Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2970: Chúng ta kết hôn đi (8)
“Vâng.” Sư Niệm hiểu chuyện gật đầu.

“Tiểu Lưu, quay về quân đội đi.” Sở Húc Ninh nói.

Tiểu Lưu thở dài, cậu ta hy vọng thời gian lâu dài chị dâu sẽ không cảm thấy phiền, thật là một người không hiểu gì là lãng mạn, cả người đều là khí thế quân nhân lạnh lẽo cứng rắn.

Sư Niệm chẳng xa lạ gì với hoàn cảnh quân đội, dù gì cô cũng là đứa trẻ được lớn lên từ trong quân đội, cho nên vẫn có thể tự mình đi mua đồ trong cửa hàng tạp hóa.

Sở Húc Ninh đến xong thì đi vào tòa nhà hành chính, bảo Tiểu Lưu đưa cô đi mua đồ rồi về nhà.

Căn hộ của Sở Húc Ninh ở tầng ba, điều kiện cũng khá tốt, lúc trước bọn Sở Lạc Nhất cũng từng ở chỗ này.

Ba phòng ngủ, hai phòng khách, một bếp, hai nhà vệ sinh. Trong phòng ngủ chính có phòng vệ sinh. Căn hộ khá trống trải, chỉ có một ít đồ dùng và tivi do bên quân đội phân cho. Lúc sáng Sở Húc Ninh đã gọi điện thoại về, nên tiểu Lưu đã cho người tới dọn dẹp lại căn hộ này rồi, trên tường còn dán chữ hỉ đỏ chót, bên trên treo một dải hoa giấy.

Rất... mộc mạc.

Nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp.

“Chị dâu, lão đại của bọn em không biết thể hiện đâu, chị cũng đừng phiền lòng vì anh ấy nhé. Anh ấy là người tốt. Buổi sáng nay anh ấy mới nói với bọn em nên vẫn chưa kịp chuẩn bị cái gì cả.” Tiểu Lưu vừa nói vừa đưa tay lên gãi đầu. “Đây đều là do bọn em tự làm, chị dâu đừng để ý nhé. Cái chăn kia là của chị dâu bên nhà Đoàn trưởng đoàn Hai cho, hôm qua đã được đem ra phơi nắng rồi. Còn nữa còn nữa, những thứ đồ hoa quả này là do bên nhà bếp đưa tới vào buổi trưa. Trong tủ lạnh có ít hải sản của mấy chị dâu ở tầng trên, tầng dưới tặng tới nữa.”

Tiểu Lưu vừa nói vừa chỉ cho cô thấy.

Thế nhưng Sư Niệm biết, tất cả những thứ này đều do các cậu ấy đi xin về, chẳng qua nói là người khác tặng vì không muốn nhận công thôi.

Tiểu Lưu nói xong, đi viết cho cô một cái địa chỉ. “Chị dâu, đây là địa chỉ của chúng ta, chị mua đồ cứ gửi đến đây là được, bên gác cổng sẽ nhận hộ, rồi chị cứ nói với em, em sẽ đi lấy giúp chị.”

Sau khi vào nhà, hầu như Sư Niệm không có cơ hội nói chuyện, toàn là Tiểu Lưu thao thao bất tuyệt.

“Lữ phó của bọn em độc thân nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một cô vợ trẻ chăm sóc cho rồi. Chị dâu, không có việc gì thì em đi trước đây, có việc chị cứ tìm em nhé.” Tiểu Lưu kết thúc, cúi chào cô xong, cậu ta quay người đi ra ngoài.

Sư Niệm khẽ thở ra. Cô đánh giá căn phòng tràn đầy không khí vui mừng này, so với căn nhà ở thành phố A, tuy hoàn cảnh bên này hơi kém hơn một chút, nhưng so sánh với những nơi khác thì tốt hơn nhiều rồi. Khu nhà dành cho người thân này không có nhà cao tầng, cao nhất chỉ đến tầng năm. Bọn họ ở tầng ba đã là vị trí tốt nhất rồi.

Tầng một thì bẩn, tầng hai thì hỗn loạn, tầng ba tầng bốn là để dành cho cán bộ nòng cốt ở.

Cô đã nghe được lời này từ lúc còn nhỏ.

Nhưng sau đó ba đưa cô đến khu biệt thự bên kia, cô không còn căn nhà ở khu dành cho người thân nữa.

Một lần nữa quay trở lại căn nhà như vậy khiến cô cảm thấy quen thuộc và an tâm.

Đây là nhà của cô và Sở Húc Ninh.

Sư Niệm còn đang quan sát cách bài trí trong nhà thì điện thoại đổ chuông.

Người gọi tới là quản lý của cô, cũng là học trò của George, ngay từ khi mới vào nghề đã đi theo Sư Niệm, và cũng có quan hệ rất tốt với cô.

“Ôi trời ạ, tổ tông của tôi ơi, sao chưa chi cô đã kết hôn rồi? Chuyện tin tức cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết cho cô, không thể để bọn họ nói bậy bạ như vậy được.”

“Không cần, không cần giải thích đâu.” Sư Niệm nói lí nhí, “Đám người kia thích nói như thế nào thì mặc họ. Chị Tám, từ bây giờ cho đến tháng sáu năm sau đừng nhận việc gì cho em nhé, em muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

Chị Tám ở đầu dây bên kia thở dài: “Truyền thông là một đám như vậy đấy, nếu em mà có trái tim thủy tinh là không lăn lộn nổi ở ngoài đời đâu.”

“Em biết, em không có trái tim thủy tinh đâu, chỉ là mấy năm nay em vẫn luôn liều mạng đi quay phim nên bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút thôi, sau này em vẫn sẽ tiếp tục đóng phim nữa mà.” Sư Niệm nghiêm túc nói.

Trước khi bị anh biết chuyện kia, cô chỉ muốn luôn được ở bên anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2971: Chúng ta kết hôn đi (9)
Dù sao, sau này khi anh biết chuyện cũng sẽ hận cô thôi.

Chị Tám nghe cô nói thế liền nói, “Sư Niệm, chị biết chuyện lần này có ảnh hưởng rất lớn đối với em, nhưng nếu em hoàn toàn tránh đi thì không được, sẽ không tốt cho em sau này đâu. Trước có cái chương trình tạp kỹ muốn mời em tới, chị sợ em không nhận chương trình tạp kỹ nên từ chối. Nếu không trong một năm nay em cứ đi theo chương trình tạp kỹ này đi, thời gian thu hình cũng chỉ trong một tháng, tuyên truyền phần hậu kỳ em cứ phụ trách việc chia sẻ trên weibo là được, em thấy có được không?”

Sư Niệm nghĩ, cô không thích chương trình tạp kỹ là bởi vì nhiều khi phụ nữ tham gia sẽ bị buộc phải ghép cặp, lúc đó trong lòng cô chỉ có Sở Húc Ninh nên rất phản cảm với kiểu ghép cặp này.

Nhưng bây giờ cô đã thành như thế này rồi, sẽ chẳng có ai nguyện ý muốn ghép cặp cùng cô cả, hơn nữa cô cũng kết hôn rồi.

“Em yên tâm, bây giờ em là mợ chủ của Quốc tế Sở Thị rồi, không ai dám bắt em ghép cặp đâu, chỉ là đơn thuần tham gia chương trình tạp kỹ thôi.” Chị Tám lại an ủi cô.

“Được, cứ nghe theo chị đi.” Sư Niệm nghe theo lời chị Tám, cắn răng đồng ý chuyện này. Cô cũng biết nghệ sĩ mà rời khỏi màn ảnh một năm sẽ như thế nào.

Sư Niệm cúp điện thoại, cô lấy quyển chứng nhận kết hôn trong túi ra, nhìn ảnh chụp ở phía trên, cô cười nhìn như một đứa ngốc vậy. Còn Sở Húc Ninh mặc dù không cười, nhưng vẻ mặt này của anh đã coi như là tốt lắm rồi.

Anh mặc bộ quân phục, cô mặc bộ váy đỏ, thật ra, nhìn rất xứng đôi mà nhỉ?

Sư Niệm chụp lại hình kết hôn rồi gửi cho hai cô em, sau đó cô chỉnh sửa lại hình ảnh một chút rồi đăng lên weibo để báo cho mọi người biết cô đã kết hôn rồi.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: A a a a a a, chứng nhận đăng ký kết hôn, chứng nhận đăng ký kết hôn này!]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Hâm mộ không? Chẳng phải em cũng có bạn trai đấy sao?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em mới mười tám thôi nhé, vẫn chưa kết hôn được.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ồ, đúng rồi, bạn trai em cũng là quân nhân nhỉ.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không đúng, chẳng phải chị mới hai mươi thôi sao? Vợ của quân nhân không phải đến 23 tuổi mới được lấy à?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Luật này được sửa lại từ lâu rồi, hai mươi là có thể cưới, chừng hai năm nữa là em cũng có thể lập gia đình rồi.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em cảm thấy giờ chị Niệm Niệm nói chuyện đều toát ra vẻ hạnh phúc nhỉ.]

Sư Niệm nhìn khung đối thoại, môi cô khẽ nhếch lên, nếu trong lòng không có quả bom kia thì cô sẽ càng hạnh phúc hơn.

Thế nhưng mà chuyện này đến tối nay Sở Húc Ninh cũng sẽ biết thôi, dù sao cô cũng vẫn còn là...

Sở Lạc Nhất và Kiểu Vi Nhã cùng chuyển tiền cho cô, nói là quà tân hôn.

Sư Niệm cũng không khách sáo mà nhận tiền, sau đó cô nhận được tin nhắn chúc mừng của ba và dì.

Sư Niệm nhìn tin nhắn nối tiếp nhau mà tới. Cô nghĩ đến những năm qua dì đã vì ba mà làm nhiều chuyện. Còn có cả người mẹ mà cô chưa từng gặp bao giờ, nghe nói mẹ cô đã vì cô mà từ bỏ hy vọng được sống tiếp.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Hai đứa nói xem, ba và dì của chị thật sự không có hy vọng sao?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không có cửa đâu, đã bao nhiêu năm rồi, em nhìn mà đến mức hai mắt đều nhức nhối này. Dì Uyển Uyển quá ít lời, mà ba chị thì luôn một lòng với mẹ chị.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chính xác, nếu có hy vọng thì còn cần phải chờ đến bây giờ à? Chuyện hiện giờ chị cần làm nhất là phải mau chóng bắt được trái tim của Sở Húc Ninh, để sau này anh ta có biết được sự thật cũng không thể làm gì chị cả.]

Sư Niệm thở dài, phải làm sao để bắt được đây?

Nấu cơm?

Hình như cô còn chưa từng nấu cơm cho Sở Húc Ninh ăn bao giờ.

Giặt quần áo?

Cô chỉ biết ném quần áo vào trong máy giặt thôi.

Hình như hơi rắc rối thì phải.

Sư Niệm còn đang mải suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa vang lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2972: Chúng ta kết hôn đi (10)
Sư Niệm ngạc nhiên, cô mới tới đây ngày đầu tiên, không biết ai lại đến tìm mình.

“Chị Niệm Niệm, mau mở cửa, Bao Đậu sắp đứng không vững nữa rồi.” Sư Niệm nghe thấy tiếng nói, vội vàng chạy ra mở cửa cho hai cô gái vào nhà.

Sở Lạc Nhất nhảy lò cò vào nhà, một tay khoác lên vai Kiều Vi Nhã, tay còn lại được Sư Niệm đỡ lấy. “Sao lại bị nặng như thế này.”

“Không có việc gì, cái lão Lữ đoàn trưởng gì gì kia còn bị nặng hơn.” Sở Lạc Nhất không để ý chút nào, được hai cô bạn dìu đến ngồi xuống sofa. Cô nhìn xung quanh căn nhà. “Được đấy, cũng có cảm giác của phòng tân hôn, không phải là do anh Húc Ninh làm đấy chứ?”

“Lính cảnh vệ của anh ấy làm.” Sư Niệm vừa nói vừa cúi đầu xem chân của Sở Lạc Nhất. “Thật sự không sao chứ, lúc trước Tiểu Bất Điểm còn nói rất nghiêm trọng mà.”

Kiều Vi Nhã vào bếp lấy nước, vừa uống vừa nói: “Lăn từ chỗ cao như vậy xuống, lại bị nhánh cây đâm vào, còn không nghiêm trọng sao?”

“Không sao, không sao.” Sở Lạc Nhất quơ tay, thể hiện cô không để ý đến chuyện này. Dù gì cũng là chuyện tốt, nhờ thế mà cô mới có được một người bạn trai không phải sao?

“Đúng rồi, trước khi đến đây, mẹ nuôi có bảo chị nhắn với em khi trở về nhớ cẩn thận, chuyện lần này bị làm ầm ĩ lớn lắm. Mặc dù người ta không điểm mặt chỉ tên em là con gái của mẹ nuôi, nhưng trong lòng ai cũng hiểu cả. Cchị cảm thấy em xong đời rồi đấy.” Sư Niệm dùng ánh mắt đồng tình nhìn Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã uống một nửa cốc nước rồi thôi.

Cô cảm thấy tốt nhất trước Tết cô vẫn không nên về nhà thì hơn.

Chuyện huấn luyện quân sự lần này, vì có sinh viên bị thương nên bị dừng lại. Vì thế mà hầu như các sinh viên khác đều trở về thành phố A. Riêng Sở Lạc Nhất đang bị thương nên phải ở lại đây một thời gian nữa mới về được. Nhưng Kiều Vi Nhã thì phải về.

Ba người nói chuyện cả buổi chiều, mãi cho đến khi Sở Húc Ninh về nhà.

Sở Húc Ninh trở về, nhìn thấy trang trí trong nhà thì vẻ mặt hơi kỳ lạ, rõ ràng anh hoàn toàn không biết những thứ này đã được làm từ lúc nào.

Sư Niệm sợ anh hiểu lầm nên vội thanh minh: “Tiểu Lưu biết anh kết hôn nên sáng nay đã đưa người đến trang trí một chút, để lát nữa em đi dọn lại.”

“Chị Niệm Niệm.” Kiều Vi Nhã không vui thốt lên, dáng vẻ lấy lòng của chị Niệm Niệm lúc này khiến người ta cảm thấy rất xót xa.

“Không cần, không sao cả.” Sở Húc Ninh nói, đóng cửa lại, sau đó đi vào phòng ngủ.

Kiều Vi Nhã thấy anh đi vào phòng thì kéo Sư Niệm lại, “Chị Niệm Niệm, chị làm cái gì vậy, chị đâu có nợ anh ta cái gì, có cần phải như vậy không?”

“Nhưng mà chị đã lừa anh ấy.” Sư Niệm tự giễu nói.

Sở Lạc Nhất không nói gì. Một người là con trai của mẹ nuôi, một người là chị em tốt của cô, cô chẳng nói được ai cả.

Mặc dù, cô cũng cảm thấy thái độ của anh Húc Ninh thật dễ khiến người khác tổn thương.

“Tức chết đi được, sao chị phải chịu như thế chứ.” Kiều Vi Nhã nói lớn tiếng rồi quay người bỏ đi.

“Em không ở lại ăn cơm sao?” Sư Niệm gọi.

“Không ăn, nhìn chị như thế này em thấy phiền lắm.” Kiều Vi Nhã nói rồi chạy ngay ra ngoài.

Sở Lạc Nhất nhún vai, Sư Niệm cũng chỉ biết cười bất đắc dĩ.

Cố Tỉ Thành làm xong việc, biết Sở Lạc Nhất đang ở chỗ này nên tới đón cô. Anh nói cái gì mà nhà người ta đang tân hôn, không nên quấy rầy. Thật ra anh ta chỉ muốn lừa cô đến nhà mình thôi.

Các cô gái đi hết, trong nhà yên tĩnh trở lại. Chắc về cái là Sở Húc Ninh đi tắm ngay nên lúc này vẫn chưa ra ngoài.

Sư Niệm nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ. Cô không đi vào mà ghé cạnh cửa nhìn vào bên trong, ga giường đỏ chót, chắc là do vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai cho.

“Tối nay ăn gì?” Sư Niệm bám vào cửa ra vào, hô lên hỏi anh, “Hay là để em nấu nhé, bên nhà bếp cho nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2973: Một cơ hội (1)
Sở Húc Ninh tắm rửa xong đi ra, thấy Sư Niệm đang đứng áp vào cửa, mím môi nhìn mình. Anh đã thay quần áo, vẫn là quân phục, phía dưới là chiếc quần thẳng thớm, phía trên anh mặc một cái áo trong màu xanh nhạt, lúc này còn đang thắt nút.

Sư Niệm nhớ, chính là người này, y hệt người thiếu niên mà cô nhìn thấy lần đầu tiên vào năm đó.

“Để anh đến nhà ăn lấy thức ăn về, em vẫn còn đang bị thương, nghỉ ngơi trước đi.” Sở Húc Ninh chỉnh trang lại quần áo, sau đó ngẩng đầu nhìn Sư Niệm đang đứng ở cửa phòng, lại quay đầu nhìn lướt qua chiếc giường đôi đỏ chót, mấy thằng oắt con kia đúng là chỉ biết bày trò thôi.

“Ờ~” Sư Niệm kêu lên, nhìn theo bóng lưng Sở Húc Ninh đi ra ngoài. Thế nên, bữa cơm tối ngày đầu tiên kết hôn là đồ ăn được mang tới từ nhà ăn.

Sở Húc Ninh đi rồi, Sư Niệm mới xoay người đi ra phòng khách, nơi này đúng là quá trống trải đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, bình thường chắc anh chỉ về đây để nghỉ ngơi thôi.

Sư Niệm vào bếp, xem qua nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh và rau xanh để trên bàn, rõ ràng họ có thể tự nấu ăn được mà.

Nhưng hôm nay Sư Niệm đã mệt mỏi cả một ngày rồi, vết thương cũng bị đau dữ dội nên cô không nghĩ nhiều nữa mà đóng cửa tủ lạnh lại, trở về phòng ngủ đi lấy thuốc, định tự thay thuốc cho mình.

Còn Sở Lạc Nhất bị bắt cóc đi, lúc này đang ngồi ở trong nhà của Cố Tỉ Thành, ngồi nhìn người đàn ông đang ở trong bếp.

“Em cảm thấy anh chiều em quá, thế này không đúng đâu.” Sở Lạc Nhất phát huy rất tốt sở trường đã được lợi còn thích khoe mẽ.

“Làm sao mà không đúng?” Cố Tỉ Thành biết cô đang kiêu ngạo lắm nên cố ý phối hợp.

Sở Lạc Nhất nằm sấp trên sofa, nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông đứng trong bếp. Dù ba cô rất yêu mẹ, nhưng cũng chẳng mấy khi vào bếp nấu cơm cho mẹ. Cho nên cô cảm thấy đàn ông thật ra rất ít vào bếp nấu nướng, nhất là kiểu người như anh.

Dù Cố Tỉ Thành không nói thì Sở Lạc Nhất cũng nhìn ra được gia cảnh của anh không tệ, thậm chí là còn rất tốt ấy, chí ít cũng phải như Sở gia.

Mỗi lần anh giơ tay nhấc chân đều có loại khí chất rất tao nhã, không giống với đám quân nhân còn lại,. Nhất là cái lần anh mời cô đi ăn tôm hùm đất, đồ anh mặc trên người hôm ấy không chênh lệch gì so với cô cả. Nếu là một quân nhân bình thường, tiền lương cả năm cũng chưa chắc mua nổi một món trên người anh ấy.

Lúc Cố Tỉ Thành đi mua thức ăn, Sở Lạc Nhất cực lực yêu cầu phải mua tôm. Tiếc cô đang bị thương, tôm lại là loại thức ăn gây kích ứng nên bị Cố Tỉ Thành thẳng thừng từ chối ngay, cho nên đồ ăn của bữa hôm nay đều khá thanh đạm.

“Cố Tỉ Thành, nhà anh làm gì thế?” Sở Lạc Nhất đột nhiên hỏi.

“Sao thế, sợ chúng ta không môn đăng hộ đối, ba em không đồng ý anh à?”

“Đúng là thế, anh nói xem, nếu ba em phản đối anh, đá anh ra cửa thì em có nên đi theo anh hay không đây?” Sở Lạc Nhất nói cứ như thật.

Cố Tỉ Thành: “...”

“Yên tâm, ba em rất hài lòng về anh.” Anh có thể nhìn ra Sở Ninh Dực vẫn luôn rất hài lòng với mình, nhưng với thân phận này, nó sẽ là một mục bị trừ điểm của anh.

Sở Lạc Nhất tủm tỉm, nói. “Anh tự tin thế cơ à, nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy.”

Cố Tỉ Thành hơi nhíu mày, anh giảm lửa rồi đi ra khỏi bếp, tì hai tay lên thành ghế sofa, cúi đầu nhìn người đang nằm sấp trên ghế. “Em muốn về nhà anh để gặp ba mẹ không? Mẹ anh chắc sẽ thích em, còn ba anh thì không cần phải thông qua đâu.”

“Sao thế, sao anh biết ba anh sẽ không thích em?” Sở Lạc Nhất không phục, cô luôn có cách khiến ba thích mình mà.

“Ngoài mẹ của anh ra, ông ấy chẳng thích ai hết cả.” Bao gồm cả đứa con trai là anh đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2974: Một cơ hội (2)
Sở Lạc Nhất im lặng, sau đó cười ngặt ngẽo, đây lại là một cậu bé đáng thương lớn lên nhờ suốt ngày ăn thức ăn cho chó rồi, cuộc sống của anh đúng là không dễ dàng gì mà.

Cố Tỉ Thành nhìn cô gái đang cười như nắc nẻ. Anh ngồi xuống bên cạnh rồi ôm cô vào lòng mình. Anh thích ôm cô như thế này, nó giống như anh đang khảm cô vào lồng ngực của mình vậy.

“Chờ em từ Hoàng Sơn về, anh sẽ dẫn em tới gặp ba mẹ.” Cố Tỉ Thành nói rồi nhíu mày, “Một mình em tới Hoàng Sơn có nguy hiểm gì không?”

“Không đâu, trước đây em cũng đi một mình mà, vả lại, em không chết được đâu.” Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm.

Hai hàng lông mày của Cố Tỉ Thành càng cau chặt hơn, điều anh để ý là sự an toàn của cô.

Trước kia một mình cô đi đến đó là bởi vì anh vẫn chưa được gặp cô, nên không thể quan tâm rõ ràng như thế này, nhưng bây giờ anh không thể không lo lắng được.

“Hay là chờ anh có ngày nghỉ sẽ đi cùng em?” Cố Tỉ Thành nói.

Sở Lạc Nhất lắc đầu, đưa tay bưng lấy mặt anh: “Sao anh lại lo lắng như vậy?”

“Tìm được bà xã đâu có dễ dàng gì.” Cố Tỉ Thành ra vẻ nghiêm túc mà trả lời.

“Dễ chứ, không phải trong bệnh viện có một người đấy sao?” Sở Lạc Nhất chớp mắt, nói càng nghiêm túc hơn. “Tuy dáng dấp không đẹp bằng em, nhưng cũng coi như tạm chấp nhận được.”

Cố Tỉ Thành đẩy cô ra, đi thẳng vào bếp xem canh đã chín chưa.

Sở Lạc Nhất thấy vậy lại cười lăn lộn trên sofa.

“Cẩn thận, đừng để bị lăn xuống đất.” Cố Tỉ Thành lạnh lùng nhắc nhở.

“Ha ha ha, sẽ không đâu.” Sở Lạc Nhất chống hai tay xuống cằm, nhìn người đàn ông đang ở trong bếp. “Anh nói xem, vì sao anh Húc Ninh lại cưới chị Niệm Niệm nhanh như vậy?”

Cố Tỉ Thành quay đầu liếc nhìn người đang ngồi trên ghế, “Em có thể cho rằng, đây là một kiểu không biết mình muốn làm gì, nhưng trước tiên cứ thích khóa chặt lại ở bên cạnh mình một cách biến thái cái đã.”

“Em còn cho rằng anh sẽ nói là anh ấy đang cảm thấy thương hại chị Niệm Niệm cơ.” Sở Lạc Nhất nằm xuống ghế sofa. “Nếu mà là thương hại thật thì em nghĩ em sẽ không để ý tới anh Húc Ninh nữa đâu.”

“Lão Sở không lấy tương lai của mình ra để đi thương hại một người đâu, lại càng không bao giờ làm những chuyện gây tổn thương đến người khác như thế.” Cố Tỉ Thành nói, sau đó bê cơm tối ra. “Lão Sở không máu lạnh như các em nghĩ đâu.”

Có máu lạnh hay không cô không biết. Cô chỉ lo lắng không biết một khi anh Húc Ninh biết chuyện này thì sẽ có phản ứng như thế nào thôi.

Buổi tối hôm nay họ không nên làm chuyện kia, hai người đó vẫn còn đang là bệnh nhân đấy.

Lúc Sư Niệm đang bôi thuốc thì cửa nhà đột nhiên bị mở ra. Sư Niệm giật mình hét lên, vội vàng mặc lại áo rồi đứng dậy đi ra ngoài. Cô thấy Sở Húc Ninh đang đi vào nhà, trong tay anh cầm theo hai hộp cơm.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn chiếc áo dù đã được cô chỉnh lại nhưng vẫn còn có nếp gấp trên cổ. Anh giơ hai hộp cơm trong tay mình lên. “Bên nhà bếp làm thêm cho em vài món thức ăn, đều là những món sở trường của họ, em thử một chút đi.”

Sư Niệm đáp lại, cô đang phân vân không biết nên vào trong tiếp tục bôi thuốc không hay là đi ăn cơm trước.

Sở Húc Ninh đặt đồ ăn lên bàn, nhưng sau đó lại xoay người đi vào phòng ngủ.

Theo bản năng Sư Niệm lui về sau một bước, nhìn anh đang đi gần về phía mình.

Sở Húc Ninh đến gần cô, khi khoảng cách chỉ còn nửa bước thì dừng lại. Anh ngửi thấy trên người cô có mùi thuốc nhàn nhạt, suy nghĩ một chút, sau đó anh cầm lấy cánh tay của cô: “Bôi thuốc trước đi đã.”

Tất cả mọi suy nghĩ của Sư Niệm lúc này đều tập trung lên cánh tay của cô, nó nóng rực đến mức muốn bỏng.

Cô đã từng đóng nhiều phim như vậy, không phải cô chưa từng diễn cảnh thân mật với nam diễn viên khác, nhưng không ai có thể cho cô loại cảm giác như thế này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2975: Một cơ hội (3)
Hình như, chưa từng có nam diễn viên nào có thể cho cô cảm giác như khi hôn Sở Húc Ninh.

Lần đầu tiên cô và Sở Húc Ninh hôn nhau là năm cô mười bảy tuổi. Cũng vào năm đó, Sở Húc Ninh rời khỏi thành phố A.

Sư Niệm vô thức bị Sở Húc Ninh kéo vào trong phòng. Anh đặt cô ngồi xuống bên giường, Sở Húc Ninh cầm tuýp thuốc vừa nãy cô để ở trên giường, sau đó xem qua bờ vai của cô.

Sư Niệm cúi đầu, che đi gương mặt đỏ lựng của mình.

“Anh đi ra ngoài trước, em chuẩn bị xong thì bảo anh vào lại nhé.” Sở Húc Ninh nói một cách đứng đắn.

Sư Niệm còn chưa kịp nói gì, anh đã quay người đi ra ngoài.

Sư Niệm thở hắt ra, cô nhìn cửa phòng được đóng lại, sau đó cúi đầu nhìn váy của mình, đây là bộ váy liền bó sát người. Cô bị thương ở sau lưng, nhất định phải cởi toàn bộ váy xuống mới được. Nếu anh còn ở đây, đúng là cô không biết phải làm thế nào thật.

Dù họ đã kết hôn, nhưng tạm thời cô vẫn chưa thể làm ra cái chuyện như cởi đồ trước mặt anh được.

Sư Niệm cởi váy ra, rồi nằm lên giường và dùng cái chăn đỏ chót che cơ thể của mình lại, sau đó cô gọi: “Được rồi ạ.”

Sở Húc Ninh đứng ở cửa, nghe thấy cô gọi mới mở cửa đi vào. Anh ngồi xuống bên giường, đưa tay kéo chiếc chăn xuống một chút, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là bả vai bị thương vẫn đang được quấn băng gạc, trên lưng cô phủ đầy những vết tích tím xanh, đều là do Chó Vàng gây ra.

Sư Niệm tì hai tay dưới cằm mình, sau lưng không đau như lúc trước nữa, mà thay vào đó là cảm giác nóng bỏng.

Khóe mắt Sở Húc Ninh nheo chặt lại, anh đưa tay cầm lấy tuýp thuốc, bóp thuốc ra rồi bôi nhẹ lên vết thương cô.

Sư Niệm cắn mu bàn tay của mình, không để cho mình phát ra bất cứ tiếng kêu nào cả.

Tay của anh rất nóng, nhưng lưng cô lộ ra ngoài không khí lại lạnh, giữa một lạnh một nóng, Sư Niệm chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Đau thì nói nhé.” Sở Húc Ninh thầm thì.

Sư Niệm lắc đầu. “Hết đau từ lâu rồi.”

“Đúng rồi, hôm nay em nhận được nhiều tiền mừng lắm đấy.” Sư Niệm tủm tỉm, cố ý nói sang chuyện thu hoạch của hôm nay. “Mẹ anh cũng thêm em vào trong wechat và gửi tiền mừng cho em, rất nhiều tiền, em không biết mình có nên nhận hay không.”

“Mẹ cho thì em cứ lấy đi, chẳng có gì là không thể nhận cả. Sau khi chuyện lần này giải quyết xong, anh sẽ đưa em về nhà.” Sở Húc Ninh nói không mặn không nhạt, anh bôi đều thuốc lên lưng của cô.

Thuốc ở phía sau có tác dụng, bắt đầu nóng lên, cảm giác trướng trướng làm cô hơi khó chịu.

Sư Niệm cau mày, cố chịu đựng cảm giác nóng ran lên. Cô nghiêng đầu nhìn người vừa đắp kín chăn cho mình rồi đi vào phòng tắm. “Sở Húc Ninh, em có thể trang trí lại nhà cửa không?” Cô không thích kiểu nhà trống trải lạnh như băng như thế này.

Sở Húc Ninh rửa tay, lại quay về bên giường ngồi xuống lần nữa. Anh kéo ngăn kéo và lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Sư Niệm.

“Làm cái gì vậy?” Sư Niệm kinh ngạc, vội vàng kéo chăn ngồi dậy, che lại nửa người trên của mình, “Em có tiền mà, anh không cần cho em đâu.”

Sở Húc Ninh duỗi tay ra nắm lấy tay Sư Niệm rồi nhét tấm thẻ vào tay cô: “Cầm đi, anh ở trong quân ngũ cũng không cần đến, thích kiểu như thế nào thì cứ trang trí thành như thế. Thời gian tới anh cũng không bị điều đi đâu đâu, còn phải ở lại đây mấy năm đấy.”

Sư Niệm cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay mình, trước kia mỗi lần diễn kiểu kịch bản như thế này, Sư Niệm đều nói với hai người Kiều Vi Nhã rằng, sau này mà có người đàn ông nào chịu đưa thẻ ngân hàng cho cô, cô sẽ bỏ Sở Húc Ninh để đi theo người đó ngay.

Nhưng bây giờ, người cho cô thẻ ngân hàng lại chính là... Sở Húc Ninh!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2976: Một cơ hội (4)
Xem ra, cả đời này cô cũng không thể bước qua được kiếp nạn này rồi.

“Sở Húc Ninh, thật ra em...”

“Ra ngoài ăn cơm đi, anh đi ra trước sắp thức ăn.” Sở Húc Ninh ngắt lời cô, đứng dậy đi ra ngoài.

Sư Niệm nắm chặt tay mình. Sao cứ mỗi lần cô lấy hết dũng khí muốn nói ra thì anh luôn ngắt lời cô chứ. Như thế này sẽ chỉ làm cô ngày càng tham lam hơn thôi.

Sư Niệm nghĩ mà không kìm được nắm chặt chiếc thẻ ngân hàng trong tay, để thêm một chút nữa vậy, hãy để cô được hưởng thụ niềm hạnh phúc này thêm một thời gian nữa, đến lúc đó cô sẽ nói thật cho anh biết.

Lúc Sư Niệm mặc quần áo tử tế vào rồi đi ra ngoài, Sở Húc Ninh đã bày hai phần cơm từ trong hộp sắt ra bàn.

Sư Niệm đi qua rồi ngồi xuống ghế, nhìn đồ ăn trông không ngon mắt lắm ở trên bàn, nhưng cô biết đây là những món ăn ngon nhất trên đời này.

“Nguyên liệu nấu ăn trong quân đội không nhiều, nhưng tay nghề của các đầu bếp cũng không tệ. Dù bày biện không đẹp mắt như nhà hàng năm sao, nhưng hương vị không chênh lệch bao nhiêu đâu, em nếm thử xem.” Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm ngồi xuống thì đặt bát cơm xuống trước mặt cô.

Sư Niệm khẽ gật đầu, cô cầm đũa lên. “Em biết chứ, khi còn bé, em vẫn thường tới nhà ăn để ăn cơm với ba mà.”

Lúc đó, dì vẫn chưa ở bên cạnh cô, ba rất ít khi về nhà tự nấu cơm. Tuổi cô lại còn nhỏ nên cũng chỉ có thể đến nhà ăn để ăn cùng ba. Cũng may mà các chú ở nhà ăn đều rất thích cô, lần nào cũng để lại cho cô món ngon nhất.

Sở Húc Ninh vốn lo lắng cô sẽ không vui. Nhưng lúc này thấy cô ăn vui vẻ như vậy, anh thấy yên tâm hơn hẳn.

Buổi trưa Sư Niệm không ăn cơm nên đến giờ rất đói, chẳng mấy chốc cô ăn hết sạch phần cơm của mình, sau đó lại dè dặt nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh không thay đổi sắc mặt, cầm bát cơm của cô lên lấy thêm cho cô ít cơm nữa, “Em không cần giữ dáng à?” Anh biết các ngôi sao đều lo lắng về vấn đề vóc dáng này.

Có ăn là Sư Niệm vui vẻ ngay, cô mỉm cười nhận lấy bát cơm rồi nói: “Không cần ạ, em ăn nhiều cũng không bị béo.”

Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang ăn sung sướng ở trước mặt. Không thể không nói, Thượng đế thật sự quá ưu ái cô.

“Đúng rồi.” Nghe thấy anh nhắc đến vấn đề vóc dáng, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện. “Chị Tám giúp em nhận một chương trình tạp kỹ, khoảng tháng mười sẽ ghi hình, season 1 sẽ quay trong hơn một tháng.”

Sở Húc Ninh dừng động tác ăn cơm lại: “Thân thể em thế này có tham gia được không đấy?”

“Không sao đâu ạ, chỉ cùng mấy bà chị trong giới ra nước ngoài du lịch một chuyến, sẽ không quá mệt mỏi, cũng không quá khó khăn đâu.” Sư Niệm kể lại những lời chị Tám nói cho anh biết.

Quay vào tháng mười, giờ đã là giữa tháng chín, tức là chẳng bao lâu nữa là sắp bắt đầu chuẩn bị rồi.

“Tới nước nào?” Sở Húc Ninh nhíu mày hỏi.

“Không biết, em không hỏi kỹ, nếu anh không đồng ý thì em sẽ nói với chị Tám là không đi nữa.” Sư Niệm chớp mắt nhìn Sở Húc Ninh. Trước kia cô muốn nhận chương trình nào đều không trưng cầu ý kiến của Sư Hạ Dương, nếu bị ba biết con gái mình hiện giờ đang làm cái gì thì chắc ông sẽ tức đến mức hộc máu ra mất.

Sở Húc Ninh nhìn dáng vẻ thận trọng của cô mà không nói nên được cảm giác của mình là gì. Trước kia hay bây giờ anh đều không ăn cơm ở nhà, có trở về cũng là để nghỉ ngơi mà thôi.

Giờ cái nhà này đã có một người cùng ngồi ăn cơm với anh, cô sẽ hỏi thăm ý kiến của anh trước khi làm việc gì đó.

Ngược lại, anh cũng không cảm thấy phiền hà chút nào.

Trước kia, anh hâm mộ nhất là lúc ăn cơm, ba mẹ nói chuyện cùng với nhau, cho dù họ cãi nhau cũng khiến cho anh cảm thấy hạnh phúc.

Hiện tại, cái hạnh phúc này đã ở ngay trước mặt anh rồi.

“Anh không có ý kiến gì cả, em muốn đi thì cứ đi, tự chăm sóc tốt cho mình là được.” Sở Húc Ninh nói rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm mà bỏ qua mất sự hụt hẫng trong mắt Sư Niệm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2977: Một cơ hội (5)
Sư Niệm cũng cúi đầu ăn cơm, tại sao anh không phản đối? Vì không để tâm à?

Đáng tiếc, cô không dám hỏi vấn đề này, cũng không thể hỏi được.

“Lát nữa em sẽ hỏi chị Tám xem là đi đâu, lúc về sẽ mang đặc sản nơi đó về cho anh nhé?” Sư Niệm tiếp tục nói huyên thuyên.

“Nếu như đi Malaysia, bên đó có loại bánh bơ mà mẹ rất thích, em có thể mang về một ít cho mẹ.” Khó có lúc Sở Húc Ninh trả lời cô về vấn đề này.

Mẹ chồng của cô thích, Sư Niệm phát hiện Sở Húc Minh khá để ý đến Cố Tiểu An, nhiều khi điều đầu tiên anh nhớ tới đều là những sở thích của Cố Tiểu An.

Cô nhớ Âu Dương Tử Huyên đã từng nói, Sở Húc Ninh là một người khá tự ti. Anh có ngày hôm nay đều là nhờ Cố Tiểu An kéo lên. Khi tất cả mọi người đều không để ý đến chuyện anh còn là một đứa trẻ mà trách cứ anh thì Cố Tiểu An là người đứng ra bảo vệ anh, cho anh một ngôi nhà.

Vì thế, dù có thể anh không nhớ rõ mẹ đẻ mình là ai, nhưng vẫn luôn coi mẹ nuôi Cố Tiểu An này là mẹ ruột của mình.

“Được ạ.” Sư Niệm nghiêm túc gật đầu đồng ý, cho dù không đi đến đấy thì cô cũng sẽ tự mình đi một chuyến để mua về cho mẹ chồng.

Cơm nước xong xuôi, Sở Húc Ninh lại đi làm việc nên bảo cô nghỉ ngơi trước.

Đêm nay Sở Lạc Nhất cũng muốn ở lại bên này, vừa hay có thể làm bạn với cô.

Vì thế mà giường tân hôn của bọn họ lại được Sở Lạc Nhất ngủ đầu tiên. Sở Húc Ninh cũng không có ý kiến, bởi vì tối nay chưa chắc anh đã trở về được.

Sở Lạc Nhất ghét bỏ phất tay bảo Sở Húc Ninh rời đi, Sư Niệm cũng không tiện nói gì.

Sở Húc Ninh đi rồi, Sở Lạc Nhất mới đến phòng dành cho khách để tìm áo ngủ của mình, sau đó đưa cho Sư Niệm. “Đêm động phòng hoa chúc mà chỉ có thể ở bên cạnh em, chắc chị tủi thân lắm nhỉ.” Sở Lạc Nhất nhấc chân lên giường, cười tủm tỉm nói.

Sư Niệm trừng mắt với cô, hai người cùng nhau nằm xuống. “Chị không biết cảm giác của mình bây giờ là gì, luôn cảm thấy rất không chân thực, giống như là đãng lẽ ra chị đang phải ngồi hối hận một mình, thì tự nhiên ông trời lại cho chị một đĩa bánh cực lớn vậy.”

“Tại sao chị lại cứ phải là anh ấy mới được vậy?” Sở Lạc Nhất hiếu kỳ nên hỏi.

“Chị cũng không biết, có thể là do nhiều năm vẫn luôn theo đuổi anh ấy, nên quen như thế rồi chăng.” Sư Niệm nói rồi nhìn sang Sở Lạc Nhất. “Anh ấy giống như đã trở thành một phần của chị rồi ấy. Chị nhất định phải tốt với anh ấy thì mới có thể xứng đáng với mình.”

Sở Lạc Nhất lắc đầu. “Nếu em mà là con trai thì còn lâu mới đến lượt anh ấy.”

“Ha ha...” Sư Niệm cười phá lên.

Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm mà cảm thấy đau lòng. Đây là lần đầu tiên cô thấy Sư Niệm cười vui vẻ như vậy, nhưng vẫn là bởi vì cái người tên Sở Húc Ninh này.

“Hôm nay chị vẫn chưa nhìn kỹ lắm, bạn trai trên mạng của em đẹp trai thật đấy.” Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất, và chuyển đề tài sang chuyện này.

Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm. “Đúng thế, cũng không nhìn xem là người mà ai vừa ý chứ.”

Sư Niệm hơi cựa mình. “Chị thấy anh ta đối xử với em rất tốt.”

“Đúng vậy.” Trên gương mặt Sở Lạc Nhất tràn đầy hạnh phúc. “Cho nên em chính là thần may mắn đấy. Chị Niệm Niệm nhất định cũng sẽ hạnh phúc thôi.”

Sư Niệm cười nhẹ, “Da mặt em càng ngày càng dày rồi.”

Hai người cười cười nói nói, chỉ một lát sau đã ngủ mất.

Lúc Sở Húc Ninh quay trở lại phòng làm việc của mình, Cố Tỉ Thành đã chờ sẵn.

“Hôm nay là ngày tân hôn, tôi còn tưởng anh sẽ không tới chứ.” Cố Tỉ Thành nói nhưng vẫn theo chân Sở Húc Ninh mở cửa đi vào trong.

“Bên trên có ý gì không?” Sở Húc Ninh không để ý đến lời trêu chọc của Cố Tỉ Thành, anh hỏi luôn vào vấn đề.

Cố Tỉ Thành nhíu mày, nói. “Ảnh hưởng rất lớn, bị phê bình trước toàn quân nên danh sách được thăng chức trong năm nay của Lữ đoàn trưởng chúng ta bị chặn lại rồi. Anh biết chỗ đó là Đại học Q mà, là trường học đứng đầu cả nước, xảy ra chuyện như thế chắc chắn chúng ta phải hoàn toàn chịu trách nhiệm rồi.”

“Còn cậu là người dung túng cho chuyện này xảy ra.” Sở Húc Ninh nói không cảm xúc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2978: Một cơ hội (6)
Cố Tỉ Thành lại không thấy mình làm gì sai.

“Cho dù là kẻ nào làm chuyện bậy bạ thì cũng đều phải gánh trách nhiệm cả, mà chuyện này xác thực có quan hệ tới chế độ quản lý trong quân đội, lần này coi như cho toàn quân một bài học đi.”

“Bài học lần này của cậu dùng tiền đồ của mười mấy sĩ quan trong lữ đoàn để đổi lấy đấy.” Sở Húc Ninh cười gằn.

Cố Tỉ Thành cười rất tao nhã, đặt văn kiện trong tay xuống, anh nói đùa, “Hiện giờ toàn lữ đoàn đều biết Lữ phó vì tiền đồ của bọn họ mà phải bán mình đấy, đây là thông báo diễn tập quân sự.”

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn, “Có ý gì?”

“Thủ trưởng Sư và Thủ trưởng Kiều cùng kết hợp với mấy vị tướng quân, cho chúng ta một cơ hội. Lần diễn tập quân sự này chúng ta tập cùng lữ đoàn pháo binh Hai của thành phố A, nếu chúng ta thắng thì chuyện lần này coi như lấy công chuộc tội. Nhưng anh cũng biết lữ đoàn pháo binh Hai khó đối phó đến mức độ nào rồi đấy, trang bị của bọn họ tốt hơn nhiều so với chúng ta, thiết bị cũng tiên tiến hơn.”

“Chỉ cần đầu óc lanh lợi hơn bọn họ là được rồi.” Sở Húc Ninh cầm tờ thông báo lên, trong mắt ánh lên vẻ lần diễn tập này nhất định phải thắng.

“Nhưng anh đang trong thời kỳ mới cưới mà, chậc chậc chậc, lần diễn tập quân sự này phải đi mất một tháng, vậy chị dâu phải làm sao bây giờ?” Cố Tỉ Thành trêu chọc anh.

“Cô ấy cũng có việc.” Sở Húc Ninh nghĩ đến hành trình sắp tới của Sư Niệm, thế này cũng tốt, cô đi ra ngoài một chút, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.

Cố Tỉ Thành: “...”

“Hai người thiếu tiền lắm à?” Cố Tỉ Thành hỏi.

Sở Húc Ninh nhíu mày, “Không thiếu.”

“Vậy hai người liều mạng như vậy để làm gì?” Sở Húc Ninh là quân nhân, anh cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Lời này của cậu đi mà nói với Bao Đậu ấy.” Sở Húc Ninh cho Cố Tỉ Thành một ánh mắt lạnh như băng.

Cố Tỉ Thành dứt khoát im miệng. Anh biết Sở Lạc Nhất cũng không phải là một người có thể chịu được sự nhàn rỗi.

Đến đêm Sở Húc Ninh không về mà ngủ luôn ở văn phòng, sáng hôm sau anh đi lấy bữa sáng rồi mới về nhà.

Lúc anh về tới nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh, nghĩ chắc hai người kia vẫn chưa ngủ dậy, anh bèn đặt bữa sáng xuống rồi đi ngay.

Người tỉnh lại đầu tiên là Sư Niệm. Lạ nhà nên cô hơi mất ngủ. Lúc đi ra ngoài nhìn thấy bữa sáng trên bàn, cô biết ngay là vừa rồi mình không nghe nhầm, đúng là anh về qua nhà thật.

Sư Niệm mỉm cười nhìn bữa sáng trên bàn, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Sư Niệm chụp bức hình rồi đăng lên weibo.

[Ngày đầu tiên, anh Sở mang bữa sáng về, tôi rất khỏe, rất hạnh phúc.]

Sư Niệm mới đăng lên weibo xong mà lượt chia sẻ và lượt bình luận đã lên tới hơn chục nghìn chỉ trong vài phút. Cô biết ở phía dưới ngoài những lời hâm mộ ra thì nhiều hơn thế là những lời mắng chửi cô, nhưng cô chẳng thèm để ý. Cô muốn nói cho giới truyền thông biết, Sư Niệm cô, đang sống rất thoải mái.

Sư Niệm đăng lên weibo xong, cô đi gọi Sở Lạc Nhất dậy. Sở Lạc nhất lăn một vòng lại tiếp tục ngủ, “Đừng gọi em, em buồn ngủ lắm.”

Sư Niệm bật cười, đúng là trẻ con mà.

Lúc Sư Niệm ăn sáng, chị Tám gọi điện tới nói là cô lại lên trang nhất rồi, các loại bình luận hâm mộ, chúc phúc, ghen tỵ và chửi rủa cũng chiếm một nửa.

Sư Niệm cười khẩy. “Em quen rồi, dù gì lúc này Mạch Thụy cũng không bỏ qua cho em đâu. Cô ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bôi nhọ em, chờ em cút ra khỏi ngành giải trí.”

“Chị vừa mới nhận được tin tức, lần này trong chương trình Chị em cùng nhau hành động (đặt tên bừa thôi, đừng coi là thật) cũng mời cả Mạch Thụy, em có muốn cân nhắc lại không?” Chị Tám lo lắng nói.

“Có cái gì mà cần phải cân nhắc, nếu thật sự bị đem ra so sánh thì cô ta không thắng được em đâu.” Sư Niệm vừa ăn vừa nói. “Chị yên tâm đi, khi còn nhỏ em chưa từng sợ cô ta lần nào, giờ vẫn vậy thôi.”

Ngoại trừ Sở Húc Ninh thì không ai có thể làm cho Sư Niệm sợ hãi hết.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2979: Một cơ hội (7)
Sở Húc Ninh bận rộn làm việc cả ngày, còn Sư Niệm mua đồ dùng trong nhà, đến chiều hàng đến nơi, tiện thể cô còn mua một đống thứ đồ linh tinh nữa.

Sở Lạc Nhất thấy cô bận bịu vòng quanh, ngay cả vết thương trên người mình cũng không để ý mà tiếp tục dọn dẹp. Có thể thấy Sư Niệm thật sự đã coi nơi này là nhà của mình rồi.

Chỉ hy vọng sau này chị ấy sẽ không bị tổn thương thêm nữa.

Đến trưa Sở Lạc Nhất mới đi. Cố Tỉ Thành tới đón cô, tiện đường đưa cô ra sân bay luôn. Nghe nói sư phụ của cô đã trở về, đang mong được gặp cô.

Cố Tỉ Thành nhìn gương mặt phụng phịu của Sở Lạc Nhất. Anh đưa tay ra bóp mặt cô rồi mới khởi động xe rời khỏi khu quân đội.

“Gần đây bọn anh đang chuẩn bị diễn tập quân sự, có khả năng không có nhiều thời gian rảnh. Nếu có việc gì cứ nhắn tin cho anh, khi nào anh thấy sẽ trả lời em.” Cố Tỉ Thành nói.

“Được ạ, gần đây em cũng không có thời gian đâu, không biết sư phụ trở về là vì có chuyện gì nữa.” Sở Lạc Nhất thở dài, “Nhưng mà, diễn tập quân sự chắc chắn phải đưa cả quân y theo đấy nhỉ, cái cô Châu Thiên Thiên kia...”

Cố Tỉ Thành nhíu mày nhìn Sở Lạc Nhất đang lên cơn ghen. Anh chỉ thấy cô rất đáng yêu, Ra khỏi khu quân đội, anh đưa tay xoa đầu cô rồi nói. “Không đâu, anh và cô ta chẳng có quan hệ gì cả.”

“Nhưng người ta nghĩ rằng mình có quan hệ với anh thì sao.” Sở Lạc Nhất mở cặp mắt to tròn nhìn anh.

“Cô ta có nghĩ cũng vô ích, không sao đâu, anh không muốn.” Cố Tỉ Thành nói một cách đương nhiên.

Sở Lạc Nhất hài lòng.

Từ khu quân đội đến sân bay cách khoảng nửa giờ, Cố Tỉ Thành đỗ xe, ôm Sở Lạc Nhất xuống xe.

“Nếu không không phải không có thời gian thì anh đã đưa em về rồi.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa ôm cô đi vào sảnh sân bay, sau đó lại giúp cô đi lấy vé, còn nửa tiếng nữa mới lên máy bay.

Cố Tỉ Thành lải nhải dặn dò rất nhiều thứ. Sở Lạc Nhất chỉ cười mỉm mà nghe. Cô không hề cảm thấy phiền một chút nào, ngược lại, cô còn cảm thấy một Cố Tỉ Thành như thế này rất đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả lúc ở trên mạng nữa.

Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, dù không muốn chút nào nhưng sắp hết thời gian kiểm tra vé rồi, anh phải đưa cô đi rồi.

“Đến bên kia có ai đón em không?” Vấn đề này đã được Cố Tỉ Thành hỏi mấy lần rồi, nhưng Sở Lạc Nhất chẳng tỏ ra mất kiên nhẫn chút nào.

“Yên tâm đi, ba em sẽ ra đón em.” Sở Lạc Nhất trả lời vấn đề này lần thứ n+1, “Sao đột nhiên em cảm thấy anh giống con gái quá vậy nhỉ?”

Sở Lạc Nhất vừa nói xong liền bị Cố Tỉ Thành kéo lại hôn một cái. Nhưng anh cũng nhanh chóng buông cô ra. Dù sao thân phận của anh ở nơi này khá đặc biệt, không thể làm quá được.

Sở Lạc Nhất cười khúc khích. Cô đứng ở cửa soát vé đưa vé cho người ta kiểm tra, xong rồi quay đầu lại phất tay bảo anh trở về đi.

“Đến nơi thì gọi điện cho anh.” Cố Tỉ Thành lại dặn dò một lần nữa.

“Biết rồi màaaaaaa...” Sở Lạc Nhất cười nói, tiếp tục vẫy tay bảo anh về.

Thực tế cả hai đều hiểu nói thì nói như vậy thôi, chứ cô biết mấy ngày nay bên chỗ anh bận bù đầu, có lẽ khi cô đi rồi, anh sẽ quay về đóng đô luôn ở văn phòng ấy chứ.

Cố Tỉ Thành đợi cho đến khi Sở Lạc Nhất biến mất sau cửa mới thở dài quay người đi về.

“Tỉ Thành?”

Lúc Cố Tỉ Thành xoay người thì bị một người phụ nữ gọi lại.

Cố Tỉ Thành đưa tay lên miết mũi mình, tỏ ra hơi ngại ngùng khi nhìn thấy người phụ nữ vừa tới. “Mẹ.”

Người vừa tới không phải ai khác mà chính là mẹ của Cố Tỉ Thành. Người phụ nữ này có mái tóc dài thẳng tắp thả sau lưng, gương mặt xinh đẹp có vài nét giống Cố Tỉ Thành, nhưng trên vai người phụ nữ ấy luôn có một cánh tay lớn khoác lên.

Nếu không phải Cố Tỉ Thành gọi cô là mẹ thì e chẳng có ai tin rằng đây là một nhà ba người cả.
 
Top