Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2250: Rồng lớn bị giam cầm (7)
Long Man Ngân vẫn không hề dừng lại, những thứ Long Man Việt để lại không nhiều lắm, may mà Lạc Vân không vứt đi.

“Để mẹ nghĩ cách đã.” Long Man Ngân nói, “Hay là Lạc Lạc đến chỗ mẹ trước đi.”

“Con không đi!” Thủy An Lạc không chịu, ở thành phố A cô còn có việc phải làm, sao có thể đi được?

Long Man Ngân nhíu mày nhìn cô, lại tự trách, “Đáng ra mẹ phải phát hiện sớm hơn mới đúng.”

Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, nhìn anh với vẻ phòng bị, “Dù có thế nào em cũng không đi đâu, chờ anh về rồi em sẽ đi với anh.”

Sở Ninh Dực nhíu mày không đáp lại.

Thủy An Lạc mím môi nhìn anh, “Không phải vẫn chưa tìm được cách gì hay sao? Có lẽ chờ đến khi anh về mẹ em cũng tìm được rồi, đến lúc đó đi cũng đâu có muộn. Nếu em đi rồi, thành phố A làm sao bây giờ? Ai sẽ giúp các anh cầm chân Cố Minh Hạo và Janis đây.”

“Janis?” Long Man Ngân nghe thấy cái tên này bỗng dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì đó nhưng lại rất mơ hồ.

“Chuyện này không liên quan đến mẹ đâu, chờ xong việc con sẽ kể với mẹ.” Thủy An Lạc nói xong liền tắt video call đi. Giờ cô cần bàn bạc với Sở Ninh Dực vấn đề quan trọng hơn, cho nên không hề chú ý tới giọng điệu của mẹ mình không phải đang hỏi bọn họ xảy ra chuyện gì.

Long Man Ngân nhìn con rồng bên cạnh tên của Thủy An Lạc trên gia phả, lại nghĩ tới Janis.

Lạc Vân bước vào thấy đống tài liệu trên bàn, đó là đồ của Long Man Việt. Những thứ này mười mấy năm nay đều không được đụng đến rồi.

“Em lấy mấy thứ này ra làm gì thế?” Lạc Vân nói, lật lật mấy quyển sách trên bàn, có điều khi thấy tên Thủy An Lạc thì dừng lại một chút, ngón tay chỉ vào tên của Thủy An Lạc, “Có từ lúc nào vậy?”

Long Man Ngân ngẩng đầu, nhìn Lạc Vân, “Chắc là mấy năm trước mẹ em thêm vào.”

Lạc Vân cầm lên lật bừa vài trang, “Không thể nào, cái này vẫn luôn ở trong tay Long Man Việt mà.”

Cho nên, Long Nhược Sơ không thể thêm tên của Thủy An Lạc vào đây được.

Long Man Ngân sững người cúi xuống xem quyển gia phả, có một suy nghĩ liền xông thẳng vào tâm trí bà.

Long Man Việt nhảy lầu tự sát vào năm Lạc Hiên được bảy tuổi, năm đó, con gái bà cũng vừa mới được sinh ra.

Long Man Việt chết ngay sau ngày con gái bà ra đời.

Long Man Ngân ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt như quỷ.

“Là chị ấy?” Long Man Ngân thấp giọng nói, nhưng tại sao? Khi ấy chẳng phải bà đã nhường Lạc Vân cho chị mình rồi sao?

Lạc Vân nhíu mày, rõ ràng cũng đã đoán ra, trang giấy mới tinh khác hẳn với những trang sách trước kia không phải được thêm vào từ ba năm trước, mà là từ hai mươi năm trước, vào ngày mà Thủy An Lạc ra đời.

“Em không làm gì có lỗi với chị ấy, tại sao chị ấy lại đối xử với em như vậy?” Long Man Ngân nắm chặt hai tay. Có thế nào bà cũng không thể ngờ được rằng chị gái ruột của mình lại giam cầm rồng của con gái bà ngay trước khi lâm chung.

Lạc Vân không nói gì, dù sao khi đó, Long Man Việt đã không còn được tỉnh táo nữa, sau đó lại bị đả kích vì chuyện gã họa sĩ của bà ấy trở về mà phát điên hoàn toàn, cuối cùng liền lựa chọn cái chết.

Lạc Vân tựa ở bên cạnh bàn, nhìn Long Man Ngân đang thất thần: “Long gia ở Rome có liên kết với thần linh, vốn được rất nhiều người mơ ước, có điều vì kiêng kỵ năng lực thần bí của Long gia nên không kẻ nào dám ra tay. Nhưng số người muốn lợi dụng năng lực thần bí Long gia vẫn chiếm đa số. Cho nên xảy ra chuyện này, em hẳn nên sớm chuẩn bị tâm lý mới đúng.”

“Anh có ý gì?” Long Man Ngân ngẩng lên nhìn Lạc Vân với ánh mắt đỏ ngầu.

“Rồng của Lạc Lạc sẽ không vô duyên vô cớ bị giam cầm, có thể có người biết bí mật của Long gia, bí mật mà ngay cả em cũng không hề hay biết chăng.” Lạc Vân chống một tay xuống bàn, khẽ nhắc nhở Long Man Ngân, nhưng ông cũng không nói gì nhiều hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2251: Rồng lớn bị giam cầm (8)
Bí mật của Long gia?

Bí mật mà bà không hề hay biết.

Long Man Ngân vẫn nhìn Lạc Vân, Lạc Vân liền đỡ vợ mình dậy, “Chuyện này không vội được, cả em và anh đều không biết rốt cuộc Long gia có năng lực thần bí gì. Anh nghĩ Lạc Lạc cũng không biết đâu. Chờ Sở Ninh Dực giải quyết xong chuyện đợt này rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lại xem sao.”

Giờ bụng của Long Man Ngân đã to hơn trước, cảm giác có thể sinh bất cứ lúc nào nên không thể để bà suy nghĩ nhiều được.

Long Man Ngân luôn có cảm giác có chuyện gì đó trong tâm trí mình, nhưng bà lại không thể xâu chuỗi nó lại với nhau.

***

Thấm Tâm Viên.

Vào giờ cơm trưa, mấy đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ nên cũng không muốn vào bàn ăn, thế nên trên bàn cũng chỉ có vài người lớn.

Sở Ninh Dực giao chuyện của Thủy An Lạc cho Mân Hinh và Phong Phong.

Sau khi An Phong Dương nghe xong lại khẽ nhíu mày: “Thế có nghĩa là yêu nghiệt lại tác oai tác quái rồi đấy à?”

Thủy An Lạc trợn mắt lườm anh, đạp anh một phát, “Anh Xinh Trai, anh mà cứ thế này sẽ không có bạn bè đâu.”

“Nếu không quen biết với Lạc Lạc chắc cả đời này em cũng sẽ không tin trên đời này lại có chuyện kỳ quái thế đâu.” Mân Hinh cười nói.

Thủy An Lạc khẽ mím môi, cô cũng chẳng muốn tin mà.

“Đó là vì em ít xem mấy cái chuyện lạ thế giới đấy. Trên đời này còn rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể lý giải nổi.” An Phong Dương mỉm cười nhìn vợ mình.

Mân Hinh cũng lườm anh một cái, vâng anh thì xem nhiều.

Phong Phong vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực một cái. Cô nhìn Phong Phong nói: “Tôi cảm thấy trên mặt anh đang viết mấy chữ “Tôi muốn phanh thây cô ra” đấy.”

“Cậu ta dám, anh sẽ nghiền nát cậu ta.” Sở Ninh Dực lạnh lùng đáp.

Phong Phong: “...”

Quả nhiên có vợ một cái là chẳng thiết tha gì anh em luôn.

Thủy An Lạc cười tủm tỉm nhìn Sở Ninh Dực, quả nhiên vẫn là chồng cô tốt nhất.

An Phong Dương gõ gõ vào bàn ăn, cắt ngang hành vi mê trai của Thủy An Lạc: “Cố Minh Hạo dễ đối phó, nhưng anh vẫn phải nhắc nhở em, con người Janis rất giảo hoạt. Lúc em lợi dụng hắn thì phải chú ý, đừng để bị hắn lợi dụng ngược lại.”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, cô còn có thể bị người ta lợi dụng được nữa sao?

Nhưng đúng là con người Janis rất nham hiểm. Hắn còn có qua lại với Lạc Hiên nữa, thế nên tốt nhất là cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Mân Hinh nhìn họ, hơi nhíu mày nói: “Địa hình đảo Kim Cương khá phức tạp, trước còn bị nổ làm thay đổi toàn bộ bề mặt, các anh đến đó nhớ phải cẩn thận. Hơn nữa hai anh lại là người dẫn đầu, em sợ tới lúc đó nếu không bắt được tín hiệu, vậy thì...”

Mân Hinh nhìn Sở Ninh Dực, mỗi lần cô giúp họ đều phải dựa vào mạng internet để tìm đường lui cho hai người, nhưng nếu như không có tín hiệu, vậy cũng có nghĩa là họ chỉ có thể dựa vào bản thân mình được thôi.

Ngược lại Sở Ninh Dực cũng không để tâm lắm. Trước đây khi đi làm nhiệm vụ họ cũng đâu có tín hiệu đâu.

An Phong Dương cũng không bận lòng về chuyện đó.

Phong Phong nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Thật ra trên đảo Kim Cương có một nơi để mọi người có thể ẩn thân, là hầm băng chỗ mẹ tôi ấy. Nơi đó ở ngay dưới đài phun nước, chắc sẽ không có ai nghĩ tới chỗ đó đâu.”

“Không phải bị nổ rồi à?” Thủy An Lạc nhướng mày nói, lần trước cô cũng thoát thân được từ chỗ đó.

Phong Phong quăng cho cô một cái lườm sắc lẹm. Thủy An Lạc ấm ức quay ra nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực vuốt tóc vợ mình, “Sau chuyện đó bọn anh cũng nghĩ tới rồi, nếu hầm băng thật sự bị nổ vậy thì con đường ở đó cũng bị nổ rồi, nhưng sau khi các em xuống đấy lại không hề bị chấn động mạnh, vậy thì chắc hầm băng cũng không bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng đâu.” Sở Ninh Dực giải thích cho Thủy An Lạc một chút. Anh nghĩ có lẽ lúc đó bọn chúng làm vậy chỉ là muốn ép họ rời khỏi đấy mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2252: Rồng lớn bị giam cầm (9)
Thủy An Lạc: “...”

Thế gian này nơi đâu cũng là cạm bẫy hết, cô không thể vui vẻ chơi đùa được nữa rồi.

An Phong Dương khẽ bật cười, “Anh bảo rồi, lần trước tới đảo Kim Cương không đưa anh đi theo, sớm muộn gì cũng phải đi chung với nhau mà.”

“Anh Xinh Trai, anh đắc ý cái gì đấy? Sợ người ta không biết hai anh dính nhau như keo hả?” Thủy An Lạc chán ghét nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Mân Hinh cúi đầu nhịn cười, nhưng cũng không thể không nói, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi được đến ngày hôm nay cũng không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.

Họ không phải là anh em ruột thịt của nhau, nhưng lại thân thiết hơn cả anh em trong nhà.

Phong Phong nhìn họ, lại phải nói thật một chuyện, “Trên đảo Kim Cương còn có Sở Đại thứ hai nữa đấy.”

Phong Phong vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng im bặt.

Thức ăn Thủy An Lạc đang gắp dở cũng rơi bụp xuống bàn.

Hiển nhiên là không có ai nghĩ tới chuyện này.

Thủy An Lạc nhíu mày nhìn An Phong Dương: “Thời khắc khảo nghiệm anh có yêu người tình bé nhỏ của mình không đến rồi đấy, để xem anh có thể nhìn rõ được không nè.”

Sở Ninh Dực giơ chân đạp cô một phát!

Thủy An Lạc trừng lại, cô có nói sai đâu chứ.

“Nhưng tôi muốn biết, người cải tạo gen nếu cũng có được sức mạnh như Sở Đại, vậy cuối cùng sẽ là...”

Sở Ninh Dực đấu với Sở Ninh Dực à?

Mấy người này bắt đầu không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh tượng trong các bộ phim hành động Mỹ, nhân vật chính là... hai Sở Ninh Dực!

Cơ thể Thủy An Lạc khẽ run lên, đây đúng là cảnh tượng mà không thể nhìn thẳng vào được, vậy nên cô không nhịn được mà đốp lại Phong Phong một câu: “Lúc nào cũng chỉ biết nói mát thôi, không phải đã giao cho anh xử lý người cải tạo gen rồi sao?”

Phong Phong xì một tiếng, “Tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở An Tam thôi, đừng để lúc đó lại thật giả lẫn lộn, lúc ấy thì dù có muốn xét nghiệm gen cũng không phát hiện ra được đâu.”

Đây đúng là một vấn đề thật!

Nếu Sở Ninh Dực bên cạnh An Phong Dương bỗng thành giả, vậy chứng tỏ là họ đã vô thức bị tóm rồi.

“Em cảm thấy chúng ta nên bàn bạc kỹ lại chuyện này đi.” Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, cô đề nghị cực kỳ nghiêm túc.

“Anh tin tưởng An Tam.” Sở Ninh Dực cúi đầu, khẽ nói.

An Phong Dương cũng nhếch miệng cười, “Yên tâm đi, cậu ta có hóa thành tro anh cũng vẫn có thể nhận ra người thật.”

Thủy An Lạc: “...”

Mân Hinh: “...”

Thủy An Lạc lặng lẽ liếc nhìn hai người, “Bỗng cảm thấy mình bị cắm sừng lại còn bị nhồi thức ăn cho chó là sao thế nhỉ.”

Mân Hinh gật đầu đồng tình với lời cô vừa nói.

Phong Phong nghe vậy cũng cười ầm lên, cái ví dụ này hay lắm, rất chính xác.

Hiếm lắm mới thấy họ có được một bữa ăn vui vẻ như vậy.

Sở Ninh Dực và An Phong Dương quyết định sáng hôm sau sẽ xuất phát, thế nên họ chỉ còn một buổi chiều với một buổi tối để chuẩn bị nữa thôi.

Tới chiều, Sở Ninh Dực liền gọi thím Vu vào phòng làm việc của mình.

“Thím Vu, trước đây thím có nói bác sĩ riêng của Công chúa Delia đã chết rồi, chuyện đó có phải thật không?” Sở Ninh Dực cất tiếng hỏi.

“Tất nhiên là thật rồi. Thiếu gia, tôi sẽ không lấy chuyện này ra để gạt cậu đâu, có điều nếu thiếu gia muốn tới đảo Kim Cương thì thật sự vẫn quá nguy hiểm.” Thím Vu lo lắng nói.

Sở Ninh Dực hơi đưa tay lên, lại hỏi tiếp: “Công chúa Delia cũng không có người hầu thân cận nào khác nữa phải không?”

“Không đâu, bên cạnh Công chúa chỉ có mình tôi hầu hạ thôi, Công chúa không thích có nhiều người đi theo.” Thím Vu đáp lại anh.

Sở Ninh Dực gật đầu, vậy thì có thể xác định được việc Lawrence và tên quản gia kia là giả, nhưng bọn họ là ai?

Tại sao lại phải bảo vệ di thể của Công chúa Delia?

Zero - 0, Sở Ninh Dực gõ tay xuống bàn, “Thím Vu, khi ấy ngoài cha của Phong Phong ra, Công chúa Delia còn có đối tượng theo đuổi nào khác nữa không?”

Thím Vu cau mày, “Có rất nhiều theo đuổi Công chúa, nhưng mới đầu Công chúa chỉ thích mỗi ngài Lạc Vân thôi, tới sau này mới bị ngài Phong khiến cho rung động.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2253: Rồng lớn bị giam cầm (10)
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa đâu, thím ra ngoài trước đi.” Sở Ninh Dực ra hiệu cho thím Vu ra ngoài, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh bảng vẽ, lại bắt đầu vẽ vẽ viết viết lên đó.

Giờ trong đầu anh có rất nhiều chi tiết, nhưng lại không thể chắp nối nó lại với nhau. Hoặc có lẽ đợi tới khi anh có thể xâu chuỗi nó lại thì tất cả những chuyện này có thể kết thúc được rồi.

Chú Hạng...

Sở Ninh Dực nghĩ tới con người này, một người từng là một thanh niên trí thức, ở quê lấy một người vợ là người thôn Long Gia, sao lại trở thành Zero được?

Ở nước M có bao nhiêu đảo biệt lập như thế, tại sao lại cứ phải xây dựng căn cứ tại đảo Kim Cương, là nơi mà người đó sống?

Công chúa Delia sống tới hơn ba mươi tuổi thì qua đời, thi thể vẫn được bảo quản kỹ càng, thậm chí vẫn còn có cả nhịp tim.

Nếu liên kết tất cả những chuyện này lại với nhau...

Hai bên thái dương của Sở Ninh Dực giật lên, như thể có cái gì đó muốn nhảy bật ra ngoài.

Anh miết miết hai đầu lông mày của mình, nhưng vẫn không thể gắn kết chúng lại với nhau được.

Thủy An Lạc đi vào. Sở Ninh Dực quay lại nhìn cô rồi lại tiếp tục viết những chữ như gà bới lên bảng, “Ngủ hết rồi à?”

Thủy An Lạc gật đầu, lại nhìn mấy thứ trên tấm bảng kia, “Anh Sở thế này là muốn đi hàng yêu đây sao? Trông thấy Boss lớn một cái là liền dán luôn cái này lên đầu hắn hả?”

Sở Ninh Dực quay lại trừng mắt với cô, vừa nhìn lại vừa vẽ.

“Lời của An Tam cũng không phải là không có lý, tên Janis này nham hiểm hơn Cố Minh Hạo nhiều.” Anh vừa viết lên bảng vừa nói.

Thủy An Lạc ngồi lên bàn nhìn nét chữ nguệch ngoạc của anh, “Em nhất định sẽ làm được chuyện đã hứa với anh, hơn nữa chỉ cần anh đánh thẳng vào chỗ hiểm, Boss lớn gục rồi, căn cứ của hắn cũng sẽ tan xác. Lại nói, có Phong Điên với Lão Phật Gia ở đây, anh không cần phải lo cho em đâu.”

Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn cô, khóe miệng bất giác nhếch lên, “Em không sợ anh bị tóm à?”

“Không có chuyện đó đâu.” Thấy anh đi tới, cô liền ôm lấy cổ anh, “Anh còn phải về để trừ bỏ ác mộng cho em nữa chứ.”

Sở Ninh Dực tì vào trán cô, “Đừng nghĩ lung tung, nó sẽ không xuất hiện thường xuyên thế đâu.”

Thủy An Lạc gật đầu, nhưng anh đi rồi thì cô không thể không nghĩ linh tinh được.

“Chuyện của ba em...”

“Yên tâm, anh sẽ không để ông ấy gặp chuyện gì hết.” Sở Ninh Dực chọc chọc lên trán Thủy An Lạc, “Nếu như thuận lợi thì chỉ ba đến năm ngày là bọn anh có thể trở về rồi.”

Thủy An Lạc hít sâu một hơi gật đầu với anh, “Thế mai em đi gặp Janis, tối nay anh bảo bên phía truyền thông của Sở Thị đăng tin cho em, nói chuyện đã biết việc ba Cố Minh Hạo ấy, em nghĩ chắc Janis vẫn chưa biết đâu.” Thủy An Lạc lên tiếng.

Sở Ninh Dực nhướng mày, rõ ràng cũng rất hài lòng với cách làm của cô.

“Nhưng em nghĩ sau khi tung tin ra thì chắc Janis sẽ chủ động tới tìm em đấy.” Thủy An Lạc cười hí hửng nói.

Dù sao thì giờ để đả kích Cố Minh Hạo, Janis cũng đang cố gắng tận dụng hết mọi cách mà.

“Chuyện này anh sẽ bảo Phong Tứ làm.” Nói rồi Sở Ninh Dực nhìn đồng hồ, “Mệt rồi thì ngủ một lát đi, cuộc chiến của em mai mới bắt đầu cơ.”

Thủy An Lạc nghiêng đầu, lại bám lấy người anh, nghiêm túc nói, “Phải, là cuộc chiến của chúng ta.”

Sở Ninh Dực đỡ lấy đùi cô, nhìn cô chăm chú.

Đây là lần đầu tiên anh không nghĩ đến việc muốn bảo vệ cô sau lưng mình, mà muốn họ cùng nhau kề vai chiến đấu.

Nhưng rõ ràng chuyện này còn khiến cô cảm thấy vui hơn là được bảo vệ nữa.

“Chờ anh về.” Sở Ninh Dực khẽ hôn lên môi cô, lời nói thốt ra như muốn đưa trọn hết vào miệng cô.

Chờ anh về, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2254: Vậy thì bắt đầu thôi (1)
Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi từ sáng sớm, lúc đó lũ trẻ vẫn còn đang chìm trong cơn mộng mị.

Thủy An Lạc nghe tiếng trực thăng ngày càng xa, tâm trạng cũng dần trở nên nặng nề.

Mân Hinh đứng cạnh Thủy An Lạc, nhìn bầu trời tờ mờ sáng, ánh mắt lại càng u ám hơn.

Thủy An Lạc quay lại nhìn Mân Hinh đang rũ mắt đứng đó. Cô ôm lấy vai Mân Hinh, cố tỏ ra kiên cường nói: “Hé, cuối cùng cũng có cảm giác là vợ quân nhân rồi.”

Thủy An Lạc nửa cười nửa đùa khiến Mân Hinh bật cười. Cô ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, nhưng nụ cười này lại hơi miễn cưỡng.

Thủy An Lạc và Mân Hinh rời khỏi sân bay. Hai người chậm rãi đi trong cái sân lớn, như thể cứ đi từ từ như thế thì họ sẽ cảm thấy bớt lo sợ hơn.

Thủy An Lạc có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề của Mân Hinh.

“Sẽ không có chuyện gì đâu, chị nên tin tưởng vào các anh ấy.”

Vào lúc cả hai đang hoang mang lạc lõng thế này, buộc phải có một người đóng vai cứng rắn, thế nên người này chính là Thủy An Lạc.

Mân Hinh gật đầu cười với cô.

Lúc hai người thong thả đi về, Phong Phong cũng đã lái xe đi rồi.

“Đây là lần đầu tiên em thấy Phong Điên cần mẫn thế đấy.” Thủy An Lạc nhìn theo cái bóng xe bảnh chọe của Phong Phong, không nhịn được nói.

“An Thị và Sở Thị không thể một ngày không có chủ, vài ngày tới chắc anh ấy sẽ bận lắm.” Mân Hinh thở dài đáp lại, “Em có cần chị giúp gì không?”

Cô biết lần này Thủy An Lạc cũng phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề.

Thủy An Lạc lắc đầu rồi vào nhà với Mân Hinh, “Chị cứ phụ trách việc nắm bắt tin tức của các anh ấy là được rồi, chuyện của Cố Minh Hạo và Janis cứ để em.”

Mân Hinh nhìn cô, cuối cùng gật đầu, “Có gì cần giúp thì cứ nói với chị, ví dụ như tra tin tức này nọ ấy, chắc chị cũng chỉ có mỗi một tác dụng đó thôi.”

Câu cuối cùng của Mân Hinh có vẻ bất đắc dĩ.

Thủy An Lạc ôm lấy Mân Hinh, nhìn thím Vu đang chuẩn bị bữa sáng, lũ trẻ đang trong kì nghỉ đông nên cô cũng không bắt chúng phải dậy sớm làm gì.

Trong nhà có rất nhiều phòng. Bánh Bao Rau và Bánh Bao Đậu đều có phòng riêng, Tiểu Bất Điểm cũng có phòng thuộc về cô bé nhưng cái phòng đó cũng coi như chẳng có tác dụng gì vì bé con đã quen đi theo Bánh Bao Rau rồi.

Lúc xếp phòng cho Tiểu Bất Điểm, Thủy An Lạc nói thế này, vì Kiều Nhã Nguyễn lúc nào cũng ở trong quân đội không biết bao lâu mới về được một lần, Phong Điên bình thường thì không sao, nhưng lỡ mà nhận phim thì cũng phải ra nước ngoài thường xuyên, sớm muộn gì nhà họ cũng nuôi đứa trẻ này, không bằng cứ chuẩn bị trước luôn cho rồi.

Sở Ninh Dực chỉ hờ hững nhìn vợ mình, dùng mắt nói chuyện với cô: Em cứ nói thẳng ra đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng là của nhà mình không phải là xong chuyện rồi sao!

Mân Hinh về lấy máy tính còn Thủy An Lạc thì vào bếp chuẩn bị đồ ăn với thím Vu.

Thím Vu vừa dọn dẹp vừa lầm bầm, “Ôi trời ơi, mấy cái tên trời đánh thánh vật đó sao không để cho người ta nghỉ ngơi gì hết vậy?”

Thủy An Lạc đứng cạnh lấy gạo thổi cơm, nghe thấy thím Vu nói vậy liền bật cười: “Lúc nào chẳng có những người như vậy ạ, cứ thích tìm cảm giác tồn tại từ người khác ấy mà.”

Thím Vu thở dài, “Lần này thiếu gia nhất định sẽ trở về bình an.”

“Vâng ạ.” Thủy An Lạc khẽ gật, giấu đi nỗi lo của mình dưới hàng mi cong dài.

Thím Vu nhìn Thủy An Lạc nhưng cũng không giấu đi sự lo lắng của mình, “Hôm qua thiếu gia bỗng hỏi tôi về chuyện của Công chúa, không biết là tại sao nữa?” Thím Vu vừa nói vừa lắc đầu tiếp tục thái rau.

Thủy An Lạc khựng lại, bỏ gạo đã vo xong vào nồi, ấn chế độ nấu cơm.

Công chúa Delia sao?

Cô khẽ cau mày, tại sao Sở Ninh Dực lại hỏi chuyện này?

Thủy An Lạc nghĩ một hồi lại muốn tìm điện thoại của mình nhưng nhớ ra vẫn để điện thoại trên lầu. Cô nói với thím Vu một tiếng rồi đi lên nhà, bỏ lại thím Vu vẫn đang đứng đó lầm bầm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2255: Vậy thì bắt đầu thôi (2)
Thủy An Lạc quay về phòng ngủ, quả nhiên thấy điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc của Cố Minh Hạo, một cuộc của Janis.

Cố Minh Hạo gọi điện cho cô chắc để chất vấn cô chuyện tin tức.

Còn Janis gọi tới chắc để hỏi dò cô chuyện đó.

Lúc này, Thủy An Lạc thật sự muốn hẹn cả hai người ra gặp, sau đó để bọn họ đấu với nhau, như thì có vậy thì cô mới sống dễ chịu được một chút, vì nếu không phải vì bọn họ thì Sở Ninh Dực đã không cần phải đi mạo hiểm như giờ rồi.

Nhưng vì kế hoạch của Sở Ninh Dực, cô vẫn phải nhịn xuống, quyết định gọi điện cho Janis trước.

Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh mép giường gọi lại, lúc điện thoại được bắt máy, cô lại hỏi lại với cái giọng ngái ngủ: “Anh vừa mới gọi cho tôi hả? Đang ngủ nên không biết.”

Janis tỏ ý áy náy nói: “Xin lỗi, quên mất giờ vẫn còn hơi sớm.”

Thủy An Lạc thầm cười lạnh, có mà không đợi được nữa thì có!

“Có chuyện gì à?” Thủy An Lạc ngáp một cái rồi nói, đứng dậy đi lại trong phòng.

“Không có gì, chỉ là tối qua tôi có thấy tin về người bạn kia của cô nên hiếu kỳ muốn hỏi một chút thôi.” Lúc này Janis nói với giọng điệu rất bình thường, bình thường đến mức như thể hắn đang tò mò thật vậy.

Thủy An Lạc cũng diễn kịch cùng với hắn, “Tin gì cơ? Tối qua tôi ngủ sớm lắm, vẫn chưa thấy.”

Janis khẽ bật cười, “Tôi nghĩ không phải là một tin tốt cho lắm, cô có thể xem thử xem.”

Thủy An Lạc đáp lại: “Vậy hả, để tôi xem thử.” Nói rồi cô liền dập điện thoại.

Janis ngồi trên giường trong khách sạn, nhìn điện thoại của mình, hai mắt nheo lại, trước mắt mục đích hàng đầu của hắn là phải giành lại được chủ quyền của thành phố A này, như vậy hắn mới có thể phân cao thấp với Sở Ninh Dực được.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, lúc hắn đang muốn phân cao thấp với Sở Ninh Dực, anh đã rời khỏi thành phố A để đánh thẳng vào trụ sở của Boss rồi.

Thủy An Lạc dập máy, vỗ vỗ lên mặt mình, thay đổi tâm trạng rồi gọi lại cho Cố Minh Hạo, có khi sau chuyện này chắc cô sẽ bị tâm thần phân liệt mất.

Cố Minh Hạo vừa thấy điện thoại vang lên liền bắt máy, có thể thấy người bên kia đang gấp đến thế nào.

“Rốt cuộc thì Sở Ninh Dực có ý gì hả?” Cố Minh Hạo vào thẳng vấn đề, có chút cảm giác cáu kỉnh.

Ý gì?

Ý là muốn hủy hoại anh đấy!

Thủy An Lạc nhếch miệng cười lạnh, nhưng cô vẫn nói với giọng điệu ấm ức, “Anh làm gì thế? Sáng sớm vừa ngủ dậy tôi đã gọi lại cho anh rồi, anh còn gắt với tôi cái gì?”

Thấy Thủy An Lạc tủi thân quạu lại, rõ ràng người bên kia cũng hơi sững ra.

“Cậu chưa xem tin tức à?” Lúc này giọng Cố Minh Hạo không gay gắt như ban nãy nữa.

“Tôi mới ngủ dậy này, tin gì mà anh phải cuống lên như thế chứ, Sở Ninh Dực lại làm gì anh à?” Thủy An Lạc hơi mất bình tĩnh, như thể đang nghĩ không phải vừa mới giải quyết mâu thuẫn giữa hai người rồi sao? Giờ lại xảy ra chuyện gì đây?

Cố Minh Hạo khựng lại, trầm giọng nói, “Cậu xem tin trước đi vậy.”

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng tút tút truyền ra, nụ cười trên khuôn mặt lại càng lạnh lùng hơn.

Cố Minh Hạo đang ở nhà gần như đã bóp nát điện thoại của mình, nhưng hắn biết nhiệm vụ cấp thiết nhất lúc này không phải là chất vấn Thủy An Lạc, mà là phải tìm cách ứng phó với sự tấn công bên phía Janis đối với hắn.

***

Thấm Tâm Viên.

Mân Hinh đứng dựa cửa nhìn Thủy An Lạc diễn hai vở kịch, cảm thấy có chút xót xa.

“Vở kịch nào cũng đề do cuộc sống này bức ra hết.”

Thủy An Lạc ngoảnh lại, vẫn cầm điện thoại trong tay, khẽ nhếch môi, “Anh Sở nói anh ấy nợ em một cái tượng vàng còn cao hơn cả em, em chờ anh ấy về trả em đấy.”

Mân Hinh đi tới ôm lấy cô, “Hôm nay em vẫn phải ra ngoài à?”

Thủy An Lạc gật đầu, “Đi gặp Cố Minh Hạo ạ.” Nói rồi, cô lại cúi đầu giấu đi sự lạnh lẽo dâng lên trong đáy mắt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2256: Vậy thì bắt đầu thôi (3)
Sau bữa sáng, Thủy An Lạc còn đặc biệt trang điểm, mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ mà cô rất ít khi động tới, phối với chiếc quần legging đen, và đi đôi bốt đen lên tới tận đầu gối.

Lúc này cô cũng thả mái tóc thường buộc đuôi ngựa xuống, xoăn xõa ra phía sau lưng.

Mân Hinh đứng tựa vào thành cầu thang nhìn cô đi xuống, cảm thấy Thủy An Lạc xinh đẹp đến bất ngờ.

Thủy An Lạc cúi nhìn rồi xoa đầu con gái, nếu đã ra chiến trường, vậy cô cần phải ở trong trạng thái tốt nhất để đối mặt với kẻ thù chứ.

“Em đi đây.”

Mân Hinh gật đầu với cô, “Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị, để ý kỹ điện thoại nhé.”

Thủy An Lạc hít một hơi thật sau, gật đầu với cô rồi mới đi qua con gái rời khỏi nhà.

Tiểu Bảo Bối vốn đang ngồi chơi với em trai cả em gái trên sofa, nhưng khi thấy mẹ ra khỏi nhà, nhóc liền cảm thấy trong nhà có chuyện rồi. Ba không có nhà, trong vòng một đêm mẹ cũng thay đổi rất nhiều.

Nhưng không ai nói cho nhóc biết là chuyện gì đã xảy ra, vì nhóc vẫn còn nhỏ.

Thủy An Lạc nghĩ ra khỏi Thấm Tâm Viên thì chú Sở sẽ chờ sẵn cô ở bên ngoài, nhưng không ngờ người tới lại không phải là chú Sở.

Xe đỗ lại liền có một nữ lưu manh trượt cửa sổ xe xuống huýt sáo với cô.

“Người đẹp, lên xe đi.” Kiều Nhã Nguyễn tháo kính ra, cười trông không khác gì một tên lưu manh chính hiệu.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, đi qua mở cửa ghế phụ, “Sao mày lại tới đây?”

“Những chuyện thế này sao có thể để mày xông lên một mình được, vệ sĩ miễn phí, cần không?” Kiều Nhã Nguyễn cười rồi lại đánh giá Thủy An Lạc, “Nghe nói mấy nhân vật nữ trong phim truyền hình một khi trở nên xấu xa thì sẽ thay đổi hình tượng, chậc chậc chậc, mày đang bị Ảnh hậu nhập đấy à?”

Thủy An Lạc thắt dây an toàn xong lại cười mắng một câu, “Vệ sĩ gì mà lắm điều thế, lái xe đi.”

Kiều Nhã Nguyễn cũng bật cười, lại đeo kính râm lên rồi lái xe rời khỏi nhà.

“Nếu Sở tổng nhà mày biết lần đầu tiên vợ mình chú trọng vào việc ăn mặc như thế chỉ để gặp tình địch chắc sẽ tức đến mức hộc máu mất.” Kiều Nhã Nguyễn cười hí hửng nói.

Thủy An Lạc vạch đen đầy đầu, “Mày tới đây làm tài xế cho tao hay là tới để chọc tức tao thế hả?”

“Vệ sĩ, nghe câu tài xế mất giá quá đấy!” Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

Có khác gì nhau à?

Tài xế thì làm sao mà mất giá?

Vệ sĩ thì không mất giá chắc?

Logic kiểu quái gì vậy?

Thủy An Lạc nhìn mình trong gương chiếu hậu, “Không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên là trong hôn lễ của tao...” Thế nên lần đầu tiên cô ăn bận xinh đẹp vẫn là vì Sở Ninh Dực.

Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy cũng chỉ cười lạnh một cái.

Thủy An Lạc chiêm ngưỡng “người đẹp” xong lại quay ra nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Hôn lễ của tụi mày lại bị đẩy lùi rồi à?”

Kiều Nhã Nguyễn nhướn mày “ừ” một tiếng, “Không sao, tao cũng nói với ba mẹ tao là sắp tới công việc bận bịu, chờ xong chuyện rồi tính tiếp rồi.”

Thủy An Lạc biết vậy rồi mới gật đầu.

“Để xong chuyện rồi tổ chức hôn lễ cũng tốt, có thể để bọn trẻ con làm phù dâu phù rể nhí, nhà bọn mình nhiều trẻ con như thế mày tha hồ mà chọn, hạnh phúc ghê.” Thủy An Lạc nói với vẻ ngưỡng mộ.

Kiều Nhã Nguyễn cười hả hả rồi quăng cho cô ánh mắt tự hiểu lấy đi, “Phải, mày thì hay rồi, còn mang cả một đôi phù dâu trong bụng để kết hôn cơ mà!”

Thủy An Lạc cười xấu nhìn cô, “Mày cũng có thể mang con đi kết hôn mà, Tiểu Bất Điểm sắp ba tuổi rồi, cũng phải sinh đứa nữa đi chứ.”

Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả, cười đến mức Thủy An Lạc sởn hết cả tóc gáy, rồi lại bị Kiều Nhã Nguyễn trừng mắt một cái.

Thủy An Lạc quyết định im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2257: Vậy thì bắt đầu thôi (4)
Xe đỗ lại bên ngoài khách sạn đã hẹn từ trước, Thủy An Lạc xuống xe nhìn cửa khách sạn rồi lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn tháo kính ra, trên người là bộ đồ màu đen đơn giản, không giống với vệ sĩ mà nhìn có vẻ giống chị đại hơn.

Lúc họ vào thì Cố Minh Hạo đã tới trước rồi, nhưng khi hắn trông thấy Kiều Nhã Nguyễn thì lại sững ra, cuối cùng vẫn bình tĩnh mời họ ngồi.

Thủy An Lạc ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn ta.

Cố Minh Hạo nhìn cô gái rõ ràng đã cố tình trang điểm kia, ánh mắt lại càng trở nên phức tạp hơn.

“Nhã Nhã được nghỉ, lát nữa tụi tôi định đi mua sắm, anh không để ý chứ?” Thủy An Lạc giống như đang trưng cầu ý kiến.

Ai chẳng biết Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn là bạn thân, họ có đi mua sắm cùng nhau cũng là chuyện rất đỗi bình thường thôi.

Cố Minh Hạo hơi nhếch môi, “Tất nhiên là không thành vấn đề rồi.”

Thủy An Lạc cũng thầm cười lạnh, rồi lại gọi một cốc nước lọc.

Kiều Nhã Nguyễn là một thiếu nữ nghiện mạng, thế nên lúc này không có gì làm, cô liền ôm điện thoại chơi game, như thể mọi chuyện bên ngoài kia đều chẳng liên quan gì tới cô vậy.

Thủy An Lạc uống một ngụm nước rồi mới lên tiếng, “Chuyện tin tức tôi đã hỏi rồi, chuyện này Sở Ninh Dực không biết, hôm nay anh ấy đã tới công ty để tra thử cho anh chuyện này rồi. Bộ phân truyền thống hôm qua có một vị Giám đốc đi ăn cùng với cảnh sát, sau đó mới nói tới chuyện của ba anh, thế nên mới...” Thủy An Lạc nói với vẻ rất vô tội, “Nhưng Sở Ninh Dực cũng xử lý chuyện này rồi. Chiều nay tất cả tin tức đều sẽ được gỡ xuống, chỉ là có một vài nơi chia sẻ thì không dễ xử lý lắm thôi.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, ngồi im liếc mắt nhìn Thủy An Lạc một cái.

Thủy An Lạc cúi xuống uống nước để che đi sự trào phúng dâng lên trong ánh mắt. Cô chỉ muốn để Janis thấy, nếu như hắn đã thấy rồi thì xóa đi cũng được.

Cố Minh Hạo nắm hai tay lại với nhau, lại nhìn Thủy An Lạc đang cúi đầu uống nước, “Nếu như đã là sai sót của người bên dưới vậy thì thôi bỏ đi, cũng không cần phải xóa đâu, dù sao thì những gì họ nói cũng là sự thật, đến giờ cái chết của ba tôi vẫn chưa điều tra ra rõ ràng mà.”

Thủy An Lạc ngẩng lên, thu lại vẻ châm biếm của mình, lại nhìn hắn với vẻ quan tâm, “Sẽ tra ra, vấn đề chỉ là thời gian thôi, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, kẻ giết người dù có là ai thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đưa ra công lý, anh nói có phải không?” Thủy An Lạc mỉm cười nói.

Nhưng trong nụ cười đó lại xen lẫn cả ý tứ khác nữa.

Bất kể là ai, kể cả có là một đứa trẻ đi chăng nữa!

Cố Minh Hạo khẽ siết chặt tay lại, rõ ràng mu bàn tay đã bị bóp đến trắng bệch.

Hắn cười nhìn Thủy An Lạc nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta cảm giác không chân thực.

“Phải, đều sẽ bị đưa ra công lý hết.” Cố Minh Hạo tiếp lời cô, nhưng giọng nói lại có chút xa xăm.

Thủy An Lạc nghe thấy hắn lên tiếng, vốn đang định uống nước lại dừng lại rồi đặt cốc xuống.

“Nếu Sở Ninh Dực đã nói sẽ giải quyết chuyện này thì anh ấy nhất định sẽ làm. Cũng không phải vì anh, công ty của anh ấy xuất hiện người như vậy, anh ấy cũng phải xử lý thôi.” Thủy An Lạc lại lên tiếng, như thể đang nói cho hắn biết rằng: Không phải vì anh nên mới xóa đâu!

Cố Minh Hạo khẽ cười rồi gật đầu, “Nếu không vội thì tôi mời hai người ăn cơm nhé?”

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, Kiều Nhã Nguyễn vẫn ngồi chơi game, “Tao thì sao cũng được nhưng mày đã hứa với anh Sở là về trước bữa trưa rồi đấy, dù gì thì mày cũng đang đi gặp tình địch của anh ấy mà.”

Thủy An Lạc nghe Kiều Nhã Nguyễn nói vậy lại xấu hổ cười, “Vậy thôi không ăn trưa nữa, đi mua quần áo cho bọn trẻ con đi, chúng tôi xin phép đi trước nhé.”

“Sở Tổng còn có lệnh cấm cửa cơ à?” Cố Minh Hạo khẽ cười, nói.

Thủy An Lạc khó xử, nhưng trong đó lại xen lẫn một cảm giác mang tên: Sự bối rối ngột ngào!

Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy trước rồi nhìn hai người đang trong trạng thái trái ngược nhau kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2258: Vậy thì bắt đầu thôi (5)
“Cái này thì anh Cố không hiểu được đâu, vì bà vợ này của anh ta thì đừng nói là cấm cửa, chỉ thiếu điều muốn kè kè bên nhau 24/24 giờ luôn thôi ấy. Trưa về mà Sở tổng không thấy vợ đâu thì anh cứ phải cẩn thận đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền thấy Thủy An Lạc đứng dậy.

Cố Minh Hạo vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích gì, ánh mắt lại ánh lên vẻ bất đắc dĩ, “Đúng là tôi phải cẩn thận hơn thật.”

Giọng của hắn không lớn, nhưng cả Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn điều nghe thấy được.

Thủy An Lạc rũ mắt, nhếch lên một nụ cười xinh đẹp, nhưng lại không hề thấy ý cười trong đó.

Nếu là người bình thường khác nói những lời thế này có lẽ cô sẽ thấy cảm động, thậm chí còn thấy hơi áy náy, nhưng thốt ra từ miệng Cố Minh Hạo thì xin lỗi, cô không có chút cảm xúc nào hết.

Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, cười không rõ ý, quay lại nhìn Thủy An Lạc: “Đi thôi, đánh rơi mất mày chắc chồng mày làm thịt tao mất.”

Thủy An Lạc gật đầu coi như không nghe thấy câu nói vừa rồi của Cố Minh Hạo, “Chúng tôi đi trước nhé, tuy chuyện này không phải là lỗi của Sở Ninh Dực nhưng tôi vẫn phải xin lỗi anh một câu.” Nói xong Thủy An Lạc khẽ gật một cái rồi mới rời đi với Kiều Nhã Nguyễn.

Hai người ra khỏi khách sạn rồi, Cố Minh Hạo vẫn ngồi đó. Kiều Nhã Nguyễn liền ôm lấy bả vai Thủy An Lạc: “Mày đoán xem vừa rồi tao mới thấy gì ngoài cửa sổ?”

Thủy An Lạc quay lại, lại bị Kiều Nhã Nguyễn đè lại, đi cũng không được thẳng nữa, “Gì thế?”

“Bóng của Janis, xem ra mày đoán không sai đâu, hắn cũng tới rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, hai người đã đi tới chỗ xe của mình.

Thủy An Lạc nhếch miệng cười lạnh, “Sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế được, chắc lúc này hắn cũng vào rồi đấy. Cố Minh Hạo quá yếu, không hiểu sao lại trèo lên được cái vị trí hôm nay nữa luôn.”

Kiều Nhã Nguyễn nhìn ánh mắt lạnh lùng của Thủy An Lạc, cô biết Thủy An Lạc mà năm đó đối phó với Lâm Thiến Thần đã quay trở lại rồi.

“Mày cố tình tung cái tin này ra không phải là để Janis nghe được sao?” Kiều Nhã Nguyễn thở dài lên tiếng.

“Mày muốn hỏi là nếu như vậy, sao không nói riêng với hắn mà phải gây xôn xao lên như thế hả?” Thủy An Lạc lên xe, thắt dây an toàn nói.

Kiều Nhã Nguyễn đang khởi động xe cũng hơi khựng lại, nhìn cô gái đang điềm tĩnh bên cạnh mình.

Thủy An Lạc cũng không để tâm tới ánh mắt quái lạ của cô bạn mình, chỉ nói: “Nếu tao chạy đi nói với Janis, này người anh em, tôi nói cho anh biết, Cố Minh Hạo có một tử huyệt đó chính là hắn đã giết chết ba mình, vậy thì người bị nghi ngờ sẽ là tao!”

Kiều Nhã Nguyễn vẫn khỏi động xe, không đáp lại.

“Giờ tốt nhất nên để cả thành phố A này biết tin, ai quy định là để mình hắn xem đâu. Hơn nữa mày nghĩ mà xem, nếu không tung ra cái tin lớn như thế, hôm nay sao tao có thể nói với Cố Minh Hạo là anh Sở tới công ty để xử lý chuyện tin tức được.” Nói rồi cô lại cúi xuống nhìn tay mình, “Chính mày cũng nói rồi đấy, nếu không có chuyện gì thì anh Sở sẽ tới với tao, giờ anh Sở đi giải quyết chuyện tin tức, không phải sẽ hợp lý hơn à?”

Kiều Nhã Nguyễn vẫn không nói gì, chỉ im lặng lái xe.

Thủy An Lạc cũng không lên tiếng nữa mà dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.

Cô biết Kiều Nhã Nguyễn đang nghĩ gì, nghĩ cô quá nham hiểm. Trước giờ Kiều Nhã Nguyễn không thích những người tâm địa độc ác như thế, nhưng hết cách rồi, cô chính là một người như vậy.

“Mày nói xem bọn họ sẽ nói gì với nhau nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng lên tiếng hỏi.

“Hả?” Thủy An Lạc giật mình, không phản ứng lại kịp.

Nó nói gì cơ?

Bọn họ sẽ nói gì với nhau ấy hả?”

“Mày nói bọn họ á?”

Thế có nghĩa là không phải Kiều Nhã Nguyễn đang nghĩ tới chuyện của cô sao?

Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô như nhìn một con ngốc, “Không thì sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2259: Vậy thì bắt đầu thôi (6)
Thủy An Lạc cười ngây ra, xua tay che đi sự bối rối của mình, “Không có gì, không có gì.”

Cô lẳng lặng dời tầm mắt. Nếu để Kiều Nhã Nguyễn biết cô đang nghĩ gì, chắc chắn Kiều Nhã Nguyễn sẽ bóp chết cô mà không ngần ngại mất.

Ngược lại Kiều Nhã Nguyễn cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ liếc nhìn cô mấy cái như nhìn một đứa dở hơi thôi.

***

Trong khách sạn, Cố Minh Hạo chưa rời đi mà đang ngồi đối diện với Janis, mắt không gợn chút sóng nào.

Janis chống khửu tay xuống bàn, nhìn người đàn ông vẫn tỏ ra bình tĩnh bên phía đối diện.

“Không ngờ anh còn có một quá khứ như vậy ở thành phố A nữa cơ đấy.” Janis khẽ khếch miệng cười.

Cố Minh Hạo ngẩng lên nhìn hắn với vẻ chế giễu, “Thế thì sao nào, tôi chỉ thắc mắc không biết tại sao anh lại cứ bám lấy cái thành phố A này không buông thôi, ở đây thì liên quan gì tới anh chứ.”

Janis vẫn thản nhiên cười, ngón tay nghịch trên chiếc cốc mà Thủy An Lạc dùng ban nãy.

“Cố Minh Hạo, giờ một là anh giao quyền ở thành phố A này ra thì có khi vẫn có thể trở về bên cạnh Zero, bằng không thì...” Janis lên tiếng, rõ ràng là đang uy hiếp Cố Minh Hạo.

Cố Minh Hạo đứng dậy, khẽ lách qua hắn, “Có giỏi thì anh tự giành đi.”

Nói xong Cố Minh Hạo đứng dậy bỏ đi thẳng luôn.

Janis vẫn ngồi đó xoay xoay chiếc cốc, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường của mình.

***

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đúng là đi mua quần áo mới cho lũ trẻ con xong mới trở về.

Lúc họ về, Mân Hinh đang ôm máy tính không biết xem cái gì, thấy hai người về liền đặt máy xuống, “Thế nào rồi?”

Thủy An Lạc cởi đôi giày cao cổ của mình ra, thay dép lê vào rồi lại vắt áo khoác lên giá, “Chắc là Janis đã tuyên chiến với Cố Minh Hạo rồi, giờ chỉ cần để Janis tra ra việc Cố Minh Hạo có bệnh thần kinh, năm ấy đã tự tay giết chết cha mình là có thể lôi Cố Minh Hạo ra vành móng ngựa hoặc tống vào bệnh viện tâm thần được thôi.”

Tiểu Bất Điểm vừa nhìn thấy mẹ mình liền nhào tới, ôm lấy chân mẹ không chịu buông, có thể thấy là bé nhớ mẹ lắm rồi.

Kiều Nhã Nguyễn ôm bé con lên, hôn một cái lên gương mặt xinh xắn của cô bé.

Mân Hinh gật đầu nói: “Họ đã dừng lại bên ngoài khu vực gió bão của đảo Kim Cương rồi.”

“Ngoài?” Thủy An Lạc ngẩn ra, “Không đáp thẳng xuống sao ạ?”

Mân Hinh lắc đầu, “Tạm thời không được, vì không biết tình hình bên trong thế nào, chờ họ thăm dò kỹ lưỡng đã rồi mới vào được. Lần trước hai đứa là được Lawrence dẫn vào nên...”

Thủy An Lạc “ồ” một tiếng, xem như đã hiểu rồi lại nằm vật ra sofa, ôm gối uể oải lim dim mắt.

Mân Hinh nhìn cô, bỗng có chút thất thần. Thủy An Lạc thế này giống như một con hồ ly con, trong cái vẻ biếng nhác đó lại lộ ra sự tự tin và nắm chắc được mọi chuyện trong tay.

Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bất Điểm ngồi xuống chào hỏi Mân Hinh.

“Mày nghĩ liệu bệnh viện tâm thần có nhốt được Cố Minh Hạo không?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.

Thủy An Lạc lại uể oải mở mắt ra, “Thế cũng phải xem là hắn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần nào đã.”

Vào “ngục” của Sở Ninh Dực rồi thì sao có thể thoát ra được nữa.

Kiều Nhã Nguyễn sững sờ rồi cũng không lên tiếng nữa.

Thủy An Lạc xoa xoa cằm mình, “Giờ cần phải hành động trước khi Janis lấy được quyền ở thành phố A này, có khi người có biệt danh là Z kia vẫn luôn theo sát bên này cũng nên.”

“Kéo dài thời gian?” Kiều Nhã Nguyễn cất tiếng hỏi.

Thủy An Lạc lắc đầu, ôm chặt cái gối vào lòng, “Không kéo dài được đâu, anh Sở ghét nhất là kéo dài thời gian, nếu chúng ta kéo dài thời gian, ngược lại sẽ bị phát hiện.”
 
Top