Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 990: Thầy, lâu rồi không gặp (2)
Cặp mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối đảo quanh, bàn tay nhỏ xíu lôi tập tài liệu ra, cuối cùng quét hết xuống đất, chỉ chừa lại một phần tài liệu trên bàn, sau đó hé miệng cười khanh khách với ba mình.

“Được rồi.” Sở Ninh Dực buông tập tài liệu trong tay xuống, ký tên lên tập tài liệu kia, sau đó cầm lên, “Ngoại trừ cái này, còn lại bỏ hết.”

Chú Sở: “...”

Thiếu gia à, cậu thực sự quyết định như một trò đùa như thế sao?

“Thiếu gia, tôi nghĩ, cậu nên...” Xem qua một chút thì hơn.

Thiếu gia dạo gần đây càng ngày càng coi công việc như trò trẻ con rồi, cái gì cũng nghe tiểu thiếu gia, nhưng tiểu thiếu gia mới chỉ có một tuổi thôi mà!

“Nói với Khải Văn, đây là đề án hợp tác mà tiểu thiếu gia nhìn trúng, bảo cậu ta làm cho tốt vào.”

Chú Sở sửng sốt một hồi, nhanh chóng thu dọn tất cả tài liệu lại, đặt tài liệu kia lên trên cùng, “Giao thẳng cho tổng giám đốc Hạ ạ?”

“Phải, đưa thẳng cho cậu ta là được, về phần những tài liệu còn lại thì giao cho bốn vị Phó tổng kia, câu kia thì nói riêng với Khải Văn thôi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Chú Sở lập tức hiểu ra, thiếu gia đang muốn tạo cơ hội cho tổng giám đốc Hạ, còn muốn ngăn miệng lưỡi của mấy kẻ khác.

Xem ra, thiếu gia muốn cất nhắc Tổng giám đốc Hạ đây.

Sau khi chú Sở đi rồi, Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con mình, từ tốn nói: “Hồi trước ông nội con không tốt với ba con như vậy đâu.”

Ngẫm lại khoảng thời gian anh vừa mới đến công ty, một người tâm phúc cũng không có, đến tận bây giờ anh cũng không có ai, có điều cũng lười bồi dưỡng.

“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối chẳng hiểu ba mình nói gì cũng cười khanh khách lên.

Sở Ninh Dực lười phải đôi co với cậu học trò miệng còn hơi sữa này nên đứng dậy ôm cậu nhóc xuống lầu, tin nhắn anh đã gửi đi, còn chuyện người kia có thể thấy được hay không thì đó là vấn đề của ông ta.

Tin mà anh gửi đi rất đơn giản, chỉ có mấy chữ: Thầy, lâu rồi không gặp!

Lâu rồi không gặp!

Còn cuộc chiến của bọn họ, cũng đã bắt đầu rồi!

Khi Sở Ninh Dực xuống dưới nhà, chỉ quét qua phòng khách một cái liền ôm Tiểu Bảo Bối bước đến phòng dành cho khách.

Thủy An Lạc vẫn đang ngồi bên giường nắm lấy tay Thủy Mặc Vân.

Sở Ninh Dực đi tới. Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt, không biết người kia là ai.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, ánh mắt còn hơi ươn ướt, “Miệng vết thương đã được xử lý rồi nhưng vẫn chưa thấy bố tỉnh lại, em chỉ sợ bị nhiễm trùng.”

“Không sao đâu.” Sở Ninh Dực giao Tiểu Bảo Bối cho cô, sau đó cúi đầu nhìn người đàn ông trên giường, “Ở dưới không phải có nhiều thuốc bổ lắm sao? Bảo thím Vu cầm hai hộp lên đây.”

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, không kìm được mà nhắc nhở: “Thuốc đấy không phải là cho nữ à?”

“Bổ máu, như nhau cả thôi!” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp.

Thủy An Lạc: “...”

Chắc chắn ba cô chọn sai con rể rồi!

Hơn nữa, Sở tổng à, anh không sợ ba vợ anh tỉnh lại sẽ đập chết anh à?

“Bà ngoại em vẫn đưa thuốc đến hả?” Thủy An Lạc khó hiểu hỏi.

“Mỗi ngày một hộp, gió mặc gió, mưa mặc mưa.” Nhất định là trong chuyện này còn có gì đó, không thì sao Long Nhược Sơ lại mong Thủy An Lạc có thai đến thế chứ.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, gương mặt hiện lên vẻ mờ mịt.

“Tờ giấy đó anh đưa cho ông già kỳ lạ kia rồi à?” Thủy An Lạc hỏi.

“Đưa rồi.” Cho dù Sở Ninh Dực có không thích Fool đến mức nào thì cũng không mang chuyện này ra đùa được, “Nhưng người hiểu Viên Hải nhất chính là anh và An Tam, chuyện này, muốn giải quyết cũng phải do bọn anh giải quyết.”

Sở Ninh Dực nói xong, mắt bỗng ánh lên vẻ hung ác.

Bàn tay Thủy An Lạc hơi run lên, vậy ra, suy cho cùng Sở Ninh Dực vẫn chọn “xuống núi“.

Đối mặt với Viên Hải!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 991: Thầy, lâu rồi không gặp (3)
Thủy Mặc Vân ngủ mê man một ngày một đêm, chờ đến khi ông tỉnh lại đã là tối ngày hôm sau.

Thủy An Lạc vẫn một mực ngồi bên cạnh trông nom, không chịu rời khỏi ông chút nào.

“Ba, ba...” Thủy An Lạc thấy người đã tỉnh lại, khẽ gọi một tiếng.

“Danh sách...” Thủy Mặc Vân khàn khàn nói.

Thủy An Lạc vội cầm cốc nước lên cho Thủy Mặc Vân uống rồi đáp lại lời của ông: “Danh sách Sở Ninh Dực đã giao cho ông gì kỳ... Fool rồi ạ.” Thủy An Lạc vốn muốn nói là ông già kỳ lạ kia, thế nhưng nể tình ông ta là sư phụ của ba mình nên cuối cùng cô vẫn sửa miệng lại.

Thủy Mặc Vân uống nước xong, hơi cựa cựa chân mình, mẹ nó... đau quá đi!

Có điều khi nghe thấy con gái nói là bản danh sách đã được đưa đi, ông liền yên tâm trở lại.

Vốn dĩ tìm đến chỗ này chính là vì ông đã tin tưởng Sở Ninh Dực vô điều kiện rồi.

Thủy An Lạc đỡ Thủy Mặc Vân ngồi dậy tử tế, rồi lại nhét một cái gối ra sau lưng ông, “Ba, ba cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện còn lại cứ giao cho Sở Ninh Dực và anh Phong Dương là được rồi.”

Thủy Mặc Vân tựa lưng vào gối, vươn tay day trán mình.

“Ba và Viên Hải đấu đá ngoài sáng trong tối bao nhiêu năm như vậy, sao có thể từ bỏ vào lúc này được?” Thủy Mặc Vân thản nhiên nói.

“Nhưng ba à, thân thể của ba...”

Thủy Mặc Vân vươn tay nắm lấy tay Thủy An Lạc, cắt ngang lời cô, “Thân thể ba thế nào ba biết.”

“Con chỉ không hiểu, ba đã rời khỏi nơi này lâu như vậy rồi, tại sao Viên Hải vẫn nghi ngờ ba như thế?” Thủy An Lạc buồn bực nói.

Ba đã xuất ngũ, đây là chuyện rất nhiều người biết, nhưng đã qua hai mươi năm, tại sao Viên Hải lại muốn tìm một thương nhân để bán bí mật của quốc gia chứ?

“Nếu như suy nghĩ của gã và con giống nhau, vậy gã đã chẳng phải là Viên Hải.” Thủy Mặc Vân đưa tay lên xoa đầu Thủy An Lạc, giọng điệu càng thản nhiên hơn.

Thủy An Lạc: “...”

Thế này là cô đang bị chính ba ruột của mình khinh bỉ đấy hả?

“Sở Ninh Dực đâu, ba muốn gặp cậu ta.” Thủy Mặc Vân nói xong định xuống giường.

“Ba đừng cử động, chân vừa mới cầm máu thôi.” Thủy An Lạc nhanh chóng đỡ lấy ông trước khi ông kịp bước xuống giường, “Sở Ninh Dực sáng sớm đã đi tìm An Phong Dương rồi, tới giờ vẫn chưa thấy về.”

Thủy Mặc Vân thấy Thủy An Lạc nói vậy mới chịu ngồi yên lại giường.

Ông biết, Mân Hinh vừa sinh, lúc này An Phong Dương nhất định sẽ không muốn, cũng không thể rời khỏi Mân Hinh, nếu không sẽ gây bất lợi cho Mân Hinh.

Chắc thím Vu nghe thấy tiếng của hai người nên bưng canh gà vào, còn Tiểu Bảo Bối lúc này đang gào thét trong xe tập đi ngay phía sau lưng bà.

Bởi vì hai ngày nay mẹ chẳng bớt chút thời gian chơi với nhóc gì cả, bà Vu cũng thế, cho nên Tiểu Bảo Bối đáng thương chỉ có thể tự mình gào rú trong cái xe tập đi, như vậy cũng không phải lo cu cậu sẽ ngã.

Vì Tiểu Bảo Bối chưa gặp Thủy Mặc Vân bao giờ nên lúc này đang nghẹo đầu tò mò quan sát ông.

Thủy An Lạc thấy nhóc tới liền nhấc nhóc ra khỏi xe, đặt lên trên giường Thủy Mặc Vân, “Gọi ông ngoại đi.”

Tiểu Bảo Bối chớp mắt, không gọi.

Cách xưng hô này có chút khó nói.

“Thế gọi ông đi.” Thủy An Lạc ôn tồn thương lượng với Tiểu Bảo Bối.

Tiểu Bảo Bối hơi hé cái miệng nhỏ, cái này, cũng khó quá đi.

“Ông, ông~” Tiểu Bảo Bối cố gắng hết sức hé cái miệng bé xinh của mình ra gọi.

“Mới chớp mắt mà thằng bé đã lớn thế này rồi. Hôm con sinh con ba cũng ở đó, cũng biết con gặp tai nạn, nhưng ba không dám đi vào. Ba không hổ thẹn gì với đất nước này, nhưng lại thấy hổ thẹn với chính con gái của mình.” Thủy Mặc Vân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tiểu Bảo Bối, thấp giọng nói: “Năm ấy, là ba có lỗi với con.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 992: Thầy, lâu rồi không gặp (4)
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, nhưng không nói gì cả.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng Tiểu Bảo Bối thỉnh thoảng bi bô gì đó.

“Cho nên, trước đây là ba cố tình để Thủy An Kiều nhắm vào con? Thậm chí chuyện ba đuổi con và mẹ đi cũng là cố tình sao?” Thủy An Lạc khẽ hỏi.

Vấn đề này, có lẽ chỉ để hỏi mà thôi, cô cũng không hy vọng ba sẽ trả lời.

Mà đáp án kia, tuy rất bất công đối với cô, nhưng cô lại chẳng thể trách cứ ai được cả.

Thủy Mặc Vân tựa vào đầu giường, khép hờ hai mắt lại.

“Mẹ con không hợp ở lại bên cạnh một người không có tương lai gì như ba.” Thủy Mặc Vân hờ hững nói, giống như chỉ đang nói một câu không quan trọng gì.

Đau!

Tim thắt lên từng cơn đau đớn!

Nỗi đau ấy nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

Ba đang sợ cái gì, cô hiểu.

Ông đã sớm chuẩn bị tinh thần sẽ chết cùng chỗ với Viên Hải rồi.

Vậy nên ông lo liệu cho người ông yêu được yên bề, chu đáo lo liệu cho cả đứa con gái mà ông thương yêu.

Như vậy ông mới có thể buông tay mà không phải lo lắng gì nữa.

“Tại sao không sớm giải quyết ông ta đi, ngay từ lúc mà mọi người bắt đầu nghi ngờ ấy?”

“Sau đó thì sao? Lại xuất hiện một Trương Hải, Hạ Hải mà bọn ba không thể nào khống chế được à?” Thủy Mặc Vân mở mắt, vươn tay xoa đầu con gái, “Tất cả mọi chuyện không hề đơn giản như con thấy đâu. Gã còn sống, thì sẽ không xuất hiện người thay thế; Nhưng nếu gã chết rồi, liệu chúng ta có khống chế được kẻ thay thế đó không? Những điều này không thể tính toán trước được, con hiểu không?”

Bàn tay đang buông thõng bên người Thủy An Lạc siết chặt lại.

Cô có hiểu không?

Cô hiểu!

Thế nhưng sự thấu hiểu này lại đau đớn quá!

“Ba tin con thế cơ à? Biết đâu con căn bản không phải là đối thủ của hai mẹ con nó thì sao.” Nếu cô không gây rối trong buổi tiệc sinh nhật hôm đó thì có lẽ kế hoạch của ông đã không thể tiến hành được rồi.

“Con có thể, bởi vì con là con gái của ba.” Thủy Mặc Vân cười nói.

Thủy An Lạc bỗng hít một hơi thật sâu, như thể đang áp chế một cảm xúc nào đó đang dâng lên.

“Vậy hiện giờ thì sao? Ba vẫn quyết định sẽ chết chung một chỗ với ông ta sao?” Thủy An Lạc cố gắng đè thấp giọng xuống nói.

Cô chưa từng nghĩ tới việc, có một ngày, cô lại có thể bình tĩnh nhắc đến chuyện này với ba mình như vậy.

Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang cười với mình, trong mắt dường như xẹt qua một vẻ đau đớn.

“Ông~ ông~” Tiểu Bảo Bối hé cái miệng nhỏ cười.

Phải chết chung sao?

Ông hiểu Viên Hải, lại càng hiểu rõ khả năng của gã.

Nhưng giờ khi trông thấy Tiểu Bảo Bối thế này, hóa ra ông cũng là một người sợ chết mà thôi.

Thủy An Lạc cúi đầu, trong lòng vẫn có thứ gì đó bị đè nén nặng nề.

Cô nghĩ, chắc ba không yêu mẹ như ông vẫn nghĩ đâu.

“Ba, có rất nhiều cách để đối phó với Viên Hải, tại sao trong đầu ba chỉ nghĩ đến chuyện chết chung với ông ta thế?” Thủy An Lạc nhẹ nhàng nói, tựa như đang thở dài, lại giống như đang chất vấn.

Đầu ngón tay của Thủy Mặc Vân khẽ run lên, nhưng ông không đáp lại lời cô.

“Sở Ninh Dực, An Phong Dương, là ba không tin bọn họ, hay là ba chưa từng nghĩ tới?” Thủy An Lạc nói, tiếp tục ngẩng đầu nhìn ba mình.

Thế nhưng lần này, Thủy Mặc Vân vẫn không nói gì.

Cả căn phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lìm.

Thủy An Lạc hít sâu, thu hồi vẻ áp lực trên mặt, mỉm cười nói: “Ba kể cho con nghe về chuyện của ba mẹ đi.”

Chuyện giữa ông và Long Man Ngân sao?

Ánh mắt Thủy Mặc Vân ánh lên ý cười, mang theo sự dịu dàng duy nhất.

“Ba mươi năm trước, ba và mẹ con quen nhau, khi ấy ba vừa về dưới tay Fool, là vào lần làm nhiệm vụ đầu tiên.” Thủy Mặc Vân lên tiếng, ánh mắt sâu hơn, như lại có thể trông thấy cảnh tượng năm ấy vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 993: Thầy, lâu rồi không gặp (5)
Tại Paris - Pháp.

Nơi được xưng là kinh đô thời trang.

Năm ấy Thủy Mặc Vân mười chín tuổi đã là Tổng giám đốc đương nhiệm của Viễn Tường, trên gương mặt hơi non nớt lại có chút khí phách riêng biệt.

Thủy Mặc Vân thay ba mình tham gia một lần hội thảo trao đổi về phần mềm.

Trong tiệm cafe vắng vẻ, Thủy Mặc Vân ngồi bên cửa sổ nhìn dòng người đi đường bên ngoài, có điều ánh mắt thâm trầm hoàn toàn không phù hợp với gương mặt non nớt của anh.

“Man Ngân, chị muốn em có thể rời xa Lạc Vân.” Long Man Việt lạnh lùng nói.

Thiếu nữ sắc sảo ngồi ở phía đối diện hơi nhíu mày: “Tại sao?”

“Chị sẽ kết hôn với Lạc Vân.”

“Chị, anh ấy là bạn trai em.” Long Man Ngân hơi nhíu mày, “Chẳng phải chị cũng có bạn trai rồi sao?”

“Đây là quyết định của mẹ.” Long Man Việt nói xong liền xách túi đứng dậy.

Thủy Mặc Vân hơi nghiêng qua, nhìn cô gái sắc mặt đã hơi tái nhợt kia.

“Thời buổi nào rồi mà vẫn còn tin chuyện ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy như vậy chứ?” Thủy Mặc Vân cười nhạo, nhưng cũng đứng dậy ngay sau đó.

Long Man Ngân quay đầu lại, phẫn hận nhìn anh ta.

Mẹ chính là người mà cả đời này cô không thể phản bội được.

Nhưng Thủy Mặc Vân chẳng buồn nhìn cô lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài.

Mục tiêu của anh là một người Pháp, anh ta vừa bước vào quán bar đối diện.

Thủy Mặc Vân đi theo vào, lại không nhìn thấy ngay sau anh chính là Long Man Ngân.

Lúc này Long Man Ngân muốn vào đây uống rượu, hoàn toàn là vì tâm trạng đang không tốt.

Trong lúc theo dõi gã đàn ông kia, Thủy Mặc Vân nhìn thấy Long Man Ngân một mình uống rượu. Anh nhướng mày, lặng yên quan sát.

Long Man Ngân đang uống rượu liền nhận được điện thoại của mẹ, không biết bên kia nói gì mà khiến cô khóc rất thương tâm.

Quán bar rất ồn ào, nhưng Thủy Mặc Vân vẫn nghe được tiếng khóc của cô ấy, cô nói: Đều là con gái của mẹ, tại sao mẹ phải làm như thế?

Người ở đầu dây bên kia, chắc là mẹ của cô.

Thủy Mặc Vân đang mải suy nghĩ, mục tiêu của anh đã đứng dậy, anh vội vàng thu hồi lại thứ cảm xúc không nên có của mình, đi theo gã kia vào toilet.

Long Man Ngân đã uống khá nhiều rượu, lúc từ toilet ra lại ngửi thấy mùi máu tanh, bước chân của cô khựng lại, lại trông thấy người đàn ông vừa ra khỏi toilet phía đối diện.

Là anh ta?

Long Man Ngân hơi sững sờ.

Còn Thủy Mặc Vân rõ ràng cũng đã nhìn thấy cô ấy.

Chỉ có điều vì vài giây sững lại này, anh đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để bỏ đi, bởi vì người của gã kia đã chạy tới, chắc hẳn đã biết tên kia đã xảy ra chuyện.

Trước khi những kẻ đó lại gần, Long Man Ngân đột nhiên tiến lên, đẩy Thủy Mặc Vân lên tường.

Bờ môi thoảng hơi rượu hôn lên môi anh, Thủy Mặc Vân sững người, nhưng vẫn nhanh chóng siết lấy eo cô xoay người áp cô lên tường.

Thuộc hạ của gã kia đi ngang qua bọn họ, nhíu mày rồi chạy vào toilet, tiếc là lúc chủ nhân của bọn chúng kịp bấm dãy số cuối cùng, người đã chết.

“Anh có thể buông ra được rồi đấy.” Long Man Ngân thản nhiên nói, trong mắt, chỉ có ánh nhìn lạnh lùng.

Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình, đâu còn chút men say nào, cô gái này, thật thú vị.

Thủy Mặc Vân thả cô ra, đang định bỏ đi, đầu đã bị người ta chĩa súng vào.

Nhưng anh lại chẳng hoảng loạn chút nào, có vẻ như đang cố gắng nghĩ cách thoát thân.

“Sao hả? Thân thiết ở đây cũng là sai à?” Long Man Ngân cười, vươn tay ôm lấy cổ Thủy Mặc Vân, dịu dàng tựa trong lòng anh.

Gã đàn em bên cạnh tên cầm súng nhỏ giọng nói: “Là nhị tiểu thư Long gia.”

Long gia?

Gã cầm đầu thoáng giật mình, vội vàng thu khẩu súng trong tay lại, “Thì ra là nhị tiểu thư, đắc tội rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 994: Thầy, lâu rồi không gặp (6)
Thủy An Lạc nghe lời ba kể lại, khóe miệng không nhịn được giật một cái, mẹ của cô cũng có lúc ngông cuồng vậy sao?

“Long gia rất ghê gớm đúng không ạ?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi, bởi vì cô biết, cô và anh Sở bây giờ đang bị Long Nhược Sơ theo dõi.

Thủy Mặc Vân hơi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn thản nhiên nói: “Không ai biết, nhưng ba mươi năm trước, ở Châu Âu, quả thực rất nhiều người nghe thấy chữ Long liền biến sắc.”

Trong lòng Thủy An Lạc dâng lên chút bất an, nhưng cũng không đả động tới chuyện đó nữa.

“Thế là khi ấy mẹ liền theo ba về thành phố A à?”

Khóe miệng Thủy Mặc Vân hơi cong lên, nhưng cũng không nói gì.

Đoạn ký ức đó chỉ thuộc về họ, ôm muốn độc chiếm nó một mình.

Thủy An Lạc nghe tiếng mở cửa phía bên ngoài, lại nhìn về phía Thủy Mặc Vân.

“Gọi cậu ta vào đây đi.” Thủy Mặc Vân chậm rãi nói, trong giọng nói không có chút dao động nào.

Thủy An Lạc nghe theo ông gật đầu, ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy đi ra ngoài.

Thủy Mặc Vân nhắm mắt lại, như thể đang nghỉ ngơi, nhưng cũng lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Lúc Thủy An Lạc bước ra ngoài, Sở Ninh Dực đang định lên lầu, quay đầu lại thấy cô bước từ trong phòng ra, anh liền dừng bước.

“Ba em gọi anh.” Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài, nói với anh.

Cô nghĩ, chuyện giữa họ, ba cũng không mong mình tham dự vào, nên cô sẽ không can thiệp.

Sở Ninh Dực dừng một chút, xoay người đi xuống, bơ luôn cậu con trai đang kích động gọi daddy nhà mình.

Bàn tay nhỏ xíu Tiểu Bảo Bối tay nhỏ bé khựng lại giữa không trung, cả người đần thối ra...

Ba không để ý tới nhóc?

Ba không bế nhóc?

Ba không nhìn thấy nhóc à?

Tiểu Bảo Bối không được để ý liền nổi giận, ông già này được lắm, lại dám quên bản Thái tử?

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai đang đờ ra, thực sự nhịn không được, cuối cùng vẫn bật cười.

Con trai đang bị tổn thương, tổn thương chắc luôn!

Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo hừ một tiếng, dụi vào lòng mẹ. Nhóc muốn tuyệt giao với ba, ông già chết tiệt kia, tức chết nhóc rồi đây này.

Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên người Tiểu Bảo Bối, sau đó ôm cậu nhóc xoay người đi ra phòng khách: “Mẹ con mình đi tìm Hắc Long chơi nhé.”

***

Sau khi bước vào phòng, Sở Ninh Dực liền đóng cửa lại.

Thủy Mặc Vân vẫn không mở mắt, trông như đang ngủ, nhưng hơi thở của ông lại nói cho Sở Ninh Dực biết rằng ông vẫn tỉnh.

Sở Ninh Dực đi tới cạnh giường của Thủy Mặc Vân.

“Ông tìm tôi?”

Thủy Mặc Vân từ từ mở hai mắt ra, nhìn chàng trai trước mặt mình.

“Quyết định thật rồi đấy à?” Ông trầm giọng hỏi.

“Nếu đã không còn lựa chọn nào khác thì cần gì phải do dự xem nên chọn thế nào nữa?” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

“Gã là thầy của cậu.”

“Không phải thầy tôi từ lâu rồi.” Sở Ninh Dực nói.

Ánh mắt Thủy Mặc Vân dời xuống, nhìn bàn tay đang siết chặt lại của anh.

“Tại sao, rõ ràng cậu đã rút lui rồi cơ mà?” Ông cần một đáp án.

Tại sao?

Sở Ninh Dực nghe thấy câu hỏi này, bỗng cảm thấy thật buồn cười, cho nên khóe miệng dướn lên một nụ cười khó hiểu.

“Bởi vì, tôi không tin bất cứ kẻ nào.” Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người bỏ đi.

Bởi vì không tin bất cứ kẻ nào có thể bảo vệ được cô ấy, cho nên, anh chỉ có thể tự mình ra tay.

Thủy Mặc Vân hoàn toàn không ngờ anh lại trả lời mình như vậy.

Sở Ninh Dực chọn bị cuốn vào, là vì Thủy An Lạc - Con gái ông.

Tất cả lo lắng, vào giờ khắc này dường như đã nguôi ngoai. Có một người đàn ông như vậy ở bên cạnh con gái ông, ông còn gì để lo lắng nữa?

Sở Ninh Dực mở rộng cửa đi ra, liền nghe được trên ban công truyền đến tiếng cười lanh lảnh của Tiểu Bảo Bối.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 995: Thầy, lâu rồi không gặp (7)
Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, thứ anh cần, chỉ là nụ cười của họ.

Của cô, của con trai, tiếng cười của hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh.

Sở Ninh Dực từ từ bước tới. Tiểu Bảo Bối đang ngồi xổm dưới đất, bàn tay ngắn ngủn nắm lấy lỗ tai Hắc Long, cái miệng nhỏ xíu liên tục lẩm bẩm. Bọn họ nghe không hiểu, không biết Hắc Long nghe có hiểu hay không.

Thủy An Lạc cũng ngồi xổm dưới đất, bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể Tiểu Bảo Bối. Dù sao thì Tiểu Bảo Bối cũng mới biết ngồi xổm chưa bao lâu, dễ ngã về phía trước.

Thủy An Lạc quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang tựa ở cửa sân thượng, nhịn không được chớp mắt, không biết anh đang nhìn cái gì?

Tiểu Bảo Bối cũng quay đầu lại theo mẹ. Khi nhìn thấy ba lại kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó tiếp tục chơi với Hắc Long.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, con trai anh đúng là càng ngày càng kiêu ngạo.

“Anh đã nói gì với Anh Xinh Trai chưa?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.

Sở Ninh Dực gật đầu, bước ra sân thượng, bàn tay to sờ soạng trên đầu Tiểu Bảo Bối một cái, “Đi nghỉ ngơi đi, chân em còn chưa khỏi kìa.”

Thủy An Lạc lắc đầu, cũng không đứng dậy, vẫn ngẩng đầu nhìn anh, “Em lo cho chị Mân Hinh.”

Mân Hinh biết quá nhiều chuyện, nếu như Viên Hải biết Mân Hinh ở nơi nào, nhất định sẽ nghĩ hết cách bắt chị ấy đi.

Nếu thế, hậu quả bọn họ khó mà khống chế được.

Đây cũng là điều mà Sở Ninh Dực lo lắng. Họ muốn đưa Mân Hinh đi trước, nhưng trên cái thế giới này đâu mới là nơi an toàn?

Giống như anh, An Phong Dương cũng chỉ tin tưởng chính mình.

“An Tam sẽ bảo vệ cô ấy.” Sở Ninh Dực nói, vươn tay bế Tiểu Bảo Bối lên, “Vào phòng khách ngồi đi.”

Dù chân Thủy An Lạc đã đỡ hơn nhiều nhưng suy cho cùng thì vẫn chưa khỏi hẳn.

Thủy An Lạc thấy Tiểu Bảo Bối giãy giụa, sau đó không khách khí vung tay tát lên mặt ba mình một cái.

Cô quả quyết xoay người bỏ đi, con trai, mẹ không cứu được con đâu.

Sở Ninh Dực tiếp tục bị đánh. Anh phải đếm xem, con trai nhà anh từ sau khi trở về đã đánh ba nó bao nhiêu lần rồi mới được.

Thế nhưng Tiểu Bảo Bối không hề biết mình đã làm gì, vẫn kiêu căng nhìn ba mình, ai bảo ba vừa nãy không để ý tới con cơ.

“Nhóc con, con muốn làm phản đấy à?” Sở Ninh Dực mở miệng uy hiếp, nhưng lại không hung dữ chút nào.

“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối vươn đôi tay nhỏ bé đòi ma ma bế lấy, tiếc là mẹ nhóc đã né xa lắm rồi.

Tiểu Bảo Bối bĩu môi, không mở miệng.

Sở Ninh Dực làm bộ đánh lên cái mông nhỏ của thằng nhóc một cái, sau đó ôm ôm thằng bé đi ra ngoài.

Thủy An Lạc trở lại phòng khách, với tay lấy cái điều khiển.

Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi ra, đập vào mắt là bản tin trên tivi.

Tin tức thành phố A bị phần tử khủng bố tập kích, phạm vi không lớn, ngoài vành đai bốn, thế nhưng ảnh hưởng cũng không nhỏ, bởi vì nơi đó là con đường quan trọng.

Thủy An Lạc xem tin tức, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống, “Đây chỉ mới là khởi đầu thôi.”

Trong lòng Thủy An Lạc có chút bi ai, chắc chuyện này cũng đã được viết trên tờ giấy kia.

“Không phải ông già kỳ lạ kia đã biết rồi sao? Ông ta không đề phòng à?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.

Sở Ninh Dực rút tờ giấy nhuốm vết máu đen từ trong túi quần của mình ra, sau đó giao cho Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc bỏ điều khiển đó, cầm lấy cúi đầu nhìn.

Có điều nội dung bên trên lại khiến cho Thủy An Lạc giật mình.

“Tại sao có thể như vậy?” Một vài nội dung không theo quy cách gì, theo cô, hoàn toàn không gộp thành một câu được.

Thế này, làm sao mà hiểu được?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 996: Thầy, lâu rồi không gặp (8)
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, “Lão chết tiệt đó đâu có dễ dàng phá giải như vậy. “

Viên Hải không phải kẻ ngu, sẽ không ghi chép lại toàn bộ những chuyện mình cần làm lại một cách đơn giản.

Việc lão ta muốn làm, đang ẩn giấu ngay ở đây, nhưng mật mã này lại không hề dễ giải chút nào.

Anh và An Phong Dương đều là đồ đệ của Viên Hải, nhưng hai người xem mãi tới tận trưa cũng không hiểu cái này sắp xếp kiểu gì.

Bọn họ chỉ có thể xác định một chuyện duy nhất là cách hai ngày, Viên Hải sẽ làm một việc, và hôm nay là vụ đầu tiên.

Thủy An Lạc nhìn từ trên xuống dưới, xác nhận những thứ này vượt quá phạm vi hiểu biết của mình nên đành từ bỏ.

“Thế phải làm thế nào bây giờ? Ngồi chờ chết, chờ mọi chuyện xảy ra sao?” Thủy An Lạc khó hiểu hỏi.

Sở Ninh Dực liếc nhìn cô: “Hình như trừ cách đó ra, đúng là không còn cách nào khác thật.”

“Sở Ninh Dực!” Thủy An Lạc thấy anh nói vậy liền nổi giận.

Sở Ninh Dực đặt con trai lên chân của mình, đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc: “Trên đời này, ông trời thật sự sẽ không buông tha cho ai đâu, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Anh mà tin vào ông trời à? Không phải anh là người theo chủ nghĩa Mác hả?” Thủy An Lạc bĩu môi phản bác lại anh.

“Bản thiếu gia là kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.” Sở Ninh Dực nói, với tay cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh.

Thủy An Lạc không để ý anh đổi sang kênh gì, chỉ thắc mắc nhìn anh, lẽ nào anh thực sự không thấy căng thẳng chút nào sao?

Quả nhiên cô vẫn chưa thể học được sự bình tĩnh này của anh Dực.

***

Đến cả sau khi ăn cơm tối xong, Sở Ninh Dực cũng vẫn rất bình tĩnh.

Thủy Mặc Vân bởi vì lý do sức khỏe nên chỉ húp xong bát cháo liền ngủ.

Thủy An Lạc chờ Thủy Mặc Vân ngủ rồi mới đứng dậy lên lầu. Hôm nay Tiểu Bảo Bối cũng ngủ sớm, nên lúc này cô rất rảnh rỗi.

Lúc Thủy An Lạc lên lầu lại phát hiện phòng làm việc của Sở Ninh Dực vẫn sáng đèn, anh đang ở trong đấy sao?

Thủy An Lạc nghĩ vậy cũng không về phòng ngủ nữa mà vào phòng làm việc của anh.

Thủy An Lạc gõ một cái lên cửa, không có nghe thấy tiếng đáp lời, cô từ từ mở cửa ra.

Trong thư phòng, Sở Ninh Dực đang nhìn máy vi tính trước mặt, chữ viết bên trên hắt lên gương mặt anh.

Thủy An Lạc không đi vào mà tựa ở cửa nhìn anh.

“Vẫn đang suy nghĩ à?” Những con chữ ngổn ngang kia.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, vẫy vẫy tay về phía người đang đứng ngoài cửa.

Thủy An Lạc dẩu môi, đứng thẳng dậy bước tới.

Trên màn hình máy tính của anh toàn là những thứ cô không hiểu.

Số liệu xuất hiện từng hàng, Thủy An Lạc nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt, những thứ cần chỉ số thông minh cao kiểu này không thích hợp với cô.

Sở Ninh Dực kéo cô ngồi lên chân mình, “Nhìn ra gì rồi?”

“Chẳng nhìn ra cái gì cả.” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật, chưa nói đến cả tổ hợp đó có ý gì, cho dù là một từ đơn thôi, cô chưa chắc đã hiểu được ấy.

Sở Ninh Dực khẽ cười, đặt một nụ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

“Mân Hinh đã đưa cho anh toàn bộ tài liệu khi theo dõi Viên Hải năm đó.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.

“Vậy tại sao không lấy của ba em?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.

“Bởi vì, Mân Hinh muốn sống.” Mà người ba vợ kia của anh cũng không biết.

Khóe miệng Thủy An Lạc méo xệch, thế giới của đại thần, cô quả nhiên không thể hiểu nổi.

Cái đó và chuyện muốn sống có liên quan trực tiếp gì đến nhau sao?

“Vậy anh làm đi, em đi ngủ đây.” Thủy An Lạc không muốn quấy rầy anh, cô cũng biết dạo này anh lúc nào cũng bận rộn cả.

Thế nhưng cánh tay ôm lấy eo cô của Sở Ninh Dực lại không hề buông ra, “Ở lại với anh.”

“Em xem có hiểu đâu.” Thủy An Lạc nhíu mày.

Sở Ninh Dực nhìn cô, còn Thủy An Lạc từ trong mắt anh có thể thấy năm chữ: Em có thể hiểu được chắc?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 997: Thầy, lâu rồi không gặp (9)
Thủy An Lạc: “...”

Khinh bỉ, anh ấy đang trắng trợn khinh bỉ cô!

“Tác dụng của em, là giúp bản thiếu gia giảm áp lực, em xem hiểu thế nào được? Bản thiếu gia phải nghĩ lại xem hay là ném em ra ngoài cho rồi.” Sở Ninh Dực chẹp miệng nói.

Thủy An Lạc: “...”

Giờ cô có thể xác định tuyệt đối, vị đại gia này, không có chút vấn đề nào, tuyệt đối không có!

“Anh thực sự không sao hả?” Thủy An Lạc hiếu kỳ mở miệng hỏi.

Dù sao thì người đó cũng là thầy anh mà.

Dù sao đêm hôm đó anh cũng gần như phát điên.

Dù sao anh cũng có một quá khứ như vậy.

“Có sao chứ, sao lại không sao được, cho nên em phải giúp anh thư giãn.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, thế rồi lại cắn một cái lên môi cô.

Thủy An Lạc không chịu thua cắn trở lại, “Em thấy anh vẫn còn ổn lắm.”

“Đau lòng lắm, thật đấy, tan nát hết cõi lòng rồi đây này.” Hơi thở ấm áp của Sở Ninh Dực phả bên tai cô, thì thầm nói.

Nói không để ý, đó là giả!

Thế nhưng có cô ấy ở đây, cho dù cả thế giới này có là giả thì đã sao?

Chỉ cần cô ấy là thật là được rồi!

Nếu không có cô, khi anh biết được Viên Hải đã trở về, có lẽ, anh đã không chút do dự mà đến tìm Viên Hải để liều mạng.

Nhưng là bởi vì có cô ở đây, cô gái không để ý đến an nguy của chính mình chạy lên núi để tìm anh, anh liền biết, trên đời này, chỉ cần cô còn tồn tại thì không thể có bất cứ chuyện gì đánh gục được Sở Ninh Dực anh.

Bởi vì phía sau anh là cô, cho nên anh không thể ngã xuống, không thể để cô chịu tổn thương được.

Sở Ninh Dực vô cùng thân thiết cọ cọ lên gò má cô, mà những tình cảm anh chẳng bao giờ thốt nên lời này, Thủy An Lạc chắc cả đời này cũng không biết.

Thủy An Lạc bị anh cọ có chút ngứa, nhịn không được mở miệng nói: “Sao anh giống Hắc Long thế!”

Anh giống Hắc Long?

Con chó kia á!

Sắc mặt Sở Ninh Dực tối sầm lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Thủy An Lạc. Cô nhóc này lại muốn ăn đòn đấy à?

Thủy An Lạc nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh, lại chẳng có chút sợ hãi nào. Dù sao cô cũng biết, người đàn ông này chỉ là một con cọp giấy mà thôi.

Thủy An Lạc vươn tay nâng lấy mặt anh: “Được rồi, trái tim của anh Sở nhà ta đã tan nát rồi, hay là để em lấy kim vá lại cho anh nhé.” Nói rồi cô tì trán mình lên trán anh, động tác này khiến cả hai đều cảm thấy gần gũi vô cùng.

Tâm trạng của bọn họ đều không thoải mái, nhưng không thoải mái cũng không thể giải quyết việc gì.

Anh cười, cô liền cười với anh; Anh làm bậy, cô sẽ làm bậy cùng anh.

Chỉ cần anh có thể vui vẻ.

Cô không có khả năng để bảo vệ anh, chỉ có thể khiến anh vui vẻ, nếu đã vậy thì tại sao cô lại không làm chứ?

Anh từng nói, để anh phụ trách mưu mô, còn cô phụ trách não tàn mà.

Như vậy thì... anh phụ trách tâm cơ, bảo vệ họ an toàn; Cô phụ trách não tàn, khiến hai người vui vẻ.

Cứ phân công như vậy, cớ sao lại không làm?

Sở Ninh Dực tì lên trán cô, mỉm cười nói: “Vá thế nào đây?”

Lời này, mang theo vài phần ái muội.

Sắc mặt Thủy An Lạc thoáng ửng đỏ, bàn tay nhỏ nhắn vẫn nắm lấy cổ áo anh, sau đó từ từ di xuống dưới, thấp giọng ghé sát bên tai anh nói: “Cởi ra vá, thế nào?”

Thân thể Sở Ninh Dực bỗng run lên, là không kiềm chế được mà run lên.

Rõ ràng là anh đang bị bà xã nhà mình trêu trọc mà.

Bàn tay lớn của Sở Ninh Dực giữ lấy eo của cô, thấp giọng ở bên tai cô nói câu gì đó, tay kia cấu vào eo cô, ôm cô hơi đứng dậy, sau đó để cho cô nhảy qua ngồi lên người của mình.

Tư thế này thật mờ ám.

Nếu là lúc trước, Thủy An Lạc nhất định bắt đầu trách cứ anh, thế nhưng lần này, Thủy An Lạc không những không trách móc, trái lại còn phối hợp vặn vẹo cái mông của mình.

Chỉ có điều động tác này, chọc Sở Ninh Dực hít ngược một hơi lạnh, “Nhóc con, biết điều chút đi!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 998: Thầy, lâu rồi không gặp (10)
Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận được sự thay đổi trên người anh, đây là sự thay đổi chỉ có cô mới có thể mang lại cho anh.

Cảm giác này, rất tuyệt!

Cánh môi Sở Ninh Dực đáp xuống cổ cô, bàn tay to lại đặt lên bờ mông đầy đặn nhỏ nhắn của Thủy An Lạc, “Sao hả, không thấy xấu hổ nữa à?”

“Không phải em đang trấn an trái tim thủy tinh bị nghiền nát kia của anh đấy sao?” Thủy An Lạc thỏ thẻ bên tai anh.

“Em có chắc đây là đang khâu vết thương cho anh, chứ không phải đang quyến rũ anh không?” Sở Ninh Dực nói với giọng điệu càng mờ ám hơn.

Thủy An Lạc hơi đứng dậy, chớp đôi mắt to nhìn anh, “Thế đã thành công chưa?”

Sở Ninh Dực xấu xa huých cô một cái, để cô cảm nhận phản ứng của mình, tình huống này, cô tự nói xem?

Thủy An Lạc ngốc nghếch nở nụ cười, tiếp tục nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh.

Sở Ninh Dực đang định khiến nụ hôn này sâu hơn, trên máy tính lại vang lên tiếng âm báo.

Thân thể cả hai người đều cứng lại. Bàn tay to lớn của Ninh Dực vỗ nhẹ trên lưng cô. Anh với tay bấm con chuột, bên trên nhanh chóng xuất hiện một câu nói.

Đã lâu không gặp, con thú non bị nhốt của ta.

Những con chữ cỡ lớn đỏ như máu gần như đã choán hết màn hình máy tính.

Cơ thể Sở Ninh Dực bỗng cứng đờ.

Thủy An Lạc quay đầu lại, đập vào mắt là dòng chữ đó.

Con thú non bị nhốt!

Năm chữ, nóng rực rọi vào mắt Thủy An Lạc.

Đây là sự sỉ nhục Viên Hải dành cho Sở Ninh Dực. Ông ta đang nhắc Sở Ninh Dực nhớ đến sự khuất nhục năm đó, đang nhắc Sở Ninh Dực nhớ lại tình cảnh khi anh bị nhốt trong chiếc lồng thú kia.

Thủy An Lạc nghĩ vậy, trong lòng đau đớn, tựa như bị người ta xé rách.

Vào giờ khắc này, sự đau lòng thay cho Sở Ninh Dực lại cứ trào dâng không thể ngăn lại.

Thủy An Lạc lại quay lại, vươn tay ôm lấy cổ anh, tựa như một con thú nhỏ hôn lên môi anh, yêu thương, muốn dùng cách này để xoa dịu sự đau đớn trong anh.

Khóe môi Sở Ninh Dực hơi mấp máy, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, anh nhanh chóng lấy lại quyền chủ động, cướp đoạt chiếm lấy bờ môi cô.

Thế giới lạnh như băng, chân tướng lạnh như băng, dường như chỉ có trên người cô ấy, mới có thể khiến anh thấy ấm áp.

Viên Hải, vẫn là một khúc mắc trong lòng anh.

Chỉ có cô, mới là cây kéo có thể cắt đi khúc mắc đó.

Anh ra sức đòi hỏi, hòa lẫn cả sự sợ hãi cùng căm hận trong đó.

Cả người Thủy An Lạc đau đớn, bị anh cắn xé, bị anh hung hăng va chạm, thân thể giống như bị xé rách, nhưng cô lại ôm chặt lấy cổ anh, không thốt ra âm thanh đau đớn nào.

Nói về đau đớn, liệu còn có ai đau đớn hơn Sở Ninh Dực lúc này nữa đây.

Cô muốn anh trút hết được nỗi lòng của mình ra thì sợ chi dâng hiến thân mình.

Hơi thở kiều diễm sau cơn điên cuồng tiêu tán, lưu lại đống hỗn độn bên cạnh bàn.

Quần áo Thủy An Lạc còn chưa cởi, xộc xệch vắt trên người.

Lý trí của Sở Ninh Dực sau cơn xúc động dồn dập quay trở lại, anh ôm lấy cô, khẽ khàng xin lỗi.

Thủy An Lạc cảm nhận được chút ẩm ướt trên cổ, người đàn ông kiên cường như anh mà lại khóc sao. Cô cảm thấy hoảng sợ, nhưng hơn thế nữa chính là thương anh.

Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh, trên người cực kỳ khó chịu, nhưng cô không hề mở miệng oán giận nửa lời mà chỉ nói: “Chúng ta vốn chính là một cơ thể mà, em muốn đau cùng anh.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, còn có chút run rẩy.

Nhưng chính âm thanh nhẹ nhàng này rót vào trong lòng Sở Ninh Dực lại như một dòng máu tươi mới được bơm vào, giúp anh có thể sống lại lần nữa.

Thú non bị nhốt sao?

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn câu nói đang hiện trên máy tính, ánh mắt rơi vào hai chữ cuối cùng.

Vậy lần này, để anh xem xem, rốt cuộc ai mới là con thú bị nhốt!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 999: Phá giải mật mã (1)
Lúc Thủy An Lạc tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.

Trong phòng ngủ, chỉ có một mình cô.

Thủy An Lạc đứng dậy, nhưng bởi vì đau đớn trên người nên lại tiếp tục nằm vật xuống giường.

Quả nhiên, làm nơi trút giận của người ta cũng không phải chuyện đơn giản, nhìn cô là biết rồi đấy.

Thủy An Lạc nằm ở trên giường một lúc lâu mới thực sự bò dậy, nhưng lúc xuống giường hai chân vẫn run lẩy bẩy.

Cô tắm rửa xong đi xuống nhà liền nghe thấy tiếng Tiểu Bảo Bối đang cười, thế là đã làm lành với ba rồi đấy hả?

Sở Ninh Dực vốn đang ngồi ở trên sofa đùa với Tiểu Bảo Bối, quay đầu lại thấy Thủy An Lạc đang đứng trên cầu thang, ánh mắt hơi dời xuống, nhìn vào hai chân của cô.

Run rẩy rất nhẹ, thế nhưng anh vẫn có thể nhìn ra.

Sở Ninh Dực nhịn không được nhíu mày, tim thấy đau nhói.

Tiểu Bảo Bối vốn đang nép vào người ba mình, nhưng chớp mắt một cái đã bị ba đặt xuống sofa, rồi nhóc lại thấy ba đứng dậy.

Sở Ninh Dực đi lên cầu thang bế thẳng Thủy An Lạc lên.

Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, vội vươn tay ôm lấy cổ anh.

“Anh Sở, góp ý ngoài miệng một chút, một tháng tới anh không được chạm vào em!” Thủy An Lạc hừ lạnh.

“Góp ý thì chấp nhận, điều thứ hai thì không được.” Sở Ninh Dực nhướng mày, cúi đầu cắn một cái lên cánh môi hơi sưng đỏ của cô, “Ngốc, sau này mà thấy tâm trạng anh không tốt thì tránh xa anh ra một chút.”

Thủy An Lạc đảo cặp mắt, nhẹ nhàng rung rung chân của mình, cười thần bí.

Sở Ninh Dực chắc chắn một điều, gái nhà anh lại ngớ ngẩn nữa rồi!

Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc đi xuống lầu. Tiểu Bảo Bối đang nằm sấp ở trên ghế chớp đôi mắt to nhìn bọn họ.

Nhóc thật sự không hiểu, tại sao mẹ lớn như thế rồi còn bắt ba bế chứ!

Làm ba quăng cả nhóc đi rồi đây này!

Thủy An Lạc vừa được đặt lên ghế, Tiểu Bảo Bối đã tự động bò vào trong lòng mẹ, còn thân thiết gọi một tiếng ma ma~

Ba là gì, giờ có thể quăng hết ra sau đầu được rồi.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn, thằng nhóc ăn cháo đá bát này, quả nhiên có mẹ là không biết ba là ai nữa rồi.

Thủy An Lạc ôm lấy cậu con trai đang leo lên người cô, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Ba em đã ăn cơm chưa?”

Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh cô, “Chẳng lẽ anh còn có thể ngược đãi ba vợ mình nữa à?”

Thủy An Lạc ngẫm lại cũng đúng, anh Sở sẽ không làm chuyện như vậy đâu.

Lúc Thủy An Lạc rời giường thì đã đến bữa trưa, cô cũng bớt việc lại để cùng cả nhà ăn cơm.

Thím Vu bưng cơm nước của Thủy Mặc Vân vào phòng. Lúc này Thủy Mặc Vân đang nhìn chiếc laptop trước mặt mình.

“Ông thông gia, ăn cơm thôi.” Thím Vu mỉm cười nói.

Thủy Mặc Vân khẽ ngẩng đầu, đóng chiếc laptop lại, sau đó gật đầu: “Cảm ơn.” Nói rồi ông đặt laptop qua một bên, thím Vu vừa hay có thể đặt cơm nước lên trên.

Cơm của Thủy Mặc Vân được nấu riêng, đều là những món ăn nhẹ nhàng, bổ máu.

Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn, hơi nheo mắt, cầm đũa lên.

Thủy An Lạc ở bên ngoài ăn, vừa ăn vừa không quên ngó vào trong.

“Chân của ba em nhất thời chắc chưa khỏi ngay được. Anh và Anh Xinh Trai chắc chắn là bận rất nhiều việc, em có một đề nghị thế này.” Thủy An Lạc thấp giọng mở miệng nói.

Sở Ninh Dực gắp rau cho cô, tiện thể nhìn qua Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên ghế đòi ăn canh trứng.

“Đưa chị Mân Hinh đến chỗ của ba Lạc đi. Em nghĩ, Viên Hải sẽ không ngốc đến độ dám đến chỗ ba Lạc cướp người đâu.” Thủy An Lạc vừa ăn cơm vừa mở miệng nói.

“Vậy em có thể xác định Lạc Vân sẽ không đòi hỏi gì từ Mân Hinh không?” Sở Ninh Dực vươn tay đút cho Tiểu Bảo Bối một ngụm canh, thản nhiên mở miệng nói.
 
Top