Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2910: Một bước ngoặc (9)
[Lạc Thần: Để em kể cho anh một chuyện cười, nghe nói một tội phạm quốc tế chạy đến doanh trại bộ đội để ăn trộm súng ống đạn dược. Anh đoán thử xem sau đó kết quả thế nào?]

Cố Tỉ Thành đọc những lời này xong liền dừng một chút, chắc là cô đang nói đến chuyện tối nay.

Nhưng mà tội phạm quốc tế?

Không thể có chuyện đó được, tên kia nhìn kiểu gì cũng chỉ giống một tên tay sai mà thôi.

[......: Không lấy được vũ khí, còn người thì chạy rồi.]

[Lạc Thần: Chúc mừng anh.]

[Lạc Thần: Đáp sai rồi.]

[Lạc Thần: Có ngạc nhiên không, bất ngờ không, vui không?]

[......: Em chắc chắn đó là tội phạm quốc tế?]

[Lạc Thần: Chắc chắn mà, nể tình mối quan hệ thân thiết giữa chúng ta nên em mới nói cho anh biết đấy, đằng nào anh cũng là lính, biết kỷ luật.]

[......: Chẳng phải em sắp đá anh để đi đè anh đẹp trai ra ấy ấy rồi sao?]

[Lạc Thần: Thì vẫn chưa ấy ấy được đó thôi? Khi nào ấy được em sẽ đá anh ngay.]

[Lạc Thần: Chủ yếu là em vừa gọi điện cho ba của em. Ba nói có một tội phạm quốc tế quan trọng trốn thoát. Ba em nghĩ tên đó qua bên này trộm vũ khí nhưng không ngờ lại bị bắt nhanh như vậy, cũng chẳng phải hạng ghê gớm gì nhỉ.]

Cố Tỉ Thành chăm chú nhìn hàng chữ trên màn hình di động.

Sở Lạc Nhất không đợi được câu trả lời liền hung hăng bỏ lại một câu sớm muộn gì cũng bỏ anh, sau đó quăng điện thoại định đi ngủ.

Quả thật Cố Tỉ Thành không có thời gian để để ý đến cô thật, lúc này anh đã bỏ di động xuống sang văn phòng của Sở Húc Ninh ở cách vách rồi.

“Lão Sở, liên lạc với thành phố A bên kia một chút đi, hình như bọn họ hiểu lầm một chuyện rồi.” Cố Tỉ Thành đẩy cửa vào, nói.

“Cái gì cơ?” Sở Húc Ninh vẫn còn đang xử lý vấn đề của kẻ vừa rồi.

“Tối hôm nay thành phố A có một tội phạm quốc tế trốn thoát, có vẻ họ hiểu lầm người chúng ta bắt được hôm nay chính là tên đó. Nhưng người kia rõ ràng chẳng liên quan gì đến tội phạm quốc tế cả. Tôi sợ thành phố A hiểu nhầm sẽ lơi lỏng đề phòng, nếu như vậy...” Hậu quả sẽ không thể lường trước được.

Chỉ có thể nói, chuyện lộ hình ảnh doanh trại lần này đã cho người kia một cái cớ để lợi dụng, một cơ hội dương Đông kích Tây.

Sở Húc Ninh dừng một chút, hỏi: “Là ai nói cho cậu biết?”

“Sở Lạc Nhất.”

Sở Húc Ninh chộp lấy điện thoại di động, gọi thẳng đến dãy số của Sở Ninh Dực. Tội phạm mà Sở Ninh Dực nắm trong tay không phải là kiểu tội phạm chỉ cần mấy người bọn họ là có thể bắt được.

Hơn nữa tên tội phạm này dù đã tóm được, kể cả có là Sở Ninh Dực cũng chưa chắc đã nắm chắc được phần thắng.

“Chú Hai, là cháu, Húc Ninh đây ạ.” Sở Húc Ninh kể lại chuyện vừa xảy ra một lượt.

“Dáng vẻ thế nào.” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

“Rất xấu, trên cổ có nốt ruồi đen.” Sở Húc Ninh nói xong liền nghe thấy người ở đầu bên kia thấp giọng mắng một tiếng.

“Lạc Ninh, bây giờ con lập tức đến chỗ Sư Niệm, đồng thời liên hệ với Sư Hạ Dường để... tút tút...”

Di động bị tắt, Sở Húc Ninh vẫn giữ nguyên động tác của mình. Sở Ninh Dực nói: Lập tức đến chỗ của Sư Niệm.

Cho nên người mà tên tội phạm kia muốn trả thù chính là... Sư Hạ Dương?

Sư Hạ Dương!

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Tỉ Thành nhíu mày hỏi.

“Kẻ thù cũ của Sư Hạ Dương vượt ngục rồi.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.

“Vậy có phải là Sư Niệm sẽ gặp nguy hiểm không?” Cố Tỉ Thành lập tức phản xạ nói: “Vậy anh còn đứng đây làm gì hả? Chờ người chết rồi mới chạy đến sao?”

Cố Tỉ Thành vừa mới dứt lời, Sở Húc Ninh đã vội vã lao ra ngoài.

Chết...

Một chữ này dứt khoát đè gãy cọng rơm cuối cùng của anh.

Sao Sư Niệm có thể chết được?

Cô ấy không thể chết được!

Tuyệt đối không thể!

Cố Tỉ Thành ngoảnh lại nhìn cánh cửa vẫn còn đung đưa, sớm thì không làm đi? Giờ mới biết cuống à?

Quả nhiên, đàn ông còn lắm chuyện hơn cả đàn bà nữa, nhìn anh đây này, đã bắt được rồi thì chết cũng không buông tay.

Chỉ có điều chuyện của thành phố A chắc cũng chẳng có chỗ cho anh nhúng tay vào.

Chỉ tiếc cho Thủ trưởng Miêu, quả này chắc xong đời rồi, chuyện này vốn cũng không cần phải làm lớn lên như thế, nhưng tiếc là một chiêu điệu hổ ly sơn này đã hại cả ông ta luôn rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2911: Một bước ngoặc (10)
Cố Tỉ Thành trở về phòng làm việc của mình, vào phòng nghỉ cầm điện thoại lên, thấy câu cuối cùng không nhịn được lại bật cười, đúng là một cô gái nóng nảy.

Nhưng anh lại nhìn đồng hồ, giờ này chắc cô cũng ngủ rồi.

So với việc cô hay ngượng ngùng thì quả nhiên anh vẫn thích cô tinh nghịch và đen tối hơn, thế này mới là tính cách thật của cô. Xem ra phải nghĩ cách để cô nhận ra thân phận của anh mới được.

***

Tại thành phố A, cơn mưa bất chợt đổ xuống.

Lúc Sư Niệm tỉnh lại thì cảm giác đầu tiên chính là đau đớn khắp người, cổ đau, bụng đau, cả chân cũng đau.

Tất cả ký ức trước lúc hôn mê liền xộc vào trí não cô. Có một gã đàn ông trông như một con chó bỗng xộc vào nhà cô, lao vào đánh cô như một kẻ điên. Sư Niệm vẫn còn có thể nhớ được khóe mắt của gã có ba vết sẹo, giống như bị con vật gì đó cào vào.

Cô còn nhớ rõ, gã đó vừa đánh cô còn vừa chửi rủa ba cô.

Sư Niệm hơi nheo mắt lại, cả người đâu đâu cũng đau nhức. Cô không dám động đậy vì nó chỉ khiến cô cảm thấy đau đớn hơn.

Lần thứ hai rồi, đây đã là lần thứ hai cô bị bắt cóc vì ba mình rồi.

“Mày tỉnh rồi đấy à?”

Giọng nói đàn ông khàn khàn bỗng vang lên, Sư Niệm run bắn người. Cô thấy cả người mình đều là nước mưa, còn gã đàn ông kia thì đang xách hộp cơm.

Sư Niệm không khỏi nuốt nước bọt. Cô nhìn cái nhà kho dưới hầm bị bỏ hoang rất lâu này, vẫn còn một ngọn đèn đang đung đưa trong gió, trông có vẻ như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Dưới ngọn đèn mờ, gương mặt gã đàn ông kia lại hiện ra rất rõ ràng. Gương mặt đó lại giống hệt con vật thường gặp nhất... Chó!

Rõ ràng là mặt của người, nhưng lại có cảm giác giống một con chó.

Gã đem cái thân nhỏ lách tách nước mưa đi tới chỗ Sư Niệm, vứt hộp cơm xuống đất, hoàn toàn không hề giống dáng vẻ điên cuồng ban nãy của hắn chút nào.

“Ăn đi, tao không muốn để mày chết đói đâu, cái tao muốn chỉ là mạng của ba mày thôi.”

Sư Niệm ngẩng lên, ánh mắt xen lẫn vẻ giễu cợt, đánh cô thành ra thế này, giờ lại kêu không muốn để cô chết đói, bẻ tới gãy cổ cô, chân cũng đánh gãy luôn rồi, lục phủ ngũ tạng cũng giập hết cả rồi, giờ lại nói với cô là không muốn lấy mạng của cô?

Đúng là nực cười không chịu nổi.

“Mày có giỏi thì giờ giết tao luôn đi.” Sư Niệm gằn từng chữ, vì phát âm ra những chữ này mà cổ họng cô lại đau rát lên.

Chó Vàng khuỵu xuống, nhìn gương mặt đã sưng vù của Sư NIệm, “Tao là Chó Vàng, tao từng xem phim mày đóng rồi, đúng là giống y như giờ đấy.”

Chó Vàng?

Sư Niệm không nhịn được nghĩ, đúng là một cái biệt danh hợp với hình tượng của gã.

Chó Vàng đưa tay ra vuốt ve gương mặt cô, “Mày thật sự cho rằng kết thúc của bộ phim đó là đúng sao? Những kẻ bắt cóc sẽ bị bắt và đưa ra vành móng ngựa. Tướng quân lập được công, có được công trạng, nhưng hắn lại quên mất một việc, con gái của hắn sẽ không bao giờ trở về được nữa.”

“Tà không thể thắng được chính, mày cũng sẽ gặp phải kết cục đó thôi.” Sư Niệm dùng sức nghiêng đầu đi, đau đến mức chảy nước mắt chỉ để tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của gã.

Chó Vàng ha hả cười lớn, ngồi xuống đất mở hộp cơm ra.

Sư Niệm cúi nhìn, trong lòng không khỏi run lên.

Đây là...

“Bánh quế hoa ở phía Nam thành phố là món mày thích ăn đúng không? Mua cái này xếp hàng đúng là phiền phức, đặc biệt là hôm nay lại còn mưa, ông chủ không mở cửa. Nhưng con người ai cũng sợ chết cả, khi tính mạng bị uy hiếp thì không gì là không thể làm hết, ăn đi.”

Sư Niệm càng run rẩy kịch liệt hơn, “Đừng có giả tạo nữa, có giỏi thì mày thả tao ra.”

“Con chó điên Sư Hạ Dương kia còn chưa đến, sao tao có thể thả mày đi được. Nó đuổi bắt tao ròng rã cả năm trời, nhốt tao một năm, hôm nay nếu nó không chết thì chúng ta cùng chết.” Chó Vàng nói rồi lại dùng tăm kẹp bánh lên, đưa tới miệng Sư Niệm: “Nói cho cùng mày cũng là người đáng thương như tao. Tao không muốn giết mày, chỉ muốn dùng mày để dụ ba mày tới thôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2912: Một bước ngoặc (11)
Sư Niệm tránh qua một bên, kiểu gì cũng không chịu mở miệng ra.

Mới đầu Chó Vàng còn nhẫn nại đút cho cô, nhưng một lúc sau liền cầm cả hộp vứt vào mặt cô.

Đau, đau đến tê dại.

“Con mẹ nó tao nể mặt mày rồi thì cũng đừng có không biết điều, ăn ngay cho tao, ăn ngay.” Chó Vàng nói rồi lạnh lùng bóp vào hai má đã sưng húp của Sư Niệm, nhặt bánh quế hoa dưới đất lên nhét vào miệng cô.

“Ư, bỏ tao ra...” Sư Niệm vẫn nghiêng đầu tránh đi, tiếc là như vậy sẽ khiến hai má của cô lại càng đau hơn.

“Sao tao nói chuyện tử tế với mày, mày lại không chịu nghe thế hả? Ăn ngay cho tao...” Chó Vàng nhồi nhét bánh vào miệng Sư Niệm như phát điên.

Sư Niệm gắng sức vùng vẫy, nhưng miệng lại bị gã nhồi cho rách ra, ngay cả mặt cũng đau đến biến dạng.

Miệng của Sư Niệm bị rách một vết nhỏ, máu liền từ từ chảy ra.

Lúc này cảm xúc của Chó Vàng bỗng như bị khống chế. Gã nhẹ tay hơn, sau đó từ từ moi bánh trong miệng cô ra, “Nói đi, tại sao mày lại không nghe lời thế hả? Không nghe lời sẽ bị đánh, đây là quy tắc.”

Cả người Sư Niệm bỗng run lên bần bật, như một cái cây nhỏ bị lay trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy lìa.

Tên này... bị tâm thần phân liệt.

Sư Niệm không dám nói chuyện, chỉ trừng to mắt nhìn gã.

“Trông tao xấu lắm à?” Chó Vàng bỗng nói.

Sư Niệm nhìn gã, không dám lên tiếng, chỉ sợ sẽ chọc vào cơn điên của gã.

Cô đã chịu đựng đủ cơn đau ban nãy rồi.

Cho nên cô giữ im lặng, hơn nữa có vẻ như tên này cũng không yêu cầu cô phải lên tiếng, cái gã cần chỉ là một người lắng nghe gã mà thôi.

“Vì trông tao giống chó cho nên không ai đặt tên cho tao. Ngay cả bố mẹ tao cũng không cần tao, họ gọi tao là Chó Vàng. Vì tao là người Trung Quốc, tao là người da vàng, ở cái nơi như đất Mỹ, bọn chúng liền gọi tao là Chó Vàng.” Chó Vàng nói rồi lại ngồi xuống cạnh Sư Niệm, “Tao đánh nhau, được người ta nhìn trúng đưa đến chỗ đại ca làm đồ chơi, để tao đánh nhau với chó với sư tử, chỉ để bọn chúng cười đùa một chút.”

Sư Niệm: “...”

Quả nhiên, cái gã cần chỉ là một người để giải sầu. Bao năm qua, Sư Niệm cũng được xem như đã biết được muôn vẻ cuộc đời. Cô từng thấy những chuyện đáng thương, thấy những chuyện đáng buồn. Cô thấy thương nhưng không thể thừa nhận nó được, đức tính là thứ mà mỗi người phải tự mình giữ gìn lấy.

“Không có ai sinh ra đã là người xấu cả, chẳng qua đều là bị bắt ép thôi. Sau này, tao bắt đầu giết người, bắt đầu cướp bóc, mày không hiểu được cái thú vui đó đâu, mày sẽ không hiểu được đâu.” Chó Vàng giống như lâu lắm không được nói chuyện rồi. Những câu này gã như nói cho Sư Niệm nghe, lại giống như đang nói với chính mình.

Sư Niệm khẽ nhúc nhích, nhìn gã đàn ông vẫn đang cúi đầu nói chuyện kia.

Khóe miệng cô vẫn đau nhức, nhưng cô lại từ từ hé miệng ra: “Mày không xấu.”

Chó Vàng cười ha hả: “Nhưng ba năm trước, tao bị ba mày nhắm vào. Hắn đuổi bắt tao ròng rã cả năm trời như một con chó điên, nhốt tao một năm. Một năm này chính là quãng thời gian đau khổ nhất của tao, vì tao không thể giết người, không thể giết người được.” Chó Vàng nói xong bỗng đưa tay lên bóp cổ Sư Niệm, “Nhìn đi, chỉ cần tao bóp mạnh chút thôi là mày sẽ chết ngay.”

Cổ Sư Niệm bị gã hung hăng bóp chặt. Cô ngẩng lên nhìn thấy ánh sáng đỏ chiếu trên nóc nhà, cơ thể như được tiếp thêm sức mạnh, cô nhìn Chó Vàng, “Mày chỉ đang muốn bù đắp vào sự không cam lòng khi bị vứt bỏ, không cam lòng khi bị đối xử tệ bạc bằng khoái cảm của việc giết chóc mà thôi.”

Sư Niệm nói, thấy ánh sáng đỏ biến mất, cô nghĩ chắc là ba cô đã tới rồi.

Chó Vàng từ từ buông tay ra, sau đó xé rách áo của mình.

“Mày làm gì đấy?” Sư Niệm theo phản xạ dịch lùi lại phía sau, nhưng cô lại không thể nhúc nhích một chút nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2913: Ai gài bẫy ai (1)
Một giây sau liền có người đá tung cửa nhà kho.

Sư Niệm ngẩng phắt lên. Dưới ánh đèn, người đàn ông đang hiên ngang đứng sừng sững trong cơn mưa là...

“Ba ơi đừng qua đây, đừng qua đây, trên người hắn có bom.” Sư Niệm bất chấp cơn đau trên người, lớn tiếng gào lên.

“Niệm Niệm...” Sư Hạ Dương thấy con gái cả người toàn là vết thương, hoàn toàn không nhìn ra nổi mặt mũi nữa, tim bỗng như bị ai hung hăng bóp lấy, sau đó lại xé toạc ra.

“Chó Vàng, đây là ân oán giữa tao với mày, không liên quan gì tới con gái tao hết.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.

“Đúng là ân oán giữa tao với mày. Mày bảo đám người kia của mày ra đây, ra hết đây.” Chó Vàng điên cuồng gào lên, sau đó kéo mạnh Sư Niệm dậy.

Sư Niệm chỉ cảm thấy da đầu truyền tới một cơn đau cực độ. Lúc này cô chỉ muốn ngất đi cho xong.

“Chó Vàng, đừng động vào con gái tao.” Sư Hạ Dương hét lên, “Các cậu ra hết đây.”

“Sư trưởng.”

“Ra đây.” Sư Hạ Dương nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Sư Niệm đang bị khống chế.

Sư Niệm mím chặt môi, nước mắt trượt xuống gương mặt bẩn thỉu của cô để lại một vệt rõ ràng.

“Ba...”

Sư Niệm bỗng muốn cười, vừa rồi cô nghĩ cái gì thế chứ, thậm chí cô còn hy vọng người phá cửa giây phút ấy là anh, là người vẫn còn đang ở thành phố B xa xôi kia.

Quả nhiên đóng phim nhiều quá làm cô quên mất rồi, quên mất rằng thật ra cô không phải là nữ chính.

Sư Niệm nhìn người trước mặt dần trở nên mơ hồ. Chó Vàng lại nói gì đó nhưng cô nghe không rõ, chỉ thấy ba cô đang tiến lại ngày một gần, ngày một gần, sau đó trong tầm mắt mơ hồ cô trong thấy ba mình từ từ quỳ xuống.

Đừng... đừng mà...

Sư Niệm muốn mở miệng, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, thậm chí ngay đến việc lắc đầu cô cũng không làm nổi.

Một giây sau đó, Sư Niệm trông thấy Sư Hạ Dương bị Chó Vàng đạp vào góc tường phía xa. Cô có thể nhìn thấy vì cơn đau bất ngờ truyền đến khiến cô khôi phục lại được một chút thần trí, da đầu của cô như sắp bị người phía sau nhổ ra vậy.

“Ba...” Sư Niệm gào khản cổ, khóe môi bị rách lại chảy máu, máu chảy vào trong miệng dâng lên một mùi vị tanh lòm có cả vị rỉ sắt, “Ba...”

Sư Hạ Dương cố nhịn cơn đau ở bụng, vịn tường đứng dậy, “Bỏ con gái tao ra.” Anh ta nói xong lại lau đi vết máu trên môi mình, “Mày buông con gái tao ra rồi mày muốn làm gì tao cũng được.”

“Không, nếu tao buông con gái mày ra, mày sẽ lập tức giết tao ngay, tao không ngu đến thế đâu. Mày chết rồi tao ắt sẽ thả con gái mày.”

“Loại người khốn nạn như mày mới chết. Ba tao sẽ không chết đâu.” Sư Niệm nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng vì bị người đằng sau mạnh tay hơn nên lại phải hít sâu một hơi.

“Sư Hạ Dương, mày không còn nhiều thời gian nữa đâu.” Chó Vàng nói tới đây, lại quăng mạnh Sư Niệm sang một bên.

“A...” Sư Niệm bị quăng xuống đất, rên lên một tiếng rồi cũng không thể vực dậy được nữa.

“Niệm Niệm!!!” Sư Hạ Dương hét lên, lại bị Chó Vàng đâm vào vách tường, sức của gã rất khỏe, xem ra là được tích lũy từ việc đánh nhau với mãnh thú trước đây.

Lúc Chó Vàng đánh nhau thì giống như một con chó, tốc độ của gã rất nhanh. Sư Hạ Dương bị gã tập kích những mấy lần.

Sư Niệm cố chịu cơn đau đang lan tỏa khắp người, từ từ vịn nửa người dậy, nhìn người đánh nhau bên kia.

Sư Niệm muốn đứng dậy nhưng lại chẳng có chút sức lực nào.

Nhưng cô lại càng biết rằng cô không thể ở lại nơi này được. Ở lại đây chỉ khiến ba cô không thể toàn tâm ứng phó được với Chó Vàng vì còn kiêng kỵ cô.

Sư Niệm gắng hết sức mình để cố chịu đựng cơn đau buốt khắp cơ thể mà bò từng chút về phía cửa, để tiến gần hơn tới thành công.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2914: Ai gài bẫy ai (2)
Sư Hạ Dương nhìn ra suy nghĩ của Sư Niệm nên vẫn cố thu hút tầm mắt của Chó Vàng. Nhưng anh ta lại quên mất rằng, Chó Vàng là kẻ đã từng đánh nhau với dã thú. Gã nhạy đến mức Sư Niệm mới chỉ xê dịch một quãng chưa được nổi nửa mét gã đã phát hiện ra rồi.

Chó Vàng gầm lên một tiếng, hai tay chạm đất dùng tốc độ nhanh thoăn thoắt nhào tới, sau đó liền khống chế hai tay của Sư Niệm...

“Rắc...”

“Á...”

Tiếng hét xé lòng của Sư Niệm như vang vọng cả bầu trời đêm.

Dư âm còn đó, ngay sau đó, Sư Hạ Dương liền như phát điên xông tới, cố dùng hết sức đánh một cú thật mạnh về phía Chó Vàng.

Sư Niệm từ từ khép mắt lại, nếu như đây là kết thúc, vậy thì cũng rất tốt.

Cửa nhà kho lại bị mở ra một lần nữa, tiếc là Sư Niệm đã không thể thấy gì nữa rồi.

Người đứng trước cửa sau khi nhìn thấy cảnh tượng này mắt liền đỏ ngầu lên, ngay sau đó liền lao nhanh tới như một cơn gió.

Chó Vàng có sức và tốc độ như một con dã thú, lần trước nếu không nhờ họ tính kế vẹn toàn có lẽ cũng sẽ không bắt nổi gã, nhưng lần này chỉ có thể lấy đá chọi đá.

Sư Hạ Dương vốn đã điên rồi, lại thêm một Sở Húc Ninh nữa nên vẫn có phần thắng.

Trận đấu này, ai cũng dùng hết sức mình, vì chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng có thể khiến họ mất mạng.

Về mặt tốc độ, Sở Húc Ninh nhanh hơn Sư Hạ Dương rất nhiều, cho nên cơ bản có thể kiềm chế được Chó Vàng, mà với tốc độ này thì súng hoàn toàn không có tác dụng gì cả, chỉ làm lãng phí thời gian hơn mà thôi.

“Đưa cô ấy đi.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói. Anh kéo lấy cánh tay của Chó Vàng, nhưng lại bị Chó Vàng nhanh chóng thoát được.

Gương mặt Sở Húc Ninh trở nên dữ tợn, đó là dấu hiệu chứng tỏ anh đã tức giận.

“Đưa cô ấy đi!” Sở Húc Ninh quát lên, sau đó mạnh mẽ không chế Chó Vàng.

Sư Hạ Dương cau mày, một bên là con gái đang hấp hối, một bên là Sở Húc Ninh vẫn chưa đủ sức đấu lại Chó Vàng.

Chó Vàng bật người quay lại, tay phải bắt lấy Sở Húc Ninh, đẩy mạnh ra sau. Sở Húc Ninh theo phản xạ lùi lại. Chó Vàng đã nhào tới chỗ Sư Niệm. Gương mặt Sở Húc Ninh trở nên rét lạnh. Anh nhanh chóng cản Chó Vàng lại, quét chân đè Chó Vàng xuống đất, sau đó đè cả người mình lên người gã, “Nhanh lên...”

Chó Vàng khỏe vô cùng. Gã lật người lại đè Sở Húc Ninh xuống dưới, sau đó đè lên cổ anh, “Lại một đứa nữa tới tìm chết, không biết tự lượng sức mình.”

“Vậy mày thử xem.” Sở Húc Ninh nói xong lại cố gắng hết sức đỡ lại, “Mày muốn cô ấy chết đúng không?”

Sư Hạ Dương không nghĩ nhiều nữa mà lập tức chạy tới bế Sư Niệm lên.

Chó Vàng thấy họ sắp đi, bỗng nổi điên, cùi chỏ đánh mạnh vào lưng Sở Húc Ninh, gần như đánh gãy xương anh. Nhưng Sở Húc Ninh từ đầu đến cuối vẫn cố gắng khống chế Chó Vàng.

Sư Hạ Dương bế Sư Niệm ngoảnh lại nhìn chàng trai đang cố gắng chống đỡ kia, tiếc là con gái của anh ta không thể thấy được.

Sư Hạ Dương ra đến bên ngoài, Sở Lạc Ninh đã kịp chạy tới nơi. Cuối cùng Sư Hạ Dương cũng có thể yên tâm hơn một chút, lập tức đưa Sư Niệm đến bệnh viện.

Thủy An Lạc đã đợi sẵn, Sư Niệm bị thương quá nghiêm trọng, ngay cả báo chí cũng không bỏ qua tin tức lớn lần này, dù sao thì đây cũng là Ảnh hậu mới mà.

Sư Hạ Dương vẫn chờ mãi ngoài cửa. Quản lý của Sư Niệm vẫn đang đối phó với đám phóng viên ở bên ngoài, nói với họ chuyện lần này là hành động do fan cuồng mất khống chế gây ra, Sư Niệm giờ đang được cấp cứu.

Các fan cuồng có hành vi điên cuồng không phải ít, cho nên chuyện này có nói ra cũng không khiến ai nghi ngờ cả.

Trong bệnh viện ở phía Đông thành phố.

Lúc Sở Húc Ninh được đưa tới nơi thì đã bị mất đi tất cả ý thức. Trên người Sở Lạc Ninh cũng đã đầy vết thương.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2915: Ai gài bẫy ai (3)
Sau khi Sở Húc Ninh được đưa vào phòng cấp cứu khoảng nửa tiếng đồng hồ, Cố Tiểu An và Sở Lăng Phong đã vội vã tới. Người cùng tới còn có Sở Húc Hiên và vợ anh là Âu Dương Tử Huyên.

“Lạc Ninh, chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Tiểu An sốt sắng hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía phòng cấp cứu.

“Có tội phạm vượt ngục, bị anh Húc Ninh bắt được. Nhưng anh ấy cũng bị thương nặng ạ.” Sở Lạc Ninh chỉ nói tóm gọn. Vì trước khi ngất đi Sở Húc Ninh có nói với anh một câu: “Đừng nói cho Sư Niệm biết.”

“Nó đang yên lành ở thành phố B, tại sao lại chạy tới thành phố A bắt tội phạm vượt ngục chứ?” Cố Tiểu An nghe thấy vậy liền cảm thấy đau lòng vô cùng.

Sở Lăng Phong nhìn Sở Lạc Ninh, tạm thời không hỏi Sở Lạc Ninh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong lúc Sở Húc Ninh vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm, Sở Lạc Ninh liền nhận được điện thoại của mẹ báo Sư Niệm đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi chỉ có điều nhất thời chưa thể tỉnh lại vì vết thương quá nghiêm trọng. Thủy An Lạc bảo anh báo lại cho Sở Húc Ninh biết.

Sở Lạc Ninh tỏ ý đã biết, sau khi dập máy, quay lại liền trông thấy Sở Lăng Phong. Sở Lạc Ninh sững lại, khẽ nhún vai, “Bác trai.”

“Lại vì con bé của nhà họ Sư à?” Sở Lăng Phong nói thẳng ra.

Sở Lạc Ninh thật sự rất muốn nói, bác đã biết rồi còn hỏi cháu làm gì chứ.

“Anh ấy hy vọng là Sư Niệm sẽ không biết chuyện này.”

“Thằng nhóc này lúc nào cũng quá tự ti. Dù bác với mẹ nó có làm thế nào, nó cũng chỉ đặt mình vào vị trí trả ơn chúng ta.” Sở Lăng Phong nghĩ tới con trai cả của mình lại cảm thấy đau lòng.

“Chỉ là thiếu một người khiến anh ấy tự tin thôi ạ. Tiếc là anh ấy đã nhốt người đó bên ngoài cánh cửa trái tim mình rồi.” Sở Lạc Ninh nói với giọng đầy ẩn ý.

Sở Lăng Phong cau mày, “Cháu có ý gì?”

Sở Lạc Ninh nở một nụ cười hơi nham hiểm. Sở Lăng Phong cau mày. Hai người xem như đã có được tiếng nói chung. Nếu hai người họ mà còn không hiểu nổi Sở Húc Ninh thì đúng là sống uổng quá rồi.

Câu đầu tiên sau khi Sở Húc Ninh ra là hỏi về Sư Niệm. Sở Lăng Phong nói với anh rằng cô không sao. Sắc mặt của Sở Lăng Phong lại rất lạ, tiếc là sau khi anh biết được tin cô đã bình an thì cũng lại ngất đi rồi.

Cố Tiểu An thắc mắc nhìn chồng mình, “Con gái bên Sư gia không ổn à?”

“Đều chỉ là vết thương ngoài da thôi, bị thương nhẹ hơn con trai em.” Sở Lăng Phong phụt cười, “Nếu con gái nhà đó mà thật sự không ổn thì cậu con trai này của em cũng nuôi phí công luôn rồi.”

“Nếu như nó đã có lòng với con gái nhà người ta, tại sao cứ trốn tránh người ta mãi như thế chứ?” Cố Tiểu An nhíu mày, càng nhìn đứa con trai cả người toàn là vết thương này lại càng thấy xót xa hơn.

“Con trai em nuôi lớn em còn không biết à? Rảnh thì tới thăm con gái nhà bên đó, nói cho con bé biết con trai em sắp tèo rồi đi.” Sở Lăng Phong nhìn Sở Húc Ninh trên giường bệnh, nói.

“Anh có thể nói chuyện tử tế được không hả.” Tuy Cố Tiểu An biết anh không có ý đó nhưng cô thật sự không thích anh nói chuyện kiểu này chút nào.

***

Tại bệnh viện của Sở Thị, đã một ngày một đêm sau khi Sư Niệm được cứu ra.

Sau khi tỉnh lại, Sư Niệm vẫn không hề nói gì, không biết vì miệng đau hay vì đau lòng nữa.

Thủy An Lạc nhìn cô gái bị băng bó khắp mặt, ánh mắt vô thần hoàn toàn không giống với một cô gái tuổi này nên có.

“Niệm Niệm, con còn muốn hỏi gì nữa không?” Thủy An Lạc vừa chỉnh lại chăn cho cô vừa hỏi.

Sư Niệm lắc đầu, hỏi gì chứ?

Anh ấy sao?

Không phải anh ấy vẫn đang ở thành phố B đấy sao? Thậm chí anh ấy còn chẳng biết cô vừa trải qua điều gì nữa.

Đáng ra cô nên từ bỏ từ lâu rồi mới phải!

“Cốc cốc cốc~”

Có ai đó gõ cửa phòng bệnh, Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn. Cô gái đứng trước cửa dịu dàng mỉm cười, “Con chào cô.”

“Tử Huyên?” Thủy An Lạc kêu lên, sau đó lại theo phản xạ ngoảnh lại nhìn Sư Niệm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2916: Ai gài bẫy ai (4)
Âu Dương Tử Huyên đẩy cửa đi vào, nhìn Sư Niệm đang trên giường bệnh.

“Cô, cháu có thể nói chuyện với cô Sư một chút được không ạ?” Âu Dương Tử Huyên khẽ nói.

Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Sư Niệm, cuối cùng vẫn đứng dậy, “Các con nói chuyện đi, cô đi làm việc đã.”

Sau khi Thủy An Lạc đi khỏi, Âu Dương Tử Huyên đi tới cạnh giường bệnh, “Cô Sư, tôi có thể ngồi xuống không?”

Sư Niệm khẽ gật. Cô nhìn Âu Dương Tử Huyên bằng ánh mắt tò mò. Vì không tiện nói nên cô chỉ có thể dùng ánh mắt để thăm dò.

“Cô Sư, tôi rất hay xem phim cô đóng.” Sau khi Âu Dương Tử Huyên ngồi xuống liền nhìn Sư Niệm, “Chắc là cô không biết tôi, tôi tên là Âu Dương Tử Huyên.”

Âu Dương Tử Huyên?

Trong mắt Sư Niệm ánh lên vẻ kinh ngạc, cô ấy là Âu Dương Tử Huyên sao?

Chính là... người con gái luôn ở trong tim Sở Húc Ninh.

“Tôi vẫn luôn muốn gặp cô.” Âu Dương Tử Huyên mỉm cười nói, “Nhưng mãi vẫn chẳng có cơ hội.”

Mắt Sư Niệm hơi tối lại, hóa ra anh ấy thích cô gái như thế này.

Là kiểu con gái dịu dàng giống y như An Hinh Duyệt.

Còn cô thì lại chẳng dịu dàng chút nào.

“Anh tôi không phải là người biết ăn nói lắm. Nhưng tôi biết, đối với anh ấy cô rất khác biệt. Nếu không anh ấy sẽ không vì cứu cô mà không màng đến cả tính mạng của mình như vậy.”

“Cô nói gì cơ?” Sư Niệm bỗng trở nên kích động, vì động phải vết thương nên cô lại rụt lại, nằm phịch xuống giường.

“Ôi~” Âu Dương Tử Huyên vội đỡ lấy cô, “Cô không sao chứ?”

“Anh ấy đã cứu tôi à?” Sư Niệm nắm chặt lấy cánh tay của Âu Dương Tử Huyên, ánh mắt vốn không hề gợn sóng lúc này lại lấp lánh ánh sáng.

Âu Dương Tử Huyên đỡ cô nằm hẳn hoi xuống, nghĩ đến việc chắc chắn là anh cô không cho nói chuyện này ra, như vậy cô lại càng thấy thương hơn.

“Thật ra trong lòng cô Sư vẫn chưa bỏ được anh ấy đúng không?” Âu Dương Tử Huyên nghiêm túc hỏi.

Sư Niệm mím môi, không trả lời lại ngay lập tức.

Cô vừa mới quyết định từ bỏ, vậy mà giờ lại bị dao động chỉ vì một câu nói của Âu Dương Tử Huyên.

“Cô không cần phải trả lời lại tôi ngay đâu. Cô có thể nghe chuyện của anh ấy trước đã rồi hãy quyết định.” Giọng của Âu Dương Tử Huyên vẫn nhẹ nhàng như cũ.

Sư Niệm không lên tiếng, nhưng rõ ràng đã thừa nhận lời Âu Dương Tử Huyên nói. Cô cũng muốn biết về quá khứ của Sở Húc Ninh, muốn biết xem anh từ chối cô ngoài việc vì Âu Dương Tử Huyên lấy người khác ra liệu còn nguyên nhân gì khác nữa không.

“Anh Cả không phải là con trai ruột của ba chồng tôi, chuyện này cô biết không?” Âu Dương Tử Huyên hỏi.

Sư Niệm khẽ lắc đầu, chuyện này cô thật sự không biết. Người của thành phố A đều biết Cố Tiểu An vô cùng yêu thương người con trai này, cho nên cô căn bản không hề nghĩ tới chuyện này.

“Có những câu cả đời này anh cả sẽ không bao giờ chủ động nói với người khác. Anh ấy coi những chuyện đó là sự sỉ nhục của cuộc đời anh ấy. Hôm nay tôi nói cho cô biết, chỉ là hy vọng cô Sư đừng từ bỏ anh ấy mà thôi.”

Sư Niệm siết chặt lấy tấm chăn, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ kiên định.

“Không ai biết cha của anh cả là ai, ngay cả là ba chồng tôi cũng không biết. Ngay từ khi anh ấy vừa mới ra đời đã được chọn làm một vật thí nghiệm rồi.”

“Vật thí nghiệm?” Một cái từ tước đoạt nhân cách như vậy, Sư Niệm không thể tưởng tượng nổi đây chính là cái định nghĩa được ban cho anh ngay từ lúc anh vừa mới ra đời.

“Phải, là vật thí nghiệm, ngay từ giây phút sinh ra đã là một vật thí nghiệm được chỉnh hình theo hình ảnh của ba chồng tôi hồi còn nhỏ. Bắt đầu từ ngày sinh ra, từng động tác của anh ấy đều được mô phỏng theo ba chồng tôi.”

“Biến thái à?” Sư Niệm khẽ thốt lên.

“Đâu chỉ là biến thái, không phải là người luôn ấy. Lúc anh ấy bốn tuổi đã bắt đầu luyện các kỹ năng giết người rồi. Lúc ấy anh ấy mới chỉ bốn tuổi thôi.” Âu Dương Tử Huyên nói tới đây lại không khỏi rưng rưng nước mắt.

Cả cơ thể Sư Niệm cứng đờ, cô không dám nghĩ tới cảnh tượng đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2917: Ai gài bẫy ai (5)
“Sau đó anh ấy xuất hiện trước mặt ba chồng tôi, còn bị mẹ chồng tôi tưởng là con riêng của ba chồng, hai người không ít lần xảy ra cãi vã. Hồi đó Húc Hiên vẫn còn nhỏ, quả thật nhà cửa không ngày nào được yên ấm. Anh ấy cũng từng vì mẹ mình mà hại mẹ chồng tôi.”

Mắt Sư Niệm cũng rưng rưng, nhưng cô không lên tiếng.

“Chắc vì những quá khứ này cho nên anh ấy lúc nào cũng rất tự ti. Mối quan hệ gia đình chúng tôi có hơi rắc rối. Tôi sẽ không kể với cô chuyện này, nhưng anh Cả là người đã trông tôi và Húc Hiên khôn lớn. Đối với tôi, so với tình yêu, anh ấy cảm thấy đó là một sự gửi gắm nhiều hơn. Anh ấy luôn cảm thấy có một người cần anh ấy.” Âu Dương Tử Huyên nói nhưng vẫn nhìn Sư Niệm.

Sư Niệm mím môi, im lặng.

Âu Dương Tử Huyên đứng dậy, “Giờ anh Cả vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vẫn dặn chúng tôi không được nói cho cô biết. Nhưng tôi cảm thấy cần phải nói cho cô biết chuyện này. Tôi không muốn trở thành chướng ngại giữa hai người, lại càng không muốn hai người bị lỡ dở chỉ vì tôi.” Âu Dương Tử Huyên nói đến đây liền xách túi của mình lên, “Anh ấy vẫn còn rất nhiều chuyện nữa, nhưng đó đều là những chuyện mà tự cô nên hỏi.”

Sư Niệm nhìn Âu Dương Tử Huyên quay người đi. Lúc thấy Tử Huyên đi ra tới cửa cô bỗng nói, “Cô Âu Dương, cảm ơn cô hôm nay đã nói cho tôi biết những chuyện này.”

Âu Dương Tử Huyên ngoảnh lại, mỉm cười nhìn Sư Niệm: “Không phải tôi đang giúp cô đâu, tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể được hạnh phúc thôi.”

Âu Dương Tử Huyên rời đi, cả phòng bệnh lại yên lặng như tờ.

Nhưng nơi không thể tĩnh lặng được chính là trái tim của Sư Niệm, trái tim cô những tưởng nó đã chết rồi.

Anh ấy đã cứu cô, nhưng lại không cho bất cứ ai nói cho cô biết.

Suy cho cùng anh ấy vẫn muốn trốn cô, trốn một cách triệt để.

Sao anh ấy lại có thể nhẫn tâm như vậy.

Sư Niệm đăm chiêu một hồi, cuối cùng cố gắng cầm điện thoại trên bàn lên, sau đó gửi tin nhắn cho Kiều Vi Nhã. Lúc này trừ Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất ra, cô không nghĩ ra ai có thể giúp cô được nữa cả.

***

Thành phố B, trong quân đội.

Sau khi kết thúc một ngày tập huấn, họ vẫn chưa trông thấy sĩ quan Ma Quỷ đâu cả, nghe nói anh ta xin nghỉ rồi.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất thì không tin. Sở Lạc Nhất gọi mấy cuộc điện thoại về nhà thì lại chỉ nhận được tin Sư Niệm gặp phải fan biến thái. Cô cảm thấy mẹ cô đang xem cô là một đứa úng não hay sao ấy.

Nhưng bản tin cũng lại dùng cái lý do úng não đó nên cô cũng không có cách nào đi hỏi người khác nữa cả.

Thế là kể cả hôm nay được đưa đi ăn tôm đất cay, Sở Lạc Nhất cũng không thấy ngon miệng nữa.

Cố Tỉ Thành vừa bóc vỏ tôm cho cho Sở Lạc Nhất vừa nhìn dáng vẻ phờ phạc của cô, “Hiếm lắm hôm nay mới được ăn một món đắt tiền mà sao trông lại đau khổ quá vậy?”

Sở Lạc Nhất ngẩng lên lườm anh một cái, “Anh nói thật cho em biết, rốt cuộc là anh Húc Ninh bị làm sao rồi?”

“Ăn nhiều vào, tốn nhiều tiền lắm đấy.” Cố Tỉ Thành nói, dời chủ đề của cô đi.

“Bị thương rồi à? Hay là chết rồi?” Sở Lạc Nhất vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục truy hỏi.

Cố Tỉ Thành ngẩng lên, chớp mắt: “Vẫn còn sống, sao trông em có vẻ mong anh ấy chết quá vậy hả?”

“Thế có nghĩa là bị thương đến mức không thể động đậy nổi nữa hả? Người lập công cũng không phải anh ấy, sao anh ấy phải liều mạng thế chứ?” Sở Lạc Nhất chậc lưỡi nói.

Cố Tỉ Thành nhìn cô nhóc xấu xa này, “Tôi đi rửa tay, lát nữa sẽ quay lại.”

Sở Lạc Nhất gật đầu nhìn Cố Tỉ Thành rời đi, sau đó lại tiếp tục ăn phần của mình. Dù sao thì trước mắt chuyện này vẫn đang trong cục diện bế tắc, phải xem ai là người phá vỡ cục diện này trước đã.

“Thưa cô, nước hoa quả của cô đây.” Nhân viên phục vụ đặt cốc nước dâu xuống.

“Hả? Tôi không gọi.” Sở Lạc Nhất nói.

“Là cái anh vừa nãy gọi đấy ạ.” Nhân viên phục vụ cười tít mắt nói, “Bạn trai của cô đẹp trai thật đấy!”

Bạn trai?!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2918: Ai gài bẫy ai (6)
Sắc mặt Sở Lạc Nhất trở nên vô cùng đặc sắc. Cô cúi đầu xuống để nhân viên phục vụ không trông thấy mặt mình.

Khoảng thời gian này, Cố Tỉ Thành thường đưa cô ra ngoài ăn, đưa cô tới mấy khu phong cảnh gần đó để chơi, khiến cuộc tập quân sự của cô trở thành đi du lịch, còn Cố Tỉ Thành lại cho cô một đáp án cũng rất vô địch: Dù sao thì mấy cái việc tập huấn đó em cũng quá rành rồi, không tập em vẫn đứng hạng nhất như thường, hơn nữa ban ngày tôi cũng có thả em đâu.

Cho nên, cô cứ thản nhiên mà theo anh ra ngoài thôi.

Cứ theo mãi theo mãi, hình như lại thành... hẹn hò rồi.

Sở Lạc Nhất nghĩ, lặng lẽ sờ điện thoại của mình.

[Lạc Thần: Hình như em phản bội anh thật rồi, em cảm thấy em bị gài bẫy.]

[......: Ai có thể gài bẫy em được chứ? Lẽ nào không phải là em gài bẫy người ta à?]

Sở Lạc Nhất vốn đang mặt đỏ tim đập thình thịch, thấy anh trả lời lại trong giây lát, cô bỗng sững ra, lấy lại tinh thần ngay tức khắc.

[Lạc Thần: Ủa, hôm nay anh trả lời lại nhanh thế?]

[......: Vừa online đã nhận tin nhắn bị đá.]

[Lạc Thần: Vậy em hỏi anh một chuyện, liệu anh có ngày nào cũng đưa một cô gái ra ngoài ăn cơm không?]

[......: Hẹn hò?]

[Lạc Thần: A a a a a~ Anh cũng cảm thấy là hẹn hò hả, quả nhiên là em bị bẫy thật rồi.]

[......: Xem ra là em bị bẫy thật rồi, cảm thấy thế nào?]

[Lạc Thần: Cảm thấy muốn đá anh, đi đè người đàn ông đó.]

[......: Vậy thì đi đi.]

[Lạc Thần: Ủa, anh thế này khiến em có cảm giác là anh cắm sừng em trước đấy.]

Sáu Chấm không trả lời lại cô nữa, nhưng mà Cố Tỉ Thành quay lại rồi.

Cố Tỉ Thành ngồi xuống đối diện với cô, “Tôm đất với nước quả, thử xem.”

Sở Lạc Nhất ngẩng lên, nhìn nhà hàng năm sao này, lại nhìn Cố Tỉ Thành đang mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhưng giá chắc chắn phải trên sáu con số chứ không mặc quân phục như hằng ngày.

“Thủ trưởng Cố, hôm nay anh có ý gì vậy?” Sở Lạc Nhất hỏi thì nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng hai chân ở dưới bàn đã chụm vào cứng đờ ra rồi.

Cố Tỉ Thành khẽ nhướng mày, thản nhiên nói, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay em muốn ăn tôm đất mà nhỉ.”

“Em nói là quán ven đường chứ không phải là nhà hàng hải sản năm sao.” Sở Lạc Nhất lại nói tiếp, “Sớm biết thế đã ăn mặc đẹp hơn một chút rồi.”

“Thế này cũng được mà.” Hôm nay Sở Lạc Nhất mặc một chiếc váy ngắn, bên trên là sơ mi trắng, trên áo có hình một con Snoopy rất đáng yêu, là chiếc áo cô và Kiều Vi Nhã cùng nhau mua, “Hơn nữa bộ đồ này của em cũng không rẻ mà.”

“Lúc mới vào em còn bị chê đến mức bị đuổi cả ra ngoài đấy.” Sở Lạc Nhẫn vẫn đang tính toán chi li.

“Em không thể yêu cầu mọi người đều biết nhìn hàng được.”

“Được rồi, em chấp nhận cách nói này.” Sở Lạc Nhất nghe vậy liền hài lòng, “Nhưng anh vẫn chưa trả lời đúng vào câu hỏi của em.”

“Thế em nghĩ sao, tôi cảm thấy hôm nay tôi đã thể hiện rất rõ ràng rồi mà nhỉ?” Lúc này Cố Tỉ Thành lại trở thành người tủi thân.

Sở Lạc Nhất: “...”

Đừng có trưng ra cái vẻ như thể em bắt nạt anh như vậy chứ. Em cũng đang uất ức lắm đây. Rõ ràng cô mới là người bị gài bẫy cơ mà.

“Nhưng không phải là anh đã có bạn gái rồi sao?” Sở Lạc Nhất nói thẳng ra, cô quyết định chủ động ra trận.

“Rất không may, một giây trước tôi vừa mới bị đá rồi.” Cố Tỉ Thành nói với vẻ rất tủi.

“Phụt...” Sở Lạc Nhất kinh hoàng, không ngờ còn có người đen đủi hơn cả Sáu Chấm nữa? Hình như cô cũng vừa mới đá Sáu Chấm rồi.

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn Cố Tỉ Thành, sau đó đột nhiên cất tiếng hỏi: “Anh nhìn nhận thế nào về việc yêu qua mạng?”

Cố Tỉ Thành chắp hai tay vào nhau, nghiêm túc nhìn Sở Lạc Nhất, “Nếu như tôi nói lời hay ý đẹp thì có xem như là đang nói đỡ cho tình địch của tôi không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2919: Ai gài bẫy ai (7)
Sở Lạc Nhất bị bật lại một câu, tình địch hả? Giải thích kiểu này sao?

Trông cái vẻ rất có lý kia kìa, tại sao cô cảm thấy mình vẫn chưa có được đáp án mà lại bị tọng thêm một bọc thính vậy nhỉ?

“Chỉ là yêu qua mạng đơn thuần thôi, không chỉ những cái khác!” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không phản đối, không thừa nhận.” Cố Tỉ Thành bình tĩnh đáp.

“Nhưng chính anh cũng yêu qua mạng mà.” Sở Lạc Nhất chỉ trích.

Cố Tỉ Thành không hề cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần, “Ít nhất thì tôi sẽ không dùng quãng thời gian tám năm để lừa một cô gái.”

“Tám năm?”

Sở Lạc Nhất sững ra, đây cũng là một quãng thời gian hay ho này.

Cố Tỉ Thành gật đầu, “Tôi nghĩ, hầu hết những kẻ lừa đảo thông thường cũng chỉ kiên nhẫn được nửa năm thôi là cùng, còn việc yêu trên mạng, rất ít khả năng xảy ra chuyện gì, cũng rất nhiều người thành đôi với nhau, chỉ có điều tan vỡ vẫn có xác suất cao hơn thôi.”

“Em thấy anh nói thế này là đang ủng hộ đấy chứ.” Sở Lạc Nhất chớp mắt nói.

“Cái tôi muốn nói là, nếu muốn yêu qua mạng thì trước hết bản thân phải đủ lý trí đã. Tôi cảm thấy tôi thuộc kiểu người khá là lý trí.” Cố Tỉ Thành càng nói với cái giọng hiển nhiên hơn.

Sở Lạc Nhất: “...”

Anh thì là ngôi sao sáng của giới lý trí rồi.

“Thế rồi sao?”

“Thế nên yêu qua mạng đã nhiều hơn một chữ “mạng” rồi, có nghĩa là trong khi yêu phải phòng bị hơn, cũng là nói bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá, tất nhiên là phải lý trí đến mức sau khi gặp mặt rồi vẫn còn sự hảo cảm giống như trên mạng ảo kia, đó chính là một tình yêu trên mạng thành công.”

Sở Lạc Nhất tiếp tục uống nước hoa quả rồi lẩm bẩm một câu, “Nói nghe cũng có lý lắm, sao thế, bạn gái trên mạng của anh lý trí đến mức sau khi quyết định xong liền đá anh à?”

“Chắc thế, tuy là tôi cảm thấy cô ấy rất không lý trí khi đưa ra quyết định này, nhưng đây cũng là một quyết định không tồi.” Cố Tỉ Thành vẫn đang gài bẫy.

Sở Lạc Nhất đặt nước hoa quả xuống, đôi mắt to tròn chớp một cái, “Sao bỗng có cảm giác là em đang bị chửi thế nhỉ?”

“Gì cơ?”

“Không có gì.” Sở Lạc Nhất vươn vai ngồi thẳng dậy, “Bị đá mà anh vẫn vui như thế hả?” Bé còn nhỏ, bé không hiểu gì hết đâu.

Cố Tỉ Thành nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm. Cô gái này lúc nào cũng đi ra khỏi cái bẫy của anh. Nhưng tiếc là nếu cô đi xa khỏi nó một bước, anh sẽ giăng bẫy ra xa thêm một mét.

Anh không tin một bước của cô có thể vượt xa hơn một mét đó của anh.

“Bạn trai trên mạng của em là người thế nào?” Cố Tỉ Thành nhìn phục vụ bê bát đĩa đi, sau đó mang đồ tráng miệng tới, một lát sau mới ngẩng lên nhìn về phía Sở Lạc Nhất mắt đang phát sáng.

Sở Lạc Nhất cầm lấy thìa, cười tít mắt ăn bánh kem lạnh, “Anh ấy cũng là quân nhân giống như anh.”

“Anh ta nói với em à?”

“Sao có thể như thế được, em đoán thôi. Anh ấy rất hay đột nhiên biến mất. Trước đây ông ngoại em cũng như vậy, sau này anh trai em cũng thế.” Sở Lạc Nhất tỏ ra nghiêm túc nói, “Có điều tuy chưa gặp mặt bao giờ, không biết anh ấy tên gì, nhưng anh ấy thật sự đối xử với em rất tốt.” Sở Lạc Nhất nói, “Em thật sự cảm thấy có lỗi với anh ấy.”

“Thế này có nghĩa là anh đang tự đào hố chôn mình hả, để em nghĩ tới điểm tốt của anh ta rồi sẽ không đá anh ta nữa ấy.”

Sở Lạc Nhất hơi bối rối, ăn cũng thấy không ngon nữa.

“Mấy năm nay, tất cả những ngày tháng em u ám nhất đều có anh ấy ở bên. Chắc anh trai em có nói cho anh biết thân phận của em rồi nhỉ. Năm năm trước lúc em bị tấn công trên mạng, ngay đến ba mẹ em em cũng không muốn gặp, là anh ấy đã luôn ở bên em. Khoảng thời gian đó có lẽ anh ấy rất bận, nhưng ngày nào nửa đêm đến đúng giờ sẽ xuất hiện hỏi xem tâm trạng em đã đỡ hơn chút nào chưa. Sau đó, có mấy lần em gặp nguy hiểm ở bên ngoài, tuy biết bản thân không thể chết được, nhưng vẫn cảm thấy rất sợ hãi, cũng là anh ấy luôn ở bên em. Nói cho cùng, anh ấy và em quen nhau là vì mẹ em, cả ngày cứ chê em nếu không yêu sớm sẽ muộn mất, lúc đó em mới có mười tuổi thôi ấy!”
 
Top