Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2230: Cảnh tuyết lưng chừng núi (7)
Sở Ninh Dực cúi nhìn đồng hồ, “Muộn lắm rồi, em phải đi nghỉ đi thôi.”

Thủy An Lạc quay lại nhìn “cai tù” nhà mình, hung hăng lườm anh một cái rồi mới đứng thẳng dậy, “Đấy hai anh nhìn đi, cai tù nhà tôi bắt tôi đi nghỉ rồi.” Thủy An Lạc nói xong tỏ ra không vui ôm lấy cánh tay Sở Ninh Dực, bị anh kéo đi.

Janis và Cố Minh Hạo nhìn hai người họ rời đi, trong mắt ánh lên sự thâm trầm không rõ ý.

Janis nhìn Cố Minh Hạo bằng một ánh mắt mỉa mai, sau đó vượt qua hắn bỏ đi.

Cố Minh Hạo hiểu ý của Janis, rõ ràng Janis đang muốn nói với hắn rằng, đừng có đấu tranh nữa, Thủy An Lạc không thể là của hắn được đâu.

Thủy An Lạc bám trong lòng Sở Ninh Dực, bị anh kéo về phòng.

Sở Ninh Dực đặt cô xuống, nhéo tai cô, Thủy An Lạc bị đau kêu oai oái, muốn đạp anh nhưng anh cũng không tránh, để mặc cho cô đạp.

“Bé não tàn à, em càng ngày càng to gan đấy nhỉ? Hửm ~ Cái gì cũng dám nói hết?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

“Diễn thôi, chỉ là diễn thôi anh có hiểu không hả?” Thủy An Lạc giậm chân, cứu cái tai của mình thoát khỏi tay anh, đôi mắt to tròn trừng anh chằm chằm.

“Không hiểu!”

Thủy An Lạc: “...”

Cô không nhịn được rụt cổ lại, lại thấy thấp thỏm trong lòng, sao trả lời dứt khoát vậy chứ!

Thủy An Lạc hừ một tiếng, “Nếu anh đã giao chuyện này cho em rồi, vậy em làm gì là tự do của em, anh không có quyền can thiệp!”

Sở Ninh Dực nhướn mày kéo cô gái đang gân cổ lên với mình kia, tóm lấy cổ áo cô, lôi vào phòng tắm.

“Lấy lông gà ra làm mũi tên à?” Sở Ninh Dực cười lạnh.

Thủy An Lạc vẫn không phục, “Lông gà cũng là anh đưa cho, là lông gà hay mũi tên em quyết là được!”

Sở Ninh Dực đè cô vào bồn rửa tay, nhìn cô gái trong gương, “Nếu đã ngứa đòn như thế, giờ để em xem không có anh thì sẽ có hậu quả thế nào nhé?”

Thủy An Lạc chớp mắt nhìn người đàn ông đang cười nham hiểm trong gương, tim đập thịch một cái.

Ôi anh Sở ơi, sao lần nào anh cũng tìm lí do để gánh chịu cho cái sự dâm dê của mình thế.

“Đừng ở đây mà!” Thủy An Lạc gào lên, chỗ này cô có thể nhìn rõ vẻ mặt của cả hai người đấy!

Vậy thì xấu hổ lắm!

Nhưng tiếc là người đắc tội với ai kia đã không còn đường để phản bác nữa rồi!

Sở Ninh Dực mặc kệ tiếng phản bác oai oái của vợ mình, “ăn no” một bữa rồi mới ôm cô vào bồn tắm.

Thủy An Lạc mệt mỏi mắng Sở Ninh Dực, tên này đúng là có thù tất báo mà!

Cô chỉ nói có mỗi một chữ “nếu” thôi mà!

“Nếu” thôi đó!

Sở Ninh Dực ôm cô gái đã mệt xỉu trong bồn tắm, khẽ cắn tai cô, “Nếu cũng không được.”

Sở Ninh Dực trong lúc ngang ngược vẫn còn xen lẫn chút giận hờn trẻ con, bỗng khiến người ta cảm thấy thật đáng yêu.

Chút bối rối cuối cùng của Thủy An Lạc bỗng không thấy đâu nữa, cô để mặc cho anh tắm rửa cho mình.

“Chắc chắn là anh đã yêu em đến mức không thể chịu nổi nữa rồi!” Thủy An Lạc hài lòng tựa vào ngực anh, nhưng lại kêu lên vì động tác của ai đó.

Sở Ninh Dực ôm lấy hông cô, đôi môi lạnh mỏng áp xuống tai cô, “Anh nghĩ anh vẫn chứng minh chưa đủ rõ, xem ra em vẫn chưa chắc chắn lắm thì phải!”

Thủy An Lạc tức tối cấu một cái vào cánh tay chắc nịch của anh, “Anh chẳng thương em chút nào!”

Sở Ninh Dực nhướng mày, nhìn Thủy An Lạc với vẻ vô tội, rõ ràng là đang nói: Thế này vẫn chưa đủ thương em hả?

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, đây là thương cô sao?

Đây là muốn lấy mạng cô thì có đấy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2231: Cảnh tuyết lưng chừng núi (8)
Lúc Thủy An Lạc đi ra lần nữa thì ý thức đã đi tìm Chu Công rồi, lúc này cô chỉ muốn ngủ thôi.

Sở Ninh Dực đặt cô lên giường rồi nhẹ nhàng sờ trán cô một cái, phát hiện cô không có dấu hiệu cảm lạnh thì mới yên tâm.

Lôi kéo cô quậy lâu như vậy cũng là để cho cô toát một chút mồ hôi, ở bên ngoài trời lạnh cả ngày trời Sở Ninh Dực chỉ sợ cô sẽ bị cảm lạnh.

Đáng tiếc, cô gái ngốc nhà anh không hiểu!

Thủy An Lạc ngủ mơ mơ màng màng, đang ngủ vẫn còn ôm cánh tay của Sở Ninh Dực lầm bà lầm bầm cái gì đó. Sở Ninh Dực tới sát gần cô mới nghe được rõ ràng, cô ngốc này đang bảo anh cứ đợi đấy. Ngay cả tiếng uy hiếp cũng chỉ dám nói nhỏ như muỗi kêu thế này, chẳng có chút khí thế nào cả.

Sở Ninh Dực tựa lưng vào đầu giường không ngủ, trời sáng là họ phải về rồi, con trai vừa mới gửi tin nhắn nhắc nhở rằng phải đến đúng chín giờ sáng mai, không được tới trễ!

Cuối tin nhắn còn đi kèm thêm một cái biểu tượng cười mỉm, nhưng Sở Ninh Dực nhìn ra được con trai đang uy hiếp họ đây mà.

Sở Ninh Dực trời sinh đã lạnh nhạt, thế nhưng Tiểu Bảo Bối lúc nào cũng trong bộ dạng hổ con biết cười.

Thủy An Lạc ngủ thẳng tới nửa đêm, lúc tỉnh lại thì phát hiện người bên cạnh còn đang ngẩn người, cô liền chui vào lòng rồi ôm lấy anh: “Rốt cuộc là anh bị làm sao thế? Đừng nói ba cái lời nói nhảm như là không có việc gì. Mấy ngày nay anh lạ lắm.” Thủy An Lạc không mở mắt, nhưng tính uy hiếp không nhẹ.

Sở Ninh Dực ôm lấy cô, cúi đầu nhìn cô gái vẫn còn đang mơ màng trong lòng mình, thảo nào mà cô dám uy hiếp anh, hóa ra là còn chưa có tỉnh ngủ.

“Lạ thế nào cơ?” Sở Ninh Dực cười hỏi.

Rốt cuộc Thủy An Lạc cũng mở mắt ra, dẩu môi nhìn Sở Ninh Dực.

Quả nhiên, mấy trò đáng yêu của con gái bọn họ đều học từ mẹ nó cả!

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô: “Nếu nói là có việc thì là chuyện lần này có tính phiêu lưu rất lớn, chuyện ngoài ý muốn rất nhiều cho nên anh đang nghĩ cách để có thể chắc chắn không sai sót chút nào.”

“Cứ từng bước một mà đi thôi, tại sao lại phải gấp gáp như vậy?” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

Bởi vì đã không còn thời gian nữa rồi!

Thế nhưng Sở Ninh Dực lại không thể nói những lời này với cô.

Rất hiếm khi anh giấu giếm Thủy An Lạc chuyện gì đó, có lẽ đây là chuyện duy nhất.

“Anh muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh chóng để có thể cùng em sống những ngày tháng như những người bình thường.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.

Thủy An Lạc trưng ra bộ dạng “em đang nghe anh nói điêu một cách nghiêm túc” đây rồi lại lườm anh.

Từ đầu tới cuối Sở Ninh Dực vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc kia, nụ cười dịu dàng vẫn hiện trên khóe môi.

Thủy An Lạc nhíu mày.

Anh không muốn nói với cô!

Mấy năm nay dường như bọn họ không giấu giếm đối phương bất cứ chuyện gì, bởi vì họ đã nhất trí với quan điểm rằng hôn nhân nên dùng thái độ thành khẩn để đối xử với nhau.

Thế nhưng bây giờ Sở Ninh Dực lại muốn giấu cô.

Điều này khiến Thủy An Lạc cảm thấy rất khó chịu.

“Anh đã nói là sẽ không lừa dối em!” Thanh âm của Thủy An Lạc có chút tức giận.

Lần này là giận thật, mà không phải là tức giận vui đùa như lúc bình thường.

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn Thủy An Lạc bắt đầu dấy lên sự hoài nghi, anh nói thật: “Anh không hề lừa dối em điều gì hết!”

Thủy An Lạc muốn phản bác lại, thế nhưng cô vừa há mồm lại đột nhiên nhận ra rằng, quả thật là anh không hề lừa cô, bởi vì anh còn chưa nói gì cả!

Thủy An Lạc ảo não, cuối cùng xoay lưng về phía anh rồi nằm xuống.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang giận dỗi liền nằm nghiêng xuống cạnh cô: “Vợ, anh chưa bao giờ quên lời hứa giữa hai chúng ta, anh tuyệt đối không lừa dối em.”

Thủy An Lạc không thèm để ý đến anh. Anh không lừa gạt cô nhưng cũng không nói gì. Anh càng làm như vậy chỉ càng khiến cô cảm thấy bất an hơn!

Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên vai của cô, nói: “Anh hứa với em, nhất định anh sẽ bình an trở về.”

Thân thể của Thủy An Lạc khẽ run lên một cái. Cô thật sự không nhẫn tâm đi tức giận với anh vào lúc này cho nên lập tức quay lại nhìn anh: “Có phải anh cảm thấy em không giận anh cho nên mới cố ý chọc giận em đúng không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2232: Cảnh tuyết lưng chừng núi (9)
Sở Ninh Dực rất vô tội, anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Làm sao anh nỡ để em phải tức giận được? Thật sự anh đang lo lắng chuyện lần này. Lần đầu tiên anh gặp một chuyện khó giải quyết đến như vậy. Ngay cả chuyện của Tôm Lớn cũng không vướng tay vướng chân đến thế.”

Thủy An Lạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng.

Mà Sở Ninh Dực nói cũng không sai, chuyện lần này quả thực quá khó giải quyết, cái khó giải thích nhất chính là thân phận của Z.

“Ngủ đi, con trai em đã gửi tin nhắn uy hiếp chúng ta rồi đó, nếu như ngày mai không đến đúng giờ thì cứ chờ con trai em đánh tới tận cửa đi!!!”

Vừa nghĩ đến con trai thì Thủy An Lạc lại run lên, trong nhà, cô luôn là người chịu lép vế, bất kể là với con trai hay con gái.

Lần này Sở Ninh Dực nằm ngủ cùng cô, không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Trời còn chưa sáng.

Trong phòng khách Sở gia, Tiểu Bảo Bối đã mặc đồng phục chỉnh tề, hai tay nhỏ đang khoanh trước ngực. Nhóc đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ, đã sắp đến bảy giờ rồi mà ba mẹ của nhóc vẫn chưa về!

Sắc mặt của Tiểu Bảo Bối hơi xị xuống, nhóc cứ có cảm giác mình bị cho leo cây rồi ấy.

Thím Vu đi từ trong phòng ra liền thấy Tiểu Bảo Bối: “Ôi trời ơi, sao cậu chủ dậy sớm thế này, để bà Vu đi làm đồ ăn sáng cho cháu nhé!”

Tiểu Bảo Bối khẽ gật đầu một cái rồi tặng cho thím Vu một khuôn mặt tươi cười.

“Bà Vu, bà nói xem có phải ba mẹ cháu đi chơi vui quá nên quên luôn cả cháu rồi không?” Tiểu Bảo Bối cảm thấy nhóc vẫn nên tìm ai đó để hỏi một chút, nếu không nhóc sẽ tức phát điên lên mất.

Thím Vu cười ha hả, vừa chuẩn bị đồ ăn sáng vừa nói: “Làm sao mà như vậy được? Thiếu gia yêu thương cháu như vậy cơ mà, có khi lúc này đang trên đường trở về rồi ấy chứ.”

“Nhưng mà giữa cháu với mẹ cháu thì mẹ cháu quan trọng với ba cháu hơn!” Tiểu Bảo Bối nghiến răng nghiến lợi nói, phải biết rằng lúc này ba với mẹ đang ở cùng một chỗ với nhau đó.

Thím Vu càng cười lớn, đứa nhỏ đáng thương này!

“Họ sẽ về thôi, cháu cứ yên tâm đi, chẳng phải mới chỉ có bảy giờ thôi sao?” Thím Vu an ủi.

Tiểu Bảo Bối gật đầu, thôi thì tạm thời cứ chờ một lát vậy, đây chính là lần đầu tiên ba nhóc đi họp phụ huynh cho nhóc đó.

Kỳ thật, nhóc muốn ba nghe thấy cô giáo khen mình hơn mẹ nghe nhiều.

Vậy nên hôm nay Tiểu Bảo Bối thật sự rất coi trọng buổi họp phụ huynh lần này.

Mà quả thực vào lúc này Sở Ninh Dực đang trên đường trở về. Thủy An Lạc cứ nhìn chằm chằm đồng hồ, hy vọng đừng có bị tắc đường.

Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ sốt ruột của Thủy An Lạc, nói: “Tới kịp thôi.”

“Đây là lần đầu tiên anh đi họp phụ huynh cho con đấy, nếu như đến trễ thì con sẽ đau lòng lắm!” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

Tuy Tiểu Bảo Bối chưa bao giờ nói ra, thế nhưng cô chính là người hiểu thằng bé nhất. Tiểu Bảo Bối rất rất hy vọng Sở Ninh Dực sẽ đi họp phụ huynh, khen ngợi việc học hành của nhóc.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên tay của cô: “Tới kịp thật mà, em gọi điện thoại báo cho Tiểu Bảo Bối biết chúng ta sẽ đến thẳng trường học đi!”

Thủy An Lạc gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy được thôi!

Thủy An Lạc lấy di động ra rồi bấm gọi cho con trai mình. Mất ba lần bốn lượt cam đoan với con trai rằng bọn họ chắc chắn sẽ tới trường học đúng giờ, Tiểu Bảo Bối mới ôm mối nghi ngờ này cúp máy.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực: “Chín giờ mà không có mặt thì em với anh cứ treo đầu lên đi thôi. Con trai anh không đánh không mắng nhưng ánh mắt của nó thực sự đáng sợ lắm đấy!”

Sở Ninh Dực cười nhẹ rồi tăng nhanh tốc độ xe, hy vọng không bị tắc đường.

Thủy An Lạc tính toán thời gian một chút, tám chín giờ chính là giờ cao điểm, thời gian này không kẹt xe mới là lạ, nhất là ở những chỗ như thành phố A này.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi nắm chặt lấy cổ tay của Sở Ninh Dực, nghiêm túc nói: “Đi bằng tàu điện ngầm đi! Cổng của tàu điện ngầm cách trường của Tiểu Bảo Bối chỉ có ba phút thôi!”

Sở Ninh Dực nhíu mày, trên mặt viết mấy chữ to: Em dám bảo anh đi tàu điện ngầm?!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2233: Cảnh tuyết lưng chừng núi (10)
Thủy An Lạc lắc lắc cánh tay anh rồi nhìn trạm tàu điện phầm phía trước: “Tàu điện ngầm tàu điện ngầm, con trai anh, con trai anh!”

“Nhiều người lắm!” Sở Ninh Dực không thích chen tới chen lui ở chỗ đông người, nhất là vào thời gian này.

Thủy An Lạc nhìn vị Tổng giám đốc kiêu ngạo nào đó kia, nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của con trai thì dứt khoát gạt tay của anh ra: “Vậy anh cứ thả em xuống trước là được rồi, tự em đi tàu điện ngầm, đến lúc đó em sẽ nói cho con trai của anh biết rằng ba của nó còn đang kẹt xe trên đường, anh cứ chờ đó xem!”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực thả chậm tốc độ xe, đấu tranh lựa chọn giữa tàu điện ngầm và ánh mắt của con trai.

Nói thật, Sở tổng chưa bao giờ ngồi tàu điện ngầm cả, một lần cũng chưa!

Thế nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc Sở tổng biết sự thực rằng tàu điện ngầm có rất nhiều người, dù sao thì bình thường tin tức cũng đưa tin.

“Nhanh lên nào, nhanh lên nào, trạm tàu điện ngầm này có tàu tốc hành, để lỡ còn phiền toái hơn, còn có mười phút thôi!” Thủy An Lạc hô lên bảo anh dừng xe.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp trước ánh mắt của con trai mà dừng xe ở bãi đỗ xe cách cổng ga tàu điện ngầm không xa, sau đó gọi điện bảo chú Sở đến lấy xe rồi cùng Thủy An Lạc đi vào ga tàu điện.

Cũng lâu lắm rồi Thủy An Lạc mới đi tàu điện ngầm, cho nên cô không mang thẻ giao thông công cộng trong người mà phải xếp hàng đi mua vé. Sở Ninh Dực vừa trông thấy đám người đó thì lập tức xoay người định bỏ đi.

“Anh dám đi thử xem!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, thu hút không ít ánh nhìn.

Sở Ninh Dực mặc một bộ vest hoàn toàn không giống người sẽ xuất hiện tại những chỗ thế này, bên cạnh anh còn có một cô gái đang tức giận túm chặt cánh tay của anh không chịu buông.

Sắc mặt của Sở Ninh Dực lúc này còn kém hơn cả thời tiết bên ngoài. Lần đầu tiên anh cảm thấy bị người ta chú ý không phải một chuyện tốt.

“Buông tay!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Con trai anh, con trai anh, anh nghĩ đến con trai anh một chút đi!” Thủy An Lạc ôm chặt không buông. Cô chỉ hận không thể học con gấu trúc ôm chân chủ nhân nũng nịu mà dứt khoát ngồi xuống ôm chân anh, cầu xin anh.

Sở Ninh Dực hít sâu mấy lần rồi lại nhìn bộ dạng đáng thương của Thủy An Lạc. Anh mà dám nói đi thì chỉ sợ cô ngốc này chắc chắn sẽ ngồi khóc ngay lập tức cho anh xem.

“Mua vé đi!” Sở Ninh Dực nghiến răng nói, rõ ràng anh đang cố nhịn xuống cảm giác tức giận, nhất là khi thấy hàng người đang xếp hàng đó.

“Chờ em đấy!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, bước đi được hai bước thì lại quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, sau đó duỗi cái tay nhỏ nhắn của mình ra với cái bộ dạng đáng thương, nói: “Em không mang tiền.”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực mặt không biến sắc rút ví ra rồi đặt vào tay Thủy An Lạc. Thủy An Lạc lập tức thay đổi biểu cảm, cười ha ha xếp hàng đi mua vé.

Sở Ninh Dực đưa tay lên day day trán mình, lựa chọn làm như không thấy đối với những ánh mắt xung quanh, thậm chí còn có người cầm điện thoại chụp ảnh anh nữa.

Thủy An Lạc mua hai vé, đang hào hứng muốn nói gì đó với anh thế nhưng kết quả lại thấy không ít cô gái đang hưng phấn cầm di động chụp ảnh. Thế là khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc nhất thời đen kịt lại, âm thầm mắng một câu yêu nghiệt rồi dứt khoát đi qua, ôm lấy cánh tay của anh nói: “Đi thôi.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi lùi của ai kia thì tâm tình lập tức trở nên tốt hơn không ít. Anh kề sát bên tai cô thì thầm: “Đây là do chính em đòi đi tàu điện ngầm đấy nhé!”

“Ai biết anh lại dụ người như thế hả, chẳng phải ngôi sao gì gì đó cũng có thể khiến người ta chụp ảnh!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, không chừng đám người kia lúc này đang nói cô không xứng với Sở Ninh Dực ấy chứ.

Thủy An Lạc lôi Sở Ninh Dực vào cổng soát vé, bọn họ không có hành lý có thể đi lối khác, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Thế nhưng khi Thủy An Lạc lôi Sở Ninh Dực vào trong tàu điện ngầm thì sắc mặt anh hoàn toàn đen kịt lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2234: Người phụ nữ khiến Sở tổng ngồi điện ngầm (1)
Người xếp hàng vào tàu điện ngầm không ít hơn số người ở bên ngoài mua vé, Thủy An Lạc lôi kéo anh tìm một góc ít người.

“Rất nhanh thôi mà, hầu như cứ năm phút sẽ có một xe, chuyến này không đi vẫn còn chuyến sau nữa.” Thủy An Lạc thoái mái nói.

Chuyến này không đi vẫn còn chuyến sau?

Sở Ninh Dực trừng mắt nhìn cô gái đang kéo tay mình, cô cũng không nói với anh mấy cái này.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, tựa như đang nói: Đi tránh giờ cao điểm không phải rất bình thường sao, có người chờ hai, ba chuyến mới được đi có được không hả.

Sở Ninh Dực đột nhiên cảm thấy hối hận, hối hận vừa rồi không khiêng cô đi luôn.

Sở Ninh Dực quàng lấy cánh tay của anh: “Thử trải nghiệm đời sống của người bình thường thôi mà, anh phải biết rằng các nhân viên của anh cực khổ tớ cỡ nào chứ.”

Sở Ninh Dực: “...”

Anh đây không phải là một ông chủ tốt cho nên hoàn toàn không muốn trải nghiệm điều này.

Chuyến xe đầu tiên đến, quả nhiên không đi, Sở Ninh Dực nhìn những người đang chen về phía này thì lập tức kéo Thủy An Lạc vào lòng, lo cô sẽ bị người ta chen lấn.

“Thủy An Lạc...”

“Con trai con trai, nghĩ đến đôi mắt không chút gợn sóng của con trai anh đi. Ngày hôm nay mà không đến được thì không chừng suốt một tháng, có khi còn lâu hơn anh sẽ phải đối với ánh mắt đó của con trai anh đấy!” Thủy An Lạc trấn an tâm tình của anh.

Chân mày của Sở Ninh Dực càng nhăn chặt lại, so với tình huống lúc này thì anh thích ánh mắt của con trai hơn.

“Nếu anh không đi thì để tự em chen vào đi, cũng đâu phải em chưa chen lấn thế này bao giờ đâu, trên tàu điện ngầm có rất nhiều bàn tay dơ bẩn, anh không biết đúng không?” Thủy An Lạc thở dài nói rồi buông lỏng tay của anh ra, đi vào xếp hàng chờ.

Bởi vì bọn họ không đi chuyến đầu tiên cho nên lúc này hai người họ xếp hàng đầu tiên. Sở Ninh Dực quay đầ nhìn thoáng qua hàng dài người cũng đang đứng chờ. Anh còn đang nhíu chặt chân mày từ nãy đến giờ không thả lỏng thì bị Thủy An Lạc kéo lên tàu.

Người bên trong còn đông hơn, chỗ đứng rất ít. Sở Ninh Dực bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo vào, những người đằng sau cũng ào ào tuôn tới, anh lập tức bám chặt tay vịn theo bản năng đồng thời kéo Thủy An Lạc vào trong lòng.

Thủy An Lạc cười tít mắt ôm lấy hông anh. Trước đây cô không với tới tay vịn nhưng cũng chẳng có chuyện sẽ bị ngã được. Dù sao thì người đẩy người, không có chỗ để mà ngã xuống đâu.

Sở Ninh Dực đen mặt, cúi đầu nhìn cô: “Về sau không cho phép em đi tàu điện ngầm nữa!”

“Đây là lúc đông người thôi, cũng có những lúc vắng người mà!” Thủy An Lạc vô tội giải thích thay cho tàu điện ngầm: “Hơn nữa tàu điện ngầm không bị tắc đường, cho nên mọi người mới thích tàu điện ngầm như vậy, vừa nhanh lại vừa đỡ tắc đường!”

Thế nhưng điều này cũng không thay đổi được sự thực rằng Sở tổng chán ghét chốn đông người.

Cánh tay dài của Sở Ninh Dực khóa Thủy An Lạc vào hông của anh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm những người đứng xung quanh cô, nhất là đàm ông, chỉ cần anh cảm thấy cái gì đó thì sẽ kéo Thủy An Lạc lùi ra một chút.

Trên đường có người xuống, có người lên, Sở Ninh Dực với Thủy An Lạc bị đẩy tới đẩy lui.

Thế nhưng khi sắp đến nơi thì sắc mặt của Sở tổng đột nhiên biến đổi, hơn nữa còn cực kỳ đặc sắc.

Thủy An Lạc quan sát anh, sau đó hơi nhón chân lên liền thấy được một người đàn bà béo ú đứng đằng sau Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc: “...”

Mọe nó, không ai dám làm gì cô!

Thế nhưng lại có người dám chấm mút anh Sở?

Xã hội này bị làm sao vậy?

Thủy An Lạc vặn vẹo người lui về phía sau, sắc mặt của Sở Ninh Dực tuy khó coi những vẫn luôn chú ý đến Thủy An Lạc.

“Em làm cái gì đấy?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, rõ ràng đang kìm nén tâm trạng của mình.

Thủy An Lạc chui ra đằng sau Sở Ninh Dực, nhè thẳng bàn chân toàn thịt của người đàn bà kia mà đạp một phát toàn lực, gót giầy của cô gim thẳng vào bàn chân của đối phương.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2235: Người phụ nữ khiến Sở tổng ngồi điện ngầm (2)
Sở Ninh Dực: “...”

Phía sau vang lên tiếng thét đầy đau đớn, khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên nhìn cô gái đang chui vào lòng mình lần nữa.

Tốt, rốt cuộc cũng biết tự bảo vệ mình rồi.

Người đàn bà kia thét lên, hùng hùng hổ hổ nhưng cũng không dám lớn tiếng làm gì.

Dù sao chính bản thân bà ta vừa mới làm mấy chuyện thô bỉ.

Đoàn tàu dừng lại, Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực xuống xe, thế nhưng lúc đi tới cửa, Thủy An Lạc bất ngờ hô to một tiếng: “Bác gái mặc quần áo màu đen kia ơi, bác đã mở ra lịch sử phụ nữ đi làm biến thái rồi đó.”

Tiếng kêu của Thủy An Lạc vẫn còn vang dội, cửa xe bị đóng lại, thế nhưng Thủy An Lạc vẫn có thể thấy được tất cả mọi người đang nhìn về phía người đàn bà mặc quần áo đen kia, và khuôn mặt đã đỏ phừng lên của bà ta nữa.

Thủy An Lạc hừ một tiếng: “Dám chấm mút chồng của bà à, giẫm cho chết luôn!”

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại rồi kéo cô đi ra ngoài.

Thủy An Lạc thở dài: “Dạo gần đây đám người biến thái cũng biết chọn mặt rồi nhỉ? Nếu không lúc nãy hẳn phải là em mới bị chấm mút mới đúng, nếu thế anh có làm anh hùng cứu mỹ nhân không? Tại sao chưa từng có ai làm gì em nhỉ?”

Sở Ninh Dực bỗng nhiên dừng bước lại, mặt đen thui quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Em muốn bị người ta làm gì như vậy sao?”

Ai dám làm gì vợ của anh thì anh tuyệt đối không chỉ đạp một cái đơn giản như vậy đâu, ước cùng cũng phải chặt tay luôn đấy.

Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc vào lòng rồi chuyển tới một góc mà người ngoài không thấy được, thế rồi mạnh mẽ đánh vài cái lên mông của cô. Thủy An Lạc hét lên một tiếng rồi vội vàng kéo Sở Ninh Dực chạy ra ngoài với khuôn mặt đỏ tưng bừng.

Sở Ninh Dực buồn cười, người đàn bà kia vừa mới làm như vậy khiến bây giờ anh vẫn cảm thấy ghê tởm, cái quần này cũng không muốn mặc lại nữa.

Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực ra khỏi ga tài điện ngầm, sau đó chạy tới trường học. May mà bọn họ kịp tới phòng học trước khi cuộc họp phụ huynh bắt đầu. Thế nhưng khi Thủy An Lạc nhìn thấy Tiểu Bảo Bối ngồi hàng đầu tiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc chắc chắn còn khó coi hơn so với khuôn mặt ba nhóc ở tàu điện ngầm vừa nãy.

Vào khoảnh khắc Sở Ninh Dực xuất hiện, phòng học vốn đang ồn ào nhất thời trở nên yên tĩnh, ai ai cũng không nhịn được mà nhìn về phía cửa.

“Ba, mẹ!” Khuôn mặt nho nhỏ của Tiểu Bảo Bối lập tức thay đổi. Nhóc bay đến ôm chặt lấy đùi của Sở Ninh Dực: “Con cứ tưởng ba sẽ không tới cơ.”

Mấu chốt là sắp chín giờ rồi mà mẹ còn chưa tới, nhóc này mà đẹp mặt mới là lạ ấy.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn dáng vẻ hưng phấn của con trai liền đưa tay xoa đầu nhóc.

Được rồi, lần ngồi tàu điện ngầm này đáng giá, cho nên anh không truy cứu nữa.

Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực đi vào. Tiểu Bảo Bối quay về chỗ của mình.

Cạnh mỗi bàn học đều bày thêm hai chiếc ghế, đó là ghế chuẩn bị cho phụ huynh của các bé.

Tiểu Bảo Bối học ở trường tiểu học nhà giàu cho nên điều kiện rất tốt, cách phối trí vẫn tính là trong khoảng chấp nhận được của Sở Ninh Dực. Anh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo Bối, nhìn bàn học của con trai, hình như đã lâu lắm rồi anh chưa thấy cảnh tượng này.

Sau khi Thủy An Lạc ngồi xuống liền nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Mau cảm ơn mẹ con đi! Mẹ con đã mạo hiểm cả nguy cơ bị ba con bóp chết mà chạy đến đây đó.”

Tiểu Bảo Bối quay đầu nhìn ba mình, tựa như đang hỏi: Làm sao thế ạ?

Sở Ninh Dực nhướng mày, không ngờ cô cũng tự biết là anh thật sự muốn bóp chết cô nữa cơ đấy.

Những phụ huynh ngồi phía sau lúc đầu lớn tiếng bàn luận về con cái nhà mình đã biến thành nhỏ giọng xì xào bàn tán, suy đoán xem thân phận của Sở Ninh Dực là gì. Bọn họ có quen với Thủy An Lạc vì lần nào họp phụ huynh cũng là cô đến dự, nhưng ba của Tiểu Bảo Bối thì chưa bao giờ xuất hiện cả.

Thế cho nên ai ai cũng cảm thấy Tiểu Bảo Bối là con riêng của công tử nhà giàu nào đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2236: Người phụ nữ khiến Sở tổng ngồi điện ngầm (3)
Thế nhưng Thủy An Lạc chưa bao giờ nói việc này với Sở Ninh Dực. Anh chẳng bao giờ có hứng thú đối với mấy chuyện nhàm chán đó cả.

Lúc này thấy Sở Ninh Dực thì mọi người càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Có người thấy anh quen mặt, có người lại cảm thấy anh giống như ngôi sao nào đó, lại càng có người cảm thấy anh hẳn là công tử nhà giàu. Thủy An Lạc thật sự là tình nhân còn Tiểu Bảo Bối thật sự là con ngoài giá thú.

Chín giờ đúng, cô giáo ôm sách bước vào phòng học, lúc nhìn thấy Sở Ninh Dực thì cũng hơi sững sờ. Cô giáo này có quen Sở Ninh Dực bởi vì lúc Tiểu Bảo Bối đến xin học là do Sở Ninh Dực dẫn đến.

Cô giáo bước đến rồi ân cần chào hỏi: “Anh Sở tới rồi à, học kỳ này Sở Lạc Ninh đã có thể nhảy lớp đến học cùng các anh chị lớp ba rồi.”

Tiểu Bảo Bối vẫn giữ nụ cười trên môi, đôi mắt sáng lấp lánh, rõ ràng có vẻ vui mừng hơn cả trước đây.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nhìn ba mình.

“Còn phải cảm ơn công dạy dỗ của cô giáo.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, thanh âm không lạnh không nóng.

Cô giáo có chút xấu hổ, bình thường đều là phụ huynh học sinh nịnh nọt cô, nhưng hiện tại cô cũng không có can đảm khiến Sở Ninh Dực phải lấy lòng mình.

Vậy nên cô giáo nhanh chóng quay về bục giảng, có cảm giác cũng vui vẻ hơn vài phần.

Thủy An Lạc kề tai thì thầm gì đó với Tiểu Bảo Bối. Nhóc nghe rất tập trung, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa.

Sở Ninh Dực: “...”

Mẹ con hai người quang minh chính đại nói chuyện riêng trong giờ như vậy có thật sự tốt không hả?

“Các vị phụ huynh, các em học sinh, hôm này là buổi họp phụ huynh cuối cùng trong năm học này của chúng ta. Trong năm học này đã có rất nhiều bạn nhỏ có tiến bộ rất lớn, đặc biệt là bạn nhỏ Sở Lạc Ninh đã thi đậu kỳ khảo sát nhảy lớp lên lớp ba.” Cô giáo nói rồi vỗ tay hoan hô.

Sở Ninh Dực lướt qua con trai rồi nhíu mày thì thầm với Thủy An Lạc: “Chỉ có mấy chuyện nhàm chán này thôi à?”

Thủy An Lạc không nhịn được phải trợn trắng mắt rồi trả về cho anh một câu: Nếu không thì sao chứ?

Sở Ninh Dực vẫn ngồi đó, mấy chuyện họp phụ huynh này quả thật có chút buồn chán, chỉ khi nào nhắc đến con trai nhà mình thì anh mới có thể chú ý nghe một chút.

Sở Ninh Dực cúi đầu vuốt vuốt di động trong tay mình. Tiểu Bảo Bối ghé sát vào tai anh lầm bầm gì đó, rõ ràng nhóc cũng cảm thấy chán lắm rồi, lát nữa phải kết thúc nhanh nhanh một chút, tuyệt đối không thể để mẹ bị mấy phụ huynh khác chặn lại.

Sở Ninh Dực nghe con trai nói rồi quay đầu nhìn mấy bà phụ huynh đang nhìn mình, rồi lại cúi đầu nhìn con trai: “Con có thể tự mình bảo mẹ về mà.”

“Nhưng mà mẹ nói phải có quan hệ tốt với bạn học khác.” Tiểu Bảo Bối bất đắc dĩ nhỏ giọng trả lời.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc đang trừng mắt nhìn bọn họ thì lại có chút đồng tình mà xoa đầu con trai: “Bạn bè không cần nhiều lắm đâu, quan trọng là tình cảm.”

Hình như hồi trước, khi anh còn đi học cũng chỉ có một người bạn là An Phong Dương thôi.

Tiểu Bảo Bối gật đầu, hoàn toàn đứng cùng một chiến tuyến với ba mình.

“Người kia hình như là Sở Ninh Dực thì phải?!” Rốt cuộc cũng có người lên tiếng.

“Chẳng phải Sở Ninh Dực tàn tật rồi sao?” Có người nghi hoặc.

“Tiếp theo chúng ta xin mời ba của bạn học Sở Lạc Ninh đại diện cho ban phụ huynh lên phát biểu đôi lời!” Cô giáo đột nhiên nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, dường như có chút ngoài ý muốn, từ khi nào mà có thêm một bước này vậy?

Sở Ninh Dực hơi hơi nhíu mày, rõ ràng cũng không đồng ý.

Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn cô giáo rồi lại nhìn ba mình, tại sao trước đây không thấy đại diện phụ huynh lên phát biểu?

Hiển nhiên đây là tiết mục được cô giáo tự biên tự diễn, bởi vì tất cả các vị phụ huynh ngồi đây đều ngẩn người.

Chẳng hiểu sao Thủy An Lạc cảm thấy có chút phiền, sắc mặt cũng khó coi hơn.

Tiểu Bảo Bối hơi nheo mắt lại, cũng cảm thấy hơi phiền.

Sở Ninh Dực từng phát biểu không ít lần, thế nhưng đột nhiên bị điểm danh thế này vẫn là lần đầu tiên, cái tên được gọi cũng không phải là anh Sở Ninh Dực mà là ba của Sở Lạc Ninh, cách gọi này có vẻ như cũng không tệ lắm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2237: Người phụ nữ khiến Sở tổng ngồi điện ngầm (4)
Sở Ninh Dực đứng dậy, hai má của cô giáo đã hơi đỏ lên.

Tiểu Bảo Bối và Thủy An Lạc nhìn nhau, trong lòng cũng không nhịn được mà khinh thường cô giáo này.

“Xin chào mọi người, tôi là ba của Sở Lạc Ninh, Sở Ninh Dực!” Sở Ninh Dực cất tiếng, giọng nói trầm ấm của anh vang khắp phòng học.

Thủy An Lạc với Tiểu Bảo Bối đồng thời ngẩng đầu. Dường như hai người họ không ngờ rằng Sở Ninh Dực sẽ bằng lòng, dù sao thì tính tình của anh chưa bao giờ tốt như vậy.

Chỉ là mọi người chẳng ai để ý đến cái danh “ba của Sở Lạc Ninh” mà chỉ chú ý ba chứ cuối cùng - Sở Ninh Dực.

Hóa ra người này chính là Sở Ninh Dực.

“Trường học là nơi để học tập, mọi người đều làm cha mẹ nên có một số việc đừng đi suy đoán lung tung làm ảnh hưởng tới cái tốt của lũ trẻ! Người bên cạnh tôi là vợ của tôi - Thủy An Lạc, con trai tôi Sở Lạc Ninh! Còn những vấn đề như vợ bé, con ngoài giá thú thì tôi không muốn nghe lần thứ hai. Muốn dạy được một đứa trẻ ngoan thì trước hết phải quán triệt tư tưởng của mình trước đã.” Thanh âm của Sở Ninh Dực không chút gợn sóng, sau khi nói xong, anh cúi đầu nhìn con trai mình: “Không có việc gì nữa rồi thì chúng ta đi thôi!”

Tiểu Bảo Bối với Thủy An Lạc còn đang khiếp sợ, thì ra mấy chuyện vừa rồi anh đều nghe được, vậy nên việc anh đứng lên không phải là để phát biểu mà là để đính chính danh dự cho hai mẹ con họ.

Sở Ninh Dực nói xong, Tiểu Bảo Bối vô thức gật đầu một cái. Anh cầm lấy cặp sách của Tiểu Bảo Bối rồi đi tới bên cạnh bục giảng: “Đưa bài thi của Sở Lạc Ninh cho tôi.”

Cô giáo còn chưa kịp hoàn hồn, vừa nghe Sở Ninh Dực nói vậy liền vội vàng đưa bài thi của Tiểu Bảo Bối cho anh: “Đây là...”

Đáng tiếc, cô giáo còn chưa kịp nói gì, Sở Ninh Dực đã cầm lấy bài thi rồi quay sang bế Tiểu Bảo Bối đi mất.

Thủy An Lạc cũng vội vàng đứng dậy chạy theo ra ngoài.

Quả nhiên anh Sở không phải người bình thường. Có lẽ tất cả các bậc phụ huynh khác đều biết được thực chất Sở Ninh Dực là người thế nào rồi.

Chắc chắn là còn lạnh lùng hơn so với trên tivi nhiều.

Sau khi đi ra ngoài, Tiểu Bảo Bối ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực, nói một cách tức giận: “Lần sau ba không cần tới nữa, đám người đó thật đáng ghét.”

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn con trai một cách nghi ngờ, còn có Thủy An Lạc đang nghiêm túc gật đầu bên cạnh anh: “Bị người ta nói khó nghe như vậy sao không nói cho anh biết?”

Tiểu Bảo Bối cúi đầu, Thủy An Lạc cũng nhìn sang một bên, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Ây cha, chúng ta về nhà kiểu gì bây giờ nhỉ, hay là cứ chờ xe của Anh Xinh Trai đi! Tiểu Miên Miên cũng phải họp phụ huynh mà!”

Sở Ninh Dực vẫn nhìn hai mẹ con chằm chằm, cuối cùng anh quyết định nhìn thẳng vào Tiểu Bảo Bối.

Tiểu Bảo Bối đưa tay gãi gãi đầu mình rồi nhỏ giọng nói: “Lúc trước ba bận rộn chuyện ở công ty, sau đó ba lại bị thương. Mẹ bảo có bị nói vài ba câu cũng chẳng mất miếng thịt nào, không cần cho ba biết.”

Sở Ninh Dực lại nhìn về phía Thủy An Lạc, chỉ là lần này trong mắt có ý tứ khác.

Thủy An Lạc nghĩ, rõ ràng cô đang suy nghĩ cho anh, thế nhưng sao bây giờ lại thấy hơi chột dạ vậy nhỉ?

Cái này không bình thường, quá không bình thường.

Thủy An Lạc vò vò đầu của mình: “Em đi gọi điện cho Cố Minh Hạo với Janis, để xem bọn họ đã về chưa? Lúc trước chỉ gửi mỗi tin nhắn, không biết...”

“Thủy An Lạc!!!” Sở Ninh Dực trầm giọng cắt lời của cô.

Cái tay đang múa may trong không khí của Thủy An Lạc hạ xuống, cô nói: “Đó chẳng phải vì mấy người phụ nữ đó đố kỵ với con em sao, bị nói thì cứ bị nói đi, hai mẹ con em cũng không mất miếng thịt hay mất chút máu nào!” Thủy An Lạc nói với vẻ chẳng sao cả.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn Thủy An Lạc, sau đó từ từ đến gần cô.

Thủy An Lạc lập tức chớp chớp mắt theo bản năng, lui lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2238: Người phụ nữ khiến Sở tổng ngồi điện ngầm (5)
Thủy An Lạc càng lui lại thì Sở Ninh Dực càng từng bước ép sát tới, cuối cùng là vươn tay túm chặt lấy cái eo của cô. Khi Thủy An Lạc cố gắng ngửa đầu ra phía sau nhưng Sở Ninh Dực đã nói sát bên tai cô.

“Nhưng mà... anh để tâm.” Thanh âm của Sở Ninh Dực không lớn, nhưng Thủy An Lạc lại nghe rất rõ.

Vì Thủy An Lạc không muốn anh thêm phiền cho nên dù bị người ta nói như vậy cũng không chịu nói với anh. Thế nhưng anh lại để tâm, anh để tâm bất cứ điều gì mà người ta nói về cô. So với việc người khác đánh giá anh thế nào thì anh quan tâm việc người khác đánh giá cô như thế nào hơn.

Thủy An Lạc sửng sốt, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ khiếp sợ cùng cảm động.

Cô không để tâm, nhưng anh lại vì cô mà để tâm.

Những lời này càng có ý nghĩa hơn câu anh yêu em.

Thủy An Lạc dịu dàng ôm lấy cánh tay của anh: “Chẳng phải anh đã đính chính cho chúng ta rồi đấy sao? Về sau chắc chắn đám người kia không dám nói lung tung nữa đâu.”

Sở Ninh Dực nhíu mày, cảm giác như anh vẫn còn làm chưa đủ.

Thủy An Lạc còn định nói gì nữa nhưng thấy An Phong Dương đang ôm Tiểu Miên Miên đi ra. Mân Hinh không có mặt, rất ít khi cô ra ngoài cho nên đều do một mình An Phong Dương đi họp phụ huynh.

An Phong Dương bất đắc dĩ nhìn con gái mình, Tiểu Miên Miên thì lại cười hì hì.

Thủy An Lạc liếc nhìn bài thi trong tay An Phong Dương, trên mặt bài kiểm tra toán ghi 59 điểm, vẫn chưa đủ qua môn.

An Phong Dương đặt Tiểu Miên Miên xuống. Tiểu Bảo Bối cũng được ba mình thả xuống, hai đứa nhỏ tay trong tay đi ra ngoài. Tiểu Miên Miên hoàn toàn chẳng có một chút buồn bã nào vì điểm thi của mình.

Thủy An Lạc đưa tay cầm thấy bài thi của Tiểu Miên Miên, thi văn còn thảm hại hơn, chưa tới ba mươi điểm.

“Chẳng có lẽ đây chính là vật cực tất phản trong truyền thuyết?” Thủy An Lạc nhìn An Phong Dương, cả anh ta lẫn Mân Hinh đều có chỉ số IQ cực cao, thậm chí chỉ số IQ của Mân Hinh còn cao hơn An Phong Dương một chút, thế nhưng Tiểu Miên Miên thật khiến người ta nhìn mà sốt ruột.

An Phong Dương sờ sờ mũi mình, thật ra trước giờ anh cũng không đặt nặng vấn đề điểm thi của con gái lắm, nhưng lần nào cũng bị giáo viên phê bình thì vấn đề lại lớn rồi.

Phải biết rằng An Phong Dương với Sở Ninh Dực lấy danh hạng nhất, hạng hai mà tồn tại, thế nhưng con gái anh lại cứ ôm mãi cái vị trí nhất từ dưới lên kia không chịu buông.

Một An Phong Dương suốt thời đi học đều được khen ngợi, đến lúc này đã được trải nghiêm cảm giác bị giáo viên phê bình.

“Con bé vui là được, nuôi mười đứa như thế anh cũng vẫn nuôi được.” An Phong Dương dứt khoát nói, sau đó cùng Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi ra ngoài: “Tôi còn tưởng rằng hai người không đến kịp cơ.”

Sở Ninh Dực hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện bọn họ đến đây bằng cách nào, thế nhưng anh không chặn nổi miệng của Thủy An Lạc.

Cho nên lúc An Phong Dương biết được hai người họ chạy tới bằng tàu điện ngầm thì cũng ngẩn cả người.

Sở Ninh Dực đi tàu điện ngầm?

Lại còn đi tàu điện ngầm vào giờ cao điểm!

“Vì con nhỏ ngốc nghếch này mà cậu phá vỡ cả nguyên tắc của mình cơ à?” An Phong Dương kinh ngạc hô lên một tiếng. Ttrước đây ai dám bảo Sở Ninh Dực đi tàu điện ngầm thì chắc chắn đã ăn một cái tát bay tận đâu rồi.

“Này này này, Anh Xinh Trai, lời này của anh là có ý gì hả? Em bảo anh ấy đi tàu điện ngầm là hành hạ anh ấy hay sao hả?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói.

An Phong Dương mỉm cười nhìn cô, ý rất rõ ràng: Em nói xem?

Thủy An Lạc: “...”

Hình như đúng là có hành xác một chút thật. Dù sao thì cả quãng đường mặt của Sở Ninh Dực đều đen thùi lùi.

“Đó chẳng phải là vì không có thời gian sao?” Thủy An Lạc thấp giọng hô một tiếng, hiện tại An Phong Dương nói như vậy thì cô mới phát hiện ra rằng việc bắt Sở tổng đi tàu điện ngầm quả thật là hành hạ anh.

Dù sao người ta đi máy bay cũng bao cả khoang, ngồi tàu tốc hành cũng chỉ ngồi một lần, lại còn là vì mục đích nào đó khó có thể nói ra kia nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2239: Người phụ nữ khiến Sở tổng ngồi điện ngầm (6)
Vậy nên việc bảo Sở Ninh Dực đi tàu điện ngầm đúng là hành xác anh thật.

Sở Ninh Dực hừ một tiếng, hai đứa bé đã bò đến phía sau xe. Thủy An Lạc cũng ngồi ở băng sau. Sở Ninh Dực ngồi ở ghế phó lái, trên thế giời người có thể khiến Sở tổng chịu làm tài xế chỉ có người nào đó đang ngồi ở đằng sau thôi.

An Phong Dương lên xe, thắt dây an toàn rồi nói: “Lần gặp gỡ này thế nào?”

Thủy An Lạc ngồi ở giữa, hai đứa bé dựa vào chân cô, châu đầu với nhau nói gì đó. Thủy An Lạc đỡ lấy hai đứa rồi hơi nghiêng nghiêng đầu của mình, cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ thì coi như thành công rồi!”

Còn kết quả thế nào thì cô không biết.

An Phong Dương gật đầu, tiếp tục lái xe.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ. Lúc này Tiểu Miên Miên vẫn còn rất vui vẻ. Tiểu Bảo Bối đã bỏ cuộc với bé cho nên Tiểu Miên Miên muốn làm gì thì làm! Hai nhà Sở - An nuôi một cô bé như vậy cũng chỉ là chuyện quá đơn giản.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn di động, không biết anh đang xem cái gì mà sắc mặt trở nên khó coi.

Thủy An Lạc nhịn không được vươn cổ nhìn, hình như là một nhân viên nào đó trong công ty nhắn tin cho anh, báo cáo giá cổ phiếu của công ty có xu thế tăng lên, nguyên nhân là vì cách đó không lâu có một người đăng một tấm ảnh Sở Ninh Dực ở tàu điện ngầm lên một diễn đàn đang đứng chờ mua vé, mà tấm ảnh đó là Sở Ninh Dực đang đứng!

Như vậy cũng giống như tuyên bố với mọi người rằng Sở Ninh Dực đã đi lại được rồi.

Thủy An Lạc lấy di động của mình ra, lúc đọc được tin thì trùng hợp thấy được ảnh cô đang ôm lấy cánh tay anh cầu xin.

Khuôn mặt của Thủy An Lạc đen lại, đám người này chụp ảnh thì cũng thôi đi, nhưng mà chỉnh ảnh cũng chỉ chỉnh một người là sao hả?

Hơn nữa cái mặt kia của Sở tổng cần phải chỉnh sửa nữa sao?

Vì sao không chỉnh cả mặt cô nữa?

Người đăng bài viết: Tàu điện ngầm xuất hiện một anh chàng đẹp trai, nhưng cô gái đứng bên cạnh hoàn toàn không xứng với anh ấy, cảm giác như heo đang gặm cải trắng.

Thủy An Lạc: “...”

Chủ bài post này không biết Sở Ninh Dực nên chỉ cho rằng đó là một anh đẹp trai thông thường. Không ngờ rằng sau khi post lên lại có người nhận ra đó là Sở Ninh Dực, thế cho liền chia sẻ, hơn nữa còn gọi thẳng ra thân phận của Sở Ninh Dực, đến đây thì cả diễn đàn oanh tạc, giá cổ phiếu của Sở Thị tăng vọt.

Rốt cuộc thì Thủy An Lạc đã hiểu vì sao nhiều tổng giám đốc bị bệnh lại phải yêu cầu phía bệnh viện ký giấy giữ bí mật rồi. Nhìn đi, Sở tổng chỉ khỏi chân thôi mà kéo giá cổ phiếu tăng cao rồi kìa.

Nhưng mà cái gì gọi là “cô gái bên cạnh không xứng với anh đẹp trai?”

Thủy An Lạc mở camera nhìn hình ảnh trong đó: “Trông xinh lắm mà!” Thủy An Lạc không phục nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Không ngờ cô ngốc này lại đi để ý ba cái chuyện chẳng có chút ý nghĩa nào thế này.

Bên dưới đã có người giải thích rằng cô gái bên cạnh Sở Ninh Dực chính là vợ của anh. Mà lúc này phía weibo chính chủ của Sở Thị cũng đã ra thông báo nguyên nhân Sở Ninh Dực xuất hiện ở ga tàu điện ngầm, là do sợ không kịp họp phụ huynh cho con trai cho nên mới bỏ xe riêng, ngồi tàu điện ngầm để tránh kẹt xe.

Nhất thời, hình ảnh một người đàn ông tốt của Sở Ninh Dực lập tức được nâng lên, kéo theo là giá trị cổ phiếu của Sở Thị lại trên đà tăng giá.

Thủy An Lạc chậc chậc lưỡi nói, nhìn bình luận bên dưới: “Quả nhiên dáng dấp đẹp trai thì làm cái gì cũng đúng. Haizzz, cái xã hội nhìn mặt này.”

Sở Ninh Dực không để ý mấy lời nói dở hơi của cô mà là dứt khoát đăng một tấm hình của cô lên, bên dưới còn bình luận một câu: Ngoại trừ cô ấy, không ai xứng.

Một câu nói rất lạnh lùng, một câu nói rất đàn ông.

Nhưng mà mấy lời này Thủy An Lạc không hề biết, mãi đến khi cô về đến nhà, những lời này của Sở Ninh Dực được lên top tìm kiếm thì Thủy An Lạc mới nhìn đến.

Thậm chí còn thấy được một bình luận được khen nhiều nhất: Thì ra muốn làm Thái tử lên tiếng thì phải đăng tin có liên quan đến Thái tử phi mới được. Vậy thì Vương gia phải làm sao bây giờ?
 
Top