[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,846
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 2300: Zero! Zero! (7)
Sở Ninh Dực thản nhiên chấp nhận mình ánh mắt đầy sùng bái của vợ mình.
Lạc Hiên không nhịn được trợn trắng mắt. Anh không nghĩ tới, ở chỗ này còn có thể nghe thấy tên của ba mình, đúng là hiếm có thật.
“Cô ta phát hiện ra căn cứ của chúng ta. Ta đã nói với cô ta, chúng ta cung cấp tiền bạc cho Quốc vương, vậy mà cô ta vẫn còn cố tình tiêu diệt chúng ta. Ả đàn bà đó đáng chết.” Cảm xúc của gã người rừng vẫn tiếp tục kích động.
Thủy An Lạc nhíu mày nhìn lão, “Bà ấy là công chúa của một nước, lại là chủ nhân hòn đảo này, giữ gìn sự bình an xung quanh hòn đảo nhỏ vốn là trách nhiệm của bà ấy.”
“Trách nhiệm?” Lão cười ha hả, “Đám thương nhân qua lại này thì có liên quan gì đến cô ta? Những hàng hóa được vận chuyển qua đây, chắc cũng chẳng sạch sẽ gì rồi?”
“Ông...” Thủy An Lạc còn muốn nói điều gì, lại không sao tìm được lý do.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vợ mình bị phản bác, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của cô.
“Đám thương nhân qua lại nơi này không có quan hệ gì với bà ấy cả, hàng hóa này có sạch sẽ hay không cũng không liên quan gì đến bà ấy, nhưng hòn đảo này là của bà ấy, khu vực biển này thuộc về bà ấy. Thứ bà ấy muốn bảo vệ là sự yên bình của nơi đây, chứ không phải là hàng hóa. Đương nhiên, hiện giờ nhắc đến chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi nói ra chỉ là muốn nói cho ông biết, cách nói của ông sai rồi.” Cho nên, đừng có lôi ra mà phản bác lại vợ tôi.
Sở Ninh Dực nghiêm túc nói, Lạc Hiên lúc nghe thấy câu “tôi nói ra chỉ là muốn nói cho ông biết, cách nói của ông sai rồi”, cả người cảm giác quay cuồng trong gió.
Kỹ thuật dìm người nhà ai giỏi, chắc cũng chỉ Sở tổng của Sở gia này thôi.
Dám dìm vợ tôi, tôi còn có thể không dìm lại hay sao?
Gã người rừng nhất thời không phản ứng kịp Sở Ninh Dực có ý gì, cho nên đương nhiên cũng không cảm thấy Sở Ninh Dực đang dìm mình.
Sở Ninh Dực nhìn lão, anh cũng đã xâu chuỗi lại được hết tất cả mọi việc rồi. Anh nhìn Thủy An Lạc, “Mân Hinh tới chưa?”
Thủy An Lạc gật đầu.
“Bảo Mân Hinh liên hệ với ba em, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.” Những chuyện phải kiêng dè trước kia, giờ anh đã tìm được đáp án rồi.
Thủy An Lạc gật đầu, “ừ” một tiếng, có chút ngây ngô nhìn Sở Ninh Dực, chỉ chỉ lỗ tai của mình, “Những gì anh vừa nói, Phong Điên nghe thấy hết cả rồi.”
Bao gồm cả việc mẹ của anh ấy đã chết như thế nào.
Sở Ninh Dực: “...”
Tín hiệu đã thông trước đó, nhưng Sở Ninh Dực vẫn liên tục nói chuyện với gã người rừng này, cho nên Thủy An Lạc vẫn chưa nói cho anh biết.
Còn Phong Phong quả thực đã nghe được hết toàn bộ, Kiều Nhã Nguyễn cũng vậy.
Hai người vừa ra khỏi con đường dưới lòng đất đó không lâu lập tức nghe thấy giọng Sở Ninh Dực qua tín hiệu. Bọn họ còn chưa kịp hưng phấn, đã nghe thấy một tin tức khiến cho bản thân phải khiếp sợ rồi.
Kiều Nhã Nguyễn lo lắng nhìn Phong Phong.
Công chúa Delia xây đài phun nước là để cho Phong Phong, vậy nên mới gián tiếp gây ra cái chết của bà ấy.
Cho tới giờ, Phong Phong vẫn không có quá nhiều cảm xúc đối với Công chúa Delia, dù sao anh cũng chưa từng được biết đến người mẹ này. Cho dù có biết, anh cũng đã không còn chờ mong gì đối với tình thương của mẹ. Bao năm qua, người mẹ kế cũng đã làm anh tổn thương quá sâu sắc rồi.
Nhưng hôm nay lại có người đột nhiên nói: Nếu không phải mẹ anh nhất quyết muốn xây cái đài phun gì đó cho anh thì đã không phát hiện ra chúng, chúng cũng sẽ không giết bà ấy.
Cho nên, xét đến cùng, là bởi vì anh nên mẹ anh mới bị giết.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống bên cạnh Phong Phong, thấy anh thất thần mới thấp giọng mở miệng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Phong Phong không nói gì, đến ánh mắt cũng không nhúc nhích chút nào.
Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy phiền não vò tóc mình, “Em không biết khuyên nhủ người khác thế nào đâu. Phong Phong, nếu em muốn vì Tiểu Bất Điểm làm chuyện gì đó thì dù có bị giết em cũng sẽ không hối hận.”
“Em im đi!” Phong Phong đột nhiên gào lên.
Lạc Hiên không nhịn được trợn trắng mắt. Anh không nghĩ tới, ở chỗ này còn có thể nghe thấy tên của ba mình, đúng là hiếm có thật.
“Cô ta phát hiện ra căn cứ của chúng ta. Ta đã nói với cô ta, chúng ta cung cấp tiền bạc cho Quốc vương, vậy mà cô ta vẫn còn cố tình tiêu diệt chúng ta. Ả đàn bà đó đáng chết.” Cảm xúc của gã người rừng vẫn tiếp tục kích động.
Thủy An Lạc nhíu mày nhìn lão, “Bà ấy là công chúa của một nước, lại là chủ nhân hòn đảo này, giữ gìn sự bình an xung quanh hòn đảo nhỏ vốn là trách nhiệm của bà ấy.”
“Trách nhiệm?” Lão cười ha hả, “Đám thương nhân qua lại này thì có liên quan gì đến cô ta? Những hàng hóa được vận chuyển qua đây, chắc cũng chẳng sạch sẽ gì rồi?”
“Ông...” Thủy An Lạc còn muốn nói điều gì, lại không sao tìm được lý do.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vợ mình bị phản bác, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của cô.
“Đám thương nhân qua lại nơi này không có quan hệ gì với bà ấy cả, hàng hóa này có sạch sẽ hay không cũng không liên quan gì đến bà ấy, nhưng hòn đảo này là của bà ấy, khu vực biển này thuộc về bà ấy. Thứ bà ấy muốn bảo vệ là sự yên bình của nơi đây, chứ không phải là hàng hóa. Đương nhiên, hiện giờ nhắc đến chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi nói ra chỉ là muốn nói cho ông biết, cách nói của ông sai rồi.” Cho nên, đừng có lôi ra mà phản bác lại vợ tôi.
Sở Ninh Dực nghiêm túc nói, Lạc Hiên lúc nghe thấy câu “tôi nói ra chỉ là muốn nói cho ông biết, cách nói của ông sai rồi”, cả người cảm giác quay cuồng trong gió.
Kỹ thuật dìm người nhà ai giỏi, chắc cũng chỉ Sở tổng của Sở gia này thôi.
Dám dìm vợ tôi, tôi còn có thể không dìm lại hay sao?
Gã người rừng nhất thời không phản ứng kịp Sở Ninh Dực có ý gì, cho nên đương nhiên cũng không cảm thấy Sở Ninh Dực đang dìm mình.
Sở Ninh Dực nhìn lão, anh cũng đã xâu chuỗi lại được hết tất cả mọi việc rồi. Anh nhìn Thủy An Lạc, “Mân Hinh tới chưa?”
Thủy An Lạc gật đầu.
“Bảo Mân Hinh liên hệ với ba em, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.” Những chuyện phải kiêng dè trước kia, giờ anh đã tìm được đáp án rồi.
Thủy An Lạc gật đầu, “ừ” một tiếng, có chút ngây ngô nhìn Sở Ninh Dực, chỉ chỉ lỗ tai của mình, “Những gì anh vừa nói, Phong Điên nghe thấy hết cả rồi.”
Bao gồm cả việc mẹ của anh ấy đã chết như thế nào.
Sở Ninh Dực: “...”
Tín hiệu đã thông trước đó, nhưng Sở Ninh Dực vẫn liên tục nói chuyện với gã người rừng này, cho nên Thủy An Lạc vẫn chưa nói cho anh biết.
Còn Phong Phong quả thực đã nghe được hết toàn bộ, Kiều Nhã Nguyễn cũng vậy.
Hai người vừa ra khỏi con đường dưới lòng đất đó không lâu lập tức nghe thấy giọng Sở Ninh Dực qua tín hiệu. Bọn họ còn chưa kịp hưng phấn, đã nghe thấy một tin tức khiến cho bản thân phải khiếp sợ rồi.
Kiều Nhã Nguyễn lo lắng nhìn Phong Phong.
Công chúa Delia xây đài phun nước là để cho Phong Phong, vậy nên mới gián tiếp gây ra cái chết của bà ấy.
Cho tới giờ, Phong Phong vẫn không có quá nhiều cảm xúc đối với Công chúa Delia, dù sao anh cũng chưa từng được biết đến người mẹ này. Cho dù có biết, anh cũng đã không còn chờ mong gì đối với tình thương của mẹ. Bao năm qua, người mẹ kế cũng đã làm anh tổn thương quá sâu sắc rồi.
Nhưng hôm nay lại có người đột nhiên nói: Nếu không phải mẹ anh nhất quyết muốn xây cái đài phun gì đó cho anh thì đã không phát hiện ra chúng, chúng cũng sẽ không giết bà ấy.
Cho nên, xét đến cùng, là bởi vì anh nên mẹ anh mới bị giết.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống bên cạnh Phong Phong, thấy anh thất thần mới thấp giọng mở miệng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Phong Phong không nói gì, đến ánh mắt cũng không nhúc nhích chút nào.
Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy phiền não vò tóc mình, “Em không biết khuyên nhủ người khác thế nào đâu. Phong Phong, nếu em muốn vì Tiểu Bất Điểm làm chuyện gì đó thì dù có bị giết em cũng sẽ không hối hận.”
“Em im đi!” Phong Phong đột nhiên gào lên.