[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,846
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 2290: Tình cảm chẳng phải là thứ gì tốt đẹp (7)
“Không phải chứ, vẻ mặt này của mấy đứa là sao thế, mất mẹ hả?” Lạc Hiên đột nhiên nói.
Lạc Hiên vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người liền dồn về phía anh. Lạc Hiên lại nhìn họ với ánh mắt “nhìn gì mà nhìn, mấy đứa bại não này.”
Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói, “Bố mẹ tôi có thể chăm sóc Tiểu Bất Điểm.”
Mân Hinh cũng nói một câu, “Bố mẹ chồng tôi cũng nhàn rỗi, ở nhà không có việc gì làm.”
Thủy An Lạc, “...”
Ba gia đình đều có mẹ, thế mà còn lo con cái không có người chăm, chẳng trách Lạc Hiên nhìn họ như đám bại não thật.
Cho nên, kết quả sau khi bàn bạc là, nếu phải chết thì tất cả cùng chết, con cái để lại cho các cụ nhà chăm.
Lạc Hiên nhìn họ, bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề Sở Ninh Dực và An Phong Dương liệu có liên thủ hại chết mình hay không.
Nhưng bất kể là có chết hay không, anh ta vẫn phải đưa Thủy An Lạc đi, bởi vì chỉ có đích thân cô tới đó mới có thể giải quyết được vấn đề về con rồng kia.
Trước khi đi, Tiểu Bất Điểm đưa con rắn dẫn đường cho ba, bĩu môi nói, “Có thế thì ba mẹ mới không lạc đường nữa.”
Phong Phong ôm con gái, hôn lên mặt con bé, sau đó mới cùng Kiều Nhã Nguyễn đưa con tới nhà bố mẹ vợ.
Mân Hinh và A Sơ đến nhà họ An, giao Tiểu Miên Miên cho mẹ chồng. Dọc đường có A Sơ đi theo, cũng không có người nào không biết điều đến mức muốn đụng vào Mân Hinh.
Mân Hinh giao con gái cho mẹ chồng. Tiểu Miên Miên cứ nắm chặt lấy gấu áo không cho cô đi.
Mân Hinh ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ của con gái, nghiêm túc nhìn bé, dường như muốn khắc ghi hình hài con bé vào tận sâu trong trái tim mình.
“Mẹ đừng đi mà.” Tiểu Miên Miên tủi thân, nước mắt chảy lã chã.
Mân Hinh ôm chặt con gái, hôn lên mặt con, “Mẹ sẽ về nhanh thôi, đợi mẹ về có thể đưa con đi chơi, cũng có thể đến trường họp phụ huynh cho con nữa, con phải ngoan, nghe lời ông bà nội, biết chưa?” Mân Hinh nói xong, nước mắt cũng đã rơi xuống.
Cô quyết định đi, là quyết định làm theo cách của Sở Ninh Dực, cô cũng muốn làm một người bình thường, có thể ở bên con gái một cách bình thường.
Cho nên, nếu như chia cắt trong vài năm có thể đổi lấy bình yên sau này, cô bằng lòng chọn lựa.
“Mẹ!” Tiểu Miên Miên vẫn ôm chặt lấy cổ cô không chịu buông ra.
Mân Hinh ôm con một lần nữa rồi giao Tiểu Miên Miên cho mẹ chồng, sau đó xoay người rời đi.
“Mẹ, mẹ ơi...” Tiểu Miên Miên khóc òa lên, muốn đuổi theo, nhưng lại bị bà nội ôm chặt lấy nên không thoát ra được.
“Mẹ có chuyện phải làm, Miên Miên nghe lời, ở đây với bà nhé.” Mẹ An mở miệng khuyên cháu.
Tiểu Miên Miên vẫn khóc lóc đòi mẹ, khóc đến mức gần như lạc cả giọng.
Sau khi lên xe, nước mắt của Mân Hinh cũng không ngừng rơi xuống.
A Sơ chỉ liếc nhìn cô chứ không hỏi gì, dù sao chuyện này không liên quan gì tới anh ta.
Lạc Hiên đưa theo quá nhiều người tới đảo Kim Cương, mục tiêu lớn đến nỗi chỉ liếc mắt cũng có thể bị phát hiện, cho nên anh đưa Thủy An Lạc đi một đường, Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đi tìm tin tức về Công chúa Delia, nói trắng ra là tự chui đầu vào lưới, thông báo tin tức bên ngoài cho Sở Ninh Dực và An Phong Dương. Còn A Sơ phụ trách dẫn theo Mân Hinh, bởi vì Mân Hinh là quan trọng nhất, cũng là đối tượng nguy hiểm nhất.
Có Mân Hinh ở đây, bọn họ sẽ không bị đứt liên lạc với nhau.
Nhưng bản thân Mân Hinh bị nguy hiểm nhất, cho nên bắt buộc phải do A Sơ đích thân dẫn đi.
A Sơ không có ý kiến gì, anh ta đến cũng có nghĩa là đã hòa mình với họ rồi.
Lạc Hiên vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người liền dồn về phía anh. Lạc Hiên lại nhìn họ với ánh mắt “nhìn gì mà nhìn, mấy đứa bại não này.”
Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói, “Bố mẹ tôi có thể chăm sóc Tiểu Bất Điểm.”
Mân Hinh cũng nói một câu, “Bố mẹ chồng tôi cũng nhàn rỗi, ở nhà không có việc gì làm.”
Thủy An Lạc, “...”
Ba gia đình đều có mẹ, thế mà còn lo con cái không có người chăm, chẳng trách Lạc Hiên nhìn họ như đám bại não thật.
Cho nên, kết quả sau khi bàn bạc là, nếu phải chết thì tất cả cùng chết, con cái để lại cho các cụ nhà chăm.
Lạc Hiên nhìn họ, bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề Sở Ninh Dực và An Phong Dương liệu có liên thủ hại chết mình hay không.
Nhưng bất kể là có chết hay không, anh ta vẫn phải đưa Thủy An Lạc đi, bởi vì chỉ có đích thân cô tới đó mới có thể giải quyết được vấn đề về con rồng kia.
Trước khi đi, Tiểu Bất Điểm đưa con rắn dẫn đường cho ba, bĩu môi nói, “Có thế thì ba mẹ mới không lạc đường nữa.”
Phong Phong ôm con gái, hôn lên mặt con bé, sau đó mới cùng Kiều Nhã Nguyễn đưa con tới nhà bố mẹ vợ.
Mân Hinh và A Sơ đến nhà họ An, giao Tiểu Miên Miên cho mẹ chồng. Dọc đường có A Sơ đi theo, cũng không có người nào không biết điều đến mức muốn đụng vào Mân Hinh.
Mân Hinh giao con gái cho mẹ chồng. Tiểu Miên Miên cứ nắm chặt lấy gấu áo không cho cô đi.
Mân Hinh ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ của con gái, nghiêm túc nhìn bé, dường như muốn khắc ghi hình hài con bé vào tận sâu trong trái tim mình.
“Mẹ đừng đi mà.” Tiểu Miên Miên tủi thân, nước mắt chảy lã chã.
Mân Hinh ôm chặt con gái, hôn lên mặt con, “Mẹ sẽ về nhanh thôi, đợi mẹ về có thể đưa con đi chơi, cũng có thể đến trường họp phụ huynh cho con nữa, con phải ngoan, nghe lời ông bà nội, biết chưa?” Mân Hinh nói xong, nước mắt cũng đã rơi xuống.
Cô quyết định đi, là quyết định làm theo cách của Sở Ninh Dực, cô cũng muốn làm một người bình thường, có thể ở bên con gái một cách bình thường.
Cho nên, nếu như chia cắt trong vài năm có thể đổi lấy bình yên sau này, cô bằng lòng chọn lựa.
“Mẹ!” Tiểu Miên Miên vẫn ôm chặt lấy cổ cô không chịu buông ra.
Mân Hinh ôm con một lần nữa rồi giao Tiểu Miên Miên cho mẹ chồng, sau đó xoay người rời đi.
“Mẹ, mẹ ơi...” Tiểu Miên Miên khóc òa lên, muốn đuổi theo, nhưng lại bị bà nội ôm chặt lấy nên không thoát ra được.
“Mẹ có chuyện phải làm, Miên Miên nghe lời, ở đây với bà nhé.” Mẹ An mở miệng khuyên cháu.
Tiểu Miên Miên vẫn khóc lóc đòi mẹ, khóc đến mức gần như lạc cả giọng.
Sau khi lên xe, nước mắt của Mân Hinh cũng không ngừng rơi xuống.
A Sơ chỉ liếc nhìn cô chứ không hỏi gì, dù sao chuyện này không liên quan gì tới anh ta.
Lạc Hiên đưa theo quá nhiều người tới đảo Kim Cương, mục tiêu lớn đến nỗi chỉ liếc mắt cũng có thể bị phát hiện, cho nên anh đưa Thủy An Lạc đi một đường, Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đi tìm tin tức về Công chúa Delia, nói trắng ra là tự chui đầu vào lưới, thông báo tin tức bên ngoài cho Sở Ninh Dực và An Phong Dương. Còn A Sơ phụ trách dẫn theo Mân Hinh, bởi vì Mân Hinh là quan trọng nhất, cũng là đối tượng nguy hiểm nhất.
Có Mân Hinh ở đây, bọn họ sẽ không bị đứt liên lạc với nhau.
Nhưng bản thân Mân Hinh bị nguy hiểm nhất, cho nên bắt buộc phải do A Sơ đích thân dẫn đi.
A Sơ không có ý kiến gì, anh ta đến cũng có nghĩa là đã hòa mình với họ rồi.