Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2930: Bước nhảy vọt đầu tiên (8)
Sở Lạc Nhất nghẹn một lúc, khiếp sợ nhìn Sở Ninh Dực: “Làm sao ba biết được? Anh ta nói à?”

“Xem ra là thật rồi.” Sở Ninh Dực có thâm ý khác nói, ánh mắt không biết ánh lên sự tán thành hay phản đối.

Mà qua tai Sở Lạc Nhất, ý tứ của những lời này chỉ là ba xác nhận lại câu nói kia mà thôi, không hề có ý khác.

Có điều nghĩ đến bữa đại tiệc hải sản sắp tới, Sở Lạc Nhất dĩ nhiên đã quên béng mất việc này, nhắn lại một câu chú ý an toàn, không biết anh có đọc được hay không.

Xe của Sở Ninh Dực vừa đi, Cố Tỉ Thành liền chậm rãi bước ra khỏi doanh trại.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, nếu có thể biểu hiện tốt trước mặt ba vợ một lần, hẳn là lần sau sẽ được cộng thêm điểm.

Huồng hồ biểu hiện của anh từ trước đến giờ vẫn tính là khá tốt, cho nên cũng không cần phải quá mức lo lắng.

“Cô bé, chờ anh về nhé.” Cố Tỉ Thành thấp giọng nói, không biết là nói cho không khí hay là nói với bản thân mình.

Cổ Tỉ Thành đột nhiên phải đi, việc tập quân sự cho khoa Mỹ thuật liền được giao cho cấp dưới của Cố Tỉ Thành.

Buổi chiều khi Sở Lạc Nhất nhìn thấy sĩ quan huấn luyện mới liền sửng sốt một chút. Cố Tỉ Thành cũng đi rồi à?

Sao lại trùng hợp như vậy?

Sáu Chấm hình như cũng đi vì có nhiệm vụ quan trọng.

Cho nên buổi huấn luyện chiều hôm đó Sở Lạc Nhất cũng không tập trung lắm, nhưng sĩ quan huấn luyện mới người ta cũng coi như không thấy, trong lúc nghỉ ngơi còn cố ý nói với cô: “Trước khi đi lão đại có dặn, phải chú ý đến cô.”

Sở Lạc Nhất nhìn xung quanh, kéo vị sĩ quan kia sang một bên, “Này, anh nói thật cho tôi biết đi, lão đại của các anh đi đâu thế?”

“Tôi cũng không biết nữa, giữa trưa đã vội vội vàng vàng đi rồi.” Thượng úy nhíu mày nói, “Chắc là nhiệm vụ bí mật gì đó, lão đại khác chúng tôi, anh ấy có nhiều nhiệm vụ mật lắm.”

Sở Lạc Nhất gật đầu một cái, sau đó lại kéo thượng úy đến một chỗ khác xa hơn.

“Tôi hỏi anh, lão đại của các anh có nick QQ không?”

“Đương nhiên là có, anh ấy còn có một cô bạn gái trên mạng đã yêu nhau được tám năm rồi cơ. Tuy là chúng tôi cảm thấy chỉ là anh ấy lừa chúng tôi thôi. Sao hả, cô muốn lấy QQ của lão đại nhà chúng tôi hả.” Thượng úy cười híp mắt nói, lão đại suốt ngày đưa người ta ra ngoài ăn, ý tứ này quá rõ ràng rồi còn gì nữa.

Sở Lạc Nhất trừng anh ta một cái: “Vậy anh có không?”

“Không có, tôi đoán chắc trong nick của lão đại chúng tôi chỉ có mình cô bạn gái kia thôi.” Thượng úy nhún vai, “Chờ lão đại về, tự cô đi xin là được mà.”

Sở Lạc Nhất muốn đánh người, có thể tự hỏi thì cô còn hỏi anh ta làm gì?

Nhưng Cố Tỉ Thành chính là Sáu Chấm sao?

Đều là quân nhân, đều yêu nhau trên mạng tám năm, còn làm nhiệm vụ cùng thời điểm nữa, sao có thể trùng hợp như vậy được?

Ba cô từng nói, ba chuyện mà trùng hợp thì sẽ không phải là trùng hợp nữa.

Cho nên chuyện này chắc chắc không phải là trùng hợp, có lẽ Cố Tỉ Thành chính là Sáu Chấm thật rồi!

Cố Tỉ Thành là Sáu Chấm!

Đáp án này khiến Sở Lạc Nhất khó lòng mà chấp nhận ngay được. Cô vừa cảm thấy vui, lại vừa có cảm giác giận.

Dù sao thì nếu Cố Tỉ Thành là Sáu Chấm, vậy anh phải biết cô là ai từ lâu rồi mới đúng.

Sở Lạc Nhất chọc chọc cằm mình. Chờ Cố Tỉ Thành trở về, cô phải hỏi anh cho ra nhẽ mới được. Trước đó lúc anh nói mấy cái câu kiểu như lỡ Sáu Chấm lừa cô thì sao thực chất là đang bẫy cô thôi đúng không? Đúng là một tên nham hiểm xảo quyệt!

Được, tốt lắm, cô ghim gã này rồi đấy.

“Sở Lạc Nhất, cô sao thế, sao mặt mũi nhìn kinh khủng vậy?” Thượng úy muốn khóc, chắc chuyện này không liên quan gì tới anh ta đâu phải không.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2931: Bước nhảy vọt đầu tiên (9)
Sở Lạc Nhất cười híp cả mắt lại, quàng vai thượng úy, sau đó mở lời, “Nào nào nào, kể cho tôi nghe về chuyện của đội trưởng nhà anh đi, chuyện gì cũng được, chuyện gì anh biết thì nói hết đi.”

“Hai người muốn làm gì sau lưng chị dâu trên mạng của chúng tôi hả?” Thượng úy nhìn Sở Lạc Nhất bằng vẻ đề phòng.

“Cậu nhóc này, chẳng biết ăn nói gì cả, tôi có thể làm gì được chứ?” Sở Lạc Nhất nói với vẻ vô tội.

Thượng úy: “...”

Tôi lớn tuổi hơn cô đấy!

“Tập hợp...”

Bên kia đột nhiên có tiếng người hô to.

Sở Lạc Nhất và thượng úy vội vàng quay về đội, các đội đã đứng nghiêm chỉnh cả rồi.

Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, thấy có mấy người từ bên kia đi tới. Người đàn ông đi đầu trên dưới năm mươi tuổi, trên vai mang quân hàm đại tá. Người này chắc là lữ đoàn trưởng trước nay chưa từng xuất hiện.

“Thủ trưởng...” Tất cả các sĩ quan huấn luyện đều chào ông theo kiểu quân đội.

Lữ đoàn trưởng cười khà khà nhìn họ, “Các em vất vả rồi, đợt huấn luyện này có mệt không.”

“Không mệt ạ...” Đám sinh viên hô to.

“Ha ha ha, tốt lắm, thái độ rất tốt, chịu được khó chịu được khổ mới có thể dốc sức vì đất nước.” Lữ đoàn trưởng nói xong, ánh mắt ông dừng lại ở Sở Lạc Duy, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, “Cậu là Sở Lạc Duy?”

“Báo cáo thủ trưởng, vâng ạ...” Sở Lạc Duy nhìn ông không chớp mắt mà trả lời.

Lữ đoàn trưởng cười tít cả mắt, gật gật đầu, sau đó quay người đi tiếp về phía trước, “Tiếp tục tập luyện đi, tôi chỉ qua xem thôi.”

Lữ đoàn trưởng này, so với Sở Húc Ninh lạnh lùng như Diêm Vương trước đó thì đúng là hai thế giới khác biệt, cho nên mọi người thích lữ đoàn trưởng hơn.

Mọi người nhìn theo bóng lưng lữ đoàn trưởng rời đi, Sở Lạc Nhất khẽ hỏi, “Ai thế?”

“Lữ đoàn trưởng đó. Trước đây ông ấy đi họp ở thành phố A suốt, vừa mới về đấy.” Thượng úy nhỏ tiếng đáp lại.

Sở Lạc Nhất nhìn theo lữ đoàn trưởng đang vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh, không hiểu ông ấy đột nhiên tới đây làm gì?

Theo lý mà nói, chỉ là một đợt tập huấn quân sự thôi, ông ấy không cần phải chạy tới đây.

Vấn đề mà Sở Lạc Nhất nghĩ cũng là vấn đề mà Sở Lạc Duy đang suy ngẫm. Vị thủ trưởng này không nhất thiết phải nói chuyện với một mình cậu chứ.

Cho nên, chắc chắn là có vấn đề.

Mà đôi khi, người luôn thơn thớt nói cười mới là người nham hiểm nhất, ví dụ như, anh Cả của cô chẳng hạn!

Huấn luyện buổi chiều vẫn diễn ra thuận lợi, cho nên các sĩ quan cho họ kết thúc sớm để nghỉ ngơi.

Sau khi kết thúc buổi tập, Sở Lạc Nhất chạy đi tìm ông anh mình để nói về nghi vấn của bản thân.

Sở Lạc Duy cởi mũ, quay đầu nhìn Sở Vi và Kiều Vi Nhã đang bước tới, “Đợt tới đây hai người cẩn thận một chút. Anh vừa nghĩ ra, người này là người mà lão Miêu kia cất nhắc. Lúc trước lão Miêu mới bị cách ly để điều tra, Khương Miêu Miêu bây giờ vẫn còn trong tòa án quân sự, nhà họ Miêu chắc chắn hận anh thấu xương.”

“Hả?” Sở Lạc Nhất chớp mắt, “Nghiêm trọng tới vậy á? Có cần nói với ba không?”

“Không cần, anh tự giải quyết được. Nếu ông ta có chút đầu óc sẽ biết rằng lúc này không nên gây chuyện rắc rối để tự bảo vệ mình, nhưng chắc chắn sẽ cho chúng ta một vài phiền toái nhỏ. Dù sao năm nay ông ta cũng có tên trong danh sách lên quân hàm, e rằng bây giờ bị hãm lại rồi.” Sở Lạc Duy nói, nhìn về phía ba người, “Nhất là Tiểu Bất Điểm, chuyện của Khương Miêu Miêu có liên quan trực tiếp tới cậu, đợt này cậu đừng có gây họa.”

“Ai gây họa chứ?” Kiều Vi Nhã nói với vẻ không phục, “Tự Khương Miêu Miêu có tâm địa ác độc, còn trách tôi được chắc?”

Sở Lạc Nhất đưa tay nắm lấy cánh tay Kiều Vi Nhã, “Muốn nhắc em cẩn thận thôi, đừng dây vào người ta. Dù sao cũng còn tận mười lăm ngày nữa, chúng ta đang ở địa bàn của người ta. Anh Húc Ninh lại bị thương nặng ở thành phố A, không có ai bảo vệ chúng ta đâu.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2932: Bước nhảy vọt đầu tiên (10)
Kiều Vi Nhã khẽ mím môi, câu này cô nghe còn lọt tai này, tên Bánh Bao Rau kia nói chuyện đúng là khiến người ta không thể thích nổi.

Sở Lạc Duy ném cho cô một cái lườm khinh bỉ, sau đó quay người đi về phía khu nhà thân nhân.

“Bạn Kiều, bạn Sở, vui lòng ở lại một lát.” Sĩ quan ở phía sau đột nhiên nói.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất cùng quay đầu nhìn lại. Người đang bước tới là sĩ quan huấn luyện của họ, có thêm một người đàn ông đeo quân hàm trung tá.

Thượng úy đi theo sau trung tá, làm một động tác im miệng đừng nói gì với Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất bỗng chốc hiểu ra, đã bắt đầu gây chuyện rồi cơ à?

“Bạn Kiều, bạn Sở, là thế này, theo quy định trong quân đội, trước kia hai bạn không xin tư cách tạm trú trong thời gian huấn luyện quân sự, cho nên hai bạn vẫn phải quay về sống trong ký túc xá, bởi vì như thế chúng tôi cũng dễ ăn nói với phía nhà trường hơn. Trước kia lữ đoàn trưởng không có ở đây nên quân doanh có phần thả lỏng. Bây giờ lữ đoàn trưởng quay về rồi, chúng tôi vẫn phải làm theo quy định.” Trung tá kia nói với vẻ nghiêm túc.

Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã có phần nóng nảy, nhưng đã có Sở Lạc Nhất ghìm chặt lại.

“Sao thế, không cho thời gian ăn tối nữa cơ à?” Sở Lạc Duy trực tiếp nói thẳng.

“Tất nhiên, bây giờ là thời gian hoạt động riêng của các bạn, bất kể thân thế ra sao cũng phải làm theo quy định. Dù sao người gây sự cũng đã bị bắt rồi, không phải sao?” Trung tá nói với vẻ châm chích rồi quay người bỏ đi.

Lồng ngực Kiều Vi Nhã phập phồng dữ dội. Người đàn ông này nói câu nào cũng có vẻ châm chọc, họ không phải đám ngốc, nghe một cái là nhận ra được ý tứ trong đó.

Ông ta nói họ ỷ vào thân thế, không tuân thủ quy tắc, nói họ ỷ vào thân thế hại Khương Miêu Miêu phải vào tù, quan trọng hơn cả là thủ trưởng của ông ta cũng bị liên lụy.

Người đàn ông này sao lại thế cơ chứ.

“Đi thôi, đi ăn cơm, quân doanh nào ít nhất cũng phải có vài kẻ cặn bã.” Sở Lạc Duy gằn giọng nói, nhìn Kiều Vi Nhã đang tức tối, đưa tay đè lên vai cô, “Nếu đã để tâm tới những câu đó thì đừng để người ta khinh thường, không có phụ huynh, chúng ta vẫn có thể làm được.”

Kiều Vi Nhã nghe Sở Lạc Duy nói vậy, ngẩng đầu nhìn, nhận thấy vẻ nghiêm túc trong mắt cậu. Hình như từ nhỏ tới lớn, mỗi khi xảy ra chuyện, cậu ấy cũng sẽ nhìn cô một cách nghiêm túc như vậy và khích lệ cô.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Thình thịch...

Lại là cảm giác không bình thường đó!

Sở Lạc Duy buông vai cô ra, quay đầu nhìn Sở Vi, “Đi thôi, về ăn cơm.”

Sở Lạc Nhất lôi Kiều Vi Nhã đang khó chịu đi cùng cô.

“Người như thế sao vẫn sống được trong quân đội nhỉ?” Kiều Vi Nhã nghiến răng nghiến lợi.

“Chỗ nào mà chẳng có vài kẻ cặn bã. Quân doanh cũng đâu phải nơi thánh nhân hội tụ, chỉ không để cậu nhìn thấy tin tức xấu mà thôi.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói, “Cậu đi về hỏi mẹ nuôi xem, bên chỗ mẹ nuôi thế nào chả có dạng người này.”

“Đúng thế, xem ông ta làm thế nào, đừng để sau cùng tự hại chết mình là được.” Sở Lạc Nhất ôm Kiều Vi Nhã để an ủi cô.

Chỉ tiếc rằng, bây giờ cả Sở Húc Ninh và Cố Tỉ Thành đều không có ở đây, mà BOSS lớn nhất xuất hiện, họ phải dựa vào bản thân mình thôi.

“Anh cảm thấy ông ta chắc hẳn không làm gì được chúng ta đâu, cùng lắm chỉ ngáng chân chút thôi, chắc sẽ không dám làm lớn chuyện đâu.” Sở Vi nói ra quan điểm của mình.

“Lòng dạ hẹp hòi như thế, chẳng trách hơn năm mươi mới bò lên tới vị trí lữ đoàn trưởng, chắc cả đời này cũng không lên nổi nữa đâu.” Kiều Vi Nhã tức giận nói.

Sở Lạc Nhất gật đầu tán thành, nói nhỏ với cô, “Lúc không nên đi thì đi mất, em đi giỏi thật đấy.”

“Gì cơ?” Kiều Vi Nhã đang tức giận nên không nghe rõ, hỏi lại cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2933: Tờ khai đăng ký kết hôn (1)
Sở Lạc Nhất chớp mắt ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Vi Nhã, “Không có gì, không có gì đâu.”

Bệnh viện, thành phố A.

Sau khi tỉnh lại, Sở Húc Ninh nhận được điện thoại của cấp dưới, báo cáo tình hình bên đó lại cho anh.

“Lữ đoàn trưởng quay về rồi à?” Sở Húc Ninh hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Vâng, chiều nay đã quay lại rồi, đội trưởng Cố không có ở đây, chiều nay anh ấy đột ngột rời đi.” Người bên kia nói.

Sở Húc Ninh hơi cúi đầu, nghĩ tới những quan hệ gay gắt trong đó, một lát sau mới nói, “Tôi biết rồi.”

Sở Húc Ninh vừa ngắt điện thoại thì Cố Tiểu An bước vào. Nhìn thấy điện thoại trong tay anh, Cố Tiểu An có vẻ không hài lòng, “Đã bảo trong một tháng không được động đậy rồi cơ mà? Ai cho con đụng vào điện thoại hả?”

“Mẹ, con không sao đâu.” Sở Húc Ninh an ủi Cố Tiểu An, nhận ngay được cái trợn mắt đáp lại.

Âu Dương Tử Huyên đi theo mẹ chồng. Sở Húc Ninh khẽ gật đầu với cô, coi như lời chào hỏi, nhưng ánh mắt của Sở Húc Ninh không hề lướt tới Âu Dương Tử Huyên.

Lúc này, Sở Húc Ninh dường như cũng đang cố ý lảng tránh những tin tức về Sư Niệm. Anh biết cô vẫn sống tốt là được rồi.

“Huyên Huyên, con đi thăm cô gái nhà họ Sư kia thế nào rồi?” Cố Tiểu An đột nhiên hỏi.

Âu Dương Tử Huyên rõ ràng thấy bàn tay của Sở Húc Ninh siết chặt hơn một chút. Anh nói anh không để tâm, thực ra anh để tâm hơn ai hết.

Âu Dương Tử Huyên thu lại ánh mắt của mình. Cô ngồi lên giường vừa gọt táo vừa nói chuyện, “Cơ thể không có vấn đề gì, nhưng con cũng không gặp được cô ấy. Nghe nói sau khi xảy ra chuyện, cô ấy không chịu gặp ai. Nghe cô nói, chắc cô Sư đã...” Âu Dương Tử Huyên nói rồi, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu An, không nói tiếp nữa.

Một cô gái bị bắt cóc, khi được cứu ra thì toàn thân chằng chịt vết thương, thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

Ánh mắt Cố Tiểu An chú ý tới từng động tác của Sở Húc Ninh, hiển nhiên thấy cơ thể Sở Húc Ninh căng lên.

Sở Húc Ninh siết chặt hai tay. Khi anh nhìn thấy Sư Niệm, quần áo của cô đã rách tả tơi, thương tích phủ khắp người. Chó Vàng lại hận Sư Hạ Dương đến thế, lẽ nào...

“Một cô gái mà xảy ra chuyện như vậy, thật sự...” Cố Tiểu An khẽ lắc đầu, “Cũng may mà vẫn còn sống.”

“Cô Sư mới hai mươi, cô cứ trông chừng cô ấy suốt, sợ cô ấy nghĩ quẩn sẽ tìm đến cái chết.” Âu Dương Tử Huyên đưa quả táo đã gọt cho Sở Húc Ninh, “Anh ơi, táo...”

Sở Húc Ninh không động đậy gì, đến cả ánh mắt cũng dừng ở một hướng.

Khóe miệng Âu Dương Tử Huyên khẽ cong lên, nhưng nhanh chóng thu lại. Cô chạm vào cánh tay Sở Húc Ninh, “Anh ơi, cho anh này.”

Sở Húc Ninh bỗng hoàn hồn lại, khẽ gật đầu, nhận lấy quả táo trong tay Âu Dương Tử Huyên.

Một cô gái kiêu ngạo như Sư Niệm, liệu có khi nào sẽ thật sự nghĩ quẩn không?

Không, cô ấy không thể nghĩ quẩn quanh được.

Rõ ràng cô ấy vẫn còn trẻ như thế.

Cố Tiểu An đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại mà ban nãy Sở Húc Ninh đặt lên bàn, sau đó nói, “Con yên tâm nghỉ ngơi đi, mẹ tịch thu điện thoại của con. Đợi cho vết thương đỡ hẳn, mẹ sẽ không làm khó con nữa, con muốn về thành phố B thì cứ về.”

“Mẹ, con...”

“Con cái gì? Không chịu ở thành phố B cho yên lành, chạy qua bên này đâm đầu vào chỗ chết làm gì. Lạc Ninh không tới kịp thì cái mạng của con cũng đi tong luôn rồi, vì một cô gái mà làm thế, có đáng không? Bây giờ thì hay rồi, cho dù con muốn thế nào, mẹ thấy con gái nhà người ta cũng không muốn có gì với con nữa đâu. Cứ về bên kia đi, con sống yên ổn là mẹ yên tâm rồi.” Cố Tiểu An trừng mắt nhìn con trai mình, sau đó quay người đi mất.

“Mẹ...”

“Mẹ.” Âu Dương Tử Huyên thấy Sở Húc Ninh muốn ngồi dậy, vội vàng đè anh lại, “Anh, để em đi khuyên mẹ, mẹ cũng vì thương anh thôi. Nhưng mẹ nói cũng không sai. Cô Sư thích anh như thế, bây giờ lại xảy ra chuyện này, e rằng cả đời này cũng không muốn gặp anh nữa đâu. Như thế cũng tốt, anh không thích cô ấy, cũng coi như được giải thoát rồi, em đi trước đã nhé.” Âu Dương Tử Huyên nói xong đã cầm túi xách của mình đi mất dạng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2934: Tờ khai đăng ký kết hôn (2)
Không... thích sao?

Nhưng tại sao khi nghe tin này anh lại đau lòng đến vậy.

Đau lòng?

Anh vẫn còn trái tim sao?

Sở Húc Ninh bắt đầu nghi ngờ.

***

Bệnh viện Sở Thị.

Vết thương bị Chó Vàng cắn trên vai của Sư Niệm đã bắt đầu đóng vảy, bây giờ nó vô cùng ngứa, nhưng cô lại chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Sư Hạ Dương và Triệu Uyển Uyển ở bệnh viện cùng cô suốt, bây giờ tin tức ào ạt như bão lũ bên ngoài hoàn toàn đồng cảm với Sư Niệm, nhưng có một số ít tin tức thu hút hơn, ví dụ như chuyện Sư Niệm bị đám bắt cóc làm nhục.

Gần đây Sư Hạ Dương đã đập nát mấy cái điện thoại rồi, nhưng ngược lại, Sư Niệm rất bình tĩnh.

“Tin tức kiểu gì thế hả, viết linh tinh gì thế này?”

Bụp một cái, thêm một chiếc điện thoại nữa tàn đời.

Triệu Uyển Uyển cúi người nhặt điện thoại đặt lên bàn.

“Dì, con đã nói rồi, đừng cho ba con xem tin tức nữa, đấy gọi là câu view thôi, ba đừng kích động mà.”

“Con nhìn xem con bị viết thành cái dạng gì rồi? Còn câu với chẳng view.” Sư Hạ Dương trừng mắt nhìn con gái.

Sư Niệm cười tự giễu, “Viết thôi mà, dù sao không ai cần con gái của ba nữa, họ thích viết thế nào thì viết thế ấy, ngoài ba và dì ra, cũng không có ai thương con thật lòng nữa đâu.”

Triệu Uyển Uyển đau lòng nắm lấy tay Sư Niệm, ngẩng đầu nhìn cô, “Con bé ngốc này, không cần phải tự ti như thế, con thực sự rất ngoan, dì sẽ bảo George xử lý chuyện này giúp con, kiện hết mấy công ty truyền thông tạo tin đồn vớ vẩn kia đi.”

“Không cần đâu, họ thích viết sao cứ để họ viết.” Sư Niệm cười ha hả, “Con không để tâm, con không để tâm chút nào đâu.”

Sư Hạ Dương cảm thấy tức giận, nhưng không biết còn có thể an ủi con gái thế nào.

“Là lỗi của ba.” Sau cùng, anh ta chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Nhưng Sư Niệm bật cười, “Con cảm thấy ba của con là một anh hùng.” Câu này của cô là thật lòng, cho dù không phải lần đầu bị bắt cóc, cô cũng chưa từng thấy oán hận ba mình.

“Dì ơi, Sở Húc Ninh thế nào rồi ạ?” Sư Niệm cuối cùng cũng hỏi.

“Bên đó nói đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, hôm nay cũng tỉnh lại rồi, con không cần lo lắng.” Triệu Uyển Uyển nói, chỉnh lại chăn giúp cô, “Thích nó tới vậy, tại sao không thử cố gắng một lần?”

“Anh ấy, chắc cũng thấy tin tức trên báo rồi.” Sư Niệm nói nhỏ, có lẽ, anh đã tin vào những tin tức kia rồi, bản thân cô như thế này, phải giành lấy thế nào đây, phải cố gắng thế nào đây, tất cả cũng chỉ uổng công mà thôi, cho nên, chi bằng cứ từ bỏ ngay như thế này, lưu lại cho mọi người một chút ký ức tốt đẹp.

Triệu Uyển Uyển thấy Sư Niệm như vậy, vô cùng đau lòng, vươn tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, “Con bé ngốc này, con xứng đáng được người ta trân trọng.”

Nhưng ngoài Sở Húc Ninh ra, cô không cần sự trân trọng của ai cả.

Sư Hạ Dương nhìn con gái như vậy, làm sao mà không đau lòng cho được, đang định nói gì đó, điện thoại đã kêu lên. Sư Hạ Dương nhìn số điện thoại hiển thị, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

“Alô...”

“Sư đoàn trưởng, ban nãy bên thành phố B có báo, Sở Húc Ninh xin tư liệu thẩm tra lý lịch của Sư Niệm. Tư liệu thẩm tra lý lịch của Sư Niệm không phải ở bên chỗ anh ạ?” Cảnh vệ của Sư Hạ Dương nói với vẻ khó hiểu, cần tư liệu thẩm tra lý lịch của Sư Niệm, mấy thứ như hộ khẩu gì gì đó ở hết trong tay ba cô ấy mà? Sao còn gọi tới chỗ cảnh vệ vậy.

Sở Húc Ninh cần tư liệu thẩm tra lý lịch của Sư Niệm?

Ngoài việc kết hôn ra, còn việc gì cần tới cái này đâu?

Sư Hạ Dương nhìn Sư Niệm trong phòng bệnh, anh ta cảm thấy, bây giờ anh ta bắt buộc phải đi gặp cậu trai trẻ tên Sở Húc Ninh kia rồi.

Định cưới con gái anh đi như thế hả? Thậm chí, không hỏi qua sự đồng ý của anh ta, làm sao có thể như thế được?

Nhưng, Sở Húc Ninh làm vậy, thực sự nằm ngoài dự tính của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2935: Tờ khai đăng ký kết hôn (3)
Trước khi đi gặp Sở Húc Ninh, Sư Hạ Dương không nói với bất kỳ ai cả, nhất là Sư Niệm.

Cho nên Sư Hạ Dương đợi Sư Niệm ngủ rồi mới rời đi tìm Sở Húc Ninh, khi ấy đã nửa đêm rồi.

Cho dù bình thường bệnh viện rất ồn ào, nhưng lúc giữa đêm thế này cũng yên tĩnh hơn hẳn.

Sư Hạ Dương hỏi y tá ở quầy tiếp tân, dễ dàng tìm được phòng bệnh của Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh nằm ở phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, môi trường ở đó rất tốt. So với khung cảnh vẫn hơi ầm ĩ ở bên ngoài, trong này dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Cho nên, ngay khi Sư Hạ Dương mở cửa phòng ra, Sở Húc Ninh đã tỉnh lại.

Sở Húc Ninh ngồi dậy, đưa tay bật đèn.

“Thủ trưởng Sư.” Sở Húc Ninh nói nhỏ, dường như không hề thấy bực mình vì Sư Hạ Dương xuất hiện lúc nửa đêm thế này.

Sư Hạ Dương nhìn Sở Húc Ninh, mặt mũi tuy tái nhợt nhưng thái độ vẫn đúng mực, hơn nữa anh biết quá khứ của người này, là một nhân tài hiếm có, nhất là, vì cứu Sư Niệm mà cả mạng sống cũng không cần.

Nếu Sở Húc Ninh chỉ đi ngang qua, đứng trên góc độ của một quân nhân, đây là trách nhiệm của anh. Tiếc rằng anh không phải người đi qua đường, mà anh cố ý tới đây để cứu người.

“Cậu muốn kết hôn với Sư Niệm à?” Sư Hạ Dương nói thẳng, không hề có câu nào dư thừa.

Sở Húc Ninh cũng chỉ khựng lại trong giây lát, sau đó nghiêm túc nói, “Vâng.”

“Bởi vì con bé bị...”

“Thủ trưởng.” Sở Húc Ninh ngắt lời Sư Hạ Dương.

Sư Hạ Dương ngưng lại. Việc Sở Húc Ninh ngắt lời đã chứng minh cho suy nghĩ của anh ta, Sở Húc Ninh đã đọc được tin tức.

“Rất xin lỗi vì đã không xin phép chú trước, nhưng cháu vẫn hy vọng chú sẽ đồng ý chuyện của cháu và Sư Niệm.” Sở Húc Ninh nhỏ giọng nói, trong câu nói thực sự mang theo ý tứ khẩn cầu.

“Cậu đang thương hại nó sao?” Nếu như đáp án là thế, vậy thì có nói gì anh cũng không đồng ý đâu.

Thương hại?

Khi nghe thấy hai từ này, Sở Húc Ninh bất ngờ bật cười, kiểu cười tự giễu như Sư Niệm lúc trước vậy.

Rốt cuộc là thương hại Sư Niệm vì cô ấy gặp cảnh ngộ như vậy, hay thương hại chính mình?

“Thương hại?” Sở Húc Ninh nhắc lại hai từ này, “Cô ấy hạnh phúc hơn cháu rất nhiều, cháu không có tư cách gì để mà thương hại cô ấy. Bởi vì cháu biết rằng, bất kể có xảy ra chuyện gì, cô ấy vẫn là bảo bối trong tay chú.”

Sư Hạ Dương nheo mắt, nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.

Quyết định kết hôn với Sư Niệm là sau khi anh thấy đau lòng. Có lẽ Sở Lạc Nhất nói đúng, trái tim mà anh cho rằng mình đã trao đi, người ta không hề tiếp nhận, nhưng khoảnh khắc đó, có lẽ trái tim của anh đã quay trở lại, nên anh mới thấy đau như muốn ngất đi luôn vậy.

Cuộc đời anh không sở hữu gì nhiều, người duy nhất đặt trái tim vào anh, anh không muốn tiếp tục phụ tấm lòng cô ấy nữa.

“Quân nhân kết hôn, không được phép ly hôn đâu.” Sư Hạ Dương nhắc nhở anh.

“Chỉ cần cô ấy không chê cháu, cô ấy sẽ là vợ cháu suốt cuộc đời này.” Sở Húc Ninh nghiêm túc đưa ra lời hứa.

Sư Hạ Dương đi rồi, không hề nói đồng ý, cũng không nói phản đối, cứ thế mà đi thôi.

Sở Húc Ninh dường như cũng không nóng vội muốn có được câu trả lời ngay lúc ấy, cũng không có ý định từ bỏ việc mình đang nộp đơn xin kết hôn.

Bởi vì anh tin rằng, cuối cùng Sư Hạ Dương cũng sẽ đồng ý thôi.

***

Ở thành phố B, trời quang mây tạnh, giữa tháng chín mà nhiệt độ vẫn lên tới ba mươi tám độ.

Trên sân huấn luyện, đột nhiên có thêm hai sĩ quan giám sát. Theo như Sở Lạc Nhất thấy, hai người này cố ý tới đây để gây rắc rối cho họ.

Tiếc rằng hai người kia đã quên mất, họ lớn lên cùng những chiêu trò như thế này, muốn gây rắc rối cho họ sao, nghĩ cũng hay quá rồi.

Mười giờ sáng, lữ đoàn trưởng như ông phật Di Lặc lại xuất hiện, tiện thể công bố một quyết định mới, sẽ đưa các sinh viên cùng tham gia lần huấn luyện sinh tồn trên núi trong tháng này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2936: Tờ khai đăng ký kết hôn (4)
“Lữ đoàn trưởng, như vậy không tốt đâu.” Một vị đoàn trưởng đứng bên cạnh lữ đoàn trưởng nói, “Trên núi quá nguy hiểm, nếu như sinh viên xảy ra vấn đề gì...”

“Bao nhiêu binh lính thế này, giúp đỡ nhau theo chế độ một-một sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Vả lại, trời nóng như thế, để các em ấy đứng dưới trời nắng, chi bằng đi lên núi còn hơn.” Lữ đoàn trưởng cười tít mắt, nghe thế nào cũng thấy có vẻ ông ta muốn tốt cho học sinh.

Các sinh viên không hiểu gì tất nhiên sẽ chọn rừng sâu không oi không nóng, bởi vì những ngày này họ đã thấy nóng muốn chết rồi.

Chủ nhiệm cũng không có ý kiến gì, vẫn còn đang cười ha ha nói với bên trường học rằng đó là một trải nghiệm không tồi.

Nhưng Sở Lạc Nhất biết rằng, lần huấn luyện này nhằm vào họ, để họ chịu khổ trên núi.

Sở Lạc Nhất cười mà như không nhìn lữ đoàn trưởng. Hay lắm, lấy việc công trả tư thù, ông ta đã hoàn toàn đắc tội Sở Lạc Nhất rồi. Lần này mà không lột một lớp da của ông ta xuống, cứ viết ba chữ Sở Lạc Nhất kia ngược lại đi.

***

Trong bệnh viện, thành phố A.

“Lên núi? Ai quyết định vậy?” Sở Húc Ninh trầm giọng hỏi. Anh cảm thấy đây không chỉ là một quyết định không tốt, mà còn là một quyết định cực kỳ tệ!

“Là sư đoàn trưởng, đoàn trưởng Lưu cũng không khuyên được. Đám trẻ con kia cũng không biết nguy hiểm gì cả, đồng ý hết cả lũ rồi.”

“Lữ đoàn trưởng Hà tự chặt đứt đường lui của mình rồi. Tôi sẽ gọi cho lữ đoàn trưởng.” Sở Húc Ninh nói xong, ngắt cuộc gọi của anh cảnh vệ, gọi cho lữ đoàn trưởng.

Sở Húc Ninh hiểu tính cách của Sở Lạc Nhất và Sở Lạc Duy. Hai đứa là con của Sở Ninh Dực, điều chúng hiểu nhất là có thù phải báo. Lần này chọc tới hai đứa nó, nhẹ thì giáng chức theo quy định, mà nặng thì, e rằng phải đi làm bạn cùng lão Miêu.

Cuộc gọi của Sở Húc Ninh nhanh chóng được kết nối, anh còn chưa mở lời, giọng cười tiêu chuẩn của lữ đoàn trưởng đã vọng tới, “Cậu Sở lần này bị thương cũng xứng đáng đó, sắp được kết hôn với con gái của sư đoàn trưởng rồi, chuyện tốt, chuyện tốt, năm nay cậucũng có hy vọng thăng lên làm lữ đoàn trưởng rồi.”

Câu này nghe sao cũng thấy mỉa mai.

Nhưng Sở Húc Ninh không để tâm, ông nội của anh là tướng quân giải ngũ, anh trước nay chưa từng dùng tới thân thế của ông nội Sở Thừa Từ.

“Lữ đoàn trưởng, chuyện đưa sinh viên lên núi, ông vẫn cần suy xét lại, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, ông cũng không gánh nổi đâu.”

“Ôi, nghe cậu nói kìa, tôi dám làm gì chứ? Thủ trưởng Miêu bị cách ly để điều tra rồi, tôi làm sao dám chọc vào con cháu nhà thủ trưởng được.”


timviec taitro


Câu này nghe lại càng thấy mỉa mai hơn.

Sở Húc Ninh âm thầm cười lạnh. Anh biết thừa lão già này đang nghĩ cái gì. Lão Miêu rớt đài rồi, ông ta là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất, cho nên lúc này trong lòng ông ta bứt rứt. Ông ta hận họ tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám có động thái gì quá lớn, chỉ có thể làm như vậy.

Nhưng không biết rằng làm như vậy càng khiến người ta coi thường hơn.

“Lữ đoàn trưởng, hy vọng những lời ông nói và những điều ông làm giống nhau, hôm nay tôi nói câu này với ông, phải làm thế nào, ông hãy tự mình xem xét kỹ vào.” Sở Húc Ninh bình tĩnh đáp lại.

“Cậu Sở à, bây giờ cậu vẫn chưa là lữ đoàn trưởng, tôi có quyết thế nào cậu vẫn chưa có quyền chen miệng vào đâu nhé.” Lữ đoàn trưởng đanh giọng.

Sở Húc Ninh không nói gì nữa. Người này muốn tự tìm chết, anh cũng không có ý kiến gì hết. Hơn nữa cứ làm ầm lên như thế cũng tốt, dù sao đôi khi sự trưởng thành cũng cần ngoại lực tác động.

Diễn tập ngoài trời được định ngày xuất phát vào sáng hôm sau, kéo dài trong mười ngày, mỗi một chiến sĩ kèm một sinh viên. Người đi cùng Kiều Vi Nhã chính là trung tá hôm đó đã châm chọc họ, có thể thấy rõ ràng là bọn họ cố ý.

Binh lính kèm cặp Sở Lạc Nhất trông qua cũng không phải dạng dễ chọc vào, có thể thấy anh ta cũng xem thường cô.

Sở Lạc Nhất thầm ghi nhớ món nợ này lên đầu lữ đoàn trưởng. Sĩ quan huấn luyện của Sở Lạc Nhất lại có chút lo lắng, nếu như để đoàn trưởng biết được, không biết sẽ thế nào đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2937: Tờ khai đăng ký kết hôn (5)
“Lữ đoàn trưởng, các em ở khoa Mỹ thuật do đoàn ba của chúng tôi dẫn dắt, chi bằng chúng tôi cũng một kèm một...”

“Đoàn ba của các cậu lần này ở lại trực là được rồi. Cố Tỉ Thành không có ở đây, các cậu ở đây canh gác đi.” Lữ đoàn trưởng ngắt lời của sĩ quan huấn luyện.

Sở Lạc Nhất âm thầm trợn mắt khinh thường. Sĩ quan huấn luyện cũng không còn cách nào khác, trước lúc xuất phát chỉ có thể kéo Sở Lạc Nhất sang một bên, “Em phải cẩn thận một chút, thằng cha này không phải dạng tốt đẹp gì đâu, bản thân đã không cố gắng còn suốt ngày than thân trách phận. Lão khinh bỉ những người có tiền như các em nhất. Dù sao em cũng phải cẩn thận một chút, có tủi hờn gì cứ về đã rồi hẵng nói, để đoàn trưởng xử lý lão.”

“Yên tâm, loại người này em gặp nhiều rồi, em có thể tự xử được.” Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn người đàn ông ở bên kia rồi quay đầu nhìn sĩ quan huấn luyện, “Nếu đoàn trưởng của các anh quay lại, nhớ nói với anh ấy bảo em muốn QQ của anh ấy, hỏi xem anh ấy có cho không.”

“Cho chứ, chắc chắn là cho rồi, tôi đồng ý thay cho đoàn trưởng của tôi luôn.”

“Anh đồng ý cũng không có tác dụng gì đâu, nhớ nói câu này với anh ấy nhé.”

“Có đi không đây, cả đội quân đã đi hết rồi.” Sĩ quan bậc ba kia hỏi.

Sở Lạc Nhất lại trợn trắng mắt một lần nữa, sau đó xoay người chạy tới.

“Lắm tiền thế thì tới đây tập huấn quân sự làm gì, về nhà làm cậu ấm cô chiêu đi.” Sĩ quan kia nói xong, không buồn nhìn Sở Lạc Nhất một cái.

Sở Lạc Nhất điềm tĩnh liếc nhìn anh ta, làn da đen sạm, đôi mắt nheo nheo híp tịt cứ cười cười.

Nhưng trong đôi mắt cười híp tịt đó là vẻ bất mãn và không phục đối với cô. Sở Lạc Nhất làm bộ như không nhìn thấy. Dạng người này tàn đời mãn kiếp cũng không có triển vọng lớn lao gì. Dù sao những kẻ chỉ kiếm cớ gây sự với người khác sẽ mãi mãi không thấy được vấn đề của mình.

Mà vấn đề lớn nhất của một người chính là bản thân mình.

Sở Lạc Nhất bị chế nhạo suốt dọc đường, mà Kiều Vi Nhã cũng không khá khẩm hơn là bao. Nếu như không phải ban đầu Sở Lạc Duy đã nói cô phải nhịn, nói gì thì nói bây giờ cô đã đánh nhau với thằng cha này rồi.

Sở Lạc Duy nói, sau này ắt sẽ có thời gian cho cô trả thù, cho nên bây giờ cô đành nhịn.

Tuy cô cũng không biết vì sao mình lại nghe lời Sở Lạc Duy như thế, nhưng cô biết Sở Lạc Duy nói được là làm được, nhất định sẽ giúp cô chỉnh đốn đám người này.

Không có lý do gì cả, cô tin là vậy thôi.

“Có đi nhanh lên được không hả, không thấy người đằng trước đã đi xa lắm rồi sao?” Trung tá phía trước lớn tiếng mắng. Lúc này họ đã tiến vào rừng. Sĩ quan huấn luyện cũng đã thông báo quy định, cho nên thời gian sắp tới là khoảng thời gian sinh tồn trong rừng sâu của họ.

Kiều Vi Nhã nhìn xung quanh, khi cô chơi đùa trên đỉnh núi Châu thì chắc người này vẫn còn học tiểu học, thò lò mũi xanh. Muốn ngáng chân cô ở chỗ này á, đúng không biết trời cao đất dày.

“Thưa sĩ quan, phía trước là bụi gai, anh muốn đi từ bên đó à?” Kiều Vi Nhã nhìn hắn ta sải từng bước dài đi qua, cô chậm rãi theo sau. Trước khi hắn định bước vào con đường nhỏ trước mặt, cô mới điềm nhiên hỏi.

Trung tá kia khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, “Cô là sĩ quan hay tôi là sĩ quan? Trước buổi trưa phải đến được đích đầu tiên, nếu không trưa nay đừng ai ăn cơm nữa.” Tất nhiên hắn ta biết trước mặt là bụi gai, hắn muốn dạy dỗ con nhỏ không biết trời cao đất dày này một trận.

Khóe miệng Kiều Vi Nhã khẽ cong lên, trong tai nghe truyền tới giọng nói của Sở Lạc Duy, “Đi theo hắn ta đi, thích bụi gai thế cơ mà, cứ để cho hắn ta ở trong đó thêm một lúc, những thứ này không làm khó được cậu đâu.”

“Tất nhiên.” Kiều Vi Nhã nói rất tự tin. Những thứ này, cô đã chơi từ nhỏ rồi, nếu đã muốn chơi, vậy phải xem xem rốt cuộc ai đang chơi ai.

“Cô đang nói chuyện với ai đấy?” Trung tá đột nhiên ngoảnh lại nhìn Kiều Vi Nhã.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2938: Tờ khai đăng ký kết hôn (6)
Kiều Vi Nhã khẽ nhún vai, tai nghe nhét sâu trong tai cô, diện tích chưa bằng cái móng tay, mỏng hơn móng tay nhiều, là phát minh mới nhất của Sở Lạc Ninh, loại tai nghe mà không ai tìm thấy được.

Trên phương diện phát minh khoa học kỹ thuật, không thể không nói rằng, Sở Lạc Ninh được di truyền nhiều nhất. Kỹ năng của anh đã hoàn toàn vượt qua Sở Ninh Dực, trận địa tia tử ngoại mấy chục năm không có ai phá giải được của Sở Ninh Dực bị đèn huỳnh quang của Sở Lạc Ninh phá giải rồi.

Về phần đèn huỳnh quang rốt cuộc là cái gì, Kiều Vi Nhã thừa nhận, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu lắm. Đó là một thứ không liên quan gì tới tên gọi, một thứ rất khủng bố, một thứ giết người trong vô hình.

“Không có ai cả, sĩ quan huấn luyện, đi thôi.” Kiều Vi Nhã nói, đi theo sau hắn ta.

Gã sĩ quan kia cười giễu, nói cho cùng, chẳng qua chỉ là một con nhỏ không biết gì thôi, có gì ghê gớm lắm đâu.

Giữa bụi gai có một con đường nhỏ, người bình thường dù ít dù nhiều cũng bị đâm phải, nhưng Kiều Vi Nhã không giống vậy. Tuy rằng rời xa núi Châu nhiều năm rồi, nhưng mỗi năm khi có thời gian Phong Phong sẽ đưa cô về đó sống, cho nên thứ này, cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa.

Sĩ quan huấn luyện đi rất nhanh, nhưng vì để đóng kịch cho tròn vai, thỉnh thoảng hắn vẫn ngoảnh lại nhìn Kiều Vi Nhã, “Nhanh lên nào, sắp đến trưa rồi.”

Kiều Vi Nhã vẫn chậm rãi theo sau, khi đi vào những nơi như thế này, các sĩ quan nên nhắc cô buộc chặt ống quần lại, nhưng trung tá kia từ đầu đến cuối không mở lời.

“Sĩ quan, có phải anh đã quên nhắc tôi điều gì rồi không?” Kiều Vi Nhã đột nhiên nói.

“Cái gì?” Tên sĩ quan quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã với vẻ cáu kỉnh, “Có gì để nhắc đâu, cô cứ đi theo là được.”

“Nói ra đây là bụi gai đi. Tối mai sẽ có một lần báo cáo quân doanh, đến lúc đó cậu có thể lấy bản ghi âm ra tát bem bép vào mặt hắn ta.” Trong tai nghe vọng lại tiếng của Sở Lạc Duy, có thể thấy Sở Lạc Duy luôn chú ý động tĩnh của cô ở bên này.

“Kỳ lạ, cậu cứ nói chuyện với tôi suốt thế, sĩ quan huấn luyện của cậu đâu?” Kiều Vi Nhã nhỏ giọng hỏi, nhìn gã sĩ quan ở phía trước, lớn tiếng nói, “Sĩ quan, chỗ này là bụi gai mà, chân tôi bị gai đâm hết vào rồi, sao anh không nhắc tôi buộc ống quần lại?”

Trung tá nhíu mày quay đầu lại, “Không phải con cháu nhà quan chức quân đội hả? Kiến thức cơ bản như thế cũng không biết à?”

Chậc chậc chậc, giọng điệu mỉa mai này...

“"Ồ, cũng có nghĩa là anh biết chuyện này cần phải nhắc, nhưng lại cố ý không nhắc tôi à?” Kiều Vi Nhã nói rất vô tội.

“Cô nói linh tinh cái gì đấy?” Trung tá tức giận, “Đi mau, đừng có lề mề nữa.”

“Gã sĩ quan bên tôi bị tôi cắt đuôi rồi, không có bản lĩnh còn đòi quản lý tôi? Ảo tưởng sức mạnh. Cậu mau đi theo hắn ta đi, nghĩ cách đẩy hắn ta một cái.” Sở Lạc Duy xấu xa nghĩ cách giúp cô.

Kiều Vi Nhã khẽ nhướng mày, vô cùng tán thành với lời của Sở Lạc Duy.

Kiều Vi Nhã bước nhanh hơn, nhưng vẫn khéo léo tránh được tất cả các bụi gai, khi đến sau gã sĩ quan kia, đưa tay đẩy hắn ta một cái. Thùa lúc hắn ta muốn tránh cho khỏi ngã, Kiều Vi Nhã cúi đầu nhìn bụi gai trên mặt đất, đưa chân đá nó về phía trước. Tên kia vừa vặn đặt chân vào vòng tròn gai ấy, sau đó ngã xuống. Không ngoài dự đoán... Ngã rồi nè!

“Ha ha ha ha ha...” Sở Lạc Nhất đi một con đường khác nghe thấy động tĩnh của bên này, bật cười thật to, chắc gã sĩ quan kia không biết sở trường của Tiểu Bất Điểm là gì đâu nhỉ?

“Cười cái gì mà cười? Đi đứng cho tử tế vào.” Sĩ quan bên này quay đầu lại, nhìn Sở Lạc Nhất bằng vẻ hung dữ.

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn huấn luyện viên với vẻ vô tội, dường như muốn nói, cô đang đi rất tử tế mà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2939: Tờ khai đăng ký kết hôn (7)
Nhìn dáng vẻ của Sở Lạc Nhất, sĩ quan huấn luyện có chút buồn bực. Con bé này nghe lời quá, hắn ta không tìm được lý do nào cả.

“Thưa sĩ quan, có phải anh không tìm được lý do bắt nạt tôi nên mới bực bội đúng không?” Sở Lạc Nhất cố tình nói thẳng toẹt ra.

Thử hỏi xem, có gì ngượng hơn khi bị người ta nói toạc suy nghĩ của mình ra như thế chứ.

Gương mặt đen sạm của hắn ta không nhìn ra được có đỏ hay không, nhưng chắc chắn đang thẹn quá hóa giận, “Sở Lạc Nhất, chú ý thái độ của cô. Cô đang vu khống cho sĩ quan của mình đấy, đừng tưởng rằng nhà cô có người làm to thì ghê gớm lắm.”

“Đúng vậy, nhà tôi có người làm to nên ghê gớm đó, ít nhất thì anh không có ai.” Sở Lạc Nhất cố ý châm chọc hắn ta. Nhìn sắc ta của hắn ta càng lúc càng khó coi, Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Sĩ quan huấn luyện, chưa đi sao, sắp trưa rồi, anh không muốn ăn cơm nhưng tôi muốn, hay là anh muốn tôi dắt anh đi?”

“Sở Lạc Nhất, cô...”

“Đừng chỉ biết mỗi cô cô cô như thế, được không hả. Hay là để tôi gợi ý cho anh vài ý tưởng nhé, ví dụ như dẫn tôi đi con đường khó đi nhất, ví dụ như đưa tôi đi vào khu vực nguy hiểm. Anh nhìn xem, mấy con đường đó khó đi lắm, hay là chúng ta đi đường đó đi, bên đó cỏ dại cũng nhiều, có vẻ sẽ có rắn, ít nhất cũng sẽ có không ít sâu bọ.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ nghiêm túc.

Gã sĩ quan huấn luyện bị nói trúng tim đen thì càng giận hơn, nhìn Sở Lạc Nhất bằng ánh mắt hung dữ.

Sở Lạc Nhất mỉm cười, không hề có vẻ gì là sợ hắn ta. Ông già lữ đoàn trưởng kia xem thường cô quá, nhìn xem, vị sĩ quan này hoàn toàn không chịu nổi đả kích của cô, thế này thì hỏng bét rồi?

“Bánh Bao Đậu, em cẩn thận một chút, sĩ quan đó trước kia là quán quân trong cuộc thi võ thuật cá nhân của quân khu, cố gắng tránh tiếp xúc cơ thể với hắn ta.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói, trong lúc quan tâm Kiều Vi Nhã, cũng dư chút tâm tư để ý em gái mình.

Quán quân trong cuộc thi võ thuật cá nhân?

Nghe có vẻ đáng sợ nhỉ.

“Em sợ hắn chắc?” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng nói.

“Không phải, anh sợ em đánh hắn thôi.” Sở Lạc Duy điềm tĩnh nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Quả nhiên không hổ là người sống trong bụng mẹ mười tháng cùng cô, cô cũng có suy nghĩ này đấy.

“Tạm thời đừng làm lớn chuyện, kịch hay phải để sau cùng.” Sở Lạc Duy nói, trong giọng nói có phần lạnh lùng.

“Được rồi, em nhịn vậy.” Sở Lạc Nhất khó xử.

Bên phía Kiều Vi Nhã, gã sĩ quan huấn luyện của cô đã bò dậy, nhưng trên mặt cũng bị gai đâm.

“Ôi chao, anh sĩ quan, sao anh không cẩn thận vậy, mau đi thôi, mau đi thôi. Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi nơi này ngay.” Kiều Vi Nhã nói, bản thân cô đã nhanh chân chạy mất.

Trung tá nhịn cơn đau trên người, nhìn động tác nhanh nhẹn của Kiều Vi Nhã, trong mắt hắn ta lại ánh lên một suy nghĩ khác.

Hắn đã quá xem nhẹ con nhỏ này rồi sao?

Hai người ra khỏi bụi gai, Sở Lạc Duy đứng cách đó không xa đang nhếch môi cười. Cô ấy không bị thương, như thế là đủ rồi.

Nơi này vốn là thiên hạ của Kiều Vi Nhã, cậu không cần lo lắng. Người cậu nên lo lắng là Sở Lạc Nhất, nhưng cậu vẫn qua bên này, bởi vì cậu... lo cho cô ấy.

Cho dù không cần, nhưng vẫn lo chứ.

“Bao Đậu, em không sao đấy chứ?” Thấy bên này tạm thời không có nguy hiểm gì, Sở Lạc Duy lại bắt đầu quan tâm em gái.

“Không sao, chỉ có chút chuyện rẻ rách này có thể làm gì được em chứ?” Sở Lạc Nhất điềm nhiên nói, “Nhưng ngọn núi này khá thú vị đó, không tin anh nhìn thử xung quanh mà xem, thế này là sắp mưa rồi. Ông già kia quá tin tưởng vào binh lính của mình hay vì muốn trả thù chúng ta mà không từ thủ đoạn vậy nhỉ?”

Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn cây cỏ lay động trong gió, “Sở Vi, cậu cũng cẩn thận một chút, chú ý bảo vệ an toàn cho đám sinh viên xung quanh cậu nữa.”

“Đã biết.”

Sở Lạc Duy đi theo sau Kiều Vi Nhã ở một khoảng không xa, trong đầu lại đang tính toán xem lần này phải kéo lão già kia xuống thế nào đây.
 
Top