Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 970: Hôn nhân có bẫy (7)
“Nhưng sao Viên Giai Di lại biết...”

Cố Thanh Trần còn chưa nói dứt lời, Sở Ninh Dực đã đi thẳng ra ngoài.

Lúc Cố Thanh Trần định đuổi theo, Lạc Hiên liền tóm cổ tay cô giật lại, “Không thấy giờ cậu ta đang mất khống chế hay sao mà còn đuổi theo, muốn ăn đập à?” Lạc Hiên lạnh lùng lên tiếng.

Cố Thanh Trần muốn hất tay anh ta ra, nhưng lại không thể nào hất ra được.

“Anh có ý gì hả?” Cố Thanh Trần tức tối quay lại hung hăng nhìn Lạc Hiên.

“Lý Hạo xảy ra chuyện trước, rồi sau đó tới em. Em nghĩ một Viên Giai Di có thể có được năng lực này sao?” Lạc Hiên chậc chậc lên tiếng, “Người ta có chống lưng đấy, hơn nữa đối với Sở Ninh Dực mà nói, xem ra chống lưng này cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì.”

Những điều này đều là do Lạc Hiên đoán, vì dù sao anh ta cũng chẳng biết gì cả.

“Viên Giai Di muốn trả thù tôi sao?” Cố Thanh Trần siết chặt hai bàn tay.

“Trước mắt thì cứ xem là vậy đi.” Nói rồi, Lạc Hiên lại nắm lấy tay cô: “Tôi đoán, trước đây chắc chắn là em đã làm chuyện gì đó không tốt với cô ta đúng không.”

“Chuyện gì không tốt chứ?” Cố Thanh Trần cười lạnh, “Cô ta ăn chơi trác táng bên ngoài, tôi chỉ nói thật với dì mà thôi.”

Lạc Hiên nhún vai, “Thế thì đúng rồi đấy, chẳng khác nào là em đang làm báo cáo về người ta cả.”

“Nếu cô ta muốn trả thù thì nhằm thẳng vào tôi là được rồi...”

“Em gái à, em đừng buồn cười nữa, em chỉ là vật đi kèm thôi, mục đích của cô ta là cái vị vừa mới đi kia kìa.” Lạc Hiêu hơi nhíu mày, mong là không liên lụy tới em gái nhà anh.

***

Lên xe, Sở Ninh Dực liền phóng xe như bay.

May mà kỹ thuật lái xe của anh thuộc hàng siêu đẳng, nên trên đường vượt qua bao xe như thế cũng không xảy ra tai nạn.

Viên Giai Di biết chuyện của Lý Hạo, vậy nhất định là có người khác nói.

Nhưng là ai đã nói với cô ta?

Là kẻ nào đã cứu cô ta rồi còn cố tình nói cho cô ta biết chuyện này?

Vậy ra, người mà anh vẫn luôn trốn tránh cuối cùng vẫn quay trở lại.

Vụ nổ mười năm trước, vụ giam cầm... sáu năm trước.

Sở Ninh Dực lái thẳng xe ra vùng núi ngoài ngoại ô rồi mới đỗ lại để xuống xe.

Sở Ninh Dực bước lên núi với vẻ mặt thâm trầm, trong khi nơi này rõ ràng ghi người lạ cấm vào.

***

Thời tiết khá đẹp, nhưng cũng lại có rất nhiều sương.

Thủy An Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Tiểu Bảo Bối đã ngủ say trong lòng cô.

Chú Sở cẩn thận lái xem, thi thoảng lại ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc.

Xe đỗ dưới khu, thím Vu đang đợi ở dưới.

Thủy An Lạc mở cửa giao Tiểu Bảo Bối cho thím Vu.

“Thím Vu, cháu có việc ra ngoài một chút.”

“Chân còn chưa khỏi cơ mà.” Thím Vu lo lắng nói.

“Không sao đâu ạ.” Thủy An Lạc cười cho thím Vu yên tâm, sau đó đóng cửa lại, bảo chú Sở lái xe đi.

Chú Sở và thím Vu đưa mắt nhìn nhau, hai người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đóng cửa lại rồi, Thủy An Lạc mới cúi đầu nhìn chân mình khẽ nói: “Thật ra vẫn còn đau lắm ạ.”

Đúng lúc chú Sở lên xe, nhưng ông không nghe rõ lời Thủy An Lạc vừa nói, khởi động xe xong không nhịn được lại hỏi: “Thiếu phu nhân, cô nói gì thế?”

“Không có gì, chú cho cháu ra phía sau núi đi.” Nói rồi Thủy An Lạc dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài.

Chú Sở ngẩn ra, nhưng cũng không hỏi cô nữa mà chỉ đi đúng tuyến đường cô bảo.

Thủy An Lạc nhìn bầu trời mờ mịt bên ngoài. Lúc cô rời khỏi nhà An Phong Dương, anh có nói, nếu về nhà mà không thấy Sở Đại, thì cứ ra sau núi tìm.

Lúc An Phong Dương nói câu đó còn có chút bất đắc dĩ và tự giễu.

Nhưng Thủy An Lạc biết, nơi đó chính là khúc mắc trong lòng họ bao lâu nay.

Cả người An Phong Dương cứng đờ, đó cũng là điều mà anh không thể chấp nhận nổi, nhưng vì anh có Mân Hinh cho nên anh vẫn còn chút lý trí cuối cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 971: Hôn nhân có bẫy (8)
Xe đỗ dưới chân núi đã là năm giờ chiều.

Vì là mùa đông nên lúc này trời bắt đầu sẩm tối...

Thủy An Lạc mở cửa xe, nhưng không bước xuống.

Con gió lướt qua, lạnh buốt cả da mặt.

“Chú Sở à, hôn nhân có bẫy, nhảy vào rồi là gai hay là bồng lai tiên cảnh cũng chỉ là nói thế thôi.” Nói rồi, Thủy An Lạc như vừa hạ một cái quyết tâm gì đó, từ từ thò chân ra ngoài.

Chú Sở ngẩn ra, chẳng hiểu gì cả.

Ông kết hôn bao năm nay, nhưng chẳng thấy hôn nhân của mình có bẫy gì cả.

Không có gai, bồng lai tiên cảnh càng không phải nói.

Thủy An Lạc đặt chân xuống đất, không khỏi hít một hơi lạnh.

Má ơi đau quá!

Hôn nhân có bẫy, muốn nhảy vào thì phải cẩn thận, giờ cô leo lên liệu có được không?

Thủy An Lạc ngẩng nên nhìn ngọn núi. Sao cô không biết ngọn núi này lại cao đến thế nhỉ?

Leo ra khỏi bẫy không được thì thôi cô đi leo núi vậy.

Chú Sở nhìn Thủy An Lạc định lên núi, vội nói, “Thiếu phu nhân, chân cô.”

Thủy An Lạc quay lại nhìn chú Sở, dưới ánh đèn đường, cô vẫn nhìn rõ được.

“Chú Sở, đôi khi, phải đau thì mới có thể khiến người ta thương được.” Nói rồi cô quay lại chửi thầm một tiếng rồi lại tiếp tục leo lên.

Má, cô hết chuyện để làm rồi nên giờ đi kiếm chuyện đấy hả.

Chú Sở vẫn đứng ngẩn ra đó.

Thiếu phu nhân lại nói cái gì vậy?

Sao ông nghe mà không hiểu gì hết thế?

Gió trên núi thổi lạnh toát, Thủy An Lạc cảm thấy, trên thế gian này khoảng cách xa nhất không phải là sự sống và cái chết, mà chính là ngọn núi phủ đầy gai này.

Đây chính là cuộc hôn nhân của cô và Sở Ninh Dực.

Dưới chân đau rát, cứ đi vài bước cô lại phải dừng lại nghỉ. Lúc leo lên được tới đỉnh núi, vầng trăng đã treo tít trên trời.

Thủy An Lạc chống một tay lên một cái cây lớn bên đường, ngẩng lên nhìn ánh trăng sáng kia.

Cô biết, đoạn thời gian đã qua này đối với họ chính là ký ức mà hai người không bao giờ muốn nhắc đến. Nhưng dù ký ức ấy có đau khổ đến đâu, thì nó cũng chỉ được gọi là “quá khứ” mà thôi.

Nếu như cô đã sống ở hiện tại, vậy thì dù phải khóc hay cười để đối mặt thì cũng chỉ cần cô tự quyết định là dược.

Chân đã đau đến không thể chịu nổi nữa, Thủy An Lạc ngồi bệt luôn xuống đất.

Thủy An Lạc duỗi thẳng chân, nương theo ánh trăng để nhìn chân của mình. Cô không dám nghĩ tới cảnh giờ mà cởi giày ra thì chân cô sẽ thành cái dạng gì nữa.

Tiếng gió thổi truyền tới kèm theo cả tiếng gào thét, còn cả tiếng vật nặng đập vào nhau.

Thủy An Lạc yên lặng lắng nghe, hai tay xoa nhẹ lên chân mình.

Cô cảm nhận được tim mình thắt lại, nhưng vẫn cố mỉm cười.

Cái bẫy này, là chính cô nhảy xuống.

Bất kể trong bẫy có gì, cô cũng buộc phải mỉm cười để đối mặt.

Cô cười thì mới có thể khiến anh cười được chứ, không phải vậy sao?

Tiếng gào thét trong gió dần biến mất, Thủy An Lạc dựa vào cây, ngẩng lên nhìn ánh trăng.

“Sở Ninh Dực, chân em đau.” Thủy An Lạc khẽ nói, nhưng âm thanh cũng nhanh chóng tan đi trong gió.

Cô nhắm mắt, thầm đếm nhẩm.

Thủy An Lạc còn chưa đếm đến ba, ánh trăng trước mặt cô đã bị che lấp.

Cô từ từ mở mắt, nhìn người đàn ông trông vô cùng chật vật trước mặt mình.

Mái tóc trước giờ luôn gọn gàng của anh giờ đã rối tung, áo sơ mi bung hai cúc, để lộ ra lồng ngực rắn chắc, áo khoác thì không biết đã bị anh vứt đâu rồi.

Cô nhìn xuống, mu bàn tay anh đang nhỏ máu.

Thủy An Lạc đau lòng không thôi nhưng vẫn chậc lưỡi nói: “Đây gọi là phụ xướng phu tùy à? Chân em chảy máu, anh cũng để tay máu thịt lẫn lộn thế này luôn sao?”

Sở Ninh Dực từ từ ngồi xuống, lạnh lùng nhìn cô gái đang ngồi dưới đất.

“Đừng có nhìn em như vậy, em sợ đấy.” Thủy An Lạc tỏ ra sợ sệt nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 972: Hôn nhân có bẫy (9)
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, anh như mất hết toàn bộ sức lực mà ngồi xuống cạnh cô.

“Tới đây làm gì? Không sợ anh làm em bị thương à?” Giọng Sở Ninh Dực khàn khàn, vì vừa rồi anh gào thét ghê quá nên giờ cổ họng cũng bị ảnh hưởng.

“Chẳng phải hôm qua vừa mới nhảy vào một cái bẫy chung với anh đấy sao? Em còn trốn đi đâu được nữa?” Thủy An Lạc bất lực thở dài.

“Hối hận rồi à?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Thủy An Lạc nghe vậy bật cười ha hả, “Toàn là gai, mà có hối hận thì cũng làm thế nào được nữa đâu? Có leo lên thì cũng chết nửa cái mạng, thôi em cứ ở dưới này với anh để bị anh đánh cho gần chết còn hơn.”

Sở Ninh Dực liền ôm chặt cô vào lòng.

Cô gái này không biết, cô chính là người đã cứu rỗi anh.

Thủy An Lạc ôm lấy cơ thể đã lạnh toát của anh, muốn san sẻ cho anh hơi ấm của mình.

“Tối qua đi gặp ba em xong, có phải bị đả kích rồi không?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, hơi thở thở ra cũng lạnh toát.

“Hôm nay đi gặp Cố Thanh Trần có phải bị đả kích rồi không?” Thủy An Lạc học theo anh nói.

Sở Ninh Dực nghe vậy không đáp lại nữa.

Thủy An Lạc đợi anh một lúc rồi mới lên tiếng, “Sở Ninh Dực, là em đã hại anh.”

“Ừ, thế mà chẳng nghe ra chút áy náy nào cả.” Sở Ninh Dực hôn lên trán cô một cái.

Thủy An Lạc vùi vào lòng anh bật cười.

“Em chẳng bao giờ làm gì bình thường cả.” Sở Ninh Dực đến bó tay với cô.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh, “Thế nào là bình thường, ôm anh đứng giữa núi gào tướng lên sau đó cùng nhảy xuống mới là bình thường à?”

Sở Ninh Dực ôm chặt lấy cô, “Phải, thế nào mới là bình thường chứ?”

“Anh biết hết rồi à?”

Sở Ninh Dực như thế này khiến cô có cảm giác anh đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi.

Nhưng Sở Ninh Dực lại chẳng nói gì cả.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh, không nhịn được run lên một cái.

“Nào, để chị đây xâu chuỗi cho cưng nhé, cưng không cần nói gì cả, chỉ cần gật hoặc lắc là được rồi.” Nói rồi cô thò tay vào áo anh, may quá, người anh vẫn còn ấm.

Sở Ninh Dực chỉ nhướng mày, không lên tiếng.

“Anh nhìn khinh bỉ thế là sao hả?” Thủy An Lạc tức tối nhìn anh.

Sở Ninh Dực chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười bí ẩn.

“Ba em với ông già kỳ lạ kia là người của một tổ chức nào đó đúng không?” Thủy An Lạc hỏi anh.

“Nghiêm túc mà nói thì tổ chức đó em không cần phải nói kiểu tà ác thế đâu, đó là nơi mà không biết có bao nhiêu quân nhân muốn được vào đấy.”

“Lắm lời thế làm gì, anh chỉ cần gật hoặc lắc thôi cơ mà.” Thủy An Lạc hung hăng nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Gật đầu.

Thủy An Lạc nói tiếp: “Họ đang theo dõi những nhân vật tiềm ẩn nguy hiểm, trong đó có cả Tôm Lớn, cũng chính là... Viên Hải!”

Lúc hỏi câu này, Thủy An Lạc có hơi dè dặt.

Hình như Sở Ninh Dực có hé miệng ra, nhưng cuối cùng cũng vẫn chỉ gật đầu.

Quả nhiên là anh ấy đã biết rồi.

Thủy An Lạc bỗng cảm thấy trong lòng nặng trịch.

“Viên Hải luôn ở trong quân đội, em nghĩ chắc ông ta cũng không có chức vị gì quan trọng đâu nhỉ, nên anh hai hai tuổi đã là Trung tá, trong khi ông ta hơn bốn mươi mới lên được tới đó.”

Lần trước, lúc cô và Sở Ninh Dực đi thăm mộ Viên Hải, cô có nghĩ tới chuyện này, chỉ là khi ấy cô luôn nghĩ là vì Sở tổng nhà cô yêu nghiệt quá, chứ không nghĩ ra chuyện này.

Sở Ninh Dực không gật cũng không lắc.

Thủy An Lạc chớp mắt: “Sao không có phản ứng gì thế?”

Sở Ninh Dực mím môi, nghĩ một hồi mới nói: “Cái này thì anh phải bổ sung vào một câu thì em mới co thể biết được cái ông già mà em coi là ông già kỳ lạ kia là cái thứ gì.”

Thứ!

Chậc chậc, chắc anh Sở phải hận người ta nhiều lắm đây!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 973: Hôn nhân có bẫy (10)
“Được, cho phép anh bổ sung đấy.” Thủy An Lạc hào phóng nói.

Sở Ninh Dực giống như đang cố đè nén tâm trạng của mình lại, sau đó mới nói, “Viên Hải sống trong quân đội hai mươi năm, ông ta đưa ra bốn mươi bảy nhiệm vụ, lần nào cũng thành công, em có biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Thủy An Lạc lắc đầu, cô không biết.

Sở Ninh Dực xoa đầu cô, “Có nghĩa là ông ta vì muốn có được sự tín nhiệm mà lần nào cũng hết sức vì bọn anh.”

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.

“Bốn mươi bảy lần lập công, sao chỉ lên tới Trung tá?”

“Đây chính là cái siêu của bọn họ, mỗi lần Viên Hải hoàn thành nhiệm vụ trở về, luôn sẽ có vấn đề gì đó không lớn thì nhỏ xảy ra, cảm trở việc thăng chức của ông ta.”

Một cơn gió lạnh khẽ thổi qua.

Nhưng chỉ như vậy thì bọn họ vẫn có thể lý trí được.

“Được rồi, em tiếp tục được rồi đấy.” Sở Ninh Dực vỗ nhẹ vào vai cô, việc xâu chuỗi này của Thủy An Lạc vừa hay có thể giải quyết được một vài khúc mắc mà anh không thể vượt qua được.

“Em nghĩ, chắc ba em cùng nhóm với Viên Hải, nhưng sau đó, ba em bị ông già kia đưa đi, nhưng lại nói với mọi người là cho xuất ngũ vì không chịu nghe lời đúng không?” Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực gật đầu liền tiếp tục, “Viên Hải cũng vẫn luôn thăm dò ba em, cuối cùng, mười năm trước, chuyện ông em qua đời đã cho ông ta một cơ hội.”

Sở Ninh Dực ngồi tựa vào cây, nhìn cô gái đang run rẩy trong lòng mình.

“Anh đưa em xuống dưới nhé?”

“Không cần đâu, nước trong đầu đóng băng lại mới có thể tích, nghĩ sẽ rõ ràng hơn.” Thủy An Lạc chán ghét nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Nói... rất có lý!

Chẳng lẽ nước thì không có thể tích chắc?

“Thế nên, thật ra mười năm trước, Viễn Tường gặp sóng gió là do ông ta giở trò sau lưng, sau đó ông ta tìm ba em, là muốn liên thủ với ba em để... bán nước!”

Thủy An Lạc nói xong lại run lên một cái.

Sở Ninh Dực gật đầu.

“Ba em giả vờ đồng ý, thật ra lần đó họ đã quyết định thu lưới rồi, nhưng lại bị Viên Hải phát hiện ra, nên ông ta mới giả chết để thoát thân. Nhưng ba em với ông già chết tiệt kia lại tưởng ông ta đã chết thật, vì khi ấy anh và An Phong Dương đã chịu phải đả kích rất lớn.”

Sở Ninh Dực từ từ gật đầu, “Chắc ông ấy đã quên mất việc Viên Hải là thầy bọn anh, nên cũng có chút tình cảm trong đó. Anh với An Tam khi ấy đã bỏ sót một vài chi tiết, ví dụ như tiếng gọi Tôm Lớn năm ấy.”

Thủy An Lạc khẽ nhíu mày: “Thật ra, năm ấy chắc Viên Hải cũng định giết hai anh đúng không? Cái khuẩn phổi kia ông ta đã bỏ lên vết thương của các anh vào lúc đó.”

Giờ nghĩ lại, mọi chuyện lại rất hợp tình hợp lý.

Sở Ninh Dực lại không lên tiếng.

“Mấy năm sau đó, họ hoàn toàn thả lỏng, thậm chí còn bỏ cả việc giám sát Viên Hải. Nên bốn năm sau, Lý Hạo liền chết trong buổi tiệc rượu.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

“Nhưng tại sao lại là Lý Hạo?”

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn ánh trăng mờ ảo.

“Nếu em hỏi anh câu này sáu năm trước thì anh không biết. Còn giờ, anh có thể chắc chắn mà nói với em, vì Lý Hạo là chồng chưa cưới của Cố Thanh Trần, vì bọn họ đối nghịch với Viên Giai Di, vì Viên Hải là ba của Viên Giai Di, vì chuyện lần đó là nhằm vào anh và An Tam.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, nhưng trong giọng điệu của anh lại xen lẫn cả sự tự giễu.

Thủy An Lạc run lên, cô chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực.

Đây mới là mấu chốt của việc sáu năm trước.

“Ông ta đang nhắc nhở anh và An Tam rằng ông ta là ai. Ông ta muốn lấy mạng anh và An Tam, vì dù sao cũng phải hủy hoại được bọn anh thì mới có thể đuổi được bọn anh ra khỏi quân đội.” Sở Ninh Dực bật cười.

Thủy An Lạc: “...”

Vì ông ta sợ sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 974: Hôn nhân có bẫy (11)
Vì thật ra, Viên Hải sợ chính hai đồ đệ của mình.

Thế nên, sáu năm trước ông ta trở lại kỳ thật không phải là vì muốn mở cánh cửa của thành phố A này mà là muốn hủy hoại hai người đồ đệ của mình.

Sở Ninh Dực hôn lên trán Thủy An Lạc, cố gắng khắc chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng.

Thủy An Lạc vòng tay ôm chặt lấy anh.

Hóa ra họ đã biết từ sáu năm trước rồi, chỉ là không ai muốn đối mặt, nên vẫn luôn trốn tránh mà thôi.

“Chính trên ngọn núi này, ông ta...”

“Sở Ninh Dực, em lạnh quá, mình đi đi.”

Tự dưng cô lại không dám nghe nữa, vì cô sợ, đó có vẻ như là một quá khứ mà cô không thể nào chấp nhận nổi.

Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn cô, “Em nói nhiều thế, giờ phải đến lượt anh nói chứ? Dù sao thì quá khứ ấy cũng không liên quan gì đến em mà.”

Giọng nói của anh đã có chút lạnh lẽo.

Cái lạnh này khiến Thủy An Lạc cảm thấy sợ hãi.

Cô mím chặt môi, nhưng không nói gì cả.

“Cách đây không xa, có một cái lồng sắt. Đó là cái lồng mà trước đây thợ săn thường dùng để nhốt các con vật săn được. Anh với An Tam bị nhốt trong đó một tháng, hay có thể nói là bị giam cầm trong đó.”

Cánh tay của Thủy An Lạc phát đau, vì anh đã ôm cô chặt hơn.

Bị nhốt như thú vật suốt một tháng ròng, đó là cảm giác như thế nào?

Cô thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới.

“Trong một tháng đó, ngày nào bọn anh cũng phải chịu giày vò tinh thần vì hooc - môn và điện, chứng kiến cảnh chiến hữu của mình bị giết chết, bị dã thú cắn xé.” Sở Ninh Dực nói rồi như thể lại trông thấy cảnh tượng khi ấy.

Thủy An Lạc không khỏi run lên, cô không dám nghĩ tới cảnh tượng đó.

“Cái mà ông ta muốn, chỉ đơn giản là thấy tinh thần của anh và An Tam bị suy sụp. Ông ta muốn xem đồ đệ mà ông ta dẫn dắt rốt cuộc giỏi giang được đến đâu, nên, cái chết của họ cực bi thảm. Cái chết của họ, dưới tác dụng của hooc-môn, từng giây từng phúc đều hiện hữu trong tâm trí của bọn anh.” Sở Ninh Dực gằn từng câu từng chữ, nói ra hết mọi điều với cô.

“Anh đừng nói nữa.” Thủy An Lạc bỗng cắt ngang lời anh. Cảnh tượng đó, một lần đã là quá đủ rồi, nhưng họ lại phải chứng kiến suốt một tháng trời, đây là loại hành hạ kinh khủng đến nhường nào đây?

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên vai Thủy An Lạc, “Em có biết tại sao An Tam lại luôn đưa Mân Hinh theo không? Vì Mân Hinh chính là sự cứu rỗi của cậu ấy.”

“Mân Hinh đã cứu hai người à?” Thủy An Lạc run rẩy nói.

“Cứ xem là thế đi, ai cũng biết khoảng thời gian đó anh và An Phong Dương đều phát điên cả rồi. Nửa năm trời, bọn anh không gặp bất cứ ai, mà tự nhốt mình trong một cái lồng.”

“Sao đó, lúc Tổng bộ thấy tâm trạng của bọn anh đã bình tĩnh hơn một chút, liền cử bác sĩ tâm lý tới cho bọn anh. Bọn họ tưởng rằng lý do khiến bọn anh phát điên là vì những hoang tưởng ấy, nhưng hơn thế là vì Viên Hải, thầy của bọn anh, lại sống sờ sờ trước mặt bọn anh, công khai thân phận của ông ta.”

Thủy An Lạc ôm chặt lấy anh, đau lòng đến không thể thở nổi, nhưng cũng may là anh đã chịu nói ra.

“Nhưng anh vẫn không chịu chấp nhận, lúc nào anh cũng tỏ ra là mình ghét quân trang, là vì thầy anh à.” Thủy An lạc ngẩng lên, nghiêm túc nhìn Sở Ninh Dực nói.

Trên gương mặt lạnh lẽo trượt xuống một giọt lệ.

Sở Ninh Dực khiến người ta luôn nghĩ rằng anh như vậy là vì chuyện của mười năm trước, kể cả bác sĩ tâm lý của anh là Triệu Thiên cũng không thể hiểu rõ được anh.

Anh sợ quân trang, không phải vì cái chết của thầy mình, mà là vì sự sống của ông ta.

Nhưng anh giấu giếm thật tốt.

Tốt đến mức ngay đến cả một bác sĩ tâm lý cũng không thể nhìn ra được sự che đậy của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 975: Hôn nhân có bẫy (12)
“Viên Hải đã hủy hoại được bọn anh, nên ông ta mới đi à.” Thủy An Lạc nhắm mắt nói.

Sở Ninh Dực không lên tiếng.

Nhưng Thủy An Lạc biết, đây chính là đáp án.

Sáu năm rồi, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đã trở thành thần thoại trên thương trường, nhưng họ lại không thể mặc lại bộ quân trang kia quay về chiến trường được nữa.

Thế nên Viên Hải mới trở lại.

Ông ta trở lại với sự chuẩn bị kỹ càng của mình.

“Thật ra, chuyện xảy ra sáu năm trước, ba em không biết đúng không, nhưng ông già đó lại biết.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Ông già chết tiệt đó mới là người dốc hết tâm sức ra để lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này.

Nhưng mục đích của ông ta lại cao thượng đến nỗi không ai có quyền trách cứ nổi.

“Chắc thế.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, anh xoa xoa vai cô như muốn làm ấm cơ thể cô.

“Thật ra, ba em không muốn kéo các anh xuống nước đâu, sau khi ông ấy biết chuyện liền muốn đuổi chúng ta đi, nhưng em lại không đi.” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng.

Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc mím môi, một lát sau mới nói: “Chính lần trước ấy, lúc bà ngoại em đến, ông ấy tưởng bà ngoại sẽ đưa em đi, như vậy anh có thể tới Rome tìm em, chờ anh về thì có lẽ họ cũng đã bắt được Viên Hải rồi.”

Cuối cùng thì giờ Sở Ninh Dực mới hiểu, chẳng trách khi ấy Thủy Mặc Vân cứ muốn giao Thủy An Lạc cho Long Nhược Sơ.

Nhưng ông ấy lại không biết, thế nên mới hại đến chính mình.

“Chẳng trách ông già chết tiệt kia cả đời không có vợ, chẳng hiểu tình người gì cả.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Fool một mực muốn kéo anh vào chuyện này, nhưng Thủy Mặc Vân lại nhất quyết tống anh đi, vì ông vẫn quan tâm tới con gái của mình.

Thủy An Lạc bĩu môi, giờ cô gần như hiểu hết mọi chuyện rồi.

“Còn anh thì sao, có tham gia không?”

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, cuối cùng đứng dậy, không để ý tay mình toàn vết thương mà bế luôn Thủy An Lạc lên.

Cô luôn muốn được bế kiểu công chúa thế này.

“Ngốc ạ, đáng ra em phải hỏi, anh có cơ hội để rút lui không chứ?” Nói rồi anh cúi xuống hôn lên trán cô, “Nếu ông ấy đã nói bắt đầu, vậy kết thúc phải để anh quyết.”

Thủy An Lạc cong môi, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.

Đây mới là Sở Ninh Dực, người đàn ông mà cô yêu chứ.

Lúc Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực đưa về, cả người đã lạnh cứng.

Đây là cái Tết ba chấm nhất mà cô từng đón đấy!

Nhưng, cũng là cái Tết mà hai người thổ lộ tình cảm với nhau nhất.

Nếu không phải vì hoàn toàn tin tưởng cô, Sở Ninh Dực sẽ không nói ra những điều này với cô.

“Thế chị Mân Hinh không biết là chị ấy đã cứu hai anh sao?” Trong thang máy, Thủy An Lạc cuối cùng mới thấy ấm hơn một chút.

“Không biết, chắc cô ấy tưởng là mình đã cứu được hai thằng người rừng đấy. Trước đây em từng hỏi anh tại sao Mân Hinh lại không kết hôn với An Tam có đúng không, chính là vì chuyện này đấy, chỉ là không ngờ cô ấy lại là người của ba em thôi.” Vì ra khỏi tổ chức nên có rất nhiều người họ đều không biết rõ.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực vừa vào đến nhà đã làm thím Vu giật cả mình.

Giờ đã là nửa đêm nhưng thím Vu vẫn chưa đi ngủ.

“Thím Vu, cháu muốn ăn canh cay, loại cực cay ấy ạ.” Thủy An Lạc run rẩy nói.

Thím Vu không biết còn nói gì được họ nữa, vội chạy vào bếp nấu canh gừng cho hai người.

Sở Ninh Dực bế cô lên cầu thang, sau khi lấy nước nóng rồi mới đặt cô vào.

Thủy An Lạc run rẩy gác chân lên bồn tắm nói: “Cái bẫy này nhảy vào chẳng đáng gì cả.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 976: Hôn nhân có bẫy (13)
Sở Ninh Dực lạnh lùng lườm cô một cái, cởi áo ngồi vào bồn tắm với cái tay chằng chịt vết thường.

Thủy An Lạc dựa vào lòng anh, nhấc tay anh lên buồn bực nói: “Không được động vào nước.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, khẽ nói vào tai cô: “Có một cách tốt hơn đấy.” Nói rồi, nói rồi anh đặt luôn tay lên ngực cô.

Thủy An Lạc giật bắn cả mình.

Cái này không gọi là sướng mà là lạnh đấy!

Tay của anh Sở lạnh như tuyết ở Bắc Cực vậy.

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt nhìn người đàn ông nào kia, tới lúc nào rồi mà vẫn không quên cái thói lưu manh này vậy hả!

“Anh Sở...” Thủy An Lạc không dám động vào tay anh, đành nắm lấy cổ tay của anh, “Anh thế này là đang ngược đãi em đấy.”

“Một lát nữa sẽ không ngược đãi nữa.” Sở Ninh Dực vẫn dùng cái giọng mờ ám đó mà thì thầm bên tai cô.

Thủy An Lạc không nhịn được lại run lên.

“Anh Sở, anh bình tĩnh chút đi, giờ cả hai chúng ta đều đang là lính què hết cả rồi.” Thủy An Lạc muốn khóc không thôi.

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Thế nên giờ bản thiếu gia có cách có thể giúp em phục hồi nguyên khí đây.”

Thủy An Lạc: “$#[email protected]%$%”

“Nói cái gì đấy hả?” Sở Ninh Dực nghe cô lẩm bẩm một hồi, cất tiếng hỏi.

“Khen anh mà.” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười, thật ra còn đang thầm chửi anh một chập trong lòng kia kìa.

Hai người đùa nhau một lúc trong bồn tắm liền nóng người, lúc này cái lạnh buốt xương mới tan đi.

Vết thương của Sở Ninh Dực ban nãy bị lạnh đông, giờ cơ thể ấm rồi máu lại bắt đầu chảy không ngừng.

Nhưng anh lại chẳng để tâm đến, vẫn bế Thủy An Lạc ra khỏi bồn tắm, lấy áo choàng bọc cô lại rồi bế cô ra ngoài.

Lần này chân của Thủy An Lạc xem như tàn thật rồi, từ cái bọc nước giờ sưng thành móng heo luôn.

“Không đau à?” Sở Ninh Dực hỏi.

“Đau chứ, nhưng thấy Anh Xinh Trai nói với vẻ đau khổ như vậy làm em tưởng anh sẽ đi tự tử luôn cơ.” Thủy An Lạc bĩu môi nói, lại nhìn cánh tay đang chảy máu của anh, “Anh không đau à?”

Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn cánh tay còn đang chảy máu của mình, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

“Quen rồi.”

Ặc...

Thủy An Lạc lẳng lặng cúi đầu, anh ấy phải đau đến mức nào mới quen được chứ.

Trước lúc anh bôi thuốc cho cô, lại bị Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay.

“Đừng có để chân em toàn là máu.” Cô nói với vẻ chán ghét, sau đó lại kéo anh ngồi xuống, lấy bông băng cẩn thận xử lý chỗ da trầy ra trên mu bàn tay của anh. Đây là hậu quả của việc anh đấm lên cây vì trên đó còn dính cả vỏ cây nữa.

Thủ An Lạc thấy vậy, nước mắt lại tí tách rơi.

Nước mắt của cô rơi xuống chăn, không rơi vào tay, nhưng tay anh lại đau đến bỏng rát.

Không phải đau vì vết thương, mà là vì những giọt nước mắt của cô.

“Sở Ninh Dực, anh có biết không? Cơ thể con người là một cơ chế rất kỳ lạ, có những vết thương nhìn thì có vẻ như đã khỏi rồi, nhưng thật ra nó lại đang thối rữa, phần máu thịt đang thối rữa mà anh không nhìn thấy lại đau đớn đến không thể chịu nổi, anh muốn cắt bỏ chỗ thối đó đi, buộc phải rạch vào vết thương đã thành sẹo kia ra.” Thủy An Lạc vừa cẩn thận xử lý vết thương cho anh vừa nói.

Sở Ninh Dực nhìn đầu cô. Anh sao có thể không hiểu ý của cô được chứ?

Rạch vết sẹo ra mới có thể cắt bỏ phần thịt thối, như vậy mới có thể sống lại được.

“Thế ra bác sĩ Thủy đang làm phẫu thuật cho tôi đấy hả?” Sở Ninh Dực dựa gần vào cô, thấp giọng nói.

Chỉ có cô mới có thể làm phẫu thuật cho anh được mà thôi.

Thủy An Lạc ngẩng lên, mắt vẫn còn ngập nước, mờ mịt nhìn anh.

https://xn--anxun-6qa/Rụng_tóc_bạc_đầu_xơ_rối_là_mối_lo_ngại_của_rất_nhiều_người
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 977: Hôn nhân có bẫy (14)
“Em là bác sĩ bị đuổi việc đấy.” Thủy An Lạc lại cúi xuống tiếp tục băng bó vết thương cho anh.

Nói không để ý, tuyệt đối là giả.

Sở Ninh Dực thấy vậy cũng chỉ xoa đầu cô.

“Đừng có cử động, toàn máu đây này.” Thủy An Lạc bắt lấy cổ tay anh, kéo tay anh xuống.

Lúc cô đang cầm máu và bôi thuốc cho anh thì thím Vu mang canh gừng và canh cay lên.

Dạ dày của Sở Ninh Dực không tốt nên một mình Thủy An Lạc chén hết cả bát canh cay to tướng.

Sở Ninh Dực nhìn cô ăn, quay lại nhìn thím Vu: “Thím đi làm thêm mấy món nữa đi.” Cả tối nay cô nhóc này đã ăn gì đâu, chắc cũng đói lắm rồi.

Thím Vu gật đầu rồi lập tức đi nấu ăn.

Thủy An Lạc ăn xong bát canh này mới cảm thấy mình được sống lại.

Sở Ninh Dực ngồi bên giường, lại xử lý vết thương trên chân cô bằng cái tay quấn đầy băng gạc của mình.

“Chúng ta cứ như vợ chồng hoạn nạn ấy nhỉ?” Thủy An Lạc cười tít mắt hỏi.

Tiểu Bảo Bối đang nằm trên giường vặn mình một cái, bỗng tỉnh lại, bĩu môi chực khóc. Thủy An Lạc khẽ vỗ lên cơ thể bé nhỏ của nhóc, sau đó liền đặt nhóc về “ổ” của mình.

Tiểu Bảo Bối được mẹ vỗ về thì không khóc nữa, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Thủy An Lạc đợi cu cậu ngủ say rồi mới buông tay ra.

“Sao con toàn tỉnh giữa đêm thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Không phải trẻ con toàn thế sao.” Thủy An Lạc bĩu môi, cũng không phải là tỉnh, chỉ là không thể ngủ liền một mạch tới sáng thôi, thỉnh thoảng sẽ bị tỉnh xong quấy, nhưng vỗ một lúc là lại ngủ.

Sở tổng hừ một cái. Từ sau khi Tiểu Bảo Bối trở về, anh thật sự chưa có đêm nào được ngủ liền giấc cả, kêu là ngủ một mạch tới sáng thì chỉ có Tiểu Bảo Bối nửa đêm tỉnh dậy quấy vài lần, được vỗ vỗ rồi lại ngủ tiếp thôi.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang nắm tay tròn vo ngủ ngon lành. Cô cúi xuống hôn lên má nhóc một cái: “Con bị ba con ghét rồi kìa.”

Vết thương trên chân cô được anh xử lý cẩn thận, khả năng mấy ngày tới là cô không thể đi đứng được nữa rồi. Mấy cái bọc nước trên chân giờ bị rách hết ra, có chỗ còn bị nhiễm trùng nữa.

Thím Vu làm vài món đơn giản, lúc bê lên vẫn còn càm ràm về hai vị tổ tông nhà mình, chẳng khiến bà yên tâm một chút nào.

Lúc Sở Ninh Dực định nói gì đó, Thủy An Lạc liền tóm lấy tay anh, cười nói: “Thím Vu, bọn cháu không sao đâu, thím mau đi nghỉ đi ạ.”

Thím Vu cũng biết mình nhiều lời nên dặn hai người để bát đũa đó mai bà dọn rồi liền ra ngoài.

Thủy An Lạc kéo tay Sở Ninh Dực, “Anh sao thế, cảm giác có người quan tâm tốt biết mấy.”

“Đều tại em chiều quen đấy.”

“Anh đừng động đậy.” Trước khi anh kịp cầm đũa lên, Thủy An Lạc cất tiếng. Cô cầm đũa lên đút thức ăn cho anh.

Sở Ninh Dực nhíu mày, anh chưa bao giờ để tâm tới mấy vết thương nhỏ này cả, nhưng được vợ mình để ý đến thế cũng không tồi.

Khúc mắc cuối cùng giữa Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cuối cùng cũng hoàn toàn được cởi bỏ. Đối với họ mà nói, đây là lần hai người thành thật nhất với nhau.

Hơn nữa, giờ mới là điểm khởi đầu thật sự của hai người.

Vì cả hai còn có chung một kẻ thù cần phải đối mặt.

Nửa đêm, Tiểu Bảo Bối có tỉnh lại mấy lần, nhưng nhanh chóng được mẹ dỗ cho ngủ tiếp, nếu không chắc nhóc sẽ bị daddy nhà mình ném ra ngoài mất.

***

Sáng hôm sau, người đầu tiên tỉnh dậy vẫn là Tiểu Bảo Bối. Cu cậu chớp mắt, như thể đang nghĩ xem mình đang ở đâu.

Nghĩ mãi vẫn không có kết quả gì, thế là lại bĩu môi chực khóc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 978: Hôn nhân có bẫy (15)
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng động, vội ôm cu cậu vào lòng, mắt nhắm nhưng tay thì vẫn vỗ.

Nhưng lần này Tiểu Bảo Bối không ngủ nữa, đôi mắt to tròn cứ đảo quanh nằm trong lòng mẹ, tay thì tóm lấy ngực mami nhà mình.

“Em em~ em em~”

Thủy An Lạc mở mắt, cúi đầu nhìn cậu con quý tử trong lòng, sao nó vẫn còn nhớ tới em gái vậy?

“Em giờ đang ở nhà em rồi.” Thủy An Lạc khẽ nói rồi hôn một cái lên mặt nhóc, thế là cũng tỉnh luôn không ngủ nổi nữa.

Sở Ninh Dực cau mày mở mắt ra.

Tiểu Bảo Bối quay lại, chớp mắt nhìn daddy nhà mình.

Thủy An Lạc nhẹ nhàng ôm con, toi rồi, lại làm ba con tỉnh rồi kìa.

Sở Ninh Dực lạnh lùng lườm hai mẹ con một cái rồi dậy xuống giường luôn.

Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt bĩu môi.

“Này, tay anh không được chạm vào nước đâu.” Thủy An Lạc kêu lên.

“Nước, nước~” Tiểu Bảo Bối học theo.

Sở Ninh Dực ra khỏi nhà tắm, đứng tựa vào cửa nhìn hai mẹ con, “Hai người đang song ca với nhau đấy à?”

Tiểu Bảo Bối bật cười khanh khách, tuy là nhóc chẳng hiểu ba đang nói gì cả.

Thủy An Lạc lại đặt Tiểu Bảo Bối lên giường, vẫy tay với Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhướng mày, đi tới.

Thủy An Lạc bảo anh cong lưng lại xuống mình, sau đó ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp vào eo, “Được rồi, cõng em vào phòng tắm đi.”

Sở Ninh Dực đứng dậy, cô lại quấn anh rất chặt, như thế anh không cần động tay nữa.

Sở Ninh Dực cõng cô đi. THủy An Lạc lấy chậu nước tới, bảo Sở Ninh Dực cúi thấp xuống, như thế cô có thể lấy nước dễ hơn.

Sở Ninh Dực nhíu mày, đây là động tác có độ khó cao đấy.

Anh cõng cô, tay cô với ra phía trước lấy nước, hai tay anh buông bên ngường, vì Thủy An Lạc không cho anh động tay vào.

Điều này cũng có nghĩa là, anh là chân của cô, còn cô là tay của anh.

Giờ họ thành... một người rồi!

Nghĩ tới đây, Sở Ninh Dực liền cảm thấy ấm lòng!

Thủy An Lạc vươn cổ ra lấy nửa chậu nước, lại nghĩ, “Anh nói xem em có bê nổi không?”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn nửa chậu nước, lắc đầu.

Thủy An Lạc nghe ý kiến, đổ một ít nước ra, lại nhìn Sở Ninh Dực, anh vẫn lắc, thế là cô liền cáu: “Còn đổ nữa là không đủ nước rửa mặt nữa đâu.”

“Anh đứng im đừng cử động.” Thủy An Lạc cuống cuồng nói, hai chân lại kẹp chặt hơn, cố gắng vươn tay ra, nhưng tay cô ngắn quá, nên bê kiểu gì cũng bị sát cái chậu vào miệng Sở Ninh Dực.

Động tác này khó quá đi mất!

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối nằm ở ngoài gọi mẹ.

Thủy An Lạc từ bỏ, cái này khó quá rồi.

Quan trọng là con trai vẫn còn ở ngoài kìa, cô sợ cu cậu sẽ rơi khỏi giường mất.

“Haiz, thôi ra ngoài trước đã.” Thủy An Lạc thở dài.

Quả nhiên, hai người mà muốn nhập lại làm một thì đúng là khó thật, quan trọng là cô không thể bị thương nốt cái tay ngắn này được.

Nghĩ thì đẹp lắm, nhưng sự thật thì tàn khốc.

Nghĩ lãng mạn lắm, nhưng sực thật lại rất nhảm.

Sở Ninh Dực nhíu mày, nhìn gương mặt hụt hẫng của cô trong gương.

Anh biết cô không muốn nhờ thím Vu giúp, thật ra tay anh cũng không nghiêm trọng đến thế, nhưng mà cảm giác có người quan tâm thật sự rất thích.

“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối gọi quýnh lên, kéo chăn bò ra định tụt xuống giường.

“Mẹ đây, mẹ đây.” Thủy An Lạc thưa lên, vỗ vỗ vai Sở Ninh Dực, bảo anh cõng mình ra ngoài, nếu không thằng nhóc kia sẽ rơi xuống thật mất.

“Còn một cách nữa.” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 979: Bình yên trước giông tố (1)
Thủy An Lạc tò mò, cách mà anh ấy nói là gì vậy?

Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang bò ra lưng mình trong gương, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Tim Thủy An Lạc đập thịch một tiếng, sao cái thái độ này có gì đó sai sai nhỉ?

“Đi ra nhanh đi, Tiểu Bảo Bối sắp rơi xuống gường rồi kìa.” Thủy An Lạc vỗ lên vai anh.

“Dưới giường có thảm lồng.” Nên ngã cũng không có gì phải sợ cả.

Thủy An Lạc: “...”

Tiểu Bảo Bối thật sự muốn khóc ngất trong toilet luôn rồi.

Nhóc nghi mình có một người ba giả, nếu không làm gì có ông bố nào vì muốn đùa vợ mình mà thà để con trai mình ngã khỏi giường như thế chứ hả?

Thủy An Lạc rớt cả cằm: “Anh nhanh lên đi, lỡ bị đập đầu thì sao?”

Tuy là Sở tổng nhà chúng ta vẫn muốn trêu vợ mình tiếp, nhưng dù gì con trai cũng là con thật, không phải con giả, nên cũng không thể để nó rơi xuống đất được.

Thế nên anh dồn sức lên cánh tay, lật Thủy An Lạc lại đặt cô ngồi lên bệ, rồi quay người đi ra tóm lấy thằng con chuẩn bị rơi xuống đất lên, kẹp dưới nách.

Hả?

Tiểu Bảo Bối lơ lửng giữa không trung không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Sở Ninh Dực trước giờ không phải là người thương xót bản thân, nhưng vì không muốn để Thủy An Lạc lo lắng, anh bắt đầu học được cách lo cho mình.

Sở Ninh Dực kẹp Tiểu Bảo Bối vào nhà tắm. Thủy An Lạc cười tít mắt đón lấy con trai, Sở tổng quả nhiên nghe lời không động tay, chuyện này khiến cô rất hài lòng.

Cô rửa mặt cho Tiểu Bảo Bối. Cu cậu thích chí cười khanh khách nghịch nước. Thủy An Lạc lại bật nước nóng, cởi đồ nhóc ra thả cậu vào.

Thế là bồn rửa mặt nghiễm nhiên thành bồn tắm của Tiểu Bảo Bối, cu cậu ngồi trong đó chơi đến là vui vẻ.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đang đứng bên cạnh, cười xấu: “Anh Sở, anh cúi xuống thấp chút đi em rửa mặt cho.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, hơi cúi xuống, ngang với mặt cô.

Khoảng cách này... gần quá đi!

Thủy An Lạc muốn khóc, anh Sở à, em muốn rửa mặt cho anh chứ không phải là nhìn mặt anh!

“Rửa đi.” Sở Ninh Dực cực vui vẻ nói.

Tuy mọi chuyện vẫn chưa thể giải quyết được, nhưng có cô ở đây, cuộc đời anh cũng xem như viên mãn rồi.

Thủy An Lạc đẩy anh ra, “Gần quá.” Cô cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh của mình, nói rồi cô cầm cái mút rửa mặt trên bục ra, cô rất ít khi dùng cái này, nhưng hôm nay lấy ra để rửa mặt cho anh Sở chắc cũng ok.

Thủy An Lạc xấu xa nghĩ.

Quả nhiên, Sở Ninh Dực vừa trông thấy cái thứ trong tay cô liền cau mày lại.

Thủy An Lạc thấm ướt mút, cười tít mắt, ôm lấy cổ Sở NInh Dực: “Im nào, để em rửa mặt cho.”

Cười xấu! Cái nụ cười này chắc chắn là không tử tế gì luôn!

Thủy An lạc cầm mút lau lau lên mặt anh, nhưng vì nhìn với khoảng cách quá gần khiến cô không phục, sao da mặt của anh ấy lại đẹp hơn cô chứ!

Đẹp hơn cô luôn đấy!

Tiểu Bảo Bối ngồi trong bồn rửa mặt. Người Sở Ninh Dực hoàn toàn che mất chỗ mà nhóc có thể bị rơi xuống, nên nhóc nghịch nước bắn lên làm ướt hết áo của anh.

Tiểu Bảo Bối quay lại liền thấy mami đang ôm lấy cổ daddy, không biết tay còn cầm cái gì cứ quẹt quẹt lên mặt ba nữa.

Tiểu Bảo Bối phật lòng, dựa vào cái gì mà ban nãy mẹ chỉ dùng tay để lau lau vài cái lên mặt nhóc chứ?

“Muốn, muốn~” Tiểu Bảo Bối đưa tay ra đòi cái thứ trong tay mẹ, trông có vẻ hay hay.

“Mẹ đang rửa mặt cho ba con mà.” Thủy An Lạc nói.

“Muốn, muốn~” Tiểu Bảo Bối giãy chân, nước trong bồn lại bắn ra một nửa.
 
Top