới trường em..."

Phó Lăng Vân bị mắng đến đáng thương, tay chân luống cuống chỉnh quần áo, Hề Nhiễm hơi nhón chân chỉnh lại cổ áo cho hắn, sau đó mới nói - "Được rồi, đi về thôi"

Phó Lăng Vân cũng định đi về nhưng bị giáo viên kéo lại - "Nếu anh đây là alpha giám hộ của học sinh Hề Nhiễm thì anh có thể ở lại đây"

Phó Lăng Vân lén nhìn Hề Nhiễm.

Bùi Nhược Mộc - "..."

Hề Nhiễm gật gật đầu - "Vậy thì anh đứng im qua một bên đi"

Hề Nhiễm lại chuyển hướng sang hai người ngồi trên ghế - "Chú Bùi, ngưỡng mộ đã lâu. Hề Hòa...đã lâu không gặp"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 51:
Editor: Salad days

Hề Nhiễm đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Ba năm qua, cậu ngày nào cũng hận Hề Hòa, lúc tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng cũng hận, nhìn thấy Phó Lăng Vân lại càng hận, có lúc chính mình ngồi ngẩn người ra, tích lũy một bụng uất hận trong người.

Nhưng Hề Hòa lại không như vậy, vừa thấy Hề Nhiễm liền bi ai mà nhào vào l*иg ngực của y, bị y nhẫn tâm đẩy ra vẫn tiếp tục nhào vào, lại đẩy một cái, Hề Hòa té xuống, cậu không bỏ cuộc, lại bò lên, mặt dày mà ôm lấy eo y mãi không buông.

Hề Nhiễm bi thương mà cười nói - "Hề Hòa, em cho rằng mình còn nhỏ sao, em cảm thấy mọi việc cứ như vậy mà bỏ qua được sao?" - Y kích động - "Em có biết anh đã phải thể nào không hả Hề Hòa? Anh năm ấy mới 13 tuổi, không sợ hãi sao được! Nhưng anh là anh em, anh phải bảo vệ em, và anh đã bảo vệ em, còn em thì sao hả...?"

Năm đó, vợ chồng Hề Thành bị hại, trong nhà loạn hết lên, người nào cũng chạy khắp nơi cướp đoạt, trong đó bảo vật quý giá nhất không phải là của cải gì mà chính là 2 anh em Omega với dòng gen ưu tú nhất. Biệt thự Hề gia rất rộng, nhiều phòng ốc nhưng không phòng nào là không bị người vào lục soát. Hề Nhiễm lúc đó đem Hề Hòa giấu vào trong phòng sách, phía sau kệ sách, sau đó còn chắn kệ sách rất kỹ rồi mới tìm chỗ khác trốn...

"Đừng sợ, đừng sợ..."

Nhìn thấy anh trai vừa thở hổn hển vừa an ủi, cậu liền dùng sức đẩy ra - "Hề Hòa?"

Hề Hòa không biết dùng sức ở đâu mà lớn vậy, trực tiếp đẩy y ra đến cửa phòng, sau đó liền chạy đi đóng sầm cửa phòng lại, lúc cánh cửa phòng mở ra, là vô vàn âm thanh ầm ầm vọng tới...

Sau đó y bị bắt đi, y quên luôn cả việc phải sợ hãi, chỉ mãi nhớ đến việc mình bị chính em trai yêu thương nhất đẩy ra, rồi tiếp theo, y bị xem như một vật phẩm mà được trưng ra để vô số người nhìn vào bình luận, thưởng thức. Một đám alpha vây quanh y, trong mắt chỉ toàn sự tham lam, dơ bẩn và ô ếu, rồi bị vô số người ra giá, mặc cả. Cuối cùng, mới được một người mua lại đem làm quà tặng lễ trưởng thành cho Phó Lăng Vân...

Bao nhiêu đêm y thức giấc đều nhớ về em trai của mình, nhưng nhớ đến khoảng khắc em ấy thẳng tay đẩy mình đi thì lại lạnh cả người.

Hề Hòa muốn nói chuyện, muốn giải thích nhưng lại khống chế bản thân không được, cứ nấc lên từng tiếng linh tinh. Hề Nhiễm tức giận quát - "Đừng khóc! Muốn nói gì thì nói, ba cũng đã chết rồi mà còn khóc gì nữa"

Hề Hòa thế nhưng lại khóc to hơn nữa.....

Bùi Nhược Mộc thở dài đem Hề Hòa ôm vào lòng, cậu vẫn thút thít mà không chịu buông ống quần Hề Nhiễm, Bùi Nhược Mộc không thể làm gì khác hơn là phải ngồi xổm xuống đất dỗ cậu, dỗ một lúc lâu sau Hề Hòa mới bình tĩnh được đôi chút, cậu vội vội giải thích với Hề Nhiễm - "Em...em không phải....muốn đẩy...anh...mà là...không phải....mà là có....người...ở....là chú Trương...bắt em....là...em không muốn anh bị bắt...."

Hề Hòa lộn xộn nói, nhưng thấy mình không nói được, cậu lại bắt đầu khóc, Hề Nhiễm nhìn Bùi Nhược Mộc, có chút không chịu nổi khi nghe Hề Hòa khóc thảm thiết như vậy..

Lúc đó, chú Trương cũng trốn trong phòng sách, ông muốn mang hai đứa bé nhảy qua cửa sổ để chạy trốn nhưng mà Hề Hòa lúc đó không biết ông là ai, nên chỉ có thể cố đẩy Hề Nhiễm ra, muốn Hề Nhiễm được an toàn mà thôi...

Nhưng sau đó Hề Nhiễm vẫn bị tóm đi, rồi đưa đến cho Phó Lăng Vân, còn Hề Hòa thì bị mang đến khu Đông.

Việc này cũng không thể phân định ai là người may mắn hay ai là người có lỗi đươc.

Hề Nhiễm vẫn cần một thời gian để tiêu hóa được sự thật vừa mới được phát hiện này, nhưng Phó Lăng Vân lại không biết điều.

"Này..." - anh ta che chắn giữa Hề Hòa và Hề Nhiễm, nói - "Nhìn cái gì mà nhìn chứ"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 52:
Editor: Salad days

Hề Nhiễm trước giờ luôn nghĩ những gì mình gặp phải đều là do Hề Hòa, nên y luôn nỗ lực sống tốt, cao ngạo cũng vì muốn Hề Hòa nhìn thấy...muốn nói cho cậu biết rằng, dù bị cậu đẩy ra nhưng y vẫn sống tốt hơn cậu.

Thế nhưng hôm nay y mới biết được, tất cả đều chỉ là một hiểu lầm, còn em trai y vẫn chỉ là một cậu nhóc đáng thương, y không tốt thì em trai y cũng không tốt hơn bao nhiều. May mắn là cậu được Bùi Nhược Mộc tìm được mang về, mà chính y cũng gặp được tên alpha vừa khờ vừa ngốc Phó Lăng Vân nên sống tạm được. Nếu không thì có lẽ suốt đời hai anh em y chắc sẽ không gặp lại nhau được.

Nghĩ đến đây, Hề Nhiễm thở dài một hơi.

Hề Hòa cũng rửa được nỗi oan ức, có thể đến gần anh trai thì liền ôm eo y không rời, Bùi Nhược Mộc nhìn thấy cũng không biết sao trong lòng bỗng cảm thấy chua chua. Đúng là con sói trắng nhỏ, nuôi cậu lâu như vậy, đối xử tốt như vậy, mà giờ nhìn bộ dáng cậu như muốn quên mất hắn là ai rồi.

Hề Nhiễm cũng cảm thấy hơi ngượng nhưng không buông ra được - "Sớm nói rõ ra là được rồi, chỉ biết khóc thôi, bao lớn rồi mà chỉ biết khóc"

Hề Hòa khóc sưng mắt ù ù cạch cạch trả lời - "Em không tìm được anh, em...nhớ anh...thường mơ thấy anh nữa, còn mơ thấy anh trách em.."

Hề Nhiễm cay nghiệt nói - "Anh chính là trách em đó"

"Hu...hu..."

Phó Lăng Vân & Bùi Nhược Mộc.......đừng trêu chọc nữa được không chứ.

"Được rồi, giờ thì không trách em nữa rồi" - Hề Nhiễm sau khi thoải mái rồi cũng bất đắc dĩ, nhìn thấy em trai mình vẫn còn bé thơ thì trong lòng hơi phức tạp.

Hề Hòa ngẩng mặt nhìn y - "Ah...anh ơi, thơm em một cái đi"

Bùi Nhược Mộc: cậu ấy với ai cũng làm nũng vậy được sao chứ.

Hề Nhiễm liền hôn một cái lên trán cậu, sau đó nhịn không được mà ôm vào lòng, cậu bé trong ngực thấp hơn mình nửa cái đầu, trên người cũng sớm mất đi mấy cục thịt úc ích hồi nhỏ. Hề Nhiễm đau lòng, rõ ràng lúc tách ra là y và cậu đều ngang nhau, nhìn không biệt được mà giờ lại không còn giống nữa - "Sao lại gầy vậy chứ? Chú Trương không đối xử em tốt sa?"

Hề Hòa lắc đầu, hạnh phúc mà vùi mặt vào l*иg ngực y - "Chú Trương và chú Bùi đều rất tốt với em, em là nhớ anh đó"

Hề Nhiễm cũng dùng gương mặt cọ cọ vào mặt Hề Hòa. Hai thiếu niên với gương mặt xinh đẹp ôm nhau, cảnh vừa đẹp vừa cảm động, Phó Lăng Vân cũng lén lau nước mắt rồi hướng Bùi Nhược Mộc dang tay - "Anh Bùi, đến, chúng ta cũng ôm một cái đi"

Bùi Nhược Mộc - "Cút"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 53:
Editor: Salad days

Sự việc đã giải quyết xong, Hề Nhiễm phải trở về lên lớp, Hề Hòa vẫn chưa chịu buông y ra, chần chần chừ chừ mãi không chịu buông tay ra, Hề Nhiễm cũng bất đắc dĩ.

"Em sao vậy, cũng không thể đứng mãi trong này được? Đi lên lớp trước đi, tối về nhà anh, được không?"

Hề Hòa hưng phấn gật đầu.

Tối nay, Hề Hòa không về nhà, mà cũng chen nhau trong 1 chiếc chăn với Hề Nhiễm, cả hai cùng tâm sự đến hừng đông mới chịu ngủ.

—----------------

Bùi Nhược Mộc vẫn chưa giải thích được tại sao mình vẫn không về phòng của mình ngủ mà lại ngủ một mình trong phòng Hề Hòa cả đêm, trong lòng thì trống rỗng. Dì Trần cũng đã nói, do Hề Hòa nhận việc nấu ăn nên mỗi ngày 9h dì Trần mới đến sau khi cả 2 đều đi học đi làm, để dọn dẹp vệ sinh, cho nên đên giờ dì vẫn chưa phát hiện cả 2 ngủ chung. Vì vậy, sáng nay ngủ dậy, Bùi Nhược Mộc không nhận được lời chào buổi sáng từ ai, cũng như không có đồ ăn sáng.

Quả thực là gà trống nuôi con quá thảm thương mà.

Cuối cùng, hắn không thể làm gì hơn là đến công ty, nhờ Chu Tiêu Tiêu mua một phần ăn sáng cho hắn. Chu Tiêu Tiêu dù sao cũng là một thư ký không dễ gì mà bồi dưỡng được, cho nên vẫn chưa sa thải được, nửa tiếng sau, cô bưng đến một phần ăn sáng với trứng chiên hình trái tim, bánh mì và mứt hoa quả và một ly cà phê.

Bùi Nhược Mộc đoán chắc là cô đã dùng cái bếp nhỏ ở công ty làm mấy món này.

Hề Hòa cũng rất yêu thích món trứng ốp la,trong nhà có rất nhiều khuôn, còn có thể dùng để phết mứt trên bánh mì, còn có thể dùng cắt xúc xích ra các hình vẽ kỳ lạ khác....

Tối nay hắn nên về sớm một tý để đón cậu tan học mới được.

Bùi Nhược Mộc đợi đến 5 giờ chiều, xuống lầu chuẩn bị lấy xe, còn chưa kịp mở cửa xe đã nhận được cuộc điện thoại từ Phó Lăng Vân.

"Anh Bùi, hôm nay không cần đến đón Hề Hòa nha, cậu ấy sẽ về nhà với tụi em"

Bùi Nhược Mộc - "...."

"Được rồi, nhưng mà em nói với Hề hòa là ngày mai nhất định phải về nhà, lớp phụ đạo thứ 2 đã nghỉ rồi, không thể bỏ lớp thứ 4 được nữa"

Phó Lăng Vân vô tâm nói - "Ai, giỏi quá để làm gì, học nhiều quá cũng đâu làm gì...hơn nữa có Tiểu Nhiễm dạy em ấy cũng được rồi mà"

Bùi Nhược Mộc - "Anh nói, ngày mai phải cho em ấy về nhà"

Phó Lăng Vân - "Được được, được rồi, ngày mai đảm bảo sẽ cho em ấy về nhà mà"

Hề Hòa nhiều năm không gặp Hề Nhiễm, bây giờ vất vả lắm mới giải bỏ hiểu lầm, quả thực là bao nhiêu chuyện cũng nói không hết, nên hai ngày làm sao mà đủ, Trần Thần cũng từng trải qua rồi nên hiểu rất rõ, hỏi Hề Hòa - "Hề Hòa, cậu có quên cái gì không?"

Hề Hòa - "?"

Trần Thần tạch lưỡi 1 cái đầy ám muội. Hề Hòa vẫn mờ mịt trong đầu.

Trần Thần không thể làm gì khác hơn là ngoắc cậu lại, nói nhỏ thủ thỉ bên tai cậu mấy câu.

Hề Hòa - "!"

"Không....không phải.....là...tớ đi mấy ngày nay...quên mất theo đuổi chú ấy rồi"

Trần Thần há mồm nhìn. Chuyện này cũng có thể quên sao chứ!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 54:
Editor: Salad days

Vì để đảm bảo an toàn cho học sinh, trường học cho Omega không có bố trí học buổi tối, nên toàn bộ cấp 2 đều là tan học lúc 5h30, còn cấp 3 sẽ nhiều hơn 1 tiết là 6h20 tan học. Ngày hôm nay, Bùi Nhược Mộc đặc biệt không để tài xế đến mà là tự hắn đến đón, thế nhưng Hề Hòa vẫn chưa chịu về, phải đợi nói vài câu với Hề Nhiễm nữa.

Bùi Nhược Mộc bất đắc dĩ - "Thầy Ôn 7 giờ là đến rồi, chúng ta còn phải ăn cơm nữa"

Hề Hòa không thể làm gì khác hơn là mong mỏi nhìn về cổng trường. Bùi Nhược Mộc nhìn mà lòng có chút đau, đành gọi về bảo dì Trần đừng nấu cơm, hắn định dẫn cậu ăn gì đó gần đây cho tiện. Vừa vặn lúc này, khối cấp 3 cũng tan học, Hề Hòa chạy lại gần, tìm mãi xung quanh mới thấy một thiếu niên giống y cậu, lập tức ngoắt đuôi chạy tới. (Giải thích một tý, Hề Hòa và Hề Nhiễm hiện tại là 16 tuổi, đáng lẽ là học cấp 3, nhưng do Hề Hòa học chậm nên Bùi Nhược Mộc cho cậu học trễ 1 năm, nên vẫn là cấp 2)

"Anh ơi"

Hề Nhiễm đang cùng người bên cạnh thảo luận về việc sắp xếp sân bãi thì nghe thấy tiếng gọi, gương mặt liền dịu lại, giang hai tay ra, người xung quanh nhìn thấy Hề Hòa liền kinh ngạc - "Hề Nhiễm, đây là em trai cậu hả? Đáng yêu quá, mà cũng giống cậu quá"

Hề Hòa cọ cọ trong lòng anh trai mình, cười híp mắt mà nghe người khác khen hai anh em giống nhau, mềm mại gọi một tiếng anh trai, chị gái. Hề Nhiễm xoa xoa lên tóc cậu - "Ngày hôm nay không về nhà cùng anh sao?"

Hề Hòa có chút không nỡ - "Đúng rồi...mấy ngày nay chưa gặp chú Bùi, nên có chút nhớ chú..."

Ah, tại sao lại không thể ở cùng nhà chứ.....

"Umh, đi đi" - Vừa nói vừa đi ra cửa, đã thấy Bùi Nhược Mộc nhìn tới bên này, Hề Nhiễm lễ phép gật đầu 1 cái như chào hỏi - "Hề Hòa khiến chú lo lắng rồi"

Bùi Nhược Mộc bị lạnh nhạt mấy nay, trong lòng cũng còn hơi khó chịu, nghe nói vậy liền nhanh chóng tranh chủ quyền - "Đâu có, ngược lại là bé con hai ngày nay chạy tới nhà cháu, làm mọi người phải tiếp đãi rồi"

Mà vừa lúc tài xế của Phó gia cũng tới, hai bên liền cùng nhau tạm biệt rồi ra về, về đến nhà nghỉ ngơi được một lúc thì Ôn Thiên Dương đến. Hề Hòa trở về phòng học, nhiều ngày không gặp, sắc mặt của Ôn Thiên Dương đã tốt hơn, chắc là bé con ở nhà đã khỏi bệnh. Hai người trước tiên ôn lại các bài tập trên lớp, sau đó lại luyện thêm vài đề thi nữa, Hề Hòa làm bài khá tốt, không cần phải giảng giải thêm nhiều nên buổi học đã kết thúc sớm hơn khoảng 10 phút. Ôn Thiên Dương lại giúp cậu chuẩn bị thêm cho bài ngày mai trên lớp, Hề Hòa giờ đã rầm rì không muốn học nữa rồi.

"Thầy ơi, con gái của thầy đã khỏi bệnh chưa?"

Ôn Thiên Dương cũng không ép buộc cậu nữa, coi như là thưởng cho cậu vì làm bài tốt, cũng tán gẫu với cậu một chút - "Ừ, chỉ là dọc nước một chút nên có hơi sốt" - Khi nói chuyện có mang một tý bất đắc dĩ - "Ba ba alpha của con bé lại không biết làm sao"

Hề Hòa ước ao - "Nhà thầy thật hạnh phúc"

Ôn Thiên Dương nhìn cậu khẽ cười - "Con cũng hạnh phúc mà"

Hề Hòa bẹp bẹp miệng, nghĩ đến công cuộc theo đuổi của mình thật vô vọng, vừa thở dài đã bị Ôn Thiên Dương chặn nói - "Ngài Bùi cũng là một Alpha ưu tú"

Hề Hòa ngẩn người, đột nhiên bị nói làm cậu phản ứng không kịp, giấu đầu hở đuôi mà giải thích - "Không, không phải, chú Bùi là..."

Ôn Thiên Dương cười đến cong mày - "Ừ, ừ, thầy biết rồi"

Hề Hòa mặt đỏ như sắp cháy đến nơi, âm thanh nho nhỏ nói - "Thầy thấy như vậy...có tốt không?"

"Tại sao lại không tốt chứ?"

"Con...con thấy mình cũng không phải là một Omega quá ưu tú. Hơn nữa, mọi người đều xem con như là một đứa nhỏ....chú cũng coi con là đứa nhỏ..." - Cậu đau khổ nắm tóc - "Con cũng đúng là một đứa nhỏ, còn chưa thành niên, đến mùi tin tức tố là gì còn chưa ngửi được"

Ôn Thiên Dương vuốt tóc cậu, ôn hòa nói - "Những điều đó đều không liên quan, mà quan trọng nhất là chỗ này" - y chỉ vào trái tim Hề Hòa - "Nơi này có cảm xúc là được rồi"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 55:
Editor: Salad days

Tuổi trẻ như học sinh là độ tuổi chưa có kinh nghiệm xã hội, đặc biệt ngoan ngoãn như tờ giấy trắng, cho nên rất dễ đặt lòng tin vào một điều gì đó, có thể là một minh tinh nào đó, có thể là một quyển sách, cũng có thể là câu nói của một người nào đó thôi. Và những điều đó sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến độ tuổi này.

Tỷ như Hề Hòa, vốn dĩ còn lo trước lo sau nhưng chỉ nhờ một câu nói của Ôn Thiên Dương mà cậu liền phấn chấn, tìm mọi lý do để hướng đến Bùi Nhược Mộc, vì vậy, trong nháy mắt, Bùi Nhược Mộc đã thấy cậu càng trở nên nũng nịu, dính người, xem ti vi cũng phải ôm, càng đừng nói đến ngủ, nếu không ôm là sẽ không ngủ được. Cứ như vậy kéo dài đến tháng 5, khí trời dần ấm hơn, mặt trời chiếu nắng khắp nơi, chiếu đến người nằm trên giường. Thoáng nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng không thể tưởng được bên dưới lớp chăn là cảnh "xuân" thế nào.

Hề Hòa giờ đã có thể hoàn toàn theo kịp chương trình học, cũng có thể ổn định nằm trong top 10 đứng đầu của lớp. Ôn Thiên Dương liền xin nghỉ, đi về nhà chuyên tâm lo cho sinh mệnh mới của mình. Trương Tương cũng thuận lợi sinh được một Beta nữ, Bùi Nhược Mộc dành thời gian trống cuối tuần để dẫn Hề Hòa đến thăm hỏi.

Phòng sinh mới nên có hơi nóng, Trương Tương vẫn chưa xuống giường được, Bùi Nhược Mộc chỉ đến đưa quà một chút rồi lại quay ra phòng khách ngồi trò chuyện cùng Trương Anh Kiệt, Hề Hòa thì vẫn ở lại phòng để chơi cùng bé nhỏ.

Em bé nhỏ mới sinh vẫn còn hơi hồng hồng, nho nhỏ nằm ngủ trên giường, trên người mặc một bộ quần áo sơ sinh hồng phấn, hai tay nhỏ đặt hai bên, thỉnh thoảng còn vung tới lui.

Hề Hòa nằm nhoài một bên giường em bé, tò mò mà đưa tay sờ sờ lên bàn tay nhỏ bé của em bé, toàn bộ bàn tay của em bé cũng chỉ nắm được một đốt ngón tay của Hề Hòa thôi. vừa mềm vừa ấm.

"Wao, bé nắm tay của con nè" - Hề Hòa nhỏ giọng kêu lên.

Trương Tương ngồi tựa vào đầu giường, cười nói - "Ừ, là bé thích con đó"

Hề Hòa còn đang muốn gọi Bùi Nhược Một vào nhìn, thế nhưng mà chưa kịp mở miệng đã bị bé con nằm dưới chặn trước, bé òa lên khóc tu tu, Trương Tương vội vàng ôm bé lên, sờ sờ bỉm xong mới nói - "Là đói bụng"

Sau đó mới vén áo lên để cho bé con uống sữa,Hề Hòa nhìn mà đỏ mặt chạy vội ra ngoài.

Bùi Nhược Mộc đang bàn chuyện tên đứa nhỏ với Trương Anh Kiệt, nhìn thấy cậu liền hỏi - "Sao không ở trong chơi nữa?"

Hề Hòa xấu hổ, chỉ dám ngồi kế một bên không nói gì, Bùi Nhược Mộc thấy cũng đoán được một chút, chỉ lắc đầu cười nói - "Đúng lúc đi, em gái con còn chưa có tên, con nghĩ sao?"

Hề Hòa mở to mắt - "Con?"

Tên là một chuyện rất quan trọng, Hề Hòa không dám nói bậy, cũng cảm thấy mình không nên lấy tên cho bé con, phải là chú Trương hoặc dì Trương mới đúng chứ.

Nhưng mà chú dì Trương đều chưa ăn học nhiều lại muốn cảm ơn Bùi Nhược Mộc, nên rất muốn được Bùi Nhược Mộc giúp đỡ, vì vậy cứ khăng khăng nhờ hắn đặt tên dùm. Cuối cùng Bùi Nhược Mộc đã chọn được một cái tên cho bé, gọi là Trương Thần Lộ vì bé sinh ra vào giờ Thìn, mà Lộ ngụ ý là một viên ngọc xinh đẹp.

Trên đường về, Hề Hòa vẫn còn bĩu môi nói - "Nhân Nhân nghe cũng hay mà, tên có chữ Thần nghe giống bé trai quá đi, hay là thảo luận thêm chút đi, con thấy còn nhiều tên hay lắm"

Bùi Nhược Mộc vừa lái xe vừa trả lời cậu - "Hiện tại không nên đặt trùng tên trong hộ khẩu....Bà của bé gái có chữ "婉" trong tên rồi, nên không nên phạm kỵ húy được. Hơn nữa còn phải làm khai sinh nữa, nên phải chọn tên nhanh một chút"

Vừa dừng đèn đỏ, Bùi Nhược Mộc nghiêng người nhéo nhéo mặt Hề Hòa một chút - "Chờ sau này Hề Hòa có bé con còn lâu, đến đó là có thể chọn được một cái tên vừa ý rồi"

Hề Hòa trong nháy mắt liền đỏ mặt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 56:
Editor: Salad days

Trời tháng 5 khá đẹp, không quá lạnh nên các cô gái, chàng trai có thể thoải mái mặc trang phục nhẹ nhàng, xinh đẹp, nhưng cũng không quá nóng, lúc đêm xuống thì các Alpha cũng có thể dùng áo khoác của mình khoác thêm cho Omega mình thầm thích. Cho nên Hội trao đổi học sinh trường sẽ tổ chức vào tháng này hàng năm.

Trường này đều là Omega của các gia đình quý tộc, cho nên tìm các Alpha cũng rất môn đăng hộ đối, các Alpha ở các trường nhận được thư mời đều là những Alpha xuất sắc, luận về gia thế hay gien hay ngoại hình đều phải là loại ưu tú. Hội trao đổi học sinh sẽ kéo dài nửa tháng, trường học đều cung cấp đủ phòng ăn, hội trường, cả khu nghỉ ngơi và phòng ở. Hàng năm đều có một nhóm lớn học sinh có thể tìm được đối tượng cho mình vào những ngày này, còn có trường hợp một số Omega sau những ngày hội này sẽ thôi học vì đã tìm được Alpha cho mình, có thể về nhà mà yên ổn chuẩn bị cho cuộc sống sau này.

Tham dự ngày hội sẽ chủ yếu là học sinh cấp 3, có thêm một vài học sinh cấp 2 nếu được người giám hộ đồng ý, còn ai đã có sẵn hôn phu thì sẽ không được tham gia. Với Hề Hòa thì đây là năm đầu tiên cậu đi học, vẫn đang ở cấp 2, cho nên cậu chưa rõ về các quy tắc này lắm, chỉ cảm thấy khu vực diễn ra ngày hội này rất mới mẻ, xa xa nhìn thấy Hề Nhiễm đang nói chuyện với nhiều người thì liền tiến tới gần hỏi chuyện.

Cậu hỏi Hề Nhiễm - "Anh ơi, anh không phải đã lên cấp 3 sao? Anh cũng muốn tham gia hả?"

Chu Vi liền cười lên nói - "Anh trai em mà tham gia là có người giãy lên liền đó"

Hề Nhiễm cũng đỏ mặt, liếc một cái mới quay đầu nói với Hề Hòa - "Anh không tham gia, em....em về nhà hỏi chú Bùi chút đi, tý em lấy tờ đăng ký về, nếu chú đồng ý là em có thể tham gia đó"

Hề Hòa nghe thấy chả thấy vui gì - "Anh không đi, em cũng không đi, em không cần hỏi đâu"

Hề Nhiễm bất đắc dĩ nói - "Anh không đi là vì anh đã được đánh dấu rồi, em năm nay cũng 16 rồi, cũng nên để ý một chút chứ"

Chu Vi kêu 'yooooooo~' một tiếng, Hề Nhiễm nhất thời lại đỏ mặt, nhưng vẫn cố bình tĩnh, từ trong túi lấy ra một tờ đăng ký trống đưa cho Hề Hòa.

Hề Hòa không chịu nhận, nói - "Bị đánh dấu sao? Là ai đánh dấu vậy? Không phải là đủ tuổi rồi mới được đánh dấu sao chứ....?"

Hề Nhiễm lúc này xấu hổ muốn chết rồi, nói chuyện cũng vòng vo, không dám nói thẳng vấn đề - "Còn ai nữa....em chưa được học về sinh lý sao chứ?"

Hề Hòa hoang mang - "Lớp sinh lý của em chưa có nói về vấn đề này...."

Họ cũng quên mất là tuy lớp 9 cũng đã bắt đầu học về sinh lý, tuy nhiên cũng chỉ mới học về thời gian thai kỳ của Omega chứ chưa nói về việc đánh dấu. Thế là Hề Hòa đến giờ vẫn chưa biết rõ về vấn đề này.

Hề Nhiễm nhanh kéo cậu qua một bên, nhỏ giọng nói - "Đủ tuổi đánh dấu cũng được, chưa đủ tuổi vẫn có thể cưỡng ép đánh dấu được, chỉ là quá trình hơi đau đớn hơn một chút chứ không phải là không thể"

Hề Hòa lại lo lắng - "Vậy anh có đau lắm không?" - Liếc mắt nhìn xuống một chút - "Anh không phải sẽ mang thai chứ...?"

Hề Nhiễm sắp nổ tung rồi - "Mau về lớp đi! Có gì muốn hỏi thì em hỏi giáo viên đi! Giờ anh bận lắm"

Thế là Hề Hòa nhanh chóng chạy đi, về lớp cũng quên luôn về tờ giấy đăng ký mà tùy tiện nhét vào một quyển sách bài tập, căn bản là không có ý định hỏi Bùi Nhược Mộc.

Nhưng mà thế sự không đoán được, lúc Hề Hòa đã làm bài tập buổi tối xong và đi tắm, Bùi Nhược Mộc đang kiểm tra lại và ký tên vào vở bài tập thì vô tình tìm thấy tờ đăng ký.

Do dự hồi lâu, mãi đến khi phòng tắm đã tắt nước thì Bùi Nhược Mộc mới nhấc bút lên và điền hai chữ "Đồng ý" rồi ký tên vào tờ giấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 57:
Editor: Salad days

Hề Hòa tắm xong vừa dễ chịu vừa ấm áp thơm ngát bước ra, nhảy tung tăng đến trước bàn học, chen lấn vào với Bùi Nhược Mộc, ghế xoay bị chen đến nhích ra vài cen ti mét, Bùi Nhược Mộc theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy cậu, sợ cậu té xuống từ trên đùi hắn.

Hề Hòa sung sướиɠ đem cái đầu còn ướt mà cọ cọ vào bả vai hắn, y như chú cún con vẫy vẫy bộ lông của mình sau khi nghịch nước rồi khanh khách cười, thế nhưng Bùi Nhược Mộc của chỉ bất đắc dĩ mà xoa xoa tóc cậu rồi đi lấy máy sấy đến sấy giúp cậu.

Hề Hòa ngẩng đầu nhìn hắn, Bùi Nhược Mộc bị nhìn đến có chút hơi cứng đờ, không tự nhiên nói - "Phải mau sấy tóc, muộn lắm rồi"

Hề Hòa vẫn cứ nhìn chằm chằm hắn, không thể không nói, Omega vẫn luôn có những giác quan nhạy cảm, cậu dường như cảm thấy đang có điều gì đó diễn ra, mà Bùi Nhược Mộc bị nhìn đến có chút luống cuống tay chân.

Nhưng dù gì thì Hề Hòa vẫn chỉ mới thiếu niên, nhìn được một chút rồi thôi. Hề Hòa sau đó liền nhăn mặt, không cam tâm mà ngồi yên để sấy tóc. Lúc này cậu đang ở vị trí giữa cái bàn học và Bùi Nhược Mộc, vì vậy mà chỉ mới nhúc nhích một tý thì đã đυ.ng rớt vài thứ bàn. Hề Hòa đành cúi đầu xuống nhặt lên, một lúc sau đó mới ngẩng đầu lên.

"Chú ký vào cái này để làm gì chứ?"

Cậu biết rằng bản thân đang dần mất khống chế, cậu đang muốn khống chế lại cảm xúc lúc này nhưng hình như cậu thất bại rồi, cậu không nhịn được nữa, câu nói tiếp theo cậu vừa đỏ mắt vừa khóc nói - "Chú cũng chưa hỏi rằng con có muốn đi hay không mà" - Cậu đứng đó, l*иg ngực phập phồng, mặt vì tức giận mà đỏ hết lên, miệng nhỏ hé mở mấy lần nhưng vẫn chưa nói được gì nữa, tức đến muốn khóc.

Bùi Nhược Mộc cúi người nhặt giấy lên - "Con không muốn đi sao?"

Hề Hòa chua xót đến trào ra nước mắt, cắn môi không lên tiếng khóc.

Bùi Nhược Mộc thở dài nói - "Con vì sao lại không muốn đi?"

Hề Hòa run run nói - "Chú biết tại sao con không muốn đi mà, chú biết mọi chuyện, chú biết tất cả mà"

Hắn biết tất cả nhưng vẫn lựa chọn ký tên, vấn đề không phải ở chỗ là cậu có muốn đi hay không, mà là hắn có muốn cậu đi hay không. Hề Hòa nghẹn đến đau, tất cả lời nói đều như bị chặn ở cuống họng, một câu cũng không nói được, giận đến run người, chỉ biết đứng đó khóc.

Cậu vừa đau khổ, vừa xấu hổ, chỉ cảm thấy hít thở không thông, một chút cũng không muốn đứng đây và nhìn thấy người này nữa. Cậu hít một hơi sâu, chân đi dép, trên tóc vẫn còn ướt đến kéo cửa muốn đi ra, gió lạnh ập đến xua tan không khí ngột ngạt trong phòng, Hề Hòa giật mình một cái nhưng vẫn bước ra ngoài.

"Đứng lại. Là chú chiều con quá rồi đúng không"

Bùi Nhược Mộc lạnh nhạt nói

- -------------------------------------

Ủa tự nhiên ngược ngang vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 58:
Editor: Salad days

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Hề Hòa dần không quá bài xích tin tức tố của alpha nữa, nhất là của Bùi Nhược Mộc, cho nên hắn không cần phải dùng miếng dán hạn chế nhiều.

Trong không khí phảng phất mùi tin tức tố của alpha, thế nhưng trước giờ đều là một mùi ôn hòa, vừa ấm vừa thoải mái, mùi cây gỗ trầm ấm mà cũng bao dung, trước sau đều làm người ngửi cảm thấy an toàn, giống như là được bao bọc trong không gian an ổn, mặc kệ gió mưa ngoài kia. Nhưng hôm nay, hắn lại trở nên hung dữ hơn, dù không phải là công kích dữ tợn nhưng vẫn đầy sự uy nghiêm, Hề Hòa vừa ngửi thấy liền run rẩy và như đóng băng.

Trong tin tức tố không hề có tý cưỡng chế hay đe dọa, nhưng Hề Hòa ngửi thấy vẫn không nhịn được sợ hãi bởi vì cậu hiểu rõ, cậu hiểu được rằng những gì của cậu hiện tại, cậu làm nũng, cậu đòi hỏi, tất cả đều từ sự chiều chuộng của Bùi Nhược Mộc, và hắn vẫn là một ông chủ của một sự nghiệp lớn ở khu Đông, còn cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ nhát gan đến từ tầng gác mái của khu phố Lão Hòe.

Hiện tại, Bùi Nhược Mộc muốn lấy lại tất cả sao?

Nghĩ đến đó đã làm cậu lạnh cả người, hít thở không nổi, giống như đang từ trong giấc mộng đẹp đẽ mà tỉnh dậy. Cậu lúc này muốn thật nhanh chạy đến bên Hề Nhiễm, dù gì thì bên cạnh người cùng chung huyết thống với mình vẫn an toàn hơn so với những sự chiều chuộng lung lay này. Giờ đây cậu chỉ biết đứng im đó, động đậy một chút cũng không dám.

Bùi Nhược Mộc nhận ra rõ ràng sự lo sợ của cậu, hắn liền hối hận, thật muốn cho bản thân một cái tát. Người là hắn mang về, tất cả cũng là do hắn nuôi dậy thành, nếu là Hề Hòa thích hắn thì cũng không phải do hắn nhân nhượng mà thành sao, mà bản thân giờ đây lại nói ra những lời cay độc với một đứa nhỏ như vậy.

Nhìn đến ánh mắt hoang mang của Hề Hòa, tâm tình cứng rắn vừa mới đó đã rã rụng ngay lập tức, hắn bước đến đóng cửa phòng lại - "Cứ đứng đây làm gì chứ"

Bùi Nhược Mộc kéo tay Hề Hòa lại, cảm thấy nơi đó hoàn toàn lạnh lẽo, hắn đau lòng vô cùng, nhanh chóng bao lại và xoa xoa bàn tay cậu - "Xin lỗi, Hề Hòa, xin lỗi, chú không nên hung dữ, xin lỗi" - Hắn đến gần, ôm cậu vào lòng và hôn lên mái tóc cậu, trong lòng lại tuyệt vọng nghĩ, hắn xong rồi.

Đúng là kiếm củi 3 năm cháy 1 giờ, hắn quả nhiên không đành lòng mà.

Bùi Nhược Mộc một bên âm thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng, một bên nhân cách phân liệt mà bế Hề Hòa ôm vào trong phòng ngủ, Hề Hòa nằm trong lòng hắn, vùi đầu vào hõm cổ, khi ngửi thấy được mùi tin tức tố ôn hòa như ngày thường, cậu đã òa lên khóc thật to.

Lo sợ, oan ức của cậu lúc này bộc phát ra hết, không biết làm gì hơn là vùi đầu vào cổ hắn, chỉ muốn dựa vào một chút tiếp xúc da thịt này mà tìm đến sự an ủi, cậu lại nghĩ đến sự chiều chuộng này, lại cảm thấy mình không thể buông tay được, cũng không muốn chia sẻ nó cho bất kỳ ai khác.

Hề Hòa cố chấp nghĩ.

- -----------------------------

Truyện bắt đầu vào hồi chính rồi, nên giờ tập trung quyển này hơn nhé!!!!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 59:
Editor: Salad days

Lúc trời hừng sáng, Bùi Nhược Mộc giật mình tỉnh dậy, vì hắn cảm nhận được nhiệt độ cao hơn bình thường trong lòng ngực mình.

Hắn hốt hoảng ngồi dậy, Hề Hòa thuận theo động tác đó mà trượt xuống, cuối cùng gối lên phần bụng của hắn, lập tức hấp nóng phần vải vóc xuyên vào da thịt của hắn, Bùi Nhược Mộc nhanh chóng cẩn thận giơ tay sờ lên trán cậu, không ngoài dự đoán, đã sốt cao rồi.

Hề Hòa tuy gầy nhưng thân thể vẫn còn ổn, không thường bệnh vặt, đây hẳn là do hôm qua lúc tóc còn ướt mà đã chịu gió lạnh thổi, Bùi Nhược Mộc hối hận không thôi, nhanh chóng xuống giường đi nấu cháo, lại gọi điện báo nhà trường xin nghỉ. Cháo nấu một lúc đã bay mùi thơm ngào ngạt, mà trong phòng Hề Hòa cũng sắp tỉnh rồi, nửa tỉnh nửa mơ vì sốt mà khó chịu rên một tiếng, hắn không thể làm gì hơn, phải tắt lửa, chạy nhanh xuống lầu mua cháo về để Hề Hòa ăn.

Hề Hòa vẫn còn đang mơ hồ, trên người đột nhiên phát lạnh, đầu cũng nặng nề, còn đau nhức, vất vả lắm mới tỉnh dậy được nên vị giác một chút cũng không có, Bùi Nhược Mộc phải vừa dỗ vừa lừa lắm mới cho thể để cậu ăn vài muỗng, sau đó cho cậu uống thuốc - "Ngủ một chút đi, cảm lạnh thì phải ra mồ hôi mới tốt được"

Hề Hòa mềm nhũn nằm xuống, nhưng ngay lúc Bùi Nhược Mộc đắp chăn cho cậu mà mở mắt, làm hắn sợ hết hồn - "Làm sao vậy?"

Hề Hòa nhìn hắn, giọng hơi khàn và yếu nói - "Con muốn đi học"

Bùi Nhược Mộc bị tinh thần của cậu dọa sợ - "Chú đã xin phép trường rồi, đợi con hết sốt rồi đi học lại, như vậy mới học tốt được"

Hề Hòa lắc đầu - "Không, hôm nay là ngày diễn ra lễ hội, con muốn đi"

Bùi Nhược Mộc - "..."

Hắn thực sự không biết phải làm gì đây!

"Đừng lộn xộn, Hề Hòa đừng làm lẫy với chú được không? Con không muốn đi thì không cần đi, bé ngoan ở nhà nghỉ ngơi nhé"

Hề Hòa có chút muốn được voi đòi tiên, liền muốn khóc - "Chú lúc nào cũng vậy"

Bùi Nhược Mộc thực sự không biết làm sao, liền trực tiếp bỏ dép lên giường, cách chăn đem người ôm vào lòng mà vỗ lưng - "Ngủ ngoan nào"

Hề Hòa tội nghiệp nhìn hắn một chút rồi hỏi - "Chú không đi làm sao"

Bùi Nhược Mộc lại kéo chăn cũng đắp qua người mình - "Không đi, ở nhà với con"

Hề Hòa hiển nhiên là đã vui hơn một chút, nhưng vẫn nhăn mặt, Bùi Nhược Mộc thấy thế, tâm lý vì lo lắng mà trở nên nóng nảy, vươn tay sờ trán cậu, vẫn còn rất nóng, không khỏi tự cười bản thân, thuốc cũng đâu thể hiệu quả nhanh như vậy được.

Hề Hòa cựa quậy, làm nũng nói - "Sờ sờ"

Sau đó nhô đầu lên, thân thể cậu đều được bọc trong chăn, chỉ ngửa cổ dài lên chờ mong, Bùi Nhược Mộc cũng không nhịn được cười, cúi đầu cụng trán với cậu, thời điểm tách ra vẫn không kìm được mà khẽ hôn xuống - "Nóng như vậy rồi mà còn quậy, bao lớn rồi mà còn muốn xoa xoa....Ngủ đi nào"

Hề Hòa vui vẻ mà nằm gọn trong lòng hắn, hiệu quả của thuốc cũng bắt đầu đến, rất nhanh liền nhắm mắt ngủ.

Thế nhưng Bùi Nhược Mộc thì chưa ngủ được, hắn cảm thấy chính mình là đang ôm một củ khoai nóng trong tay, đẩy ra thì hắn không nỡ, nhưng lại tiếp tục như vậy thì quả thật không được. Hắn vốn dĩ nên đặt mình trong vị trí là trưởng bối, phải đem Hề Hòa như con trai mình đối xử.....Có đúng như vậy không? Trong lòng hắn tự hỏi, như bây giờ, gặp nhau là hôn, ôm ấp nhau, còn cùng nhau ngủ cùng trên giường, loại tình huống này phải giải thích thế nào chứ.....

Trong lòng hắn cũng đang sốt ruột muốn chết rồi.....Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra..........
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top