Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2990: Muốn ăn luôn ba người (8)
Kiều Vi Nhã nhìn điện thoại bị ngắt, rồi nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Sao trông cậu chẳng có vẻ gì là lo lắng vậy?”

“Lo lắng có ích à?” Sở Lạc Duy bật cười, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu. “Giờ bọn họ đã bắt đầu quay rồi, tôi chờ để nẫng thành quả không phải hơn à? Vả lại, người mà cô ta muốn đối phó bây giờ chính là Bao Đậu.”

Kiều Vi Nhã chớp mắt nghe cậu nói, có vẻ như rất có lý.

Thế nhưng mà...

“Cậu biết cô ta đang đối phó với Bao Đậu mà còn không có ý định ra tay sao?” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng. Cái ông anh trai này đúng là không đáng tin cậy mà.

Sở Lạc Duy nhìn cô như đồ ngốc, sau đó tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, “Mấy tin tức cậu xem buổi sáng hôm nay đều bị ăn vào trong bụng rồi à?”

Kiều Vi Nhã bị cậu khinh bỉ quen rồi, cho nên lực sát thương của ánh mắt này đối với cô cũng không lớn.

Tin tức buổi sáng?

Kiều Vi nhã đột nhiên nghĩ đến chuyện buổi sáng hôm nay đã lôi kéo cậu xem một tin tức. Kiều Vi Nhã kêu lên một tiếng. “Cố Tước Tỉ là cha của Cố Tỉ Thành?”

Sở Lạc Duy ngẩng đầu, nhìn Kiều Vi Nhã từ trên xuống dưới, “Thuyết vật cực tất phản đúng là chính xác mà.” Ba mẹ nuôi của cậu đều là tinh anh, thế mà lại sinh ra một cô con gái ngốc nghếch như thế này.

Câu này thì Kiều Vi Nhã nghe hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên hung tợn, cô nhào tới chỗ cậu, “Cậu nói cái gì?”

Sở Lạc Duy hô lên một tiếng, vội vàng để máy tính sang bên cạnh và đưa tay ra bảo vệ phần eo của cô, phòng ngừa cô ngã từ trên người mình xuống.

“Làm gì vậy?” Sở Lạc Duy nói bằng giọng bình tĩnh, mặc cho đôi tay nhỏ của cô đang bóp lấy cổ mình.

“Còn một việc, giờ ở trong trường đều đang đồn chúng ta sống chung, cậu đi giải thích đi!” Kiều Vi Nhã ra lệnh.

“Giải thích cái gì? Chẳng lẽ đây không phải là sống chung sao?” Càng đồn càng tốt, chính cậu để tin đồn đó lan truyền đi đấy, sao cậu có thể đi giải thích được?

“Dĩ nhiên không phải, rõ ràng chúng ta sống tách ra mà?” Kiều Vi Nhã kêu lên sợ hãi, “Từ nhỏ đến giờ, tại sao tôi cứ đi đến chỗ nào cũng đều có cậu vậy! Cậu đền chuyện yêu sớm cho tôi đi!”

Sở Lạc Duy nhíu mày nhìn cô gái đang dạng chân ngồi trên người mình, không phải cô cũng yêu sớm rồi đấy sao?

“Cậu mới là người cản trở tôi đấy, bao giờ thì cậu đền mối tình đầu cho tôi đây?” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên.

Kiều Nhã Vi chớp mắt, một lát sau cô kêu toáng lên. “Xí, cậu nhận thư tình mỏi cả tay còn gì, ai cản trở cậu hả?”

“Với cậu đấy~” Sở Lạc Duy đang nói, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng ngậm miệng lại.

Cô gái này cũng có không ít thư tình, nhưng đều do cậu chặn lại mà thôi, chỉ có điều là cô không biết chuyện đó.

“Cái gì?” Kiều Vi Nhã nghe không hiểu câu mới nói dở một nửa của cậu.

“Không có gì, cậu xuống đi, con gái con đứa mà làm cái gì thế hả?” Sở Lạc Duy nhíu mày đuổi cô xuống, nếu không một lát nữa mà xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không khống chế được đâu.

Kiều Vi Nhã nổi giận, cô kêu lên một tiếng, “Tự dưng sao hẹp hòi thế? Trước kia sao cậu không đuổi tôi xuống?” Kiều Vi Nhã nói, tức giận trèo xuống khỏi đùi cậu.

Sở Lạc Duy hắng giọng một tiếng, cậu lặng lẽ đặt laptop lên đùi mình, che lại chỗ không nên để cô nhìn thấy.

Trước kia họ còn chưa tốt nghiệp trung học nên cậu không suy nghĩ gì cả.

Nhưng bây giờ, thứ duy nhất còn có thể khắc chế được cậu chính là chuyện cô vẫn chưa trưởng thành!

Nhưng cho dù là như vậy thì cậu cũng không thể nào hoàn toàn kiểm soát được suy nghĩ của mình với cô.

Đáng tiếc là Kiều Vi Nhã vẫn không phát hiện được sự khác thường của Sở Lạc Duy, ngược lại cô còn lấy tay đập lên đùi cậu, “Chắc không phải vì cậu có người trong lòng rồi nên cố ý tránh tôi đấy chứ?”

Đùi, là một nơi vô cùng nhạy cảm đối với đàn ông.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2991: Muốn ăn luôn ba người (9)
Cơ thể Sở Lạc Duy bất giác run lên. Cậu dứt khoát hất tay cô ra rồi đứng dậy. “Con gái con đứa đừng có cử chỉ thô lỗ như vậy.” Sở Lạc Duy vừa nói vừa đứng dậy, sau đó xoay người về phòng ngủ.

Thô lỗ?

Kiều Vi Nhã không thể tin nổi chỉ vào mình, rồi lại nhìn theo bóng lưng người nào đó đang bỏ về phòng.

“Tôi thô lỗ? Sở Lạc Duy, cậu ra đây nói rõ cho tôi biết, cậu có ý gì hả?” Kiều Vi Nhã chất vấn. Cô không hề suy nghĩ mà đẩy cửa phòng Sở Lạc Duy ra.

Không có ai.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy?

Đang ban ngày mà cậu ta đi tắm là sao?

“Sở Lạc Duy, cậu bị điên đấy à, ban ngày ban mặt đi tắm làm cái gì?” Kiều Vi Nhã cười nhạo.

Bên trong phát ra một tiếng rên ngớ ngẩn của Sở Lạc Duy.

Tiếng rên?

Trong đầu Kiều Vi Nhã đột nhiên xuất hiện một số hình ảnh không thể miêu tả được. Cô vô thức buột miệng chửi tục.

Không ngờ cậu ta...

“Sở Lạc Duy, cậu là đồ lưu manh...” Kiều Vi Nhã hét lên, sau đó nhanh chóng quay người chạy ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Kiều Vi Nhã lập tức gửi tin nhắn thoại cho Sở Lạc Nhất.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Sở Lạc Duy là đồ lưu manh, quá lưu manh luôn rồi ấy.]

Sở Lạc Nhất thấy cô em mình nói bằng giọng căm giận ngút trời thì trong lòng thầm nghĩ, lưu manh thế nào? Thanh mai trúc mã nhà người khác lúc đi nhà trẻ đã hôn nhau rồi, chỉ có anh của cô là cứ sợ sợ sệt sệt mãi, vụng trộm hôn có một lần mà vẫn là chờ người ta ngủ rồi mới dám làm.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh ấy làm gì em? Hôn em à? Hay ôm? Hay là ấy ấy em rồi?] Sở Lạc Nhất cố ý cười tủm tỉm hỏi lại.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Cậu ta, cậu ta...]

Sở Lạc Nhất mở ra nghe hai lần, chị gái à, chị nói hai câu cậu ta rồi mà vẫn chưa nói rõ là anh ấy đã làm gì kìa!

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Làm sao, thằng em của cậu ta chào em à?]

Sở Lạc Nhất nhìn thấy câu nói này, chân vừa chạm đất không đứng vững nổi liền ngã rầm xuống đất.

“Ai da...” Sở Lạc Nhất vui quá hóa buồn, đau phát khóc.

“Làm sao thế vậy?” Sở Ninh Dực nhanh chóng tiến vào. Thấy Sở Lạc Nhất đang ngã lăn dưới đất, anh vội chạy qua bế con gái lên.

Thủy An Lạc cũng chạy vào theo. Cô đã thay xong quần áo, rõ ràng là đang chuẩn bị đi làm.

Sở Lạc Nhất được Sở Ninh Dực bế lên giường.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chân của cô. “Con làm gì mà kích động như vậy?”

Sở Lạc Nhất vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng. Cô chỉ biết cười ha ha. Chị Niệm Niệm kết hôn rồi nên nói truyện trực tiếp quá, cô không tiếp thu nổi.

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn vợ. “Nhìn mặt con bé thế này không biết lại vừa nói chuyện gì rồi?”

“Nào có, con rõ ràng rất thuần khiết đấy nhé.” Sở Lạc Nhất phản bác.

Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên đùi con gái, nói: “Cũng may còn biết che chắn cho chân của mình.”

Lúc này Sở Ninh Dực mới yên tâm, theo Thủy An Lạc đứng dậy. “Rồi, con thuần khiết, rất thuần khiết, còn thuần khiết hơn cả đứa trẻ sơ sinh. Ba mẹ đi đây, ở nhà nhớ ngoan đấy.”

“Vâng, con nhất định sẽ ngoan mà!” Sở Lạc Nhất tỏ ra mình tuyệt đối ngoan ngoãn mà nhìn Sở Ninh Dực.

Thấy hai ba mẹ sắp đi, cô đột nhiên nói. “Ba, chiều nay ba đừng đi theo giúp con, tự con có thể làm được.”

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn con gái mình. Anh biết con gái sợ đám truyền thông sẽ vẩy lửa chiến tranh lên người anh.

Có phải Sở Ninh Dực anh ở ẩn quá nhiều năm rồi nên để đám người ở thành phố A này cảm thấy anh dễ bị bắt nạt thế không?

“Ba biết rồi, con nghỉ ngơi cho tử tế đi.” Sở Ninh Dực nói rồi đưa Thủy An Lạc đi ra ngoài.

Đóng cửa phòng lại xong, Thủy An Lạc mới nhìn sang Sở Ninh Dực, “Anh Sở định làm gì?”

Cô có thể cảm giác được lần này Sở Ninh Dực đã thật sự nổi giận, khí thế quanh người anh rất nặng. Dù anh đã cố giấu rất kỹ, nhưng vì là vợ của anh nên cô vẫn biết.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2992: Muốn ăn luôn ba người (10)
Thủy An Lạc không biết Sở Ninh Dực muốn làm gì. Cô chỉ biết là lần này anh đã thực sự tức giận.

Sở Ninh Dực im hơi lặng tiếng quá lâu, khiến đám người ở thành phố A đã quên mất năm đó anh đã từng làm gì. Vì thế mà anh cần phải khắc sâu thêm vào trí nhớ của bọn họ một chút. Về điểm này, từ trước đến nay Thủy An Lạc chưa từng nghi ngờ năng lực của anh.

Sau khi ba mẹ đi rồi, Sở Lạc Nhất mới yên lặng mở điện thoại ra, nhìn xem phần đối thoại của chị em nhà mình.

Đại khái thì ý là: Sư Niệm thật sự đoán đúng rồi!

Đoán đúng rồi!

Ha ha ha ha...

Sở Lạc Nhất cười ngã cả xuống giường, anh trai cô đúng là giỏi đấy.

Có điều phản ứng của Tiểu Bất Điểm cũng khiến cô cảm thấy rất buồn cười. Những cô gái bình thường mà gặp phải chuyện như vậy, chẳng phải sẽ đi lên tát cho gã kia một cái hay sao, nhưng con bé đang làm cái gì đây?

Không thấy tỏ vẻ tức giận gì, ngược lại còn là... như kiểu khoe khoang không thể giải thích nổi ấy.

Đúng, đúng là cái kiểu khoe khó hiểu.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chiều nay chị định đi đến triển lãm tranh à? Em cùng đi với chị nhé?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không cần đâu, chị tự đi được. Cô ta là cái thá gì chứ, chẳng lẽ chị lại không xử lý nổi cô ta chắc, ngoài việc kích động truyền thông ra thì cô ta đâu làm được gì khác.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Nhưng chân của em không sao chứ.]

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn bên đùi phải vẫn quấn băng gạc của mình, thực ra cô không còn đau nhiều. Vết thương của cô hồi phục rất nhanh. Đây là chuyện mà cô biết được sau mấy năm nay thường xuyên bị thương.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị yên tâm, chị ấy đâu phải người bình thường, vết thương của người ta phải mười ngày nửa tháng mới khỏi, chị ấy chỉ cần một hai ngày là ổn rồi, đúng là đồ quái vật.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tất nhiên chị không phải là người bình thường rồi, chị là tiên nữ đấy nhé! Em đang ghen ghét với Đậu Nghiền nhà chị chứ gì, chị biết thừa.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Phì, có điên mới thèm ghen ghét với Đậu Nghiền nhà chị. Chị là cái đồ phản nhân loại.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hố hố hố, đúng là em đang ghen tị rồi.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Nói cho các em biết một tin tức lớn, lần này Mạch Thụy và chị sẽ cùng tham gia vào một chương trình tạp kỹ đấy.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ôi trời, tính gây chuyện đây mà.]

Sở Lạc Nhất đưa tay ra vê cằm, đăm chiêu suy nghĩ về câu nói này của Sư Niệm.

Kiều Vi Nhã cũng nói chuyện này cho Sở Lạc Duy vừa từ phòng ngủ đi ra, mặc dù cô vẫn cau có với cậu lắm.

Lúc Sở Lạc Duy đi ra còn lo lắng cô sẽ giận, nhưng chuyện lại xảy ra ngoài dự liệu của cậu, cho nên đây cũng được coi là một hiện tượng tốt.

“Cậu nói với Sư Niệm, Mạch Thụy chắc chắn có người chống lưng, bảo cô ấy cẩn thận một chút khi tiếp xúc với cô ta, đừng để cô ta ngấm ngầm hại được mình.”

Kiều Vi Nhã ôm lấy cái điện thoại. Vừa nghe Sở Lạc Duy nói, cô vừa gõ chữ nói cho các chị em biết chuyện này.

“Rõ ràng lần này Mạch Thụy về đây là để trả thù, như cô ta bây giờ không phải là tốt lắm sao? Sao còn cứ tự làm khổ mình thế nhỉ.” Tay Kiều Vi Nhã gõ chữ, miệng thì nói.

Sở Lạc Duy cầm laptop ngồi xuống sofa đối diện với cô, vì cậu thực sự không muốn phát sinh chuyện như vừa rồi nữa.

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn cậu ngồi một mình trên ghế. Cô chậc lưỡi một cái rồi cúi đầu tiếp tục gõ chữ.

Hai người đều rất ăn ý không nhắc tới chuyện vừa rồi, không biết là họ cố ý, hay thật sự muốn quên đi.

“Chỉ có thể nói, từ hồi đó tới giờ đầu óc của cô ta vẫn chẳng phát triển được lên tí nào thôi. Mẹ của cô ta cũng không thông minh bằng bà ngoại cô ta. Còn cô ta thậm chí còn chẳng bằng mẹ của mình.” Sở Lạc Duy cũng biết quá khứ của mẹ mình, do đó cậu cũng biết chuyện của Thủy An Lạc và mẹ của Mạch Thụy.

Kiều Vi Nhã quệt môi. Cô không có hứng thú gì với loại não tàn: “Vụ kịch bản lần này cậu định làm ngư ông đắc lợi thật đấy à? Đến lúc đó cũng có khả năng bị thất bại trong gang tấc đấy.”

“Ừm, vậy cậu có thể tự sát để tạ tội.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói.

Kiều Vi Nhã: “...”

Cô muốn giữ im lặng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2993: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước (1)
Giữa trưa, Sở Lạc Nhất nhiều lần gửi tin nhắn cho Cố Tỉ Thành.

Cô đã đổi biệt danh của anh trong điện thoại của mình thành “Anh nhà giàu đẹp trai”, hình nền cũng được đổi thành bức tranh cô và Cố Tỉ Thành do chính tay cô vẽ. Cố Tỉ Thành còn tiện tay cướp mất một tấm của cô. Anh nói rõ hay là, có một cô bạn gái biết vẽ đúng là tốt, không cần xuất bản cũng có thể có bức chân dung riêng của mình.

[Lạc Thần: Anh nhà giàu đẹp trai ơi, em sắp đi gặp mẹ của anh rồi, sao không thấy anh lo lắng gì vậy?]

Lúc này Cố Tỉ Thành đang ngồi ăn cơm với mẹ mình ở trong khách sạn. Họ từ chối lời mời của nhà tổ chức, bởi vì Diệp Ngữ Vi không thích ồn ào.

Cố Tỉ Thành cầm điện thoại lên, nhìn thấy câu hỏi của cô, anh đột nhiên bật cười.

[Anh nhà giàu đẹp trai: Người lo lắng phải là em chứ?]

[Lạc Thần: Đương nhiên là anh rồi, nếu mẹ anh không thích em, thì anh không có mẹ nữa rồi.]

[Anh nhà giàu đẹp trai: Đây là cái logic kiểu gì vậy, chẳng lẽ không phải là không có em nữa sao?]

[Lạc Thần: Gào, em biết ngay mà, mẹ anh mà không thích em là anh sẽ vứt bỏ em ngay!!!]

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành nhìn ba dấu chấm than liên tiếp ở phía cuối câu, cô bé này đang gài bẫy anh đấy à?

Thế mà anh còn ngốc nghếch tự bước vào?

Quả nhiên, người trên đời này có thể im hơi lặng tiếng lừa được anh chỉ có cô gái Sở Lạc Nhất này thôi.

[Anh nhà giàu đẹp trai: Ít gài bẫy anh thôi.]

[Lạc Thần: Hừ~ Bé bi của anh tức giận rồi, còn vì không muốn để ý tới anh mà ném cho anh một con chó.]

Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ xoa trán của mình, cái cô gái này...

Diệp Ngữ Vi quan sát mỗi động tác của con trai mình từ đầu đến cuối. Đây là lần đầu tiên cô thấy con trai mình như vậy, có thể thấy được cái cô gái tên Sở Lạc Nhất kia quan trọng với nó đến mức nào.

Trước đó cô đã tìm hiểu sơ qua về Sở Lạc Nhất, gia thế rất tốt, xuất thân của cô bé đó thậm chí còn cao hơn Cố Tỉ Thành một chút, theo lý thuyết thì kiểu con gái thế này hẳn là ngang ngược kiêu ngạo lắm, chẳng phải con trai bà vẫn luôn ghét những cô gái như vậy sao?

Ví dụ như... thanh mai trúc mã của thằng bé.

“Nếu con bé có thời gian thì gọi nó tới ăn cơm cùng đi.” Diệp Ngữ Vi đột nhiên nói.

Cố Tỉ Thành không ngẩng đầu lên mà tiếp tục gõ chữ. Anh trả lời mẹ: “Cô ấy không biết con tới đây, để chiều đi, con sẽ qua đón cô ấy tới.”

Cố Tỉ Thành nói xong, cũng gõ chữ trên điện thoại xong. Anh để điện thoại xuống rồi mới ngẩng đầu nhìn mẹ mình. “Mẹ, ăn cơm đi.”

“Nhiều khi mẹ rất sợ con giống với ba con.” Diệp Ngữ Vi bỗng nhiên nói như vậy.

“Cái tính cố chấp ấy ạ? Con không có cái tính ấy đâu, dù gì con cũng có một bà mẹ từ nhỏ vẫn luôn đề phòng con có loại bệnh này mà.” Cố Tỉ Thành bật cười, anh cầm lấy đũa và đặt vào tay Diệp Ngữ Vi. “Mẹ, con biết mình đang làm gì, cũng sẽ không đi theo con đường của ba đâu. Con đã xác định người con gái nào thì mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ đều tin tưởng và bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy. Đây là mẹ dạy con đấy.”

Diệp Ngữ Vi cười, đưa tay vỗ lên tay của con trai. “Để ba con mà nghe thấy câu này thì kiểu gì cũng bị ăn đòn cho mà xem.”

Cố Tỉ Thành cười mà không nói.

Sau bữa cơm trưa, Cố Tỉ Thành đưa mẹ về nghỉ ngơi, sau đó mới lái xe đến Thấm Tâm Viên. Anh biết nơi này, càng biết đây là nơi mà trước mắt mình không thể đi vào.

Sở Lạc Nhất sau khi ăn cơm trưa xong thì về phòng ngủ. Cô ngồi ở trên giường cẩn thận tháo băng ở đùi phải xuống, vết thương ở bên trong đã khép miệng gần hết. Cô mỉm cười hoạt động chân của mình, hầu như không có cảm giác đau đớn gì.

Nhưng sau khi xem xét, Sở Lạc Nhất vẫn thay lại băng, cô không muốn ở thời điểm này còn có người mang chân của cô ra viết báo.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2994: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước (2)
Trong lúc Sở Lạc Nhất xử lý cái chân của mình, điện thoại ở trên giường bỗng đổ chuông. Cô đưa tay cầm di động lên, nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình thì cười tủm tỉm ấn nhận cuộc gọi: “Alo, vị nào đấy ạ?”

“Xin hỏi là cô Sở Lạc Nhất phải không?”

Sở Lạc Nhất cười khúc khích, nói. “Không phải đâu, xin hỏi anh là ai, muốn gặp cô ấy thì phải có hẹn trước cơ.”

Người bên kia cũng cười. “Đi ra ngoài đi, anh có gửi cho em một bất ngờ cực lớn, đang ở cổng nhà em đấy.”

“A? Ở Thấm Tâm Viên á?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, “Anh gửi cái gì vậy?”

“Em ra cổng thì biết, nhanh lên nhé, nhân viên chuyển phát nhanh đang chờ rồi đấy.” Cố Tỉ Thành nói xong liền cúp điện thoại.

Sở Lạc Nhất vô cùng tò mò, chẳng lẽ là quần áo? Vì mình phải đi gặp mẹ anh ấy, nên anh ấy mới gửi quần áo cho mình à.

Từ đây tới cổng của Thấm Tâm Viên cũng mất một quãng, Sở Lạc Nhất tìm xe đạp của mình, còn bị thím Vu ở phía sau kêu là con bé xui xẻo này, chân chưa khỏi mà còn đạp xe đạp?

Sở Lạc Nhất phất tay, ra hiệu tỏ ý là mình không sao.

Thím Vu lắc đầu quay vào, miệng còn lẩm bẩm cái con bé xui xẻo này.

Trước cổng Thấm Tâm Viên, Cố Tỉ Thành vẫn luôn đứng tựa người ở bên cạnh xe, cúi đầu nghịch điện thoại trong tay. Anh không biết Thấm Tâm Viên này rộng bao nhiêu, nên chắc phải chờ một lát rồi.

Trong lúc Cố Tỉ Thành đang đứng chờ thì một chiếc xe dừng lại ở cách anh không xa. Cửa xe mở ra, người bước xuống xe không phải là ai khác mà chính là Mạch Thụy.

Mạch Thụy nhìn thấy Cố Tỉ Thành liền bảo trợ lý dừng xe, sau đó đeo kính đen đi tới.

Trước mặt Cố Tỉ Thành đột nhiên bị một bóng đen che lấp. Anh nhìn ra đây không phải là bóng người của Sở Lạc Nhất. Anh ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. Trông hơi quen mặt, nhưng anh không biết cô gái này.

“Cô có việc gì không?” Cố Tỉ Thành nói với giọng đều đều.

“Thủ trưởng Cố không nhớ tôi sao?” Mạch Thụy nói, đôi môi đỏ hơi chu lên, sau đó cô ta đưa tay tháo kính râm xuống. “Ba năm trước, lúc châu Phi được sơ tán, anh đã từng cứu tôi.”

Ba năm trước, đúng là anh cũng có đi qua lúc sơ tán châu Phi, nhưng anh thật sự không có ấn tượng gì với cô gái trước mặt này.

“Thật xin lỗi, lần đó sơ tán hơn ba nghìn người, tôi không có khả năng nhớ kỹ từng người một được.” Cố Tỉ Thành lịch sự đáp lại, vẫn luôn duy trì thái độ lịch thiệp của mình.

Sắc mặt Mạch Thụy hơi thay đổi. Cô ta không ngờ mình lại bị đánh đồng cùng với đám dân tị nạn kia.

Mạch Thụy cô làm sao mà giống đám dân tị nạn đó được?

“Thủ trưởng Cố thật sự không nhớ sao?” Mạch Thụy hơi nghiến răng hỏi.

Cố Tỉ Thành nhìn cô ta từ trên xuống dưới bằng ánh mắt thờ ơ.

“Cô này, cô cũng không có gì đặc biệt đáng để tôi phải nhớ cả, trừ khi lúc đó cô bị thương nặng hoặc là tàn tật.” Cố Tỉ Thành rất phản cảm với cô gái này, vẫn là Bánh Bao Đậu nhà anh đáng yêu hơn.

“Chẳng lẽ tôi không xinh đẹp sao?” Mạch Thụy không thể tin nổi mà hỏi.

Cố Tỉ Thành nhìn Mạch Thụy bằng ánh mắt không thể nói chuyện tiếp với loại người này nữa, tựa như anh đang nói: Cô mà đẹp? Có đẹp bằng vợ tôi không?

Có loại người đẹp nào trên đời này mà Cố Tỉ Thành anh chưa từng thấy qua. Loại cực kì xinh đẹp có Kiều Vi Nhã. Mà Sở Lạc Nhất cũng được coi là người đẹp mạnh mẽ. Cô ấy còn đẹp hơn gấp mấy lần so với Mạch Thụy. Cô ta thì có cái gì tốt mà khoe khoang.

“Chậc chậc chậc, tôi nói cô này Mạch Thụy, cô có bao nhiêu tự tin với gương mặt này của mình vậy? Có loại người đẹp nào mà anh đẹp trai nhà giàu của nhà tôi chưa từng thấy đâu. Cỡ như cô thì quơ tay ra cũng nắm được một bó to đấy.” Sở Lạc Nhất đi từ trong Thấm Tâm Viên ra. Cô tập tễnh nhảy đến khoác lấy cánh tay của Cố Tỉ Thành.

“Sở Lạc Nhất?” Mạch Thụy nhìn người con gái đang ôm cánh tay của Cố Tỉ Thành bằng ánh mắt không thể tin nổi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2995: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước (3)
“Sao, thấy lạ quá à? Đây là cổng nhà tôi, cô thấy lạ cái khỉ gì?” Sở Lạc Nhất bật cười, “Cô không thể kéo dài đầu óc mình ra để đừng có làm chuyện mất mặt ở trước người mà cô thích được à?”

Sở Lạc Nhất thẳng thắn đến mức khiến người ta chỉ muốn một phát tát chết cô luôn.

Chí ít thì vẻ mặt của Mạch Thụy bây giờ là như thế.

“Sao? Tôi nói sai à? Cái cách cô nhìn chằm chằm vào bạn trai tôi như thể muốn lôi ngay anh ấy đi ấy ấy rất rõ ràng đấy. À, tôi nói chuyện trực tiếp quá nhỉ, cô đừng để ý nhé.” Sở Lạc Nhất tỏ ra hết sức chân thành và áy náy nhìn Mạch Thụy.

Mạch Thụy hít sâu, cố điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Cô ta nhìn Sở Lạc Nhất. “Một con chó sao chép dựa vào cha mình để nổi tiếng thì có cái gì mà đắc ý chứ.”

Rõ ràng, hiện tại Mạch Thụy cũng là một con người hung ác. Cô ta xuống xe chỉ là vì nhìn thấy Cố Tỉ Thành mà cô ta vẫn luôn nhớ nhung thôi.

Gương mặt Cố Tỉ Thành hơi biến sắc, nụ cười lúc đầu nở ra vì Sở Lạc Nhất bây giờ đã hoàn toàn biến mất...

Sở Lạc Nhất lạnh lùng cười: “Mạch Thụy, giả thì mãi mãi cũng không thành thật được, giống như mẹ của cô ấy, vĩnh viễn cũng không thể trở thành con gái ruột của ông ngoại tôi được. Tôi sẽ chờ đến ngày cô bị người ta vả vào mặt cho đấy.”

“Ai bị vả vào mặt còn không biết đâu. Sở Lạc Nhất, ngoài việc có một ông bố tốt ra thì cô còn có cái gì?” Mạch Thụy cười chế giễu.

“Ít nhất thì ngay cả một người cha tốt cô cũng không có. Cô cầu may mắn đi, đừng để tôi tìm được bất cứ chứng cớ gì, không thì cô sẽ được thử xem tôi có dễ nói chuyện như trước đây hay không đấy.” Sở Lạc Nhất đanh giọng nói. “Còn nữa, Mạch Thụy à, tôi nói cho cô biết, nếu không có cái miệng rộng thì đừng cố ăn nhiều như vậy, không thì sẽ đến lúc bị rách miệng đó nhé.”

Mạch Thụy trợn mắt nhìn Sở Lạc Nhất: “Thế thì cứ thử xem, xem cuối cùng ai xé rách ai.” Mạch Thụy nói rồi ngẩng đầu nhìn sang Cố Tỉ Thành một lần nữa. “Thủ trưởng Cố phải lau mắt mình để nhìn cho rõ đi, đây chính là một con chó sao chép đấy.”

“Mắt tôi rất sáng, không phiền cô nhọc lòng.” Cố Tỉ Thành nói với giọng hờ hững, anh không muốn nhiều lời với người đàn bà này.

Mạch Thụy nhếch môi. Lúc cô ta quay người mở cửa xe, có dùng khẩu hình nói với Sở Lạc Nhất ba từ.

Cơ thể Sở Lạc Nhất đột nhiên gồng lên, cô trợn mắt nhìn Mạch Thụy bước lên xe rời đi.

Cô ta nói: Đồ yêu quái.

Cô ta mới là yêu quái, cả nhà cô ta đều là yêu quái!

Cố Tỉ Thành thấy cô đột nhiên tức giận liền hỏi, “Sao vậy?”

“Không có việc gì, sao anh lại tới đây?” Sở Lạc Nhất kìm nén tâm tình kích động của mình. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành. “Lại nói, sao anh lại biết loại phụ nữ này vậy hả?” Giọng điệu của Sở Lạc Nhất đầy ghét bỏ.

Cố Tỉ Thành rất vô tội, nói: “Anh thề, anh không biết cô ta, là cô ta biết anh đấy chứ.”

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, rồi nhảy vào người anh. “Anh là nhân viên chuyển phát nhanh, hay là món quà bất ngờ của em?”

Cố Tỉ Thành đưa tay ôm lấy eo cô, để cô dựa hết vào người mình, giúp cô không bị mỏi.

“Em cảm thấy thế nào?” Cố Tỉ Thành nói, anh hôn lên trán cô. “Đi, anh đưa em ra ngoài.”

“Em còn chưa thay quần áo mà.” Sở Lạc Nhất la lên.

“Thế này là được rồi, mẹ anh rất thích kiểu cô gái nhỏ nhà bên.” Cố Tỉ Thành vừa nói, vừa giúp cô mở cửa xe, đẩy cô vào trong.

“Anh đến đây từ lúc nào vậy?” Sở Lạc Nhất thắt đai an toàn, quay sang nhìn người đàn ông lên xe từ ghế bên kia.

“Anh đến cùng mẹ từ buổi sáng, anh sợ mẹ anh không thích em lại làm anh bị mất mẹ một cách không đáng có đúng không nào.” Cố Tỉ Thành cố ý nói lại lời của cô từ buổi trưa để chọc tức cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2996: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước (4)
Sở Lạc Nhất: “...”

Tên này cố ý đây mà.

“Sau này anh mà nhìn thấy cô ta là phải tránh xa hơn mười dặm biết chưa.” Sở Lạc Nhất cảnh cáo.

“Cô ta chính là người muốn giết em?” Nếu đúng là thế thì anh sẽ không bỏ qua cho cô ả đó đâu.

Sở Lạc Nhất lắc đầu. “Không phải cô ta, giết em rồi cô ta sẽ không thể nhìn thấy em bị người ta mắng chửi, thấy em đau khổ nữa.”

“Cô ta bị biến thái à?” Cố Tỉ Thành đưa ra một đáp án.

“Đúng đấy, biến thái nặng luôn.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nói.

Cố Tỉ Thành vỗ nhẹ lên tay cô để trấn an, sau đó khởi động xe.

Sở Lạc Nhất cũng không muốn tiếp tục nói về chuyện của mình nữa, cô quay sang Cố Tỉ Thành. “Anh có thể ở đây bao lâu?”

“Đêm nay anh phải trở về rồi, ba ngày sau bắt đầu bị nhốt để huấn luyện, chuẩn bị cho buổi diễn tập quân sự tháng mười.” Cố Tỉ Thành nói. Lần này anh đến đây là vì sợ mẹ mình sẽ gây khó dễ với Sở Lạc Nhất cho nên mới xin nghỉ phép một ngày.

Gương mặt hưng phấn của Sở Lạc Nhất lập tức rũ xuống, “Ờ.”

Cố Tỉ Thành lại đưa tay ra xoa đầu cô. Nhìn dáng vẻ tiu nghỉu của cô, anh nói. “Sau diễn tập quân sự chắc sẽ được nghỉ ngơi ba ngày, nếu lúc đó em từ Hoàng Sơn trở về thì qua bên đó tìm anh.”

Sở Lạc Nhất gật đầu: “Vâng, khi nào diễn tập quân sự của anh kết thúc nhớ báo cho em biết. Chưa chắc em đã đi Hoàng Sơn đâu. Chuyện ở bên này tạm thời còn chưa giải quyết xong, mà em cũng chưa muốn vẽ tranh, có lẽ trong một thời gian ngắn em sẽ không cầm bút vẽ nữa.”

“Không vẽ nữa?” Cố Tỉ Thành giật mình thốt lên. “Em bị đánh bại rồi à?”

Sở Lạc Nhất khịt mũi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không phải, chỉ là em không có được sự kiên nhẫn như cô giáo. Cái nghề vẽ tranh này phải làm cả một đời thì quá dài, có lẽ nó không thích hợp với em.”

Cố Tỉ Thành nhìn sang cô: “Vậy thì em muốn làm gì? Làm sâu gạo cũng không tệ, để anh nuôi em cả đời.”

Anh tự nhiên nói ra lời lãng mạn như vậy làm Sở Lạc Nhất cười khúc khích ôm lấy cánh tay anh, dựa vào anh, nói: “Thế anh sẽ không cảm thấy em phiền à?”

“Cũng phiền nhiều năm như vậy rồi, tội gì phải đi làm phiền người khác.” Cố Tỉ Thành nói với vẻ đương nhiên, nhưng lại bị Sở Lạc Nhất đánh cho một cái rõ kêu.

Sở Lạc Nhất ngồi xuống ghế của mình. “Không thì em đi học y nhé, mẹ em là bác sĩ đấy.”

“Miễn đi, tính cách em tùy tiện như vậy, có khi lại để cả dao giải phẫu trong bụng người ta mất ấy.” Cố Tỉ Thành ngăn chặn ngay ý định của cô.

“Em học Đông y không được sao?” Sở Lạc Nhất cúi xuống cắn vào tay anh một cái, nhưng vì tay anh quá cứng nên cô không thèm cắn nữa.

Cố Tỉ Thành vẫn lái xe rất ổn định, anh không thèm để ý mấy hành động nhỏ của cô.

“Cứ làm những gì mà em thích.” Đây chính là yêu cầu của Cố Tỉ Thành.

“Em thích mà.” Sở Lạc Nhất vê cằm suy nghĩ. “Thứ mà em thích có rất nhiều, đi du lịch vòng quanh thế giới này, đi một chuyến sang Rome, sau đó là Provence, và cả... có điều...” Sở Lạc Nhất nói chuyện mà nhìn về phía Cố Tỉ Thành: “Anh không thể đi theo em đến những nơi đó, nên em chẳng muốn làm gì nữa cả.”

Cố Tỉ Thành hơi im lặng. Anh cảm thấy rất có lỗi với cô, nhưng quân nhân không thể ra nước ngoài, đây là sự thật.

“Rome? Vì sao?” Anh không nghĩ rằng Sở Lạc Nhất sẽ thích một nơi như Rome.

Sở Lạc Nhất nhìn anh cười thần bí. “Không nói cho anh biết.”

Cô muốn đến Long gia ở Rome, để tận mắt nhìn thấy tổ tiên của Đậu Nhuyễn đã đi xuống như thế nào. Trước giờ cô vẫn không đi là bởi vì không dám, vì dù là mẹ, hay bà ngoại đều không hề muốn nhắc tới chỗ đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2997: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước (5)
Cố Tỉ Thành không kiên trì muốn biết đáp án, anh vẫn tiếp tục lái xe.

Anh không có bất cứ yêu cầu gì với Sở Lạc Nhất cả, chỉ cần cô vui vẻ là được.

Sở Lạc Nhất vê cằm mình nhìn Cố Tỉ Thành đang chăm chú lái xe, “Nếu em thật sự làm con sâu gạo, anh cũng không chê em sao?”

“Cầu còn không được ấy.” Cố Tỉ Thành nói thật.

Sở Lạc Nhất nhếch môi cười. Cô nhìn con đường ở phía trước. “Chúng ta đi thẳng đến Viện Bảo tàng Mỹ thuật à?”

“Ừm, mẹ anh ở bên kia có người đón rồi.” Cố Tỉ Thành đáp lại cô.

Sở Lạc Nhất lấy tay che lại mặt mình. “Sao anh có thể làm như thế? Chắc chắn mẹ anh sẽ nghĩ là do em cố ý!”

Cố Tỉ Thành buồn cười nhìn dáng vẻ ảo não của cô, “Mẹ anh sẽ không trách em đâu.”

“Mẹ anh đã không thích em từ trước rồi!” Sở Lạc Nhất nghiến răng, nói. “Giờ càng không thích hơn ấy.”

Cố Tỉ Thành cười càng sung sướng hơn. Anh dừng xe ở bãi đậu nhưng không lập tức xuống xe mà quay sang nhìn Sở Lạc Nhất, bật ra tiếng cười trầm thấp: “Em để ý mẹ chồng tương lai đến vậy cơ à?”

“Tất nhiên rồi.” Ở thời điểm này, các cô gái khác sẽ nói “đáng ghét”, chỉ riêng cô nói hai chữ “tất nhiên” này.

“Ha ha ha~” Cố Tỉ Thành cười ầm lên, đúng là người mà mình để ý mà.

Cố Tỉ Thành mở cửa xe. Anh đi qua cửa bên kia rồi đỡ cô xuống. “Không sao đâu. Mẹ anh tin tưởng vào mắt nhìn người của con trai mình lắm.”

Sở Lạc Nhất nửa tin nửa ngờ nhìn anh, mặt đầy vẻ hoài nghi.

Buổi triển lãm tranh lần này không được công bố rộng rãi nên những người được mời tham dự cũng không nhiều, hầu hết đều là doanh nhân. Nếu ai thấy thích bức tranh nào có thể mua luôn.

Diệp Ngữ Vi không hiểu nhiều về hội họa. Cô được mời là bởi vì Cố Tỉ Tước là người có tiền, cho nên cô đến đây cũng trở thành đối tượng được tất cả mọi người chú ý.

Diệp Ngữ Vi dừng lại ở trước một bức tranh do Sở Lạc Nhất vẽ, là một bức vẽ giang sơn gấm góc, rất hùng vĩ. Một cô gái mười tám tuổi mà có thể vẽ ra được một bức tranh như thế này thì cũng không hề đơn giản.

“Cô Cố cảm thấy bức họa này thế nào?” Tiếng nói của Mạch Thụy đột nhiên vang lên, chỉ mấy giây sau cô ta đã đi đến cạnh Diệp Ngữ Vi.

Diệp Ngữ Vi quay đầu nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, “Cô là, An...”

“Cô Cố có thể gọi tôi là Mạch Thụy.” Mạch Thụy mỉm cười. “Cô Cố cảm thấy bức họa này thế nào? Nghe nói vị họa sĩ Summer này là một kẻ sao chép đấy ạ.”

Diệp Ngữ Vi đã nhớ ra cô gái này là ai, là một nữ minh tinh.

“Tôi không hiểu về hội họa nên không thể nói gì được?” Diệp Ngữ Vi tỏ ra thờ ơ.

Mạch Thụy hơi im lặng, nỗi hận với Sở Lạc Nhất lại càng tăng thêm. Ai cũng chọn cách tin tưởng Sở Lạc Nhất, đến ngay cả cô Cố đây cũng giống như vậy sao?

Không, cô ta nhất định phải lôi kéo được vị Cố phu nhân này theo phe mình.

“Cô Cố, người xưa có câu nét vẽ từ trái tim mà ra, tôi cảm thấy câu này rất đúng. Bức tranh này, dãy núi không liền mạch, đỉnh núi không phải là đỉnh núi, cây cối không có màu xanh lá, đất không có màu nâu, chắc là bắt chước bức vẽ của người khác nên mới không chú ý đến vấn đề phai màu.” Mạch Thụy cười chế nhạo.

Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất vừa bước vào bên trong đã nghe thấy Mạch Thụy đang nói hươu nói vượn.

Sở Lạc Nhất định đi qua thì bị Cố Tỉ Thành giữ lại, “Đợi một chút, đó là mẹ anh.”

Ặc...

Lúc này còn đợi gì nữa?

“Cô Cố, cô nói có đúng không?” Mạch Thụy tự tin lần này mình sẽ cho vị phu nhân nhà giàu đã mời Sở Lạc Nhất tới có thể thấy rõ bộ mặt thật của cô ta.

Sở Lạc Nhất mắng thầm trong miệng, nhưng cô lại bị Cố Tỉ Thành lôi đi. “Tới kho tranh đã.”

Lúc này Sở Lạc Nhất mới nhớ ra mục đích của mình khi tới nơi này, nên cô đi theo Cố Tỉ Thành rời khỏi đây trước khi bị Mạch Thụy phát hiện ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2998: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước (6)
Dường như cảm giác được điều gì đó, khi Mạch Thụy đang định quay đầu lại nhìn thì nghe thấy Diệp Ngữ Vi nói.

“Nếu cô An có thời gian thì có thể thử đi dã ngoại một lần, cô sẽ phát hiện ra sông núi thật sự trông như thế nào.” Diệp Ngữ Vi nói xong liền xoay người, đi xem những bức tranh khác.

Mạch Thụy quay đầu, thấy nhân viên trong triển lãm đang giới thiệu các bức họa. Cô ta không nhìn thấy Sở Lạc Nhất mới yên tâm đi theo Cố Ngữ Vi.

“Thật vậy sao? Nếu cô Cố đã nói như vậy thì khi có thời gian, tôi nhất định phải đi xem một chuyến.” Mạch Thụy nói với giọng lấy lòng. “Tôi nghe nói cô Cố đã hẹn với Summer, tại sao vẫn chưa thấy cô ta tới nhỉ?”

“Người trẻ tuổi bây giờ đều thích đến muộn.” Diệp Ngữ Vi vẫn nói bằng giọng đều đều như cũ.

Sở Lạc Nhất biết kho tranh nằm ở chỗ nào, nhưng trong hành lang của kho tranh có máy giám sát.

Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành đứng ở trong góc. Sở Lạc Nhất trịnh trọng vỗ lên vai anh, “Chàng trai trẻ, nhờ cả vào anh đấy.”

Sở Lạc Nhất nói rồi lấy từ trong túi xách của mình ra một cái đèn pin huỳnh quang. “Hai bức tranh kia chỉ cần nhìn một cái là anh sẽ nhận ra ngay. Ở đó có hai bức giống hệt nhau, anh dùng cái này chiếu lên bức tranh, bức nào có hình rồng trên tranh thì là của em, anh lấy bức còn lại ra đây.” Sở Lạc Nhất dặn dò.

Cố Tỉ Thành khẽ gật đầu, “Em ở chỗ này chờ anh.” Cố Tỉ Thành nói, anh ngẩng đầu nhìn camera giám sát trong hành lang, sau đó lấy điện thoại của mình ra ném chiếc camera quay ra ngoài, cùng lúc đó người anh cũng lăn tới, vừa vặn tiếp được chiếc điện thoại di động.

Sở Lạc Nhất nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Đại ca à, anh đang bày đặt ngầu lòi đấy hả!

Nhưng mà thật sự rất đẹp trai đó!

Cố Tỉ Thành tiến vào kho tranh, anh cẩn thận tránh né mấy camera giám sát trong kho, chẳng mấy chốc đã tìm thấy hai bức tranh sông núi bên dưới đại hồng thủy để chung một chỗ.

Cố Tỉ Thành đứng ở đó, trong lúc nhất thời thậm chí anh đã quên việc phải tránh né máy giám sát.

Nước sông cuồn cuộn, xác chết khắp nơi, bi tráng đến mức như thể cảnh tượng ngày hôm đó lại một lần nữa được tái hiện ngay trước mắt anh.

Trong trái tim của Sở Lạc Nhất có một thế giới rộng lớn hơn nhiều so với anh.

Gần như chỉ cần liếc mắt nhìn qua là anh có thể xác định bức tranh kia là của Sở Lạc Nhất, bức còn lại dù được vẽ giống y như đúc nhưng lại không có không khí hùng vĩ như của bức tranh kia.

Nhưng vì để cho chắc ăn, anh vẫn dùng cái đèn pin Sở Lạc Nhất đưa để soi lên bức tranh, rất nhanh, ở hình ảnh đất đá trôi bên dưới nổi lên một con rồng đang đi ngược dòng nước lũ.

Rồng?

Bàn tay Cố Tỉ Thành đột nhiên siết chặt.

[Trong thủy lao tối tăm dưới lòng đất, Cố Tỉ Thành đang đắm chìm trong vô vàn suy nghĩ hỗn loạn. Thứ duy nhất anh có thể nhìn thấy là bức họa vẽ một con rồng ở phía bên trên vách tường, trông nó sinh động như thật, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bay xuống.

“Đồ đệ của Báo Tuyết? Ha ha, Rome không phải là nơi chúng mày có thể đụng tới. Nơi này là nhà cũ của Long gia ở Rome, dù cho Báo Tuyết có tới thì cũng chẳng thể làm gì được bọn tao.” Tiếng nói tựa như ma quỷ của người đàn ông vang lên bên tai anh.

“Sư phụ tao còn ở đây thì nanh vuốt của chúng mày không thể lớn lên được, cũng không có khả năng vươn được vào trong nước chúng tao.” Cố Tỉ Thành cắn răng nói.

“Ha ha ha... Mày vẫn nên nghĩ kỹ xem bao giờ thì mình sẽ chết đi.”]

Cố Tỉ Thành đột nhiên lùi về phía sau một bước. Anh nhìn con rồng ở phía dưới bức tranh một lần nữa, chính là con rồng đó.

Tại sao cô ấy lại vẽ ra con rồng này?

Điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn thúc giục của Sở Lạc Nhất. Cố Tỉ Thành bỗng hoàn hồn, sau đó cầm bức tranh ra ngoài.

Nhìn thấy anh đi ra ngoài, Sở Lạc Nhất vội vàng vươn tay nhận lấy bức tranh. Cô đứng ở chỗ bậc thang nhìn kỹ bức tranh kia.

Người này bắt chước rất đúng chỗ, nếu chỉ nhìn sơ qua thì hai bức giống nhau như đúc. Nhưng đây có phải là bức tranh cho Sở Lạc Nhất vẽ hay không thì chỉ cần nhìn kỹ một chút là có thể nhận ra ngay. Cô có thể nhìn thấy được sắc thái phía trên bức tranh này hơi chênh lệch một chút xíu so với bức của cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2999: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước (7)
Sở Lạc Nhất nhanh chóng xem qua bức tranh, sau đó cầm điện thoại chụp ảnh rồi mới giao cho Cố Tỉ Thành trả về chỗ cũ, chỉ một lát nữa thôi sẽ có người phát hiện ra bọn họ.

Nhưng khi Cố Tỉ Thành vừa trở về thì bị người ta phát hiện. Anh ôm lấy Sở Lạc Nhất, nhanh chóng đi xuống lầu và tránh thoát bảo vệ ở phía sau.

Cố Tỉ Thành rất nhanh. Dù lúc này anh đang ôm Sở Lạc Nhất nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến tốc độ của anh.

Hai người vừa chạy trở về sảnh trưng bày, bảo vệ phía sau đã chạy tới.

Cố Tỉ Thành buông Sở Lạc Nhất xuống, nắm tay cô đi vào bên trong. Sở Lạc Nhất không thể không công nhận, tốc độ trở mặt của người này đúng là quá nhanh.

Lúc này Mạch Thụy vẫn đang nói chuyện với Diệp Ngữ Vi, nhưng trông Diệp Ngữ Vi đã có vẻ mất kiên nhẫn.

Cố Tỉ Thành dẫn Sở Lạc Nhất bước nhanh tới bên cạnh Diệp Ngữ Vi, “Mẹ.”

Mẹ?

Mạch Thụy nhìn người trước mặt với vẻ không thể tưởng tượng nổi, sau đó cô ta lại quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Đây là mẹ của Cố Tỉ Thành?

Còn Sở Lạc Nhất lại là bạn gái của Cố Tỉ Thành!

Sở Lạc Nhất mỉm cười nhìn vẻ mặt rất sốc của Mạch Thụy, trò hay vừa mới bắt đầu mà thôi.

“Con chào cô ạ.” Sở Lạc Nhất lễ phép chào hỏi.

Diệp Ngữ Vi nhẹ gật đầu, nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới. Cô bé này mặc một cái quần sooc, phía trên là chiếc áo phông rộng in hình búp bê, rất phù hợp với độ tuổi của cô bé.

Hơn nữa, còn là một cô bé trông rất sáng sủa.

“Sở Lạc Nhất, cô còn không biết xấu hổ mà tới đây sao? Việc cô sao chép tranh của người khác cả thành phố này đều biết hết rồi.” Mạch Thụy cười lạnh.

“Mạch Thụy, cô luôn miệng nói tôi sao chép, tôi có từng thừa nhận không? Hay là tòa án quyết định như vậy? Tại sao cô lại cứ khẳng định là tôi sao chép nhỉ? Hay là, thật ra cô biết cái người họa sĩ nước ngoài tên Thomas kia. Sao cô cứ khăng khăng cho rằng tôi sẽ sao chép tranh của một người nước ngoài vẽ nạn đại hồng thủy của Trung Quốc?” Sở Lạc Nhất cũng cười lạnh.

“Có sao chép hay không chính cô biết rõ nhất, nhưng dù gì thì cũng thế, dù sao Sở gia cũng có tiền mà, có biện pháp giúp cô có được tất cả.” Mạch Thụy nói đầy thâm ý.

Sở Lạc Nhất nắm chặt lấy tay Cố Tỉ Thành. Cô nhìn cô ả đang nói năng linh tinh kia, suy nghĩ một chút rồi nói. “Mạch Thụy, tôi ngay thẳng làm việc đoan chính, có giỏi thì cô lấy chứng cứ tôi sao chép ra đây.”

“Chứng cứ sẽ có, nhưng chắc có cũng như không, rồi cũng sẽ bị ba cô dùng tiền mua được thôi.” Mạch Thụy châm chọc.

Sở Lạc Nhất nhìn cô ta từ trên xuống dưới. “Mạch Thụy, ân oán cá nhân đừng lôi cả ba tôi vào. Hay là, kẻ sau lưng cô đang muốn đối phó với ba tôi nên lấy cô ra làm vũ khí?”

Mạch Thụy tới gần Sở Lạc Nhất, cô ta nói nhỏ bên tai cô. “Cô không cần ở chỗ này mạnh miệng. Những thứ cô nói đều không thay đổi được sự thật cô là con chó đạo nhái đâu.”

Bảo vệ đưa quản lý tới, anh ta chỉ vào Sở Lạc Nhất và nói. “Người vừa vào là cô Sở và ngài Cố ạ.”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành vỗ lên tay cô bảo cô an tâm.

Quản lý đi đến nhìn Sở Lạc Nhất, rồi quay sang Cố Tỉ Thành. “Cô Sở vừa đến ạ?”

Anh ta không đụng vào Sở Lạc Nhất được, nhưng kho tranh đã bị người ta đột nhập, anh ta cũng không thể gánh nổi được trách nhiệm đó, vì thế mà trước khi xác định được có mất thứ gì hay không, anh ta phải hỏi cho rõ ràng đã.

Sở Lạc Nhất hơi chớp mắt, nhìn quản lý với vẻ vô tội. “Không phải tôi vừa đến đâu.”

Quản lý không biết phải làm gì, có phần khó xử, “Cô Sở vừa đi qua kho tranh bên kia?”

“Ôi, đi trộm tranh vẽ hả?” Mạch Thụy cười chế giễu. Cô ta nhìn Sở Lạc Nhất với vẻ hả hê.
 
Top