[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn
- Tham gia
- 9/7/20
- Bài viết
- 423
- Điểm cảm xúc
- 737
- Điểm
- 93
QUÂN MACEDONIA ĐÃ THUA. Theo đúng cam kết, vua Alexander trao lại tất cả báu vật của mình cho Thuận.
“Ta chưa từng thấy có ai thực hiện một chiến thuật táo bạo như vậy.” Eumenes nói.
“Để đích thân một trong bốn tướng lĩnh dẫn theo một trăm quân đi tập kích phía sau quân địch, trong mơ ta cũng không thể ngờ.” Kreteros nói.
“Phương pháp dùng binh, đến mức suýt hy sinh cả cánh trái để dụ quân ta tiến lên, sau đó đột kích vào đại doanh phòng thủ yếu ớt.” Ptolemy tấm tắc khen. “Thật sự rất táo bạo.”
“Đó là du kích Việt Nam.” An đưa hai ngón tay ra.
“Tôi đã để quân của Ngài cởi bỏ áo giáp và giáo dài.” Quân khẽ tạ lỗi. “Tôi để họ quấn lá quanh người như người tiền sử, thật sự xin lỗi.”
"Chiến thuật bỉ ổi." Ptolemy và Kreteros tỏ vẻ không phục.
"Thực tế đúng là vậy." Quân thừa nhận. "Trò đánh rơi mũ, nếu đây là một trận chiến thực sự, ta đã thua rồi."
"Không." Vua Chinh Phạt lắc đầu. "Các cô cậu đã quá giỏi rồi. Nếu được đào tạo lâu dài và chuyên nghiệp, các cậu có thể còn giành lấy danh hiệu Vua Chinh Phạt này cũng nên."
"Alex," Quân gọi vị vua. "tôi sẽ rất cảm kích nếu Ngài có thể đi cùng chúng tôi."
“Ta đã rất muốn cùng các cô cậu đấu thêm trận nữa.” Alexander có vẻ không để tâm lắm. “Nhưng xem ra ta hết thời gian rồi… hẹn khi khác vậy.”
Cơ thể các binh lính của Alexander dần tan đi. Sau đó là ba vị tướng cũng mờ dần.
“Chuyện gì…”
“Vì ta đã nói là trao lại hết báu vật cho cậu mà.” Alexander nhìn con ngựa đen. Anh cầm dây cương dắt nó đến bên Thuận.
“Chăm sóc Bucephalus hộ ta.”
Thuận nắm lấy dây cương. Cậu và con chiến mã đối mắt với nhau.
“Cô gái à,” Alexander nhìn Chi. “cô có một tài năng tuyệt vời đấy. Dù là cầm quân hay đánh trận, cô cũng là người khiến ta kinh ngạc nhất dù chỉ là nữ giới.” vị vua tháo kiếm và đưa cho Chi. “Hãy dùng thanh kiếm này, Makedoniakles. Vinh quang của Macedonia. Nó sẽ giúp cô đưa đồng đội cùng mình đến với chiến thắng.”
“Còn đây,” Vua Alexander lấy ra một tấm da. “Nó là một trong những báu vật rất thú vị nhé…”
Năm đứa xuất hiện ở bên ngoài. Châu báu của hầm ngục, hàng đống vàng bạc châu báu xuất hiện và cũng được những người quản lý xuất hiện và dùng cần cẩu cùng xe tải chở đi.
“Còn báu vật đâu?”
“Chỉ có con ngựa này.” Thuận dắt Bucephalus tới. “Nếu được thì tôi muốn nuôi nó.”
“Dạo này tần xuất giao nộp báu vật của các cô cậu giảm mạnh đấy nhé.” Anh ta nhắc và quay lưng bỏ đi.
“Vậy thì,” Thuận vươn vai. “có ai muốn đua ngựa không?”
Năm người cưỡi ngựa chạy về phía bờ biển. Chi cưỡi Thiên, An cưỡi Marengo, Huy cưỡi Ô Truy, Quân cưỡi con ngựa Tuyệt Ảnh, một con ngựa đen nghe nói từng thuộc sở hữu của Tào Tháo và Thuận cưỡi trên lưng Bucephalus.
Năm người họ đứng trên một vách đá nhìn ra biển Đại Tây Dương. Ánh hoàng hôn chiếu lấp lánh bộ lông của con ngựa Xích Thố. Năm người nhìn về phía quả cầu lửa đang lặn dần sau đường chân trời, nhuộm mặt biển thanh một màu đỏ cam lấp lánh. Một con cá voi phun nước ở đằng xa bên trái An.
“Vậy là, chúng ta đang dần khẳng định tên tuổi của mình phải không?” Chi hỏi.
“Ừ, rồi sẽ có một ngày, chúng ta chinh phạt những hầm ngục còn lớn hơn, nguy hiểm hơn nữa.” An nói.
“Và thay đổi cả thế giới.” Thuận đẩy lại kính.
Họ khẽ cười. Chẳng nói một lời nào với nhau, nhưng họ biết bốn người còn lại đang nghĩ gì.
“Chúng ta sẽ chinh phạt cho đến hầm ngục cuối cùng!”
“Mà,” Danh nhìn cái hầm ngục trước mặt. “chỉ có ba chúng ta thôi sao?”
Danh, My và Vương đứng trước cái hầm ngục kiến trúc La Mã với những cột trụ lớn màu trắng. Trên cánh cổng có dòng chữ Latinh mà Danh đoán được sơ sơ ý nghĩa: chào mừng đến Roma.
“Chỉ ba chúng ta.” My và Vương gật.
“Ba người công phá một hầm ngục.” Danh nhìn hai đứa. “Có điên quá không?”
“Kim, Quân và Huy đã cùng nhau công phá những hầm ngục lớn trong khi chúng kém chúng ta tới mười tuổi mà.” Vương nói.
“Anh sẽ đồng ý với em nếu ba đứa nó chỉ là con người nhưng không! Chúng không phải người.”
“Anh cực đoan quá rồi đấy.” My đẩy Danh. “Đi nào.”
“Trong này hơi tối thì phải.” Vương nói. Cậu đi đầu với cái đèn pin đeo trên đầu. Hai bên tường là những hình khắc. Có mình một người đàn ông vàng (Vương đoán thế vì hình của người đàn ông đó được sơn vàng) đội vòng nguyệt quế và đứng trước dân chúng. Có hình khắc một con ngựa ngồi như người trong một bữa tiệc và hình ảnh những người công nhân đang đi thông cống!?
“Mà có ai để ý ở ngoài hầm ngục ghi gì không?” Vương hỏi.
“Hình như là… Wellcome to Roma.” Danh đoán.
“Thế thì chịu rồi.” My thở dài. “Báu vật ở Roma nhiều như sao ấy. Không giới hạn được nhỉ.”
“Kệ đi. Chúng ta mới biết cách đọc tên hầm ngục cách đây năm tháng thôi mà.” Vương nhún vai.
“Vậy là ba đứa nhóc kia đến đây đã năm tháng rồi sao?” Danh nhìn lên trần.
Đột nhiên có tiếng động lạ vang lên khắp hành lang.
“Tiếng gì vậy?” Vương lôi rìu ra.
“Tiếng bụng tớ!” My cốc đầu Vương.
“Xin lỗi sếp.” Vương xoa đầu. “Tớ không biết.”
“Không ai tin đâu.” Danh đá vào đùi Vương.
“Thôi nào,” Vương chạy theo. “em chỉ cố làm không khí bớt căng thẳng thôi mà.”
“Ở đây có gì căng thẳng đâu.” My phụng phịu.
Tiếng động lại vang lên.
“Lần này thì không phải.” Vương khẳng định. My cũng rút vũ khí.
“Là bụng anh.” Danh hằng giọng tỏ vẻ ngại ngùng.
“Đừng có nhìn anh kiểu đó.” Danh nói khi thấy hai đứa em đang trợn mắt nhìn mình. “Là người cũng phải có lúc đói chứ.”
“Vâng, em hiểu.” My nói.
Và ba người lại tiếp tục đi.
“Mà sao chẳng thấy có mấy con quái nhỏ nhỏ xuất hiện nhỉ?” Vương hỏi.
“Vậy thì càng khỏe.” My nói.
“Không đâu.” Danh nói. “Điều này có nghĩa là có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với tất cả quái thú canh mộ cùng một lúc ở chỗ báu vật đấy.”
“Đừng toàn nghĩ đến chuyện bi quan chứ.” My gắt.
“Từng có lần như vậy rồi còn gì.” Danh thở dài.
Tiếng động lạ xuất hiện.
“Lần này chẳng lẽ…” Danh và My nhìn Vương.
“Không phải tôi.” Vương quát lên. “Nhưng mà,” cậu rút cây rìu ra. “cũng không phải bụng My.”
Ba người đứng chụm lưng vào nhau với vũ khí trong tay.
“Tiếng gì vậy My?” Vương hỏi.
“Là…” My cố gắng nghe ngóng. Cô nhớ mình đã nghe âm thanh rất nhiều lần. Nó là…
“Chạy mau!” My quay lại chạy. Qua ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn pin trên đầu, Vương thoáng thấy được dòng nước lũ đang cuốn tới.
Dòng nước lũ quét qua cả ba.
“May đấy.”
My giải trừ lớp barie bóng tối sau khi nước lũ cuốn qua hết.
“May thật.”
“Nước này…” Vương ngửi ngửi. Tuy không có khứu giác quái vật như Huy nhưng cậu cũng nhận ra cái mùi hôi thối của dòng nước vừa quét qua mình.
“Hôi quá.” Danh phe phẩy mũi.
“Mùi nức cống.” My bịt mũi nói.
Xem ra hình ảnh những người dân đi thông cống kia có liên hệ tới báu vật ở đây.
Ba người tiếp tục tiến sâu hơn vào trung tâm hầm ngục. Đó là một căn phòng lớn nhưng tối om.
“Ai bật đèn lên đi.” My nói. “Tối quá.”
Đột nhiên toàn bộ xung quanh sáng rực bởi đuốc và những trang sức vàng treo khắp tường. Ngoài ra còn có những bức tượng cao tới ba mét bằng đá cẩm thạch.
“Sáng đấy chứ.” Danh nói.
“Nhưng bức tượng này là cùng một người nhỉ.” My nhìn. Quả đúng là khuôn mặt của chúng đều giống nhau.
“Nhưng dáng người khác nhau mà.” Danh chỉ vào những bức tượng. Có bức tượng thì là người đàn ông vạm vỡ, có bức là một cậu bé, thậm chí còn có bức tượng nữ bán khỏa thân nhưng mang khuôn mặt của gã đàn ông.
“Mấy cái này…” Danh tìm từ để tả nó.
“Mất thẩm mỹ?” My gợi ý.
“Mất thuần phong mỹ tục, thiếu đạo đức văn hóa?” Vương gợi ý thêm.
Một kiếm sĩ lao vào tấn công. Danh rút kiếm ra đỡ đòn. Cậu bị hắn hất văng. Sau đó cả Vương và My cũng bị hắn đánh bật.
“Chào đón khách quý như vậy có vẻ đãi ngộ hơi bị tốt quá nhỉ.”
Chiếc ngai vàng nằm ở cuối phòng sáng lên một cột lửa sáng rực. Từ trong đó, một chàng trai tóc vàng xuất hiện. Anh có mái tóc vàng ngắn và mặc trang phục quý tộc La Mã. Chỉ là…
“Bệ hạ,” người cầm kiếm nói. “áo của người…”
Hắn nhìn đuôi áo cháy xì xèo của mình.
“Á á á…” Hắn rú lên và cố đạp cho tắt lửa.
“Bệ hạ bình tĩnh…”
“Aqua Claudia!” vị vua hét lên. Một dòng nước dội thẳng từ trên trần xuống.
“Ôi, thoát rồi.” hắn thở phào và hất nước ra khỏi mặt.
“Bệ hạ, Người…” Tên chiến binh chạy tới bên cạnh gã vua. Hắn dùng tay bịt mũi. Có vẻ như tên vua đó vừa tự dội nước cống lên người.
“Đồ khốn Marco.” Hắn đá người chiến binh. “Ta đã bảo ngươi tìm cho ta loại áo không bắt lửa mà. Cứ mỗi lần xuất hiện như thế này khiến ta mệt lắm đấy biết không?”
“Vâng, thần sẽ cố gắng.” Marco cúi đầu.
“Rồi,” Hắn quay lại nhìn ba người. Nhìn kỹ, khuôn mặt hắn có vẻ chính là những khuôn mặt trên các bức tượng. “bổn đế là Hoàng Đế của Đế chế La Mã. Gaius Julius Caesar Augustus Germanicus.”
“Hãy cúi đầu trước Hoàng Đế Caligula.” Marco xướng lên.
“Im mồm.” Hoàng Đế đá vào mông Marco. “Ta đã dặn bao nhiêu lần là đừng có gọi ta như vậy cơ mà.”
“Vậy ngươi là Kẻ Giữ Mộ?” My hỏi.
“Hỏi rất hay.” Caligula dang tay. “Nhưng sai! Hãy xướng lên tên ta. Gaius Julius Caesar Augustus Germanicus.”
“Không.” My nói. “Thà gọi California còn hơn.”
“Sếp, là Caligula.” Vương nói.
“Các ngươi tới đây để chọc tức ta đấy à?” Califoniagula cáu lên.
Một ngọn lửa cháy rực lên và bay thẳng vào ba người. Vương vung rìu đánh bay quả cầu lửa.
Những bức tượng bắt đầu di chuyển.
“Sao những bức tượng ấy trông giống ngươi vậy?” My chém đôi một bức.
“Đó là những bức tượng các vị thần.” Marco thầm giải thích khi đang đánh với Vương. “Tên đầu đất đó nghĩ mình là một vị thần và hắn điên đến độ chặt đầu tượng thay bằng đầu mình. Sau đó hắn xuất hiện trước công chúng trong hình dạng các vị thần. Người thời nay các ngươi gọi là gì ấy nhỉ? À, Cosplay. Cosplay các vị thần. Một phiên bản lỗi cực kỳ lỗi.”
“Và ngươi nhất quyết phục vụ tên Hoàng Đế dấm dở đó?”
“Là Hoàng Đế Gaius Julius Caesar Augustus Germanicus.” Caligula hét lên và bắn thêm một quả cầu lửa vào Vương và Marco.
“Hắn nghe à?” Vương hỏi.
“Hắn nhạy cảm với từ Hoàng Đế lắm.”
“Hoặc là,” Caligula sờ cằm. “các ngươi hãy gọi ta là Neos Helios.”
“Lần này là gì vậy?” Danh hỏi khi chém đôi hai bức tượng.
“Là thần Mặt Trời Mới.” Caligula hét.
“Ta đã bảo hắn bị điên mà.” Marco thở dài.
“Vậy sao anh còn làm việc cho hắn?”
“Có làm thì mới có ăn.” Marco lại tấn công. “Những cái loại không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn... ừm, ta không đọc được từ đó.”
Danh và My sau khi đánh bại hết số tượng liền tấn công Caligula.
“Lũ hạ dân!” Caligula lại búng tay và một cột lửa bắn thẳng vào Danh. Anh đưa Hauteclere ra chặn đòn và My chạy tới từ sau lưng anh chém vào eo Caligula nhưng cô bị hắn đá bật ra xa.
“Sao lại vậy?” Danh ngạc nhiên cực độ chạy tới đỡ My. “Rõ ràng chân hắn chưa chạm vào em mà.”
Cậu để ý, cơ thể con bé ướt nhẹp và hôi mùi nước cống.
“Tởm vãi!” My buồn nôn mết độ. Khi về cô sẽ phải ngâm mình trong bồn tắm lâu hơn cả Chi mất.
“Nước sao?” Vương thốt lên. “Lại còn là nước cống!?”
“À thì,” Marco thở dài. “thứ duy nhất thằng óc bã đậu đó làm được cho La Mã chắc chỉ có hai cái cống thoát nước…”
“Aqua Claudius và Anio Novus là tuyệt tác kỹ thuật đấy.” Caligula hét lên. “Và ngươi gọi ta là cái gì hả?”
“Các người cũng đoán ra rồi đấy.” Marco chẳng thèm để ý đến gã Hoàng Đế. “Caliga trong tiếng Latinh, là đôi giày lính nhỏ. Tên của hắn gắn liền với đôi giày đó. Và đôi giày đó của hắn có thể triệu hồi nước từ hai cái cống.”
“Các ngươi đòi giết ta?” Caligula hét lên. “Ta là Hoàng Đế La Mã, là thần Mặt Trời Mới, người vừa điều khiển nước vừa điều khiển lửa. Các ngươi chỉ là những ngọn cỏ ven đường, làm sao sánh được với mây như ta!?”
“Cùng lên đi, My.” Danh nói.
“Được.” My bám vai Danh và đứng dậy.
My và Danh mỗi người chạy sang một bên.
Caligula bắn lửa từ tay vào My và bắn nước từ chân vào Danh. My bật chế độ Hắc Chiến Binh lên và dùng tay không ném ngọn lửa qua một bên. Danh chém đôi làn nước. Nó bị chẻ làm đôi từ nơi va chạm với lưỡi kiếm đến tận chân Caligula.
“Các ngươi định làm gì?”
“Xua tan một chút mây mù ấy mà.” My cười.
Nhanh chóng, cả hai chém đôi Caligula.
Vương cũng đánh bại được Marco và chịu một vài vết thương nho nhỏ.
“Thế,” Vương bước tới. “hai người làm thế nào vậy?”
“Hắc Khải có lớp phòng thủ hơi bị khủng đấy.” My nói.
“Hauteclere có thể chém được các đòn tấn công dạng lỏng mà.” Danh giải thích.
“Các người cũng thắng được rồi nhỉ.” Marco đứng dậy.
“Anh…”
Marco tháo giày của vị Hoàng Đế ra. “Aqua Claudia và Anio Novus.” sau đó anh mở lòng bàn tay của Caligula và lấy ra một đồng xu vàng. “còn đây là Neos Helios.” Anh đưa chúng cho ba người họ mỗi người một món. “Hãy đem chúng rời khỏi đây.”
“Anh, rốt cuộc…”
“Ta, đội trưởng đội cận vệ hoàng gia, Naevius Sutorius Marco. Hay các ngươi hay gọi, Kẻ Giữ Mộ.”
“Anh mới chính là kẻ giữ mộ sao?” Vương hỏi.
“Đúng.” Marco gật đầu.
“Thảo nào,” My đấm xuống lòng bàn tay. “anh trông chẳng có vẻ gì là bề tôi của gã kia cả.”
“Lòng trung thành của ta là đối với viện nguyên lão và nhân dân La Mã, chứ không phải là một tên bạo chúa.”
Anh ta ném đôi giày cho My và Vương, còn Danh nhận được đồng xu. Trên đồng xu có khắc mặt của Caligula và ánh mắt hắn như đang lườm cậu. Danh quyết định cất đồng xu đi.
“Xem như cuộc gặp hôm nay là duyên phận của chúng ta đi. Ta trao lại những báu vật và của cải cho người mà ta cảm thấy xứng đáng.” anh nhìn My. “Ta chỉ hy vọng đó không phải một vị bạo chúa.”
Marco rút kiếm đâm xuyên qua bụng mình. Anh và Caligula biến mất.
Và hầm ngục biến mất. Số của cải châu báu bao vây lấy ba người.
“Xem ra,” My vươn vai. “Tớ sẽ về tắm trước.”
“Đừng trở thành một bạo chúa…” Vương lẩm bẩm.
“Sao cơ?” My quay lại.
“Không.” Vương lắc đầu. “Về thôi.”
Kim lao qua khỏi bức tường. Vừa kịp lúc chạm vào bức tường sắt. Bức tường rộng ra và bịt kín lối ra.
“Thấy chưa?” Nhi huých vai Phương. “Chị đã bảo con bé sẽ ổn thôi mà.”
“Nguy hiểm lắm đấy.” Linh hét lên. “Chị nghĩ gì mà để con bé đi chặn hậu chứ?”
“Không sao đâu,” Kim quét tan khói. “Em ổn mà. Quan trọng hơn, chúng ta cản được chúng chưa?”
Kim nhìn lại nơi cô vừa ở, bức tường sắt đã bịt kín lại, tiếng rít của rắn và tiếng những con bọ cạp di chuyển vẫn còn vang tới tận đây.
“Chúng ta sẽ không sao đâu.” Kim khẳng định. Trên đầu họ là một trần bằng sắt cao hút. Khi nhìn từ bên ngoài, Kim có cảm tưởng hầm ngục này như một cái hộp vậy.
“Chắc không phải cái hộp ‘đó’ đâu. Hy vọng là thế.” Kim nghĩ.
Bốn người tiếp tục lên đường và thấy một bức tường bằng đồng. Họ chỉ đơn giản đi qua nó mà không có chuyện gì.
“Chúng ta ở đây được nửa tiếng rồi đấy.” Phương kiểm tra đồng hồ.
“Và đi được hai cây rưỡi.” Linh nói. “Qua ba bức tường. Tường sắt ở ngoài cùng, tường đồng ban nãy và bức tường gỗ chúng ta vừa đi qua.”
“Chị vẫn chưa hiểu được, cái giác quan đó của em ở đâu ra vậy?” Nhi hỏi. Có vẻ không chỉ mình Kim thắc mắc. Báu vật Thần vương mà Linh sở hữu có thể rất mạnh. Nhưng nó không hỗ trợ chị ấy về khả năng cảm quan như vậy. Trường hợp cuối cùng là…
“Không, quá bất hợp lý.” Kim lắc đầu nguầy nguậy.
“Thế chúng ta đang tìm gì ở đây vậy?” Phương hỏi. “Chị không biết chữ tượng hình đâu.”
“Ai chẳng biết bé Phương tài giỏi của chúng ta cực kỳ tệ ngoại ngữ.” Linh cà khịa.
“Này thôi đi.”
“Wellcome to Koptos.” Kim nói. “hầm ngục này thuộc về Ai Cập. Và Koptos… ừm, khá đau đầu đấy.”
“Sao vậy?”
“Theo truyền thuyết thì, đây là nơi thần Thoth cất quyển sách của mình.”
“Quyển sách của thần Thoth?” Phương nhìn Kim. “Là cái quyển sách mà em hay bảo là yểm bùa trời đất gì đấy hả?”
“Nếu chị đọc trang đầu tiên, chị sẽ yểm bùa trời đất, vực thẳm, núi và biển; chị sẽ hiểu được ngôn ngữ các loài chim, nghe được tiếng nói của mặt đất, và thấy cả những loài cá sâu thẳm nhất của đại dương. Nếu chị đọc những trang khác, chị sẽ hồi sinh được cả người chết, thấy và thao túng cả thiên thể. Bên cạnh đó, chị cũng có thể thấy được hình dạng thật sự của mọi thứ ảo giác.”
“Nghe khiếp nhỉ.” Nhi gật gù. “Và nó được giấu ở một nơi như thế này sao?”
“Theo như bài đồng dao thì là như thế.”
“Đồng dao?” ba cô gái thốt lên.
“Bài đồng dao được dạy ở mẫu giáo theo hệ thống giáo dục pháp sư:
Giữa lòng sông Koptos,
Trong sắt rồi trong đồng,
Bên trong chiếc hộp gỗ,
Trong ngà và gỗ mun,
Bên trong chiếc hộp bạc,
Và chiếc hộp vàng ròng,
Là cuốn sách của Thoth!”
Ba đứa thầm ghi nhớ là có một hệ thống giáo dục dành riêng cho pháp sư. Và nó có cả bậc mẫu giáo.
"Em đi học ở Hogwart hả?" Nhi hỏi.
"Chị nhầm vũ trụ rồi." Phương nói.
"Em học ở học viện Phép thuật Horizon. Nhưng em chưa tốt nghiệp thì trường bị phá hủy."
“Chúng ta vừa đi qua “ngà và gỗ mun”.” Linh nói.
“Chiếc hộp bạc” sáng lấp lánh dưới ánh đèn pin. Họ cũng bước qua nó mà không gặp trắc trở gì.
“Chiếc hộp vàng cuối cùng kia rồi.”
Bốn cô gái hớn hở chạy tới. Trong căn phòng bạc có một chiếc hộp vàng ròng nhỏ. Bên trong chỉ có một quyển sách mỏng như sổ tay.
“Cuốn sách của thần Thoth đây hả?” Linh đưa cao quyển sách mỏng dính.
Đột nhiên Kim nhớ ra có điều gì đó không ổn.
“Đợi đã Linh!”
Một con rắn khổng lồ xà xuống ngoạm lấy Linh nhưng cô đã kịp nhảy qua né được.
“Ô, sao hôm nay có mồi thơm thế này.” Con rắn nói.
“Phyton!” Kim thét lên.
“Ô kìa, cô công chúa nhỏ, Dinazade. Khỏe không bạn hiền?”
“Em là bạn với con rắn này sao?” Nhi hỏi.
“Bọn em có, chút quen biết.” Kim nhún vai.
“Loli bà bà nhà ngươi, cuối cùng cũng dẫn được bạn tới đây, ta vui lắm.”
“Loli bà bà…” Ba đứa kia cố nhịn cười.
“Con rắn biến thái chết tiệt.” Kim càu nhàu. “Anh em các ngươi y chang nhau.”
“Này, đừng có nhầm lẫn nhé.” Phyton ngưng dùng giọng đùa cợt. “Chúng ta không giống nhau.”
Con rắn phun nọc độc. Mọi người tản ra để né. Linh xả súng bắn xuyên qua lớp vảy của con rắn.
“Dễ ẹc.” Linh xoay khẩu súng.
Những lỗ trên người Phyton lành lại gần như ngay lập tức.
“Cái qué…”
“Phyton khác với anh mình. Hắn bất tử.” Kim nói.
“Làm cách nào để giết nó?” Nhi hỏi khi bắn liên tục vào Phyton.
“Ngày trước, hoàng tử Neferkaptah đã chặt đôi con rắn và đổ cát vào, khiến cho phần thân không thể lành lại.
“Chúng ta lấy cát ở đâu ra bây giờ?” Phương đá bay một một phần thân của Phyton nhưng vết thương cũng lành lại nhanh chóng.
“Cát hả?” Nhi xoay hai khẩu súng lục vun vút, đánh tay rồi nhét vào bao đựng. Sau đó, một đôi cánh xuất hiện trên lưng chị. Một đôi cánh bằng vàng rộng lớn. trên lưng chị xuất hiện một biểu tượng như một ngôi nhà với mái nhà hình bán tròn.
“Ta chưa từng thấy có ai thực hiện một chiến thuật táo bạo như vậy.” Eumenes nói.
“Để đích thân một trong bốn tướng lĩnh dẫn theo một trăm quân đi tập kích phía sau quân địch, trong mơ ta cũng không thể ngờ.” Kreteros nói.
“Phương pháp dùng binh, đến mức suýt hy sinh cả cánh trái để dụ quân ta tiến lên, sau đó đột kích vào đại doanh phòng thủ yếu ớt.” Ptolemy tấm tắc khen. “Thật sự rất táo bạo.”
“Đó là du kích Việt Nam.” An đưa hai ngón tay ra.
“Tôi đã để quân của Ngài cởi bỏ áo giáp và giáo dài.” Quân khẽ tạ lỗi. “Tôi để họ quấn lá quanh người như người tiền sử, thật sự xin lỗi.”
"Chiến thuật bỉ ổi." Ptolemy và Kreteros tỏ vẻ không phục.
"Thực tế đúng là vậy." Quân thừa nhận. "Trò đánh rơi mũ, nếu đây là một trận chiến thực sự, ta đã thua rồi."
"Không." Vua Chinh Phạt lắc đầu. "Các cô cậu đã quá giỏi rồi. Nếu được đào tạo lâu dài và chuyên nghiệp, các cậu có thể còn giành lấy danh hiệu Vua Chinh Phạt này cũng nên."
"Alex," Quân gọi vị vua. "tôi sẽ rất cảm kích nếu Ngài có thể đi cùng chúng tôi."
“Ta đã rất muốn cùng các cô cậu đấu thêm trận nữa.” Alexander có vẻ không để tâm lắm. “Nhưng xem ra ta hết thời gian rồi… hẹn khi khác vậy.”
Cơ thể các binh lính của Alexander dần tan đi. Sau đó là ba vị tướng cũng mờ dần.
“Chuyện gì…”
“Vì ta đã nói là trao lại hết báu vật cho cậu mà.” Alexander nhìn con ngựa đen. Anh cầm dây cương dắt nó đến bên Thuận.
“Chăm sóc Bucephalus hộ ta.”
Thuận nắm lấy dây cương. Cậu và con chiến mã đối mắt với nhau.
“Cô gái à,” Alexander nhìn Chi. “cô có một tài năng tuyệt vời đấy. Dù là cầm quân hay đánh trận, cô cũng là người khiến ta kinh ngạc nhất dù chỉ là nữ giới.” vị vua tháo kiếm và đưa cho Chi. “Hãy dùng thanh kiếm này, Makedoniakles. Vinh quang của Macedonia. Nó sẽ giúp cô đưa đồng đội cùng mình đến với chiến thắng.”
“Còn đây,” Vua Alexander lấy ra một tấm da. “Nó là một trong những báu vật rất thú vị nhé…”
Năm đứa xuất hiện ở bên ngoài. Châu báu của hầm ngục, hàng đống vàng bạc châu báu xuất hiện và cũng được những người quản lý xuất hiện và dùng cần cẩu cùng xe tải chở đi.
“Còn báu vật đâu?”
“Chỉ có con ngựa này.” Thuận dắt Bucephalus tới. “Nếu được thì tôi muốn nuôi nó.”
“Dạo này tần xuất giao nộp báu vật của các cô cậu giảm mạnh đấy nhé.” Anh ta nhắc và quay lưng bỏ đi.
“Vậy thì,” Thuận vươn vai. “có ai muốn đua ngựa không?”
Năm người cưỡi ngựa chạy về phía bờ biển. Chi cưỡi Thiên, An cưỡi Marengo, Huy cưỡi Ô Truy, Quân cưỡi con ngựa Tuyệt Ảnh, một con ngựa đen nghe nói từng thuộc sở hữu của Tào Tháo và Thuận cưỡi trên lưng Bucephalus.
Năm người họ đứng trên một vách đá nhìn ra biển Đại Tây Dương. Ánh hoàng hôn chiếu lấp lánh bộ lông của con ngựa Xích Thố. Năm người nhìn về phía quả cầu lửa đang lặn dần sau đường chân trời, nhuộm mặt biển thanh một màu đỏ cam lấp lánh. Một con cá voi phun nước ở đằng xa bên trái An.
“Vậy là, chúng ta đang dần khẳng định tên tuổi của mình phải không?” Chi hỏi.
“Ừ, rồi sẽ có một ngày, chúng ta chinh phạt những hầm ngục còn lớn hơn, nguy hiểm hơn nữa.” An nói.
“Và thay đổi cả thế giới.” Thuận đẩy lại kính.
Họ khẽ cười. Chẳng nói một lời nào với nhau, nhưng họ biết bốn người còn lại đang nghĩ gì.
“Chúng ta sẽ chinh phạt cho đến hầm ngục cuối cùng!”
“Mà,” Danh nhìn cái hầm ngục trước mặt. “chỉ có ba chúng ta thôi sao?”
Danh, My và Vương đứng trước cái hầm ngục kiến trúc La Mã với những cột trụ lớn màu trắng. Trên cánh cổng có dòng chữ Latinh mà Danh đoán được sơ sơ ý nghĩa: chào mừng đến Roma.
“Chỉ ba chúng ta.” My và Vương gật.
“Ba người công phá một hầm ngục.” Danh nhìn hai đứa. “Có điên quá không?”
“Kim, Quân và Huy đã cùng nhau công phá những hầm ngục lớn trong khi chúng kém chúng ta tới mười tuổi mà.” Vương nói.
“Anh sẽ đồng ý với em nếu ba đứa nó chỉ là con người nhưng không! Chúng không phải người.”
“Anh cực đoan quá rồi đấy.” My đẩy Danh. “Đi nào.”
“Trong này hơi tối thì phải.” Vương nói. Cậu đi đầu với cái đèn pin đeo trên đầu. Hai bên tường là những hình khắc. Có mình một người đàn ông vàng (Vương đoán thế vì hình của người đàn ông đó được sơn vàng) đội vòng nguyệt quế và đứng trước dân chúng. Có hình khắc một con ngựa ngồi như người trong một bữa tiệc và hình ảnh những người công nhân đang đi thông cống!?
“Mà có ai để ý ở ngoài hầm ngục ghi gì không?” Vương hỏi.
“Hình như là… Wellcome to Roma.” Danh đoán.
“Thế thì chịu rồi.” My thở dài. “Báu vật ở Roma nhiều như sao ấy. Không giới hạn được nhỉ.”
“Kệ đi. Chúng ta mới biết cách đọc tên hầm ngục cách đây năm tháng thôi mà.” Vương nhún vai.
“Vậy là ba đứa nhóc kia đến đây đã năm tháng rồi sao?” Danh nhìn lên trần.
Đột nhiên có tiếng động lạ vang lên khắp hành lang.
“Tiếng gì vậy?” Vương lôi rìu ra.
“Tiếng bụng tớ!” My cốc đầu Vương.
“Xin lỗi sếp.” Vương xoa đầu. “Tớ không biết.”
“Không ai tin đâu.” Danh đá vào đùi Vương.
“Thôi nào,” Vương chạy theo. “em chỉ cố làm không khí bớt căng thẳng thôi mà.”
“Ở đây có gì căng thẳng đâu.” My phụng phịu.
Tiếng động lại vang lên.
“Lần này thì không phải.” Vương khẳng định. My cũng rút vũ khí.
“Là bụng anh.” Danh hằng giọng tỏ vẻ ngại ngùng.
“Đừng có nhìn anh kiểu đó.” Danh nói khi thấy hai đứa em đang trợn mắt nhìn mình. “Là người cũng phải có lúc đói chứ.”
“Vâng, em hiểu.” My nói.
Và ba người lại tiếp tục đi.
“Mà sao chẳng thấy có mấy con quái nhỏ nhỏ xuất hiện nhỉ?” Vương hỏi.
“Vậy thì càng khỏe.” My nói.
“Không đâu.” Danh nói. “Điều này có nghĩa là có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với tất cả quái thú canh mộ cùng một lúc ở chỗ báu vật đấy.”
“Đừng toàn nghĩ đến chuyện bi quan chứ.” My gắt.
“Từng có lần như vậy rồi còn gì.” Danh thở dài.
Tiếng động lạ xuất hiện.
“Lần này chẳng lẽ…” Danh và My nhìn Vương.
“Không phải tôi.” Vương quát lên. “Nhưng mà,” cậu rút cây rìu ra. “cũng không phải bụng My.”
Ba người đứng chụm lưng vào nhau với vũ khí trong tay.
“Tiếng gì vậy My?” Vương hỏi.
“Là…” My cố gắng nghe ngóng. Cô nhớ mình đã nghe âm thanh rất nhiều lần. Nó là…
“Chạy mau!” My quay lại chạy. Qua ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn pin trên đầu, Vương thoáng thấy được dòng nước lũ đang cuốn tới.
Dòng nước lũ quét qua cả ba.
“May đấy.”
My giải trừ lớp barie bóng tối sau khi nước lũ cuốn qua hết.
“May thật.”
“Nước này…” Vương ngửi ngửi. Tuy không có khứu giác quái vật như Huy nhưng cậu cũng nhận ra cái mùi hôi thối của dòng nước vừa quét qua mình.
“Hôi quá.” Danh phe phẩy mũi.
“Mùi nức cống.” My bịt mũi nói.
Xem ra hình ảnh những người dân đi thông cống kia có liên hệ tới báu vật ở đây.
Ba người tiếp tục tiến sâu hơn vào trung tâm hầm ngục. Đó là một căn phòng lớn nhưng tối om.
“Ai bật đèn lên đi.” My nói. “Tối quá.”
Đột nhiên toàn bộ xung quanh sáng rực bởi đuốc và những trang sức vàng treo khắp tường. Ngoài ra còn có những bức tượng cao tới ba mét bằng đá cẩm thạch.
“Sáng đấy chứ.” Danh nói.
“Nhưng bức tượng này là cùng một người nhỉ.” My nhìn. Quả đúng là khuôn mặt của chúng đều giống nhau.
“Nhưng dáng người khác nhau mà.” Danh chỉ vào những bức tượng. Có bức tượng thì là người đàn ông vạm vỡ, có bức là một cậu bé, thậm chí còn có bức tượng nữ bán khỏa thân nhưng mang khuôn mặt của gã đàn ông.
“Mấy cái này…” Danh tìm từ để tả nó.
“Mất thẩm mỹ?” My gợi ý.
“Mất thuần phong mỹ tục, thiếu đạo đức văn hóa?” Vương gợi ý thêm.
Một kiếm sĩ lao vào tấn công. Danh rút kiếm ra đỡ đòn. Cậu bị hắn hất văng. Sau đó cả Vương và My cũng bị hắn đánh bật.
“Chào đón khách quý như vậy có vẻ đãi ngộ hơi bị tốt quá nhỉ.”
Chiếc ngai vàng nằm ở cuối phòng sáng lên một cột lửa sáng rực. Từ trong đó, một chàng trai tóc vàng xuất hiện. Anh có mái tóc vàng ngắn và mặc trang phục quý tộc La Mã. Chỉ là…
“Bệ hạ,” người cầm kiếm nói. “áo của người…”
Hắn nhìn đuôi áo cháy xì xèo của mình.
“Á á á…” Hắn rú lên và cố đạp cho tắt lửa.
“Bệ hạ bình tĩnh…”
“Aqua Claudia!” vị vua hét lên. Một dòng nước dội thẳng từ trên trần xuống.
“Ôi, thoát rồi.” hắn thở phào và hất nước ra khỏi mặt.
“Bệ hạ, Người…” Tên chiến binh chạy tới bên cạnh gã vua. Hắn dùng tay bịt mũi. Có vẻ như tên vua đó vừa tự dội nước cống lên người.
“Đồ khốn Marco.” Hắn đá người chiến binh. “Ta đã bảo ngươi tìm cho ta loại áo không bắt lửa mà. Cứ mỗi lần xuất hiện như thế này khiến ta mệt lắm đấy biết không?”
“Vâng, thần sẽ cố gắng.” Marco cúi đầu.
“Rồi,” Hắn quay lại nhìn ba người. Nhìn kỹ, khuôn mặt hắn có vẻ chính là những khuôn mặt trên các bức tượng. “bổn đế là Hoàng Đế của Đế chế La Mã. Gaius Julius Caesar Augustus Germanicus.”
“Hãy cúi đầu trước Hoàng Đế Caligula.” Marco xướng lên.
“Im mồm.” Hoàng Đế đá vào mông Marco. “Ta đã dặn bao nhiêu lần là đừng có gọi ta như vậy cơ mà.”
“Vậy ngươi là Kẻ Giữ Mộ?” My hỏi.
“Hỏi rất hay.” Caligula dang tay. “Nhưng sai! Hãy xướng lên tên ta. Gaius Julius Caesar Augustus Germanicus.”
“Không.” My nói. “Thà gọi California còn hơn.”
“Sếp, là Caligula.” Vương nói.
“Các ngươi tới đây để chọc tức ta đấy à?” Cali
Một ngọn lửa cháy rực lên và bay thẳng vào ba người. Vương vung rìu đánh bay quả cầu lửa.
Những bức tượng bắt đầu di chuyển.
“Sao những bức tượng ấy trông giống ngươi vậy?” My chém đôi một bức.
“Đó là những bức tượng các vị thần.” Marco thầm giải thích khi đang đánh với Vương. “Tên đầu đất đó nghĩ mình là một vị thần và hắn điên đến độ chặt đầu tượng thay bằng đầu mình. Sau đó hắn xuất hiện trước công chúng trong hình dạng các vị thần. Người thời nay các ngươi gọi là gì ấy nhỉ? À, Cosplay. Cosplay các vị thần. Một phiên bản lỗi cực kỳ lỗi.”
“Và ngươi nhất quyết phục vụ tên Hoàng Đế dấm dở đó?”
“Là Hoàng Đế Gaius Julius Caesar Augustus Germanicus.” Caligula hét lên và bắn thêm một quả cầu lửa vào Vương và Marco.
“Hắn nghe à?” Vương hỏi.
“Hắn nhạy cảm với từ Hoàng Đế lắm.”
“Hoặc là,” Caligula sờ cằm. “các ngươi hãy gọi ta là Neos Helios.”
“Lần này là gì vậy?” Danh hỏi khi chém đôi hai bức tượng.
“Là thần Mặt Trời Mới.” Caligula hét.
“Ta đã bảo hắn bị điên mà.” Marco thở dài.
“Vậy sao anh còn làm việc cho hắn?”
“Có làm thì mới có ăn.” Marco lại tấn công. “Những cái loại không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn... ừm, ta không đọc được từ đó.”
Danh và My sau khi đánh bại hết số tượng liền tấn công Caligula.
“Lũ hạ dân!” Caligula lại búng tay và một cột lửa bắn thẳng vào Danh. Anh đưa Hauteclere ra chặn đòn và My chạy tới từ sau lưng anh chém vào eo Caligula nhưng cô bị hắn đá bật ra xa.
“Sao lại vậy?” Danh ngạc nhiên cực độ chạy tới đỡ My. “Rõ ràng chân hắn chưa chạm vào em mà.”
Cậu để ý, cơ thể con bé ướt nhẹp và hôi mùi nước cống.
“Tởm vãi!” My buồn nôn mết độ. Khi về cô sẽ phải ngâm mình trong bồn tắm lâu hơn cả Chi mất.
“Nước sao?” Vương thốt lên. “Lại còn là nước cống!?”
“À thì,” Marco thở dài. “thứ duy nhất thằng óc bã đậu đó làm được cho La Mã chắc chỉ có hai cái cống thoát nước…”
“Aqua Claudius và Anio Novus là tuyệt tác kỹ thuật đấy.” Caligula hét lên. “Và ngươi gọi ta là cái gì hả?”
“Các người cũng đoán ra rồi đấy.” Marco chẳng thèm để ý đến gã Hoàng Đế. “Caliga trong tiếng Latinh, là đôi giày lính nhỏ. Tên của hắn gắn liền với đôi giày đó. Và đôi giày đó của hắn có thể triệu hồi nước từ hai cái cống.”
“Các ngươi đòi giết ta?” Caligula hét lên. “Ta là Hoàng Đế La Mã, là thần Mặt Trời Mới, người vừa điều khiển nước vừa điều khiển lửa. Các ngươi chỉ là những ngọn cỏ ven đường, làm sao sánh được với mây như ta!?”
“Cùng lên đi, My.” Danh nói.
“Được.” My bám vai Danh và đứng dậy.
My và Danh mỗi người chạy sang một bên.
Caligula bắn lửa từ tay vào My và bắn nước từ chân vào Danh. My bật chế độ Hắc Chiến Binh lên và dùng tay không ném ngọn lửa qua một bên. Danh chém đôi làn nước. Nó bị chẻ làm đôi từ nơi va chạm với lưỡi kiếm đến tận chân Caligula.
“Các ngươi định làm gì?”
“Xua tan một chút mây mù ấy mà.” My cười.
Nhanh chóng, cả hai chém đôi Caligula.
Vương cũng đánh bại được Marco và chịu một vài vết thương nho nhỏ.
“Thế,” Vương bước tới. “hai người làm thế nào vậy?”
“Hắc Khải có lớp phòng thủ hơi bị khủng đấy.” My nói.
“Hauteclere có thể chém được các đòn tấn công dạng lỏng mà.” Danh giải thích.
“Các người cũng thắng được rồi nhỉ.” Marco đứng dậy.
“Anh…”
Marco tháo giày của vị Hoàng Đế ra. “Aqua Claudia và Anio Novus.” sau đó anh mở lòng bàn tay của Caligula và lấy ra một đồng xu vàng. “còn đây là Neos Helios.” Anh đưa chúng cho ba người họ mỗi người một món. “Hãy đem chúng rời khỏi đây.”
“Anh, rốt cuộc…”
“Ta, đội trưởng đội cận vệ hoàng gia, Naevius Sutorius Marco. Hay các ngươi hay gọi, Kẻ Giữ Mộ.”
“Anh mới chính là kẻ giữ mộ sao?” Vương hỏi.
“Đúng.” Marco gật đầu.
“Thảo nào,” My đấm xuống lòng bàn tay. “anh trông chẳng có vẻ gì là bề tôi của gã kia cả.”
“Lòng trung thành của ta là đối với viện nguyên lão và nhân dân La Mã, chứ không phải là một tên bạo chúa.”
Anh ta ném đôi giày cho My và Vương, còn Danh nhận được đồng xu. Trên đồng xu có khắc mặt của Caligula và ánh mắt hắn như đang lườm cậu. Danh quyết định cất đồng xu đi.
“Xem như cuộc gặp hôm nay là duyên phận của chúng ta đi. Ta trao lại những báu vật và của cải cho người mà ta cảm thấy xứng đáng.” anh nhìn My. “Ta chỉ hy vọng đó không phải một vị bạo chúa.”
Marco rút kiếm đâm xuyên qua bụng mình. Anh và Caligula biến mất.
Và hầm ngục biến mất. Số của cải châu báu bao vây lấy ba người.
“Xem ra,” My vươn vai. “Tớ sẽ về tắm trước.”
“Đừng trở thành một bạo chúa…” Vương lẩm bẩm.
“Sao cơ?” My quay lại.
“Không.” Vương lắc đầu. “Về thôi.”
Kim lao qua khỏi bức tường. Vừa kịp lúc chạm vào bức tường sắt. Bức tường rộng ra và bịt kín lối ra.
“Thấy chưa?” Nhi huých vai Phương. “Chị đã bảo con bé sẽ ổn thôi mà.”
“Nguy hiểm lắm đấy.” Linh hét lên. “Chị nghĩ gì mà để con bé đi chặn hậu chứ?”
“Không sao đâu,” Kim quét tan khói. “Em ổn mà. Quan trọng hơn, chúng ta cản được chúng chưa?”
Kim nhìn lại nơi cô vừa ở, bức tường sắt đã bịt kín lại, tiếng rít của rắn và tiếng những con bọ cạp di chuyển vẫn còn vang tới tận đây.
“Chúng ta sẽ không sao đâu.” Kim khẳng định. Trên đầu họ là một trần bằng sắt cao hút. Khi nhìn từ bên ngoài, Kim có cảm tưởng hầm ngục này như một cái hộp vậy.
“Chắc không phải cái hộp ‘đó’ đâu. Hy vọng là thế.” Kim nghĩ.
Bốn người tiếp tục lên đường và thấy một bức tường bằng đồng. Họ chỉ đơn giản đi qua nó mà không có chuyện gì.
“Chúng ta ở đây được nửa tiếng rồi đấy.” Phương kiểm tra đồng hồ.
“Và đi được hai cây rưỡi.” Linh nói. “Qua ba bức tường. Tường sắt ở ngoài cùng, tường đồng ban nãy và bức tường gỗ chúng ta vừa đi qua.”
“Chị vẫn chưa hiểu được, cái giác quan đó của em ở đâu ra vậy?” Nhi hỏi. Có vẻ không chỉ mình Kim thắc mắc. Báu vật Thần vương mà Linh sở hữu có thể rất mạnh. Nhưng nó không hỗ trợ chị ấy về khả năng cảm quan như vậy. Trường hợp cuối cùng là…
“Không, quá bất hợp lý.” Kim lắc đầu nguầy nguậy.
“Thế chúng ta đang tìm gì ở đây vậy?” Phương hỏi. “Chị không biết chữ tượng hình đâu.”
“Ai chẳng biết bé Phương tài giỏi của chúng ta cực kỳ tệ ngoại ngữ.” Linh cà khịa.
“Này thôi đi.”
“Wellcome to Koptos.” Kim nói. “hầm ngục này thuộc về Ai Cập. Và Koptos… ừm, khá đau đầu đấy.”
“Sao vậy?”
“Theo truyền thuyết thì, đây là nơi thần Thoth cất quyển sách của mình.”
“Quyển sách của thần Thoth?” Phương nhìn Kim. “Là cái quyển sách mà em hay bảo là yểm bùa trời đất gì đấy hả?”
“Nếu chị đọc trang đầu tiên, chị sẽ yểm bùa trời đất, vực thẳm, núi và biển; chị sẽ hiểu được ngôn ngữ các loài chim, nghe được tiếng nói của mặt đất, và thấy cả những loài cá sâu thẳm nhất của đại dương. Nếu chị đọc những trang khác, chị sẽ hồi sinh được cả người chết, thấy và thao túng cả thiên thể. Bên cạnh đó, chị cũng có thể thấy được hình dạng thật sự của mọi thứ ảo giác.”
“Nghe khiếp nhỉ.” Nhi gật gù. “Và nó được giấu ở một nơi như thế này sao?”
“Theo như bài đồng dao thì là như thế.”
“Đồng dao?” ba cô gái thốt lên.
“Bài đồng dao được dạy ở mẫu giáo theo hệ thống giáo dục pháp sư:
Giữa lòng sông Koptos,
Trong sắt rồi trong đồng,
Bên trong chiếc hộp gỗ,
Trong ngà và gỗ mun,
Bên trong chiếc hộp bạc,
Và chiếc hộp vàng ròng,
Là cuốn sách của Thoth!”
Ba đứa thầm ghi nhớ là có một hệ thống giáo dục dành riêng cho pháp sư. Và nó có cả bậc mẫu giáo.
"Em đi học ở Hogwart hả?" Nhi hỏi.
"Chị nhầm vũ trụ rồi." Phương nói.
"Em học ở học viện Phép thuật Horizon. Nhưng em chưa tốt nghiệp thì trường bị phá hủy."
“Chúng ta vừa đi qua “ngà và gỗ mun”.” Linh nói.
“Chiếc hộp bạc” sáng lấp lánh dưới ánh đèn pin. Họ cũng bước qua nó mà không gặp trắc trở gì.
“Chiếc hộp vàng cuối cùng kia rồi.”
Bốn cô gái hớn hở chạy tới. Trong căn phòng bạc có một chiếc hộp vàng ròng nhỏ. Bên trong chỉ có một quyển sách mỏng như sổ tay.
“Cuốn sách của thần Thoth đây hả?” Linh đưa cao quyển sách mỏng dính.
Đột nhiên Kim nhớ ra có điều gì đó không ổn.
“Đợi đã Linh!”
Một con rắn khổng lồ xà xuống ngoạm lấy Linh nhưng cô đã kịp nhảy qua né được.
“Ô, sao hôm nay có mồi thơm thế này.” Con rắn nói.
“Phyton!” Kim thét lên.
“Ô kìa, cô công chúa nhỏ, Dinazade. Khỏe không bạn hiền?”
“Em là bạn với con rắn này sao?” Nhi hỏi.
“Bọn em có, chút quen biết.” Kim nhún vai.
“Loli bà bà nhà ngươi, cuối cùng cũng dẫn được bạn tới đây, ta vui lắm.”
“Loli bà bà…” Ba đứa kia cố nhịn cười.
“Con rắn biến thái chết tiệt.” Kim càu nhàu. “Anh em các ngươi y chang nhau.”
“Này, đừng có nhầm lẫn nhé.” Phyton ngưng dùng giọng đùa cợt. “Chúng ta không giống nhau.”
Con rắn phun nọc độc. Mọi người tản ra để né. Linh xả súng bắn xuyên qua lớp vảy của con rắn.
“Dễ ẹc.” Linh xoay khẩu súng.
Những lỗ trên người Phyton lành lại gần như ngay lập tức.
“Cái qué…”
“Phyton khác với anh mình. Hắn bất tử.” Kim nói.
“Làm cách nào để giết nó?” Nhi hỏi khi bắn liên tục vào Phyton.
“Ngày trước, hoàng tử Neferkaptah đã chặt đôi con rắn và đổ cát vào, khiến cho phần thân không thể lành lại.
“Chúng ta lấy cát ở đâu ra bây giờ?” Phương đá bay một một phần thân của Phyton nhưng vết thương cũng lành lại nhanh chóng.
“Cát hả?” Nhi xoay hai khẩu súng lục vun vút, đánh tay rồi nhét vào bao đựng. Sau đó, một đôi cánh xuất hiện trên lưng chị. Một đôi cánh bằng vàng rộng lớn. trên lưng chị xuất hiện một biểu tượng như một ngôi nhà với mái nhà hình bán tròn.
“Giang Sa Dực?” Kim thốt lên. “Chị giữ nó ư?”
“Một chút chiến lợi phẩm thôi.” Phương cười.
“Phương, giúp em chặt đôi con quái vật đó ra.”
“Chặt kiểu gì giờ?” Phương hỏi lại.
“Em cầm kiếm còn gì.”
“Nhưng em đã bao giờ rút được nó ra đâu.”
“Chặt đôi ta ra sao?” Phyton cười ha hả. “Nghe thật hài hước.”
Linh ném quả lựu đạn vào trong miệng con rắn.
“Cái gì v…”
Đầu Phyton nổ tung, để lộ ra phần dạ dày rắn sau lớp khói.
“Chi sẽ không thích cảnh này đâu.” Nhi nói. Cô bắn một luồng cát vào chỗ thịt đang dần tái tạo lại của con rắn không lồ. Sau đó bắn thêm một luồng nước để giữ cho cát thật chắc.
“Còn lại thì để em!” Kim đưa cao cây trượng, một luồng khí màu xanh trắng lạnh toát bọc lấy cô. “Chionischys!”
Toàn bộ căn phòng đóng băng. Cả con rắn. Trừ bốn người.
“Thu hồi báu vật thành công!” Linh đưa cao quyển sách.
Hầm ngục rung lắc mạnh. Trần và tường bắt đầu nứt ra nhưng không sụp đổ.
“Hầm ngục… không biến mất.”
“Hiểu rồi,” Kim gật gù. “của cải của cái hầm ngục này chính những bức tường. Vàng bạc, gỗ mun và kim loại.”
Những người quản lý mất khả nhiều thời gian để đập nhỏ các bức tường ra và chuyên chở về trụ sở chính. Kim cũng giao nộp quyển sách với lời dặn tuyệt đối không được mở ra.
“Em giao nộp lại ư?” Nhi hỏi.
“Vì cất nó ở đó sẽ an toàn hơn là đem theo bên mình. Có rất nhiều kẻ có năng lực xuyên qua không gian và tới hầm giữ đồ của bọn em. Trường hợp tệ nhất, bọn em sẽ để nó lọt vào tay những kẻ có âm mưu đen tối.”
"Nhưng nếu có người đọc được và sử dụng phép thuật bên trong thì sao?"
"À, quyển sách đó là bản in đầu tiên của giáo trình môn phép thuật vỡ lòng. Ai đọc cũng được thôi. Còn nếu chị muốn đọc được những phần phép thuật bá đạo kia hả? Chị phải có nước của thần Thoth."
"Nước gì của thần Thoth?" Linh hỏi.
“Nhưng vậy cũng tính như là thảo phạt thành công rồi.” Kim vươn vai đánh trống lảng. “Vậy là ổn rồi. Về thôi.”
“Có ổn không đấy?” Uyên hỏi.
Edison ôm chiếc hộp. Bên trong có một lớp ngăn cách chia nó ra làm hai phần thông nhau bởi một chiếc lỗ.
“Không có gì cháy nổ đâu.” Yến khẳng định.
“Vậy sao phải núp?”
Yến ở sau cái khiên chống bạo động im lặng không trả lời.
“Ổn rồi.” Edison sau khi hàn nốt mặt cuối cùng của cái hộp thì đưa nó cho Uyên và chạy tới núp sau tấm khiên. Ngay cả nàng người máy cũng ý thức được sự nguy hiểm thì tức là đây là một thí nghiệm động trời lắm.
“Bắt đầu được chưa?” Yến hỏi.
“Ừm, trước khi bắt đầu, các người giải thích cho tôi biết chuyện quái gì đang diễn ra không?” Uyên ôm cái hộp mà trong lòng không khỏi run lẩy bẩy sợ nó nổ hay bất cứ thứ gì có thể khiến Edison phải núp ra sau tấm khiên.
“Bọn tôi đang săn quỷ.” Edison nói đơn giản.
“Bằng cái hộp này?”
“Chính cái hộp đó.” Yến nói. “Đó là cách duy nhất để con quỷ đó xuất hiện. Điều kiện là chiếc hộp với một màng ngăn và một cái lỗ. Các nguyên tử không khí di chuyển từ trái sang phải nhanh và từ phải sang trái chậm. Con quỷ sẽ xuất hiện ở đó và điều khiển vận tốc của các nguyên tử. Bọn em cần chị ở đây để… ừm,”
“Thực ra,” Edison nói hộ Yến. “bọn tôi cần quyển Sư Thư của cô.”
“Quyển Sử Thư đó chẳng có ích gì với cái đống thí nghiệm oái ăm này đâu.”
“Thực ra cũng có.” Edison nói. “Sử Thư Herodotus đã thêm thắt cả cổ tích và truyền thuyết vào. Cho nên Herodotus từng bị gán cho cái tên Ông Tổ Bố Láo.” Quyển sách trong tay Uyên rung bần bật như muốn đánh nhau với con người máy. “Cho nên bọn tôi cần quyển sách.”
“Vậy tôi phải làm gì?” Uyên thở dài.
“Mở quyển sách ra. Phần nào có nhiều sự kiện về phát minh hay toán học khoa học ấy.”
Uyên mở quyển sách ra, những trang sách xuất hiện những hình ảnh về Archimedes, Pythagoras và nhiều nhà khoa học cổ đại khác. Bỗng cả quyển sách và chiếc hộp rung lên bần bật và tỏa sáng.
“Nó có nổ không?” Uyên hỏi.
“Không!” Yến và Edison khẳng định.
“Có lẽ thế.” Yến nói thêm.
Một cột sáng chiếu lên trần nhà. Một cậu bé xuất hiện. Cậu bé trông còn nhỏ hơn Kim với mái tóc xanh lam và đôi mát nhắm tịt. Cậu rơi xuống và Edison chạy tới đỡ cậu.
“Đó là…” Uyên hơi ngờ ngợ. "quỷ à..."
“Anh bạn của tôi. Người đã bị kẹt trong không gian khác.”
Nước trong máy điều hòa nằm sau mắt của Edison chảy ra. Mà theo sinh lý của con người thì cô đang khóc.
“Đó là ai vậy?” Uyên hỏi.
“Nhà vật lý học lừng danh với con quỷ Maxwell của mình. Einstein của Scotland. James Clerk Maxwell.”
Sửa lần cuối: