Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

[Đam mỹ] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,683
Điểm cảm xúc
5,212
Điểm
113
Chương 100: Ở lại qua đêm (3)
Editor: trucxinh0505

Liam cười khúc khích. "KHÔNG. Cô ấy đá tớ trước. Đúng hơn là cô ấy đã chọn một chàng trai khác thay vì tớ, cô ấy bắt cá hai tay.”

Aki cảm thấy máu như dồn hết lên đầu. “Cô ấy lừa dối cậu?!”

“Với người bạn thân nhất của tớ.”

Hơi thở của Aki nghẹn lại, đôi mắt anh mở to khi nghe về điều Liam tiết lộ. Anh há hốc mồm, há hốc mồm, không thể chỉ ra được những cảm xúc đang ùa vào trong mình. Cho đến cuối cùng chỉ còn lại một điều: Cơn thịnh nộ bốc lên. Anh nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Sao họ dám! Cuối tuần này khi chúng ta về thăm nhà của cậu, tớ sẽ đi săn lùng họ.”

Liam nắm tay Aki, chỉ lỏng lẻo đan những ngón tay của họ vào nhau nhưng cũng đủ khiến Aki cảm thấy choáng váng và quên đi cảm giác tức giận. Aki có thể nghe thấy nụ cười cùng giọng nói của người kia, Liam nói. “Tất cả đã là quá khứ rồi.”

“Cậu đang làm tốt.” ‘Cô ấy không xứng đáng với tình yêu của cậu.’ Aki siết chặt tay Liam hơn. Sau đó, anh bắt đầu nói: “Tớ cá rằng cô ấy cũng là người đã nói rằng sợ phim kinh dị là khập khiễng. Nhưng! Nhìn xem, cậu vừa chinh phục được một ngôi nhà kinh dị đó!

Liam cười lớn vì điều đó. “Tớ đã nói rồi, điều đó chỉ có thể thực hiện được vì có cậu ở đó. Cảm ơn cậu nhiều." Liam vuốt ngón tay cái của mình lên mu bàn tay của Aki. Với giọng nhẹ nhàng hơn, anh tiếp tục, “Mặc dù vậy, tớ nghĩ, phần thưởng của tớ dường như đến quá sớm, không phải là 'sau khi' tớ chinh phục được nó sao?"

Aki nhíu mày, tự hỏi lời này của Liam có ý gì. Anh cảm thấy mặt mình nóng lên khi nhận ra ý nghĩa của phần thưởng mà Liam muốn nói - đó là nụ hôn. Anh vẽ những vòng tròn lười biếng trên tay Liam khi thì thầm, "Vậy thì tớ sẽ trao phần thưởng ngay bây giờ cho cậu."

"Gì--?"

Aki tiến về phía trước, định hôn lên má một lần nữa nhưng đúng lúc đó, Liam quay lại, chạm vào môi Aki. Cả hai đều ngạc nhiên trong giây lát nhưng chẳng bao lâu, cơ thể căng thẳng của họ thả lỏng, trao cho nhau những nụ hôn nhẹ nhàng. Liam đưa tay kia ra và kéo đầu Aki lại gần hơn khi anh cắn nhẹ vào môi trên của Aki.

Cảm giác ấm áp và mơ hồ, Aki cảm thấy cảm giác này như khi ở công viên giải trí quay trở lại đầy mạnh mẽ. Bằng cách nào đó anh thấy vui vì họ hôn nhau khi đang nằm, vì nếu họ làm điều đó khi đứng, có lẽ đầu gối anh sẽ khuỵu xuống.

Cơ thể anh nặng nề dựa vào Liam, thu hẹp khoảng cách giữa họ và thay đổi góc đầu để có thể tiếp cận hoàn toàn với môi anh. Bàn tay của Liam di chuyển từ đầu Aki và di chuyển xuống phần lưng nhỏ của Aki, khiến anh sống lưng rùng mình trong khi tiếp tục nụ hôn uể oải chậm rãi.

Một lúc sau, họ tách ra để lấy lại nhịp thở, Liam tựa vào trán Aki trước khi anh hôn một nụ hôn thuần khiết nhanh chóng cuối cùng rồi chuyển cơ thể để đầu anh tựa vào vai Aki. Bàn tay anh quay lại vuốt ve bàn tay Aki.

Aki thở dài hài lòng và cũng nghiêng đầu, tựa má mình lên đầu Liam, tận hưởng cảm giác nhột nhột trên tóc mình.

“Zy có thường xuyên ghé qua không?” Liam hỏi.

Aki phải mất một lúc mới trả lời, não anh điên cuồng tìm kiếm những ký ức đã bị lãng quên từ lâu. “Có, cậu ta thường ghé qua.”

“Cậu cũng ngủ trên sàn à?”

"Hả? Dĩ nhiên là không rồi, cậu ta ngủ ở trên đó. Tớ ngủ trên giường của mình.”

Liam ậm ừ đáp lại. “Aki…chúc ngủ ngon.”

Aki cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm ấn vào thái dương mình và nhận ra đó là môi của Liam.

“Đêm nay đã là một đêm tuyệt vời rồi,” Aki nghĩ khi nhắm mắt lại.


------------

A/N: Xin chào!

Vì vậy tôi đã kể cho các bạn nghe về một đợt phát hành đại trà nhỏ để kỷ niệm chương thứ 100. Nhưng tôi mới biết về sự kiện sắp tới trên một trang khác là tôi đăng bộ truyện này và tôi sẽ đăng 2 chương mỗi ngày kể từ 22/11-24 ở đó. Tôi quyết định làm điều tương tự ở đây vì mục đích thống nhất. Dù sao thì tôi chỉ muốn làm điều này để cảm ơn tất cả các bạn vẫn đang đọc bộ truyện này. Cảm ơn bạn cũng đã hiểu!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,683
Điểm cảm xúc
5,212
Điểm
113
Chương 101: Thức dậy (1)
Editor" trucxinh0505

Aki vặn vẹo thân mình, cảm giác thật ấm áp và thoải mái, cố gắng tìm một điểm ngọt ngào trì hoãn việc thức dậy. Anh không muốn rời khỏi giường… hoặc tấm nệm trên sàn nhà.

'Sàn nhà…?'

Anh từ từ mở mắt và chớp vài lần cho đến khi tâm trí mơ hồ của mình ghi nhớ được vị trí của chính mình.

'Rúc vào, chắc chắn là mình đang được ôm rồi,’ Aki nghĩ và ngáp một cái dài. Anh không thể ngăn được miệng mình cong lên thành một nụ cười và nhắm mắt lại một lần nữa. Không quan tâm đến việc khác, anh muốn tận hưởng khoảnh khắc này.

Như thể nghe được suy nghĩ của Aki, Liam, vẫn đang ngủ say, vì thế Aki tựa đầu vào ngực người kia. Với sự thoải mái này, Aki lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa…

***

Aki chớp mở mắt và đột nhiên nhận ra cơ thể ấm áp bên dưới mình.

‘Ôi bắn đi.’

Theo thói quen anh đưa với lấy điện thoại xem giờ, mới nhớ ra tối hôm qua để nó trên đầu giường. Bất đắc dĩ, với nỗ lực to lớn, anh nhấc người ra khỏi Liam và chộp lấy điện thoại lên xem.

“10 giờ sáng,” anh lẩm bẩm, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đầu gục xuống cạnh giường, vẫn chưa muộn giờ học của Liam, nhưng họ phải đi ngay bây giờ nếu không sẽ trễ.

Anh lắc vai Liam. “Liam, tỉnh dậy đi.”

Liam rên rỉ nhưng vẫn tiếp tục ngủ.

Aki cố gắng một lần nữa, lay người bạn cùng phòng của mình mạnh hơn một chút. “Liam, dậy đi nếu không sẽ muộn mất. Liam.” Tâm trí anh quay cuồng khi nghĩ ra những cách khác để đánh thức anh chàng kia.

Liam hé mở một bên mắt, ngước nhìn Aki với đôi mắt lờ mờ khiến Aki thấy thật quyến rũ. Anh phải cắn môi để ngăn mình mỉm cười như một kẻ ngốc.

Bằng một giọng nhẹ nhàng, Aki lẩm bẩm, "Dậy đi, đồ ngái ngủ."

"KHÔNG…"

Aki cười khúc khích. Trong những giấc mơ điên rồ nhất, anh cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra Liam sẽ thế này. Anh ấy luôn là kiểu người lôi cuốn và hướng ngoại, kiểu người dường như không biết mệt mỏi và lười biếng. Không phải Liam trước mặt anh, người đang cau có trước ánh nắng như thể nó là kẻ thù, thật ‘Đáng yêu.’

Anh nói “Cậu sẽ bị trễ mất.”

“Tớ không quan tâm,” Liam càu nhàu, lời nói của anh bị bóp nghẹt khi người kia gục đầu vào lồng ngực anh.

Aki nghiêng người, nhéo má Liam và kéo nhẹ cánh tay anh ta ngồi dậy. " Thôi nào, cậu nên dậy thôi. Chúng ta vẫn phải về nhà thay đồ.”

Liam mở mắt ra, chỉ là một khe hở nhỏ. Ngay khi Aki nghĩ rằng cuối cùng anh cũng sẽ đứng dậy, một đôi tay vòng qua người anh, kéo anh xuống cho đến khi nửa cơ thể anh nằm đè lên người anh ta.

Một tiếng cười thoát ra khỏi môi anh.

“Liam,” Anh vừa định nói nhưng lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng khi nhận ra Liam đang chăm chú nhìn mình. Bạn cùng phòng của anh vươn người lên, chậm rãi và thận trọng, hôn vào khóe miệng anh.

Thân thể Aki bị chùng xuống, như thể năng lượng đã thoát khỏi cơ thể anh. Anh đầu hàng trước những nụ hôn nhẹ nhàng của Liam, cảm giác thật ngọt ngào và gây nghiện. Nhưng với tốc độ này, một số “tai nạn” có thể xảy ra, một số vụ nổ súng không cần thiết có thể xảy ra.

Anh rên rỉ. “Được rồi, được rồi,” anh nói, không hề do dự gỡ mình ra khỏi Liam "Tớ đang đói. Hãy theo tớ xuống tầng dưới sau khi cậu thay đồ xong.”

Không thèm nhìn lại, Aki đi ra ngoài. Nhưng thay vì đi vào phòng ăn, anh lại đi thẳng vào phòng tắm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,683
Điểm cảm xúc
5,212
Điểm
113
Chương 102: Thức dậy (2)
Editor: trucxinh0505

Ngày của họ vẫn như cũ cho đến khi học kỳ sắp kết thúc. Ngoại trừ một số trục trặc nhỏ chỗ này chỗ kia, họ vẫn như vậy nếu không có những thay đổi nhỏ trong cuộc sống. Nhỏ bé và tự nhiên đến mức Aki không nhận ra điều đó cho đến sau vài ngày làm những việc đó.

Thứ nhất, số lượng những cái chạm tinh tế và những cái nhìn lén lút đã tăng lên.

Liam đến quầy cùng lúc với Aki. Ánh mắt họ chạm nhau và ánh mắt họ nán lại nhau quá lâu để được coi là bình thường.

Aki là người phá vỡ giao tiếp bằng mắt đầu tiên, đưa một ngón tay lên má gãi gãi, nói. “Một parfait mocha mâm xôi và một parfait bánh quy caramel graham cho bàn số mười hai.”

Anh nói với một giọng rõ ràng khiến bản thân ngạc nhiên vì có thể tỏ ra bình thường như không bị ảnh hưởng. Thực tế anh không hề bình tĩnh, trái tim anh đập nhanh khi biết Liam đang đứng gần mình.

Sau khi Aki ăn xong, Liam ra nói, “Hai cốc cà phê mocha latte đá và một đĩa salad caesar.”

Aki lén nhìn, liếc ngang, khóe miệng nhếch lên mỗi khi bắt gặp Liam đang làm điều tương tự. Khi ánh mắt họ lại gặp nhau, Liam nở nụ cười ngắn gọn và nhỏ nhất thường dành cho Aki. Nụ cười vụt tắt ngay khi nó xuất hiện như thể anh đã tưởng tượng ra toàn bộ sự việc. Nhưng anh biết mình không làm thế,và chính ý nghĩ đó đã tiếp thêm sức xuân cho những bước chân của anh suốt cả ngày.

Ai đó ho, xen vào giữa họ. Aki tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, chỉ thấy Mia đang nhìn thẳng vào họ, trông vẫn không hề thích thú. Khi hai người họ nhìn chằm chằm vào cô, cô cố tình trợn mắt nhìn họ sau đó nhìn chằm chằm Liam nói, “Ca của anh xong rồi, về đi." Cô lẩm bẩm nói.

Liam khịt mũi, Aki cúi đầu giấu tiếng cười khúc khích. Họ đã quen với việc Mia sử dụng thái độ nghiêm khắc của cô hiệu trưởng mỗi khi cô bắt gặp họ nên họ chỉ cười trừ. Liam lắc đầu với em họ của mình như một câu trả lời rồi đi về phía phòng giáo viên nhưng không quên vỗ nhẹ vào vai Aki khi anh đi ngang qua.

"Tớ sẽ nhắn tin cho cậu sau."

Đó là điều anh ấy đã làm. Họ phải đến siêu thị để mua thực phẩm dự trữ. Aki đợi ở cổng trường đại học cho đến khi một nhóm người bước ra khỏi tòa nhà. Một người đứng ra và nhìn thẳng vào anh, Liam nhìn Aki như thể họ là những người duy nhất trên thế giới vậy.

Vào lúc đó, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Aki -- có lẽ Liam cũng thích anh. Điều đó, hoặc là anh đang tưởng tượng ra những dấu hiệu không có ở đó.

Nếu chỉ là những dấu hiệu thì điều đáng chú ý nhất có lẽ là sự thay đổi lớn nhất trong sinh hoạt hàng ngày của họ…

“Chúng ta sẽ xem gì đây?” Liam hỏi khi lướt qua danh sách Netflix trên máy tính xách tay của mình.

Aki, đang nằm sấp bên cạnh Liam, một bên miệng nhếch lên, "Annabelle?"

Liam nhăn mũi và tiếp tục lướt danh sách, phớt lờ lời đề nghị của Aki ngay cả khi người kia đang cười bên cạnh.

“Có phim hành động gì không? Có lẽ là khoa học viễn tưởng nhỉ?” Aki quay lưng lại, tựa đầu vào lòng Liam. “Tớ thực sự thấy ổn với bất cứ thứ gì ngay cả khi đó là một bộ truyện.”

Đây là một trong những nghi lễ hàng đêm của họ. Sau bữa tối, nếu hai người ở nhà sẽ cùng nằm ở bên giường Liam, xem phim, cùng nhau đi ngủ và thức dậy.

Ngay cả khi Liam đến muộn hoặc Aki kết thúc ca, Aki vẫn sẽ bò vào giường của Liam. Như thể họ có một luật bất thành văn là Liam phải mở khóa cửa để Aki có thể tự do ra vào.

Đêm đó, Aki nằm bên cạnh Liam, suy nghĩ về những thứ quẩn quanh trong đầu anh suốt cả ngày -- nếu là Liam, có lẽ anh có thể...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,683
Điểm cảm xúc
5,212
Điểm
113
Chương 103: Điện thoại (1)
Editor: trucxinh0505

Aki tỉnh dậy ở trên giường một mình, bên cạnh đã lạnh lẽo. Hầu hết mọi ngày, Liam thức dậy trước vì anh nấu bữa sáng cho họ. Nhưng những ngày như thế này, Aki sẽ bị bỏ lại một mình trong căn hộ. Làm sao Aki biết được mà không cần đặt chân ra khỏi phòng, không khí dường như khác hẳn khi không có bạn cùng phòng ở bên cạnh.

Anh nhìn lên trần nhà một lúc, cố gắng xua đi cơn buồn ngủ.

‘Chà, chẳng còn cách nào khác’, anh nghĩ. Liam có việc phải làm ở khoa và các hoạt động xã hội khác ở trường đại học mà anh ấy cần phải có mặt.

Aki lê thân mình ra khỏi giường. Hôm nay cũng là một ngày bận rộn đối với anh. Anh phải kiểm tra điểm số bộ môn của mình và sau đó nộp đơn xin học bổng, hy vọng lần này anh sẽ nhận được học bổng toàn phần.

Nhưng dù có tự trấn an mình bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh cũng không thể rũ bỏ được những suy nghĩ giả định về học bổng của mình, điều đã khiến anh lo lắng suốt nhiều tuần nay. Tối qua anh đã tính điểm của mình vài lần và khá chắc chắn mình đã đạt được điểm yêu cầu nhưng anh không thể ngăn mình nghĩ rằng mọi thứ có thể trở nên tồi tệ. Điều gì sẽ xảy ra nếu một trong những giáo sư của anh mã hóa sai điểm của anh chứ? Lỡ như có sai sót, sai sót thì làm thế nào đây? 'Nếu như, nếu như, nếu như.'

Anh đi ngang qua quầy bếp và dừng bước khi nhìn thấy những tờ ghi chú của Liam. Khuôn mặt anh chợt nở một nụ cười toe toét.

‘Tớ đã làm món cơm chiên, bạn có thể hâm nóng lại ăn, đừng bỏ bữa sáng nhé!”

Aki hâm nóng cơm như được bảo, nụ cười vẫn nở trên môi.

Bước chân vào cổng trường đại học, bước chân anh chậm và nặng nề, làm chậm trễ việc anh đi đến khoa mình. Anh biết mình không có lý do gì để lo lắng nhưng sự lo lắng của anh càng tăng lên sau mỗi bước đi. Có cảm giác như hôm nay sẽ là ngày phán xét vậy. Điều này thật kỳ lạ, vì anh chỉ nộp giấy tờ đi mà thôi. Sau đó, anh đợi cho đến khi điểm của mình được đánh giá. Nó có thể xảy ra hôm nay, ngày mai hoặc tuần sau.

Sự chờ đợi sắp giết chết anh.

Anh gõ cửa phòng khoa một cách ngập ngừng trước khi mở cửa. Ở phía bên kia, anh được Trưởng khoa chào đón, tay vẫn cầm nắm cửa, có thể là chuẩn bị đến lớp của mình hoặc dự một cuộc họp. Khuôn mặt cô sáng lên khi nhìn thấy Aki, hoàn toàn không để ý đến tiếng rên rỉ mà anh phát ra trong lòng.

“Aki!” Cô nắm lấy cánh tay anh và dẫn anh ra khỏi lối vào. “Đúng là người tôi đang tìm kiếm!”

“Thưa cô?” Aki nở một nụ cười lịch sự với cô nhưng anh có thể cảm nhận được những cơ bắp căng cứng quanh miệng mình.

Dean đáp lại bằng nụ cười ấm áp và rạng rỡ. “Tôi rất vui với điểm số của em! Chắc chắn lần này em sẽ nhận được học bổng toàn phần. Làm tốt lắm."

“Đó-- đó là điều em đang hy vọng ạ, em đến đây để nộp đơn.”

“Được rồi, mang giấy tờ của em cho thư ký. Tuần tới, chúng tôi sẽ đăng danh sách những sinh viên đủ điều kiện trở thành học giả hàn lâm. Em đợi tên mình ở trong đó nhé. Cô mỉm cười với anh và vỗ vai anh khi rời khỏi phòng.

Aki chỉ có thể thở bình thường sau khi ra khỏi phòng. Trưởng khoa tốt bụng và có tình mẫu tử nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng trước đôi mắt dò xét của cô. Điều đó, và phần bí mật trong anh, người xấu hổ cho chính mình và cho cô vì đã làm cho cả hai thất vọng.

Nhưng nếu như trưởng khoa nó anh có cơ hội, vậy có lẽ không phải anh hy vọng quá lớn đúng không?

Muốn chia sẻ tin vui, Aki lấy điện thoại trong túi ra, khi ngón tay lơ lửng trên bàn phím nhưng anh lại nghĩ đến chuyện khác, anh muốn nghe giọng nói của Liam hơn. Anh cũng thích nhắn tin, khá lâu nhưng nếu đó là Liam thì sẽ ổn thôi. Cảm thấy thật phấn khích, anh gọi vào số của Liam - nhưng chỉ nhận được âm báo bận.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,683
Điểm cảm xúc
5,212
Điểm
113
Chương 104: Điện thoại (2)
Editor: trucxinh0505

Đó chỉ là một giai điệu bận rộn, Aki nhún vai, điều này luôn xảy ra mọi lúc, không có gì là lớn cả.

Anh biết điều đó nhưng trong đầu anh lại nảy ra một ý nghĩ dai dẳng. Anh lắc đầu như để xua tan suy nghĩ của mình. Sau ba mươi phút, anh thử gọi lại và lại nhận được âm báo bận.

Ý nghĩ dai dẳng đó lại trỗi dậy trong cái đầu xấu xí của anh.

Liam không phải là người quá yêu thích đối với cái điện thoại. Aki chưa bao giờ thấy anh ấy dùng nó khi họ ở nhà hay khi ở bên nhau. Giữa hai người, Liam thích gọi điện hơn. Nhưng gần đây, anh thấy bạn cùng phòng của mình hay dán mắt vào đó, có đôi lần, anh thấy Liam mỉm cười khi nhắn tin. Lúc đầu Aki thực sự không bận tâm… hoặc ít nhất đó là những gì anh nghĩ.

‘Tôi ơi đừng suy nghĩ quá nhiều.’ Aki hít vào và thở ra vài lần. Khi bình tĩnh lại, anh thử gọi lại vào điện thoại của Liam. Có lẽ đó chỉ là một cuộc gọi quan trọng, giống như cuộc gọi anh nhận được khi gia đình có việc khẩn cấp.

Lại là một giọng nói báo bận làm tiêu tan hy vọng trong anh. ‘Ồ, được rồi.’

Khi về đến nhà, mắt anh tự động quét khắp căn hộ để tìm Liam. Anh mong đợi người bạn cùng phòng của mình đang ở trong bếp, có lẽ đang nghiền ngẫm một công thức nấu ăn mới. Trước sự ngạc nhiên của anh, Liam đang nằm dài trên chiếc ghế dài trong phòng khách, vừa nhắn tin vừa cười khúc khích một mình.

Aki thầm nghĩ 'A. Cậu ấy có nhìn thấy tin nhắn không?’

“Có chuyện gì hay xảy ra à?” Aki hỏi, không kìm nén được sự tò mò của mình.

“Hửm?” Liam liếc nhanh về phía Aki. “Ồ không, không hẳn.”

Aki nhai lại trong miệng. ‘Ừm, được rồi. Không hẳn.'

"Cậu đang xem meme à?" Anh tình cờ nhìn sang một bên, cố gắng nhìn thoáng qua điều gì đã thu hút sự chú ý của Liam, trong khi đó, anh chàng kia gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình, tránh né anh.

Liam ôm chặt điện thoại trước ngực, trông giống như một con nai bị đèn pha chiếu vào. “Đ-điều này thực sự không có gì cả, chỉ là những meme và mèo con ngẫu nhiên thôi.”

Aki đứng yên, ngạc nhiên trước sự từ chối đột ngột. Anh chớp mắt thật nhanh khi nhìn chằm chằm vào Liam, tua đi tua lại cảnh tượng đó trong đầu. “Tớ-- tớ xin lỗi. Đáng lẽ tớ không nên…”

Vẻ bàng hoàng trên mặt Liam dịu đi thành một nụ cười ngượng ngùng. “Tớ cũng xin lỗi vì đã phản ứng thái quá.” Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, "Đợi một chút, tớ sẽ làm gì đó cho chúng ta ăn."

‘Không, tôi không tò mò. Đó chỉ là những chú mèo con dễ thương thôi,’ Aki nghĩ khi nhìn người bạn cùng phòng đi vào trong bếp.

Không còn gì để làm, anh duỗi người và nằm dài trên ghế sofa, xua đuổi những suy nghĩ không cần thiết. Thay vào đó, anh mơ mộng về chuyến đi nghỉ cuối tuần của họ về miền quê. Họ đã lên kế hoạch và đó là tất cả những gì Aki có thể nghĩ đến gần đây. Anh đã không rời khỏi thành phố kể từ khi học cấp hai và đó là một điểm cộng lớn. Nơi Liam lớn lên và là nơi đã truyền cảm hứng cho những bức tranh yêu thích của Aki.

"Cái gì?! Anh ta bỏ rơi cô như vậy sao? Kể từ khi nào" Liam tạm dừng việc nấu nướng và xoa bóp cái trán. Anh im lặng lắng nghe một lúc rồi rên rỉ, đưa tay vuốt mặt. "Đừng nói như thế nữa. Tôi biết, tôi thì không.”

Aki giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy giọng nói của Liam. Anh chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe thấy Liam kích động như vậy. Cơn giận dữ thầm lặng mà Liam phát ra đã khiến Aki ngồi trên ghế. Anh lắng nghe và ngừng cử động, như thể anh không muốn Liam biết về sự hiện diện của mình.

"Tôi không chắc. Khỏe. Tôi sẽ nghĩ về nó." Liam kết thúc cuộc gọi và quay lại nấu ăn, mặc dù việc đó giống như đứng trước bếp hơn, lưng căng thẳng.

“Có chuyện gì đã xảy ra à?” Aki thì thầm khi anh đến gần Liam hơn.

Liam quất nhanh tay ra sau đến mức Aki phải lùi lại một bước vì ngạc nhiên. Liam thở dài nhẹ nhõm và nở một nụ cười mệt mỏi với Aki. "Tớ ổn."

Aki cau mày. Liam thở dài cam chịu, tắt bếp và ôm lấy Aki. Bất chấp sự lo lắng của anh, Aki cũng ôm lại, vẫn còn bối rối trước hành động đó nhưng anh đợi cho đến khi Liam sẵn sàng nói chuyện.

Một lúc sau, vòng tay quanh lưng Aki hơi lỏng lẻo, Liam nói, “Đó là Chris.” Anh liếc nhanh như thể xác nhận liệu Aki có nhớ anh chàng kia không. Khi Aki gật đầu, Liam tiếp tục. “Ừ, cậu ta hỏi tớ có muốn đến dự buổi họp mặt nhỏ của chúng tớ không. Nancy cũng đang làm phiền tớ về chuyện đó.”

‘Nhưng không phải vậy, phải không? Tôi chắc chắn đã nghe thấy từ cô ấy.' Nhưng Aki không nói vậy và ngây người nhìn bạn cùng phòng của mình, chờ đợi.

Liam ngập ngừng nói, “Chris vừa nói với tớ rằng Nancy và Mac -- đó là bạn thân nhất của tớ -- đã chia tay. Cậu ấy chỉ đưa ra lời cảnh báo cho tớ thôi.”

“Sẽ ổn thôi, phải không? Thậm chí cậu còn gặp lại cô ấy khi bà cậu bị ốm.”

“Lúc đó mọi thứ rất bận rộn,” Liam lẩm bẩm với bản thân hơn là trả lời Aki. Sau đó, anh lắc đầu nói "Cậu nói đúng. Sẽ ổn thôi.”

Aki lùi lại. "Tại sao không đi họp mặt?"

Liam nuốt nước bọt, quả táo cổ nhấp nhô rõ ràng. “Tớ sẽ—tớ sẽ suy nghĩ về điều đó.”

Aki tiếp tục nhìn chằm chằm vào Liam, ngoài mặt anh bình thản nhưng bên trong anh như bị khuấy động và rung chuyển từ bên này sang bên kia. Ý là Liam vẫn còn bị người yêu cũ làm phiền và việc Nancy đang tìm đường quay lại với Liam khiến anh ta có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,683
Điểm cảm xúc
5,212
Điểm
113
Chương 105: Kỳ nghỉ
Editor: trucxinh0505

Bất chấp hành vi kỳ quặc của Liam trong vài ngày qua, Aki dễ dàng bỏ qua vấn đề này trong đầu, anh càng hào hứng hơn với kỳ nghỉ sắp tới của họ. Theo anh thấy, Liam có vẻ rất hào hứng khi tham gia giúp Aki đóng gói đồ đạc của họ. Họ thậm chí còn bỏ qua xem phim tối bằng việc lên kế hoạch đi đâu và làm gì. Một đêm nọ, bọn họ thậm chí ngủ quên khi đang liệt kê các hoạt động này, sau đó nói về những câu chuyện phiêu lưu của Liam thời thơ ấu.

Sau bao ngày mơ mộng về chuyến đi, ngày đó cuối cùng cũng đã đến.

“Chào buổi sáng--” Liam mở lời trước khi Aki bước vào bếp, anh đứng dậy đi lại gần Aki, đưa ngón tay cái vuốt ve quầng thâm của Aki.

Aki để bạn cùng phòng bóp mặt, nhắm mắt lại tận hưởng động tác mát-xa mặt nhẹ nhàng này, đôi mắt ngái ngủ của anh rung lên. Anh rên rỉ hài lòng và Liam cười khúc khích vì điều đó.

“Có phải cậu phấn khích đến mức không thể ngủ được không?” Liam hỏi.

"Chuẩn rồi." Aki cười toe toét.

Liam đứng yên một lúc rồi kéo Aki lại gần, trao cho chàng trai một nụ hôn thuần khiết. Chuyện này quá đột ngột khiến Aki giật mình tỉnh giấc.

Khi Liam dừng lại và bước sang một bên, Aki nắm chặt lấy vạt áo của người kia, giữ anh ta đứng yên. Sau đó Aki chiếm lấy môi dưới của Liam và quan sát phản ứng của bạn cùng phòng. Đôi mắt của Liam mở to một chút trước khi anh ôm đầu Aki và hôn anh một lần nữa.

Aki không thích sự đụng chạm cơ thể. Anh không thích mọi người xâm phạm không gian cá nhân của mình. Nhưng với Liam, anh nhận ra rằng mình không hề bận tâm. Anh thích hôn người này, ở bên người này.

Liam rời khỏi môi Aki chú ý đến má và hàm của anh. Aki ngửa đầu ra sau tiếp cận cổ anh.

“Chúng ta cần ăn trước khi rời đi,” Aki nói.

Bạn cùng phòng ậm ừ, bận rộn khám phá cổ Aki. Aki cười nhưng anh không thể biết đó là do cảm giác trên cổ anh nhột hay anh chỉ là hạnh phúc, có thể là cả hai. Anh vòng tay quanh eo Liam, đưa cơ thể họ lại gần nhau hơn.

Aki kéo Liam, ngăn chặn hành động của người kia, trước khi hôn trọn vẹn lên môi Liam. Nó mang lại cảm giác mềm mại nhưng dịu dàng, khiến Aki không có gì ngoài tình cảm sâu sắc dành cho chàng trai kia.

Khi rời khỏi nhau, cả hai vẫn ở trong vòng tay nhau.

“Chúng ta nên ăn sáng thôi,” Liam nói.

“Chúng ta nên làm vậy,” Aki trả lời.

Nhưng cả hai đều không ai muốn rời đi.

Đúng lúc đó có tiếng chuông cửa vang lên, họ liếc nhìn nhau, một câu hỏi thầm lặng trôi qua giữa họ. Liam lắc đầu và Aki hiểu rằng anh ấy không mong đợi bất kỳ vị khách nào. Aki cũng vậy.

Họ ngừng ôm nhau, mặc dù miễn cưỡng, khi Aki đi ra cửa, hàng nghìn lẻ một biến thể của những lời chửi rủa chạy qua đầu anh. Không thèm nhìn vào lỗ nhìn trộm, anh mở tung cánh cửa, chỉ thấy Zy đang đứng bên ngoài, trông rất là khốn khổ.
 
Top