[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,845
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 2620: Không hiểu tình hình trong nước thì chị đây dạy cho cưng (8)
Cánh tay truyền tới cảm giác đau rát, nhưng Mặc Lộ Túc biết, cô còn đau hơn anh nhiều.
Mặc Lộ Túc bị cô cắn, tay bị thương không thể nào lau đi mồ hôi vương trên trán cô, chỉ có thể đặt hết nụ hôn này tới nụ hôn khác lên vầng trán ấy, khẽ nói với cô rằng anh vẫn ở đây.
Bác sĩ Triệu và bác sĩ Cừu đều được xem là các bác sĩ lớn tuổi rồi, lúc này nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi phải thở dài. Tụi trẻ bây giờ có mấy ai có thể làm được đến mức này đâu chứ.
Tiếp tục truyền dịch thêm một tiếng đồng hồ nữa. Tân Nhạc phải lọc máu toàn thân lần thứ ba. Lần nào lọc máu đối với cô mà nói cũng là một lần đau khổ như bị lửa đốt.
Sau khi kết thúc tất cả những chuyện này, Tân Nhạc đã hôn mê rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Cánh tay Mặc Lộ Túc hằn rõ ba cái dấu, dấu nào cũng có máu cả.
Nhưng anh không hề để tâm, cố nhịn cơn đau ở tay mà lau đi mồ hôi trên trán cô, nhìn gương mặt tái xanh của cô lại càng thấy đau lòng hơn.
“Thế nào rồi.” Mặc Lộ Túc lên tiếng, giọng anh lúc này đã hơi khàn khàn.
Sau khi bác sĩ Cừu kiểm tra liền vui sướng nói: “Tình hình khả quan hơn trong tưởng tượng rất nhiều, thành phần được pha loãng đi cũng đáng kể, có khi mai chỉ cần làm loãng thêm một lần nữa thôi là được rồi đấy.”
Mặc Lộ Túc thở phào một hơi thật mạnh, anh hơi cúi đầu rồi khẽ nói: “Sắp được giải thoát rồi.”
Bác sĩ Cừu và bác sĩ Triệu đánh mắt nhìn nhau rồi cùng rời khỏi phòng, nhường lại không gian này cho hai người.
Thấm Tâm Viên.
Sau khi Thủy An Lạc nhận được điện thoại bác sĩ Triệu báo lại tin tức thì không ngừng cảm ơn rồi mới dập máy nhìn Kiểu Nhã Nguyễn nói: “Cuộc trị liệu của Tân Nhạc rất thành công, mai là lần cuối cùng rồi.”
Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên sofa ôm gối gật đầu, “Vậy thì tốt, xem ra cũng có một chuyện được coi là tin tốt rồi.”
Cha mẹ Kiều ở bên kia nghỉ ngơi. Phong Phong không có nhà. Anh ra ngoài để xử lý chuyện tin tức. Sở Ninh Dực cũng không có nhà, không biết anh với An Phong Dương đi đâu rồi nữa.
Cho nên lúc này trong nhà ngoài mấy đứa trẻ đang nô đùa ra thì chỉ có Thủy An Lạc, Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh ba người bọn họ.
Thủy An Lạc không cho Kiểu Nhã Nguyễn xem tin tức, thậm chí không cho cô xem cả tivi luôn.
“Lạc Lạc, có người tìm em này.” Mân Hinh bỗng lên tiếng rồi chỉ vào một chấm đỏ trên máy tính, nhấp vào nói.
Thủy An Lạc vội đi tới ngồi xuống cạnh Mân Hinh, nhìn tin nhắn được gửi đến.
[Người lạ: Cô Sở quả là có cách hay.]
Thủy An Lạc nhìn câu nói đó trong mục chat riêng trên weibo, nghĩ một hồi rồi bắt đầu gõ chữ.
[Đại bảo bối của Sở tiến sinh: Chỉ là cảm thấy hình như anh không hiểu rõ văn hóa nước tôi quá thôi.]
[Người lạ: Cô biết tôi là ai sao?]
[Đại bảo bối của Sở tiên sinh: Tôi không cần biết anh là ai, tôi chỉ cần biết anh đã làm gì là được rồi.]
[Người lạ: Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật cả.]
[Đại bảo bối của Sở tiến sinh: Chẳng lẽ những gì tôi nói thì là giả sao?]
[Đại bảo bối của Sở tiên sinh: Hơn nữa hình như anh hiểu sai về hai chữ “sự thật” này rồi, giống như việc anh không hề biết trong văn hóa nước tôi vẫn còn tồn tại hai chữ “loạn luân” ấy.]
[Người lạ: Cô Sở rất biết cách lợi dụng truyền thống nhỉ.]
[Đại bảo bối của Sở tiên sinh: Không phải anh cũng vậy hả.]
Sau khi Thủy An Lạc gửi câu đó xong, người bên kia không hề lên tiếng nữa.
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn cũng bắt đầu xáp tới, nhìn cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.
Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Có nhìn ra cái gì không?”
Kiều Nhã Nguyễn lại quay về sofa, “Tao còn đắc tội với cả bạn bè quốc tế nữa hả?”
“Tao nhổ vào, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, ngoài cái đám thần kinh ở nước M kia ra, ai còn có thể làm thế với chúng mày cơ chứ?” Thủy An Lạc hừ một tiếng.
Mặc Lộ Túc bị cô cắn, tay bị thương không thể nào lau đi mồ hôi vương trên trán cô, chỉ có thể đặt hết nụ hôn này tới nụ hôn khác lên vầng trán ấy, khẽ nói với cô rằng anh vẫn ở đây.
Bác sĩ Triệu và bác sĩ Cừu đều được xem là các bác sĩ lớn tuổi rồi, lúc này nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi phải thở dài. Tụi trẻ bây giờ có mấy ai có thể làm được đến mức này đâu chứ.
Tiếp tục truyền dịch thêm một tiếng đồng hồ nữa. Tân Nhạc phải lọc máu toàn thân lần thứ ba. Lần nào lọc máu đối với cô mà nói cũng là một lần đau khổ như bị lửa đốt.
Sau khi kết thúc tất cả những chuyện này, Tân Nhạc đã hôn mê rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Cánh tay Mặc Lộ Túc hằn rõ ba cái dấu, dấu nào cũng có máu cả.
Nhưng anh không hề để tâm, cố nhịn cơn đau ở tay mà lau đi mồ hôi trên trán cô, nhìn gương mặt tái xanh của cô lại càng thấy đau lòng hơn.
“Thế nào rồi.” Mặc Lộ Túc lên tiếng, giọng anh lúc này đã hơi khàn khàn.
Sau khi bác sĩ Cừu kiểm tra liền vui sướng nói: “Tình hình khả quan hơn trong tưởng tượng rất nhiều, thành phần được pha loãng đi cũng đáng kể, có khi mai chỉ cần làm loãng thêm một lần nữa thôi là được rồi đấy.”
Mặc Lộ Túc thở phào một hơi thật mạnh, anh hơi cúi đầu rồi khẽ nói: “Sắp được giải thoát rồi.”
Bác sĩ Cừu và bác sĩ Triệu đánh mắt nhìn nhau rồi cùng rời khỏi phòng, nhường lại không gian này cho hai người.
Thấm Tâm Viên.
Sau khi Thủy An Lạc nhận được điện thoại bác sĩ Triệu báo lại tin tức thì không ngừng cảm ơn rồi mới dập máy nhìn Kiểu Nhã Nguyễn nói: “Cuộc trị liệu của Tân Nhạc rất thành công, mai là lần cuối cùng rồi.”
Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên sofa ôm gối gật đầu, “Vậy thì tốt, xem ra cũng có một chuyện được coi là tin tốt rồi.”
Cha mẹ Kiều ở bên kia nghỉ ngơi. Phong Phong không có nhà. Anh ra ngoài để xử lý chuyện tin tức. Sở Ninh Dực cũng không có nhà, không biết anh với An Phong Dương đi đâu rồi nữa.
Cho nên lúc này trong nhà ngoài mấy đứa trẻ đang nô đùa ra thì chỉ có Thủy An Lạc, Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh ba người bọn họ.
Thủy An Lạc không cho Kiểu Nhã Nguyễn xem tin tức, thậm chí không cho cô xem cả tivi luôn.
“Lạc Lạc, có người tìm em này.” Mân Hinh bỗng lên tiếng rồi chỉ vào một chấm đỏ trên máy tính, nhấp vào nói.
Thủy An Lạc vội đi tới ngồi xuống cạnh Mân Hinh, nhìn tin nhắn được gửi đến.
[Người lạ: Cô Sở quả là có cách hay.]
Thủy An Lạc nhìn câu nói đó trong mục chat riêng trên weibo, nghĩ một hồi rồi bắt đầu gõ chữ.
[Đại bảo bối của Sở tiến sinh: Chỉ là cảm thấy hình như anh không hiểu rõ văn hóa nước tôi quá thôi.]
[Người lạ: Cô biết tôi là ai sao?]
[Đại bảo bối của Sở tiên sinh: Tôi không cần biết anh là ai, tôi chỉ cần biết anh đã làm gì là được rồi.]
[Người lạ: Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật cả.]
[Đại bảo bối của Sở tiến sinh: Chẳng lẽ những gì tôi nói thì là giả sao?]
[Đại bảo bối của Sở tiên sinh: Hơn nữa hình như anh hiểu sai về hai chữ “sự thật” này rồi, giống như việc anh không hề biết trong văn hóa nước tôi vẫn còn tồn tại hai chữ “loạn luân” ấy.]
[Người lạ: Cô Sở rất biết cách lợi dụng truyền thống nhỉ.]
[Đại bảo bối của Sở tiên sinh: Không phải anh cũng vậy hả.]
Sau khi Thủy An Lạc gửi câu đó xong, người bên kia không hề lên tiếng nữa.
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn cũng bắt đầu xáp tới, nhìn cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.
Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Có nhìn ra cái gì không?”
Kiều Nhã Nguyễn lại quay về sofa, “Tao còn đắc tội với cả bạn bè quốc tế nữa hả?”
“Tao nhổ vào, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, ngoài cái đám thần kinh ở nước M kia ra, ai còn có thể làm thế với chúng mày cơ chứ?” Thủy An Lạc hừ một tiếng.