Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2240: Người phụ nữ khiến Sở tổng ngồi điện ngầm (7)
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, tốt lắm, lúc này An Phong Dương lại được gọi tên rồi.

Hiện giờ thím Vu đã dọn dẹp nhà cửa đâu vào đấy, những món đồ không thường dùng đã được chuyển hết đi rồi, những đồ còn lại trong nhà đều là đồ dùng nhiều.

Bánh Bao Đậu tiếp tục cưỡi xe của mình gào thét. Bánh Bao Rau nghiêm túc nhìn bài thi của anh trai, kiên quyết lấy anh trai làm hình mẫu để phấn đấu.

Bánh Bao Đậu chẳng thèm ngó đến bài thi của anh trai, bởi vì cái này đâu có liên quan gì tới bé đâu.

Sau khi Sở Ninh Dực về nhà liền đi vào toilet. Thủy An Lạc ngã ra sofa nhìn tin tức mới được cập nhật.

Cô nhìn đống bình luận nhiều kinh người kia, Sở Ninh Dực chỉ đi tàu điện ngầm một lần thôi mà, đám người này bị sao vậy?

Lúc Sở Ninh Dực đi ra thì vòng qua Bánh Bao Đậu, tránh để bé bị tai nạn “xe” rồi ngồi xuống sofa: “Anh đã tìm cho Bánh Bao Đậu tìm một giáo viên dạy mỹ thuật rồi, đợi đến khi Bánh Bao Đậu qua sinh nhật ba tuổi thì chính thức nhận thầy.”

“Hả?” Thủy An Lạc ngẩng đầu khỏi mớ tin tức kia, nhìn nhìn Sở Ninh Dực: “Giáo viên dạy mỹ thuật gì cơ?”

“Đàm Thần Hiểu.” Sở Ninh Dực cho cô một cái tên.

Thủy An Lạc không quan tâm đến nghệ thuật cho nên không cảm thấy cái tên này quen quen. Cô cầm di động tra cứu một lúc thì lập tức kinh ngạc, Đàm Thần Hiểu - họa sĩ vẽ tranh tả thực nổi tiếng thế giới. Một bộ tranh giang sơn xinh đẹp đã từng được bán ra với cái giá trên trời là năm nghìn vạn. Nghe nói Đàm Thần Hiểu rất ít khi xuất hiện trước công chúng, thậm chí còn không nhận phỏng vấn, là một nhà nghệ thuật rất khiêm tốn.

Mấu chốt là Đàm Thần Hiểu không công khai giảng bài, lại càng không nhận học trò.

Thủy An Lạc tra cứu xong liền ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Người ta không nhận học trò!”

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Cái này thì anh đã liên lạc với cô ấy rồi. Anh cho cô ấy xem bức tranh trước đây Bánh Bao Đậu vẽ nữa, cô ấy quyết định nhận rồi.”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc nhìn con gái đang cưỡi xe gào thét bảo các anh tránh ra, nhà cô mà còn có gen nghệ thuật đúng thật là không dễ dàng.

“Sao tự dưng anh lại nghĩ đến việc để con bé đi học vẽ?” Chuyện này Sở Ninh Dực chưa bao giờ nói với cô chuyện này.

Sở Ninh Dực lơ đễnh: “Con bé thích thì cứ để con bé chơi thôi.”

Chơi thôi?

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bách khoa tra cứu các nhà nghệ thuật, chỉ tùy tiện vui đùa một chút mà anh mời một giáo viên cỡ này luôn ấy hả.

Thủy An Lạc cầm lấy tay của Sở Ninh Dực, chớp chớp mắt nói: “Ba, con muốn học y, ba xem...”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực dứt khoát gạt tay cô ra: “Anh không có cô con gái nào lớn như vậy, chưa kể nếu em mà làm con gái anh thì phải tốn bao nhiêu công sức mới nuôi lớn được?”

Thủy An Lạc giơ chân ra đạp chân anh: “Không yêu anh nữa, anh giết chết cuộc trò chuyện rồi!” Thủy An Lạc nói xong rồi dứt khoát đứng dậy đi về phòng ngủ.

Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế nhìn theo cô, khóe miệng khẽ cong lên rồi đón lấy con gái đang cưỡi xe lao tới. Anh giúp con gái đổi sang một hướng an toàn: “Chậm thôi, đừng để bị đâm rồi lại ngã.”

Tiểu Bảo Bối vốn đang sắp xếp cặp sách của mình lại ngẩng lên, nghe thấy ba nói vậy thì không nhịn được phải nói: “Ba không cảm thấy nên nhắc em ấy không nên đâm vào bọn con sao?”

Sở Ninh Dực hiểu ra, nhắc nhở lại con gái của mình: “Đừng đâm vào các anh con, đến lúc đó xe lật con lại ngã đấy.”

Tiểu Bảo Bối: “...”

Bánh Bao Rau: “...”

Có người ba như vậy thật là đau lòng.

Được lắm, ba giết chết cuộc trò chuyện của chúng ta rồi.

Tiểu Bảo Bối và Bánh Bao Rau quyết định đi ăn cơm tối, ba thế này thì cũng không còn cách nào chơi đùa vui vẻ được nữa rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2241: Người phụ nữ khiến Sở tổng ngồi điện ngầm (8)
Nghe đâu Tiểu Sư Niệm hôm nay đã quay về nhà rồi. Bởi vì đã đến kỳ nghỉ đông cho nên sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc cô bé cũng về với ba mình luôn.

Còn Tiểu Miên Miên lúc này đã bị mẹ mình quở mắng ở nhà.

An Phong Dương đi tới đi lui muốn khuyên bảo, nhưng đến khi nhìn thấy sắc mặt của vợ mình thì cũng chỉ có thể nhìn con gái với ánh mắt thương xót.

“Mấy cái này Tiểu Bảo Bối đã dạy con rất nhiều lần rồi đúng không? Mẹ cũng đã dạy con rồi có đúng không?” Mân Hinh ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn cô con gái đang vặn tay vặn chân.

An Phong Dương rót cốc nước đi ra, “Con bé vẫn còn nhỏ, không nhớ được cũng là bình thường mà.”

“Anh đừng có lên tiếng.” Mân Hinh trầm giọng nói.

An Phong Dương im bặt, lại nhìn con gái đang tỏ ra đáng thương của mình.

Tiểu Miên Miên tiếp tục vặn ngón tay, không nói câu nào.

“Sao con vẫn làm sai nhiều như vậy hả?” Mân Hinh cầm lấy cánh tay nhỏ xíu của cô bé, bắt cô bé ngẩng đầu nhìn mình.

Tiểu Miên Miên ngẩng lên, gương mặt xinh xắn đầy vẻ vô tội, chu cái miệng nhỏ lên nhìn mẹ mình, “Con không biết làm.”

“Mẹ đã dạy con rồi cơ mà, sao lại không biết làm?” Mân Hinh buồn bực, lần nào thành tích của con gái cũng khiến cô không biết phải nói gì nữa.

Cô và An Phong Dương từ nhỏ đến lớn đều được điểm tuyệt đối, nhưng lại sinh ra một đứa con gái khiến cô thật sự phải nghi ngờ cuộc sống này.

An Phong Dương nhìn con gái, càng thấy đau lòng. Anh kéo bé con đến bên cạnh mình: “Con bé đã nói không biết làm rồi, em còn làm khó nó làm gì? Vật cực tất phản, có sai cũng là lỗi của chúng ta.” An Phong Dương thản nhiên lấy lời của Thủy An Lạc ra dùng, hơn nữa còn dùng rất thuận miệng nữa.

Mân Hinh càng nhìn anh với vẻ tức giận, “Anh cứ chiều nó đi, sau này con bé học không được thì làm thế nào?”

“Làm thế nào? Cả một tập đoàn An Thị của anh chẳng lẽ không nuôi nổi con gái anh, cả đời con bé không làm gì anh cũng nuôi được nó.”

“Anh!!!” Mân Hinh bị chồng mình làm cho tức điên, “Rồi nó cũng phải có cuộc sống của riêng mình, giờ anh che chở cho nó như vậy không phải là đang hại nó hay sao?”

“Hinh Nhi, anh nghĩ em đang chuyện bé xé ra to đấy. Có ai quy định nhất định phải học giỏi không, biết mặt chữ, hiểu đạo lý là được rồi mà.” An Phong Dương che chở con gái phía sau. Anh không có yêu cầu gì với con gái, chỉ hy vọng cô bé có một tuổi thơ thực sự vui vẻ, không bị việc học hành thành tích làm ảnh hưởng là được.

“Anh thì biết cái gì chứ, chúng ta không thể đi theo con cả đời được, có thể là em...” Mân Hinh nói, lại đột nhiên im bặt, hơi xoay người siết chặt lấy hai tay của mình.

An Phong Dương dừng lại, nhìn Mân Hinh đang im lặng, trong lòng có chút bất an, “Có thể em làm sao?”

“Không có gì.” Mân Hinh đáp lại một tiếng rồi bỏ thằng vào bếp.

An Phong Dương nhíu mày, quay đầu lại nhìn con gái đang cười tít cả mắt, “Con đi tìm Tiểu Bảo Bối chơi đi, không sao cả đâu.”

“Mẹ thì sao ạ?” Tiểu Miên Miên mím môi nói, hình như mẹ đang rất tức giận.

An Phong Dương xoa xoa đầu con gái, “Ba sẽ khuyên nhủ mẹ, đi đi.”

“Vâng.” Tiểu Miên Miên cười tươi rói, nhấc cặp chân ngắn tũn chạy ra ngoài.

An Phong Dương thấy con gái đi rồi mới thu đi nụ cười trên mặt, sau đó đi vào phòng bếp, lúc này Mân Hinh đang vo gạo nấu cơm.

Anh bước qua ôm lấy cô từ phía sau, trầm giọng nói: “Vừa rồi em nói vậy là có ý gì? Có phải em có chuyện gì giấu anh đúng không?”

“Không phải, chỉ vì em thấy không chấp nhận được thành tích của con bé thôi. Em cũng bắt đầu nghi ngờ, đây là đứa con em sinh ra thật đấy hả?” Mân Hinh yên lặng một hồi, tâm trạng đã sớm bình thường trở lại, không có bất cứ sự khác lạ nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2242: Người phụ nữ khiến Sở tổng ngồi điện ngầm (9)
An Phong Dương nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn chẳng nhận ra được điều gì.

“Hồi còn nhỏ chúng ta nhìn thấy những người cha người mẹ đánh chửi con cái vì thành tích còn ít hay sao? Chúng ta không bị thành tích làm khó, thế nhưng bây giờ em như vậy không phải cũng giống như họ à? Có gì quan trọng hơn việc con bé được sống vui vẻ hạnh phúc đâu chứ.” An Phong Dương khẽ thì thầm vào tai Mân Hinh, lại hôn lên gò má cô một cái.

Mân Hinh tựa vào ngực anh, tay vẫn vo gạo, “Em biết, chỉ là...” Cuối cùng Mân Hinh cũng không nói tiếp, “Được rồi, anh đi ra ngoài đi, để em nấu cơm.”

“Anh phụ em.” An Phong Dương nói, tiếp tục hôn cô một cái, sau đó buông cô ra đi lấy nước nấu cơm.

***

Tại một bãi đất trống đen kịt, xa xa lấp loáng ánh sáng trắng.

Gió biển thổi tung vạt áo, dưới ánh trăng mờ ảo, một người đàn ông đang đứng thẳng ở đó.

Người phụ nữ phía sau mặc một chiếc áo da màu đen, tay cầm di động, đứng ở sau lưng ông ta báo cáo gì đó.

Người phụ nữ kia có mái tóc dài đến thắt lưng, mặt mũi lạnh lùng, giống hệt như biệt danh của cô ta: Băng Tuyết.

Người đàn ông kia từ đầu đến cuối vẫn nhìn về phía xa xăm.

“Cố Minh Hạo quá tư lợi, nhưng cũng may người kia đủ ngoan độc, chuyện gì cũng dám làm.” Ông ta kia thản nhiên nói.

Băng Tuyết gật đầu nói phải, “Bên phía Janis phải làm sao? Anh ta đề nghị muốn tiếp nhận thành phố A, hiện nay Cố Minh Hạo cũng không thích hợp ở lại thành phố A nữa rồi.”

Người đàn ông kia quay đầu lại, ánh trăng đã ngày càng mờ mịt, thế nhưng gương mặt thuộc về ông ta vẫn vô cùng rõ ràng.

Ông ta chính là... chú Hạng!

Người mà Sở Ninh Dực đã suy đoán.

Chỉ là người này khác với chú Hạng trong bệnh viện ở chỗ trên mặt của ông ta có dấu vết của sự lạnh lùng và ngoan độc, giống như năm tháng lưu lại.

“Muốn lấy được quyền chủ động của thành phố A thì phải xem bản lĩnh của chính cậu ta đã.” Chú Hạng nói, khóe miệng hơi nhướng lên, “Nếu như đến một Cố Minh Hạo cậu ta cũng không đối phó được, thì lấy cái gì để tiếp nhận thành phố A đấu lại Sở Ninh Dực?”

Băng Tuyết hơi khựng lại một chút, ý của Zero là để cho bọn họ nội đấu?

Nội đấu, đây không phải là chuyện Zero ghét nhất hay sao?

“Hiện giờ Sở Ninh Dực không có bất kỳ động thái gì, nhưng hai chân của hắn đã khỏi rồi. Đây là tin tức về hắn ngày hôm nay.” Băng Tuyết đưa di động trong tay mình tới.

Chú Hạng chỉ là cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi nhướng lên, “Quả nhiên, chỉ có Thủy An Lạc mới có thể đánh vỡ tất cả giới hạn của cậu ta, hôm đó sau khi Báo Tuyết rời khỏi đó thì đi đâu?”

Băng Tuyết hơi cúi đầu, báo cáo: “Chúng tôi theo đến vùng châu thổ, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, chúng tôi đã mất tung tích của hắn.”

Chú Hạng trái lại không hề trách cứ cô ta. Dù sao danh tiếng của Báo Tuyết vẫn còn đó. Trên thế giới này, người có khả năng đuổi theo hắn cũng không có mấy người.

Chú Hạng hơi giơ tay lên, “Ngày tôi gặp Báo Tuyết, Sở Ninh Dực đang làm gì?”

“Sở Ninh Dực mấy ngày nay đều ở trong nhà chưa hề đi ra ngoài. Cố Minh Hạo nói, thần kinh chân của hắn đã được đả thông, giờ đang phục hồi chức năng tại nhà, đến ngày hôm qua thì Sở Ninh Dực đã có thể đi lại.” Băng Tuyết trả lời dứt khoát.

“Nói cách khác, mấy ngày nay không có ai nhìn thấy Sở Ninh Dực?” Sắc mặt của chú Hạng thoáng thay đổi.

Băng Tuyết dừng một chút, có vẻ như đang tra cứu thông tin này, cuối cùng nói: “Buổi tối Cố Minh Hạo có thấy Sở Ninh Dực xuống nhà chơi với lũ trẻ.”

Chú Hạng nghe Băng Tuyết nói vậy, khẽ gật đầu.

“Zero, ngài hoài nghi Báo Tuyết là Sở Ninh Dực?” Băng Tuyết có chút nghi hoặc mở miệng hỏi.

Chú Hạng chắp hai tay sau lưng, tiếp tục ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ ảo kia: “Xem ra là tôi đã lầm rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2243: Người phụ nữ khiến Sở tổng ngồi điện ngầm (10)
Lúc Sở Ninh Dực nhận được điện thoại của A Sơ đã là nửa đêm.

Giọng nói A Sơ trầm thấp, hơn nữa xung quanh rất yên tĩnh, chắc anh ta đang ở trong khu vực an toàn.

Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng ngủ vào phòng làm việc, sau đó mới nói: “Cắt đuôi được người của lão ta rồi?”

“Ừ, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, có lẽ lão còn kinh khủng hơn anh nghĩ nhiều.” A Sơ nói, giống như đang di chuyển, phía dưới vang lên tiếng bụi cỏ xào xạc.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt, “Lần này coi như tôi nợ anh.”

A Sơ ở đầu dây bên kia dừng một chút, cuối cùng giống như cố kỵ điều gì đó, nói: “Bên cạnh lão có một người phụ nữ, rất kinh khủng, anh phải cực kỳ cẩn thận. Biệt danh của cô ta là Băng Tuyết. Tôi đã đấu với cô ta rồi, không phân thắng bại. Hơn nữa cô ta còn có thể theo đuôi tôi đến năm ngày.”

Băng Tuyết?

Sở Ninh Dực thấp giọng nhắc lại cái tên này, hình như anh chưa từng nghe nói tới người này, nhưng có thể bất phân thắng bại với A Sơ, nếu như không phải cố ý giấu giếm, e là người phụ nữ này đã sớm nổi danh rồi.

“Người cậu gặp là Z?”

“Không chắc lắm. Có điều tôi nghe thấy ả Băng Tuyết đó gọi lão là Zero, hẳn là người mà anh nói.” A Sơ dừng bước lại nói.

“Cảm ơn.” A Sơ đã cho anh rất nhiều thông tin quan trọng.

A Sơ không nói gì nữa, Sở Ninh Dực vừa nói ra câu nói kia liền cúp điện thoại, tiếp tục đi trên con đường của mình.

Sở Ninh Dực nghịch chiếc di động hơi nóng lên trong lòng bàn tay.

Zero? Số không?

Biệt danh của kẻ đứng sau tất cả là Zero, số không, vạn vật về không, đại diện cho việc bắt đầu lại tất cả mọi thứ từ điểm không.

Thứ chú Hạng muốn bắt đầu lại từ đầu là gì?

Một thế giới mới?

Hay là... Delia?

Lúc Thủy An Lạc tìm anh, Sở Ninh Dực đang nghịch di động nhìn ra bên ngoài.

Thủy An Lạc dụi hai mắt mình đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực, “Điện thoại của ai thế?”

“A Sơ gọi báo cho anh biết một chuyện.” Sở Ninh Dực không hề giấu giếm.

Thủy An Lạc hơi giật mình, cuối cùng mới nghĩ ra A Sơ kia là ai, ồ một tiếng.

A Sơ báo cho anh ấy biết thì chắc đều là những điều hữu dụng cả, như vậy cũng tốt, chí ít anh có thể có nhiều phần thắng hơn.

Sở Ninh Dực cất điện thoại của mình, nắm lấy tay của Thủy An Lạc, “Em dậy làm gì thế?”

Thủy An Lạc theo anh đi ra ngoài, tựa lên vai anh, “Gặp ác mộng. Lần này em thấy bất an lắm. Em cứ có cảm giác con rồng kia càng ngày càng kinh khủng hơn ấy.” Thủy An Lạc cũng ăn ngay nói thật, cuối cùng nói: “Em nghĩ là tai ương đẫm máu. Anh Sở, hay là chuyện này chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn được không. Anh và Anh Xinh Trai, trong hai ngươi ai gặp chuyện không may cũng không được.”

Thủy An Lạc nói xong lời cuối cùng, mắt đã hơi đỏ lên, bởi vì sợ và sợ hãi về tương lai nhiều hơn.

Bởi vì chỉ có hai người họ tới đảo Kim Cương, cho dù họ có mang người theo, Thủy An Lạc cũng vẫn không thể yên tâm.

Tai ương đẫm máu?

Sở Ninh Dực chưa bao giờ tin điều này.

Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống bên giường, “Em suy nghĩ nhiều quá rồi. Trên cái thế giới này có bao nhiều người muốn lấy mạng bọn anh, không phải bọn anh vẫn yên ổn đấy sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Thế nhưng...”

“Chỉ là một giấc mơ thôi mà, đừng suy nghĩ nhiều. Chờ chuyện này kết thúc, chúng ta lại tới Provence, hỏi xem mẹ vợ có cách nào giải quyết vấn đề ác mộng của em hay không nhé.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói, giống như thực sự không tin vào chuyện tai ương đẫm máu gì gì đó.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, hàng mi dài không che dấu được sự lo lắng trong ánh mắt của cô.

Cô rất ít khi mơ thấy ác mộng, chỉ khi nguy hiểm đến gần mới xuất hiện. Nhất là lần này, ác mộng cứ tới hết lần này tới lần khác, chính cô cũng không thể khống chế được chuyện đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2244: Rồng lớn bị giam cầm (1)
Thủy An Lạc thiếp đi trong lời dỗ dành của Sở Ninh Dực.

Còn Sở Ninh Dực thì bắt đầu chuẩn bị cho việc chuyến đi, ví dụ như, chuyện quan trọng nhất là chuyển nhà.

Trước khi đi, anh với An Phong Dương phải bảo đảm an toàn cho tất cả bọn họ đã.

Cho nên địa điểm chủ yếu vẫn là ở Thấm Tâm viên, nơi mà người ngoài không thể vào được.

Chuyện chuyển nhà Sở Ninh Dực đã thương lượng qua điện thoại với ba vợ mình. Thủy Mặc Vân không có ý kiến gì. Sở Ninh Dực sớm muộn gì cũng phải dọn đi, chỉ là chuyển trước mấy tháng mà thôi.

Thế nên sáng sớm Thủy An Lạc tỉnh lại liền đối mặt với tin: Họ phải chuyển nhà!

Nhà thì vẫn lục tục chuyển, có điều lần này là dọn hết cả nhà qua đó thôi.

Thím Vu rạng sáng đã đi theo Phong Phong và Tiểu Bất Điểm, như vậy có thể che giấu tai mắt người khác. An Phong Dương và Mân Hinh đi sau. Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đi cuối cùng, mang theo cả Hắc Long.

Có điều lúc bọn họ xuống lầu lại gặp Cố Minh Hạo cũng đang đi xuống.

Sắc mặt của Cố Minh Hạo không tốt lắm, thậm chí có chút tái nhợt không bình thường.

Thủy An Lạc hơi sửng sốt, “Anh làm sao vậy?”

Cố Minh Hạo khẽ lắc đầu, tựa ở vào thang máy nhìn bọn họ, “Nghe trên tầng của hai người cứ ầm ầm, sao thế, chuyển nhà hả?”

Sở Ninh Dực thản nhiên nói: “Ừ, hôm nay chuyển.”

Cố Minh Hạo khựng lại một chút, thân thể cũng không nhịn được đứng thẳng lên, nhìn họ với ánh mắt dò xét, “Sao đột nhiên lại chuyển nhà?”

Thủy An Lạc nói: “Bọn trẻ càng lúc càng lớn, cứ ở trên tầng cao mãi cũng không tiện.”

Cố Minh Hạo tỏ vẻ đã hiểu. Hắn nhìn Hắc Long bên cạnh Sở Ninh Dực, “Cũng đúng, chỗ này nuôi chó cũng không tiện.”

Thủy An Lạc nhíu mày, vô thức giấu Hắc Long ra đằng sau mình, sau khi thang máy đến nơi liền dẫn Hắc Long đi ra.

Thủy An Lạc dắt Hắc Long, mở cửa xe, Hắc Long liền nhảy lên xe.

Cố Minh Hạo và Sở Ninh Dực ra khỏi thang máy. Cố Minh Hạo nhìn cửa xe đã được đóng lại, “Nghe nói con chó này đã theo Sở tổng nhiều năm rồi hả.”

Sở Ninh Dực quay đầu lại, thản nhiên nhìn hắn một cái: “Đúng vậy, chó trung thành hơn người, sẽ không lật lọng, càng không tính toán. Anh Cố, chúng tôi đi trước nhé.”

Cố Minh Hạo mỉm cười gật đầu, như thể không hiểu thâm ý trong lời nói của anh.

Cố Minh Hạo đứng tại chỗ nhìn chiếc xe rời khỏi tầm mắt của mình, hai tay duỗi bên người siết chặt lại, chỉ là một con chó thôi mà.

Thủy An Lạc ngồi trên ghế phụ, xoa đầu Hắc Long.

“Hắn đột nhiên nhắc đến Hắc Long là có ý gì?” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

Hắc Long cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của Thủy An Lạc, bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Sở Ninh mới yên lặng lui về phía sau nằm.

“Còn ý gì nữa?” Sở Ninh Dực vừa lái xe vừa mở miệng nói, “Chắc hắn cũng không bay nhảy lâu được nữa đâu. Nhìn sắc mặt hắn là biết, chắc chắn Janis đã động tay động chân sau lưng hắn rồi.”

Thủy An Lạc nhớ đến bộ dạng khi nãy của hắn ta, chắc là đã lâu không ngủ rồi.

“Janis đang làm gì?” Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu mình, tò mò cất tiếng hỏi.

Sở Ninh Dực lái xe ra khỏi khu nhà. Hắc Long từ ghế sau bò lên, hai chân đặt trên lưng ghế, quay đầu lại nhìn nơi mình đã sống mấy năm trời.

Thủy An Lạc cũng có chút luyến tiếc. Họ đã sống ở đây ba bốn năm, hai đứa nhóc kia cũng được sinh ra ở đây.

Đây là lần thứ ba bọn họ chuyển nhà.

Nhưng chắc cũng là lần cuối cùng rồi.

“Giờ chắc hắn vẫn chưa tìm được cách để triệt hạ được Cố Minh Hạo hoàn toàn cho nên mới lén thu phục người của Cố Minh Hạo.” Sở Ninh Dực nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2245: Rồng lớn bị giam cầm (2)
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu mình, ngẫm lại ý của Sở Ninh Dực, chắc anh muốn nói, tử huyệt của Cố Minh Hạo chính là chỗ cô có thể lợi dụng Janis.

Mà tử huyệt của Cố Minh Hạo, là chuyện hắn đã đích thân giết chết ba mình và người mẹ đang trong viện dưỡng lão của hắn.

Thủy An Lạc nghĩ đến người phụ nữ kia, hơi cúi đầu, trong lòng thầm có quyết định của chính mình.

Tội cũng không bằng mẹ, hơn nữa người phụ nữ kia đã điên rồi, không cần thiết phải trở thành quân cờ bị lợi dụng.

Vị trí của Thấm Tâm Viên gần ngoại ô, hơn nữa chiếm diện tích rất lớn, nghe nói trong đó còn có núi nữa.

Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đến nơi, mấy đứa nhóc đều đã ở trong sân chơi đến phát điên rồi.

Thủy An Lạc thả Hắc Long ra, Bánh Bao Đậu lập tức hét lên chạy tới, sau đó kéo Hắc Long đi chơi.

Thủy An Lạc nhìn này khuôn viên có dáng vẻ Giang Nam đặc sắc này, có hồ có cây, có lầu các, có từng khu nhà nhỏ, giống như những ngôi nhà của đám nhà giàu cô từng xem trong phim cổ trang vậy.

Nơi đám trẻ đang nô đùa chính là hoa viên trước nhà chính. Nhà chính là chỗ ở hiện tại của Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc. Nhà lầu ba tầng, coi như là một tác phẩm nghệ thuật hiện đại lấy cảm hứng từ vùng sông nước Giang Nam.

Thủy An Lạc nghĩ, có lẽ đây là chỗ ở của một vị vương gia thời cổ đại.

Quá khứ là gông xiềng của vương gia, hiện tại là gông xiềng của bọn họ, một thứ gông xiềng xa hoa.

Hai căn nhà lầu hai bên là nhà của An Phong Dương và Phong Phong.

Cho nên, ba nhà bọn họ tất nhiên không thể phân tách ra.

Sở Ninh Dực dẫn cô đi vào, phòng của họ ở lầu ba. Lầu một là phòng khách và phòng cho người hầu. Lầu hai là phòng cho khách và phòng làm việc. Lầu ba là phòng ngủ của chủ.

Bài trí không tính là xa hoa, nhưng trông rất thoải mái.

Sở Ninh Dực đẩy cửa phòng ra. Thủy An Lạc nhìn quanh, gian phòng rất lớn, lớn hơn so với căn phòng cũ ở nhà của họ một chút. Phòng đọc sách nhỏ lầu ba nằm ngay trong phòng của họ. Thủy An Lạc bước vào nhìn qua, trong đó đầy ắp sách, có thể thấy được là của chủ nhân trước cũng chính là FOOL để lại.

Toilet ở gần phòng đọc sách, đồ bên trong đều do Sở Ninh Dực chuẩn bị từ hai ngày trước, rèm cửa sổ chăn đơn cũng theo sở thích của Thủy An Lạc.

Nhưng tất cả đều không phải là trọng điểm.

Sở Ninh Dực dẫn Thủy An Lạc đến bên giường, Kéo tấm ván đầu giường ra một khoảng cách nhất định.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, bên trong không phải một hộc chứa đồ bình thường mà có một hàng những nút bấm nhỏ. Ccô ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực chỉ từng nút cho cô xem, có nút là chốt mở trong sân, có nút là trong phòng, nút cuối cùng mà mạng lưới tia tử ngoại mà anh bố trí.

“Mấy thứ này em phải nhớ kỹ, nếu bọn anh không có ở đây, Mân Hinh không có ở đây thì dẫn các con đến phòng này, cái nút cuối cùng có thể ngăn tất cả mọi người tiến vào đây.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc hơi sững sờ, “Vì sao chị Mân Hinh lại không có ở đây?”

Sở Ninh Dực khép tấm ván lại, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc: “Nhỡ đâu thì sao?”

“Ờ...” Thủy An Lạc không suy nghĩ nhiều, nhớ kỹ lời anh vừa nói, “Nút cuối cùng là cái gì, nhỡ đâu bọn họ từ cửa sổ tiến vào thì làm sao bây giờ?”

“Không đâu.” Sở Ninh Dực tự tin nói.

“Ặc.”

Thủy An Lạc thấy anh tự tin như vậy, nếu như mình lại phản bác thêm câu nữa thì có vẻ như lại thành không tin tưởng anh lắm.

“Ở đây vệ tinh không thăm dò được cho nên tương đối an toàn, nhưng vẫn phải đề phòng sơ hở.” Sở Ninh Dực nói, chân mày tiếp tục nhíu lại, rõ ràng vẫn chưa cảm thấy yên tâm hẳn.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn chốt mở đã bị che giấu, cô vừa đếm rồi, có ít nhất năm nút, có thể nói là cơ quan trùng trùng rồi, anh còn lo lắng chuyện gì nữa?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2246: Rồng lớn bị giam cầm (3)
Sở Ninh Dực suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh nghĩ là...”

“Dừng lại đã.” Thủy An Lạc ngắt lời, cười với anh nói, “Em nghĩ, anh không đi là tốt nhất.”

Sở Ninh Dực lườm cô một cái sắc lẹm.

Nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ thì sao anh phải đẩy nhanh việc tấn công như vậy chứ.

Sở Ninh Dực xoa xoa đầu cô, “Được rồi, cái nhà này giao cho em đấy, đến lúc đó Kiều Nhã Nguyễn sẽ trở về, Phong Tứ cũng sẽ ở lại thành phố A này trông coi mọi thứ.”

Thủy An Lạc gật đầu lại cầm lấy tay anh, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ trông chừng căn nhà này, trông nom lũ trẻ chờ anh trở về.”

Sở Ninh Dực nghe vậy liền kéo cô vào lòng mình, “Sau khi anh với An Tam đi rồi, em hãy nghĩ cách giúp Janis lấy được chủ quyền ở đây nhé.”

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, hỏi: “Tại sao lại là lúc các anh đi rồi?”

Sở Ninh Dực vuốt ve tóc cô, “Có như vậy bọn họ mới nghĩ là anh vẫn còn ở thành phố A.” Dù sao, mượn đao giết người cũng là trò mà Sở Ninh Dực thích chơi nhất.

Thủy An Lạc trong nháy mắt liền hiểu ra, “Có phải em càng giữ được chân bọn họ được lâu, các anh sẽ càng an toàn không?”

Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu cô: “Nên làm như thế nào thì làm như thế, không ai nắm bắt chính xác được thời gian, em cũng không cần cố quá đâu.”

Thủy An Lạc bĩu môi, “Vậy nếu em xử gọn hắn trong vòng một ngày thì sao?”

Sở Ninh Dực: “...”

Được lắm, dã tâm của cô nhóc này không nhỏ đâu.

“Nếu em xử được hắn trong một ngày, anh sẽ khiêng một cái giải Nobel Tâm cơ về cho em.” Sở Ninh Dực nhìn cô vợ đang khoác lác không biết ngượng mồm của mình, dẫn cô xuống lầu.

Bên ngoài bọn trẻ đang chơi đùa. Thủy An Lạc nghĩ, sung sướng nhất chính là những đứa trẻ này, lúc nào cũng có thể thoải mái chơi đùa.

Trong nhà Phong Phong có riêng một căn phòng chuyên để nuôi rắn nhỏ của Tiểu Bất Điểm, hơn nữa đằng sau lại là một vườn thuốc, rắn dẫn đường cũng thích môi trường này.

“Nhưng bên này cách bệnh viện hơi xa, hơn nữa còn không có xe buýt.” Thủy An Lạc nói.

Sở Ninh Dực vỗ một cái lên đầu cô, “Có bản thiếu gia làm tài xế cho mà em còn em thấy ấm ức à?”

Thủy An Lạc cười tủm tỉm nghĩ, nói cách khác, sau này Sở tổng đều đưa đón cô ấy đi làm à, vậy còn được.

“Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta có thể quay lại cuộc sống bình thường đúng không.” Thủy An Lạc đứng ở cửa, nhìn bọn trẻ vui cười đùa bên ngoài, ngay cả Bánh Bao Rau rõ ràng cũng đồng ý chơi cùng những đứa nhỏ khác.

Sở Ninh Dực gật đầu, ôm Thủy An Lạc nhìn ra bên ngoài, “Còn một việc nữa, lần vây quét này, ba em cũng dẫn người đi.”

Sở Ninh Dực nói xong liền cảm thấy vai Thủy An Lạc hơi cứng lại, sau đó liền thấy cô ngẩng đầu, “Ba em?”

Thủy An Lạc nói xong câu đó, nhịn không được đẩy anh ra, quay lại phòng khách tìm túi của mình lấy điện thoại, nghĩ cũng không nghĩ liền gọi thẳng cho Thủy Mặc Vân.

Đường dây bên kia vừa được kết nối, Thủy An Lạc liền lớn tiếng hỏi: “Ba có biết ba bao nhiêu tuổi rồi không? Ba đã ép mẹ đi rồi còn chưa đủ à mà còn chạy đến cái chỗ quỷ quái đó? Ba không hy sinh cho tổ quốc thì ba thấy có lỗi với bộ quân phục đó lắm à? Không cần mẹ, không cần cả con nữa, sao lúc nào ba cũng ích kỷ thế hả?”

Thủy An Lạc lớn tiếng chất vấn, vừa nói cả người cô còn run lên, rõ ràng là đã thật sự tức giận.

Thủy Mặc Vân đã hơn năm mươi rồi mà lại còn muốn đến một nơi như vậy, cô làm sao có thể yên tâm cho được?

Người bên kia vẫn không lên tiếng, như thể còn không kịp phản ứng trước cơn giận đột ngột của Thủy An Lạc, lại giống như bị câu nói sau cùng của Thủy An Lạc làm cho chấn động.

Ông, lúc nào cũng ích kỷ!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2247: Rồng lớn bị giam cầm (4)
Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực cũng đang tựa vào cửa nhìn cô.

Cô rất tức giận, thậm chí thân thể đều đang mất khống chế run lên.

Nếu như chỉ có Thủy Mặc Vân, cô sẽ không tức giận như vậy.

Nhưng lần này còn có cả anh.

Sứ mạng của anh, thân phận của anh, anh bắt buộc phải đi, quan trọng là anh còn trẻ.

Thế nhưng Thủy Mặc Vân thì khác. Cho dù ông ấy đã từng là người đứng đầu trong quân đội, nhưng điều đó không thể phủ nhận được việc ông ấy đã có tuổi. Thời gian sẽ không khoan nhượng cho bất cứ ai.

Cho nên, Thủy An Lạc đã tìm được một cái cớ, tìm được một nơi để phát tiết nội tâm đang sợ hãi của mình.

Lúc anh biết Thủy Mặc Vân sẽ dẫn đội, kỳ thực cũng phản đối, dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi, hơn nữa lại là ba vợ của mình, chỗ dựa của vợ mình. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, anh cũng không biết phải ăn nói lại với vợ mình thế nào.

Nhưng lời khuyên bảo của anh vô hiệu, chỉ có thể nói cho Thủy An Lạc, để người làm con gái như cô đi khuyên ông.

Bên kia yên lặng một lúc lâu, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Thủy An Lạc, còn có tiếng khóc nức nở nho nhỏ.

“Lạc Lạc.” Thủy Mặc Vân nói, giọng nói có chút khản đặc.

“Mẹ nói, mẹ yêu ba, nhưng mẹ không thể nào tranh đoạt tình yêu với cả một quốc gia được, cho nên mẹ mới ra đi.” Thủy An Lạc cắn răng nghiến lợi nói.”Ở trong lòng ba, có phải con và mẹ chẳng có ý nghĩa gì đúng không. Ba có thể lợi dụng con và mẹ để đối phó với Tôm Lớn, hiện tại cũng có thể chọn cách vứt bỏ hai mẹ con con để làm cái chuyện không thích hợp với ba như thế à?”

Thủy An Lạc mỗi chữ như châu ngọc, ép bên kia tiếp tục yên lặng.

Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, cuộc đời ba vợ anh, ngoại trừ những sự tích anh hùng này, có lẽ chỉ còn sót lại bi ai.

“Lạc Lạc, ba hứa với con, sau lần này về ba sẽ về hưu.” Thủy Mặc Vân khẽ hứa hẹn với con gái mình.

“Nhưng nhỡ không về được thì sao?” Thủy An Lạc tức giận nói.

Thủy An Lạc gào lên xong, toàn bộ phòng khách đều yên lặng hẳn.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn người phụ nữ gần như đã mất khống chế kia, trán tiếp tục nhăn lại.

“Lạc Lạc, ba chưa bao giờ nuốt lời đã hứa với con.” Một lúc lâu sau, Thủy Mặc Vân cũng chỉ là đáp lại một câu như vậy.

Thủy An Lạc tức giận, cúp điện thoại.

Thủy Mặc Vân tựa lưng vào ghế ngồi, nghe tiếng tút tút trong điện thoại di động, khóe miệng nhướng lên một nụ cười cay đắng.

Ông đặt di động xuống bàn, sau đó lấy tấm hình trong ngăn kéo ra, trong hình là đài phun nước ở đảo Kim Cương, đúng ba giờ chiều, con rồng tím kia sẽ xuất hiện.

Đằng sau bức ảnh có viết một câu: Phá hủy đài phun nước.

Thủy Mặc Vân nắm chặt ảnh chụp trong tay, ông cũng không tín tà ma quỷ quái, chính con gái ông đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện khó mà tưởng tượng nổi rồi. Sở Ninh Dực nói, Thủy An Lạc luôn bị ác mộng về con rồng khổng lồ đó bám lấy. Lúc nào con bé cũng trông thấy một con rồng cực dữ tợn.

Một lần hai lần có thể là trùng hợp, thế nhưng nếu cứ liên tiếp như vậy thì sao?

Thế gian này có nhiều chuyện khoa học không giải thích được lắm, mà con gái của ông vừa hay lại gặp phải đúng một chuyện như vậy.

Ông từng cầu xin Tát Phổ Man giúp Thủy An Lạc đổi mệnh. Tát Phổ Man lại nói mệnh cách của cô vốn đã sai. Nhưng trước lúc lâm chung Tát Phổ Man lại gửi cho ông bức ảnh này.

Một con rồng bị đài phun nước trấn áp.

Có lẽ đây chính là khởi nguồn cơn ác mộng của Thủy An Lạc.

Cho nên, sao ông có thể không đi được?

Sao ông có thể bỏ mặc rồi để người khác giải quyết được đây?

Chỉ e là người khác sẽ coi con gái ông là yêu quái mất.

Mà tại Thấm Tâm Viên lúc này, Thủy An Lạc cúp điện thoại xong liền ngồi thụp xuống đất.

Sở Ninh Dực bước qua, cúi người xuống nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2248: Rồng lớn bị giam cầm (5)
“Em không hiểu nổi, chẳng lẽ quân đội không còn người nào khác nữa sao? Sư Hạ Dương không được à?” Thủy An Lạc ngẩng lên hỏi Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực trái lại bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ, Sư Hạ Dương có thể không?

Đương nhiên, Sư Hạ Dương là sự lựa chọn tốt nhất, chí ít tốt hơn so với việc Thủy Mặc Vân tự mình đi. Sư Hạ Dương còn trẻ, hơn nữa năng lực cũng không hề thua kém Thủy Mặc Vân.

Thế nhưng, ba vợ anh lại rất kiên quyết, điều này khiến Sở Ninh Dực cũng rất hiếu kỳ.

“Có thể là ba có chuyện riêng muốn làm chăng.” Sở Ninh Dực chỉ có thể an ủi như vậy, bởi vì ngoại trừ lý do này, anh tìm không được lý do nào khác cả.

Thủy An Lạc cắn chặt môi mình, cô thực sự nghĩ không ra, ba cô vì cái gì mà nhất định phải đi như thế.

“Còn có anh nữa mà, đừng lo lắng.” Sở Ninh Dực nói, cúi đầu hôn lên trán, trấn an tâm trạng kích động của cô.

Trong đầu Thủy An Lạc lóe lên một tia sáng. Cô đột nhiên nhắm mắt lại, lắc đầu muốn xua đi hình ảnh con rồng bỗng xuất hiện trong suy nghĩ. Cô ôm chặt lấy đầu mình, môi cũng mím chặt.

“Em sao thế?” Sở Ninh Dực lo lắng cất tiếng hỏi khi thấy Thủy An Lạc bỗng trở nên thống khổ như vậy.

Con rồng cứ xoay quanh gào thét một trận rồi mới quẫy cái đuôi lớn đang bị thương biến mất.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, trán toát đầy mồ hôi hột.

“Em lại nhìn thấy nó.” Thủy An Lạc khản giọng nói, nhưng cô nhìn thấy toàn là máu, đâu đâu cũng là máu. Đây không phải là nằm mơ, cô nhìn thấy nó ngay giữa ban mày ban mặt!

Sở Ninh Dực sững sờ, ôm cô đứng dậy, đặt cô ngồi xuống ghế, lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, “Để anh gọi điện thoại hỏi xem.” Sở Ninh Dực nói rồi liền với lấy di động gọi cho mẹ vợ mình.

Lúc này Thủy An Lạc không biết làm gì chỉ biết ngồi đờ ra trên ghế.

Long Man Ngân nhận điện thoại, nghe Sở Ninh Dực nói xong liền hỏi, “Nghiêm trọng rồi à?”

“Mẹ, con muốn hỏi một chút, chuyện về Long gia có phải còn điều gì mà bọn con chưa được biết không.” Sở Ninh Dực nói, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc đang đờ ra, lại nói thêm một câu: “Bao Đậu cũng có thể nhìn thấy rồng, thế nhưng con bé không thấy rồng hung dữ, hơn nữa cũng không làm tổn thương đến con bé.”

Sở Ninh Dực nói xong, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, dường như đang khiếp sợ trước lời anh nói. Nói cách khác, Bánh Bao Đậu thực sự có thể thấy rồng, nhưng mắt của con bé không phải màu tím.

Long Man Ngân nghe Sở Ninh Dực nói xong liền đáp, “Mẹ không biết, để mẹ đi tìm lại thư của chị gái mẹ để lại hồi trước đã, lát nữa mẹ sẽ gọi lại cho con.”

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực cúp điện thoại liền nắm lấy cánh tay anh, “Làm sao anh biết Bánh Bao Đậu cũng có thể thấy rồng? Con bé nói cho anh biết à?”

Sở Ninh Dực thấy dáng vẻ kích động của cô liền biết cô đang sợ điều gì. Cô sợ Bánh Bao Đậu cũng sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ như cô.

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thủy An Lạc, đi lên lầu lấy một bức tranh xuống đưa cho cô xem.

Cô tò mò mở ra, bên trong là một con rồng, tuy nhìn hình thể khá lớn nhưng lại không giống với con rồng trong giấc mơ của cô. Nó có hai cái sừng nho nhỏ, chắc là một con rồng con.

“Đây là...”

“Bao Đậu vẽ, con bé nói nó nằm mơ thấy. Từ khi từ Provence trở về con bé đã có thể mơ thấy rồi, nhưng hình như nó và con rồng này chơi đùa được với nhau, không biết sợ.” Sở Ninh Dực nhanh chóng nói, cũng là để an ủi cô.

Bao Đậu vẫn chưa tới ba tuổi mà đã có thể mơ thấy rồng rồi.

Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cự long, Thủy An Lạc đã gặp ác mộng. Cô cứ năm lần bảy lượt gặp phải ác mộng. Được ba năm bình yên, nhưng từ sau chuyện ở đảo Kim Cương, cô lại bắt đầu gặp lại cơn ác mộng đó, đã thế còn dồn dập hơn cả trước đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2249: Rồng lớn bị giam cầm (6)
Thủy An Lạc nhìn mình chằm chằm bức tranh trong tay, có thể thấy con gái vẽ rất vui vẻ. Vậy có nghĩa là con bé không những không có sợ, thậm chí là còn thấy thích thú.

Sở Ninh Dực chờ điện thoại của mẹ vợ, không biết qua bao lâu, tới tận lúc thím Vu đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, Long Man Ngân mới gửi hình ảnh qua cho anh.

Sở Ninh Dực với lấy di động, anh nhìn bìa quyển sách cổ trong hình rồi lại nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc chưa từng thấy thứ này bao giờ cả.

Long Man Ngân nhanh chóng gọi video tới, Sở Ninh Dực thấy vậy liền chấp nhận cuộc gọi.

Lúc này bà đang ở trong phòng làm việc, trên bàn có mấy quyển sách cổ.

Sắc mặt Long Man Ngân không được tốt lắm, thậm chí có chút tái nhợt.

Có thể thấy được là bà đã nhìn thấy thứ gì đó khiến bản thân cảm thấy bất an.

“Trong nhật ký của bác con cũng có ghi về rồng lớn, mẹ đã tìm được gia phả nhà họ Long, bên cạnh tên của các vị tộc trưởng đều có vẽ hình rồng, nhưng mẹ lại thấy được cái này..” Long Man Ngân nói, lật tới trang cuối cùng của gia phả liền thấy một trang có vẻ khá là mới, chắc mới viết vài năm trở lại đây.

Trong màn hình cuộc gọi video bất ngờ xuất hiện tên của Thủy An Lạc, mà bên cạnh tên cô cũng vẽ một con rồng màu tím, chỉ có điều đuôi con rồng này đang bị đè nặng, hơn nữa vẻ mặt của nó còn rất dữ tợn.

Rất giống với con rồng trong ác mộng của Thủy An Lạc.

“Có ý gì?” Sở Ninh Dực nhíu mày mở miệng hỏi.

Long Man Ngân đặt gia phả xuống, “Trang này do mẹ của mẹ thêm vào trước khi lâm chung. Tông chủ Long gia đều có một con rồng thuộc về chính mình, mà rõ ràng là con rồng của Lạc Lạc đang bị người ta giam cầm.”

“Giam cầm?” Sở Ninh Dực không hiểu.

“Nếu như dựa theo lời con nói, trong giấc mơ Bánh Bao Đậu vẫn có thể chơi đùa với rồng, nhưng còn Lạc Lạc tới hơn hai mươi tuổi mới bắt đầu trông thấy, vậy thì trước đó không phải Lạc Lạc không mơ thấy mà là bởi vì rồng của con bé đang bị giam cầm.” Long Man Ngân nói, sắc mặt lại càng nhợt nhạt hơn.

Ai có thể giam cầm rồng của con gái bà?

Thủy An Lạc tựa trên ghế sofa, thân thể có chút rã rời. Cô nhìn Sở Ninh Dực với vẻ tự giễu: “Cảm giác mình như yêu quái vậy, nếu như không tìm được nó, chẳng lẽ em sẽ bị ác mộng như vậy vây khốn cả đời à?”

Sở Ninh Dực cầm lấy tay cô, “Sau khi chấm dứt chuyện này anh sẽ dẫn em đi tìm.”

“Đi đâu tìm? Em cũng không biết nó ở nơi nào nữa?” Thủy An Lạc vẫn tái nhợt ngồi tựa trên ghế.

Long Man Ngân tiếp tục lật giở những quyển sách Long Man Việt để lại, chỉ hy vọng có thể tìm được cách giải quyết trong đó.

Sở Ninh Dực ôm cô dựa lên vai mình. Tiếc là Tát Phổ Man mất mất rồi, nếu không thì họ cũng có thể tới tìm ông ấy để hỏi.

Thủy An Lạc giơ tay lên day day trán mình, “Em không sao, dù sao cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, anh không phải lo cho em đâu.” Thủy An Lạc cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình. Có lẽ bởi vì ban nãy bị tức giận nên trong đầu cô mới xuất hiện hình ảnh đó.

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ về cô, nghĩ đến cảnh cô vẫn bị ác mộng quấn lấy, trong lòng anh lại bất an.

Nếu như không tìm được, hậu quả sẽ thế nào?

Sức khỏe của cô ấy đang dần bị cơn ác mộng bòn rút sinh lực.

Nghĩ tới đây, anh không nhịn được lại cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Thủy An Lạc thấy thái độ khác lạ của Sở Ninh Dực liền nắm lấy cánh tay anh, hít sâu một hơi, “Em thực sự không sao cả đâu, anh đừng nên phân tâm, nhỡ anh phân tâm gặp chuyện không may, em mới tiêu đời đó.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực vuốt tóc của cô, nhìn người trong video call, “Mẹ, không có cách nào tìm được nó sao?”

Nếu trước đây mà có người bảo Sở Ninh Dực đi tìm một con rồng, chắc Sở Ninh Dực đã đá bay người đó rồi quăng ra một câu “yêu ngôn hoặc chúng”* rồi.

Nhưng bây giờ, anh làm không được.

* Yêu ngôn hoặc chúng: yêu ma tà đạo mê hoặc lòng người.
 
Top