Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2280: Muốn đi cũng phải tự đi (7)
Mấy đứa nhỏ quậy một hồi khiến bầu không khí không còn nghiêm túc như ban nãy nữa.

Tiểu Bất Điểm đột nhiên rít vào một hơi sâu.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn con gái mình, “Bị Bánh Bao Rau chọc tức đến đau lòng đây hả.”

“Nóng nóng nóng, mẹ ơi nóng quá.” Tiểu Bất Điểm nói xong bắt đầu kéo quần áo của mình.

Kiều Nhã Nguyễn sững sờ, đưa tay cởi cúc áo cho con bé, “Nóng chỗ nào?”

Áo của Tiểu Bất Điểm đã được cởi bớt ba cúc, bàn tay nhỏ của bé mò vào trong áo, cầm miếng ngọc bội trên cổ lên, “Nóng quá.”

Thủy An Lạc ngẩng lên, ánh mắt hướng thẳng về phía miếng ngọc bội mà Tiểu Bất Điểm lấy ra.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, nhìn miếng ngọc bội mà Tiểu Bất Điểm cầm trên tay. Con rồng nhỏ màu tím ở bên trong đang bơi qua bơi lại không theo một quy luật nào.

“Đây là...” Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, lúc Thủy An Lạc đưa tay ra, Kiều Nhã Nguyễn liền tháo chiếc dây chuyền xuống.

“Mẹ, đây là ông nội cho con mà.” Tiểu Bất Điểm kích động nói, đây là thứ duy nhất mà ông nội để lại cho bé.

“Mẹ nuôi xem một tí rồi trả lại cho con ngay.” Kiều Nhã Nguyễn nắm lấy bàn tay đang với tới đòi dây chuyền về của con gái, lại nhìn về phía Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cầm ngọc bội, nhìn con rồng nhỏ màu tím bên trong đó.

Lúc đầu, chính nhờ thứ này, cô mới cảm nhận được rồng của mình, hơn nữa ban đầu màu tím bên trong đó không đậm như bây giờ.

Tiểu Bất Điểm nhìn cô với vẻ khẩn thiết, như thể đang sợ người khác làm mất miếng ngọc của bé vậy.

Thủy An Lạc nhìn xong liền trả lại ngọc bội cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó với tay lấy điện thoại trên bàn.

Miếng ngọc bội này, khi ấy là do Tát Phổ Man giữ lại. Hóa ra ông ấy để lại cho Tiểu Bất Điểm. Chắc chắn là ông ấy có suy nghĩ của riêng mình, và cô cũng không muốn lấy nó lại.

Thủy An Lạc cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, sau đó đóng cửa lại gọi điện thoại.

Điện thoại reo được vài hồi chuông mới có người nhận, có vẻ như lúc này tâm tình của người ở đầu dây bên kia đang rất tốt, “Sao thế?”

Một tay Thủy An Lạc đặt lên lan can, trên lan can vẫn còn hơi lạnh ngoài trời. Đặt tay lên đó cô liền cảm nhận được cái lạnh buốt đến tận xương.

“Anh, liệu anh có hại em không?” Thủy An Lạc không thu tay về, mặc cho cảm giác lạnh lẽo đó truyền từ tay vào cơ thể.

Đầu dây bên kia ngưng lại trong chốc lát, “Sao anh lại hại em chứ? Em là em gái duy nhất của anh cơ mà.”

“Anh, anh còn nhớ miếng ngọc bội mà anh đưa cho em không?” Thủy An Lạc cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống.

Bên đó yên lặng, yên lặng đến mức thậm chí Thủy An Lạc còn nghe thấy tiếng hít thở của anh.

Anh không nói gì, Thủy An Lạc cũng không cuống, vẫn lặng im chờ anh.

Không biết đã qua bao lâu, Thủy An Lạc cảm thấy cánh tay của mình cũng lạnh buốt rồi, đầu dây bên kia mới bắt đầu có động tĩnh.

“Lạc Lạc, chuyện lần đó là do anh ích kỷ, nhưng bây giờ Long gia đã biến mất rồi, em vẫn không buông bỏ được sao?” Trong giọng nói của Lạc Hiên xen lẫn vài phần bất đắc dĩ.

Thủy An Lạc thu bàn tay đã lạnh cứng của mình về, quay người dựa vào lan can. Cô không biết mình có nên tin câu này của anh không nữa.

“Anh có biết tông chủ được định sẵn của Long gia khi ra đời sẽ có rồng thật đi theo không?” Thủy An Lạc trầm giọng nói, “Anh có thể không trả lời em ngay, nhưng em hy vọng anh sẽ trả lời em thật lòng.”

Trước khi Lạc Hiên kịp mở lời, Thủy An Lạc đã nói ra câu cuối cùng, quả nhiên người bên kia liền bị cô chặn họng.

Thủy An Lạc ngẩng lên, trên cửa kính bám đầy hơi nước, giờ đứng ở ban công dù có nhìn ra bên ngoài cũng không thể thấy rõ được mọi thứ nữa.

“Lạc Lạ...” Qua một hồi lâu, người bên kia mới có động tĩnh, “Anh biết.”

Hai chữ này, anh lại nói ra với vẻ rất nhẹ nhàng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2281: Muốn đi cũng phải tự đi (8)
Tụi nhỏ ngủ dậy liền xuống nhà, căn nhà bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Mấy đứa bé đều được Tiểu Bảo Bối chăm sóc khiến Thủy An Lạc yên tâm hơn hẳn.

Bánh Bao Đậu chạy xuống rồi leo lên đùi Thủy An Lạc. Bé ôm cổ của cô rồi hôn một cái lên má mẹ mình: “Mẹ, con nhớ ba rồi, sao ba vẫn chưa về thế ạ?”

Từ sáng sớm hôm qua Bánh Bao Đậu đã không thấy ba đâu, cho nên bây giờ nhớ ba rồi.

Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Rau vì cãi nhau thứ tự xuống lầu mà ầm ĩ một trận, lúc này còn đang giận dỗi không thèm chơi với nhau.

Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn vẫn không hiểu tại sao hai đứa bé lại có thể cãi nhau vì vấn đề nhỏ nhặt như vậy. Cái thang nó rộng như thế, hai đứa không xuống cùng lúc được sao?

Đương nhiên là không được rồi. Thủy An Lạc không biết rằng Bánh Bao Rau cố ý đi trước mặt của Tiểu Bất Điểm, còn Tiểu Bất Điểm thì lại muốn đi đằng sau anh Bảo Bối.

Vì chuyện này mà Bánh Bao Rau quyết định gây hấn với Tiểu Bất Điểm. Nếu không phải do Tiểu Bất Điểm nhớ đến chuyện hại nhóc bị thương lần trước thì chỉ e là đã sớm đạp Bánh Bao Rau lăn xuống cầu thang rồi.

Tiểu Bất Điểm tức giận đi tới bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, leo lên đùi mẹ mình, hai cái tay nhỏ vòng trước ngực: “Mẹ! Con muốn tuyệt giao với cậu ta!”

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn cô con gái đang tức giận đùng đùng của mình, bèn hỏi một câu rất không có tình mẹ con: “Hai đứa có cái gì để mà tuyệt?”

Tiểu Bất Điểm: “...”

Có người mẹ như này đúng là gia môn bất hạnh mà!

“Được rồi, Bánh Bao Rau muốn đi trước thì con cứ để cậu ấy đi trước đi. Thang rộng như vậy cơ mà, con đi sang chỗ khác không được à?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn con gái một cách bất đắc dĩ.

“Cậu ta cố tình ấy! Lúc đầu con đi đằng sau anh Bảo Bối, tự dưng cậu ta cứ phải chạy đến đi đằng trước con bằng được mới chịu!” Tiểu Bất Điểm thở phì phò nói, anh Bảo Bối của bé~

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc âm thầm liếc con trai nhà mình. Con giỏi lắm, máu ghen còn cao hơn cả ba con rồi đấy.

Bánh Bao Rau mặt không biến sắc ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc, như thể chuyện vừa xảy ra chẳng có gì liên quan đến nhóc cả.

“Chân tôi dài hơn chân cậu cũng là lỗi của tôi?” Bánh Bao Rau cười nhạt.

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn yên lặng nhìn bốn cái chân ngắn ngủn của hai đứa nhóc, vậy cũng được nữa hả?

“Ai chân dài, cậu nhìn thử xem chân ai mới dài? Cả ba tôi với mẹ tôi chân đều dài, sau này lớn lên nhất định chân tôi sẽ dài hơn cậu!” Tiểu Bất Điểm kêu lên.

Thủy An Lạc tự dưng cảm thấy đau lòng.

Tiểu Bất Điểm à, ý của còn là chân mẹ ngắn cho nên sau này chân của Bánh Bao Rau cũng ngắn sao?

Kiều Nhã Nguyễn ôm con gái cười đến run rẩy.

Ui chao, con gái cô nói vậy nghĩa đang khen ba mẹ tôi chân đều dài cả, còn cậu nhìn cậu xem, ngoài ba chân dài ra thì mẹ chăn ngắn một mẩu đấy hả.

Thủy An Lạc yên lặng duỗi hai chân của mình, lại nhìn đôi chân dài đến biến thái của Kiều Nhã Nguyễn, một giây sau lập tức thu về trong im lặng.

Bánh Bao Rau nhìn mẹ của mình, tự dưng có chút chạnh lòng.

Tiểu Bảo Bối bưng ly nước đi ra, thói quen ngủ dậy nhất định phải uống nước của nhóc giống y hệt Sở Ninh Dực, thậm chí cả tư thế cũng chẳng khác là bao.

“Người ta nói con trai thường cao giống bố.” Hừ, không ai được phép đả kích mẹ nhóc hết, là ai cũng không được!

Tiểu Bất Điểm tủi thân, ba nuôi cao lắm, còn cao hơn cả ba bé nữa.

“Sao tự dưng anh Bảo Bối lại lên tiếng thế?” Tiểu Bất Điểm thốt lên, không phải giọng điệu kiêu ngạo như mọi khi mà lúc này đã xen lẫn chút tủi thân trong đó.

Bánh Bao Rau lạnh lùng nhìn cái dáng vẻ tủi thân kia của Tiểu Bất Điểm, sau đó rõ ràng còn lườm một cái.

Tiểu Bảo Bối nhún vai, chịu thôi, ai bảo em vừa mới nổ súng với mẹ của anh cơ, cho nên anh cũng chỉ có thể làm như vậy thôi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2282: Muốn đi cũng phải tự đi (9)
Thủy An Lạc cúi đầu, nỗi đau bỗng dâng lên trong lòng.

Anh trai duy nhất của cô lại hết lần này đến lần khác đẩy cô vào đường cùng.

“Anh, em...”

“Nhưng Lạc Lạc à, anh biết chuyện này, nhưng không hiểu tại sao em lại hỏi anh như thế?” Lạc Hiên nghe giọng cô, cảm giác mình đã hiểu lầm chuyện gì đó, cho nên nhanh chóng kịp thời ngắt lời cô, “Anh biết chuyện này là bởi vì lúc nhỏ có nghe mẹ anh nhắc đến.”

Lời mà Thủy An Lạc định nói bị nuốt ngược lại, nghe Lạc Hiên nói vậy, hơn nữa anh không giống như đang nói dối.

“Anh và Janis thân với nhau lắm à?” Janis biết chuyện rồng của cô bị nhốt lại thì làm sao có chuyện Lạc Hiên không biết cho được.

“Ai nói thế?” Lạc Hiên nhíu mày.

Lần này người đơ ra là Thủy An Lạc, “Nhưng mà em thấy anh và anh ta rất thân thiết với nhau mà. Lần trước khi cứu Sở Ninh Dực anh còn đưa anh ta theo. Lần trước nữa, khi ở Provence, anh cũng đưa anh ta về nhà còn gì.”

Thủy An Lạc hơi cuống, giọng nói cũng to hơn.

Lạc Hiên im lặng một lúc, “Bây giờ em đang ở đâu, anh qua đó tìm em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Đợi anh đến tìm em thì em cũng đã ngoẻo rồi.” Thủy An Lạc tức giận.

“Anh đang ở thành phố A, gửi địa chỉ cho anh.” Lạc Hiên không để tâm đến lời cô nói mà thẳng thừng yêu cầu, bên đó có tiếng mở cửa vọng lại.

Thủy An Lạc mím môi, sau cùng vẫn gửi địa chỉ cho Lạc Hiên. Lạc Hiên chỉ trả lời một câu “đợi anh” rồi ngắt điện thoại.

Thủy An Lạc cắn chặt môi, chiếc điện thoại trong tay nóng rẫy lên. Cô nghĩ một hồi rồi quyết định gọi cho Long Man Ngân.

Long Man Ngân đã không ngủ suốt hai ngày qua rồi, lúc này bà đã đến Long gia ở Rome, nhưng tư liệu về Long gia quá nhiều. Có một ít tư liệu mà ngoài tông chủ ra không ai có thể hiểu được.

Lạc Vân luôn bên cạnh bà, nhiều lần đề nghị bà đi nghỉ nhưng đều bị bà đều cự tuyệt. Ông còn định đánh cho bà ngất đi. Nhưng ông hiểu rằng nếu mình làm như vậy, giữa chừng Thủy An Lạc xảy ra chuyện gì thì họ sẽ thật sự chấm hết.

Khi điện thoại của Long Man Ngân vang lên, Long Man Ngân vẫn đang ngồi trước bàn đọc tài liệu về rồng của tông chủ, nơi này đã lâu không có ai ở, bụi bặm đã bám thành một lớp dày rồi.

Long Man Ngân nhìn thấy tên con gái, vội vàng nhận điện thoại, “Lạc Lạc.”

“Mẹ, con tìm thấy rồng của con rồi.” Thủy An Lạc trầm giọng.

“Ở đâu?” Long Man Ngân bỗng đứng phắt dậy, nhưng vì quá đột ngột mà bà suýt đã ngã gục xuống.

“Cẩn thận.” Lạc Vân đưa tay đỡ lấy bà, nhìn bà với vẻ không vui xen lẫn cả sự trách cứ.

“Mẹ sao thế?” Thủy An Lạc lo lắng hỏi.

“Mẹ không sao.” Sắc mặt Long Man Ngân đã trắng bệch. Bà được Lạc Vân đỡ ngồi xuống rồi lại chống tay lên trán, “Con vừa nói con tìm thấy rồng của con rồi phải không, ở đâu thế?”

Thủy An Lạc hơi mím môi, “Bên trong miếng ngọc bội mà lúc trước anh Lạc Hiên đưa cho con có một con rồng nhỏ màu tím. Sở Ninh Dực phát hiện rồng bên dưới đài phun ở đảo Kim Cương. Bây giờ Sở Ninh Dực đang ở trên đảo.”

“Anh con?” Long Man Ngân hỏi lại rồi quay đầu nhìn Lạc Vân.

Lạc Vân đen mặt, nói với vẻ không vui, “Nhìn anh làm gì? Thằng nhãi đấy làm việc gì trước nay có bao giờ nói với anh đâu, hơn nữa Long Man Việt vốn là một kẻ thần kinh, ai mà biết được cô ta sẽ làm gì chứ?”

“Anh ra ngoài đi.” Long Man Ngân nhíu mày đẩy tay ông ra. Bà thật sự không thể chịu nổi cách ông đánh giá Long Man Việt như vậy.

Dù gì đi chăng nữa, Long Man Việt cũng là vợ trước của ông, đồng thời cũng là chị gái của bà.

Lạc Vân sầm mặt xuống, không nói gì nữa nhưng cũng không ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2283: Muốn đi cũng phải tự đi (10)
Thủy An Lạc cấu vào lòng bàn tay mình, nghe hai người nói vậy lại càng thấy phiền não hơn.

Long Man Ngân tiếp tục nói, “Mẹ đang ở Rome tìm cách phá giải việc giam cầm, sao Sở Ninh Dực lại ở đảo Kim Cương?”

Thủy An Lạc khẽ nói, “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ạ.”

“Không sao đâu, mẹ sẽ tìm cách, đến lúc đó con có thể sống cuộc sống của người bình thường, Long gia sẽ không tồn tại nữa.” Long Man Ngân dịu dàng an ủi con gái, “Ba con thì sao, chuyện này con đã nói với ba con chưa?”

“Ba con, ông ấy...” Thủy An Lạc định nói gì đó, nhưng lại sợ mẹ cô sẽ tức giận, đành đáp, “Con vẫn chưa kịp nói với ba.”

“Được rồi, không cần nói đỡ cho ông ấy nữa, mẹ chỉ không hiểu nổi rốt cuộc thì con có phải là con gái ông ấy không nữa?”

Thủy An Lạc thở dài, quả nhiên lại tức giận rồi.

“Ba con bận mà.” Thủy An Lạc lí nhí nói, không dám nói rằng ông ấy bận tới đảo Kim Cương với ý đồ muốn hủy hoại căn cứ, cuối cùng bị người ta lấy mất chủ quyền, bây giờ vẫn còn đang trên biển.

“Đúng vậy, cả thiên hạ này chỉ có mình ông ấy bận thôi, bận đến mức không cần gia đình nữa mới thể hiện được lòng yêu nước của ông ấy.” Long Man Ngân bực mình nói.

“Mẹ...” Giọng của Thủy An Lạc càng nhỏ hơn.

Long Man Ngân hít sâu một hơi, “Được rồi, mẹ sẽ nghĩ cách, bất kể có thể nào mẹ cũng nhất định sẽ nghĩ ra cách giúp con.” Long Man Ngân trầm giọng.

Thủy An Lạc vâng một tiếng đáp lời bà. Long Man Ngân dặn cô chú ý an toàn rồi ngắt điện thoại.

Lạc Vân tựa người vào bàn, sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhìn Long Man Ngân, “Đến bây giờ em vẫn còn để ý tới ông ta?”

Long Man Ngân ngẩng đầu nhìn Lạc Vân, “Khi kết hôn với anh em đã nói rồi, anh ấy là ba của con gái em, điều này sẽ không thay đổi.”

Lạc Vân nheo mắt nhìn bà.

Long Man Ngân đưa tay ra nắm lấy cổ tay ông, “Bây giờ trong đầu em toàn là chuyện của Lạc Lạc. Lúc như này anh không thể giúp em thì đừng nói gì cả, được chứ?”

Long Man Ngân nhìn ông với vẻ cầu khẩn. Lạc Vân có thể nhìn ra sự bực bội trong lòng bà.

Bà đã lâu không nổi giận rồi, hoặc nói cách khác, cơn giận của bà đa số là với Thủy Mặc Vân, còn căng thẳng, sợ hãi, đều là vì Thủy An Lạc.

Lạc Vân không nói gì nữa, coi như đồng ý với yêu cầu của bà.

Long Man Ngân nói một tiếng cảm ơn ông rồi lại tiếp tục tìm tài liệu.

Thủy An Lạc vừa ngắt điện thoại chưa được bao lâu, cầm điện thoại trên tay nhìn mãi vào chữ “ba” trên màn hình, bàn tay chạm vào màn hình rất nhiều lần nhưng vẫn không gọi đi, giống như vốn dĩ cô đã biết, cho dù cô có gọi cũng không có ai bắt máy vậy.

Trong lúc bất lực nhất, người duy nhất không thể tìm tới là ba mình, cảm giác ấy đúng là rất tệ.

Thủy An Lạc đứng ngoài ban công một lúc, nghe bên ngoài có tiếng Mân Hinh gọi cô. Cô mới hoàn hồn, quay người nhìn lại. Lạc Hiên đến rồi, có thể thấy anh chạy vội đến đây vì anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài.

Lạc Hiên không đợi Thủy An Lạc ra ngoài đã xông thẳng vào ban công, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là miếng ngọc bội đó xảy ra chuyện gì sao?”

Anh hỏi dồn dập, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, lần này thì cô yên tâm rồi, ít nhất thì, lần này người hại cô không phải người thân của cô, không phải anh trai của cô.

“Dạo gần đây Sở Ninh Dực đang làm gì chắc anh biết chứ?” Thủy An Lạc hỏi.

“Chuyện này không liên quan gì tới anh, cũng không có ý định quan tâm.” Lạc Hiên trầm giọng, “Căn cứ gì gì đó vốn nên hủy đi từ lâu rồi, có giữ lại cũng chỉ là thứ gây hại thôi.”

“Sở Ninh Dực đang ở đó. Anh ấy phát hiện ra rồng của em, là con rồng bị giam cầm.” Thủy An Lạc nhìn Lạc Hiên, chậm rãi nhả từng chữ một rồi nhìn sắc mặt anh từ từ thay đổi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2284: Tình cảm chẳng phải là thứ gì tốt đẹp (1)
Lạc Hiên từ từ buông lỏng cánh tay cô. Anh lại nhìn cô với một ánh mắt khác.

“Rồng của em bị giam cầm?” Lạc Hiên nói, sắc mặt lại càng lúc càng khó coi hơn.

Trong dòng hồi ức của anh, có những chuyện mà anh không thể nào quên được, đó là những ký ức trước khi mẹ anh lâm chung.

Thủy An Lạc gật đầu, tựa người vào lan can, “Vốn dĩ hôm nay có thể đánh thẳng vào căn cứ cho chúng trở tay không kịp, nhưng Sở Ninh Dực đột nhiên đổi ý. anh ấy tự chạy tới hang ổ nhà người ta, rồng thật đang ở trong đó.”

Lạc Hiên đưa tay đỡ trán, “Cho nên, căn cứ đó ngoài vấn đề về người cải tạo gen ra còn có vấn đề khác nữa, bây giờ các em ở thế bị động rồi?”

Thủy An Lạc gật đầu, nhìn Lạc Hiên lúc thì chống nạnh, lúc thì đỡ trán, đã thế còn không ngừng đi tới đi lui.

“Anh làm sao thế? Em còn chưa lên cơn điên cơ mà.” Thủy An Lạc thấy anh không có vẻ gì là dừng lại, không kìm lòng được mà hỏi.

Lạc Hiên trừng mắt nhìn cô.

Thủy An Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội. Cô chỉ nói sự thật thôi mà.

Có điều Lạc Hiên cuối cùng cũng dừng lại, đưa tay ra nhéo tai cô, “Cho nên, dáng vẻ đau thương như sắp chết khi em gọi điện thoại cho anh ban nãy là vì em nghĩ chuyện này là do anh làm hả.”

“Ai da, đau, đau, đau...” Thủy An Lạc bị anh nhéo đến mức tức giận nhảy dựng lên, “Cứ làm như thể anh chưa làm việc đó bao giờ ấy, "một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng", anh có hiểu không hả?”

“Không hiểu, không phải người Trung Quốc.” Lạc Hiên buông cô ra, lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc, “...”

Lý do này rất hay, không sai tí nào.

Sao đó Lạc Hiên lại nhìn về phía mấy người bên ngoài, “Họ đều biết cả rồi?”

Thủy An Lạc gật đầu, “Đều là người mình cả.”

Lạc Hiên hừ một cái, không hiểu vì lý do gì, Thủy An Lạc cũng không buồn để tâm.

“Bây giờ phải làm thế nào, em nhất định phải đến đảo Kim Cương, nhưng em sợ em đi rồi sẽ thành gánh nặng cho Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc lo lắng cất tiếng.

Lạc Hiên nghĩ một lúc sau đó mới nói, “Đi thì em nhất định phải đi, chuyện về rồng anh từng nghe mẹ anh nhắc tới, cụ thể thế nào thì anh cũng không biết, càng không biết nếu thứ đó xảy ra chuyện có ảnh hưởng tới em hay không, điều này cũng là một phiền phức.”

Lòng Thủy An Lạc trầm xuống, cô có thể cảm nhận được đau đớn thống khổ của con rồng kia, vậy nếu như rồng chết thì cô...

Cô chưa muốn chết đâu.

Lạc Hiên nhìn Thủy An Lạc từ trên xuống dưới một lượt, trầm giọng nói, “Nếu như em muốn đi, thực sự sẽ gây nên phiền phức cho Sở Ninh Dực. Dù sao thì nếu chỉ có một mình Sở Ninh Dực, kiểu gì cũng thoát thân được, nhưng nếu đưa em theo~”

Thủy An Lạc cảm thấy có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu, “Anh có thể đừng dùng ánh mắt kỳ thị đó khi nói ra những câu kỳ thị đó được không hả?”

Lạc Hiên nhún vai, tỏ ý mình chỉ nói sự thật thôi.

“Ngọc bội đâu?” Lạc Hiên hỏi.

Thủy An Lạc hất cằm về phía Tiểu Bất Điểm, “Khi ấy Tát Phổ Man bảo em để lại nó, sau đó tặng lại cho Tiểu Bất Điểm rồi.”

“Lời ông thầy bói đó mà em cũng tin?” Lạc Hiên kinh ngạc kêu lên, dường như không thể tin nổi.

“Ít nhất người ta mạnh hơn anh, ít nhất người ta từng cứu em chứ chưa hại em.” Thủy An Lạc phản bác với vẻ tức giận.

Chỉ một câu nói của Thủy An Lạc đã khiến Lạc Hiên hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi.

“Miếng ngọc bội đó ban đầu là mẹ anh cho anh, nếu em tới đảo Kim Cương anh nghĩ em vẫn nên mang nó theo.” Lạc Hiên khẽ nói.

Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bất Điểm đang chơi bên ngoài kia, hai đầu lông mày nhíu chặt, “Đó là thứ duy nhất Tát Phổ Man để lại cho Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm rất trân trọng nó.”

Lạc Hiên cúi đầu liếc cô, “Một là lấy miếng ngọc đó, hai là không cần mạng của em nữa.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2285: Tình cảm chẳng phải là thứ gì tốt đẹp (2)
Thủy An Lạc nghe anh nói xong, lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng nói một câu, “Anh đợi đó.”

Tiểu Bất Điểm không nỡ đưa miếng ngọc ra, dù sao ông nội bé cũng đã không còn nữa, đây là thứ duy nhất để bé nhớ về ông.

Cho nên Tiểu Bất Điểm cứ nắm chặt miếng ngọc mãi không buông trên sofa.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn con gái, mở lời khuyên bảo, “Tiểu Bất Điểm, đây vốn là đồ của mẹ nuôi, bây giờ mẹ nuôi cần mang đi dùng mấy ngày, dùng xong mẹ nuôi sẽ trả lại cho con.”

Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, “Đây là của ông nội cho con.”

Hai hàng lông mày của Kiều Nhã Nguyễn càng nhíu lại chặt hơn, “Tiểu Bất Điểm, con...”

Phong Phong kéo cô lại, sợ cô nổi giận với con bé, sau đó ôm Tiểu Bất Điểm xuống phòng khách dưới lầu.

Giữa lúc đó vẫn còn nghe thấy tiếng khóc oa oa của Tiểu Bất Điểm. Ban đầu bởi vì chuyện của Tát Phổ Man, Tiểu Bất Điểm mất rất lâu mới nguôi ngoai được. Hơn nữa con bé vẫn luôn coi thứ đồ này là bảo bối của mình.

Bánh Bao Rau vốn đang ôm điện thoại chơi game, nghe thấy bên trong có tiếng khóc, đầu lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại quay đầu ngó một cái. Nhóc chưa từng thấy con bé này khóc gớm như vậy bao giờ cả.

Thủy An Lạc nghe tiếng trẻ con khóc, rất muốn nói hay là thôi vậy, một miếng ngọc bội thôi mà. Nhưng cô thật sự không biết miếng ngọc bội đó có phải thứ then chốt hay không, cho nên...

Bánh Bao Rau nhảy xuống khỏi sofa, bỏ lại điện thoại sau đó đi vào phòng khách.

Một lát sau Phong Phong đã đi ra ngoài, hai đứa trẻ vẫn còn ở bên trong.

Kiều Nhã Nguyễn vội vàng hỏi, “Thế nào rồi?”

Phong Phong lắc đầu, nói thế nào cũng không chịu hiểu, cứ nhắc tới là khóc, khóc đến mức anh không nỡ nói thêm gì nữa.

Tiếng khóc trong phòng càng lúc càng nhỏ dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Chẳng bao lâu sau, Bánh Bao Rau dẫn Tiểu Bất Điểm ra ngoài, nhóc cầm miếng ngọc rồi đưa cho mẹ mình.

Lúc này tuy rằng Tiểu Bất Điểm vẫn còn thút thít, nhìn ngọc bội trong tay Thủy An Lạc mà không nỡ, nhưng không đòi lại nữa, cũng không khóc tiếp nữa.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong, xem đi, đến con gái mình mà còn không trị được.

Phong Phong cũng nhìn Kiều Nhã Nguyễn, chửi thầm, sao thằng nhóc này lại trị được con gái cưng của anh thế nhỉ?

Thủy An Lạc ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Bất Điểm đang sụt sịt vào lòng, “Đợi mẹ nuôi về sẽ trả lại cho con nhé.”

Mũi của Tiểu Bất Điểm đỏ ửng lên, cái đầu nhỏ khẽ gật.

Thủy An Lạc đứng dậy, lại thấy trên cổ Tiểu Bất Điểm là một miếng ngọc bội mới.

Thủy An Lạc nhìn con trai, nhưng Bánh Bao Rau lại lạnh lùng đi mất.

Nhóc lấy ngọc của mình trao đổi với bé, hơn nữa còn nói sau này sẽ đổi lại.

Ngọc của Bánh Bao Rau và Bánh Bao Đậu là một đôi, trước khi hai đứa nhỏ ra đời, Sở Ninh Dực lấy được một miếng ngọc cổ ngàn năm, tìm người chế tác ra.

Miếng ngọc đó cũng là thứ mà Bánh Bao Rau luôn coi trọng, bởi vì Thủy An Lạc từng nói với chúng, đây là món quà đầu tiên mà ba chuẩn bị cho các con ngay từ khi còn chưa chào đời.

Cho nên bất kể là Bánh Bao Đậu hay Bánh Bao Rau thì cũng đều rất trân trọng miếng ngọc bội này.

Nhưng hôm nay Bánh Bao Rau dám lấy miếng ngọc ra để trao đổi với ngọc rồng của Tiểu Bất Điểm, đây là điều mà Thủy An Lạc không ngờ tới được.

Có điều, nếu như Thủy An Lạc biết, con trai mình chỉ vì không muốn đứa nhỏ nào đó khóc tiếp mới làm vậy chứ không phải vì mẹ là cô, không biết cô có tức đến mức hộc máu không nữa.

Thủy An Lạc đã lấy lại được ngọc, còn lúc này Sở Ninh Dực ở trên đảo vẫn chưa có bất cứ tin tức gì.

Thủy An Lạc vẫn quyết định tới đảo Kim Cương. Nếu chuyện này đã liên quan tới cô, cô không thể cứ ở đây đợi Sở Ninh Dực giải quyết mọi chuyện thay cô được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2286: Tình cảm chẳng phải là thứ gì tốt đẹp (3)
Đảo Kim Cương.

A Sơ nói, Sở Ninh Dực không bao giờ có chuyện bị bắt cả, chỉ có thể là mời.

Câu nói này luôn là sự thật.

Lúc này, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa cùng chú Hạng.

Băng Tuyết trở về tay không. Khi cô ta bước vào, Sở Ninh Dực vô thức thấy căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy một mình cô ta thì lại yên lòng.

Chú Hạng nheo mắt nhìn Băng Tuyết, “Người đâu?”

Băng Tuyết nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn chú Hạng, không biết có nên nói hay không.

Sở Ninh Dực vẫn tỏ ra vô cùng ung dung, chỉ cần Thủy An Lạc chưa tới thì mọi chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.

Chú Hạng nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng nói, “Nói đi.”

Băng Tuyết khẽ gật đầu, trầm giọng nói, “A Sơ đột nhiên xuất hiện, người của chúng ta căn bản không thể nào đến gần Thủy An Lạc.”

“A Sơ?” Chú Hạng cất tiêng, nhưng ánh mắt thì vẫn đang hướng về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực thì vẫn đang từ tốn ăn uống, “Gặp được A Sơ? Chuyện này bất ngờ thật đấy.”

Chú Hạng nhíu chặt hai đầu lông mày, phất tay bảo Băng Tuyết lui đi.

Băng Tuyết gật đầu, sau đó mới xoay người ra ngoài.

“A Sơ trước nay không quản chuyện rỗi hơi, cho dù nể mặt cậu, cũng sẽ không xuất hiện ở thành phố A.” Chú Hạng nói.

“Đúng như vậy.” Sở Ninh Dực xác nhận lời ông ta nói.

An Phong Dương không ăn nhiều cho nên lúc này đã xong bữa sáng. Anh dựa người vào ghế nhìn hai người họ, trên khóe miệng đang nhếch lên nụ cười không đứng đắn.

“Nói không chừng A Sơ phải lòng Em Đẹp Gái nhà chúng ta rồi cũng nên. Dù sao đến một Sở tổng vĩ đại như thế cũng không trốn thoát được, vì cô ấy mà vứt bỏ luôn cả tôi kia mà.” An Phong Dương có vẻ ngoài rất nho nhã, đây cũng là lý do vì sao cho dù anh nói anh là binh vương cũng không ai tin.

Bởi vì, anh quá đẹp

Đẹp như vậy, nên được người khác bảo vệ.

Sở Ninh Dực nhìn anh một cái, cũng không có ý tứ sâu xa gì, vẫn chỉ cười tao nhã như trước.

Chú Hạng cũng bật cười theo, “Con bé đúng thật là khiến người ta thấy dễ mến thật, nhưng dù có là như thế đi chăng nữa thì con bé vẫn phải đến.”

Sở Ninh Dực đặt đũa xuống, rõ ràng là đã ăn xong rồi.

Chú Hạng phất tay cho người dọn đồ ăn xuống, sau đó nhìn họ, “Nếu đã lên kế hoạch cẩn thận, bây giờ thay đổi chủ ý không phải sẽ thất bại trong gang tấc sao? Nếu như hôm nay Thủy Mặc Vân đưa người đánh vào, tôi chắc chắn không chết cũng trọng thương. Và kể cả là tôi có còn sống thì có muốn vùng dậy lần nữa cũng là chuyện không thể nào.”

Sở Ninh Dực dựa vào lưng ghế, đưa tay chỉnh lại tay áo của mình.

An Phong Dương chỉ nhìn anh chứ không nói năng gì cả.

Chú Hạng nhìn An Phong Dương, “Cậu thì sao, bởi vì một sai lầm của cậu ta mà khiến kế hoạch chuẩn bị trong bao nhiêu lâu của các cậu thất bại trong gang tấc, cậu có trách cậu ta không?”

An Phong Dương chống cằm nhìn Sở Ninh Dực, “Cái giây phút đi ra ngoài cùng với ông, tôi cũng có hơi nghi ngờ về quyết định của cậu ấy, nhưng hiện tại, tôi nghĩ quyết định này là đúng. Dù sao thì cái thứ được gọi là tình cảm này cũng chẳng phải là tứ tốt đẹp gì.”

An Phong Dương nói xong, Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn, cũng không nói năng gì.

Người hầu mang trà lên, An Phong Dương nheo mắt chào hỏi cô gái xinh đẹp người ngoại quốc này, còn trêu chọc cô ấy một hồi.

Chú Hạng nhìn hai người. Sở Ninh Dực bưng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, vẫn không mở miệng.

Chú Hạng đồng tình với lời của An Phong Dương, thứ như tình cảm, trước giờ đều chẳng đáng là gì cả, như ông ta chẳng hạn, vì một người phụ nữ còn chẳng nhớ nổi ông ta là ai mà điên cuồng suốt bao năm.

Nhưng mà người phụ nữ này từng yêu Lạc Vân, từng yêu Phong Chính, chỉ không biết mỗi một chuyện, ông là ai.

“Tình cảm, đúng thật chẳng là cái thá gì.” Chú Hạng cười khà khà, “Tôi từng nói Thủy An Lạc sẽ trở thành mối uy hiếp, trở thành cái thóp lớn nhất của cậu, xem ra chuyện này đã thành sự thật rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2287: Tình cảm chẳng phải là thứ gì tốt đẹp (4)
Sở Ninh Dực chẳng bận tâm lời ông ta nói. Anh uống trà xong lại cầm cái chén trong tay nghịch tới nghịch lui.

“Làm chuyện gì không phải đều chỉ cầu nó đáng giá thôi sao, chú Hạng cũng vậy mà?” Sở Ninh Dực ám chỉ Công chúa Delia.

Chú Hạng sững sờ, nhưng không nổi giận.

“Con người luôn bại trong tay tình cảm.” Chú Hạng thừa nhận.

An Phong Dương lúc này vẫn luôn duy trì sự im lặng của mình, nhìn hai người đàn ông nói mấy câu nhạt nhẽo vô tâm.

Chén trà trong tay Sở Ninh Dực xoay vòng giữa những ngón tay.

“Bại?”

Sở Ninh Dực nghiền ngẫm câu nói của ông ta, có vẻ như không đồng tình lắm.

Khi chú Hạng vẫn còn đang nhìn anh, anh liền đứng dậy, “Có lẽ vậy.”

Nói xong anh liền quay người đi thẳng.

An Phong Dương cũng đứng dậy, tiện tay xoay cái chén trong tay một vòng, “Cảm ơn chú Hạng đã tiếp đãi nồng hậu, nơi đây tuyệt lắm, chúng tôi sẽ thăm thú cẩn thận.”

An Phong Dương nói xong, gật đầu rời đi.

Ánh mắt của chú Hạng rơi xuống cái chén vẫn còn đang chuyển động, trong đầu chỉ hiện lên ba từ cuối cùng mà Sở Ninh Dực nói: Có lẽ vậy!

Anh nói: Có lẽ vậy!

Đây là thứ thái độ không đồng tình, không đồng tình việc nói họ thua bởi tình cảm, cho dù sự thật đã bày ra trước mắt họ.

Ông ta đã thua mất cơ hội tốt nhất để đánh bại anh.

An Phong Dương và Sở Ninh Dực rời khỏi đó liền gặp ngay Lawrence ở cửa ra vào.

Sở Ninh Dực nhìn ông ta, ánh mắt anh lạnh như băng.

Lawrence vô thức lùi về sau, nhưng vẫn nhìn Sở Ninh Dực mà không lộ vẻ sợ hãi.

Sở Ninh Dực không nói gì, lướt qua ông ta bỏ đi thẳng.

“Sở Ninh Dực, đừng cố vùng vẫy nữa, cậu không cứu được cô ta đâu, không có ai biết cách phá giải nó cả.”

Sở Ninh Dực hơi dừng lại, quay đầu nhìn Lawrence - lúc này cũng đang nhìn về phía anh, “Vậy chúng ta cứ thử xem, hoặc là ông cũng có thể thử xem bị nhốt suốt mấy mươi năm là cảm giác như thế nào. Tôi có thể giúp ông hoàn thành nguyện vọng này đấy, dù sao chờ đến khi ông chết, tôi có thừa khả năng này.”

Sở Ninh Dực nói xong, rảo bước bỏ đi.

An Phong Dương huýt sáo, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, “Yên tâm, nhà chúng tôi nhiều bác sĩ lắm, sẽ để ông sống đến lúc tự nhiên chết là chết thôi.” An Phong Dương thản nhiên nói xong lại cười tít mắt vỗ vỗ lên vai ông ta, giam cầm đến khi ông ta tự chết đi cũng là một lựa chọn không tệ.

Sở Ninh Dực và An Phong Dương, vốn dĩ chẳng phải người tốt.

Lawrence không hề thay đổi sắc mặt, nhưng sau lưng đã rịn đầy mồ hôi lạnh.

An Phong Dương đuổi kịp Sở Ninh Dực, vươn một tay ôm vai anh, “Vì một mình Em Đẹp Gái mà tôi đắc tội với cả một đám người.”

“Đang ở bên ngoài, không bị quân lệnh trói buộc, huống hồ ông đây mới là người ra lệnh.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

An Phong Dương, “...”

Hay lắm, câu này chuẩn, cậu là Vua, cậu nói sao cũng được hết.

An Phong Dương nhìn ngó xung quanh, “Cậu cảm thấy chú Hạng sẽ tốt bụng để mặc chúng ta ra vào tự do ở đây sao?”

Sở Ninh Dực cũng đang đánh giá bốn xung quanh, khung cảnh ở dưới lòng đất không thể so bì được với trên mặt đất, chỉ có từng gian phòng một, còn họ thì đang đứng ở ngoài hành lang.

Trong căn nhà rất ít khi có người ra ngoài, có thể nói, dường như không có ai cả.

“Trong này cho phép chúng ta ra vào tự do, nhưng ở đây cũng không có gì đáng giá cả.” Sở Ninh Dực nói xong, tiếp tục đi về phía trước.

An Phong Dương nghĩ, cũng phải.

Sở Ninh Dực và An Phong Dương lại đến hầm băng một lần nữa. Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn con rồng lượn vòng trong tảng kim cương, trên bề mặt không có bất cứ khe hở nào, muốn phá vỡ nó gần như là không thể.

An Phong Dương cúi đầu nhìn Công chúa Delia, chiếc giường băng vẫn luôn bao bọc lấy bà ấy đang di chuyển.

“Vị Công chúa này đúng là thần tiên cả một đời, tạ thế bao nhiêu năm rồi vẫn có thể gây ra gió tanh mưa máu cho bao nhiêu người.” An Phong Dương nói xong, hơi cúi người xuống, hơi lạnh thấu xương phả vào người khiến anh phải đứng thẳng người lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2288: Tình cảm chẳng phải là thứ gì tốt đẹp (5)
Sau khi đứng thẳng dậy, An Phong Dương nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Chú Hạng và cô Công chúa Delia nay có quan hệ gì mà phải dùng mọi cách để cứu bằng được thế?”

“Yêu mà không có được, người đầu tiên Công chúa Delia yêu là Lạc Vân, sau đó bà ấy yêu Phong Chính, nhưng hết lần này đến lần khác đều không phải là ông ta.” Sở Ninh Dực nói, cuối cùng cũng thu ánh mắt của mình lại.

An Phong Dương khẽ nhún vai, “Mọi việc trên đời này không thoát nổi một chữ tình mà.”

Sở Ninh Dực không có ý kiến gì với lời cảm thán của An Phong Dương, hiện tại anh chỉ nghĩ tới việc tìm cách để thả được rồng ra thôi.

An Phong Dương lại nhìn về phía Công chúa Delia, trông bà chỉ giống như đang nằm ngủ.

Sở Ninh Dực cũng nhìn về phía bà, vì bà cho nên rồng của Thủy An Lạc mới bị giam cầm ở đây.

Cũng bởi vì bà ấy mà chú Hạng mới nghĩ đủ mọi cách để nghiên cứu người cải tạo gen, chỉ để cứu sống bà ấy.

Sở Ninh Dực nghĩ, chắc chắn Công chúa Delia không biết rằng trên đời này lại có một người yêu bà ấy điên cuồng đến vậy.

An Phong Dương nghĩ tới những lời mà họ đã nghe được trước đó, cùng với phỏng đoán của Phong Phong, người cải tạo gen cần thay là vì vấn đề về tim.

Bây giờ xem ra, chú Hạng muốn đem cơ quan duy nhất còn sống của Công chúa Delia cấy ghép vào cơ thể của người cải tạo gen, như thế thì cũng đồng nghĩa với việc công chúa Delia sống lại rồi.

“Quả nhiên, mức độ biến thái của một số người chỉ có mấy người biến thái như cậu mới hiểu được, tại sao ông ta lại nghĩ tới... cách làm không tưởng này chứ.” An Phong Dương khó khăn lắm mới tìm ra một từ ngữ để hình dung về cách làm của chú Hạng.

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn An Phong Dương, “Nhưng ông ta gần như đã thành công rồi.”

An Phong Dương nhún vai, không phủ nhận chuyện này, ông ta quả thực rất giỏi.

Hai người đứng trong hầm băng một lúc lâu mới rời đi. Sở Ninh Dực biết, chỉ nhìn như vậy, anh không thể tìm ra biện pháp nào.

Sau khi hai người về phòng, An Phong Dương cuối cùng cũng nói ra được điều mà anh suy nghĩ cả quãng đường, “Tôi cảm thấy chuyện này nếu cậu muốn giải quyết, buộc phải để Lạc Lạc qua đây. Dù sao thì con bé mới là người trong cuộc mà.”

An Phong Dương vừa dứt lời liền e dè nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực không phản bác, nhưng cũng không mở lời đồng ý.

“Nếu cậu đã vì giải quyết chuyện của cô ấy mà gạt hết chuyện liên quan đến quân đội sang một bên, cậu cũng biết chứ, hai chúng ta ở đây không có tác dụng gì cả, bởi vì chúng ta không biết chuyện gì liên quan tới Long gia hết.” An Phong Dương rất nghiêm túc. Anh rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy với Sở Ninh Dực.

Dù sao thì, bất kể Sở Ninh Dực quyết định thế nào, anh cũng luôn ủng hộ, bao gồm cả việc tự chui đầu vào lưới lần này.

Đôi đồng tử của Sở Ninh Dực như sâu thêm, nhìn về phía An Phong Dương.

An Phong Dương nhún vai như không có gì, “Đây là ý kiến của tôi thôi, mà tôi cũng thấy đây là cách hay nhất rồi.”

“Có phải cậu cũng cảm thấy tôi đã quyết định sai rồi không.” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.

An Phong Dương ngồi trên giường, hai tay chống lên mặt giường, “Nếu như đứng từ góc độ thay thế cậu mà nói, đây là một sai lầm cực kỳ lớn, thậm chí là một sai lầm không thể tha thứ được. Nhưng đứng từ một phương diện khác, tôi ủng hộ cậu, bởi vì hôm nay nếu là Mân Hinh, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Lời An Phong Dương nói là thật, bởi vì hiểu người anh em của mình, cho nên dù ban đầu có thể rời đi, anh vẫn lựa chọn cùng Sở Ninh Dực đến nơi này.

Sở Ninh Dực ngồi trên ghế, trầm giọng nói, “Vậy cậu có từng nghĩ đến việc, chú Hạng lên kế hoạch bao nhiêu năm nay, rốt cuộc là vì để cứu một người phụ nữ, hay là vì khống chế các nước lớn còn lại hay không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2289: Tình cảm chẳng phải là thứ gì tốt đẹp (6)
An Phong Dương nghe Sở Ninh Dực nói vậy, sững sờ trong giây lát, không nói được gì.

Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ lên mặt bàn, nhỏ giọng nói, “Họ có nói lúc ở hầm băng, mục đích của chú Hạng là cứu Delia, có thể thuận tiện nghiên cứu luôn người cải tạo gen, mục đích chủ yếu là để nghiên cứu ra Delia, hay là chú Hạng có mục đích khác?”

An Phong Dương hoàn toàn cạn lời.

“Tính đến hiện tại, nguyên nhân cái chết của Công chúa Delia vẫn là một bí ẩn, các giả thuyết trước đó bây giờ đã bị bác bỏ hết.” Sở Ninh Dực nói rồi không gõ ngón tay lên mặt bàn nữa, “Nếu như bây giờ chúng ta chiếm lấy nơi này ngay, ai có thể đảm bảo, những kẻ thực sự xuống tay với Công chúa Delia không phải ngư ông đắc lợi?”

An Phong Dương, “...”

Sở Ninh Dực thu tay về, “Mấy năm nay cậu đã sống quá yên ổn rồi.”

An Phong Dương cười khổ, những điều này anh chưa từng nghĩ tới.

“Trước khi nguyên nhân cái chết của Công chúa Delia được điều tra rõ ràng, nếu chúng ta tùy tiện hành động, có lẽ bây giờ đã bị diệt luôn rồi.” Sở Ninh Dực nói.

An Phong Dương hoàn toàn sững sờ.

Sở Ninh Dực đứng dậy, “Cậu thực sự cho rằng chú Hạng vẫn là chú Hạng sao? Ông ấy luôn giữ lấy nơi này, với thân phận Zero, là người xây dựng nên tất cả kế hoạch, hoặc như cậu nói, là một tên biến thái nghĩ ra cách cứu người không tưởng như vậy.”

Sở Ninh Dực đưa tay vỗ vai An Phong Dương, “Nghĩ cho cẩn thận đi, nếu ở đây chúng ta đi sai một bước sẽ biến thành một bước đi sai thua cả bàn cờ thật đấy.” Sở Ninh Dực nói xong liền đi ra ngoài.

Một mình An Phong Dương ngồi lại trong phòng nhìn bóng lưng anh rời đi, trên mặt ánh lên vẻ phức tạp.

Từ lúc vào đây đến giờ, anh đã bỏ qua quá nhiều thứ. Quả thật mấy năm nay anh sống quá an nhàn rồi.

***

Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Khi Thủy An Lạc quyết định tới đảo Kim Cương, không khí trong nhà có vẻ trầm xuống.

Phong Phong chắc chắn phải đi, vì nó có liên quan tới mẹ anh.

Kiều Nhã Nguyễn cũng phải đi, bởi vì Thủy An Lạc muốn đi.

Nhưng như vậy thì sẽ chỉ còn một mình Mân Hinh ở nhà, như thế không ổn.

“Không cần lo cho tôi đâu.” Mân Hinh nói, “Ở đây rất an toàn, tôi sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Nếu một mình cô ấy ở lại, sẽ nhanh chóng bị những kẻ luôn rình rập cô ấy ở bên ngoài bắt mất.” A Sơ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên mở lời.

Thân phận Mân Hinh đặc thù, cho nên An Phong Dương mới phải bảo vệ từng li từng tí như vậy.

Mân Hinh hơi cúi đầu, không nói gì nữa.

Chỉ là trong đôi mắt thâm sâu của cô có thứ gì đó đang lay động.

Mà quan trọng nhất là trong nhà vẫn còn mấy đứa nhỏ.

“Tôi và anh tôi sẽ đi.” Thủy An Lạc quyết định.

Phong Phong thản nhiên liếc nhìn cô, không có bất kỳ ý vị sâu xa nào.

Ý của anh là, tôi đây đi làm chuyện của mình, liên quan gì tới cô?

Thủy An Lạc, “...”

Thật là!

Bánh Bao Đậu dựa vào lòng Thủy An Lạc, bàn tay nhỏ ôm riết lấy cổ Thủy An Lạc không chịu buông.

“Con không muốn mẹ đi đâu.” Bánh Bao Đậu tủi thân.

Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối cùng im lặng. Tiểu Bất Điểm vẫn không vui vì chuyện miếng ngọc bội, lúc này cũng im lặng không nói gì.

Tiểu Miên Miên từ đầu đến cuối vẫn dựa vào người Mân Hinh, cũng luôn lặng im không ho he gì hết.

Mân Hinh vẫn ôm chặt lấy con gái, thỉnh thoảng lại hôn lên gương mặt xinh đẹp của bé con.

Lạc Hiên nhìn mấy đứa trẻ trong phòng, đưa tay sờ mũi mình, như thế này thì khó rồi, nếu đưa cả mấy đứa nhỏ đi cùng thì đúng là tự tìm cái chết!
 
Top