Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2630: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (8)
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn Thủy An Lạc: “Mời em ăn KFC nhé?”

Hai mắt của Thủy An Lạc lập tức sáng lên, quả nhiên vẫn là ông xã của cô cao tay nhất.

“Trông chẳng ra làm sao mà mơ đẹp quá nhỉ, mau xuống xe đi, trễ giờ rồi kia kìa!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa tháo đai an toàn ra cho cô, tiện thể còn hôn có một cái.

Nụ cười của Thủy An Lạc lập tức không thấy đâu nữa. Cô hừ một tiếng rồi mở cửa xuống xe: “Em hơi bị xinh đấy!” Nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.

Sở Ninh Dực không nhịn được cười nhìn vợ mình đi vào, cô gái ngốc nghếch này.

Sở Ninh Dực cho xe rời khỏi bệnh viện, đồng thời bấm nhận cuộc gọi tới của An Phong Dương.

“Thế nào rồi?” Sở Ninh Dực vừa nói chuyện vừa nhìn con đường phía trước.

“Cậu đã đoán đúng rồi, lần bùng nổ tin tức này không liên quan gì tới với nước M cả, nhưng đúng là tin tức do vị công chúa kia truyền ra. Cậu cũng biết người cho tung tin này ra đấy, chính là đạo diễn Jack Tông của công ty điện ảnh và truyền hình AZ.”

“Nguyên nhân tung tin là gì?”

“Cái này Phong Tứ sẽ đích thân nói cho cậu biết.” An Phong Dương nói, chỉ là âm điệu của anh khiến người ta cảm thấy có chút xấu xa.

Sở Ninh Dực nhíu mày, chẳng hiểu sao lại muốn đạp người này một phát.

“À đúng rồi, con một việc nữa đấy, bây giờ cậu mà xem tin tức sẽ thấy công chúa nhỏ nhà cậu nổi danh rồi.”

An Phong Dương dùng giọng điệu cứng rắn nói xong thì Sở Ninh Dực đã lập tức cúp điện thoại của anh, sau đó dừng xe ở ven đường. Sở Ninh Dực sợ chuyện con gái nhà mình bị đưa ra ngoài ánh sáng cho nên lập tức mở di động đọc tin tức.

Đọc xong, Sở Ninh Dực cuối cùng cũng thở dài một hơi, chỉ là chân mày của anh vẫn nhíu chặt lại.

Tin tức này còn áp đảo cả tin tức về Phong Phong, thân phận công chúa nhỏ của Sở gia là thân phận kinh người cở nào.

Ba của bé là Sở Ninh Dực, ba nuôi là ảnh đế Phong Phong, một người ba nuôi khác là Sở Lăng Phong của nhà họ Sở ở phía Nam thành phố, ông ngoại là Tư lệnh Quân khu thành phố A, bà ngoại là vợ của tỉ phú thế giới Lạc Vân, ông nội và bà nội của bé cũng từng là những nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố À này, bác của bé lại là nhà văn nổi tiếng thế giới, một cô bé như vậy chính đúng là bảo bối của cả cái thành phố A này mà.

Không ai đề cập đến thân phận của Thủy An Lạc chứng tỏ người tung tin này lên không có ác ý, thậm chí còn có ý tốt là dùng cái tin này chiếm cứ vị trí đầu để dễ tin tức về Phong Phong có thể hạ xuống.

Sở Ninh Dực nhíu mày, chẳng biết nghĩ tới điều gì mà nhịn không được phải bật cười, cố đúng là rất có tâm.

Trong bệnh viện, Thủy An Lạc vừa mới tới phòng làm việc của mình đã nhận được điện thoại của Cố Tiểu An: “Tôi đã đọc được tin tức rồi, cảm ơn cô nhé Tiểu An!”

“Cảm ơn tôi làm gì chứ! Hôm đó tôi nói với Lăng Phong là muốn nhận Bánh Bao Đậu làm con nuôi, anh ấy còn mừng ra mặt nữa kìa!” Cố Tiểu An cười nói: “Người của thành phố A thì vẫn chú ý tới chuyện của thành phố A hơn! Chuyện của Phong Phong chỉ cần nó không gây ra sóng gió gì, chờ bọn họ tìm được người đứng sau bức màn kia, tin tức trên trường quốc tế cũng sẽ nhanh chóng được đè xuống thôi.”

Thủy An Lạc nói: “Nói gì thì nói tôi vẫn phải cảm ơn cổ nhiều.”

“Nhưng mà có thật sự cam lòng cứ thế lộ con gái mình ra ánh sáng như vậy à?” Cố Tiểu An bật cười.

“Cho con bé ra ánh sáng cũng không có gì là không tốt! Đằng nào thì bọn họ cũng đâu biết con gái của tôi trông như thế nào đâu!” Thủy An Lạc cũng cười nói: “Tôi phải đi làm việc đã, có thời gian mời cô một bữa cơm nhé.”

“Được.” Cố Tiểu An đáp lời rồi cúp máy.

Thủy An Lạc cúp máy xong rồi lại mở máy ra, có lẽ làm như vậy thì bên phía quân đội sẽ không làm khó dễ Kiều Nhã Nguyễn quá mức đầu nhỉ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2631: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (9)
Tân Nhạc hoàn thành một đợt điều trị cuối cùng, cô ngủ rất lâu rồi mới tỉnh lại.

Lúc cô mở mắt thì không thấy Mặc Lộ Túc ở bên cạnh liền bĩu môi, lại đâu rồi không biết, sao cái người này bị thương rồi mà vẫn không chịu ở yên thế chứ?

Tân Nhạc ngồi dậy, đúng lúc thấy hộ lý đặc biệt bước vào.

“Mặc Lộ Túc đầu rồi?” Tân Nhạc nhịn không được liền hỏi.

“Viện trưởng Mặc ra ngoài từ trưa rồi, đến giờ vẫn chưa quay lại.” Hộ lý nói rồi đỡ Tân Nhạc ngồi dậy: “Cô Mặc cần gì, tôi lấy cho

CÔ.”

Cô Mặc?

Tân Nhạc hơi xấu hổ, lúc trước vẫn còn là bác sĩ Tân cơ mà, sao bây giờ lại thành cô Mặc rối?

“Gọi tên của tôi là được rồi.” Cô xấu hổ nói.

“Cái này khó mà làm được, trước đó tôi còn thấy Viện trưởng Mặc hỏi thời gian làm việc của Cục Dân chính đấy, xem ra có vẻ Viện trưởng Mặc muốn nhanh chóng kết hôn với cô rồi.” Cô hộ lý cười ha hả nói: “Cô Mặc muốn ăn gì không?”

Trong lòng Tân Nhạc dâng lên cảm giác ấm áp, thế nhưng vẫn nhịn không được phải nói một câu: “Vậy cũng đâu chắc chắn sẽ kết hôn với tôi chứ.”

“Cô Mặc nói như vậy thì sẽ khiến cho Viện trưởng Mặc đau lòng đấy, mấy ngày nay tôi ở bệnh viện có nghe nói Viện trưởng Mặc vì cô mà đắc tội với trưởng khoa Sản với nhiều bác sĩ và y tá lắm đấy.”

“Khoa Sản?” Tân Nhạc nhíu mày.

“Đúng vậy, nghe nói mấy người trước đây gây khó dễ cho cổ Mặc đều bị đuổi việc hết rồi.”

Tân Nhạc khựng lại, hóa ra hiện giờ người trong viện thấy cô liền tránh như tránh tà không phải là do lỗi của cô?

Nhưng mà Mặc Lộ Túc thực sự vì cô mà làm như vậy sao?

Tân Nhạc cúi đầu, khóe mắt giấu không được ý cười.

Nhưng mà vì sao anh lại không nói gì chứ?

“Anh ấy làm vậy là để chỉnh đốn tác phong làm việc thôi!” Tân Nhạc thấp giọng nói, vậy nên cô cũng đừng ôm quá nhiều hy vọng làm gì. “Cốc cốc cốc...”

Có người gõ cửa phòng bệnh, Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bác sĩ Lưu đang đứng ở cửa.

“Bác sĩ Lưu?” Tân Nhạc kêu lên: “Mặc Lộ Túc không có ở đây.”

Bác sĩ Lưu khẽ gật đầu, hai tay nhét trong túi bước đến: “Vừa mới đi ngang qua đây cho nên không cẩn thận nghe được mấy lời hai người nói.” Cho nên ông cảm thấy mình cần phải vì Viện trưởng nhà mình làm sáng tỏ vấn đề chỉnh đốn tác phong làm việc này.

Hộ lý thấy bác sĩ đã tới liền đi làm cơm cho Tân Nhạc.

Bác sĩ Lưu ngồi xuống giường bệnh của Mặc Lộ Túc, nhìn Tân Nhạc cũng đang ngồi ở mép giường đối diện: “Bác sĩ Tân, chúng ta quen nhau cũng không phải mới ngày một ngày hai nhỉ.”

Tân Nhạc gật đầu. Lúc cô mới vào bệnh viện Mặc Thị thì gần như đều như làm việc chung phòng với bác sĩ Lưu.

“Cô không tin tưởng Viện trưởng Mặc đến thế sao?” Bác sĩ Lưu tò mò hỏi.

“Dạ?” Tân Nhạc khó hiểu: “Tôi đâu có không tin tưởng anh ấy đâu?”

“Xong rồi, xong rồi.” Bác sĩ Lưu vừa nói vừa xua xua tay mình: “Kinh khủng nhất chính là rõ ràng không tin tưởng đối phương nhưng lại cảm thấy như là mình đang tin tưởng.”

“Tôi thật sự không có mà.” Tân Nhạc nhíu mày phản bác. Cô rất tin tưởng Mặc Lộ Túc.

“Vậy sao cô lại không tin cậu ấy vì cô mà đi chỉnh đốn tác phong làm việc?” Bác sĩ Lưu nói thẳng vào vấn đề.

“Anh ấy sẽ không lấy việc công làm việc riêng đâu!” Tân Nhạc nói một cách đương nhiên.

Bác sĩ Lưu: “...”

Nói rất hay, rất có đạo lý, đột nhiên ông cảm thấy Viện trưởng nhà mình thật đáng thương, sao lại thích phải một cô vợ như cây gỗ thế này.

“Thế nếu như cậu ấy thật sự lấy việc công làm việc riêng thì sao?” Bác sĩ Lưu nói.

“Anh ấy không phải như vậy.” Tân Nhạc vẫn nhíu mày.

“Cái gì không phải?” Mặc Lộ Túc ngồi lên xe lăn đi vào, vừa vặn nghe được những lời phản bác của Tân Nhạc.

Bác sĩ Lưu đứng dậy rồi quay đầu, vẫy vẫy tay để ý tá rời đi, sau đó ông mới đi tới trước mặt Mặc Lộ Túc, nói: “Viện trưởng Mặc đại công vô tư, ngải tự giải quyết cho tốt đi!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2632: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (10)
Tân Nhạc nhíu mày, sao cứ có cảm giác mấy lời này là đang mắng cô vậy chứ?

Mặc Lộ Túc cũng nhíu mày, sao cứ có cảm giác mấy lời này là đang mắng anh thế nhỉ?

Sau khi bác sĩ Lưu rời khỏi đó, Mặc Lộ Túc đi qua rồi ngồi xuống đối diện Tân Nhạc, cầm lấy cổ tay cô rồi giúp cô bắt mạch.

“Bác sĩ Lưu nói gì với em thế?” Mặc Lộ Túc vừa bắt mạch vừa hỏi.

Tân Nhạc hơi hơi mím môi: “Anh mới sa thải một số người à?”

Mặc Lộ Túc dừng lại một chút, sau đó vừa nói vừa tiếp tục bắt mạch: “Tác phong làm việc của bệnh viện không ổn, đuổi việc bạn họ chỉ là chỉnh đốn lại tác phong thôi.”

“...” Tân Nhạc cúi đầu, cô biết ngay sẽ là như vậy mà.

Mặc Lộ Túc giúp cô bắt mạch xong xuôi rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Ngày mai không cần lọc máu nữa, thế nhưng vẫn phải uống thuốc Bắc đấy!”

Khuôn mặt của Tân Nhạc lập tức xị xuống.

“Mấy ngày nay em về trước đi, cũng không thể cứ ở mãi bệnh viện được.” Mặc Lộ Túc nói: “Anh đã giúp em hủy hợp đồng nhà trọ rồi, đồ đạc cũng đã mang về nhà, cũng đã thuê một thím giúp việc từ chỗ bác tới để chăm sóc em rồi.”

Mặc Lộ Túc nói những việc mà hôm nay anh đã làm.

Tân Nhạc nhíu mày: “Nhưng còn anh thì sao?”

“Ở bệnh viện có bác sĩ và ý tá.” Mặc Lộ Túc nói rồi nắm lấy tay của cô: “Ngày kia anh sẽ đưa em đi ăn.”

“Anh đừng gắng sức mà!” Tân Nhạc thật sự cảm thấy bội phục Mặc Lộ Túc, bị thương nặng như thế mà mấy ngày nay không hề nghỉ ngơi tử tế chút nào.

Mặc Lộ Túc nắm tay mình thật chặt, không trả lời câu nói của cố.

Tân Nhạc lại nhíu mày lần nữa: “Em nói thật đấy.”

“Không sao, anh tự biết sức khỏe của mình.” Rốt cuộc Mặc Lộ Túc cũng lên tiếng.

Tân Nhạc thật sự không biết mình còn có thể nói gì được nữa: “Hôn lễ của Kiều Nhà Nguyễn anh có đi không? Không đúng, hiện tại đã thành như thế rồi mà vẫn có thể cử hành hôn lễ sao?

Hôn lễ, nghĩ đến hôn lễ Mặc Lộ Túc đột nhiên nghĩ đến chuyện anh với Tân Nhạc cũng chưa có hôn lễ nào, cho nên lần này anh cũng phải đền bù cái này cho cô mới được.

“Đến lúc đó tính sau đi.” Mặc Lộ Túc nói rồi thả tay cổ ra.

Tân Nhạc cúi đầu nhìn đôi bàn tay vừa bị buông ra của mình, có chút mất mát.

“Tân Nhạc! Anh hy vọng sau này nếu có việc thì em có thể nói cho anh biết chứ đừng một mình gánh chịu, được không?” Mặc Lộ Tác nghiêm túc nói ngay sau khi anh vừa buông tay Tân Nhạc ra.

Tân Nhạc nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu dậy, vẻ mặt dường như có chút không thể tin nổi.

Mặc Lộ Túc chăm chú nhìn cô: “Tân Nhạc! Đối với em mà nói thì có phải chỉ cần cho đi tức là đã đủ rồi không?”

Lần đầu tiên Mặc Lộ Túc thẳng thắn cùng trực tiếp đàm luận với Tân Nhạc về vấn đề giữa hai người họ như vậy.

Thẳng thắn đến mức trong nháy mắt Tân Nhạc không biết nên nói gì nữa.

Cô nhìn chằm chằm Mặc Lộ Túc, định nhấc tay mình lên nhưng Mặc Lộ Túc đã kịp thời nắm chặt lấy tay của cô, ngăn cản hành động tự hại mình của Tân Nhạc.

“Em không yêu cầu hồi đáp hay trả giá, thậm chí còn ngăn trở cánh cửa để người khác đáp lại em! Tân Nhạc! Em còn ích kỷ hơn cả anh nữa.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Em không có...”

“Em cảm thấy trong cái nhà kia của chúng ta em đã trả giá đủ rồi, cho dù là việc em không thể tự làm nhưng vẫn sẽ cắn răng tự đi làm, chưa bao giờ em thật sự nghĩ tới anh đúng không? Em cảm thấy chỉ cần nói một câu với anh tức là em đã làm phiền anh, cho nên em tha nửa đêm đi ra ngoài cũng không chịu hé răng gọi anh một câu? Em cảm thấy cuộc đời của em vốn không cần anh, em chỉ cần đóng một vai bảo mẫu trong cuộc đời anh, chăm sóc tốt cho anh thì đó chính là em yêu anh hay sao?” Mỗi một câu nói của Mặc Lô Túc đều khiến Tân Nhạc không cách nào phản bác lại được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2633: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (11)
“Không phải như thế!” Tân Nhạc đột nhiên kêu lên, tâm trạng cũng có chút kích động.

Mặc Lộ Túc dùng một chút rồi nhìn cô, chờ đợi những lời phản bác của cô.

“Em đã thử cố gắng rồi! Ngay từ đầu em không thể nghĩ như thế!” Tân Nhạc nói, thái độ còn lộ ra sự gay gắt: “Nhưng lần nào anh cũng thờ ơ với em! Cho nên sau đó em hoàn toàn không dám nghĩ tới nữa!”

“Bởi vì anh từng thờ ơ cho nên em đóng lại cánh cửa của em chứ không phải tranh cãi ầm ĩ với anh, để cho anh biết anh đã làm tổn thương đến em như thế nào à?” m điệu của Mặc Lộ Túc cũng trở nên nhanh hơn.

Tân Nhạc nắm chặt tay của mình, cúi đầu không nói lại.

Chỉ là cơ thể đang căng chặt của cô khiến Mặc Lộ Túc biết rõ rằng cô không đồng ý với lời nói của anh.

“Tân Nhạc! Không có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau cả!” Mặc Lộ Túc có chút bất đắc dĩ nói.

Tân Nhạc cúi đầu, những giọt nước mắt của cô đập vào mu bàn tay của Mặc Lộ Túc, không biết đó là vì tủi thân hay là vì điều gì khác.

“Hai chúng ta thành ra như bây giờ chẳng lẽ em không có chút trách nhiệm nào hay sao?”

Tân Nhạc ngẩng phắt đầu dậy, nhìn Mặc Lộ Túc bằng ánh mắt không thể tin nổi, cô cũng có trách nhiệm sao?

Cô có trách nhiệm gì?

“Trách nhiệm của em chính là em tự cho là mình đúng.” Mặc Lộ Túc đưa tay nâng cằm cô lên, sau đó giúp cổ lau đi những giọt nước mắt đang lăn xuống, tuy rằng cô khóc không nhiều nhưng những giọt nước mắt ấy lại như đập thẳng vào trái tim anh: “Khi đó vì sao em không khóc? Em không biết rằng nước mắt của phụ nữ chính là vũ khí trí mạng khi đối phó với đàn ông à?”

Tân Nhạc dùng đôi mắt đẫm nước nhìn anh. Mặc Lộ Túc đứng dậy rồi khom lưng trước mặt cô, tiếp đó là đôi môi mỏng mang theo chút cảm giác lành lành dán lên mi mắt của cô.

Tân Nhạc: “...”

Cho nên rõ ràng người đáng thương là cô, nhưng đến cuối cùng người sai cũng vẫn là cô sao?

Tân Nhạc biết rõ mọi chuyện không phải như vậy, nhưng mà cô không biết mình phải phản bác như thế nào nữa cả. Mặc Lộ Túc hôn lên mi mắt còn lại của cô, sau đó kéo cô vào lòng mình: “Tân Nhạc, em không thể ích kỷ như vậy được.”

“Em không có...” Tân Nhạc muốn phản bác lại, thế nhưng cô vì bị anh ôm chặt thế này nên cô cũng chẳng còn sức lực để cãi lại nüa.

Rõ ràng đấy không phải là lỗi của cô.

Tân Nhạc vòng tay ôm lấy hồng của Mặc Lộ Túc, hít hít cái mũi của mình, nói: “Em đã gọi anh rồi, nhưng anh lại bảo em không nên làm phiền anh.” Tân Nhạc tủi thân nói.

“Vậy em hãy gọi thêm mấy lần, vẫn không được thì khóc.” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói, đúng vậy, đây là lỗi của anh, điểm này anh không phủ nhận.

Tân Nhạc đang khóc lại đột nhiên bật cười. Cô cũng chẳng biết vì sao mình lại cười nhưng cô lại ôm chặt người đàn ông trước mặt mình hơn nữa.

Tân Nhạc không biết giữa hai bọn họ đã được gọi là hòa giải hay chưa, chỉ biết là Mặc Lộ Túc đối xử với cô tốt hơn trước đây rất nhiều.

Ví dụ như khi đang ăn cơm anh sẽ biết hỏi cô là cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, sau đó nghiêm túc nhớ thật kỹ, lần sau nhất định sẽ nhắc nhở hộ lý xem không nên nấu món nào.

Ví dụ như anh biết nói chuyện phiếm với cổ trước khi đi ngủ, trò chuyện với con, thậm chí còn hỏi cô có muốn ăn gì không, làm gì không.

Nhưng mà Tân Nhạc thật sự không muốn ăn cái gì cả, mấy ngày gần đây bị hành hạ đến mức cô chẳng muốn bất cứ thứ gì nữa, chứ đừng nói nói đến chuyện đi ra ngoài đi dạo này nọ như vậy.

“Em muốn ở bệnh viện chăm sóc cho anh.” Tân Nhạc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang nghiêng người dựa vào mép giường, đây là điều duy nhất có muốn làm bây giờ.

“Cái này bác bỏ.” Mặc Lộ Túc dùng một tay nắm lấy tay của cô. Lần đầu tiên anh cảm thấy đôi tay của cô thật nhỏ, hơn nữa lại rất mềm.

Tân Nhạc mím môi, muốn khóc.

“Cái này không cho phép em khóc!” Mặc Lộ Túc nhíu mày nói, thái độ rất cương quyết.

“Mỗi bên lùi một bước đi, ban ngày em sẽ ở bệnh viện, tối về nghỉ ngơi.” Tân Nhạc dùng thái độ lần này anh đừng hòng từ chối.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2634: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi (12)
Mặc Lộ Túc nhíu mày, dường như anh đã cho cô gái này một thanh thượng phương bảo kiếm để đối phó với anh rồi.

Ngủ đi.” Mặc Lộ Túc nói rồi ngồi dậy, kéo chăn cho cô, sau đó mới quay về giường bệnh của mình để nằm xuống.

Tân Nhạc: “...”

Sao cứ có cảm giác bị gài bẫy thế nhỉ?

Nhưng mà Tân Nhạc vẫn nắm chắn kéo đến ngang mũi của mình, ôm ngực nhìn người đàn ông đang ngủ ở giường bên cạnh, cả ngày hôm nay cô đều cảm thấy có chút khó tin.

Lần đầu tiên người đàn ông này đối xử tốt với cô như vậy, tốt đến mức có chút không chân thật. Tân Nhạc lặng lẽ cấu mình một cái, không phải là đang nằm mơ, cho nên những lời anh nói ban ngày đều là thật.

“Vẫn chưa ngủ à?” Mặc Lộ Túc nghe động tĩnh bên này liền nhíu mày nói.

“Ngủ đây, ngủ đây.” Tân Nhạc nói rồi lập tức kéo chăn che đầu mình lại, sau đó một mình cười ngu trong chăn.

Ngày hôm sau Tân Nhạc xuất viện. Thủy An Lạc đặc biệt chạy tới tìm cố, tiện thể cũng thăm Mặc Lộ Túc luôn.

Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc cầm hoa quả vào nhà vệ sinh rửa liền quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Chuyện gì đây, anh tỏ tình rồi đấy hả? Cười đến mức trên mặt cũng rõ hai chữ dâm đãng đấy!”

“Nói ai thế hả? Tôi vẫn nghe được đó!” Tân Nhạc trong toilet lớn tiếng nói vọng ra.

“Chậc chậc chậc, nghe giọng đã thấy có mùi yêu đương không được bình thường rồi!” Thủy An Lạc nói rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Cô nhìn thấy quyển lịch trên tay Mặc Lộ lúc thì sửng sốt một chút: Anh muốn ra viện sao?

Tân Nhạc vừa mới bưng hoa quả đi ra liên nghe được những lời này của Thủy An Lạc. Cô khựng lại rồi có chút bất an bước qua.

Mặc Lộ Túc gật đầu rồi liếc mắt nhìn Tân Nhạc, sau đó mới nói: “Mặc Thị không thể cử giao cho người khác xử lý mãi được, hắn bây giờ em cũng cảm nhận được, Lưu Tiểu Băng của Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường chính là ví dụ tốt nhất, để lâu dài thì cũng không biết ai mới là chủ nhân thật sự nữa.”

Chuyện của Lưu Tiểu Băng gần đây đúng quả thật là gà bay chó sủa, có điều Sở Ninh Dực không cần cô nhúng tay vào, bản thân Thủy An Lạc cũng lười động. Nói trắng ra là chú Lưu quản lý Viễn Tường suốt nhiều năm như vậy nên đương nhiên khiến ông ấy cảm thấy Viễn Tường chính là nhà của bọn họ rồi.

Mà Mặc Doãn chỉ có một đứa con trai là Mặc Lộ Túc, hiện tại ông cũng rất ít quản lý công ty. Nếu như Mặc Lộ Túc còn không quay về thì sớm muộn gì Mặc gia cũng rơi vào tay kẻ khác.

Tân Nhạc ngồi xuống mép giường, tấm tình tốt đẹp vừa rồi cũng biến mất.

Mặc Lộ Túc đưa tay nắm lấy tay của Tân Nhạc, rồi nói với Thủy An Lạc: “Đợi một thời gian ngắn nữa thì để Tân Nhạc qua chỗ em làm việc nhé! Có em ở đấy thì anh cũng yên tâm hơn một chút!”

Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc, Tân Nhạc lập tức ngẩng đầu trợn mắt nhìn Mặc Lộ Túc: “Em có cái gì đáng giá để anh không yên lòng?”

“Chậc chậc chậc, tôi nói này cô nương, bây giờ cô cũng biết cách làm nũng rồi cơ đấy! Vậy thì tôi đây an tâm rồi, mới vài ngày không tới mà cạy được vỏ rùa ra rồi! Nói cứ như thể tôi muốn nhận bà lắm không bằng.” Thủy An Lạc cười một tiếng rồi nhìn đồng hồ: “Được rồi, bà không có việc gì là tối an tâm rồi, tôi về trước đây! Hôm hôn lễ của Lão Phật Gia tối sẽ đến đón bà.”

“Không cần đâu, anh đưa cô ấy đi là được.” Mặc Lộ Túc nói.

Thủy An Lạc nhướng mi, với lấy một quá táo Tân Nhạc vừa mới rửa xong rồi nói: “Tôi đi đây!”

“Này, Thủy An Lạc! Bà có thể có chút tiền đồ không hả?” Tân Nhạc đứng dậy tiến Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc ôm Tân Nhạc đi ra ngoài, mãi đến khi rời xa khỏi phòng bệnh rồi mới nói: “Đàn anh có nói với bà anh ấy muốn quay về công ty hay không?”

Tân Nhạc lắc đầu, có chút mất mát.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2635: Đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình (1)
Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ lạc lõng của bạn mình, lúc bước xuống cầu thang lại quay đầu nhìn cô: “Có lẽ đàn anh không có thói quen nói thẳng ra. Bà có thể hỏi mà. Hai người chung sống với nhau chẳng phải là như vậy sao?”

“Tôi biết rồi, gà mẹ mau về đi gà mẹ!” Tân Nhạc đẩy người rời đi.

Tân Nhạc nhìn Thủy An Lạc lên xe. Người ngồi sẵn trên đó chẳng cần nghĩ cũng biết là Sở Ninh Dực. Thái tử của thành phố Á chỉ cam tâm làm tài xế cho một cô gái, ngoại trừ Thủy An Lạc ra thì không một ai trên thế giới này có quyền ấy nữa, đây chẳng phải là một loại hạnh phúc đó sao?

Tân Nhạc quay đầu nhìn bệnh viện, cô cũng phải từ từ học được biện pháp tốt nhất để ở chung với Mặc Lộ Túc.

Sở Ninh Dực lái xe rời khỏi bệnh viện. Anh liếc mắt nhìn Thủy An Lạc đang chơi game trên di động, đúng là đồ nghiện internet.

“Anh cứ cho rằng em định ở luôn trong đó chứ?” Giọng điệu của Sở Ninh Dực không thể nói là tốt.

“Anh zai à, chỉ có hai mươi phút thôi mà, còn anh thì sao hả?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nhìn, sau khi gửi xong một tin nhắn thì mới ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.

“Không một ai dám để anh chờ hai mươi phút cả đầu.” Sở Ninh Dực hừ lạnh, nói Thủy An Lạc không biết tốt xấu.

Thủy An Lạc: “...”

“Đó là vì mấy người kia không phải là vợ của anh, hơn nữa em đâu có phải là người, em là tiên nữ!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, quả nhiên thấy được Sở Ninh Dực giật khóe miệng một cái.

Tốt lắm, cái cô muốn chính là kết quả như thế này.

Thủy An Lạc kích thích Sở Ninh Dực một cái rồi cầm di dộng bắt đầu lướt weibo: “Con gái của anh lên top rồi đấy này, còn hot hơn cả anh nữa, anh cảm thấy thế nào?”

Sở Ninh Dực nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Ngoại trừ ai đó không phải người thì bất cứ ai trong nhà chúng ta đều có thể lên trang nhất hết.”

Ngón tay đang lướt di động của cổ ngừng một chút, đầu khẽ nâng lên rồi chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Sở tổng, anh dùng từ ngữ bình dân để giải thích xem cái gì là không phải người?”

“Ví dụ như tiên nữ.” Sở Ninh Dực tốt bụng đưa ra lời giải thích.

Thủy An Lạc: “...”

Thật cảm ơn quá.

Tại sao cô lại cảm thấy tự mình đá mình vào hố thế, quan trọng là có hổ kia còn do chính mình đào!

Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn cô, dám đấu với anh sao, còn non lắm.

Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Không đến mấy ngày nữa là ngày tổ chức hôn lễ rồi, các anh chắc chắn là sẽ bắt được người đứng sau vụ kia à?”

“Vấn đề này thì em nên đi hỏi Phong Phong, có bắt được hay không cũng chẳng quan hệ gì đến anh cả.” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, anh Sở à, lời này của anh nói chỉ có chuẩn, có quan hệ quái gì đến anh đâu!

“Được rồi, lát nữa anh có hẹn chú Lưu, em đi cùng với anh nhé.” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.

Thủy An Lạc dừng một chút, lần này cô không tiếp tục chơi di động nữa.

“Hẹn chủ Lưu?” Chuyện của Lưu Tiểu Băng gần đây có chút lợi hại. Cô biết một bộ phận công nhân cũ đang xúi giục chú Lưu soán quyền, chỉ là cô không quản mà thôi.

Sở Ninh Dực ừ một tiếng rồi dừng lại ở đoạn đèn giao thông phía trước. Anh nhìn Thủy An Lạc có chút xìu xuống thì nắm chặt lấy tay của cô: “Sớm muộn gì cũng phải giải quyết thôi, lần này coi như thăm dò ý tứ của chú Lưu một chút.”

“Chú Lưu sẽ không như vậy đâu.” Thủy An Lạc nhíu mày.

“Nắm quyền trong tay càng lâu thì dã tâm sẽ càng lớn, đây chính là tính xấu của loài người đã lưu truyền vạn năm.” Sở Ninh Dực nói thật: “Vợ, đã là người thì sẽ thay đổi.”

Thủy An Lạc hơi cúi đầu cọ cọ di động trong tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực một cách chăm chú: “Em tin tưởng chủ Lưu”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2636: Đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình (2)
Đèn chuyển xanh, Sở Ninh Dực xoa đầu cổ rồi cho xe chạy đi.

Thủy An Lạc nhíu chặt mày. Cô hy vọng chú Lưu sẽ không biến thành dáng vẻ như Sở Ninh Dực nói. Dù sao mấy năm nay cô thật lòng coi ông như trưởng bối của mình.

Chỗ Sở Ninh Dực hẹn gặp chú Lưu là một câu lạc bộ tư nhân, hoàn cảnh khá tốt, ít nhất sẽ không bị ai quấy rầy.

Chú Lưu tới sớm hơn bọn họ, mấy năm trôi qua nhưng chú Lưu vẫn giữ được tinh thần phấn chấn. “Chú Lưu.” Thủy An Lạc thấp giọng chào hỏi.

Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc ngồi xuống đối diện ống, nhân viên phục vụ đưa tới hai ly nước khoáng.

Chủ Lưu nhìn bọn họ, ông đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy: “Lâu lắm rồi Lạc Lạc không ghé nhà chơi, thím Lưu của con vẫn để dành bánh mật cho con, món mà còn thích ăn đấy.”

Chóp mũi của Thủy An Lạc hơi cay cay, thế nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Bánh mật thím Lưu làm ăn ngon lắm.”

Chủ Lưu cười cười, chỉ là nụ cười có chút gượng ép. Ông đẩy tập hồ sơ trước mặt mình sang cho Sở Ninh Dực: “Sở tổng, đây là thư từ chức của tôi.”

“Chú Lưu, chú...” Thủy An Lạc khiếp sợ, vội vội vàng vàng muốn nói.

Chú Lưu hơi giơ tay lên, nói: “Chú già rồi, có làm cũng chẳng được mấy năm nữa! Con bé Tiểu Băng này ra nước ngoài mấy năm rồi quên luôn cả đám tổ tông chúng ta! Dù thế nào thì lão Lưu này cũng không làm ra mấy chuyện bội bạc được. Trước đây lúc chú chán nản thì chính ba con đã cho chủ công việc, chứ không thể làm chuyện có lỗi với ba con.”

“Nhưng mà chú Lưu, con thực sự không có...” Thủy An Lạc thấp giọng nói nhưng lại không nói được hết cầu, bởi vì quả thật trong một cái chớp mắt cô có nghi ngờ ông.

Chú Lưu bưng ly nước lên, nhẹ nhàng nhấp một cái rồi nói: “Ba của con có kể cho con nghe là chủ với ba con quen nhau thế nào không?”

Thủy An Lạc lắc đầu. Thủy Mặc vẫn rất ít khi nói chuyện công ty với cổ.

“Khi đó con còn chưa ra đời đầu, lúc đó chú đang bán hạt dẻ rang đường trên đường cái, lúc ấy là vào khoảng đầu tháng ba! Thời tiết còn rất lạnh, ba con nửa đêm rồi vẫn còn chạy đi mua hạt dẻ rang đường, khi đó chú làm ăn không tốt lắm cho nên ban đêm mới đi bán hạt dẻ cũng chỉ bán được một chút. Hôm đó ba con mua một gói, lúc chú xào hạt dẻ thì có nói chuyện phiếm với ba con, khi đó Tiểu Bằng với mẹ của con bé vẫn đang ở quê. Tiểu Băng muốn chữa bệnh cũng chỉ có thể trông cậy vào số tiền chú bán hạt dẻ hàng đêm, ban ngày thì đi làm việc ở công trường.”

Chủ Lưu nói, vành mắt đã ửng đỏ: “Sau khi ba con biết chuyện thì mua hết hạt dẻ của chủ, chú cảm thấy đã gặp được người tốt, nhưng ai mà biết được tới hôm sau thì ba con lại đến tìm chú, hỏi chú có muốn làm việc ở Viễn Tường hay không! Thậm chí còn có thể ứng tiền để chú chữa bệnh cho con gái trước! Lạc Lạc, con nói xem, chủ làm sao có thể vong ân phụ nghĩa với ba con đây?”

“Nếu đã như vậy thì chú Lưu lại càng không cần phải... rời đi!” Thủy An Lạc vội vàng nói.

“Nếu chú không rời đi thì mãi mãi Tiểu Bằng sẽ không từ bỏ. Chú với mẹ nó đã cãi nhau với nó rồi, ai mà biết đứa bé ấy ở nước ngoài mấy năm lại trở thành người vong ân phụ nghĩa, ích kỷ cảm thấy Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường này phải là của nó như vậy!” Chú Lưu thở dài nói: “Là do chủ dạy con không tốt.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn thoáng qua tập văn kiện, rồi đẩy trở về: “Chú Lưu, bây giờ chú mà từ chúc thì quá nửa nhân viên của Viễn Tường sẽ tự động đình công, đây không phải là cách tốt nhất.”

“Nhưng mà...”

“Đúng vậy! Chú Lưu, mấy năm nay đều nhờ chú xử lý chuyện của Viễn Tường cả! Chú Lưu, hôm nay chủ có thể nói với con những câu này đã là đủ rồi!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói: “Hơn nữa nếu chủ rời đi thì chắc ba con sẽ oán trách con mất.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2637: Đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình (3)
Chú Lưu nhíu mày, hơi cúi đầu.

Thủy An Lạc tiếp tục nói: “Bởi vì tình hình của Viễn Tưởng có chút đặc thù, nếu không lấy công lao của chú thì có một nửa Viễn Tường là của chú!”

Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tưởng chính là căn cứ tin tức mà Sở Ninh Dực để lại cho Tiểu Bảo Bối trong tương lai, cho nên tuyệt đối không thể đưa cho người khác được.

Chú Lưu vẫn lắc đầu: “Lạc Lạc, con không biết Tiểu Bằng, chứ không đi thì con bé sẽ không từ bỏ đầu!”

“Chú đi thì cô ta cũng không từ bỏ!” Thủy An Lạc nói rồi nhẹ nhàng lắc cái ly trong tay. “Con không trách cô ấy, dù sao Viễn Tường cũng nên là con chịu trách nhiệm nhưng con lại chẳng làm được cái gì cả, cô ấy coi thường con cũng là chuyển hiển nhiên, muốn cướp Viễn Tường cũng không lạ.”

“Lạc Lạc! Chỉ là tâm của con không đặt ở đây mà thôi.” Chủ Lưu nói rồi nhìn đồng hồ: “Được rồi, phía bên công ty chú sẽ phụ trách thanh minh là chủ đã đến thời gian nghỉ hưu rồi! Nếu thật sự có người hành động theo cảm tính mà muốn đình công thì đồng nghĩa với việc người đó không có tư cách ở lại! Chú nghĩ Sở tổng có thừa biện pháp để bổ sung vị trí trống kia.”

“Nhưng mà, chú Lưu...” Thủy An Lạc tiếp tục muốn khuyên.

Chú Lưu đứng dậy: “Tiền và quyền đúng là hủy hoại người ta.”

Thủy An Lạc nghẹn họng. Cô muốn nói cái gì đó nữa nhưng lại chẳng thể phát âm được một từ nào, bởi vì câu vừa rồi của chú Lưu như thể đang nói bóng gió rằng: Tiền của Thủy gia đã làm lệch lạc thế giới của con gái ông rồi.

Chú Lưu đi rồi, chỉ để lại thư từ chức của mình, tựa như đã hạ quyết tâm.

Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực vẫn đứng đó nhìn lá thư từ chức kia.

“Tiền và quyền lợi quả thực đã hủy hoại con người.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, chỉ là khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười châm chọc.

Thủy An Lạc dừng lại một chút, cô không hiểu ý của anh.

Sở Ninh Dực đưa tay gõ lên mặt trên của tập tài liệu nói: “Em biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra không?”

“Chuyện gì?”

“Thiên kim Thủy An Lạc của Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tưởng ép cống thần rời đi, cướp lại quyền lực của Viễn Tưởng.” Sở Ninh Dực nói từng chữ một.

Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng đầu: “Không đâu, chú Lưu sẽ không làm như vậy.”

“Ông ta không làm nhưng không có nghĩa là ông ta không biết mình đang bị người khác lợi dụng, nhất là khi người đó lại chính là con gái ruột của mình.” Sở Ninh Dực nói rồi thu lại tập tài liệu: “Đi thôi, xem ra trước hôn lễ chúng ta không được thảnh thơi

rồi.”

Thủy An Lạc vẫn có chút ngốc ngốc: “Lưu Tiểu Băng muốn Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường đến như vậy sao?”

“Nhưng mà cô ta không biết một việc, bốn năm trước Viễn Tường đã bị anh thu riêng vào tay, hơn nữa hiện tại trên danh nghĩa thì Viễn Tường vẫn là một công ty con của tập đoàn Sở Thị, cho dù là thâu tóm thì vẫn thuộc tập đoàn Sở Thị mà thôi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa mang Thủy An Lạc ra xe, sau đó nhét tập tài liệu vào xe.

Thủy An Lạc:“...”

Vậy là nói dù cho toàn bộ nhân viên nòng cốt của Viễn Tường có rời đi thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, bởi vì Sở Thị chưa bao giờ thiếu nhân tài quản lý cả.

“Vậy anh còn...”

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Thủy An Lạc: “Anh chỉ muốn nói cho cô ta biết, người lanh chanh thì cuối cùng chỉ tự bế đá đập chân mình thôi.”

Thủy An Lạc: “...”

May mà cô khá đần, nếu không có chết chắc rối.

Thủy An Lạc đang định đi mở cửa xe thì đột nhiên bị một đám phong viền chặn lại.

“Cô Sở! Chuyện Tổng giám đốc điều hành Lưu Chính Phong từ chức có phải là thật hay không?”

“Cô Sở, có người nói gần đây cô Lưu nhiều lần công bố cô không có bất cứ đóng góp nào với công ty cho nên cô đã tạo áp lực với tổng giám đốc Lưu, điều này có đúng hay không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2638: Đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình (4)
Câu hỏi nối tiếp nhau bay tới.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Vậy ra tiểu tiện nữ như em ngày mai sẽ bao thầu đầu để của bản tin tài chính và bản tin giải trí sao? Quả nhiên không phải là người đúng không?”

Sở Ninh Dực nhướng mi, tỏ vẻ hoàn toàn khinh bỉ đối với tư tưởng không biết định vị bản thân đang ở đầu của vợ ngốc nhà mình.

“Cô Sở, cô có thể làm rõ điều này được không?”

Tố chất của phóng viên tài chính kinh tế tốt hơn phóng viên giải trí rất nhiều, ít nhất bọn họ sẽ không dùng microphone đâm người như điên.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn bọn họ: “Đúng là Tổng giám đốc Lưu có đề cập đến chuyện từ chức, nhưng hiện nay tôi chưa bao giờ nói rằng sẽ bắt tổng giám đốc Lưu từ chức! Hơn nữa trước khi tôi tới đây thì tôi còn chẳng biết tổng giám đốc Lưu tim tôi làm gì? Có thể thấy tin tức của mấy người còn nhanh nhạy hơn cả người trong cuộc như tôi đấy.” Thủy An Lạc nói rối lướt qua đám ngời để mở của ghế phó lái. “Cho nên nói kiểu gì thì cũng đừng để bị người ta lợi dụng, Tổng giám đốc Lưu sẽ mãi mãi có cổ phần trong công ty Viễn Tường, điều này sẽ không thay đổi, nhưng nếu như có người muốn mượn danh Tổng giám đốc Lưu để tơ tưởng tới thứ không thuộc về mình thì tôi nghĩ tôi sẽ không nhẹ tay đâu.”

Sở Ninh Dực nhìn thái độ không kiêu ngạo không tự ti của vợ ngốc nhà mình thì nghĩ, quả nhiên cô ngốc này phải có áp lực thì mới chịu bùng nổ.

“Sở tổng nghĩ gì về chuyện này vậy?”

Sở Ninh Dực nhướng mi: “Vợ tôi đã nói hết những gì tôi muốn nói, còn về phần công ty Viễn Tường thì tôi nghĩ các người đều biết rằng, Viễn Tường hiện giờ đã không còn là công ty song song với Sở Thị mà là một công ty con của Sở Thị! Hiện giờ Sở phụ nhân không có quyền sa thải bất cứ ai, Sở Thị cũng có quyền khống chế tuyệt đối cổ phần của Viễn Tưởng.”

“Ý của Sở tổng tức là Sở Thị có thể sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự đối với Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường sao?”

“Điều chỉnh thì là chắc chắn rồi, thế nhưng không phải là bây giờ! Tôi cũng mong không phải là bấy giờ! Thế cho nên cũng giống như vợ tôi vừa nói, có vài người đừng tiếp tục tơ tưởng tới thứ không phải là của mình nữa, nếu không cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng mà thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi khẽ cong khé miệng, sau đó lên xe rời đi.

Bệnh viện, phòng bệnh.

Tân Nhạc cúi đầu gọt táo, Mặc Lộ Túc đang xem tin tức, là tin về cuộc phỏng vấn Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực.

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn qua, sau đó đem táo đã được cắt nhỏ đưa cho Mặc Lộ Túc: “Cho nên đây chính là nguyên nhân mà anh quay về Mặc Thị à?”

Mặc Lộ Túc đáp một tiếng, nhận táo rồi tắt tivi đi, sau đó nhìn về phía Tân Nhạc: “Vậy nên sau này trên con đường y học này em chỉ có thể đi một mình thôi.”

Tân Nhạc đặt dao gọt trái cây lên bàn, sau đó đưa khăn tay qua: “Quyết định từ lúc nào?”

Mặc Lộ Túc dùng một chút, hơi híp mắt lại: “Em không vui à?”

Tân Nhạc chớp chớp mắt, trong mắt của cố nhịn không được mà đảo một vòng trong không trung rồi lại củi đầu nói: “Rõ ràng như vậy sao? Anh cũng đâu có nói chuyện này với em.”

Mặc Lộ Túc ngẩn ra, quả thực anh chưa bao giờ nghĩ sẽ chủ động nói tới chuyện này.

“Sau khi phát sinh chuyện của Lưu Tiểu Băng thì mới nghĩ ra, đêm qua vừa mới quyết định. “Mặc Lộ Tác giải thích rồi nhìn Tân Nhạc: “Chỉ là chưa kịp nói với em mà thôi.”

“À.” Tân Nhạc cúi đầu đáp lời, tiếp đó nhỏ giọng bổ sung một câu: “Em cũng không nhất định muốn biết.”

Mặc Lộ Túc: “...”

“Em... đã đen mặt suốt hai tiếng rồi.” Sau đó đến giờ lại nói với anh là cô không muốn biết?

Tân Nhạc ngẩng đầu, chớp mắt, bộ dáng cực kỳ vô tội: “Em vốn đã đen rồi mà.”

Mặc Lộ Túc: “...”

Em giỏi, em nói cái gì cũng đúng hết!

Cho tới bây giờ Mặc Lộ Túc cũng không hề biết Tân Nhạc lại là người già mồm át lẽ phải như thế. Cô như này lại thật đáng yêu. Mặc Lộ Túc nghĩ nghĩ rồi nhịn không được bật cười.

“Cười cái gì?” Tân Nhạc bị anh cười đến đỏ bừng cả mặt, nóng phừng phừng. Gần đây Mặc Lộ Túc rất hay cười, so với mấy năm trước thì cười nhiều hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2639: Đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình (5)
Mặc Lộ Túc hơi hơi nhún vai, biểu thị mình không cười cái gì cả.

Tân Nhạc trợn trắng mắt, đem táo chuối gì gì đó đều cắt thành miếng nhỏ, sau đó đặt vào đĩa, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, buổi tối Mặc Lộ Túc cũng có thể ăn.

Mặc Lộ Túc nhìn từng hành động của cô. Đôi khi Tân Nhạc và Thủy An Lạc có những điểm rất giống nhau. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa Tân Nhạc và Thủy An Lạc chính là, Thủy An Lạc là người hai mặt, cô biết phải làm thế nào để ẩn náu bản thân mình, khiến mọi người nghĩ cô ngu ngốc.

Thế nhưng Tân Nhạc lại... ngốc thật!

Tân Nhạc chính là một người như vậy, người khác thấy có thể nào thì có chính là như vậy, cô là học sinh giỏi, cô luôn nhẫn nhịn, cô sẽ chỉ trả giá cho người mà mình thích, đấy chính là cô, không một chút giấu giếm gì hết.

“Em để cái này ở đây, bây giờ trời không nóng nên để cả đêm cũng được, trước khi đi ngủ anh có thể ăn một chút hoa quả! Nhưng mà anh thật sự không muốn em giúp anh sao?” Tân Nhạc vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại.

“Không có chuyện gì lớn đâu.” Mặc Lộ Túc cũng không thích cô ở bệnh viện trong thời gian quá lâu.

“Anh muốn ăn gì, tối em chạy qua siêu thị mua một chút rồi sáng mai sẽ làm xong mang qua đây cho anh.” Tân Nhạc tiếp tục nói.

“Em đừng đi đến mấy chỗ đông người, muốn mua cái gì thì bảo giúp việc đi mua cho.” Mặc Lộ Túc nói rồi đưa tay nắm lấy tay của cô: “Không cần nghĩ về anh mãi như thế.”

“Vậy thì em nghĩ đến Thương Huy là được rồi, không biết anh ta với Lý Tử giờ ra sao?”

“Đột nhiên ngày mai anh muốn ăn mì xào!” Mặc Lộ Túc dứt khoát nói.

Tân Nhạc đang chôn đầu bên giường lập tức cười thành tiếng. Mặc Lộ Túc lúc nổi máu ghen thật sự đáng yêu, đáng yêu chết mất, đáng yêu đến không chịu nổi!

Tân Nhạc cười xong liền ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Anh đang ghen đấy hả?”

“Anh cho rằng anh đã biểu đạt rất rõ ràng.” Mặc Lộ Túc nói một cách đương nhiên.

Tân Nhạc lại đem đầu của mình chôn xuống giường để che dấu hai gò má đỏ ửng, tình huống thay đổi quá đột ngột khiến cô có chút không thích ứng được, người này vẫn là Mặc Lộ Túc đó sao?

Tân Nhạc cười xong thì lại ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Nếu như em trai em thật sự đậu đại học ở thành phố A thì anh thật sự muốn đưa ba mẹ em đến đây ở sao?”

“Vì sao lại không muốn? Như vậy mới có thể dễ dàng chăm sóc em, anh cũng không cần phải đi làm phiền bác nữa.”

“Làm phiền bạc của anh?” Tân Nhạc sửng sốt.

Mặc Lộ Túc gật đầu: “Vốn anh nghĩ nếu đứa bé này có thể giữ lại thì đợi lúc đứa bé ra đời sẽ nhờ bác của anh tới giúp chăm sóc nó!” Trong các trưởng bối thì chỉ có người bác kia là Mặc Lộ Túc có quan hệ tốt nhất, còn những người khác anh cũng không qua lại quá thân thiết.

Tân Nhạc không ngờ Mặc Lộ Túc lại nghĩ xa đến như vậy, những đứa bé này có giữ được hay không thì chính cô cũng không biết cho nên vẫn luôn không dám ôm hy vọng quá lớn.

Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc đột nhiên trầm xuống thì đặt tay lên đầu cô: “Cứ làm hết sức mình là được, nghe theo ý trời, ít nhất lúc em đang điều trị thì đứa bé vẫn cố gắng được.”

Tân Nhạc gật đầu, trừ cái này ra thì bọn họ không có sự lựa chọn nào khác nữa.

Tân Nhạc ghé đầu vào đùi anh rồi ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, sắc mặt của anh đã khá hơn trước nhiều, thế rồi Tân Nhạc ôm lấy hông của anh, nói: “Thật ra cũng không thể nói là Trần Thiển Đồng chưa bao giờ làm được chuyện gì tốt.”

Mặc Lộ Túc lại không cho là như vậy, anh còn chưa lấy mạng cô ả đó chỉ là vì nếu để cô ta chết như vậy thì quá dễ dàng cho cô ta

rồi.

“Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu đấy.” Tân Nhạc thở dài: “Em mang bánh trôi cho anh có được không?”

Mặc Lộ Túc nhíu mày: “Dính dính nhớp nhớp thì ăn có gì mà ngon.” “Em thích mà.” Tân Nhạc tỏ vẻ đáng thương nói.

Mặc Lộ Túc dường như còn muốn nói cái gì nữa, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vỗ dầu cô: “Được.”

Ai bảo cô thích nó chứ.
 
Top