Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2940: Tờ khai đăng ký kết hôn (8)
Thấm Tâm Viên, thành phố A.

Sư Hạ Dương đang đợi ở nhà họ Sở.

Mà Sở Lạc Ninh chưa kết thúc kỳ nghỉ lúc này cũng có thời gian ở bên cạnh mẹ, tuy vẻ có vẻ như đã bị ba ghét bỏ rồi.

Sở Lạc Ninh nghe thấy lời Sư Hạ Dương nói lại cười với vẻ thần bí.

“Chuyện tốt mà, Niệm Niệm thích Sở Húc Ninh còn gì? Cộng với việc chúng ta cũng biết rõ về nhà họ Sở, có gì không yên tâm đâu. Ba, ba nói thử xem?” Sở Lạc Ninh cười rất nho nhã, nụ cười giống như đúc cùng một khuôn từ ba anh khiến người ta cảm thấy... nguy hiểm.

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn con trai, dường như biết rằng trong chuyện này thằng bé đã làm gì.

Sở Lạc Ninh vẫn cười, là nụ cười nho nhã như ban nãy, cứ như bản thân mình không hề làm gì cả.

Tiếc rằng, anh đã quên mất rằng người đàn ông đối diện là ba anh, là một người đàn ông còn sắc bén hơn cả anh nữa.

“Chuyện này sao lại chạy tới hỏi tôi? Từ bao giờ mà tôi phải quan tâm cả chuyện riêng của cậu thế?” Sở Ninh Dực điềm nhiên hỏi.

Sư Hạ Dương khựng lại, đưa tay bóp trán, anh ta đúng là bị điên thật rồi.

“Sư phụ, hôm nay đến để nói với anh chuyện của Mạch Thụy.” Đây mới là mục đích chính này.

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, nhìn Sở Lạc Ninh ngồi bên cạnh, “Lên nói với mấy đứa bé kia, chú ý an toàn, đừng để người ta chỉnh đốn mình. Lần này không có ai giúp chúng đâu. Phải làm thế nào, dựa vào chúng nó hết.”

“Được, con biết rồi, hai cái bánh bao nhà chúng ta sẽ không chịu thiệt đâu.” Sở Lạc Ninh nói dứt câu đã đứng dậy, rõ ràng ý của ba là bảo anh rời đi.

Sau khi Sở Lạc Ninh đi rồi, Sư Hạ Dương mới mở lời, “Sau lưng Mạch Thụy có một người đàn ông là Bạch Hoành, là người nâng đỡ Mạch Thụy suốt thời gian qua. Người này, sư phụ có quen không?”

“Bạch Hoành?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi lại, “Tuổi tác thế nào?”

“Theo tư liệu thì hai mươi tám tuổi, lớn hơn Mạch Thụy tám tuổi, nhưng đã là một quản lý có tầm, là chủ mưu trong chuyện của Sở Lạc Duy lần này.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.

“Cũng có nghĩa là, chuyện lần này nhằm vào Lạc Duy à?”

“Trước mắt thì là vậy, chuyện là thế này.” Sư Hạ Dương kể hết chuyện mình nghe được cho Sở Ninh Dực biết.

Sở Ninh Dực đứng vậy, hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại vài vòng rồi mới nói, “Cho người giám sát Bạch Hoành. Mới hai mươi tám tuổi đã có thể leo lên được vị trí như hiện tại, người đàn ông này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.”

“Vâng.” Sư Hạ Dương nói xong cũng đứng dậy, “Còn một chuyện nữa, Chó Vàng nhắc đến chuyện món đồ thưởng thức bị bán cho phú thương ở Mỹ. Hơn nữa lúc trước Chó Vàng bắt cóc Sư Niệm có nhắc tới chuyện bộ phim. Bộ phim được phát sóng trong thời gian Chó Vàng ở tù, hắn ta không thể nào biết được.”

“Nước Mỹ, phú thương, Bạch Hoành, Mạch Thụy, James.” Khi Sở Ninh Dực nhắc tới cái tên cuối cùng, Sư Hạ Dương liền ngẩng phắt lên.

“James? Ba của Mạch Thụy?” Tất nhiên là người đã chết trong tay Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, “Cái gọi là, đốt cỏ không đốt sạch, gió xuân hây hẩy lại lên cao, nhổ cỏ không tận gốc, về sau hậu họa sẽ khôn cùng, chuyện này tạm thời cậu đừng quan tâm, nếu chúng đã đặt mục tiêu là Lạc Duy, vậy thì cứ để nó tự mình ứng phó lấy.”

“Nhưng sư phụ, Lạc Duy vẫn còn nhỏ.” Sư Hạ Dương lo lắng.

“Mười tám rồi, không còn nhỏ nữa, lúc tôi và cậu mười tám tuổi đã ở trên chiến trường rồi đấy.” Sở Ninh Dực nói, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đang xuống lầu. Anh khẽ giơ tay để Sư Hạ Dương không nhắc đến chuyện này nữa.

Dù sao thì anh cũng không muốn để Thủy An Lạc phải lo lắng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2941: Tờ khai đăng ký kết hôn (9)
Thủy An Lạc xuống lầu nhìn hai người đã yên tĩnh lại. Cô nhíu mày: “Nói gì đấy? Sao em vừa xuống một cái mọi người lại không nói nữa thế?”

Sở Ninh Dực đưa tay kéo Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh mình: “Đang nói chuyện mấy đứa nhỏ đang ở trong quân đội bị người ra để mắt đến. Anh bảo Sư Hạ Đương dừng xen vào, con trai em tự có cách giải quyết!”

Thủy An Lạc giận dữ liếc mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Chưa từng thấy người ba nào như anh cả. Người ngoài còn tưởng con trai em nhờ vả được ba nó bao nhiêu thứ đấy.”

“Sư phụ, sư mẫu, tôi xin phép về trước.” Những gì cần nói đều đã nói cả, vì vậy Sư Hạ Dương liền chào tạm biệt.

“Không ở lại ăn bữa cơm trưa sao?” Thủy An Lạc vội nói.

“Thôi, tôi còn phải đến bệnh viện nữa.” Sư Hạ Dương nói rồi xoay người rời đi.

Thủy An Lạc nhìn bóng lưng xa dần của Sư Hạ Dương, đột nhiên lại bị Sở Ninh Dực kéo vào lòng rồi hung hăng hôn một cái: “Người ta đi rồi còn nhìn cái gì mà nhìn?” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, nói.

Thủy An Lạc: “...”

Cái người này, đủ rồi đấy nhé!

“Anh thật nhàm chán.” Thủy An Lạc đánh giá xong liền xoay người đi vào nhà bếp.

Sở Ninh Dực cũng đi theo, vừa đi vừa nhàn nhạt nói: “Em thực sự không lo lắng cho lũ nhỏ sao?”

“Em lo cho đối thủ của chúng nó không phải còn ý nghĩa hơn à?” Thủy An Lạc hừ lạnh một tiếng. Lúc vào phòng bếp những người giúp việc đã hoàn thành bữa trưa. Cô lấy một chai nước trong tủ lạnh ra nhưng chưa kịp mở thì đã bị Sở Ninh Dực cướp lấy.

“Đã nói em bao nhiêu lần rồi, không được uống nước lạnh!” Sở Ninh Dực nói rồi đi qua rót nước nóng cho cô, vừa rót vừa nói: “Mắt nhìn thẳng cho anh, cái miệng lắm điều kia cũng nín luôn đi.”

Thủy An Lạc: “...”

Cái người này chắc chắn không biết lão hóa rồi, mấy chục năm rồi mà vẫn cứ tinh như vậy.

Sở Ninh Dực rót nước ấm cho Thủy An Lạc, sau đó kéo cô ra ngoài: “Ngày mai anh phải bay qua Mỹ, đến ngày kia sẽ về.”

“Được.”

“Em đi cùng anh.”

“Phụt...!!!” Mấy suy tính trong lòng Thủy An Lạc còn chưa kịp tính xong đã bị lời này của Sở Ninh Dực hù dọa. Anh mới nói cái gì cơ?

Anh đi công tác còn cô đi ngủ sao?

“Em còn phải đi làm!” Cho nên cô từ chối việc ra nước ngoài với anh. Trước đây mỗi lần đi công tác cùng với người này là hầu như cô chỉ có ngủ thôi, anh mà bận một cái thì họ hàng thân thích gì đó cũng chẳng buồn nhận luôn.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc từ chối mãnh liệt như vậy liền nhướng mi, ôm vợ đi về phía phòng khách: “Chủ tịch phê chuẩn cho em nghỉ phép!”

“Em không đi!” Thủy An Lạc trắng trợn từ chối.

“Không đi thật?” Sở Ninh Dực quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, nhịn không được phải lui về sau một bước, đây là đang trắng trợn uy hiếp cô đấy hả?

“Không đi là không đi!”

“Được, lần này là ở khách sạn, có người nói ở San Francisco mới mở một khách sạn không tệ lắm.” Sở Ninh Dực nói rồi xoay người, đi lên lầu.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, cái năng lực tự biên tự diễn này của anh càng ngày càng mạnh rồi đấy, làm thế quái nào mà nói được lời này ra miệng vậy hả?

Hơn nữa cô còn bị đồng ý nữa chứ!

“Này! Anh Sở! Anh đứng lại đó cho em!” Thủy An Lạc tức giận gọi với theo sau đó dứt khoát lao tới.

Sở Lạc Ninh dựa vào lan can nhìn mẹ. Biết bao nhiêu năm trôi qua mà mẹ anh vẫn không phải đối thủ của ông bô.

Dường như từ ngay khi bắt đầu có trí nhớ, Sở Lạc Ninh chưa bao giờ thấy ba mẹ mình cãi nhau, tình cảm như vậy mới khiến người khác hâm mộ nhất.

Thảo nào bình thường Bánh Bao Đậu vẫn nói, người khác ăn cơm mà lớn lên, còn bọn họ trưởng thành được là nhờ thức ăn cho chó.

Bình thường ba hay nói ba chẳng thèm cãi nhau với mẹ bởi vì như vậy là đang hạ thấp trí thông minh của mình, thế nhưng họ đều hiểu chẳng qua là ba không nỡ thôi.

Không nỡ lớn tiếng dù chỉ một câu với người phụ nữ mà ông dành tình cảm chân thành suốt cả cuộc đời này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2942: Tờ khai đăng ký kết hôn (10)
Lúc Cố Tỉ Thành quay về đến doanh trại đã là nửa đêm, cơn mưa mùa thu dường như đã rửa sạch cả nơi này.

Anh quay về nhà của mình, tắm rửa, thay đồ rồi đi lên phía trước.

Nhưng nghĩ đến cô nhóc nào đó hẳn là bây giờ đã ngủ rồi, anh liền qua xem thử một chút.

Cố Tỉ Thành đến phòng làm việc, định thu dọn một chút rồi sẽ qua đó nhưng lại thấy thượng úy mang bộ dạng ấp a ấp úng nhìn mình.

“Nói.” Cố Tỉ Thành buông dù, trầm giọng nói.

“Chuyện là, Sở Lạc Nhất muốn QQ của anh, hỏi anh có cho không?” Thượng úy kia hi hi ha ha nói, dường như cũng rất tò mò câu trả lời của Cố Tỉ Thành.

Trung tâm của Cố Tỉ Thành lập tức réo cảnh báo ầm ĩ, sao lại có cảm giác cô cố tình nói như vậy cơ chứ?

Lẽ nào cô ấy...

“Hỏng rồi!” Cố Tỉ Thành thấp giọng mắng một tiếng, cái vấn đề này tự mình thừa nhận so với bị người khác đoán được khác nhau nhiều lắm.

Cố Tỉ Thành nghĩ nghĩ rồi đi ra ngoài.

“Lão đại, khỏi cần đi, bọn họ không có trong doanh trại đâu!” Thượng úy vội vàng nói.

Bước chân của Cố Tỉ Thành khựng lại, quay đầu nhìn anh ta: “Cái gì gọi là không ở trong doanh trại?”

“Hai ngày trước, lữ đoàn trưởng đột nhiên nói muốn cho các sinh viên đi dã ngoại theo chúng ta để luyện tập sinh tồn.”

Sắc mặt của Cố Tỉ Thành lại đổi một lần nữa: “Lữ đoàn trưởng không nhìn thời tiết à? Nhỡ có sinh viên nào gặp chuyện không may thì ai là người chịu trách nhiệm?” Cố Tỉ Thành nói rồi nhanh chóng bước đi ra ngoài.

Sinh viên không phải là chiến sĩ, bọn họ chưa được huấn luyện, cho dù là chiến sĩ giỏi nhất đi kèm bọn họ trong thời tiết bình thường cũng có nguy cơ xảy ra nguy hiểm, huống hồ còn là ngày mưa.

“Lữ phó Sở là tổng chỉ huy của đợt huấn luyện quân sự lần này.” Thượng úy nhắc nhở.

Cố Tỉ Thành dừng bước lại, quay đầu nhìn lính của mình: “Lời này đừng nên nói lung tung.”

“Tôi nói thật, hai ngày nay ai ai cũng đều bàn tán về chuyện này hết! Năm nay Lữ phó Sở sẽ thăng chức thành lữ đoàn trưởng. Chắc chắn lữ đoàn trưởng muốn Sở phó đoàn gặp biến cố đây mà!” Thượng úy nhỏ giọng nói.

“Nói cho đám người kia đừng lắm mồm lắm miệng về chuyện này. Đến lúc đó tự châm lửa đốt mình thì ai cũng không cứu được bọn họ đâu!” Cố Tỉ Thành nói rồi xoay người tiếp tục rời đi.

Nhìn xem, ở đây cũng có những xung đột lợi ích, cũng làm ra những chuyện khiến người ta thấy vô liêm sỉ như thường.

Cố Tỉ Thành rời khỏi doanh trại rồi đi thẳng lên trên núi, đồng thời cũng là nơi tập huấn.

Chuyện đã xảy ra, anh không có cách nào dẫn các sinh viên trở về, thế nhưng ít nhất vẫn dùng khả năng lớn nhất của mình để đảm bảo đám sinh viên đó được an toàn.

Cơn mưa to đến quá đột nhiên cũng khiến không ít chiến sĩ bất ngờ. Dù sao bọn họ đâu biết gì, chỉ biết nếu để sinh viên gặp chuyện không may thì bọn họ cũng xong đời luôn, cho nên bọn họ chỉ có thể xốc tinh thần tỉnh táo để bảo vệ những người bên cạnh mình.

Sĩ quan phụ trách Sở Lạc Nhất phát hiện bản thân mình sai rồi, ngay từ lúc trời đổ mưa là cô trở nên cực kỳ hưng phấn, hưng phấn như thể cơn mưa này chính là nhà của cô vậy.

“Sở Lạc Nhất! Cô ngoan ngoãn một chút đi! Nếu không nhỡ cô có gặp chuyện không may thì tôi cũng không cứu được cô đâu đấy!” Sĩ quan nhìn cô bé con đang tung tẩy thì kinh hồn táng đảm nói.

Tại sao cứ có cảm giác người đang bị chỉnh là hắn ta vậy chứ?

“Sĩ quan, anh đang quan tâm tôi đấy à?” Sở Lạc Nhất cười híp mắt, chớp chớp mắt hỏi ngược lại.

Trong đêm đen, dưới màn mưa tầm tã, gương mặt đen sạm của vị sĩ quan nào đó đã... đỏ bừng lên.

“Nói nhăng nói cuội gì thế! Nhanh đi tìm chỗ tránh mưa đi!” Sĩ quan nói rồi nhanh chóng tăng tốc tiến về phía trước.

“Này! Sĩ quan! Đừng có đi nhanh như vậy chứ, hai ta tán gẫu một chút đi!” Sở Lạc Nhất cảm thấy chỗ hỏng bét của người chiến sĩ này không phải là vấn đề nguyên tắc, mà là vấn đề tâm lý.

“Ầm ầm...”

“A...”

Sấm vang rền trời, đi kèm còn có tiếng thét chói tai của đám nữ sinh cách đó không xa.

Mọi chuyện có vẻ như đang dần trở nên nghiêm trọng hơn. Kẻ bị sự đố kỵ che mắt đã quên mất rằng trong đám sinh viên này, hầu hết đều là các cậu ấm cô chiêu được ba mẹ nâng niu chiều chuộng, nào có ai từng phải chịu khổ sở thế này?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2943: Thì đây chính là tình yêu (1)
Sở Lạc Duy vẫn đi theo sau Kiều Vi Nhã cong khóe miệng cười, cậu thấp giọng nói: “Có thể liên hệ với nhà trường báo rằng chúng ta bị nhốt trong núi được rồi, tiện thể thì báo luôn cho cánh phóng viên biết các sinh viên trường Đại học Q đi tập quân sự bị nhốt trên núi. Tôi nghĩ phụ huynh sẽ không để yên đâu.”

“Muốn chơi lớn như thế luôn hả?” Sở Vi nhướng mi nói.

“Đừng quên là ông ta muốn chơi trước. Chúng ta chỉ phối hợp chơi đùa với ông ta một chút thôi.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.

Sở Lạc Nhất cười khanh khách, làm gì có chuyện anh trai cô chịu thua thiệt người ta chứ?

Sĩ quan kia thấy Sở Lạc Nhất đột nhiên cười như vậy lại càng cảm thấy kỳ quái. Cô bé này chẳng những không sợ mà còn cứ cười suốt, chắc chắn là có gì đó không bình thường.

Lúc sĩ quan kia quay lại, Sở Lạc Nhất lập tức thu lại nụ cười. Cô lấy tay kéo hai mép áo mưa xuống rồi nhìn xung quanh: “Trời thế này mà còn không cho xuống núi à? Này, anh zai ơi, các anh muốn được đăng tin lớn đấy à?”

“Lúc này mà xuống núi còn nguy hiểm hơn, cô thì biết cái gì?” Sĩ quan kia dường như tìm được một lý do có thể đả kích Sở Lạc Nhất cho nên nói đến sung sướng.

Sở Lạc Nhất tiếp thu gật đầu, trông chẳng có vẻ gì là tức giận cả.

Thấy vậy gã sĩ quan kia lại càng cáu hơn.

Con nhóc này mặt không có da à? Tại sao lại không nổi giận, cô ta không biết hắn đang châm chọc cô hay sao?

Cố Tỉ Thành đã lên núi, hiện đang tìm kiếm đám học sinh trong đêm, nhất là thân ảnh của cô nhóc nào đó.

Mỗi khi tìm được một người, Cố Tỉ Thành sẽ sắp xếp để đưa những người đó đến nơi an toàn, chờ ở đó đến khi trời sáng sẽ xuống núi.

Nếu việc này để bên ngoài biết được thì bọn họ đều không gánh nổi đâu.

Có mấy nữ sinh đã bị thương, đa phần là do bị cành cây trong rừng quẹt vào. Cũng có một vài người là bị côn trùng cắn bị thương, may mà không tới mức nguy hiểm tính mạng.

Chỉ là không biết cô nhóc kia lúc này thế nào rồi.

Sở Lạc Nhất tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

“Sĩ quan huấn luyện, cẩn thận...”

“Phì phì...”

“A...”

“Sở Lạc Nhất!!!”

Thú hoang?

Phụ nữ?

Đàn ông?

Luồng sáng tím ngắt!

Giữa màn đêm đen kịt nơi đây, âm thanh, thị giác dường như đang đan xen vào nhau trong giờ khắc này.

“Nhất Nhất...!!!” Sở Lạc Duy lớn tiếng hét lên rồi nhanh chóng lao thẳng về phía phát ra ánh sáng tím.

Ánh sáng tím xuất hiện chứng tỏ vừa rồi Sở Lạc Nhất đã gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Kiều Vi Nhã cũng kinh ngạc, xoay người muốn chạy theo.

“Kiều Vi Nhã! Cô đứng lại đó, bên kia có thú hoang, cô định chạy tới tìm chết à?” Trung tá vừa lôi kéo cổ tay của Kiều Vi Nhã vừa lớn tiếng kêu lên. Hắn không muốn có án mạng xảy ra đâu, nhất là cái mạng của Kiều Vi Nhã lại càng không thế nào mà đền nổi.

“Nhất Nhất mà có chuyện gì, tôi sẽ bắt tất cả đám các người phải chôn cùng hết!” Ánh mắt Kiều Vi Nhã trở nên lạnh lẽo. Vị trung tá kia bất giác nới lỏng tay của cô ra.

Con bé này tuổi không lớn, nhưng ánh mắt quá mức sắc bén.

Sắc bén đến nỗi ngay cả hắn cũng không chống lại được.

“Nhất Nhất...!!!” Lúc Sở Lạc Duy chạy tới thì Sở Lạc Nhất đã bị trượt xuống sườn núi. Sĩ quan huấn luyện đang quỳ trên sườn núi nhìn xuống bên dưới.

“Nhất Nhất...”

“Không ai được xuống, bên dưới có rắn!” Thanh âm thở dốc của Sở Lạc Nhất từ phía dưới vọng lên. Lúc cô lăn xuống đã có rắn độc muốn cắn trộm cô nhưng hiện tại con rắn này không dám tới gần cô nữa rồi. Thế nhưng Sở Lạc Nhất không dám đảm bảo người khác xuống sẽ may mắn như mình.

Sở Lạc Duy kéo tên chiến kia đứng dậy, túm lấy cổ áo của hắn, nói: “Con mẹ mày sao mày vẫn còn ở đây? Em gái tao mà xảy ra chuyện gì bất trắc, tao sẽ ném mày xuống đó làm thức ăn cho rắn!”

Sở Lạc Duy rất ít khi mất khống chế như vậy, có thể xem như đây là... lần đầu tiên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2944: Thì đây chính là tình yêu (2)
Kiều Vi Nhã cũng chạy theo tới, cô giận dữ đạp lên đùi của tên sĩ quan kia một cái, lớn tiếng mắng chửi một câu rồi nằm sấp trên sườn dốc gắng sức chiếu đèn pin xuống bên dưới.

“Nhất Nhất! Chị có thể trèo lên được không?” Kiều Vi Nhã lo lắng nói.

“Không được, chân của chị bị rạch một vết thương khá lớn, không thể di chuyển được!” Sở Lạc Nhất cắn môi nói. Hiện tại cô chẳng hề cảm thấy sợ mấy con rắn vẫn chưa nỡ bỏ đi kia chút nào vì căn bản chúng cũng chẳng dám động vào cô.

Mẹ cô từng nói, chuyện rồng tím vốn là thứ không thể muốn là có, giống như là một bí ẩn mà cả thế giới này không thể giải thích nổi, thế nhưng nó có thể bảo vệ cho cô. Đối với cô mà nói thì đó là chuyện tốt. Không cần quan tâm chuyện nó có thể giải thích được hay không, kể cả không giải thích được đi chăng nữa thì nó vẫn tồn tại.

Vậy nên ngay từ nhỏ Sở Lạc Nhất đã chấp nhận con rồng của mình, hoàn toàn không hề cảm thấy nó là quái vật mà trái lại còn coi con rồng này thành bạn bè.

“Đậu Nghiền này, gần đây mày xuất hiện hơi bị nhiều lần rồi đấy! Chẳng lẽ đây là năm hạn của tao à?” Sở Lạc Nhất cố chịu cảm giác đau đớn trên đùi, gắng nghĩ cách cử động chân của mình.

Đậu Nghiền là tên cô đặt cho con rồng của mình, vì cô tên là Bánh Bao Đậu nên nó được gọi là Đậu Nghiền.

Bên trên Cố Tỉ Thành cũng đã chạy tới nơi. Anh chẳng nghĩ nhiều mà dứt khoát trượt xuống.

“Má nó ai vậy hả? Đã bảo là không được xuống đây rồi cơ mà?” Sở Lạc Nhất còn đang nghĩ cách có thể di chuyển hai chân của mình liền nghe thấy bên trên có người trượt xuống. Nhưng Sở Lạc Nhất còn chưa kịp mắng chửi cho hết câu đã bị một lồng ngực ấm áp bao phủ.

Sở Lạc Nhất: “...”

Kiều Vi Nhã: “...”

Kiều Vi Nhã bày tỏ, cái bóng kia nhanh quá, cô chẳng thấy gì hết.

Sĩ quan vừa được Sở Lạc Duy buông ra đang cuống quýt tìm dây thừng, còn Sở Lạc Nhất lúc này đang bị giam trong một lồng ngực ẩm ướt, vòng tay ấy như muốn bao chùm lấy cả người cô.

Trong cơn mưa lạnh lẽo, Sở Lạc Nhất cảm nhận được cái ôm ấp này mang theo nhiệt độ mà bất cứ một người nào khác cũng không thể cho cô.

“May mà em không sao.” Nhưng người đang ôm lấy cô lúc này lại run rẩy, không phải vì lạnh mà là vì bị hoảng sợ.

Đúng vậy, lần đầu tiên trong đời Cố Tỉ Thành biết cái gì gọi là hoảng sợ.

Sở Lạc Nhất hơi chuyển người. Cô không biết phải làm sao vì cái ôm của anh quá chặt.

Vậy ra đây chính là cảm giác được quan tâm đấy nhỉ.

Sở Lạc Nhất nghĩ thế này cũng không tệ lắm.

Thế nhưng nếu cái người này nhẹ tay một chút thì...

“Em không thở được, anh buông em ra nào.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa cố gắng giãy giãy. Cô không biết nếu mình chết theo cách này thì Đậu Nghiền có cứu mình hay không nữa.

Cố Tỉ Thành hơi dừng lại, lới lỏng tay ra, thế nhưng lúc Sở Lạc Nhất ngẩng đầu muốn nổi điên thì Cố Tỉ Thành đột nhiên hôn lên môi của cô.

“Ôi...”

Đôi mắt xinh đẹp của Sở Lạc Nhất trợn to thành một hình chữ O, không thể nào tin nổi mà nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Nước mưa rơi vào mắt hơi xót, cho nên cô chỉ có thể nhắm mắt lại.

Người đàn ông này hôn rất vội vàng, rất ác, cứ như là đang muốn ăn luôn môi của cô không bằng.

Hai phiến môi đều mang cảm giác lành lạnh của mưa thu, nhưng dính vào nhau rồi lại nóng đến bốc cháy.

Đây là nụ hôn đầu của cô, cũng là lần đầu tiên của Cố Tỉ Thành.

“Cố...” Sở Lạc Nhất tỉnh táo lại, trước khi bọn họ bị rắn độc cắn chết cô liền mạnh mẽ đẩy Cố Tỉ Thành một cái: “Anh làm...”

“Sở Lạc Nhất, em bị điên hả? Em có biết đây là nơi nào không? Không biết là sẽ chết người à?” Cố Tỉ Thành lớn tiếng mắng, là mắng dữ dội luôn.

Sở Lạc Nhất vốn muốn nổi điên lên nhưng không ngờ anh lại nói trước, đúng là một gã... nham hiểm!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2945: Thì đây chính là tình yêu (3)
Sở Lạc Nhất thấy Cố Tỉ Thành đang thở hổn hển, ngực phập phồng bất quy tắc, hai bàn tay đang nắm lấy cánh tay của cô cứng rắn như thép, đó chính là biểu hiện của việc anh đang căng thẳng.

Sở Lạc Nhất nghĩ người này giận thật rồi, hơn nữa còn là cực kỳ cực kỳ tức giận.

“Nhưng mà em không xuống thì anh ta chết ngắc rồi ấy?” Mấy con rắn độc kia sẽ không nể mặt gì anh ta đâu.

“Em nghĩ em tự đặt tên mình là Lạc Thần thì em thành thần thật luôn đấy hả?” Cố Tỉ Thành tức tối nói.

Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, thò cái ngón tay bé xíu của mình ra chỉ vào hơn mười con rắn độc đang thè lè lưỡi đứng túm tụm vào nhau cách đó không xa: “Nhìn đi, em là thần thật đấy, anh phải tin em.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Bên trên quăng dây thừng xuống, Sở Lạc Nhất nhìn thoáng qua rồi bật cười: “Em không lên đâu, lão lữ đoàn trưởng gì đó kia chẳng phải đang mong em chết đấy sao? Em vừa lăn một cú như vậy đã sớm chết queo rồi, em dựa vào đâu mà lên chứ?”

Sở Lạc Nhất còn đang nén giận, kể cả cô không có thân phận đặc biệt gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ cứu người. Vậy nên dù tính theo kiểu nào thì thật ra lúc này cô cũng đã chết từ lâu rồi.

Lữ đoàn trưởng kia vì toan tính của riêng mình, nói là cho cô chút bài học nhưng lẽ nào ông ta chưa từng nghĩ cái bài học này của ông ta có thể chết người sao?

Sở Lạc Nhất này vốn là một người hẹp hòi, cho nên chuyện này chắc chắn không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.

Kiều Vi Nhã lo lắng: “Vết thương trên đùi của chị phải làm sao bây giờ?”

“Không chết được, dù sao thì chị cũng sẽ không lên đâu! Sĩ quan, nếu anh thật lòng cảm thấy có lỗi với tôi thì cứ coi như tôi trượt xuống rồi mất tích, cái này không khó đâu nhỉ.” Sở Lạc Nhất nói.

Gã sĩ quan đã ở chỗ này mấy năm nên đương nhiên biết bên dưới sườn dốc này nguy hiểm cỡ nào, bình thường bọn họ đều đi đường vòng. Nếu vừa rồi không nhờ Sở Lạc Nhất kéo lại thì có lẽ hắn ta đang nằm chết dưới kia rồi.

Thế nên dù hắn rất ghen ghét với Sở Lạc Nhất nhưng cũng không phải loại người đi hãm hại người khác.

Sở Lạc Duy đứng bên trên, cầm đèn pin soi xuống người bên dưới: “Em thực sự không có vấn đề gì chứ?”

“Không sao đâu, chỉ là chân đau thôi.” Sở Lạc Nhất cắn răng nói, lúc cúi đầu đã thấy Cố Tỉ Thành đang giúp cô băng bó lại miệng vết thương trên đùi.

Khóe miệng của Sở Lạc Nhất khẽ cong lên. Cô còn tưởng rằng người này muốn khuyên mình hay như thế nào chứ?

Như vậy cũng tốt, ít nhất bọn họ không cần cãi nhau vì chuyện này.

Sở Lạc Duy xác nhận được Sở Lạc Nhất không có việc gì liền tức giận nói: “Xuống núi!”

“Nhưng mà bên dưới có rắn độc...” Gã sĩ quan kia cuống cuồng nhắc nhở.

“Người cẩn thận phải là anh đấy! Chị ấy chính là tổ tông của ba cái thứ rắn độc đó rồi!” Kiều Vi Nhã bật cười nói, sau đó xoay mình, theo Sở Lạc Duy xuống núi tìm lão lữ đoàn trưởng kia tính sổ.

Đến khi mọi người rời đi hết, Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn người đàn ông đang xử lý vết thương cho mình: “Anh làm chậm chậm thôi, em đau.”

“Đáng đời.” Cố Tỉ Thành mắng, nhưng trong giọng nói đó lại nghe ra thương xót nhiều hơn.

Sở Lạc Nhất chấp nhận cái kiểu quan tâm kỳ quặc này, cũng giống như ba cô với mẹ cô vậy. Tuy rằng ba có cái miệng độc đến thế nhưng đồng thời cũng là người yêu mẹ cô nhất trên đời.

“Em nói này, sĩ quan Cố, sao anh lại biết em là Lạc Thần?” Sở Lạc Nhất cố ý cười híp mắt nói.

Tay của Cố Tỉ Thành hơi dừng lại một chút, cái này là anh chưa đánh đã khai rồi đúng không?

Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành không chớp mắt, nhìn đôi bàn tay của anh hơi cứng đờ, lại nhìn anh bình tĩnh tiếp tục băng bó vết thương cho mình.

Chỉ là nhất quyết không chịu mở miệng nói chuyện.

“Sáu Chấm?” Sở Lạc Nhất cất tiếng gọi thăm dò.

Cố Tỉ Thành nhíu mày: “Sáu Chấm cái gì?”

“Đừng có giả vờ, em biết là anh rồi!” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt nói, sau đó đưa tay bóp cổ anh: “Còn lừa em, còn lừa em! Rõ ràng anh chính là Sáu Chấm mà!”

Cố Tỉ Thành bị cô lắc lắc vài cái, sau đó duỗi tay nắm lấy cổ tay của Sở Lạc Nhất, tiếp đó cởi áo khoác của mình ra.

Sở Lạc Nhất quýnh lên ôm lấy lồng ngực của mình: “Sáu Chấm! Anh làm gì thế hả? Em là người rất giữ ý đấy nhé.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2946: Thì đây chính là tình yêu (4)
Cố Tỉ Thành cười ha hả sau đó khoác áo lên vai của cô, kéo lại: “Thôi đi, em như thế nào mà tôi còn không biết chắc? Cái đầu óc đen tối của em có tắm cũng không sạch được, tới Trường Giang tắm có khi Trường Giang cũng thành Hoàng Hà luôn ấy.”

Sở Lạc Nhất cười khanh khách, hoàn toàn không hề tức giận.

“Mà này...” Cố Tỉ Thành nhíu mày, nói: “Đó không phải là Sáu Chấm, đó là dấu chấm lửng! Không có kiến thức thật đáng sợ.”

Sở Lạc Nhất kéo kéo áo khoác của anh trên người để nó quấn chặt hơn: “Anh thì có văn hóa rồi, tiến sĩ quân sự cơ mà, thế là đủ rồi, ha ha ha ha...”

“Da mặt của em đâu rồi?” Cố Tỉ Thành nói rồi cởi cả lớp áo trong của mình ra, thắt trên đùi cô để che chắn nước mưa cho vết thương.

Ngoài trời rất lạnh nhưng nhìn thấy động tác tỉ mỉ của Cố Tỉ Thành nên trong lòngSở Lạc Nhấtvẫn thấy ấm áp.

“Này, anh biết em là Lạc Thần từ lúc nào thế?” Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh.

Cố Tỉ Thành băng bó chân của cô thật kỹ rồi ngồi xuống bên cạnh. Tuy rằng anh cũng rất tò mò về lý do tại sao đám rắn độc kia không dám lao qua bên này nhưng tạm thời không hỏi.

Suốt ba ngày trời, cuối cùng cũng được gặp nhau.

Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất vào lòng, cơn mưa đang xối xuống người cũng không còn lạnh như trước nữa.

“Ngày đầu tiên em tới đây, em có nhớ cái đêm hôm anh bảo em ngắm trăng không? Phòng làm việc của anh ở ngay đối diện phòng em đấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi cúi đầu nhìn người trong lòng mình. Trời tối quá, dù hiện tại mắt đã thích ứng với bóng tối nhưng anh vẫn không thể nào nhìn rõ cô được.

Ngày đầu tiên?

Là cái lúc cô lén lút chui trong chăn gửi tin nhắn cho anh đó sao?

“Vậy mà anh còn lừa em!” Sở Lạc Nhất hung hăng muốn cấu Cố Tỉ Thành một cái, nhưng không ngờ tay cô lại chạm phải làn da trần trơn nhẵn của anh.

Cho nên

Hiên tại anh đang...

Bán... khỏa thân!

Đột nhiên Sở Lạc Nhất bắn ra một khoảng, chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đối diện mình. Cô định nói sao anh không mặc quần áo vào nhưng đột nhiên nhớ đến áo khoác của ai kia đang ở trên vai cô, áo trong cũng của ai kia đang trên đùi cô, cô còn muốn thế nào nữa?

“Nói gì thế hả, chẳng phải em muốn đè anh ra để ấy ấy rồi này nọ đấy sao?” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa tiến sát đến cô, khoảng cách gần như thế này lại càng trở lên mờ ám.

Thình thịch... thình thịch... thình thịch...

Sở Lạc Nhất không nhịn được phải nuốt nước bọt: “Sau đó trong lúc đang ấy ấy thì đột nhiên bị rắn cắn chết, mai sẽ được lên trang nhất: Sĩ quan huấn luyện và học viên đói khát đến mức trong lúc đang “dã chiến” thì bị rắn độc cắn chết, chết trong tình trạng rất kỳ cục.”

“Ha ha ha ha ha ha...” Cố Tỉ Thành bật cười ha hả. Quả nhiên, đây đúng là Lạc Thần của anh rồi.

“Ừm, như vậy cũng không tệ đâu, cái này gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Cố Tỉ Thành tỏ ra nghiêm túc nói.

Sở Lạc Nhất: “Khẩu vị của anh nặng như vậy cơ à?”

“Chẳng lẽ không phải là vì em dạy hay sao?” Cố Tỉ Thành ứng đối như thường.

“Nói hay lắm!” Sở Lạc Nhất hài lòng.

Sau khi cười xong Cố Tỉ Thành lại ôm cô vào lòng mình: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu không sẽ bị cảm mất, mưa thu rất có hại cho sức khỏe.”

“Em không chịu đâu, chừng nào cái lão già chết tiệt kia mà còn chưa rớt đài, em sẽ không rời đi!” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông ta lấy việc công làm việc tư, em gặp chuyện không may cũng là thật, nếu không phải do em...” Sở Lạc Nhất định nói cái gì đó nhưng đột nhiên ngừng lại, sửa lời: “Nếu không phải do em mạng lớn thì sẽ đã chết nghẻo từ lâu rồi đấy! Ba em chỉ có một cô con gái bảo bối là em, ông ta đền nổi không hả?”

Ngay lúc Sở Lạc Nhất ngừng lại là Cố Tỉ Thành biết cô có điều gì đó che giấu mình, hơn nữa anh không ngửi được mùi lưu huỳnh cho nên hẳn là có liên quan đến lý do đám rắn độc kia không dám qua bên này.

Có nghĩa là nguyên nhân nằm ở chính bản thân cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2947: Thì đây chính là tình yêu (5)
Nhưng nếu cô đã không muốn nói, anh cũng không gặng hỏi nữa.

“Kể cả không muốn về doanh trại thì cũng phải tìm một chỗ trú mưa. Em không bị rắn độc cắn chết chẳng lẽ em muốn dầm mưa rồi bệnh chết?” Cố Tỉ Thành nói ra ý kiến của mình. Anh cũng không có ý bắt cô về doanh trại.

Cố Tỉ Thành vừa nói xong liền đỡ Sở Lạc Nhất đứng dậy.

Lần này Sở Lạc Nhất không phản đối mà để mặc cho anh đỡ mình: “Em còn tưởng là anh sẽ nói "chuyện cũng có gì đâu" chứ.”

“Chính ông ta làm việc không nghĩ đến hậu quả. Em bị thương đương nhiên là phải để ông ta chịu nghiêm phạt rồi.” Cố Tỉ Thành lạnh giọng nói: “Đi tới sườn dốc đi, giữa sườn núi có chỗ nghỉ ngơi. Đó là nơi dành cho lãnh đạo nghỉ ngơi lúc có diễn tập, chúng ta qua bên đó tránh mưa trước.”

Sở Lạc Nhất gật đầu, được anh cõng bò lên.

Sau khi lên, Cố Tỉ Thành tìm được biển đề nguy hiểm không được đến gần đã bị ai đó giấu đi lúc trước, trong mắt anh ánh lên vẻ sắc bén. Xem ra là có người cố ý làm như vậy, nếu không chắc chắn không có khả năng các sĩ quan sẽ dẫn học viên xuất hiện trong mười mét quanh nơi này.

Cố Tỉ Thành sắp xếp biển báo cẩn thận, sau đó lại treo lại lưu huỳnh đã bị giấu đi lên sườn dốc để phòng ngừa rắn độc bên dưới có thể bò lên bên trên.

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn, nói: “Có người cố ý muốn hại em?”

“Xem ra đúng là như vậy. Lữ đoàn trưởng Hà cũng không muốn hại em đến mức này đâu.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa đi qua bế cô lên, ôm Sở Lạc Nhất đi xuống chỗ nghỉ ngơi ở lưng chừng núi.

Sở Lạc Nhất chống cằm nghiền ngẫm. Tuy rằng lão già chết tiệt kia chướng mắt cô nhưng cũng chỉ muốn cho bọn họ chịu chút khổ thôi. Không có khả năng ông ta thật sự muốn mạng của cô bởi ông ta biết, bản thân ông ta không thể bồi thường nổi.

Vậy nên chắc chắn có người thật sự muốn cái mạng này của cô, nếu không thì không có khả năng cố ý dẫn bọn họ vào nơi nguy hiểm như thế này.

“Chờ đã, chờ đã, em nghĩ ra rồi! Rõ ràng vừa rồi sĩ quan huấn luyện kia đang đi thì lại đột nhiên ngã về phía trước một cái, hẳn là anh ta bị ai đó đánh! Thế nhưng sao người kia không dứt khoát đẩy em vào luôn?” Sở Lạc Nhất kỳ quái hỏi.

“Nếu như đẩy em vào thì sao có thể có thêm một sĩ quan tố cáo Lữ đoàn trưởng Hà được, cái tội danh này ông ta phải gánh là cái chắc rồi!” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói: “Em thử nghĩ kỹ lại xem, em có đắc tội người nào không?”

“Một cô gái ba tốt như em thì còn có thể đắc tội với ai chứ? Quốc gia này còn nợ em một cái giấy chứng nhận thanh niên ba tốt kia kìa!” Sở Lạc Nhất mặt dày nói. Dù sao Cố Tỉ Thành cũng là Sáu Chấm, cô không cần phải giấu giếm cảm xúc của mình khi đứng trước mặt anh.

Cố Tỉ Thành: “...”

Tám năm rồi mà da mặt vẫn dày y như cũ.

“Em một vừa hai phải thôi, bớt bớt đi.” Cố Tỉ Thành cười mắng một tiếng, thế nhưng trong lòng không hề thả lỏng như vẻ bề ngoài.

Sở Lạc Nhất dựa vào lòng Cố Tỉ Thành, cười như một con cún con ăn trộm được mật ong, hồn nhiên vô cùng.

Nhìn đi, từ mạng ảo cho đến hiện thực, chỉ cần bạn vẫn là chính bạn, không giấu giếm điều gì thì thật ra cũng chẳng có khoảng cách nào cả.

Yêu nhau qua mạng suốt tám năm, lần đầu tiên gặp mặt lại cứ như thể đã sớm chiều ở chung với nhau từ lâu, hoàn toàn không có bất cứ khoảng cách nào, bởi vì ngay từ lúc ở trên mạng, hai người họ đã thấy được con người thật nhất của đối phương.

“Nếu ba em mà biết em đã gặp được bạn trên mạng rồi thì nhất định sẽ lột da anh cho xem! Ba vẫn muốn em dẫn anh trai em đi cùng!” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói.

Cố Tỉ Thành muốn nói, hôm đó ba em gặp anh rồi, còn tống anh đi nữa.

“Không có vấn đề gì, em sẽ bảo vệ anh mà.” Cố Tỉ Thành nói một cách đương nhiên.

“Đúng đó, đúng đó, em bảo vệ anh, không cần phải sợ!” Sở Lạc Nhất nói năng y như một chị đại. Càng ngày cô càng phát hiện hai người mà mình thích hợp lại thành một thì cảm giác bị lừa đó cũng không có gì đáng giận nữa.

“Trước hết em cứ nghĩ cho kỹ xem, có người nào muốn hại em?” Cố Tỉ Thành vẫn để ý việc này.

“Dựa theo kịch bản bình thường thì chắc hẳn là người nào đó thích anh rồi, đúng vậy, đích xác là như vậy!” Sở Lạc Nhất nói, đồng thời cũng nhìn Cố Tỉ Thành bằng ánh mắt nghiêm túc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2948: Thì đây chính là tình yêu (6)
Cố Tỉ Thành bước nhanh như bay trong màn đêm nhưng vẫn kịp cho Sở Lạc Nhất một ánh mắt tự nhìn lại mình đi.

“Thân là một người không những không sợ rắn độc mà còn khiến rắn độc sợ mình mà em còn nói với anh là theo kịch bản thông thường sao? Mặt em không đỏ, tim em không đập à?” Cố Tỉ Thành bật cười thành tiếng.

“Đỏ làm sao được, em chảy bao nhiêu là máu thế này phải trắng bệch mới đúng chứ!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa tự gật đầu, cứ như thể những gì cô đang nói đều là thật.

Cố Tỉ Thành: “...”

Anh quên mất miệng lưỡi cô nhóc này trơn tru đến độ nào.

Căn nhà nhỏ ở lưng trừng núi cũng không tệ lắm, đèn đóm bên trong vẫn còn dùng được. Lúc Cố Tỉ Thành đặt Sở Lạc Nhất xuống, cô mới nhìn thấy vết thương sau vai của anh, bởi vì cả đường anh vẫn luôn bế cô khiến miệng vết thương bị rách ra, nước mưa và máu trộn vào nhau thành một mảng rất kinh khủng.

Sở Lạc Nhất đưa tay xoa nhẹ lên bờ vai của anh, xem ra là vết thương do dao găm gây ra.

Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó cũng chẳng thèm để tâm mà đi lấy hòm thuốc đến: “Không có việc gì đâu.”

“Bị thương do nhiệm vụ lần này à?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng Sở Lạc Nhất lại biết rõ đáp án, nhiệm vụ lần này chắc chắn rất nguy hiểm, nếu không thì không thể có chuyện anh một mình lén lút rời đi như vậy.

Cố Tỉ Thành đặt Sở Lạc Nhất lên băng ghế rồi ngồi xuống một băng ghế khác. Anh kéo chân của cô đặt lên đùi của mình, nói: “Ừ, nhưng mà đối phương cũng chết rồi, thế có thể xem như anh có lời.”

Giọng điệu của Cố Tỉ Thành rất nhẹ nhàng. Sở Lạc Nhất vẫn hiểu đó là một trận chiến khốc liệt ra sao, không phải người chết thì chính là mình, còn sống là còn chiến đấu, cho đến hơi thở cuối cùng mới kết thúc.

Vết thương trên đùi của Sở Lạc Nhất kéo dài hơn nửa cái chân nho nhỏ của cô. Đôi chân thon thả trắng nõn này lúc này đã hơi sưng, thậm chí còn có tơ máu chảy ra phía bên ngoài.

Cố Tỉ Thành hơi nheo mắt để lộ cảm giác nguy hiểm. Mặc xác kẻ gây ra chuyện này là ai, anh nhất định sẽ tìm ra kẻ đó bằng được.

Dám làm tổn thương đến cô thì có là ai cũng đừng hòng anh bỏ qua cho.

Lúc này Sở Lạc Nhất mới không nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai Cố Tỉ Thành nữa. Cô liếc nhìn chân của mình, đau đớn lắm nhưng cô không thể hiện nó ra mà vẫn cứ cười híp mắt nhìn Cố Tỉ Thành: “Thế này có được tính là cùng chung hoạn nạn không nhỉ? Cả hai chúng ta đều bị thương rồi.”

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn cô bé đang cười ngây ngô với mình. Quả thật lúc này mặt cô không hề đỏ chút nào... bởi vì nó đang trắng bệch!

“Ráng chịu một chút đi, phải khử trùng trước đã. May mà vết thương của em không sâu đấy.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa cúi đầu thận trọng khử trùng vết thương cho cô.

Sở Lạc Nhất nhịn không được phải thở dài một hơi. Vết thương sau lưng của anh thì rất sâu đó.

Thậm chí cô còn nhìn thấy thịt lộ ra bên trong. Chẳng lẽ anh không cảm thấy đau sao?

Cố Tỉ Thành, đây là người đàn ông cô quen biết được tám năm, so với trước khi thì cảm giác của Sở Lạc Nhất với anh chàng này lại có thêm một chút gọi là đau lòng.

Thì ra, đây chính là cảm giác yêu một ai đó.

Cố Tỉ Thành rất nghiêm túc băng bó vết thương cho Sở Lạc Nhất, nghiêm túc đến mức hình như anh sợ chỉ hơi mạnh tay một chút là sẽ làm đau cô.

“Cố Tỉ Thành, anh xác định tình yêu trên mạng của chúng ta thành thật rồi hả?” Sở Lạc Nhất đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút ảo diệu.

Một người đàn ông đối xử cực tốt với cô trên mạng ảo lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đối xử với cô còn tốt hơn thế nữa!

Chuyện không thực tế đến như vậy khiến cô cảm thấy rất mông lung.

Cố Tỉ Thành nghe được câu hỏi của cô liền chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của Sở Lạc Nhất, bên trong sự lấp lánh đó còn có cả một chút không xác định.

Hiện tại bọn họ khẩn cấp cần một câu trả lời của anh, để xóa đi phần không xác định kia.

Đúng là một cô nhóc nhạy cảm mà.

Sở Lạc Nhất bất giác siết chặt tay mình lại, nhìn chằm chằm đôi môi khẽ hé ra của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2949: Thì đây chính là tình yêu (7)
Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành một cách chăm chú, ngay cả hô hấp cũng vô thức trở nên nhẹ hơn. Bởi vì cô hoàn toàn không biết Cố Tỉ Thành sẽ trả lời mình như thế nào.

Sau khi Cố Tỉ Thành giúp cô khử trùng vết thương xong cũng chẳng nói một lời. Anh dứt khoát đè đầu của cô lại, sau đó nhẹ nhàng áp đôi môi của mình lên môi của cô.

Nụ hôn lần này không dồn dập nụ hôn trước đó, ngược lại còn dịu dàng hơn.

Sở Lạc Nhất khiếp sợ rồi từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của người đàn ông này.

Nụ hôn này không kéo dài lâu, Cố Tỉ Thành đã thả cô ra.

“Em không đẩy anh ra, như vậy anh có thể nhận định là anh không bị em cho out đúng không?” Cố Tỉ Thành áp trán mình lên trán cô, khẽ cười nói.

Khuôn mặt của Sở Lạc Nhất hơi đỏ lên. Người này vẫn còn tính toán chuyện lần trước với cô đây mà.

“Anh đừng có nhúc nhích nữa, bả vai của anh bị thương cần khử trùng kia kìa. Ai mà biết nước mưa này có sạch sẽ hay không chứ.” Sở Lạc Nhất đè lại người nào đó đang muốn đứng lên lại, rồi với lấy thuốc sát trùng mà anh vừa đặt xuống, sau đó cẩn thận giúp anh khử trùng.

Cố Tỉ Thành hơi khom người xuống để cho cô thuận tiện chạm đến bả vai của mình, mà anh cũng có thể nhìn rõ ràng da thịt non mịn của cô, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cô gái trước mặt.

Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, nhưng trong này có cô, đó chính là thế giới của anh.

***

Tại doanh trại, trong phòng làm việc của lữ đoàn trưởng.

Sở Lạc Duy kéo theo một đám người đứng trong phòng làm việc. Kiều Vi Nhã cười lạnh nhìn ông ta.

Lữ đoàn trưởng cũng không ngờ mọi chuyện sẽ lớn đến mức này. Ông ta chỉ muốn dạy dỗ đám trẻ con này một chút cho hả giận thôi mà.

“Cái này, nhanh nhanh đi tìm người đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì hả?” Lữ đoàn trưởng lớn tiếng nói.

“Hà Chí Thành! Tốt nhất là ông nên cầu nguyện cho em gái của tôi không có việc gì đi. Nếu không chẳng cần đến ba tôi phải ra tay, chỉ cần tôi thôi cũng có thừa cách khiến ông phải sống dở chết dở đấy.” Sở Lạc Duy đặt hai tay lên bàn. Nghĩ tới chuyện Sở Lạc Nhất bị thương ở chân lúc lăn xuống, nếu không phải nhờ Đậu Nghiền thì có thể bây giờ em gái anh đã mất mạng rồi. Sở Lạc Duy chỉ muốn bóp chết cái lão già khốn khiếp trước mặt mình cho xong.

Hà Chí Thành run bắn lên, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn cậu thiếu niên trước mắt mình. Rõ ràng chàng trai trẻ này chỉ mới có mười tám tuổi nhưng khí thế của Sở Lạc Duy lại khiến ông ta phải sợ hãi.

Sở Lạc Duy hơi đổ người về phía trước một chút, chỉ cần cậu đưa tay ra là có thể nắm lấy cổ của ông ta.

“Chuyện này... hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Triệu Đức! Chẳng phải tôi bảo cậu hướng dẫn Sở Lạc Nhất sao? Thế quái nào cậu lại để chuyện như vậy xảy ra? Cậu làm sĩ quan huấn luyện cái kiểu gì đấy hả?” Đoàn trưởng lớn tiếng chất vấn, rõ ràng ông ta muốn đem trách nhiệm này đổ lên lên người tên sĩ quan kia.

“Bây giờ ông mới trốn tránh trách nhiệm thì liệu có phải hơi muộn rồi không?” Kiều Vi Nhã cười lạnh: “Lữ đoàn trưởng Hà, đám người chúng tôi ở đây cộng lại cũng lớn tuổi hơn ông đấy, ông có cần phải trả thù chúng tôi như thế không? Mà cứ coi như nhằm vào chúng tôi đi, lại còn bắt bao nhiêu sinh viên khác khổ theo nữa. Đầu óc của ông bị chó nó ăn mất rồi à?”

“Cô nói cái gì?” Lữ đoàn trưởng tức giận nói.

“Nghe không rõ à? Tôi nói cho ông biết, lần này ông rước phải phiền phức lớn rồi. Nếu trước bình minh mà còn chưa tìm được Sở Lạc Nhất thì cái mũ của ông có giữ được hay không cũng là cả một vấn đề đấy! Đừng nói đến chuyện ông phải báo cáo lại với Tướng quân Thủy, cả phía trường học nữa, để tôi xem ông phải ăn nói lại thế nào! Tôi nhớ trước khi xảy ra chuyện này đã có người nhắc nhở ông rằng sinh viên không thích hợp tham gia hoạt động sinh tồn dã ngoại rồi đấy nhé! Nếu ông không nhớ rõ thì cũng chẳng sao cả, tôi đã ghi âm lại rồi!” Sau khi Sở Lạc Duy đứng thẳng dậy, Kiều Vi Nhã lại đè tay xuống bàn, dáng vẻ đe dọa của cô giống hệt với vẻ mặt vừa rồi của Sở Lạc Duy.

Lữ đoàn trưởng hơi chột dạ, còn tên sĩ quan kia thì cúi đầu không nói gì.
 
Top