Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2270: Thay đổi kế hoạch (7)
Lawrence cười lạnh một tiếng: “Long gia thành Rome đã có nghìn năm truyền thừa, Trung Quốc đã có năm ngàn năm. Trong khoảng thời gian đó có bao nhiêu bí mật, ai có thể biết được chứ?”

Chú Hạng hơi nheo mắt lại. Ông ta ngẩng đầu nhìn miếng thạch anh lóa mắt, trong đó có một con rồng đang bị giam cầm, một con rồng màu tím.

“Lawrence, bất kể thế nào cũng phải cứu sống cô ấy!” Chú Hạng siết chặt hai tay, trên khuôn mặt lạnh như băng của ông ta xuất hiện một cảm xúc gần như có thể gọi là cầu khẩn.

Lawrence thu tay lại rồi nhìn chú Hạng: “Những chuyện mà tôi biết được từ Long Man Việt năm đó cũng chỉ có mấy thứ này, thế nhưng nó cũng chỉ là một sợi lông trong những bí mật của Long gia thôi.”

Lawrence vừa nói vừa hơi cúi đầu xuống, trong mắt dâng lên một cảm xúc không nói rõ thành lời.

Năm đó, ông ta chỉ là một họa sĩ nghèo ngao du khắp chốn lại gặp được Long Man Việt. Long Man Việt thích tài năng của ông ta. Còn ông ta lại thích một người phụ nữ có khí chất như Long Man Việt.

Thế nhưng, tiệc vui chóng tàn, Long Nhược Sơ không thích ông ta, thậm chí còn tìm cho Long Man Việt một đối tượng kết hôn khác. Không khéo làm sao, đối tượng kết hôn của cô gái ấy lại là chồng chưa cưới của chính em ruột mình.

Ông ta đã từng khuyên Long Man Việt chạy trốn cùng với mình. Dù sao chỉ cần bọn họ yêu nhau thì chạy tới đâu chẳng được.

Thế nhưng Long Man Việt từ chối. Cô muốn cướp đoạt chồng chưa cưới của em gái mình, từ bỏ ông ta.

Những năm tiếp theo ông ta ôm hận mà sống, cũng chán chường việc vẽ vời. Ngay tại thời điểm ông ta gần như chết đói thì được Zero cứu sống, thậm chí còn cho ông ta một công việc.

Lần này ông ta mượn thân phận của người khác sống tiếp với công việc bác sĩ. Ông ta mất năm năm để ra sức học tất cả những kiến thức Y thuật là để báo đáp Zero, để làm một bác sĩ có thể cứu sống người chết.

Tám năm sau, ông ta quay về Provence, Long Man Việt đã mắc chứng trầm cảm rất nghiêm trọng. Khi đó Long Man Việt vẫn yêu ông ta hơn. Thế nhưng đối với người phụ nữ đã vứt bỏ ông ta, cướp người đàn ông của em gái mình, Lawrence đã chẳng còn chút tình cảm nào, thậm chí còn thấy hận.

Long Man Việt vô cùng ỷ lại vào ông ta, bởi vì trong mắt người đàn ông tên Lạc Vân kia hoàn toàn không có sự tồn tại của cô ấy. Hoặc nói, ngoài đứa trẻ được sinh ra từ sai lầm của hai người ra thì cô ấy và Lạc Vân cũng không có bất cứ quan hệ gì với nhau.

Long Man Việt nói cho ông ta biết về bí mật của Long gia, nói cô ấy không thể không nghe lời mẹ của mình, muốn ông ta tha thứ cho mình.

Long gia, một gia tộc thần bí suốt mấy ngàn năm, khi ông ta nghe được thì cực kỳ kích động, cho nên ông ta cố ý qua lại thân mật hơn với Long Man Việt chỉ để lấy được nhiều tin tức về Long gia hơn.

Cũng chính khi ấy, Long Man Việt nói cho ông ta biết rằng, mỗi đời Long gia đều có một tông chủ. Ngay từ lúc ra đời thì đứa bé đó đã được rồng bảo vệ thân thể, bảo vệ tâm mạch, bảo vệ sức khỏe.

Mà đúng vào lúc đó thì thứ thuốc mà Zero dùng để duy trì nhịp tim cho Công chúa Delia mất đi tác dụng.

Trùng hợp hơn là con gái của Long Man Ngân ra đời. Đứa trẻ được chọn làm tông chủ định mệnh, vừa sinh ra đã có rồng.

Lawrence lấy được phương pháp giam giữ rồng và cách để rồng bảo vệ tâm mạch từ chỗ Long Mang Việt đã nửa tỉnh nửa điên. Ông ta nói chỉ cần Long Man Việt lấy được rồng của Thủy An Lạc thì ông ta sẽ tha thứ cô.

Long Man Việt làm theo, cô đã giam rồng của Thủy An Lạc xuống dưới đài phun nước, còn ông ta thì biến mất.

Vậy nên ngay sau ngày Thủy An Lạc ra đời, ông ta nghe được tin Long Man Việt nhảy lầu tự sát cũng chẳng đau lòng chút nào.

Lawrence tỉnh lại khỏi dòng ký ức. Ông ta ngẩng đầu nhìn con rồng đã sớm biến thành một con rồng tím trưởng thành. Đây là con rồng do đích thân Long Man Việt giam cầm, thậm chí cả ông ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy hình dáng thật của con rồng này.

Chú Hạng nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường băng, nói: “Còn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết đột ngột của Hạ Lăng, lúc này tuyệt đối không thể ghép tim của Delia vào người cải tạo gen được!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2271: Thay đổi kế hoạch (8)
Trái tim.

Chính là thứ duy nhất của Delia mà ông ta có thể giữ gìn được.

Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta chế tạo người cải tạo gen là để thống trị thế giới, nhưng đó chẳng qua chỉ là mục đích phụ mà thôi. Mục đích quan trọng nhất của ông ta là để cứu người phụ nữ này, cứu lấy người phụ nữ đã khiến ông ta tẩu hỏa nhập ma.

Lawrence nhíu chặt chân mày, nhìn con rồng đang quanh quẩn bên trong: “Thủy An Lạc! Thủy An Lạc chính là tông chủ của Long gia. Cho dù sau khi Long Nhược Sơ qua đời khiến Long gia biến mất, thế nhưng Thủy An Lạc là chủ nhân của con rồng này, có lẽ cô ta sẽ có cách.”

Bốn năm trước, Long Nhược Sơ qua đời, Long gia cũng biến mất từ đó. Không còn ai biết thêm về bí mật của Long gia nữa. Nhưng trước mắt thì Thủy An Lạc vẫn là tông chủ duy nhất của Long gia.

“Không thể, tôi đã ở bên cạnh con bé nhiều năm rồi. Con bé là tông chủ Long gia, nhưng lại chẳng biết gì hết. Thậm chí nó còn có tư tưởng bài xích thân phận của mình.” Chú Hạng nhớ rất kỹ, lần đầu tiên ông ta gặp Thủy An Lạc thì đã xảy ra chuyện rồng tím, khi đó chỉ là trò hề của kẻ khác, nhưng con rồng này lại là thật.

Thật ra chú Hạng cũng dạy bảo Thủy An Lạc hết tâm sức mình, bản thân ông ta cũng không muốn động chạm đến cô học trò này.

“Mấy năm nay con rồng này càng ngày càng giãy giụa kịch liệt. Viên kim cương này tuy rất bền chắc nhưng sợ rằng chẳng thể giữ được nó bao lâu nữa. Đến lúc đó chúng ta cũng không có rồng để bảo vệ tim cho Công chúa nữa, mà cũng không có đủ thời gian để giải quyết nguyên nhân tử vong đột ngột của người cải tạo gen.”

Băng Tuyết đứng ở phía sau chú Hạng, nói: “Nếu như giam Thủy An Lạc ở đây thì sao? Thủy An Lạc ở đây thì con rồng này sẽ không chạy trốn nữa!”

Lawrence ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Đúng vậy, không sai. Hồi mở đấu giá bán đảo Kim Cương, Thủy An Lạc cũng lánh nạn ở đây. Khoảng thời gian đó con rồng này cũng không có bất cứ biểu hiện khác thường nào! Như vậy chỉ cần Thủy An Lạc ở đây thì chúng ta sẽ có đầy đủ thời gian để tiến hành thí nghiệm!”

Chú Hạng ngẩng đầu nhìn, ông ta có thể thấy ánh sáng tím mơ hồ trong đó.

“Băng Tuyết, đưa Thủy An Lạc đến đây, không được làm ai bị thương hết.” Chú Hạng trầm giọng nói: “Là dẫn con bé đến, tôi không cho phép cô khiến con bé bị tổn hại bất cứ chỗ nào.”

Băng Tuyết sững sờ, Zero chưa bao giờ quan tâm tới một người nào khác ngoài Công chua Delia, Thủy An Lạc này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

“Vâng!” Băng Tuyết nói rồi xoay người rời đi.

Chú Hạng nhìn Công chúa Delia, trong mắt ánh lên sự kiên định, nhất định ông ta sẽ cứu sống người này.

Dù cho phải trả bất cứ cái giá nào.

Dường như lúc này con rồng kia đã bắt đầu yên tĩnh lại. Nó quay vòng bên trong viên kim cương để nghỉ ngơi, thế nhưng chẳng biết đến khi nào nó sẽ lại bắt đầu điên cuồng lên nữa.

Chú Hạng cùng Lawrence rời khỏi đây. Họ còn phải tiếp tục đi nghiên cứu vấn đề của người cải tạo gen.

Khi hầm băng đã hoàn toàn yên tĩnh lại, bên dưới sàn nhà đột nhiên vang lên một tiếng động, mặt sàn bị đẩy lên, Sở Ninh Dực nhảy ra, tiếp đó là An Phong Dương.

“Mẹ nó! Đây là cái chỗ rách dưới gì mà vừa nhỏ lại vừa bẩn vậy!” An Phong Dương vắt nước bùn trên người mình, nói với vẻ khó chịu.

Sở Ninh Dực quay lại lườm anh một cái: “Tôi thấy mấy năm trở lại đây cậu sống kiểu cách quá rồi đấy.” Sở Ninh Dực nói xong liền ngẩng đầu nhìn trần nhà kim cương bên trên, trong đó có một luồng ánh sáng tím mơ hồ. Nếu như không phải vừa nghe được câu chuyện kia thì có lẽ anh không bao giờ nghĩ rằng con rồng bị giam cầm lại đang ở chỗ này.

Thế nên giờ mọi chuyện đều có thể xâu chuỗi lại được rồi. Bắt đầu từ ba mươi năm trước, Long Man Việt, người phụ nữ này cũng thật là, không hại chết em gái mình thì không được hay sao.

An Phong Dương cũng ngẩng mặt lên, thế nhưng không hề chú ý tới người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trên giường băng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2272: Thay đổi kế hoạch (9)
“Long gia thành Rome, nghìn năm truyền thừa, nếu mà ở trong nước mình thì đã bị bắt lại vì bị coi là tà giáo rồi, không ngờ điều này lại là sự thực.” An Phong Dương tấm tắc nói, vì lớp kim cương quá dày cho nên bọn họ cũng không nhìn thấy rõ được.

Sở Ninh Dực vẫn ngẩng đầu nhìn, bởi vì kim cương quá dày cho nên mới thành ra phiền phức, phải làm thế nào để thả được con rồng này ra, trả nó về giấc mộng của Thủy An Lạc đây.

“Được rồi, được rồi, tôi nhớ hình như trước đây có phải Lạc Hiên đã cho Em Đẹp Gái một miếng ngọc đúng không, bên trong cũng có một con rồng màu tím, cũng giống với tình cảnh bây giờ vậy!” An Phong Dương đột nhiên nói.

Sở Ninh Dực bỗng nhìn về phía An Phong Dương, sao anh lại quên mất chuyện này nhỉ.

Sở Ninh Dực nhìn về phía Công chúa Delia. Năm đó Tát Phổ Man mang miếng ngọc bội đi rồi lại giao cho Tiểu Bất Điểm. Mà Tiểu Bất Điểm lại là cháu gái ruột của Công chúa Delia.

Lúc này An Phong Dương mới chú ý tới người đang nằm phía sau mình, vừa thấy một cái đã lập tức kêu lên thất thanh. Một người con gái xinh đẹp tuyệt trần thoạt nhìn còn thấy trẻ hơn cả Phong Phong mà lại là mẹ của Phong Phong!

Thảo nào mà ngay từ hồi còn nhỏ, Phong Phong đã có một gương mặt đẹp đến kinh người rồi.

An Phong Dương nhìn qua Công chúa Delia một lượt rồi lại đánh giá xung quanh: “Chuyện này xem ra thú vị rồi đây. Có vẻ như chú Hạng vẫn rất quan tâm đến học trò của mình đấy nhỉ? Bắt người nhưng không cho phép làm bị thương!”

Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn An Phong Dương, tỏ ý câu hỏi này không đáng trả lời.

“Nhưng nhìn tình hình trước mắt thì dù cậu có muốn giấu Em Đẹp Gái đi cũng không được nữa rồi, thứ này không phải là thứ mà chúng ta có thể khống chế được!” An Phong Dương vừa nói vừa chỉ chỉ lên trần. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người phàm thôi, mấy thứ cỡ như thần vật này bọn họ chơi không nổi.

“Thế gian rộng lớn, chẳng có gì là không có cả, tôi lại được mở rộng tầm mắt của mình rồi.” An Phong Dương cúi đầu nhìn sàn nhà: “Bọn họ không biết ở đây có một lỗ hổng sao?”

“Đây là lối thoát lần trước Tiểu Bất Điểm nhờ rắn dẫn đường dẫn ra, chắc bọn họ vẫn chưa phát hiện.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhìn tảng đá chặn cửa do vụ nổ lần trước, hẳn đây cũng là một cách để đám người kia chặn lại tin tức bên ngoài.

“Chú Hạng này là muốn làm gì thế chứ? Thống nhất thế giới hay là muốn ôm mỹ nhân về nhà? Giờ tôi bỗng thấy mông lung quá, rốt cuộc cái chết của mẹ Phong Tứ là thế nào đây? Boss lớn của căn cứ dồn hết tâm tư để cứu bà ấy thì chắc hắn không có chuyện gia tộc lão Bá Tước liên thủ với căn cứ để giết bà ấy rồi đúng không?!”

“Cậu hỏi đúng trọng điểm rồi đấy, tôi cũng không biết.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời.

An Phong Dương: “...”

Lão Đại à, lúc này đừng nên nói đùa có được không?

“Tại sao tôi cứ có cảm giác việc này có chút kỳ quái nhỉ?” An Phong Dương nói.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng của anh ta, lại khẽ nhếch môi nói: “Kỳ quái là đúng, chúng ta bị bắt rồi.”

An Phong Dương quay đầu thì thấy cánh cửa không biết đã được mở ra từ lúc nào, còn chú Hạng đang đứng ngược sáng ở đó.

Chú Hạng chắp hai tay sau lưng, nhìn hai người họ đang đứng bên trong.

“Chú Hạng, lâu rồi không gặp.” Sở Ninh Dực hoàn toàn không có chút hoảng hốt nào khi bị bắt, thậm chí anh còn mỉm cười chào hỏi.

Chú Hạng nghe giọng điệu bình tĩnh của Sở Ninh Dực thì biết anh đã biết rõ thân phận của ông ta từ trước rồi.

“Cậu tới sớm hơn tôi dự đoán, tôi nghĩ cậu sẽ ở thành phố A tới khi xử lý xong hai người kia cơ.” Chú Hạng ngẫm một lúc rồi lại nói tiếp: “Vậy nên chuyện lần này là do Lạc Lạc làm? Chính con bé ép Cố Minh Hạo phát điên?”

Sở Ninh Dực không phủ nhận, gật đầu: “Có vẻ như cô ấy thông minh hơn chúng ta tưởng một chút.”

Chú Hạng gật đầu, thừa nhận lời anh nói.

“Ra ngoài đi, nhiệt độ trong này thấp lắm.” Chú Hạng nói rồi xoay người rời đi trước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2273: Thay đổi kế hoạch (10)
An Phong Dương nhìn về phía Sở Ninh Dực, giờ họ muốn thì vẫn có thể trốn được.

Thế nhưng Sở Ninh Dực lại đi theo chú Hạng ra ngoài, An Phong Dương sờ sờ mũi của mình rồi cũng theo ra.

Sở Ninh Dực vừa mới gọi là chú Hạng, nói một cách khác chính là đang ngầm nói với chú Hạng rằng: Hiện giờ giữa chúng ta không có xung đột to lớn, chỉ lấy thân phận chồng của Thủy An Lạc và thầy của cô ấy nói chuyện, chứ không phải lấy thân phận Sở Ninh Dực và Zero.

Chú Hạng lại là người thông minh, tất nhiên là hiểu được ý của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực là địch, thế nhưng chồng của Thủy An Lạc lại là khách.

Chú Hạng đích thân dẫn bọn họ ra khỏi hầm băng, những người đứng gác bên ngoài bỗng giật mình hoảng sợ, bọn họ hoàn toàn không thấy có người vào trong đó.

Lawrence đứng bên ngoài, lúc thấy Sở Ninh Dực bước ra thì sắc mặt có chút khó coi.

Sở Ninh Dực cũng nhìn ông ta: “Thì ra ông chính là người họa sĩ đã giả mạo Lawrence.” Giọng Sở Ninh Dực lành lạnh. Người đàn ông này chính là đầu sỏ gây ra chuyện này, nếu không phải do ông ta thì rồng của Thủy An Lạc cũng không bị giam cầm ở đây.

Thế nên nếu không phải tình hình không cho phép thì ngay lúc này đây, Sở Ninh Dực đã chém ông ta thành trăm ngàn mảnh rồi.

Những cơn ác mộng quấn lấy Thủy An Lạc suốt mấy năm qua đều do ông ta gây ra, sao anh có thể không hận ông ta được?

Lawrence không lên tiếng, nhưng ông ta hiểu được ý của Sở Ninh Dực.

Chú Hạng dẫn bọn họ rời đi, đây là một tòa lâu đài bị chôn sâu dưới lòng đất, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.

An Phong Dương đánh giá xung quanh, lấy kim cương làm tường phòng hộ thì e là chẳng có bao nhiêu cơ hội để có thể đột phá.

Chú Hạng đích thân dẫn bọn họ đến một căn phòng trên tầng. Thế nhưng dù là phòng trên tầng cũng chẳng hề có cửa sổ, nằm dưới lòng đất thì cần gì đến cửa sổ.

“Các cậu có thể thoải mái tham quan nơi này.” Chú Hạng vung tay lên, hết sức hào phóng.

Sở Ninh Dực đang quan sát căn phòng, nghe thấy ông ta nói vậy anh liền quay lại nhìn: “Chú cảm thấy chắc chắn chúng tôi không thoát ra khỏi đây được đúng không?”

Chú Hạng mỉm cười gật đầu: “Đã đi vào đây rồi thì không ai có thể ra được, cho dù có là cậu đi chăng nữa thì cũng không phải ngoại lệ, dù sao cậu cũng có điểm yếu rồi.”

Sắc mặt của Sở Ninh Dực thoáng thay đổi, hai bàn tay buông bên người siết chặt lại.

“Vào được đảo cũng tốn không ít công sức đâu nhỉ! Các cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi nghĩ chờ Lạc Lạc tới còn cần cậu an ủi con bé đấy.” Chú Hạng nói rồi dứt khoát xoay người rời đi.

An Phong Dương ngồi xuống mép giường, sau đó liền nằm vật ra: “Tôi cảm thấy tôi cần yên tĩnh, lần đầu tiên trong đời tôi vừa mới làm nhiệm vụ đã bị bắt. Đây chắc chắn là vết đen trong đời ông đây!”

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn anh, không lên tiếng.

An Phong Dương nằm ngửa, nhìn trần nhà toàn bằng kim cương của gian phòng này, hai tay kê dưới cổ của mình: “Ông chú Hạng này quá tự tin rồi.”

“Đó là vì ông ta có vốn để tự tin, nơi này dễ thủ khó công, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể chán chết ở cái chỗ này.” Sở Ninh Dực nói rồi đứng dựa và cửa nhìn tình hình bên ngoài.

Mà chú Hạng vừa mới rời đi, Lawrence liền đi theo.

“Zero, ông giữ Sở Ninh Dực lại là quá nguy hiểm!” Lawrence trầm giọng nói, bởi vì tín hiệu mà ông ta nhận được từ Sở Ninh Dực chính là: Tôi có thể giết ông bất cứ lúc nào.

Chú Hạng nhìn ông ta một cái rồi tiếp tục đi về phía trước: “Tôi không cảm thấy nguy hiểm gì cả. Ở đây không có gì có thể nguy hiểm hơn tôi hết.”

Lawrence dừng bước nhìn theo bóng lưng của chú Hạng, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Lúc này Sở Ninh Dực đang đứng ở cửa nhìn ông ta, khóe mắt của anh mang theo ý cười lạnh lẽo như băng, hơi thở kia như thể đang muốn cướp hết toàn hộ hô hấp của ông ta.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2274: Muốn đi cũng phải tự đi (1)
Sau khi Thủy An Lạc ngủ lại rồi, Mân Hinh đến bên máy tính xem tình hình thì phát hiện đã mất tín hiệu của hai người kia.

Mân Hinh không tin nổi mà nhìn lại mấy lần, thế nhưng chấm đỏ đại diện cho họ vẫn không chịu xuất hiện trên màn hình.

“Mất tín hiệu rồi sao?” Mân Hinh khẽ nói. Cô nhịn không được mà gọi tên An Phong Dương nhưng âm thanh truyền lại chỉ có tiếng lè xè, không có ai trả lời lại cô cả.

Phong Phong vốn đang đứng bên giường trông Thủy An Lạc, nghe thấy động tĩnh bên phía Mân Hinh liền nhìn sang. Lúc này sắc mặt Mân Hinh u ám vô cùng, hai bàn tay bay nhanh trên bàn phím. Phong Phong bước qua, hỏi: “Làm sao thế?”

“Không tìm được họ nữa rồi!” Mân Hinh trả lời, cô đã rà quét gần hết hòn đảo này rồi.

Nhưng vẫn không thấy, hoàn toàn không thấy, không thấy hai người họ ở bất kỳ chỗ nào trên đảo.

Phong Phong hơi giật mình, đi qua nhìn màn hình máy tính của cô: “Có khi nào là vì họ đến chỗ nào không có tín hiệu không?”

Mân Hinh lắc đầu, cô cũng không biết chắc chắn, chỉ là luôn cảm thấy bất an!

Cảm giác bất an này vô cùng mãnh liệt!

“Chờ một lát đi, có lẽ một lát nữa là xuất hiện ngay thôi.” Phong Phong trầm giọng nói.

Mân Hinh khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, giờ cũng chỉ có thể như vậy được thôi.

Thế nhưng đợi nguyên một đêm, đến tận sáng vẫn không thấy tin tức của hai người kia.

Lúc Thủy An Lạc tỉnh lại Bánh Bao Đậu vẫn đang ngủ say trong lòng cô, khó có được một hôm bé con ngủ đàng hoàng như vậy.

Thủy An Lạc sờ mông con gái, sau đó liền nhận mệnh bế con gái lên. Lần nào mà Bánh Bao Đậu chịu ngủ yên cũng chỉ có một lý do duy nhất, đó chính là bỉm ướt rồi, vì khó chịu nên bé con cũng không vặn vẹo thêm nữa làm gì.

Thủy An Lạc cởi cái quần ướt sũng của Bánh Bao Đậu ra rồi lấy đồ của mình bọc con gái lại, sau đó ôm bé về phòng thay quần áo.

Thế nhưng khi ra đến phòng khách, cô lại thấy vẻ mặt nặng nề của ba người không ngủ trọn một đêm kia. Đến khi Thủy An Lạc hầu hạ con gái nhà mình xong, thả bé con lên giường ngủ tiếp rồi đi xuống mới phát hiện sắc mặt của mấy người này càng có gì đó lạ hơn.

Thủy An Lạc giật bắn mình, chạy nhanh xuống lầu.

“Làm sao thế?” Vì tối qua Thủy An Lạc uống rượu cho nên giọng nói lúc này có hơi khàn khàn.

Mân Hinh nhìn cô, cũng không giấu giếm gì: “Không tìm thấy tín hiệu của hai người họ đâu nữa rồi!”

Vừa nghe vậy, chân của Thủy An Lạc mềm nhũn ra, suýt nữa thì ngã gục trên cầu thang. Cô nhanh chân bước xuống: “Chẳng phải hôm qua đã vào đó an toàn rồi sao?”

Mân Hinh không biết phải trả lời như thế nào, chẳng có lẽ lại nói sau khi Thủy An Lạc gặp ác mộng thì tín hiệu của hai người kia biến mất sao?

Rõ ràng là không thể!

Mân Hinh còn chưa lên tiếng trả lời thì di động của Thủy An Lạc đột nhiên kêu vang. Thủy An Lạc nhìn tên người gọi tới rồi chẳng cần suy nghĩ liền bấm nhận cuộc gọi: “Alo”

“Tôi đang đứng trước của nhà cô, có chuyện cần nói với cô!” Janis thẳng thắn yêu cầu, không phải là giọng thương lượng.

Thủy An Lạc nắm chặt di động trong tay, trái tim đập cũng nhanh hơn mấy lần: “Tôi đã chuyển nhà rồi.”

“Tôi biết, tôi đang ở bên ngoài Thấm Tâm Viên.”

Thủy An Lạc nhìn ra ngoài, trong lòng hiểu rõ người này đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến.

Janis kiêng kỵ những cơ quan bảo vệ trong Thấm Tâm Viên cho nên không dám tùy tiện đi vào.

“Có chuyện gì anh có thể nói ngay trong điện thoại, bây giờ tôi không tiện đi ra ngoài!” Thủy An Lạc cố gắng để giọng điệu của mình nghe bình thường hơn một chút.

Janis khẽ bật cười: “An, cô thông minh hơn tôi nghĩ nhiều đấy, nhưng mà có một số việc phải nói khi gặp mặt mới được. Ví dụ như tại sao tối qua anh Sở lại tự chọn cách chui đầu vào lưới chẳng hạn, rõ ràng anh ta có rất nhiều chỗ để ẩn thân. Ví dụ như nơi giam cầm một con rồng.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2275: Muốn đi cũng phải tự đi (2)
Giọng Janis rất trầm và vang cứ như một lời nguyền vậy.

Thủy An Lạc trợn trừng hai mắt.

Hắn nói: Sở Ninh Dực chọn tự chui đầu vào lưới!

Hắn nói: Một con rồng bị giam cầm!

“Được, giờ tôi sẽ ra ngay!” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát cúp máy điện thoại.

“Không được đâu Lạc Lạc! Nguy hiểm lắm!” Mân Hinh thấp giọng nhắc nhở.

Thủy An Lạc nắm di động trong tay, nhìn màn hình máy tính đang đặt trên bàn: “Đừng tìm nữa, họ tự chui đầu vào lưới rồi!”

Về phần tại sao, Thủy An Lạc nghĩ, cô biết chỉ khi nào Sở Ninh Dực đối mặt với chuyện của cô thì anh mới chọn cách được ăn cả ngã về không như vậy.

Cho nên cô nhất định phải ra để gặp Janis.

“Tao đi cùng với mày!” Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy đi tới cạnh cô.

Thủy An Lạc gật đầu, hiện giờ cô không định để Janis đưa mình đi.

Ngay lúc hai người họ định đi ra ngoài thì Phong Phong đột nhiên rút một cây súng đã chuẩn bị sẵn từ bên hông ra, giao nó cho Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong một lát rồi cuối cùng vẫn nhận lấy.

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đi bộ ra. Janis dừng xe ngay trước cửa. Hắn đang tựa ở bên cạnh xe hút thuốc, chiếc áo khoác đen của hắn tung bay trong cơn gió lạnh.

Janis thấy hai người đi ra liền dập điếu thuốc trong tay mình đi sau đó cất bước đi tới.

Hắn nhìn Kiều Nhã Nguyễn đi bên cạnh cô rồi cười có chút đau lòng: “An, cô vẫn không hề tin tưởng tôi.”

Thủy An Lạc nhìn hắn, lúc này giọng cô cũng lạnh lẽo như băng: “Janis, chuyện đã tới nước này thì tôi nghĩ có diễn kịch tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Janis chẳng hề biến sắc, hoàn toàn không hề có cảm giác bị người ta vạch trần.

Mà cả Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đều chằng thấy lạ gì với cái dáng vẻ này của hắn, dù sao cũng đã làm rất nhiều mấy chuyện không biết xấu hổ rồi thì còn biết cái gì gọi là mặt mũi nữa đâu.

Janis hơi nhún vai: “Nếu không nhờ việc tối qua anh Sở tự chui đầu vào lưới thì tôi còn không biết thủ đoạn của An lại cao đến vậy đâu. Đáng tiếc, các người tính toán nhầm một việc rồi.”

Thủy An Lạc hơi cứng người lại, cố gắng đè nén tâm tình của mình.

Sở Ninh Dực nói, chỉ cần cô không biểu hiện ra bên ngoài thì kẻ địch vĩnh viễn không biết được là cô đang sợ.

Sở Ninh Dực nói, chỉ cần cô sợ thì chẳng cần kẻ địch ra tay cô cũng đã thua rồi.

Vậy nên cô không thể sợ, lại càng không thể biểu hiện ra bên ngooài rằng cô sợ. Sở Ninh Dực vì cô mà chọn cách đột ngột thay đổi kế hoạch, khiến bản thân bị giam cầm, làm sao cô có thể thua vào lúc này được.

“Chuyện này nói một, hai câu không thể nói rõ được, bên kia có một quán trà, chúng ta qua đó ngồi lát đi! Đương nhiên là cô Phong cũng có thể đi theo!” Có vẻ như Janis sợ Thủy An Lạc không đồng ý nên mới nói thêm câu này.

Thủy An Lạc nhìn hắn, ánh mắt của cô còn sắc bén hơn cả gió lạnh lúc này: “Một, hai câu không thể nói rõ ràng thì nói nhiều thêm vài câu đi. Ở đây rất tốt, ít nhất tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào tôi muốn.

Thủy An Lạc không ngốc, hắn không dám đặt chân vào Thấm Tâm Viên, nhưng cô cũng không thể rời đi được.

Sự phòng bị quang minh chính đại của Thủy An Lạc khiến Janis hơi khựng lại một chút, cuối cùng hắn bật cười ha hả: “An, cô như thế này khiến người ta cảm thấy thật xa lạ. Tôi còn nhớ rõ bộ dạng lúc lạc đường của cô trước đây, đáng yêu đến mức khiến tôi không dời mắt được.”

Thủy An Lạc vẫn bình thản trả lời: “Nếu như anh tới là để nhớ lại chuyện cũ vậy thì xin lỗi, tôi không có thời gian với anh đâu.”

“An! Tối hôm qua cô tặng tôi một món quà lớn như vậy, đương nhiên tôi phải trả lễ rồi, chỉ là tôi vốn định chơi thêm mấy ngày nữa, nhưng chẳng phải kế hoạch luôn luôn thay đổi đó sao?” Ngay lúc Thủy An Lạc xoay người rời đi thì Janis đột nhiên lên tiếng, ngăn bước chân của cô lại.

Họ không hề biết rằng Sở Ninh Dực đã biết về bí mật của rồng, cho nên anh mới phá vỡ kế hoạch vì Thủy An Lạc, tự chọn cách chui đầu vào lưới. Đám Sở Ninh Dực không biết rằng con rồng mà bọn họ muốn tìm đang ở ngay trên đảo Kim Cương, cho nên kế hoạch mới bị lọt một bước như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2276: Muốn đi cũng phải tự đi (3)
Đây là điều mà bất cứ ai trong số họ cũng không hề ngờ tới được!

Thủy An Lạc dừng bước, ánh mắt lóe lên sát khí, mà kính áp tròng màu nâu gần như đã không thể che giấu được đôi mắt tím của cô nữa.

“Dáng vẻ của một người hoàn toàn sụp đổ khiến người ta cảm thấy thật kích động! An, ngày hôm qua cô không được tận mắt chứng kiến thật quá đáng tiếc quá. Hắn gần như đã phát điên hoàn toàn, vậy mà trước khi chết vẫn còn gọi tên cô đấy.”

Thủy An Lạc siết chặt hai tay, thân thể căng cứng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể gãy lìa.

Kế hoạch thay đổi khiến cô mất đi quyền chủ động.

Thế nhưng không ngờ hắn lại giết chết Cố Minh Hạo!

Kiều Nhã Nguyễn nắm lấy cánh tay cứng ngắc của Thủy An Lạc, tựa như đang trấn an tâm tình của cô.

Thủy An Lạc ngẩng lên, trong mắt bình lặng không có bất cứ cảm xúc nào. Cô quay lại nhìn Janis: “Vậy thì sao? Kiếp này hắn đã làm quá nhiều điều xấu xa, đây là kết cục mà hắn phải chịu! Kể cả anh cũng chẳng phải ngoại lệ đâu!” Thủy An Lạc nói rồi lại nhếch miệng, hài lòng nhìn vẻ mặt cứng họng của Janis: “Thế nào, muốn dùng cách của tôi để đánh vào tâm lý của tôi sao? Janis, anh không còn ý tưởng nào khác à?”

Quả thực Janis rất bất ngờ, hắn chưa thấy một Thủy An Lạc thế này bao giờ cả.

Thủy An Lạc vẫn luôn là một cô gái được Sở Ninh Dực bảo vệ chặt chẽ bên người. Cô ngây thơ, cô ngốc nghếch, hoàn toàn khác với cô gái đang bình tĩnh đến mức đáng sợ này.

Janis nhún nhún vai: “Ok, bây giờ tôi có thể cho cô một ơn huệ.” Janis vừa nói vừa buông tay như thể hắn thật sự bất đắc dĩ: “Long gia thành Rome, truyền thừa ngàn năm! Thế nhưng sau khi Long Nhược Sơ qua đời thì Long gia đã hoàn toàn diệt tộc. Tông chủ dù cho có rồng ngay từ khi vừa mới sinh thế nhưng cũng chỉ có tác dụng là giúp cơ thể khỏe mạnh hơn mà thôi.”

Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại, hoàn toàn có không phản ứng gì với lời nói của hắn. Cô không lạ gì ba cái sức mạnh thần bí kia, chỉ thầm mong xóa bỏ được những cơn ác mộng của mình.

Janis nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm gì của cô lại mỉm cười nói: “Nhưng mà rồng của cô bị giam cầm, đồng nghĩa với việc ngay từ giây phút cô cảm nhận được nó cô sẽ bị ác mộng quấn lấy, đó là vì nó đang vùng vẫy.”

Bàn tay buông thõng bên người của Thủy An Lạc đột nhiên nắm chặt lấy góc áo, thế nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản: “Toàn nói những chuyện tôi biết rồi thì có gì hay nữa hả? Lẽ nào anh Smith đây không cảm thấy việc nói cho tôi biết ai là người đang nắm giữ nó thì sẽ có ý nghĩa hơn à?”

Anh Smith!

Janis nở một nụ cười, mỗi lần hắn ta đắc tội với Sở Ninh Dực thì cô sẽ lạnh lùng với hắn hơn, đến bây giờ thì đã dứt khoát gọi hắn là Smith luôn rồi.

Janis đút hai tay vào trong túi, đè lại góc áo vẫn bay phất phơ của mình: “Tôi chỉ đến để nói cho cô biết rằng, trước đây cô đã từng chỉ cách nó trong gang tấc thôi!”

Janis nói rồi hơi nhún vai: “Đáng tiếc, có một số việc mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy bắt đầu, còn về phần kết thúc thì chung quy thì lại vẫn nằm ngoài dự đoán của chúng ta! An, Sở Ninh Dực quyết tâm muốn bảo vệ cô, nhưng anh ta lại không ngờ rằng, có một số việc không phải chỉ cần anh ta muốn là được!”

Janis nói xong liền xoay người lên xe, sau đó hạ kính xe xuống: “An, tôi chờ cô!”

Chiếc xe rời khỏi tầm mắt của họ, nhưng giọng của hắn thì vẫn vang vọng trong không khí.

Kiều Nhã Nguyễn đỡ lấy Thủy An Lạc đã hơi thả lỏng cơ thể, nói: “Mày vẫn ổn đấy chứ?”

Vẻ kiên cường của Thủy An Lạc sụp đổ trong nháy mắt. Cô quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Vậy nên chỉ một bước sai lầm mà khiến các bước đi sau cũng là sai sao.”

Trong số họ không có bất cứ ai liên hệ mình với chuyện của căn cứ cả, thế cho nên quyền chủ dộng vất vả lắm mới giành được giờ lại trở thành bị động.

Kiều Nhã Nguyễn vỗ vỗ vai của cô: “Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn mà thôi! Trước hết bảo chị Mân Hinh liên lạc với ba mày, tạm dừng tất cả các hành động trước đã.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2277: Muốn đi cũng phải tự đi (4)
Thủy An Lạc gật đầu, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đã tự mình chạy đến hang ổ của người ta rồi, chắc chắn không thể hành động được.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn đang định về với Thủy An Lạc thì Băng Tuyết bất thình lình xuất hiện. Tốc độ của cô ta nhanh đến mức Kiều Nhã Nguyễn chỉ kịp kéo Thủy An Lạc ra sau lưng mình.

Thủy An Lạc lảo đảo một bước mới có thể ổn định lại cơ thể. Cô nhìn cô gái xinh đẹp nhưng lạnh lùng đang chặn đường mình.

“Chị Hai à, chắn đường rồi!" Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nhìn người trước mặt mình.

Thế nhưng Băng Tuyết không nhìn Kiều Nhã Nguyễn mà nhìn thẳng về phía Thủy An Lạc đứng phía sau: “Cô Long, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô!”

Cô Long cái em gái nhà cô!

Thủy An Lạc tức giận mắng một câu, hiện tại cô ghét cay ghét đắng cái chữ kia!

“Ông chủ của mấy người còn muốn gặp cả Nữ hoàng Anh cơ mà, sao cô không đi mà mời bà ấy đi?” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy, đáng tiếc cô gái kia đã ngăn chặn đường về của hai người rồi.

“Nếu ông chủ muốn gặp thì tôi sẽ đi mời, còn giờ mời cô Long hãy đi theo chúng tôi!” Băng Tuyết nghiêm nghị nói.

Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn nhau một cái, đang ám chỉ với nhau rằng cô gái này đầu óc có vấn đề.

“Thật ngại quá, ông xã tôi có bảo không cho phép tôi nói chuyện với người lạ.” Thủy An Lạc cười ha hả, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang cản đường mình.

“Anh Sở cũng đang ở đó.” Băng Tuyết nói thẳng.

Thủy An Lạc sững ra rồi quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn cũng nghe rõ ràng, hóa ra ông chủ của người này chính là người có biệt danh là Z kia.

Chính vì như vậy nên Thủy An Lạc càng không thể đi với cô ta được. Nếu không cô sẽ biến thành uy hiếp lớn nhất đối với Sở Ninh Dực.

Kiều Nhã Nguyễn kéo Thủy An Lạc về phía sau, nói: “Tránh ra!”

Băng Tuyết nhìn thẳng vào Kiều Nhã Nguyễn, mặt lạnh tanh, nói: “Cô mới là người tránh ra!” Băng Tuyết nói rồi dứt khoát xông về phía Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn tránh không kịp nên trong nháy mắt đẩy Thủy An Lạc ra đã bị Băng Tuyết khống chế. Cô ta mạnh tay đến mức khiến sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn lập tức trở nên tái nhợt.

Thủy An Lạc bị đẩy ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu lên trông thấy Kiều Nhã Nguyễn liền kêu lên một tiếng sợ hãi: “Nhã!!!”

Cổ tay của Kiều Nhã Nguyễn xoay ngược lại, khóa chặt cổ tay của Băng Tuyết.

Thủy An Lạc vùng vẫy đứng lên, ngay lúc Băng Tuyết vươn tay ra muốn bắt thì cô nghiêng ngả trốn qua một bên.

Thủy An Lạc thở hổn hển. Cô nhìn Kiều Nhã Nguyễn đã bị khống chế thì chân mày nhíu chặt lại, nhưng ngay lúc ấy liền trông thấy Hắc Long đang lao nhanh từ bên trong ra: “Hắc Long!!!”

Thủy An Lạc lớn tiếng hô lên, ngay lúc Băng Tuyết xoay người lại Hắc Long đã lao thẳng vào mặt cô ta.

Băng Tuyết bất giác lui về phía sau. Tốc độ của cô ta cực nhanh khiến Hắc Long không thể nhào tới chỗ cô ta được.

Băng Tuyết ổn định lại cơ thể. Cô ta nhìn chằm chằm Hắc Long đang khom lưng hầm hè với mình. Trong mắt cô ta ánh lên sát khí, chỉ là một con súc sinh mà thôi.

Thủy An Lạc nhìn Băng Tuyết, cô lớn tiếng hô lên: “Hắc Long cẩn thận!”

Băng Tuyết bắt đầu ra tay với Hắc Long. Hắc Long gầm ghè nhào qua nhưng lại bị Băng Tuyết tránh đi.

Kiều Nhã Nguyễn xoa xoa bả vai của mình, đau dữ dội. Cô nhìn người cách đó không xa: “Mày đi vòng từ bên kia qua, tao với Hắc Long sẽ giữ chân cô ta!”

Thủy An Lạc gật đầu: “Mày cẩn thận một chút, tao đi vào rồi hai người cũng nhanh nhanh rút vào đi!”

Kiều Nhã Nguyễn “ừ” một tiếng rồi nhào lên.

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn xông qua liền chạy vào một góc tường.

Băng Tuyết hơi nheo mắt lại, huýt một tiếng sáo.

Thủy An Lạc vừa mới chạy đến sát tường thì đột nhiên có ba người mặc quần áo màu đen nhảy xuống, chặn ngay trước mặt cô. Thủy An Lạc giật mình lui về sau một bước, trái tim đập rộn lên, lần này cô chạy không thoát rồi!

Thủy An Lạc đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bị một người nắm lấy bả vai, lôi về sau một bước.

Thủy An Lạc còn chẳng kịp hét lên đã thấy người đàn ông đột nhiên chặn trước mặt mình.

A Sơ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2278: Muốn đi cũng phải tự đi (5)
Thủy An Lạc bình tĩnh lại, mặc dù cô biết người đàn ông này không phải người tốt nhưng mà không hiểu sao cô vẫn cảm thấy yên tâm đến lạ.

“Cút!” A Sơ vừa nhìn thẳng vào ba gã đàn ông kia vừa trầm giọng nói.

Ba người kia nhìn nhau, sao họ có thể không nhận ra người đàn ông trước mặt này được.

“A Sơ! Chuyện này không liên quan gì đến anh!” Một người trong đó kêu lên.

Mặt A Sơ không chút gợn sóng, thấy bọn họ không đi, anh ta liền xông thẳng lên.

Thậm chí còn chẳng thèm nhắc Thủy An Lạc phải đi trước.

Quả nhiên, nhân vật cấp bậc đại thần đều tự tin hơn người bình thường.

A Sơ tấn công rất nhanh. Lúc Thủy An Lạc còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì ba gã đàn ông kia đã ôm lấy chân của mình ngã xuống. sau đó A Sơ cũng đã qua bên kia hỗ trợ Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn và Hắc Long đều đã bị thương. Băng Tuyết đang sáp tới.

Lúc Băng Tuyết ra tay với Kiều Nhã Nguyễn thì đột nhiên cổ tay bị người nắm lấy, sức lực kia cô ta không thể chịu đựng được.

“A Sơ!”

Băng Tuyết thu tay của mình lại. A Sơ cũng thả tay cô ta ra.

Thủy An Lạc chạy tới đỡ Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy, lại quay sang nhìn Hắc Long: “Hắc Long! Quay về!” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

Hắc Long sủa lên một tiếng, nó biết có ở lại đây cũng không có gì tốt cho nên đành cà nhắc chạy về.

Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy: “Không sao chứ?"

Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu, cô cũng đang nhìn chằm chằm A Sơ như thể không hiểu sao anh ta lại ở chỗ này?

Đây là lần thứ ba A Sơ giúp đỡ cô.

“A Sơ! Đừng có xen vào việc của người khác!” Băng Tuyết đanh giọng cảnh cáo.

A Sơ vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên của mình, anh ta bình tĩnh thốt ra một chữ: “Cút!”

Băng Tuyết hơi nheo mắt lại rồi dứt khoát lao tới tấn công A Sơ.

Sức mạnh của hai người họ ngang nhau, nhất thời khó mà phân thắng bại. Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn lui về phía cửa nhìn hai người đang đánh nhau.

Còn Phong Phong vừa mới đuổi ra đến ngoài đã thấy Kiều Nhã Nguyễn bị thương. Anh vội vàng đỡ lấy cô: “Chuyện gì thế này?”

Thủy An Lạc nhịn không được mà trợn trắng mắt: “Chờ anh làm anh hùng cứu mỹ nhân thì mỹ nhân chết sạch rồi!”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Phong Phong: “...”

Phong Phong nhìn hai người đang đánh nhau ngoài cửa lại hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi thấy Hắc Long bị thương chạy về.”

Thủy An Lạc hất cằm ra ngoài: “Anh không nhìn thấy à?”

Phong Phong không hỏi tiếp nữa mà đi ra ngoài giúp đỡ A Sơ.

Một A Sơ đã đã khiến Băng Tuyết phải dùng toàn lực đối phó mới ngang nhau, bây giờ thêm một Phong Phong thì rõ ràng cô ta đã rơi vào thế hạ phong, vậy nên Băng Tuyết cũng không đánh nữa mà lập tức rời khỏi đó.

Lúc đám Thủy An Lạc quay về, Mân Hinh đang lo lắng đứng chờ họ ngoài cửa, vừa trông thấy bọn họ thì lập tức chạy ra đón: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Phong Phong ôm Kiều Nhã Nguyễn bước vào, để cô ngồi xuống ghế rồi đi lấy hộp thuốc tới.

Sau khi A Sơ bước vào thì đứng dựa vào cửa cách đó không xa, ánh mắt của anh ta cứ đảo đi đảo lại trên cái chân của Kiều Nhã Nguyễn.

Thủy An Lạc quay lại nhìn A Sơ. Người ta không tính lại đây nên cô cũng không tiện nói gì cả.

“A Sơ, cảm ơn anh.” Thủy An Lạc chân thành cảm ơn anh ta.

A Sơ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, “ừ” một tiếng coi như đã biết.

Thủy An Lạc tức giận quay đi, người anh em này lạnh lùng quá đi mất.

Mân Hinh đang liên lạc với Thủy Mặc Vân, nói cho ông biết tình hình thay đổi nên tạm dừng tất cả các kế hoạch.

Mân Hinh gửi tin xong liền nhìn về phía Thủy An Lạc: “Thế ra là hai người họ tự mình xông vào đó sao?”

Thủy An Lạc gật đầu, xem ra tình hình trước mắt thì là như vậy thật.

“Cho dù Sở Ninh Dực bị bắt thì cũng không làm sao đâu. Thay vì nói là bị bắt thì chẳng thà các người nói là anh ta được mời cho rồi!” A Sơ đột nhiên lên tiếng, hiếm lắm mới thấy anh ta nói một câu dài hơi như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2279: Muốn đi cũng phải tự đi (6)
Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn A Sơ, anh ta vẫn giữ nguyên cái tư thế đứng kia.

“Vì sao?” Thủy An Lạc hỏi.

Câu hỏi này chính là câu A Sơ đã từng hỏi, anh ta ngừng một chút rồi nói: “Vì đẹp trai.”

A Sơ vừa nói xong thì cả phòng khách đều im bặt, ngay cả Phong Phong đang bôi thuốc cho Kiều Nhã Nguyễn cũng phải dừng lại.

Thủy An Lạc toát mồ hôi nhìn A Sơ, câu chuyện cười này nhạt quá đấy.

Mân Hinh buông máy tính ra nhìn Thủy An Lạc: “Giờ phải làm sao đây?”

Quyền chủ động vất vả lắm mới nắm được giờ chỉ vì một sai sót mà mất sạch rồi.

“Em muốn đến đảo Kim Cương!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

A Sơ đứng thẳng người dậy, nhíu mày nhìn Thủy An Lạc, rõ ràng đây không phải là một quyết định hay ho gì.

“Cô đi chỉ tăng thêm phiền phức cho anh ta thôi!”

Tất nhiên là Thủy An Lạc biết điều này, vậy nên vừa rồi cô mới không đi theo cô gái kia.

“Tôi nói là tự tôi sẽ đi.” Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại. Sở Ninh Dực bó tay chịu trói hoàn toàn là vì con rồng đang bị giam cầm kia. Thế nhưng chỉ là trước mắt thôi, những gì họ biết về chuyện rồng còn quá ít. Long Nhược Sơ và Long Man Việt đều đã mất, còn bản thân cô đã thoát khỏi Long gia từ lâu, hoàn toàn không có bất cứ một mối quan hệ nào với Long gia cả, cho nên chẳng hề hay biết một bí mật nào.

“Tao đi cùng với mày!” Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát nói thẳng, không khuyên bảo, chỉ có ủng hộ.

Thủy An Lạc hơi cong môi, nhìn Kiều Nhã Nguyễn, đôi khi có những điều họ chẳng cần phải nói cũng hiểu được.

Mân Hinh cúi đầu, chẳng biết đang suy tính điều gì.

“Bây giờ qua đó cũng chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.” Mân Hinh nói: “Đến lúc đó chẳng ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. hơn nữa mục đích của căn cứ đang từ rõ ràng giờ lại trở nên mơ hồ rồi.”

Mân Hinh vừa dứt lời, mọi người lại rơi vào trầm mặc.

Nếu như lúc mới đầu họ nghĩ rằng căn cứ chế tạo ra người cải tạo gen là để khống chế vài quốc gia lớn, vậy giờ thì sao đây?

Tại sao lại liên lụy đến cả rồng của Thủy An Lạc, bọn họ dùng rồng để làm gì chứ?

Những điều này đến giờ vẫn còn là ẩn số.

“Janis nói tao đã từng thấy nó rồi.” Thủy An Lạc ngẫm lại rồi nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Lúc bọn cô ở đảo Kim Cương không đi nhiều nơi cho lắm, nhưng cô lại từng thấy nó.

Kiều Nhã Nguyễn gần như cũng có cùng suy nghĩ với cô.

“Ba giờ chiều! Ánh sáng chiếu ra hình rồng tím!” Hai người cùng thốt lên.

Kiều Nhã Nguyễn kích động quá mức nên đụng phải vết thương của mình, nhịn không được phải kêu một tiếng.

Phong Phong ngẩng lên lườm cô: “Em kích động cái gì hả?”

Kiều Nhã Nguyễn đẩy anh một cái: “Anh nhanh lên một chút đi, bôi thuốc gì mà chậm chết đi được!”

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ: “Lúc đó bọn tôi cứ tưởng là do kim cương ở bên dưới tạo thành khúc xạ ánh sáng, cho nên cũng không suy nghĩ quá nhiều.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, lúc đó bọn cô cũng từng hỏi chuyện này.

Khi ấy vì Tát Phổ Man cho nên quản gia mới dẫn bọn họ vào, sau đó lại vì chạy trốn nên quản gia mới lại đưa bọn họ tới nơi đó.

Vậy nên đó không phải do kim cương khúc xạ mà là vì trong đó thực sự đang nhốt một con rồng.

Con rồng của cô.

Phong Phong cẩn thận bôi thuốc cho Kiều Nhã Nguyễn. Kỳ thực anh chẳng muốn nhắc tới chỗ đó chút nào, dù sao đó cũng nơi của mẹ anh.

Kiều Nhã Nguyễn quay sang nhìn Phong Phong: “Liệu chuyện này có quan hệ gì đến mẹ của anh không nhỉ?!”

Phong Phong dừng một chút: “Bà ấy qua đời nhiều năm như vậy rồi còn liên quan gì được nữa?”

Thủy An Lạc ngồi trên sofa cắn cắn móng tay của mình, nghĩ đến mấy lời Janis vừa nói.

Mân Hinh thì hoàn toàn không nghĩ gì cả. Bởi vì cô không biết rõ ràng chuyện này từ đầu tới cuối cho nên cũng chỉ có thể chờ họ bàn bạc với nhau rồi đưa ra đối sách tốt nhất mà thôi.
 
Top