[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,846
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 2260: Vậy thì bắt đầu thôi (7)
Thủy An Lạc khẽ nheo mắt lại, tốc độ xử lý chuyện của Sở Ninh Dực thật ra cũng không khác cô là mấy, có khi còn nhanh hơn cô một chút, nhưng tuyệt đối không nhanh đến mức để người ta nghi ngờ.
Thế nên cô cứ từng bước đi theo kế hoạch của mình là được rồi.
Mân Hinh nhìn chấm nhỏ trên màn hình, đó là nơi mà Sở Ninh Dực và An Phong Dương đang dừng lại, “Thật ra chị nghĩ, chỉ cần họ lên được đảo là sẽ an toàn thôi.”
Thế nên chỉ cần tối nay bắn hạ được Con Mắt của những người kia là được rồi.
Thủy An Lạc ôm cái gối đến mức biến dạng, một lát sau ánh mắt lại dâng lên ý cười. Cô cười tít mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh, “Các chị em, chúng mình lại tung tin hot đi.”
Mân Hinh: “...”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Tại sao lại có cảm giác con nhóc này bị điên rồi nhỉ?
Thủy An Lạc quăng gối sang một bên, lấy giấy với bút dưới bàn trà lại bắt đầu viết lên đó.
Mân Hinh và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, không hiểu con nhóc này lại đang làm gì nữa đây?
Thủy An Lạc viết viết vẽ vẽ một hồi, đâu vào đó liền đưa cho họ xem.
Mân Hinh cầm lấy tờ giấy, thấy chữ và hình vẽ trên đó, cuối cùng lại nhìn Thủy An Lạc. Cô phát hiện ra Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực khi nghĩ tới chuyện gì đó thì rất thích viết và vẽ ra, nhưng những thứ mà họ ghi ra thì không có mấy người có thể hiểu được.
“Tối nay bức Cố Minh Hạo phát điên.” Thủy An Lạc nói mà hai mắt sáng lấp lánh, “Có quả kịch hay thế này, chắc chắn không ai muốn bỏ lỡ đâu.”
“Bức phát điên? Bức điên thế nào?” Lúc này Kiều Nhã Nguyễn chỉ muốn nói, tao thấy mày mới bị điên ấy.
Thủy An Lạc lại càng cười tà, bản chất hồ ly lộ ra bằng sạch.
Mân Hinh nhìn Thủy An Lạc, lại lẳng lẳng gõ vài chữ lên máy tính.
Thế là người nào đó đang ở cách xa ngàn dặm, trong lúc đang ở trên thuyền với chút tín hiệu ngắt quãng liền nhận được một tin nhắn riêng.
[Em nghĩ vợ anh điên rồi, bị hồ ly nhập đó.]
Sở Ninh Dực đang gõ bàn phím lại khựng lại, khóe miệng bất giác nhếch lên.
An Phong Dương thì đang cầm kính viễn vọng nhìn ra cơn gió ngoài xa, quay lại liền thấy ai kia đang cười... vô cùng bí hiểm.
“Làm gì thế? Tìm thấy lỗ hổng rồi à mà cười thô bỉ thế hả?” An Phong Dương đả kích.
Sở Ninh Dực lại nhìn tin nhắn thứ hai Mân Hinh gửi tới, tiếp tục bình tĩnh soạn mật mã, “Không có gì, chúng ta bỏ lỡ vở kịch lớn của thành phố A tối nay rồi.”
“Hửm” An Phong Dương nhảy từ đầu thuyền xuống, đi tới cạnh anh, nhìn đống mật mã trên màn hình, “Ý gì?”
“Không có gì.” Sở Ninh Dực nhớ tới việc ai kia vừa nói anh bỉ ổi nên không định nói với cậu ta nữa, để cậu ta dằn vặt chết đi.
An Phong Dương: “...”
Sở Ninh Dực ngồi gõ bàn phím với tâm trạng cực tốt, ít nhất sau vở kịch lớn của vợ anh tối nay, anh nên tìm thấy lỗ hổng của hệ thống phòng thủ, nếu không sẽ có lỗi với việc vợ anh bị hồ ly nhập mất.
Thủy An Lạc hớn hở cả ngày trời, vui đến mức ai nhìn cũng thấy sợ.
Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm ôm nhau lầm rầm, có cảm giác mẹ bị điên mất rồi.
Bánh Bao Rau cả chiều lượn lờ bên mẹ cũng phải tới chục lần, cuối cùng kết luận, vì ba không có nhà, không ai khống chế được mẹ nên mẹ điên rồi.
Riêng Tiểu Bảo Bối thì vẫn yên lặng, trên gương mặt non nớt lại hiện lên vẻ nặng nề không hợp với lứa tuổi của nhóc.
Bánh Bao Rau đi khỏi chỗ mẹ ra ngồi cạnh Tiểu Bảo Bối, khẽ nói vào tai anh trai mình, “Hình như mẹ điên thật rồi anh ạ.”
Thế nên cô cứ từng bước đi theo kế hoạch của mình là được rồi.
Mân Hinh nhìn chấm nhỏ trên màn hình, đó là nơi mà Sở Ninh Dực và An Phong Dương đang dừng lại, “Thật ra chị nghĩ, chỉ cần họ lên được đảo là sẽ an toàn thôi.”
Thế nên chỉ cần tối nay bắn hạ được Con Mắt của những người kia là được rồi.
Thủy An Lạc ôm cái gối đến mức biến dạng, một lát sau ánh mắt lại dâng lên ý cười. Cô cười tít mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh, “Các chị em, chúng mình lại tung tin hot đi.”
Mân Hinh: “...”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Tại sao lại có cảm giác con nhóc này bị điên rồi nhỉ?
Thủy An Lạc quăng gối sang một bên, lấy giấy với bút dưới bàn trà lại bắt đầu viết lên đó.
Mân Hinh và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, không hiểu con nhóc này lại đang làm gì nữa đây?
Thủy An Lạc viết viết vẽ vẽ một hồi, đâu vào đó liền đưa cho họ xem.
Mân Hinh cầm lấy tờ giấy, thấy chữ và hình vẽ trên đó, cuối cùng lại nhìn Thủy An Lạc. Cô phát hiện ra Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực khi nghĩ tới chuyện gì đó thì rất thích viết và vẽ ra, nhưng những thứ mà họ ghi ra thì không có mấy người có thể hiểu được.
“Tối nay bức Cố Minh Hạo phát điên.” Thủy An Lạc nói mà hai mắt sáng lấp lánh, “Có quả kịch hay thế này, chắc chắn không ai muốn bỏ lỡ đâu.”
“Bức phát điên? Bức điên thế nào?” Lúc này Kiều Nhã Nguyễn chỉ muốn nói, tao thấy mày mới bị điên ấy.
Thủy An Lạc lại càng cười tà, bản chất hồ ly lộ ra bằng sạch.
Mân Hinh nhìn Thủy An Lạc, lại lẳng lẳng gõ vài chữ lên máy tính.
Thế là người nào đó đang ở cách xa ngàn dặm, trong lúc đang ở trên thuyền với chút tín hiệu ngắt quãng liền nhận được một tin nhắn riêng.
[Em nghĩ vợ anh điên rồi, bị hồ ly nhập đó.]
Sở Ninh Dực đang gõ bàn phím lại khựng lại, khóe miệng bất giác nhếch lên.
An Phong Dương thì đang cầm kính viễn vọng nhìn ra cơn gió ngoài xa, quay lại liền thấy ai kia đang cười... vô cùng bí hiểm.
“Làm gì thế? Tìm thấy lỗ hổng rồi à mà cười thô bỉ thế hả?” An Phong Dương đả kích.
Sở Ninh Dực lại nhìn tin nhắn thứ hai Mân Hinh gửi tới, tiếp tục bình tĩnh soạn mật mã, “Không có gì, chúng ta bỏ lỡ vở kịch lớn của thành phố A tối nay rồi.”
“Hửm” An Phong Dương nhảy từ đầu thuyền xuống, đi tới cạnh anh, nhìn đống mật mã trên màn hình, “Ý gì?”
“Không có gì.” Sở Ninh Dực nhớ tới việc ai kia vừa nói anh bỉ ổi nên không định nói với cậu ta nữa, để cậu ta dằn vặt chết đi.
An Phong Dương: “...”
Sở Ninh Dực ngồi gõ bàn phím với tâm trạng cực tốt, ít nhất sau vở kịch lớn của vợ anh tối nay, anh nên tìm thấy lỗ hổng của hệ thống phòng thủ, nếu không sẽ có lỗi với việc vợ anh bị hồ ly nhập mất.
Thủy An Lạc hớn hở cả ngày trời, vui đến mức ai nhìn cũng thấy sợ.
Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm ôm nhau lầm rầm, có cảm giác mẹ bị điên mất rồi.
Bánh Bao Rau cả chiều lượn lờ bên mẹ cũng phải tới chục lần, cuối cùng kết luận, vì ba không có nhà, không ai khống chế được mẹ nên mẹ điên rồi.
Riêng Tiểu Bảo Bối thì vẫn yên lặng, trên gương mặt non nớt lại hiện lên vẻ nặng nề không hợp với lứa tuổi của nhóc.
Bánh Bao Rau đi khỏi chỗ mẹ ra ngồi cạnh Tiểu Bảo Bối, khẽ nói vào tai anh trai mình, “Hình như mẹ điên thật rồi anh ạ.”