Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2980: Một cơ hội (8)
Diệp Ngữ Vi nhìn con mình từ trên xuống dưới, “Tại sao con lại ở đây? Lúc trước bà con nói với mẹ là bà có giới thiệu con gái nhà họ Phương cho con, sao con lại cho người ta leo cây rồi?” Lời nói của Diệp Ngữ Vi chẳng hề có ý trách cứ nào cả.

“Mẹ, thời đại nào rồi mà còn chơi trò xem mắt nữa? Mẹ cũng đừng hùa theo bà nội mà nhúng tay vào. Và con có bạn gái rồi, hai người đã tới chậm một bước.” Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn ông bố đang đen mặt của mình.

“Sao lại bảo là mẹ hùa vào? Con không phải là con trai của ba thì ai rảnh mà quan tâm đến con chứ.” Cố Tước Tỉ lạnh lùng nói.

Cố Tỉ Thành: “...”

Vậy ra anh và em gái chỉ là hàng tặng kèm thôi hả.

Diệp Ngữ Vi quay sang trừng mắt với chồng một cái. “Bạn gái của con chính là cái cô ở trên mạng kia hả? Tỉ Thành, mẹ nói con nghe này, nếu chuyện này không thành thì cứ nói chuyện qua loa là được rồi, sao con lại nghiêm túc làm gì?”

“Cấm yêu đương qua mạng.” Cố Tước Tỉ lạnh lùng tổng kết lời nói của vợ nhà mình.

Cố Tỉ Thành tiếp tục day trán. Ba, ba có thể đừng xum xoe như thế ở trước mặt mẹ con có được không?

“Được rồi được rồi, hai người mau về nhà đi, bên quân đội còn có việc, con phải quay lại đó đây.” Cố Tỉ Thành đầu hàng nhận thua, từ chối chuyện tiếp tục ăn thức ăn cho chó. “Mẹ, tháng này con không về nhà đâu, tháng sau cũng không, có buổi diễn tập quân sự lớn nên con phải đi.”

Diệp Ngữ Vi kéo con trai, nhíu mày nói. “Vừa mới đi làm từ thiện về, chẳng lẽ đến một ngày nghỉ cũng không cho à? Đã bao lâu con không về nhà rồi hả?”

“Không về càng tốt.” Cố Tước Tỉ xùy cười.

“Mẹ xem, là ba không cho con về nhà đấy nhé. Con còn có việc, đi trước đây.” Cố Tỉ Thành dứt khoát đẩy tội cho ba mình, sau đó mau chóng chạy đi.

“Này...” Diệp Ngữ Vi muốn gọi con lại mà không được. “Giờ mấy cô gái trẻ khôn lanh lắm, Tỉ Thành không bị lừa đấy chứ?”

“Con của em thì ai mà lừa được?” Cố Tước Tỉ cười lạnh rồi ôm vợ đi ra ngoài.

“Không được, em không thể để con trai mình bị người ta lừa được, có thời gian em muốn đi gặp cô gái kia.” Diệp Ngữ Vi vẫn không yên lòng.

“Rồi, gặp thì gặp.” Cố Tước Tỉ chẳng có lập trường, vợ mình nói cái gì thì chính là cái đó.

Mà lúc này, Cố Tỉ Thành hoàn toàn không biết bạn gái nhà mình đã bị mẹ gắn cho cái mác yêu qua mạng không tốt. Anh chỉ một lòng tập trung vào chuyện diễn tập liên quan đến toàn bộ vận mệnh của lữ đoàn lần này.

***

Trong quân đội, tại khu nhà dành cho người thân.

Sở Húc Ninh về nhà, vừa bước vào anh đã đứng sững ngay ở cửa, mãi một lúc sau vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trong căn nhà.

Dường như, anh không xác định được đây có phải nhà của mình hya không.

Bộ ghế sofa kiểu quân đội trong phòng khách đã bị đổi thành chiếc ghế màu trắng theo phong cách châu Âu. Bàn trà, tủ tivi, ngay cả bàn ăn trong phòng cũng là nguyên bộ. Rèm cửa cũng được đổi thành màu sáng, trên mặt bàn trà có một bình hoa nhỏ xinh đẹp, hoa bên trong chắc là được hái ở bên ngoài.

“Anh về rồi à, nhìn xem có thích không. Bao Đậu nói anh cũng thích màu sáng nên em cứ dựa theo phong cách mà em thích để thay đổi. Nếu anh không thích thì em sẽ đổi lại, dù gì cũng được miễn phí đổi trả trong vòng ba ngày.” Sư Niệm vừa cười vừa nói.

Cuối cùng Sở Húc Ninh cũng tỉnh táo lại. Anh đứng đổi giày ở cửa ra vào, nhìn thoáng qua chiếc tủ giày mới được đổi, yên lặng cất giày vào trong.

“Đẹp lắm, không cần đổi đâu.” Sở Húc Ninh không phải không nhìn ra được cô đang căng thẳng, nên giọng điệu nói chuyện của anh cũng dịu dàng hơn một chút. “Vết thương của em vẫn còn chưa khỏi, những chuyện này cứ chờ anh quay về rồi làm cũng được mà.”

“Cũng không bị mệt quá đâu, đồ dùng trong nhà được công ty cho người đến phụ trách lắp đặt, em chỉ đứng đấy chỉ đạo thôi.” Sư Niệm nói, cô đưa tay ra nhận lấy áo khoác trong tay anh, giúp anh treo lên kệ áo ở ngay cửa.

Sở Húc Ninh nhìn bàn tay trống không của mình, khóe miệng bất giác nhếch lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2981: Một cơ hội (9)
Sư Niệm treo quần áo lên xong mới nhìn về phía Sở Húc Ninh và nói: “Những đồ dùng cũ em nhờ các chiến sĩ bên hậu cần đến lấy đi rồi, em không vứt đi đâu.”

Họ không dùng đến thì những hộ gia đình khác cũng sẽ có người cần đến.

“Ừm.” Sở Húc Ninh không hề lo lắng về vấn đề này. Cô lớn lên trong khu quân đội, chuyện trong khu nhà của người thân cô còn hiểu nhiều hơn anh. “Khi nào em đi cùng đoàn làm phim, đầu tháng mười anh có đợt diễn tập quân sự, chắc cũng phải đi hơn một tháng.”

Bàn tay Sư Niệm đang rót nước giúp anh hơi dừng lại. Cô ngoảnh lại nhìn Sở Húc Ninh, “Vì chuyện lần này à?”

Sở Húc Ninh không kiêng kỵ mà gật đầu. Anh chẳng có gì phải giấu giếm Sư Niệm cả, vả lại, đây cũng là sự thật không phải sao?

Sư Niệm “ừ” một tiếng trong cổ họng, sau đó đặc cốc nước xuống bàn trà trước mặt anh.

“Dạo này em ra ngoài đừng nghe những người khác nói lung tung.” Sở Húc Ninh đột nhiên nói vậy. Nghe Cố Tỉ Thành nói, hình như tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh là vì cơ hội lần này mới cưới Sư Niệm. Anh cũng định giải thích với họ, nhưng nghĩ làm thế chỉ làm mọi chuyện thêm rối rắm mà thôi.

Sư Niệm ngồi xuống cách anh một khoảng, cô cầm lấy điều khiển và mở tivi.

“Em biết, mọi người đều cảm thấy anh là vì ba em nên mới cưới em, cưới em, các anh mới có cơ hội lần này, vừa nãy khi em ra ngoài vứt rác đã nghe thấy rồi.” Sư Niệm nói bằng giọng thản nhiên, như thể cô không hề để ý đến vậy. “Không sao đâu ạ, có lúc em còn bị chửi thậm tệ hơn cơ, cái này có là gì. Chắc bọn họ cảm thấy anh bị thiệt nên mới đau lòng cho anh đấy, em làm sao mà tức giận được?”

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm, cô cũng đang nhìn anh, nhưng mắt cô rất sáng, như thể sự thật giống những gì cô đã nói vậy.

Sở Húc Ninh đột nhiên đưa tay ra ôm cô vào lòng.

Sư Niệm hơi ngây người rồi nhanh chóng khôi phục như bình thường. Cô tựa ở trong ngực anh, tiếp tục xem tivi.

“Sau này không cần phải để mình phải chịu ấm ức như vậy, nếu ai nói gì, em cứ nói lại.” Anh cũng không nỡ để cô bị uất ức.

“Ừm.” Sư Niệm cúi đầu, trên mặt tràn đầy thứ hạnh phúc chỉ có cô tự biết, không có tình yêu, chí ít cô vẫn còn có hạnh phúc.

“Cốc cốc cốc...”

“Em đi mở cửa.” Trước khi để mình bị ngạt thở vì nhịp tim đập quá nhanh, cô vội vàng đứng dậy khỏi lòng anh, nếu cứ để anh ôm thế này thì cô sẽ chết vì vỡ tim mất.

Sư Niệm đi dép vào rồi chạy ra cửa. “Ra đây.”

Cô vừa nói xong, tiếng gõ cửa ở bên ngoài ngừng lại.

Sư Niệm mau chóng mở cửa ra. Cô nhìn thấy bên ngoài là một nữ sĩ quan khí thế hùng hùng hổ hổ. Cô ta có quân hàm Trung tá, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, trong tay còn kéo theo một rương hành lý giống như vừa mới đi xa trở về.

“Cô là?”

“Tránh ra.” Nữ quân nhân hung hăng đẩy Sư Niệm một cái, sau đó kéo hành lý bước vào trong nhà.

Sư Niệm không kịp phản ứng đã bị đẩy nên cô bị loạng choạng đập vào cửa, đụng phải vết thương trên lưng, đau điếng.

“Shh...”

“Niệm Niệm.” Sở Húc Ninh vội chạy đến kéo Sư Niệm vào lòng mình. Anh ngẩng đầu nhìn người nữ quân nhân vẫn đang vô cùng tức giận kia, “Dương Giai, cô làm cái gì thế hả?”

“Yếu ớt như thế cơ à? Chẳng phải chỉ vừa mới đụng một cái thôi sao?” Dương Giai cười khẩy, cho rằng Sư Niệm đang giả vờ. “Sở Húc Ninh, sao lại thế này? Em mới chỉ ra nước ngoài bồi dưỡng nửa năm, sao trong lữ đoàn lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Có phải là do con ả này làm không? Vì muốn ép anh cưới nó à?”

Sư Niệm nheo mắt nhìn cô gái trước mặt. Một lát sau cô mới nhớ ra đây chính là nữ sĩ quan luôn đi theo sau Sở Húc Ninh. Cả thế giới này đều biết là cô ta rất thích Sở Húc Ninh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2982: Một cơ hội (10)
“Dương Giai, cô nói linh tinh cái gì đấy?”

“Em vừa về đến nơi, toàn bộ bên quân đội đều đang bàn tán về chuyện này, sao lại bảo là em nói bậy?” Dương Giai tức giận nói. Cô ta còn hung hăng trợn mắt nhìn Sư Niệm.

“Trung tá Dương cũng là thành phần trí thức cao cấp, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là ba người thành hổ* sao?” Sư Niệm chịu đựng cơn đau trên người mình. Cô đứng thẳng lưng nhìn lại Dương Giai.

* Ba người thành hổ: Một câu thành ngữ ví von nếu nhiều người nói về một tin đồn thì những người sẽ tin lời đồn đó là thật.

Sở Húc Ninh đã nói cô có thể nói lại bọn họ. Cô đã làm gì để người ta chỉ thẳng vào mũi mình mà mắng như vậy chứ?

“Cô, con gái của Sư đoàn trưởng có gì đặc biệt hơn người chứ?” Dương Giai cười khẩy.

Sư Niệm thản nhiên nói. “Chẳng có gì ghê gớm, nhưng đáng tiếc cô không phải là con gái của Sư đoàn trưởng. Đúng rồi, ngại phải nói với cô quá, năm nay ba tôi đã lên Quân đoàn phó rồi.”

“Không biết xấu hổ.” Dương Giai quát to.

“Dương Giai.” Sở Húc Ninh cũng tức giận. “Chú ý thân phận của cô, ra ngoài mau.”

“Sở Húc Ninh.” Dương Giai mím chặt môi, nhìn về phía Sư Niệm một lần nữa. “Chỉ là một con hàng nát không ai thèm nữa thôi.”

“Chát...”

Dương Giai còn chưa nói xong, Sư Niệm đã ra tay.

Một cái tát này như làm thời gian ngừng lại, khiến ngay cả những người ở cạnh đấy đứng bên ngoài xem trò vui cũng sợ ngây người.

Bao gồm cả Sở Húc Ninh.

“Trung tá Dương, chú ý tố chất quân nhân của cô. Tính tình của tôi không được tốt lắm, cho nên tốt nhất Trung tá Dương nên nhớ kỹ, đừng có chọc vào tôi.” Sư Niệm nói rồi, không chờ Dương Giai đáp lại mà xoay người đi thẳng vào nhà.

Tính tình của Sư Niệm đúng là không được tốt thật, đây là chuyện mà trong giới nghệ sĩ đều biết. Mọi dịu dàng của cô đều chỉ dành cho một người tên là Sở Húc Ninh, còn người khác không có được một phần.

Dương Giai vẫn không thể tin được mà che lấy gương mặt mình. Cô ta nhìn theo bóng lưng cô gái đi vào trong nhà: “Sở Húc Ninh, anh nhìn thấy chưa, đây là cô vợ mà anh cưới đấy, đúng là một con mụ đanh đá.”

Sở Húc Ninh nhíu mày.

“Tôi đanh đá thì cô là cái gì? Cô có muốn làm mụ đàn bà đanh đá cũng không được, bởi vì cô bây giờ chẳng có ai muốn cả, còn không xứng với cái từ đàn bà này, cùng lắm thì cũng chỉ là một kẻ thứ ba thích chửi đổng mà thôi.” Sư Niệm đi đến phòng khách, cô bật cười ra tiếng.

“Niệm Niệm.” Sở Húc Ninh nhíu mày gọi cô.

Sư Niệm ngậm miệng ngay, cô không nói nữa là được chứ gì?

“Dương Giai, Sư Niệm là vợ của tôi, đây là chuyện mà không ai có thể thay đổi được, sau này cô cũng nên chú ý lời nói của mình một chút, đi về đi.” Sở Húc Ninh nói mà không biểu lộ cảm xúc gì.

Không phải anh không biết tình cảm của Dương Giai. Anh cũng từng từ chối cô ta rất nhiều lần, nhưng cô ta lại bỏ ngoài tai. Anh nghĩ lần này chắc Dương Giai đã nhìn thấy rõ chuyện bọn họ không thể nào thành đôi được rồi.

Dương Giai cắn chặt môi, trên mặt vẫn còn cảm giác đau rát. Khi cô ta hạ tay xuống, Sở Húc Ninh còn nhìn thấy được dấu bàn tay hồng hồng trên má cô ta, Sư Niệm đã tát mạnh đến thế nào chứ?

Nhưng cho dù là như vậy, Sở Húc Ninh vẫn đứng về phía Sư Niệm.

Dù gì Sư Niệm mới là vợ của anh, anh không nên cho cô gái nào khác bất cứ hy vọng gì.

“Niệm Niệm còn ít tuổi, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.” Đã đánh người ta thì nhất định phải nói xin lỗi, mặc dù anh cũng không đồng ý với cách nói của Dương Giai.

“Sở Húc Ninh, cô ta mắng em trước.” Sư Niệm nghe thấy Sở Húc Ninh xin lỗi thì viền mắt liền đỏ ửng lên. Cô không hề vô duyên vô cớ đánh cô ta, là cô ta nói bậy bạ trước.

Nhưng Sở Húc Ninh lại nói xin lỗi cô ta, tại sao chứ?

Dương Giai nhìn Sư Niệm với ánh mắt đắc ý. Cô ta không hề nghĩ được rằng, Sở Húc Ninh đang thay Sư Niệm nói xin lỗi. Ngoại trừ người nhà, người yêu, người thân của mình ra thì ai lại giúp nói lời xin lỗi với người khác chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2983: Muốn ăn luôn ba người (1)
Sở Húc Ninh quay lại thấy Sư Niệm đang rơm rớm nước mắt.

Lúc này dù trong lòng Sư Niệm rất giận dữ nhưng cũng không dám nổi giận với Sở Húc Ninh. Cô chỉ có thể âm thầm ghi món nợ này với Dương Giai.

Sở Húc Ninh nhìn dáng vẻ uất ức mà không dám nổi giận của cô. Anh thầm thở dài, cái đồ ngốc này.

Sở Húc Ninh quay đầu lại nhìn về phía Dương Giai: “Niệm Niệm đánh cô là không đúng. Nhưng Dương Giai này, lời cô nói càng không đúng, giờ cô nên nói xin lỗi với cô ấy đi. Còn nữa, cô phải nhớ kỹ thân phận quân nhân của mình, mỗi tiếng nói, mỗi hành động của cô đều đại diện cho quốc gia đấy.”

Lần này giọng điệu của Sở Húc Ninh vô cùng nghiêm túc.

Mới vừa rồi anh thay mặt vợ của mình nói tiếng xin lỗi, bây giờ, đến lượt Dương Giai phải nói xin lỗi vợ của anh.

Sự xoay chuyển này nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Mọi người cứ nghĩ rằng, sau khi Lữ phó xin lỗi thì chuyện này coi như kết thúc, nhưng không ngờ tình thế lại đảo ngược như vậy.

Gương mặt đắc ý của Dương Giai nháy mắt biến thành không thể tin nổi. Cô ta dùng ánh mắt không dám tin nhìn Sở Húc Ninh: “Bảo em xin lỗi cô ta?”

Mới đầu Sư Niệm còn cảm thấy rất tủi thân, giờ thì vui vẻ đến mức muốn bay lên. Sở Húc Ninh vẫn đứng về phía cô, nếu như ngay từ đầu Sở Húc Ninh bảo Dương Giai xin lỗi cô, thì sau đó người phải nói xin lỗi chắc chắn là cô.

Bảo cô nói xin lỗi cô ta á?

Không đời nào!

Nhưng bây giờ thì khác, Sở Húc Ninh đã thay cô nói xin lỗi rồi, nên giờ đến lượt Dương Giai phải xin lỗi cô.

“Không xin lỗi cũng được, cứ để cho tôi nói cô là đồ mụ già ế chỏng chơ là được rồi...”

“Niệm Niệm, em im ngay cho anh.” Sở Húc Ninh quay đầu lại ném cho Sư Niệm một ánh mắt bảo cô ngậm miệng lại.

Sư Niệm bĩu môi, im thì im, vốn dĩ cô ta đúng là đứa ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn không ai thèm rước còn gì.

Sở Húc Ninh quay đầu nhìn cô gái đang tức giận vì lời nói của Sư Niệm. Anh đành phải nói: “Cô cũng biết những lời này không dễ nghe, vậy cô không nghĩ tới chuyện một cô gái mới hai tuổi như cô ấy, bị cô nói như thế kia sẽ có cảm giác gì à?”

Dương Giai mím môi, giọng nói của Sở Húc Ninh không lớn, nhưng ý tứ ở bên trong rất kiên định, ý là cô ta nhất định phải nói xin lỗi.

“Xin lỗi.” Dương Giai tức giận nói ra, sau đó cô ta kéo theo hành lý nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi này.

Sư Niệm dùng khẩu hình nói câu “không tha thứ”, sau đó khi Sở Húc Ninh đóng cửa quay người lại thì cô đã trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, hai tay chắp sau lưng, đầu cúi xuống nhìn mũi chân của mình. “Em xin lỗi, em không cố ý đánh cô ta, chỉ tại vì em không nhịn được thôi.”

Cho dù là người nào bị mắng như vậy cũng đều không thể nhịn được.

Sở Húc Ninh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lúc này mà phải phì cười.

Cơ thể Sư Niệm hơi run lên. Cô theo bản năng đưa hai tay lên che kín mặt mình. “Mấy ngày nữa em phải đi ghi hình rồi, mặt bị đánh sưng lên người ta sẽ nói là bạo lực gia đình đấy.”

Sở Húc Ninh thấy cô sợ hãi như một chú chuột hamster liền đi đến cầm lấy cổ tay của cô: “Để anh xem vết thương của em xem nào, vừa rồi bị đụng vào đâu?”

Sư Niệm chớp mắt nhìn anh, xác định không phải anh muốn đánh mình, đôi mắt to khẽ đảo một vòng. Giờ cô phát hiện ra tính tình của Sở Húc Ninh rất tốt, thỉnh thoảng cô có nhõng nhẽo chút cũng không sao.

“Ở sau lưng, đau lắm.” Sư Niệm tủi thân nói.

Sở Húc Ninh biết cô đau, nhưng chắc chắn không đau đến mức như thế, vì thế lúc này chắc chắn là cô đang làm nũng.

Sư Niệm chớp mắt quan sát mỗi biểu cảm trên gương mặt anh, sợ mình nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn hay bực bội nào đó của anh.

Cuối cùng Sở Húc Ninh chỉ biết thở dài. Anh buông cánh tay cô ra rồi đi vào phòng ngủ.

Trái tim Sư Niệm giật thót lên, anh giận rồi à?

Sư Niệm ảo não đập mạnh lên trán của mình, khi không đang yên đang lành lại đi làm nũng làm gì chứ, đáng đời chưa?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2984: Muốn ăn luôn ba người (2)
Sư Niệm chán nản đến mức muốn thời gian quay ngược trở lại.

“Không vào đây còn đứng đấy làm gì? Vào bôi thuốc.” Sở Húc Ninh ở trong phòng ngủ gọi vọng ra.

Sư Niệm run bắn người, anh vừa nói: bôi thuốc.

“A, đến đây, đến đây.” Sư Niệm lấy lại tinh thần, lật đật chạy vào.

Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang chạy vào, lúc này cô hoàn toàn khác với cô gái mạnh mẽ vừa nãy.

Trước kia, Bao Đậu vẫn luôn nói, tất cả dịu dàng của chị Niệm Niệm nhà em ấy đều dành cho anh hết đấy, giờ thì anh hiểu rồi.

Sư Niệm đi vào, Sở Húc Ninh cầm tuýp thuốc đứng ở cạnh giường, anh ra hiệu cho cô nằm xuống.

Sư Niệm nghe lời nằm xuống giường. Hôm nay cô mặc áo phông và quần đùi, Sở Húc Ninh chỉ cần kéo áo của cô lên là có thể bôi được.

Phía sau lưng Sư Niệm bị đụng vào cửa khiến cả những chỗ không bị thương cũng đỏ ửng lên, tất nhiên chỗ bị thương càng nghiêm trọng hơn.

Sở Húc Ninh nhíu mày, ban nãy chỉ bảo Dương Giai nói lời xin lỗi đúng là quá hời cho cô ta rồi.

Nhưng anh lại cảm thấy buồn cười vì những suy nghĩ này, ngoài xin lỗi ra thì anh còn có thể bắt người ta làm gì nữa đây?

“Sau này em đừng kích động như vậy nữa, đánh người ta mình còn phải xin lỗi.” Sở Húc Ninh xem như đã biết tính tình của cô, chỉ cần bốc hỏa lên thì đến cả anh cũng không ngăn được.

Sư Niệm nằm sấp, cô hừ mũi: “Trước kia, mỗi lần chị Tám đưa em đi ra ngoài, những người đó không biết quan hệ giữa em và sư công nên vẫn luôn cho rằng em và sư công có mối quan hệ mờ ám nào đó, vì thế mà Sở Thị mới để nhiều tài nguyên tốt cho em. Có không ít người nói ra nói vào, còn có người trực tiếp đi tìm chị Tám hỏi em ra giá bao nhiêu. Lúc đó chị Tám cũng mới làm quản lý không bao lâu, chị ấy cãi nhau với người ta, cuối cùng còn bị người đó mắng lại đến phát khóc. Em tát cho cô gái kia một cái. Đó cũng là lần đầu tiên em đánh người ở trong giới này. Bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi người đều biết Triệu Tư Niệm là người không dễ dây vào.”

Sư Niệm nói, còn Sở Húc Ninh thì nghe.

Trong làng giải trí, nếu không phải Sư Niệm có bối cảnh sau lưng rất mạnh thì có lẽ lúc này anh đã khuyên cô nên bỏ nó đi rồi, nơi đó quá loạn.

“Nếu anh cảm thấy không ổn, thì em sẽ đổi nghề vậy.” Sư Niệm nói xong nhưng không thấy Sở Húc Ninh trả lời, cô hơi sợ nên mới nói như vậy.

Sở Húc Ninh lấy lại tinh thần, anh nhìn cô gái đang tỏ ra thận trọng trước mặt mình. “Không sao, em thích thì cứ tiếp tục quay phim đi. Với thân phận hiện giờ thì không ai dám động vào em đâu. Ba anh vốn là người nổi tiếng bao che cho người nhà, chuyện lần này sẽ qua nhanh thôi, không sao.”

Sư Niệm đáp lại anh một tiếng, tiếp tục nằm sấp. Cô yên lặng nghĩ đến chuyện phải nói với chị Tám là sau này mình không thể nhận những kịch bản có cảnh hôn, ngay cả cảnh thân mật cũng không được.

Mặc dù cô biết Sở Húc Ninh sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu này.

***

Nhắc tới Sở Lạc Nhất đã quay trở lại thành phố A, cô đang phải đối mặt với một vòng khảo nghiệm mới.

Tác phẩm “Thương Di” lúc trước của cô nhận được giải thưởng lớn của giới hội họa bị nói là sao chép tranh của người khác, vì có người cũng vẽ một bức y hệt như vậy, trước mắt còn chưa biết ai vẽ trước ai vẽ sau.

Sau khi nhận được tin, Sở Lạc Nhất chỉ bật cười, giống như cô đã quá quen với chuyện như thế này rồi.

Đàm Thần Tiêu cũng đang ở nhà họ Sở, nhưng lại không hề tán thành khi nhìn thấy thái độ của Sở Lạc Nhất.

“Lần này có nói gì thì em cũng phải ra mặt đấy.”

“Em ra mặt thì làm được gì chứ, chẳng phải họ lại có cớ thể nói "Con gái của Sở Ninh Dực dùng tiền mua giải thưởng" sao?” Sở Lạc Nhất ôm một đĩa dưa hấu, cô vừa ăn vừa thờ ơ nói, như thể cô thật sự không thèm để ý đến vậy, “Em nói em vẽ thì chính là em vẽ, tự em không thẹn với lương tâm là được.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2985: Muốn ăn luôn ba người (3)
Đàm Thần Tiêu nhìn Sở Lạc Nhất, rồi nhìn sang Thủy An Lạc đang ngồi cạnh đó.

Thủy An Lạc cũng bất lực nhìn con gái mình. Cô biết con bé đang bị tổn thương nhiều lắm mới có thái độ bình tĩnh như vậy, nếu là trước kia con bé sẽ tức giận bất bình, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không.

Trước kia nó để ý ánh mắt của người khác, còn bây giờ nó chỉ cần không thẹn với lương tâm thôi.

“Nhất Nhất, em nghĩ thế là sai rồi. Em mà không đứng ra sẽ chỉ khiến cho những người kia làm mọi việc trở nên trầm trọng hơn mà thôi. Vả lại, rõ ràng lần này có người đã âm mưu làm như vậy, nếu không không có khả năng trùng hợp như thế. Em vừa mới phát biểu xong thì bên kia lại đưa ra một bức tranh y hệt. Cũng bởi vì trước kia em không thèm để ý mới khiến cho những người đó càng được thể lấn tới.” Đàm Thần Tiêu nói với cô.

“Nhưng em nói liệu có ai tin không? Bọn họ sẽ chỉ nói là, ba cô ta là Sở Ninh Dực, có tiền thì đen cũng thành trắng, em có thể làm được gì? Đến lúc đó cũng chỉ mình em tự rước lấy nhục thôi.”

“Vì sao lại không nói, chẳng lẽ con gái của Sở Ninh Dực ba lại không thể có tài năng của mình sao?” Sở Ninh Dực từ bên ngoài trở về, nghe thấy con gái nói thế liền đùng đùng nổi giận.

Thủy An Lạc đứng dậy chạy tới ôm lấy cánh tay anh. Sở Ninh Dực hơi cúi đầu. Thật kỳ lạ là, cơn tức giận vừa rồi của anh đã hoàn toàn biến mất.

Thủy An Lạc là người có được bản lĩnh này đấy, không phải sao?

Sở Ninh Dực lật tay nắm chặt lấy tay của Thủy An Lạc. Anh dắt cô ra sofa ngồi, sau đó tự mình ngồi xuống bên cạnh con gái: “Nhất định phải nói chuyện này cho ra nhẽ. Con là con gái ba, không phải sinh ra để làm bao cỏ.”

Sở Lạc Nhất hơi cúi đầu, tiếp tục ăn dưa hấu, cô không nói tiếp, bởi vì nếu nói sẽ làm tổn thương đến ba. Cô đâu bị điên mà vì những người xa lạ kia mà làm tổn thương đến ba mình.

Đàm Thần Tiêu gật đầu đồng ý với Sở Ninh Dực. “Bây giờ mà có mở họp báo cũng vô dụng, sẽ chỉ bị người ta xem như là ngụy biện thôi. Tôi có một ý, chúng ta giúp Nhất Nhất làm bài phỏng vấn, để em ấy vẽ một bức tranh ngay tại chỗ. Nhưng trước lúc đó chúng ta chắc chắn phải lấy ra được chứng cứ chứng minh bức họa của người kia là đồ dởm đã.”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, chớp mắt với Đàm Thần Tiêu. “Lúc em vẽ bức tranh kia còn đang bị ba cấm túc, làm gì có người nào biết.”

Sở Ninh Dực: “...”

Đó là khoảng thời gian sau khi cô ở khu thiên tai về, đúng là anh đã từng nhốt Sở Lạc Nhất mấy ngày ở trong nhà.

“Nếu như là bắt chước thì chắc chắn có sơ hở, bức tranh vốn là do em vẽ, em thử đi xem tác phẩm của tên đó đi, chưa biết chừng lại tìm ra được sơ hở nào đó.” Đàm Thần Tiêu nói. “Cô đang nghĩ cách để em vào kho tranh một lần.”

Sở Lạc Nhất khẽ gật đầu, tiếp tục công cuộc gặm dưa hấu.

Dù sao cô cũng đâu thèm để ý, nhưng chuyện tìm sơ hở thì nhất định cô có thể làm được, tên kia chắc chắn không biết, thời điểm cô vẽ bức tranh đó, mấu chốt của bức tranh này là một con rồng, nằm ngay bên dưới lớp màu ở dãy núi.

Nhưng điều muốn chứng minh bây giờ là thời điểm vẽ trước sau của hai bức tranh này chứ không phải là vấn đề thật giả.

Đàm Thần Tiêu không ở lại lâu, nói xong chuyện này là đi luôn.

Sở Lạc Nhất để đĩa dưa hấu mới ăn được một nửa xuống, đứng dậy phủi phủi cái mông nhỏ của mình, ôm Sở Ninh Dực rồi hôn ba một cái thật kêu: “Ba đừng tức giận vì những kẻ không ra gì kia, con không sao. Ba nhìn đi, không phải con vẫn rất ổn đấy à?”

Sở Ninh Dực trừng mắt với con gái: “Đi lên lầu đi, nhìn là đã thấy phiền rồi.”

“Không ngờ ba lại nói con phiền. Con là con gái duy nhất của ba đấy. Ba không biết ba nuôi thương con đến mức nào đâu, thế mà ba lại còn chê con phiền à?” Sở Lạc Nhất nói bằng giọng tội nghiệp.

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc chỉ biết dở khóc dở cười. Con bé này đúng là biết ăn nói, rõ ràng là biết ba nó để ý nhất là chuyện này.

Sở Ninh Dực cười mắng một tiếng, đuổi ngay con gái lên lầu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2986: Muốn ăn luôn ba người (4)
Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm đi lên, về đến phòng rồi gương mặt nhỏ nhắn của cô mới đen lại, lòng bừng bừng tức giận. cô đá chân vào đầu giường nhưng lại khiến chính mình bị đau.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cuối cùng trèo lên giường.

[Họa sĩ thiên tài mua danh.

Thân thế lớn của họa sĩ thiên tài bị vạch trần, chính là con gái duy nhất của Sở gia quyền thế ngập trời ở thành phố A, là tài năng hay nhờ tiền bạc?

Họa sĩ thiên tài, giải mã cách chơi của nhà có tiền.]

Đây là tiêu đề từ mấy năm trước rồi, tất cả những cố gắng của cô đều không thể sánh được với ba của mình là Sở Ninh Dực, từ tài năng biến thành tiền tài.

Cô có thể làm gì được chứ?

Cô chỉ có thể tự mình vẽ tranh, mặc kệ cho người khác muốn nói gì thì nói.

“Tích tích...”

Điện thoại vang lên tiếng chuông nhắc nhở, Sở Lạc Nhất vội cầm điện thoại mở ra, nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.

[......: Vừa rồi anh hơi bận, giờ mới được nghỉ đây.]

[Lạc Thần: Khóc lóc.]

[......: Sao thế? Về nhà rồi mà vẫn còn tủi thân à?]

[Lạc Thần: Anh lên xem tin tức đi, con nhà giàu như em lại chọc phải phiền toái rồi.]

Sở Lạc Nhất nói xong, đầu bên kia không thấy nói năng gì trong một lát, sau đó điện thoại của cô rung lên.

Sở Lạc Nhất nhìn thấy tên người gọi đến là Ngài Cố, cô nghĩ một chút rồi tắt cuộc gọi.

[...: Khóc à?]

Sở Lạc Nhất đang khóc mà cũng phải mỉm cười. Xem đi, anh ấy rất hiểu cô, biết vì sao cô lại tắt điện thoại.

[Lạc Thần: Vâng, em không muốn anh nghe thấy tiếng em khóc, mất mặt lắm.]

[......: Đám người này rỗi hơi vậy hả, ghen tị với em đến mức độ này sao? Hay là chuyện lần này do ai đó cố ý bày ra?]

[Lạc Thần: Sư phụ nói chắc chắn là có người cố tình, bây giờ em cần tìm bằng chứng.]

[......: Có quan hệ gì với người muốn giết em lúc trước không?]

Sở Lạc Nhất đột nhiên nhớ tới chuyện mình còn chưa nói chuyện này cho ba biết. Nhưng nghe Cố Tỉ Thành nói như vậy, cô lại nghĩ đến chuyện gần đây cô và anh trai liên tiếp gặp phải chuyện phiền phức, chị Niệm Niệm cũng thế, chẳng lẽ thật sự chuyện này có liên quan tới Mạch Thụy sao?

Sở Lạc Nhất biết rõ, Mạch Thụy hận họ đến mức nào.

[Lạc Thần: Lát nữa em sẽ nói rõ với anh, giờ em phải đi tìm ba em đã. Em vẫn chưa nói chuyện này cho ba biết.]

Sở Lạc Nhất gõ phím xong liền vứt điện thoại đó rồi chạy ra ngoài.

Cố Tỉ Thành đang ở trong quân doanh, nhìn thấy Sở Lạc Nhất gửi tới câu kia thì biết việc này chắc chắn có liên quan rồi. Hình như gần đây cô bạn gái nhà anh đã dây phải phiền phức gì đó.

Hơn nữa, cái phiền phức này còn không nhỏ.

Sở Lạc Nhất hấp tấp vịn lan can cầu thang đi xuống, sau đó nhào vào phía sau sofa, “Ba ơi, con quên nói cho ba biết một chuyện. Lần này con đi tập quân sự bị thương là bởi vì có người muốn giết con đấy. Mà kẻ đó còn đổ tội cho lão Lữ đoàn trưởng Hà kia cơ.”

Chân mày Sở Ninh Dực cau chặt lại còn Thủy An Lạc thì hoảng hốt.

“Giết con? Tại sao?”

Sở Lạc Nhất nhảy tới ngồi xuống cạnh Sở Nính Dực: “Con cảm thấy là do Mạch Thụy làm. Cô ta vừa trở về đã xảy ra rất nhiều chuyện. Gần đây nhất, chuyện anh trai gặp rắc rối cũng là do cô ta gây ra. Chị Niệm Niệm bị bắt cóc suýt chết, con cũng thế. Ngoài Mạch Thụy ra, có ai cùng đồng thời hận bọn con như vậy đâu?”

Tất nhiên Sở Ninh Dực biết là Mạch Thụy. Anh còn biết sau lưng cô ta có gã họ Bạch chuyên lên kế hoạch giúp cô ta. Con gái anh không phải đứa ngốc, tất nhiên sẽ nhìn ra manh mối.

“Thời gian này con đừng nên đi ra ngoài, nếu phải đi thì bảo người đi cùng, rõ chưa?” Sở Ninh Dực dặn dò.

Sở Lạc Nhất giơ cái chân bị thương của mình lên: “Con là người tàn tật, không đi ra ngoài được.”

Sở Nính Dực nhìn con gái rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang vô cùng lo lắng. Anh quay đầu trừng mắt với con: “Sau này có việc gì nói riêng với ba, nhìn xem mẹ con lo lắng thế nào rồi kìa.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Miếng thức ăn cho chó này đúng là làm cô nghẹn chết!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2987: Muốn ăn luôn ba người (5)
“Con là con gái ba đấy, là con gái của ba đấy. Con gái ba bị người ta đuổi giết mà ba còn không biết xấu hổ còn ném thức ăn cho chó cho con nghẹn sao?” Sở Lạc Nhất tức giận, cô đột nhiên đứng dậy: “Con muốn bỏ nhà ra đi.”

“Bên ngoài có người muốn giết con đấy.” Sở Ninh Dực nhắc nhở.

Sở Lạc Nhất quay đầu lại, dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn Thủy An Lạc: “Mẹ, hồi xưa hai người nhặt được con phải không.”

Thủy An Lạc phì cười: “Nếu con là do nhặt về thì chứng tỏ ba con ở bên ngoài có người khác, và con là con gái riêng của ông ấy.” Nói thế nào thì cô bạn nhỏ Sở Lạc Nhất cũng có một khuôn mặt yêu nghiệt y như đúc ba của cô.

“Mẹ con không thông minh đâu, sẽ coi là thật đấy, đừng có nói lung tung.” Sở Ninh Dực trừng mắt nhìn con gái.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở à, anh xấu xa thật đấy.

“Ha ha ha ha ha ha ha...” Sở Lạc Nhất vui vẻ nhảy lò cò đi lên lầu.

“Con đi chậm thôi.” Mi mắt Sở Ninh Dực giật giật khi thấy con gái nhảy lò cò lên lầu.

Đợi đến khi Sở Lạc Nhất đi lên rồi, Thủy An Lạc mới nói: “Vì muốn dỗ con gái anh vui mà anh hạ thấp em thế à?”

Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhíu mày nhìn bà xã nhà mình: “Chẳng lẽ anh nói sai à?”

Thủy An Lạc: “...”

Chẳng vui gì cả, người này mấy chục năm như một, nói chuyện luôn làm người ta tức anh ách.

Sở Lạc Nhất về phòng mình, lại cầm điện thoại lên.

[Lạc Thần: Em về rồi, em vừa bị ba ném cho nắm thức ăn cho chó, suýt chết vì nghẹn.]

[......: Lúc ở sân bay anh cũng gặp được ba mẹ anh, cũng bị nghẹn thức ăn cho chó đến mức bây giờ vẫn không muốn ăn cơm.]

Mặt Sở Lạc Nhất liền biến thành chữ 囧.

Sây bay?

Đấy không phải là lúc tiễn cô đi sao?

[Lạc Thần: Ba mẹ anh nhìn thấy em rồi à?]

[......: Chưa thấy, nhưng hiện giờ mẹ anh đang xem em là cô gái xấu.]

[Lạc Thần: Ha ha ha ha, suy nghĩ này không tồi, em là cô gái xấu câu con trai của bà ấy qua mạng.]

Cố Tỉ Thành nhìn câu trả lời của cô, trong lòng thầm đắc ý. Nhìn đi, đây chính là cô bé mà anh để ý đấy. Từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt, lại càng không bao giờ cảm thấy giận dỗi hay lo lắng về chuyện mẹ chồng tương lai có hiểu lầm với mình, hoặc cẩn thận hỏi anh xem nên làm sao bây giờ?

Bởi vì cô ấy có đầy đủ sự tự tin, tin rằng tương lai mình có thể lấy được tình cảm của mẹ chồng.

[......: Gọi video đi, anh nhớ em.]

Sở Lạc Nhất tủm tỉm nhìn đoạn hội thoại. Cô nhận yêu cầu video từ anh. Cô mới vừa khóc xong, nhưng nhờ che dấu tốt nên không ai nhìn ra được.

Sở Lạc Nhất nằm ở trên giường nhìn người trong màn hình. Anh vẫn mặc quân phục, xem ra là vẫn còn đang ở văn phòng, giờ đã chín giờ tối rồi.

“Vừa làm xong à? Anh chưa ăn cơm hả?” Sở Lạc Nhất hỏi.

“Bị ăn thức ăn cho chó nhiều quá, anh phải tiêu hóa đã.” Cố Tỉ Thành rất thương cô nhưng không biểu hiện ra ngoài. “Giờ em định làm gì? Làm con rùa đen rụt cổ giống trước đây à? Em cho rằng làm như thế sẽ khiến những tên anh hùng bàn phím kia bỏ qua cho em sao?”

Đương nhiên Sở Lạc Nhất biết những người kia tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, thậm chí càng dồn ép cô nhiều hơn.

“Cô nói sẽ nghĩ cách để em được xem tác phẩm dởm kia, như thế em cũng có thể biết được sơ hở là gì.” Sở Lạc Nhất lăn một vòng trên giường, với tay ôm một con gấu nhỏ đến. “Lần này em sẽ không làm con rùa rụt cổ nữa, như thế là không công công bằng với ba em. Mắng em thì thôi đi, họ dựa vào cái gì mà mắng ba em chứ?”

Cố Tỉ Thành khẽ cười, anh nhìn cô nhóc đang bị chọc giận này, “Thứ đồ dởm kia ở đâu? Có dễ lấy được không?”

“Ở trong kho của Viện Bảo tàng Mỹ thuật, bây giờ không ai có thể đi vào đó, cũng hơi phiền phức một chút.” Sở Lạc Nhất thở dài. “Không sao đâu, cô đang nghĩ cách rồi, sẽ có cách thôi.”

Cố Tỉ Thành hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2988: Muốn ăn luôn ba người (6)
Cố Tỉ Thành trò chuyện với Sở Lạc Nhất một lúc, thấy cô ngáp rồi mới thả cho đi ngủ, còn anh thì đi gọi một cuộc điện thoại.

Ngày hôm sau, khi Sở Lạc Nhất tỉnh dậy thì thấy Đàm Thần Tiêu đã tới, còn mang đến một tin tức rất quan trọng. Vợ của ngài Cố Tước Tỉ ở thành phố B sẽ đến thành phố A để tham gia triển lãm tranh, nghe nói là được một tập đoàn nổi tiếng ở thành phố A mời.

Điểm quan trọng là, bà Cố này muốn mời Sở Lạc Nhất đi cùng mình. Cũng tức là, cô sẽ có cơ hội đi vào viện bảo tàng mỹ thuật, chỉ cần vào được đó thì tất nhiên sẽ có cách vào được kho tranh.

Sở Lạc Nhất nghe xong, miệng lập tức biến thành hình chữ o.

“Vị Cố Tước Tỉ này là ai?” Sở Lạc Nhất không thể không hỏi, sao lại trùng hợp như vậy, đều là họ Cố cả.

“Chắc em không biết nhiều về ngài Cố Tước Tỉ này đâu, hầu hết sản nghiệp của ông ấy đều ở nước ngoài, nhưng những năm gần đây gia đình bọn họ vẫn luôn sống ở trong nước. Ông ấy có một người con trai đang làm quân nhân. Trên thực tế, vị Cố Tước Tỉ này có sức ảnh hưởng rất lớn ở trên trường quốc tế, dù không đến mức bằng với Lạc Vân, nhưng cũng không kém bao nhiêu.” Đàm Thần Tiêu nói.

Miệng của Sở Lạc Nhất từ hình nhữ o nhỏ biến thành chữ O lớn, hình như bạn trai qua mạng của cô là một người rất ghê gớm đó.

Ông ngoại hai của cô đã rất trâu bò rồi, người kia lại có thể nổi tiếng sánh ngang với ông ngoại hai của cô. Cố Tỉ Thành đúng là công tử nhà giàu thích khiêm tốn.

“Nhưng tại sao vợ của Cố Tước Tỉ lại tìm tới em nhỉ? Hồi trước cô nghe nói có rất nhiều người mời bà Cố nhưng đều bị bà ấy từ chối. Bà ấy rất ít khi đi ra ngoài, mà mỗi lần ra ngoài đều có Cố Tước Tỉ đi cùng.” Đàm Thần Tiêu vô cùng tò mò.

Sở Lạc Nhất chỉ biết cười ha ha, bởi vì ở trong mắt của bà Cố, cô đang là cô gái xấu quyến rũ con trai của bà ấy đấy.

Sở Lạc Nhất nghe Đàm Thần Tiêu nói vài câu liền không chờ nổi nữa, muốn đi lên lầu lấy điện thoại.

“Em làm gì thế, cô còn chưa nói xong cơ mà.”

“Em là cô thiếu nữ nghiện internet mà. Nếu mẹ em không vội đi làm thì cô nói chuyện với mẹ em đi.” Sở Lạc Nhất chưa nói được mấy câu đã nhảy lên bậc thang, không biết lúc này anh có đang bận việc không?

[Lạc Thần: Mau ra đây, mau ra đây, anh chàng nhà giàu đẹp trai mau ra đây đi, mẹ của anh sắp đến rồi.]

[Lạc Thần: Mau ra đây, mau ra đây nào.]

[Lạc Thần: Anh chàng nhà giàu đẹp trai ơi, nhanh lên nào, mẹ của anh sắp đến gặp cô gái xấu xa rồi này.]

Cố Tỉ Thành vừa xuống máy bay. Nhìn thấy mấy tin nhắn nhảy ra trên màn hình di động, anh chỉ biết dở khóc dở cười.

“Cô gái kia tốt như vậy cơ à? Con trai mẹ lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy nhờ vả mẹ đấy.” Diệp Ngữ Vi thấy con trai mình cười thì không nhịn được nói mấy câu, giọng điệu hơi ghen tị. Nói gì thì nói, từ trước đến nay cô vẫn luôn là người quan trọng nhất trong lòng con trai mà.

“Mẹ thấy cô ấy sẽ biết.” Cố Tỉ Thành ôm mẹ đi ra sân bay. “Ba trở về mà biết con đưa mẹ đến đây thì chắc chắn sẽ lột da con. Cho nên mẹ à, mẹ hãy vì cái mạng nhỏ này của con trai mẹ nhé, sắp tới con còn phải diễn tập quân sự nữa, có khi còn không được nghỉ ngơi ấy chứ.”

Diệp Ngữ Vi trừng mắt với con trai. “Con xin nghỉ vì cô gái kia chứ gì. Đừng có mà kiếm cớ với mẹ, ba con còn có thể đánh chết con được chắc?”

“Mẹ đúng là sáng suốt. Nhất Nhất rất tốt. Con cam đoan chuyện sao chép lần này là do cô ấy bị hãm hại, mẹ cứ gặp thì biết.” Cố Tỉ Thành đang ngầm giúp đỡ Sở Lạc Nhất, dù anh biết cô có thể làm được nhưng vẫn không nỡ thấy cô phải chịu bất cứ nỗi uất ức nào.

Cố Tỉ Thành vừa nói, vừa nhắn lại cho Sở Lạc Nhất một cái tin.

[......: Anh đẹp trai nhà giàu hiện đang bận lắm, xong việc sẽ gọi điện cho em.]

Sở Lạc Nhất nhận được tin nhắn trả lời. Biết anh bận rộn, cô quay sang suy nghĩ việc sắp phải gặp mẹ chồng tương lai, cô ăn mặc thế nào đây nhỉ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 2989: Muốn ăn luôn ba người (7)
Nhưng khi đang nghĩ đến chuyện mặc quần áo gì, Sở Lạc Nhất bỗng nghĩ đến một vấn đề khác. Dã tâm của Mạch Thụy lần này rất lớn, cô ta muốn nuốt chửng ba người bọn họ, mà cũng có thể nói là bốn người. Cô ta cũng hận cả Tiểu Bất Điểm nữa.

Nhưng cô ta không phải quá tự đề cao mình rồi chứ?

Muốn thịt hết cả ba người họ sao?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Sở Lạc Nhất cầm điện thoại di động lên, gọi cho Sở Lạc Duy để kể cho cậu nghe về việc này.

Lúc này Sở Lạc Duy đang ở trong một căn hộ gần trường học. Đương nhiên, Kiều Vi Nhã đang ở chung với cậu. Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, không ai muốn chơi với cô nữa.

Hôm nay không có giờ lên lớp nên hai người không đi ra khỏi nhà. Kiều Vi Nhã chơi điện tử. Sở Lạc Duy đang xem tài liệu trong công ty. Ba nói giữa trưa phải gửi cho ba một bản báo cáo mới.

Vì thế mà điện thoại của Sở Lạc Duy đang để trên bàn và đặt ở chế độ loa ngoài, Kiều Vi Nhã cũng nghe thấy những điều mà Sở Lạc Nhất nói.

“Tôi đã nói với cậu rồi mà, con ả kia chắc chắn là não tàn, hơn nữa còn không phải loại não tàn bình thường.” Kiều Vi Nhã cười thành tiếng.

Sở Lạc Duy liếc mắt nhìn cô, “Còn cậu thì thua trong tay một ả não tàn.”

Kiểu Vi Nhã ngẩng phắt đầu dậy, lườm cậu. “Mẹ nó chứ, ai mà biết cô ta chính là Mạch Thụy năm đó đâu. Nhìn cô ta xem, rõ ràng là kiểu hận không thể ăn sạch cậu. Chị đây là đang cứu vớt cậu đấy nhé?”

Lời nói này rất táo bạo.

Thế nhưng nghe vào trong tai Sở Lạc Duy lại vô cùng êm tai.

Tốt, tốt lắm.

Sở Lạc Nhất nằm cười khanh khách ở trên giường, còn nói là không thèm để ý, chẳng phải chỉ là cô gái khác chỉ nhìn anh cô nhiều hơn một chút thôi sao? Xem con bé kìa, còn sợ người khác ăn sạch vị kia nhà mình nữa chứ.

“Mạch Thụy hận chị Niệm Niệm là bởi vì khi còn bé, chị Niệm Niệm đã cướp vai diễn của cô ta. Sau khi lớn lên, cô ta vẫn không vượt qua được chị Niệm Niệm. Nhưng tại vì sao cô ta lại muốn trả thù cả chúng ta? Cô ta đâu phải là loại người sẽ trả thù cho ba mẹ mình.” Sở Lạc Nhất hỏi.

“Cứ để ba giải quyết đi, Mạch Thụy không có khả năng nuốt chửng chúng ta đâu, chỉ có thể nói ở sau lưng cô ta còn có người khác thôi.” Sở Lạc Duy lại cúi đầu xem tài liệu. “Chuyện của em tra từ chỗ Mạch Thụy là đúng, chắc chắn là do cô ta đã giở trò sau lưng.”

“Đúng là muốn chặt con mẹ đó ra cho chó ăn.” Sở Lạc Nhất hung hăng nói.

“Chậc chậc chậc, bốc hỏa rồi kìa, sao lần này chị lại tức giận thế?” Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn điện thoại, cô vừa chơi game xong.

“Hại ông đây nhiều lần như vậy, lần này càng quá đáng, nói bức tranh kia là do ba chị mua, còn nói ba có tiền thì không coi người khác ra gì.” Sở Lạc Nhất càng nói càng tức giận, “Lần này mà không lôi được cô ta ra, ông đây theo họ cô ta.”

“Lạc Nhất James à? Nghe cũng không tệ.” Kiều Vi Nhã cười ầm lên. “Chị định làm gì? Nhớ gọi cả em với nhé.”

“Xì, mấy người cứ lo cho xong chuyện kịch bản đi. Chuyện của chị, chị sẽ tự giải quyết. Em với anh chị cứ xử lý xong vụ kịch bản là được.” Sở Lạc Nhất trầm giọng nói.

Nhắc đến việc này, Kiều Vi Nhã nhìn lướt qua Sở Lạc Duy vẫn đang ngồi xem tài liệu. Cô hơi lúng túng. Đến bây giờ cậu ta vẫn không hề đề cập đến chuyện đó, điều này khiến Kiều Vi Nhã hoàn toàn không biết nên làm sao cho phải.

Bởi vì có câu đánh rắn đánh bảy tấc, nhưng đến bây giờ cô vẫn còn không biết cái bảy tấc của Mạch Thụy là ở đâu?

Sở Lạc Nhất nói với Kiều Vi Nhã thêm mấy câu rồi cúp máy, ra lục tủ quần áo tìm đồ mặc.

Vì trên đùi vẫn còn quấn băng gạc nên cô quyết định mặc quần ống rộng hoặc váy dài. Cô muốn mình thục nữ một chút. Dù gì thì mẹ chồng tương lai cũng đang không có ấn tượng tốt về cô.
 
Top