Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2260: Vậy thì bắt đầu thôi (7)
Thủy An Lạc khẽ nheo mắt lại, tốc độ xử lý chuyện của Sở Ninh Dực thật ra cũng không khác cô là mấy, có khi còn nhanh hơn cô một chút, nhưng tuyệt đối không nhanh đến mức để người ta nghi ngờ.

Thế nên cô cứ từng bước đi theo kế hoạch của mình là được rồi.

Mân Hinh nhìn chấm nhỏ trên màn hình, đó là nơi mà Sở Ninh Dực và An Phong Dương đang dừng lại, “Thật ra chị nghĩ, chỉ cần họ lên được đảo là sẽ an toàn thôi.”

Thế nên chỉ cần tối nay bắn hạ được Con Mắt của những người kia là được rồi.

Thủy An Lạc ôm cái gối đến mức biến dạng, một lát sau ánh mắt lại dâng lên ý cười. Cô cười tít mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh, “Các chị em, chúng mình lại tung tin hot đi.”

Mân Hinh: “...”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Tại sao lại có cảm giác con nhóc này bị điên rồi nhỉ?

Thủy An Lạc quăng gối sang một bên, lấy giấy với bút dưới bàn trà lại bắt đầu viết lên đó.

Mân Hinh và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, không hiểu con nhóc này lại đang làm gì nữa đây?

Thủy An Lạc viết viết vẽ vẽ một hồi, đâu vào đó liền đưa cho họ xem.

Mân Hinh cầm lấy tờ giấy, thấy chữ và hình vẽ trên đó, cuối cùng lại nhìn Thủy An Lạc. Cô phát hiện ra Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực khi nghĩ tới chuyện gì đó thì rất thích viết và vẽ ra, nhưng những thứ mà họ ghi ra thì không có mấy người có thể hiểu được.

“Tối nay bức Cố Minh Hạo phát điên.” Thủy An Lạc nói mà hai mắt sáng lấp lánh, “Có quả kịch hay thế này, chắc chắn không ai muốn bỏ lỡ đâu.”

“Bức phát điên? Bức điên thế nào?” Lúc này Kiều Nhã Nguyễn chỉ muốn nói, tao thấy mày mới bị điên ấy.

Thủy An Lạc lại càng cười tà, bản chất hồ ly lộ ra bằng sạch.

Mân Hinh nhìn Thủy An Lạc, lại lẳng lẳng gõ vài chữ lên máy tính.

Thế là người nào đó đang ở cách xa ngàn dặm, trong lúc đang ở trên thuyền với chút tín hiệu ngắt quãng liền nhận được một tin nhắn riêng.

[Em nghĩ vợ anh điên rồi, bị hồ ly nhập đó.]

Sở Ninh Dực đang gõ bàn phím lại khựng lại, khóe miệng bất giác nhếch lên.

An Phong Dương thì đang cầm kính viễn vọng nhìn ra cơn gió ngoài xa, quay lại liền thấy ai kia đang cười... vô cùng bí hiểm.

“Làm gì thế? Tìm thấy lỗ hổng rồi à mà cười thô bỉ thế hả?” An Phong Dương đả kích.

Sở Ninh Dực lại nhìn tin nhắn thứ hai Mân Hinh gửi tới, tiếp tục bình tĩnh soạn mật mã, “Không có gì, chúng ta bỏ lỡ vở kịch lớn của thành phố A tối nay rồi.”

“Hửm” An Phong Dương nhảy từ đầu thuyền xuống, đi tới cạnh anh, nhìn đống mật mã trên màn hình, “Ý gì?”

“Không có gì.” Sở Ninh Dực nhớ tới việc ai kia vừa nói anh bỉ ổi nên không định nói với cậu ta nữa, để cậu ta dằn vặt chết đi.

An Phong Dương: “...”

Sở Ninh Dực ngồi gõ bàn phím với tâm trạng cực tốt, ít nhất sau vở kịch lớn của vợ anh tối nay, anh nên tìm thấy lỗ hổng của hệ thống phòng thủ, nếu không sẽ có lỗi với việc vợ anh bị hồ ly nhập mất.

Thủy An Lạc hớn hở cả ngày trời, vui đến mức ai nhìn cũng thấy sợ.

Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm ôm nhau lầm rầm, có cảm giác mẹ bị điên mất rồi.

Bánh Bao Rau cả chiều lượn lờ bên mẹ cũng phải tới chục lần, cuối cùng kết luận, vì ba không có nhà, không ai khống chế được mẹ nên mẹ điên rồi.

Riêng Tiểu Bảo Bối thì vẫn yên lặng, trên gương mặt non nớt lại hiện lên vẻ nặng nề không hợp với lứa tuổi của nhóc.

Bánh Bao Rau đi khỏi chỗ mẹ ra ngồi cạnh Tiểu Bảo Bối, khẽ nói vào tai anh trai mình, “Hình như mẹ điên thật rồi anh ạ.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2261: Vậy thì bắt đầu thôi (8)
Tiểu Bảo Bối xoa đầu em trai rồi nhìn mẹ mình đang đi tới đi lui trong phòng, không biết là đang thí nghiệm cái gì nữa.

Kiều Nhã Nguyễn với Mân Hinh đưa mắt nhìn nhau mấy lần.

Mân Hinh vẫn luôn cảm thấy chỉ số IQ của mình rất cao, thế nhưng vì sao khi đứng trước mặt Thủy An Lạc thì cô lại có cảm giác bị chèn ép thế này, hoàn toàn không hiểu Thủy An Lạc đang định làm gì?

Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng khách gần một tiếng, mỗi một vị trí cô đều cẩn thận đi qua một lần.

Cuối cùng hai hàng chân mày cũng giãn ra.

“Mẹ đẻ của Cố Minh Hạo bây giờ còn đang ở viện dưỡng lão, thế nhưng em không định động đến bà ấy, dù sao bà ấy cũng đã điên rồi, không cần thiết, cho nên...”

Thủy An Lạc nói rồi cười híp mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được tựa thẳng ra sofa, tay ôm lấy gối, nhìn Thủy An Lạc một cách đề phòng: “Mày định làm gì?”

“Vậy nên chuyện của mẹ Cố Minh Hạo chỉ có thể do mày làm thôi!” Thủy An Lạc cười nhưmoột con hồ ly, “Bảo người đàn ông của mày giúp tao diễn một vở kịch, tao đưa kịch bản cho.”

“Cái này chị cũng biết!” Mân Hinh đột nhiên giơ tay như một học sinh xin phát biểu.

Thủy An Lạc vỗ vỗ đầu mình: “Quên mất chị.” Thủy An Lạc nói rồi đi vòng qua, ngồi xuống, sau đó cầm bút viết kịch bản: “Làm thành hoạt hình đi, tốt nhất là nhân vật thật một chút, khiến người ta vừa liếc mắt đã có thể nhận ra đó là ai luôn ấy.”

Cái này không làm khó được Mân Hinh: “Là nhân vật của Cố Minh Hạo sao?” Mân Hinh thấy Thủy An Lạc gật đầu thì bắt tay vào chuẩn bị tạo hình nhân vật.

“Còn có một người nữa, ảnh chụp trong di động của em, Lão Phật Gia tìm hộ đi, một người phụ nữ mà mày không biết ý, mật mã mở máy là 070215.”

Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, 07 là sinh nhật của Tiểu Bảo Bối, 15 là của cặp bánh bao, thế 02 có nghĩa là two à?

Sau khi Kiều Nhã Nguyễn mở máy ra liền chửi thề một tiếng, số lượng ảnh trong máy của Thủy An Lạc phải lên đến cả nghìn tấm, toàn là ảnh chụp tụi nhỏ, thế này thì cô tìm kiểu gì?

“Mày tìm theo thời gian ấy, tầm một tháng trước.” Thủy An Lạc không ngẩng đầu lên mà chỉ nói một cách khinh bỉ.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Mân Hinh nhìn Kiều Nhã Nguyễn bằng ánh mắt đồng tình. Cô tìm ảnh chụp của Cố Minh Hạo, như vậy mới càng tiện cho Mân Hinh tạo hình nhân vật.

Kiều Nhã Nguyễn tìm được tấm hình kia, đây là người duy nhất mà cô không nhận ra.

“Đẹp thật”

“Là mẹ đẻ của Cố Minh Hạo đấy. Hồi trước lúc đi gặp bà ấy, anh Sở có nói lưu lại một tấm hình, có lẽ sau này sẽ cần dùng đến, không ngờ lại dùng đến thật.” Thủy An Lạc nói xong thì cũng đã viết hết một trang giấy, thế nhưng đang viết viết thì Thủy An Lạc ngẩn ra, để ai đóng vai người thứ ba bây giờ?

Kiều Nhã Nguyễn cầm lấy kịch bản mà Thủy An Lạc đã viết được đại khái, sau khi xem xong thì nhịn không được phải chửi bậy: “Tại sao mày không đi làm biên kịch phim tình yêu đau khổ của đám nhà giàu luôn đi hả?”

Thủy An Lạc cắn bút nhìn cô bạn thân: “Đây là chuyện quá khứ của Cố Minh Hạo, không hoàn toàn đúng nhưng cũng không sai hoàn toàn! Trước đây Thủy An Kiều từng nói mẹ của cô ta từng điều tra về Cố Minh Hạo. Ba của hắn có nhân tình bên ngoài cho nên khi về nhà thường xuyên có hành động bạo hành mẹ hắn, hơn nữa sau khi mẹ của hắn bị bức đến phát điên thì cũng không đối xử tốt với hắn, thậm chí còn thường xuyên đánh chửi hắn, dẫn đến việc khiến tính cách của hắn trở nên vặn vẹo. Sau đó lại không biết có chuyện gì xảy ra mà hắn đã dùng bình hoa đập chết ba của hắn, sau đó thì... không có sau đó.”

“Em muốn làm clip cho Cố Minh Hạo xem à?” Mân Hinh nói, có vẻ như cô đã hiểu rồi.

“Không phải không phải, em cho hắn xem thì đâu có ý nghĩ gì, bây giờ hắn kiêng kỵ ai nhất thì phải đưa cho người đó xem chứ!” Thủy An Lạc cười gian, nói: “Đại khái là thế này, không cần làm dài quá đâu, năm ba phút là đủ để hắn ôn lại chuyện xưa rồi, đến lúc đó không thể có chuyện hắn không phát điên được.”

Không có gì khiến con người ta sụp đổi bằng việc bị bóc mẽ điều mình sợ hãi nhất.

Mà Thủy An Lạc đã nắm được tử huyệt của Cố Minh Hạo rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2262: Vậy thì bắt đầu thôi (9)
Kiều Nhã Nguyễn im lặng run bắn người lên, ác thật.

Mân Hinh cũng có cảm giác như vậy.

Thủy An Lạc lại chẳng thấy mình ác. Lúc Cố Minh Hạo giết người để cảnh cáo cô thì cô đã biết gã đàn ông này còn ác hơn cô nhiều. Chỗ cô thấy được thì Cố Minh Hạo giết một người, vậy còn những nơi không thấy được thì sao?

Vậy nên cho dù cách này có độc ác đến mức nào đi chăng nữa thì cô cũng không thấy thương tiếc.

Bánh Bao Đậu với Tiểu Bất Điểm vẫn tránh qua một bên chơi. Hôm nay người lớn kỳ lạ quá.

Bánh Bao Rau vẫn kề tai nói thầm với anh trai mình, nói cái gì đó mà hai bé gái không hiểu, còn Tiểu Miên Miên rất ngoan, vẫn đang nằm ngủ trên sofa.

Thủy An Lạc viết xong xuôi rồi ngẩng đầu nhìn Mân Hinh: “Mất khoảng bao lâu là có thể làm xong?”

“Chị sẽ cố gắng! Trước sáu giờ sẽ giao cho em.” Mân Hinh mở miệng nói.

Thủy An Lạc gật đầu rồi để Kiều Nhã Nguyễn liên hệ với Phong Phong. Anh là Ảnh đế nên hiểu rõ việc nắm bắt nội dung. Cô muốn một lần hành động này phải ép được Cố Minh Hạo phát điên.

Trừ cái đó ra thì Thủy An Lạc còn muốn gửi nặc danh đoạn video này cho Janis nữa.

Chỉ cần gửi cho Janis thì một kẻ tâm tư nặng như hắn nhất định sẽ gửi nó cho người đứng sau tấm màn kia, làm một chứng cứ công kích Cố Minh Hạo.

Kiều Nhã Nguyễn đi gọi điện thoại. Mân Hinh làm hoạt hình. Thủy An Lạc tiếp tục đi đi lại lại trong phòng khiến mấy đứa nhỏ cứ tiếp tục run lên, lại nữa rồi.

Kiều Nhã Nguyễn nói qua cho Phong Phong một lần. Phong Phong chỉ nghĩ nghĩ một chốc rồi lên tiếng trả lời: “Trước hết cứ bảo Mân Hinh chuẩn bị nhân vật đi, hai tiếng nữa anh sẽ về.”

Kiều Nhã Nguyễn cúp máy, quay đầu nhìn Thủy An Lạc: “Phong Phong nói đợi anh ấy về rồi sẽ sắp xếp cảnh, trước tiên cứ chuẩn bị tạo hình nhân vật cho tốt đi đã.”

Thủy An Lạc không phản bác. Dù sao Phong Phong cũng mới là dân chuyên, cô không chuyên, bàn về nắm bắt tâm tư của một người thì Phong Phong lại càng chuyên nghiệp.

Tiểu Bất Điểm nhìn Bánh Bao Rau với Tiểu Bảo Bối cứ thì thầm to nhỏ từ nãy tới giờ liền đi tới đứng trước mặt hai nhóc: “Cậu đừng có làm phiền anh Bảo Bối nữa được không. Cậu có biết là cậu nói nhiều quá rồi không hả?”

Tiểu Bất Điểm cất giọng giòn tan, bé vừa nói xong thì ba người lớn đều nhìn về phía bé.

Đại não đang vẫn vận chuyển với tốc độ cao của Thủy An Lạc lập tức dừng lại trong nháy mắt, suy nghĩ duy nhất của cô là: Má, má, trên đời này không ngờ lại có người chê con trai cô nói nhiều?

Bánh Bao Rau sững ra, ngẩng đầu nhìn Tiểu Bất Điểm, nhỏ này mù rồi sao? Không thấy toàn là anh trai nói còn nhóc chỉ nêu ý kiến thôi à?

Tiểu Bảo Bối cũng hơi giật mình, có chút đồng tình mà nhìn em trai mình.

“Mù mà không uống thuốc à?” Bánh Bao Rau khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn Tiểu Bất Điểm.

“Phụt...” Thủy An Lạc cười văng.

Cái kiểu độc miệng này của con trai cô đã có từ trong bụng mẹ rồi! Chắc chắn là di truyền từ ba nó.

Kỳ thực họ không chú ý ba đứa nhỏ cho lắm, chẳng qua là cảm thấy câu nói của Tiểu Bất Điểm có chút kỳ quái, phải biết rằng Bánh Bao Rau nói không hề nhiều.

Còn Bánh Bao Rau rõ ràng đang nói: Tiểu Bất Điểm mù mắt nhìn lầm rồi, tôi chẳng nói gì cả.

Tiểu Bảo Bối sờ sờ mũi của mình, nghì gì đó rồi nói: “Anh với Bánh Bao Rau đang bàn xem tối nay nên ăn cái gì, là anh nói, là anh nói.”

Bánh Bao Rau hừ một tiếng.

Tiểu Bất Điểm chớp chớp mắt, lại lanh lảnh nói tiếp: “Anh Bảo Bối đừng nói đỡ cho cậu ta, tuy rằng anh là anh trai nhưng cũng không thể nuông chiều cậu ta như thế được.”

Tiểu Bảo Bối: “...”

Anh đang nói sự thật mà!

Bánh Bao Rau nhìn Tiểu Bất Điểm, ánh mắt kia tuyệt đối có thể đóng băng mọi vật.

Tiểu Bất Điểm chẳng sợ gì nhìn lại Bánh Bao Rau, khuôn mặt nhỏ nhắn viết rõ: Tôi thấy rõ là cậu nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2263: Vậy thì bắt đầu thôi (10)
Thủy An Lạc yên lặng quay đầu đi, tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.

Cơm tối gì gì đó cô chẳng biết gì hết.

Mân Hinh cũng yên lặng cúi đầu tiếp tục làm hoạt hình.

Cơm tối là cái gì, cô không biết luôn.

Đáng lẽ ba người lớn phải chăm sóc tụi nhỏ, thế nhưng hiện tại lại biến thành mấy đứa nhỏ phải quyết xem bữa tối sẽ ăn cái gì, thế cho nên là mấy bà mẹ này bị con trai làm cho bẽ mặt rồi.

Kiều Nhã Nguyễn đang rảnh rỗi không có gì làm liền liếc nhìn hai người phụ nữ đang rụt đầu sợ hãi kia.

“Sao thế, cơm tối tao nấu à?”

“Thím Vu!” Kiều Nhã Nguyễn vừa mới dứt lời thì Thủy An Lạc lập tức lớn tiếng hô lên. Nếu để Kiều Nhã Nguyễn làm cơm thì cô thà chọn chết luôn tại chỗ còn hơn.

Tiểu Bất Điểm vừa nghe mẹ mình muốn làm cơm thì đôi mắt vốn đã to nay còn to hơn nữa, cái tay nho nhỏ vỗ vào đầu: “Ui trời, mẹ của con ơi!”

Kiều Nhã Nguyễn hung hăng lườm con gái nhà mình, cái đồ ăn cháo đá bát này.

Bánh Bao Rau nhảy xuống khỏi sofa rồi lướt qua Tiểu Bất Điểm để đi vào nhà vệ sinh.

“Này, cậu đừng có mà đi, cậu còn chưa thừa nhận chuyện cậu quấy rầy anh Bảo Bối cơ mà!” Tiểu Bất Điểm lẽo đẽo chạy theo sau.

Ba người lớn lập tức vạch đen đầy đầu.

Tiểu Bất Điểm à, Bánh Bao Rau đi vào phòng vệ sinh, con đi theo làm gì chứ?

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn rồi nói: “Con gái mày lại giở trò lưu manh rồi!”

Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả: “Con gái tao không giở trò lưu manh chẳng lẽ lại chờ con mày tới lưu manh con tao chắc?”

Thủy An Lạc: “...”

Lời này quả thật nghe có lý, con trai cô tên là Bánh Bao Rau, làm sao có thể trông cậy một món ăn như thế biết đi trêu đùa người ta được.

Mân Hinh cúi đầu cười, nhưng tay vẫn tiếp tục các thao tác.

Thủy An Lạc quyết định để đám nhỏ tự chơi với nhau. Cô nhìn về phía Mân Hinh: “Lúc trước anh Sở bảo chị ngăn cản tín hiệu của Cố Minh Hạo phải không?”

Mân Hinh gật đầu: “Đúng vậy, Cố Minh Hạo có bộ phát tín hiệu riêng, rất mạnh, dạo này hình như thay đổi địa điểm rồi, nhưng vẫn tấn công vào máy tính của anh Cả, lần trước nhất thời chị không tra kỹ nên bị tấn công một lần, nhưng trước đó đồ của anh Cả đã được xử lý đặc biệt rồi nên bọn chúng cũng không lấy được cái gì có lợi cả.”

Thủy An Lạc hô lên một tiếng rồi nhảy qua ôm lấy Mân Hinh, lại hôn chụt lên má cô một cái: “Quá tốt rồi, phá được là tốt, có thể phá được một lần thì phá được lần thứ hai sẽ không cảm thấy lạ nữa!”

Mân Hinh bị Thủy An Lạc hôn liền ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì thanh âm lạnh lùng của Tiểu Bảo Bối đã vang lên: “Mẹ, tuy rằng ba với chú Ba bỏ trốn với nhau, nhưng mẹ cũng không thể làm thế với vợ của chú ấy được.”

Thủy An Lạc quay lại ném cho con trai nhà mình một ánh mắt ý bảo nhóc tự hiểu lấy đi. Tiểu Bảo Bối cười tủm tỉm, hoàn toàn không sợ chút nào.

Thủy An Lạc ngồi xuống sofa rồi hào hứng nói: “Thật ra không phải bộ tín hiệu của hắn đổi vị trí đâu mà đã bị Janis âm thầm lấy đi rồi. Trước đó anh Sở có nói, Janis sẽ động tay động chân sau lưng Cố Minh Hạo, không ngờ hôm nay lại giúp em thế này, tốt quá đi mất” Thủy An Lạc càng nói càng kích động, đến mức mọi người đều nhìn cô như một kẻ tâm thần.

“Nếu Janis lấy được đoạn clip đó trong máy tính của Sở Ninh Dực thì sẽ chẳng liên quan gì tới chúng ta cả.” Thủy An Lạc nhìn Mân Hinh, “Thế nên hôm nay chị cứ lặng im để máy tính của anh Sở bị tấn công một lần đi, sau đó kịch hay thì cứ để bọn họ tự diễn lấy.” Nói xong, Thủy An Lạc lại càng cười tươi hơn.

“Để Janis tưởng rằng đã tấn công được vào máy tính của anh Cả, lấy được đoạn clip liên quan tới Cố Minh Hạo, như vậy thì sẽ không nghi ngờ chúng ta, còn có thể khiến Janis dùng nó bức Cố Minh Hạo phát điên, sau đó sẽ thu lại quyền của Cố Minh Hạo hả.” Mân Hinh không nhịn được nói lại một lượt.

“Không sai, là như thế.” Thủy An Lạc cười đến mức hai mắt sáng rực lên: “Làm nhanh lên một chút, cố gắng tranh thử thời gian tối nay cho anh Sở!”

Thủy An Lạc nói rồi nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ. Qua đêm nay thì cuộc chiến giữa bọn họ và đảo Kim Cương, cùng với cái người tên Z kia chính thức bắt đầu rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2264: Thay đổi kế hoạch (1)
Mân Hinh khẽ bật cười, tiếp tục công việc của mình.

Kiều Nhã Nguyễn tựa trên ghế nghịch điện thoại: “Giờ mày đã biến thành bút chấm đọc của anh Sở nhà mày rồi đấy hả!”

Thủy An Lạc nửa nằm nửa ngồi trên sofa, cười hí hửng nghĩ chuyện kế tiếp.

***

Sau khi Phong Phong trở về, Mân Hinh cũng đã xong công tác chuẩn bị, tiếp đó là chờ Phong Phong viết kịch bản.

Lúc này Thủy An Lạc cũng không còn chuyện gì nữa nên liền đứng dậy đi nấu cơm cùng với thím Vu.

Bánh Bao Rau với Tiểu Bất Điểm lại cãi nhau chuyện gì đó bọn họ nghe không hiểu. Bánh Bao Đậu nằm bò ra sàn nhà vẽ tranh. Còn Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Miên thì ở bên cạnh xem bé vẽ.

Trong nhà hiện giờ cũng được tính là an nhàn, giống như bình thường. Nếu như không phải Sở Ninh Dực không có mặt ở nhà thì có khi còn có cảm giác là chẳng có chuyện gì xảy ra hết ấy.

Trên biển lúc này vẫn chìm trong màn đêm đen.

Sở Ninh Dực đứng ở đầu thuyền nhìn những con sóng cao ngất bên ngoài, số liệu trên mán hình máy tính vẫn chạy liên tục, rõ ràng anh đã tìm thấy nơi để đột phá, hiện tại chỉ chờ một tín hiệu dời đi mà thôi, lúc đó bọn họ có thể nhân cơ hội mà tiến vào.

Lúc này An Phong Dương đang ngồi bên trong, ngậm một cây kẹo chẳng biết móc từ đâu ra, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sở Ninh Dực đi vào thấy vậy liền đá An Phong Dương một cái: “Chuẩn bị đi, sắp lên đường rồi.”

An Phong Dương mở mắt, nhìn bầu trời bên ngoài: “Bên kia hành động rồi à?”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn giờ, bên kia tầm này chắc khoảng tầm chín giờ tối, hẳn là đã bắt đầu hành động.

An Phong Dương đứng lên, duỗi người rồi nhìn về phía hòn đảo chìm trong gió xoáy phía xa, sau đó quay đầu nhìn mặt biển tĩnh lặng ở hướng ngược lại.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn số liệu trên màn hình máy tính, cũng đã hòm hòm đâu vào đấy, họ sắp tiến vào được rồi.

Sở Ninh Dực gửi một tin nhắn cho Mân Hinh, nói cho cô biết là tầm mười giờ bọn họ có thể hành động.

Mân Hinh nhận được tin tức liền báo lại cho Thủy An Lạc biết. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, hiện tại là chín giờ mười lăm phút, nói mười giờ tức là còn có bốn mươi lăm phút nữa.

Phong Phong ngồi trên sofa xem tin tức, gần đây chuyện của thành phố A đều do anh quản lý, cho nên lúc nào cũng phải chú ý động tĩnh của Sở Thị và An Thị.

“Nếu là mười giờ thì trong tầm chín giờ rưỡi cho đến mười giờ rưỡi phải khiến đám người trên đảo Kim Cương xem được màn kịch hay này!” Phong Phong vừa nói vừa để máy tính xuống.

Thủy An Lạc nhìn Mân Hinh, ý bảo cô có thể buông lớp phòng vệ trong ba giây rồi, sau ba giây phải lập tức chặn lại, nếu không bên kia sẽ phát hiện bọn họ làm vậy là cố tình.

Mân Hinh gật đầu rồi bắt đầu xử lý máy tính của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng khách, tuy là cô rất có lòng tin với kế hoạch này nhưng mà hiện tại cô vẫn thấy lo lắng, thậm chí còn là cực kỳ lo.

Mấy đứa nhỏ được Tiểu Bảo Bối dẫn lên lầu chơi. Tiểu Bảo Bối biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó nên mới chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc em trai và các em gái.

Kiều Nhã Nguyễn dựa vào bức tường cách đó không xa nhìn bọn họ, tai vẫn chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.

Chín giờ hai mươi, ba mươi phần trăm tư liệu trong máy tính của Sở Ninh Dực bị lấy mất, bao gồm cả đoạn video kia, còn về phần mấy cái kia cũng không phải là thứ gì quan trọng.

Mân Hinh sửa lại lỗ hổng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Được rồi, giờ chỉ cần chờ phản ứng của đám người kia là xong.”

Thủy An Lạc gật đầu với cô rồi lại nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Mà lúc này, người ở khách sạn nhận được một tệp tin. Hắn mở từng cái ra, cuối cùng mở đến một đoạn clip đã được mã hóa bên trong đó. Hắn yêu cầu giải mã rồi mở clip đó ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2265: Thay đổi kế hoạch (2)
Clip chỉ dài tầm năm phút đồng hồ, hình ảnh bên trong cũng rất đơn giản và rõ ràng, một người đàn ông mang một người phụ nữ về nhà, mà ở nhà đang có một người phụ nữ khác với một đứa nhỏ. Hai người phụ nữ xảy ra tranh chấp. Người đàn ông kia đánh người người phụ nữ có đứa bé bên cạnh.

Hình ảnh chuyển sang cảnh khác, người đàn ông kia đánh đập người mẹ của đứa bé. Đứa bé ấy đứng ở cửa, trong tay cầm một bình hoa. Ngay lúc người đàn ông đó bóp cổ người phụ nữ kia thì đứa bé liền cầm bình qua chạy tới đập mạnh vào đầu người đàn ông, thậm chí còn vơ lấy mảnh vỡ, rạch khắp người của người đàn ông đó, cảnh tượng rất máu me.

Janis hơi nheo mắt lại xem hết đoạn clip kia, hắn đứng dậy đi tới mép bàn tìm những tin tức thu được từ Sở Thị trước đây, trong đó là căn phòng mà ba của Cố Minh Hạo bị hại chết, có những mảnh vỡ nhỏ. Thi thể người đàn ông bị ngâm trong tủ kính cũng có dấu vết bị cắt cổ.

Janis nhếch miệng, lộ ra một nụ cười lạnh tanh: “Cố Minh Hạo, xem ra Sở Ninh Dực cũng đang định đối phó với anh rồi, có điều tôi cũng không ngại giúp hắn một tay đâu.”

Trong suy nghĩ của Janis thì quan hệ của Cố Minh Hạo với Thủy An Lạc vẫn được coi là tốt, cho nên Sở Ninh Dực do cố kỵ Thủy An Lạc nên mới chưa ra tay.

Nhưng mà nếu Sở Ninh Dực đã làm ra đoạn clip này thì chứng tỏ rằng không phải là anh không có ý đối phó với Cố Minh Hạo.

Janis đăm chiêu một hồi rồi lại ngồi xuống bàn, gửi đoạn clip đó đến một hòm thư khác, sau đó gọi điện thoại cho Cố Minh Hạo.

Chuông kêu một lúc mới có người bắt máy, nghe giọng Cố Minh Hạo rất trầm, có vẻ như đang nghỉ ngơi.

“Alo...”

“Cố Minh Hạo, anh có rảnh không?”

“Rõ ràng là tôi không hề muốn gặp anh!” Cố Minh Hạo trầm giọng nói, lúc này hắn đang ở lầu ba của biệt thự, trong căn phòng mà hắn đã giết chết ba của mình.

Ánh trăng hôm nay không được sáng lắm, nó đã bị mây đen che mất.

Thi thể trong phòng đã bị dọn đi từ lâu, cho nên nhìn khá trống trải.

Cố Minh Hạo ngồi trên bệ cửa sổ, vuốt ve cái dao găm trong tay.

“Tôi đang có một thứ hay lắm, có lẽ anh sẽ muốn xem thử đấy.” Janis vẫn mỉm cười, mắt nhìn tin nhắn mà Băng Tuyết gửi tới cho hắn, nói là đã nhận được đồ rồi.

Cố Minh Hạo cầm di động. Hắn xoay xoay con dao vài vòng rồi ném nó găm thẳng vào cửa, lập tức có một tiếng thét vang lên, kèm theo đó là tiếng dao găm cắm vào máu thịt.

“Janis, mày to gan lắm, giờ tao vẫn còn là người thực thi do Zero chỉ định.” Cố Minh Hạo trầm giọng nói, sau đó nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ rồi đi bật đèn lên. Ngoài cửa, có một gã đàn ông đang ôm lấy bụng của mình, co quắp dưới đất.

Cố Minh Hạo cầm di động bước tới, ngồi xổm xuống, tự tay rút con dao găm ra khỏi bụng người đàn ông kia một cách vô tình, mặc kệ dòng máu đang trào ra dọc theo vết thương.

“Quả nhiên mày đang ở nơi đó.” Janis nói, trong lòng cũng nắm chắc phần thắng hơn vài phần. Hắn thu dọn đồ đạc một chút rồi liền đi tìm Cố Minh Hạo.

***

Lúc này ở Thấm Tâm Viên, Mân Hinh đang nhìn camera an ninh trước cửa khách sạn, sau khi thấy người đã ra khỏi cửa thì lập tức ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc: “Janis rời khỏi khách sạn rồi.”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là chín giờ bốn mươi lăm phút rồi, giờ này chắc cũng an toàn.

Phong Phong gõ nhẹ lên mu bàn tay của mình, hình như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Mân Hinh gửi tin nhắn cho Sở Ninh Dực, thông báo cho anh biết tiến triển lúc này.

Cùng lúc đó trên biển, máy bay trực thăng đã đang đợi lệnh. Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn màn hình máy tính, lỗ hổng đã được mở ra, Sở Ninh Dực quăng cây súng trên bàn cho An Phong Dương, ra hiệu cho An Phong Dương biết có thể xuất phát được rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2266: Thay đổi kế hoạch (3)
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thủy An Lạc đi tới đi lui trong nhà, chốc chốc lại ngẩng lên hít sâu một hơi.

Mân Hinh cắn ngón tay của mình nhìn chằm chằm tín hiệu màu đỏ càng ngày càng mờ đi trên màn hình máy tính, độ sáng nhấp nháy chừng nửa giờ thì hoàn toàn biến mất. Mân Hinh nhanh chóng nhận được tin của Sở Ninh Dực, bọn họ đã an toàn vào được bên trong rồi.

“Anh Cả đã vào đến nơi rồi!” Mân Hinh ngẩng đầu nói.

Thủy An Lạc vô thức thở dài một hơi, chỉ là cô vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng được thì di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.

Thủy An Lạc cúi đầu, thấy cái tên hiện trên màn hình liền khựng lại một chút như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, rốt cuộc cô có nên nhận cuộc điện thoại này không?

Tại sao Cố Minh Hạo lại gọi cho cô vào lúc này?

Thủy An Lạc nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bắt máy: “Alo”

“Nhóc con, có rảnh không? Tôi muốn gặp cậu một lát.” Thanh âm trầm thấp của Cố Minh Hạo truyền ra từ điện thoại.

Thủy An Lạc khẽ cúi đầu nhìn những ngón chân đang quắp chặt lại của mình: “Làm sao thế?”

Cố Minh Hạo khẽ bật cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài: “Trước đây tôi cực kì ghét việc học hành, cũng không thích chỗ đông người, thế nhưng năm tôi rút thăm vào lớp hai, được ngồi cạnh cậu, việc thích nhất mỗi ngày của tôi chính là được đi học.”

Thủy An Lạc ngây người, trong lòng bỗng thấy chua xót.

“Tôi muốn được trông thấy cậu, tuy tính tình cậu không tốt, lại còn thích ngủ nướng, nhưng tôi vẫn muốn được trông thấy cậu mỗi ngày.” Cố Minh Hạo vừa nói vừa cúi đầu nhìn con dao găm dính máu trong tay mình: “Cậu có biết tại sao không?”

Thủy An Lạc ngồi xuống sofa, dựa lưng vào ghế rồi ôm lấy một cái gối ôm: “Anh uống rượu đấy à?”

“Tôi rất tỉnh táo.” Cố Minh Hạo bật cười: “Là bởi vì mỗi lần cậu nhắc đến mẹ mình thì đôi mắt của cậu đều tỏa sáng rực rỡ.”

Thủy An Lạc nghe thấy vậy bỗng cứng đờ cả người, không lên tiếng nữa.

“Mỗi ngày khi tan học, mẹ cậu đều tới đón cậu. Mẹ của cậu rất đẹp cũng rất dịu dàng.” Trong giọng nói của Cố Minh Hạo còn xen lẫn cả niềm ao ước vô bờ.

Thủy An Lạc cúi đầu: “Cố Minh Hạo, rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao thế?”

Cố Minh Hạo như không nghe thấy lời của Thủy An Lạc, hắn vẫn cứ nói, nói mãi về chuyện năm lớp hai ấy.

Thủy An Lạc im lặng lắng nghe. Cô không muốn cắt đứt suy nghĩ của hắn, nếu hắn muốn nói thì cô sẽ nghe.

“Tôi đã từng cho là chỉ cần để mẹ tôi ở nơi đó, như vậy thì hai người quan trọng nhất trong cuộc đời này của tôi sẽ đều ở cùng một nơi.”

Thủy An Lạc nghĩ, những tâm tư này của hắn đã bị Sở Ninh Dực đoán được hết từ lâu rồi.

“Nhưng tôi biết, điều đó là không thể.” Cố Minh Hạo nói: “Cậu biết không? Kịch bản mà tôi ký hợp đồng với Sở Ninh Dực chính là kịch bản cuối cùng mà tôi viết. Nữ chính học lớp hai trong đó chính là cậu, thế nhưng đó lại là một kịch bản không có kết thúc.”

Thủy An Lạc biết, hiện tại Cố Minh Hạo không cần cô phải lên tiếng nói chuyện, cái mà hắn cần chỉ là một người lắng nghe hắn nói.

Thế nên Thủy An Lạc không hề lên tiếng, chỉ lặng im lắng nghe hắn kể.

Trong điện thoại truyền đến tiếng động cơ xe dừng lại, Thủy An Lạc nghĩ, chắc Janis đã đến rồi.

“Nhóc con, tôi biết cậu muốn làm cái gì, nhưng nếu người đó là cậu thì tôi sẽ không hận cậu đâu.” Cố Minh Hạo đột nhiên nói.

Thủy An Lạc mệt mỏi dựa vào ghế khiến mọi người không nhịn ra được tâm trạng của cô lúc này: “Cố Minh Hạo, tôi không ngại việc anh hận tôi, nhưng đây là những gì anh phải chịu, để sám hối với nhưng người đã mất mạng trong tay anh.”

Thủy An Lạc nói xong liền nghe thấy tiếng mở cửa, nên cô liền dập điện thoại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2267: Thay đổi kế hoạch (4)
Kiều Nhã Nguyễn lo lắng nhìn Thủy An Lạc: “Làm sao thế?”

“Janis tìm tới nơi rồi, còn Cố Minh Hạo thì kể chuyện hồi còn nhỏ với tao.” Thủy An Lạc vừa nói vừa ôm gối, vùi người vào sofa: “Nhưng mà hắn lại không hề biết rằng, Thủy An Lạc không chỉ đơn giản là tính tình không tốt, mà còn rất xấu xa nữa. Trên thế gian này, nếu ai dám gây tổn thương tới Sở Ninh Dực thì cô ấy đều sẽ không mềm lòng.”

Mân Hinh và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, đồng thời yên lặng không lên tiếng.

Thủy An Lạc ôm gối nhìn về một phía nào đó, trong mắt có chút mơ màng.

Cố Minh Hạo đứng bên cửa sổ nhìn di động đã bị dập tắt, nó vang lên những âm thanh tút tút tút đi kèm với tiếng bước chân đi lên cầu thang, càng ngày càng gần.

Cố Minh Hạo cất di động đi rồi đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn người đang bước vào.

Hắn muốn thử nhìn xem, lần này Janis sẽ dùng cách gì để đối phó với hắn.

Janis chỉ đến một mình, Cố Minh Hạo và hắn nhìn thẳng vào nhau.

Janis hơi hơi cong môi, nụ cười mang theo một chút khinh thường.

Cố Minh Hạo từ từ bước tới, nói: “Janis, đây không phải là nơi mà mày nên tới.”

Janis nghịch nghịch di động của mình, vẻ cợt nhả hiện hữu giữa hai hàng lông mày: “Hôm nay, người của tao tìm được một đoạn video rất hay ho trong máy của Sở Ninh Dực, tao nghĩ chắc mày sẽ có hứng thú đấy.”

Người của tao?

Janis cố tình nhấn mạnh ba chữ “người của tao” như thể hắn thực sự không biết đám người kia trước đây đều là người của Cố Minh Hạo.

Hoặc có thể là hắn cố tình nói như vậy.

Cố Minh Hạo cười khẩy: “Tao chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì của mày hết.”

“Đây là một đoạn clip mà ngay cả Zero xem được cũng cảm thấy hứng thú đấy, có khi bây giờ ông ta còn đang nhìn mày đó!” Janis mỉm cười nói, sau đó chỉ một điểm màu đỏ bên ngoài cách đó không xa.

Cố Minh Hạo siết chặt hai tay lại rồi lướt qua Janis định rời đi.

“Trước đây trong căn nhà này, có một đứa trẻ đã có một tuổi thơ không mấy vui vẻ, nghĩ thôi cũng thấy đáng thương thật.” Janis vẫn nghịch chiếc điện thoại trong tay mình, rõ ràng hắn cũng cảm nhận được rằng người kia đang dần cứng người lại.

***

Tại Thấm Tâm Viên.

Lúc mọi người chuẩn bị thở phào một cái thì Thủy An Lạc đột nhiên đứng dậy rồi đi về phía tủ rượu. Cô mở tủ ra rồi lấy bừa một chai rượu, sau đó ngồi xuống quầy bar uống rượu.

Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh lại nhìn nhau, ngón tay đang đặt trên bàn phím của Mân Hinh cũng thu lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc nói bản thân xấu xa, thế nhưng lại không chịu buông tha cho chính mình.

Khi cô sử dụng thủ đoạn thì không nể nang bất cứ ai.

Thế nhưng đến thời điểm cô tự trách cứ bản thân mình thì cũng chưa bao giờ tự tìm lấy một cái lý do, một cái cớ khiến bản thân thoải mái hơn.

Thủy An Lạc uống rượu, ánh mắt nhìn thẳng về phía tủ rượu trước mắt.

Cô không làm gì sai cả, mỗi một bước hành động của cô đều là chính xác.

Mặc kệ Cố Minh Hạo có đau khổ như thế nào, mặc kệ hắn thành ra bộ dạng gì cũng đều do hắn tự chuốc lấy.

Không thể trách cứ ai hết.

Sau khi Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương hạ cánh xuống đảo Kim Cương thì việc đầu tiên là tìm một chỗ an toàn.

Vậy nên lúc âm thanh truyền đến được tai nghe của Mân Hinh thì anh và An Phong Dương đang đến gần đài phun nước. Do vụ nổ trước đây nên rất nhiều công trình kiến trúc trên đảo bị phá hỏng, như vậy cũng khá là an toàn, đỡ gặp phải các tình huống rắc rối hơn.

Sở Ninh Dực nghe Mân Hinh nói xong thì bước chân hơi khựng lại, không tiếp tục bước về phía trước.

An Phong Dương thấy anh dừng lại liền quay đầu nhìn về phía anh, dường như đang hỏi xem anh bị làm sao?

Sở Ninh Dực dựa người vào một tảng đá lớn bị vụ nổ làm rơi xuống, sau đó nhíu mày nói: “Bây giờ thế nào rồi?”

“Vẫn đang uống, chắc là em ấy đang tự trách, vừa nãy Cố Minh Hạo có gọi điện cho em ấy, nói chuyện đến tận lúc Janis xuất hiện mới thôi.” Mân Hinh lo lắng nói.

An Phong Dương nghĩ thoáng qua liền biết chuyện gì đã xảy ra nên lại tiếp tục dò đường.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2268: Thay đổi kế hoạch (5)
Sở Ninh Dực nghĩ gì đó rồi liền bảo Mân Hinh đưa tai nghe cho Thủy An Lạc, anh có chuyện cần phải nói với cô.

Mân Hinh bảo anh chờ, sau đó tai nghe vọng ra tiếng bước chân rồi tiếp đó cả tai nghe và mic đều được đặt vào tay Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đã uống hơi nhiều nên lúc này mặt mũi cũng đã đỏ bừng lên.

Cô vừa nghe thấy giọng nói của Sở Ninh Dực thì liền nằm bò ra quầy bar, cười: “Anh vào đó bình an là được rồi.”

“Em không làm gì sai cả!” Sở Ninh Dực dịu dàng nói.

Giọng nói âm êm ái của Sở Ninh Dực xuyên qua tai nghe truyền ra bên ngoài. Thủy An Lạc vẫn nằm bò ra quầy bar như cũ, bên mặt bị đè xuống đã hơi đỏ lên.

“Em không làm sai! Em biết mình không làm gì sai hết! Em không cho phép bất cứ kẻ nào ức hiếp anh hết! Không ai được phép cả!” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhắm mắt lại, tay vẫn còn nắm lấy chai rượu đã rỗng từ khi nào.

Sở Ninh Dực nghe tiếng ngáy nhẹ nhàng của cô. Vì một câu nói của Thủy An Lạc mà khiến trái tim của anh mềm nhũn.

Cô ngốc nhà anh chỉ vì không muốn anh bị tổn thương mà không ngại đắc tội với cả thế giới này.

“Anh Cả, Lạc Lạc ngủ mất rồi, hai người nhớ cẩn thận một chút!” Mân Hinh nhỏ giọng nói.

Sở Ninh Dực “ừ” một tiếng, sau khi tai nghe không còn tiếng gì nữa, Sở Ninh Dực đứng một lát rồi mới đuổi theo An Phong Dương.

Lúc này An Phong Dương đang ngồi xổm lắng nghe âm thanh từ bốn phía, thấy Sở Ninh Dực bước tới liền nói: “Cả cái thành phố A đều biết Sở Ninh Dực chiều vợ đến vô độ, nhưng Em Đẹp Gái cũng vì cậu mà dùng hết mưu kế của mình rồi.”

“Nói nhiều!” Sở Ninh Dực trừng mắt nhìn An Phong Dương một cái: “Trước khi trời sáng phải tìm bằng được địa điểm cụ thể của căn cứ mới được, tới hừng đông bọn họ sẽ tấn công!”

An Phong Dương hơi nhún vai, tỏ ý mình sẽ cố gắng hết sức.

“Hầm băng của mẹ Phong Tứ ở chỗ nào thế? Nghe nói là một mỹ nhân tuyệt sắc, cứ nhìn Tiểu Bất Điểm mà xem, rốt cuộc mẹ đẻ của cậu ta phải đẹp đến cỡ nào nữa?” An Phong Dương nổi máu hóng hớt nói.

Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn An Phong Dương: “Ở cách đài phun phía trước không xa, nhưng bây giờ mà vào đó thì chẳng khác nào tìm chết.”

“Hử?” Bàn chân vừa mới nhấc lên của An Phong Dương lại đặt xuống, nói: “Chẳng phải đó là một chỗ an toàn sao?”

“Nhưng nếu vị Công chúa Delia kia có liên quan tới chuyện này thì sao?” Trước khi đi, Sở Ninh Dực còn chưa nói gì với Phong Phong, vì anh không muốn kiếm chuyện.

An Phong Dương: “...”

Sở Ninh Dực đi về phía ngược lại với đài phun rồi nói: “Dựa theo lời của thím Vu thì vì Công chúa Delia đã phát hiện ra căn cứ bí mật cho nên mới bị một nhà lão Bá tước và căn cứ liên thủ giết chết! Có điều hiện giờ nhà lão Bá tước đã biến mất nên không ai biết được sự thực có phải như vậy hay không? Mà nếu căn cứ ở đảo Kim Cương thì vì sao bọn họ phải lao tâm khổ tứ đi giữ mạng sống của một người phụ nữ biết được bí mật của bọn họ làm gì?”

An Phong Dương nhíu mày bám theo.

“Nói cũng phải, nếu như căn cứ nằm ở đảo Kim Cương thì ở đây hắn là lớn nhất. Nếu vị Công chúa này đã biết sự thật thì giết người diệt khẩu mới là cách tốt nhất.” An Phong Dương nói rồi lại kiểm tra mọi thứ xung quanh.

Sở Ninh Dực dừng bước, quay lại nhìn An Phong Dương, nói: “Cậu vừa nói cái gì?”

An Phong Dương nhìn Sở Ninh Dực rồi đưa tay xoa xoa chóp mũi của mình: “Giết người diệt khẩu luôn.”

“Không phải.”

“Hắn là lớn nhất ở căn cứ?” An Phong Dương nhớ hình như anh mới nói như vậy.

Sở Ninh Dực nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đài phun nước: “Tôi nghĩ là tôi biết rồi.”

“Biết cái gì cơ?” An Phong Dương cảm thấy càng ngày càng chẳng hiểu Sở Ninh Dực nói gì cả.

Sở Ninh Dực đưa tay chỉ về đài phun: “Nơi đó chính là trung tâm của căn cứ.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2269: Thay đổi kế hoạch (6)
An Phong Dương quay đầu nhìn về hướng ngón tay Sở Ninh Dực đang chỉ: “Hầm băng của công chúa Delia?”

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, ánh mắt lại càng thâm trầm hơn.

“Ầm ầm...”

Mặt đất đột nhiên rung chuyển, xa xa có âm thanh gì đó truyền đến.

An Phong Dương khẽ chửi một câu, may được Sở Ninh Dực kéo tay lại ổn định cơ thể.

“Chuyện gì vậy? Động đất à?” Sau khi đứng vững, An Phong Dương lập tức nói.

“Truyền tới từ phía đài phun bên kia, qua xem thử đi.” Sở Ninh Dực nói rồi rút súng ra nắm chắc trong tay.

***

“A...!!!”

Một tiếng thét chói tai vang lên, Thủy An Lạc đang say rượu đột nhiên tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Con rồng kia đang giãy giụa, thế nhưng Thủy An Lạc thấy cái đuôi của nó đang bị cái gì đó đè nặng, cô chỉ có thể nhìn được vết máu ở mép vết thương, đau...

Đau đến thấu xương...

“Lạc Lạc! Em làm sao thế?” Mân Hinh vẫn luôn trông chừng Thủy An Lạc vội vàng bật đèn lên. Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong ở bên ngoài cũng chạy vội vào.

Mân Hinh đưa khăn tay qua, tự tay giúp Thủy An Lạc lau đi những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trên trán cô.

Kiều Nhã Nguyễn chạy tới bên giường rồi ôm lấy Thủy An Lạc, thân thể cô đang run rẩy kịch liệt.

“Đau quá...”

Kiều Nhã Nguyễn sửng sốt một chút rồi mạnh mẽ đẩy Thủy An Lạc ra, sau đó kiểm tra thân thể của cô: “Mày bị đau ở đâu?”

Ánh mắt của Thủy An Lạc không có tiêu cự, thân thể cũng run lên như vì đau đớn.

Phong Phong nhíu mày. Anh bắt lấy mạch của Thủy An Lạc. Thế nhưng khi chạm được vào mạch của Thủy An Lạc rồi thì đột nhiên anh giơ tay lên rồi bổ một nhát xuống cổ của cô.

Mân Hinh kêu lên một tiếng sợ hãi. Kiều Nhã Nguyễn cũng quay đầu nhìn về phía anh.

“Là ác mộng, tâm mạch của cô ấy hiện đang rối loạn nên cảm giác duy nhất lúc này chính là đau đớn. Nếu không đánh ngất thì cô ấy sẽ tự khiến mình đau đến chết!”

Phong Phong lên tiếng giải thích.

Không bị thương nhưng do vẫn chưa tỉnh lại khỏi con ác mộng kia, cho nên nỗi đau trong mộng mới kéo dài đến hiện thực.

Mân Hinh nhìn Thủy An Lạc đang ngã vào lòng Kiều Nhã Nguyễn, trên trán vẫn còn rịn mồ hôi.

“Con rồng kia xảy ra chuyện rồi sao?” Mân Hinh thấp giọng nói.

Phong Phong không lên tiếng. Ít nhất thì cho đến hiện tại, anh vẫn không thể thuyết phục được bản thân chuyện trên đời này có rồng tồn tại.

Ba người đang trố mắt nhìn nhau không biết làm sao thì đột nhiên Bánh Bao Đậu như bị mông du mà nhắm mắt đi đến. Bé con lắc lắc người bò lên giường, chui vào lòng Thủy An Lạc rồi đưa tay ôm lấy mẹ của mình, chẹp miệng một cái, nhưng rõ ràng là không hề tỉnh lại.

“Mộng du à?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn Bánh Bao Đậu như vậy, không nhịn được phải lên tiếng.

Nhưng mà sau khi Bánh Bao Đậu bò vào lòng Thủy An Lạc thì cảm xúc của cô ổn định hơn trước rất nhiều, mồ hôi trên trán cũng không tiếp tục toát ra nữa.

***

Đảo Kim Cương, hầm băng.

Chú Hạng dẫn theo Băng Tuyết bước vào, có mấy tảng đá rơi xuống đất, nhưng cô gái đang nằm trên giường băng thì vẫn nằm im như trước.

Lawrence bước vào sau liền đi thẳng đến bên giường nhìn Công chúa Delia. Ông ta đặt tay lên một vị trí lạnh lẽo trên ngực Công chúa.

“Nhịp tim càng ngày càng yếu rồi.” Lawrence nói.

“Tại sao lại như vậy?” Chú Hạng tức giận nói: “Chẳng phải đã nói người Long Gia có thể bảo vệ tính mạng sao? Con rồng này đã quanh quẩn nhiều năm như vậy rồi, tim của cô ấy vẫn luôn đập cơ mà!”

Chân mày của Lawrence khẽ nhíu lại: “Hiện tại chỉ có thể nhanh chóng chuyển tim của cô ấy vào cơ thể của người cải tạo gen, nếu không...” Lawrence không nói tiếp.

Băng Tuyết lại lên tiếng: “Con rồng này là do ngài Lawrence bắt lại. Năm đó ông ấy cũng đã nói con rồng này có thể duy trì nhịp tim của Công chúa Delia cho đến khi nghiên cứu xong người cải tạo gen.”
 
Top