Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2900: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (10)
Ờm...

Sở Lạc Nhất có chút chột dạ, quay đầu lại tiếp tục nhìn bức tường, dường như đã quên mất chuyện gì đó.

Cố Tỉ Thành nhìn dáng vẻ như rùa rụt cổ của cô, không có ý định bóc mẽ cô thêm nữa mà mở lời, “So với việc có thời gian giận Trưởng ban Cơ, không bằng nghĩ xem ai là người có khả năng làm chuyện này nhất không hơn sao?”

“Khương Miêu Miêu, cả cái nhà đó đều không phải thứ tốt đẹp gì hết.” Sở Lạc Nhất phẫn nộ.

“Khương Miêu Miêu?”

“Ừm, là con nhỏ bên khoa Báo chí ấy, chiều nay mới bị anh trai em phũ cho một trận, tối nay Tiểu Bất Điểm đã bị hại rồi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế.” Sở Lạc Nhất nói, cắn phập một viên thịt nướng.

“Kiều Vi Nhã có thể nghĩ tới người này không?”

“Chắc chắn là có, ở đây Tiểu Bất Điểm chỉ đắc tội với mỗi Khương Miêu Miêu thôi.” Sở Lạc Nhất nói xong, ngồi thẳng xuống bên cạnh giường, nhìn Cố Tỉ Thành ở phía đối diện, “Nhưng anh trai em qua đó rồi, Khương Miêu Miêu sẽ không được yên thân đâu, chỉ hy vọng các anh không đi cửa sau thôi.”

“Ở đây rất ít khi có người đi cửa sau, nhưng em...” Cố Tỉ Thành nói một cách ám chỉ.

Khuôn mặt Sở Lạc Nhất hơi đỏ lên, quả nhiên không thể đi cửa sau được, nếu không sẽ bị tát vào mặt rất là đau, còn có thể nói gì được?

“Em... em... ai cần đi cửa sau chứ, em còn lâu mới thèm đi cửa sau nhé!” Sở Lạc Nhất vẫn cứng đầu cứng cổ cãi.

Cố Tỉ Thành cười khẽ, không bóc mẽ cô nữa.

“Tại sao lại nói cả gia đình họ không có ai tốt, em quen cô ta à?”

“Quen chứ, mẹ cô ta muốn gả cho ba em, ba em cưới mẹ em. Sau đó cô ta có ý đồ với anh trai em, ai ngờ anh trai em thích người khác rồi.” Sở Lạc Nhất xoạc chân ra, làm tư thế xoạc chân thành một đường thẳng.

Cố Tỉ Thành: “...”

“Còn nhỏ mà không học hỏi cái gì tốt, trong đầu toàn yêu với đương.” Cố Tỉ Thành nhỏ giọng trách cứ, nhưng không hề có cảm giác phê phán gì.

“Chú ơi, bây giờ con nít cũng yêu rồi đó, được không hả? Anh trai em chưa đi học đã xác định được vợ rồi, em mười tuổi mới yêu đương qua mạng cũng thành thế hệ các dì rồi.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.

Mười tuổi yêu đương qua mạng?

Cái bình phiêu dạt đó hả?

Cố Tỉ Thành khẽ cười, “Phản đối yêu sớm là để phòng trừ những người như các em đấy.”

Sở Lạc Nhất không để tâm lời anh nói, tiếp tục ăn xiên nướng, “Em đợi xem bên các anh xử lý Khương Miêu Miêu thế nào, hành vi này quá xấu xa rồi. Cũng không phải nhỏ tuổi không hiểu biết, cô ta hiểu hơn bất kỳ ai mà còn cố ý hại người. Hơn nữa, cô ta đủ mười tám tuổi rồi, bên quân đội hoàn toàn có thể kiện cô ta.”

Cố Tỉ Thành khựng lại, theo quy định, trong trường hợp tiết lộ thông tin của quân đội, đúng là phải kiện lên tòa án quân sự.

Mà nếu như Khương Miêu Miêu biết quy định trong quân đội không được phép chụp ảnh truyền ra ngoài mà vẫn cố ý làm vậy, tình tiết lại càng nghiêm trọng hơn rồi.

“Khương Miêu Miêu có thân phận thế nào mà để em có cảm giác như chúng tôi không xử lý được cô ta vậy.” Cố Tỉ Thành hỏi.

“Tại sao phải nói với anh?” Sở Lạc Nhất nằm xuống, kiểm điểm cũng không tệ lắm, chỗ này mà có điều hòa thì càng tốt.

“Ngày mai mang bạch tuộc nướng cho em.” Cố Tỉ Thành cám dỗ cô.

“Cái này được đó.” Sở Lạc Nhất nói xong, ngồi dậy, kể thân phận của Khương Miêu Miêu ra một lượt, sau đó khẽ nhún vai: “Anh thấy đấy, ông ngoại người ta là BOSS lớn của ban kỷ luật. Ban kỷ luật của các anh làm gì được cô ta?”

“Cô bé này, suy nghĩ này của em rất nguy hiểm, hoàng tử và thứ dân phạm tội đều bị phạt như nhau, huống hồ cô ấy còn chưa phải là một quận chúa. Anh thừa nhận, khi xử lý chuyện này ít nhiều cũng phải cân nhắc, nhưng trong tình huống chứng cứ xác thực, ban kỷ luật cũng không quậy phá được đâu, yên tâm đi.” Cố Tỉ Thành an ủi cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2901: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai (11)
Sở Lạc Nhất cười hờ hờ một tiếng, tiếp tục ăn đồ ăn của mình.

Cố Tỉ Thành thấy bộ dạng cô như vậy là hiểu cô chưa hoàn toàn tin tưởng mình, cho nên anh bèn dời trọng tâm câu chuyện: “Em nói xem sao em có thể ăn khỏe như vậy nhỉ?”

“Ăn của nhà anh chắc? Lắm chuyện thế!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa nuốt viên thịt cuối cùng của mình xuống: “Anh đã hứa là mai sẽ mang mực nướng cho em rồi đấy nhé, nhớ cho nhiều tiêu ớt gì đó vào.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Đây chắc chắn là một cô gái tham ăn, trước đây cũng có biết nhưng hôm nay mới được trông thấy tận mắt.

***

Trong ký túc xá nữ sinh, bầu không khí ở đây đang hết sức gay go, cuộc chiến hết sức căng thẳng.

“Nói tôi? Cô có chứng cứ gì không? Tôi vẫn luôn ở sân huấn luyện cơ mà! Kiều Vi Nhã, chẳng phải tôi chỉ bảo cô là đừng nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thôi sao? Cô có cần phải vu oan giá họa cho tôi như thế không?” Khương Miêu Miêu kiêu căng nói, hoàn toàn không có vẻ gì là chột dạ.

“Đúng thế, chúng tôi có thể làm chứng là Miêu Miêu vẫn luôn ở chung một chỗ với chúng tôi! Chỉ có cô với Sở Lạc Nhất là không thấy đâu thôi!” Một nữ sinh khác nói.

Sở Lạc Duy vẫn đứng cạnh mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như cậu đang tìm kiếm gì đó.

“Sở Lạc Duy, cậu đã thấy chưa? Cô ta chỉ là một đứa điêu ngoa đầu đầy những suy nghĩ dơ bẩn, chỉ biết đi hãm hại người khác mà thôi!” Dường như Khương Miêu Miêu tìm thấy một điểm có thể công kích được Kiều Vi Nhã cho nên nói năng không hề nể mặt mũi gì cả.

Sở Lạc Duy nghe thấy Khương Miêu Miêu nói như vậy liền híp mắt, quay đầu nhìn cô ả kiêu căng đang đứng kia.

Kiều Vi Nhã nheo mắt nhìn cô ta, khóe môi khẽ cong lên: “Khương Miêu Miêu, tốt nhất cô hãy nhớ thật kỹ những lời này vào. Nếu không tôi sợ cô tự tát mình không đủ vang đâu.”

“Đến cuối cùng chưa biết là ai tự vả mặt mình đâu? Kiều Vi Nhã, tôi chờ cô bị đuổi khỏi đây đấy!” Khương Miêu Miêu gằn từng chữ uy hiếp.

Kiều Vi Nhã bật cười, sau đó quay sang nhìn Sở Lạc Duy: “Có tìm được cái gì không thế?” Kiều Vi Nhã vẫn không hề căng thẳng với Khương Miêu Miêu, đó là bởi vì cô vẫn một mực tin rằng có Sở Lạc Duy ở đây, tuyệt đối cô sẽ không bị oan uổng.

Ánh mắt của Sở Lạc Duy rơi trên cánh tay của cô rồi lại nhìn về phía cánh tay của Khương Miêu Miêu, sau đó cậu nói với trưởng khoa đang đứng ngoài cửa: “Đưa điện thoại di động cho em.”

Tuy rằng đang bị một cậu bé mười tám tuổi ra lệnh nhưng trưởng khoa lại không dám nói gì, chỉ lặng lẽ đưa di động cho Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Duy khẽ nhíu mày, dứt khoát mở máy ra, thậm chí còn chẳng cần hỏi Kiều Vi Nhã mật mã là gì.

Khương Miêu Miêu hơi nheo mắt lại. Cô ta vẫn đang nhìn Sở Lạc Duy: “Sở Lạc Duy, cậu đừng để cái đứa nhà quê chỉ biết nói láo này lừa gạt.”

Sở Lạc Duy không để ý tới cô ta mà đi đến bên cạnh giường, sau đó vươn tay cầm di động ra phía ngoài để chụp ảnh, chụp xong thì so sánh với tấm hình trước đó, thế rồi mới quay sang đưa di động cho Khương Miêu Miêu: “Đứng ở vị trí này của tôi, chụp một tấm ảnh cảnh vật bên ngoài.”

“Cậu có ý gì?” Khương Miêu Miêu có chút phòng bị.

“Chứng minh cô ấy đổ oan cho cô.” Sở Lạc Duy lạnh lùng nói.

Khương Miêu Miêu thầm vui vẻ trong lòng, ánh mắt nhìn Sở Lạc Duy cũng trở nên nồng nhiệt hơn. Cô ta quay sang nhìn Kiều Vi Nhã một cách đắc ý rồi nhận lấy di động, sau đó đứng ở chỗ đó chụp một tấm cảnh vật bên ngoài.

“Sở Lạc Duy, cậu xem xem, làm sao mà có thể là tôi được chứ?”

Sở Lạc Duy nhận lấy di động, so sánh với tấm hình trước một một chút rồi lại nhìn về phía Kiều Vi Nhã: “Cậu tới đây chụp một tấm đi.”

Mặc dù Kiều Vi Nhã không biết cậu đang định làm gì thế nhưng cũng không phản đối. Cô tức giận giật lấy di động của mình, lườm Sở Lạc Duy một cái, câu đó chẳng dễ nghe gì cả.

Có quỷ mới đổ oan cho cô ta!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2902: Một bước ngoặc (1)
Kiều Vi Nhã đi qua chụp một tấm ảnh, Sở Lạc Duy liền đứng phía sau cô.

“Cánh tay vươn dài ra một chút.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.

“Đằng trước có lan can thì làm sao mà vươn ra được?” Kiều Vi Nhã quay đầu trừng mắt nhìn lại.

“Ơ, tay cậu ngắn là lỗi của tôi sao?” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, tựa như chỉ đang trần thuật lại sự việc rằng tay cô ngắn thật.

Kiều Vi Nhã: “...”

Thế tay cô ngắn thì trách cô à?!

“Cậu chậm thôi, tôi đau!” Kiều Vi Nhã kêu lên, không cho người phía sau tiếp tục đẩy mình nữa, đằng nào thì tay cũng hết cỡ rồi sao có thể duỗi ra được nữa?

Lời của Kiều Vi Nhã khiến tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, thời buổi này còn có ai chưa đọc mấy quyển tiểu tuyết tổng tài bá đạo đâu.

Lời này thật là...

Dễ khiến người ta suy nghĩ đến mấy chuyện kỳ quái.

Kiều Vi Nhã chụp ảnh xong, Sở Lạc Duy lập tức giật lấy điện thoại. Cậu nhìn người nào đó lắc lắc cách tay của mình liền hừ một tiếng, cúi đầu xem ảnh: “Đã bảo câu ăn đi kiêng rồi thì không nghe, nhìn đi, chiều cao thấp hơn người khác một chút thì cũng thôi đi, giờ cánh tay cũng ngắn hơn người ta luôn.”

Lời này tuy là lời trách cứ, thế nhưng mọi người lại nghe ra được mùi thức ăn cho chó ở trong đó.

Thế có nghĩa là Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy đã sớm quen biết nhau từ lâu rồi?

Sở Lạc Duy nói xong, Sở Vi đã mang laptop tới rồi để lên trên bàn, Sở Lạc Duy đi tới gửi hết mấy tấm ảnh vừa chụp vào máy tính, sau đó mở phần mềm, xếp ba tấm hình vừa rồi cùng tấm ảnh đầu tiên thành một hàng để so sánh.

Tìm được một độ so sánh thích hợp nhất, Sở Lạc Duy quay đầu nhìn sang Sở Vi.

Trong nháy mắt Sở Vi liền bắt được suy nghĩ của Sở Lạc Duy nên cậu liền ngoảnh lại nhìn trưởng khoa, nói: “Mời trưởng khoa tới đây, thử nhìn xem mấy tấm ảnh này có gì khác nhau.”

Kiều Vi Nhã nhướng cổ của mình lên, nhìn mấy tấm hình trong máy tính: “Đang xem cái gì thế?”

Sở Lạc Duy dùng một tay đẩy đầu của cô ra sau, không cho cô đến quá gần Sở Vi.

“Cánh tay dài ngắn khác nhau cũng sẽ chụp bước ảnh ở độ xa gần khác nhau, trưởng khoa cũng vừa thấy rồi đấy, Kiều Vi Nhã cố gắng vươn tay ra cũng chỉ dài được có như vậy, còn bức ảnh này rõ ràng là được chụp cận cảnh hơn.”

Kiều Vi Nhã: “...”

Anh Sở Vi, anh nói như vậy không sợ em đập anh hả?

Sở Lạc Duy lạnh lùng liếc cô, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Tự mình gây họa, giờ không thấy họ đang giúp cô đó sao?

Kiều Vi Nhã cũng trừng mắt lại: Cô đi vệ sinh một tí cũng là lỗi của cô chắc?

Ánh mắt của Sở Lạc Duy vẫn lạnh lùng như cũ: Đi vệ sinh mà còn không mang theo điện thoại thì cũng thôi đi, nhưng lại còn mở màn hình, coi đây là nhà của mình hả?

Kiều Vi Nhã: “...”

Được rồi, cô thật sự quên mất nơi mình đang ở không phải là quân bộ mà là nơi tập quân sự của sinh viên. Các sinh viên khác thì cũng thôi đi, quan trọng là vẫn còn có một Khương Miêu Miêu thấy ngứa mắt với cô đây.

Xét về vấn đề độ dài cánh tay của Kiều Vi Nhã hoàn toàn tạo thành bức ảnh chụp gần, cho nên sự nghi ngờ có thể được loại bỏ.

“Tấm ảnh do Sở Lạc Duy chụp so với ảnh góc rõ ràng xa hơn một chút, cho nên bạn học Khương này, nói không hay lắm thì tấm ảnh của cô không gần không xa, rất vừa vặn.” Sở Vi nói, sau đó quay sang nhìn sắc mặt trắng bệch của Khương Miêu Miêu.

Khương Miêu Miêu cứng đờ cả người: “Chỉ một tấm ảnh thôi mà, các người vì muốn cô ta thoát tội mà đúng là hao tổn tâm sức thật đấy. Cũng phải nhỉ, ở quân bộ mà xảy ra chuyện thế này là phải ra tòa án quân sự, có khi ngay đến học bạ cũng không giữ nổi nữa ấy chứ.” Khương Miêu Miêu cười mỉa họ là vì chuyện này nên mới có ý muốn hãm hại cô ta.

Sắc mặt của trưởng khoa càng ngày càng khó coi, thế này đúng là không thể giữ được rồi.

“Thì ra cô đã biết hậu quả như vậy, thế thì dễ xử rồi.” Sở Vi nói rồi nhìn về phía trưởng khoa: “Tôi nhớ ở cổng ký túc xá có camera an ninh, thời gian hiển thị trên tấm ảnh là chín giờ mười lăm phút tối, thử xem xem có ai ra vào ký túc xá trước vào sau đó không phải là đáp án sẽ rõ ràng rồi sao.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2903: Một bước ngoặc (2)
Sắc mặt của Khương Miêu Miêu tái nhợt.

Trưởng khoa nhìn Khương Miêu Miêu bằng ánh mắt âm trầm, sau đó cho người đi kiểm tra camera an ninh.

Nhân viên mang đoạn phim giám sát trở về, mượn máy tính của Sở Lạc Duy, sau đó tua video đến khoảng thời gian chín giờ thì quả nhiên thấy được Khương Miêu Miêu từ sân tập trở về, sau năm phút lại quay trở về sân tập.

“Lẽ nào tôi không thể về lấy đồ được sao? Cô ta dùng thứ gì đó hỗ trợ thì chẳng nhẽ không thể chụp được cảnh ở xa à?” Khương Miêu Miêu vẫn mạnh miệng nói.

“Cô Khương đúng là cứng miệng thật, kể cả vừa mới bị vả mặt mà cô cũng có thể mạnh mồm mạnh miệng như vậy quả là khiến người ta mở mang tầm mắt! Có người nói ông ngoại của cô Khương là thủ trưởng của ban kỷ luật của quân bộ, chỉ là không biết lúc cô Khương làm những chuyện này có nghĩ tới món đồ mà ông ngoại của cô đã giao cho cô hay không?” Sở Vi nói rồi đóng máy tính lại.

Khương Miêu Miêu sầm mặt xuống nhìn Kiều Vi Nhã: “Rốt cuộc mày là ai?”

“Tôi đã nói ba tôi là Phong Phong rồi mà cô có tin tôi đâu.” Kiều Vi Nhã nói một cách vô tội, dựa người vào giường của mình nhìn sắc mặt của người đối diện ngày càng trở nên khó coi: “Tôi theo họ mẹ tôi không được sao? Có ai quy định không thể theo họ của mẹ à?”

“A... Phong Phong! Nam thần trẻ mãi không già á!” Đằng sau có nữ sinh đã chán ghét “tiết mục” này từ lâu, hiện giờ nghe thấy tên của thần tượng mới có tinh thần hơn một chút.

“Cậu ấy là con gái của Phong Phong sao? Nghe nói Phong Phong giữ con gái kỹ lắm, chưa bao giờ để lộ mặt cơ mà, sao bây giờ cậu ấy lại tự mình thừa nhận chứ?”

“Cậu bị ngốc à? Đó là Sở Lạc Duy đó, Sở gia với Phong gia sống cùng với nhau. Cậu ta dám nói dối trước mặt Sở Lạc Duy sao?”

...

Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, hướng gió cũng bắt đầu thay đổi.

Kiều Vi Nhã thấy vẻ mặt của Khương Miêu Miêu càng ngày càng trở nên đặc sắc, khóe miệng của cô khẽ cong lên: “Cái tôi ghét nhất trên đời là chuyện người khác đổ oan cho tôi, cô chửi tôi, nói tôi, thầm hãm hại sau lưng tôi thì cũng thôi đi, thế nhưng cô lại quang minh chính đại hãm hại tôi như vậy khiến tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu.” Kiều Vi Nhã nói rồi đẩy Sở Lạc Duy bước qua: “Nhất là khi cô lấy danh nghĩa phía quân đội để hãm hại người khác, cô đã biết bức ảnh này sẽ bị chặn lại cho nên mới to gan phát tán nó ra bên ngoài! Thế nhưng cô đã bao giờ nghĩ rằng, nếu chẳng may họ không kịp chặn nó lại, để bức ảnh này truyền ra ngoài thì sẽ mang đến phiền phức lớn thế nào cho nơi này hay không?”

Khương Miêu Miêu run lên vì cáu.

“Có phải cô cảm thấy tôi nói như thế cực kỳ vĩ đại không? Tôi nói cho cô biết, tôi không vĩ đại như vậy đâu, chẳng phải cô nói tôi là đồ nhà quê, nói tôi là con cóc sao? Tôi cảm thấy da mặt của cô hình như hơi dày quá rồi, cần phải để người khác vả cho mấy cái để nó mòn bớt đi.”

“Em có chắc là nó không sưng thêm không?” Sở Vi nhướng mày nói.

“Ồ...” Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt rồi nâng mắt kính của mình, sau đó từ từ gỡ nó xuống.

“Ôi...”

“Đệch...”

Hai giây sau, Kiều Vi Nhã lại đeo kính mắt lên rồi nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Khương Miêu Miêu.

“Trưởng khoa, tình huống lúc này vẫn còn chưa đủ rõ ràng sao? Đây cũng không phải là do tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, chính cô ta cũng đã nói rõ hậu quả của việc này là gì rồi đấy.” Giọng Sở Lạc Duy lạnh tanh, sau đó lại bảo Sở Vi gập máy tính lại.

Trưởng khoa nhìn nhân viên phía sau, ra hiệu cho anh ta đi qua đó.

“Không phải em, không phải em làm mà...”

“Phải rồi, thẻ căn cước của cô Khương chứng minh cô đã đủ mười tám tuổi.” Sở Lạc Duy bình tĩnh bỏ thêm một câu, sau đó nhìn về phía Kiều Vi Nhã: “Còn chưa đi đi, định để người ta coi là con khỉ chắc?”

Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt: “Cậu nói một câu tiếng người thì chết được hả?” Kiều Vi Nhã nói thì nói vậy nhưng vẫn đi theo Sở Lạc Duy. Cô không có thói quen làm khỉ đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2904: Một bước ngoặc (3)
Nửa đêm, quân doanh đã yên tĩnh từ lâu, Kiều Vi Nhã cúi đầu đi bên cạnh Sở Lạc Duy.

“Tại sao đột nhiên lại thừa nhận thân phận của mình?” Chẳng phải trước đây có đánh chết cũng không chịu thừa nhận đấy sao?

“Giả ngầu chứ còn sao nữa, không nhìn ra à?” Kiều Vi Nhã hầm hừ nói.

Sở Lạc Duy nhíu mày nhìn cô, không nói lời nào.

Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ một chút rồi giơ tay của mình lên: “Ây da, ây da, chỉ là tối hôm nay ba gọi điện thoại cho tôi, nói ông ấy biết mọi người đều nói tôi là đồ nhà quê, có ông bố như vậy mà không lôi ra dùng, tôi cảm thấy rất kỳ quái, sao ba tôi lại biết được chuyện này vậy nhỉ?”

Sở Lạc Duy lẳng lặng đi nhanh hơn mấy bước.

“Này, sao đột nhiên cậu lại đi nhanh như vậy làm gì?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng hô lên rồi nhanh chóng đuổi theo.

“Mầy giờ rồi, mau về nghỉ ngơi đi, chẳng phải ngày mai vẫn phải tập quân sự đấy sao?” Tốc độ nói của Sở Lạc Duy nhanh hơn bình thường một chứt, tựa như đang che giấu điều gì đó.

***

Phòng tạm giam.

Sở Lạc Nhất lo lắng đi tới đi lui. Cố Tỉ Thành vẫn ngồi ở mép giường nhìn cô. Cô nhóc này nhìn thì có vẻ tùy tiện nhưng thực chất vẫn rất lo lắng cho Kiều Vi Nhã.

Dù cho cô biết Kiều Nhã Nguyễn sẽ không có bất cứ chuyện gì.

Cửa phòng tạm giam được mở ra, Sở Lạc Nhất lập tức ngẩng đầu lên, thấy người tiến vào liền vội vàng đi tới: “Anh, chuyện giải quyết xong chưa?”

“Đi về nghỉ ngơi đi, về sau ăn nói hay làm việc đừng thiếu suy nghĩ như vậy nữa, hơi tí là bốc đồng lên.” Sở Húc Ninh lên tiếng răn dạy, quay đầu thấy Cố Tỉ Thành đang ngồi bên cạnh lại nói tiếp: “Thế nào, đã viết xong bản kiểm điểm của cậu chưa?”

Cố Tỉ Thành nhún vai, chậm rãi đứng dậy: “Anh nhốt người của tôi ở đây, tôi không tới cùng được sao?”

Người của tôi?

Người của tôi!

Đôi mắt vốn đã to của Sở Lạc Nhất lập tức trợn trừng như mắt trâu, người anh em này biết tán gái ra phết đấy nhỉ.

Sở Húc Ninh cũng nghe ra. Anh ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành một cái rồi mới nhàn nhạt nói tiếp: “Thân phân của Kiều Vi Nhã đã được đưa ra ánh sáng rồi, hẳn mọi người cũng sẽ biết đến em ngay thôi. Nếu em muốn làm khỉ thì về nghỉ đi, còn nếu không thì qua chỗ của anh.”

Cố Tỉ Thành muốn nói cái gì đó, thế nhưng sau khi thấy ánh mắt của Sở Húc Ninh, Cố Tỉ Thành vẫn lựa chọn im miệng, dù sao thì... danh bất chính ngôn cũng bất thuận mà.

Làm sao anh có thể để cô gái này tới chỗ Sở Húc Ninh được chứ, dù cho chính bản thân anh cũng không thường xuyên về đó.

“Em không muốn làm khỉ đâu! Đời này em hận nhất sáu chữ: Đó là con gái của Sở Ninh Dực!”

“Gái à, đó là tám chữ.” Cố Tỉ Thành tốt bụng nhắc nhở.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Em chưa đi học bao giờ không được hả?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa ôm lấy hai cái má đỏ lựng của mình chạy ra ngoài.

Ôi mẹ ơi, đúng là không thể mất mặt hơn được nữa mà.

Môn toán chắc chắn là cô bị mẹ dạy cho ngu luôn rồi.

Thế nhưng như thế trước mặt Cố Tỉ Thành thật mất mặt, mất mặt, mất mặt chết đi được.

Cố Tỉ Thành khẽ cười thành tiếng, sau đó cũng đi ra ngoài.

Sở Lạc Nhất cúi đầu chạy về khu nhà quân đội. Cô không còn mặt mũi nào để gặp anh ấy nữa rồi.

Sau khi Cố Tỉ Thành ra ngoài, Sở Húc Ninh cố tình cản đường của anh lại, sau đó cau mày nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì cậu còn có một cô bạn gái trên mạng tám năm rồi nhỉ.”

“Cho nên cũng định gặp mặt rồi đây, dù sao ba cái thứ yêu qua mạng này mà có thể thành thật được thì cũng tốt hơn mà.” Lúc Cố Tỉ Thành nói lời này vẫn còn đang nhìn bóng lưng dần biến mất phía trước, sau đó anh vỗ vỗ lên vai của Sở Húc Ninh: “Yên tâm đi, tôi không phải là anh, tôi biết bản thân mình muốn gì. Mà tôi đã muốn thì nhất định sẽ liều mạng bất chấp tất cả để đạt được nó, sau đó sẽ nâng niu nó thật kỹ.”

Sở Húc Ninh nhìn Cố Tỉ Thành rời đi, hai tay siết chặt lại lần nữa.

Biết mình muốn gì rồi sẽ liều mạng bất chấp tất cả để đạt được, sau đó sẽ trân trọng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2905: Một bước ngoặc (4)
Nhưng với thân phận thế này thì Cố Tỉ Thành lấy cái gì ra để mà phấn đấu đây?

Tại bệnh viện Sở Thị ở thành phố A.

Hiện giờ đã là ba giờ sáng, Sư Niệm vẫn đang cúi đầu ngồi trong hành lang bệnh viện, chẳng biết đang nghĩ gì.

Thủy An Lạc đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô gái đang đắm chìm trong tự trách.

“Dì của con chỉ bị đau dạ dày thôi, không phải bệnh gì nghiêm trọng đâu.” Thủy An Lạc khẽ an ủi.

“Hôm nay con đã nổi giận với dì ấy, cho nên mới khiến dì ấy đau lòng mà không ăn cơm đúng giờ.” Sư Niệm cúi đầu, như một đứa bé làm sai chuyện: “Thật ra ngẫm lại thì con có tư cách gì để mà nói về chuyện giữa dì và ba con đâu chứ, chẳng qua con cảm thấy...”

“Không nỡ đúng không?” Thủy An Lạc tiếp lời của cô: “Mấy năm nay ba của con không cưới vợ, dì của con không lấy chồng. Hai người họ cũng chỉ cùng nhau ăn cơm với con đúng vào dịp Tết, đúng là khiến người ta nhìn mà xót xa thật.”

“Cô, mẹ con đã mất lâu như vậy rồi, tại sao hai người họ vẫn chưa buông bỏ được vậy ạ? Nói thật ra, con hoàn toàn không có bất cứ một ấn tượng nào về mẹ, thậm chí bà ấy còn chưa kịp ôm con một cái đúng không?” Sư Niệm vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn, viền mắt của cô đã hơi sưng đỏ.

“Chắc bởi vì áy náy thôi!” Thủy An Lạc nói rồi đưa tay xoa đầu của Sư Niệm: “Bởi vì hai người họ áy náy với mẹ của con, cho nên vẫn không thể đặt chuyện đó xuống được.”

“Nhưng mà mẹ con sẽ không nghĩ như vậy đâu.” Sư Niệm có chút tức giận nói.

“Con bé ngốc nghếch này, con cứ về trước đi, nếu không một lát nữa lại bị người ta trông thấy bây giờ! Dì của con không sao đâu, tới sáng mai là có thể xuất viện được rồi.” Thủy An Lạc nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ rồi.

Sư Niệm ngẩng đầu, cô hiểu ý của Thủy An Lạc nên đứng dậy nhìn Thủy An Lạc, nói: “Vậy con về trước đây ạ.”

“Đi đi, mỗi người đều có cuộc sống của mình, điều con phải làm là phải sống cho thật tốt, hiểu chưa?” Thủy An Lạc trầm giọng nói, ý cô đang nói tới chuyện giữa con bé và Sở Húc Ninh.

“Con và anh ấy đã là hai đường thẳng song song từ lâu rồi ạ.” Sư Niệm nói xong, trên mặt còn nhìn ra được vẻ tự giễu: “Cô à, con đi đây.”

Thủy An Lạc nhìn Sư Niệm quay người rời đi liền nhịn không được phải thở dài. Trong mấy đứa bé này, đứa khiến cô cảm thấy đau lòng nhất chính là Sư Niệm.

Thủy An Lạc xoay người trở về phòng Viện trưởng. Sở Ninh Dực đang cầm dụng cụ của cô làm cái gì đó.

“Anh đang làm gì thế?”

“Đi đâu mà đi những nửa tiếng đồng hồ thế?” Sở Ninh Dực nói rồi để ống nghiệm đang cầm trong tay xuống, nhìn sang Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đặt bệnh án xuống rồi liếc mắt nhìn Sở Ninh Dực một cái: “Em tăng ca anh cứ đòi theo em đến đây làm gì? Bao Rau không có nhà, công ty anh không bận hả?”

Sở Ninh Dực hừ một tiếng rồi ngồi xuống vị trí của cô, sau đó điều khiển cái ghế di chuyển về phía Thủy An Lạc đang đứng cạnh tủ sách: “Cô Sở, tuổi đã cao rồi mà vẫn còn tăng ca nữa hả?”

“Có mà anh mới tuổi cao ấy, em vừa mới bốn mươi thôi nhé!” Thủy An Lạc nói rồi đá một cái vào chiếc ghế Sở Ninh Dực đang ngồi, nhìn anh trượt trở về: “Thôi lượn đi, đừng có ở đây làm chướng mắt em.”

“Nói thật mà cũng không cho nói, tư tưởng của đồng chí này thật không tốt.” Sở Ninh Dực nói, sau khi cái ghế dừng lại anh mới đứng dậy, ôm lấy cô từ phía sau: “Đi đâu đấy?” Anh vẫn kiên trì hỏi lại câu kia.

Lúc Thủy An Lạc đang mải nghĩ, đột nhiên bị ai kia hôn lên mặt.

“Anh có thời gian ở đây tán gái sao không đi dạy lại cái tên đồ đệ kia của anh đi, xem chừng Tiểu Sư Niệm cũng sắp bị ép đến phát điên lên rồi đấy.” Thủy An Lạc húc húc củi trỏ vào Sở Ninh Dực.

“Đến chỗ khác thì làm sao tán em được?” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên, đã thế còn cố tình nhấn mạnh cái chữ “tán” kia nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2906: Một bước ngoặc (5)
Thủy An Lạc: “...”

Anh thế này là già mà không nghiêm rồi đấy.

Sở Ninh Dực tiếp tục hôn lên mặt cô: “Cái đầu dưa này của em chỉ có thế thôi, trừ việc dùng những cái dụng cụ không có sinh mạng này để cứu người ra thì tốt nhất là em đừng nên làm khó mình vì chuyện của bọn họ nữa.”

“Anh không chọc ngoáy em vài câu thì không sống nổi đúng không?” Thủy An Lạc quay lại, hung hăng trừng mắt với chồng mình.

“Mấy chục năm rồi mà em mới nhận ra à? Hình như cung phản xạ của em hơi dài quá rồi đấy?” Sở Ninh Dực chậc chậc lưỡi nói rồi lại ngồi xuống ghế, đưa tay lên day day trán mình: “Mấy giờ em tan làm?”

Thủy An Lạc không muốn để ý đến người này nữa, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi.

“Phải rồi, hôm qua con trai anh tìm đến em rồi đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cất tài liệu đi rồi ngồi xuống đùi Sở Ninh Dực, bởi vì người này đã chiếm mất cái ghế của cô rồi.

Sở Ninh Dực ôm lấy eo của cô, hơi nhướng mày: “Thằng nhóc đó tìm em làm gì?”

“Anh biết em nói đến đứa nào à?” Thủy An Lạc cấu anh một cái.

“Ngoại trừ thằng thứ hai không biết cố gắng ra thì Bảo Bối không có việc gì sẽ không tìm em.” Sở Ninh Dực vẫn luôn luôn coi trọng cậu cả nhà mình nhất.

Thủy An Lạc: “...”

Thằng con nhỏ của anh còn đang nắm giữ công ty của anh đấy, thân làm ba mà anh làm như vậy có phải là phân biệt đối xử hơi quá rồi không?

“Thằng bé hỏi em có phải nói rõ ràng với Tiểu Bất Điểm hay không. Thế nhưng thằng bé lại sợ tình cảm của Tiểu Bất Điểm đối với nó chỉ là tình anh em. Nếu thế ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa rồi.” Thủy An Lạc nói, nhưng lại thấy Sở Ninh Dực chẳng có vẻ gì là quan tâm tới chuyện của con trai mình.

“Đúng là chẳng thú vị gì cả, lâu như thế rồi mà vẫn vậy, tại sao Sở Ninh Dực này lại có đứa con trai u uất như vậy chứ, năm đó ở bệnh viện bế nhầm con rồi đúng không?!”

“Này, bế nhầm mà cũng có thể bế được một đứa giống anh như thế à? Sở Ninh Dực, có phải ở bên ngoài anh lừa dối em đúng không?” Thủy An Lạc bỗng đáp lại.

Sở Ninh Dực: “...”

Cái đề tài này nhạy cảm quá rồi thì phải.

“Anh phát hiện sao những chuyện này đầu óc em lại nhanh nhạy thế nhỉ?” Sở Ninh Dực thở dài nói, sau đó xoa xoa đầu của cô: “Em mặc kệ chuyện của thằng bé đi, dù sao cũng không chết được, cứ mặc chúng nó dằn vặt nhau đi. Mà công chúa nhà chúng ta lại có vấn đề rồi kìa, Bảo Bối nói với anh là còn bé có bạn trai rồi.”

“Cái đứa yêu qua mạng á?”

“Đứa đó thì không tính, không phải, thằng nhãi nhép kia dám cướp con gái của anh! Anh quyết định thời gian tới sẽ đến thành phố B xem thử xem. Thế này là không được, không tập quân sự cho tử tế đi lại tán tỉnh con gái anh, không ra làm sao hết.”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực một cái, sau đó dứt khoát đứng dậy: “Chỉ có con gái của anh mới là bảo bối thôi có đúng không?”

“Tất nhiên là thế rồi!” Sở Ninh Dực vừa mới nói xong lập tức nhận được một ánh mắt lạnh như băng của Thủy An Lạc. Sở Ninh Dực thoáng sững ra rồi quả quyết nói: “Tất nhiên là thế rồi, còn cả mẹ của con bé nữa.”

Thủy An Lạc chậc lưỡi một tiếng rồi liếc mắt nhìn anh, sau đó định đi ra ngoài.

“Đi đâu thế?”

“Đến chỗ nào không có anh.” Thủy An Lạc nói rồi vẫy vẫy tay đi ra ngoài.

Sở Ninh Dực đang muốn đứng dậy đuổi theo, đột nhiên đi động lại vang lên. Anh vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài.

“Cậu nói cái gì?” Sở Ninh Dực đi ra tới cửa, bước chân đột nhiên dừng lại: “Chạy rồi?”

Thủy An Lạc quay đầu nhìn sắc mặt là lạ của Sở Ninh Dực liền dừng bước, nhìn anh vẫn đang nghe điện thoại.

“Lập tức báo cho Sư Hạ Dương biết để cậu ta phòng bị. Chó Vàng chạy trốn được thì người đầu tiên tên đó muốn trả thù sẽ là cậu ta.” Sở Ninh Dực nói, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn.

Thủy An Lạc: “...”

Chó Vàng? Trước đây cô đã từng nghe thấy cái tên này. Người này đã làm rất nhiêu việc ác. Sư Hạ Dương phải mất một năm mới có thể bắt được hắn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2907: Một bước ngoặc (6)
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực cúp máy rồi mới lên tiếng hỏi: “Làm sao thế?”

“Không sao, anh có việc ra ngoài trước, bảy giờ sẽ tới đón em nhé.” Sở Ninh Dực nói rồi vỗ vỗ lên vai của cô, sau đó lướt qua cô rời đi.

Thủy An Lạc gọi điện cho Sư Niệm, xác định con bé đã về đến nhà rồi mới xem như yên tâm. Dù sao thì thân phận của Sư Niệm cũng được bảo mật, người biết con bé là Sư Niệm không nhiều lắm.

“Cô, có chuyện gì vậy ạ?” Sư Niệm vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

“Không có gì, chỉ là hỏi xem con đã về đến nhà chưa thôi? Về đến nhà là tốt rồi, mau nghỉ ngơi cho sớm đi!” Thủy An Lạc nói rồi thở dài một hơi, sau đó cúp máy.

Tin Chó Vàng chạy trốn được phong tỏa rất kỹ, hầu như không một ai biết, phía bên kia vẫn tiến hành tập quân sự như bình thường.

Chỉ có điều các sĩ quan huấn luyện cũng thả lỏng hơn trước rất nhiều, bởi vì bọn nhỏ đã biết nghe lời hơn rồi.

Sau khi Khương Miêu Miêu gặp chuyện, Miêu lão biết tin lập tức gọi điện tới, nhưng lại bị trưởng khoa nhanh tay hành động trước, lấy danh nghĩa là vì lợi ích của quốc gia lớn hơn nên đã bật lại được Miêu lão.

Vì thế ở quân bộ, Miêu lão lại gây gổ với Thủy Mặc Vân một hồi, sau đó lại bị Thủy Mặc Vân thản nhiên mắng lại. Thủy An Lạc nghe được ý tứ đại khái là: Già mà không nghiêm, bảo sao con cháu lại phạm phải sai lầm như vậy.

Lúc Sở Lạc Nhất biết tin là đang được Cố Tỉ Thành đưa ra ngoài, phía sau quân khu chính là một phố ăn vặt. Không phải người bản xứ ở đây chắc chắn không nhìn ra sau bức tưởng cao cao kia chính là doanh trại quân đội.

Sở Lạc Nhất vừa ăn vừa nhìn người thanh niên mặc quần áo huấn luyện đơn giản đi bên cạnh mình: “Anh làm thế này có tính là lấy việc công làm việc tư không?”

“Nghiêm chỉnh mà nói thì tôi còn đang nghỉ phép, chỉ đặc biệt thay thế sĩ quan huấn luyện của các em, sao có thể coi là lấy việc công làm việc tư được?” Cố Tỉ Thành nói, sau đó đưa tay xoa đầu cô.

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất lẳng lặng quay đi, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi đỏ lên, sao cái người này cứ suốt ngày quăng thính như vậy chứ hả?

Tuy rằng Sở Lạc Nhất cũng thích quăng thính nhưng vẫn chỉ trong giới hạn trên mạng intenet thôi.

Cô không biết liệu có ai giống như cô hay không, trên mạng ảo thì cứ như một người đứa thần kinh, còn ngoài hiện thực lại không giống như vậy.

Chỉ là bởi vì phần lớn thời gian họ đều sống trên mạng ảo.

Tên gọi tắt là: Thiếu nữ nghiện intenet.

Cố Tỉ Thành biết cô xấu hổ cho nên cũng không làm khó cô.

“Còn muốn ăn gì nữa không, lát nữa phải về rồi, nếu không sẽ đóng cửa mất.” Cố Tỉ Thành thật không ngờ đại tiểu thư của Sở gia lại thích mấy đồ ăn vặt như thế này. Trong ấn tượng của anh thì cô bé đứng bên cạnh anh lúc này chắc chắn chưa bao giờ ăn uống ở nhà hàng nào dưới năm sao cả.

Lại càng đừng nói đến loại đồ ăn ven đường thế này.

Ngay đến cả mẹ anh cũng không thích ăn đồ ăn ven đường nữa kìa.

“Vậy ngày mai có thể đi nữa không?” Sở Lạc Nhất quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt to nhìn Cố Tỉ Thành.

Đối diện với ánh mắt như vậy anh phải từ chối thế nào đây?

Hoặc nói đúng hơn là anh làm sao mà từ chối nổi.

“Đương nhiên là được, chỉ cần em ở đây thì muốn đi lúc nào tôi cũng có thể đưa em đi.”

Ui chao chao...

Bước chân của Sở Lạc Nhất hơi chao đảo một chút, quay đầu đi để che giấu hai đám mây đỏ ửng trên hai gò má của mình.

Cố Tỉ Thành tiễn Sở Lạc Nhất về tới tận chỗ ở rồi mới rời đi.

Lúc Sở Lạc Nhất về đến phòng rồi người vẫn đang bay bay~

“Khà khà khà, thiếu nữ à, đang phát tình đó hả?” Kiều Vi Nhã đang nằm lì trên giường đọc sách, thấy Sở Lạc Nhất mang bộ dạng mê trai nằm xuống cạnh mình quả thực cảm thấy gai cả mắt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2908: Một bước ngoặc (7)
Sắc mặt của Sở Lạc Nhất lập tức biến thành đen sì, nhìn về phía người nào đó: “Em mới phát tình ý, chị đi tắm đây!” Sở Lạc Nhất nói xong liền ngâm nga chạy vào phòng tắm.

“Phải, chị nên tắm đi, vừa ngửi đã thấy cả người toàn mùi đồ nướng rồi.” Kiều Vi Nhã nhàn nhạt nói, một lát sau lại nói tiếp: “À này, hôm nay Khương Miêu Miêu bị đưa đi rồi đấy, có người nói là bị đưa về thành phố A. Như vậy chẳng phải là thả hổ về rừng à?”

“Không về không được đâu, cô ta phải về núi, ông ngoại chị vẫn còn đang khó chịu đấy, việc này... á...” Sở Lạc Nhất còn chưa nói hết thì đột nhiên có một tiếng thét chói tai vang lên.

Kiều Vi Nhã vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Sở Lạc Duy và Sở Vi ở phòng bên cạnh cũng đã ra rồi.

Sở Lạc Duy đứng bên ngoài phòng tắm ra sức đập cửa: “Làm sao thế?”

Sở Lạc Nhất luống cuống tay chân chạy ra ngoài, tay còn cầm quần áo của mình: “Em vừa mới thấy có người đang trèo trên cửa sổ phòng tắm”

Sở Lạc Duy cùng Sở Vi tiến lên, mở cửa nhìn xuống phía bên dưới. Sở Lạc Duy nheo mắt thấy có một bóng lưng ở phía xa rồi lập tức xoay người rời đi.

“Có người ngoài vào, lần này đừng nói là họ Khương kia không động đến được, kể cả có là Thượng đế cũng không cứu nổi cô ta đâu! Đi báo cho anh Cả đi. Sở Vi, cậu đi theo tôi!" Sở Lạc Duy nói xong cũng đã ra ngoài rồi.

Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã liếc nhìn nhau, không phải ảnh vẫn chưa bị phán tán ra ngoài sao?

Thế nhưng hai người họ cũng không kịp nghĩ nhiều, hiện tại việc cần thiết là báo cho Sở Húc Ninh biết chuyện này. Hiện tại Lữ đoàn trưởng không có ở đây, nếu xảy ra chuyện gì thì người chịu trách nhiệm chính là Sở Húc Ninh.

Lúc hai người chạy xuống, Cố Tỉ Thành vẫn chưa đi xa cho nên anh vừa nghe thấy tiếng kêu của Sở Lạc Nhất lập tức vòng lại, lúc này vừa vặn đuổi lên đến nơi.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Tỉ Thành ngăn hai người lại, nhíu mày hỏi.

“Có người đột nhập vào đây, chắc là đi về phía trước rồi!” Sở Lạc Nhất thở dốc nói, ngón tay còn chỉ về một hướng.

“Kho quân dụng!” Cố Tỉ Thành nhìn theo hướng ngón tay của cô, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: “Hai người quay về trước đi, đóng kỹ cửa lại!” Cố Tỉ Thành nói rồi nhanh chóng chạy về phía đó.

Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã quay sang nhìn nhau, rồi xoay người trở về, sau đó Sở Lạc Nhất lại báo chuyện này lại cho Sở Ninh Dực biết.

Sau khi Sở Ninh Dực nghe xong cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó mới nói: “Hai đứa tự bảo vệ mình cho tốt là được rồi, các anh con có thể giải quyết được.”

“Ba, có phải ba biết đó là ai rồi đúng không?” Sở Lạc Nhất nhíu mày hỏi, lại nhìn Kiều Vi Nhã đang đóng tất cả các cửa sổ lại.

“Sao ba lại phải biết chứ?” Sở Ninh Dực cười, hỏi ngược lại một câu.

Sở Lạc Nhất: “...”

Chỉ là cảm giác thôi, cô cảm thấy có lẽ ba cô biết, vì ba cô trả lời rất bình tĩnh.

“Bên này có một tội phạm quốc tế quan trọng mới trốn thoát, nhưng hắn chỉ đi ngang qua chỗ các con thôi, kho quân dụng mới là mục tiêu của hắn nên các con không cần lo lắng gì đâu.” Sở Ninh Dực an ủi con gái.

Đúng là kho quân dụng, vừa rồi cô cũng nghe Cố Tỉ Thành nhắc đến cái chỗ này.

“Vì tấm ảnh kia bị lộ nên đã dẫn hắn tới đây sao ạ?”

“Không phải, đây chỉ đơn thuần là tự làm bậy thì không thể sống thôi, không liên quan tới Khương Miêu Miêu. Thế nhưng con bé đó lại làm ra cái chuyện ngu xuẩn vào đúng cái lúc này nên con nói cho Tiểu Bất Điểm biết, cục tức này của con bé có người đã trút giận thay rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói: “Ngủ sớm đi, không cần lo lắng đâu.”

Sở Lạc Nhất đáp một tiếng rồi cúp máy: “Lần này Khương Miêu Miêu gặp vận đen rồi, thậm chí còn hại đến cả ông ngoại của cô ta nữa.” Sở Lạc Nhất nói với Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã xì một tiếng, chỉ có thể nói là người có tâm bất chính mãi mãi không có kết cục tốt, vấn đề chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2909: Một bước ngoặc (8)
Không lâu sau, phía trước có tiếng súng vang lên, lũ trẻ trên lầu bắt đầu khóc ầm lên, có bà chị còn dậy khỏi giường bất mãn phàn nàn.

“Nửa đêm nửa hôm rồi còn luyện súng, có để cho người khác nghỉ ngơi không hả?”

“Lại muốn làm cái gì đó hả? Chẳng phải vừa mới yên lặng được một lúc thôi sao?”

...

Sở Lạc Nhất với Kiều Vi Nhã nhìn nhau. Người không biết chuyện đúng là hạnh phúc thật đấy.

Tiếng súng giằng co phải gần một tiếng đồng hộ mới dừng, Kiều Vi Nhã với Sở Lạc Nhất lại nhìn nhau, thế này là kết thúc rồi đó hả?

Chờ một hồi cũng không thấy tiếng súng vang lên nữa, Sở Lạc Duy và Sở Vi cũng đã quay lại nói cho hai người biết kẻ kia đã bị bắt, có thể yên tâm nghỉ ngơi được rồi.

Sở Lạc Nhất khựng lại một chút, tội phạm quốc tế quan trọng mà bắt đơn giản như vậy á?

Sao cứ có cảm giác không thật thế nhỉ?

Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã đi về phòng. Kiều Vi Nhã tiếp tục đọc cuốn sách còn đang đọc dở của mình còn Sở Lạc Nhất đi tắm. Sau khi tắm xong, cô cầm di động lên thấy có tin nhắn đến liền mở ra đọc.

[......: Có đó không?]

Sở Lạc Nhất nghĩ lần nào cũng vậy, không online thì ma trả lời anh chắc?

[Lạc Thần: (âm hồn) không.]

[......: Được nói chuyện với âm hồn cũng là một loại hạnh phúc.]

[Lạc Thần: Đừng có thả thính em, gần đây em bị người ta thính đến bùng nổ luôn rồi đây.]

[......: Em ngoại tình à?]

[Lạc Thần: Không có!]

[Lạc Thần: Nhưng em cũng đang định, anh chàng đó thật sự đẹp trai chết đi được nên em đang muốn ngoại tình đây. Nhưng khi thấy anh em lại nghĩ, haizzz, thôi đi vậy.]

[......: Ui, đây là vinh hạnh của anh sao?]

[Lạc Thần: Không phải, tại thấy anh đang thương thôi. Anh nói coi, cũng đã tám năm rồi mà sao anh còn chưa tìm được bạn gái vậy?]

[......: Bạn gái của anh không phải là em à?]

[Lạc Thần: Em đang nói trong hiện thực cơ mà, chính là kiểu bạn gái mà anh có thể sờ được nhìn được, tiện thể có thể kết hôn rồi ấy ấy, sinh em bé ấy.]

[......:...]

[Lạc Thần: Cái này là có ý gì hả?]

[......: Hóa ra là em muốn gặp mặt anh, tiến tới kết hôn, ấy ấy rồi sinh em bé hả.]

[Lạc Thần: Ra ngoài lại quên uống thuốc hả? Kể cả em có muốn ấy ấy thì cũng phải ấy với anh đẹp trai cơ, ví dụ như cái người mà giờ em gặp được ấy.]

[......: Trong đầu đã nghĩ đến chuyện này nọ với người ta rồi, còn bị người ta cho ăn thính đến nổ tung, em có tiền đồ thật đấy.]

[Lạc Thần: Anh không biết người kia đẹp trai cỡ nào đâu.]

[......: Nếu không thì chúng ta gặp nhau đi, để cho em biết anh đẹp trai thế nào nhé?]

[Lạc Thần: Xấu thì thôi, gặp lại thất vọng.]

[......: Không hối hận chứ?]

[Lạc Thần: Không tối hận!]

[......: Được rồi, thất vọng ghê.]

[Lạc Thần: Ha ha ha ha ha ha, anh cứ từ từ mà thất vọng đi nha! Nhưng mà em không ngại việc anh gửi ảnh khỏa thân cho em để em xem vóc dáng của anh đâu.]

[......: Ảnh khỏa thân?]

[Lạc Thần: Phải.]

[......:...]

[Lạc thần: Ha ha ha ha ha ha]

[......: Em có thế đen tối hơn được không? Với sức chiến đấu này em thử phản thính coi nào.]

[Lạc Thần: Đó là vấn đề giữa hiện thực và mạng ảo đó. Anh tưởng ông đây không muốn rắc thính lại người ta chắc, cơ mà không dám đâu, không dám.]

Sở Lạc Nhất vừa nói vừa lăn lộn một vòng trên gường, tìm một cái biểu tượng lăn lộn gửi qua.

[Lạc Thần: Ông đây muốn xé áo của anh ấy, sau đó đè anh ấy ra ấy ấy, rồi lại này nọ lọ chai...]

“Ha ha ha ha ha ha...”

Trong phòng nghỉ của khu nhà hành chính đột nhiên phát ra tiếng đàn ông cười một cách man rợ.

Đúng là một cô gái kỳ lạ.

[......: Cho nên nói như vậy thì trên mạng là người đứng đầu bảng của Di Hồng Viện, còn ngoài hiện thực lại chẳng khác nào phi tử trong hậu cung của nhà Thanh hả?]

[Lạc Thần: Nói kiểu gì vậy hả? Người đứng đầu của Di Hồng Viện không đẹp bằng em đâu. Hơn nữa phi tần trong hậu cung anh tưởng là bọn họ sợ chắc, thái giám không phải đàn ông thì vẫn còn có thị vệ đấy thôi.]

[......:...]

[......: Em thắng rồi!]

Sở Lạc Nhất gửi một biểu tượng đắc ý qua, sau đó cô lại nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, nghĩ một hồi rồi lại đổi cách nói để kể cho Sáu Chấm nghe chuyện này.
 
Top