Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 980: Bình yên trước giông tố (2)
Thủy An Lạc nhướng mày nhìn con tai, lại nhìn quần áo ướt sũng của mình, còn cả cái quần ướt sũng của anh Sở nữa.

Có điều chỗ đó...

Thủy An Lạc lẳng lặng ngẩng đầu. Thật ra cô không thấy gì hết, cô không thấy gì hết thật mà.

Sở Ninh Dực nhíu mày. Tiểu Bảo Bối lúc này vẫn đang vặn vẹo đòi cái mút bằng được.

Thủy An Lạc đến bó tay với nhóc, đành đưa cho cu cậu: “Đây đây đây, con đúng là tổ tông của mẹ mà.”

Tiểu Bảo Bối cầm được rồi liền cười toét miệng nhe sáu cái răng sữa của mình ra.

Cu cậu bóp cái mút, quay lại ngồi xuống cạnh bồn, sau đó cầm mút ném vào nước, giẫm giẫm dưới chân.

Thủy An Lạc, “...”

Cái thằng phá của này, cô mua về mới dùng được có vài ba lần mà nó đem phá như thế hả.

Sở Ninh Dực cau mày, như muốn nói, để xem lần này cô làm thế nào?

Thủy An Lạc hừ một tiếng, lấy tay hứng nước rồi không chút khách khí “ngược đãi” lên da mặt anh.

Sở Ninh Dực cảm thấy đây là lần rửa mặt đau khổ nhất trong đời này của anh.

Cô rửa mặt cho anh, cười nói: “Thế nào, sạch không?”

Sở Ninh Dực nhìn cô, không phát biểu ý kiến.

Thủy An Lạc bật cười ha hả, lại cầm bàn trải đánh răng, cẩn thận bóp kem ra rồi một cái nhét vào mồm mình, một cái giơ về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực theo phản xạ cau mày lại, nhưng cũng không phản đối.

Nhưng lần này, Thủy An Lạc thật sự nghiêm túc đánh răng cho anh,

Tiểu Bảo Bối trông thấy cái bàn chải, cũng với tay ra đòi.

Thủy An Lạc lấy ít bọt xà phòng ra quét vào miệng nhóc, vì bạc hà có cảm giác mát lạnh nên Tiểu Bảo Bối liền thè lưỡi ra nhổ, như muốn nhổ hết cái vị trong miệng ra.

Thủy An Lạc trêu con trai như vậy cũng thấy rất thích thú.

Cô cẩn thận bưng nước lên cho Sở Ninh Dực súc miệng, vì Tiểu Bảo Bối đã chiếm mất cái bồn rửa mặt rồi nên họ đành nhổ nước súc miệng xuống đất, để lát dọn sau vậy.

Hai người đánh răng rửa mặt xong thì gần như cả người cũng ướt sũng.

Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn anh. Thật ra thì cô cố tình đấy, nếu để Sở Ninh Dực tự làm thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng anh lại cứ dung túng cô như vậy, dung túng cho cô nghịch ngợm đến không có giới hạn nữa.

Vì Thủy An Lạc cũng bị ướt nên cũng không để ý nữa, liền bế luôn con trai ra, sau đó kéo cái khăn lông đang treo lau sạch cho nhóc, rồi lại đưa con cho anh.

“A?”

Tiểu Bảo Bối lại ngẩn ra, con vẫn chưa chơi đã cơ mà?

Sở Ninh Dực kẹp con ra ngoài, cả anh và Thủy An Lạc đều phải thay quần áo. Vì tránh để thằng nhóc này lại làm trò nguy hiểm nên anh liền đặt luôn nhóc xuống thảm. Trên thảm vẫn còn đồ chơi của nhóc.

Tiểu Bảo Bối trần trùng trục ngồi dưới đất chơi đồ chơi của mình, cũng không khóc quấy gì cả.

Sở Ninh Dực quay lại phòng tắm. Thủy An Lạc liền bổ nhào vào người anh, ôm lấy cổ, hai chân quắp chặt lấy eo Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái đang ôm chặt lấy mình cười ngốc nghếch.

“Cười cái gì?” Sở Ninh Dực đưa cô ra ngoài nói.

Lần này Thủy An Lạc ôm anh từ phía trước, nên vừa hay nằm trọn trong lòng anh luôn.

“Áo anh ướt hết cả rồi.” Thủy An Lạc cười xấu xa.

Sở Ninh Dực ôm cô ra ngoài, khẽ nói vào tai cô: “Thế nên em muốn phụ trách thay quần áo cho anh hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 981: Bình yên trước giông tố (3)
Thủy An Lạc đảo cặp mắt to tròn của mình, có vẻ như đang cân nhắc chuyện này.

“Ôm em đến chỗ tủ quần áo đi.” Thủy An Lạc ra lệnh.

Sở Ninh Dực lại nhướng mày, không hề cự nự mà ôm cô bước đi.

Thủy An Lạc vươn tay mở tủ quần áo, lấy đồ của hai người ra.

“Hôm nay anh có đi đâu không?”

“Chắc là không.”

Thủy An Lạc giật mình, thế nào gọi là... chắc là không chứ?

“Bởi vì có người nói mẹ chồng em sắp tới.”

Sở Ninh Dực vừa dứt lời, bộ đồ trong tay Thủy An Lạc đã rơi bịch xuống đất.

Mẹ chồng cô sắp tới?

Lần này không phải mẹ chồng trước nữa rồi.

Mấu chốt là, cô lại bị thương rồi!

Thủy An Lạc nhất thời thấy ê ẩm cả ruột gan.

“Có thể từ chối được không?” Thủy An Lạc ôm lấy cổ anh, bất đắc dĩ nói.

Hồi trước lúc cô bị thương, Hà Tiêu Nhiên đều thấy rất bực bội, vì nghĩ cô làm ảnh hưởng đến công việc của Sở Ninh Dực.

Tuy chẳng có lần nào là cô cố tình để bị thương cả, nhưng bà cũng chỉ quan tâm đến kết quả thôi.

“Thay vì việc nghĩ đến chuyện không thiết thực như vậy, không bằng em hãy giúp anh thay đồ đi?” Bộ quần áo ẩm ướt này mặc lên người thật khó chịu.

Giọng nói của anh đầy mờ ám, khiến gò má Thủy An Lạc không kìm được mà đỏ lên.

Vì anh đã nói là sẽ không đi đâu nên cô chọn cho anh một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, và cả... đồ lót nữa!

Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn ngồi một mình trên thảm nghịch tay mình, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ba mẹ lấy một cái, vô cùng kiêu ngạo!

Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực đặt xuống giường. Thấy quần áo cả hai đều ướt sũng, Thủy An Lạc liền vươn tay kéo áo ngủ của anh xuống.

“Chậc chậc chậc, vội vàng thế cơ à?” Sở Ninh Dực trêu cô.

Thủy An Lạc cố chịu hơi nóng hừng hực bên cổ, áp chế những bọt khí hưng phấn đang trào lên trong lòng, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt với anh.

“Sở tổng, con trai anh còn ở đây đấy!” Thủy An Lạc nhắc nhở.

Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang mông trần quay về phía họ, thản nhiên nói: “Có thể thấy là em không quan trọng bằng khẩu súng trong tay con trai em đâu.”

Thủy An Lạc: “...”

Sao cô lại thấy phẫn uất thế này cơ chứ!

Nhưng khi nhìn bóng lưng của con trai, cô lại không thể không thừa nhận, anh Sở nói đúng.

“Vậy nên~” Sở Ninh Dực vừa nói thân thể vừa đổ về phía trước, kẹp chặt cô lại giữa giường và anh.

Thủy An Lạc bị ép nằm xuống, nhìn người đàn ông mỗi lúc một gần trước mặt.

“Ướt.” Thủy An Lạc chịu không nổi mở miệng nói, chăn nệm dưới thân cô chắc cũng phải thay rồi.

Sở Ninh Dực cười mờ ám, hai tay chống hai bên đầu cô nhưng không dùng sức mấy, anh thấp giọng ghé bên tai cô thì thầm: “Nhanh vậy đã... ướt rồi?”

Ám muội, trầm thấp, tao nhã hay ngả ngớn?

Thủy An Lạc chẳng giờ chẳng còn là một cô bé con ngờ nghệch nữa rồi, cô chắc chắn ướt mà Sở Ninh Dực nói với ướt của cô không phải là cùng một nghĩa!

“Sở tổng, càn quét đồi trụy, giữ gìn sự hài hòa đâu rồi hả?” Thủy An Lạc hơi nghiêng mặt, tránh khỏi ánh nhìn của anh.

Ánh mắt đầy tính xâm lược!

“Càn quét đồi trụy là vì vi phạm pháp luật, bản thiếu gia có giấy tờ hợp pháp, không tính là đồi trụy!” Sở Ninh Dực nói, bờ môi nóng bỏng đã đáp xuống môi cô.

Giấy tờ hợp pháp!

Má nó chứ, trước đây lúc còn phi pháp sao không thấy anh mở mồm nhắc đến hai phạm pháp này đi!”

Sở Ninh Dực hôn lên môi cô, từ từ gặm nhấm, lại có một hương vị khác lạ.

Thủy An Lạc siết chặt tấm chăn dưới chân, rào cản trong lòng dường như đang từ từ sụp đổ.

Môi của Sở Ninh Dực từ từ di chuyển từ cánh môi anh đào của cô, cuối cùng ngậm lấy thùy tai xinh xắn của Thủy An Lạc.

Thân thể cô bỗng nhiên run lên, hai chân không tự chủ mà kẹp chặt lại!

Cái tên yêu nghiệt này!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 982: Bình yên trước giông tố (4)
Thủy An Lạc mím môi, trong cặp mắt long lanh hiện lên vẻ yêu kiều quyến rũ.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn, gần như bị cảnh tượng này hút mất hồn phách.

Mê hoặc!

Nếu ngay từ đầu anh chỉ muốn trêu cô ấy, thì hiện giờ, người không dừng lại được cũng là anh.

Sở Ninh Dực mất khống chế được tham lam muốn chiếm lấy vẻ đẹp của Thủy An Lạc.

Nhiệt độ tăng cao, Thủy An Lạc chưa bao giờ có thể kháng cự lại nụ hôn của anh.

“Bạ bạ~”

Tiểu Bảo Bối cất tiếng gọi.

Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại.

Phựt phựt phựt...

Thần trí của Thủy An Lạc giờ phút này đã hoàn toàn quay trở lại cơ thể cô.

Còn Sở Ninh Dực thì đang nằm sấp trên người cô.

Anh lại mất lý trí với thân thể của cô, người phụ nữ này là độc dược của anh.

Tiểu Bảo Bối vặn mình muốn đứng dậy, quay đầu lại lại thấy ba mẹ đang nằm úp lên nhau?

Cậu nhóc đảo cặp mắt to xoay người lại, đứng không nổi liền trực tiếp bò qua.

Thủy An Lạc vội vàng vươn tay đẩy người đàn ông đang nằm trên người mình ra.

Má, sau này tuyệt đối không thể để cho sắc đẹp của Sở tổng mê hoặc được!

Thủy An Lạc không kìm được mà mắng chửi mình trong lòng, đúng là không có chút tiết tháo nào hết.

Sở Ninh Dực ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đứng dậy.

Tiểu Bảo Bối bò đến gần giường, vươn cái tay nhỏ xíu bám lấy ống quần ba mình cầu xin sự chú ý.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cậu con trai đang cười tít mắt nhìn mình. Đúng là thằng quỷ nhỏ, cứ thế này thêm mấy lần nữa, chắc anh sẽ liệt mất.

Thủy An Lạc với tay kéo chăn qua, quấn mình lại, sau đó thay quần áo bên trong.

Sở Ninh Dực vẫn cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, không hề có ý định ôm lấy cu cậu.

Thằng con ngốc nghếch này lại làm hỏng chuyện tốt của anh nữa rồi.

Tiểu Bảo Bối gọi một lúc lâu, phát hiện ba chỉ nhìn chứ không chịu bế mình!

Tiểu Thái tử nổi giận, không bế thì thôi, bản thái tử đây chẳng thèm!

Tiểu Bảo Bối lẩm bẩm buông ống quần của ba mình ra, sau đó bàn tay bé xíu túm lấy nệm giường, ngọ nguậy tự đứng lên.

Tiểu Bảo Bối cố gắng rất lâu, mà Hoàng đế của nhóc chỉ lạnh lùng đứng nhìn. Cuối cùng, Tiểu Bảo Bối thở phì phì đứng dậy, cái mông quay về phía ba mình, bàn tay còn vỗ vỗ lên mặt giường.

“Ma ma~ ma ma~”

Thủy An Lạc đang thay đồ trong chăn bèn bỏ chăn ra thở phù phù hai tiếng, vươn tay bế Tiểu Bảo Bối đang ngọ nguậy dưới giường lên.

“Phù phù~” Tiểu Bảo Bối đưa tay xoa trán, mệt chết con rồi đây này.

Thủy An Lạc cầm lấy quần áo của Tiểu Bảo Bối rồi mặc cho cậu nhóc, sau đó ném lên giường cho thằng bé tự chơi một mình.

“Anh còn chưa thay đồ đi?” Thủy An Lạc ngẩng đầu, hai má hồng hồng, không biết là do thẹn thùng hay là do vừa mới từ trong chăn chui ra nên nóng nữa.

Sở Ninh Dực giang hai tay ra cho cô xem.

Thủy An Lạc ngấm ngầm bĩu môi, lúc nãy khi cởi đồ của cô cũng đâu thấy bị làm sao đâu.

Nghĩ vậy, cô quỳ xuống giường, cởi hết quần áo của anh ra, sau đó định trùm chăn lên.

“Làm gì thế?”

“Đau mắt hột mất, nên phải quấn anh lại.” Thủy An Lạc hừ lạnh một tiếng.

Sở Ninh Dực nhướng mày, chẳng lẽ cô ấy không cảm thấy chui vào bên trong thay đồ cho anh như thế này còn mờ ám hơn à?

Đương nhiên, nhìn cô nàng bên dưới, anh có thể khẳng định, cô vợ của anh không phải người bình thường, cho nên nhất định là không hề cảm thấy vậy.

Thủy An Lạc hai má đỏ rực thay đồ cho anh, lúc bò ra ngoài lại nhìn thấy một màn khiến cô sợ đến đờ người.

Cô nhìn thấy cái gì thế này?

Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, kinh ngạc mà nhìn người đàn ông trước mặt, và cả cái bánh bao nhỏ đang dính trên người anh nữa!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 983: Bình yên trước giông tố (5)
Sở Ninh Dực đen mặt nhìn thằng nhóc thối tha đang dính vào ngực mình, mấu chốt là, miệng nó đang làm cái gì thế kia?

Tiểu Bảo Bối chớp mắt ngẩng đầu lên nhìn ba mình. Tại sao bát cơm nhỏ của ba không ngon như của mẹ nhỉ, hơn nữa, bát cơm nhỏ của ba thực sự quá nhỏ luôn ấy!

Hoàn toàn phẳng lì!

Phẳng lì!

“Phụt... ha ha ha ha ha...”

Sau một hồi im lặng, tiếng cười khó mà kìm nén của Thủy An Lạc vang lên, cười đến độ rung trời chuyển đất.

Thủy An Lạc quỳ trên giường, nắm tay nện bùm bụp xuống giường.

Cảnh tượng này, dọa bảo bảo sợ muốn chết!

Tiểu Bảo Bối đang muốn bú sữa của ba à?

Mấu chốt là, còn trưng ra cái vẻ chán ghét đó nữa chứ?

Bởi vì ngực ba lép hả?

Người đàn ông ngực lép bị ghét bỏ.

Ôi má ơi, đúng là trần đời lần đầu tiên thấy luôn!

Thủy An Lạc càng cười thích thú, sắc mặt Sở Ninh Dực lại càng khó nhìn.

Anh giơ tay định ném Tiểu Bảo Bối xuống, nhưng Tiểu Bảo Bối lại nghiêm túc dính chặt lấy anh. Lần này cả bàn tay nhỏ xíu cũng vươn ra, ôm chặt lấy thân thể ba mình, nhóc không tin là không uống được gì cả.

“Kéo nó ra!” Sở tổng nổi giận.

Thủy An Lạc cười đến rã rời hết cả người. Cô nằm lăn ra giường, nhìn hai ba con như đang xem kịch vui.

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn dáng vẻ này của cô, tay anh hơi dùng sức, Tiểu Bảo Bối kêu oai oái. Thủy An Lạc vội vàng ngồi dậy kêu lên: “Anh đừng mạnh tay thế, vết thương rách ra bây giờ.” Nói xong, cô vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo Bối, “Nào, con trai ra đây với mẹ nào.”

Tiểu Bảo Bối vung tay lên, từ chối.

Thủy An Lạc cười xấu xa nhìn Sở Ninh Dực, thấy chưa, con trai vẫn thích anh hơn kìa.

Cô không cố gắng dỗ dành con trai mình mấy, trái lại còn lấy di động ra, mở camera, “Nào nào, Sở tổng, nhìn em cười một cái coi. Sở tổng của chúng ta cũng có thể cho con bú này.” Thủy An Lạc rõ ràng có chút hả hê nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc thấy Sở tổng thực sự sắp nổi điên lên, vội vàng nhét di động vào túi, sau đó tiếp tục đưa tay ôm lấy con trai.

“Nào nào, cục cưng về với mẹ nào, ba con ngực lép, không có sữa uống đâu.” Thủy An Lạc dịu dàng nói.

Ba con ngực lép!

Câu này, sao lại kỳ cục như thế chứ!

Khóe miệng Sở Ninh Dực giật giật. Anh nhìn Thủy An Lạc, đàn ông mà ngực không phẳng thì chỉ có là chuyển giới thôi!

Tiểu Bảo Bối đảo mắt, Thủy An Lạc hơi dùng sức, ôm lấy cậu nhóc, trước khi thằng bé khóc lóc ăn vạ đã vén áo lên.

Tiểu Bảo Bối nhìn thấy cái bát ăn cơm đầy đặn của mình, lập tức nín khóc, bàn tay nhỏ xíu và cái miệng nhỏ lập tức nhào tới. Quả nhiên, đây mới là cảm giác cần có của một bát ăn cơm chứ, ba đúng là đồ ngực lép mà!

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối vừa nhíu mày vừa bú sữa. Cô đã cai sữa cho Tiểu Bảo Bối gần hai tháng, sớm đã không còn sữa cho nhóc bú nữa rồi, cho nên thằng nhóc kia đang thấy bất mãn đây.

“Cộc cộc cộc...”

Vào lúc Sở Ninh Dực đang cầm khăn tay lau ngực, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn, lông mày không kìm được mà nhướng lên.

Xem ra là mẹ chồng đại nhân của cô đến rồi.

Sở Ninh Dực với lấy quần áo, Thủy An Lạc vội vàng cầm lại.

Đồ của Sở Ninh Dực hầu như toàn là áo sơ mi, với bộ dạng của anh lúc này, chắc chắn cài cúc sẽ rất phiền.

“Em có linh tính, lần này mẹ anh nhất định là đến kéo em đi học quy củ gì đó, sau đó bà sẽ chú ý đến cái chân của em, và rồi...”

Thủy An Lạc cười ha hả, chỉ có điều tiếng cười lại khó hiểu vô cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 984: Bình yên trước giông tố (6)
Sở Ninh Dực thản nhiên liếc cô một cái, sau khi Thủy An Lạc cài xong cúc áo, anh liền lùi lại một bước.

“Em ở trên này đi, để anh xuống dưới xem thế nào.” Sở Ninh Dực nói xong liền bước ra khỏi phòng.

Thủy An Lạc không hề phản đối. Nếu để Sở Ninh Dực bế cô xuống với cái tay bị thương kia thì cô có thể đoán được mẹ chồng sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn mình rồi.

“Anh lấy cho em tấm ga để em thay đã.” Trước khi anh bước ra khỏi cửa, cô đã lên tiếng.

Sở Ninh Dực đã bước đến cửa, nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy bèn quay lại nhìn cô.

Thủy An Lạc chớp mắt, tựa như đang hỏi anh nghe không hiểu tiếng người à?

“Chỉ lấy ga thôi là được rồi, chăn thì nặng quá.” Cô nói.

Sở Ninh Dực cầm một tấm ga giường ra, đưa cho cô rồi mới đi.

Thủy An Lạc cầm lấy, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đã từ bỏ vì chẳng bú được tí sữa nào.

“Ba con thật là lạnh lùng.” Sở tổng làm gì, lúc nào cũng là bạn bảo anh ấy làm thì anh ấy làm, nhưng lần nào cũng bị ném cho một ánh nhìn tự mình hiểu lấy, còn không nói câu nào.

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách.

Sở Ninh Dực xuống lầu, quả nhiên trông thấy Lão Phật gia nhà anh đang ngồi trong phòng khách.

Hà Tiêu Nhiên quay đầu lại, đập vào mắt chính là cánh tay bị thương của con trai.

“Sao lại thế này?” Bà nhíu mày hỏi.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cánh tay của mình, hơi cựa cựa, “Không sao ạ, chẳng may va chạm một chút thôi.”

Hà Tiêu Nhiên rõ ràng không tin, nhưng tính con trai mình thế nào bà rất rõ ràng, cho dù bà có hỏi thêm nữa, anh đã không muốn nói thì sẽ không bao giờ chịu nói cả.

“Hôm qua sao không về ăn cơm?” Hà Tiêu Nhiên cầm lấy tay con trai xem xem, quấn băng thế này, hẳn là bị thương không nhẹ.

“Có chút chuyện ngoài ý muốn ạ.” Sở Ninh Dực nói rồi nâng cánh tay mình lên, “Mẹ đến chỉ vì chuyện này thôi à?”

Hà Tiêu Nhiên thấy dáng vẻ không muốn gặp mình của con trai liền gạt tay anh ra.

“Chuyện đi đăng ký kết hôn quan trọng như vậy sao các con cũng không nói cho gia đình một tiếng. Hôm nay nếu không phải mẹ ngăn lại thì bà con cũng tìm tới đây rồi đấy.” Hà Tiêu Nhiên nén cơn giận của mình lại nói.

“Lần đầu tiên cũng có thấy mọi người kích động như vậy đâu.” Sở Ninh Dực chép miệng, “Hơn nữa, lần đó không phải cũng báo với mọi người rồi hay sao, người không thay đổi, giấy tờ cũng chẳng khác gì mà.”

Hà Tiêu Nhiên: “...”

Thằng nhóc này sinh ra tuyệt đối là để khiến bà tức chết.

“Theo như con nói thì hôn lễ cũng không phải tổ chức nữa đúng không?” Hà Tiêu Nhiên hừ lạnh, bà sẽ không chịu thua nhanh thế đâu.

Sở Ninh Dực: “...”

Anh ho nhẹ một tiếng.

“Dù sao cũng giống lần đầu tiên kết hôn thôi, người không thay đổi, cô dâu chủ rể cũng không đổi mà.” Hà Tiêu Nhiên tiếp tục lạnh giọng nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Mẹ nói như vậy thì khó xử quá.

Sở Ninh Dực vẫn ho khan một tiếng.

“Hôn lễ lần này vẫn phải...”

“Thủy An Lạc đâu, sao còn chưa xuống?” Hà Tiêu Nhiên không để cho con mình có cơ hội mở miệng mà tiếp tục hỏi.

Sở Ninh Dực còn chưa kịp đáp lại, Hà Tiêu Nhiên đã tự bước lên lầu.

Lần này Sở Ninh Dực chỉ sờ sờ chóp mũi mình, không ngăn cản, chỉ thản nhiên nói: “Đang ở trên lầu trông cháu của mẹ đấy.”

Thủy An Lạc lúc này đang ra sức thay ga giường, bởi vì chân không thể chạm đất cho nên chỉ có thể vừa quỳ vừa thay.

Chiếc ga ướt đã bị vứt xuống đất. Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn đứng cạnh giường, bàn tay nhỏ xíu vịn vào thành giường nhìn mẹ mình thay ga, cái miệng bé xinh liên tục lầm bầm, không biết là đang nói gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 985: Bình yên trước giông tố (7)
Cửa phòng ngủ được mở ra.

Thủy An Lạc tưởng là Sở Ninh Dực nên không để ý, chỉ nói: “Anh cứ ở dưới với mẹ đi, em tự thay cũng được.”

Hà Tiêu Nhiên nhìn một đống hỗn độn trên đất, đầu tiên là nhíu mày, ngẩng đầu lên lại thấy cái chân đang bó bột của cô, trên đó đã bị máu thấm qua.

Cô chỉ có thể quỳ nên thay ga giường có hơi mất sức.

Nhưng trông cô khá là vui vẻ.

Trẻ tuổi ngốc ngếch nên nhiều niềm vui.

Đứa con dâu này tuy rằng không phải kiểu bà thích, nhưng ngốc vừa phải, khiến bà nhìn cũng thấy vui lây.

“Ma ma~”

“Con đứng đấy một lúc đi, mẹ thay xong ngay đây.” Thủy An Lạc nói rồi trải xong đầu giường, sau đó bế Tiểu Bảo Bối lên, đặt thằng bé trên giường.

Hà Tiêu Nhiên lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài, lúc bước xuống nhà liền thấy con trai mình đang ngồi trên sofa xem ti vi.

Hà Tiêu Nhiên biết, đây cũng là mưu kế của con trai.

Nói thẳng ra là hiện giờ Thủy An Lạc chẳng có gia thế gì, nhưng Sở Ninh Dực lại hiểu tính tình của mẹ mình, gia cảnh tuy quan trọng, nhưng con người còn quan trọng hơn.

Cô nhóc Thủy An Lạc kia tuy rằng đầu óc không được lanh lợi, nhưng cũng có thể nói là đảm đang việc nhà.

“Chân con bé làm sao thế?” Hà Tiêu Nhiên nhíu mày nói.

“Bị con trai mẹ kích thích chạy đua Ma-ra-tông hai người.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp, đổ hết trách nhiệm lên người mình.

“Mẹ chưa thấy con che chở cho mẹ như thế bao giờ đâu đấy.” Hà Tiêu Nhiên vươn tay cầm lấy túi xách của mình, nhìn con trai hừ một tiếng.

“Không phải mẹ có ba con rồi à?” Sở Ninh Dực mỉm cười, “Mẹ đến chỉ vì chuyện này thôi hả?”

“Ba con bảo mẹ báo cho con hay, có thời gian thì về nhà, ông ấy có chuyện muốn nói với con.” Nói xong bà liền đi thẳng.

“Không thăm cháu của mẹ nữa à?” Sở Ninh Dực cố tình bồi thêm một câu nữa.

“Tính để mẹ bế đi à? Không có ý định đấy thì ngậm miệng lại đi.” Hà Tiêu Nhiên chưa nói hết câu đã đóng cửa lại.

Sở Ninh Dực nghĩ, thời kỳ mãn kinh của mẫu thân đại nhân nhà anh lại đến thêm lần nữa rồi.

Anh đứng dậy đi lên lầu. Lúc này Thủy An Lạc đã thay xong ga giường. Tiểu Bảo Bối vẫn đang lăn lộn bên trên, cười khanh khách nhìn mẹ mình.

Thủy An Lạc lại nhìn đống ga giường dưới đất, có chút lúng túng, quả nhiên vẫn phải nhờ thím Vu dọn dẹp hộ.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu quay lại liền thấy Sở Ninh Dực đang vào.

“Anh không ở dưới với mẹ à?” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

“Về rồi.” Sở Ninh Dực bước tới bên giường liền đặt lưng nằm xuống. Tiểu Bảo Bối lập tức ngồi dậy bò đến bên cạnh ba mình.

Thủy An Lạc hiếu kỳ, sao mới đó đã đi rồi?

“Không nói gì à?”

“Nói em thật là ngốc!”

Thủy An Lạc: “...”

“Mẹ không biết em lại tàn phế rồi đấy chứ?”

“Bà ấy lên đây rồi.”

Ặc...

Thủy An Lạc giật mình sợ hãi, nổi hết cả da gà.

Cho nên, người vừa bước vào lúc nãy là mẹ chồng của cô à?

“Mẹ không bảo em phải học quy củ hay gì đó chứ?” Thủy An Lạc giật giật khóe miệng hỏi.

“Chuyện này thì không.” Sở Ninh Dực co chân lại, không để cho Tiểu Bảo Bối đang ghé vào người mình lùi lại phía sau.

Thủy An Lạc chớp mắt, cô không dám gặp mẹ chồng, nhưng kể cả cô không gặp được mẹ chồng thì cũng vẫn thấy sợ như thường.

“Được rồi, hồi trước em nói phải hỏi chuyện ba mẹ em, em đã hỏi chưa?” Sở Ninh Dực quay qua nhìn cô, hỏi.

Chuyện ba mẹ?

Thủy An Lạc lúc này mới nhớ ra, hôm đó cô bị chuyện của Sở Ninh Dực làm cho sợ hãi, liền quên béng mất việc hỏi chuyện giữa ba mẹ mình rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 986: Bình yên trước giông tố (8)
Sở Ninh Dực nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô là biết ngay cô quên chưa hỏi rồi.

“Nhưng mà chuyện này với chuyện ba mẹ em quen nhau thế nào thì có liên quan gì đến nhau đâu?” Thủy An Lạc thắc mắc.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, lại thờ ơ nói: “Anh tưởng em sẽ thấy tò mò chứ.”

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, đúng là cô khá tò mò, chỉ là quên hỏi mà thôi.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đang chơi với con tai, thấy lạ lạ.

“Em cứ nghĩ anh sẽ không thích trẻ con cơ.” Thủy An Lạc bĩu môi nói.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, “Đúng là không thích thật.”

Thủy An Lạc nhìn anh chằm chằm, rõ ràng là muốn nói anh gạt người ta.

“Không thích con của người khác, không có nghĩa là không thích con của mình.” Sở Ninh Dực bổ sung thêm một câu.

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, nói trắng ra là Sở tổng có tiêu chuẩn kép đối với người.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cùng bị thương cho nên hai người có lý do suốt ngày ở lì trong nhà chơi với con.

Lúc gọi video call với Kiều Nhã Nguyễn, còn bị cô nàng trắng trợn khinh bỉ một chập.

“Hai vợ chồng mày thế này là đang dùng tiền tài của cách mạng chủ nghĩa làm những chuyện dung tục.” Kiều Nhã Nguyễn ôm di động ngồi trên giường đọc tiểu thuyết. Cô đặt laptop trên bàn để gọi video với Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cũng đặt laptop trên bàn. Lúc này anh Sở đang ở trong toilet cho nên Kiều Nhã Nguyễn mới dám phát ngôn như vậy thôi.

“Hứ, chị đây dung tục chỗ nào chứ.” Thủy An Lạc vừa nói vừa lên mạng tra tin tức về ba dượng mình. Cô phát hiện ra trong nước rất ít nơi có tin tức về ông, muốn xem thì phải vượt tường ra web nước ngoài mới có.

“Nói, hôm đó lão điên kia đến tìm mày đúng không. Anh ta còn bảo nếu nhớ đến mày nữa thì sẽ theo họ của mày luôn. Kết quả mày vừa mới đi một cái anh ta đã ton tót theo sau rồi.” Thủy An Lạc chép miệng nói.

Nghe thấy tên Phong Phong, Kiều Nhã Nguyễn theo bản năng nhìn về phía tấm chi phiếu đặt trên bàn, tấm chi phiếu hôm đó anh ta đã đưa cho cô.

Nhưng sau đó, anh ta cũng không xuất hiện nữa, như thể mọi lời cảnh cáo hôm đó đều chưa hề tồn tại vậy.

“Có quỷ mới biết anh ta đang làm gì?”

Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói, “Mẹ tao bảo, mấy ngày nữa sẽ đến An gia, tao cũng muốn đi.”

Thủy An Lạc giật mình, tò mò nhìn Kiều Nhã Nguyễn.

“Nhà Anh Xinh Trai á?”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, “Mẹ tao bảo, nếu đã tới thành phố A thì phải đến thăm nhà họ một lần.”

Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, Thủy An Lạc nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn im lặng.

Ngón tay Kiều Nhã Nguyễn gõ lên mặt bàn mấy cái, hít sâu rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Tao cũng thấy nên đến thăm gia đình họ một chuyến.”

Thủy An Lạc đang tra tư liệu liền dừng lại, nghe Kiều Nhã Nguyễn nói vậy lại càng thấy thương cô hơn.

Tuy rằng, cái chết của chị Kỳ Nhu có liên quan đến Nhã Nguyễn, nhưng cũng chính chuyện này đã ảnh hưởng đến hạnh phúc của Kiều Nhã Nguyễn.

Vì bầu không khí trùng xuống nên hai người cũng không nói với nhau nhiều nữa, qua loa vài câu rồi tắt máy.

Lúc Sở Ninh Dực đi ra, Thủy An Lạc vừa mới tắt video call, vẻ mặt khác lạ.

“Sao thế?” Anh bước lại bên giường ngồi xuống, nhíu mày hỏi.

Vết thương trên mu bàn tay anh đã bắt đầu kết vảy, đã có thể cử động nhẹ được rồi.

“Lão Phật Gia muốn đến nhà của Anh Xinh Trai, mà mí mắt em cứ bị giật giật ấy.” Thủy An Lạc thở dài nói.

Sở Ninh Dực không để ý đến cô đang nói gì mà chỉ nhìn cửa sổ trên màn hình laptop: “Em đang đều tra Lạc Vân à?”

Thủy An Lạc gật đầu, “Nhưng trong nước có ít thông tin về ông ấy quá.”

“Thế lực của ông ấy chủ yếu là ở châu Âu, em tìm mấy trang web trong nước thì làm sao mà ra được.” Sở Ninh Dực nói rồi ngón tay nhanh chóng gõ xuống bàn phím, một lúc sau một trang web mới hiện lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 987: Bình yên trước giông tố (9)
Thủy An Lạc nhìn trang web vừa mới xuất hiện, lại ngẩn người nhìn Sở Ninh Dực, mấy cái này em xem có hiểu đâu.

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô là biết cô chẳng hiểu gì rồi.

“Anh nhớ là anh từng kể với em về Lạc Vân rồi.” Sở Ninh Dực vòng tay ra sau ôm lấy cậu con trai đang định bò lên lưng anh.

“Là một nhân vật rất kinh khủng đúng không.” Đây là điều duy nhất mà Thủy An Lạc nhớ được.

Sở Ninh Dực gật đầu, cho nên mẹ vợ của anh mới càng là nhân vật ghê gớm hơn.

“Em chỉ muốn xem xem, người đã cướp mẹ của em đi rốt cuộc có thực sự giỏi giang đến thế hay không thôi.” Thủy An Lạc rầu rĩ nói. Cô còn đang nghĩ đến chuyện cướp mẹ về đây.

“Em đừng quên, người đưa tay tiễn bước mẹ em đi chính là ba em.” Sở Ninh Dực lên tiếng nhắc nhở.

Thủy An Lạc nghe vậy liền vật thẳng ra giường. Cô biết chứ, chỉ có điều cô không hiểu tại sao ba lại làm vậy thôi.

Mẹ cũng đã từng yêu ông ấy, không phải sao?

“Nếu em tò mò như vậy thì sao không hỏi đi?”

“Em đâu có tìm được ba đâu.” Thủy An Lạc buồn bực nói. Cô cũng muốn hỏi lắm chứ, nhưng cô gọi điện thì ông không nghe máy, cô nhắn tin, ba cũng chẳng nhắn lại.

Không tìm được?

Sở Ninh Dực nhíu mày, có lẽ vẫn còn đang đấu đá với Viên Hải.

Viên Hải trở lại, nhất định là đã sắp xếp đâu vào đấy, thành phố A thời gian này ít nhiều sẽ có sự xao động, Thủy Mặc Vân không thể nào ngăn cản mọi thủ đoạn của ông ta được.

Thủy An Lạc còn đang mải suy nghĩ, di động đột nhiên vang lên, cô vội bật dậy nhìn màn hình.

“Ba em.” Cô nói, không chút do dự mà ấn nghe, “Ba...”

Nhưng cô thưa mãi mà bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

“Ba, ba...” Di động không hề tắt, nhưng lại không có ai trả lời cả.

Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy di động áp lên tai mình, bên trong điện thoại có tiếng gió thổi khe khẽ, còn giống như có tiếng của thứ gì đó đang lay động.

Tiếng gió thổi? Tiếng lay động?

Sở Ninh Dực nhíu mày ngẩng lên, sau đó đứng bật dậy, xoay người đi ra ngoài.

“Này... “ Thủy An Lạc giật mình, vội vàng ôm Tiểu Bảo Bối khập khiễng bước xuống giường đi theo anh.

Sở Ninh Dực xuống lầu, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Tiếng động đó anh đã từng nghe thấy.

Sở Ninh Dực đứng trước cửa, hơi nhắm mắt, bên tai anh vang lên âm thanh quen thuộc.

Hôm đó, lúc Thủy An Lạc nói với anh là cô có nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, lúc họ ra lại không thấy có ai ngoài cửa.

Sở Ninh Dực bước từng bước về phía trước, nhìn cửa sổ đang mở rộng, âm thanh kia là tiếng gió thổi lên cửa sau đó phát ra tiếng.

Thủy An Lạc vịn vào cầu thang đi xuống. Thấy Sở Ninh Dực đi ra ngoài, cô giao Tiểu Bảo Bối cho thím Vu rồi bước ra theo.

Sở Ninh Dực bước tới cửa cầu thang bộ, ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, anh mở cửa ra.

“Sở Ninh Dực...” Thủy An Lạc bước tới kéo tay anh lại.

Còn chưa nói xong, cảnh tượng trước mắt đã khiến cô sợ đến thẫn thờ.

Trên bậc thang, một người đàn ông đang nằm nghiêng, chiếc di động lăn lóc trên mặt đất.

Chân ông còn đang chảy máu ồ ồ, trên mặt cũng đầy máu.

“Ba, ba...” Thủy An Lạc bất chấp cơn đau ở lòng bàn chân, chỉ biết nhào tới, quỳ gối đỡ Thủy Mặc Vân lên.

Nhưng lúc này ông đã ngất đi, tay phải vẫn nắm chặt một tờ giấy.

“Ba ơi ba...” Thủy An Lạc cất tiếng gọi, một tay bịt vết thương trên đùi ông lại, chợt phát hiện ra trên người ông ấy còn nhiều vết thương hơn.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt, tựa như đang xem xét tình hình xung quanh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 988: Bình yên trước giông tố (10)
Trên bệ cửa sổ không có bất cứ vết tích gì, dưới mặt đất cũng không có vết máu, mà quần áo của Thủy Mặc Vẫn rõ ràng có dấu hiệu ma sát trên mặt đất.

Vậy là ông ấy không muốn để cho bất cứ kẻ nào biết rằng mình đã đến đây.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn camera trong hành lang, hai mắt nheo lại.

Mắt Thủy An Lạc đỏ ngầu ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực.

Anh bước tới công tắc nguồn điện ở hành lang, sau đó ngắt điện.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, nhìn anh dập tắt nguồn điện, sau đó bước qua giúp cô đỡ Thủy Mặc Vân dậy.

“Chờ anh vào rồi hãy lau sạch sẽ vết máu dưới đất đi.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.

Thủy An Lạc liên tục gật đầu không ngớt, ngồi xổm xuống bắt đầu xử lý vết máu trên cầu thang.

Sở Ninh Dực đưa Thủy Mặc Vân vào nhà. Thím Vu kêu lên một tiếng, vội vàng che mắt Tiểu Bảo Bối lại, không để cậu bé nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này.

Sở Ninh Dực đỡ Thủy Mặc Vân nằm lên sofa rồi bảo thím Vu đi lấy hòm thuốc cho anh.

Thủy An Lạc xử lý mặt đất với tốc độ nhanh nhất, sau đó gạt công tắc nguồn điện về vị trí cũ rồi mới quay về.

Thủy An Lạc đóng cửa, chẳng buồn bận tâm đến cái chân đau liền chạy tới sofa, nhìn Thủy Mặc Vân lúc này đã máu me đầy người.

“Cầm máu trước đã.” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc gật đầu, quỳ xuống đất.

Thím Vu cầm hòm thuốc đến. Sở Ninh Dực chẳng buồn nhìn đã mở miệng nói: “Trong ngăn kéo trong phòng làm việc có một hộp thuốc nhỏ, thím đi lấy xuống đây đi.” Nói xong, anh gắng sức gỡ tay Thủy Mặc Vân ra.

Tay của ông nắm rất chặt, Sở Ninh Dực thử mấy lần cũng không gỡ ra được.

“Ba, ba, con là Lạc Lạc đây.” Thủy An Lạc thấp giọng thì thầm bên cạnh Thủy Mặc Vân, hai tay tập trung dùng sức xé ống quần ông ra, vết thương bên trên hẳn là do dao găm đâm vào, để lại vết cắt rất sâu.

“Vết thương quá sâu, phải đến bệnh viện xử lý.” Thủy An Lạc run giọng nói.

“Em chính là bác sĩ, em nên nhớ, không phải bệnh viện ở đâu thì bác sĩ ở đó. Mà là bác sĩ ở đâu, nơi đó chính là bệnh viện.” Hai tay Sở Ninh Dực đặt lên vai cô, nghiêm túc nói.

Với tình hình hiện tại, bọn họ sao có thể đến bệnh viện được?

Thủy An Lạc siết chặt hai tay, giống như đang bình ổn lại tâm trạng của mình.

Sở Ninh Dực thấy cô đã bình tĩnh lại liền nhìn về phía Thủy Mặc Vân, có lẽ bởi vì giọng nói vừa nãy của Thủy An Lạc, bàn tay ông đã hơi cựa quậy.

Sở Ninh Dực từ từ ghé lại gần, thấp giọng nói bên tai ông, “Tôi là Sở Ninh Dực, là người ông muốn tìm đây.” Anh vừa nói vừa gỡ tay Thủy Mặc Vân ra.

Quả nhiên, tay Thủy Mặc Vân từ từ lỏng ra, tờ giấy ông nắm rơi vào tay Sở Ninh Dực.

Anh cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, trên đó có dính máu nhưng chữ thì vẫn có thể nhìn rõ được.

Sở Ninh Dực nhìn nội dung bên trên, ánh mắt hơi nheo lại, lại nhìn Thủy Mặc Vân chật vật như người chết. Ông ấy đã lấy được danh sách hành vi của Viên Hải sau khi thâm nhập vào ổ địch.

Thủy An Lạc dùng nước tẩy rửa vết thương cho Thủy Mặc Vân. Thím Vu cũng cầm lọ thuốc xuống.

Tiểu Bảo Bối ngơ ngác bị đặt lên tấm thảm phía sau chiếc ghế, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thím Vu cầm thuốc xuống xong cũng giúp Thủy An Lạc làm sạch vết thương.

“Thuốc màu vàng là để khử trùng, thuốc bột màu trắng là bôi ngoài da. Anh vào phòng làm việc đã.” Sở Ninh Dực nói xong liền đứng dậy, sau đó xách theo cục cưng đang tò mò đi lên lầu.

Thủy An Lạc biết, anh đi là vì tờ giấy trong tay ba, cũng là thứ suýt lấy đi tính mạng của ba mình cho nên cũng không phản đối.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 989: Thầy, lâu rồi không gặp (1)
Sở Ninh Dực vào phòng làm việc của mình, kéo rèm cửa lại rồi bật máy tính lên.

Tiểu Bảo Bối chớp cặp mắt to, nhìn căn phòng đột nhiên tối sầm, không kìm được lẳng lặng phỉ nhổ trong lòng, ba đúng là bệnh thật đấy.

Cửa sổ trang web mà Sở Ninh Dực mở không phải là trang web bình thường, mà là một cửa sổ màu đen.

Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi ba, cái tay nhỏ xíu liên tục vỗ vào mép bàn.

“Bạ bạ~ bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối vừa vỗ bàn vừa kêu lên.

Trong thời gian chờ cửa sổ tải, Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn mê say vỗ bàn kêu gào, sao lại hưng phấn thế cơ chứ?

Mà người ta gọi còn chẳng trông chờ anh để ý đến.

Sở Ninh Dực nhìn con trai xong, lại nhìn vào tờ giấy lem nhem kia.

Tại sao Thủy Mặc Vân không đưa thẳng tờ giấy này cho Fool mà lại tới đây?

Suy cho cùng, trực tiếp đưa cho Fool mới là cách hiệu quả nhất cơ mà.

“A~”

Tiểu Bảo Bối nhìn thấy trên cửa sổ màu đen xuất hiện một chấm nhỏ màu đỏ liền giơ tay kêu lên, muốn ba mình chú ý đến.

Chấm đỏ nằm ở vị trí mà anh không hề mong muốn, liên tục chớp lên.

Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, bước qua tựa bên cửa sổ, hơi xốc rèm cửa lên một khoảng cách nhất định, muốn nhìn xuống một tòa nhà khác trong khu nhà.

Thủy Mặc Vân tìm đến anh mà không đi tìm Fool là bởi vì, ông ấy không trụ nổi nữa, đây là khoảng cách duy nhất ông ấy có thể chống đỡ nổi.

Sở Ninh Dực nhìn, nhất thời cảm thấy mình lại làm một việc thật ngớ ngẩn. Vừa nãy hoàn toàn không cần dập công tắc nguồn điện, dù sao Thủy Mặc Vân đã dám can đảm tiến vào từ cửa sổ thì nhất định cũng đã lo liệu ổn thỏa rồi.

“Quả nhiên, ở lâu với mẹ con ai cũng trở thành ngớ ngẩn hết.” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, bất đắc dĩ thở dài.

Mà con người có thể khiến người ta trở nên ngớ ngẩn kia lúc này còn đang nỗ lực làm một bác sĩ giỏi, biến nhà mình thành bệnh viện.

Những thứ thuốc tốt mà Sở Ninh Dực vừa đưa cho, cô chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng ít nhiều cô cũng biết, đây có lẽ là loại thuốc đặc biệt mà họ thường dùng.

Dưới sự giúp đỡ của thím Vu, Thủy An Lạc xử lý vết thương cho Thủy Mặc Vân xong liền giúp ông lau người qua một lượt. Cô lấy quần áo của Sở Ninh Dực mặc cho ông, còn việc thay đồ thì nhờ chú Sở vừa đến tìm Sở Ninh Dực để báo cáo công việc giúp đỡ.

Chú Sở luôn là người hiểu biết, bảo làm gì sẽ làm nấy, ông chưa bao giờ hỏi tại sao cả.

Thay quần áo xong, cô lại đưa Thủy Mặc Vân về phòng ngủ của khách. May mà ngoại trừ vết thương trên đùi, những vết thương còn lại trên người ông đều chỉ là vết thương nhẹ.

Thủy An Lạc ngồi bên giường, đắp kín chăn cho Thủy Mặc Vân.

“Đây chính là cái mà ba xem là nhiệm vụ, vì con cũng không thể từ bỏ sao?” Thủy An Lạc thấp giọng nói, đáng tiếc không có ai trả lời cô cả.

Chú Sở lên lầu, sau khi gõ cửa một lúc nhận được sự cho phép mới bước vào. Ông cầm theo tài liệu, rèm cửa trong phòng đã được kéo lên, cho nên cũng không tối lắm.

Chú Sở đặt tài liệu lên bàn cất tiếng: “Đây là tài liệu mà trợ lý đặc biệt giao cho tôi, mong thiếu gia có thể phản hồi lại cho họ trong hôm nay.”

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, nhìn mấy tập tài liệu trên bàn rồi cầm lấy mở ra.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con rai, “Đến con ra tay rồi đấy, con nói được, chúng ta sẽ ký tên, con nói không được, chúng ta sẽ không ký.”

Chú Sở: “...”

Thiếu gia, cậu đang nói đùa đấy à?

Sở Ninh Dực chẳng bận tâm tới ánh mắt của mọi người, dù sao có tổn hại gì thì cũng chẳng phải sản nghiệp của anh, mà sản nghiệp tương lai của nó.

Còn hiện giờ anh đang thấy phiền lòng, không muốn ra quyết định gì hết.

Sở Ninh Dực mở một tập, liếc sơ qua mấy cái, sau đó cúi đầu nhìn con mình: “Được hay không?”
 
Top