Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2220: Hẹn gặp (7)
Sở Ninh Dực không trả lời, Thủy An Lạc cũng không cần anh đáp lại. Đây là suy đoán của cô, hơn nữa chỉ một lát nữa sẽ có đáp án, cô cũng không việc gì phải vội.

Sở Ninh Dực đứng dậy, kéo Thủy An Lạc lên, “Đi thôi, xuống nhà hàng chờ.”

Thủy An Lạc cầm lấy áo khoác của mình, tiện thể cầm cho cả Sở Ninh Dực rồi đi ra ngoài.

Nhà hàng ở tầng hai, bên trong cũng có hệ thống sưởi, so với tiết trời giá rét bên ngoài thì trong này ấm áp như mùa xuân vậy.

Ngay giữa nhà hàng có một hòn non bộ khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên đầy sức sống.

Người đến ngắm tuyết cũng không nhiều lắm, dù sao giữa đông thế này mọi người vẫn thích ở trong phòng hơn, cho nên lúc này tuy đã đến bữa trưa nhưng bên trong nhà hàng cũng không có mấy người.

Thủy An Lạc gọi hai ly nước ấm, sau đó từ từ xem thực đơn. Bọn họ phải chờ Cố Minh Hạo mới có thể gọi món.

Nhân viên phục vụ khi bưng trà nước lên không kìm được nhìn Sở Ninh Dực nhiều hơn một chút. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len là đồ đôi với Thủy An Lạc, chiếc áo màu trắng duy nhất là Sở Ninh Dực có thể chấp nhận, bên dưới là quần tây màu đen. Cách ăn mặc như vậy khiến cho anh càng thêm chín chắn đầy hấp dẫn, đồng thời bớt đi vài phần lạnh lùng gai góc.

Thủy An Lạc tựa vào ghế ngồi, bình tĩnh nhìn nhân viên phục vụ.

Vợ người ta còn đang ở đây, có trắng trợn quá không hả.

Sở Ninh Dực không buồn liếc mắt, đẩy ly nước phục vụ vừa đưa tới đến bên cạnh Thủy An Lạc, “Trời lạnh lắm, uống nhiều nước ấm vào.” Anh dịu dàng nói, làm trái tim nhỏ bé của các cô gái vỡ vụn.

“Ông xã, nước nóng quá.” Thủy An Lạc nũng nịu nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Sắc mặt người phục vụ thoáng đỏ lên vì lúng túng.

“Phiền cô đổi cho tôi một ly nước ấm khác.” Sở Ninh Dực cuối cùng cũng ngẩng đầu, có điều gương mặt dịu dàng đã biến thành khuôn mặt núi băng vạn năm trong nháy mắt.

Người phục vụ kia run bắn lên, lập tức xin lỗi chạy đi.

Thủy An Lạc rút đi vẻ nũng nịu trên mặt, xì một tiếng, “Đi máy bay thì tiếp viên đến săn sóc, ăn một bữa cơm đến phục vụ cũng không đi nổi đường nữa, anh nói xem, anh bảnh chọe như thế để làm gì?”

Sở Ninh Dực bình tĩnh uống nước, cho cô một lời giải thích hùng hồn: “Để cho em ba đứa nhóc bảnh chọe.”

Thủy An Lạc.“....”

Đáp án này rất hùng hồn, không thể bắt lỗi!

Ngẫm lại ba đứa nhóc kia, đúng là đứa nào cũng xinh xắn. Đáng tiếc chẳng đứa nào giống cô, nếu không phải cô tận mắt thấy mình sinh, chắc cô cũng hoài nghi mấy đứa nhỏ không phải con mình.

Sở Ninh Dực nói xong, đặt ly nước xuống nhìn nhân viên phục vụ tiếp tục bưng một ly nước tới, sau đó nhìn Sở Ninh Dực lưu luyến bước đi.

“Aiz, cô bé kia bây giờ nhất định đang nghĩ, đàn ông tốt bây giờ đều bị ném cho heo gặm.” Thủy An Lạc chống cằm, lặng lẽ thở dài.

Sở Ninh Dực nhìn người đối diện, thấp giọng cười, “Vậy chắc em là con heo ngốc nhất rồi, còn muốn cải trắng như anh đây chạy đến tận lỗ mũi mình mới biết đường gặm.”

“Anh có phải đàn ông không hả, là đàn ông thì lúc này phải nói, ai bảo em là heo, rõ ràng là anh gặm em chứ.” Thủy An Lạc nghiêm trang dạy dỗ anh.

Sở Ninh Dực bình tĩnh nhìn cô, lại bình tĩnh nhìn mình một cái, sau đó ánh mắt nhìn Thủy An Lạc lại nhắn nhủ một lời: Xem dáng người ai giống heo hơn.

Thủy An Lạc nổi giận, là kẻ nào đã vỗ béo cô, thì ra là để chờ lúc này sỉ nhục cô hả?

Lúc cô đang định bật lại anh tiếp thì di động lại vang lên, Thủy An Lạc cầm lấy bấm nghe, “Cố Minh Hạo, anh đến chưa? Tới rồi thì đi thẳng lên tầng hai đi, bọn tôi đang ở trong nhà hàng.” Thủy An Lạc nói xong liền cúp máy nhìn Sở Ninh Dực: “Nhớ tượng vàng của em đấy, khai mạc rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2221: Hẹn gặp (8)
Sở Ninh Dực khẽ cười, anh đứng dậy đi tới bên Thủy An Lạc ngồi xuống, sao anh có thể để gã đàn ông khác ngồi cạnh vợ anh được chứ?

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông ngồi xuống cạnh mình, cười tủm tỉm, “Cải trắng, ai cho anh qua đây hả?”

“Anh không qua đây thì em có chạy nổi qua đó để gặm anh không?” Sở Ninh Dực nói không sai sót lấy một ly.

Vì câu này mà Thủy An Lạc bại hoàn toàn.

Lúc Cố Minh Hạo tới, hai người đang ngồi ôm nhau nói cười. Không biết Sở Ninh Dực nói gì mà Thủy An Lạc cười đến mức ngã thẳng vào lòng anh.

Cảnh tượng này khiến người ta thật đỏ mắt.

Cố Minh Hạo bình ổn lại tâm trạng của mình rồi sải bước đi tới.

Thủy An Lạc thấy Cố Minh Hạo đến mới ngồi thẳng người dậy.

Cố Minh Hạo ngồi xuống đối diện với hai người, không nhịn được lắc đầu hỏi: “Sao hôm nay lại chọn chỗ này?”

Thủy An Lạc đẩy cốc nước còn lại qua cho Cố Minh Hạo rồi mới nói: “Lần trước tôi với Ninh Dực tới đây cảm thấy phong cảnh khá được. Đợt rồi tuyết rơi lại muốn mời anh đến đây. Lần trước thì chân của Ninh Dực không tiện, giờ thì tốt rồi.”

Thủy An Lạc nói rất nhẹ nhàng, giữa hai hàng lông mày còn xen lẫn cả ý cười.

Cố Minh Hạo hơi khựng lại, không nhịn được lại cúi đầu nhìn xuống chân Sở Ninh Dực, “Hai chân của Sở tổng khỏi rồi?”

Thủy An Lạc chú ý tới biểu cảm của hắn, nhưng có vẻ như Cố Minh Hạo cũng không có phản ứng gì quá, nên cô chẳng thấy thú vị nữa.

Sở Ninh Dực duỗi duỗi chân mình, nói: “Tuy không được như trước kia nữa nhưng đi lại bình thường thì cũng không có trở ngại gì.”

“Thật sự mừng cho Sở tổng quá, chúc mừng anh, không uổng công thời gian vừa rồi cô nhóc này đã chăm sóc cho anh.” Cố Minh Hạo mỉm cười nói, lại nâng ly lên xem như tỏ ý chúc mừng.

Thủy An Lạc nhìn ý cười không đạt của hắn, liền biết hắn nói câu này cũng chỉ là trái lòng thôi.

Sở Ninh Dực gọi phục vụ để gọi món, lần này phục vụ cũng kinh ngạc, sao lại có thêm một anh đẹp trai nữa đến rồi, cô gái này tốt số quá rồi đấy?

Sở Ninh Dực ra hiệu cho phục vụ đưa thực đơn cho Cố Minh Hạo, “Đến thì là khách rồi, hôm nay xem như tôi với Lạc Lạc làm chủ tận tình tiếp đãi, anh Cố muốn ăn gì thì cứ gọi nhé.” Sở Ninh Dực vạch rõ ranh giới anh với Thủy An Lạc là người nhà còn thân mật hơn cái quan hệ cô nhóc kia của hắn.

Dù sao thì, anh với Thủy An Lạc là chủ, còn Cố Minh Hạo cũng chỉ là khách mà thôi.

Sao Cố Minh Hạo có thể không hiểu ý của Sở Ninh Dực được, nhưng hắn vẫn làm như không hiểu mà bắt đầu chọn món.

Thủy An Lạc nhìn đồng hồ, đã mười hai rưỡi rồi, chắc Janis cũng đã xuất phát rồi.

Sở Ninh Dực vừa uống vừa đợi Cố Minh Hạo gọi món.

Thủy An Lạc ngồi nghịch điện thoại, lại nhìn Cố Minh Hạo rồi nói: “Lát tôi còn mời một người bạn nữa tới, chắc anh sẽ không để bụng chứ?”

“Không đâu, không phải tối qua cậu đã nói rồi sao? Thêm một người bạn nữa cũng vui mà.” Cố Minh Hạo cười, lại gọi thêm vài món mà Thủy An Lạc thích ăn.

Thủy An Lạc gật đầu, mong là lát nữa anh cũng có thể nói như vậy, thêm bạn lúc nào mà chẳng vui.

Cố Minh Hạo gọi xong liền trả thực đơn lại cho phục vụ, sau đó lại nâng ly lên, “Nghe nói ở đây còn có suối nước nóng, cũng là một nơi khá được đấy nhỉ?”

Thủy An Lạc gật đầu, nói cho hắn biết những cái tốt của khách sạn này, và một vài cảnh đẹp bên ngoài, chờ lát người bạn còn lại tới là có thể cùng đi xem.

Món ăn nhanh chóng được đưa lên, Thủy An Lạc ngẩn ra, sắc mặt của Sở Ninh Dực cũng không tốt nữa. Phải biết, những món này hầu hết đều là những món mà Thủy An Lạc thích ăn nhất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2222: Hẹn gặp (9)
Thủy An Lạc bối rối nhìn ông xã nhà mình, thật sự chỉ muốn nói chuyện này không liên quan gì tới cô hết.

Cố Minh Hạo thấy hai người thoáng thay đổi sắc mặt, biết rồi còn cố tình hỏi: “Sao thế? Món ăn không hợp khẩu vị hai người à?”

Sở Ninh Dực nhếch miệng cười lịch sự, “Không có.”

Thủy An Lạc cũng gật đầu, lẳng lặng cầm đũa lên.

Bữa cơm này đáng ra vốn là Thủy An Lạc làm chủ, nhưng vì thiếu mất một người nên cô không dẫn dắt nổi, thế nên trong cuộc chiến giữa những người đàn ông này thì Sở Ninh Dực lại là người dẫn dắt.

Trên bàn, Thủy An Lạc phụ trách ăn, Sở Ninh Dực và Cố Minh Hạo phụ trách nói chuyện.

Thủy An Lạc nhìn hai người đàn ông đang tỏ ra đạo mạo này chỉ có thể thầm khinh bỉ.

“Giờ chân của Sở tổng khỏi rồi, sau này có làm gì cũng tiện hơn nhiều nhỉ.” Cố Minh Hạo cố tình khỏi một cách đầy thâm ý.

Sở Ninh Dực gắp thức ăn cho Thủy An Lạc, lúc đặt đũa xuống cũng hơi khựng lại, sau đó liền tiếp lời: “Phải, lúc trước có làm gì Lạc Lạc cũng phải giúp tôi, giờ đứng dậy được rồi nên để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.” Sở Ninh Dực càng nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn.

Thủy An Lạc ngẩng đầu cười ngốc nghếch để giữ thể diện cho Sở Ninh Dực.

Cố Minh Hạo khẽ cúi đầu, che đi ánh mắt dị thường của mình, lại nói: “Phải đấy, dù sao thì cô nhóc này cũng chỉ là một cô gái, có rất nhiều chuyện không thể tự làm được, vẫn phải để Sở tổng làm thì hơn.”

Ngọn lửa chiến tranh không khói súng bùng lên rồi.

Thủy An Lạc từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu ăn cơn. Cô hiểu những chuyện mà Cố Minh Hạo nói là chuyện gì.

Sở Ninh Dực cũng chẳng vội. Anh vẫn gắp thức ăn cho Thủy An Lạc rồi lại đưa nước cho cô, “Đừng ăn nhiều đồ cay quá, uống chút nước đi.”

Cố Minh Hạo thấy Sở Ninh Dực dịu dàng như vậy thì bàn tay đang cầm đũa lại siết chặt hơn.

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Cố Minh Hạo, “Thật ngại quá, cô gái này ở nhà ăn cơm cũng chẳng ngoan chút nào, lúc nào cũng phải để ý đến, có nhiều khi còn không nghe lời bằng con gái tôi nữa kìa.”

Tuy nghe Sở Ninh Dực nói thì có vẻ như oán trách nhưng ai cũng có thể nghe ra là anh đang khoe khoang về gia đình hạnh phúc của mình.

Dù sao thì cũng chỉ có anh mới có tư cách chăm lo cho Thủy An Lạc như vậy thôi mà.

Ánh mắt của Cố Minh Hạo lại càng trở nên thâm trầm hơn, nhưng hắn vẫn cười rất tao nhã, “Hồi còn nhỏ lúc cùng ăn cơm cô ấy cũng có cái tật này.”

Thủy An Lạc giật mình, chuyện này cũng lâu rồi mà, lúc đó cô còn nhỏ nên Sở Ninh Dực cũng không có mặt trong cuộc đời cô khi ấy.

Nhưng Sở Ninh Dực lại không hề tức giận, ngược lại lại xoa đầu cô, nói với vẻ tiếc nuối, “Hồi đó nếu tôi ở bên cạnh cô ấy, chắc cô ấy đã có thể cao hơn một chút rồi. Ai bảo em không ăn uống tử tế cơ.”

Thủy An Lạc ngẩn ra, lại lẳng lặng tặng Sở tổng một like.

Rõ ràng Cố Minh Hạo đang có ý muốn nói hồi còn nhỏ người ở bên cùng ăn cơm với cô là hắn, nhưng tới miệng Sở Ninh Dực lại thành chẳng trách không cao được, hóa ra là vì hồi nhỏ không ăn cơm đàng hoàng, anh ở bên tại sao không để cô ấy ăn no, không cao được thế này?

Không thể không nói, chỉ một câu của Sở tổng cũng đủ giết Cố Minh Hạo trong một tích tắc.

Tuy nhiên câu này cũng đả kích tới Thủy An Lạc, cô cũng đâu có lùn quá đâu chứ?

Cố Minh Hạo khẽ cúi đầu, lại giấu đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt, sau khi ngẩng lên thì vẫn là dáng vẻ hòa nhã như trước.

“Giờ thấy Sở tổng chăm sóc cô nhóc này tốt thế này tôi cũng thấy yên tâm rồi.” Cố Minh Hạo nói.

“Anh Cố không cần phải lo lắng thế đâu, dù sao thì tôi cũng đón cô ấy từ tay ba vợ về, ba mẹ vợ yên tâm là được rồi.” Sở Nihh Dực lại đánh bật cái câu thấy sang bắt quàng làm họ này trả lại hắn.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn trận chiến hoàn toàn không thấy khói lửa giữa hai người họ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2223: Hẹn gặp (10)
Thật ra, lúc này với Thủy An Lạc, dù Cố Minh Hạo có nói gì thì cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi, dù gì thì những vấn đề này Sở Ninh Dực chẳng cần nghĩ cũng có thể bật lại được hắn.

Từ đầu tới cuối Cố Minh Hạo vẫn giữ được nụ cười trên môi. Bữa cơm này cũng không biết ai ăn no ai ăn không no nữa, nhưng Thủy An Lạc thì no chắc rồi. Vì Sở Ninh Dực gắp cho cô rất nhiều thức ăn, cô chẳng có quyền lên tiếng nên đành cứ ăn ăn ăn mãi thôi.

Ăn trưa xong cũng chỉ vừa qua một giờ, chắc cũng phải một lát nữa Janis mới tới.

“Lạc Lạc có thói quen nghỉ trưa, chúng tôi về phòng trước. Phòng của anh Cố là phòng 3309, anh Cố có thể qua bàn lễ tân lấy chìa khóa.” Sở Ninh Dực nói xong liền đỡ Thủy An Lạc đứng dậy.

“Bên trong có bồn tắm nước nóng, anh có thể thư giãn một chút, dạo này tôi thấy anh lúc nào cũng bận bịu cả.” Thủy An Lạc cười nói.

Cố Minh Hạo gật đầu, “Được, đã tới rồi sao có thể không thử đi tắm suối nước nóng được chứ?”

Sở Ninh Dực gật đầu xem như lời tạm biệt rồi liền đưa Thủy An Lạc lên phòng trên lầu nghỉ trưa.

Cố Minh Hạo thay đổi sắc mặt, nhìn đống cơm thừa canh cặn trên bàn, mặt mày còn khó chịu hơn cả thời tiết bên ngoài.

Không ngờ trước mặt Sở Ninh Dực, hắn lại không thể phản kháng lại như vậy.

Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc trở về phòng. Vừa vào cửa, Thủy An Lạc đã vờ tung hoa trước mặt ông xã nhà mình. “Tung hoa, tung hoa, Sở tổng chờ đó để em đi lấy tượng vàng cho.”

Sở Ninh Dực đen mặt nhìn cô gái chạy khỏi mình, sao cô ấy lại lắm trò vậy chứ?

Thủy An Lạc tìm nửa ngày cũng chẳng thấy đâu, cuối cùng liền vo khăn giấy trên bàn thành hai quả bóng, lại dùng một tờ giấy bọc bên ngoài, ở giữa xé nhỏ ra, còn cầm bút vẽ mắt với mũi, cuối cùng viết lên đó mấy chữ “tượng vàng”, làm xong cô liền chạy tới chỗ Sở Ninh Dực, “Tằng tắng tăng, tiếp theo đây chúng tôi xin mời anh Sở lên nhận giải Oscar.”

Sở Ninh Dực: “...”

Cô gái này ở đâu đến vậy? Dắt ra ngoài ném đi nhé!

Thủy An Lạc chớp mắt: “Nhận đi này.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cái tượng giấy xấu y như vợ mình, nghĩ rồi vẫn nhận lấy, thôi thì anh vẫn hùa vào với vợ ngốc nhà anh vậy.

“Giờ xin mời anh Sở phát biểu đôi lời khi được nhận giải thưởng này.”

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt sâu thẳm, đây chính là điểm mạnh của việc nhà có vợ ngốc là không bao giờ thấy buồn chán đó hả.

Thủy An Lạc chớp mắt chờ anh phát biểu cảm tưởng.

Sở Ninh Dực quay luôn người mở cửa gọi, “Bảo vệ, đưa cô gái này về viện tâm thần hộ cái đi.”

“Ha ha ha ha ha ha” Thủy An Lạc ôm lấy Sở Ninh Dực không cho anh quẳng mình ra ngoài, cuối cùng bám luôn lên người, ôm chặt lấy cổ anh, “Anh mà ném em ra ngoài thì em sẽ đưa anh theo cùng đấy.”

Sở Ninh Dực đóng cửa lại, ôm vợ mình đi vào, nhưng lúc đóng cửa lại thấy người nào đó đang lên lầu, tâm trạng anh lại càng tốt hơn.

Sau khi Sở Ninh Dực đóng cửa liền cắn một cái lên môi Thủy An Lạc, “Ngủ một lát đi, chiều là tới lượt em lên sân khấu rồi đấy, cái tượng vàng này anh giữ lại cho em.”

Thủy An Lạc dè bỉu nhìn cái tượng vàng giả anh cầm, nhất thời không hài lòng, “Anh nói sẽ cho em tượng vàng thật cơ mà, không được nuốt lời.”

Sở Ninh Dực bế cô đến bên giường, còn chưa đặt người xuống, điện thoại trong túi áo Thủy An Lạc đã vang lên. Thủy An Lạc liền móc điện thoại ra, tay còn lại vẫn ôm lấy cổ Sở Ninh Dực, ngăn không cho anh bất ngờ ném mình xuống.

“Điện thoại của Janis.” Thủy An Lạc nói xong liền bắt máy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2224: Cảnh tuyết lưng chừng núi (1)
Thủy An Lạc nhận cuộc gọi, đúng là Janis thật, nhưng hắn gọi tới để hỏi đường vì tài xế của hắn hình như không biết đường tới đây.

Thủy An Lạc bảo người tài xế kia nghe máy, sau khi nói rõ đường với người đó xong mới dập máy.

Cô nhìn Sở Ninh Dực, “Anh nói xem hắn có ý đồ gì nhỉ, nếu anh mà bị người khác đối xử như thế thì đã từ chối từ lâu rồi, mời người ta tới đây còn không đi đón người ta.”

Sở Ninh Dực cau mày, cúi nhìn đồng hồ, “Điều này chứng tỏ em có sức hút lớn, em muốn anh nói như thế đúng không?”

Giọng của Sở Ninh Dực lạnh băng.

Thủy An Lạc bất giác run lên, lại nhảy lên giường, “Ai ya ây, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây, em có thói quen phải ngủ trưa.” Nói rồi cô liền lấy chăm chùm kín người mình lại.

Sở Ninh Dực phụt cười, đi tới ngồi xuống cạnh mép giường. Thủy An Lạc thấy vậy liền cười tủm tỉm bò vào lòng anh, ôm hông anh nhắm mắt lại.

Sở Ninh Dực dựa vào đầu giường, khẽ vỗ về cô.

Thủy An Lạc ôm lấy hông anh, khịt khịt mũi nói: “Sáng sớm mai mình phải về rồi, cuộc họp phụ huynh của Tiểu Bảo Bối là vào chín giờ sáng, đến muộn thằng bé sẽ giận đấy.”

Sở Ninh Dực ừ một tiếng, anh đã hứa với con trai rồi thì tất nhiên là anh sẽ làm được.

“Năm sau đưa hai cái bánh bao kia đi nhà trẻ là em nhàn rồi.” Năm sau, Bao Rau với Bao Đậu nhà cô được ba tuổi là có thể đi học được rồi.

Thủy An Lạc gật gật, lại đảo mắt, hai bánh bao nhà cô sắp đi học rồi, đến giờ cô vẫn có thể nhớ được cảnh ngày hai đứa ra đời.

“Thời gian đáng sợ thật, khiến em có cảm giác em sắp già mất rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.

Sở Ninh Dực nhéo nhéo gương mặt lòng trắng trứng của cô, “Nói cái gì đấy hả?” Anh còn chưa nhận mình già thì thôi.

Thủy An Lạc cười khanh khách, “Anh già hơn em, ông chú.” Nói xong cô liền lăn sang một bên, tiếc là đã bị Sở Ninh Dực tóm được cổ áo, đè luôn người xuống.

“Em gọi anh là gì?” Sở Ninh Dực nói với giọng điệu nguy hiểm.

Thủy An Lạc chớp mắt, bịt miệng mình lại không cho anh hôn được, “Ông xã, ông xã, em gọi anh là ông xã.” Cô nịnh nọt nói.

Sở Ninh Dực chọc chọc vào đầu cô, cười mắng một tiếng, rồi lại hôn lên trán cô, ôm cô nằm xuống.

“Nghĩ lại thì mấy năm qua, thành tựu lớn nhất của anh chắc là có được ba đứa nhóc kia.” Sở Ninh Dực thành thật nói.

“Không đúng, thành tựu lớn nhất của anh không phải là em sao?” Thủy An Lạc hung hăng chất vấn.

Sở Ninh Dực nhìn cô, tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói: “Em là anh, thành tựu của anh chính là thành tựu của em, có ai nói mình là thành tự của chính mình bao giờ không.”

Sở Ninh Dực nói xong, Thủy An Lạc liền ngây ngẩn cả người.

Sở tổng à, anh có thể luôn tỏ ra nghiêm túc khi nói những lời đường mật như vậy được không, ai yo, nói đến mức mặt cô đều đỏ hết cả lên rồi.

Sở Ninh Dực nhìn cô gái dưới thân mặt đang đỏ rần lên, khóe miệng khẽ nhếch, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Sở Ninh Dực rất ít khi nói ra những lời ngọt ngào kiểu như vậy, nhưng thỉnh thoảng buông một câu, cũng có thể khiến Thủy An Lạc chìm đắm trong ngọt ngào rất lâu rất lâu.

Thủy An Lạc nghĩ rồi lại cầm lấy điện thoại bật wechat lên, gõ cạch cạch cạch một hồi sau đó liền đăng trạng thái lên tường.

Sở Ninh Dực nhướng mày, cô nhóc này làm cái gì vậy?

“Show ân ái đó, anh hiểu cái gì chứ?” Thủy An Lạc hầm hừ phải gọi là đắc ý vô cùng.

Sở Ninh Dực với lấy điện thoại mở wechat ra xem, thấy Thủy An Lạc vừa đăng một dòng trạng thái cùng với một tấm ảnh ba đứa nhỏ nhà anh. Ảnh là Thủy An Lạc đang khoe con, còn nội dung thì đang show ân ái cùng với Sở Ninh Dực.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2225: Cảnh tuyết lưng chừng núi (2)
Nội dung cụ thể như sau:

[Anh Sở nói: Nghĩ lại thì mấy năm qua, thành tựu lớn nhất của anh chắc là có được ba đứa nhóc kia.

Người nào đó không phục: Không đúng, thành tựu lớn nhất của anh không phải là em sao?

Anh Sở nói: Em là anh, thành tựu của anh chính là thành tựu của em, có ai nói mình là thành tự của chính mình bao giờ không.]

Tốt lắm, rất nguyên chất.

Cái thức ăn cho chó này, Thủy An Lạc thắng rồi.

Người đầu tiên bình luận cho cô là Phong Phong, bên dưới chỉ có ba cái emo khinh bỉ.

Thủy An Lạc đắc ý trả lời: Có giỏi thì anh cũng show đi.

Người thứ hai bình luận là An Phong Dương: Quả show ân ái này anh cho điểm tuyệt đối, nhưng em khoe con rể anh đã được con gái anh thông qua chưa hả?

Ơ...

Thủy An Lạc rụt cổ lại, quay lại nhìn Sở Ninh Dực hỏi: “Đó không phải là con trai em à?”

Sở Ninh Dực trầm mặc.

Thủy An Lạc hung hăng nói: “Em biết ngay mà, anh lúc nào cũng chỉ biết bao che cho người tình bé nhỏ của anh thôi.”

Thủy An Lạc lại quay ra gõ chữ cạch cạch cạch: Anh Xinh Trai à, đối xử với em tốt chút đi, em là nhân vật chính trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của con gái anh tương lai đấy, không có ai khác nữa đâu.

Sở Ninh Dực tiếp tục giữ im lặng.

Bài đăng có không ít like, hầu hết đều là những người có quan hệ tốt với Thủy An Lạc và một vài lãnh đạo của công ty Sở Ninh Dực. Vì anh từng dùng weibo của cô để phát lì xì cho nhân viên hồi tết nên mấy lãnh đạo cũng thêm bạn với cô ngay lúc đó.

Còn về việc Thủy An Lạc show ân ái, cả công ty trên dưới chỉ một giây thôi là biết rồi.

Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: “Nhân viên công ty anh like bài của em rồi, em quên mất không chặn họ. Anh zai à, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của anh ở công ty hình như bị em hủy mất rồi.”

Sở Ninh Dực nhướng mày liếc qua một cái, quả thật liền trông thấy vài người, “Em cảm thấy cái người tên Thủy An Lạc kia của họ có đáng để anh không kiêu ngạo không?”

Thủy An Lạc bỗng cảm giác như mình bay thẳng lên trời, cô quẳng luôn điện thoại đi nhào thẳng vào người Sở Ninh Dực, “Ai yo, anh Sở à, hôm nay có phải anh ăn nhiều đường quá rồi không mà câu nào cũng ngọt ngào thế, nói thêm vài câu nữa nghe nào.”

Thế nên ý của Sở Ninh Dực là, họ có nhìn thấy cái dòng trạng thái đó cũng vô dụng thôi, chờ anh về rồi anh vẫn sẽ kiêu ngạo lạnh lùng như thường, họ không đáng để anh đối xử dịu dàng.

Sở Ninh Dực ôm lấy eo cô, hưởng thụ cảm giác ôm ấp của ai kia, “Em nên giảm béo đi rồi đấy.”

Thủy An Lạc: “...”

Đậu, cảnh này có phải biến hóa nhanh quá rồi không?

Thủy An Lạc đẩy luôn Sở Ninh Dực ra. Quả nhiên vừa rồi chỉ là ảo giác, cô vẫn nên ngoan ngoãn ngủ đi thôi.

Sở Ninh Dực khẽ cười, cũng nằm xuống cùng cô, đặt điện thoại lên bàn, “Ngủ đi, lát nữa Janis đến rồi.”

Thủy An Lạc gật đầu, ôm lấy cánh tay anh chìm vào giấc ngủ.

Còn trong căn phòng cách đó không xa, Cố Minh Hạo đang cầm điện thoại nhìn dòng trạng thái vừa được cập nhật ba phút trước, bất kể là con cái hay Sở Ninh Dực thì cuộc đời cô đều khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ.

Cô có ba đứa con non nớt đáng yêu, và một người chồng yêu thương mình hết mực.

Nhưng nếu như là hắn, hắn cũng có thể khiến cô được người ta ngưỡng mộ như vậy, chỉ tiếc là Thủy An Lạc không cho hắn cơ hội mà thôi.

Lúc Janis đến khách sạn cũng vừa đúng ba giờ. Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc cùng Cố Minh Hạo đã chờ sẵn ở cửa, họ muốn đi ngắm cảnh tuyết bên kia.

Lúc Janis xuống xe, sắc mặt Cố Minh Hạo rõ ràng đã thay đổi, nhưng Thủy An Lạc lại chỉ làm như hoàn toàn không trông thấy.

Ánh mắt của Janis nhìn về phía chân Sở Ninh Dực, hắn hơi nheo mắt lại, một lát sau mới lên tiếng. “Chân Sở tổng khỏi rồi à?” Hắn làm như hoàn toàn không trông thấy Cố Minh Hạo, mà chỉ một mực chú ý tới chân Sở Ninh Dực.

Còn sau khi Cố Minh Hạo nhìn hắn một cái cũng liền dời ánh mắt của mình đi chỗ khác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2226: Cảnh tuyết lưng chừng núi (3)
Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, “Đợt trước có gặp được một bác sĩ khá giỏi, thời gian này mới bắt đầu phục hồi, cũng có hiệu quả tốt.”

Janis gật đầu nói như tự đáy lòng mình, “Chuyện tốt, chúc mừng Sở tổng, chuyện đợt trước thật sự rất xin lỗi.”

Thủy Lạc Lạc không quan tâm họ nói gì. Cô kéo Sở Ninh Dực rồi đứng giữa hai người, “Để tôi giới thiệu chút nhé, đây là bạn hồi nhỏ của tôi, Cố Minh Hạo. Còn đây là người bạn tôi quen được hồi ở Mỹ, tên là Janis.” Thủy An Lạc giới thiệu rồi quan sát hai người.

Chắc vì vừa rồi nhìn thấy bị giật mình, nhưng vì Janis đổi chủ đề, ngược lại khiến sự kinh ngạc giữa họ cũng giảm đi không ít, thế nên lúc này Thủy An Lạc không nhìn ra được gì cả, chỉ thấy hai người đang bắt tay nhau.

Thủy An Lạc khẽ cắn môi, lại nói: “Đi thôi, ngay ở trước mặt không xa, cũng là một nơi được xem là có phong cảnh đặc biệt ở thành phố A này đó.” Nói xong, chiếc mũ trên áo khoác lông của cô lại bị Sở Ninh Dực tóm chặt lại.

“Em nói ít thôi, gió nốc đầy bụng rồi kìa.” Sở Ninh Dực trách mắng.

Thủy An Lạc cười khanh khách ôm lấy cánh tay anh, lại nói với Cố Minh Hạo và Janis: “Đi thôi, ngay ở trước mặt chúng ta thôi, nhưng con đường phía trước không dễ đi lắm.”

“Để tôi đi đằng trước cho.” Janis tự xung phong nhận việc, “Nếu đã nguy hiểm vậy sao có thể để cô đi đằng trước được.”

Thủy An Lạc nghĩ, cách thể hiện tình cảm của người nước ngoài thật thẳng thắn.

Tiếc là, không phải gu của cô.

Cố Minh Hạo lại chỉ cúi đầu, cũng giấu đi nụ cười lạnh nơi khóe môi.

“Không cần đâu, có Sở Ninh Dực ở đây mà, anh ấy sẽ bảo vệ tôi.” Thủy An Lạc ôm chặt lấy cánh tay Sở Ninh Dực, lại show ân ái thêm phát nữa.

Janis vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng lại cảm thấy nụ cười của Thủy An Lạc có chút gai mắt.

“Janis, Cố Minh Hạo là dân nghệ sĩ, ít hoạt động bên ngoài lắm. Anh ở sau giúp tôi chú ý anh ấy một chút nhé?” Thủy An Lạc lên tiếng nhờ vả, như thể thật sự có ý nghĩ cho Cố Minh Hạo.

Janis nghe vậy cũng nhún vai, “Tất nhiên là được rồi.”

Cố Minh Hạo ngẩng lên. Thủy An Lạc nhỏe miệng cười với hắn rồi lại đi đằng trước cùng với Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, không nhịn được lại miết tay cô. Thủy An Lạc ngẩng lên cười ngốc với anh,. Cô cố tình mà, chính là cố tình nói cho Janis biết, nhìn đi, tôi quan tâm tới người bạn chơi chung với tôi hồi nhỏ hơn đấy.

Janis và Cố Minh Hạo đi đằng sau, cách họ một khoảng không xa nên họ cũng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn đối phương rõ ràng không hề vui vẻ chút nào.

Bên trên có quá nhiều tuyết đọng, Sở Ninh Dực gần như phải ôm Thủy An Lạc đi lên suốt cả quãng đường. Thủy An Lạc đội mũ nhưng vẫn không ngăn được việc thỉnh thoảng vẫn quay lại nhờ Janis chú ý tới Cố Minh Hạo.

Lần nào Janis cũng cười đáp lại cô, nhưng cảm giác trong lòng thì người bên cạnh hắn lại rất rõ.

Thế nên suốt cả quãng đường, tâm trạng của Cố Minh Hạo rất tốt, còn tâm trạng của Janis thì rất tệ, cực kỳ tệ.

Đến nơi ngắm cảnh, lúc này ở đây không có ai, trên băng ghế có vật trùm lên, bỏ ra liền có thể ngồi xuống được, lúc nào đi thì đậy lên là xong.

Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, đứng trên mép đình nhìn ra khung cảnh tuyết trắng mênh mông cách đó xa xa, “Đẹp quá đi.”

Cố Minh Hạo đứng cạnh Thủy An Lạc, âm thanh dịu dàng vang lên, “Phải, ở thành phố A hiếm khi có thể thấy được cảnh tuyết trắng xóa thế này lắm.”

Sở Ninh Dực có vẻ như mệt rồi, lúc này đang ngồi đấm đấm chân mình. Thủy An Lạc quay lại chạy tới bên cạnh anh, lo lắng lên tiếng: “Có phải vừa rồi đi nhiều quá không?”

Cố Minh Hạo và Janis lại đưa mắt nhìn nhau, nhưng hàm nghĩa trong ánh mắt chỉ có hai người họ mới hiểu được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2227: Cảnh tuyết lưng chừng núi (4)
Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, ý bảo không sao.

Nhưng trong mắt Thủy An Lạc lại tràn ngập lo âu. Cô quay lại nhìn Janis và Cố Minh Hạo, “Hay hai người cứ đi ngắm tuyết đi, tôi với Ninh Dực ngồi đây chờ hai người.” Thủy An Lạc áy náy nói.

Cố Minh Hạo đi tới ngồi xuống đối diện Sở Ninh Dực, chậm rãi nói: “Không sao, xem ở đây cũng giống vậy thôi, không biết anh Janis đây có chê không?”

Janis hơi nhún vai, sau đó cũng đi tới ngồi xuống, “Tôi tới đây tìm An nên tất nhiên là muốn ở đây với An rồi.”

Thủy An Lạc: “...”

Má nó, tôi có chồng ở đây rồi, không cần các anh ở đây cùng đâu, ok?

Sở Ninh Dực vẫn nắm tay Thủy An Lạc, anh lẳng lặng liếc qua hai người kia, “Lỗi tại chân tôi lại khiến hai người mất hứng rồi. Lạc Lạc, nếu đã tới dây rồi thì em cùng đi ngắm tuyết với mọi người đi.”

Thủy An Lạc nhíu mày, có vẻ như không được vui lắm.

Janis tỏ ra hờ hững, như thể không để ý tới việc có ngắm cảnh hay không.

Ngón tay Cố Minh Hạo vẽ bừa lên tuyết trên bàn, từ tốn nói: “Cảnh tuyết ở đâu chẳng giống nhau, từ đây nhìn xuống vẫn đẹp mà.”

“Phải đó, ở đây cũng rất đẹp.” Thủy An Lạc phụ họa theo lời Cố Minh Hạo.

Sắc mặt Janis khẽ biến, nhưng cũng không nói gì.

Cố Minh Hạo từ đầu tới giờ vẫn cứ cúi đầu, ngón tay khẽ lướt trên mặt bàn, ánh mắt thâm trầm rõ ràng đang thể hiện sự xao động và bất an của hắn lúc này.

Sự xao động và bất an sinh ra vì sự xuất hiện của Janis ở đây.

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, suốt dọc đường đi Thủy An Lạc luôn bảo phải lo cho Cố Minh Hạo, giờ lại thuận theo ý của hắn, chắc lúc này tâm trạng của Janis đang treo ngược trên trời rồi.

“Lạc Lạc, Cố Minh Hạo cảm thấy em muốn ở với anh nên mới nói như vậy.” Sở Ninh Dực khẽ nói, có thể nghe ra vài phần trách cứ trong đó, “Chúng ta muốn làm chủ tiếp khách, cũng không nên chỉ để họ ở đây ngắm cảnh tuyết thôi chứ.”

Thủy An Lạc cúi đầu, hơi tủi thân nói, “Nhưng em không muốn anh ở đây một mình.”

Thủy An Lạc nói xong, cả nơi này liền chìm trong bầu không khí gượng gạo. Cô cúi đầu, Sở Ninh Dực nhìn cô, trong ánh mắt dâng lên sự cưng chiều cùng bất đắc dĩ.

Cố Minh Hạo bỗng đứng dậy nói, “Tôi cũng là người thành phố A này, không bằng để tôi đưa anh Janis đi xem nhé.”

“Thật vậy sao? Cố Minh Hạo, cảm ơn anh.” Thủy An Lạc kích động nói.

Janis thản nhiên đứng dậy, khẽ gật với Thủy An Lạc, sau đó đi theo Cố Minh Hạo rời khỏi đó.

Thủy An Lạc nhìn hai người họ đi rồi mới hít hít mũi, không nhịn được lại thấy rạo rực.

“Liệu hai người bọn họ có đánh nhau không nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò nói.

Sở Ninh Dực đứng dậy, đi tới chỗ Thủy An Lạc vừa đứng nhìn xuống, nhàn nhạt nói, “Người văn minh không động tay chân.”

Thủy An Lạc nghe vậy lại chớp mắt, được rồi, cô không phải người văn minh.

Cô ôm lấy cánh tay anh cùng nhìn xuống, “Nhìn thế này đã đẹp rồi, cảnh trên nhúi nhất định là càng đẹp hơn.”

“Năm sau anh đưa em đi.” Sở Ninh Dực hứa hẹn.

Thủy An Lạc cười nhìn anh, “Em còn tưởng anh sẽ nói, ai bảo vừa rồi em không lên theo cơ?”

“Em dám!”

Sở Ninh Dực đe dọa, sau đó liền ôm cô vào lòng, “Hoặc năm sau nữa cũng được.”

“Năm sau không có tuyết nữa rồi.” Thủy An Lạc than thở, nên chắc chỉ có thể chờ năm sau nữa thôi.

Mà hai người đi xa rồi cũng không lên núi mà chỉ đi tới cách đó không xa rồi dừng lại, không ai có ý định tiếp tục tiến về phía trước nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2228: Cảnh tuyết lưng chừng núi (5)
Gió trên núi hơi lớn, còn xen lẫn khí lạnh, lúc này đang thổi thốc vào áo khoác của bọn họ.

Vạt áo bay bay trong gió, nhưng không cái nào thoát khỏi sự trói buộc.

Janis nhếch miệng cười mỉa mai, nhìn Cố Minh Hạo nói: “Đây là nguyên nhân mà anh tới thành phố A? Tới đây với tâm tư riêng, sau đó để mọi chuyện rối tung rối mù lên thế này à.”

Cố Minh Hạo nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong mắt ánh lên vẻ khinh bỉ, “Liên quan gì tới anh?”

“Anh phá hỏng chuyện lớn của Z rồi.” Janis nói trắng ra.

Cố Minh Hạo khẽ cúi đầu, trong mắt ánh lên vẻ không vui.

“Nếu như tôi là người phụ trách thành phố A này thì anh không có quyền gì can thiệp vào hết.” Cố Minh Hạo nói xong liền quay người bỏ đi.

“Cố Minh Hạo, tôi nghĩ anh sắp mất quyền khống chế ở đây rồi.”

Cố Minh Hạo nghe thấy lời hắn nói, quay lại, ánh mắt trở nên hung ác, “Anh muốn làm gì?”

“Nói thật.” Janis nói, lại sải bước rời khỏi nơi này trước Cố Minh Hạo.

Lúc này Thủy An Lạc đang ngồi vẽ vẽ lên bàn thì hai người trở về.

Sở Ninh Dục nhìn vợ mình vẽ nhằng vẽ nhịt, lại nghĩ tới khả năng vẽ của con gái, may mà vật cực tất phản, con gái anh vẫn được di truyền gen tốt.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn họ, lại gạt đống tuyết trên bàn đi, đứng dậy phủi phủi tay, “Hai người quay lại rồi à? Nhanh thế. Có phải cảnh trên đó còn đẹp hơn không?”

Cố Minh Hạo mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc, còn Janis trả lời lại cô, “Cũng được, nhưng những cảnh thế này hợp đi ngắm với người yêu hơn.”

Thủy An Lạc thấy Janis cũng ngồi xuống, quay lại nhìn Sở Ninh Dực: Chắc chắn hai tên này không lên trên đó.

Sở Ninh Dực: Cần em nói?

Thủy An Lạc lẳng lặng thu ánh mắt mình lại, ok, không cần cô phải nói.

Thủy An Lạc lấy điện thoại của mình ra nhìn đồng hồ, “Ôi sắp năm giờ rồi à, chúng ta xuống dưới đi, vừa hay đúng giờ cơm luôn, cảnh đêm ở khách sạn này cũng đẹp lắm.” Nói rồi Thủy An Lạc lại đỡ Sở Ninh Dực đứng dậy.

Cố Minh Hạo cũng đứng dậy theo, nhíu mày, “Sở tổng, hay để tôi đỡ anh xuống dưới nhé?”

Janis cũng đứng lên, nhưng chỉ đứng im nhìn.

Thủy An Lạc cảm thấy, Janis rất bình tĩnh, bình tĩnh hơn Cố Minh Hạo nhiều.

Sở Ninh Dực một tay nắm lấy cánh tay của Thủy An Lạc, “Không cần đâu, nghỉ một lúc cũng đỡ nhiều rồi.”

Cố Minh Hạo cũng không cưỡng cầu, vẫn đi sau lưng họ.

Nhưng lần này, là Thủy An Lạc đỡ Sở Ninh Dực.

Trước khi đi Thủy An Lạc đã đặt sẵn bữa tối ở khách sạn, lúc này về là có thể lên món ngay được. Họ về phòng mình sửa soạn một chút là có thể ăn cơm rồi.

Lúc Thủy An Lạc quay về phòng thay quần áo vẫn còn đang mải suy nghĩ. Sở Ninh Dực ngồi bên mép giường nhìn cô vợ đang ngẩn ra của mình.

“Em nghĩ Janis lý trí hơn Cố Minh Hạo nhiều, qua chuyện lần này em cảm thấy giờ hắn có thể khống chế tâm trạng mình rất tốt.” Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực, nói có vẻ không được vui lắm.

Chuyện này tất nhiên Sở Ninh Dực có thể nhìn ra, đúng là Janis lý trí hơn thật.

Thủy An Lạc đi tới bên giường, đè lên vai Sở Ninh Dực, lại bắt chéo tay qua cổ anh, “Thế có thể lợi dụng được hắn không?”

Thủy An Lạc hỏi ra miệng có chút buồn bực, rõ ràng đã nói sẽ để cô tự xử lý rồi.

Sở Ninh Dực nắm lấy cánh tay cô, nhìn người nào đó rõ ràng đang rất ảo não kia, “Càng lý trí sẽ càng giải quyết công việc chung tốt hơn, Cố Minh Hạo tư tâm quá nặng, chắc chắn sẽ bị đoạt mất quyền ở thành phố A.”

Thủy An Lạc gật đầu, có vẻ như đúng thế thật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2229: Cảnh tuyết lưng chừng núi (6)
“Lúc này chắc kẻ đứng sau đang chờ anh ra tay với bọn họ, sau đó mới thay đổi người thi hành nhiệm vụ.”

“Nhưng anh cũng sắp đánh đòn phủ đầu rồi mà.” Thủy An Lạc thở dài, đứng dậy vỗ vỗ vai anh, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ xử lý xong chuyện này cho anh.”

Thế nên mục đích quan trọng trước mắt là đi chia rẽ hai người kia.

Lúc Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực ra ngoài thì họ cũng đã đến rồi.

Thủy An Lạc xin lỗi liên tục, được Sở Ninh Dực kéo ghế cho mới ngồi xuống.

“Sở tổng chăm sóc An tỉ mỉ thật đấy.” Janis chú ý tới từng tiểu tiết của Sở Ninh Dực, không nhịn được lên tiếng.

Thấy Thủy An Lạc ngồi xuống rồi, Sở Ninh Dực mới nhàn nhạt nói, “Sau này anh Smith có người yêu rồi cũng sẽ làm vậy thôi.”

Giọng Sở Ninh Dực tỉnh bơ, đủ để thắng được Janis.

Janis mặt không biết sắc, cũng gật đầu tiếp thu.

“Tôi chọn món rồi, mọi người thử xem có hợp khẩu vị không nhé.” Thủy An Lạc dò hỏi.

Cố Minh Hạo và Janis tất nhiên là thấy không có vấn đề gì.

Thủy An Lạc cười nói thế thì yên tâm được rồi, mời mọi người ăn cơm.

Trong suốt bữa ăn, Thủy An Lạc vẫn cố làm nóng bầu không khí, nhưng hầu hết là nói về bộ phim mới của Cố Minh Hạo. Cô cứ nói mình thích câu chuyện đó mãi, nếu không có Sở Ninh Dực, chắc cô cũng có một mối tình thanh mai trúc mã rồi.

Kết quả vừa dứt lời, đã bị Sở Ninh Dực không chút dấu vết trừng mắt cho một cái.

Thủy An Lạc quay lại vỗ vỗ cánh tay anh tỏ vẻ an ủi, “Em nói nếu, nếu thôi.”

Sở Ninh Dực nhếch miệng, nhìn Cố Minh Hạo, “Anh Cố cảm thấy liệu có cái “nếu” này không?”

“Chuyện tưởng tượng ai có thể nghĩ ra được, biết đâu được đây?” Cố Minh Hạo nói, đồng thời cũng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Sở Ninh Dực.

Trên bàn ăn bỗng bùng lên trận chiến không khói lửa.

Không hiểu sao lần nào Cố Minh Hạo cũng gây sự với Sở Ninh Dực.

Có điều, đây cũng là điều mà Thủy An Lạc muốn.

“Ai ya, tôi nói chơi thôi mà, sao mọi người lại coi là thật thế.” Thủy An Lạc vội xua tay, lại quay ra giải thích với Janis, “Đừng để ý nhé, giữa hai người họ có chút hiểu lầm.”

Janis mỉm cười, vẫn từ tốn ăn cơm, “Cũng không thấy có hiểu lầm gì, thanh mai trúc mã vốn là tốt, nhưng nếu như hủy hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta thì lại thành ra không tốt rồi.”

Sắc mặt của Cố Minh Hạo bỗng càng khó coi hơn.

Còn Janis thì như cố tình muốn chọc tức Cố Minh Hạo, lại thêm một câu nữa, “Anh Cố nghĩ sao?”

Thủy An Lạc thầm lau mồ hôi trộm, tên nào cũng là cao thủ hết.

“Tất nhiên rồi.” Cố Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.

Thủy An Lạc thầm quan sát, được Sở Ninh Dực săn sóc tỉ mỉ, chỉ cần chỗ nào có Sở Ninh Dực, bất kể bầu không khí trên mâm cơm có thế nào, cô cũng không bao giờ bị đói cả.

Khoảng thời gian sau đó, Thủy An Lạc và Cố Minh Hạo chốc chốc lại nói chuyện với nhau, Cố Minh Hạo còn lên tiếng xin lỗi chuyện đợt trước nữa.

Thủy An Lạc xua xua tay mình, ý bảo hắn đừng để trong lòng.

Bữa tối kết thúc, họ lại ra ban công ngắm cảnh, Sở Ninh Dực vẫn yên tĩnh, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Thủy An Lạc.

Như thể chỉ vì Thủy An Lạc mời họ tới nên anh mới không thể không đi cùng thôi chứ anh không hề muốn mời họ ăn cơm hay dạo chơi gì hết!

Điều này Janis có thể nhìn ra từ sắc mặt của Sở Ninh Dực.

Hoặc có lẽ, Sở Ninh Dực làm vậy chỉ là vì muốn khoe đôi chân đã khỏi này của anh.

Thủy An Lạc bò ra lan can nhìn bầu trời đêm đã bị những bông tuyết nhuộm trắng. Cô chống một tay xuống cằm, “Chỗ này đẹp thật đấy, trong thành phố đúng là không thấy được đâu.”
 
Top