Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2950: Thì đây chính là tình yêu (8)
Thật ra sau khi Sở Lạc Nhất bị ngã xuống anh ta đã muốn lao xuống theo ngay lập tức. Nhưng trong nháy mắt đó Sở Lạc Nhất đã cản lại, cô nói: Tôi không chết được, thế nhưng anh thì không như vậy được đâu. Nhìn xem, rõ ràng là một quân nhân tốt nhưng lại không có chí hướng. Anh không phải con nhà giàu thì anh trách cha anh, trách xã hội à? Thay vào đó anh để con anh làm con nhà giàu không phải sẽ tốt hơn sao?

Ngay lúc đó, chỉ một cô bé mưới mười tám tuổi khi đối mặt với nguy hiểm mà vẫn có thể an ủi hắn ta.

Còn hắn ta thì sao chứ, chỉ một mực trách xã hội này không công bằng.

Lẽ nào bọn họ có thể chọn để mình làm con nhà giàu sao? Nếu thật sự có thể chọn lựa thì sao hắn lại không bất chấp tất cả để chọn một người cha giàu có đi?

Đã nghèo rồi thì còn sinh con làm cái gì?

Đây chính là chuyện mà Sở Lạc Nhất muốn nói cho hắn hiểu. Làm một thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi mà suy nghĩ còn chẳng bằng một cô gái mười tám tuổi.

Sĩ quan kia cúi chào rồi rời đi, trước khi lữ đoàn trưởng kịp nói cái gì thì Kiều Vi Nhã đã ngắt lời ông ta: “Ông tốt nhất là cầu nguyện cho Sở Lạc Nhất không có vấn đề gì đi. Nnếu không tôi cam đoan sớm muộn gì ông cũng sẽ đi tìm lão Miêu kia đấy.”

Kiều Vi Nhã nói rồi tóm Sở Lạc Duy đang trong trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể giết người ra ngoài. Bọn họ đến phòng y tế lấy thuốc cầm máu cùng thuốc trị thương rồi lại lên núi tìm Sở Lạc Nhất.

Sở Vi đi làm công tác truyền tin, còn phải liên lạc với phía trường học bên kia nữa cho nên hiện giờ không có mặt ở đây.

Kiều Vi Nhã cùng Sở Lạc Duy nhờ sự chỉ hướng dẫn của lính của Cố Tỉ Thành mà tìm được căn nhà giữa sườn núi. Kiều Vi Nhã mang cho Sở Lạc Nhất một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này liền vội lấy ra để Sở Lạc Nhất thay đồ.

Cố Tỉ Thành tự động lui ra bên ngoài, nhận lấy quần áo sạch do đàn em đưa tới rồi cũng qua một bên thay đồ.

Vết thương trên chân Sở Lạc Nhất đã được khử trùng nhưng còn sưng to kinh khủng hơn so với vừa rồi. Kiều Vi Nhã càng nhìn càng ảo não: “Đáng lẽ vừa rồi em không nên ngăn Sở Lạc Duy mới đúng, phải để cậu ta đấm cho lão mấy đấm mới hả dạ được!”

Sở Lạc Nhất ngồi trên băng ghế, một chân cũng đặt lên trên đó. Hiện giờ cô đã đau đến chết lặng rồi nên cũng không thấy quá đau nữa, cô cầm khăn mặt lau tóc.

“Không có việc gì đâu, mấy ngày nữa là khỏi thôi.” Sở Lạc Nhất chẳng thèm để ý nói.

“Nếu hai người thật sự ra tay thì chuyện này sẽ không đơn giản như vậy. Dù sao ông ta vẫn là lữ đoàn trưởng, vẫn phải giữ mặt mũi cho quân bộ mà. Nếu thực sự đập ông ta rồi để chuyện này lớn lên thì người xui xẻo vẫn là mấy người thôi.” Cố Tỉ Thành ăn ngay nói thật: “Gần đây Lữ đoàn trưởng Hà cũng bị ép cho phát điên rồi. Năm nay thành phố A chỉ có một cái ghế phó sư đoàn. Cả ông ta lẫn Lữ đoàn trưởng Kiều đều có cơ hội lên chức. Tình hình thế này coi như cái ghế đã thuộc về Lữ đoàn trưởng Kiều rồi. Đó chính là mẹ em đấy.”

Cố Tỉ Thành ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Nhất, nắm lấy bàn tay còn đang hơi run lên của cô.

Sở Lạc Duy hơi nheo mắt mắt rồi gạt phắt bàn tay của Cố Tỉ Thành ra: “Ai cho anh nắm hả?” Sở Lạc Duy nói rồi bế Sở Lạc Nhất lên rồi đặt sang bên cạnh mình.

Cố Tỉ Thành: “...”

Anh vợ thế này là hơi nóng tính rồi.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cái đồ anh trai ngu ngốc này! Vợ mình thì không thèm quan tâm, quan tâm em làm cái quái gì?

Kiều Vi Nhã: “...”

Cái tên cuồng em gái này đúng là hết chịu nổi rồi.

Động tác của Sở Lạc Duy khiến cả căn phòng yên tĩnh hẳn.

Đáng tiếc, Sở Lạc Duy lại chẳng hề phát hiện ra mình đã làm gì sai.

Sở Lạc Nhất hơi run lên, tỏ ra đáng thương nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành khẽ lắc đầu, xem ra muốn cưới được vợ về nhà thì ngoại trừ anh Cả vợ với ba vợ thì còn cần qua được một cửa anh Hai vợ nữa.

“Vậy nên ý của anh là ông ta cảm thấy đây là ý của mẹ nuôi em, cố tình muốn đạp đổ lão Miêu kia rồi sau đó đến ông ta sao?” Sở Lạc Nhất có chút khó tin hỏi lại.

Cố Tỉ Thành gật đầu, thừa nhận lời Sở Lạc Nhất vừa nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2951: Thì đây chính là tình yêu (9)
Sở Lạc Nhất khẽ mắng một tiếng.

Kiều Vi Nhã ồ lên: “Trí tưởng tượng phong phú như thế sao không đi viết tiểu thuyết nhỉ, mẹ em việc gì phải tranh với loại người như thế cơ chứ?”

Cố Tỉ Thành tiếp tục nói: “Năm nay lão Sở cũng sẽ lên chức Lữ đoàn trưởng. Lão không đi được, lại không có vị trí trống. Trước đó lão Sở lại bắt được tên tội phạm quốc tế Chó Vàng, coi như đã lập công lớn, cho nên nhất định sẽ thăng chức.”

“Ai da, thế là lão Hà đó không đi được, còn phải chôn chân ở cái chỗ không một bóng người đó hả?” Sở Lạc Nhất chép miệng nói, “Thảo nào lão lại nóng lòng muốn dạy dỗ chúng ta như vậy.”

“Có thể nói là thế, hiện giờ vị trí của Lữ đoàn trưởng Hà rất khó xử. Ông ta lại có vài chuyện không được trong sạch. Nếu như nhất định phải nhường lại vị trí thì có khả năng ông ta sẽ phải chuyển nghành.” Cố Tỉ Thành nói.

“Vậy lão có tức quá hóa giận mà giết em không?”

“Không đâu, nếu lão tức quá hóa giận thật thì người lão muốn giết cũng là cô ấy.” Cố Tỉ Thành nói, dùng cằm chỉ về phía Kiều Vi Nhã.

Sắc mặt của Sở Lạc Duy càng khó coi hơn.

Cố Tỉ Thành coi như không nhìn thấy.

Kiều Vi Nhã hơi chớp mắt. Theo lý thì là vậy, Khương Miêu Miêu vì ân oán với cô mà bị Sở Lạc Duy đưa vào tù. Còn lão Miêu cũng vừa hay cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện Khương Miêu Miêu và Chó Vàng hợp tác mà dính bẫy. Càng không khéo chính là, gã Chó Vàng kia lại do Sở Húc Ninh bắt được.

Loanh quanh một hồi, lão Lữ đoàn trưởng Hà này lại bị rớt vào một cái hố lớn.

Mà tất cả mọi chuyện đều là do ân oán giữa Kiều Vi Nhã và Khương Miêu Miêu mà ra.

“Nhưng em nghĩ lão già thối thây đó hôm nay đã có một đêm kinh hoàng rồi. Đáng đời lão lắm. Ngày mai chờ đám phụ huynh học sinh tới xem lão định làm thế nào?” Kiều Vi Nhã hung hăng nói.

Sở Lạc Nhất gật đầu, không thể để mình bị thương một cách phí phạm như vậy được, còn chảy mất bao nhiêu là máu nữa chứ.

“Nhưng các em cũng phải cẩn thận một chút. Tổng chỉ huy của đợt huấn luyện quân sự lần này là lão Sở. Lão ta dám làm như vậy, chín phần mười là âm mưu muốn đẩy hết trách nhiệm cho lão Sở.” Cố Tỉ Thành nhắc nhở nói.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lạc Duy, cậu liền đứng dậy đi ra ngoài.

Kiều Vi Nhã khẽ gật đầu, nhìn Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất, “Hai người...”

Sao cô cứ cảm thấy chỉ mấy tiếng đồng hồ trôi qua thôi, giữa hai người này đã có gì đó mà không ai biết là thế nào.

Sở Lạc Nhất chớp mắt dùng ánh mắt vô tội nhìn cô, giống như đang nói: Bọn chị làm sao cơ?

Kiều Vi Nhã chọc lên trán cô nàng một cái: “Sao hả, chị cứ thế mà đá phắt anh bạn trai trên mạng của chị hả?”

Sở Lạc Nhất cười khanh khách, một tay bám lên người Kiều Vi Nhã, sau đó dùng cái chân chưa bị thương định bước qua Kiều Vi Nhã đến bên cạnh Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành vội vàng đỡ lấy dìu cô qua.

“Em chậm thôi chứ, tưởng mình bất tử thật đấy à?” Cố Tỉ Thành nhíu mày trách cứ, nhưng động tác dìu đỡ lại vô cùng dịu dàng.

Kiều Vi Nhã yên lặng nhích ra xa, “Tự dưng lại thấy bị nhét cho một nắm thức ăn cho chó rõ to.”

“Không muốn nhìn thì cút ra ngoài đi, ai bắt em nhìn đâu.” Sở Lạc Nhất không hề khách khí làm mặt quỷ với Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã liếc xéo cô nàng một cái, hừ một tiếng.

Sở Lạc Nhất tựa vào người Cố Tỉ Thành, vươn tay nhấc tay anh lên, “Nào qua đây, giới thiệu với em, đây là Sáu Chấm nhà chị.”

“Gì cơ?” Kiều Vi Nhã giật mình, cặp mắt trong trẻo mở to.

Sở Lạc Duy vừa bước vào liên nghe thấy tiếng kêu của Kiều Vi Nhã, không nhịn được nhíu mày, “Lớn tiếng như thế làm gì?” Chím chóc bên ngoài sắp bay hết cả rồi đấy. Cô ấy sợ lão Hà kia không biết bọn họ đang ở chỗ này đấy à?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2952: Thì đây chính là tình yêu (10)
Có điều Sở Lạc Duy thấy Sở Lạc Nhất lại chạy đến bên Cố Tỉ Thành, sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc trước.

“Sở Lạc Nhất...” Con bé này mất hết cả tự trọng rồi à?

Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, cười tít mắt nhìn Sở Lạc Duy, sống chết không chịu đứng thẳng, cô nói: “Nào nào, chính thúc giới thiệu một lần nhé, bạn trai trên mạng mới lộ diện của em, Cố Tỉ Thành. Đây là anh Hai em, Sở Lạc Duy, thanh mai trúc mã của anh ấy, Kiều Vi Nhã.”

Sở Lạc Nhất nói xong, Kiều Vi Nhã liền thấy sắc mặt Sở Lạc Duy cũng thay đổi một chút. Tốt lắm, không phải chỉ có mình mình không tiếp thu được.

“Sáu Chấm?” Sở Lạc Duy dừng một lúc, cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí của mình.

Cố Tỉ Thành rất muốn giải thích, đó là một dấu chấm lửng, nhưng anh lại cảm thấy xoắn xuýt vì một chuyện nhàm chán như vậy thực sự không có ý nghĩa gì, cho nên đành khẽ gật đầu: “Phải.”

“Làm lính rảnh rỗi như vậy à?” Giọng điệu của Sở Lạc Duy vẫn khó chịu như trước.

Những lời này khiến Cố Tỉ Thành nghẹn họng.

Làm lính kỳ thực không phải một ngày một đêm hai mươi tư tiếng đều bận rộn, những lúc không có nhiệm vụ đặc biệt, bọn họ vẫn được cầm theo di động.

Cho nên, xin đừng coi một người lính thành dã nhân thời viễn cổ được không.

“Thỉnh thoảng cũng có thời gian. Thời gian rảnh rỗi của tôi mấy năm nay đều dành cho cô ấy.” Câu này của Cố Tỉ Thành không phải là tranh công mà là ăn ngay nói thật.

Sở Lạc Nhất hơi mím môi, ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, ánh mắt chất chứa sự cảm động. Lúc cô buồn chán nhắn cho anh một tin nhắn, vậy mà lại chiếm đoạt toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của anh.

Cô biết, người đàn ông này sẽ không nói dối.

Lời anh nói nhất định là thật.

Nói không cảm động, làm sao có thể?

Lời này khiến Sở Lạc Duy nhất thời không biết nói gì.

“Yêu trên mạng và thực tế khác nhau rất nhiều.” Nửa ngày trời cậu mới thốt ra một câu.

Dù sao, từ giờ đến lúc trời sáng còn một khoảng thời gian nữa, bọn họ có thể thảo luận về vấn đề này một lúc.

Kiều Vi Nhã gật đầu, lần này cô đứng về phía Sở Lạc Duy.

“Em bảo này hai người có cần phải cứ lần nào chúng ta đấu đá nhau cũng phu xướng phụ tùy thế không?” Sở Lạc Nhất căm giận nói.

“Ai phu xướng phụ tùy với cậu ta, chị đừng nói bậy.” Kiều Vi Nhã vội vàng nói.

Sở Lạc Duy ném cho cô một ánh nhìn lạnh lẽo, không để ý tới cô mà nhìn về phía Cố Tỉ Thành.

“Nếu thời gian của tôi có hạn, tôi sẽ không phải dùng tám năm để lựa gạt một người.” Cố Tỉ Thành tuy lớn hơn Sở Lạc Duy tám tuổi nhưng anh vẫn rất nghiêm túc khi nói chuyện với cậu anh rể út này.

“Con bé mới chỉ mười tám.”

“Cho nên tôi sẽ tiếp tục chờ.”

Mỗi câu hỏi đều được Cố Tỉ Thành nhanh chóng trả lời, có thể thấy đây là suy nghĩ chân thật nhất của anh.

Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn người đàn ông trước mặt. Kiếp trước nhất định là cô đã cứu cả hệ ngân hà nên giờ mới quen biết được một người đàn ông như vậy.

Thì ra, được một người cưng chiều là cảm giác thế này.

Thảo nào mấy chục năm qua mà mẹ vẫn như ngày đầu.

Sở Lạc Duy và Cố Tỉ Thành nhìn nhau, không ai nói thêm gì nữa, nhưng hàm ý trong mắt chỉ có chính bọn họ mới hiểu được.

Sở Vi bước vào phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

“Xong rồi, phụ huynh và nhà trường ngày mai đều sẽ tới, tìm được chỗ này không tệ, nhưng một lát nữa có thể xuống núi được rồi, nếu không sẽ bỏ lỡ trò hay mất.” Sở Vi nói xong liền ngồi xuống chính giữa. Sau khi ngồi xuống mới phát hiện ra không thích hợp, cậu nhìn xung quanh một lượt, “Sao thế, tôi tới không đúng lúc à?”

Bầu không khí này, thật không phải ngượng ngập bình thường. Hai người này đang làm gì thế? So xem ánh mắt của ai sắc bén hơn à?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2953: Trút giận (1)
Sở Lạc Nhất bỗng lắc đầu, ý bảo không có gì, vào hay lắm, rất đúng lúc, rất kịp thời.

Nếu không cô sắp bị áp suất thấp của hai người này đè chết rồi.

Gỡ bỏ sự ngượng ngập hiện tại, Cố Tỉ Thành bắt đầu dẫn câu chuyện về chủ đề chính.

“Không phải mọi người đã đắc tội phải kẻ nào đấy chứ?” Cố Tỉ Thành nói, trước khi bọn họ mở miệng lại bỏ thêm một câu: “Nhân vật lớn.”

Có thể ra vào cứ điểm quan trọng của quân doanh mà không bị phát hiện chỉ có tai to mặt lớn mà thôi.

Người nọ có thể đi vào sau núi, có thể bỏ biển cảnh báo nguy hiểm đi, còn có thể biết phía dưới có nguy hiểm gì, chứng tỏ người kia có lai lịch không nhỏ.

“Một đứa trẻ ngoan như em làm sao có thể đắc tội với người khác được?” Sở Lạc Nhất nói, chớp mắt oan ức nói.

Cố Tỉ Thành vươn tay chụp lên mặt cô, sau đó đẩy nhẹ về phía sau một cái, nhàn nhạt nói: “Em đừng mở miệng ra nữa.” Nếu không anh sợ mình sẽ đánh bay mặt của cô mất, mặc dù bây giờ đã chụp lại rồi.

Sở Lạc Nhất không giận mà còn cười khanh khách ôm lấy cánh tay của Cố Tỉ Thành, “Dù sao khẳng định cũng không phải em đắc tội. Dạo này anh em cũng đắc tội không ít người. Tiểu Bất Điểm, em cũng đắc tội với Mạch Thụy đấy còn gì.”

“Chị có thể không nhắc đến cô ta có được không?” Nhắc tới chuyện này Kiều Vi Nhã lại thấy nhức đầu. Cô còn chưa lấy được kịch bản đây.

“Biển cảnh báo nguy hiểm trên núi bị người ta giấu đi. Ngay cả lưu huỳnh trên sườn núi cũng bị người khác cất mất, rõ ràng là muốn lấy mạng người. Đây không phải chuyện mà trẻ con có thể làm được.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói: “Các em tốt nhất nên suy nghĩ lại xem dạo gần đây đã đắc tội với ai không đi.”

“Mỗi Mạch Thụy, ba em giết ba cô ta, mẹ cô ta bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện tâm thần.” Sở Lạc Nhất thản nhiên nói.

“Mạch Thụy? Đó là ai?” Cố Tỉ Thành nghe cô nhắc đến cái tên này hai lần, cho nên không nhịn được liền hỏi.

“Chuyện này là thù cũ, ân oán giữa ba mẹ em và ba mẹ cô ta.” Sở Lạc Nhất nhíu mày nói, “Nhưng lúc cô ta đi cũng chỉ chưa đầy bốn tuổi, chắc không phải cô ta đâu.” Sở Lạc Nhất nhíu mày nói, “Hơn nữa đã bao nhiêu năm qua rồi, chưa chắc cô ta đã nhớ, chuyện này toàn là chuyện mà hồi trước em nghe ba mẹ kể lại thôi.”

Cố Tỉ Thành âm thầm nhớ kỹ cái tên này, “Có lúc, chặt cỏ không chặt tận gốc, sau này hậu họa vô cùng.”

Nhất là loại ân oán đời trước này.

Sở Lạc Duy hơi cúi đầu, không kìm được mà siết chặt tay mình.

Sở Vi hơi nhướng mày, “Địa vị của cô ả Mạch Thụy đó quả thực không thấp. Em nên nhớ là, việc đầu tiên khi cô ta đến thành phố A chính là đến đàm phám với cậu Hai. Nếu không nắm chắc, sao cô ta dám bước vào cửa Sở Thị chứ.”

“Có thể giết em?” Sở Lạc Nhất vẫn có chút không tin.

“Không có gì là không có khả năng.” Sở Lạc Duy siết chặt hai tay, “Nếu để anh biết được là do cô ta làm, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

Kiều Vi Nhã hơi gật đầu, nhìn từng người một, cặp mắt to đảo qua đảo lại, “Cho nên tình hình bây giờ thế nào? Lão Hà cũng tự nhiên bị gài một vố như lão Miêu kia à?”

Kiều Vi Nhã nói xong, Sở Lạc Duy quay lại nhìn cô nàng một cái, giống như đang nói: Giờ mới hiểu à? Ngốc chết đi được.

Kiều Vi Nhã trừng mắt nhìn lại, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng: “Cậu thông minh như vậy sao không đoán trước được hả? Cậu thông minh thế sao còn để Bao Đậu bị thương?”

“Lúc đó tôi đi theo cậu, không có cách nào phân thân ra cả, được chưa?”

“Ai da, nghe cậu nói kìa, là tôi bảo cậu đi theo tôi hả?” Kiều Vi Nhã nổi nóng, vỗ bàn một cái đứng dậy cãi nhau với Sở Lạc Duy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2954: Trút giận (2)
Sở Vi và Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn nhau. Sở Lạc Nhất vội vàng kéo Cố Tỉ Thành đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Đi mau, đi mau.”

Hai người này một khi khai chiến, bọn họ thế nào cũng có thể dính đạn, đây là bài học từ thuở ấu thơ rồi.

Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Cố Tỉ Thành vẫn nửa ôm nửa đỡ Sở Lạc Nhất đi ra ngoài.

Sau khi cả ba thoát ra ngoài, Sở Vi và Sở Lạc Nhất đồng thời vỗ ngực, nghe tiếng tranh cãi của hai người bên trong, không kìm được mà cảm thán, may mà bọn họ chạy nhanh.

“Sao thế?” Cố Tỉ Thành không hiểu.

“Để không bị dính đạn ấy mà. Lúc hai người bọn họ cãi nhau, mười dặm xung quanh cũng không được có người. Bọn em từ nhỏ đến lớn đã bị bắn thành cái sàng rồi.”

“Chuẩn luôn.” Sở Vi phụ họa theo Sở Lạc Nhất.

Cố Tỉ Thành nhướng mày quay lại nhìn thoáng qua. Hai người trong đó định đánh nhau luôn hay sao?

Mong là căn phòng chỉ huy này lần sau vẫn có thể dùng được.

“Bọn họ không phải thanh mai trúc mã à?” Cố Tỉ Thành tò mò mở miệng hỏi, bình thường không phải đã thành một đôi yêu nhau rồi à?

“Ờ, bé thanh mai chỉ coi bạn trúc mã là anh em tốt, ha ha ha, lạ lắm đúng không.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói. “Mưa ngớt rồi, chắc một lúc nữa là ngừng.”

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cũng gật đầu theo. Mưa sắp tạnh rồi, nhưng quân đội sắp có biến cố.

Một chốc nữa đưa cô xuống núi xong anh phải quay về đơn vị. Chí ít không thể để Lữ đoàn trưởng biết anh ở cùng với bọn họ, nếu không sẽ càng phiền phức hơn mất.

“Mấy đứa nhóc các em lật tung cả đơn vị lên rồi đấy.” Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ lắc đầu.

“Là tại bọn họ gây sự trước đấy chứ.” Sở Lạc Nhất không phục nói, “Bọn em đâu có làm trái pháp luật, tất cả vẫn làm theo đúng quy định.”

“Vâng, vâng, vâng, chỉ có em có lý thôi.” Cố Tỉ Thành cưng chiều nói, “Đi thôi, hết mưa rồi, anh đưa em xuống núi trước, sau đó anh về quân doanh. Em cứ chờ ở dưới chân núi, chờ mọi chuyện ổn ổn rồi mấy đứa hãy về.”

Sở Lạc Nhất được Cố Tỉ Thành cõng, sau đó xuống núi cùng với Sở Vi. Về phần hai người ở bên trong, lúc nào cãi nhau xong thì lúc đó xuống núi vậy.

***

Thành phố A, trong bệnh viện.

Lúc Sở Húc Ninh nhận được tin tức, anh vẫn chưa đi nghỉ, vẫn đang ngồi trên giường.

Âu Dương Tử Huyên đem bữa sáng tiến vào, thấy Sở Húc Ninh đang ngẩn ra, vừa lấy bữa sáng ra cho anh vừa nói: “Anh, cả đêm anh không ngủ à?”

“Không sao. Sao em lại tới đây?” Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn Âu Dương Tử Huyên, hình như cũng không khó để đối mặt đến như vậy, xem đi, anh đã có thể nhìn cô một cách bình thường rồi.

“Húc Hiên sớm ra đã đi ra ngoài làm việc rồi nên em liền tới đây.” Âu Dương Tử Huyên đặt bữa sáng vào ta anh, “Anh Cả, ăn một chút đi.”

Sở Húc Ninh nhìn bữa sáng trong tay mình, không biết lúc này cô ấy đã ăn gì chưa, có người nói đã mấy ngày rồi không ăn gì, không biết giờ thế nào rồi?

Âu Dương Tử Huyên không bỏ sót sự lo lắng trong mắt anh, lại coi như không nhìn thấy ngồi xuống bên cạnh anh, làm bộ lơ đãng nói: “Tin tức gần đây đều nói đến chuyện của cô Sư. Không biết khoảng thời gian này cô ấy sẽ sống thế nào.”

Tay của Sở Húc Ninh không kìm được mà siết chặt hơn mấy phần.

“Được rồi, lúc đi ba em bảo chuyển lời lại cho anh, thời gian này tắt di động đi, đừng lo lắng chuyện gì cả. Anh cứ nghỉ ngơi, nước bẩn cỡ nào cũng không hắt được đến người anh đâu.” Âu Dương Tử Huyên tiếp tục nói.

Sở Húc Ninh gật đầu, “Không có chuyện gì thì em về sớm đi, anh ở đây không có vấn đề gì đâu.” Có lẽ, hôm nay anh nên qua bên kia thăm Sư Niệm, chuyện quân đội giờ anh không có lòng dạ nào để quan tâm nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2955: Trút giận (3)
Âu Dương Tử Huyên nghe ra anh muốn làm gì nhưng cũng không vạch trần, chỉ đứng dậy: “Vâng, vậy em về trước. Lời mẹ nói anh cũng đừng để bụng, mẹ chỉ là lo lắng cho anh quá thôi.”

“Anh biết, anh sẽ không trách mẹ đâu, em về đi.” Sở Húc Ninh hơi giơ tay lên, bảo cô đi ra ngoài, thậm chí có chút vội vàng.

Âu Dương Tử Huyên hơi nhếch môi. Hiện giờ nhất định anh Cả không ngờ, thực ra đối với cô, nhiều hơn cả là thương yêu, chứ không phải tình yêu.

Lúc cô đứng dậy đi đến cửa lại quay đầu nhìn người trên giường, “Anh, thực ra trái tim anh chưa bao giờ rời khỏi thân thể anh. Anh nên ngẫm lại, nếu hôm nay người gặp chuyện không may là em, anh sẽ làm gì?”

“Giết hắn.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.

“Đúng vậy, nhưng với cô Sư, anh chỉ nghĩ tới cô ấy, nghĩ xem cô ấy đau lòng thì phải làm sao? Đến giờ anh nên nghĩ lại, mấy năm nay anh lừa mình dối người, người tổn thương là chính anh, hay là người khác.” Âu Dương Tử Huyên nói, khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Bàn tay đặt trên đùi của Sở Húc Ninh tiếp tục siết chặt.

Nhưng với cô Sư, anh chỉ nghĩ tới cô ấy, nghĩ xem cô ấy đau lòng thì phải làm sao?

Đúng vậy, anh không nghĩ đến chuyện giết Chó Vàng, mà là cô ấy, cô ấy thương tâm thì làm sao? Giờ cô ấy vẫn ổn chứ?

[”Em chào anh, em là Sư Niệm.”]

Mười bảy năm trước, anh theo mẹ đến tiệm áo cười gặp bạn của mẹ để thử áo cưới. Lần đầu tiên thấy Sư Niệm, cô ấy chỉ cao đến bắp chân anh, còn ngước cái đầu nhỏ để lộ ra vài chiếc răng xấu hổ nói với anh rằng em chào anh, em là Sư Niệm.

Lúc đó, cô ấy thật là nhỏ.

Kể từ đó, phía sau anh có thêm một cái đuôi.

Càng về sau, anh lại càng khiến cô thương tổn đầy người.

Sở Húc Ninh nghĩ vậy, vén chăn xuống giường, bữa sáng chưa đụng tới cứ để nguyên như vậy trên bàn.

Mặc kệ thế nào, hôm nay anh nhất định phải thấy được Sư Niệm, nhất định phải gặp cô.

Chí ít anh phải biết được cô ấy sống có ổn không.

***

Thành phố B, từng chiếc từng chiếc xe dần đỗ đầy bãi đất trống trước cổng doanh trại.

Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã cúi người trốn một bên xem, chờ trò hay được trình diễn.

“Để xem lần này lão già kia giải thích thế nào.” Kiều Vi Nhã cười lạnh một tiếng, nhìn phụ huynh ngoài cửa đang đòi gặp con mình.

Sở Lạc Nhất cũng hơi nhếch miệng, “Quần áo của chị hôm qua có mang theo không?”

Kiều Vi Nhã gật đầu, vỗ vào cái túi bên cạnh, “Yên tâm, không để bị lộ ở chỗ này đâu.”

Sở Lạc Nhất gật đầu, “Lão tưởng không có ba chúng ta sẽ không sống được hả? Ba chị không đến, chúng ta vẫn có thể khiến lão ta cút như thường.” Trong ánh mắt của Sở Lạc Nhất đầy vẻ tự tin và khinh thường đối với Lữ đoàn trưởng.

“Chuyện chị bị thương ba nuôi vẫn chưa biết đúng không?” Kiều Vi Nhã đột nhiên hỏi.

“Mẹ chị chắc biết rồi, mỗi lần Đậu Nhuyễn xuất hiện mẹ chị đều biết.” Sở Lạc Nhất nghĩ, lần này quay về nhất định sẽ bị chửi, “Nhưng chắc là đang có việc nên không phân thân ra được.”

Nếu không ba cô đã đánh tới cửa rồi.

Những sinh viên tham gia tập huấn nhanh chóng ra ngoài, đều tự tìm ba mẹ mình. Phụ huynh của những đứa trẻ không bị thương thì không nói gì. Nhưng mấy học sinh nữ đều bị thương hoặc ít hoặc nhiều, cha mẹ người ta liền bất chấp đòi lời giải thích.

“Để xem lần này ông ta ăn nói thế nào.” Sở Lạc Nhất hưng phấn nói, sau đó liền thấy Lữ đoàn trưởng Hà đi ra.

Kịch hay giờ chính thức bắt đầu rồi đây~
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2956: Trút giận (4)
Có vài cảnh vệ đi theo sau Lữ đoàn trưởng. Lữ đoàn trưởng vẫn cười híp mắt, giống hệt như phật Di Lặc.

“Các vị phụ huynh, các vị phụ huynh, chuyện này đúng là do chúng tôi sơ ý, thế nhưng không phải đây cũng là một lần trải nghiệm sao?” Lữ đoàn trưởng cười híp mắt nói.

Kiều Vi Nhã xùy một tiếng, đồ không biết xấu hổ.

“Nhưng tụi nhỏ là học sinh, không phải lính, sao các ông có thể huấn luyện kiểu đó được hả?” Phó hiệu trưởng của trường vừa chạy tới bất mãn nói, “Trước đây lúc trao đổi về việc huấn luyện quân sự không hề nói đến chuyện này. Chủ nhiệm Mã, chủ nhiệm Lưu, chuyện này là thế nào?”

Chủ nhiệm Mã và chủ nhiệm Lưu bị điểm danh vội vàng nói: “Các em ấy cũng rất phấn khích, chúng tôi cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt để huấn luyện, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đây là một trải nghiệm mà ở trường học không thể có được, may mà bọn nhỏ không sao cả.”

“Em gái tôi còn chưa thấy đâu.” Sở Lạc Duy từ phía sau đến gần, lớn tiếng nói, “Lữ đoàn trưởng lẽ nào đã quên mất chuyện em gái tôi còn chưa trở lại. Cái gì gọi là bọn nhỏ không sao cả. Lẽ nào em gái tôi đáng bị các ông không màng tới sống chết như thế à?”

“Cái gì, còn có người chưa trở về?” Phó hiệu trưởng cả kinh đến toát mồ hôi lạnh cả người, nhất là khi nhìn thấy Sở Lạc Duy.

Em gái cậu ta?

Đó chính là hòn ngọc quý trong tay Sở Ninh Dực, đứa con gái duy nhất của Sở gia, là bảo bối của song Sở hai thành Nam Bắc đấy.

“Sở Lạc Nhất còn chưa về?” Chủ nhiệm cũng kinh ngạc, nhìn về phía Lữ đoàn trưởng: “Đêm qua không phải Lữ đoàn trưởng nói đã tìm được rồi hay sao hả?”

Sắc mặt Phó hiệu trưởng nhất thời trắng bệch, đứng đó bắt đầu run rẩy.

Sắc mặt Lữ đoàn trưởng thoáng thay đổi một chút, sai người tiễn những vị phụ huynh đã gặp được con mình đi, sau đó cười ha hả bước qua: “Núi cũng chỉ to chừng đấy, sẽ tìm được thôi.”

Xem kìa, còn có mặt mũi cười ra tiếng.

Gã này quả thực không thể cứu chữa nổi nữa rồi.

“Ngay từ đầu lúc quyết định, một đoàn trưởng đã nói chuyện này quá nguy hiểm, nhưng vị thủ trưởng này cứ nhất quyết giữ ý kiến của mình. Đúng là có người muốn đi, nhưng bọn con đâu có muốn chứ.” Một học sinh nữ bị thương ở cánh tay nữ sinh tựa vào bên người ba mình khóc tu tu.

“Đúng vậy, chúng em có muốn đi đâu, việc này không phải được tự do lựa chọn à? Đến bây giờ Sở Lạc Nhất còn chưa trở lại. Đêm qua em cũng nghe thấy tiếng kêu của cô ấy.” Một nữ sinh bị thương khác cũng nói.

“Đây là kế hoạch huấn luyện do Lữ phó Sở đã sắp xếp từ trước. Giờ Lữ phó Sở không có ở đây, tôi chỉ chấp hành thay mà thôi...” Lữ đoàn trưởng nghiêm túc nói.

“Oh shit, lão già này còn có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không?” Kiều Vi Nhã tức giận nói.

“Không phải đã sớm nghĩ đến rồi à? Lão nhất định sẽ đổ lên đầu anh Húc Ninh.” Sở Lạc Nhất cười lạnh thành tiếng, “Quần áo đâu, chị đi thay quần áo.”

Kiều Vi Nhã gật đầu, đưa cái túi nhỏ bên hông cho cô còn mình thì tiếp tục nhìn về bên kia, quan sát tìm lối đi.

Sở Vi đứng bên cạnh Sở Lạc Duy, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ tột độ.

Những người đứng ở cổng đã tản đi không ít, dù nói là được mời về nhưng chuyện này càng ít người thấy càng tốt, nên cuối cùng vẫn bị cưỡng chế giải tán.

Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn lão, quanh thân đều khiến người ta có cảm giác lạnh như băng.

“Sở Lạc Nhất đâu? Sao không thấy Sở Lạc Nhất đội chúng ta đâu?” Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng hỏi của Cố Tỉ Thành, “Vừa nãy điểm danh, vì sao không có Sở Lạc Nhất?”

Sĩ quan huấn luyện của khoa Mỹ thuật lập tức lớn tiếng nói: “Báo cáo Trưởng đoàn Cố, hôm trước Lữ đoàn trưởng đã đưa tất cả lên núi trải nghiệm cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã. Chúng tôi yêu cầu một kèm một với học viên của mình, nhưng Lữ đoàn trưởng yêu cầu chúng tôi ở lại canh giữ, không cho phép chúng tôi đi theo. Hiện giờ chúng tôi cũng không biết bạn Sở Lạc Nhất rốt cuộc đang ở đâu?”

Giọng của sĩ quan này rất lớn, đủ để cho tất cả mọi người nghe được.

Chuyện chụp mũ thì có ai lại không biết chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2957: Trút giận (5)
Cố Tỉ Thành đột nhiên đi ra, sắc mặt Lữ đoàn trưởng hơi thay đổi, nhìn Cố Tỉ Thành đang bước về phía mình.

“Không phải cậu đã về từ đêm qua rồi à?” Lữ đoàn trưởng thấp giọng mở miệng hỏi.

“Đúng là đêm qua tôi đã về, vừa về liền đến phòng tạm giam, đến giờ mới ra. Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Tỉ Thành nghiêm trang nói, ra ngoài nhiệm vụ trở về đều sẽ bị khóa trong phòng tạm giam để tẩy bỏ bớt sát khí trên người, đây là quy tắc.

Cho nên, Cố Tỉ Thành nói như vậy cũng không sai.

Cho dù Lữ đoàn trưởng biết đêm qua anh trở về, còn đi ra sau núi, lúc này cũng không thể nào hỏi gì được.

Mà Lữ đoàn trưởng lúc này cũng đã hiểu, mấy người này là đang hùa vào để chỉnh ông ta.

“Kế hoạch huấn luyện của Lữ phó Sở cậu cũng biết đúng không, sao lại sắp xếp loại kế hoạch sinh tồn nơi hoang dã cơ chứ?” Lữ đoàn trưởng thở dài nói.

“Kế hoạch huấn luyện? Từ bao giờ tập quân sự lại có cả kế hoạch huấn luyện nữa thế? Lữ đoàn trưởng, ông nghe thấy kế hoạch huấn luyện này ở đâu vậy? Lữ phó Sở đã nghỉ phép mấy ngày rồi, sao tôi không hề biết có chuyện kế hoạch huấn luyện này vậy?” Cố Tỉ Thành nói rất vô tội. Tuy rằng chuyện này không ảnh hưởng gì đến lợi ích của anh, đáng tiếc, lão ta thiếu chút nữa đã hại người con gái anh yêu, riêng điều này thôi đã đủ để không thể tha thứ được rồi.

“Hoàng Ba, kế hoạch huấn luyện có từ lúc nào?” Cố Tỉ Thành nhìn sang người bên cạnh mình, hỏi vô cùng nghiêm túc.

“Báo cáo, chúng tôi không hề nhận được kế hoạch huấn luyện.” Hoàng Ba cũng nghiêm túc báo cáo lại, không thèm để ý đến gương mặt đã đèn sì của Lữ đoàn trưởng. Ầm ĩ một trận thế này, cái chức Lữ đoàn trưởng có giữ được hay không cũng khó mà nói rồi.

Chỉ tiếc là người mà lão đắc tội lại là mấy vị tổ tông này.

Một vị Phó đoàn trưởng thấy chuyện đã mất kiểm soát, liền bước qua kéo Cố Tỉ Thành một cái, sau đó nói: “Hiệu trưởng Chu, hai vị chủ nhiệm, chuyện này chúng ta vào trong nói đi, chúng tôi vẫn đang đi tìm em Sở, buổi tối khó tìm, nay trời đã sáng, một lát nữa có thể sẽ có kết quả.” Phó đoàn trưởng trưởng nói vậy cũng không sai, người của bọn họ đúng là đã tìm trên núi suốt đêm, chẳng qua là Sở Lạc Nhất được Cố Tỉ Thành giấu kỹ quá nên mới không tìm được thôi.

“Lữ phó Châu, tôi biết anh vẫn đang dẫn người tìm, thế nhưng tôi không hiểu, câu bọn trẻ không sao của Lữ đoàn trưởng Hà nói vừa nãy là có ý gì? Em gái tôi chẳng lẽ không phải người à?” Sở Vi lạnh giọng nói, “Hay là Lữ đoàn trưởng Hà nghĩ, nhà chúng tôi không có địa vị gì, sự sống chết của em gái tôi, ngài cũng không thèm để ý?”

Lời Sở Vi nói như tát thẳng vào mặt Lữ đoàn trưởng Hà.

Lúc nãy không phải lão không sợ, mà là vì quá sợ nên mới hoảng hốt không kịp suy nghĩ để rồi thốt ra câu nói kia.

Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn Lữ đoàn trưởng Hà, “Chuyện em gái tôi vẫn chưa xong đâu. Hay là Lữ đoàn trưởng Hà nghĩ ba mẹ tôi chưa tới nên mấy đứa trẻ con như bọn tôi dễ bắt nạt?”

“Sao có thể như vậy được? Cha mẹ lũ trẻ không đến liền mặc kệ sự sống chết của tụi nó sao? Nếu chúng tôi không đến, vậy sự sống chết của con cái chúng tôi cũng bị mặc kệ à?” Phụ huynh một học sinh tức giận mở miệng chất vấn.

Đây chính là kết quả mà Sở Lạc Duy mong muốn.

Cho dù ba cậu không ra tay, bọn họ cũng sẽ không để lão già này bắt nạt đâu.

“Vậy là vẫn chưa tìm thấy Sở Lạc Nhất?” Cố Tỉ Thành sắc mặt âm trầm nói.

“Đây là đơn vị nào? Chúng tôi phải tố cáo, trường học cũng phải cho chúng tôi một câu trả lời rõ ràng.” Cha mẹ của những học sinh bị thương đều kích động phẫn nộ nói.

Cố Tỉ Thành hỏi xong liền nhanh chóng rời khỏi đây, tỏ ý muốn đi tìm Sở Lạc Nhất.

Dù sao việc anh phải làm cũng chỉ là đi ra để nói rõ chuyện không hề có kế hoạch nào đó kia. Tiếp đó, muốn đối phó với những người này thế nào là chuyện của Lữ đoàn trưởng Hà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2958: Trút giận (6)
Sở Lạc Duy và Sở Vi cũng bỏ đi, chuyện bọn họ phải làm đã làm xong.

Mà Sở Lạc Nhất sau khi thay xong bộ quần áo ướt sũng cũng được người của Lữ phó tìm thấy, đưa đến bệnh viện, có người nói thương thế nghiêm trọng, hiện nay vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc Lữ phó nghe được tin tức này, mặt mũi trắng bệch.

Một vị đội trưởng có quan hệ tốt với Sở Húc Ninh đứng bên cạnh ông ta thấp giọng nói: “Lữ phó, lần này to chuyện rồi, Lữ đoàn trưởng dây phải chuyện lớn rồi.”

Lữ phó cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên cũng biết, lúc này ông ta phải nghĩ cách cứu vãn danh dự của quân đội, chứ không phải che chở cho tên Lữ đoàn trưởng thích gây chuyện kia.

Chuyện này ông ta phải suy tính cẩn thận mới được.

***

Trong bệnh viện.

Sau khi y tá đi rồi, Cố Tỉ Thành vội vàng bước qua ngồi xuống cạnh giường đỡ Sở Lạc Nhất ngồi dậy.

Chân của Sở Lạc Nhất đã bị băng bó thành một cái bánh chưng, thế nhưng trông bộ dạng lại đầy hưng phấn hoàn toàn không giống như đang bị thương nghiêm trọng chút nào.

“Sao rồi? Sao rồi? Lữ đoàn trưởng Hà có bị phạt không?” Sở Lạc Nhất kích động mở miệng hỏi, cô không thể bị thương một cách lãng phí được.

Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ nhìn cô, cũng chỉ có cô lúc này mới nghĩ được đến chuyện này thôi.

“Chị không biết lúc nãy đặc sắc thế nào đâu, lão già kia bị bao nhiêu phụ huynh vây xung quanh, mặt đỏ tía tai nói không nổi một lời luôn.” Kiều Vi Nhã cười híp mắt nói, “Lần này để xem ông ta còn có thể làm gì được nữa!”

“Có vụ ầm ĩ này, ông ta nhất định sẽ bị chuyển ngành.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói, vươn tay xoa xoa đầu cô.

“Lần này Đội trưởng Cố giúp đỡ chúng tôi như vậy, không sợ đắc tội với người ta à?” Sở Lạc Duy lạnh lùng nói. Từ đầu tới cuối cậu chưa từng có hảo cảm đối với Cố Tỉ Thành.

Không, ngoại trừ người nhà, cậu chẳng hề có hảo cảm đối với bất kỳ ai.

Cố Tỉ Thành làm sao có thể không cảm giác được sự khinh thường của cậu anh vợ này. Nhưng cho dù chỉ là một thằng nhóc thì cậu ta cũng là anh vợ của anh, không thể đắc tội.

“Ông ta đắc tội với người không nên đắc tội, đương nhiên phải trả giá đắt rồi.” Mà cái người không nên đắc tội đó đương nhiên là cô bé đang cười tít mắt trong lòng anh.

Sở Lạc Duy cũng coi như hài lòng với câu trả lời này, cho nên chỉ hừ một tiếng, không nói tiếp nữa.

“Anh, hai người không có chuyện gì nữa thì về đi.” Sở Lạc Nhất không hề đỏ mặt chút nào khởi động trạng thái đuổi người.

Sở Lạc Duy: “...”

Đồ vô lương tâm này.

“Sở Lạc Nhất, chị được lắm.” Kiều Vi Nhã kêu thành tiếng.

“Chị hiểu mà, em không có nên ghen tị chứ gì.” Sở Lạc Nhất ôm lấy cánh tay của Cố Tỉ Thành, cười híp mắt nói.

“Em đố kỵ với chị, chị đẹp quá mà.” Kiều Vi Nhã xì một tiếng nở nụ cười, lạnh lùng nhìn Sở Lạc Nhất.

“Đâu đẹp bằng em, không đẹp được bằng em đâu.” Sở Lạc Nhất vẫn rất có tự giác, “Tiểu Bất Điểm, nếu không em xem xét anh chị đi, hai người hoàn toàn có thể ghép thành một đôi mà.”

“Cậu ta á, chị tưởng em mù chắc.” Kiều Vi Nhã mang theo ghét bỏ nói.

“Tôi mù!” Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn cô nàng một cái, sau đó xoay người bỏ đi

“Ai, giờ cậu mới biết cậu mù à? Cậu không chỉ mù, cậu còn xấu nữa.” Kiều Vi Nhã vừa kêu lên vừa đuổi theo.

Sở Vi hơi nhếch môi, cũng đi theo ra ngoài.

“Quan hệ giữa bọn họ tốt thật.” Cố Tỉ Thành kết luận.

“Ha ha ha, chuyện đó ai cũng biết, chỉ có hai người này là không biết thôi.” Sở Lạc Nhất nói, ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, “Lát nữa anh còn phải về đó nữa đúng không? Chuyện lần này ầm ĩ như vậy, anh có gặp rắc rối gì không? “

Lúc này Sở Lạc Nhất mới nghĩ đến vấn đề này, anh cũng thuộc đơn vị này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2959: Trút giận (7)
“Ảnh hưởng thì nhất định sẽ có, lần này nhất định sẽ phê bình toàn quân, nhưng cũng không phải chỉ phê bình một mình anh, không sao cả đâu.” Cố Tỉ Thành không thèm để ý chút nào, nếu như để ý, anh đã không làm như vậy rồi.

Sở Lạc Nhất hung tợn nói: “Đúng là đồ phân chuột.”

Cố Tỉ Thành vươn tay vuốt tóc Sở Lạc Nhất, hôn lên trán cô, “Em là sinh viên trên danh nghĩa của Đại học Q à? Là kiểu sinh viên không cần phải lên lớp ấy hả?”

“Đúng vậy, nhưng bọn họ đều ở đây, em đi theo chỉ để treo cái mác thôi.” Sở Lạc Nhất tìm một vị trí thoải mái ở trong lòng anh nằm xuống, lại nghịch ngón tay anh, “Mấy ngày nữa em định đi Hoàng Sơn, anh có xin nghỉ được không?”

“Thời gian này thì không được.”

“Được rồi.” Tuy rằng thất vọng nhưng Sở Lạc Nhất cũng không thực sự tức giận, “Vậy em đành đi một mình vậy.”

Cố Tỉ Thành thấy hơi áy náy với cô, “Em nghĩ kỹ chưa, ở bên anh, thời gian anh có thể ở bên cạnh em gần như không có. Có lẽ cũng chỉ có thể trò chuyện tán gẫu với em mỗi ngày thôi.”

Sở Lạc Nhất chớp mắt, cố sức cắn một cái lên cánh tay anh, “Làm như em vừa mới quen anh vậy, không phải anh hôn rồi không chịu nhận nữa đấy chứ? “

Cố Tỉ Thành cười thành tiếng, ôm chặt cô vào lòng, “Không dám, dù sao thì anh cũng không thể đắc tội nổi với kiểu con ông cháu cha như em đâu.”

Sở Lạc Nhất biết anh đang nói đùa, vẫn dùng khuỷu tay ra sức huých anh một cái.

Cố Tỉ Thành tiếp tục cười, ôm cô cúi đầu nói gì đó.

“Tỉ Thành?”

Một giọng nói đầy khiếp sợ của phụ nữ đột nhiên vang lên, phá vỡ sự giữa thân mật của bọn họ.

Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía người phụ nữ đứng ngoài cửa.

Là một bác sĩ, trông tuổi tác có vẻ sấp sỉ Cố Tỉ Thành. Lúc này trên mặt cô ta tràn đầy khiếp sợ, giống như không thể chấp nhận được cảnh tượng mình đang nhìn thấy.

Nụ cười trên mặt Cố Tỉ Thành tắt lịm trong nháy mắt, nhìn người phụ nữ vừa bước vào cửa.

Cặp mắt to Sở Lạc Nhất đảo quanh, cuối cùng lại rơi vào trên người của Cố Tỉ Thành.

“Thiên Thiên, sao cậu lại ở đây?” Cố Tỉ Thành nhíu mày hỏi.

Châu Thiên Thiên tiến vào, bật cười: “Mình đi làm, đương nhiên phải ở đây rồi. Còn cậu, sao cậu lại ở đây thế?”

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, người phụ nữ này thích Cố Tỉ Thành.

Cho nên, Sở Lạc Nhất không nhịn được mà tiếp tục đánh giá người phụ nữ kia. Bề ngoài, không tính là xấu, dáng người cũng bình thường, đơn giản mà nói, đây là một người phụ nữ bình thường.

Thế nhưng người phụ nữ bình thường này hình như có quan hệ không bình thường với người đàn ông đang ôm cô.

Cho nên, Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành, dùng ánh mắt ra hiệu: Giải thích đi nhỉ?

Cố Tỉ Thành nhanh chóng tiếp thu được tín hiệu của cô, hơn nữa nhanh chóng đáp lại.

“Bạn thời đại học của anh, Châu Thiên Thiên. Đây là bạn gái của tôi, Sở Lạc Nhất.” Cố Tỉ Thành giới thiệu một cách đơn giản thân phận của hai người.

Sở Lạc Nhất rõ ràng cảm giác được, vào lúc Cố Tỉ Thành nhắc đến hai chữ bạn gái kia, Châu Thiên Thiên hơi sững lại.

Nhưng mà vậy cũng đúng, người đàn ông hoàn mỹ như Cố Tỉ Thành, không ai thích mới là kỳ quái.

“Em chào chị.” Sở Lạc Nhất thoải mái đưa tay ra.

Châu Thiên Thiên dừng một chút, cuối cùng vẫn duỗi tay ra, miễn cưỡng cười cười: “Chào em, chị không biết Tỉ Thành có bạn gái từ lúc nào cơ đấy. Trước chị còn tưởng rằng cậu ấy định độc thân cả đời nữa cơ.”

“Sao có thể như thế được? Bọn em quen nhau đã tám năm rồi, sao anh ấy lại độc thân được, anh nói coi?” Sở Lạc Nhất tỏ ra ngạc nhiên nhìn Cố Tỉ Thành, đôi mắt to chớp chớp. Cô nàng này đang muốn đọ độ thân thiết với cô à? Ai mà không biết chứ!
 
Top