Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2960: Trút giận (8)
Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng vờ vịt của cô liền biết cô đang cô đang suy nghĩ gì.

Không phải đang trách mình không kể chuyện yêu đương qua mạng cho người khác biết, mà là đang nói cho Châu Thiên Thiên biết, chị là bạn học thời đại học thì đã sao, anh lên đại học đến bây giờ cũng chỉ tám năm đúng không? Cùng lắm là bọn họ quen biết cùng một lúc.

Cô nhóc không bao giờ chịu thua thiệt này, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.

Cho nên, anh làm sao có thể không phối hợp với diễn xuất của cô được chứ?

“Những người thân thiết xung quanh anh đều biết sự tồn tại của em mà.” Cố Tỉ Thành chỉ nói một câu như vậy.

Thế nhưng chỉ cần một câu nói này thôi đã đủ để Sở Lạc Nhất thắng đẹp rồi.

Sở Lạc Nhất rất hài lòng, nụ cười tươi rói giống như một con hồ ly nhỏ được hời, không hề che giấu chút nào.

Còn Cố Tỉ Thành không cảm thấy mình đã làm chuyện nghiêm trọng gì. Anh việc gì phải vì thể diện của mình mà để người anh để ý phải chịu ấm ức chứ, mấu chốt là, còn vì một người không có quan hệ gì với anh.

Sắc mặt của Châu Thiên Thiên trở nên rất đặc sắc. Có lẽ là bởi vì chuyện bạn gái này thực sự khiến cô ta bị sốc, lại có lẽ là do cách làm của Cố Tỉ Thành đã khiến cô ta bị tổn thương.

“Cũng đúng, dù sao thời gian chúng ta gặp nhau cũng không nhiều. Nhưng nhìn cô Sở không lớn cho lắm nhỉ?” Chu Thiên Thiên bắt đầu chọc ngoáy từ tuổi tác của Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất ấm ức cúi đầu, nhìn chằm chằm hai cái bánh bao nhỏ xinh, “Vẫn còn có thể dạy thì nữa mà!”

Phụt...

Châu Thiên Thiên bất ngờ phụt ra, cô bé này thật là...

Sở Lạc Nhất giống như bừng tỉnh đại ngộ, “A, bác sĩ Châu, ngại quá, em lại tưởng chị đang nói cái đó? Tại chị cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta ấy.”

“Khụ...” Cố Tỉ Thành cảnh cáo liếc nhìn Sở Lạc Nhất một cái, ý bảo cô kiềm chế một chút, đừng đánh võng lạng lách quá, nhất là khi vẫn có người ngoài ở đây.

Lần này mặt Châu Thiên Thiên đỏ rần, vừa tức vừa xấu hổ, cô nhìn chằm chằm ngực của cô ta lúc nào, con bé này nhất định là cố ý!

Còn nhỏ tuổi, không ngờ suy nghĩ lại trái khoáy như vậy. Ở trong mắt Châu Thiên Thiên, Sở Lạc Nhất đã trở thành một thiếu nữ lưu manh rồi.

“Cô Sở tuổi không lớn lắm, ăn nói nên chú ý một chút thì hơn.” Châu Thiên Thiên hậm hực nói.

“À... ngại quá, em có một tật xấu là không biết giả bộ, thấy gì thì nói đó.” Sở Lạc Nhất dùng đôi mắt vô tội nhìn Châu Thiên Thiên.

Chị biết giả bộ, tôi không biết, cho nên chị đừng trách tôi vờ vịt.

Đây là điều Sở Lạc Nhất muốn nói.

Sắc mặt của Châu Thiên Thiên càng khó coi hơn, sao cô ta có thể không nghe ra Sở Lạc Nhất đang châm chọc cái gì chứ.

“Hơn nữa, bác sĩ Châu à, em mười tám, thành niên rồi.” Sở Lạc Nhất thản nhiên nói, lúc này đã không còn vẻ vô tội như vừa rồi nữa.

Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì ánh mắt châm chọc của cô ta khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

“Châu Thiên Thiên, có chuyện gì nữa không? Không có việc gì thì tôi và Nhất Nhất còn có chuyện muốn nói.” Cố Tỉ Thành cũng hạ lệnh đuổi khách. Tuy rằng người khởi xướng là người trong lòng anh, nhưng đây là người anh cưng chiều, có tác oai tác quái thế nào cũng là đúng, sai cũng là do người khác.

Châu Thiên Thiên thu hồi tâm trạng của mình, hai tay đút vào trong túi, “Không có chuyện gì đâu, chẳng qua thấy cậu đi qua cho nên đến xem thử thôi, mình đi làm việc nhé, có chuyện gì có thể gọi mình.”

“Bác sĩ Châu yên tâm, em rất khỏe, không có chuyện gì cần gọi chị đâu.” Sở Lạc Nhất đen mặt nói, phải gọi bác sĩ thì liệu cô có ổn nữa không chứ?

Châu Thiên Thiên tiếp tục nghẹn họng, nhưng cô ta không để ý đến Sở Lạc Nhất nữa mà xoay người bỏ đi.

“Thật mất lịch sự.” Sở Lạc Nhất hơi bĩu môi, thấy bước chân Châu Thiên Thiên hơi lảo đảo mới thấy hài lòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2961: Trút giận (9)
Cố Tỉ Thành chỉ biết lắc đầu, đưa tay xoa đầu và nhìn cô, không có ý mở miệng trách cứ.

Nhưng như thế không có nghĩa là Sở Lạc Nhất sẽ tha cho anh. Cô khẽ vươn ngón tay điểm một cái vào lồng ngực rắn chắc của anh. “Anh học quản lý quân sự, còn cô ta học bên quân y, sao hai người lại biết nhau vậy?”

Cố Tỉ Thành nhìn dáng vẻ vừa kiêu ngạo lại tinh nghịch của cô mà chỉ cảm thấy đáng yêu, chứ không hề thấy phản cảm chút nào.

Từ xưa đến nay anh vốn không phải là người rộng lượng, nhưng cô gái này luôn là một ngoại lệ của anh.

“Có gặp mấy lần trong quá trình tập quân sự. Bọn anh còn học cùng một trường nên dần dần quen biết nhau, nhưng không thân.” Cố Tỉ Thành ăn ngay nói thật, giải thích với cô.

“Ối giồi ôi, người ta mà nghe thấy câu không quen thân của anh chắc là đau lòng lắm đấy.” Có được đáp án hài lòng, Sở Lạc Nhất vui vẻ bắt đầu trêu ghẹo anh.

Cố Tỉ Thành lấy tay dí đầu cô sang một bên. “Em đúng là điển hình của việc được lợi còn thích khoe mẽ đấy.”

“Ha ha ha...” Sở Lạc Nhất lại chui vào trong ngực Cố Tỉ Thành, “Thì anh chẳng bảo, được lợi mà không ra vẻ, lần sau sẽ không được nữa còn gì.”

“Bậy, anh nói thế lúc nào?” Cố Tỉ Thành nghiêm giọng. Anh không nhớ mình đã từng nói như thế.

“Là anh nói, anh nói, anh có muốn em tìm lại sổ ghi chép những câu anh từng nói không? Á, em biết rồi, anh cũng không nhớ những câu em từng nói có phải không. Hừ, em giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.” Sở Lạc Nhất kiêu ngạo đẩy anh ra, sau đó vòng tay hai trước ngực và đưa lưng về phía anh.

Cố Tỉ Thành cúi đầu bật cười, đúng là anh không nhớ mình từng nói câu này thật.

Nhìn bóng lưng giận dỗi đang quay về phía mình, anh vẫn cảm thấy cô cực kỳ đáng yêu. Anh ngồi luôn xuống giường rồi ôm cô vào trong lòng. “Ngày nào nói chuyện với em cũng đều vào lúc nửa đêm. Lúc ấy anh đã mệt mỏi đến mức chẳng biết mình là ai nữa rồi, làm sao còn nhớ mình đã từng nói gì được chứ?” Hầu như lần nào anh cũng ôm điện thoại ngủ, là vì không muốn bỏ lỡ lời cô nói.

Tiếng nói của anh không lớn, nhưng lại là lời giải thích tốt nhất đối với cô.

Thật ra cô không hề tức giận, chỉ cố tình nói vậy cho anh nghe thôi.

Giữa hai người yêu nhau có thể làm những gì, chẳng phải chỉ làm mấy chuyện nhàm chán này thôi sao?

Nhưng nghe anh nói thế, Sở Lạc Nhất lại nghi ngờ. Mấy năm anh đi lính nhất định rất mệt mỏi và bận rộn, nhưng vẫn cố bớt chút thời gian tán gẫu với cô. Cô có thể tưởng tượng ra anh dùng dáng vẻ như thế nào để nói chuyện linh tinh cùng mình.

“Anh chưa từng nhìn thấy em, tại sao lại tốt với em như vậy?” Sở Lạc Nhất dựa lưng vào lồng ngực của anh. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập của Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành cũng từng tự hỏi mình về vấn đề này, tại sao anh lại đối xử tốt với một cô bé chỉ mới mười tuổi và chưa từng gặp mặt bao giờ như thế, còn tốt đến mức chính anh cũng cảm thấy mình thật biến thái.

“Chắc là do cảm giác đấy.” Cố Tỉ Thành đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

Năm đó, trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc bình ước nguyện kia khiến anh cảm thấy đứa bé này thật đáng yêu. Sau đó, trong quá trình cách mười ngày nửa tháng, thậm chí là nửa năm trò chuyện một lần, anh cảm thấy đứa bé này luôn có những cái nhìn sâu sắc độc đáo không phù hợp với lứa tuổi của cô. Dần dần anh cũng bắt đầu cảm thấy không thể rời bỏ cô được.

Câu nói này thật sự đã lấy lòng được Sở Lạc Nhất. Cô cười ngây ngất mà không biết mình bật cười vì cái gì.

Cố Tỉ Thành ngồi với Sở Lạc Nhất một lúc thì nhận được điện thoại bên quân đội, gọi anh nhanh chóng trở về.

Sở Lạc Nhất lè lưỡi, “Về để bị phê bình đấy hả?”

Cố Tỉ Thành ra vẻ nghiêm túc nhìn cô. “Đừng có giả bộ.” Còn không phải do cô đấy à.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2962: Trút giận (10)
Sở Lạc Nhất cười khúc khích nhìn anh đứng lên. Cố Tỉ Thành cầm chiếc mũ lính chỉnh trang lại, sau đó đội lên đầu.

Anh xoay người hôn lên môi cô một cái. “Chắc anh không quay lại ngay được đâu, anh sẽ gọi điện cho anh Hai em qua đây với em.”

Sở Lạc Nhất gật đầu, “Nếu cô bạn học kia của anh đến, em có thể gây chuyện với cô ta không?”

“Không phải em vừa mới gắt một hồi rồi hay sao? Đừng giả vờ vô tội, anh không tin em sẽ để cho mình bị thiệt thòi đâu, thích gây sự thì cứ việc, không cãi nhau lại được thì cứ cào thẳng luôn, có chuyện gì cứ để anh giải quyết.” Cố Tỉ Thành rất khí phách mà nói như vậy.

Sở Lạc Nhất cười khanh khách ôm lấy cổ anh mà hôn chụt một cái, “Được rồi, anh đi đi, em muốn nghỉ ngơi, cả đêm không được ngủ ngon giấc rồi. Nếu bị phê bình thì anh cứ trốn xa ra, đi chợp mắt một lúc đi, anh cũng cả đêm không ngủ rồi.”

Cố Tỉ Thành gật đầu, đắp chăn cho cô, nhìn cô ngủ rồi anh mới yên tâm rời đi.

***

Thành phố A, trong bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh của Sư Niệm.

Sở Húc Ninh đứng ở ngoài cửa hơn một tiếng nhưng vẫn không đi vào. Còn ở bên trong, Sư Niệm ngồi trên cửa sổ cũng hơn một tiếng rồi mà vẫn không xuống.

Mới qua mấy ngày ngắn ngủi mà trông cô ấy đã gầy đi rất nhiều.

Là vì chuyện kia sao?

Anh vừa xem tin tức rồi, đâu đâu cũng nói tới chuyện này, cho dù cô ấy có muốn quên cũng khó.

Một nơi như vậy, sao cô ấy có thể tiếp tục ở lại được?

Sở Húc Ninh suy nghĩ một lúc rồi mở cửa phòng ra.

Sư Niệm nghe thấy tiếng động nên quay lại nhìn. Nhưng cô còn chưa kịp thấy rõ người vừa tiến vào là ai thì đã bị bế lên.

Sư Niệm sợ hãi thốt lên một tiếng, sau đó liền trông thấy gương mặt mà mình vẫn luôn nhung nhớ từng phút từng giây đang gần trong gang tấc.

“Sở Húc Ninh?” Cô khẽ gọi.

Sở Húc Ninh không nói gì chỉ ôm cô đi ra ngoài.

“Anh muốn đưa em đi đâu?” Cuối cùng Sư Niệm cũng có phản ứng lại, vì sợ đụng vào vết thương trên người anh nên cô không giãy giụa.

“Thành phố B.” Chỉ có rời xa thành phố A này, cô mới không bị tổn thương vì những tin tức kia nữa, và sẽ không tiếp tục lặp lại cơn ác mộng của quá khứ nữa.

Sư Niệm dùng ánh mắt không thể tin nổi để nhìn người đàn ông đang nói một cách đương nhiên này.

Tới thành phố B?

“Để làm gì?” Sư Niệm suy nghĩ rồi hỏi.

Sở Húc Ninh cúi đầu, nhìn vết thương bị Chó Vàng cắn trên bả vai cô đã được băng bó, tuy không nhìn thấy vết thương, nhưng anh biết, chỗ đó đã bị cắn mất một miếng thịt.

Khóe mắt anh đột nhiên co lại, sự đau đớn hiện lên rõ ràng trong lòng.

Nếu anh có thể đến sớm hơn một chút, nếu anh ở cạnh bên cô lúc đó thì có lẽ cô sẽ không phải trải qua những chuyện này rồi.

Sở Húc Ninh đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, người trong lòng anh cũng mặc một bộ đồ y như vậy, lúc ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời rất dễ chịu.

Xe của Sở Húc Ninh đỗ ngay ở cửa ra vào. Anh ôm Sư Niệm đến bên cạnh xe, nhìn gương mặt người ở trong lòng. Dưới ánh mặt trời trông cô không có chút huyết sắc nào cả, gương mặt gần như trong suốt.

“Sư Niệm, chúng ta kết hôn đi.” Sở Húc Ninh không thả cô xuống mà nói luôn.

Sư Niệm mở to hai con mắt của mình, trong mắt cô chỉ có sự ngạc nhiên không thể tin nổi, chứ không hề có thứ gì khác nữa.

Không có hoa tươi, không có nhẫn, cũng không quỳ gối xuống, anh mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, ôm một cô gái cũng đang mặc áo bệnh nhân là cô và nói - chúng ta kết hôn đi!

Đối với Sư Niệm thì đây đúng là một cú sốc lớn.

Thời gian dường như dừng lại ở thời khắc này, cánh tay vòng qua cổ Sở Húc Ninh của Sư Niệm bất giác siết chặt, làm cổ áo anh nhăn thành mấy nếp gấp.

“Anh, thấy tin rồi à?” Sư Niệm cụp mắt xuống, che giấu nỗi đau đớn trong ánh mắt mình, như thể làm như vậy cô sẽ trốn được ánh mắt thương hại của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2963: Chúng ta kết hôn đi (1)
Sở Húc Ninh không bỏ xót một hành động nhỏ nào của cô hết, anh biết cô đang nghĩ gì.

“Sư Niệm, anh...”

“Được, em đồng ý.” Sư Niệm đột nhiên ngẩng đầu. Như sợ anh nói ra cái gì đó, cô nói luôn quyết định của mình. Cho dù là thương hại nhưng chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh, cô không ngại bất cứ điều gì.

Dù cho phải lợi dụng lòng trắc ẩn của anh, cô cũng không quan tâm.

Bởi vì, cô muốn được ở bên anh.

Ở thời điểm Sư Niệm và Sở Húc Ninh kết hôn, cả hai người bọn họ đều đang bị thương nặng.

Khi Kiều Vi Nhã nhận được tin của Sư Niệm, Sư Niệm đang trên đường về nhà lấy hộ khẩu và chứng minh thư.

[Tiểu Bất Điểm là một nữ vương: Kết hôn? Sao lại đột ngột như vậy?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Vì nếu để qua thời gian này, đợi anh ấy nghĩ thông rồi, có lẽ sẽ không cần chị nữa.]

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất ở trên giường bệnh quay ra nhìn nhau. Hai cô đều biết bao năm nay, Sư Niệm yêu hèn mọn đến mức nào.

Sở Lạc Nhất với tay cầm lấy điện thoại di động, bắt đầu gõ chữ.

[Tiểu Bất Điểm là một nữ vương: Chị Niệm Niệm, chị phải suy nghĩ cho kỹ đấy, anh ta làm vậy là vì chuyện tin tức kia sao?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Đúng vậy, vì tin tức đó, chị lại ích kỷ không muốn giải thích, vì chị biết nếu mình giải thích, anh ấy sẽ không cần chị nữa.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Niệm Niệm, vậy sau này chị phải làm sao bây giờ?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị không biết, nhưng chị thật sự không muốn rời xa anh ấy. Chị đã từng thử rồi và không làm được. Các em đừng nói cho anh ấy biết được không, chị cầu xin các em đấy.]

Kiều Vi Nhã lại nhìn sang Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất cũng nhìn cô. Sư Niệm cứ như thế này làm sao các cô nỡ đây?

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị biết, người anh ấy yêu chính là Âu Dương Tử Huyên, nhưng chẳng phải cô ấy đã lập gia đình rồi hay sao? Chị không coi là đoạt đi hạnh phúc của người khác đúng không?]

[Sư Tiểu Niệm là đứa ngốc: Tiểu Bất Điểm, Bánh Báo Đậu, chị thật sự chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy. Dù cho cả đời này anh ấy không để ý đến chị cũng được.]

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất vẫn còn nhớ, lúc trước Sư Niệm nói mình muốn làm Ảnh hậu, làm một nữ minh tinh giỏi nhất để có thể xuất hiện thường xuyên trên tivi, có như thế, anh ấy mới luôn có thể nhìn thấy cô.

Lúc ấy, khi cô nói, hai mắt đều sáng cả lên.

Thế nhưng, đến ngày nhận giải Oscar, cô lại khóc, cô nói, bất kể cô đứng ở độ cao nào thì anh ấy cũng không nhìn thấy được cô.

Sư Niệm khổ sở yêu Sở Húc Ninh, cuối cùng ngoại trừ Sư Niệm ra thì chắc không có người nào biết rõ cô yêu anh đến mức nào.

Bây giờ, có một cơ hội để cô có thể đường hoàng đứng bên cạnh Sở Húc Ninh. Cô sẵn sàng làm trái với lương tâm của mình mà lừa dối anh ấy.

Sao các cô có thể đang tâm vạch trần Sở Niệm được đây?

Hai tay gõ chữ của Sư Niệm run rẩy, từng giọt nước mắt rơi lên màn hình điện thoại.

“Sao vậy?” Sở Húc Ninh đang lái xe. Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Sư Niệm đang khóc nên hỏi.

Sư Niệm tắt điện thoại rồi nắm chặt trong tay mình. Cô ngẩng đầu nở nụ cười. “Em đang vui ấy mà. Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu đều đang chúc mừng em đấy.”

Cô là một diễn viên giỏi, nhưng Sở Húc Ninh biết, đây là vở kịch mà cô diễn vụng về nhất.

Không có ai, không có một ai hy vọng Sư Niệm sẽ kết hôn cùng anh, anh biết.

Hai người trở lại nhà của Sư Niệm. Chức vụ của Sư Hạ Dương là Sư đoàn trưởng nên căn hộ của anh ta là một tòa biệt thự độc lập. Về đến nhà, Sư Niệm bảo Sở Húc Ninh đợi cô một lúc, cô về phòng của mình, hai tay run rẩy chọn lựa mấy bộ quần áo, sau đó mở cuộc gọi video hỏi hai cô kia xem bộ nào được nhất.

Kiều Vi Nhã đau lòng muốn khóc nhưng không nói gì cả mà đi thẳng ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2964: Chúng ta kết hôn đi (2)
Sở Lạc Nhất thấy Kiều Vi Nhã đi ra ngoài thì nhìn lại vào màn hình.

“Đều đẹp hết, chị Niệm Niệm đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp cả.” Sở Lạc Nhất nói lí nhí. Cô cảm thấy hai gò má mình đều chua xót, khó chịu vô cùng.

Sư Niệm đưa tay sờ lên mặt mình. “Bánh Bao Đậu, có phải sắc mặt chị trông rất tệ không, hay là lát nữa chị đánh thêm chút phấn hồng nhỉ, bả vai của chị bị thương nên không thể mặc váy lộ vai được, em xem cái màu đỏ này thế nào, nhìn cũng thấy vui mừng rồi phải không.”

“Đẹp lắm, chị Niệm Niệm không cần trang điểm cũng đẹp.” Sở Lạc Nhất nói, hai tay nắm chặt lấy nhau.

“Vậy chị phải nhanh lên mới được, anh ấy vẫn còn đang đợi ở dưới nhà. Chết mất, chị đi tìm hộp trang điểm đã.”

Sở Lạc Nhất thấy Sư Niệm biến mất khỏi tầm mắt của mình, chỉ có thể nghe thấy tiếng cô ấy đang khẩn trương mà lẩm bẩm linh tinh.

Sở Lạc Nhất ngước đầu lên nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt rơi xuống.

Sư Niệm, con gái độc nhất của Sư đoàn trưởng, gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn luôn là đối tượng khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Nhưng chỉ một mình Sở Húc Ninh đã phá hủy tất cả sự kiêu hãnh của chị ấy.

Từng dòng suy nghĩ không ngừng bật ra, Sở Lạc Nhất thấy trong màn hình thỉnh thoảng lại có bóng dáng lướt qua.

Sở Húc Ninh có tài đức gì mà có thể khiến một cô gái yêu đến khốn khổ như thế?

Sở Húc Ninh vẫn luôn chờ ở dưới lầu. Anh vừa gọi điện cho thư ký của ba, bảo anh ta về nhà mang quân phục của mình đến Cục Dân chính.

Thư ký nói chuyện này cho Sở Lăng Phong biết, anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ có thể nói, ý tưởng của thằng nhóc Sở Lạc Ninh kia đã thành công rồi.

Chỉ cần hai đứa chúng nó có cơ hội ở chung với nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ hiểu ra tình cảm của mình thôi.

Lúc Sư Niệm xuống lầu đã là mười phút sau, cô chỉ chải tóc thành kiểu đơn giản, lọn tóc hơi to, phủ xuống bộ váy đỏ đang mặc trên người, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn không thể che giấu được sắc mặt tái nhợt.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn. Anh vẫn luôn biết rằng Sư Niệm rất đẹp, dù không thể sánh bằng Kiều Vi Nhã, nhưng cô cũng được xem như một người đẹp hiếm thấy.

“Anh đợi lâu rồi phải không, hình như em...” Giọng nói của Sư Niệm vẫn hơi run.

“Không có.” Sở Húc Ninh đứng dậy, đi tới cầm lấy bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng của cô. “Có cần nói với chú một tiếng không?”

“Không, không cần đâu.” Sư Niệm nói xong lập tức cảm thấy mình hơi vội vàng quá, bèn nói lại: “Khi nào về rồi nói cũng thế mà đúng không.”

Cô sợ, sợ ba mình sẽ phản đối.

Nhưng vì quá căng thẳng mà cô quên mất một chuyện, khi Sở Húc Ninh xin phép kết hôn thì ba cô đã biết rồi.

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn Sư Niệm, đáp lại một tiếng rồi dắt cô ra ngoài.

Sư Niệm hơi dè dặt, cô thực sự không đoán được suy nghĩ của anh.

Là do cô biểu hiện quá cấp thiết khiến anh cảm thấy phiền sao?

Sư Niệm chán nản cúi đầu, cũng không nói chuyện nữa.

Lúc bọn họ đến Cục Dân chính đã là mười một giờ ba mươi phút phút trưa, lúc này ở phía trước vẫn còn người đang chờ xếp hàng, cũng tức là, khi tới lượt họ thì đã hết giờ làm việc rồi.

“Cậu chủ.” Thư ký của Sở Lăng Phong tới, đưa cho anh một cái túi. “Cậu chủ, Cục Dân chính đã sắp xếp xong xuôi, cậu chỉ cần thay quần áo là có thể vào được luôn. Cục trưởng đang chờ cậu.”

Cậu cả nhà họ Sở ở phía Bắc kết hôn, ai dám chậm trễ chứ.

Sư Niệm nhìn anh đầy tò mò, thế có nghĩa là anh đã sắp xếp xong cả rồi sao?

Cô còn tưởng rằng thậm chí anh sẽ không thay quần áo luôn cơ.

“Mợ chủ, mời đi theo tôi qua bên này.” Thư ký mỉm cười nói với cô.

Sư Niệm ngẩn ra một lúc. Sở Húc Ninh quay đầu nắm chặt lấy tay cô. “Anh đi thay quần áo, em qua đó trước với trợ lý Vương đi, anh thay xong sẽ qua ngay.”

Sư Niệm gật đầu một cách máy móc, sự phấn khích vừa rồi dường như đều biến mất ở thời khắc này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2965: Chúng ta kết hôn đi (3)
“Sở Húc Ninh, thật ra em...”

“Đi thôi.” Sở Húc Ninh ngắt lời cô rồi đẩy cô đi qua. “Một lát nữa phóng viên tới sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến em, đi vào trước đi, anh thay quần áo rồi sẽ qua ngay.”

Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh quay đi. Cô thực sự không thể đoán ra được suy nghĩ của anh nên chỉ đành theo thư ký đi trước.

Thật ra bọn họ không hề biết là, ở thời điểm họ quyết định đi đăng ký kết hôn thì Sở Lăng Phong đã để bộ phận truyền thông quốc tế của Sở thị tung ra tin tức Ảnh hậu Triệu Tư Niệm và cậu cả Sở gia ở phía Bắc thành phố - Sở Húc Ninh kết hôn với nhau rồi.

Lúc này vợ chồng Sở Lăng Phong đang ngồi uống trà chiều với vợ chồng Sở Ninh Dực. Nghe nói là do Cố Tiểu An đã hẹn trước với Thủy An Lạc, nên hai người đàn ông này đành phải tuân theo.

“Con của chúng tôi sắp kết hôn rồi đấy, thế còn con của hai người thì sao?” Sở Lăng Phong nói với vẻ đắc ý.

Sở Ninh Dực cười ầm lên: “Ba mươi tư tuổi mới kết hôn, vẻ vang quá nhỉ? Lúc tôi ba mươi tư đã sinh được một cặp sinh đôi rồi đấy.”

“Vẫn còn tốt hơn anh chưa có đứa nào kết hôn. Thằng Hai nhà anh giờ vẫn còn chưa giải quyết được vợ nó đâu nhỉ, nói ra đến là mất mặt.” Sở Lăng Phong không thèm để ý, con Cả nhà mình có thể kết hôn đã là tốt lắm rồi.

“Im đi.”

Cố Tiểu An và Thủy An Lạc đồng thời lên tiếng.

“Bọn em cho các anh đi theo đấy à? Đi đến đây để cãi nhau đấy à? Thế thì tới làm gì hả?” Thủy An Lạc liếc xéo chồng mình.

Cố Tiểu An cũng lườm chồng mình, “Hai thằng con trai của anh kết hôn rồi thì ghê gớm lắm à? Trong nhà vẫn còn một cái tai họa kia kìa.”

“Đúng thế, cái tai họa nhà hai người còn đang trao trái tim cho con gái nhà tôi đấy. Đáng tiếc là con gái nhà tôi đã có chủ rồi. À đúng rồi, lão Sở này, anh có nhiều con cũng vô dụng thôi vì cũng làm gì có con gái đâu.” Sở Ninh Dực cười rõ tươi.

Sở Lăng Phong đen mặt.

“Bao Đậu vẫn gọi tôi là ba đấy.”

“Nó gọi anh là ba cũng vô ích thôi, con vẫn là do tôi sinh ra.”

Cố Tiểu An và Thủy An Lạc liếc nhau, hai tên đàn ông này mỗi lần gặp nhau đều trẻ con như vậy, đủ rồi đấy nhé.

Nếu để bên truyền thông biết được, cặp đôi song Sở của thành phố A mà họ luôn sợ hãi, mỗi lần gặp nhau đều nói đến loại chủ đề này thì không biết họ có bị dọa sợ chết khiếp hay không nữa.

Thủy An Lạc đá mạnh vào chân Sở Ninh Dực một cái, rồi lại nhìn về phía Cố Tiểu An, “Vậy Húc Ninh kết hôn có cần chuẩn bị hôn lễ không?”

Sở Húc Ninh và Sư Niệm kết hôn, song Sở của thành phố A, tập đoàn Quốc tế Sở Thị và Tập đoàn Sở Thị chiếm 80% thị trường tin tức đều đã đưa tin, có thể thấy được chuyện kết hôn của hai người nay vang dội đến mức nào.

Cái này chứng tỏ một điều rằng, không ai có thể gây chuyện với Ảnh hậu Triệu Tư Niệm này được. Tập đoàn Sở Thị bên này là nhà mẹ đẻ của cô. Tập đoàn Quốc tế Sở Thị bên kia là nhà chồng. Với thân phận như vậy, còn ai dám gây chuyện với cô nữa?

“Kệ cho nó tự giải quyết, tôi nghĩ nó sẽ đưa Sư Niệm về thành phố B. Dù sao nó cũng thấy thành phố A này là nơi gây ra nhiều nỗi đau cho Sư Niệm.” Cố Tiểu An bất đắc dĩ nói. “Nhưng trước khi đi cũng phải ăn một bữa cơm với hai gia đình đã, anh nói xem có phải không?” Cố Tiểu An nhìn sang chồng mình.

Sở Lăng Phong không có ý kiến, không có màn cầu hôn, cũng chẳng có sính lễ, đúng là không thể như vậy được.

“Mỗi tội nếu Niệm Niệm đi thì Uyển Uyển sẽ lại cô đơn rồi.” Thủy An Lạc thở dài.

“Nhìn xem đồ đệ tốt mà anh dạy kìa.” Sở Lăng Phong cười nhạo.

“Đồ đệ của tôi làm sao chứ? Con gái của đồ đệ tôi chẳng phải đã hạ được con trai anh rồi đấy sao.” Sở Nính Dực vặc lại.

“Nhòm ngó con gái nhà người ta mấy chục năm, đúng là si tình nhỉ. Nó không biết làm như thế là hại cả đời của người khác sao?”

“Anh là đang rỗi hơi đi ghen tị với sự quyến rũ tuyệt vời của cậu ta chứ gì? Ít nhất thì cũng làm gì có người phụ nữ nào chịu chờ đợi anh cả đời đâu.”

Cố Tiểu An: “...”

Thủy An Lạc: “...”

Cứ cãi nhau đi, hai người bọn họ cãi qua cãi lại, ít nhất thì hai cô đang ở đây vẫn được an toàn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2966: Chúng ta kết hôn đi (4)
“Nói như vậy thì anh cũng hy vọng có người thủ thân cả đời để chờ anh hả?”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc ngầm liếc về phía Sở Ninh Dực, anh còn dám có suy nghĩ này à?

“Vì sao tôi phải hy vọng như thế. Bà xã nhà tôi đã sinh con gái cho tôi rồi, có người ngay đến con gái còn chẳng có.”

Cố Tiểu An: “...”

Cô cảm thấy mình bị trúng đạn rồi, nói thế thì không sinh được con gái là do lỗi của cô đấy hả?

Thủy An Lạc đưa tay bóp trán, nhìn về phía Cố Tiểu An: “Chúng ta ở đây thừa thãi quá, qua kia đi, để hai người bọn họ ở lại đây tiếp tục yêu nhau lắm cắn nhau đau là được rồi.”

“Ai yêu đương với anh ta hả?” Hai gã đàn ông đồng thanh hô lên.

Cố Tiểu An và Thủy An Lạc cùng lắc đầu. Nhìn mà xem, toàn chồng này hát chồng kia khen hay, hai người bọn họ ngồi lại đây đúng là quá thừa thãi.

Mà Thủy An Lạc cũng nhận ra rồi, Sở Ninh Dực đang dùng chiêu có con gái là có tất cả, chỉ cần một câu con gái là có thể bật lại được Sở Lăng Phong ngay.

Hai người này cộng lại cũng cả trăm tuổi rồi, nhưng vẫn rất trẻ con, lúc nào ở cùng nhau một cái là chẳng khác gì đứa trẻ năm tuổi cả.

Cố Tiểu An và Thủy An Lạc đi thật. Hai người xuống trung tâm thương mại ở phía dưới để chọn quà. Tuy lúc trước Cố Tiểu An không hài lòng về Sư Niệm lắm, nhưng dù gì cũng là con trai mình kết hôn, cô vẫn phải cho hai đứa chúng nó quà ra mắt.

“Trước đây tôi chưa gặp cô gái này lần nào, chỉ nhìn thấy ở trên tivi thôi, nhân phẩm chưa nói tới vội, tính cách nó thế nào?”

“Niệm Niệm á, cả trái tim đều đặt trên người con trai cô hết đấy, cô lo lắng cái gì chứ. Có nó chăm sóc cho con trai cô còn tốt hơn cô nhiều ấy, cứ yên tâm đi.” Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay Cố Tiểu An cười nói.

“Húc Ninh đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi, nếu có được người thật lòng yêu nó thì chẳng còn gì bằng.” Cố Tiểu An suy nghĩ rồi nói thêm: “Gia thế của cô bé kia cũng không tệ, đi theo Húc Ninh cũng coi như thiệt thòi cho con bé.”

“Tôi nói này, đây đâu phải lần đầu tiên cô làm mẹ chồng đâu, sao lại hồi hộp như thế hả?”

“Đâu có giống nhau, Huyên Huyên lớn lên ở bên cạnh tôi, xưng hô cũng không cần thay đổi, đang gọi mẹ rồi thì vẫn là mẹ thôi, còn cái cô Sư này thì khác. Tôi còn chưa từng gặp con bé lần nào mà.” Cố Tiểu An trừng mắt với Thủy An Lạc, thành thật nói.

“Niệm Niệm rất ngoan, thật đấy, cô không phải lo lắng đâu.” Thủy An Lạc nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ. “Hai lão kia sẽ không đánh nhau chứ?”

“Đánh đi, đánh đi, tôi nhận ra một điều là, lần nào hai lão đó cãi nhau thì chúng ta đều là súng hết.” Cố Tiểu An bực mình nói.

Thủy An Lạc cười to, đây đúng là sự thật.

“Hôm nào hẹn gặp mặt bên gia đình của Sư Niệm, cô với Ninh Dực cũng tới đi, đều là người quen cả mà.”

“Cô muốn để hai lão ấy làm ầm ĩ lên trong bữa cơm với thông gia à?”

“Vậy thôi dẹp đi!” Cố Tiểu An nói rất trực tiếp.

Thủy An Lạc lại tiếp tục cười, sao Cố Tiểu An vẫn đáng yêu như vậy chứ.

Bữa trà chiều này uống đến lúc cặp đôi song Sở cùng có việc, cả hai cho đối phương một cái hừ mũi rồi quay đi luôn.

Trên đường trở về, Thủy An Lạc nói việc này với Sở Ninh Dực.

“Sở Lăng Phong sẽ không cho anh đi đâu, theo vai vế thì Sư Niệm phải gọi anh là sư công, mà chuyện này xem như là đã chèn ép anh ta rồi, làm sao anh ta có thể để cho anh xuất hiện được?” Sở Ninh Dực phì cười, nhìn sang bà xã nhà mình. “Em nói xem, bao giờ đầu óc của em mới thông minh lên được hả?”

“Anh thì thông minh, anh thì thông minh lắm rồi.” Thủy An Lạc liếc xéo chồng mình. “Em cảm thấy, việc này rất có thể là ý tưởng của đứa con quý hóa kia của anh đấy.”

“Ừm, ý này rất hay.” Sở Ninh Dực đồng ý, “Sư Niệm rất giống ba của con bé, đều bướng như lừa ấy, thế này không phải rất tốt à?”

Thủy An Lạc: “...”

Con trai cả của anh làm gì cũng đúng, sai cũng thành đúng hết!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2967: Chúng ta kết hôn đi (5)
Vì đi đường đặc biệt nên chứng nhận đăng ký kết hôn được làm rất nhanh.

Lúc Sư Niệm cầm chứng nhận đăng ký kết hôn vẫn không thể tin nổi, thế này là được xem như kết hôn rồi sao?

Cứ như vậy, cô và Sở Húc Ninh kết hôn, một cuộc hôn nhân lừa gạt.

Sở Húc Ninh đưa Sư Niệm ra ngoài, bên ngoài đã có phóng viên vây kín chờ phỏng vấn họ. Sở Húc Ninh bảo thư ký đi đánh xe, còn mình thì che chở cho Sư Niệm đi ra bên ngoài.

“Cô Triệu, tại sao cô lại đột nhiên kết hôn?”

“Cô Triệu và Thái tử của Quốc tế Sở Thị quen biết nhau từ lúc nào?”

“Lúc trước cô Triệu và tổng giám đốc Sở Lạc Duy của tập đoàn Sở Thị có mối quan hệ như thế nào?”

“Tại sao cô Triệu vẫn không giải thích chuyện trước đó mình bị thương? Cô Triệu...”

...

Từng câu hỏi được đặt ra liên tiếp.

Không có ai quan tâm đến sức khỏe của cô cả, thứ bọn họ muốn chỉ là tin tức, tin tức thu hút mọi người quan tâm, đây chính là sự thật.

Và là một sự thật xót xa.

“Tại sao anh Sở lại đột nhiên kết hôn cùng cô Triệu? Là bởi vì tin tức trước đó sao? Anh Sở có biết trước đó cô Triệu đã trải qua chuyện gì không?”

“Anh Sở, anh là quân nhân, làm như vậy không sợ ảnh hưởng tới tương lai của mình sao?”

Từng vấn đề một rơi xuống, Sở Húc Ninh đột nhiên dừng bước chân.

Sư Niệm đi theo anh khẽ run lên. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh.

Nhưng Sở Húc Ninh không nhìn cô mà nhìn người phóng viên vừa đặt câu hỏi kia. “Anh lặp lại một lần nữa?”

Người phóng viên kia bị ánh mắt của Sở Húc Ninh dọa sợ đến mức không dám mở miệng nữa.

Sư Niệm nắm thật chặt ống tay áo của Sở Húc Ninh, muốn kéo anh đi khỏi đây. Cô không muốn nghe những câu hỏi gây tổn thương đến mình nữa.

“Húc Ninh, chúng ta đi thôi.” Sư Niệm nói lí nhí. Cô thực sự không muốn nói chuyện với đám phóng viên này tiếp nữa.

Sở Húc Ninh không nói gì, anh đưa thẳng Sư Niệm rời khỏi đây.

Gã phóng viên vừa mới hỏi kia hậm hực nói tiếp. “Chảnh cái gì chứ? Ai mà chẳng biết bên quân đội thành phố B xảy ra chuyện lớn. Lúc này còn cưới một con hàng nát về để kéo lấy tiếng tăm à?”

Sư Niệm nghe được câu nói này bèn dừng lại, trước khi Sở Húc Ninh nổi giận, cô đã hất tay anh ra, xoay người lại và đi thẳng đến trước mặt tay phóng viên kia, cô tức giận nói: “Anh nói ai muốn kéo lấy tiếng tăm?”

Chuyện cô muốn chất vấn không phải vì gã nói lời xúc phạm đến mình, mà là vì gã dám làm giảm uy tín của Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh dừng lại, nhìn cô gái đang xù lông kia. Anh biết nghệ sĩ sẽ chẳng bao giờ tốn thời gian để ý tới những phóng viên kiểu này, bởi vì càng nói nhiều thì càng cho người ta có cơ hội được bóp méo sự thật.

Ban đầu cô cũng định không để ý tới, nhưng lúc này cô lại nổi giận.

Là vì... anh!

Một giây sau, Sư Niệm kéo cổ áo của gã kia. “Anh nghe cho kỹ đây, anh muốn viết gì thì cứ viết về tôi. Anh thích viết thế nào thì viết, biên tập thế nào thì biên tập, dù gì đây cũng là chuyện mà các người am hiểu nhất còn gì. Nhưng các người dám viết một chữ nào về anh ấy thì tôi đây sẽ kiện chết các người, không tin cứ thử mà xem.” Sư Niệm hất cổ áo gã phóng viên kia ra. Cô nhìn gã ngã xuống đất mà không hề thấy thông cảm chút nào.

Đây mới là Sư Niệm, người ở trong giới phim, điện ảnh không quan tâm đến địa vị, nhưng một khi nóng nảy lên thì không ai dám chọc vào.

Sư Niệm nhìn quanh những phóng viên ở đó, khóe miệng cô hơi nhếch lên một cách lạnh lùng. “Tôi nói được là làm được. Hôm nay tôi cũng nói rõ cho các người ở chỗ này biết, anh ấy, Sở Húc Ninh chính là giới hạn cuối cùng của Triệu Tư Niệm tôi. Các người không quá đáng thì tôi không khởi tố các người, đây là quy tắc của ngành giải trí. Nhưng nếu trong tin tức về tôi chỉ cần xuất hiện một cái tên của anh ấy thôi, tôi sẽ kiện cho các người táng gia bại sản.” Sư Niệm nói rồi quay ngoắt người lại, đến chỗ Sở Húc Ninh và kéo anh đi mất.

Từ đầu đến cuối cô đều không hề đòi một sự công bằng nào cho mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2968: Chúng ta kết hôn đi (6)
Hai người vào trong xe ô tô, Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm ngồi cạnh mình vẫn còn đang tức giận.

Cảm giác được người khác bảo vệ không hề giống với sự bảo vệ của mẹ, nó làm người ta cảm thấy ấm áp, nhưng cũng thấy đau lòng. Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô đứng ở giữa đám người kia, một gương mặt nghiêm nghị uy hiếp những người đó vì anh.

Sư Niệm tức giận xong, bắt đầu cúi đầu ảo não, cô nói: “Thật xin lỗi, là do em liên lụy đến anh.”

“Chẳng phải em đã giúp anh trả thù rồi còn gì?” Sở Húc Ninh nói. Anh bảo thư ký lái xe đến sân bay. Anh muốn về thành phố B.

Sư Niệm nghe anh nói vậy thì vội ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh phải đi rồi à?”

Vừa kết hôn xong anh đã phải đi rồi sao?

“Là chúng ta, em cũng đi theo anh.” Sở Húc Ninh chỉ thông báo cho cô biết mà không hề có ý bàn bạc.

Sư Niệm ngừng lại, cô cũng đi?

Đi đâu?

“Môi trường ở thành phố B khá được, thích hợp cho em dưỡng thương.” Sở Húc Ninh cho một lời giải thích.

Sư Niệm hơi cúi đầu, là vì không muốn để cô phải đối mặt với những tin tức kia phải không.

“Chuyện bên quân đội có phải lớn lắm không, em nghe tay phóng viên nói như vậy.” Sư Niệm cảm giác anh vội vã trở về cũng là vì việc này.

Sở Húc Ninh không muốn giải thích, nhưng Sư Niệm hỏi nên anh cảm thấy vẫn nên giải thích cho cô biết một chút.

“Nếu không tiện nói thì thôi, em cũng không có ý gì đâu.” Sư Niệm vội nói vậy, trong lòng lại thầm cảm thấy buồn bã, cô có tư cách gì hỏi chuyện của anh chứ?

“Không phải không thể nói, Lữ đoàn trưởng ở bên kia vì chuyện của Miêu lão mà đắc tội với hội Bao Đậu. Chuyện bây giờ bị làm ầm ĩ lên, phía trên đã phái người xuống. Lữ đoàn trưởng bị phê bình trước toàn quân, nên anh không thể không trở về đấy được.” Sở Húc Ninh là Lữ phó, nên dù đang được nghỉ ngơi nhưng anh vẫn cần phải trở về.

Vả lại, mặc cho chuyện này có quan hệ gì tới anh hay không, anh là tổng chỉ huy của đợt huấn luyện quân sự lần này, dù trong chuyện này anh không sai, nhưng anh vẫn phải gánh một phần trách nhiệm.

Sư Niệm đã nghe hai cô em nói qua về chuyện này nên cũng biết một chút, chỉ là cô không ngờ chuyện sẽ bị làm lớn đến mức như vậy, bị phê bình trước toàn quân thì là chuyện rất nghiêm trọng rồi. Cô sống từ nhỏ trong quân đội nên rất hiểu điều ấy.

“Có ảnh hưởng đến chuyện lên sao của anh trong năm nay không?” Sư Niệm lo lắng hỏi.

“Vẫn chưa biết, lần này mà không được thì đợi ba năm nữa, không sao hết.” Năm nay anh ba mươi tư tuổi mà đã lên được cấp bậc Lữ phó rồi, so với người khác thì anh lên khá nhanh, cũng không cần thiết phải tranh cái vị trí Lữ đoàn trưởng này làm gì.

Sư Niệm hơi cúi đầu, suy nghĩ một lát nữa nên gọi điện hỏi ba mình xem thế nào.

Sư Niệm không nói lời nào, Sở Húc Ninh cũng sẽ không chủ động nói chuyện, vì thế trong xe nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Sư Niệm dựa người vào cửa xe, chỉ một lát sau cô đã ngủ thiếp đi.

“Cậu chủ, chủ tịch hy vọng cậu sẽ về nhà một chuyến đấy ạ.” Sau khi Sư Niệm ngủ rồi, thư ký mới hạ thấp giọng nói với Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh nói: “Anh về nói với ba tôi, đợi tôi làm xong chuyện lần này sẽ đưa Sư Niệm về nhà.” Thấy đầu của Sư Niệm cứ gật gù đập vào thành cửa xe, anh nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, đặt đầu cô lên vai anh để cô có thể được ngủ dễ chịu hơn.

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn ngắm hàng lông mi dài của Sư Niệm. Anh vẫn còn nhớ rõ hình ảnh dè dặt từng li từng tí của cô ngày hôm nay, nhưng bởi vì người khác nói xấu về anh mà cô đột nhiên bùng nổ cảm xúc. Rõ ràng là hai thái cực nhưng cô lại thể hiện tự nhiên, một cái là khi ở trước mặt anh, và một cái khi đứng trước mặt người khác.

Môi của Sư Niệm hơi mấp máy. Sở Húc Ninh khẽ cúi đầu xuống, nghe xem cô đang nói gì.

Nhưng lời nói này lại khiến Sở Húc Ninh vô thức nở một nụ cười.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2969: Chúng ta kết hôn đi (7)
Khi Sư Niệm tỉnh lại thì đã đến sân bay. Người lái xe vẫn ở đây vì bọn họ vẫn còn ở trên xe.

Sư Niệm kinh ngạc hô lên, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, xấu hổ nhìn người đàn ông đối diện mình: “Sao không gọi em dậy, em vừa mới...”

“Còn thời gian nên anh không gọi em.” Sở Húc Ninh giải thích, nhưng thật ra là anh đã bảo thư ký đổi vé hai lần rồi, không thể đổi thêm lần thứ ba nên anh cũng đang định gọi cô dậy, không ngờ cô lại tự dậy trước.

Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh xuống xe, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ xấu hổ, cô cũng vội vàng đẩy cửa xe ra và đi theo Sở Húc Ninh.

Thư ký xuống xe, đưa vé máy bay cho hai người họ.

Sau khi nhận vé, Sở Húc Ninh mới nói: “Anh về nói lại với ba tôi, chờ chuyện bên kia kết thúc tôi sẽ về ngay. Kkhi về giúp tôi ghé qua Sư gia, đưa ít quà tặng qua đó.”

“Không cần đâu, ba em cũng không có ở nhà.” Sư Niệm vội nói.

“Tặng cho ông bà em.” Sở Húc Ninh quay qua đáp lại cô.

Sư Niệm hơi ngây người rồi không tiếp tục nói gì nữa.

Ông và bà vốn cũng không thích cô, nhất là đối với dì, họ cũng rất giận dì, bởi vì ông bà cảm thấy cô và dì đang ngăn cản việc ba tái hôn.

Vì thế mà mấy năm nay, ngoại trừ ngày lễ tết thì bình thường Sư Niệm rất ít khi về thăm ông bà, có về cũng chỉ bị mắng thôi, họ nói cô không làm công việc đàng hoàng mà lại đi làm con hát.

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm đang cúi đầu, anh nói khẽ: “Đi thôi.”

Sư Niệm gật đầu, đi theo anh vào sân bay, rời khỏi thành phố A.

Mọi việc xảy ra quá nhanh vượt quá sự mong đợi của cô, cho nên mãi đến khi lên máy bay, cô vẫn cảm thấy cả ngày hôm nay thật quá ảo diệu.

Từ thành phố A đến thành phố B chỉ mất hai giờ bay, do đó khi họ xuống máy bay mới chỉ khoảng ba giờ chiều.

Sư Niệm không mang theo bất kỳ vật gì, nên khi lính cảnh vệ tới đón Sở Húc Nin, họ còn tiện đường tới trung tâm thương mại để mua cho Sư Niệm vật dụng hằng ngày.

“Chị dâu đẹp hơn trong tivi nhiều ấy.” Cậu lính cảnh vệ cười tủm tỉm. Cậu ta vừa lái xe, vừa nhìn qua kính chiếu hậu thấy Sư Niệm đang ngồi theo dáng vẻ mất tự nhiên ở phía sau.

Sư Niệm cười nhẹ, không biết phải nói gì.

“Tiểu Lưu là lính cảnh vệ của anh, sau này có việc gì em có thể trực tiếp tìm cậu ấy.” Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm và giải thích.

Sư Niệm khẽ gật đầu, xem như chào hỏi với Tiểu Lưu.

“Anh có việc thì cứ đi làm đi, không cần phải để ý đến em đâu.” Sư Niệm vội nói, cô biết anh đang bị thương mà vẫn gắng trở về là bởi vì có việc.

Sở Húc Ninh nhìn đồng hồ, cuối cùng gật đầu: “Tiểu Lưu, dừng xe ở phía trước, cậu đưa Sư Niệm đi mua đồ, tự tôi sẽ quay về quân đội.”

“Dạ?” Tiểu Lưu dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn thủ trưởng nhà mình. Thủ trưởng, anh có bị ngốc không đấy, chị dâu vừa mới đến đây mà, chẳng lẽ anh bỏ người ở lại chỗ này để tự mình quay về quân đội sao?

Thôi được rồi, thủ trưởng nhà cậu ta đúng là ngốc thật, nếu không thì cũng không đến mức hơn ba mươi tuổi mới lấy được vợ, vẫn là...

“Thủ trưởng, chị dâu vừa tới vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, như vậy không tốt lắm đâu.” Cậu lính cảnh vệ vội nhắc nhở.

Sở Húc Ninh hơi dừng lại, anh nhìn sang Sư Niệm.

Sư Niệm vội vàng xua tay: “Không sao không sao, các anh cứ đưa cho em địa chỉ là được rồi, em sẽ mua đồ qua mạng, hôm nay chỉ đi mua ít đồ dùng hằng ngày thôi mà, anh không cần đi theo giúp em đâu.”

Đã để người ta cưới mình rồi, sao cô còn không biết xấu hổ mà chiếm thời gian của anh chứ?

“Em đi ra ngoài không tiện, vậy cứ để Tiểu Lưu đi mua giúp em đi, không thì cứ qua cửa hàng trong quân đội mua dùng tạm trước vậy.” Sở Húc Ninh có ý dò hỏi.

Nhưng vào tai Sư Niệm lại thành câu mệnh lệnh, giống hệt như ba cô vậy.
 
Top