Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2620: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (8)
Cánh tay truyền tới cảm giác đau rát, nhưng Mặc Lộ Túc biết, cô còn đau hơn anh nhiều.

Mặc Lộ Túc bị cô cắn, tay bị thương không thể nào lau đi mồ hôi vương trên trán cô, chỉ có thể đặt hết nụ hôn này tới nụ hôn khác lên vầng trán ấy, khẽ nói với cô rằng anh vẫn ở đây.

Bác sĩ Triệu và bác sĩ Cừu đều được xem là các bác sĩ lớn tuổi rồi, lúc này nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi phải thở dài. Tụi trẻ bây giờ có mấy ai có thể làm được đến mức này đâu chứ.

Tiếp tục truyền dịch thêm một tiếng đồng hồ nữa. Tân Nhạc phải lọc máu toàn thân lần thứ ba. Lần nào lọc máu đối với cô mà nói cũng là một lần đau khổ như bị lửa đốt.

Sau khi kết thúc tất cả những chuyện này, Tân Nhạc đã hôn mê rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.

Cánh tay Mặc Lộ Túc hằn rõ ba cái dấu, dấu nào cũng có máu cả.

Nhưng anh không hề để tâm, cố nhịn cơn đau ở tay mà lau đi mồ hôi trên trán cô, nhìn gương mặt tái xanh của cô lại càng thấy đau lòng hơn.

“Thế nào rồi.” Mặc Lộ Túc lên tiếng, giọng anh lúc này đã hơi khàn khàn.

Sau khi bác sĩ Cừu kiểm tra liền vui sướng nói: “Tình hình khả quan hơn trong tưởng tượng rất nhiều, thành phần được pha loãng đi cũng đáng kể, có khi mai chỉ cần làm loãng thêm một lần nữa thôi là được rồi đấy.”

Mặc Lộ Túc thở phào một hơi thật mạnh, anh hơi cúi đầu rồi khẽ nói: “Sắp được giải thoát rồi.”

Bác sĩ Cừu và bác sĩ Triệu đánh mắt nhìn nhau rồi cùng rời khỏi phòng, nhường lại không gian này cho hai người.

Thấm Tâm Viên.

Sau khi Thủy An Lạc nhận được điện thoại bác sĩ Triệu báo lại tin tức thì không ngừng cảm ơn rồi mới dập máy nhìn Kiểu Nhã Nguyễn nói: “Cuộc trị liệu của Tân Nhạc rất thành công, mai là lần cuối cùng rồi.”

Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên sofa ôm gối gật đầu, “Vậy thì tốt, xem ra cũng có một chuyện được coi là tin tốt rồi.”

Cha mẹ Kiều ở bên kia nghỉ ngơi. Phong Phong không có nhà. Anh ra ngoài để xử lý chuyện tin tức. Sở Ninh Dực cũng không có nhà, không biết anh với An Phong Dương đi đâu rồi nữa.

Cho nên lúc này trong nhà ngoài mấy đứa trẻ đang nô đùa ra thì chỉ có Thủy An Lạc, Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh ba người bọn họ.

Thủy An Lạc không cho Kiểu Nhã Nguyễn xem tin tức, thậm chí không cho cô xem cả tivi luôn.

“Lạc Lạc, có người tìm em này.” Mân Hinh bỗng lên tiếng rồi chỉ vào một chấm đỏ trên máy tính, nhấp vào nói.

Thủy An Lạc vội đi tới ngồi xuống cạnh Mân Hinh, nhìn tin nhắn được gửi đến.

[Người lạ: Cô Sở quả là có cách hay.]

Thủy An Lạc nhìn câu nói đó trong mục chat riêng trên weibo, nghĩ một hồi rồi bắt đầu gõ chữ.

[Đại bảo bối của Sở tiến sinh: Chỉ là cảm thấy hình như anh không hiểu rõ văn hóa nước tôi quá thôi.]

[Người lạ: Cô biết tôi là ai sao?]

[Đại bảo bối của Sở tiên sinh: Tôi không cần biết anh là ai, tôi chỉ cần biết anh đã làm gì là được rồi.]

[Người lạ: Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật cả.]

[Đại bảo bối của Sở tiến sinh: Chẳng lẽ những gì tôi nói thì là giả sao?]

[Đại bảo bối của Sở tiên sinh: Hơn nữa hình như anh hiểu sai về hai chữ “sự thật” này rồi, giống như việc anh không hề biết trong văn hóa nước tôi vẫn còn tồn tại hai chữ “loạn luân” ấy.]

[Người lạ: Cô Sở rất biết cách lợi dụng truyền thống nhỉ.]

[Đại bảo bối của Sở tiên sinh: Không phải anh cũng vậy hả.]

Sau khi Thủy An Lạc gửi câu đó xong, người bên kia không hề lên tiếng nữa.

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn cũng bắt đầu xáp tới, nhìn cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.

Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Có nhìn ra cái gì không?”

Kiều Nhã Nguyễn lại quay về sofa, “Tao còn đắc tội với cả bạn bè quốc tế nữa hả?”

“Tao nhổ vào, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, ngoài cái đám thần kinh ở nước M kia ra, ai còn có thể làm thế với chúng mày cơ chứ?” Thủy An Lạc hừ một tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2621: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (9)
Kiều Nhã Nguyễn hơi nhíu mày lại, tiếp tục ôm gối nhìn Thủy An Lạc.

“Thích mày vào lúc này phết, cảm thấy vô cùng ngầu luôn.” “Thế thì mày cứ tiếp tục sùng bái tạo đi. Chị tìm thấy chưa?” Câu cuối bỗng chuyển để tài là cô đang nói với Mân Hinh.

Cuối cùng ngón tay của Mân Hinh cũng dừng lại trên bàn phím, nhưng trên ngoài lại toát ra một sự hiếu kỳ, “Ở thành phố A, người đó ở thành phố A.”

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, thế này là kẻ thù tìm tới tận cửa luôn rồi hả?

Thủy An Lạc vỗ vỗ tay, khiến Kiểu Nhã Nguyễn và Mân Hinh đều có cảm giác “Tôi sắp xông lên đánh một trận lớn rồi đấy”, nhưng cô lại nói: “Vậy thì không còn chuyện gì của em nữa rồi nhỉ, em tới bệnh viện đi làm đây.”

Mân Hinh: “...”

Kiểu Nhã Nguyễn: “...”

Thủy An Lạc chớp mắt nhìn hai người: “Làm gì thế? Người ta ở thành phố A, em ra tay cướp thể diện của anh Sở, anh ấy chả đập em ngay ấy. Biết ngay là hai người các người chẳng có ý tốt gì mà.”

Thủy An Lạc vừa dứt lời, Kiều Nhã Nguyễn đã đạp luôn có một cái, “Cút cút cút!!!”

“Ha ha ha, tao đi đây, hai người trong lũ trẻ con nhé.” Thủy An Lạc nói rồi liền đi lên nhà lấy túi của mình.

Mân Hinh vẫn giữ im lặng, nhưng cũng thừa nhận câu nói kia của Kiều Nhã Nguyễn.

Cút cút cút...

“Loại phụ nữ này sao vẫn còn sống được vậy chứ?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.

Người đi tới khúc rẽ hành lang bỗng ngoảnh lại. “Vì để nâng cao tỉ lệ sắc đẹp chung của thế giới lên đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Cô từng gặp nhiều kẻ mặt dày rồi, nhưng mặt dày tới độ này thì đúng là mới lần đầu tiên được thấy thôi.

Mân Hinh không nhịn được lắc đầu, quả nhiên, cả nhà họ Sở đều là đồ tự luyến, cô đã hoàn toàn lĩnh hội được rồi.

Thủy An Lạc nói xong vui vẻ đi làm, trên đường đi làm còn đặc biệt gọi cho Tân Nhạc một cuộc điện thoại để hỏi han tình hình của cô, nhưng lần này lại là Mặc Lộ Túc nghe máy.

“Ủa... Tân Nhạc đâu ạ?” Thủy An Lạc hỏi thẳng.

“Vẫn chưa tỉnh lại, sáng nay vừa mới lọc máu xong, sao thế?” Lúc Mặc Lộ Túc nói chuyện với Thủy An Lạc, âm thanh không khỏi nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Không có gì, em chỉ muốn hỏi Tân Nhạc xem tình hình thế nào rồi thôi.” Thủy An Lạc nói.

“Tốt lắm.” Mặc Lộ Túc nói rồi lại nhìn cô gái đang cau mày ngủ, anh biết lúc này cô vẫn còn đang cảm thấy khó chịu.

“Vậy thì tốt, ả đàn anh này, cảm ơn anh đã giúp Kiều Nhã Nguyễn nhé.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

“Đều là đàn em của anh mà.” Mặc Lộ Túc chỉ nói với cô một câu như vậy, nhưng lúc Thủy An Lạc sắp dập máy anh lại bỗng hỏi, “Lạc Lạc, anh muốn hỏi em một chuyện.”

Giọng anh có hơi căng thẳng, khiến Thủy An Lạc không khỏi cảm thấy tò mò hơn, “Ừ anh hỏi đi.”

“Ngoài mấy món nướng ra, Tân Nhạc còn thích ăn gì nữa không?” Lần này anh không hề giấu giếm nữa mà hỏi thẳng ra luôn, “Hay cô ấy có thích gì không?”

“Hả?” Lần này người ngẩn ra lại là Thủy An Lạc, lão cán bộ nở hoa rồi hả? Tính chủ động ra tay rồi à?

Mặc Lộ Túc nghe thấy âm thanh đó, nghĩ tới việc mối quan hệ giữa hai cô ấy với Tân Nhạc cũng chỉ mới tốt lên hai năm trở lại đây, chắc cũng không biết được nên lại nói luôn: “Không có gì, anh chỉ...”

“Em biết em biết, anh à cái này thì em phải biết chứ.” Thủy An Lạc sung sướng nói, hiếm lắm mới có dịp thấy đàn anh của cô chịu thông suốt thế này mà, “Tân Nhạc thích ăn ở một quán ăn Tứ Xuyên gần trường em, còn nữa, cô ấy rất thích công viên trò

chơi, nhưng có mấy trò cô ấy lại chẳng dám chơi.”

Thủy An Lạc ba la la la nói một tràng. Mặc Lộ Túc thầm nhớ kỹ, chỉ cảm thấy cô gái này sao toàn thích mấy thứ lũ trẻ con thích, trước đây trong trưởng thành, chín chắn như vậy quả nhiên đều là giả vờ cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2622: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (10)
Mặc Lặc Lộ Túc cảm ơn xong liền dập máy rồi lại nhìn Tân Nhạc.

Lúc Tân Nhạc tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Cô nhìn thấy Mặc Doãn trong phòng bệnh nhưng lại không thấy Mặc Lộ Túc

đầu cả.

Tân Nhạc bỗng thấy hơi sợ, vội vàng ngồi dậy, “Bác... bác trai.” Cô không nhịn được lại nhìn xung quanh, xác định không thấy cái người tên là Mặc Lộ Túc kia đâu cả.

“Lộ Túc không ở đây, đi thay thuốc rồi.” Hình như biết cô đang nghĩ gì, Mặc Doãn tự động lên tiếng.

Tân Nhạc khẽ mím môi, như vậy có nghĩa là chỉ có mình cố ở đây đối mặt với Mặc Doãn thôi rồi.

Mặc Doãn đứng cách Tân Nhạc không xa. Đối với Tân Nhạc mà nói người đàn ông này không hề có thiện cảm với cô. Hôm đó cô dám công kích Mặc Doãn, hoàn toàn là vì Mặc Lộ Túc.

Nhưng hôm nay cô đã không còn dũng khí nữa rồi.

“Ba me cô đều thuộc giai cấp làm công ăn lương, cô đi làm bốn năm vẫn chỉ là một bác sĩ trợ lý, có một em trai, nhưng chưa ai biết được tương lai thế nào. Nói thật, cô không phải là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí con dâu của Mặc gia. Cô có biết mẹ của Mặc Lộ Túc là ai không?”

Cái chăn bị Tân Nhạc siết chặt, ông ta nói chuyện thật quá thẳng thắn.

“Cô út nhà họ Sở.” Tân Nhạc khẽ nói.

Mặc Doãn gật đầu.

Tân Nhạc ngẩng lên nhìn ông, “Nhưng dù có không môn đăng hộ đối đi chăng nữa, hai người cùng thích nhau không phải là điều quan trọng nhất hay sao ạ?”

“Thích nhau?” Mặc Doãn phì cười, như thể đang mỉa mai hai chữ này. Tân Nhạc khựng lại, lồng ngực trở nên đau đớn, không biết là vì bị ông kích thích hay vì mình không thể xác định được.

Anh có thích cô không?

“Cô gái, cô cảm thấy cô có thể dựa vào điều gì để cho nó hạnh phúc đây?” Mặc Doãn bỗng cất tiếng hỏi.

“Vì cháu yêu anh ấy.” Tân Nhạc cúi đầu, giọng nói lí nhí.

“Yêu cái kiểu còn chẳng dám nói ra khỏi miệng ấy hả?” Vẫn cái giọng điệu châm biếm dó.

Tân Nhạc cắn chặt môi dưới, chăn bị cô tóm càng chặt hơn.

“Cháu không có gì là không dám cả!” Tân Nhạc ngẩng lên nhìn Mặc Doãn bằng ánh mắt kiên cường, bướng bỉnh, “Ít nhất châu yêu anh ấy hơn bác, ít nhất cháu sẽ không vứt bỏ anh ấy.”

“Nhưng cái chết của bà ngoại nó có liên quan trực tiếp tới cô.” Mặc Doãn lại nói, giọng điệu vẫn lạnh như băng.

Cánh tay Tân Nhạc khẽ run lên, cảm giác như móng tay hận không thể găm luôn vào trong lòng bàn tay, “Nếu như bác trai chỉ vì muốn cháu rời xa anh ấy mà nói những lời này, vậy cháu có thể nói rõ cho bác biết rằng không thể được đâu.”

Mặc Doãn nhìn dáng vẻ ương bướng của cô, trong mắt lại ánh lên một điều gì đó khác.

“Bà ngoại rất quan trọng đối với nói.”

“Nếu anh ấy hận cháu, cháu sẽ nghe anh ấy tự nói, không cần bác trai phải nói đâu ạ.” m thanh của Tân Nhạc nghe cấp thiết hơn vài phần, như thể giây sau thôi có thể sẽ bật khóc, nhưng vẫn kiên cường chịu đựng.

Mặc Doãn nheo mắt, nếu khi ấy Sở An Tâm cũng tin tưởng ông ta như vậy, chứ không phải tin lời của kẻ đó, phải chăng hai người họ cũng sẽ không đi tới bước đường cuối cùng.

Bà ấy không tin ông, còn ông từ đầu tới cuối lúc nào cũng hoài nghi bà ấy.

Cho nên cuối cùng chỉ có thể là bi kịch.

“Cô gái, hy vọng cô có thể luôn nhớ kỹ thái độ ngày hôm nay của mình.” Nói rồi Mặc Doãn liền quay người rời đi.

Nhưng khi đi ra tới cửa, Mặc Doãn lại gặp Mặc Lộ Túc cũng vừa mới trở về. Mặc Lộ Túc nheo mắt nhìn ba mình bằng ánh mắt xen lẫn chút phòng bị, “Sao ba lại tới đây?”

Mặc Doãn nhìn con trai mình, lại ngoảnh lại nhìn cô gái rõ ràng cũng đã run lên khi bị ông nhìn đến, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Ba sắp tới Quý Châu, nơi đó có cảnh đẹp mà mẹ con thích nhất.”

Mặc Lộ Túc không lên tiếng đáp lại mà chỉ nhìn ông bỏ đi.

Tân Nhạc nắm chặt tay, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Mặc Lộ Túc, vừa rồi anh nghe được bao nhiêu rồi?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2623: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (1)
Y tá đẩy xe lăn của anh vào, vẻ mặt của Mặc Lộ Túc vẫn giống y hệt vừa rồi lúc nhìn thấy ba anh, trong sự nghiêm túc còn đan xen cả vẻ lạnh lùng.

Tân Nhạc khẽ mỉm môi, không hiểu sao lại bỗng thấy lo lắng.

Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào từng góc trong căn phòng. Mặc Lộ Túc phất tay bảo y tá ra ngoài.

Sau khi y tá đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Mặc Lộ Túc vẫn nhìn chằm chằm Tân Nhạc đang cúi đầu cậy móng tay. Mỗi khi cô căng thẳng cổ đều sẽ cậy ngón tay mình như vậy

Mặc Lộ Túc đứng dậy khỏi xe lăn, từ từ đi tới bên giường của Tân Nhạc, ngồi xuống cạnh cổ.

“Ông ấy nói gì với em thế?” Mặc Lộ Túc khẽ hỏi, nhưng có điều vẻ mặt anh đã thay đổi, trở nên dịu dàng hơn.

Tân Nhạc ngẩng lên nhìn thẳng vào hai mắt Mặc Lộ Túc, chỉ có điều ánh mắt lại có vẻ bất an.

“Chuyện của bà ngoại anh, em thật sự...”

“Không liên quan tới em.” Mặc Lộ Túc trùng xuống, anh biết người ba đó của anh sẽ không dễ dàng tha cho họ vậy đâu mà.

“Nhưng bà đổ bệnh cũng là vì bị tức giận bởi chuyện của chúng ta, hơn nữa nếu không phải là vì em thì đáng ra anh đã có thể ở bến bà vào những giây phút cuối rồi.” Tân Nhạc nói xong lại cúi đầu cậy móng tay mình.

Mặc Lộ Túc nheo mắt nhìn cô, “Đây là những gì mà ông ấy nói với em à?” Ba anh thật biết kiếm chuyện, quả nhiên vẫn y hệt trước đây, lần nào cũng biết chọc đúng vào chỗ đau trong tim người ta cả.

Thấy Tân Nhạc không nói gì, Mặc Lộ Túc lại thấy bức bối trong lòng, lần nào cũng vậy, cô thà tin người khác chứ cũng không chịu lên tiếng hỏi cảm nhận của anh,

Lần nào cũng tự cắt cầu lấy nghĩa hết.

Mà vì Viện trưởng Mặc bị ấm ức nên lại nổi điên lên, thế là anh dứt khoát đứng dậy bỏ đi, nếu không anh sợ anh sẽ không nhịn được mà bóp chết người phụ nữ này mất.

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng anh, thấy anh đi ra tới cửa vẫn phải vịn vào tường, trong lòng lại càng cảm thấy tủi thân hơn, nước mắt đong đầy, không kìm được rơi xuống.

Mãi cho tới tối, lúc Tân Nhạc đã khóc đến mức sưng hết cả mắt lên rồi, Mặc Lộ Túc vẫn chưa quay lại.

Hộ lý đặc biệt lấy đồ ăn ra cho Tân Nhạc, cũng rất hiểu chuyện nên không hỏi gì cả.

Nhưng Tân Nhạc không có tâm trạng để ăn. “Cố Tân, cô phải ăn cơm chứ, không ăn thì đứa nhỏ sẽ ăn gì?” Hộ lý đặc biệt cất tiếng khuyên nhủ, sau đó lại nhét đũa vào tay Tân Nhạc.

Vì Tân Nhạc khóc lâu quá nên hai mắt sưng vù lên, nghe thấy lời của hộ lý thì vẫn đành nhận lấy đũa, từ từ ăn cơm.

Trong văn phòng của Viện trưởng, Mặc Lộ Tục dựa trên ghế, vẫn cứ day trần mình suốt.

Lúc bác sĩ Lục đi ngang qua trông thấy người bên trong, không khỏi đẩy hé cửa ra, “Viện trưởng Mặc, cậu không ở trong phòng bệnh tới đây làm gì vậy hả?” Bác sĩ Lục thể rằng đây là bệnh nhân không phối hợp chữa trị nhất mà ông từng gặp đấy.

Khuôn mặt Mặc Lộ Túc có phần nhợt nhạt. Anh hơi nâng mắt lên nhìn bác sĩ Lục đi vào, ra hiệu bảo ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mình.

Bác sĩ Lục cũng không khách khí, gần đây ông thấy vui lắm, cuối cùng thì trong bệnh viện cũng thanh tịnh hơn nhiều rồi. Mặc Lộ Túc buông tay xuống nhìn bác sĩ Lục, “Bác sĩ Lục kết hôn được bao nhiêu năm rồi thế?”

Bác sĩ Lục sững ra, hình như nhẩm lại một chút rồi mới nói: “Chắc cũng sắp mười năm rồi đấy, đứa nhỏ nhà tôi cũng sắp được tám tuổi rồi.”

“Chưa cãi nhau bao giờ à?”

“Ôi sao mà thế được, hai người sống chung với nhau sao có thể không cãi nhau được chứ.” Bác sĩ Lục khẽ cười rồi lại ngẩng lên nhìn Mặc Lộ Túc, “Viện trưởng Mặc lại cãi nhau với bác sĩ Tân à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2624: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (2)
Cãi nhau?

Anh và Tân Nhạc thật sự chưa bao giờ cãi nhau, chủ yếu là vì Tân Nhạc lúc nào cũng như một cái bao chịu tội vậy, sao có thể cãi nhau được?

Còn chưa nói gì đã thành là anh bắt cô ấy rối kia kìa.

“Không có. Mặc Lộ Túc thành thật nói.

Chỉ là không biết phải ở bên nhau như thế nào thôi.

Nhưng mà bác sĩ Lưu lại không tin, “Chiến tranh lạnh cũng là một kiểu cãi nhau của vợ chồng đấy.”

Mặc Lộ Tức ngẩn ra, nếu vậy thì cũng được tính là cãi nhau đi.

Bác sĩ Lưu cảm thấy đang giờ làm mà lại đi tám nhảm với sếp thế này thật là ảo diệu. Nhưng thấy Viện trưởng mờ mịt như vậy, ông ta lại cảm thấy hơi thương anh, một người đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa biết thế nào là yêu cả

Bác sĩ Lưu nghĩ rồi đứng dậy khép cửa lại, muốn nói kỹ cho anh biết lối chung sống mà một cặp vợ chồng thường có.

Mặc Lộ Túc nhíu mày, thấy bác sĩ Lưu đi đóng cửa rồi quay lại. Bác sĩ Lưu lại ngồi xuống nói thẳng: “Viện trưởng à, phụ nữ ấy mà, đặc biệt vào lúc mang bệnh, tính tình không khác gì lúc mang thai cả, kỳ lạ lắm.”

“Lạ?” Anh nhớ lần trước lúc Tân Nhạc mang thai vẫn nghe lời lắm, không có gì lạ cả.

Bác sĩ Lưu nghiêm túc gật đầu, “Tôi nhớ hồi vợ tôi mang thai, nửa đêm nửa hôm không đày đọa tôi mấy hồi thì cô ấy sẽ không chịu được ấy, không muốn ăn cái này thì lại muốn ăn cái khác, đúng là phát điện luôn, trời đông giá rét căn cứ khăng khăng muốn kéo tôi xuống nhà đi dạo cùng cô ấy, đúng là kinh khủng. Trước đây lúc bác sĩ Tân mang thai không như vậy à?”

Mặc Lộ Tức nghiêm túc nghĩ, lần trước lúc Tân Nhạc mang thai hình như nửa đêm tỉnh lại cũng nhiều hơn bình thường, nhưng cô chưa bao giờ gọi anh dậy cả. Anh biết được vì có vài lần vô tình tỉnh lại, chẳng lẽ lúc đó là vì cô đói cho nên mới dời giường tìm đồ ăn sao?

Nghĩ vậy, lòng Mặc Lộ Túc lại dâng lên cảm xúc chua xót.

Mặc Lộ Túc lắc đầu.

Bác sĩ Lưu nhìn Mặc Lỗ Túc với vẻ không thể tin nổi, “Ôi, chẳng lẽ bác sĩ Tân không đòi hả? Không khó chịu sao: Vợ tôi mỗi lần khó chịu đều khóc lóc như thể hận không thể bóp chết tôi luôn ấy. Tôi biết phụ nữ lúc mang thai thì lục phủ ngũ tạng đều khó chịu như vậy hết.”

Bàn tay đang đặt trên đùi Mặc Lộ Túc bỗng siết chặt lại, tâm trạng cũng căng thẳng hơn.

Bác sĩ Lưu nhìn dáng vẻ của anh bất đắc dĩ lắc đầu, “Viện trưởng, tôi nói lời này thì có vẻ không dễ nghe gì, nhưng phụ nữ chịu sinh con cho đàn ông chúng là vì cô ấy yêu người đàn ông đó. Nhưng phụ nữ không chịu ỷ lại vào đàn ông thì chứng tỏ vì người đàn ông đó không cho cô ấy được cảm giác an toàn, không cho cô ấy dũng khí để cô ấy có thể làm nũng hay dựa dẫm vào. Chứ con người bác sĩ Tân thì tốt lắm, thật sự đấy.” Bác sĩ Lưu nói xong cũng đã đứng dậy, nhét hai tay trong túi áo, “Lúc tôi kết hôn ba tôi có nói với tôi rằng, trên đời này, ngoài cha mẹ đưa mình đến cuộc đời này ra thì chẳng có ai nợ mình cả, đặc biệt là vợ cậu, cô ấy không chỉ không nợ cậu mà còn là ân nhân của cậu nữa, là người duy nhất mà cậu có thể đối xử tốt hơn cả với ba mẹ mình.”

Mặc Lộ Túc vẫn không lên tiếng, bác sĩ Lưu cũng không nói gì nữa mà quay người rời khỏi đây.

Mặc Lộ Túc ngồi trong phòng làm việc tới tận chiều muộn mới từ từ đứng dậy đi về phòng bệnh.

Tân Nhạc ăn tối xong đang khó chịu ôm bồn cầu nôn ọe, hộ lý đặc biệt thì đang sốt ruột đứng ở cửa nhưng Tân Nhạc lại không cho cô ấy vào.

Mặc Lộ Túc vừa đi tới cửa liền nghe thấy tiếng bên trong. Anh không kịp nghĩ nhiều mà vội cất bước đi vào, “Tân Nhạc.”

Tân Nhạc nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, vẫn ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng của Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc đẩy hộ lý ra rồi chạy vào cúi xuống đỡ Tân Nhạc dậy. Lúc này Tân Nhạc đã chẳng còn sức để ngẩng lên nữa rồi, đầu óc choáng vàng gục xuống.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2625: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (3)
Sự tự trách dường như muốn chôn vùi anh ngay trong một tích tắc.

Cô đang khó chịu như vậy mà anh lại nỡ lòng rời khỏi đây. Tân Nhạc khó chịu nên co ro trong lòng Mặc Lộ Túc như một quả bóng nhỏ, môi vẫn liên tục mấp máy nhưng lại không biết được là cô đang nói cái gì.

Mặc Lộ Túc không chịu nổi sức nặng của cô nên cũng ngồi luôn xuống đất, có thể để cô dựa vào cho dễ chịu hơn một chút.

“Tân Nhạc, anh xin lỗi.” Mặc Lộ Túc khẽ nói bên tai cô, nhưng lại như không quan tâm xem cô có thể nghe thấy hay không.

Hộ lý đặc biệt vẫn đứng ở cửa, không nhịn được phải lắc đầu.

Tân Nhạc vẫn khó chịu ngã vào lòng Mặc Lộ Túc. Tới lúc cô mệt quá thiếp đi rồi mới dừng lại được, Mặc Lộ Túc nhờ hộ lý đỡ lấy Tân Nhạc đưa cô lại về giường.

Sau đó anh lại bảo hộ lý lau người cho cô, còn anh thì vẫn ngồi trên giường nhìn.

[Phụ nữ lúc bị bệnh cũng chẳng khác gì phụ nữ lúc mang thai cả.]

Câu nói của bác sĩ Lưu vẫn cứ văng vẳng bên tai anh, thế có nghĩa là giờ cô đã khó chịu đến mức muốn bùng nổ hết ra, nhưng lại vẫn cứ nói với anh là không sao, vậy mà anh thậm chí còn bỏ cô lại một mình nữa.

Quả nhiên anh vẫn cứ đốn mạt giống như trước đây vậy.

Thấm Tâm Viên.

Thủy An Lạc ăn cơm mà cứ buồn bực không vui mãi, lúc bị Sở Ninh Dực đập đập mấy cái vào bát mới hoàn hồn lại.

Bánh Bao Đậu ngồi bên cạnh vừa gẩy thức ăn vừa nhìn mẹ mình ngẩn ra. Bánh Bao Rau đang ngồi cạnh Thủy An Lạc cũng không nhịn được đành đưa tay ra tóm lấy cánh tay của mẹ.

Thủy An Lạc định thần lại, thấy Bánh Bao Rau nhìn bát cơm của mình với vẻ chán ghét, Cơm bị cô bới rơi hết ra ngoài rồi.

“Em đang nghĩ gì thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.

Thủy An Lạc không trả lời lại Sở Ninh Dực mà nhìn con gái: “Bao Đậu, mẹ đã nói với con thế nào rồi, sau này tuyệt đối không được tức giận ở ngoài nữa biết chưa?”

“Nhưng đám người đó đáng ghét quá, suýt thì đẩy mẹ ngã nữa.” Bánh Bao Đậu cầm thìa nhỏ của mình, nói với vẻ không vui.

Sở Ninh Dực nheo mắt nói: “Có chuyện gì thế?”

“À, con gái anh nổi giận ngay trước mặt tất cả mọi người, thế là triệu hồi luôn thần rồng, suýt thì dọa chết đàm phóng viên kia, tin tức về Phong Phong được đè xuống thì sẽ lại nổi lên phong ba yêu quái rồng thôi.” Thủy An Lạc cười như không cười, đáp.

Bánh Bao Đậu bĩu môi, rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp.

Sở Ninh Dực nhìn con gái một cái, xoa xoa đầu bé, “Rốt cuộc chuyện này là sao?” Nhưng người anh hỏi không phải bé con.

“Không phỏng vấn được Phong Phong với Kiểu Nhã Nguyên nên đám người chặn em với Tiểu An ở dưới ảnh viện áo cưới. Anh cũng đâu phải không biết đám phóng viên đó điện đến mức nào đâu.” Nói rồi Thủy An Lạc lại nhìn con gái, “Con gái à, mình cứ là một tiến nữ coi nhẹ thế sự là được rồi, giống như bà ngoại con ấy biết không?”

“Con vốn là tiên nữ mà.” Banh Bao Đậu hầm hừ rồi ăn luôn miếng thịt viên tròn được anh gắp cho.

Thủy An Lạc: “...”

Sao mới nể mặt có tí mà đã hất ngược lên trời luôn rồi vậy, nói thản nhiên như thế là sao hả?

Được, con là tiên nữ, con nói gì cũng đúng hết.

Sở Ninh Dực cau mày rồi lại nhìn con gái bé bỏng của mình sau đó nói, “Đề xuống kiểu gì?”

“Tiểu An nói, Bánh Bao Đậu là con gái nuôi của cô ấy. Ai dám dấy với song Sở thành phố A này chứ, dù có báo lên nhưng xem ra cũng không ai dám dây vào các anh đâu. Con gái em thân phận ghê gớm thật, là công chúa ở hai miền luôn nhé.” Thủy An Lạc

cười tít mắt nói.

Sở Ninh Dực hừ một tiếng, để con gái anh làm con nuôi vẫn là hời cho Sở Lăng Phong quá rồi đấy. Có mà Sở Lăng Phong đố kỵ với anh thì có. Dù sao thì anh ta cũng chỉ có ba người con trai chứ chẳng có cô con gái nào cả mà.

“Nhưng mà...” Thủy An Lạc nói rồi lại nhìn Sở Ninh Dực, “Đám phóng viên đó kiêng dè anh như vậy tại sao vẫn dám đưa tin về chuyện của Phong Phong nhỉ, thật sự là người bên nước M làm sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2626: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (4)
“Thành phố A không phải chiến trường chính, tin tức quốc tế cũng vậy, cho nên cái này không phải do bọn họ dẫn dắt tất nhiên là bọn họ dám đăng tin rồi.” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

“Em có cảm giác Phong Phong sắp đi đời đến nơi rồi, ba mẹ vợ vốn đã có thành kiến với anh ta sẵn rồi đấy.” Thủy An Lạc cười trên nỗi đau của người khác, nói.

Sở Ninh Dực cũng chỉ hừ lại một tiếng coi như đáp lại thái độ hả hê của vợ mình, “Mau thu dọn đi.”

Thủy An Lạc làm mặt quỷ, chạy vào bếp lấy khăn ra lau cái bàn bê bối của mình.

Đúng như những gì Thủy An Lạc nói, Phong gia kế bên quả thật đang không ổn chút nào.

Trên bàn cơm, ngoài Tiểu Bất Điểm đang trêu ông bà ngoại ra thì cả Kiểu Nhã Nguyễn và Phong Phong đều không dám ho he câu nào.

Tiểu Bất Điểm bày tỏ bé cảm thấy rất mệt tim, làm cha làm mẹ cả rồi mà giờ phút mấu chốt thế này vẫn phải dựa vào bé.

Vẻ mặt ba Kiều vẫn được xem là tốt, nhưng còn mẹ Kiểu thì suốt từ tối qua tới giờ vẫn không ổn lên chút nào.

“Ông bà ngoại sẽ ở đây mãi với con chứ ạ?” Tiểu Bất Điểm cười tươi rói hỏi, tay cầm cái thìa bé xinh, ra sức bới cơm.

Phong Phong nghe con gái mình nói vậy liền ngẩng lên, “Cô chú, hay sau này cô chú sống luôn lại đây đi ạ, sau này cháu với Nhã Nguyễn cũng không có nhiều thời gian ở nhà.”

“Nên chúng tôi phải tới để trông con cho anh chị hả?” Mẹ Kiều hừ lạnh, “Bên ngoài đang truyền tới bao nhiêu tin đồn vô căn cứ như thế, Nhã Nhã đã bị chửi thành cái dạng gì rồi?”

“Me!!!”

“Con cầm miệng đi.” Mẹ Kiều trừng mắt nhìn con gái.

Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi nhìn Phong Phong, chỉ có thể quăng anh ánh mắt “anh bảo trọng nhé” thôi.

“Chuyện này là do cháu giải quyết không được thỏa đáng, nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đến hôn lễ đầu ạ.” Phong Phong tỏ rõ thái độ của mình, đảm bảo với ba mẹ vợ.

“Từ ngày Nhã Nhã nhà chúng tôi theo anh là không có ngày nào được yên ổn cả, anh xem thân phận của nó bây giờ còn có thể xảy ra chút chuyện gì nữa không?” Mẹ Kiểu càng nói càng thấy giận.

“Bà ngoại ơi, bà đừng mắng ba con mà.” Tiểu Bất Điểm dầu mỏ lên, tỏ ra tủi thân nói.

Ba Kiều vội bế Tiểu Bất Điểm sắp khóc ngồi lên đùi mình, “Được rồi, được rồi, Phong Phong cũng có muốn vậy đâu, còn cả đứa nhỏ nữa.”

Mẹ Kiều thấy cô cháu ngoại sắp khóc nên đành thôi không nói nữa.

Phong Phong khẽ thở phào, quả nhiên vẫn là con gái thân thiết với mình nhất.

Kiều Nhã Nguyễn tức giận ăn cơm. Cô nói thì bảo cô im miệng, con gái có nói một câu mẹ cô đã không nói gì nữa rồi, phân biệt đối xử cũng ghế quá rồi đấy.

m chiếc gối bé xinh của

Buổi tối, Tiểu Bất Điểm vẫn tiếp tục an ủi cơn bất mãn của bà ngoại dành cho ba, nến bé quyết định mình sang ngủ với bà luôn.

Phong Phong ngồi bên mép giường bóp vai cho Kiều Nhã Nguyễn, “Anh lại làm em bị liên lụy rồi.” “Ừ, biết là tốt rồi, bên phải.” Kiều Nhã Nguyễn nằm bò ra giường, nhưng vẫn chỉ huy Phong Phong xoa bóp cho mình.

“Chuyện kia tra thế nào rồi? Thật sự là ông bác anh làm à?” Kiều Nhã Nguyên nhắm mắt hỏi.

Phong Phong hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục bóp vai cho cô, “Vẫn chưa có bằng chứng, nhưng sẽ nhanh có kết quả thôi, anh cũng sẽ tới quân đội để giải thích rõ chuyện này.”

Kiểu Nhã Nguyễn gật đầu, nhắm mắt để mặc cho Phong Phong xoa bóp cho mình, “Mẹ em nói chuyện hơi thẳng, nhưng anh cũng biết đây chẳng phải lần đầu tiên, anh thật sự định bảo ba mẹ em qua đây ở thật à?”

Phong Phong nghiêng người nằm xuống, nhìn người phụ nằm cạnh mình. “Chuyện này không phải rất bình thường sao? Ba mẹ em cũng là ba mẹ anh mà.” Anh đưa tay lên vuốt ve gò má cố.

Kiều Nhã Nguyễn mở mắt ra chống tay xuống cằm, “Ảnh đế phải chịu ấm ức rồi.”

Phong Phong nghe vậy nhướng mày rồi ôm cô lăn vào lòng mình, “Vậy bù đắp cho anh thế nào đây?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2627: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (5)
Liều Nhã Nguyễn không nhịn được lườm anh một cái, “Em bị chửi thành kẻ thứ ba mà em đã nói gì chưa?”

Phong Phong lật người lại, đè cô xuống, “Vậy để anh bù đắp cho em nhé?” Dù sao thì chuyện này anh cũng không có ý kiến gì đâu.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Tên này đúng thật là...

Phong Phong hôn lên môi cô, “Vợ à, sinh thêm cho anh một đứa nữa đi.”

Kiểu Nhã Nguyễn nghe vậy liền đẩy anh ra, tránh đi nụ hồn của anh, “Bớt bớt đi, tháng sáu còn chưa biết phải làm thế nào đây này, giờ còn sinh con cái gì nữa?”

“Vậy cũng làm gì có quy định lính thì không thể sinh con đâu.” Phong Phong bất mãn nói, “Quốc gia giờ cho sinh hai đứa rồi, em phải hưởng ứng chính sách của đất nước chứ.”

Kiểu Nhã Nguyễn: “...” Má nó, chuyện này thì liên quan quái gì tới chính sách quốc gia chứ?

Kiều Nhã Nguyễn đẩy Phong Phong ra, “Tự đi mà sinh, trong vòng hai năm tới em không có ý định sinh con.”

Phong Phong nắm chặt lấy cánh tay cô, không cho cô bỏ đi, tay còn lại kéo chăn chùm cả hai người lại, “Em sinh là được, anh nuôi, đảm bảo không bắt em nuôi đâu.”

“Ưm... Đừng... Phải mang thai gần mười tháng đấy, anh mang thai cho em nhé, Phong Phong, con mẹ nó anh dừng ngay...”

“Bà xã, vợ yêu, cục cưng à, Tiểu Bất Điểm có một mình cô đơn lắm.”

“Nó mở một mình cái rắm gì... ưm... Phong...”

Tiểu Bất Điểm chớp mắt đứng ngoài cửa, bé chỉ quay lại lấy gấu bông của bé thôi mà, rốt cuộc thì ba mẹ đang làm gì thế này?

Mẹ Phong vội chạy tới bế Tiểu Bất Điểm đi mất, tiện thể còn đóng cửa lại, hai cái đứa này thật là...

“Bà ơi, ba mẹ con đang làm gì thế, tại sao lại phải chùm chăn thế ạ, không nóng sao?” Tiểu Bất Điểm thắc mắc.

“À, chắc vì ba mẹ con không bật điều hòa nên bị lạnh đấy.” Mẹ Kiều xấu hổ giải thích, “Bé ngoan của bà đi ngủ nhé, mai rồi qua lấy gấu được không.”

Tiểu Bất Điểm vẫn cảm thấy khó hiểu, vừa rồi lúc bé vào có thấy lạnh đầu.

Trong phòng ngủ, Kiều Nhã Nguyễn vùng ra khỏi chắn, “Vừa rồi có phải Tiểu Bất Điểm có quay lại không?”

“Đâu có.” Phong Phong trợn mắt nói dối, tất nhiên là anh cũng nghe thấy, nhưng lúc này mà nói thật cho vợ anh biết, chắc chắn Cô sẽ đạp anh xuống khỏi giường, cho nên Phong Phong quyết định lại chùm chăn vào.

“Nào!!! Anh từ từ thôi thì chết được à.” Kiểu Nhã Nguyễn tức giận nói, nhưng âm thanh lúc này đã xen lẫn cả tiếng thở dốc.

Ánh trăng ngoài cửa sổ dần trở nên mờ mịt, như muốn né tránh sự nhiệt tình trong căn phòng của hai người.

Trong phòng bệnh ở bệnh viện.

Lúc Tân Nhạc tỉnh dậy thì thấy Mặc Lộ Túc đang nằm ngủ cạnh cô chứ không nằm trên giường của anh.

Tân Nhạc phải dừng lại một lúc mới nhớ ra được tối nay đã xảy ra chuyện gì, nghĩ vậy cố liền trở nên thất thần.

Hình như cảm nhận được Tân Nhạc tỉnh lại nên Mặc Lộ Túc cũng mở mắt ra, “Tỉnh rồi à, còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?”

Tân Nhạc từ từ ngoảnh lại nhìn anh, cuối cùng lắc đầu, “Anh đi nghỉ đi, em không sao đâu.”

Đấy, lúc nào cô cũng nói như thế cả.

Mặc Lộ Túc ngồi dậy, đỡ cổ dựa vào gối cho chắc, “Em có muốn ăn gì không, anh bảo người đi mua cho em nhé.”

Hom?

Tân Nhạc nhíu mày, nhìn Mặc Lộ Túc trước mặt, cuối cùng lắc đầu, “Em không đói.”

Mặc Lộ Túc thấy hơi hụt hẫng, nhưng lần này anh không bỏ đi mà nắm lấy cánh tay cô, “Tân Nhạc, chúng ta sắp tái hôn rồi.”

Tân Nhạc bỗng sững ra, chuyện này họ vẫn không hề nhắc tới, sao giờ anh lại nhắc tới làm gì?

“Anh không sao đấy chứ?” Tần Nhạc thắc mắc hỏi.

Mặc Lộ Túc hoi rũ mắt, nhưng rồi anh lại ngẩng lên ngay, “Tân Nhạc, lần trước em mang thai, ngày nào cũng tỉnh dậy lúc nửa đêm là để làm gì thế?” Mặc Lộ Túc hỏi rất nghiêm túc. Câu hỏi này của anh lại khiến Tân Nhạc giật mình thêm lần nữa.

Anh... bị cái gì đã kích hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2628: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (6)
Mặc Lặc Lộ Túc chăm chú nhìn cô, có suy nghĩ là lần này dù có thế nào anh cũng sẽ không rụt cổ lại nữa.

“Tân Nhạc càng thấy tò mò hơn, “Tìm đồ ăn, hồi đó em nhanh bị đói lắm.” Tân Nhạc nói xong lại thấy hơi xấu hổ.

Mặc Lộ Túc nghe thấy vậy lại càng nắm chặt lấy tay cô hơn, trầm giọng nói, “Tại sao lại không gọi anh dậy.” Tân Nhạc càng nghe càng thấy tò mò, người đàn ông này phát điên cái gì vậy?

Thật ra hồi đó cô cũng từng thử gọi anh một lần, nhưng Mặc Lộ Túc lại nói là nửa đêm nửa hôm cô còn ồn ào cái gì, thế nên sau đó cô không gọi anh dậy nữa.

Có điều Tân Nhạc nghĩ chắc anh cũng quên mất chuyện này rồi.

“Em, em có thể tự làm được mà, gọi anh dậy làm gì?” Tân Nhạc nói rồi khẽ đẩy tay anh ra, không nhịn được lại nằm xuống. Một Mặc Lộ Túc thế này kỳ lạ đến mức khiến cô không biết phải ứng đối lại thế nào nữa.

Mặc Lộ Túc nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn bóng lưng cô, cuối cùng thở dài đánh thượt rồi đứng dậy đi về giường của mình,

“Chiều nay Lạc Lạc có gọi điện tới, chuyện của Kiều Nhà Nguyễn cũng sắp xử lý xong rồi.” Mặc Lộ Túc nhìn trần nhà nói. “Ừ.” Tân Nhạc đáp lại một tiếng, nhưng trong lòng thì vẫn đầy thắc mắc, rốt cuộc thì người đàn ông này hôm nay chịu phải đả kích gì vậy.

“Tâm Nhạc.”

“Dạ?” Tân Nhạc nhíu mày, sao hôm nay anh ấy lại nói nhiều như vậy?

Hình như nghe ra sự hiếu kỳ trong giọng nói của cô, Mặc Lộ Túc lại nhắm mắt lại, “Ngủ đi, mai là ngày cuối cùng rồi.”

Tân Nhạc: “...”

Cô quay người lại nhìn người đàn ông đang nằm cách đó không xa, lại nhíu này, “Mặc Lộ Túc, có phải anh có gì muốn nói không?”

“Ngủ đi, sau này rồi nói sau.” Mặc Lộ Túc nói nhưng không hề mở mắt ra.

Tân Nhạc bĩu môi rồi cũng nằm thẳng người lại. Cô không biết Mặc Lộ Túc đã ngủ chưa, chỉ tự lẩm bẩm, “Phụ nữ mang thai thì có nhiều tật lắm, em cũng không khống chế được. Có hôm tối rồi em bỗng muốn ăn món cá cay ở quán Tứ Xuyên gần trường, em liền bật dậy nửa đêm nửa hôm bò tới trước cổng trường, nhưng đến nơi rồi mới biết người ta có mở cửa đầu. Lúc đó em cảm thấy mình rất ngốc, cứ ngồi trước cửa tới tận tảm giờ sáng. Tới lúc người ta mở cửa thì em lại chẳng muốn ăn nữa.”

Mặc Lộ Túc từ từ mở mắt ra.

“Còn có một lần anh đi công tác không có nhà, tối em có mỗi một mình không ngủ được nên liền xuống nhà đi dạo, đi mãi đi mãi đến mức lạc cả đường. Lần đó đúng là ngu người luôn, nửa đêm xung quanh chẳng có ai, cuối cùng em phải vào đồn công an, đúng là mất mặt chết đi được.”

Tân Nhạc kể rồi lại nhìn Mặc Lộ Túc, “Thật ra anh cứ nhìn mà xem, có một mình cũng đâu có sao đâu, cho nên em không biết hôm nay anh nghe thấy cái gì cũng đừng để ý nhé.”

Cơ thể Mặc Lộ Túc trở nên căng cứng, lúc anh nhìn về phía cô thì cô đã nhắm mắt lại rồi.

Cô cảm thấy anh nghe thấy những vấn đề về thời kỳ mang thai, sợ anh cảm thấy tự trách nên mới nói với anh những điều này sao?

Một mình cũng có sao đâu?

Nhưng những lời này lại khiến Mặc Lộ Túc ngoài cảm thấy chua xót ra còn thấy thương cô nữa.

Nghĩ tới cảnh cổ ngồi một mình trước cửa hàng của người ta cả đêm, nghĩ tới việc có một mình chạy tới đồn cảnh sát để hỏi đường cũng không nghĩ tới việc gọi điện thoại cho anh, tất cả đều vì anh không đáng để có tin sao.

Cho nên cô thà một mình chịu đựng tất cả những điều này cũng không chịu nói cho anh biết à.

Tân Nhạc ngủ rồi, nhưng Mặc Lộ Túc lại không ngủ được nữa, anh thức trắng đêm nhìn cô như thế.

Tình yêu không có nghĩa là phải trả giá, tiếc là cô lại không hề hiểu được điều đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2629: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (7)
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào trong phòng, Mặc Lộ Túc liền đưa tay lên che đi anh chói nhức mắt kia.

Vì nhìn Tân Nhạc cả đêm nên lúc này mắt anh khó tránh khỏi việc bị nhức mỏi. Anh nghĩ, chờ cô khỏe lên một chút anh sẽ đưa cô đi ăn món cá cay đó một lần.

Bác sĩ Triệu và bác sĩ Cừu vẫn đến sớm như mọi ngày. Mặc Lộ Túc dậy rồi liền nhận lấy bản báo cáo mà bác sĩ Cửu mang tới. Sau khi nhìn qua một lượt sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn một chút.

“Hiệu quả tốt hơn dự liệu rất nhiều, sau hôm nay bác sĩ Tân có thể tiến hành giai đoạn dưỡng thai rồi.” Bác sĩ Triệu mỉm cười nói.

“Cảm ơn, khoảng thời gian này khiến mọi người phải vất vả rồi.” Mặc Lộ Túc thật lòng nói tiếng cảm ơn.

Lúc Tân Nhạc tỉnh dậy đúng lúc nhìn thấy bác sĩ Triệu. Cô lại lẳng lặng nằm xuống, như thể có vậy mới che giấu được sự thật là cô đã tỉnh dậy rồi.

Bác sĩ Triệu dở khóc dở cười nhìn Tân Nhạc, “Có trốn thế này thì cũng phải chấp nhận thôi.”

Tân Nhạc thở dài, cuối cùng vẫn ngồi dậy, cười gượng nhìn bác sĩ Triệu, sau đó liền xuống đường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa

mặt.

Mặc Lộ Túc đặt bản báo cáo lên bàn, sau khi thấy Tân Nhạc vào rồi mới ngẩng lên nhìn bác sĩ Triệu, “Sức khỏe của cô ấy bây giờ có thể ăn cay được không?”

“Cố gắng tránh đi thì hơn, nhưng lúc mang thai người ta hay thích ăn những món lạ, ăn cay thì cũng được nhưng tốt nhất là ăn ít thôi, chua trai cay gái, nếu thích ăn cay thì không chừng đây là một cô công chúa đấy.” Bác sĩ Triệu cười nói.

Con gái sao?

Vậy thì tốt, như thể có thể coi như đứa con gái đã mất của họ lại trở về rồi.

Sau khi Tân Nhạc uống thuốc xong lại phải đi “chịu chết” với bác sĩ Cửu. Lần này Mặc Lộ Túc không đi theo cô, anh vẫn còn chuyện phải làm.

Nhưng lúc Tân Nhạc qua đó lại cảm thấy đi tới đâu bác sĩ với y tá cũng né tránh cố. Hôm qua cổ còn tưởng vì có Mặc Lộ Túc ở bên nên mới vậy, nhưng hôm nay không có Mặc Lộ Túc, họ vẫn trưng ra cái bộ dạng đó.

“Kỳ lạ thật, tránh tôi làm gì chứ?” Tân Nhạc tò mò hỏi.

Bác sĩ Triệu cười không nói, còn bác sĩ Cửu vẫn giữ im lặng.

Sau khi Tân Nhạc đi rồi, Mặc Lộ Túc liền cầm điện thoại lên gọi cho Thủy An Lạc. Lúc này Thủy An Lạc đang trên đường đi làm, còn Sở Ninh Dực lái xe.

“Đàn anh à.” Thủy An Lạc vừa nhận điện thoại đã bị Sở Ninh Dực lườm một cái.

“Quán Tứ Xuyên gần trường tên gì với ở cổng nào á?”

“Ở cổng nhỏ phía Bắc ấy, tên là tiệm Cay gì đó. Anh đi từ cổng Bắc ra, quán thứ ba phía bên tay phải là được, anh tìm quán đó làm gì?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, “Sao thế, muốn đưa Tân Nhạc đi ăn à?”

Mặc Lộ Túc khẽ họ một tiếng, như thể đang giấu đi sự xấu hổ của mình. “Tết Nguyên Tiêu liệu có mở cửa không nhỉ?”

“Có đấy, lúc đấy nhiều sinh viên cũng quay lại trường rồi, chắc chắn sẽ mở.” Lần này thì Thủy An Lạc nghiêm túc lại. Đàn anh có thể nghĩ thông, điều này rất tốt, tốt lắm, một người thông là được rồi, chẳng lẽ lại sợ không thể thông nốt người kia hay sao?

“Được.” Mặc Lộ Túc nói xong liền định dập điện thoại.

“Chờ đã, chờ đã.” Thủy An Lạc bỗng gọi toáng lên, “Đàn anh à, tuy theo đuổi vợ rất quan trọng, nhưng anh cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình đấy nhé, còn gì nữa nhỉ, đối diện quán Tứ Xuyên đó là một quán trà sữa, hồi trước sau khi bọn em đi ăn xong thì hay qua đó uống.”

“Trà sữa?” Mặc Lộ Túc nhíu mày, rõ ràng về mặt này thì anh với Sở Ninh Dực giống y nhau, đều không thích cái loại đồ uống đó,

“Giọng điệu gì thế hả? Tân Nhạc thích uống đấy, không biết thế nào gọi là làm vui lòng người ta à.” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi liền dập điện thoại trước luôn.

“Vui chưa?” Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ cười thích thú của Thủy An Lạc rồi lái xe vào trong công viên.

“Tất nhiên, cuối cùng cũng có một người nghĩ thống rối, haiz, anh Sở, Nguyên Tiêu anh định đưa em đi đâu ăn thế?” Thủy An Lạc ôm điện thoại nhìn Sở Ninh Dực.
 
Top