Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2920: Ai gài bẫy ai (8)
Cố Tỉ Thành nhìn cô nói chuyện, khoảng thời gian đó là lúc anh đang trong thời kỳ luyện tập dày đặc nhất. Khi ấy anh vẫn chỉ là một cậu lính quèn, cũng có nguy cơ bị tịch thu điện thoại, lần nào anh cũng phải dùng băng dính dán điện thoại vào dưới gầm giường. Sau khi tắt đèn, mọi người ngủ hết rồi anh lại sợ cô khóc nên trốn trong chăn ngáp ngắn ngáp dài nói chuyện với cô.

Đó có lẽ là chuyện mất giá nhất nhưng cũng là chuyện hạnh phúc nhất mà anh từng làm trong cuộc đời này.

Nói chuyện với một cô bé mười tuổi mà vui như vậy, thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy bản thân biến thái lắm.

Nhưng anh vẫn tình nguyện chìm đắm trong đó.

“Thế nên đối với em mà nói thì anh ta rất quan trọng đúng không?” Cố Tỉ Thành bỗng thấy ghen với chính mình.

Sở Lạc Nhất biết anh sẽ không để ý cái vấn đề không thể chết nổi này của mình, vì người bình thường đều sẽ không để ý đến nó.

“Giờ xem ra hình như là vậy.” Sở Lạc Nhất thành thật nói.

Cho nên, Sở Lạc Nhất cảm thấy vừa rồi đáng ra mình không nên làm thế với Sáu Chấm.

Tuy Cố Tỉ Thành rất đẹp trai, cũng rất dịu dàng, nhưng người bao năm nay ở bên cạnh cô là Sáu Chấm cơ mà.

Nghĩ như vậy, Sở Lạc Nhất liền đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành sững lại, có vẻ hơi bất đắc dĩ nói: “Hình như anh lại tự đào hố chôn mình nữa rồi.”

“Cũng không hẳn là thế, ít nhất thì em cũng đã thông qua phân tích lý trí, lại một lần nữa cảm thấy tuy yêu đương qua mạng không đáng tin, nhưng nếu cảm thấy đúng người rồi thì không có bất cứ chuyện gì có thể thay đổi được. Sĩ quan đại nhân, tuy anh cho em cảm giác rất tốt, nhưng em nghĩ rồi, trước khi bị chối bỏ tại hiện thực, ít nhất cũng phải gặp anh ấy ngoài đời một lần đã rồi mới có thể quyết định được, đúng không nào?”

Cố Tỉ Thành nghe vậy liền cười, một nụ cười rất dịu dàng.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, bỗng không hiểu lần này sao anh ấy lại cười.

“Em nói cũng đúng, cho dù có bị đá, ít nhất cũng phải thực hiện một lần trước đã, ăn đi, kể cả không bẫy được em thì vẫn sẽ mời em đi ăn như thường.” Cố Tỉ Thành nói, nhìn nửa cái bánh cô đang ăn dở, tỏ ý bảo cô ăn nốt.

Sở Lạc Nhất cũng không khách khí với anh nữa.

“Vậy nếu em bị đá, hoặc phát hiện ra anh ta đã lừa dối em, em đá anh ta rồi thì anh còn có hy vọng nữa không?” Cố Tỉ Thành bỗng lên tiếng hỏi.

Lần này thì Sở Lạc Nhất không hiểu, “Không phải anh nói rồi đấy sao, không có ai tình nguyện dùng tám năm để đi lừa một bạn mạng cả. Hơn nữa trước giờ bọn em cũng chưa từng nhắc tới chuyện gặp mặt nhau, anh ấy có thể lừa gì em chứ?”

“Anh nói lỡ như.” Chuyện này rất quan trọng đối với anh, anh cần cô phải đưa ra một lời hứa.

Cặp mắt to tròn của Sở Lạc Nhất đảo quanh. Sau khi ăn miếng bánh cuối cùng, cô nghiêm túc nghĩ, “Được!”

Cô nói rất nghiêm túc. Cô lý trí như vậy, không bao giờ có suy nghĩ mất đi tình yêu trên mạng thì không sống nổi, chấp nhận một người đàn ông mà mình vốn có hảo cảm thì cũng có gì là không đúng đâu.

Giây phút này, nụ cười trên gương mặt Cố Tỉ Thành bỗng trở nên sâu hơn, điều này khiến Sở Lạc Nhất cảm thấy rất tò mò.

“Anh thích em đến thế cơ à? Lỡ anh gặp bạn gái trên mạng của mình rồi phát hiện ra cô ấy tốt hơn em thì sao?”

“Có thể thế, nhưng phòng ngừa chu đáo trước cũng không sai mà, huống hồ em cũng chưa chắc là liệu em có phải gu của anh ta không mà, đúng chứ?”

Đúng là thế thật.

Sau khi ăn xong bữa tôm đất, hai người liền rời khỏi nhà hàng.

Gió đêm hơi nóng, Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi, cầm điện thoại tính hẹn với Sáu Chấm.

“Mong là không bị người ta coi là kẻ lừa đảo.” Sở Lạc Nhất thở dài nói rồi bắt đầu gõ chữ.

Cố Tỉ Thành cúi nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng mà Sở Lạc Nhất không nhìn thấy.

Cho nên, muốn gặp mặt là chuyện rất dễ dàng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2921: Ai gài bẫy ai (9)
Sở Lạc Nhất hỏi một câu anh có ở đó không, đầu bên kia không trả lời cô. Sở Lạc Nhất đương nhiên nghĩ rằng anh đang bận, hơn nữa cô không định để lại lời nhắn mà muốn chờ lúc nào anh trả lời rồi mới nói với anh.

Cố Tỉ Thành đưa Sở Lạc Nhất về. Hai người hôm nay không nói chuyện nhiều. Cố Tỉ Thành chỉ nhìn Sở Lạc Nhất đi lên tầng.

“Nhất Nhất!” Cố Tỉ Thành đột nhiên gọi với lên.

Sở Lạc Nhất quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang đứng trước cổng, chỉ cảm thấy chàng trai này có chút không chân thực.

“Nhớ lời em nói đó.” Cố Tỉ Thành mở miệng.

Sở Lạc Nhất hơi nhếch môi, phất phất tay về phía anh, sau đó xoay người đi vào.

Cố Tỉ Thành chờ lúc bóng dáng cô biến mất mới xoay người rời khỏi đó.

Có lẽ trước khi đợt huấn luyện quân sự này kết thúc, anh có thể kết thúc mối quan hệ yêu đương qua mạng này của họ rồi.

Sở Lạc Nhất quay về ký túc xá. Kiều Vi Nhã còn đang gọi điện, cơn tức như muốn nuốt chửng người ở đầu dây bên kia.

“Anh ta bị thương vì chị nên chị dao động ngay hả? Chị chỉ được như thế thôi à? Lúc anh ta bỏ chị, chị đã khóc đến thế nào chị có nhớ không? Chị vì anh ta mà xuất huyết dạ dày suýt chết, giờ cũng không nhớ nữa rồi à? Năm đó chị cầu xin anh ta cho chị một cơ hội thế nào chị cũng quên luôn rồi sao? Chị thế này... bà ấy suốt ngày đi hẹn hò thôi, chị đừng mà đánh trống lảng với em.”

Bước chân Sở Lạc Nhất hơi dừng lại, cô nằm không cũng trúng đạn à?

“Sư Tiểu Niệm, em nói cho chị hay. Lần này nếu chị khiến cho trái tim đã chết kia của chị sống lại thì chị sẽ chết thật đấy.”

“Nhưng không có anh ấy chị thật sự sẽ chết mất. Tiểu Bất Điểm, chị không từ bỏ được. Chị thực sự không từ bỏ được anh ấy.” Giọng nói đầy ảm đạm của Sư Niệm truyền đến từ đầu dây bên kia.

Kiều Vi Nhã nghe vậy, lặng một lúc, dưới tình huống này, hình như nếu cô tiếp tục nói thì sẽ thành một kiểu phạm tội mất.

Sở Lạc Nhất bước qua ngồi xuống ghế sofa nhận lấy cốc nước Sở Vi đưa tới, dùng khẩu hình mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Sở Vi nhún vai, cũng nhỏ giọng nói: “Không biết, mắng được một tiếng đồng hồ rồi.”

Một tiếng?

Sở Lạc Nhất mấp máy môi, sức chiến đấu này đúng là không phải dạng vừa đâu.

“Tiểu Bất Điểm, em nói chị ngốc cũng được, nói chị khờ cũng thế, lần này cho dù có thế nào chị cũng phải thử một lần.” Người bên kia dường như đã hạ quyết tâm, mà lần này lại chính là để có được sự ủng hộ từ người chị em tốt của mình.

“Một người không hiểu gì về tình yêu như cậu thì đừng có nói lung tung được không?” Sở Lạc Duy cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, đoạt lấy di động của Kiều Vi Nhã, “Sư Niệm, tương lai là của chị, không có bất cứ ai giúp được chị đâu, muốn làm gì tự chị quyết định. Cô ấy não tàn, đừng để ý đến những lời cô ấy nói.” Sở Lạc Duy nói, cạch một tiếng cúp máy.

“Bánh Bao Rau!” Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cậu ta cứ thế mà cúp máy của cô?

Sở Lạc Nhất và Sở Vi nhìn nhau, hai kẻ ruồi muỗi sợ bị trâu bò va phải định nhanh chóng chuồn khỏi nơi này, vì những bài học trong tuổi thơ quá mức thê thảm.

“Cậu làm gì thế?” Kiều Vi Nhã đoạt lại di động, trừng mắt nhìn Sở Lạc Duy.

Cậu lạnh lùng liếc cô một cái, ngay cả chuyện của mình còn không rõ ràng, có tư cách gì mà đi lo chuyện của người khác chứ!

“Bao Đậu, em chờ đó.” Sở Lạc Duy trừng mắt xong liền quay đầu nhìn về Sở Lạc Nhất đang định chuồn đi.

Sở Lạc Nhất: “...”

Tại sao cô lại dính đạn rồi?

Sắc mặt Sở Lạc Nhất thay đổi chín chín tám mươi mốt vẻ, sau đó quay đầu lại cười híp mắt nhìn Sở Lạc Duy: “Sao vậy ạ?”

“Dạo này em và cái tên Cố Tỉ Thành kia là sao vậy hả?” Sở Lạc Duy nhíu mày mở miệng hỏi.

Sở Lạc Nhất sững lại một lúc, sao lại lo đến chuyện của cô rồi?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2922: Ai gài bẫy ai (10)
Sở Lạc Nhất nghĩ, thấy cô được đi hẹn hò nên anh Hai cô khó chịu đúng không.

“Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là ra ngoài ăn cơm thôi mà.” Sở Lạc Nhất nói một cách đương nhiên.

“Thôi chị nên dẹp đi, Cố Tỉ Thành muốn làm gì cũng như lòng dạ Tư Mã Chiêu*, người qua đường cũng biết là có được hay không.” Kiều Vi Nhã bật cười một tiếng.

*Tư Mã Chiêu: là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kỳ cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Sở Lạc Nhất: “...”

Thế nên hai người này đang cùng chung kẻ thù, muốn hợp tác với nhau để răn dạy cô đấy hả?

“Không phải chứ, hai người có ý gì? Tiểu Bất Điểm, sao em lại nói hùa vào với anh ấy nữa vậy?”

“Ai nói hùa theo cậu ta, em đang nói đến vấn đề của chị mà.” Kiều Vi Nhã trừng mắt nói.

“Hai người đúng là chồng hát vợ khen hay, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà.” Sở Lạc Nhất hứ một tiếng, quả quyết xoay người trở về phòng.

“Chị quay lại đây, ai chồng hát vợ khen hay với tên này hả?” Kiều Vi Nhã gào lên.

Sở Lạc Nhất còn chẳng buồn quay đầu lại mà chỉ xua xua tay, “Ai thấy nhột thì là nói người đó.” Quả nhiên vẫn là cô thông minh, chụp cái mũ này cho bọn họ có đỉnh hay không cơ chứ?

Chủ yếu là, anh trai cô sẽ rất hài lòng với cái mũ này, nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đội nó.

Cho nên vào lúc Kiều Vi Nhã tức đến giơ chân, Sở Lạc Duy lại rất bình tĩnh, vô cùng hài lòng khi nghe thấy câu nói kia.

Sở Lạc Nhất đi đến cửa, tiếp tục quay đầu lại nhìn về phía Kiều Vi Nhã, “Nhưng mà em nhận ra lòng dạ Tư Mã Chiêu của Cố Tỉ Thành, vậy mà sao lại không nhận ra được lòng dạ của người nào đó nhỉ?”

Sở Lạc Nhất nói xong, cười tít mắt chui vào phòng.

“Chị ấy nói gì thế?” Kiều Vi Nhã lần này là không hiểu thật, cho nên liền tò mò nhìn về phía Sở Lạc Duy.

Chút ý cười vừa mới xuất hiện trên gương mặt của Sở Lạc Duy vào giờ khắc này đã hoàn toàn mất tăm. Cậu đứng dậy ném cho cô nàng một cái liếc mắt.

“Não tàn thời kỳ cuối.” Sở Lạc Duy nói xong, lướt qua cô bước vào phòng ngủ.

Kiều Vi Nhã đứng một mình trong phòng khách, chớp mắt nhìn căn phòng trống rỗng. Hai người này hôm nay có ý gì? Vì sao cô lại cảm thấy hai người đó hợp tác nhắm vào cô nhỉ?

Sở Lạc Nhất tắm rửa xong, quay lại giường cầm di động lên đã thấy Sáu Chấm trả lời mình.

[......: Thật hiếm thấy, hôm nay còn hỏi tôi có đó hay không nữa, ban tối không phải là em đã đá tôi rồi hả?]

[Lạc Thần: Em đâu có nói vậy, em bảo là anh cắm sừng em trước đấy chứ.]

[......: Ha ha, em là thần, em nói gì cũng đúng hết.]

Sở Lạc Nhất nghĩ, xem đi, một người đàn ông thế này cô làm sao nỡ lòng có lỗi với anh được?

Nhưng phải nói đến chuyện gặp mặt thế nào đây?

Hơn nữa cô là con gái, chắc không bị Sáu Chấm coi là biến thái đâu đúng không. Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

[......: Em nói em đang tập quân sự ở thành phố B hả. Vừa hay anh cũng ở thành phố B, hay là chúng ta gặp nhau luôn đi?]

Sở Lạc Nhất nhìn dòng chữ này, trong nháy mắt đang quỳ trên giường đã chuyển thành nằm xuống.

Anh ấy nói?

Anh ấy nói rồi?

Là anh ấy đề cập trước nè!

Quả nhiên, Sáu Chấm vĩnh viễn là người hiểu rõ cô nhất.

Sở Lạc Nhất kích động gõ một dòng “được thôi, được thôi”, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, gõ vậy thì suồng sã quá, cho nên cô liền bình tĩnh xóa bỏ ba chữ.

[Lạc Thần: Được.]

[......: Đồng ý nhanh thế, không sợ anh là người xấu?]

[Lạc Thần: Liệu anh sẽ dùng tám năm để lừa gạt một người không?]

[......: Nếu như người đó là em, anh nghĩ anh có thể lừa cả đời.]

Sở Lạc Nhất: “...”

Thủ đoạn tán gái bài bản này!

Anh của cô mà học được một ít chắc đã không đến nông nỗi như bây giờ!

[......: Ban ngày em phải tập quân sự, không bằng chúng ta hẹn buổi tối đi, thời gian địa điểm cho em chọn, tốt nhất là đưa một người bạn đi cùng.]

Sở Lạc Nhất vươn tay xoa gương mặt đỏ bừng của mình, sắp gặp bạn trên mạng rồi, kích động quá làm sao bây giờ?

Online chờ!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2923: Bước nhảy vọt đầu tiên (1)
Online chờ là không thể, không ai trả lời cô, cho nên Sở Lạc Nhất bỏ di động xuống đứng dậy tìm quần áo, đáng tiếc vì đi tập quân sự cho nên cô không đem theo nhiều quần áo lắm, cũng chỉ có mấy cái quần sooc và áo sơ mi bình thường.

Kiều Vi Nhã tắm rửa xong quay về liền thấy trên giường la liệt toàn quần áo. Cô ồ lên một tiếng: “Ngửi thấy mùi thiếu nữ ngớ ngẩn sắp đi hẹn hò rồi nha.”

“Đồ không biết yêu là gì mau tránh ra đi. Chị phải gọi điện cho mẹ, bảo mẹ gửi cho chị mấy bộ đồ mới được.” Sở Lạc Nhất đẩy cô nàng đang ngồi trên quần áo của mình ra, cả người đều toát ra bong bóng màu hồng của các thiếu nữ đang yêu.

Kiều Vi Nhã liếc nhìn cô như liếc một đứa ngốc, “Cố Tỉ Thành tỏ tình rồi à?”

“Trước khi anh ấy tỏ tình chị đã từ chối rồi, ha ha~” Sở Lạc Nhất nói, cầm lấy một chiếc áo hồng nhạt và một cái quần sooc bò, “Bộ này thế nào?”

“Không phải chứ, chị đã từ chối rồi còn mặc đẹp cho ai xem nữa?”

“Quên đi, loại người không có người trong lòng như em chắc chắn không hiểu được đâu.” Tâm trạng của Sở Lạc Nhất giờ tốt vô cùng. Cô tiếp tục chọn quần áo, tiện thể cầm lấy di động, bắt đầu gọi điện cho Thủy An Lạc.

Kiều Vi Nhã cầm gối đập cho cô chị một cái, ai bảo cô không có trái tim thiếu nữ hả.

“Alo, ba à~” Sở Lạc Nhất cười tít mắt gọi, nếu đổi lại là Sở Lạc Ninh hay Sở Lạc Duy thì chắc đã bị Sở Ninh Dực quát cho bay thẳng đến nước Mỹ rồi.

“Sao vậy, bảo bối.” Sở Ninh Dực rõ ràng đã ngủ, nhưng duy chỉ có con gái và bà xã là có thể tránh khỏi cơn giận lúc bị đánh thức của anh.

“Con muốn gặp mẹ.” Sở Lạc Nhất nói.

“Mẹ con ngủ rồi, sao thế?” Con gái không tìm anh? Sở tổng thấy rất ghen tị.

“Ba, con cần mấy bộ đồ, phải đẹp!” Sở Lạc Nhất nhấn mạnh chữ đẹp.

Sở Ninh Dực trong nháy mắt tỉnh táo hơn, vuốt mũi mình, sau đó cẩn thận đứng dậy xuống giường, “Con gái, con lại đi tin tưởng con mắt của mẹ con à?” Sở Ninh Dực khó tin nói, bước vào phòng của con gái, “Con gái ba sắp đi hẹn hò hả?”

“Ba anh minh, con đi gặp Sáu Chấm.” Sở Lạc Nhất không hề giấu giếm nói.

Sở Ninh Dực khựng lại một lúc, “Cậu bạn trên mạng của con ấy hả?”

“Vâng ạ, ba, con gái ba định lộ diện rồi, ha ha, ba có vui không, có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?”

“Con nghĩ ba sẽ vui sẽ ngạc nhiên sẽ bất ngờ à?” Đùa chắc, không có người cha nào muốn trao con gái mình cho kẻ khác. Anh có một cô con gái bảo bối mà cũng đủ khiến Sở Lăng Phong ghen tị phát điên lên rồi đấy.

“Ba yên tâm, đời này người đàn ông con yêu nhất họ Sở tên Ninh Dực. Đó là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế gian này, không có người thứ hai. Hình tượng trong lòng con hai mét tám không cần phải mang độn giày.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nịnh nọt.

Sở Ninh Dực cười mắng một câu, nhưng cũng dốc lòng giúp con gái chọn quần áo.

Người cha cũng là một sự tồn tại mâu thuẫn, không muốn giao con gái cho bất cứ người đàn ông nào khác, cùng lúc đó lại hy vọng con gái tìm được một người thật lòng tốt với con bé.

Xem đi, đây chính là ba đấy.

“Ba không phản đối chuyện con đi gặp bạn trên mạng, nhưng con phải dẫn anh con đi cùng, làm vậy không phải là không tin đối phương, mà như vậy là một kiểu thể hiện trách nhiệm đối với cả con và bạn con.” Sở Ninh Dực chọn xong quần áo, vẫn đang dặn dò con gái.

“Con còn tưởng ba sẽ phản đối cơ.”

Sở Lạc Nhất thấy ấm áp trong lòng. Đây có lẽ chính là nguyên nhân anh Cả anh Hai chưa bao giờ cãi lại ba, bởi vì ba lúc nào cũng hiểu họ. Cho dù là sai lầm, ba cũng sẽ không phản đối, chỉ khi nào họ thất bại mới nói với họ rằng: Có ba ở đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2924: Bước nhảy vọt đầu tiên (2)
Đó là sự tồn tại tựa như một ngọn núi, cho dù họ có gặp phải trắc trở gì đều có thể đi đến ranh giới cuối cùng, che mưa chắn gió cho họ, để họ nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy đó làm ranh giới xuất phát lại từ đầu.

“Sao ba phải phản đối? Con gái ba có quyền được kết bạn, ba có quyền được biết. Con đã không cướp đi quyền được biết của ba, ba làm sao có thể đoạt mất quyền kết bạn của con chứ. Ba không phản đối chuyện con kết bạn trên mạng hay đi gặp bạn, điều kiện đầu tiên là ba phải biết, mới có thể xác định sự an toàn của con được.” Sở Ninh Dực nói, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên giường, “Mai ba sẽ bảo người mang qua cho con.”

Sở Lạc Nhất nằm trên giường, rung chân, “Con nghĩ con có một người ba tốt nhất trên đời.”

“Ừm, lúc nào cũng phải nhớ vậy đấy.” Sở Ninh Dực mở miệng cười nói.

Sau khi nói chuyện với Sở Ninh Dực xong, Sở Lạc Nhất liền yên tâm, quần áo ba chọn, cô vẫn rất yên tâm!

Sở Lạc Nhất yên tâm rồi cuối cùng cũng có thời gian quan tâm đến chị em tốt của mình.

Cô bỏ di động xuống, vươn tay ôm lấy cổ của Kiều Vi Nhã, cười híp mắt nói: “Chị bảo này, em sắp mười tám rồi, muốn yêu sớm cũng trễ rồi biết chưa hả?”

“Cút đi, đồ con gái xấu xa đi găp bạn trên mạng đừng có nói chuyện với em!” Kiều Vi Nhã ghét bỏ đẩy cô nàng một cái.

Sở Lạc Nhất lăn một vòng lại bò trở lại.

“Chẳng lẽ một người bạn trên mạng lại tốt hơn một anh chàng siêu đẹp trai như Cố Tỉ Thành à? Mấu chốt là, Cố Tỉ Thành cũng tốt với chị mà.” Kiều Vi Nhã hiếu kỳ mở miệng hỏi.

“Em không hiểu đâu, tuy chị với Sáu Chấm chưa gặp nhau bao giờ, nhưng có lúc thông qua nói chuyện cũng có thể hiểu được một người. Anh ấy cũng rất tốt với chị. Nhưng chị có nói mọi người cũng chẳng tin, vừa nghe đến yêu qua mạng là mọi người đã cảm thấy không tốt rồi.”

“Chị à, không phải là bọn em thấy không tốt, mà là tin tức bây giờ đầy ra đấy...” Kiều Vi Nhã hứ một tiếng.

“Chỉ là không đưa tin tốt thôi, không thể vơ đũa cả nắm được. Nhưng yên tâm, lúc đi chị nhất định sẽ gọi anh Hai đi cùng. Ba bảo, như thế mới có trách nhiệm với cả hai, ha ha~” Sở Lạc Nhất nói xong liền cầm quần áo đi tắm, “Em gái à, chị nói thật với em đấy, qua mười tám thì không phải là yêu sớm nữa đâu, em nhanh lên đi.” Sở Lạc Nhất nói xong liền bước ra ngoài.

Yêu sớm?

Tại sao cô phải yêu sớm? Như thế này tốt biết mấy.

Làm như cả thế giới này đều phải yêu sớm không bằng, như vậy không tốt!

“Anh chị cũng có yêu sớm đâu!” Kiều Vi Nhã lớn tiếng nói.

Sở Lạc Nhất đi tới cửa sững lại một chút, liếc mắt nhìn Sở Lạc Duy cũng vừa bước ra khỏi phòng.

Sở Lạc Nhất: Thương anh.

Tất cả mọi người ở Thấm Tâm Viên đều biết Sở Lạc Duy yêu sớm, đối tượng yêu sớm tên là Kiều Vi Nhã, đáng tiếc, người trong cuộc lại chẳng hề hay biết.

Sở Lạc Duy bưng vẻ mặt lạnh băng bước vào phòng của Kiều Vi Nhã, còn Sở Lạc Nhất thì cười tít mắt chuồn đi tắm.

Kiều Vi Nhã vừa dứt lời liền thấy Sở Lạc Duy bước vào.

Từ trước đến giờ cô vẫn không để ý đến cậu, cho nên thấy Sở Lạc Duy tiến vào cô cũng chỉ coi như thấy không khí, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc định đi ngủ.

Sở Lạc Duy ngồi xuống giường, thấy bộ dạng coi nhẹ mình của cô, cậu lại muốn phát rồ lên.

Tuy Kiều Vi Nhã đang xem nhẹ Sở Lạc Duy, nhưng trong lòng đang nghĩ gì cũng chỉ có mình cô biết, đồ lăng nhăng này dạo này khoe mẽ kinh lắm.

Đặc biệt là rất được bọn con gái mê đắm. Hôm nay còn có người tìm cô nhờ đưa thư tình hộ, nhưng cô đã vứt luôn rồi.

Nhờ cô chuyển thư tình, đúng thật là: Đùa đấy hả!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2925: Bước nhảy vọt đầu tiên (3)
“Hôm nay cậu nói chuyện gì với mấy đứa con gái cùng lớp thế? Vẫn có người chịu để ý đến cậu cơ à?” Sở Lạc Duy nói, giọng cũng có chút gợi đòn.

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu, lườm cậu: “Sao lại không thể nói chuyện với tôi? Tôi đã làm gì mà bọn họ phải cô lập tôi chứ? Hơn nữa ba tôi là Phong Phong đấy, biết không hả? Tôi là người duy nhất sẽ không cướp nam thần của họ, biết không?” Kiều Vi Nhã lầm bầm nói, còn lâu mới nói cho cậu biết bọn họ bảo tôi làm gì.

Thứ thư tình vớ vẩn!

“Ủa mà sao hôm nay cậu lại đột nhiên quan tâm đến tôi quá vậy? Hay là cậu biết bọn họ nhờ tôi làm gì?” Kiều Vi Nhã phòng bị nói.

“Chẳng lẽ không phải muốn xin chữ ký à?” Sở Lạc Duy hỏi bằng vẻ hiển nhiên.

Kiều Vi Nhã: “...”

Kiều Vi Nhã nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, tạm thời tin tưởng rằng cậu không biết chuyện gì.

“Đương nhiên rồi, người như cậu làm sao hiểu được tâm lý của đám fan cuồng. Không có việc gì thì mau đi ra đi, tôi buồn ngủ rồi.” Kiều Vi Nhã nói, kéo cậu đứng dậy, đẩy cậu ra ngoài.

Sở Lạc Duy bị lôi dậy, lại lật tay cầm lấy cổ tay Kiều Vi Nhã, giống như biết nếu cậu nói những lời tiếp theo, cô ấy sẽ né tránh.

“Nhưng tôi tìm được thứ này, cậu vứt trong thùng rác.” Sở Lạc Duy nói, trên tay đã có một phong thư màu hồng nhạt.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, lại chớp mắt, tiếp tục chớp chớp mắt.

“Sao cậu lại có được thứ này?!” Không phải cô đã vứt rồi à?

Khiếp sợ!

Nghi vấn!

Tất cả đều chứa chất trong giọng nói.

“Cho nên thứ này thực sự do cậu vứt? Thư viết cho tôi?” Sở Lạc Duy cố ý nhấn mạnh hai chữ “cho tôi“.

Dù sao ba chữ Sở Lạc Duy bên trên cũng rành rành như vậy cơ mà.

“Cậu, cậu.... con mắt nào của cậu thấy là tôi vứt?” Kiều Vi Nhã gân cổ cãi lại, lòng thầm mong cậu ta đừng nhìn thấy, nếu không thì mất mặt lắm~

Cô chỉ khó chịu khi bị coi là người đưa thư mà thôi, chỉ đơn giản là vậy thôi.

Sở Lạc Duy nhìn dáng vẻ cứng cổ của cô, bật cười một tiếng.

Nhưng tiếng cười này lại khiến Kiều Vi Nhã đỏ bừng cả mặt, giống như hồi nhỏ làm chuyện gì sai bị người ta bắt được vậy.

Trong sự xấu hổ lại kèm theo cả quẫn bách!

“Lúc đó tôi đứng ngay đằng sau cậu, ngoại trừ hai con mắt của tôi ra, còn có thêm hai con mắt của Sở Vi nữa, bốn con mắt có đủ không?” Sở Lạc Duy nói, giữ chặt lấy cánh tay đang muốn giằng ra của cô, chân cũng bước lên một bước.

Phong thư nhẹ bẫng bỗng rơi xuống chân, không một tiếng động. Kiều Vi Nhã ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sở Lạc Duy, khoảng cách này...

Gì chứ...

Thứ yêu nghiệt!

“Tiểu Bất Điểm, chị với em...” Sở Lạc Nhất đẩy cửa ra, còn chưa kịp nói xong, đã thấy bộ dạng gần như sắp dính lấy nhau của hai người bên trong, cô hơi chớp mắt: “Không có gì, tạm biệt!”

“Rầm...” Một tiếng rung trời, cửa phòng đã bị đóng lại.

Sở Lạc Nhất vỗ vỗ lồng ngực mình, ánh mắt vừa rồi của anh Hai hù chết cô mất thôi!

Sở Vi cầm cốc nước ra đúng lúc thấy Sở Lạc Nhất đang vỗ ngực, không kìm được hỏi: “Em không đi ngủ đi còn làm gì thế?”

Sở Lạc Nhất vươn tay kéo Sở Vi qua một bên, tránh xa khỏi cửa phòng ngủ của cô, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?”

Không có chuyện gì, còn lâu anh cô mới hành động mạnh mẽ như vậy.

Sở Vi vuốt vuốt chóp mũi mình, nghĩ một lúc rồi nói, “Sau khi em với vị huấn luyện viên họ Cố kia đi rồi, bạn của Vi Nhã đến tìm cô ấy, sau đó có người muốn nhờ Vi Nhã chuyển thư tình hộ cho cậu Hai, Vi Nhã đồng ý xong liền ném luôn vào thùng rác, tóm lại là, sắc mặt của cậu Hai lúc đó rất đặc sắc.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Đại khái cô có thể tưởng tượng được ra là đặc sắc đến thế nào rồi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2926: Bước nhảy vọt đầu tiên (4)
Sở Lạc Nhất cười híp mắt vỗ vỗ vài Sở Vi: “Em buồn ngủ quá, hôm nay anh ngủ phòng khách đi, cầu cho anh em cả đêm cũng đừng có đi ra.”

Sở Vi: “...” Em gái à, em như vậy là không tốt đâu!

Mà lúc này trong phòng, Kiều Vi Nhã đã đẩy Sở Lạc Duy ra và nhìn cậu bằng ánh mắt hung dữ.

Sở Lạc Duy cũng không làm khó cô, tự lùi lại phía sau, còn từ tốn chỉnh lại quần áo của mình, “Vậy tại sao cậu lại ném đi?” Lúc Sở Lạc Duy hỏi câu này, giọng nói không tự chủ được mà dịu dàng hơn mấy phần.

Chỉ có điều không ai trong bọn họ để ý đến điều đó.

Câu này vào tai Kiều Vi Nhã lại thành: Ai cho cậu vứt thư tình của tôi đi!

Hàm nghĩa sâu xa là: Cậu ta rất để ý!

Rất để ý, được lắm!

“Tôi cũng đâu phải người đưa thư? Không phải cứ mặc áo xanh thì là nhân viên chuyển phát nhé? Đây không phải là công việc của tôi, tôi không bắt buộc phải làm, chê thì thôi đi mà nói thẳng với đám fan của cậu sau này cứ đưa thẳng thư cho cậu luôn ấy!” Kiều Vi Nhã cười, cố gắng bỏ qua chút chua xót vụt qua trong lòng.

“Sao hả? Coi tôi là chuyển phát nhanh thì có trả lương không?” Kiều Vi Nhã trừng mắt, tiếp tục lùi lại phía sau một bước, “Còn việc gì nữa không, không thì tôi đi ngủ đây.”

Sở Lạc Duy dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nhưng không hề có ý định ra ngoài.

Kiều Vi Nhã bị cậu nhìn đến bực mình, giơ tay lên xua như đuổi ruồi: “Mau cầm lấy bức thư tình cậu nhặt từ thùng rác ra rồi biến ra khỏi phòng tôi đi.”

Sở Lạc Duy nhướng mày nhìn cô, đột nhiên hơi cúi người xuống.

“Hơ, cậu làm gì thế?” Kiều Vi Nhã lùi lại phía sau.

“Tiểu Bất Điểm, cậu đang ghen đấy à?” Sở Lạc Duy nói, có thể thấy tâm trạng đang rất tốt.

Cặp mắt xinh đẹp của Kiều Vi Nhã mở to. Cô nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Ai cho cậu dũng khí nghĩ như vậy thế, cậu tưởng là cậu...”

“Nghỉ ngơi sớm đi.” Tâm trạng của Sở Lạc Duy tốt vô cùng. Cậu ngắt lời cô, xoay người đi ra ngoài.

“Này, cậu nói rõ cho tôi, cậu~” Kiều Vi Nhã đuổi theo, nhưng đến cửa thì vừa hay đụng phải Sở Lạc Duy vừa xoay người lại.

Cậu hơi cúi xuống, đầu cô hơi ngước lên, khoảng cách giữa hai người gần như chỉ cách nhau một hàng mi.

Thình thịch, thình thịch...

Nhịp tim này, Kiều Vi Nhã không rõ là của mình, hay là của người đối diện nữa.

Mà lúc này Sở Lạc Duy cũng đang nhìn cô, chỉ cần mình hơi cúi đầu thêm chút nữa, là có thể hôn lên bờ môi anh đào không tô son mà vẫn đỏ kia.

Trên người bọn họ có cùng một mùi sữa tắm, nhưng cậu lại cảm thấy mùi hương của cô thơm hơn rất nhiều.

Hơi thở ấm áp của cô phả lên gương mặt cậu, thứ hơi nóng này một đường chạy xuống...

“Nghỉ ngơi sớm đi...” Sở Lạc Duy bỏ lại một câu rồi gần như chạy trối chết.

Kiều Vi Nhã cũng hoàn hồn, ra sức xoa gò má mình, cô vừa nghĩ gì thế?

Vồ lấy chàng trai này!

Điên rồi! Điên rồi!

Cô đúng là điên rồi!

Bọn họ là thanh mai trúc mã, là người anh em cùng nhau lớn lên, cô lại muốn vồ lấy người anh em của mình?!

Không phải bị điên thì là cái gì?!

Sở Lạc Duy lao vào phòng tắm, tựa lên cửa thở hổn hển, cúi đầu nhìn nơi nào đó đã ngóc đầu, cậu bị điên rồi sao? Cô ấy còn chưa đến mười tám tuổi, cậu lại nổi lên dục vọng với cô ấy.

Sở Lạc Duy cười khổ một tiếng, cố bình tĩnh lại, bước qua mở vòi hoa sen, dùng dòng nước lạnh như băng để xóa sổ những suy nghĩ không nên có của mình.

Cho nên, khi Sở Lạc Nhất bị đuổi ra ngoài, cô dùng ánh mắt cộng thêm ngôn ngữ của mình để khinh bỉ ông anh: “Thật mất mặt!”

Có cơ hội tốt như vậy mà lại không biết nắm bắt lấy!

Haiz, anh cô nhất định là được mẹ nhặt từ đâu về rồi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2927: Bước nhảy vọt đầu tiên (5)
Sở Lạc Nhất quay về phòng ngủ. Kiều Vi Nhã vẫn còn lăn lộn trên giường mắng Sở Lạc Duy, hình như chỉ có làm vậy mới che giấu được trái tim đang không kìm được mà rung động của cô.

Sở Lạc Nhất nằm xuống cạnh Kiều Vi Nhã. Nghe cô em chửi bới, cô lại không nhịn được bật cười.

“Cười cái gì mà cười? Răng trắng nhỉ?” Kiều Vi Nhã tức nổ phổi nói.

Sở Lạc Nhất càng cười dữ hơn, ghé vào bên cạnh nhìn cô, “Anh chị hôn em hả?”

“Cậu ta dám, bà đây sẽ thiến cậu ta.” Kiều Vi Nhã lớn tiếng mắng.

Nhưng lúc nãy hình như thực sự chỉ thiếu chút nữa thôi là...

Kiều Vi Nhã nghĩ lại, mặt đỏ bừng!

Sở Lạc Nhất cười tít mắt nhìn cô, vươn tay véo gò má đang đỏ bừng của cô, “Chưa hôn được, mặt em đỏ gì chứ?”

“Trời nóng không được hả. Hơn nữa, em với cậu ta cùng nhau lớn lên, nói thế nào cũng là anh em với nhau mà, chị đừng suy nghĩ lung tung.” Kiều Vi Nhã nói, đẩy Sở Lạc Nhất đang dính trên người mình ra, “Tránh qua một bên đi, em muốn đi ngủ.”

Sở Lạc Nhất bị đẩy ra, nhìn Kiều Vi Nhã căng thẳng quay lưng lại phía mình. Thì ra vấn đề ở đây, Kiều Vi Nhã vẫn coi tình cảm giữa mình và Sở Lạc Duy là tình anh em.

Sở Lạc Nhất nghĩ, vươn tay tắt đèn, sau đó nhìn ra màn đêm đen kịt trống rỗng. Ông anh mình hôm nay làm vậy cũng có chỗ tốt, chí ít là đã nhảy vọt một bước dài. Xem kìa, con bé đã nhận ra vấn đề giữa bọn họ rồi.

Nhưng nhớ đến chuyện hôm nay lão ta túm mình ra ngoài. Tính khí khi bị đánh thức của cô hoàn toàn di truyền từ ba mình, rất dễ ghi thù. Chuyện này, cô sẽ để đó và không nói lời nào!

Sở Lạc Nhất suy nghĩ xong, cười híp mắt thiếp đi, sắp được gặp Sáu Chấm của cô rồi.

Nhưng mà...

Sở Lạc Nhất đột nhiên mở mắt, cặp mắt trong đêm càng sáng rỡ hơn, bên trong lại chất đầy sự lo lắng.

Lỡ mà Sáu Chấm rất xấu thì làm sao?

Cô là người mê cái đẹp!

Nếu như Sáu Chấm lùn quá thì làm sao?

Riêng chiều cao của cô đã là một mét bảy lăm rồi!

Nếu như Sáu Chấm rất nghèo thì làm sao?

Đây không phải vấn đề, cô có tiền!

Cả một đêm Sở Lạc Nhất vẫn xoắn xuýt với mấy chữ lùn nghèo còi, cho nên đến tận sáng hôm sau vẫn còn chưa ngủ được.

Chuông báo thức vừa reo, Kiều Vi Nhã đã vươn tay tắt đi, lờ đờ đứng dậy, nhưng giây tiếp theo liền nhìn thấy Sở Lạc Nhất, “Ôi mẹ ơi, chị làm gì thế? Cả đêm không ngủ à?”

Kiều Vi Nhã tỉnh cả người. Sở Lạc Nhất ngồi dậy, hai tay cầm lấy cánh tay của Kiều Vi Nhã, “Em nói xem, nhỡ đâu Sáu Chấm không được đẹp cho lắm thì làm sao giờ?”

“Chị đẹp là đủ rồi còn gì?”

Sở Lạc Nhất nghĩ, cũng phải!

“Nhỡ đâu anh ấy rất lùn thì làm sao?”

“Thì Vương cái gì đó Lam có cao đâu mà cũng cưới một cô vợ cao đấy thôi.”

Hình như cũng đúng!

“Vậy nhỡ đâu anh ấy...”

“Chị đúng là kiểu phát tác bệnh thấp thỏm khi sắp gặp bạn trên mạng, yên tâm, nếu thực sự lùn nghèo còi, cái thứ hai tạm thời chúng ta không nói đến, chỉ riêng số một và số ba thôi, với sự biến thái của Sở Lạc Duy thì kiểu gì cũng tèo, còn cần chị chọn cái gì nữa.” Kiều Vi Nhã nói xong, đứng dậy xuống giường, “Tin em đi, đây là mục đích lớn nhất khi ba nuôi bảo chị đưa tên biến thái Sở Lạc Duy kia đi theo đấy.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Nói rất có lý!

Tính đi tính lại, không nghĩ nữa, nhỡ đâu lại trai đẹp thì sao?

“A...” Sở Lạc Nhất hét to một tiếng, ngã ra giường, “Chị vẫn hồi hộp quá!”

Căng thẳng đến độ tim muốn nhảy ra ngoài.

Giống như càng để ý đến một việc thì lại càng căng thẳng, mà chuyện đi gặp người bạn trên mạng tám năm còn khiến cô căng thẳng hơn cả lần đầu tiên tổ chức triển lãm tranh thế giới nữa!

“Căng thăng thì đừng đi nữa, sống trong ảo tưởng cũng tốt mà.” Bên trong phòng vệ sinh vọng đến tiếng chế nhạo của Kiều Vi Nhã.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2928: Bước nhảy vọt đầu tiên (6)
Sở Lạc Duy đi ngang qua phòng tắm cũng quăng cho cô một cái liếc mắc, “Cho nên cậu cứ ôm cái mơ mộng hão huyền đó sống cả đời đi. Cậu với chị Miên Miên không chỉ đơn giản cách nhau có một trời một vực thôi đâu.”

“Cậu cút đi, ai cần cậu quan tâm hả!” Kiều Vi Nhã miệng đầy bọt kem đánh răng lớn tiếng mắng, hận không thể phun một ngụm lên mặt cậu.

“Ai thèm quan tâm cậu?” Sở Lạc Duy khinh thường nói một câu, người đã đi đến phòng bếp.

Sở Lạc Nhất cười khùng khục, mọi sự căng thẳng đều biến mất, hai người này mau đánh nhau đi.

Náo loạn cả một buổi sáng, tâm trạng của Sở Lạc Nhất đã khá hơn, lúc tập quân sự lại có chút thất thần, nhưng Cố Tỉ Thành rất nể tình tha cho cô.

Vào buổi trưa, Sở Lạc Nhất bị gọi ra ngoài, nói là có người đến tìm cô.

Sở Lạc Nhất tưởng người mà ba cô sai chuyển quần áo cho cô đã đến, không ngờ đến nơi lại nhìn thấy xe của ba mình.

“A...” Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng, vội vàng mở cửa xe cúi người chui vào, nhào tới người đang ngồi ở ghế sau: “Ba, sao ba lại tới đây?”

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng ôm con gái. Lão Sở kia muốn cướp con gái của anh, nằm mơ đi nhé, con gái anh yêu nhất là người ba ruột là anh đấy.

“Ba đến không vui à?” Sở Ninh Dực cố ý mở miệng hỏi.

Sở Lạc Nhất lắc đầu, “Rất vui, cực kỳ vui, siêu cấp vui luôn chứ ạ.” Sở Lạc Nhất nói, hôn chụt một cái lên mặt Sở Ninh Dực, sau đó mới nhìn về phía tài xế, “Chào chú Tiểu Sở.”

Tài xế mới của Sở Ninh Dực là cháu trai ở dưới quê của chú Sở. Chú Sở về hưu rồi liền về quê, người này đã theo Sở Ninh Dực được mười năm rồi.

Tiểu Sở cười khà khà, “Không bị phơi nắng đen đi nhỉ, được lắm.”

“Đương nhiên ạ, cháu có dáng vẻ đoan trang trời sinh mà lại!” Sở Lạc Nhất dõng dạc nói, lại nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Ba có phải về luôn không?”

“Không, ba sẽ đi gặp Sáu Chấm với con.” Không sai, Sở Lạc Nhất cả đêm không ngủ, Sở Ninh Dực cũng cả đêm không ngủ, sáng dậy còn bị Thủy An Lạc cười nhạo, nói anh còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên gặp cô.

Đời này Sở Ninh Dực đúng là không căng thẳng được mấy lần. Lần Thủy An Lạc sinh đôi là một. Lần Thủy An Lạc thiếu chút nữa đi theo mẹ vợ là lần thứ hai.

Lần tiếp theo, sợ sẽ là lần đi gặp người mà có thể anh sẽ trao con gái cho chăng.

Sợ cậu ta là một kẻ lừa đảo, khiến con gái anh phải đau lòng!

Sợ cậu ta nhân phẩm không tốt, khiến con gái anh thất vọng!

Sợ...

Sợ rất nhiều, tất cả đều bởi vì tình yêu dành cho con gái.

Miệng của Sở Lạc Nhất biến thành hình chữ O, chớp mắt nhìn ba mình.

“Sao hả, ba không thể đi được à?” Nhìn dáng vẻ của con gái, Sở Ninh Dực giả bộ tức giận nói.

“Dĩ nhiên là không phải rồi!” Sở Lạc Nhất vội vàng nói, “Có điều ba mà đi thì khí thế quá mạnh mẽ, khí thế của ba con tỏa ra hai mét tám cơ mà.”

Sở Ninh Dực cười mắng một tiếng, “Bảo anh con dẫn Tiểu Bất Điểm và Sở Vi ra đây, ba đưa mấy đứa đi ăn cơm.”

“Oh yeah, đại tiệc hải sản tới rồi, con đi gọi liền.” Sở Lạc Nhất nói, nhanh chóng xuống xe.

Sở Ninh Dực nhìn Sở Lạc Nhất xuống xe, hơi nhướng môi, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

“Sở gia, thực sự không định nói cho cô chủ với cậu chủ biết sao?”

“Không cần thiết, Mạch Thụy không gây ra được sóng to gió lớn gì đâu, chờ tra ra người đứng đằng sau cô ta là ai hãy nói.” Sở Ninh Dực nói, cúi đầu chỉnh lại đồng hồ của mình.

“Sở gia, cậu Cố đã tới rồi.” Tiểu Sở nói.

Sở Ninh Dực gật đầu, nhìn Cố Tỉ Thành mở cửa bước lên xe.

“Thủ trưởng.” Cố Tỉ Thành cúi chào.

“Thành Nam thành phố B dạo này không yên ổn, cậu qua đó xem xem, trước khi bọn chúng kịp vươn móng vuốt đến thành phố A thì chặt bỏ đi.”

Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

“Ngay hôm nay ạ?” Cố Tỉ Thành sững lại một lúc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2929: Bước nhảy vọt đầu tiên (7)
Cố Tỉ Thành, mười tuổi đã gia nhập vào đội Rồng của Sở Ninh Dực, đến bây giờ đã mười sáu năm.

Anh cũng giống như các thành viên của đội Rồng rải rác tại các lực lượng khác, do Sở Ninh Dực chỉ đạo.

Cố Tỉ Thành đương nhiên có điều phải kiêng dè. Anh đang suy nghĩ, di động đột nhiên rung lên. Anh rất muốn biết là gì nhưng lại không hề cúi đầu nhìn mà chỉ nắm chặt lấy chiếc điện thoại.

Sau một lát, Cố Tỉ Thành trầm giọng nói: “Không có gì, tôi sẽ lập tức chuẩn bị.”

Thành phố B xảy ra vấn đề, anh không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Có điều, chuyện anh đã hứa với Sở Lạc Nhất phải làm sao đây?

Ánh mắt của Sở Ninh Dực dời khỏi chiếc di động trong tay anh, chuyển lên gương mặt anh.

Cố Tỉ Thành hít sâu, anh nghĩ ba vợ tương lại có lẽ là cố ý!

Ba vợ tương lai!

Không sai, anh đã xác định chắc chắn là Sở Lạc Nhất rồi. Dù sao cho đến giờ, vẫn chưa có cô gái nào có thể cho anh cảm giác mãnh liệt như Sở Lạc Nhất.

Chuyện ngày hôm nay đúng là Cố Tỉ Thành đã hiểu lầm. Sở Ninh Dực quả thực không biết Cố Tỉ Thành chính là cậu bạn trai trên mạng của con gái mình. Mà chuyện lần này cũng thực sự rất khẩn cấp nên anh mới phải lấy danh nghĩa con gái tới đây.

Cố Tỉ Thành đi được một lúc thì Sở Lạc Nhất quay lại, mở cửa lên xe sau đó nói, “Chú Tiểu Sở, đi thôi, họ nói sẽ tự lái xe đến nhà hàng hải sản ạ.”

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, tự con bé chọn chỗ à?

Sở Lạc Nhất lên xe xong lại liên tục nhìn di động, giống như đang chờ ai đó trả lời.

Nhưng ban ngày anh ấy sẽ không có thời gian đọc tin nhắn.

Aiz, cho nên cô vẫn phải tiếp tục chịu đựng giày vò.

“Sao thế?” Sở Ninh Dực nhìn con gái, biết rõ còn hỏi.

Sở Lạc Nhất tựa lên vai Sở Ninh Dực, sau khi suy nghĩ một chút liền nói: “Con nhắn tin cho Sáu Chấm, anh ấy vẫn chưa nhắn lại.”

“Trả lời tin nhắn của con chậm như vậy mà con còn thích được?” Sở Ninh Dực nhớ lại trước kia mình mà trả lời tin nhắn của Thủy An Lạc chậm chỉ một phút thôi, sẽ bị cằn nhằn cả tiếng đồng hồ, lúc đó anh cảm thấy như vậy mới là quan tâm.

Không sai, con người của Sở Ninh Dực biến thái như vậy đấy.

“Đâu có giống nhau, anh ấy chắc là quân nhân, quân nhân đâu thể cầm di động cả ngày được.” Sở Lạc Nhất không nhịn được nói đỡ cho Sáu Chấm.

Sở Ninh Dực thấy chua xót trong lòng, con gái bảo bối của anh giờ đang cãi lại anh vì một người đàn ông khác, cảm giác này thật không tốt chút nào!

“Quân nhân?” Sở Ninh Dực lặp lại lần nữa, “Nghiêm túc mà nói, ba không tán thành cho lắm, bà ngoại con là ví dụ tốt nhất.”

“Con cũng đâu phải bà ngoại, ai cũng có tình yêu muốn theo đuổi, hơn nữa, ba, chờ gặp mặt rồi, chưa chắc người ta đã vừa ý con gái ba ấy chứ.” Sở Lạc Nhất chép miệng.

“Con gái ba mà còn không vào mắt thì thằng đó đúng là mù rồi.” Sở Ninh Dực kiêu căng hừ một tiếng.

Sở Lạc Nhất cười ha hả, còn chưa cười xong đã cảm thấy di động rung lên, cô vội vàng mở ra, dáng vẻ hưng phấn khiến Sở Ninh Dực nhìn cũng phải ghen tỵ.

[......: Xin lỗi, bất ngờ có nhiệm vụ khẩn cấp, phải đi một thời gian, lúc nào về anh sẽ đến tìm em.]

Sau khi Sở Lạc Nhất xem xong, vẻ mặt thoáng chốc trở nên mất mát, một sự hụt hẫng chưa từng có ập tới.

Rõ ràng chưa từng gặp mặt bao giờ, nhưng bị leo cây vẫn thấy hụt hẫng vô cùng.

Giống như cảm giác bị bạn trai đá vậy, vô cùng không tốt, rất không tốt!

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả để gặp anh, vậy mà anh lại có nhiệm vụ.

“Không cần chuẩn bị nữa, anh ấy có nhiệm vụ, đi rồi.” Sở Lạc Nhất nói, thở dài một tiếng.

Sở Nhinh Dực nhướng mày, có nhiệm vụ? Trùng hợp thế sao?

“Cố Tỉ Thành thích con à?” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng hỏi.
 
Top