Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2300: Zero! Zero! (7)
Sở Ninh Dực thản nhiên chấp nhận mình ánh mắt đầy sùng bái của vợ mình.

Lạc Hiên không nhịn được trợn trắng mắt. Anh không nghĩ tới, ở chỗ này còn có thể nghe thấy tên của ba mình, đúng là hiếm có thật.

“Cô ta phát hiện ra căn cứ của chúng ta. Ta đã nói với cô ta, chúng ta cung cấp tiền bạc cho Quốc vương, vậy mà cô ta vẫn còn cố tình tiêu diệt chúng ta. Ả đàn bà đó đáng chết.” Cảm xúc của gã người rừng vẫn tiếp tục kích động.

Thủy An Lạc nhíu mày nhìn lão, “Bà ấy là công chúa của một nước, lại là chủ nhân hòn đảo này, giữ gìn sự bình an xung quanh hòn đảo nhỏ vốn là trách nhiệm của bà ấy.”

“Trách nhiệm?” Lão cười ha hả, “Đám thương nhân qua lại này thì có liên quan gì đến cô ta? Những hàng hóa được vận chuyển qua đây, chắc cũng chẳng sạch sẽ gì rồi?”

“Ông...” Thủy An Lạc còn muốn nói điều gì, lại không sao tìm được lý do.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vợ mình bị phản bác, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của cô.

“Đám thương nhân qua lại nơi này không có quan hệ gì với bà ấy cả, hàng hóa này có sạch sẽ hay không cũng không liên quan gì đến bà ấy, nhưng hòn đảo này là của bà ấy, khu vực biển này thuộc về bà ấy. Thứ bà ấy muốn bảo vệ là sự yên bình của nơi đây, chứ không phải là hàng hóa. Đương nhiên, hiện giờ nhắc đến chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi nói ra chỉ là muốn nói cho ông biết, cách nói của ông sai rồi.” Cho nên, đừng có lôi ra mà phản bác lại vợ tôi.

Sở Ninh Dực nghiêm túc nói, Lạc Hiên lúc nghe thấy câu “tôi nói ra chỉ là muốn nói cho ông biết, cách nói của ông sai rồi”, cả người cảm giác quay cuồng trong gió.

Kỹ thuật dìm người nhà ai giỏi, chắc cũng chỉ Sở tổng của Sở gia này thôi.

Dám dìm vợ tôi, tôi còn có thể không dìm lại hay sao?

Gã người rừng nhất thời không phản ứng kịp Sở Ninh Dực có ý gì, cho nên đương nhiên cũng không cảm thấy Sở Ninh Dực đang dìm mình.

Sở Ninh Dực nhìn lão, anh cũng đã xâu chuỗi lại được hết tất cả mọi việc rồi. Anh nhìn Thủy An Lạc, “Mân Hinh tới chưa?”

Thủy An Lạc gật đầu.

“Bảo Mân Hinh liên hệ với ba em, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.” Những chuyện phải kiêng dè trước kia, giờ anh đã tìm được đáp án rồi.

Thủy An Lạc gật đầu, “ừ” một tiếng, có chút ngây ngô nhìn Sở Ninh Dực, chỉ chỉ lỗ tai của mình, “Những gì anh vừa nói, Phong Điên nghe thấy hết cả rồi.”

Bao gồm cả việc mẹ của anh ấy đã chết như thế nào.

Sở Ninh Dực: “...”

Tín hiệu đã thông trước đó, nhưng Sở Ninh Dực vẫn liên tục nói chuyện với gã người rừng này, cho nên Thủy An Lạc vẫn chưa nói cho anh biết.

Còn Phong Phong quả thực đã nghe được hết toàn bộ, Kiều Nhã Nguyễn cũng vậy.

Hai người vừa ra khỏi con đường dưới lòng đất đó không lâu lập tức nghe thấy giọng Sở Ninh Dực qua tín hiệu. Bọn họ còn chưa kịp hưng phấn, đã nghe thấy một tin tức khiến cho bản thân phải khiếp sợ rồi.

Kiều Nhã Nguyễn lo lắng nhìn Phong Phong.

Công chúa Delia xây đài phun nước là để cho Phong Phong, vậy nên mới gián tiếp gây ra cái chết của bà ấy.

Cho tới giờ, Phong Phong vẫn không có quá nhiều cảm xúc đối với Công chúa Delia, dù sao anh cũng chưa từng được biết đến người mẹ này. Cho dù có biết, anh cũng đã không còn chờ mong gì đối với tình thương của mẹ. Bao năm qua, người mẹ kế cũng đã làm anh tổn thương quá sâu sắc rồi.

Nhưng hôm nay lại có người đột nhiên nói: Nếu không phải mẹ anh nhất quyết muốn xây cái đài phun gì đó cho anh thì đã không phát hiện ra chúng, chúng cũng sẽ không giết bà ấy.

Cho nên, xét đến cùng, là bởi vì anh nên mẹ anh mới bị giết.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống bên cạnh Phong Phong, thấy anh thất thần mới thấp giọng mở miệng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Phong Phong không nói gì, đến ánh mắt cũng không nhúc nhích chút nào.

Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy phiền não vò tóc mình, “Em không biết khuyên nhủ người khác thế nào đâu. Phong Phong, nếu em muốn vì Tiểu Bất Điểm làm chuyện gì đó thì dù có bị giết em cũng sẽ không hối hận.”

“Em im đi!” Phong Phong đột nhiên gào lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2301: Chương 2300: Zero! Zero! (8)
Kiều Nhã Nguyễn bị giật mình, vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị người kia đè xuống đất hôn ngấu nghiến.

Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng, bên tai lại truyền tới tiếng nỉ non của anh: “Anh không cho phép em nói linh tinh. Em đừng có nói linh tinh.”

Anh gặm cắn môi cô, giọng nói vẫn vang bên tai hết lần này tới lần khác.

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, chắc anh sợ thật rồi.

Cô cố chịu cơn đau vì bị anh cắn, lại đưa tay ra vỗ lưng anh, đáp trả lại nụ hôn có thể nói là hung ác của anh. Khi một người đàn ông mất không chế cảm xúc thì sẽ không bao giờ biết dịu dàng là gì cả.

Hòn đảo nhỏ lại bị chấn động rung lên khiến hai người bất chợt kinh hãi một phen.

Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn bằng cặp mắt đỏ ngầu. Còn Kiều Nhã Nguyễn thì vẫn trưng ra cái mặt 囧囧, hất tay anh ra khỏi hông mình.

Má nó, đây là lúc nào chứ, suýt nữa là chơi dã chiến luôn rồi đấy.

“Tiếng gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn cảm nhận được mặt đất vẫn đang rung chuyển, “Chắc không phải động đất đấy chứ?”

Phong Phong kéo cô dậy, khôi phục lại tâm trạng vừa bị kích động ban nãy rồi nhìn xung quanh với vẻ phòng bị.

***

Trong hang động, Sở Ninh Dực đang ôm lấy cơ thể run rẩy của Thủy An Lạc, đỡ cô ngồi xuống mép tường.

Thủy An Lạc ôm lấy hai chân của của mình, hai phiến môi cũng mím chặt lại, “Đau quá.”

Sở Ninh Dực thấy vậy liền đè tay xuống hai chân của cô, chắc con rồng kia lại đang vùng vẫy rồi.

“Tần suất động đất ngày càng cao rồi.” Gã người rừng kia cười khà khà nói, “Không lâu trước đây mới xảy ra một trận động đất xong.”

Sở Ninh Dực nghĩ chắc lão đang nói tới cái lần xảy ra vụ nổ kia.

Thủy An Lạc dựa vào trong lòng Sở Ninh Dực, nước mắt rơi lã chã, cứ luôn miệng kêu đau suốt.

Lạc Hiên cau mày nhìn rồi trầm giọng nói, “Đánh ngất luôn đi.”

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đã vã đầy mồ hôi trong lòng mình, không sao xuống tay nổi.

“Mau đánh Lạc Lạc ngất đi, không thì nó sẽ đau chết mất đấy.” Bên tai nghe truyền tới âm thanh khẩn thiết của Kiều Nhã Nguyễn.

Lạc Hiên cũng không chờ Sở Ninh Dực quyết định nữa mà lập tức bổ luôn một nhát xuống gáy Thủy An Lạc.

“Anh!!!”

“Cậu muốn nó đau đên chết à.” Lạc Hiên lập tức cắt ngang lời Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực sững người. Sau đó Lạc Hiên liền tháo tai nghe của Thủy An Lạc ra đưa cho Sở Ninh Dực, rồi lại quay lại nhìn lão già kia, “Ông ta còn tác dụng gì nữa không? Không thì chúng ta đi thôi, nếu không là không kịp nữa đâu.”

Những gì Sở Ninh Dực cần xác định đều xác định được cả rồi, đúng là lão già này cũng không còn tác dụng gì nữa. Người này cũng hoàn toàn không biết việc hiện tại chú Hạng đang làm gì, thế nên có hỏi lão ta cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc lên, nhìn người đàn ông kia một cái, “Đi thôi.”

Người thế này cứ mặc ông ta tự sinh tự diệt ở đây đi vậy.

Gã người rừng kia bật cười lớn, như thể đang nói trời xanh có mắt, nào có buông tha cho ai.

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc. Vẫn chưa thấy An Phong Dương quay lại, Lạc Hiên giao Thủy An Lạc lại cho Sở Ninh Dực còn anh thì đi tìm An Phong Dương.

Sở Ninh Dực gật đầu, “Nếu thấy tôi mà không thấy Lạc Lạc, vậy thì nhớ người đó không phải là tôi.”

Lạc Hiên thoáng sững người, “Người cải tạo gen... của cậu?”

Anh có biết tới kế hoạch này nhưng chưa từng gặp thành phẩm bao giờ. Dù sao thì trước khi tới nơi này, mấy chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới anh cả, nhưng giờ xem ra cũng không phải là không liên quan tới anh nữa rồi.

Sở Ninh Dực gật đầu, “Phải rồi, còn chuyện này tôi phải nói cho anh biết. Lawrence chính là người họa sĩ mà năm xưa mẹ anh yêu, còn về việc tại sao giờ lại trở thành bác sĩ, tôi nghĩ chắc để ông ta tự nói đi.”

Trước đây anh cũng từng nghĩ tới chuyện này rồi, thật ra cụ thể thế nào thì anh cũng có thể đoán ra được đại khái, nhưng không muốn nói ra mà thôi.

Sở Ninh Dực vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Hiên lập tức thay đổi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2302: Chương 2300: Zero! Zero! (9)
Người họa sĩ kia?

Sau bao năm bỏ đi bỗng quay trở về, quãng thời gian đó chứng trầm cảm của mẹ anh đã khá lên được một chút, nhưng không lâu sau đó ông ta lại biến mất. Ngay sau ngày ông ta biến mất, mẹ anh liền nhảy lầu tự sát.

Lạc Hiên cúi nhìn Thủy An Lạc, nếu anh nhớ không lầm thì mẹ anh mất ngay sau ngày Lạc Lạc ra đời.

Lạc Hiên siết chặt tay mình, xem ra chuyện này có liên quan lớn tới anh rồi, người họa sĩ kia...

“Tôi biết rồi.” Nói rồi Lạc Hiên lại nhìn Thủy An Lạc nằm trong lòng Sở Ninh Dực, “Chăm sóc tốt cho Lạc Lạc, tôi sẽ tìm được cách giải quyết.” Nói rồi Lạc Hiên nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Sau khi Lạc Hiên đi rồi, Sở Ninh Dực cũng đưa Thủy An Lạc rời khỏi nơi này. Giờ họ cần phải tụ hội lại được với Mân hinh.

Ánh bình minh nhô lên phía hừng đông, sự vùng vẫn quẫy đạp của con rồng khiến hầm băng xuất hiện vết nứt.

Lúc này chú Hạng cũng không còn đoái hoài gì tình hình bên ngoài nữa, chỉ một lòng nghĩ tới Delia.

Lawrence ngẩng lên nhìn con rồng, màu tím trên mình nó giờ đã nhức mắt hơn trước kia rất nhiều.

“Kệ đi, lập tức tiến hành việc cấy ghép tim.” Giọng chú Hạng trầm xuống. Tình hình hiện tại đã vượt ra khỏi suy tính của ông ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ con rồng này cũng không thể bảo vệ nhịp tim cho Delia được nữa.

“Nhưng bọn họ vẫn còn đang ở bên ngoài.”

“Không kịp quản nhiều vậy nữa đâu, trông chừng Sở Ninh Dực là được rồi. Chỉ cần Sở Ninh Dực vẫn còn nằm trong tay chúng ta, đám người ngoài kia cũng không lật trời được đâu, mau phẫu thuật đi.” Nói rồi, chú Hạng liền khom người xuống xoa lên gương mặt lạnh lẽo của Delia, “Công chúa điện hạ, nhanh thôi, em sắp có thể sống lại được rồi.” Ông ta cất lên giọng nói dịu dàng chưa từng thấy.

Lawrence không nói nhiều nữa, nhanh chóng chuẩn bị việc phẫu thuật.

Long Man Việt chết rồi, không ai biết được chuyện khống chế con rồng đó thế nào, tốt nhất là bọn họ không nên mạo hiểm.

**

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc phăm phăm lên núi như đi trên mặt đất bằng phẳng.

A Sơ vẫn đang đứng ngoài hang để canh chừng. Trông thấy Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc đi tới mới gật đầu để họ tiến vào.

“Anh Cả, Lạc Lạc sao rồi?” Mân Hinh vội chạy tới hỏi.

Sở Ninh Dực đặt Thủy An Lạc lên giường đá, “Một lát nữa là tỉnh thôi, đã liên lạc với người bên ngoài chưa?”

“Thủy tổng đã nhận được tin rồi, nhưng ông ấy muốn nói chuyện với anh.” Mân Hinh dè dặt nói.

Sở Ninh Dực biết Thủy Mặc Vân muốn nói gì. Anh thay đổi kế hoạch quá nhanh nên không ai kịp có thời gian để chuẩn bị.

Sở Ninh Dực gật đầu nhận lấy tai nghe Mân Hinh đưa cho sau đó đi sang một bên.

Mân Hinh ở lại chăm sóc Thủy An Lạc, lại nhìn theo bóng lưng của Sở Ninh Dực với vẻ bất an. Cô ở bên Thủy Mặc Vân mấy năm nên cũng xem như hiểu được tính cách của ông.

Lúc này Thủy Mặc Vân vẫn đang trên biển, sau khi nghe thấy giọng của Sở Ninh Dực liền nói: “Con có biết là con đang làm gì không?”

Sở Ninh Dực nhíu mày, “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sau khi kết thúc chuyện này con sẽ giải thích với ba.” Sở Ninh Dực cũng không cuống, người bên kia nghe vậy cũng không biết nên trách cứ thế nào nữa.

“Nhiều nước đều đang dõi theo hành động lần này, không thể để xảy ra chuyện được, chúng ta buộc phải tiêu diệt hết toàn bộ người cải tạo gen.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.

“Con hiểu.” Nói rồi Sở Ninh Dực lại quay lại nhìn Thủy An Lạc vẫn còn đang hôn mê, “Con còn một số chuyện cần phải xử lý, chuyện riêng.”

“Ninh Dực, lúc này chúng ta không thể nói chuyện...”

“Phong Phong đã tìm thấy vị trí của phòng nghiên cứu người cải tạo gen rồi. Tới lúc đó con sẽ bảo cậu ấy dẫn đường cho ba. Chuyện bên này chúng con sẽ tự mình giải quyết.” Sở Ninh Dực cắt ngang lời ba vợ, tỏ rõ thái độ của mình: bên phía ba phụ trách tiêu diệt người cải tạo gen, còn con chủ yếu là giải quyết chuyện riêng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2303: Chương 2300: Zero! Zero! (10)
Thủy Mặc Vân sững sờ, chuyện riêng? Chẳng phải ông cũng tới đây vì chuyện riêng đấy sao?

“Ninh Dực, nếu như con thấy... tít tít tít tít...”

Thủy Mặc Vân nghe thấy âm thanh chói tai truyền tới, không nhịn được nhíu chặt mày lại.

Mân Hinh đi tới nhìn đống hỗn loạn trên màn hình, cố gắng muốn khắc phục nhưng không thành công, “Lại bị đứt quẵng rồi, chúng ta lại phải đổi chỗ thôi.”

Sở Ninh Dực gật đầu, chỉ là không biết câu cuối mà ba vợ muốn nói là gì?

Nếu như anh nhìn thấy gì cơ?

Sở Ninh Dực đi tới bế Thủy An Lạc lên, lúc này cô cũng đã từ từ tỉnh lại. Thấy người đàn ông đang bế mình, cô không nhịn được nói: “Em vẫn còn sống à?”

“Ngốc, nói cái gì thế?” Sở Ninh Dực đặt lên làn môi nứt nẻ của cô một nụ hôn, sau đó bế cô ra ngoài.

Thủy An Lạc ôm lấy cổ rồi dựa vào lòng anh, lúc này tâm trí của cô cũng không được rõ ràng lắm.

“Tới đài phun nước đi.” Thủy An Lạc thều thào nói.

Sở Ninh Dực hơi dừng bước, cúi xuống nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đang nhắm mắt dựa vào anh, không nói gì thêm nữa.

Mân Hinh cũng quay lại nhìn Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc, lúc này mà tới chỗ đài phun nước thì quá nguy hiểm.

“Cẩn thận.” A Sơ bỗng hét lên một tiếng, một tay bắn súng còn một tay đẩy Mân Hinh ra. Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc lùi vào trong hang động. Mân Hinh cũng được A Sơ bảo vệ lùi lại phía sau.

Cửa hang không lớn, A Sơ chắn trước đó nên cũng xem như cũng cũng dễ thủ khó công.

Bên ngoài cũng không tính là nhiều người, chắc mới chỉ có một nhóm nhỏ tìm được tới đây.

Thủy An Lạc day day trán mình để ý thức tỉnh táo hơn một chút, sau đó mới nói: “Ra ngoài đó gào tướng lên, Long nữ chết, cây cỏ khô cằn, người người bồi táng theo, không sợ chết thì cứ xông tới đây đi.”

Sở Ninh Dực dở khóc dở cười nhìn vợ mình, lại cụng vào trán cô, “Lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng để đùa nữa hả.”

Thủy An Lạc khẽ thở dài, “Không thì sao đây, anh với A Sơ một người xếp nhất một người xếp nhì, không thể để chúng ta chết ở đây được đúng không? Nếu không thì sao các anh lăn lộn trong giới được?”

Sở Ninh Dực: “...”

A Sơ lẳng lặng quay lại liếc mắt nhìn Thủy An Lạc vẫn còn lắm miệng kia, cô gái này tim to thật.

“Mân Hinh, thử hệ thống CR đi, liên hệ bảo Phong Tứ đi đón người ở ngoài vào phòng thí nghiệm, nhớ phải mặc đồ chống độc.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Mân Hinh gật đầu rồi lại đặt laptop xuống bắt đầu tiến vào một hệ thống mới.

Thủy An Lạc thở dài, “Máy tính cá nhân đúng là dễ dùng thật, em thì chẳng biết gì hết.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, đặt Thủy An Lạc xuống, “Em không phải là bút đọc hiểu cá nhân của anh đấy sao?”

“Nói cũng phải.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm rồi ngồi xuống cạnh Mân Hinh, nhìn cái đống cô hoàn toàn không hiểu gì kia.

Sở Ninh Dực ra ngoài cửa hang, nhìn đám người vẫn đang ẩn náu ngoài đó, “Mấy tên?”

“Chín tên.” A Sơ đáp.

Sở Ninh Dực cúi xuống nhặt mấy hòn đá lên, lăn lăn trong tay mình rồi lại nhìn A Sơ.

A Sơ khẽ gật với anh, chuẩn bị tư thế nổ súng.

Thủy An Lạc không hiểu Mân Hinh đang làm gì, lại tò mò đứng dậy xem Sở Ninh Dực và A Sơ đang làm gì, nhưng khi cô vừa mới ra tới nơi thì liền đần thối ra. Cô chỉ có thể ngẩn ra nhìn A Sơ nổ súng, người bên kia vừa chui ra liền bị A Sơ bắn gục tại chỗ.

Thời gian rất chuẩn xác.

Lúc Thủy An Lạc chớp mắt, Sở Ninh Dực cũng đã phủi tay quay lại, vừa quay lại liền trông thấy dáng vẻ ngây dại của vợ mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2304: Hàng giả (1)
Sở Ninh Dực đi tới xoa đầu cô, “Sao thế?”

Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn Sở Ninh Dực nhưng tay vẫn chỉ ra ngoài.

A Sơ đã thu lại súng của mình, nhàn nhạt nói, “Tiếng súng sẽ dẫn nhiều người tới hơn, cho nên...” Họ buộc phải xử sạch đám người kia trước khi bọn chúng nổ súng, chỉ trong hai giây.

Thủy An Lạc vẫn đang há hốc miệng, quả nhiên là người đứng nhất nhì, cô run lên. Vừa cúi xuống lại trông thấy vết cắn trên tay chồng mình, cô vội ôm lấy tay anh hỏi, “Làm sao thế này?”

Sở Ninh Dực nhìn vết máu đã khô lại trên cánh tay, nhướng mày nói, “An Tam chán quá cắn.”

An Phong Dương cắn!

Cắn!

Một người đàn ông lại đi cắn một người đàn ông khác!

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt kinh hoàng, lúc này ngay cả Mân Hinh cũng nhìn về phía anh.

Thủy An Lạc quay lại nhìn Mân Hinh, Mân Hinh liền nhìn cô.

“Bỗng có cảm giác bản thân bị cắm sừng rồi.” Mân Hinh chậm rãi nói.

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu phụ họa theo.

Sở Ninh Dực thấy vậy liền đập một cái lên đầu cô, “Nghĩ cái gì thế hả?”

Thủy An Lạc tức giận nhảy dựng lên, “Sở Ninh Dực, anh đã bị gã đàn ông khác cắn rồi mà còn không biết xấu hổ đánh em nữa hả?”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực liếc cô. Lúc này Thủy An Lạc vẫn đang lòng vòng tại chỗ, đừng để cô trông thấy An Phong Dương, nếu không cô sẽ cắn hết anh đấy.

Mân Hinh nhất thời cũng thấy nghẹn khuất, không ngờ ông xã nhà mình lại đi cắn một người đàn ông!

Chuyện quái gì vậy chứ?

“Chị Mân Hinh, chúng ta không cần họ nữa, để họ yêu nhau đi. Hai chị em mình sống với nhau là được rồi.” Thủy An Lạc đi tới thở phì phò nói.

Sở Ninh Dực đưa tay lên day day trán mình, “Vợ à, em đừng có lộn xộn nữa được không?”

“Không lộn xộn thì còn việc gì khác để làm nữa hả? Ra cũng không ra được, em ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với anh chắc?” Thủy An Lạc lườm anh, nói với cái giọng điệu dĩ nhiên.

Sở Ninh Dực lẳng lặng quay đầu lại, A Sơ rất tinh tường chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài, anh ta không nghe thấy gì hết, thật đấy.

Mân Hinh khẽ bạt cười. Cô cảm thấy mình không cần phải tốt với An Phong Dương quá nữa rồi.

A Sơ đứng ngoài cửa hang một lúc, không phát hiện ra có ai tới nữa liền ra ngoài thăm dò thử, cuối cùng sau khi trở về liền nói, “Hình như không có ai tới nữa đâu, chúng ta có thể đi được rồi.”

Sở Ninh Dực gật đầu, ngẩng lên liền thấy bầu trời đã hiện lên một màu trắng bạc, trời sáng rồi!

Mân Hinh thu dọn đồ đạc. Sở Ninh Dực thì tóm lấy Thủy An Lạc đang vùng vẫy, “Làm gì thế, em kích động gì thế hả?”

Thủy An Lạc lườm anh, chỉ ra bầu trời bên ngoài, “Nhìn thấy chưa? Trời sáng rồi.”

“Thì sao?” Anh mù mờ hỏi.

“Tâm trạng em tốt.” Thủy An Lạc tỏ vẻ nghiêm túc nói như thể đó là một chuyện dĩ nhiên vậy.

Trời sáng rồi, thấy anh rồi, nên tâm trạng của cô tốt lên rồi.

Cái lý do này rất hay, rất vĩ đại.

Vì tín hiệu của họ cứ luôn bị ngắt quãng nên khi xuống núi, Mân Hinh liền đưa ra một lời đề nghị.

“Chúng ta có thể chiếm lấy một đài phát tín hiệu của bọn họ được không.”

Sở Ninh Dực vẫn đang tóm lấy đứa nhỏ tăng động nhà mình, quay lại nhìn Mân Hinh. Mân Hinh liền chỉ tay về nơi cách đó không xa.

A Sơ lấy kính viễn vọng ra nhìn rồi quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Là một đài phát tín hiệu, không có nhiều người canh gác ở đó lắm.”

Sở Ninh Dực nghĩ một hồi, cuối cùng lại nhìn Mân Hinh.

Chiếm đài phát tín hiệu của kẻ thù thật ra cũng là một chuyện khá nguy hiểm.

“Mọi người không cảm thấy lúc này yên tĩnh quá à?” Thủy An Lạc đang bám trên người Sở Ninh Dực, ôm lấy cánh tay anh nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2305: Hàng giả (2)
Thủy An Lạc nói xong, tất cả mọi người liền nhìn về phía cô.

Thủy An Lạc chớp mắt, trưng ra dáng vẻ vô tội của mình. Cô nghĩ vậy thật mà, tối qua cô với Lạc Hiên gần như bị đuổi theo cả một đêm, nhưng lúc này lại chẳng thấy ai cả, lẽ nào không phải ban ngày thì dễ bắt người hơn sao?

A Sơ nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng kết luận, “Đúng là thế thật.”

Sở Ninh Dực nhíu mày nghĩ, “A Sơ, cậu đưa Mân Hinh tới đài phát tín hiệu, chúng tôi sẽ tiếp tục xuống núi.”

A Sơ gật đầu, Mân Hinh cũng đang chuẩn bị các thiết bị của mình.

Thủy An Lạc vân vê cằm nhìn họ rời đi, lại nhìn Sở Ninh Dực: “Liệu có phải là vì Zero bị chuyện khác quấn lấy rồi không?”

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc xuống núi. Lúc này Thủy An Lạc chơi xấu cứ đu lên cánh tay anh. Sở Ninh Dực hơi dùng sức liền quăng luôn cô lên lưng mình. Thủy An Lạc cười tít mắt quắp hai chân lấy hông anh.

Sở Ninh Dực cõng cô xuống núi, “Sao em biết chuyện rồng bị nhốt ở đây?”

“Janis nói với em. Khi ấy chị Mân Hinh nói bị mất tin tức của hai người, ngay sáng sớm hôm sau Janis liền tới tìm em, sau đó nói cho em biết chuyện này. Vậy nên bọn em mới biết là các anh đã chạy vào hang ổ nhà người ta rồi đấy chứ.” Nói rồi Thủy An Lạc lại cắn một cái lên cổ anh, “Anh làm thế không phải là làm trái lại với quân lệnh à? Nếu là ở cổ đại thì bị lôi ra chém chết rồi đấy.”

Sở Ninh Dực khẽ nhướng mày, “Chồng em là người hạ lệnh thì làm trái lại quân lệnh của ai chứ?”

Thủy An Lạc: “...”

Má nó~

“Nhưng Janis giết Cố Minh Hạo mất rồi.” Thủy An Lạc bò trên lưng Sở Ninh Dực, tủi thân nói.

Sở Ninh Dực bế người đang bị tụt xuống lên, tiếp tục cõng cô tiến về phía trước, “Trong dự liệu.”

Thủy An Lạc nghe vậy cũng không nói nữa.

Sở Ninh Dực vẫn nghe ngóng âm thanh xung quanh, đúng là yên tĩnh đến quái lạ thật.

“Đáng ra anh không nên vì em mà bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế mới phải.” Thủy An Lạc buồn bực nói.

Sở Ninh Dực khẽ cười, “Cũng không hoàn toàn là vì em đâu, trước đó anh phát hiện ra có thể cái chết của Công chúa Delia có sai sót gì đó, sợ phía sau vẫn còn có người nên mới chọn cách đi theo...” Sở Ninh Dực dừng lại một chút rồi sửa miệng, “Đi theo Zero.”

Thủy An Lạc nghe vậy liền bóp cổ anh, “Anh đúng là chẳng biết nói chuyện gì cả, anh phải nói là vì em chứ.”

Sở Ninh Dực khẽ cười, “Thì đúng là cũng vì em thật mà. Lúc nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ anh cũng ngẩn cả người, đáng ra anh phải nghĩ tới từ lâu rồi mới phải.”

Thủy An Lạc lại nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, “Haiz, chắc em là đứa đen đủi nhất trong cái nhà họ Long này quá.”

Sở Ninh Dực thì lại cảm thấy Long Man Việt mới là người thảm thương nhất.

“Sở Ninh Dực, cảm ơn anh.” Thủy An Lạc bỗng nói.

Nếu không nhờ có Sở Ninh Dực thì có lẽ kết cục của cô còn khó coi hơn cả Long Man Việt rồi.

Sở Ninh Dực khựng lại, “Đổi ba chữ khác đi anh sẽ vui hơn đấy.”

“Còn lâu.” Thủy An Lạc ôm cổ anh, kiêu căng nói.

Sở Ninh Dực khẽ bật cười thành tiếng. Trước giờ anh vẫn luôn dung túng cho cô gái này của mình.

“Nếu so em với Long Man Việt, em cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất chính là em đã yêu một người đàn ông đáng để yêu hơn bà ấy.” Thủy An Lạc nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Sở Ninh Dực khẽ nhếch miệng cười, cũng không phát biểu ý kiến gì khác.

Anh cứ đi mãi đi mãi, rồi bỗng dừng lại.

Thủy An Lạc vốn đang nói lảm nhảm gì đó với anh, thấy anh dừng lại liền tò mò hỏi, “Sao thế?”

Sở Ninh Dực bỗng nghĩ tới cái tên đã đưa anh xuống phòng tối kia, khi ấy hắn mặc đồ chống độc. Nếu chỉ là người hầu bình thường ở đó thì sẽ không mặc đồ chống độc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2306: Hàng giả (3)
Thủy An Lạc thấy mặt Sở Ninh Dực càng ngày càng nghiêm trọng vội nhảy xuống khỏi lưng và đi tới trước mặt anh, “Sao thế?”

“Tới bãi đậu máy bay, nhanh.” Nói rồi Sở Ninh Dực liền kéo Thủy An Lạc đi.

Thủy An Lạc loạng choạng suýt ngã xuống, lại được anh kéo lên.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Người cải tạo gen không thể tiêu diệt như bình thường được, trong đó có khí độc.” Sở Ninh Dực rảo bước đi nhanh hơn.

“Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực” Thủy An Lạc kéo anh lại, “Anh tự mình đi đi, anh đưa em theo chỉ tốn nhiều thời gian hơn thôi, chắc người của ba em cũng sắp tới rồi, giờ anh mà đưa em qua đó căn bản là không kịp.”

Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn cô, rõ ràng không hề đồng ý với ý kiến này chút nào, “Đây là nơi nào chứ, anh...”

“Giờ không phải rất an toàn đấy sao? Anh cứ đi báo lại với họ trước, sau đó quay về đây tìm em là được mà.” Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay anh khuyên nhủ, “Sở Ninh Dực, đây không phải là chuyện của một hay hai người, mà là...” Đang nói dở Thủy An Lạc lại nhìn ra đằng sau lưng Sở Ninh Dực, nhất thời im bặt. Cô nuốt nuốt nước bọt rồi giật tay anh bảo anh nhìn ra đằng sau.

Sở Ninh Dực nhìn theo ánh mắt cô quay đầu lại, lúc này bên cạnh xuất hiện một người có tướng mạo giống y hệt anh, ngay cả vẻ mặt cũng không khác chút nào.

Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, bỗng nhớ tới lời mà họ nói hôm đó, nếu Sở Ninh Dực đấu với Sở Ninh Dực, vậy thì đó sẽ là một cảnh tượng thế nào?

Hôm nay, Thủy An Lạc nhìn cảnh này mà chỉ muốn thổ ra một chữ: Đệch.

Một sự tồn tại còn giống hơn cả anh em sinh đôi!

“Lạc Lạc, qua đây.” Người bên cạnh bỗng lên tiếng.

Sở Ninh Dực nắm lấy cánh tay Thủy An Lạc, nheo mắt nhìn người đàn ông phía đối diện.

“Mày là hàng giả, cút đi.” Thủy An Lạc trốn ra sau lưng Sở Ninh Dực, lớn tiếng kêu lên.

Sở Ninh Dực từ từ lần tay xuống tay của Thủy An Lạc, viết lên lòng bàn tay cô môt chữ rõ nét: Đi.

Thủy An Lạc mím môi, sau đó liền thấy Sở Ninh Dực nhanh chóng ra tay với tên Hàng Giả kia.

Hai người lao vào đánh nhau bỗng khiến Thủy An Lạc hoa hết cả mắt.

Người nào mới là Sở Ninh Dực?

Nhưng cô cũng không kịp nghĩ nhiều mà lập tức chạy về phía bãi đỗ máy bay.

Hy vọng lát nữa cô vẫn có thể nhận ra Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc lảo đảo chạy trên núi, nhưng không ngờ cô còn chưa chạy được bao xa thì đã bị Băng Tuyết chặn ngay trước mặt. Thủy An Lạc chửi thầm một tiếng, lại bị Băng Tuyết dồn cho phải lui lại.

Tiếng máy bay trực thăng ầm ầm truyền tới, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn, môi mím chặt.

Cô bị dồn lùi về vị trí cũ, cách đó không xa có hai Sở Ninh Dực đang đánh nhau, đúng là hai người này không phân được cao thấp thật.

Băng Tuyết nhìn Thủy An Lạc, trên gương mặt lạnh lùng không có chút biểu cảm nào, “Cô Long, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”

“Tôi đã nói rồi, không gặp!” Thủy An Lạc lùi lại, nhưng vì bị vấp phải đá mà ngã sõng soài xuống đất. Lúc cô chống hai tay xuống đất liền bị đá cắt vào tay đau rát.

“Lạc Lạc!”

Cả hai Sở Ninh Dực cùng lên tiếng, gần như cũng đồng thời lao tới đỡ hai cánh tay của cô lên.

Thủy An Lạc nhìn trái nhìn phải, bỗng rơi vào trạng thái mông lung như một trò đùa. Nhưng khi cô liếc thấy vết cắn trên tay Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc bỗng cảm thấy phải cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà An Phong Dương, đúng là phải cảm ơn vết cắn đó của anh thật.

Hai Sở Ninh Dực một tay đỡ Thủy An Lạc còn tay còn lại vẫn đánh nhau. Thủy An Lạc khẽ cúi đầu có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2307: Hàng giả (4)
Băng Tuyết cũng đang nhìn hai Sở Ninh Dực hoàn toàn giống nhau, ít nhất thì giờ phút này, cô ta cũng không thể nhận ra được ai mới là giả.

“Cô Long.” Băng Tuyết trầm giọng nói.

Vì hai người bên cạnh đang đánh nhau nên Thủy An Lạc bị lắc tới lắc lui, lắc đến mức cô mụ mị hết cả người. Hai người này có biết giữa họ còn có một người sống không vậy hả?

Thủy An Lạc vốn đang chửi má nó, ngón tay lại sờ được thứ gì đó giống như khuy áo trên cánh tay của Hàng Giả. Cô rũ mắt, lẳng lặng bóc nó ra khỏi tay hắn.

Sau khi lấy được rồi cô liền hất mạnh tay Sở Ninh Dực ra, theo quán tính nên lại bị Hàng Giả kéo lấy, trông giống như cô đẩy Sở Ninh Dực vậy.

Sở Ninh Dực chỉ cảm thấy mình được nhét một cái gì đó vào tay, sau đó thì Thủy An Lạc đã bị kéo đi mất.

Lồng ngực của Hàng Giả vững chắc khiến Thủy An Lạc đâm vào mà đau cả đầu. Cô không nhịn được chửi thề một tiếng, mẹ cái tên Hàng Giả này, cả đời mày cũng chỉ là hàng giả mà thôi.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn người bên kia.

Khóe miệng Hàng Giả khẽ nhếch lên, vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Thủy An Lạc.

Băng Tuyết cũng đang đứng bên cạnh, Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, đánh mắt ra hiệu cho anh mau rời đi, chờ lát nữa trực thăng hạ cánh là Phong Phong sẽ đưa người tới chỗ phòng nghiên cứu cải tạo gen, tới đúc đó nói gì cũng muộn mất rồi.

“Đồ hàng giả, biết ngay mày chắc chắc không phải là đối thủ của Sở Ninh Dực mà, hàng giả chính là hàng giả thôi.” Thủy An Lạc gào lên với Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhíu mày, siết chặt lấy chiếc khuy áo trong tay.

Tên Hàng Giả kia lại nhếch mép cười.

Thủy An Lạc chui ra khỏi lòng Hàng Giả, ôm lấy cánh tay hắn, lại giống như đang trốn sau lưng hắn nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Coi tao là đồ ngốc hả, ngay đến cả chồng tao chẳng lẽ tao cũng không thể nhận ra được sao?”

Sở Ninh Dực: “...”

“Ông xã, đi mau.” Nói rồi Thủy An Lạc liền kéo Hàng Giả chạy về một hướng.

Sở Ninh Dực: “...”

Đệch, cô nhóc này đang làm gì vậy?

Băng Tuyết vẫn đang đứng một bên, thấy Thủy An Lạc kéo một người đi, bỏ lại một người.

Thủy An Lạc không đến nỗi không thể nhận ra chồng mình, hơn nữa giờ người cải tạo gen cũng có vài điểm chưa hoàn chỉnh nên kể cả Thủy An Lạc có nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Thế nên, lúc Sở Ninh Dực đang định đuổi theo, Băng Tuyết liền nói, “Số Bảy.”

Sau khi Băng Tuyết lên tiếng, Sở Ninh Dực liền khựng lại.

Số Bảy?

Sao không gọi là 007 luôn đi?

Có điều...

Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, xem ra kể cả là người của căn cứ cũng không thể phân rõ được thật giả. Sở Ninh Dực vốn đang quay lưng lại với Băng Tuyết, anh lẳng lặng nhé chiếc khuy áo mà Thủy An Lạc đặt vào tay mình vào trong tay áo bên phải.

Sở Ninh Dực khẽ cúi đầu, không lên tiếng.

Băng Tuyết nheo mắt nhìn anh, có vẻ cũng đang nghi ngờ về thân phận của anh, cho nên bỗng nắm lấy cổ tay phải, cúi xuống liền thấy cổ tay áo của anh, lại nheo mắt nhìn về hướng Thủy An Lạc bỏ đi, quả nhiên Thủy An Lạc vẫn có thể nhận ra.

Băng Tuyết hất tay Sở Ninh Dực ra, trầm giọng nói: “Không cần đuổi theo, kể cả bọn họ có chạy cũng không có tác dụng gì đâu. Cậu tới bãi đỗ máy bay đưa đám người kia tới phòng nghiên cứu người cải tạo gen đi.”

Sở Ninh Dực thầm lo lắng cho cô vợ ngốc nhà mình, nhưng vợ anh cố tình làm như vậy là để anh có thể rời đi.

Sở Ninh Dực sải bước, đợi chuyện này kết thúc rồi về phải dạy dỗ lại cô vậy.

Thủy An Lạc ôm lấy Hàng Giả đi một lúc lâu, ngoảnh lại thấy Sở Ninh Dực đi rồi cô mới khẽ thở phào một hơi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2308: Hàng giả (5)
Hàng Giả cúi đầu nhìn cô, trầm giọng cất tiếng: “Đi thôi, ở đây không an toàn.”

Thủy An Lạc gật dầu, ngoan ngoãn nắm lấy cánh tay của hắn. Lúc cô và Sở Ninh Dực ở nên nhau cô thường lười biếng làm vật trang sức trên tay anh thế này, nhưng Hàng Giả không hề biết chuyện này.

“Chúng ta đang đi đâu đây?” Thủy An Lạc ngẩng lên, trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn Hàng Giả như đang làm nũng.

Ai cũng biết Sở Ninh Dực nuôi vợ như nuôi con gái, cô làm nũng cũng là chuyện rất bình thường, dáng vẻ đáng yêu này nhìn sao cũng: Rất chuẩn.

Hàng Giả vừa đưa cô đi bên cạnh vừa nói, “Đi tìm hội Mân Hinh.”

Thủy An Lạc cúi đầu, không nhịn được thầm chửi một tiếng, mẹ nó, chắc không phải mày định hốt một mẻ luôn đấy chứ?

Thủy An Lạc gật đầu với hắn, “Nhưng ở đây rộng thế này tìm kiểu gì?”

Hàng Giả nghe vậy cũng không hề dừng lại, “Kiểu gì cũng tìm thấy thôi.”

Thủy An Lạc thấy thật mệt tim, mẹ, tìm đề tài để nói chuyện với con quái vật này mệt thật đấy. Chắc con quái vật này sợ nói nhiều sẽ bị hớ nên hầu như rất ít khi lên tiếng.

“Được.” Thủy An Lạc cười ôm lấy cánh tay hắn, “Em tin anh.”

Hàng Giả khựng lại, cúi xuống nhìn đôi mắt đang sáng long lanh của Thủy An Lạc, nhưng ánh mắt lại không có bất cứ chút cảm xúc.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, nhìn đi, nhìn đi, còn vờ vịt trước mặt tao nữa, anh Sở nhà tao không nhìn tao với cái ánh mắt đó đâu.

Hàng Giả dịu dàng xoa đầu cô rồi lại tiếp tục đưa cô đi.

Thủy An Lạc lại cúi đầu, động tác này cũng giống phết.

“Tối hôm qua lúc tới đây bọn em tách ra ở đâu?” Lúc Hàng Giả hỏi hình như có hơi sững ra, chắc sợ là Sở Ninh Dực đã hỏi câu này rồi.

Thủy An Lạc nghĩ, khả năng tư duy của con quái vật này được đấy.

Có điều vẫn kém anh Sở nhà cô nhiều!

Phải, là kém nhiều!

Thủy An Lạc gãi gãi đầu, sau đó chỉ ra biển, lại chỉ về hướng ngược lại với vị trí của Mân Hinh, “Hình như là bên đó, giờ liệu chị Mân Hinh đang ở đâu nhỉ? Từ lúc tách nhau ra đến giờ em vẫn chưa gặp lại chị ấy, em lo quá.”

“Không sao, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được thôi.” Hàng Giả an ủi cô.

Thủy An Lạc gật đầu, đúng kiểu em hoàn toàn tin tưởng vào anh.

Còn Sở Ninh Dực khi tới được bãi đỗ máy bay thì nơi này đã không còn ai nữa rồi, anh khẽ chửi một câu rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

Bên phía phòng nghiên cứu người cải tạo gen vẫn còn quá nhiều vấn đề mà họ chưa rõ ràng.

“Số Bảy.”

Sở Ninh Dực đang đi thì nghe thấy giọng của Băng Tuyết truyền ra từ chỗ cổ tay áo, anh không dừng bước mà tiếp tục đuổi theo đại đội đã hướng về phía phòng nghiên cứu.

“Không cần tới phòng nghiên cứu nữa, giờ cậu lập tức đi tìm Thủy An Lạc đi, ông chủ muốn gặp cô ấy.” Băng Tuyết lạnh lùng ra lệnh.

Sở Ninh Dực “ừ” một tiếng, trong tai anh vẫn không có bất cứ âm thanh nào khiến anh giờ không thể liên lạc được với bất cứ ai cả.

Lúc này Mân Hinh ở chừng núi đang cố gắng phá giải tín hiệu của bọn họ. A Sơ canh chừng bên ngoài cho cô.

Đài phát tín hiệu phức tạp hơn so với cô nghĩ, thế nên lúc này cô cũng gặp chút khó khăn khi phá giải nó.

Trên trán Mân Hinh rịn lên một tầng mồ hôi mỏng, nhìn những đường tuyến vẫn đang chập chùng bên ngoài.

“Mau lên, có người tới rồi.” A Sơ đứng ở bên ngoài đài phát tín hiệu khẽ báo cho cô biết, chắc bọn chúng tới đổi người canh gác.

Mân Hinh không kịp trả lời lại anh ta, vẫn tiếp tục nhìn những dòng tiến độ phía trên. Đợi đến khi nó kết thúc, cô nhanh chóng cắm USB vào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2309: Hàng giả (6)
Mân Hinh cắm USB vào đúng lúc bên ngoài truyền tới tiếng nổ súng, ngay sau đó A Sơ liền đóng cửa phòng tín hiệu lại, chặn nguy hiểm bên ngoài.

Mân Hinh coi như không nghe thấy tiếng súng. Sau khi phá hỏng chương trình của bọn chúng, cô liền nhập chương trình của mình vào, như vậy thì họ có thể bắt được tín hiệu rồi.

Mà lúc này Phong Phong đã đưa được Thủy Mặc Vân và người của ông tới gần căn cứ. Còn Kiều Nhã Nguyễn và Sư Hạ Dương thành một tốp khác. Họ chia thành hai đội để tiến hành.

Thủy Mặc Vân nhìn đài phun nước cách đó không xa, hai tay siết chặt lại, cái ông cần cho nổ tung chính là cái đó.

Nhưng phải tiêu diệt được người cải tạo gen xong ông mới có thể làm chuyện này được.

“Đi từ đây vào, bên trên là phòng nghiên cứu người cải tạo gen, nhưng không gian trong đó rất hẹp, chỉ có thể đi hàng một vào được thôi.” Phong Phong nói rồi dẫn đầu tiến vào.

Thủy Mặc Vân quay lại dặn mấy người đi chuẩn bị những thứ nhẹ nhàng đi theo họ, chỉ cần mang súng đạn là được.

Kiều Nhã Nguyễn và Sư Hạ Dương đưa đội của mình tìm đường vào lòng đất để bao vây phòng nghiên cứu cùng với người của Thủy Mặc Vân.

Như vậy mới không bị lọt chút sơ hở nào.

Nhưng Kiều Nhã Nguyễn càng đi càng cảm thấy bất an, giữa ban ngày ban mặt, họ rục rịch ầm ĩ như vậy mà xung quanh nơi này lại vô cùng yên tĩnh.

Trừ cuộc đuổi bắt điên cuồng đêm qua ra, tới sáng nay bỗng yên tĩnh hẳn.

Chuyện này không bình thường, rất không bình thường.

Mà điều Kiều Nhã Nguyễn không biết chính là, không phải lúc này không bình thường, mà hiện tại chú Hạng không rảnh để mà quan tâm tới họ. Ông ta đang làm phẫu thuật cho Công chúa Delia. Đây là một cuộc đại phẫu cho nên ông ta đã đóng chặt mọi lối vào. Bên ngoài có thành ra thế nào ông ta cũng mặc kệ, không quan tâm.

Lúc này Thủy An Lạc được Hàng Giả đưa vòng trở về chỗ đài phun nước. Cô sờ cằm nhìn xung quanh: “Yên tĩnh thật đấy, chuyện này quá bất thường.”

Hàng Giả nheo mắt nhìn cô nhưng không lên tiếng.

“Tối qua thì điên cuồng đuổi bắt chúng ta, sao hôm nay lại im ắng như vậy?” Thủy An Lạc nói, còn cố tình nhìn ngó xung quanh, đúng là không có người thật.

Cô quay lại nhón chân kề lên bả vai Hàng Giả, “Haiz, Sở Ninh Dực, anh nói xem chắc không phải BOSS lớn chạy rồi chứ? Bị dọa cho chạy rồi à?”

Hàng Giả liếc cô một cái, trầm giọng nói: “Không đến mức thế đâu.”

“Thế sao lại im ắng thế này?” Thủy An Lạc nói, vẫn tò mò chỉ chỉ xung quanh, “Anh xem anh xem, chẳng có ai cả.”

Hàng Giả nhíu mày nhưng vẫn không đáp lại cô.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, nhìn xung quanh rồi quyết định không thèm nói chuyện với tên Hàng Giả này nữa, không biết lúc này anh Sở đã chặn được mấy người kia lại chưa.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn ngón chân đang bấu xuống đất, tín hiệu ơi tín hiệu, không có tín hiệu thì họ sẽ hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì cả.

“Lạc Lạc, chúng ta phải đi rồi.” Hàng Giả bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc “a” lên một tiếng, quay lại nhìn Hàng Giả đang tiến tới.

Hắn đi qua xoa đầu cô, “A cái gì, đi thôi.”

“Nhưng mà đi đâu?” Tạm thời cô chưa muốn đi, nếu anh Sở quay lại tìm cô thì nhất định sẽ tới nơi này.

Hàng Giả nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa cô tiến về phía trước, “Cứ đi tới đâu thì đi thôi.”

Thủy An Lạc thầm trợn mắt, nếu không phải tao là chiếc bút đọc hiểu của anh Sở, có quỷ mới chơi trò lãng mạn này với mày.

“Được.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói.

Tình hình bên phía đài phát tín hiệu cũng không khả quan hơn là bao. Đài phát tín hiệu xảy ra chuyện gần như đã dẫn tất cả mọi người tới, một mình A Sơ chặn bên đó cũng dần mất sức.
 
Top