Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

[Đam mỹ] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 40: Chào mừng về nhà
Editor: trucxinh0505

Một ngày nữa trôi qua.

Lại một ngày nữa không có Aki.

Nếu Mia không đuổi anh ra khỏi quán cà phê thì anh đã ở đó suốt đêm. Dù sao thì anh cũng đã dành phần lớn thời gian của mình ở đó. Công việc khiến anh bận rộn, việc học tập và đi chơi với bạn bè cũng chiếm hết thời gian của anh. Anh sẽ làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì để đuổi anh ra khỏi nhà.

Liam thở dài nhìn chằm chằm vào cửa căn hộ. Anh không muốn mở nó ra. Đó như là nơi tối tăm, anh cười khúc khích bất chấp chính mình. Có lạ không khi nghĩ rằng giờ đây anh lại cảm thấy sợ hãi khi đến một nơi trống vắng, khi mà anh đã sống ở đó một mình hơn một năm nay?

Tất cả những gì anh phải làm là mở cái miệng của mình và phá hỏng mọi thứ. Anh biết đó là một chủ đề nhức nhối đối với Aki, nhưng anh chỉ cần xoa nó vào.

Cánh cửa vẫn dửng dưng trước mặt anh, ở một thế giới song song, Aki sẽ đợi anh. Anh sẽ chào đón Liam, ôm anh ấy, và có thể--

Liam càu nhàu khó chịu.

Liam của thế giới đó là một tên khốn may mắn.

Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, những gì anh muốn làm là không trở về nhà ngay bây giờ…

Cánh cửa bỗng mở ra, một khối màu đen tấn công vào ngực anh. Anh phải mất phút để xử lý những gì đang xảy ra, nhận ra là Aki, anh đưa cánh tay giữ anh ấy lại.

"Bạn đi đâu vậy?" Cuối cùng anh cũng tìm được giọng nói của mình.

Đó là Aki bằng xương bằng thịt, không phải là sản phẩm trong tưởng tượng của anh. Liam không khỏi nhìn chằm chằm vào cái đầu tựa trên vai mình.

Đó là Aki. Đây. Ở nhà.

Mái tóc đen chuyển động, Aki ngước lên nhìn anh. Khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài inch nên Liam có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của anh ta. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mờ mịt đang nhìn chằm chằm vào mình. Ôi, anh nhớ khuôn mặt này biết bao, và cả con người này. Anh đảm bảo ghi nhớ từng đường nét và điểm sắc nét trên khuôn mặt Aki.

"Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi. Hehe." Aki cười khúc khích và ôm anh lại.

Liam quên thở và vô thức vòng tay ôm lấy Aki.

Anh thật ngu ngốc khi nghĩ đến việc không về nhà tối nay nếu đây là điều đang chờ đợi anh. Nếu biết Aki đã về thì anh đã không nhận thêm ca. Anh ấy sẽ bay tới đây ngay lập tức.

Anh chuyển người kia vào vòng tay của mình "Bạn say à?"

"Hmm? Không? Tôi uống nước ép một chút thôi ~" Aki ngâm nga và điều chỉnh đầu để có thể dựa vào vai Liam, nhìn chằm chằm khuôn mặt Liam.

Liam muốn chạm vào đôi má đó, vuốt ve xương hàm đó, nhưng Aki khẽ ngáp nên anh không làm vậy. Anh cảm thấy hài lòng với những tiếp xúc cơ thể ít ỏi mà anh được phép thực hiện. Lần thứ n trong ngày hôm nay, anh thở dài 'Bạn có thể là một kẻ bạo dâm.'

Anh cảm thấy biết ơn vì không có ai ở hành lang vào khoảng thời gian này. Anh muốn khoảnh khắc này được riêng tư, chỉ có hai người họ, tránh xa những con mắt tò mò khác.

Anh đẩy Aki ra khỏi cơ thể mình khiến anh ấy phát ra âm thanh không hài lòng. "Chúng ta vào trong trước nhé."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 41: Cám dỗ
Editor: trucxinh0505

Aki không buông Liam ra, họ ôm nhau đi vào trong căn hộ của mình. Aki dường như đang nhắm đi đến trên ghế sofa nhưng Liam đã kéo anh sang phòng của mình.

“Không, không đi vào trong phòng.” Aki rên rỉ đáp lại.

Liam giữ chặt anh và bắt đầu bước đi, Aki điên cuồng nắm lấy gấu áo Liam. Liam loạng choạng ngồi lại trên giường. Anh cố gắng đứng dậy lần nữa.

"KHÔNG!" Tay Aki nắm gấu áo siết chặt hơn.

Liam vuốt tóc Aki. "Bạn cần nghỉ ngơi."

Aki bĩu môi, hướng đôi mắt mờ sương về phía Liam. "Tớ xin lỗi, tớ thực sự xin lỗi, đừng ghét tớ."

Anh bắt đầu khóc nức nở và bám vào tay áo sơ mi của Liam. Sự im lặng của Liam khiến Aki càng ôm chặt hơn, miệng lẩm bẩm xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Nếu có một điều Liam học được là từ trải nghiệm Aki say rượu trước đây, Aki khi đó rất bám người. Khi tỉnh táo, không thể chạm tới Aki được. Cậu ấy giống như một vị thần thanh tao, chỉ nhìn từ xa mà không phàm nhân nào dám đến gần. Cậu ấy luôn mang vẻ mặt xa cách và giữ mình, đó là lý do Liam không thể tiếp cận Aki.

Khi họ bắt đầu ở chung, anh biết Aki là một người rất kín đáo nhưng dễ hòa đồng. Tuy nhiên, ngay cả với những người bạn hướng ngoại như anh chàng trong Moonlight, Aki không phải kiểu người chủ động.

Vì vậy, tối hôm đó, khi Aki tựa đầu vào vai anh trong Moonlight, điều đó vừa phấn khích vừa căng thẳng. Người mà anh hằng mong được trò chuyện suốt bao tháng qua bỗng nhiên rúc vào trong vòng tay anh.

Thực sự, Aki say rượu là nguy hiểm nhất, nó làm hại trái tim của Liam.

"Được rồi, buông tay áo của tớ ra trước đã," Liam nói không mấy thiện cảm, khi xoa xoa các đốt ngón tay của Aki, cố gắng xoa dịu tâm trạng của đối phương.

Nhưng Aki chỉ lắc đầu và nức nở.

“Đừng khóc,” Liam vòng tay qua vai Aki, sự ấm áp càng khiến Aki khóc nhiều hơn.

Liam cười khúc khích, giọng bất lực nói, "Tớ nên làm gì với bạn đây?"

Họ giữ nguyên tư thế đó, Liam xoa lưng Aki cho đến khi người kia bình tĩnh lại. Anh ngừng khóc nhưng không buông Liam ra. Liam xoa tay lên cánh tay Aki.

"Ngủ đi. Tớ sẽ ở đây cho đến khi bạn ngủ," Liam nói.

Thấy ánh mắt Aki lấp lánh nhìn mình làm cho Liam biết rằng bản thân đã nói sai. Điều đó được chứng minh khi Aki nói: “Vậy tớ sẽ không ngủ nên bạn sẽ ở lại đây chứ”.

Liam cười cười, anh mất trí mới làm vậy. Nếu không nhìn thấy những lon bia bị lật đổ trong phòng khách, anh sẽ không tin Aki đang say, thay vào đó đang thử mình.

Nhìn Aki vùi đầu vào ngực mình, Liam cắn môi. Aki tối nay thật đáng yêu. Quá đáng yêu. Không ai có thể ngờ rằng dưới ảnh hưởng của rượu, cậu ấy lại như vậy. Có phải cậu ấy luôn hành động như vậy mỗi khi say rượu không? Chỉ cần nghĩ đến việc Aki hành động như vậy với người khác đã khiến anh chán nản. Anh ôm Aki chặt hơn.

"Cậu không nên uống nhiều trừ khi ở bên tớ, biết không?" Liam thì thầm, cằm anh tựa lên đầu Aki.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 42: Lịch sử lặp lại
Editor: trucxinh0505

"Và đừng xin lỗi tớ, tớ không tức giận", Liam nói.

Anh cảm thấy các cơ trên cơ thể Aki căng lên.

Aki lẩm bẩm trước ngực Liam. "Người nói dối."

Liam cố kiềm chế ham muốn nhéo má người kia. Anh không biết cứ đà này khả năng tự chủ của mình sẽ kéo dài được bao lâu. Anh không chắc Aki sẽ nhớ được bao nhiêu về đêm nay nhưng có vẻ như anh cũng sẽ không buông Liam ra. Liam chỉ có thể thành thật trả lời.

"Tớ không. Người phải nói lời xin lỗi là tớ chứ không phải cậu."

"Tại sao?"

“Bởi vì như cậu nói, tớ không biết gì cả nhưng tớ làm như thể tớ biết. Tớ chỉ muốn bạn trân trọng bản thân hơn mà thôi”, Liam kiên nhẫn nói. "Dù sao thì chúng ta sẽ nói chuyện này khi cậu tỉnh táo, thôi, cậu nghỉ ngơi đi."

Liam giúp Aki nằm thoải mái trên giường, xong xuôi, Liam chuẩn bị rời đi. Anh vừa định bước đi, gấu áo lại bị nắm chặt lại.

"Bạn đi đâu?" Aki hỏi.

"Về phòng của tớ chứ sao?"

"Tại sao?"

"Ngủ?"

"Cậu đã nói, cậu sẽ không đi mà."

"Phải." Liam lại ngồi xuống và xoa xoa bàn tay đang siết chặt của Aki.

"Ngủ ở đây." Tay còn lại của Aki vỗ nhẹ vào phần trống trên giường.

Bàn tay đang giữ tay Aki đông cứng lại, Liam ngây người nhìn Aki, cố gắng xử lý những gì bản thân vừa nghe. Aki muốn ngủ… với anh… trên cùng một chiếc giường sao.

Anh tự đá mình một cái lên tinh thần. 'Bạn chỉ đang ngủ thôi, đừng có nghĩ những ý tưởng khác, nhưng thế này không phải giống như...'

Lẽ ra Liam phải biết qua ánh mắt của Aki hay cái kéo áo của anh ấy hay cách Aki bám chặt lấy anh một cách tuyệt vọng. Giống như cái đêm Liam thấy Aki đang chìm đắm nỗi buồn trong bia.

Nhìn thấy sự e ngại của anh, Aki lại kéo mạnh áo của anh. "Có vui lòng?"

Liam thở dài và chửi thầm trong lòng. Anh không bao giờ thắng được Aki. "Được."

Aki cười toe toét.

Liam nói với bản thân rằng đây là một ý tưởng tồi. Anh không nên để bản thân đến quá gần nếu không anh sẽ bị bỏng, 'Chỉ lần này thôi.'

"Ừm, cậu nên thay quần short trước đi. Chuyện gì đã xảy ra với cái quần này vậy? Nó khá ẩm ướt," Liam nói.

"Beeeer," Aki trả lời, thoải mái rúc vào giường nhưng Liam đi theo và cởi quần đùi của anh ra.

Liam lấy chiếc quần trông thoải mái từ tủ quần áo của Aki. Anh quay lại và thấy Aki đang kéo áo qua đầu. Tim Liam gần như ngừng đập khi nhìn thấy Aki gần như khỏa thân.

Anh quên mất phần này. Aki cũng đã làm điều này trước đây. Anh không thể ngăn bản thân hỏi dù đã biết câu trả lời, "Cậu đang làm cái gì vậy?"

"Nóng." Aki ném chiếc áo sơ mi của mình dưới sàn nhà như thể chỉ nhìn thấy nó sẽ khiến anh khó chịu. Sau đó anh với lấy chiếc quần đùi của mình, thấy vậy, Liam lập tức đến bên cạnh anh ta, giật lấy cổ tay anh ta.

"Không! Tớ cầu xin cậu đấy."

Liam nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của anh. Anh quấn chăn quah người Aki và đặt một chiếc gối lớn giữa họ.

Aki nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt như hỏi tại sao anh lại đặt nó vào giữa họ.

"Để được an toàn."

An toàn khỏi điều gì, Liam không thể nói được. Tuy nhiên, bất chấp rào cản, điều đó không ngăn được Liam quay sang bên cạnh và nhìn Aki ngủ. Hồi đó, anh cũng làm điều tương tự, hài lòng khi được ở cùng không gian với Aki.

'Cậu cũng như vậy với anh ấy à? Cậu lại uống rượu vì anh ta à?”

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Aki là bao lâu rồi, kể từ đó anh không bao giờ có thể rời mắt khỏi cậu ấy. Nhưng anh không chắc Aki có để ý đến anh không.

'Miễn là cậu ấy ổn...' Liam cũng sẽ ổn thôi. Anh cảm thấy hạnh phúc với điều này, không quá gần cũng không quá xa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 43: Chào buổi sáng
Editor: trucxinh0505

Aki giật mình tỉnh dậy. Anh nhìn chằm chằm trần nhà trước mặt, mắt chớp vài lần, cố gắng định hướng lại bản thân. Anh cảm thấy cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ như thể anh đã ngủ một giấc dài nhất. Đã lâu rồi anh mới có được một giấc ngủ ngon. Nhưng đêm qua là đêm tuyệt vời nhất mà anh có được trong ký ức gần đây.

'Tối hôm qua…'

Từng mảnh kí ức ùa về trong anh. Uống rượu một mình, gặp Liam ngoài cửa... Còn có cả tiếng khóc, kéo quần áo, ôm Liam, âu yếm…

Aki nằm sấp và vùi đầu vào gối. Tại sao anh không thể quên những việc mình làm khi say rượu như những người khác!? Để anh có thể giả vờ rằng những điều đáng xấu hổ đó chưa từng xảy ra. Anh không phải là đứa trẻ nhỏ, anh không biết cái con người đó.

Nhưng sự tấn công của ký ức không chỉ dừng lại ở đó, Aki ngừng lăn lộn và chớp mắt khi nhận ra một số ký ức không phải của đêm qua mà là từ một đêm cách đây vài tuần. Những ký ức khác, cũ hơn nhiều lại hiện lên, tựa như cuốn sách phong kín bây giờ được mở ra, không gì có thể ngăn được.

Sau khi tỉnh dậy và nhận ra bản thân đã qua đêm với thần tượng của trường, tâm trí anh đã chặn ký ức và không cho mình nhớ lại nhưng giờ chuyện đó lại xảy ra, thật khó để giả vờ và phủ nhận rằng những điều đó chưa từng xảy ra.

Anh chính là người đã bám lấy Liam đêm đó và đêm qua. Có lẽ đó là cách mọi người nhìn thấy họ, giống như cách họ ôm nhau bước vào cửa tối qua. Hành động của anh bắt đầu có tin đồn, mà anh lại đổ lỗi cho Liam về điều đó.

Tại sao anh lại làm những điều đó!? Bây giờ anh sẽ hành động thế nào trước mặt Liam? Anh điên cuồng gào thét trong lòng, lại lần nữa vùi đầu không để ý có người bước vào phòng mình.

"Đầu của bạn có đau không?" Liam hỏi.

Tim Aki ngừng đập vài giây. Anh cảm thấy thành giường lún xuống khi Liam ngồi xuống, nghe thấy những chuyển động ở đầu giường.

"Uống cái này đi. Sau khi uống rượu cậu nên uống nhiều nước không sẽ khô cổ."

Aki nghiêng đầu sang một bên nhìn Liam, người ta đang mỉm cười nhìn anh, đưa cho anh một cốc nước. Với những cử động yếu ớt, anh nhấc cơ thể lên và đứng thẳng. Anh nhẹ nhàng nói lời 'cảm ơn' trước khi nhận lấy cái ly từ tay Liam. Vì ngồi dậy lên tấm chăn phủ trên người anh bị trượt xuống, lộ ra nữa phần trên, kết hợp với nhiệt độ căn phòng, làn nước sảng khoái khiến anh rùng mình một cái.

Liam đứng dậy, đi đến tủ quần áo rồi ném chiếc áo sơ mi cho Aki. “Mặc cái này vào sẽ không thấy lạnh.”

Aki nhận ra, ngoài chiếc quần lót, anh không mặc gì khác. Mặt anh nóng bừng, liền nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi vào.

Aki thở dài trong lòng. Sự tốt bụng, kiên nhẫn của Liam với Aki như một con dao cứa vào lương tâm cắn rứt của anh. Đây là thiện chí mà anh không xứng đáng có được, nhưng anh vẫn nhận được. Anh muốn trả ơn nhưng không biết làm cách nào.

Có lẽ anh nên bắt đầu bằng việc không say nữa. Nói về…

"Hình như đêm qua tôi lại gây rắc rối cho anh. Tôi xin lỗi."

"Cậu... cậu có nhớ gì tối qua hay không?"

Aki lắc đầu.

Liam thở dài. Anh mong đợi điều gì. Đêm qua là một giấc mơ đẹp thoáng qua "Thật sao? Giống như không có gì cả?"

Aki nuốt nước bọt nhưng không trả lời. Có phải Liam đang ám chỉ điều gì đó mà anh đã làm phải không? Có thể là anh đã bỏ lỡ điều gì đó? Có lẽ anh không nên thực sự tin tưởng vào trí nhớ của mình? Hay Liam đã nhìn thấu lời nói dối của anh?

Liam nói: "Tớ muốn xin lỗi về những gì đã nói lần trước. Tớ đã nói quá nhiều".

Aki nhìn vào mắt Liam. Anh định phàn nàn nhưng vẻ mặt của Liam khiến anh im lặng.

'Tại sao trông bạn có vẻ như... bạn đang bị tổn thương rất nhiều?' Liam đang mỉm cười nhưng nụ cười không chạm tới mắt anh. Aki muốn đưa tay ra an ủi anh ấy.

Nhưng anh ấy đã ngăn anh lại nói: "Không, đáng lẽ tớ phải là người nói điều đó. Thậm chí tớ còn bỏ đi mà không nói gì. Tớ xin lỗi. Nếu! Nếu... với bạn thì không sao, chúng ta vẫn làm bạn với nhau. "

Liam mỉm cười, khuôn mặt cởi mở và ấm áp, không có nếp nhăn nào quanh mắt. Trong thâm tâm anh như đang hạnh phúc.

Aki không hiểu điều gì đã gây ra sự thay đổi này nhưng nhìn thấy anh như thế Aki cũng thấy vui. Anh không thể ngăn mình khỏi suy nghĩ, 'Anh ấy thực rất hấp dẫn.' Chẳng trách anh ấy được mệnh danh là thần tượng của trường. Anh ấy hoàn hảo về mọi mặt.

Và Aki sẽ là người bạn tốt hơn để giữ nụ cười của mình.

Liam vuốt tóc Aki. "Được rồi. Trước khi chuyển sang cuộc tranh cãi không hồi kết 'không, mình nên xin lỗi', hãy thừa nhận chúng ta đã phạm sai lầm, tha thứ cho nhau và bước tiếp, được không?"

Aki mỉm cười.

Nụ cười của Liam càng sâu hơn. "Cậu đói à? Tớ đã chuẩn bị phở gà sẵn rồi, rất tốt cho người say."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 44: Bạn gái của anh ấy sao?
Editor: trucxinh0505

Miệng Aki chảy nước miếng khi nhìn Liam chuẩn bị món phở gà trước mặt. Liam nói món này tốt cho việc giải rượu. Chỉ nghe mùi thơm của nó thôi cũng khiến anh quên đi cơn đau đầu đang cảm thấy.

Anh ăn hết thìa này đến thìa khác, có vẻ như thức ăn ngon hơn rất nhiều sau mỗi lần múc.

"Ngon?" Liam hỏi.

Aki không có thời gian trả lời Liam. Anh đang bận ăn hết phần thức ăn còn lại của mình.

Khi Aki đang ăn thì điện thoại Liam reo lên. Nụ cười trên khuôn mặt Liam lập tức biến mất, anh xin lỗi và sang phòng khác nhận cuộc gọi.

Aki tự hỏi là ai gọi đến khiến cho Liam trông như thế. Anh ấy thường mỉm cười. Nhưng anh không phải băn khoăn lâu, rất nhanh Liam gọi đến điện thoại của anh.

"Nếu bạn vẫn muốn ăn thêm thì vẫn còn một ít trong nồi, nên hâm nóng lại ăn nếu trời quá lạnh," Liam nói xong, lấy chìa khóa và ví trên mặt bàn.

"Đi ra ngoài?" Aki hỏi.

Liam nhăn mặt gật đầu nhưng không giải thích thêm. Mặc dù anh có mỉm cười một chút khi nói với Aki'gặp lại sau'. Nhưng trước khi Aki kịp phản ứng, Liam đã ra khỏi cửa rồi.

Aki quay lại với món ăn của mình và lười biếng chọc chọc vào con gà. Bằng cách nào đó, nơi này lại trở nên rộng lớn và yên tĩnh hơn.

'Có thể nào là... bạn gái? Nhưng phản ứng đó… đi đánh nhau à?'

Trước đó, khi Aki trực tiếp đi tỏ tình cùng Karen, Liam nói rằng anh ấy có thích một người, nên chắc chắn là đã có bạn gái. Nhưng loại bạn gái nào vậy? Anh tưởng tượng ra mẫu cô gái mà Liam đang hẹn hò. Có lẽ ai đó cao và mảnh khảnh như người mẫu. Cô ấy có lớn tuổi hơn không? Trẻ hơn? 'Chắc chắn cô ấy cũng xinh đẹp.' Không ai ở trường biết bạn gái anh ấy, có lẽ cô ấy học ở trường đại học khác? Bạn gái về nhà sao?

Nhưng Chris đã đề cập đến việc Liam bị thương, có phải lúc đó là đơn phương không?

Aki gãi đầu và tiếp tục ăn, 'tại sao mình lại nghĩ về tất cả những điều này vậy?' Việc anh bị làm phiền về đời sống tình cảm của Liam đã khiến anh bối rối rồi. Thậm chí nó có thể là một lý do hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng. Hơn nữa, việc Liam làm gì trong đời sống tình cảm của anh không phải là việc của anh ấy.

Nhưng một lần nữa, nó giống như việc nhìn thoáng qua cuộc sống riêng tư của người nổi tiếng mà bạn yêu thích, bạn không khỏi có chút hứng thú.

Ngay lúc đó điện thoại của anh reo lên, anh mở tin nhắn ra và thấy:

[Xin nhắc lại, hóa đơn xxxxx của bạn hôm nay đến hạn. Vui lòng thanh toán ngay để tránh bị ngắt dịch vụ.]

Aki nhắm mắt lại và nhéo sống mũi. Anh quên mất thanh toán hóa đơn điện thoại. Anh liền kiểm tra ứng dụng ngân hàng của mình, cầu mong vẫn còn đủ tiền để trả. Nhìn thấy số tiền đủ để thanh toán hóa đơn, anh nhẹ nhõm một hơi, nhưng số tiền này không đủ trả tiền thuê nhà và học phí.

Sau khi thanh toán xong, anh đứng dậy và quyết định đi tìm việc làm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 45: Dung nham Java (1)
Editor: trucxinh0505

Cái nóng không ngừng nghỉ, Aki mới đi bộ được khoảng một tiếng nhưng cảm thấy như mình đang chạy marathon.

Cho đến nay, anh để ý một vài quảng cáo tìm kiếm làm việc bán thời gian. Anh gom danh sách, xem thời gian và tiền lương họ trả. Anh so sánh và xem liệu bản thân có thể làm hai hoặc ba việc cùng nhau để tối đa hóa thời gian của mình, hay thử một cái trước để điều chỉnh bản thân đã.

Anh không biết liệu bản thân đang làm đúng hay có cách nào để làm đúng điều này hay không. Trước đây anh chưa bao giờ nhận một công việc nào. Anh không cần điều đó vì anh có thể tiết kiệm một chút tiền tiêu vặt để trả tiền thuê nhà và các hóa đơn, cùng với mua những thứ mà anh muốn. Nhưng số tiền tiết kiệm của anh đã bị ảnh hưởng nặng nề khi đi ăn và đi chơi với Zy đều ở ngoài, nhất là âm vào cả tiền học phí. Anh xấu hổ khi xin tiền bố mẹ, số tiền tiết kiệm bị mất là lỗi của anh. Điều tối thiểu anh có thể làm là chia sẻ gánh nặng tài chính. Anh thở dài.

'Nhưng nếu có ai đó nhận được công việc trước thì sao? Tôi có nên nộp đơn trước rồi mới tính đến thời gian hay không?' Anh nhăn mũi. Anh thực không biết phải làm thế nào để tiếp tục chuyện này. Nhưng anh cũng không muốn nhờ người khác giúp đỡ. Lẽ ra anh có thể xin lời khuyên của Jun hoặc Liam nhưng anh đã không làm vậy. Anh không muốn cho mọi người biết, ít nhất cho đến khi anh quen với việc này.

Anh rơi vào tình thế khó khăn, hiện tại cảm thấy thực xấu hổ. Aki lắc đầu bất chấp chính mình. Có lẽ anh nên xin lời khuyên của Jun và Liam.

Nhưng trước tiên, ăn đã.

Anh lang thang khắp các quán cà phê và nhà hàng nhưng giá cả đã ngăn cản anh bước vào. Anh thực sự không thể mua bất cứ thứ gì mình ưa thích lúc này. May mắn anh không phải người kén ăn, bất cứ thứ gì có thể lấp đầy dạ dày và làm dịu cơn khát anh đều có thể nuốt trôi.

Nhưng xung quanh khu vực này, chẳng có gì ngoài những quán cà phê và nhà hàng sang trọng. Không có quầy hàng thực phẩm hoặc chuỗi thức ăn nhanh hoặc bất cứ thứ gì rẻ tiền. Cứ thế này thì cuối cùng anh sẽ phải vào một cửa hàng tiện lợi mất thôi.

‘Nghe có vẻ không tệ.’ Anh thích những món gà rán đó, nghĩ đến mà đã ứa nước miếng rồi.

Khi đang đi vòng quanh để đến cửa hàng tiện lợi gần nhất, anh không khỏi trố mắt nhìn các cửa hàng đó. Mỗi nơi đều có một chủ đề riêng biệt nhưng mỗi nơi đều có phong cách thời thượng phổ biến gần đây. Tất cả đều trông sang trọng và quyến rũ. Chẳng ích gì khi khu vực này của thành phố nằm gần các trường đại học và văn phòng. Không có gì ngạc nhiên khi khu vực này tràn ngập sinh viên đại học và nhân viên văn phòng.

Một phần anh đang tự hỏi, liệu có ai trong số họ đang tuyển dụng không. Phần còn lại rất ngạc nhiên trước những gì anh đang nhìn thấy. Không phải ngày nào anh cũng đi ngang qua khu vực này nên mọi thứ dường như đều mới mẻ, long lanh.

Anh đi ngang qua một quán cà phê khác. Từ bên ngoài, trông nó khá ấm cúng. Anh tình cờ liếc nhìn thực đơn dán bên ngoài, đó là một sai lầm vì nó khiến anh càng nghĩ đến đồ ăn nhiều hơn và bụng anh lại réo lên đáp lại. Đáng buồn thay, hiện anh đã phá sản.

Anh liếc nhìn quán cà phê một cách khao khát lần cuối. Từ vị trí của mình, bằng cách nào đó anh có thể nhìn thấy bên trong quán cà phê qua những cửa sổ kính rộng, bên trong đã khá chật chội. Anh thoáng nhìn thấy một trong những chiếc bàn gần cửa sổ, các khách hàng đang vui vẻ chụp ảnh món parfait của họ. Miệng anh lại chảy nước nhiều hơn. Đồ ngọt là điểm yếu của anh.

"Đi một người hay sao, thưa anh?" Một nhân viên quán cà phê đến gần anh mà anh không nhận ra cô ta đi đến. Anh đoán cô đang lau bàn trước quán cà phê, một tay cầm chiếc khay trống, một tay cầm khăn lau.

Aki lắc đầu. "Không, tôi chỉ---"

Anh dừng lại giữa câu khi có thứ gì đó đập vào mắt anh, hay đúng hơn là một ai đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 46: Dung nham Java (2)
Editor: trucxinh0505

Aki thấy bản thân đang ngồi đối diện với nhân viên quán cà phê, người đã dụ anh vào trong cửa hàng của họ.

Ừ, bị dụ.

Bằng cách nào đó, cô ấy đã thuyết phục được Aki vào trong nhà giữa lúc anh đang bối rối khi nhìn thấy Liam. Thế giới như thể nghiêng ngả khi một người phục vụ trông rất giống Liam lọt vào tầm nhìn của Aki. Khi người phục vụ kia đặt món ăn của khách hàng lên bàn, anh ấy nói chuyện một chút với khách hàng trước khi cúi chào và đi đến quầy để lấy thêm đơn hàng.

Đôi mắt của anh dõi theo người vẻ ngoài giống Liam, trong đầu anh đều đang xoay quanh về chuyện này. Anh đang bận chăm chú nhìn thì nghe thấy một tiếng ho lớn bên cạnh, nhìn lại, thấy các nữ nhân viên đang mỉm cười với anh, lúc này, hai má Aki đều đỏ bừng.

Cô ấy vẫn cười khi nhìn thấy Aki ngồi trên ghế vặn vẹo. Cô dẫn anh đến một chiếc bàn ở góc xa của quán cà phê, nơi có tầm nhìn đẹp ra đường nhưng lại cách xa những khách hàng còn lại. Aki rất thích góc này, nếu không phải vì ánh mắt tò mò nhưng cũng rất thích thú mà anh nhận được từ cô.

Aki đảo mắt khắp bên trong quán cà phê. Nó có một cái tên kỳ quặc là Lava Java nhưng bên trong lại rất sáng sủa. Những bức tường màu trắng nhạt, nổi bật trên những bộ bàn ghế gỗ sáng bóng, đồ trang trí rất đa dạng, từ cây cỏ đến những bức tranh phong cảnh cỡ nhỏ trên những bức tường đó. Một bên là kệ sách để khách hàng có thể vừa đọc vừa thưởng thức đồ ăn.

Bầu không khí thật thư giãn và Aki đã yêu Lava Java rồi. Anh sẽ rất thích biến nơi này thành địa điểm đi chơi mới của mình nếu anh có tiền.

"Tôi không ăn. Tôi thực sự không có gì để trả cả," Aki ngượng ngùng nói.

"Tôi xin lỗi nếu tôi làm bạn cảm thấy không thoải mái nhưng--," Cô gái lắc đầu như thể thay đổi ý định và cười toe toét, tựa lưng vào ghế. "Đừng lo lắng, hôm nay mọi thứ đều bình dân."

Cô đẩy thực đơn ra trước mặt anh. Aki miễn cưỡng lật qua các trang, đưa mắt lang thang các món ăn trên danh sách và cố gắng không nuốt mỗi khi nhìn thấy một món ăn ngon miệng.

"Nhưng nếu có món nào bạn thích mà không có trong thực đơn, chỉ cần nói, đặc biệt là món tráng miệng. Chúng tôi có thể làm món đó cho bạn, nhân viên của chúng tôi có thể làm được."

"Không, không sao đâu, chỉ cần một ly cà phê đen và một chiếc bánh sandwich thôi." Khi Aki nói, mắt anh vẫn dán chặt vào hình ảnh món parfait trong thực đơn. 'Anh không thể đâu Aki.'

"Bạn có bị dị ứng thực phẩm không? Bạn có thích đồ ngọt không?"

Nhưng trước khi Aki kịp trả lời, một giọng nói khác vang lên.

"Mia."

Aki căng thẳng. Anh quay về hướng có giọng nói đang quay lưng với mình nên anh không thể nhìn thấy người đó. Nhưng anh không cần phải nhìn thấy người đó, vì âm thanh này nghe thấy mỗi ngày ở nhà. Người phục vụ mà anh nhìn thấy đó thực sự là Liam.

Anh kìm nén cảm giác tội lỗi và tự trách móc bản thân vì cảm thấy như thể việc nhìn thấy một khía cạnh khác của bạn cùng phòng là một tội ác. Nhưng khung cảnh mới, con người mới, khía cạnh mới này của Liam khiến anh lo lắng. Anh thầm trợn mắt, 'Đừng ngốc nghếch, có vẻ như Liam đang đi làm không khác với Liam ở nhà hay ở trường.” Tuy dù cố gắng trấn tĩnh nhưng anh vẫn không dám cử động. Anh nín thở chờ đợi cho đến khi Liam đến bên mình.

“Bánh sô cô la sắp hết rồi,” Liam nói. “Tôi sẽ tiếp quản khách hàng của cậu trong khi-- Aki!?”

Aki mỉm cười nhẹ với anh. "CHÀO."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 47: Dung nham Java (3)
Editor: trucxinh0505

Mia, là tên gọi nhân viên trước mặt anh, trông cô ấy như đang có một ngày đi dã ngoại khi đôi mắt cô ấy ánh lên sự tinh nghịch và thích thú, Liam lạnh lùng nheo mắt nhìn cô ấy. Cứ như thể kiểu nói đùa này là chuyện thường xuyên xảy ra giữa họ vậy.

"Aww, vừa lúc tôi đang nói chuyện với một cô nàng dễ thương!"

“Mia,” Giọng Liam như cảnh cáo.

Aki nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp từ Liam. Ánh mắt anh liên tục đảo qua đảo lại giữa Mia và Liam. Anh chưa bao giờ thấy Liam nghiêm túc đến mức cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng Mia vẫn cười và còn tươi hơn nữa.

"Cái gì? Anh ấy là bạn của bạn à?" Cô nhìn chằm chằm vào Liam, giả vờ ngạc nhiên. Cô ngồi và khoanh tay lại, trông có vẻ đau khổ. "Sao cậu lại ôm hết mấy đứa dễ thương thế?"

Liam phớt lờ cô ấy và quay sang Aki, nét mặt anh dịu lại. "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đầu còn đau không? Tớ mang cho cậu một tách cà phê, hay là đồ ngọt bạn thích?" Khóe miệng anh nhếch lên, chỉ hơi cong một chút nói. "Ồ, nhưng cậu luôn thích đồ ngọt mà."

Aki cười toe toét đáp lại, cảm giác như bọn họ đang chia sẻ một câu chuyện đùa riêng tư và anh thích nó. "Tớ không sao! Nhờ món súp của cậu. Còn về đồ ngọt, tớ sẽ phải bỏ qua."

"Đợi đã, cái gì? Đây là bạn cùng phòng của cậu à?" Mia lịch sự vẫy tay về phía Aki.

Liam liếc nhìn cô ấy như thể gửi một lời cảnh báo khác, rồi tiếp tục nói chuyện với Aki như thể không có Mia ở đây, anh nói. “Tớ sẽ chuẩn bị thứ gì đó cho cậu trong chốc lát.”

"Cái gì thế này? Cậu thậm chí còn không giới thiệu anh ấy với tôi à? Wow, thật thô lỗ." Đôi mắt Mia gần như nhảy múa vui sướng khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Liam. Cô ấy có vẻ ngây ngất khi lợi dụng khoảnh khắc này để trêu chọc anh.

Liam chậc lưỡi. "Mia, đây là Aki. Aki, đây là Mia. Được rồi, giờ các cậu đã biết nhau rồi, giờ cậu có thể đi làm chiếc bánh đó rồi." Rồi anh mỉm cười với Aki. "Lát nữa tớ sẽ trở lại."

Liam quay gót chào đón những khách hàng đã đến.

Mia đi theo sau anh nhưng không quên nháy mắt với Aki.

Sau khi xem cuộc trao đổi của họ, Aki băn khoăn về mối quan hệ của Mia và Liam. Cô ấy có thể là bạn gái của cậu ấy không? Mọi thứ về Mia đều thanh nhã ngoại trừ kiểu tóc pixie mang lại cảm giác sắc sảo. Nhưng trông cô ấy có vẻ già dặn. Cô ấy giống như một nữ hoàng, chắc chắn có rất nhiều kẻ cầu hôn vấp ngã dưới chân cô ấy. Chưa…

'KHÔNG, cảm thấy không ổn chút nào'

Với khuôn mặt và tính cách của cô ấy, việc Liam phải lòng cô ấy là điều không thể, trông bọn họ rất hợp nhau, nhưng có vẻ giống anh em ruột hơn, như Aki và Rina vậy.

Aki từ bỏ dòng suy nghĩ đó.

Càng suy nghĩ làm anh đói hơn, chẳng ích gì khi mùi thơm ngon đó cứ bay về phía anh. Không có gì để làm, anh quyết định xem những cuốn sách trên kệ. Sách trên đó, đều là tạp chí và báo self-help. Anh lướt ngón tay trên gáy sách tìm kiếm, có những cuốn sách trước đây anh muốn đọc nhưng chưa có thời gian. Bởi anh đang tiệc tùng hoặc ngủ vùi sau một đêm đi chơi với Zy. Bây giờ anh có thể thử đọc chúng. Anh lấy một cuốn sách ra và quay lại chỗ ngồi của mình.

Vì bàn của anh khá vắng vẻ nên anh yên tâm đọc sách. Thỉnh thoảng anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tận hưởng cảm giác đó.

'Đây là thiên đường.'
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 48: Dung nham Java (4)
Editor: trucxinh0505

Liam đi trở lại trong bếp.

Aki mang cuốn sách về chỗ ngồi, ngồi chỗ Mia ngồi trước đó. Ở chỗ này, anh có một tầm nhìn tốt cả quán cà phê. Anh muốn quan sát địa điểm và làm quen với con người cũng như nhân viên. Về cơ bản, để cảm nhận về Lava Java, anh thích làm điều đó ở mọi nơi và trong mọi thứ. Anh rất thích đóng vai người quan sát.

Chỗ ở ngồi này, vị trí thuận lợi để quan sát toàn bộ nơi này, khi nhìn thấy Liam từ bếp bước ra, tay cầm một khay đầy đủ các loại đồ ăn. Aki bắt đầu tin rằng Liam coi mục tiêu đời mình là vỗ béo Aki, một nụ cười nở ra trên môi Aki.

Liam giao tiếp bằng mắt với Aki và anh mỉm cười đáp lại. Nụ cười của anh mở rộng thành một nụ cười toe toét.

Khi Liam đi đến bàn, anh đặt từng món ăn một cách chuyên nghiệp và dễ dàng khiến cho Aki kinh ngạc nhìn.

"Đây là bánh sandwich của cậu, ngoài ra còn có parfait, mì ống, salad và nước, cậu vẫn cần uống nước sau đêm qua." Má của Liam đỏ bừng khi nhắc đến chuyện tối hôm trước, điều này cũng khiến Aki đỏ mặt theo, anh cảm thấy người đỏ mặt phải là anh chứ không phải Liam… Trừ khi anh làm điều gì đó khác người khiến cho Liam phản ứng? Aki cúi mặt và buộc mình phải tập trung vào những gì Liam đang nói. "Ăn xong thì hãy gọi cho tớ, tớ sẽ mang thêm đồ ăn ra hoặc nếu cậu thích món gì hơn thì có thể nói."

"Đợi đã Liam, tớ thực sự không thể trả tiền và ăn nhiều thế này được."

Liam mỉm cười. "Ngốc. Không phải Mia nói với cậu rằng là người nhà à?"

Điều đó đặt ra rất nhiều câu hỏi và Aki không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng Liam coi sự im lặng của Aki là dấu hiệu cho thấy anh không bị thuyết phục.

Liam nói thêm. "Thế này đi, cậu cứ thưởng thức đồ ăn và sau đó cho tớ biết bạn nghĩ gì về chúng -- nếu có những điều chúng tớ cần cải thiện, v.v. Bằng cách đó, cậu cũng đang giúp quán cà phê cải thiện và phục vụ khách hàng tốt hơn. Và ! Tớ sẽ mang theo hàng mẫu để cậu có thể nếm thử hết.”

Aki cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi nghĩ đến giúp đỡ được Liam. Nên anh đã cắn một miếng parfait mà anh đã thèm ăn kể từ khi nhìn thấy nó ở bên ngoài. Làm sao Liam biết Aki muốn điều đó vượt quá khả năng của anh ấy. Liam dường như luôn biết Aki cần gì. Liam trước mặt anh bây giờ khác xa với Liam trong tâm trí anh trước đây. Aki tưởng tượng người kia là một người ích kỷ và có quyền, cảm thấy như thế giới và mọi người như nợ anh ta mọi thứ vậy. Nhưng Liam mà anh quen là người chăm chỉ và ân cần. Aki thích phiên bản này hơn.

“Vậy cậu đang làm việc ở đây à?” Aki hỏi.

Liam gật đầu và ngồi xuống đối diện với Aki. "Tớ làm việc bán thời gian ở đây."

Aki ngẫm nghĩ. Anh muốn hỏi lý do nhưng lại không muốn tỏ ra thô lỗ.

"Tớ muốn tự mình kiếm tiền, có một điều cha mẹ dạy là tớ phải làm việc để đạt được thứ mình muốn."

Aki ngẩng đầu lên và thấy Liam đang nhìn mình, đôi mắt anh nhảy múa thích thú. Aki cảm thấy mặt mình đỏ. "Làm sao--?"

Anh để câu hỏi lơ lửng nhưng Liam không gặp khó khăn gì trong việc nắm bắt ý nghĩa. "Cậu luôn nghiêng đầu sang một bên và cắn môi khi suy nghĩ." Anh ấy chỉ vào đầu và miệng để nhấn mạnh.

"Tớ không." Aki làm ra vẻ mặt bị xúc phạm khiến cho Liam bật cười.

Aki lấy thêm một muỗng parfait nữa và thở dài hài lòng. "Cái này thật sự rất tốt!"

Bỗng những giọng nói lớn từ lối vào khiến cả hai quay về phía âm thanh phát ra. Khách hàng mới vào quán cà phê, Aki cảm thấy tồi tệ khi tận hưởng khoảng thời gian bên Liam và ôm lấy anh ấy cho riêng mình khi Liam đang làm việc.

Aki nghiêng người và hạ giọng. "Tớ xin lỗi vì đã cản trở công việc của cậu. Tớ đã để ý đến cậu từ bên ngoài... và rồi đột nhiên tớ ở đây. Cậu sẽ không bị mắng vì tớ chứ?"

"Đừng lo lắng. Tớ đã được sự cho phép của sếp rồi," Liam nói.

"Họ có ở đây không?" Aki Cảnh giác và lo lắng, cho rằng ông chủ của Liam có thể đang nhìn họ với ánh mắt không đồng tình. Anh nghểnh cổ tìm kiếm bất kỳ ai có thể là ông chủ. Khi không thấy ai nổi bật, anh quay lại nhìn Liam. “Cậu không nên chiều chuộng tớ nhiều như vậy.”

"Hãy làm quen với nó." Liam cười toe toét và đứng dậy, quay trở lại với công việc của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,648
Điểm cảm xúc
5,161
Điểm
113
Chương 49: Dung nham Java (5)
Editor: trucixnh0505

Aki bối rối không hiểu ý của Liam. Khi anh quan sát Liam tương tác với những khách hàng khác, thấy anh như một người mới mà Aki chưa từng gặp trước đây. Liam lịch sự với khách hàng, nhìn cách anh ấy tương tác với họ khiến Aki say mê. Chính sự lịch sự đó khiến cho thực khách cảm thấy thoải mái từ bầu không khí được quán cà phê chào đón mang lại. Liam rất giỏi trong việc chăm sóc những người xung quanh, điều này phù hợp với công việc của anh ấy vì anh ấy đảm bảo đáp ứng mọi nhu cầu của họ bằng hết khả năng của mình. Aki đột nhiên có cảm giác xa lạ đến choáng váng khi chứng kiến tất cả những điều đó xảy ra trước mắt mình.

Số lượng người trong quán cà phê đã tăng lên kể từ khi Aki mới đến. Bây giờ anh mới để ý phần lớn khách hàng đều là nữ. 'Nhưng tất nhiên,' đó là anh nghĩ. Anh cá là anh đã biết câu trả lời rồi.

Liam liếc nhìn về phía Aki, bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của anh trước khi nở một nụ cười. Aki đỏ mặt và điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng.

"Thức ăn thế nào?"

Lúc anh không để ý, Mia tiến lại gần bàn và thản nhiên ngồi xuống đối diện anh lần nữa.

Aki băn khoăn liệu việc nhân viên ngang nhiên bỏ việc có ổn không. Anh không muốn trở thành người có lỗi nếu họ bị mắng. Anh nhìn quanh phòng một lần nữa, hy vọng có thể nhìn thấy ông chủ đang lảng vảng xung quanh. “Sếp của cậu sẽ không nổi giận chứ?”

Mia nhướn lông mày lên và cười khúc khích. "Đừng lo lắng, tôi đã được phép. Vậy... bạn có thích đồ ăn không?"

"Vâng, rất thật tuyệt vời! Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi tham gia. Tôi yêu nơi này."

Mia cười không có ác ý. "Người làm món đó sẽ rất vui và anh ấy-- Ý tôi là, chúng tôi rất vui khi bạn ở đây."

Aki quay mặt vào bếp. "Chắc hẳn bạn có một đầu bếp tuyệt vời."

"Bạn đang đi sai hướng rồi."

Aki tò mò nhìn cô.

Ngược lại, cô ấy chỉ về phía Liam.

Liam thấy họ đang nhìn chằm chằm vào mình. Mia vẫy tay khiến vẻ mặt của Liam tối sầm lại.

Aki nghĩ Liam không thích anh nói chuyện với bạn gái hay bất cứ thứ gì của họ, nhưng một điều khác lại ập đến với anh.

"Ý bạn là…?" Đôi mắt anh mở to và há hốc miệng.

Mia mỉm cười khi nhìn thấy anh như chợt nhận ra gì đó.

Chẳng trách hương vị có vẻ quen thuộc, nhưng trong thâm tâm anh không thực sự ngạc nhiên vì Liam luôn nấu nướng rất giỏi. Thậm chí, ước mơ của anh là sở hữu một quán cà phê.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy giỏi đến mức lại dùng kỹ năng của mình để bán hàng ở đây."

"Ồ không, không phải thế, anh ấy chỉ làm vậy hôm nay thôi. Món này không phải dành cho tất cả mọi người nếm thử, mặc dù đôi khi, chúng tôi đưa ra những ưu đãi đặc biệt cho nhân viên của mình để bán bánh ngọt, bánh nướng nhỏ, v.v. Chúng tôi thật may mắn khi có được những người giỏi nhiều thứ, tiết kiệm chi phí cho chúng tôi."

Đôi mắt Aki vô thức hướng về phía Liam, người đang đợi gọi món trên quầy. Liam nhanh chóng quay đi khi Aki bắt gặp anh đang nhìn về phía bàn của họ.

“Tôi không biết anh ấy làm việc ở đây,” Aki nói.

“Anh ấy không nhắc tới chuyện đó à?”

Aki lắc đầu. "Mặc dù tôi biết anh ấy có một công việc. Tôi không biết đó là công việc gì."

"Đôi khi anh ấy không thích nói về những việc mình đang làm. Giống như anh ấy đang giữ bí mật về nỗ lực của mình, nghĩ rằng nói ra cũng chẳng khác nào khoe khoang, đúng không?" Mia hất tóc một cách ngoạn mục dù nó rất ngắn. Hành động đó khiến Aki bật cười, sau đó Mia nói thêm: “Phần lớn thời gian, tôi không hiểu được anh chàng đó”.

"Chà, anh ấy có lý do của mình," Aki thì thầm. Anh không hiểu nhưng không hiểu sao lại cảm thấy buộc phải đứng lên bảo vệ Liam.

Lúc đó Mia ngước nhìn anh, nở một nụ cười trên môi. Điều này khiến Aki đỏ mặt như thể đang vướng phải điều gì đó mà không biết là cái gì.

Nhưng trước khi Aki kịp nói lại và xua tan bầu không khí khó xử, Mia đã lên tiếng và chỉ vào tờ rơi trên bàn. "Anh đang tìm kiếm một công việc sao?"

Aki gật đầu.

“Anh đã tìm được rồi à?”

"Không... tôi vẫn chưa." Aki lười biếng nghịch thìa trong khi tâm trí quay lại với những vấn đề cấp bách hơn. Anh cần phải quyết định ngay bây giờ.

Mia không trả lời mà chỉ ngồi đó dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau cô lại nói "Anh cảm thấy làm việc ở đây thế nào?"
 
Top