Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

[Đam mỹ] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 60: Công chúa nhỏ (3)
Editor: trucxinh0505

"Nếu điều đó giúp bạn cảm thấy dễ chịu hơn thì mọi người trong quán cà phê này đều đã phải đối mặt với một trong những tính khí nóng nảy của cô ấy. Cô ấy thường làm rất nhiều những điều như thế. Thông thường, cô ấy sẽ trông giống như một người bế tắc, không coi bạn là bạn." Nhận yêu cầu của cô ấy cho đến khi bạn bỏ cuộc và giao cho Liam," Nói đến đây, cô vẫy ngón tay trước mặt Aki, "Cô ấy sẽ hành động ngọt ngào, xinh xắn và đáng yêu. Đối với mọi thứ mà Liam giới thiệu cô ấy đều ổn. Và à, kiểu như chúng ta có thể loại bỏ một khách hàng kén chọn phải không? Cô ấy đang trả tiền và là khách hàng thường xuyên..." Alex gần như không nói nên lời nên Aki phải nghiêng người một chút. "...mặc dù tôi ước gì mọi người sẽ không nghĩ rằng việc trở thành khách hàng thường xuyên, coi nơi này là của họ, nhân viên nơi này như người hầu của mình, bạn hiểu tôi đang nói gì không?"

Aki gật đầu. Một số người hành động như thể họ sở hữu tất cả mọi người và những người khác phải đáp ứng mọi ý tưởng bất chợt của họ. Anh đã phải học nó một cách khó khăn.

"Vậy tại sao cô ấy lại tiếp tục quay lại đây?" Anh hỏi.

"Liam." Alex nhún vai như thể đó là câu trả lời duy nhất cho câu hỏi của anh và có lẽ là như vậy.

“Có lẽ tôi không may mắn khi rơi vào tâm trạng của cô ấy,” Aki nói.

Alex lại nhăn mặt. "Không. Tôi không nghĩ vậy. Cô ấy nhắm đến bạn vì Liam đích thân dạy bạn. Giống như cô ấy có lãnh thổ hay gì đó. Nhưng dù sao," Cô ấy lại cười toe toét, "Hãy uống nước và nghỉ ngơi đi."

Trong lúc vội vàng cầm chiếc cốc và nghỉ ngơi đã chờ đợi từ lâu, Aki va chân vào một góc và suýt ngã xuống, chân anh khập khiễng vì thiếu sức lực. Anh ngạc nhiên đến mức vẫn mở to mắt nhìn Alex trước mặt.

Sẵn sàng chấp nhận ôm lấy sàn nhà lạnh lẽo, thay vào đó, tầm nhìn của anh lại hướng lên trên. Anh muộn màng nhận ra mình đang được nâng lên. Với một cử động hơi điên cuồng, anh vặn vẹo cơ thể và cảm thấy khó thực hiện được với hai cánh tay vòng quanh eo và cánh tay bị kéo lên. Aki đỏ bừng mặt và anh có thể cảm thấy nó lan lên tai và cổ mình.

"Trời ạ. Cậu ổn chứ?" Liam hỏi sát vào tai Aki. Anh giữ Aki nhưng không buông ra ngay khi Aki đã đứng thẳng lên rồi.

"Tớ ổn!" Aki nhăn mặt trước giọng nói the thé của anh. "Tớ-- đầu gối của tớ tê cứng trong giây lát, nhưng giờ ổn rồi."

"Cậu có chắc không đó?" Liam nhìn anh từ đầu đến chân, kiểm tra xem có điều gì không ổn hay không.

Aki gật đầu, hơi háo hức muốn thoát khỏi Liam.

Những lời Alex nói về Công chúa nhỏ và phản ứng của cô với Liam vẫn còn in sâu trong tâm trí anh.

Nhưng Liam lại có ý khác khi kéo Aki lại gần hơn. Đó là một chuyển động tinh tế mà có lẽ người khác không thể nhận ra nhưng Aki vẫn cảm thấy sự kéo nhẹ đó. Có lẽ nó nhằm mục đích trấn an nhưng nó lại mang đến cho Aki nhiều cảm xúc khác nhau. Anh kinh hoàng, xấu hổ và sợ ai đó hoặc bất kỳ ai trong số ít khách hàng này có thể nhìn thấy những gì đã xảy ra và sẽ hóa thành Công chúa nhỏ tiếp theo.

Tuy nhiên, một phần nhỏ trong anh lại thích thú với sự ấm áp đó, sự đảm bảo đó, sự quan tâm đó, điều mà trước đây anh chưa bao giờ có được. Được thôi, có lẽ phần đó cũng không hề nhỏ, phần đó bắt đầu khiến anh cảm thấy hoảng sợ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 61: Jun biết
Editor: trucxinh0505

"Vậy cậu định về nhà à? Hay cậu định học ở thư viện?" Jun chọc vào cánh tay Aki.

Khoảnh khắc giáo sư của họ rời khỏi phòng, Aki gục đầu xuống bàn, hy vọng đôi mắt còn lại không nhíu lại. Trước câu hỏi của Jun, anh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, chớp mắt xua đi cơn buồn ngủ. Nhưng quá buồn ngủ, anh không nghĩ ra được câu trả lời chỉ có thể càu nhàu với bạn rồi gục đầu ngủ tiếp.

Anh nghe thấy Jun thở dài.

"Mà dạo này điều gì khiến cậu mệt mỏi thế? Học nhiều quá à?" Có một khoảng dừng nhẹ và Aki cảm thấy một cú đấm nhẹ vào cánh tay mình. "Này! Bạn không tiệc tùng nữa phải không?"

Bực mình vì giấc ngủ bị quấy rầy, Aki cau mày với Jun, anh bạn này vẫn đang tiếp tục lạm dụng xoa bóp cánh tay anh. "Bình tĩnh đi, được không? Tớ không tiệc tùng. Tớ chỉ... mệt mỏi vì làm việc."

Jun nhướng cao mày.

Aki muốn bật cười nhưng anh biết mình sẽ nhận thêm một cú đấm nữa và lần này sẽ không nhẹ đâu.

Biết Jun sẽ không để mình yên, anh từ bỏ giấc ngủ. Thay vào đó, Aki lấy đồ của mình và đi theo Jun ra ngoài hội trường.

Dù mệt mỏi nhưng Aki vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Gần đây anh ấy cảm thấy thực sự thoải mái mặc dù lịch trình của anh bao gồm ở nhà, trường đại học, quán cà phê và những người anh gặp là Liam, Jun. Liam, nhân viên của Lava Java. Liam.

Trước đây, anh từng nghĩ mình sẽ bỏ lỡ cuộc đời nếu không tham gia cùng Zy và những cuộc phiêu lưu của bạn ấy. Anh nghĩ Zy đang cho anh thấy thế giới nhưng thực tế, anh ấy đã giới hạn thế giới của Aki. Điều đáng buồn là Aki lại tự cho phép mình bị giam cầm trong một không gian chật hẹp.

"Bạn đang làm việc. Ở đâu vậy?" Jun hỏi.

"Tại một quán cà phê."

Jun lắp bắp "Lĩnh vực liên quan đến dịch vụ khách hàng sao? Bây giờ, đó là một cảnh đáng xem. Bạn phục vụ mọi người như thế nào?" Anh ta cười khúc khích.

"Tôi biết mà," Aki đảo mắt. “Và bây giờ cậu có thể ngừng cười được rồi,” nhưng điều đó chỉ khiến cho Jun cười lớn hơn.

Bỏ qua anh ta, Aki kiểm tra điện thoại và thấy tin nhắn của Liam và Mia. Liam nhắn tin cho Aki rằng hôm nay anh phải thay ca nên họ không thể học cùng nhau.

"Thay vào đó tớ có nên học với bạn không?" Aki lơ đãng hỏi khi anh mở tin nhắn của Mia trên nhóm trò chuyện của họ.

"Sao thế, bạn trai cậu bận à?"

"C-cái gì!?" Aki ngước lên đúng lúc Jun che giấu nụ cười tự mãn của mình và làm ra vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng anh ta không giấu được giọng điệu trêu chọc.

"Bạn đang đỏ mặt."

"Câm miệng." Aki bận rộn lướt qua các tin nhắn. Mia hỏi có ai sẵn sàng giúp đỡ đi cửa hàng cùng cô không. Để làm gì thì cô ấy không nhắc tới nhưng anh vẫn nhắn mình sẵn dàng. "Hmm, có lẽ không phải hôm nay Jun. Tớ phải đi gặp một đồng nghiệp cần giúp đỡ."

Jun nhún vai. Một lúc sau, anh búng ngón tay trước sự ngạc nhiên của Aki. "Đúng rồi. Cafe. Bạn làm việc với Liam à?"

Lông mày Aki nhíu lại. "Làm sao cậu biết được điều đó?"

Jun thở dài bực tức như thể anh đã xong việc với Aki rồi. "Anh ấy là bạn cùng nhóm trong một khóa học của tớ, phải không? Có lần, anh ấy bảo chúng tớ gặp nhau và cùng thực hiện dự án tại quán cà phê sau ca làm việc của anh ấy."

"Sao cậu không nói cho tớ biết!" Aki nói, anh bị sốc khi dường như Jun biết Liam nhiều hơn mình, mặc dù anh là người sống cùng Liam.

"Tại sao tớ phải nói với bạn chứ?" Jun cười lớn, anh rất thích thú với phản ứng này của Aki.

"Nghĩ lại thì cậu cũng biết anh ấy đang tìm bạn cùng phòng."

“À, cái đó.” Jun lại nhún vai. "Khi chúng tớ đang thực hiện một dự án, anh ấy đến gặp tớ và hỏi tớ có biết ai đang tìm nơi ở không. Tớ hỏi tại sao thì anh ấy nói đang có ý định kiếm một người bạn cùng phòng. Tình cờ là anh cũng đang tìm kiếm một người nên tớ nói với anh ấy rằng tớ sẽ thử nói chuyện với người tớ biết."

"Huh. Trùng hợp thật," Aki nói.

"Tớ thắc mắc về điều đó," Jun nói khi đi ngang qua Aki và bước vào thư viện, để Aki một mình suy ngẫm về lời nói của mình.

Cuối cùng, Aki không hiểu ý của Jun và quyết định đi gặp Mia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 62: Đi chơi với ông chủ
Editor: trucxinh0505

Khi Mia nói với Aki rằng cô ấy cần ai đó đi cùng, anh nghĩ rằng họ sẽ mua nguyên liệu cho quán cà phê. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng kiểu mua sắm của cô liên quan đến việc mua bánh ngọt từ các cửa hàng khác nhau.

"Bạn trai của bạn chắc phải yêu bạn rất nhiều nếu anh ấy mua cho bạn tất cả những chiếc bánh này", nhân viên thu ngân lưu ý khi họ trả tiền cho một mẻ kẹo khác.

“Không phải anh ấy là người ngọt ngào nhất sao?” Mia nắm lấy tay Aki, ngước lên nhìn anh và mỉm cười.

Aki đáp lại bằng một nụ cười nhẹ và đỏ mặt khiến cả nhân viên thu ngân và Mia đều cười khúc khích.

"Nhưng đừng trêu anh ấy nhiều thế, nhìn này, anh ấy đỏ hết cả rồi," Mia chọc vào má Aki.

Khi họ ra khỏi cửa hàng, cuối cùng Mia cũng bật ra tiếng cười mà cô đã kìm nén thực lâu. Cô dùng cánh tay của Aki làm chỗ dựa khi cười lớn. Aki cảm thấy bị đối xử bất công và không khỏi hờn dỗi.

"Ai, đừng hờn dỗi. Mặc dù điều đó khiến cậu dễ thương hơn. Ah! Tôi nên chụp một bức ảnh cho Liam xem."

Aki mở to mắt cảnh giác. "Đừng cho cậu ấy thấy!" Giọng điệu của anh khiến cả hai người đều ngạc nhiên nên anh lặp lại lời nói của mình với giọng điệu bình thường hơn. Anh thầm trách bản thân đã phản ứng như vậy, anh cảm thấy mặt mình lại đỏ nữa rồi.

Mia mỉm cười hiền lành nhưng ánh mắt tinh nghịch vẫn không rời khỏi anh, cô nói. "Được rồi, tôi sẽ không chụp ảnh. Chúng ta giữ nó như một bí mật nhỏ, thế nào?"

Aki gật đầu. Anh không muốn Liam nhìn thấy thêm bất kỳ khía cạnh đáng xấu hổ nào của mình. Anh cũng có những mặt ngầu của mình mà.

"Vậy tại sao chúng ta lại mua tất cả những thứ này?" Aki nhấc túi và hộp trên tay lên.

"Chúng ta sẽ gặp nhau sau, chỉ là một cuộc gặp thân mật thôi. Mua những thứ này giống như một mũi tên giết hai con chim. Tôi có ý tưởng mới cho những thứ mới để cung cấp trong quán cà phê của chúng ta và cũng để đánh giá đối thủ cạnh tranh của chúng ta. Cậu nghĩ sao?"

"Đúng?" Aki gãi đầu và cười ngượng ngùng “Cô sẽ ăn hết những thứ này à?”

Mia nheo mắt nhìn Aki "Cái gì? Không!"

Mia trông có vẻ kinh hoàng nhưng cô ấy đang mỉm cười. "Chỉ là ý tưởng thôi. Ví dụ, chiếc bánh cupcake mà chúng ta vừa mua này, tôi sẽ liệt kê những gì tôi thích và những gì tôi không thích ở nó. Sau đó, tôi sẽ đưa ra danh sách các thành phần mà tôi muốn nó sẽ như thế nào. Đại loại như vậy. Hãy coi nó như thể tôi đang tự xoay sở vậy. Tuy nhiên, thật khó để diễn tả bằng lời."

Aki gật đầu. Anh không phải là người sáng tạo nhưng anh đoán việc giải thích quá trình sáng tạo của cô ấy có thể là một thách thức vì người khác sẽ khó theo kịp. "Cô nói sẽ gặp sau?"

"Đúng. Tôi cũng muốn nghe suy nghĩ của cậu về điều này. Ngoài ra, tôi muốn nghe bất kỳ đề xuất hoặc vấn đề nào cậu muốn thảo luận để chúng ta có thể cải thiện quán cà phê, đặc biệt là từ cậu. Tôi rất muốn nghe ý kiến của cậu. Một lời nhận xét mới mẻ, không phải những lời than vãn thông thường của Jay hay Liam."

Aki biết Mia là một người tuyệt vời dựa trên những gì Liam nói về cô ấy. Nhưng nghe cô nói về quãng thời gian cô đã trải qua để cải thiện kỹ năng của mình và quán cà phê khiến anh càng tôn trọng cô hơn. Anh tự hỏi liệu Mia có thời gian để nghỉ ngơi hay không khi cô là người duy nhất không có ngày nghỉ trong số họ. Giờ đây, anh đã hoàn toàn hiểu được việc Liam đi tìm Mia, vì lúc này Aki cũng cảm thấy như vậy.

“Cậu đang cười,” Mia ở bên cạnh nhận xét anh.

"Ồ," Anh không nhận ra mình đang làm gì nhưng vẫn nở nụ cười, "Tôi chỉ nghĩ rằng cô và Liam đều là những người quá mức thành đạt." Đến nỗi Aki không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ và ủng hộ cũng như cổ vũ họ. "Nếu cô cần thêm trợ giúp để thu thập dữ liệu, hãy nhờ tôi tham gia."

"Cảm ơn cậu. Tôi thực sự đánh giá cao điều đó, hôm nay cũng vậy. Mặc dù thường thì tôi lôi kéo Liam làm những điều này. Cậu thấy đấy, tôi thích thể hiện. Nhưng bản thân cậu cũng không tệ khi trở thành một người bạn trai thay thế."

Aki đỏ mặt khi nhớ lại tất cả những lời nhận xét mà họ nhận được từ các nhân viên và điều đó khiến Mia lại trêu chọc anh. Nhưng có điều gì đó đã xảy ra với những gì cô ấy nói. Khi Liam hỏi tại sao Aki lại nghĩ rằng anh ấy đang hẹn hò với Mia, Liam đã nói điều gì đó giống như đã từng gặp nhau. Lúc đó Aki không hiểu nhưng bây giờ, có lẽ Liam muốn nói đến việc bị nhìn thấy hành động như một cặp đôi khi đi mua bánh.

Sau khi mua sắm thêm, họ quyết định quay trở lại quán cà phê. Cái nóng không ngừng nghỉ và anh nhớ chiếc điều hòa không khí của khu mua sắm ngay khi họ bước ra ngoài. Một trong những người đang đi về phía lối vào cầm một cây kem và Aki ngây ngốc nhìn chằm chằm, nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu được ăn một chiếc thì đột nhiên anh nghe thấy tên mình được gọi. Phải mất một lúc anh mới nhận ra rằng nó đến từ người chủ quán kem.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 63: Quá khứ đã qua (1)
Editor: trucxinh0505

"Aki!"

Aki nghĩ mình nhìn thấy Zy bỏ qua khi anh đi tới. Anh rất ngạc nhiên vì đã lâu không gặp bạn mình.

"Thật sự là cậu! Đã lâu như vậy!" Nụ cười của Zy làm bừng sáng cả khuôn mặt anh ấy.

"Ừ," Aki mỉm cười. Trong một giây, Aki sợ rằng bạn mình có thể nhìn chằm chằm vào mình.

Zy là một trong những người bạn lâu năm nhất, nếu không muốn nói là người bạn lâu năm nhất mà anh có. Tuy nhiên, Aki có cảm giác như anh đã quên mất cách mình từng cư xử với Zy trước khi nhận ra tình cảm của mình. Những cái nhìn tò mò của Zy và Mia dành cho nhau càng làm tăng thêm cảm giác bất an trong lòng anh. "Để mình giới thiệu, Mia đây là Zy, bạn tôi. Zy đây là Mia, một người ở chỗ làm. À, cho mình hỏi, bạn mua cây kem đó ở đâu vậy?" Đây là cách nói ngẫu nhiên vì tất cả họ đều biết điều đó nhưng anh muốn nói về một điều khác.

"Đó là lý do tại sao bạn nhìn chằm chằm vào tớ à? Tớ nghĩ đó là vì bạn nhìn thấy tớ! Nhưng đừng bận tâm, bạn vừa nói công việc gì đó?" Zy hỏi.

"Tớ làm việc bán thời gian tại một quán cà phê."

Cách đôi mắt Zy lấp lánh khiến Aki muốn hối hận vì đã mở miệng nói như vậy. Anh mong muốn rút ngắn cuộc gặp gỡ này và rời đi, vì vậy anh nhanh chóng nói qua chuyện khác, "Bạn có hẹn gặp Drew không? Vậy bạn đi trước đi, bọn mình sẽ quay lại sau."

Zy trông giống như một chú chó con bị bỏ rơi biểu hiện khóe miệng cong xuống. Nếu là trước đây, Aki sẽ làm mọi thứ trong khả năng mình để khiến nó cong lên trở lại. Nhưng hiện tại, anh còn không đủ năng lượng cần thiết để tập trung thực hiện điều đó. “Chúng ta vừa mới gặp nhau sau một thời gian dài vậy mà bạn nỡ đuổi tớ đi sao” Anh bĩu môi.

Aki gãi gãi sau đầu. Nếu ai đó biết cách rũ bỏ Zy, anh sẽ cầu xin người đó nói cho mình biết vào lúc này. Đồng thời, anh cũng biết mình không nỡ bỏ rơi người bạn thân nhất của mình như vậy.

"Sao bạn không đi cùng chúng tôi và gặp bạn của bạn ở nơi đó? Dù sao thì chúng tôi cũng sắp quay lại rồi." Mia xen vào.

Giữa sự biết ơn và sự khó chịu, Aki gặp khó khăn trong việc lựa chọn. Ý định tốt đẹp của Mia giống như một con dao hai lưỡi - khoảnh khắc thứ đã cứu vãn anh nhưng cũng là thứ khiến anh phải phục tùng Zy. Aki quyết định liếc nhìn Mia đầy biết ơn và cô ấy quay lại với một nụ cười nhẹ. Zy sẽ làm phiền anh vào lúc khác nếu họ không đi bây giờ, dù sao Aki cũng sẽ phải chiều chuộng anh ấy. Tại sao không làm điều đó ngay bây giờ và vượt qua nó? Hơn nữa, có gì phải sợ nếu anh dành thời gian cho bạn mình? Suy cho cùng thì Zy cũng là bạn của anh.

+++

"Vậy ra đây là điều khiến bạn bận rộn gần đây sao?" Zy thích thú liếm chiếc thìa của mình khi thưởng thức hương vị món parfait do Aki giới thiệu. Đôi mắt anh đảo quanh bên trong Lava Java, Aki có thể nói rằng anh ấy thích nơi này.

"Chà, có rất nhiều chuyện đã xảy ra." Sau đó Aki tiếp tục nói với Zy về học bổng của mình, ít nhấn mạnh việc tiệc tùng ảnh hưởng đến điểm số của anh như thế nào.

Zy khoanh tay trước ngực và tựa lưng vào ghế. "Và bạn đã không nói với chúng tớ về điều đó. Bạn biết rằng bạn có thể thoải mái kể cho chúng tớ nghe về vấn đề của mình. Drew và tớ sẽ ở đó vì bạn."

Aki mỉm cười ngượng ngùng. 'Ồ, đây là vấn đề của tớ nên...'

Một đĩa mì ống được mang đến trước mặt họ. Sự chú ý của Aki tự động chuyển sang đồ ăn. Dù chưa nếm thử nhưng Aki cũng có thể biết nó ngon như thế nào dựa trên mùi thơm thoang thoảng bay trong không khí. Đơn hàng của anh được đưa ra nhưng thay vì chỉ có spaghetti và bánh mì tỏi, nó còn có bánh crepe và trà đá. Anh liếc nhìn người phục vụ.

“Mia nói cậu chưa ăn trưa.” Liam thản nhiên nói và tiếp tục công việc của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 64: Quá khứ đã qua (2)
Editor: trucxinh0505

Aki cắn khóe miệng để ngăn nó nhếch lên. Anh biết được từ Mia vì một người làm việc bán thời gian đến muộn nên Liam đã đồng ý kéo dài ca làm việc của anh ấy lên bốn giờ. Trông vẻ mặt bạn cùng phòng có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn là người phục vụ hoàn hảo như ngày nào. Liam liếc nhìn Aki và mỉm cười.

"Cảm ơn," Aki nói và vùi mặt vào thức ăn trước khi làm bất cứ điều ngu ngốc gì như là nhìn chằm chằm và mỉm cười ngu ngốc với người phục vụ. Anh hy vọng cả Liam và Zy đều không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này.

Liam gật đầu khi đặt một chiếc kẹo khác trước mặt Zy.

Zy im lặng nhận lấy và nhét đầy miệng mình một lần nữa. “Tớ còn chưa có cập nhật thông tin về bạn nữa,” anh nói một cách ủ rũ. "Nhân tiện, khi nào bạn định mời chúng tớ đến nhà mới của bạn vậy?"

Aki nhanh chóng liếc nhìn về phía Liam, người đang dọn dẹp những chiếc đĩa đã sử dụng trước mặt trước khi trả lời. “Việc đó… Tớ vẫn phải bàn bạc với bạn cùng phòng của mình.”

Bây giờ Liam đã nghe được chuyện đó, Aki sẽ phải nói chuyện với anh khi họ về đến nhà. Lỡ như Liam nghĩ Aki khoe đó nhà anh thì sao? Hay hành động như thể anh sở hữu nơi này? Thậm chí Liam có thể nổi điên lên. Aki không khỏi liếc khóe mắt nhìn xem phản ứng của bạn cùng phòng. Nhưng Liam vẫn giữ một bộ mặt chuyên nghiệp của mình.

Khi mọi thứ trên bàn đã được giải quyết xong, Liam đứng thẳng nói “Tớ không bận tâm,” anh nói với một cái nhún vai nhỏ.

Cả Aki và Zy đều ngừng ăn và há hốc mồm nhìn Liam, anh mỉm cười đáp lại họ. “Cuối tuần này thế nào?”

Họ chưa kịp trả lời thì Liam đã bị gọi sang bàn khác. Anh xin lỗi và quay lại làm việc.

Zy cúi xuống bàn và thì thầm. “Đó là bạn cùng phòng của cậu à!?”

Khi Aki gật đầu, hàm của Zy lại rớt xuống. "Đó không phải là Liam Figueroa sao?"

"Bạn biết anh ấy sao?" Aki thì thầm lại ngay cả khi anh không hiểu tại sao họ lại thì thầm. Anh chỉ cảm thấy họ cần phải làm vậy.

Zy nhìn chằm chằm vào Aki, miệng anh ấy thành một đường thẳng như thể đang nói 'duh'. "Anh ấy là thần tượng của trường hay gì đó ở trường đại học của bạn phải không? Sự nổi tiếng của anh ấy còn lan đến cả trường đại học của chúng tớ nữa. Tớ nghe nói anh ấy là người được yêu cầu nhiều nhất trong các buổi hẹn hò nhóm."

Aki không có câu trả lời nào cho điều đó. Liam đã nổi tiếng. Đó là một sự thật. Anh không nên ngạc nhiên. Thực sự, anh không nên. Mặc dù anh cảm thấy khá… bực tức vì lý do nào đó.

Zy nhìn Liam với sự tò mò mãnh liệt còn Aki có cảm giác muốn chặn cái tầm nhìn đó lại, nhưng tất nhiên anh không làm thế. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu như Zy hoặc bất kỳ ai đó nhìn chằm chằm vào Liam?

"Tớ chưa bao giờ biết anh ấy sẽ làm việc ở đây hay thậm chí sẽ làm việc. Bởi vì, bạn biết đấy, nhà anh ấy giàug. Tớ luôn nghĩ anh ấy có một khía cạnh hoang dã trong mình vì tớ luôn nhìn thấy anh ấy ở trong quán bar."

Aki nhíu mày.

"Này, lẽ ra bạn phải nhìn thấy anh ấy! Mỗi lần chúng ta đến đó, anh ấy cũng ở đó với bạn bè của mình."

Những nếp nhăn trên trán Aki hằn sâu hơn, đó là tin tức mới đối với anh. Nhưng rồi một lần nữa, thế giới của anh lại xoay quanh Zy. Mặc dù anh không thể không tự hỏi liệu Liam có biết tên Aki ở đó không. Bây giờ anh đang bực tức với quá khứ của mình vì đã không chú ý đến điều đó.

Suy nghĩ của anh quay trở lại thực tế khi Zy kêu lên. "Ugh! Cuối cùng thì Drew cũng ở đây."

Drew đi về phía bàn của họ, ngồi cạnh Zy và gật đầu với Aki. Dù đã lâu không gặp nhưng họ vẫn dễ dàng say mê trò chuyện như thể mới gặp nhau ngày hôm qua, ba người nói chuyện cười đùa giống như ngày xưa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 65: Ngủ qua đêm (1)
Editor: trucxinh0505

"Cậu có chắc là ổn không?" Aki hỏi lần thứ n. Anh đã hỏi câu hỏi đó với Liam và với bản thân mình kể từ ngày anh gặp Zy. Và tình cờ Liam đồng ý mời bạn bè của Aki đến ngủ qua đêm. Trong lòng Aki tràn ngập lo lắng khi ngày dự kiến đó càng đến gần.

Đêm nay chính là đêm đó.

“Nó thực sự ‘thật sự’ ổn à?”

Liam không nhìn về phía Aki mà cứ dán mắt vào chảo rau xào của mình nên Aki không nhìn ra được biểu cảm của anh. "Tất nhiên là vậy! Nếu không tớ đã không nói như vậy."

"Nhưng--" Aki dừng lại, không biết phải tiếp tục như thế nào. Anh không thể diễn tả thành lời những điều khiến anh khó chịu. Nhưng có một điều chắc chắn, nó tập trung vào Liam.

Có những lúc Liam im lặng lạ thường và có phần… trầm ngâm, và mọi chuyện bắt đầu vào ngày hôm đó. Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra? Có lẽ Liam không có tâm trạng làm việc khác hoặc gặp gỡ người khác? Nhìn thấy Liam ủ rũ, Aki cũng ủ rũ. Nếu có thể làm được điều gì đó thì anh sẽ làm nhưng anh không biết mình cần phải làm gì. Anh đau lòng khi nhìn thấy bạn cùng phòng của mình như vậy, khi biết có thể chính là do mình gây ra.

Ngoài tiếng xèo xèo phát ra từ cái chảo, cả không khí bao trùm trong im lặng. Liam đang bận rộn cho bữa tối của họ trong khi Aki đứng bên cạnh làm trợ lý. Ban đầu là Aki nhìn bạn mình bận rộn nấu nướng, bản thân nhàn rỗi đứng ngó. Sau đó, để tỏ ra có hữu ích, anh bắt đầu lấy giúp gia vị cho bạn mình. Lúc này Liam đã tin tưởng giao cho Aki cầm dao và chuẩn bị nguyên liệu cho mình.

Aki đã quen với việc này nên anh sẽ chuyển những thứ cần thiết mà không cần Liam nói gì. Khi anh chuyền nước tương, Liam ném cho anh một cái nhìn biết ơn và huých nhẹ vào vai Aki. “Không sao đâu, cậu lo lắng quá rồi.”

“Tớ không phải là người hay lo lắng.” Aki bĩu môi nhưng anh thầm vui khi nghe thấy giọng Liam bình thường như giọng nói của người kia.

Liam nếm thử đồ ăn và nghiêng đầu sang một bên như đang suy ngẫm. Anh liếc nhìn Aki đang chăm chú nhìn mình. Anh nhìn sang chiếc thìa vẫn trên tay nói “Tớ cảm thấy như thiếu thứ gì đó…”

Aki nhíu mày. Hiếm khi Liam nghi ngờ bữa ăn của mình. “Để tớ nếm thử.” Liam chưa kịp trả lời, Aki đã nắm lấy tay đối phương và ăn nốt nửa còn lại trong thìa. "Có thể thêm một chút hạt tiêu và muối không?"

Nhưng Liam không trả lời và mở to mắt nhìn Aki.

"Liam?"

"Ồ, đúng rồi," Anh ho và quay lưng lại với Aki. "Cậu có thể... kiểm tra thạch cà phê trong tủ lạnh được không?"

Aki làm theo những gì được bảo nhưng khi anh quay lại thì cũng đúng lúc Liam suýt đánh rơi nồi cơm. Nồi cơm điện của họ bị hỏng, hiện họ dùng nồi nấu cơm trên bếp điện. Nhưng vì ruột nồi cơm điện không có tay cầm nên họ phải giữ ở cạnh nồi. Liam cầm bằng một tay. Nó nặng nên bị nghiêng sang một bên.

"Này! Cậu có bị thương--"

Trước khi Aki kịp nói hết câu, Liam đã nhăn mặt và đặt chiếc nồi xuống tạo ra một tiếng leng keng. Dù anh có dùng miếng nhắc nồi cầm nhưng một phần da của anh vẫn tiếp xúc với cái nồi.

Aki lao tới bên anh. "Cậu bị thương rồi?" Anh cố nhìn vào tay Liam nhưng tay kia đã bị giấu đi.

Liam nở một nụ cười gượng gạo. "Không sao đâu, không có đau."

Aki mở miệng định nói gì đó thì chuông cửa reo.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Aki ngước lên nhìn hướng cửa, tỏ vẻ khó chịu. Liam quay lại và bận rộn với việc nấu nướng. Aki nhìn bạn mình thêm một lần nữa rồi miễn cưỡng đi ra cửa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 66: Ngủ qua đêm (2)
Editor: trucxinh0505

Khi Aki chạy vội ra cửa, anh kiểm tra trong đầu xem mọi thứ đã ổn chưa. Anh đã dọn dẹp và lau bụi mọi ngóc ngách trong nhà trước khi bạn bè đến. Bằng cách này, không chỉ giúp anh quên Liam trong tâm trí mình mà còn khiến cho ngôi nhà của họ trở nên sang trọng hơn. Nhưng anh đã nhìn qua vai rất lâu như thể phát hiện ra một hạt bụi từ phòng khách đến tận cửa trước vậy.

Anh muốn cười nhạo chính mình vì đã suy nghĩ quá nhiều, và phản ứng thái quá như trường hợp bản thân làm với Liam. Liam. Liam trầm ngâm. Aki thở dài và mở cửa, đón chào anh là nụ cười toe toét của Zy.

"Chào buổi tối," Drew nói, người vẫn cứng nhắc và trang trọng bên cạnh Zy.

Nhìn họ như thế, Aki vẫn không thể tin được rằng hai người này đang hẹn hò. Trông họ giống hệt như khi họ từng đi chơi cùng nhau. Cái gì, ở đâu, khi nào, tại sao và làm thế nào mà Drew lại yêu Zy? Anh vẫn chưa thể hiểu được điều đó.

"Akiiiiiii. Chỗ ở của bạn thật tuyệt vời!" Zy thì thầm, không giấu được sự phấn khích.

Aki bắt gặp ánh mắt của Drew, biểu cảm của anh ta cũng thích thú giống Zy. May mà Drew đã nói lên suy nghĩ của họ “Anh còn chưa vào bên trong mà.”

Zy quay sang anh, mắt mở to. "Tớ biết chứ. Nhưng chỉ là, bạn biết đấy..." Anh ta khua khoắng và điên cuồng ra hiệu về phía xung quanh. "Bên trong cũng sẽ rất tuyệt vời."

Hai người họ cười khúc khích với anh khi anh mở cửa cho họ vào. Hơi thở gấp gáp nói với anh rằng Zy cũng bị thu hút bởi bên trong cũng như bên ngoài. Aki biết vì anh cũng có cảm giác như vậy khi mới đến đây. Anh mỉm cười với chính mình, hồi đó sẽ không thể nhận ra Aki bây giờ.

Liam thò đầu ra khỏi bếp và chào bọn họ, trong đó Aki dành thời gian để chính thức giới thiệu những người bạn cũ với bạn cùng phòng của mình.

“Tớ sắp xong việc ở đây rồi,” Liam nói.

Aki gật đầu đáp, nỗi sợ hãi lại tràn ngập trong lòng anh. Anh đang lo sợ chuyện ngủ quên này sẽ diễn ra như thế nào. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không tìm thấy điều gì để nói hoặc nếu đó chỉ là không khí chết chóc thì sao. Anh là cầu nối giữa bọn họ, vậy liệu họ có mong đợi anh là người dẫn dắt cuộc trò chuyện và trở thành người dẫn chương trình sôi nổi và thân thiện mà anh sẽ không bao giờ trở thành không?

Anh bắt gặp ánh mắt chứa đựng những câu hỏi không lời của Liam. Anh cố gắng gạt đi những lo lắng bằng một nụ cười, mặc dù anh có thể thấy nó trông chật chội đến mức nào.

Liam nấu ăn xong, tất cả họ đến trước bàn và chảy nước miếng khi nhìn thấy thức ăn bày trên đó. Aki đợi cho đến khi các bạn của mình cắn một miếng và cảm thấy tự hào về cách họ xúc hết thìa này đến thìa khác.

"Thật tuyệt!" Zy nói. “Anh nấu tất cả những thứ này à?”

Liam xác nhận trong khi Aki ngồi bên cạnh anh cười toe toét.

Zy nhăn mặt. "Ugh, Aki. Đừng tỏ ra tự mãn nữa. Cậu không phải là người nấu món này đâu."

"Tớ có giúp đỡ nữa mà," Aki phản đối.

Zy trợn mắt.

Im lặng. Có gì đó thắt lại trong bụng Aki. Đây chính là điều anh đang mong đợi, liệu anh có nên nói điều gì đó bây giờ không?

"Vậy," giọng của Liam cắt ngang sự im lặng và xuyên qua những suy nghĩ khiến anh nao núng. "Tớ đoán ba người là bạn thời thơ ấu phải không?"

“Không,” Zy nói. "Chỉ có tớ và Aki thôi. Drew chuyển trường từ quê lên khi chúng tớ đang học trung học."

Sau đó, Zy bắt đầu kể cho Liam nghe về những câu chuyện thời niên thiếu của họ, có một số chuyện Aki ước gì bạn cùng phòng của mình chưa bao giờ nghe đến. Nhưng sau đó anh bắt gặp nụ cười của Liam, không hề có chút dấu hiệu nào về tâm trạng gần đây của anh và nghĩ rằng việc kể lại những quá khứ đen tối đó có lẽ cũng không tệ.

Drew, mặc dù là người trầm lặng nhất trong số họ, còn kể lại những câu chuyện của Zy hoặc gợi ý một cuộc phiêu lưu thú vị khác để Zy kể. Drew lại quay trở lại làm người nghe, gật đầu và cười khúc khích khi nghe mọi người kể chuyện

Chủ đề của bọn họ chuyển sang vùng nông thôn khi Liam chia sẻ rằng, không giống như Drew, anh chuyển từ thành phố về nông thôn. Với điểm chung bất ngờ giữa họ, Drew và Liam đã trò chuyện về đất nước này, mà Aki và Zy là những khán giả háo hức lắng nghe.

Bữa tối của họ đề cập đến những chủ đề đa dạng và sinh động hơn, khác xa với những gì Aki mong đợi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 67: Ngủ qua đêm (3)
Editor: trucxinh0505

Cảm giác sợ hãi trong bữa tối mà Aki mong đợi đã không xảy ra. Mọi người đều vui vẻ, ngay cả Liam cũng có tâm trạng tốt hơn sau khi nói chuyện và chia sẻ những câu chuyện cười với bạn bè của Aki.

Sau bữa tối, Drew tình nguyện rửa đĩa trong khi Aki đưa Zy đến chỗ cạnh cửa sổ nhìn tán cây tươi tốt bên dưới.

"Thật đáng kinh ngạc!" Đôi mắt Zy tròn xoe vì kinh ngạc và Aki cảm thấy dâng trào tự hào, đây là nơi anh yêu thích trong nhà.

Zy đưa tay che miệng và hơi nghiêng người, ánh mắt đó khiến cho Aki nhớ đến những nhân vật trong phim sắp tiết lộ những thông tin tuyệt mật và anh không khỏi bật cười khi nghĩ đến điều đó. Zy nhìn anh với vẻ cảnh cáo như muốn khiến anh im lặng, mặc dù anh không làm gì để che giấu nụ cười đang chực trào ra trên môi mình “Cậu có nghĩ rằng chúng ta giống như những người nông dân quỳ lạy trước một vị vua không?”

Ý tưởng Zy quỳ gối và giả vờ cúi đầu trong đầu Aki, trông cậu ấy thật nực cười khiến anh không thể ngừng cười khúc khích ra. Zy cũng tham gia cười cùng, trông bọn họ lúc này có lẽ giống như những kẻ ngốc đang cười nhỉ.

"Mặc dù vậy, chúng ta không thực sự quỳ gối," Aki khịt mũi.

"Không, chỉ cần nhìn Liam và nơi này thôi, sau đó nhìn bạn và tớ," Zy chỉ vào hai người họ, "Chúng ta cũng có thể cầu xin dưới chân anh ấy."

“Cậu lấy đâu ra cái ý tưởng điên rồ đó thế hả?” Aki mắng bạn mình nhưng cũng không khỏi cười toe toét. "Khiếu hài hước của cậu thật kỳ lạ đó." Và họ cùng cười với nhau về điều đó.

Có ai đó hắng giọng đằng sau họ. Aki quay lại và thấy Liam đang cúi mình trước TV và nghịch nghịch chiếc điều khiển. "Tiếp theo cậu muốn làm gì? Chúng ta chơi một trò chơi nhé?"

"Được đó!" Zy vui vẻ tham gia cùng Liam và duyệt qua các trò chơi có sẵn.

Aki lại một lần nữa cảm thấy khó chịu. Anh nghe được giọng nói Liam lại với cái giọng căng thẳng đó. Anh ngồi phịch xuống ghế sofa và ôm đầu gối xem Zy và Liam quyết định bọn họ nên chơi trò chơi nào. Nút thắt trong bụng Aki đã quay trở lại và nó còn dữ dội hơn trước.

Anh liên tục liếc nhìn Liam, cố gắng hiểu anh ấy như thể chỉ cần một cái chớp mắt cũng có thể gợi ý cho Aki về những gì đang diễn ra trong đầu bạn cùng phòng của mình. Đôi mắt Aki tập trung vào thứ khác, vì vậy tiếp tục thua trò chơi. Zy trêu chọc anh trong khi Liam giữ vẻ mặt ngơ ngác, toàn tâm toàn ý vào trò chơi.

Một lúc sau, Drew tham gia cùng họ và cả bốn người cùng chơi và uống rượu cùng với đồ ăn nhẹ mà Drew và Zy mang theo. Mệt mỏi vì thua cuộc, Aki lại ăn ngấu nghiến đồ ăn, nhìn ba người còn lại cuộn tròn trên ghế sofa.

Không lâu sau khi Aki ngừng chơi, dần dần các bạn của anh chơi cũng chán. Chính Zy là người đề nghị bọn họ làm việc khác thay thế.

"Chúng ta cùng xem vài bộ phim nhé!"

Drew và Aki thở dài, cả hai đều biết rõ điều này cuối cùng sẽ xảy ra.

Liam là người duy nhất trông có vẻ phấn khích. Anh ấy hỏi: “Được rồi, em muốn xem gì?”

Zy cười toe toét. "Đừng lo lắng, tớ đã tạo một danh sách trên Netflix, chúng ta có thể chọn bất cứ thứ gì mình thích," Anh nói và lấy ra. "Đây là những thứ ưa thích của tớ nên tất cả đều tốt."

Khi Zy mở danh sách ra, khuôn mặt của anh tràn ngập niềm tự hào, trong khi đó, Liam đứng hình tại chỗ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 68: Ngủ qua đêm (4)
Editor: trucxinh0505

Liam nhanh chóng hồi phục và giả vờ quan tâm đến danh sách của Zy nên không ai thực sự chú ý, trừ Aki.

"Aki, cậu có nhớ chuyện này không?" Zy quay sang Aki và chỉ vào một bìa phim kỳ quái.

Tất nhiên là anh nhớ, đó là bộ phim lần đầu tiên anh xem nó cùng Zy trong rạp. Xem phim kinh dị từng là một trong những khoảnh khắc gắn kết của họ, cũng là một phần không thể thiếu trong những lần ngủ qua đêm của họ. Khị họ làm bạn với Drew, Zy cũng cố gắng lôi kéo anh ta nhưng không thành công. Drew thích những bộ phim hành động có nhiều ô tô hơn vì nó gần với sở thích của anh ấy hơn.

"Tớ nhớ cậu thích cái này và nghĩ chúng ta có thể xem lại nó."

Aki nghe thấy sự im lặng 'vậy hôm nay là cơ hội tốt nhất!' Đó là một bộ phim về một ngôi nhà ma ám dựa trên lời kể của các nhà điều tra hiện tượng huyền bí. Anh thích sự sợ hãi nên đã đáp lại cái nhìn đầy hy vọng của Zy bằng một nụ cười toe toét.

Nhưng nụ cười của anh đã chùn bước khi Aki nhận thấy Liam đang nghịch dây và điều khiển từ xa, trông có vẻ bối rối không biết đó là thứ gì mặc dù Aki biết quá rõ rằng Liam không hề quên các thiết bị của mình. Khi Zy hỏi Liam liệu anh ấy có ổn với lựa chọn của họ không, môi anh ấy run lên khi trả lời một tiếng ngắn gọn 'ừ' với giọng thiếu sức sống.

Aki cắn môi dưới khi lướt qua các tiêu đề, tìm kiếm một bộ phim ít kinh dị hơn, tốt nhất là một bộ phim kinh dị để tất cả họ có thể cười nhạo sự vô lý của nó. "Còn cái này thì sao?" Anh chỉ vào đoạn mà anh nhớ là có một kết thúc khá thuần hóa.

Chỉ cần nhìn một cái là Aki biết Zy vẫn đang mê mẩn bộ phim đầu tiên mà anh ấy giới thiệu. "Sao chúng ta không để Liam chọn thứ cậu ấy muốn xem?" Zy đề nghị.

Liam làm cho bản thân trông nhỏ bé và không phô trương, vẻ ngoài này to như một tấm biển treo trên cổ nói rằng "hãy để tôi biến mất". Phải mất một lúc, nụ cười thường ngày của Liam mới quay trở lại. “Tôi không rành về phim kinh dị nên các em cứ chọn đi.”

Zy nở một nụ cười đắc thắng với Aki và nhấn chọn phim.

"Đợi đã! Cái này! Hãy xem cái này!" Aki nắm lấy cổ tay Zy và chỉ một đoạn phim khác.

Zy liếc nhìn. "Aki... tớ không biết là cậu lại thích chuyện này đấy."

"Tớ...!" Aki lắp bắp với lời nói của mình. Anh có thể cảm nhận được hơi nóng trên mặt mình. Bìa của bộ phim anh chọn có hình một người phụ nữ mặc quần áo ngủ và bị xích vào cột giường trong khi một người đàn ông bán khỏa thân nằm dài bên cạnh cô ấy. Mặc dù được liệt vào danh sách kinh dị nhưng với tấm bìa đó trông nó bớt đáng sợ hơn.

Zy lắc đầu, nhịn cười khi xem bộ phim Aki đã chọn.

Aki nhấp ngụm đồ uống của mình và tham gia cùng Liam, người đang chạy vội về góc xa của ghế sofa. Bạn cùng phòng của anh tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ nhưng hơi thở run rẩy đã phản bội anh ấy. Aki cân nhắc việc nói điều gì đó, hoặc tiết lộ bí mật của Liam cho hai người kia hoặc an ủi Liam. Lựa chọn đầu tiên sẽ khiến Liam bối rối khi xem xét nỗ lực tuyệt vọng của anh ấy để che giấu sự thật rằng anh ấy sợ hãi. Câu sau có vẻ hấp dẫn nhưng Aki không biết nên nói gì. Nó có thể gây tổn thương nhiều hơn là giúp ích vì gần đây Aki có vẻ có thói quen nói những điều sai trái.

Thay vì chú ý đến bộ phim, Aki tập trung toàn bộ sự chú ý vào cái chai trên tay và uống cạn ly rượu của mình. Anh bắt đầu cảm thấy choáng váng nên quyết định tựa đầu vào lưng ghế. Khoảnh khắc anh đặt đầu xuống, cảm giác thoải mái đó lập tức lan khắp người anh như thể anh đang dựa vào một chiếc gối.

'Điều này thật tuyệt.' Anh vừa nghĩ vừa xoay đầu để thoải mái hơn và phát ra một tiếng rên thỏa mãn. Anh cố gắng tập trung xem phim nhưng uống quá nhiều rượu và tư thế thoải mái cũng đủ khiến anh buồn ngủ. Không ai nói chuyện khi họ bắt đầu xem phim. Phòng khách lâm vào yên tĩnh chỉ có âm thanh phát ra từ TV mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 69: Ngủ qua đêm (5)
Editor: trucxinh0505

Có một người đàn ông bị biến dạng đã giết người và ăn khuôn mặt của các nạn nhân nam mà hắn hại. Giờ đây anh ta đang phải đối mặt với người vợ bị ngược đãi của một trong những nạn nhân của mình. Đó là một cuộc gặp gỡ hấp dẫn và Aki đã bị cuốn hút trong giây lát nếu không phải vì cảm giác đầu cứng đờ.

Aki có thể đã thề rằng anh đang nằm trên chiếc ghế dài nên nó không thể uốn cong hay thậm chí có cơ bắp được. Anh nhìn sang bên cạnh và nhảy lên.

"Tớ xin lỗi!" Aki thì thầm với Liam. Anh không nhận ra rằng mình đang dùng cánh tay của Liam làm gối. Không có gì ngạc nhiên lúc nãy anh cảm thấy ấm áp và thư giãn.

“Không sao đâu,” Liam thì thầm đáp lại. "Cậu có thể dùng nó miễn phí." Anh giơ tay lên chào đón Aki trở lại.

Aki nghiêng đầu sang một bên như thể đang cân nhắc trước khi nhún vai. "Được rồi," và lao trở lại cánh tay của Liam.

Aki cố quay lại với bộ phim nhưng anh cảm thấy đầu óc mình mơ hồ và khó tập trung hơn. Sự chú ý của anh lang thang theo đôi mắt và bắt gặp những ngón tay của Liam đang gõ nhẹ trên ghế dài. Anh nghi ngờ Liam đã quàng tay ra sau ghế dài để trông bình thường thay vì băn khoăn về một vài cú búng tay.

Đôi mắt anh lướt đến những ngón tay của đối phương và nhớ ra rằng Liam bị thương khi nấu ăn cho bọn họ. Aki đưa tay ra để kéo lại xem thử thì dừng lại, nhận ra anh đang tựa đầu vào phần hõm của khuỷu tay Liam. Anh chuyển đầu và kéo tay Liam về phía mình.

Anh vuốt ve khớp giữa của từng ngón tay, cẩn thận kẻo làm vết thương nặng hơn. Cuối cùng, anh tìm thấy một vết sưng nhỏ trên ngón đeo nhẫn của người kia.

"Nó có đau không?" Anh vừa hỏi vừa lướt nhẹ ngón tay lên vết phồng rộp.

Mặt họ gần nhau nhưng Liam nghiêng người về phía trước để xem Aki đang ám chỉ điều gì. "Tớ không sao, chỉ là vết bỏng nhẹ thôi, không có đau."

Aki ậm ừ đáp lại và tiếp tục vuốt ve ngón tay của Liam. Anh quay lại xem phim nhưng mắt anh lại đảo quanh và dừng lại ở góc nhìn nghiêng của Liam.

Liam cố gắng hết sức để dán mắt vào màn hình, cố gắng hết sức để không lộ rõ khi nao núng trước những cảnh đáng sợ. Mà Aki khi thấy điều đó, cảm thấy anh thật dễ thương.

Liam đang tập trung xem phim mà không nhận ra Aki đang nhìn mình. Aki nảy ra một ý tưởng tuyệt vời và đặt một ngón tay lên má Liam, giữ cho cảm giác chạm nhẹ nhàng.

Trước sự ngạc nhiên và thích thú của mình, Liam gần như nhảy ra khỏi ghế. Vì anh chuyển động đột ngột, Aki ngã nhào lên vai Liam, cánh tay Aki ôm lấy anh làm cho anh nao núng.

Aki vùi mặt vào vai Liam, nén tiếng cười của mình lại. Nhìn qua khóe mắt và thấy Liam đang giận dữ, điều này khiến anh lại bật cười.

Khi bình phục, anh nghiêng người đối diện với Liam. “Cậu sợ phim kinh dị à.”

Liam liếc nhanh về phía Drew và Zy. Aki gần như quên mất họ.

“Đừng lo, họ không chú ý đâu.” Zy thường chọn tầng gần màn hình hơn khi xem. Và anh ấy sẽ không nhúc nhích cho đến khi bộ phim kết thúc. Đương nhiên, lần này anh ấy cũng ngồi trên sàn với Drew.

Aki chọc vào má Liam khi vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc. "Tại sao cậu lại đồng ý nếu cậu không thể xử lý được? Chúng ta có thể chọn một bộ phim khác."

Liam liếc nhanh Aki một cái sau đó mắt trở lại trên màn hình. “Bởi vì nó thật lố bịch và buồn cười. Hoặc ít nhất, đó là những gì tớ được kể.”

"Nó không thể."

"Cậu chỉ cười." Liam chỉ ra.

Aki cau mày, căm ghét bản thân trước đó. "...Lấy làm tiếc."

Liam xoa bóp lông mày của Aki. "Không sao đâu."

“Nhưng cậu cũng khá thích thú đấy,” Aki nói. Bất chấp những gì Liam nói, anh ấy vẫn tiếp tục theo dõi ngay cả khi điều đó khiến anh ấy sợ hãi.

"Câu chuyện thực thú vị, nhưng sự hồi hộp đang giết chết tớ. Nó có hại cho trái tim tớ." Liam cười khúc khích.

"Tớ có thể giới thiệu thêm một vài thứ nữa để cậu quen với nó."

Liam quay lại nhìn Aki. "Xin đừng."

Khi Liam quay lại xem phim, Aki chợt muốn quay mặt Liam ra khỏi màn hình để nói chuyện với mình.

"Bà của bạn thế nào rồi?"

Đến lượt Liam nhăn mày trước câu hỏi bất ngờ. Và đến lượt Aki xoa bóp những đường nét đó.

Liam mỉm cười, anh nói: “Bà khá nghiêm khắc nhưng lại là một người nấu ăn rất giỏi”. Sau đó anh tiếp tục kể cho Aki về bà của mình và cuộc sống thời thơ ấu của anh.

"Xin lỗi, nó có nhàm chán với cậu không vậy?" Liam mỉm cười xin lỗi.

Aki lắc đầu mỉm cười. "Kể cho tớ biết thêm đi."
 
Top