Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2310: Hàng giả (7)
Mồ hôi của Mân Hinh nhỏ giọt xuống, các số liệu cũng dần được hoàn thiện.

Nhưng khi A Sơ lui lại vào phòng thì cũng đã có người phá cửa sổ xông vào, tấn công về phía Mân Hinh.

Ngón tay Mân Hinh run lên ấn vào chữ cái cuối cùng, chờ các dòng dữ liệu được đọc, cô không hề để tâm tới bất cứ nguy hiểm nào sau lưng mình.

“Mân Hinh...” A Sơ sợ hãi hét lên, đóng sầm cửa lại khiến những kẻ đang tiến vào bị dội ngược xuống cầu thang.

“Tít...”

Tín hiệu được kết nối, Mân Hinh ngồi phịch xuống ghế, cuối cùng những âm thanh bên ngoài cũng vang lên bên tai cô. Trên máy tính, một bóng đen chắn cả màn hình, ánh sáng của con dao găm phản chiếu ngược lại ánh sáng mặt trời nhức mắt bên ngoài cửa sổ.

Mân Hinh quay phắt lại, mắt bỗng mở lớn, cô gần như thể thấy được con dao kia đang đâm xuống người mình.

Nhưng không đợi cô kịp phản ứng lại thì kẻ đó đã đổ ập xuống đất, những giọt máu nóng bắn lên mặt cô.

Một người đàn ông ôm cô khỏi ghế lăn qua một bên, còn người vừa mới tấn công cô đã bị người đằng sau lưng nắm lấy cổ tay, vặn ngược con dao găm đâm thẳng vào cổ hắn.

Mân Hinh trợn trừng mắt, cô tận mắt chứng kiến cảnh một con dao găm thẳng vào cổ một người, sau đó lại bị rút ra.

Lúc rút dao, máu bắn lên mặt và lên người cô.

Lạc Hiên rút dao, quay lại đối phó với những kẻ sau lưng mình. A Sơ thấy có người đến liền có thể tập trung đối phó với đám người bên ngoài.

Lúc này nhịp tim của An Phong Dương tuyệt đối không thấp hơn người trong lòng anh chút nào. Anh đè tay lên vai Mân Hinh, nhìn cô gái đã bị dọa sợ đến ngẩn người ra trước mặt.

“Hinh Nhi, Hinh Nhi.” An Phong Dương vỗ vỗ lên mặt cô.

Mặt Mân Hinh tái nhợt, cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Vừa trông thấy An Phong Dương cô vội vàng ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào lòng anh run rẩy.

An Phong Dương ôm chặt lấy cô, ngẩng lên nhìn laptop trên bàn rồi ấn phím Enter, giúp tín hiệu của tất cả mọi người được thông với nhau.

Lúc này Sở Ninh Dực đang nhanh chóng trên đường tới phòng thí nghiệm, nghe thấy tiếng “tít”, tim anh mới được buông lỏng xuống.

“Phong Tứ, lập tức đưa mọi người rời khỏi phòng nghiên cứu người cải tạo gen, nhanh, ngay lập tức.” Giọng Sở Ninh Dực gấp gáp, không hề chậm trễ.

Những người đã đến được nơi dưới phòng thí nghiệm đang chuẩn bị tấn công liền bị Phong Phong kéo lại. Phong Phong không nói gì với họ mà vẫn đang chờ Sở Ninh Dực nói tiếp.

“Trong phòng nghiên cứu có lắp đặt khí độc, nếu cố tình tấn công vào thì khí độc sẽ bị khuếch tán, mau rời hỏi đó đi.” Sở Ninh Dực nói rồi nhảy qua đống phế tích trước mặt, su đó anh bỗng dừng lại, nhìn người đang chặn trước mặt mình.

Kiều Nhã Nguyễn thấy bên tai bỗng mất tiếng, lại thấy họ đã tìm được đường vào lập tức nắm lấy cánh tay Sư Hạ Dương, “Lập tức rút lui, mau!”

Bên phía Phong Phong cũng đang đưa người nhanh chóng rời hỏi lòng đất.

Nếu tín hiệu bắt chậm một giây thôi, họ không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào nữa.

Sở Ninh Dực không lên tiếng nữa mà nhìn người trước mặt mình.

“Anh Sở, lâu rồi không gặp.” Janis mỉm cười nói.

Sở Ninh Dực vắt tay ra sau lưng, cũng nhìn Janis, chỉ có điều anh không lên tiếng.

Sở Ninh Dực có thể nhìn ra được, ba tên đứng sau lưng Janis là lính đánh thuê.

Lúc Thủy An Lạc và Hàng Giả tới nơi thì đã thấy hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm nhau rồi.

Janis quay lại thấy một Sở Ninh Dực giống y hệt liền nhíu mày lại.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, Băng Tuyết xuất hiện rồi, Janis xuất hiện rồi, đám lính quèn kia cũng đang tập trung tấn công vào một chỗ, vậy còn tên Zero giả kia thì đâu?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2311: Hàng giả (8)
Janis biết có người cải tạo gen phiên bản Sở Ninh Dực, cũng đã từng gặp người đó.

Thế nhưng hiện tại phải phân biệt như thế nào đây?

“An?” Janis cất tiếng gọi, như thể người có phân biệt được cũng chỉ có mình cô.

Thủy An Lạc khó chịu nhìn hắn bằng một gương mặt lạnh lùng: “Anh Smith đừng gọi tôi thân mật như vậy. Tôi với anh không thân thiết đến thế đâu! Thế nào, giờ không nhận ra được Hàng Giả của các người nữa hả? Hóa ra cũng chỉ làm màu được đến thế thôi!” Thủy An Lạc khinh bỉ nói, hai tay túm chặt vào cánh tay của Hàng Giả.

Đúng vào lúc này, khi Mân Hinh vừa giải quyết xong được chuyện đài phát tín hiệu của kẻ thù liền nghe thấy tiếng trong tai nghe, phản ứng đầu tiên là: Sở Ninh Dực giả xuất hiện rồi!

Lạc Hiên đá bay cái xác trước mặt mình, đồng thời chú ý động tĩnh xung quanh.

An Phong Dương đỡ lấy Mân Hinh đang run rẩy rồi bế bổng cô lên, sau đó nói: “Phong Tứ, các cậu đang ở chỗ nào, lập tức tập trung.”

Lạc Hiên với A Sơ đi trước mở đường cho bọn họ.

“Thực lực của Sở Ninh Dực giả mạo không thấp hơn Lão Đại là bao, trên đảo còn có thêm một Băng Tuyết nữa, phải giải quyết hai kẻ đó trước!” An Phong Dương trầm giọng nói.

Lạc Hiên cười khẩy một tiếng: “Điều chúng ta cần cầu khẩn bây giờ là, Zero biến mất lâu như vậy không phải là vì để bẫy chúng ta.”

A Sơ hơi sững ra, nhưng không lên tiếng.

Quả thực Zero đã biến mất quá lâu, tất cả mọi người đều đã lộ mặt chỉ thiếu mỗi ông ta.

Mân Hinh nhìn An Phong Dương rồi thấp giọng nói: “Em đã tính toán rồi, đám người kia đánh mất quy tắc đuổi bắt là ở sau đợt chấn động thứ nhất, hẳn là Zero đã bất ngờ rời đi vào lúc đó!”

An Phong Dương nghe Mân Hinh nói vậy thì đột ngột dừng chân lại: “Đợt chấn động?”

Lạc Hiên quay đầu nhìn lại, trầm giọng nói: “Đúng vậy, vụ chấn động xảy ra trước bình minh!”

Trước bình minh anh vẫn còn đang đánh nhau với Sở Ninh Dực giả nên mới không chú ý đến chuyện đó.

“Vụ chấn động ấy hẳn là do rồng của Lạc Lạc giãy giụa gây ra, mà rồng của Lạc Lạc là dùng để bảo vệ nhịp tim của công chúa Delia, vậy nên Zero mất tích là để...”

An Phong Dương nói đến đây thì trong đầu đột nhiên lóe lên: “Hầm băng! Zero đang làm phẫu thuật cấy ghép tim cho Công chúa Delia!”

“Cấy ghép tim?” Lạc Hiên nói.

An Phong Dương bế Mân Hinh, nhanh chóng chạy xuống núi: “Nói vậy thì hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để giải quyết ông ta!”

Mà về phía Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn vừa mới hợp lại hai cánh quân nghe thấy đoạn đối thoại này, Kiều Nhã Nguyễn có chút không yên lòng nhìn về phía Phong Phong, quả nhiên anh lập tức xông về phía hầm băng.

Mà con đường duy nhất dẫn đến hầm băng là con đường ngầm đã bị đóng lại.

Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, lắng nghe những âm thanh truyền tới trong tai nghe, lại ngẩng lên nhìn Janis đang mơ màng, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cả Sở Ninh Dực và tên Hàng Giả kia đều không ai lên tiếng.

Thế nhưng chính vì chẳng ai nói gì lại càng khiến người ta không thể nào phán đoán được.

Thủy An Lạc đứng bên cạnh Hàng Giả, âm thầm tính toán xem bọn họ phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa.

Bởi vì tai nghe của cô đang được Sở Ninh Dực sử dụng cho nên lúc này cô chỉ có thể nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực, không biết rốt cuộc là có thuận lợi hay không. Ba cô chắc sẽ không tới thẳng phòng thí nghiệm gen chứ?!

Thủy An Lạc cứ liếc về phía Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực ném lại cho cô một cái liếc mắt, một cái liếc mắt rất nhanh.

Thủy An Lạc lập tức vui như hoa nở, nụ cười tươi sáng khiến cho mọi người xung quanh nhìn cô đều cảm thấy thoải mái hơn.

Thủy An Lạc biết, cái liếc mắt kia của Sở Ninh Dực là đang khen chiếc bút đọc hiểu suy nghĩ của anh là cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2312: Hàng giả (9)
Nếu như không nhờ Thủy An Lạc kéo chân thì Sở Ninh Dực giả đã đi rồi. Băng Tuyết cũng không có khả năng buông tha họ một cách nhanh chóng như vậy, có khi bây giờ vẫn còn đang giằng co với nhau.

Janis nheo mắt nhìn Sở Ninh Dực, rõ ràng hắn vừa mới nghe thấy Sở Ninh Dực nói chuyện với người bên kia, mà cái anh nói chính là cho người rút khỏi phòng thí nghiệm gen, nếu như là giả thì tại sao phải nói như vậy.

“An, cô chắc chắn là có thể phân biệt được rõ ràng sao?” Janis nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực, thế nhưng lời này lại nói với Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cười lạnh nói: “Janis, dù cho anh không nhận ra ba anh thì cũng không thể có chuyện tôi không nhận ra chồng tôi được. À đúng rồi, anh đúng là một người ngay đến ba mình là ai cũng không biết mà.”

“Cô nói cái gì?” Janis không nhìn Sở Ninh Dực nữa mà nhìn thẳng vào Thủy An Lạc.

“Điếc à? Điếc thì đi mà bảo ba của anh khám cho!” Thủy An Lạc nói rồi từ từ buông Hàng Giả ra, bước về phía Janis: “Janis, theo như tôi được biết thì bác sĩ gia đình của Công chúa Delia đã chết từ ba mươi năm trước rồi. Người mà anh gọi là ba thật sự là ngài Lawrence sao?”

Thủy An Lạc nói rất thong thả, Lawrence có thể là ba của Janis, nhưng chắc chắn không phải là ba của James. Janis chỉ lớn hơn Thủy An Lạc hai tuổi, cũng tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cho nên khi đó Lawrence thật đã chết rồi.

Chân mày của Janis càng nhíu chặt: “An, tôi không biết cô đang nói cái gì cả. Ba của tôi đúng là Lawrence, là bác sĩ của Công chúa Delia! Điều này chắc chắn không sai!”

“Đúng là một đứa trẻ đáng thương.” Thủy An Lạc tỏ ra thương tiếc nói: “E là hôm nay có chết cũng không thể vào được phần mộ của tổ tiên rồi. Dù sao thì anh cũng có biết tổ tiên của mình là ai đâu, xuống dưới đó rồi đừng có chạy tới nhà họ Smith nhé, người ta không biết anh đâu.”

Sở Ninh Dực: “...”

Vợ à, em có chắc là muốn nói những điều này với một tên nước ngoài không?

“À đúng rồi, có phải anh nghe lời tôi nói nhưng không hiểu gì đúng không?” Thủy An Lạc vừa nói vừa cố ý đi vòng quanh bên người Janis, vừa đi còn vừa sờ sờ cằm, càng nhìn Janis thì chân mày của cô càng nhíu chặt lại.

Lúc này Thủy An Lạc đang ầm thầm tính toán kế hoạch xem làm cách nào để chạy về phía chồng của mình. Cô nhìn ra được thực lực của tên Hàng Giả kia với Sở Ninh Dực ngang nhau, nếu cứ chạy như vậy thì còn thêm một Janis với ba gã to con đằng sau kia nữa, ca này khó đối phó rồi.

Cho nên giờ nếu cô chạy tới chỗ chồng mình thì không được đáng tin lắm.

Jasnis cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “An, cô đang kéo dài thời gian đấy à?”

Thủy An Lạc nhún vai: “Kéo dài thời gian? Để đề phòng anh với tên Hàng Giả kia sao?” Thủy An Lạc vừa nói vừa quay đầu âm thầm liếc Sở Ninh Dực một cái.

Trong tai nghe của Sở Ninh Dực vẫn truyền tới những lời giải thích gián đoạn của An Phong Dương. Thật ra bọn họ không hề biết đến cùng là rồng đã bị giam giữa thế nào, thế nhưng chắc chắn nó có liên quan tới Lawrence, cũng liên quan tới Long Man Việt.

Thế nhưng Sở Ninh Dực đột nhiên nhận ra được một vấn đề, An Tam ngu ngốc nhà anh đã đi nhầm hướng rồi, lúc này phải giải quyết vấn đề phòng thí nghiệm người cải tạo gen chứ không phải vấn đề trong hầm băng. Nếu cậu ta đưa người sang bên kia, giải quyết xong chú Hạng rồi thì có thể cho nổ phòng thí nghiệm người cải tạo gen luôn được.

“Janis, ở đây cũng không có ai là người ngoài, tôi hỏi anh một vấn đề.” Thủy An Lạc lên tiếng.

Janis nhìn Thủy An Lạc như một con hồ ly, lại nhìn hai Sở Ninh Dực không phân biệt được thật giả, cô chắc chắn ở đây không có người ngoài sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2313: Hàng giả (10)
Hai tay của Sở Ninh Dực vòng ra sau lưng, thầm mở cúc tay áo, yên lặng chờ Thủy An Lạc lên tiếng.

Tên Hàng Giả cũng vẫn nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực, không biết hắn đang muốn nhìn ra điều gì ở anh nữa.

“Là thế này, tôi có biết một bí mật về người cải tạo gen, tôi dùng nó để trao đổi một bí mật của anh thì thế nào?” Thủy An Lạc tỏ vẻ cô rất công bằng mà nhìn Janis.

“Cô thì biết cái gì?” Janis không tin.

“Tối biết tại sao Hạ Lăng lại chết đột ngột. Đây chính là vấn đề mà các người muốn biết nhất!” Thủy An Lạc nhìn sắc mặt thay đổi đột ngột của Janis liền hiểu rõ, đây chính là vấn đề lớn nhất mà nghiên cứu đang gặp phải.

Trong hầm băng, hai Công chúa Delia giống hệt nhau đang cùng nằm trên giường băng, chú Hạng cùng Lawrence đang hợp tác làm phẫu thuật cấy ghép tim cho bọn họ.

Băng Tuyết canh giữa ở cửa, trong tai nghe đột nhiên vang lên âm thanh của Thủy An Lạc.

Cái mà cô nói không phải cái gì khác, mà chính là: Tôi biết lý do vì sao Hạ Lăng chết đột ngột.

Băng Tuyết không dám chậm trễ một phút nào, cô ta mặc trang phục vô khuẩn, đeo khẩu trang vô trùng tiến tới phía sau chú Hạng, sau đó thấp giọng nói: “Cô Long gặp Janis rồi, đang đàm phán với Janis. Cô Long nói cô ấy biết nguyên nhân gây ra cái chết đột ngột của Hạ Lăng!”

Chú Hạng lập tức dừng tay lại, ngay cả Lawrence cũng ngẩng đầu nhìn Băng Tuyết.

Chú Hạng nhìn người đang được phẫu thuật, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.

Mặt trời buổi chiều ngả về phía Tây, Thủy An Lạc vẫn đứng trước mặt Janis: “Thế nào? Giao dịch này anh cũng không lỗ mà, vừa nhìn đã biết tên Hàng Giả này với anh Sở nhà tôi không phân cao thấp được. Hai người họ vừa mới đánh nhau xong, nữ thần băng giá nhà anh có thể làm chứng. Mà về phần tôi thì bất cứ ai trong bốn người các anh cũng đều có thể dùng một đầu ngón tay để nghiền nát! Các người còn sợ bọn tôi có thể chạy được sao?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn Janis, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Janis nhìn cô, hắn không tin Thủy An Lạc, cô gái này quá gian xảo.

Thủy An Lạc dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn, quả thực bọn họ chạy không thoát, nhưng mà trong tay anh Sở có quân át chủ bài mà, vừa có thể nói cho đồng đội của bọn họ, lại có thể liên hệ cho kẻ địch của bọn họ, một quân bài dùng tốt cho cả hai phương hướng.

Chỉ tiếc là cái tên Hàng Giả kia còn không biết cúc áo của mình đã bị cô trộm mất.

Thủy An Lạc không nóng không vội chờ một câu trả lời.

Cuộc phẫu thật diễn ra nhanh chóng, chú Hạng tiếp tục làm phẫu thuật nhưng lại mở miệng, nói một cách lạnh lùng: “Sở Ninh Dực chạy rồi? Cậu ta chạy rồi sao?”

Băng Tuyết dừng một chút, không dám mở miệng.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn trời, lúc này mặt trời đã ngả về phía Tây, ráng chiều vàng rực nổi bật ở phía chân trời xa xa, cảnh tượng rất đẹp.

Sở Ninh Dực cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này mấy người kia tuyệt đối đừng kích động. Một khi vào hầm băng, phá hỏng cuộc phẫu thuật của chú Hạng, ép chú Hạng đến bước đường cùng thì hậu quả kia không phải là điều mà anh có thể tưởng tượng ra được.

“Ui chao, thời tiết thay đổi kìa.” Thủy An Lạc nhìn về những đám mây đen nơi xa, chậc lưỡi nói.

Sở Ninh Dực cũng nhìn những đám mây đen kia, rồi quay đầu nhìn về phía đài phun nước, chân mày khẽ nhíu lại.

“Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?” Thủy An Lạc nói.

“Cô muốn hỏi cách để mở được phòng nghiên cứu người cải tạo gen?” Janis nói.

Thủy An Lạc búng tay một cái, khi thấy Janis trưng ra vẻ mặt “tôi biết ngay mà”, cô liền nói: “Không phải!”

Cú bẻ lái này có hơi nhanh, khiến hắn đen cả mặt.

Mà lúc này, cuộc phẫu thuật của Công chúa Delia đã đi đến giai đoạn khâu vết thương.

Băng Tuyết vẫn đứng phía sau chú Hạng.

Còn người đang nấp trong cống thoát nước dường như đang chờ một cơ hội để phá tung sàn nhà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2314: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé (1)
Mây đen lướt qua khi gió bão đi đến đảo nhỏ, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn mây đen, khóe miệng vẫn cong.

Janis nhìn chằm chằm vào nụ cười trên khóe môi cô.

Sở Ninh Dực cảm thấy tên Hàng Giả này rất quái lạ. Hắn không giống Hạ Lăng có quá nhiều suy nghĩ của riêng mình, trái lại còn yên tĩnh đứng ở một bên khi không có ai nhắc đến bản thân.

Chú Hạng làm phẫu thuật xong liền tháo găng tay khử trùng ra, sau đó quay đầu nhìn Băng Tuyết: “Đồng ý với con bé đi, ngược lại tôi muốn xem xem nói muốn hỏi gì?”

Băng Tuyết đáp lại rồi báo cho Janis.

Janis nhận được tin liền quay đầu nhìn về phía Thủy An Lạc: “Được, cô hỏi đi!”

Thủy An Lạc nhìn di động đã tắt trong tay hắn liền ui chao một tiếng, xem ra là cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi, xem ra vẫn an toàn.

Dù sao thì nhìn ánh mắt của anh Sở nhà cô là cô biết chắc anh đang lo cho mấy tên ngu ngốc kia rồi, trước mắt xem ra vẫn rất an toàn.

Thủy An Lạc lắc lắc tay mình, sau đó nói: “Điều tôi muốn hỏi cũng đơn giản thôi, nhưng câu hỏi nay anh không thể tự trả lời được, cần người cha tốt kia của anh đích thân trả lời.” Thủy An Lạc nói, sắc mặt của cô nghiêm túc hơn vài phần, thậm chí còn có vẻ nghiến răng nghiến lợi khi nói đến đây.

Janis nhíu mày: “Cô có ý gì?”

Thủy An Lạc quay đầu lại, giang hai tay ra: “Nơi này nếu có làm sao thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ ước gì nơi này bị phá nát luôn cho rồi, nhưng mà...” Thủy An Lạc đang nói liền quay lại nhìn Janis: “Nơi này đã giam giữ tôi hơn hai mươi năm nay rồi, tôi buộc phải đòi lại công đạo cho mình, và cũng muốn lấy được một lời giải thích cho Long gia.”

Từ trước đến nay Thủy An Lạc đều không thừa nhận mình là người của Long gia, thế nhưng hôm nay cô lại nói như vậy.

Sở Ninh Dực vốn đang cúi đầu nhìn đồng hồ, nhưng vừa nghe cô nói như vậy thì lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Thủy An Lạc không quay đầu lại, vẫn nhìn thẳng vào mắt của Janis.

“Thế nào? Nếu ba của anh trả lời cho tôi câu hỏi này, tôi sẽ nói cho anh biết đáp án câu hỏi mà ngay cả ba của anh cũng không trả lời được.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhếch miệng, thế nhưng độ cong này lại chẳng có chút ý cười nào.

Trong hầm băng, chú Hạng nhìn Lawrence, ông ta hơi cúi đầu, sắc mặt không chút thay đổi chút nào.

“Con bé là người có thù tất báo, xem ra ông nhất định phải đi chuyến này rồi.” Chú Hạng nói.

Ngay từ khi Thủy An Lạc đối phó với Lâm Thiến Thần, chú Hạng đã biết về con người cô rồi.

Thủy An Lạc không nói mấy cái đạo lý lớn lao gì, người khác bắt nạt cô chừng nào thì cô sẽ lấy lại ngần đó, bất kể là dùng cách gì.

Ánh mắt Janis trầm xuống, hắn nhìn Thủy An Lạc. Cô cũng chẳng nao núng chút nào mà nhìn lại hắn.

“Câu hỏi này còn quan trọng hơn cả việc xử lý người cải tạo gen của các người sao?” Janis nói.

Thủy An Lạc bật cười. Cô xoay người bước về sau mấy bước rồi lại ngẩng đầu nhìn Janis: “Thế giời này là của ai? Liên quan gì tới tôi chứ?”

Thủy An Lạc nói xong, Janis không lên tiếng nữa.

Sở Ninh Dực nhìn bóng lưng của Thủy An Lạc. Một Thủy An Lạc như vậy thì ngay cả anh cũng rất ít khi trông thấy.

Chuyện của Long gia khiến cô thật sự tức giận, hay nói đúng hơn là nỗi thống khổ phải chịu mấy năm gần đây đã dồn cô đến cực hạn rồi.

Mà loại giới hạn này cần một cái gì đó để bùng ra, còn người có thể khiến cô bùng phát chính là người đã mang nỗi thống khổ này đến cho cô.

“Zero, tôi biết ông đang nghe, ông vì một người phụ nữ mà giam giữ tôi nhiều năm như vậy, bây giờ tôi chỉ muốn một đáp án mà thôi, cái này không khó chứ!” Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn trời, nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2315: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé (2)
Giọng của Thủy An Lạc rất lớn, tiếng vang dội lại trong không khí rất lâu chưa tan đi.

Chú Hạng đứng ở hầm băng quả thực nghe rõ lời cô nói, vì Băng Tuyết đã mở loa ngoài.

Trong kim cương, con rồng lớn kia đang chuyển động thân thể của mình, ánh sáng tím lịm quanh người nó càng ngày càng mạnh mẽ. Cả khối kim cương tím ngắt tới độ có thể nhỏ ra nước, ánh sáng dần chiếu rọi cả hầm băng.

Thủy An Lạc đợi rất lâu vẫn không có được câu trả lời, cô cười lạnh: “Sao thế, sợ tôi sẽ làm gì ông bác sĩ giả mạo của các người à? Vậy tôi dẫn tên Sở Ninh Dực giả mạo này đi nhé, dù sao các người cũng muốn biết nguyên nhân cái chết đột ngột của người cải tạo gen mà, chẳng phải hắn cũng là một người cải tạo gen đấy sao?” Thủy An Lạc trở tay chỉ thẳng vào Sở Ninh Dực, thanh âm cũng lớn hơn.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thủy An Lạc.

Vợ à, hóa ra em đã lợi dụng anh ngay từ đầu rồi đấy à?

Đáng tiếc, lúc này Thủy An Lạc chỉ cho anh một bóng lưng, một bóng lưng bướng bỉnh kiên cường, một ngón tay đang chỉ thẳng vào anh, bốn ngón tay cong lại thành nắm đấm, trên một ngón chính là nhẫn kết hôn của hai người họ.

“Nếu như ông không biết được nguyên nhân thì cho dù người cải tạo gen kia có được trái tim của Công chúa Delia, dù cô ta không chết vì vấn đề về máu thì tôi vẫn có cách khiến cô ta hoàn toàn biết mất như Hạ Lăng đấy.”

Thủy An Lạc vừa dứt lời thì những hạt mưa rơi xuống khỏi đám mây đen, trong nháy mắt cơn mưa bao phủ toàn bộ hòn đảo.

Nước mưa thấm ướt quần áo của Thủy An Lạc, từng giọt nước men theo gò má của cô rồi rơi xuống.

Thủy Mặc Vân vẫn đang canh giữ ở bên ngoài phòng thí nghiệm cải tạo gen, lắng nghe giọng nói lạnh lùng bao gồm cả hận ý của Thủy An Lạc thông qua tai nghe của Kiều Nhã Nguyễn.

Ông lập tức siết chặt hai nắm tay buông bên người rồi quay đầu nhìn con đường dẫn vào phòng nghiên cứu cải tạo gen.

Con gái ông nói: Thế giới này là của ai, có liên quan gì tới tôi cơ chứ?

Những lời này chẳng khác nào đang đánh thẳng vào mặt một người làm ba như ông.

Vì thế giới này mà dường như ông chẳng bao giờ quan tâm xem con gái mình đã trải qua những điều gì?

Cho dù là chuyện này ông cũng chỉ được biết nhờ một phong thư của Tát Phổ Man, mà hiện tại, ông vẫn nghĩ phải giải quyết vấn đề người cải tạo gen rồi mới đi giải quyết chuyện của con gái mình.

Cô đã bị ép đến ranh giới cuối cùng của sự đau khổ, không cầu xin ba, không cần xin mẹ, chỉ cầu xin chính mình. Cô chỉ muốn mình có được một lời giải thích rõ ràng mà thôi.

Bởi vì cái nhà này đã sớm làm tổn thương cô rồi.

Bất kể là ông hay là Long Man Ngân, họ cứ suốt ngày treo một cái cờ hiệu “dù chuyện gì xảy ra thì tình yêu dành cho cô cũng không thay đổi” nhưng cuối cùng lại quyết định mỗi người một ngả. Thủy An Lạc từng hỏi ông không dưới một lần, giữa quốc gia của ba với con và mẹ, ai quan trọng hơn? Cũng không dưới một lần Thủy An Lạc hỏi mẹ mình rằng, việc mẹ muốn có người bầu bạn và tình yêu của mẹ dành cho ba, cái nào quan trọng hơn?

Đáng tiếc, bọn họ chỉ cho rằng đó là lời nói lúc tức giận của Thủy An Lạc, dù sao cô cũng lớn rồi, cho nên họ mặc định cho rằng cô vẫn luôn hiểu chuyện.

Mưa rất lớn, có máy bay trực thăng hạ cánh xuống sân bay, thế nhưng chẳng ai buồn quan tâm xem người tới là ai?

Thủy An Lạc kiên trì chờ một đáp án dưới cơn mưa, quật cường như muốn đứng đó mãi vậy.

“Không phải cô đã biết tại sao lại làm vậy rồi sao? Còn về phần ai làm có thực sự quan trọng như thế không?” Janis đột nhiên nói.

“Quan trọng! Tôi phải đòi lại công bằng cho mình chứ.” Thủy An Lạc thu lại ngón tay đang chỉ thẳng vào Sở Ninh Dực, ngay cả tiếng mưa rơi cũng không át nổi thanh âm quật cường của cô.

Tôi phải đòi lại công bằng cho mình, không cần bất cứ ai giúp cả.

Thế nhưng cô lại điểm danh Sở Ninh Dực.

Vậy nên Sở Ninh Dực nghĩ anh vẫn có thể tha thứ cho cô, ít nhất dù cô có gạt bỏ ba mẹ mình ra thì cũng không gạt bỏ anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2316: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé (3)
Những người đứng trong cống thoát nước không một ai nói chuyện. An Phong Dương nắm chặt tay của Mân Hinh, còn Lạc Hiên thì ngồi bệt luôn xuống mặt đất bẩn thỉu.

Những quả bom được gài dưới sàn nhà đã bắt đầu lóe đỏ, nhưng chưa bị kích nổ.

Phong Phong dựa vào thành ống thoát nước nhỏ hẹp này.

Công bằng, anh cũng muốn một sự công bằng, anh muốn đòi lại công bằng cho mẹ mình.

Anh muốn cái người ngồi trên vị trí Quốc vương kia phải trả một cái giá đắt.

Cuối cùng chú Hạng đồng ý với yêu cầu của Thủy An Lạc, mà địa điểm Thủy An Lạc lựa chọn lại chính là hầm băng.

Nơi đã nhốt cô cả đời.

Lúc Thủy An Lạc xoay người thì Janis chỉ vào Sở Ninh Dực rồi lớn tiếng nói: “Anh ta không thể.”

Thủy An Lạc quay lại, nở một nụ cười thản nhiên dưới màn mưa: “Ai thật ai giả, hẳn là cô Băng Tuyết kia rõ ràng hơn anh. Nếu người đó là thật thì liệu cô Băng Tuyết kia sẽ chịu để tôi đưa anh ta vào sao?”

Janis vẫn nhìn chòng chọc vào Sở Ninh Dực: “Anh ta là thật.”

Thủy An Lạc vẫn tỏ ra thản nhiên, cô đi về một phía khác: “Vậy được rồi, tôi có thể dẫn người này vào chứ?!” Thủy An Lạc nói rồi kéo lấy Hàng Giả, muốn đưa hắn theo.

Thế nhưng Thủy An Lạc còn chưa kịp làm gì thì Băng Tuyết đã ra rồi.

Ánh mắt của Băng Tuyết đảo qua mấy người, cuối cùng liền nhìn vào tay Thủy An Lạc đang nắm lấy cánh tay của Hàng Giả. Cô chỉ chạm một góc áo của Hàng Giả, ngón tay bấu chặt, có vẻ như đang căng thẳng gì đó.

Băng Tuyết chỉ thẳng vào Sở Ninh Dực: “Số Bảy, đi vào với cô ta.”

Janis hơi nhấc chân lên, đang định nói gì đó thì đã bị Băng Tuyết chặn họng: “Tôi biết rõ ai là Số Bảy hơn anh.”

“Nhưng anh ta...” Janis còn đang muốn phản bác, vừa nãy hắn đã nghe thấy Sở Ninh Dực nói chuyện với những người kia, vì thế anh mới là Sở Ninh Dực thật.

Thủy An Lạc cúi đầu như có chút ảo não. Băng Tuyết nhìn thấy thì khóe miệng khẽ cong lên: “Cô Long, xin mời.”

Lần này Băng Tuyết dẫn bọn họ đi, đầu tiên là vòng xuống dưới lâu đài, sau đó vòng qua hành lang rồi mới tới cửa hầm băng.

Thủy An Lạc đi phía sau Băng Tuyết, Sở Ninh Dực theo sau Thủy An Lạc, suốt dọc đường không ai nói gì, chỉ có tiếng nước mưa nhỏ tí tách từ trên người xuống.

Con đường dẫn đến hầm băng rất dài, đủ để Thủy An Lạc chuẩn bị sẵn tâm lý.

Sở Ninh Dực đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nó dài đến vậy.

Bởi vì anh biết mỗi bước trên con đường này đối với cô gái đang đi trước mặt anh khó khăn đến nhường nào.

Từ bốn năm trước khi Thủy An Lạc quay lại bên cạnh anh, cô vẫn luôn nhấn mạnh rằng do con cái cần ba mẹ nên cô mới ở lại.

Khi đó Sở Ninh Dực chỉ cảm thấy cô là một người mẹ sẵn sàng làm tất cả cho con của mình.

Nhưng Thủy An Lạc hôm nay lại cho anh một câu trả lời khác.

Đó không phải mà thiên tính của một người mẹ, mà đó là vết thương của một đứa trẻ từng bị tổn thương.

Bởi vì cô không muốn con của mình cũng phải trải qua những chuyện giống mình.

Bình thường cô vẫn nói với con của mình rằng, con còn nhỏ, có chuyện gì nhất định phải nói cho ba mẹ biết, để ba mẹ giúp đỡ con những chuyện khó khăn. Thế nhưng chính cô lại thường một mình giải quyết những vấn đề khó khăn của mình.

Cô muốn lũ trẻ dựa vào mình, bởi vì cô chẳng có ai để dựa vào cả.

Cô dùng chính nỗi đau mà mình đã trải qua để tránh không khiến lũ nhỏ gặp phải những nỗi đau ấy. Lúc đau đớn đến cực hạn, cô sẽ nhắc nhở bản thân mình rằng, cô không thể để con cô cũng phải chịu đựng những điều này.

Đấy chính là tình thương của một người mẹ.

Nhưng còn tình yêu thì sao?

Cô đã coi anh là gì chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2317: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé (4)
Sở Ninh Dực phát hiện anh cực kỳ để ý cái vấn đề chết tiệt này, cho dù hiện tại cô đã đặt vị trí của anh còn quan trọng hơn cả chính ba mẹ của cô.

Thế nhưng anh vẫn muốn hỏi, cô đã bao giờ nghĩ rằng sẽ hoàn toàn dựa vào anh chưa?

Con đường này dài như đi cả một thế kỷ. Băng Tuyết mở cửa cho họ, nhìn họ vào rồi mới đóng cửa lại.

Hầm băng trước đây vốn sáng sủa hiện giờ được nhuộm thành một màu tím âm trầm.

Lawrence đứng trong hầm băng, trên giường băng có một lồng pha lê rất mỏng, bên trong có hai người phụ nữ giống nhau như đúc đang nằm cạnh nhau.

Thủy An Lạc nhìn người phụ nữ kia, người mà vốn chẳng hề liên quan gì tới cô nhưng từ khi cô sinh ra đã tiến sâu vào cuộc đời của cô.

Lawrence đứng cạnh giường, ông ta nhìn Thủy An Lạc nhưng chẳng có chút ý hối cải nào.

“Rốt cuộc nguyên nhân cái chết của người cải tạo gen là gì?” Lawrence hỏi, người cải tạo gen chính là thành tựu lớn nhất trong cả cuộc đời của ông ta.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang hỏi một cách đương nhiên kia.

“Một người ngay đến bản thân mình cũng là giả thì cả đời cũng chỉ có thể làm ra đồ giả được thôi!” Thủy An Lạc nói, giọng điệu mang theo sự khinh miệt.

Sắc mặt của Lawrence cực kỳ khó coi.

“Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi thì sao tôi có thể trả lời ông được.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve lồng pha lê: “Hai mươi bảy năm trước, người họa sĩ rời khỏi Provence tám năm có từng trở lại Provence không?”

Cả người Lawrence cứng lại, ông ta không lên tiếng.

Dường như Thủy An Lạc cũng không bắt ông ta phải trả lời, cô nói tiếp: “Người họa sĩ đã thay đổi thân phận gặp lại bạn gái nhiều năm trước, phát hiện cô ta bị trầm cảm nghiêm trọng, cuộc hôn nhân của cô ta không hạnh phúc, gia đình không hạnh phúc, lại còn phải gánh vắc sứ mệnh nặng nề của gia tộc, cho nên cô ấy mới bị trầm cảm rồi phát điên.”

Từng câu nói của Thủy An Lạc vang vọng trong hầm băng, cô bước xung quanh giường băng.

Con rồng nằm trong kim cương giống như bám theo từng bước chân của Thủy An Lạc mà nhẹ nhàng di chuyển.

“Cô gái đó gặp được người họa sĩ kia thì cảm thấy rất vui, thậm chí còn vội vàng nói cho anh ta rằng cô ta hối hận rồi. Nhưng lúc đó người họa sĩ đã hận cô ta thấu xương, thậm chí còn chẳng muốn nhìn thấy cô ta nữa.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn sắc mặt hận thù của Lawrence

“Hận chứ! Hận cô gái kia thà cướp đi bạn trai của em gái còn hơn bỏ trốn cùng anh ta, cho nên nhìn thấy cô ta điên thì anh ta cũng thấy rất vui, thậm chí còn có chút hả hê.” Thanh âm của Thủy An Lạc rất thấp, không nghe ra được cảm xúc gì nhưng ý tứ mỉa mai trong đó thì ai ai cũng rõ.

Lawrence nhìn Thủy An Lạc: “Lẽ nào cô ta không đáng hận sao? Chính cô ta ngay từ đầu đã cướp người mà em gái mình yêu!”

Thủy An Lạc gật đầu: “Đúng là đáng trách thật, đúng là không đáng được đồng tình thật.” Thủy An Lạc nói rồi dừng lại trước mặt Lawrence: “Vậy có nghĩa là những gì tôi vừa nói là chính xác đúng không, thế thì chúng ta tiếp tục nhé.” Thủy An Lạc mỉm cười, bàn tay phải nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực của mình, khẽ vuốt ve miếng ngọc, con rồng nhỏ trong đó cũng nhẹ nhàng di chuyển theo ngón tay của cô.

Thủy An Lạc đi mấy bước rồi quay đầu nhìn Janis: “Nhưng mà cô gái kia vẫn không bỏ cuộc, cô ta chỉ nghĩ người cô ta yêu đã quay lại, cuộc đời lại có hy vọng rồi! Nhưng cô ta lại quên mất rằng, tám năm qua người thay đổi lại không phải chỉ có một mình cô ta.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2318: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé (5)
Sở Ninh Dực dựa người đứng cách Thủy An Lạc không xa, anh vẫn cúi đầu vuốt ve cúc áo trong tay mình, thứ đồ của tên Hàng Giả kia.

Anh không hề ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài khẽ chuyển động, như thể nó là cái gì đó chơi rất hay vậy.

“Người họa sĩ không thèm để ý tới cô ta, mà kể cả có để ý thì cũng chỉ là châm chọc khiêu khích, cô gái đó rất đau lòng nên cuối cùng đã nói cho người họa sĩ biết lý do tại sao mà cô ấy không thể ở bên cạnh anh ta.” Thủy An Lạc nói đến đây thì ngừng một chút, ngón tay đãng gõ nhịp lên lồng pha lê cũng ngừng lại rồi quay đầu nhìn Lawrence: “Bởi vì cô ta là con gái của Long gia, bởi vì cô gái ấy là Long nữ, là người gánh vác sứ mệnh của gia tộc, cho nên cô ta chỉ có thể nghe theo lệnh của mẹ mình, gả cho người định mệnh.”

Lawrence hơi nheo mắt lại, mặc dù đây không hoàn toàn là sự thật, nhưng ông ta thừa nhận nó đúng.

Hai tay của Thủy An Lạc chống lên lồng pha lê, nhìn cô gái bên trong: “Mà trùng hợp ở chỗ người mà họa sĩ kia chiếm lấy thân phận lại đang giúp đỡ người đã thay đổi cuộc đời ông ta cứu một người phụ nữ đã chết nhiều năm, phải dựa vào thuốc để duy trì nhịp tim.”

Và người phụ nữ ấy đang nằm ở đây,

“Cô...”

“Suỵt...” Thủy An Lạc quay lại, cắt lời Lawrence: “Chuyện còn chưa kể xong mà, đừng vội.” Thủy An Lạc nói thản nhiên như thể cô đang thật sự kể một câu chuyện xưa vậy.

Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, tiếp tục nghịch cái cúc áo rồi đột nhiên nghe bộp một tiếng.

Nút áo vỡ làm đôi, khiến Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn.

Sở Ninh Dực quẳng nó đi như đang ném một thứ rác rưởi, nhàn nhạt nói: “Hơi mạnh tay.”

Thủy An Lạc gật đầu rồi quay lại nhìn Lawrence.

Mà lúc này chú Hạng đang quan sát mọi chuyện lại đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào người đàn ông đang nhàn nhã đứng bên kia: “Sở Ninh Dực! Người này là Sở Ninh Dực...”

Băng Tuyết bàng hoàng nhìn về phía anh, dường như đang hỏi sao có thể như vậy?

Vẻ mặt của Thủy An Lạc cũng giống y như lúc đó.

Chú Hạng xoay người, đi về phía hầm băng.

Sở Ninh Dực vốn đứng cách cửa hầm băng không xa, sau khi cúc áo vỡ nát anh liền thong thả bước lên mấy bước, từ từ lấy một cái chai trong túi của mình ra, ỷ thế thân cao liền đổ vào cái rãnh cửa hầm băng.

Lawrence kinh hoàng ngẩng phắt đầu lên: “Số Bảy! Cậu làm cái gì vậy?”

“Ngài họa sĩ đừng kích động, chẳng phải câu chuyện vẫn còn chưa kết thúc sao?” Thủy An Lạc ngăn ông ta lại, tiếp tục cười nói: “Người họa sĩ kia không tin được lời cô gái ấy nói, bởi vì người họa sĩ kia cảm thấy mấy cái như là rồng...” Thủy An Lạc vừa nói vừa chỉ chỉ con rồng đang uống lượn phía trên: “... chỉ có thể có trong thần thoại mà thôi.”

Lúc này Sở Ninh Dực đã đóng băng toàn bộ cánh cửa dẫn vào hầm băng.

Kể cả là chú Hạng và Băng Tuyết chạy vội tới, nhất thời cũng không thể mở cửa ra được.

“Cô gái đó thấy người họa sĩ có vẻ như đồng ý tha thứ cho mình, thậm chí thời gian ở chung với nhau cũng nhiều hơn cho nên rất hạnh phúc, chứng trầm cảm cũng giảm đi không ít, còn người họa sĩ kia cũng lấy được rất nhiều tin tức về Long tộc hơn!” Thủy An Lạc vừa nói vừa từ từ bước đến gần: “Vào lúc này, em gái bỏ đi mấy năm của cô gái đó kết hôn, chuẩn bị sinh con, thân làm Long nữ nên cô gái đó lập tức cảm nhận được thân phận của đứa bé kia, đây đúng là một bi kịch.” Thủy An Lạc nhìn lão họa sĩ nói với giọng điệu thản nhiên, nhưng trong đó cũng tràn ngập ý tứ mỉa mai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2319: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé (6)
Dường như Lawrence đã nhận ra điều gì đó, cho nên ông ta nhìn Thủy An Lạc một cách phòng bị.

Sở Ninh Dực đóng băng cửa sau đó lại đứng về tư thế lúc đầu, vẫn là vị trí gần cửa, chỉ là để cô gái của anh có một không gian không thể bị quấy rầy, không gian để trả thù.

“Như vậy tiếp theo đó thì sao nhỉ?” Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn con rồng vẫn luôn gào thét trong giấc mộng của cô, sau đó cô chậm rãi cúi đầu, tháo kính áp tròng của mình ra.

Lawrence vừa nhìn thấy liền đột ngột lui về sau một bước, đôi mắt màu tím mày giống đôi mắt năm xưa.

“Có đẹp không?” Thủy An Lạc mỉm cười hỏi: “Nghe nói bác của tôi cũng có đôi mắt thế này.” Giọng của Thủy An Lạc rất thấp, thế nhưng chính loại âm thanh này mới khiến người ta càng cảm thấy sợ hãi hơn.

“À, phải rồi, chúng ta kể tiếp nào.” Thủy An Lạc vỗ vỗ đầu mình, như thể vừa rồi cô quên mất.

“Bởi vì người họa sĩ kia thích nghe chuyện về Long gia, cho nên cô gái đã kể cho người họa sĩ đó biết rằng, mỗi tông chủ định mệnh của Long gia ngay từ khi sinh ra đã có một con rồng bảo vệ, nhìn xem, Long gia lại sắp có thêm một con rồng rồi!” Thủy An Lạc nói rồi ngẩng đầu nhìn con rồng: “Thêm một con rồng có thể bảo vệ chủ nhân, lại có thể thêm một con rồng con có thể bảo vệ tất cả tâm mạch của sinh vật trong vùng trời này.”

Lawrence bị Thủy An Lạc dồn đến tận góc nhà, trong tay cô không biết lấy đâu ra một con dao găm, lúc đến gần Lawrence thì con dao găm đó lại khẽ lướt trên mặt ông ta: “Tiếp theo đó mới là vấn đề mấu chốt này.”

Con dao găm chạm vào mặt, lạnh buốt đến thấu xương.

Lawrence muốn trốn tránh, thế nhưng ngay khi ông ta di chuyển về phía bên phải thì một con dao găm khác cắm phập vào chỗ cách tai ông ta một mi-li-mét.

Lỗ tai đau rát.

Sở Ninh Dực còn chẳng hề ngẩng lên, có điều lúc này anh vẫn đang nghịch một con dao khác trong tay, ngầm cảnh cáo Lawrence rằng ông ta thử di chuyển một lần nữa xem.

“Chậc chậc chậc, tốt nhất ngài họa sĩ đừng nhúc nhích nữa, dù sao bọn tôi cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Tôi là một người rất thích tranh kinh dị máu me đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cầm con dao vỗ vỗ lên mặt của Lawrence, trông y hệt một con quỷ.

Một con quỷ do Sở Ninh Dực dung túng mà thành.

“Vì thế, người họa sĩ kia nói cho cô ta biết rằng, chỉ cần giam con rồng nhỏ kia ở một chỗ thì ông ta sẽ quay về bên cạnh cô gái ấy!” Thủy An Lạc nói, có lẽ do tâm tình của cô bất ổn cho nên hơi mạnh tay một chút, trên khuôn mặt của Lawrence lại có thêm một vết máu nữa.

“Thật ngại quá, câu chuyện có hơi kịch tính nên trượt tay.” Thủy An Lạc tỏ ra áy áy, nói: “Đau nhỉ! Ông biết không, trước đây lúc sư phụ của tôi dạy tôi cầm dao phẫu thuật, thậm chí còn dạy tôi phải rạch thế nào mới đau nhất, rạch thế nào sẽ không đau. Tôi làm phẫu thuật biết bao năm mà vẫn chưa từng thử cách rạch này, có đau không vậy?” Giọng của Thủy An Lạc nhẹ bẫng, nhẹ đến mức khiến người ta phải run rẩy.

Thế nhưng khi cô nhắc tới sư phụ của mình thì người đứng đằng sau lại không nhịn được nhíu mày lại.

Mặt của Lawrence đau đến nhăn nhúm lại. Ông ta muốn tránh đi nhưng lại bị một con dao găm khác của Sở Ninh Dực chặn lại.

“Chậc chậc, ngài Lawrence sao cứ không nghe lời vậy nhỉ?” Thủy An Lạc tỏ ra đồng tình nói: “Anh Sở nhà tôi không thích người phạm phải sai lầm một lần, hai lần rồi nhiều lần đâu! Nếu ngài Lawrence vẫn tiếp tục như vậy thì sợ rằng sẽ có một con dao cắm ngay vào đây đấy!” Thủy An Lạc vừa nói vừa chỉ con dao lên giữa trán Lawrence.
 
Top