Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2210: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau (7)
Kiều Nhã Nguyễn thấy anh nổi giận, vội vàng nói, “Chuyện tốt đó, anh xem mẹ em cũng chủ động gọi điện thoại cho anh rồi, nói không chừng anh qua đó thêm vài lần mẹ em sẽ thích anh đấy.”

Câu này Phong Phong còn thích nghe này.

“Thực sự không về được hả?” Phong Phong ngồi trên ghế sofa, tùy ý giở tập văn kiện đặt trên bàn.

“Anh biết mà, gần đây quân doanh có biến đổi rất lớn, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, làm sao em đi được?”

“Cây ngay không sợ chết đứng, em sợ gì?” Phong Phong hừ lạnh.

Kiều Nhã Nguyễn quay lại phỉ nhổ anh một câu, “Anh thì hiểu gì chứ.”

“Ông đây hiểu hơn em nhiều đấy.” Phong Phong nói xong anh lật xem hai trang tài liệu, nhìn phần mà Thủy An Lạc đặt ở dưới, trực tiếp rút ra xem, sau khi nhìn thấy chữ viết trên đó, anh nheo mắt lại, “Bên này anh còn có việc, lát nữa anh gọi lại cho em sau nhé.” Phong Phong nói xong, trực tiếp ngắt máy luôn.

Phong Phong cầm một tờ giấy, đứng dậy đi sang nhà đối diện tìm Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đang ăn cơm cũng bị Phong Phong lôi dậy.

“Anh làm gì thế?” Thủy An Lạc tức tối hỏi.

Phong Phong cầm tờ giấy đưa cho cô xem, “Đây là cái gì?”

Thủy An Lạc cúi đầu liếc một cái, cố sức rút tay mình ra, “Thì như anh thấy đó thôi, anh Sở đã nhớ ra trước kia Tôm Lớn đã muốn lấy đi kí ức của chị Mân Hinh, họ có thiết bị này.”

Thủy An Lạc nhắc tới, Phong Phong mới có ấn tượng, cũng coi như cho anh một hướng suy nghĩ khác.

Sở Ninh Dực dựa vào ghế, nhìn anh, “Hấp tấp thế làm gì? Có việc gì ăn cơm đã rồi nói.”

Có điều lần này Phong Phong không buồn để ý Sở Ninh Dực, xoay người quay về nhà, anh tìm thấy phương hướng, có thể tiếp tục nghiên cứu bước tiếp theo rồi.

Thủy An Lạc lắc lắc cánh tay mình, ngồi lại xuống ghế, “Chẳng trách người ta nói, thiên tài toàn lũ thần kinh.”

Sở Ninh Dực, “...”

Tiểu Bảo Bối và Bánh Bao Rau âm thầm liếc nhìn mẹ mình. Thủy An Lạc không hề biết, một câu của mình, gần như đắc tội với tất cả mọi người trong nhà.

Bánh Bao Đậu cầm thìa nhỏ, vừa bới cơm trong bát vừa nhìn mẹ với vẻ đồng tình, “Đúng vậy.”

Lần này, ba người đàn ông còn lại không còn gì để nói.

Tiểu Sư Niệm cười khanh khách. Tiểu Bất Điểm chớp mắt, lặng lẽ ngậm miệng, không tham gia vào chủ đề này.

Sau bữa cơm, Thủy An Lạc đi tìm Phong Phong, xem xem có thể giúp được gì không.

Từ sau khi Tiểu Sư Niệm tới, hầu như đều là ba bé gái tự chơi với nhau.

Tiểu Bảo Bối phải phụ đạo bài vở cho Tiểu Miên Miên, dưới lầu quá loạn, cho nên chúng quyết định lên lầu.

Thế cho nên, biến thành một mình Bánh Bao Rau ngồi trên sofa nhìn ba cô bé ngồi trên thảm chơi với nhau, chỉ có ánh mắt vẫn luôn mờ mịt.

Cô nhóc Tiểu Bất Điểm đứng núi này trông núi nọ kia, sau này đừng có mơ nhóc chơi cùng cậu ta nữa.

Còn cả Tiểu Sư Niệm nữa, tại sao vẫn chưa đi?

Lẽ nào cậu ta không nhớ ba mẹ mình sao?

Bánh Bao Rau cáu rồi.

Có điều nhóc có cáu thế nào cũng vẫn giữ nguyên hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo, cầm sách của mình, đi thẳng lên lầu, mắt không thấy tâm không phiền.

Phòng khách ở lầu hai, Thủy An Lạc đặc biệt dành một chỗ cho Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Miên để hai đứa học với nhau. Lúc này Tiểu Miên Miên đang làm nũng không làm bài tập, muốn Tiểu Bảo Bối làm giúp bé.

Tiểu Bảo Bối quay đầu nhìn em trai mình vừa đi lên, lại nhìn xuống lầu, “Sao em lên đây?”

“Loạn.” Bánh Bao Rau nói vậy, sải đôi chân ngắn cũn đến chỗ sofa ngồi đọc sách.

Tiểu Bảo Bối lại nhìn xuống lầu, ba đứa nhỏ đang chơi trò gia đình, cũng đủ loạn thật.

Có điều, Tiểu Bảo Bối cũng có chút khó hiểu, không phải hồi trước Tiểu Bất Điểm còn làm loạn với em nhiều hơn sao? Lúc đó cũng đâu thấy em chạy lên lầu thế này?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2211: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau (8)
Tiểu Miên Miên rung chân cắn bút cầm quyển vở bài tập của mình, đau khổ vì thực sự không làm được.

“Anh viết giúp em đi, trước kia anh toàn giúp em viết mà.” Tiểu Miên Miên kéo cổ tay Tiểu Bảo Bối, tội nghiệp nói.

“Không được, từ giờ em phải tự mình viết.” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc từ chối. Cậu sắp lên lớp ba rồi, có khi còn sắp nhảy cóc lên lớp năm, đến lúc đó sẽ không thể ở bên cạnh cô bé mãi được.

“Nhưng em không biết mà.” Tiểu Miên Miên tỏ ra đương nhiên nói.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Không biết còn tỏ ra đương nhiên hơn cả việc mẹ nhóc không biết tiếng Anh nữa.

Bánh Bao Rau ngẩng đầu, nhìn Tiểu Miên Miên đã nhăn nhó thành cái bánh bao, ánh mắt hơi tối lại, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn quyển sudoku của mình.

Tiểu Bảo Bối nhét bút vào tay cô bé, “Cái này anh vừa dạy em mà, nghĩ đi.”

“Không biết, em không biết đâu.” Tiểu Miên Miên giơ hai tay ôm đầu, nhìn qua trông đau đớn vô cùng.

Trên vầng trán đẹp đẽ của Tiểu Bảo Bối khẽ nổi lên gân xanh, mới tí tuổi mà đã có cảm giác làm ba rồi, sao cô nhóc này lại khó dạy như thế chứ?

“Em mà không nghe lời, sau này anh không thèm để ý đến em nữa đâu.” Tiểu Bảo Bối tung ra đòn sát thủ đe dọa.

Tiểu Miên Miên bỗng hạ tay xuống, cặp mắt to tròn nhìn Tiểu Bảo Bối đầy sợ hãi, cuối cùng mím môi, cầm lấy bút của mình, tiếp tục gặm nhấm những con số mà bé xem không hiểu kia.

Bánh Bao Rau không nhịn được mà tiếp tục ngẩng đầu. Quả nhiên con gái như chị Miên Miên vẫn đáng yêu hơn, nghe lời biết bao. Nhìn cái đứa ở dưới lầu kia đi, lúc nào cũng chỉ biết léo nha léo nhéo cãi lại nhóc.

Càng nghĩ, Bánh Bao Rau lại càng thấy nghẹn khuất, cuối cùng sách cũng chẳng buồn nhìn, quay về phòng.

Tiểu Miên Miên chớp mắt nhìn bóng lưng của Bánh Bao Rau, “Em ấy làm sao thế?”

“Đừng mất tập trung, học đi.” Tiểu Bảo Bối xoay cái đầu nhỏ của cô bé lại, bắt Tiểu Miên Miên làm bài tập.

Còn làm sao nữa?

Bị người ở dưới lầu kích thích chứ sao.

Chuyện này giống như là món đồ chơi mà lúc nào nó cũng chán ghét, có một ngày, lại có người xuất hiện, một câu cũng không nói đã cầm mất món đồ chơi đó đi vậy.

Đùa chắc, có ghét đến mấy thì đó cũng là món đồ chơi của mình chứ?

Sao có thể để người khác lấy mất được?

Quan trọng nhất là, món đồ chơi đó còn tự nguyện đi theo người ta.

Lúc Thủy An Lạc quay về, bọn trẻ đều đã ngủ, còn Sở Ninh Dực ở trong phòng làm việc, lúc cô bước vào, trên bảng vẽ đã chi chít chữ.

Thủy An Lạc nhìn thoáng qua, chữ Z ở giữa ngày càng to càng đậm, có thể thấy Sở Ninh Dực rất quyết tâm phải tìm được kẻ kia.

Thủy An Lạc đứng bên cạnh Sở Ninh Dực, nhìn chữ Z ở trong vòng tròn, bên ngoài chỉ có tên của Janis và Cố Minh Hạo, còn có một vài ký hiệu mà cô xem không hiểu.

“Hiện giờ chỉ cần Cố Minh Hạo và Janis bị bắt, tin tức về Z có thể sẽ bị rò rỉ, đến lúc đó anh có thể tóm gọn hắn. Mộng tưởng thống nhất cả thế giới của hắn chắc sẽ thất bại trong gang tấc.” Thủy An Lạc nói, cầm lấy chiếc bút trong tay anh, vẽ một dấu X thật to lên trên chữ Z.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, bọn chúng bây giờ là chim sợ cành cong, chỉ cần Sở Ninh Dực có chút động tĩnh cũng sẽ khiến bọn chúng bị tác động, tiện đà thay đổi trận địa, cho nên cách tốt nhất chính là để cho Janis và Cố Minh Hạo đấu đá nội bộ.

Thủy An Lạc nhìn sang tên của Janis và Cố Minh Hạo, vẽ một đường thẳng giữa hai cái tên, “Thực ra muốn khiến bọn họ nội đấu còn có một cách rất đơn giản, anh cũng nghĩ tới rồi đúng không?” Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực xoay người đi tới bên cạnh bàn mở máy tính lên, “Em có thể im lặng và đi nghỉ ngơi đi được rồi đấy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2212: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau (9)
Thủy An Lạc đi theo anh, chống hai tay lên bàn nói: “Em có thể khiến hai người đó lục đục với nhau, hơn nữa còn với thời gian nhanh nhất, điểm chung duy nhất giữa bọn họ chính là em.”

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhìn ánh mắt đầy kích động của Thủy An Lạc.

“Thủy An Lạc, dạo này em rảnh rỗi quá nên ngứa da đúng không?” Anh gõ bàn một cái, “Em phối hợp với Phong Tứ là được rồi, những chuyện khác không cần em can thiệp.”

“Sở Ninh Dực anh như thế là không được!” Thủy An Lạc phản bác, “Anh không thể chỉ vì quan hệ giữa em và anh mà không dùng kế hay lại muốn đi đường vòng như thế.”

Sở Ninh Dực ôi chao một tiếng, “Anh và em có quan hệ như thế nào?”

Đáng ăn đòn nhất không ai ngoài Sở Ninh Dực, mà thèm bị đập nhất không ai ngoài người trước mặt này.

Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Ninh Dực, “Cho anh hai sự lựa chọn, một, em tự mình ra tay, làm gì thì anh đừng can thiệp, hai, anh lên kế hoạch, em ra tay.”

Bàn tay đang gõ lên mặt bàn của Sở Ninh Dực cũng dừng lại, từ từ lại gần Thủy An Lạc, trán gần như áp lên trán cô: “Ba, lăn đi ngủ đi.”

“Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc kêu lên.

“Anh có cách để bọn họ tự cắn xé nhau, nếu em chưa muốn ngủ, anh cũng có thể làm chuyện gì đó giúp em buồn ngủ.” Sở Ninh Dực mỉm cười nói.

“Tạm biệt.” Thủy An Lạc nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Sở Ninh Dực cười xùy một tiếng, con quỷ nhỏ nhát gan này, chỉ mới nói một câu thôi đã sợ đến thế rồi.

Những ngày tiếp theo, thím Vu tất bật chuẩn bị chuyện chuyển nhà. Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi bố trí tia tử ngoại, chỉnh trang một chút là có thể dọn qua.

Triệu Uyển Uyển cũng đã xuất viện, tuy còn chưa khỏi hoàn toàn nhưng kịch bản phim thần tượng cũng không đòi hỏi nhiều cho nên Triệu Uyển Uyển vẫn có thể đảm nhận được.

Mấy ngày bình lặng trôi qua khiến Thủy An Lạc có chút không thích ứng được. Sở Ninh Dực sửa đổi lại hợp đồng với Cố Minh Hạo, cố ý nói cho hắn biết, chỉ là bởi vì anh không muốn cãi nhau với Thủy An Lạc nên mới làm thế thôi.

Mà trong lúc sửa lại hợp đồng, Cố Minh Hạo đã nhanh chóng chọn ba diễn viên phụ gia nhập đoàn làm phim. Ba người này vừa hay lại là ba người có khả năng làm đối thủ diễn của Phong Phong.

Tập kịch bản cuối cùng là vài năm sau, nam nữ chính ôm con gái mình xuất hiện. Bởi vì Tiểu Sư Niệm đã từng diễn con gái bọn họ, cho nên diễn viên nhí vẫn chọn Tiểu Sư Niệm, truyền thông truyền tin, một nhà ba người lại nối lại tiền duyên.

Đạo diễn vốn nhìn trúng con gái của Phong Phong, bởi vì Tiểu Bất Điểm thực sự quá đáng yêu, khiến người ta mới nhìn đã muốn ôm về nhà giấu đi. Đáng tiếc Phong Phong không đồng ý, Tiểu Bất Điểm cũng không có hứng thú.

May mà, Tiểu Sư Niệm cũng là một đứa bé đáng yêu, quan trọng là có khả năng diễn xuất.

Bộ phim thần tượng tạm lấy tên là Trúc Mã này bị Sở Ninh Dực biến thành phim theo mùa, có nghĩa là, bộ phim này sẽ vừa chiếu vừa quay, gây thành ảnh hưởng rất lớn đối với việc chế tác hậu kỳ.

Tuy nhiên không thể không nói, quyết định này của Sở Ninh Dực là sáng suốt, bộ Vương Phi sẽ lên sóng vào dịp Nguyên Đán, ngay sau đó lại có một bộ phim thần tượng dài hơi như Trúc Mã, hơn nữa nam nữ chính của hai tác phẩm đều không thay đổi, ngay cả diễn viên nhí cũng là cùng một người, chuyện này rất có sức hút đối với khán giả.

Cố Minh Hạo phần lớn thời gian đều ở lại đoàn làm phim. Thủy An Lạc thấy hơi nhàm chán, dạo này hình như chẳng có chuyện gì xảy ra, hơn nữa chân của Sở Ninh Dực cũng đã lành hẳn.

Cho nên, Thủy An Lạc đang buồn chán lại muốn đi làm.

“Đi làm?” Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu, nhìn cô gái trước mặt mình, “Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện đi làm?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2213: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau (10)
“Chán quá à, dạo này Cố Minh Hạo biết điều quá, căn bản không tìm ra lý do để gây sự.” Thủy An Lạc nằm sõng soài ra bàn nhìn Sở Ninh Dực, “Nếu không đi làm, em sợ mình sẽ không nhịn được mà đi kiếm chuyện Cố Minh Hạo mất.”

Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy, tỏ ý hiểu rõ, ngẩng đầu nói: “Ý em là, anh khiến em thấy nhàm chán?”

Thủy An Lạc: “...”

Anh zai à, đừng tổ tái như vậy chứ, đang nói chuyện nghiêm túc cơ mà.

“Nhưng đường đường một Chủ nhiệm khoa như em, cứ nghỉ mà vẫn ăn lương cũng không ổn cho lắm, đúng không?” Thủy An Lạc vờ vĩnh nói.

Mấu chốt là, tiền lương này cũng do ông xã mình trả.

“Cũng được, chờ chuyển nhà xong đã.” Sở Ninh Dực nói xong khép tài liệu trong tay lại, “Chuyện này anh sẽ nhanh chóng xử lý.”

Thủy An Lạc gật đầu, chuyển nhà cũng chỉ mất mấy ngày thôi.

Thủy An Lạc còn đang định nói gì đó, Bánh Bao Đậu đã cưỡi con xe nhỏ của mình cầm theo di động của Thủy An Lạc tới. Di động vẫn còn đang đổ chuông.

Thủy An Lạc nhìn màn hình điện thoại, sau đó nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Janis.”

Sở Ninh Dực gật đầu, ý bảo cô cứ nghe máy đi.

Thủy An Lạc bình tĩnh nhấn nút nghe. Janis có vẻ như cũng không để ý đến tâm trạng của cô, chỉ báo cho cô biết, hắn sắp tới thành phố A.

“Vậy hả, đi du lịch à?” Thủy An Lạc cất tiếng hỏi.

“Cứ coi là vậy đi, cũng không định ở lại lâu.” Janis cười nói, “Chắc đến lúc đó phải nhờ cô làm người hướng dẫn rồi.”

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, “Được thôi, có thời gian tôi đưa anh đi, nhưng mà chưa chắc tôi đã rảnh đâu.”

Janis cũng không để ý, chỉ nói một câu phải lên máy bay rồi liền cúp máy.

“Cuối cùng Janis cũng tới.” Thủy An Lạc giống như thở dài một hơi. Hắn tới thì chuyện này mới có thể có kết quả.

Sở Ninh Dực gật đầu, anh đã tính rồi, chắc chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi.

Z, mặc kệ người này là ai, lần này anh nhất định có thể bắt được gã.

“Đúng rồi, chú Hạng tới núi Châu được bao lâu rồi nhỉ?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.

“Nửa năm rồi thì phải, đi từ hè, nhưng nửa năm nay vẫn không có tin tức gì, không đúng, hẳn là chưa tới nửa năm, chú ấy đi trước lúc chúng ta đi Mỹ.” Thủy An Lạc suy nghĩ nói, “Cũng gần nửa năm rồi mà không có chút tin tức nào.”

Cặp mắt Sở Ninh Dực hơi rũ xuống, chuyến đi Mỹ của họ đã kéo ra tấm màn khởi đầu cho mọi chuyện.

Đến giờ anh vẫn còn nhớ, trước đây chú Hạng từng nói với anh: Cậu đã có nhược điểm chính là có tử huyệt thật rồi.

Là trùng hợp?

Hay là...

“Anh Sở, anh Sở...” Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực đờ ra, nhịn không được gọi anh.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt mình, “Sao thế?”

“Em mới phải hỏi anh làm sao ấy? Em gọi anh một lúc lâu rồi, vừa rồi nói Janis đến có nên dẫn anh ta đi chơi không anh cũng không để ý gì đến em, anh đang nghĩ gì vậy?” Thủy An Lạc cau mày mở miệng nói.

“Không sao đâu, ra ngoài thì phải đi cùng nhau, đến lúc đó dẫn cả Cố Minh Hạo theo nữa, một thanh mai trúc mã, một là vị hôn phu trên danh nghĩa, chung quy cũng nên gặp mặt một lần.” Sở Ninh Dực nói, đứng lên nhìn Thủy An Lạc: “Vừa hay có thể nói cho hai tên đó biết, anh đã có thể đi lại được rồi.”

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực. Cô muốn hỏi: Anh Sở, anh đang muốn dùng cách khác để nói cho người ta biết, “đừng vùng vẫy nữa, ông đây đã trở về rồi, chỉ chớp mắt là đủ giết chết các người” đấy hả.

“Anh thấy ngày mai đi luôn đi, hẹn bọn họ lên trên núi ngắm cảnh tuyết.” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.

Thủy An Lạc nhìn thái dương ngời ngời bên ngoài, tuyết ở đâu ra mà xem?

Hơn nữa, anh Sở, anh không cảm thấy anh đang vội vàng quá hay sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2214: Hẹn gặp (1)
Nhưng Sở Ninh Dực đã nói, Thủy An Lạc cũng chỉ có thể làm theo lời anh mà thôi, vậy nên cô nhanh chóng hẹn Cố Minh Hạo.

Cố Minh Hạo nhận được điện thoại thì có chút ngạc nhiên: “Ngắm tuyết, sao tự dưng cậu lại có cái nhã hứng này vậy?”

“Có một người bạn từ Mỹ tới, Ninh Dực nói nếu muốn đi thì mọi người cùng đi, như vậy sẽ náo nhiệt hơn một chút. Anh về nước cũng chưa đi đâu chơi đúng không. Hơn nữa, coi như là Ninh Dực xin lỗi anh đi.”

Thủy An Lạc nói xong, bị Sở Ninh Dực trừng mắt một cái, anh phải xin lỗi Cố Minh Hạo từ bao giờ thế?

Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn anh, nghe thấy Cố Minh Hạo đồng ý mới hẹn thời gian với hắn, sau đó cúp máy.

Sở Ninh Dực vươn tay ôm lấy cổ cô, “Anh xin lỗi?”

Thủy An Lạc không nhịn được mà rụt cổ lại, nịnh nọt nói: “Em chỉ nói miệng thế thôi mà.”

Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng, ôm cổ cô đi ra ngoài.

“Anh định một trận công thành, không đi đảo Kim Cương nữa à?” Thủy An Lạc nghĩ, từ đêm hôm đó khi Sở Ninh Dực viết những thứ kia lên bảng, làm việc dứt khoát hơn rất nhiều.

Giống như bây giờ, anh cũng chẳng định vui đùa một chút, chỉ hẹn hai người kia, xem hai người đó đấu đá nhau, tốc độ như vậy, e là Z cũng không ngờ tới.

Có điều, Thủy An Lạc không biết, sở dĩ Sở Ninh Dực chọn cách tốc chiến tốc thắng là vì A Sơ đã thay anh đi gặp Z.

Người kia, khiến Sở Ninh Dực khiếp sợ có thừa, lại nằm trong dự đoán của anh. Ông ta từng xuất hiện bên cạnh anh, thậm chí, còn là một trong số những người quan trọng nhất trong cuộc đời của Thủy An Lạc... Chú Hạng.

Những đặc điểm mà A Sơ gửi cho anh, tổng hợp lại, chỉ có một người... chú Hạng.

Thời gian càng lâu, Thủy An Lạc sẽ càng cảm nhận ra được, cho nên, Sở Ninh Dực chỉ có thể chọn cách tốc chiến tốc thắng, phải kết thúc chuyện này trước khi Thủy An Lạc nghĩ ra, để chú Hạng vĩnh viễn ở lại trong trí nhớ của cô.

A Sơ nói, đó là một người rất kỳ quái, giọng ông ta khản đặc, cao khoảng một mét bảy một mét tám, cho dù đeo mặt nạ nhưng từ thân hình cũng có thể nhìn ra ông ta đã lớn tuổi. Hơn nữa, trên người ông ta có mùi thuốc khử trùng, là mùi của bệnh viện.

Trên người có thể dính mùi thuốc khử trùng lâu dài, chỉ có một khả năng, ông ta đã ở bệnh viện rất lâu, mà người lớn tuổi, cơ bản đều đã về hưu.

Trong khi đó bên cạnh anh, người lớn tuổi, trên người có mùi thuốc khử trùng, hình như chỉ có chú Hạng. Bởi vì chỉ có ông ta luôn ở lại nhà xác bên ngoài bệnh viện, nơi đó là chỗ có mùi thuốc khử trùng đậm nhất.

Chú Hạng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, lại hợp tình hợp lý. Chú Hạng không chỉ một lần nói với anh mấy lời kỳ quái. Lúc đó anh chỉ nghĩ, ông đã lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện làm lý do bỏ qua.

Thủy An Lạc nói xong, thấy Sở Ninh Dực lại đang ngẩn ra, nhịn không được đạp anh một đạp, “Hôm nay anh làm sao thế, cứ ngẩn người mãi thôi, có phải dạo này anh thích cô nào rồi đúng không, mải nhớ người ta hả?”

“Nói linh tinh gì đấy?” Sở Ninh Dực vỗ lên gáy cô một cái.

“Vậy sao anh không trả lời em, anh không tới đảo Kim Cương nữa à?” Thủy An Lạc bất mãn nói, người đàn ông này nhất định là cố ý.

Sở Ninh Dực dắt cô về phòng ngủ, ấn cô ngồi xuống giường, “Muốn đi, có điều là dẫn người qua, chặn bọn chúng lại ở đó, hủy căn cứ.”

Thủy An Lạc càng thấy tò mò: “Sao đột nhiên anh lại quyết định ra tay nhanh như vậy? Nhỡ Z chạy mất thì làm sao? Anh lại không biết ông ta là ai, sau này khó mà bắt được đúng không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2215: Hẹn gặp (2)
Sở Ninh Dực nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thủy An Lạc, lại không biết nên nói gì.

Thủy An Lạc thấy anh lại đờ ra, không nhịn được vươn tay nhéo nhéo mặt anh, “Hôm nay anh bị làm sao thế hả?”

Sở Ninh Dực cầm lấy tay cô, đặt bên môi cắn một cái, “Nghĩ linh tinh gì thế, anh không sao.”

Thủy An Lạc hoài nghi nhìn anh một cái, sau đó vươn tay vạch áo anh ra, nhìn dấu răng trên ngực anh.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, lồng ngực hơi lành lạnh, cúi đầu nhìn Thủy An Lạc tỏ ra hài lòng, “Sao thế, không chờ nổi nữa à?”

Thủy An Lạc: “...”

Cô ném cho anh một cái trừng mắt, vô cùng xác định đây chính là anh Sở nhà cô, chỉ có anh mới có thể hơi một tí là tổ lái đi chuyện khác mà thôi.

Sở Ninh Dực thấp giọng cười thành tiếng, cài nút áo sơ mi lại, “Anh thấy chuyện này mà không được giải quyết thì em sẽ hành động điên rồ mất.”

“Không sai.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, “Anh không biết đâu, đêm nào em cũng phải vạch áo anh ra xem đấy.”

Sở Ninh Dực: “...”

“Vợ à, sau này những lúc có suy nghĩ như vậy, nhớ đánh thức anh dậy.” Sở Ninh Dực khẽ cười, anh sẽ rất vui vẻ phối hợp.

Thủy An Lạc chép miệng hai tiếng, “Anh nói xem, nếu em quay lại một Sở tổng thế này sau đó tung lên mạng, em chỉ cần ngồi không cũng có thể giàu to rồi đúng không.”

“Ừ, vậy thì toàn bộ phụ nữ ở thành phố A này sẽ coi em là kẻ địch.” Sở Ninh Dực không chút khách khí, thản nhiên nói.

Thủy An Lạc đã từ bỏ việc suy nghĩ vấn đề “Tại sao anh Sở lại không biết tự kỷ là cái gì” mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.

“Đấy là vì người ta chưa biết điểm tốt của em mà thôi.” Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực đi tới bên cạnh cửa sổ, chỉ chỉ bên ngoài, “Anh Sở, trời như thế này mà anh muốn đi xem tuyết à?”

Sao người này không thăng thiên đi nhỉ?

Sở Ninh Dực ngồi xuống bên giường, lật cánh tay chống xuống giường, “Tối nay sẽ có tuyết rơi.”

“Woa, bán tiên, ngài còn có thể tính được thời tiết?” Thủy An Lạc cười tít mắt nhào tới, ấn anh lên giường.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mà, vươn tay đặt lên hông cô: “Có một chương trình về thời tiết, gọi là Dự báo thời tiết.”

Thủy An Lạc “...”

Cô sửng sốt một lúc mới nhìn về phía Sở Ninh Dực, kỳ thực vấn đề này có thể coi như cô chưa hỏi không được sao?

“Thật ra em cảm thấy, thời gian này anh vội vàng quá, nhỡ đâu làm kinh động con cá lớn, chẳng khác nào thả nó vào biển rộng. Anh lại không biết bộ dạng người đó thế nào, sau này làm sao mà bắt đây?” Thủy An Lạc vẫn thấy lo lắng.

Sở Ninh Dực vươn tay vuốt mấy sợi tóc trên trán cô, đương nhiên là anh biết con cá kia có dộ dạng thế nào, chỉ là không thể để cho cô biết mà thôi.

“Có lẽ hắn cũng nghĩ vậy, anh làm thế, trái lại có thể sát phạt khiến hắn không kịp trở tay.” Sở Ninh Dực tỏ ra đương nhiên nói.

Thủy An Lạc hoài nghi nhìn anh, “Em nghi anh có chuyện gạt em.”

Thủy An Lạc nói rất nghiêm túc, Sở Ninh Dực chỉ nhìn cô, giống như đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, lại giống như đang dùng sự im lặng để nói với Thủy An Lạc, không nên hoài nghi anh.

“Một ngày hai mươi tư giờ anh đều ở cạnh em, đến cuộc họp em cũng kiểm tra, anh có thể lừa em cái gì?” Sở Ninh Dực cười nói, hôn lên môi cô một cái, “Anh thấy dạo này em rảnh quá nên thích suy nghĩ lung tung có đúng không?”

Thủy An Lạc vẫn tỏ ra hoài nghi, nhưng sắc mặt Sở Ninh Dực thoạt nhìn rất bình thường, khiến cô không dám tiếp tục hoài nghi anh nữa.

Sở Ninh Dực nhìn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô có khắc ba chữ “Em không tin” to đùng, tiếp tục đáp lại cô bằng vẻ mặt: Thích tin thì tin!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2216: Hẹn gặp (3)
Thủy An Lạc biết, cái miệng của Sở Ninh Dực kín hơn bất cứ kẻ nào, đúng thực là còn 502 hơn cả 502, cho nên Thủy An Lạc không hỏi nữa, đến lúc cô cần biết, tự nhiên sẽ biết.

Đến tối, Thủy An Lạc dỗ bọn trẻ đi ngủ, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đứng hút thuốc ngoài hành lang. Đây là thứ bọn họ đã cai mấy năm nay, giờ cũng rất ít khi hút.

An Phong Dương tựa bên cửa sổ, rít mạnh một hơi, sau đó mới nói: “Cậu chắc chứ? Chỉ thông qua miêu tả của A Sơ thôi à?”

“Không đến trăm phần trăm, nhưng tám mươi phần trăm thì có, giờ tôi cũng chỉ có thể nghĩ đến ông ta.” Sở Ninh Dực nói, kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay, nhìn những ánh đèn rực rỡ bên ngoài.

An Phong Dương hơi cúi đầu, búng điếu thuốc, ho khan một tiếng, lâu lắm rồi không hút thuốc, lúc này lại thấy không quen.

Sở Ninh Dực nhìn về phía anh, nói: “Cách làm này tuy mạo hiểm, nhưng cũng là một cách hay. Dù sao chúng ta cũng muốn thắng trong yên ổn, ông ta hẳn cũng muốn như vậy. Chúng ta đột nhiên ra tay, trái lại sẽ khiến ông ta không kịp trở tay.”

“Không phải tôi muốn nói đến chuyện này.” An Phong Dương nói, cũng quay người nhìn về phía ngoài, “Nếu người kia không phải chú Hạng, nếu chuyện này thất bại, hai cái nếu như này đều xảy ra, có thể chúng ta sẽ không thể vực dậy được nữa.” An Phong Dương nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực vứt điếu thuốc trong tay vào thùng rác bên cạnh, tiếp tục nhìn ra bên ngoài, “Nhưng càng kéo dài thời gian, cô ấy sẽ càng hoài nghi. Chú Hạng đối với cô ấy có một ý nghĩa đặc biệt. Ông ta là người thầy đầu tiên mà cô ấy học thành tài, hơn nữa cũng là người thầy đầu tiên dốc lòng dạy dỗ cô ấy, tình cảm của cô ấy đối với chú Hạng vẫn rất sâu đậm.”

An Phong Dương hơi cúi đầu, đã rõ ràng với cách làm của Sở Ninh Dực. Anh không muốn để Thủy An Lạc đau lòng. Dù sao nếu Thủy An Lạc biết được thì nhất định sẽ chịu một cú sốc lớn.

An Phong Dương vứt điếu thuốc trong tay xuống, sau đó dùng chân dụi tắt, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, “Vậy làm đi.”

Sở Ninh Dực nhìn về phía An Phong Dương, khóe miệng hơi nhướng lên, sau đó đập tay với người bạn của mình.

Chờ đến khi mùi thuốc lá trên người bay hết Sở Ninh Dực và An Phong Dương mới ai về nhà nấy. Lúc đi tới cửa, Sở Ninh Dực đột nhiên gọi anh lại, “Mấy ngày tới chịu khó ở bên cạnh Mân Hinh nhiều hơn, dạo này cô ấy cũng bị hoảng sợ không ít.”

An Phong Dương gật đầu, đó là việc đương nhiên, mấy ngày nay tâm trạng của vợ anh không được tốt, anh nhất định phải ở bên cạnh cô ấy chứ.

Lúc Sở Ninh Dực quay về, Thủy An Lạc đã tắm xong, đang lau tóc.

“Ai da, tâm sự với tình nhân bé nhỏ xong rồi đấy à?” Thủy An Lạc nói, nhìn người đàn ông vừa bước vào qua gương.

Sở Ninh Dực vò cái đầu ướt nhẹp của cô một cái, sau đó cầm lấy khăn bông giúp cô lau tóc, “Bàn với cậu ấy chuyện mấy ngày nữa xuất phát.”

“Gì cơ? Mấy ngày nữa?” Thủy An Lạc tiếp tục sửng sốt, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt khó tin, “Hôm trước không phải anh nói chờ chuyện Cố Minh Hạo chấm dứt rồi mới đi sao?”

Sở Ninh Dực thong thả lau tóc cho cô, thản nhiên nói: “Chuyện này giao cho em đi, Thủy Tâm Cơ cũng nên online rồi, logout lâu quá sẽ bị rỉ mất đấy.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh mới rỉ ấy.

Cả nhà anh đều bị rỉ hết!

Không đúng, không đúng, cả nhà anh ấy hình như cũng bao gồm cả cô nữa, cho nên không nên lôi cả nhà anh ra mắng thì hơn, chỉ nên mắng anh bị rỉ thôi.

“Anh tin em thật à, không sợ em làm hỏng chuyện, hại các anh sao?” Thủy An Lạc cười nhạt nói, dù sao chuyện này không ai nói rõ trước được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2217: Hẹn gặp (4)
Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên cổ cô, “Yên tâm, chỉ cần em để Thủy Tâm Cơ login, tuyệt đối sẽ không có sai sót gì. Anh nói rồi, cô ấy xuất hiện, cho dù là anh, e là cũng chỉ có thể gỡ hòa.”

Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, lại bị Sở Ninh Dực đập cho một cái.

“Lần cuối cùng, sau này những gì anh nói tuyệt đối sẽ không thay đổi.” Sở Ninh Dực biết cô định nói gì, nhưng lần này anh không thể phân thân được, cho nên chỉ có thể khiến Thủy Tâm Cơ xuất hiện, sau đó cô muốn não tàn thế nào cũng được, nhưng hiện giờ thì không được.

Thủy An Lạc cười khanh khách, nhìn Sở Ninh Dực bước vào phòng tắm, “Này, em hẹn bọn họ ba giờ chiều đến, chúng ta có nên tới đó trước không? Nếu muốn ở lại qua đêm thì để em nói với chị Mân Hinh một tiếng, chị ấy phải chăm sóc bọn trẻ.”

“Sáng mai chúng ta sẽ đi.” Sở Ninh Dực nói xong liền đóng cửa phòng tắm lại.

Thủy An Lạc thả chiếc khăn bông lên bàn, bước đến cạnh giường vén chăn lên, lật chăn lên liền thấy Bánh Bao Đậu đang ngủ rất ngon lành, chân gác lên gối đầu hướng xuống dưới.

Thủy An Lạc bế cô bé lên, đặt cô bé nằm ngay ngắn, “Bé ngoan của mẹ, sao con lại ngủ thành cái dạng này hả?”

Bánh Bao Đậu vẫn ngủ say li bì, mặc cho mẹ mình di chuyển cũng không hay biết.

Thủy An Lạc đặt cô bé nằm xong mới ngồi xuống giường, vươn tay cầm lấy di động, lướt weibo. Dạo này toàn là tin tức về những bộ phim mới, Vương Phi sắp lên sóng, bộ cổ trang này ra mắt vào dịp Tết Nguyên Đán, cũng chẳng còn mấy ngày nữa.

“Đúng rồi, em vừa nhớ ra, ngày kia có cuộc họp phụ huynh của Tiểu Bảo Bối, anh hứa với con là sẽ đi rồi đấy nhé.” Thủy An Lạc đột nhiên nói.

Sở Ninh Dực đang tắm liền dừng lại, anh gần như đã quên mất chuyện này, nếu là ngày kia thì chắc là kịp.

Thủy An Lạc không nghe thấy anh trả lời nhưng cô biết anh đã nghe được nên cũng không nói gì thêm mà tiếp tục lướt weibo.

Thủy An Lạc nghĩ, có người dạo này chắc tâm trạng tốt lắm, đến nội dung cập nhật trên weibo cũng có thể nhìn ra được.

Trên weibo của Phong Phong chỉ đăng poster tuyên truyền cho phim mà thôi. Triệu Uyển Uyển tuy cũng đăng, nhưng lại có thêm một câu: Cảm ơn.

Triệu Uyển Uyển muốn cảm ơn ân nhân, đáng tiếc là có người không muốn nhận ân tình này.

Tiểu Sư Niệm nói, bởi vì Triệu Uyển Uyển là dì ruột của cô bé, cho nên cả cô và ba đều nói chuyện giống nhau, đó chính là bọn họ không có quan hệ gì cả.

Kỳ thực, Thủy An Lạc có thể hiểu được Triệu Uyển Uyển. Dù sao, Sư Hạ Dương cũng là anh rể của cô ấy, tuy rằng chưa kết hôn nhưng cũng là ba của cháu mình, có lẽ cô ấy không vượt qua được cửa ải của chính bản thân mình, cho nên mới chọn cách buông tay.

Còn Sư Hạ Dương lại càng thấy có lỗi với Triệu Dương Dương, cho nên mới chọn cách không thừa nhận.

Tuy rằng chẳng có vấn đề gì, dù sao Triệu Dương Dương cũng đã mất rồi, nhưng hai người này đều không muốn tiến lên một bước thì chẳng ai giúp được họ cả.

Chỉ tiếc cho Tiểu Sư Niệm, hiếm hoi lắm mới tìm được một người để yêu quý, lại không thể làm mẹ mình được.

Sở Ninh Dực đi ra liền thấy Thủy An Lạc đang ôm di động ngẩn ngơ. Anh bước tới nhìn lướt qua di động của cô, “Đang xem gì thế?”

“Em đang nghĩ đến Sư Hạ Dương và Triệu Uyển Uyển, hai người bọn họ thực sự không còn gì nữa à?” Thủy An Lạc đặt di động xuống, nhìn Sở Ninh Dực.

“Chuyện tình cảm, như người uống nước, nóng lạnh tự biết, chẳng ai có quyền can thiệp vào.” Sở Ninh Dực nói, vén chăn lên giường, “Em đừng quan tâm lắm chuyện như vậy nữa.”

Thủy An Lạc nằm xuống, kéo chăn đến dưới cằm, “Em không muốn quan tâm, chẳng qua là cảm thấy hơi đáng tiếc thôi. Dù sao nếu Triệu Uyển Uyển làm mẹ của Tiểu Sư Niệm thì sẽ không có chuyện ngược đãi trẻ con, mẹ kế bây giờ cũng khó làm lắm.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2218: Hẹn gặp (5)
Sở Ninh Dực gối lên tay mình, không trả lời Thủy An Lạc. Từ trước đến giờ anh không can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, huống chi người kia còn là đồ đệ của mình.

“Chuyện về Triệu Dương Dương coi như đã xong hết rồi đúng không?” Thủy An Lạc đột nhiên hỏi.

Sở Ninh Dực nhìn cô, “Sao hôm nay em lại quan tâm đến chuyện của Sư Hạ Dương vậy?”

Thủy An Lạc chớp mắt, “Biết được chuyện này chẳng lẽ không phải nên hỏi kết quả hay sao?”

Cô nói rất đương nhiên, Sở Ninh Dực trái lại không còn gì để nói.

“Mà anh ấy, hôm nay em thấy anh mới kỳ lạ, không chỉ hay ngẩn người, ngay cả mấy câu hỏi của em anh cũng không chịu đựng được. Sở Ninh Dực, có phải anh chán em rồi đúng không?” Thủy An Lạc hung tợn nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực vươn tay day day trán mình, giữ lấy Bánh Bao Đậu đang vặn vẹo định xoay người lại, đắp kín chăn rồi mới nói: “Không đâu, đừng nghĩ linh tinh.”

Chẳng qua là vì chuyện của chú Hạng khiến tâm trạng anh không tốt mà thôi.

Không phải là vì thân phận của ông ta, mà là sợ cô bị tổn thương.

Dù sao, trên thế gian này, ngoại trừ Thủy An Lạc ra cũng chẳng có mấy người có thể ảnh hưởng đến anh, cũng chẳng có ai đáng để anh quan tâm cả.

Thủy An Lạc nhìn anh chăm chú, xác định không nhìn ra được gì mới nằm xuống ngủ.

“Không nói thì thôi, sau này anh có muốn nói em cũng không nghe đâu.” Thủy An Lạc trùm chăn lên đầu nói.

“Chốc nữa lại nghẹn phát bệnh giờ đấy.” Sở Ninh Dực nói, tắt đèn rồi kéo cô ra khỏi chăn, “Sao em còn khiến người ta lo lắng hơn cả con gái em thế?”

Thủy An Lạc hừ một tiếng, không thèm để ý tới anh.

Một tay Sở Ninh Dực đỡ lấy đầu mình, nhìn con gái nằm ở giữa, cô nằm bên cạnh, vươn tay xoa xoa mặt cô, lại xoa xoa gương mặt xinh xắn của con gái. Đây là hai người mà anh muốn che chở cả đời.

Nửa đêm, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, Thủy An Lạc từ từ tỉnh lại, ôm Bánh Bao Đậu vào toilet một chuyến, lúc về liền nhìn thấy tuyết đã phủ lên song cửa sáng lòa.

Hiếm khi dự báo thời tiết cũng chuẩn xác, trên thế giới này có chuyện gì không thể xảy ra được đây?

Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Đậu nằm xuống. Sở Ninh Dực ôm cô bé vào trong lòng, lại không hề tỉnh lại.

Thủy An Lạc nghĩ, đúng là con gái chính là tình nhân kiếp trước của ba, trước kia anh vẫn luôn ôm cô, giờ vươn tay là muốn ôm con gái.

Cô nằm xuống, lần này không ngủ tiếp nữa, có chút lo lắng, nghĩ đến chuyện sắp phải gặp hai người kia. Sở Ninh Dực nói giao chuyện này cho cô, không phải chỉ đơn thuần nói vậy.

Hai người này, kẻ nào cũng khó đối phó.

Cho nên chỉ có thể khiến hai kẻ đó tự đối phó nhau.

“Đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi.” Sở Ninh Dực không mở mắt, lại vươn tay cầm lấy bàn tay đặt bên ngoài của cô. “Đến lúc đó tự khắc sẽ biết phải làm gì.”

Thủy An Lạc nghiêng người, nhìn hai ba con. Bánh Bao Đậu rúc vào trong lòng Sở Ninh Dực, hoàn toàn không thấy người đâu, giống như biến mất vậy. Con bé thực sự quá nhỏ.

“Em không ngủ được.” Thủy An Lạc buồn bực nói.

Sở Ninh Dực từ từ mở mắt, để lộ ra một đôi mắt đẹp, anh hé môi nói: “Sao hả, lại muốn cởi đồ của anh à?”

Thủy An Lạc nằm thẳng người, không còn lời nào hỏi trời xanh, mấy năm nay hình như chồng cô đã biến thành người khác rồi. Đây còn là anh Sở kiêu ngạo năm đó sao?

“Em vẫn nên ngủ đi thì hơn.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục nhắm mắt lại.

Sở Ninh Dực khẽ bật cười một tiếng, vươn tay vỗ về thân thể cô giống như dỗ dành Bánh Bao Đậu đi vào giấc ngủ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2219: Hẹn gặp (6)
Khi Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đến khách sạn đã là mười một giờ trưa.

Thủy An Lạc đặt ba gian phòng, cô và Sở Ninh Dực vẫn ở căn phòng lần trước, chỉ có điều đặt cho Cố Minh Hạo và Janis hai căn phòng ở phía đối diện.

Hai người về phòng trước, sau đó Thủy An Lạc tìm được quyển hướng dẫn du lịch của khách sạn, nằm lì trên giường vừa chỉ vừa nói: “Cách đây không xa có một đài ngắm cảnh, buổi chiều chúng ta có thể qua bên đó xem, hình như có cả một cái đình nhỏ để ngồi thưởng thức.”

Sở Ninh Dực đáp lại một tiếng, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn khung cảnh bên dưới, sau đó mới quay lại bên giường, ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc.

“Sau đó bữa tối có thể dùng ở đại sảnh của khách sạn, lúc đến nơi em có nhìn thoáng qua, trông cũng không tệ lắm.” Thủy An Lạc tiếp tục nói.

Sở Ninh Dực nhìn quyển hướng dẫn du lịch trong tay cô, “Em quyết định đi.”

“Vậy lúc về em có được thưởng một pho tượng vàng nhỏ không?” Thủy An Lạc ngẩng đầu, mặt dày mở miệng.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, “Anh sẽ đúc cho em một pho tượng vàng to bằng người em luôn.”

Thủy An Lạc cười khanh khách. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền cầm lên, cô nhìn màn hình hiển thị lại nhìn Sở Ninh Dực nói: “Điện thoại của Cố Minh Hạo, không phải là không tới đấy chứ?”

“Cứ nghe đi đã.” Sở Ninh Dực hất hất cằm, bảo cô nghe điện thoại.

Thủy An Lạc ngồi xuống, cởi giày ngồi xếp bằng trên giường, “Cố Minh Hạo, có chuyện gì thế?”

“Khách sạn lưng chừng núi đó ở đâu vậy, tôi đang ở dưới chân núi rồi.” Cố Minh Hạo cất tiếng hỏi.

“Anh đến sớm thế à?” Thủy An Lạc kinh ngạc, không phải cô đã hẹn hắn ba giờ chiều sao?

Bên kia cũng sửng sốt, “Sao thế, cậu cũng đến rồi à?”

“Đúng vậy, tôi mời khách mà, đương nhiên phải đến sớm để sắp xếp chỗ ở chứ.” Thủy An Lạc trả lời một cách đương nhiên.

Bên kia ồ một tiếng, coi như đã hiểu.

“Đường lên núi chỉ có một con đường thôi, anh lái xe lên là được, đi khoảng chừng hai mươi phút là thấy.” Thủy An Lạc nói, “Nhưng thấy bãi đỗ xe thì dừng lại nhé, còn phải đi bộ khoảng nửa tiếng mới đến nơi.”

“Được, tôi biết rồi.” Cố Minh Hạo nói xong liền cúp máy, có thể thấy là anh ta đang khởi động xe lên núi.

Thủy An Lạc cúp máy, chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Sao hắn lại tới sớm thế nhỉ? Em còn tưởng hai người bọn họ có thể đụng phải nhau trên đường cơ, như vậy cũng có thể khởi động một chút.”

“Gì hả, đánh nhau còn phải khởi động à?” Sở Ninh Dực bị lời giải thích này của cô chọc cười, chưa nghe thấy đánh nhau còn phải khởi động bao giờ.

“Đương nhiên phải khởi động chứ, nhỡ đâu đánh nhau luôn làm em bị thương thì sao?” Thủy An Lạc trừng mắt, nói càng với vẻ đương nhiên.

Sở Ninh Dực: “...”

Được rồi, cô lại thắng.

Thủy An Lạc gãi gãi đầu, xuống giường đi vào phòng tắm, vẫn còn đang cằn nhắn Cố Minh Hạo đến quá sớm, vậy cô sẽ phải diễn một vở kịch khác sớm hơn à. Dù sao cũng phải ăn cơm trưa với Cố Minh Hạo, cô lại không tính bữa cơm trưa vào.

Sở Ninh Dực ngồi trên giường, thấy Thủy An Lạc lẩm bẩm đi vào, lại lẩm bẩm đi ra, dáng vẻ này đúng là không thể đáng yêu hơn được nữa.

Thủy An Lạc đi ra ngoài liền cầm lấy điện thoại, nhìn Sở Ninh Dực: “Giờ em rất muốn gọi điện cho Janis, bảo anh ta đến đây ngay lập tức.”

Sở Ninh Dực đồng cảm xoa xoa đầu cô: “Anh nghĩ lúc này em nên nghĩ xem, Cố Minh Hạo nhìn thấy anh sẽ có vẻ mặt như thế nào?”

Thủy An Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, “Khiếp sợ? Đương nhiên? Quả đúng như vậy?” Thủy An Lạc nghĩ, ba kiểu này đều có khả năng.
 
Top