Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3000: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước (8)
“Bản lĩnh ngậm máu phun người này là đặc trưng của giới minh tinh à?” Trước khi Sở Lạc Nhất nói gì, Diệp Ngữ Vi đã nói trước.

Sở Lạc Nhất dừng lại, dường như cô cũng không ngờ rằng mẹ chồng tương lai sẽ nói giúp cho mình.

Sắc mặt của Mạch Thụy trở nên rất đặc sắc, dù gì vừa nãy cô ta cũng đứng nói chuyện với Diệp Ngữ Vi lâu như vậy, cũng cho mọi người cảm giác quan hệ giữa hai người rất tốt, thế mà bây giờ người này lại nói một câu như vậy.

Sở Lạc Nhất như nở hoa trong lòng. Cô cứ kiêu ngạo đi, lần này thì cứng họng rồi nhé.

“Cô Cố, cô đừng để con bé này lừa.” Mạch Thụy cắn răng nói.

“Cô An, ai cho cô dũng khí để cô cảm thấy mẹ tôi thà tin tưởng loại con hát như cô cũng không tin vào ánh mắt của con trai bà ấy vậy?” Từ đầu đến bây giờ Cố Tỉ Thành vẫn nắm chặt tay Sở Lạc Nhất. Lúc này anh mới mở miệng nói một câu.

Nhưng câu nói này khiến Mạch Thụy thực sự lúng túng, chỉ một câu con hát thôi đã nói rõ một vấn đề. Cô là ai mà chạy đến trước mặt mẹ tôi diễn kịch?

Sở Lạc Nhất cười cười nhìn Cố Tỉ Thành, cảm giác được người ta bảo vệ đúng là thích thật.

“Hiện tại, người có động cơ đi vào trong kho tranh chỉ có mình cô thôi.” Mạch Thụy gạt đi sự xấu hổ của mình, tiếp tục kiên trì vấn đề vừa rồi.

Sở Lạc Nhất hơi nhún vai. “Tôi thì có động cơ gì chứ, chỉ là một bức tranh dởm thôi mà, có cái gì đáng giá để tôi phải đi?”

“Có lẽ cô muốn đi phá hủy bức tranh của người ta...”

Hai bên còn đang đối chất, người đi kiểm tra kho tranh đã trở về, người này nói nhỏ ở bên tai quản lý vài câu.

Sắc mặt rất kém của quản lý nhanh chóng khôi phục lại bình thường. “Bên kho tranh không xảy ra chuyện gì bất thường, xem ra là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”

Sở Lạc Nhất nhìn Mạch Thụy, cô không nhịn được ôi lên một tiếng. “Cái tát vào mặt này kêu quá.”

“Cô...” Mạch Thụy chỉ biết chỉ tay nhưng không nói được cái gì.

Sở Lạc Nhất vẫn cười tủm tỉm nhìn cô ta. Nhưng trước khi Mạch Thụy phát nộ thì nhận được một cuộc điện thoại. Sau đó không biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì mà Mạch Thụy mang theo cả lửa giận với Sở Lạc Nhất rời khỏi nơi này.

Mạch Thụy vừa đi, Sở Lạc Nhất quay đầu lại phát hiện Diệp Ngữ Vi đang nhìn mình thì lập tức ngoan ngoãn lại ngay.

“Những bức tranh ở đây được bán đi đều bắt buộc phải dùng trong giáo dục à?” Diệp Ngữ Vi nhìn Sở Lạc Nhất đang khẩn trương. Tuổi cô bé này còn nhỏ, nếu tấm lòng không rộng lớn thì sao có thể vẽ ra được bức tranh như thế này.

Sở Lạc Nhất vội gật đầu. “Những bức tranh được bán đi ở đây đều sẽ được dùng trong các cơ sở giáo dục ở vùng núi ạ.”

“Cháu không xót à?” Diệp Ngữ Vi đột nhiên hỏi một câu như vậy. Dù sao bà cũng đã xem qua những bức tranh ở nơi này. Ở đây bà cũng có vài bức tranh, chúng đều có chi phí chế tác lớn.

“Tranh được vẽ ra nếu như không có giá trị thì còn vẽ ra làm gì ạ?” Sở Lạc Nhất rất thẳng thắn, không hề có ý định nói dối.

Diệp Ngữ Vi gật đầu, rõ ràng là cô không ngờ một cô gái mới mười tám tuổi, nghiện internet lại có ý thức này.

Diệp Ngữ Vi đưa tay kéo Sở Lạc Nhất đến bên cạnh mình, sau đó nhìn về phía con trai, “Không phải con còn có chuyện sao? Đi làm việc đi, mẹ và Nhất Nhất đi xem một lúc đã.”

Câu nói này của Diệp Ngữ Vi khiến Cố Tỉ Thành hiểu ra ngay. Mẹ anh đã chấp nhận Sở Lạc Nhất rồi. Anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều, và đúng là anh cũng có việc thật, vì thế anh đành để hai người lại với nhau.

Ấn tượng của Sở Lạc Nhất với Diệp Ngữ Vi cũng rất tốt, cuối cùng thì cô cũng đã hiểu khí chất ở trên người của Cố Tỉ Thành là đến từ đâu rồi.

Cố Tỉ Thành rời khỏi Viện Bảo tàng Mỹ thuật liền gọi điện ngay cho Sở Ninh Dực.

“Có việc gì?” Giọng điệu của Sở Ninh Dực không được tốt lắm.

Tên này cướp mất con gái của anh, còn muốn anh nói chuyện ôn hòa với cậu ta nữa chắc?

Cố Tỉ Thành hơi khựng lại, trước đây boss sẽ không nói chuyện kiểu như vậy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3001: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước (9)
Nhưng Cố Tỉ Thành bỗng nghĩ đến tin tức liên quan tới Sở Lạc Nhất. Cô vợ tương lai này của anh lại là hòn ngọc báu được ba vợ đại nhân nâng niu. Lúc này boss thấy khó chịu với cậu con rể tương lai là anh thì cũng phải thôi.

“Long gia thành Rome.” Cố Tỉ Thành nói thẳng.

“Cái gì?” Sở Ninh Dực khựng lại, đặt bút xuống không ký tên nữa rồi bảo thư ký ra ngoài, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ, “Nói tiếp đi.”

“Hôm nay em có thấy một con rồng lớn trong tập tranh của Nhất Nhất. Em đã từng thấy con rồng này. Hai năm trước, lần mà sư phụ bảo em tới Rome, lúc bị bắt em đã thấy con rồng đó trong hầm ngục. Em có nhớ mang máng có người từng nói với em về Long gia ở thành Rome.” Cố Tỉ Thành không giấu giếm gì nói thẳng, “Sao Nhất Nhất lại vẽ ra con rồng đó được?”

Ngón tay Sở Ninh Dực khẽ gõ lên tấm kính thủy tinh, Long gia ở thành Rome, Bạch Hoành.

Là hắn ta sao?

Hắn ta đã lớn lên ở Long gia sao?

Sở Ninh Dực thầm nghĩ trong lòng, người bên cạnh vẫn không nói gì, chờ anh trả lời.

“Sắp tới cậu lại đến Rome một lần nữa đi. Điều tra cho tôi xem chủ nhân nơi đó hiện tại có phải là một người tên là Bạch Hoành không.” Sở Ninh Dực căn dặn, “Còn về chuyện của Nhất Nhất, chuyện này nên để con bé tự nói với cậu. Tất nhiên là nếu như hai đứa có thể đi với nhau được đến cuối cùng.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Cố Tỉ Thành cảm thấy Sở Lạc Nhất nghĩ sai rồi, người bị ghét bỏ rõ ràng là anh mới đúng.

Sở Ninh Dực dập điện thoại của Cố Tỉ Thành, vẫn đứng nhìn ra bên ngoài. Thủy An Lạc vẫn luôn trốn tránh bí mật của Long gia, nhưng cuối cùng lại vẫn bị vạch trần từ phía con gái.

Rome, Long gia.

Bạch Dạ Hàn, Bạch Hoành, hai người này có quan hệ gì với nhau không?

Bạch Dạ Hàn là người của Long Nhược Sơ. Nếu Bạch Hoành và Bạch Dạ Hàn có quan hệ gì với nhau, vậy việc Long gia xuất hiện ở Rome có thể giải thích được rồi.

***

Sở Lạc Nhất và Diệp Ngữ Vi ở gian trưng bày triển lãm cả một buổi chiều. Cho đến khi Cố Tỉ Thành quay lại đón họ, Diệp Ngữ Vi đã mua được vài bức tranh rồi. Tất cả đều là tranh của Sở Lạc Nhất, hơn nữa còn mua về với giá cao nữa.

Ý của Diệp Ngữ Vi là mua về cho ba của Cố Tỉ Thành xem, để chồng mình biết con dâu tương lai của họ là một thiên tài hội họa.

Cố Tỉ Thanh vừa nghe vừa không nhịn được nhíu mày, sao mới có một buổi chiều mà cô ấy đã có thể lấy lòng được mẹ anh rồi vậy. Cô vợ này của anh được đấy.

“Nếu như đã tới thành phố A rồi, không bằng mời ba mẹ của Nhất Nhất ăn bữa cơm nhỉ.” Diệp Ngữ Vi bỗng lên tiếng.

“Dạ?”

Sở Lạc Nhất giật mình, thế này là gia đình hai bên sắp gặp mặt nhau à?

Cố Tỉ Thành cũng thấy hơi bất ngờ. Anh cố tình muốn để Sở Lạc Nhất giải quyết chuyện này. Nhưng nếu để sư phụ biết được, anh không biết liệu sư phụ có bộp chết anh không nữa.

“Mẹ ơi, giờ gặp luôn ấy ạ?” Cố Tỉ Thành không chắc chắn hỏi lại.

“Nhất Nhất, trông thế này là nó không muốn tiếp tục với con rồi.” Diệp Ngữ Vi nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Mẹ chồng ghê gớm thật!

Giờ nếu như cô không nói giúp Diệp Ngữ Vi thì chắc chắn sẽ không ổn.

Sắp vào tháng mười, thật ra thời tiết cũng không nóng, nhưng Sở Lạc Nhất đứng dưới ánh nắng mặt trời lại cảm thấy thành phố A không bình thường chút nào.

“Mẹ...”

“Anh không muốn lấy em đến thế cơ à? Lại nói, em mới mười tám thôi, anh có muốn lấy cũng không được ấy.” Sở Lạc Nhất hừ lạnh một tiếng, có vẻ nóng nảy rồi đây.

Cố Tỉ Thành trừng mắt nhìn về phía Sở Lạc Nhất, cảnh cáo cô đừng có gây thêm rắc rối.

Sở Lạc Nhất liền làm một cái mặt quỷ với anh.

“Nhất Nhất, giờ con có tiện liên lạc với ba mẹ con không? Nếu không có thời gian thì thôi.” Diệp Ngữ Vi lại nhìn Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất nhanh chóng thu lại cái mặt quỷ của mình, mỉm cười với Diệp Ngữ Vi rồi nói: “Có ạ, tất nhiên là có thời gian rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3002: Chưa đủ tuổi thì đính hôn trước (10)
Thế là vào năm Sở Lạc Nhất mười tám tuổi đã gặp mẹ chồng lần đầu tiên. Ba mẹ cô cũng không khách khí mà bán cô đi luôn. Người ta còn chưa đặt vấn đề chuyện cưới xin, mẹ cô đã trực tiếp nhắc tới chuyện đính hôn rồi.

Sở Lạc Nhất và Sở Ninh Dực đều nhìn Thủy An Lạc. Còn Thủy An Lạc lúc này đang nói chuyện với Diệp Ngữ Vi, rõ ràng không hề định đoái hoài gì tới hai ba con.

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn ba mình, sao lại cứ thế mà bán luôn rồi?

Sở Ninh Dực vỗ vỗ tay con gái mình, chuyện này anh cũng hết cách rồi, dù sao thì vợ có làm gì anh cũng không có quyền lên tiếng.

Trong lúc nói chuyện, Sở Ninh Dực vào nhà vệ sinh, ngay sau đó Cố Tỉ Thành cũng đứng dậy theo.

Trước cửa nhà vệ sinh, lúc này không có ai vào đây, Cố Tỉ Thành dựa vào tường nhìn Sở Ninh Dực đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Sư phụ.” Cố Tỉ Thành thấp giọng nói.

Sở Ninh Dực khẽ đưa tay lên cắt ngang lời của Cố Tỉ Thành.

“Thật ra tôi không muốn giao con gái tôi cho cậu. Cậu là Báo Tuyết tiếp theo, những thứ cậu phải gánh vác trên vai tôi rõ hơn cậu rất nhiều. Khi đó tôi chọn trúng cậu, cậu còn nhớ cậu đã nói gì với tôi không?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

“Là một cái bóng của đất nước, tới nơi mà quân trang không thể vào được.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói, “Không màng tới sống chết của bản thân.”

“Vậy con gái tôi thì sao?” Sở Ninh Dực hỏi bằng một câu hỏi sắc bén.

Cố Tỉ Thành bỗng im bặt, khẽ cúi đầu.

Sở Ninh Dực không đợi anh nghĩ xong đã quay người định bỏ đi.

“Sư phụ, thầy có từng hối hận khi giữ cô lại bên mình không?” Cố Tỉ Thành bỗng ngẩng lên nhìn theo bóng lưng Sở Ninh Dực, hỏi: “Sư phụ có thể làm được, em cũng có thể làm được. Em sẽ tiếp tục bảo vệ tổ quốc của em, lại càng bảo vệ gia đình của em hơn.”

Sở Ninh Dực ngoảnh lại, nhìn chàng trai đứng cách mình không xa.

Mười năm trước, lúc ấy cậu ta vẫn chỉ là một thiếu niên được đứng trong hàng ngũ mười người được chọn. Cậu ta cũng nhìn anh bằng ánh mắt này, nói với anh rằng, nửa năm sau tôi sẽ gọi ngài một tiếng sư phụ.

Cố Tỉ Thành nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực, không hề có chút sợ sệt nào.

“Muốn được tôi thừa nhân, vậy lần này hãy giải quyết chuyện ở Rome đi, trả lại tự do cho con bé, sau đó hẵng đến nói với tôi chuyện cậu sẽ mang lại hạnh phúc cho con bé như thế nào.” Sở Ninh Dực nói xong lại quay người sải bước đi thẳng.

Cố Tỉ Thành nhìn Sở Ninh Dực rời đi, chuyện ở Rome?

Trả lại tự do cho cô ấy?

Những lời này là có ý gì?

Sở Ninh Dực vừa đi khỏi, Sở Lạc Nhất đã lén lút ở một bên chạy ra, cố tình hù một tiếng vào tai Cố Tỉ Thành. Thấy anh không bị giật mình, cô không nhịn được xì một tiếng: “Bị ba em dọa cho ngớ luôn rồi hả? Anh vừa gọi ba em là gì thế? Sư phụ?”

Cố Tỉ Thành dở khóc dở cười nhìn Sở Lạc Nhất, đưa tay xoa đầu cô: “Đứng cách xa như thế nghe thấy được những gì rồi?”

“Em biết ngay mà, đồ đệ của ba em không phải chỉ có mỗi ba của Niệm Niệm thôi sao? Sao giờ lại có thêm anh nữa rồi?” Sở Lạc Nhất nói: “Ba em có nói gì anh cũng đừng để trong lòng. Lúc nào ba cũng thích dọa người khác. Trước đây còn dọa ba nuôi em không ít lần nữa cơ.”

Cố Tỉ Thành khẽ gật rồi đưa cô quay lại, “Sao em lại ra đây?”

“Mẹ em với mẹ anh nói chuyện, làm gì đến phần của em đâu.” Sở Lạc Nhất nói tới đây lại nhón chân lên thì thầm vào tai anh: “Em sợ ba em bắt nạt anh.”

Bắt nạt rồi đấy.

Nhưng anh không thể nói ra được.

“Ba em bắt nạt anh làm gì? Ba bắt nạt anh không sợ sau này anh sẽ bắt nạt con gái ba sao?” Cố Tỉ Thành cười nói.

“Anh dám.” Sở Lạc Nhất hung hăng trừng anh một cái.

“Ha ha ha, không dám.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa ôm cô quay về, “Thật ra anh thấy đính hôn cũng không tồi, em nghĩ sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3003: Bạch Hoành (1)
Đính hôn?

Cặp mắt to tròn của Sở Lạc Nhất đảo quanh. Chắc ba cô sẽ không đồng ý đâu. Với tính khí của ba cô, ba của Cố Tỉ Thành mà không tới thì chuyện này chắc chắn không thể quyết được.

“Chuyện này à, anh thử nói với ba em xem. Dù sao chắc ba cũng không thể đồng ý được đâu.” Sở Lạc Nhất tinh nghịch nói, sau đó quay người định chạy mất.

Cố Tỉ Thành nhướng mày, lúc cô quay đi liền kéo cô lại.

“Cẩn thận.” Cố Tỉ Thành nói tới đây đã kéo cô ôm vào lòng, suýt nữa là cô bị va vào người đằng sau rồi.

Sở Lạc Nhất giật mình, khó khăn lắm mới đứng vững lại được.

“Xin lỗi.” Cố Tỉ Thành nói với người đàn ông phía sau.

Sau khi Sở Lạc Nhất đứng vững lại được mới nhìn rõ người đàn ông mà cô vừa mới suýt va vào.

Người này mặc một bộ vest trắng, trông rất đẹp, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ nheo lại nhìn Sở Lạc Nhất.

“Xin lỗi, xin lỗi anh.” Sở Lạc Nhất tựa vào lòng Cố Tỉ Thành xin lỗi.

“Cứ hấp ta hấp tấp thôi.” Cố Tỉ Thành khẽ mắng cô rồi lại nhìn người kia gật nhẹ, sau đó mới đưa Sở Lạc Nhất đi khỏi đây.

“Hề hề, có anh ở đây em sợ gì chứ?” Sở Lạc Nhất bám lên cánh tay anh, có thế nào cũng không chịu buông ra.

Cố Tỉ Thành cũng không để ý, ôm lấy cô quay về.

Bạch Hoành nheo mắt nhìn người đang đi xa dần, đính hôn sao?

Hắn đã đồng ý chưa?

Hắn nhất định phải có được Sở Lạc Nhất.

“Người vừa rồi đẹp trai thật đấy.” Lúc Sở Lạc Nhất đi tới cửa liền ngoảnh lại nhìn người đã mất dạng từ lâu.

Cố Tỉ Thành xoay đầu cô lại, “Anh ta đẹp trai hay anh chàng đẹp trai nhà giàu của em đẹp trai hả?” Cố Tỉ Thành tỏ ý anh ghen rồi đấy.

Sở Lạc Nhất cười khanh khách nhìn anh rồi đẩy luôn cửa phòng ra, “Tất nhiên là ba em đẹp trai nhất rồi.”

Sở Lạc Nhất nói xong, đắc ý nhìn Cố Tỉ Thành, có giỏi thì anh nói tiếp đi?

Người đàn ông trong phòng vốn đang buồn chán nghịch điện thoại, lúc nghe thấy câu này rõ ràng đã vui lên không ít. Tuy mặt vẫn đanh ra đó nhưng ý cười nơi khóe mắt thì không thể giấu đi được.

Cố Tỉ Thành: “...”

Anh dám nói gì chứ?

Anh chẳng dám nói gì hết.

Sở Lạc Nhất đi tới ngồi xuống cạnh Sở Ninh Dực, lại vươn tay ôm lấy cổ ba mình, cười tí tởn nói: “Có phải ba của con đẹp trai nhất không nè.”

Thủy An Lạc nghe thấy vậy liền quay lại trừng mắt nhìn con gái.

Diệp Ngữ Vi cũng không có ý kiến gì về hành động này của Sở Lạc Nhất, ngược lại còn nói: “Đính hôn là chuyện lớn, cũng không phải một mình tôi quyết là được, chờ tôi về tôi tôi nói với ba nó rồi sẽ cùng ba nó tới đây. Mà tôi đang sợ giờ tôi mà đi một cái là sẽ mất cô con dâu này mất thôi.”

Cố Tỉ Thành nhướng mày, nghĩ tới dáng vẻ của cô vừa rồi khi thấy gã đẹp trai kia, chuyện này đúng là không phải không có khả năng đâu.

“Bao giờ thì ba con về ạ?” Cố Tỉ Thành bỗng hỏi.

“Vội cái gì? Con gái tôi mới mười tám thôi.” Sở Ninh Dực giọng đều đều nói.

Cố Tỉ Thành không lên tiếng nữa.

Sở Lạc Nhất vẫn cười khúc khích ôm ba mình, nhìn Cố Tỉ Thành ăn quả đắng.

Diệp Ngữ Vi cũng trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó nói: “Đêm nay ba con mới về được, mà con không định cho Nhất Nhất về nghỉ đã à?”

Cố Tỉ Thành bị ba vợ tương lai và mẹ mình hùa với nhau nói cho một trận, quyết định im bặt luôn.

Sau bữa tối, Thủy An Lạc tỏ ý muốn tiễn Diệp Ngữ Vi, cũng tiện để cho hai đứa nhỏ có nhiều thời gian ở bên nhau.

Cố Tỉ Thành không có ý kiến gì, vừa hay anh vẫn chưa ở bên Sở Lạc Nhất đủ. Lần này anh đi ít thì cũng phải mười ngày nửa tháng không gặp được nhau, nhiều cũng phải vài tháng, nên giờ anh không nỡ về luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3004: Bạch Hoành (2)
Diệp Ngữ Vi không phản đối, giờ mà về thành phố B chắc cũng có thể gặp được chồng ở sân bay, thế nên cô cũng không định về cùng con trai.

Ra khỏi nhà hàng, mọi người tách thành hai nhóm rời đi.

Sáng mai Cố Tỉ Thành có mặt ở doanh trại là được, cho nên quyết định sẽ về muộn một chút.

Diệp Ngữ Vi cười bỏ lại một câu “có vợ quên mẹ” rồi liền cùng hai vợ chồng Thủy An Lạc rời khỏi đó.

Sở Lạc Nhất nắm tay Cố Tỉ Thành đi ra ngoài, “Bao giờ thì anh đi?”

“Mười hai giờ vẫn còn một chuyến bay. Nếu đêm nay em thức khuya thì anh định sẽ đi vào sáng sớm.” Cố Tỉ Thành nói rất tự nhiên.

Sở Lạc Nhất ôm lấy cánh tay anh nhảy xuống khỏi bậc thang: “Sau đó ngày mai sẽ vào núi tập huấn khép kín luôn hả? Anh tưởng anh là người sắt đấy à?”

“Không sao, còn trẻ mà.” Cố Tỉ Thành nói rồi nhét tay cô vào trong túi áo mình, “Quay về thay quần áo đã, buổi tối nhiệt độ thấp lắm.”

“Không đâu, em cũng không lạnh.” Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm nói, sau đó đi cùng với Cố Tỉ Thành ra chỗ đỗ xe. Lúc đang định bước lên xe lại trông thấy người đàn ông đang đứng gọi điện thoại cách đó không xa.

Sở Lạc Nhất đang đặt tay lên cửa liền khựng lại, “Là người lúc nãy.”

Cố Tỉ Thành ngẩng lên nhìn qua đó, vừa hay cũng trông thấy người đàn ông đang ở cách họ không xa.

“Tôi phải tới sân bay trước mười giờ nếu không sẽ bị muộn, giờ cậu lại bảo tôi đi bắt xe? Tôi đi đâu bắt xe được hả? Điện thoại của tôi cũng sắp hết pin rồi, ví tiền của tôi cũng đang trong túi của cậu. Jimmy, tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu để tôi bị sơ suất thế này, nếu tôi mà muộn giờ bay thì cậu khỏi làm việc nữa đi, alo... alo...” Người kia đang nói lại có vẻ như không thấy tiếng ở đầu dây bên kia nữa, sau đó lại nhìn điện thoại một cái rồi đập luôn điện thoại lên xe mình.

Sở Lạc Nhất quay lại nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành nhướng mày, ý bảo cô muốn làm gì?

“Em thấy hình như anh ta đang vội thật, hay mình giúp anh ta một chút?” Sở Lạc Nhất cất tiếng hỏi, vì người đang cầm vô lăng không phải là cô.

Cố Tỉ Thành không nói gì. Sở Lạc Nhất xem như anh đã đồng ý, cô quay lại nhìn người đàn ông vẫn đang đứng đó.

“Này anh ơi, tới sân bay hả? Chúng tôi có thể chở anh đi một chuyến này.” Sở Lạc Nhất tỏ ra rất đàn ông nói.

Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quặc, dù sao thì anh cũng đã quen cô nhiều năm rồi.

Người kia đi tới, cuống cuồng cảm ơn: “Cảm ơn, trước mười giờ tôi phải lên máy bay đi Mỹ, nhưng xe lại bị hỏng mất rồi, điện thoại cũng hết pin, ví tiền không mang theo, đúng là chật vật không tả nổi mà.”

Sở Lạc Nhất vừa nghe là biết đúng là thảm quá rồi, trước giờ chỉ cần xảy ra một chuyện trong đó thôi cũng đủ thấy thảm rồi, giờ anh ta còn dính đủ cả ba luôn.

Sở Lạc Nhất ra hiệu cho anh ta lên xe, sau đó mới mở cửa ghế phó lái rồi ngồi vào.

Cố Tỉ Thành thắt đai an toàn cho cô xong rồi mới cho xe lăn bánh.

Bạch Hoành nheo mắt nhìn, lúc Cố Tỉ Thành ngồi thẳng dậy để lái xe, hắn lại quay lại dáng vẻ bối rối ban đầu.

“Thật sự rất cảm ơn hai người, nếu không tôi thật sự không biết hôm nay phải làm thế nào nữa.” Bạch Hoành nói rồi lại đưa tay ra với Sở Lạc Nhất, “Tôi tên là Bạch Hoành, là chuyên gia bảo hiểm cho một công ty sắp ra thị trường.”

Sở Lạc Nhất khẽ gật, lúc cô định giơ tay ra Cố Tỉ Thành lại nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, không cần phải bắt tay.”

Cái mùi dấm này~

Có điều cô lại thích!

Sở Lạc Nhất rụt luôn tay lại, cười híp mắt nhìn Bạch Hoành, “Anh Bạch không cần bận tâm dâu, dù sao chúng tôi cũng tiện đường. Vừa nãy tôi còn đâm phải anh nữa, cũng là tôi không đúng.”

Trong mắt Bạch Hoành lóe lên một cái nhìn sắc lạnh, nhưng lại không bị ai trông thấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3005: Bạch Hoành (3)
“Kiểu gì thì kiểu vẫn phải cảm ơn hai người, hay là cô cho tôi cách thức liên lạc, khi nào tôi quay lại sẽ cho trả tiền cho cô.” Bạch Hoành nhìn Sở Lạc Nhất, nói.

“Phương thức liên lạc không cần, tiền cũng không cần luôn, chúng tôi chỉ thấy anh gặp khó khăn nên giúp thôi.” Giọng Cố Tỉ Thành vẫn nhàn nhạt như cũ.

Sở Lạc Nhất quay lại cố nhịn cười. Anh đúng là phát huy truyền thống quân nhân của mình một cách vô cùng nhuần nhuyễn đấy.

Nhưng mùi dấm này của anh có vẻ hơi nặng rồi.

Bạch Hoành khựng lại, đá ngay phải hai tấm sắt thế này nên hắn cũng không định nói thêm câu nào nữa.

Cho nên trong xe nhanh chóng yên tĩnh lại.

Sở Lạc Nhất với tay tìm gì đó trong xe Cố Tỉ Thành, cách tốt nhất để nhìn ra phẩm chất của một người đàn ông là xem xét xe của người đó, nhưng tiếc là xe của Cố Tỉ Thành rất sạch, có thể thấy anh cũng chẳng mấy khi lái nó.

“Tìm gì thế?” Cố Tỉ Thành nhíu mày hỏi.

“Tìm ký hiệu mà người phụ nữ khác bỏ lại chứ gì nữa.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ rất hiển nhiên.

“Ờ, cái xe này anh vừa mới mua lúc xuống khỏi máy bay, đứng tên em đấy.” Cố Tỉ Thành nhướng mày nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Tặng xe em cơ à, anh đẹp trai nhà giàu tính bao nuôi em đấy hả?” Sở Lạc Nhất cười tít mắt. Thật ra cô không thiếu xe, riêng đứng tên cô thôi cũng đã có ba cái rồi, chẳng qua là cô không lái thôi.

Cố Tỉ Thành cũng không nói gì nữa mà tập trung lái xe.

Sở Lạc Nhất vui rồi, nhưng vẫn quan sát chiếc xe này, xem ra cũng không hề kém gì với xe ba tặng cô, sau này cô có thể lái xe ra ngoài chơi rồi.

Từ đây tới sân bay quốc tế cũng mất một chặng đường khoảng một tiếng đồng hồ, chốc chốc Sở Lạc Nhất lại nói chuyện với Bạch Hoành vài câu, phần lớn thời gian Cố Tỉ Thành đều im lặng.

Bạch Hoành ngồi phía sau vẫn lẳng lặng đánh giá Cố Tỉ Thành. Hắn không chỉ từng gặp người đàn ông này mà người này còn là người đầu tiên chạy thoát khỏi hắn nữa.

Không ngờ hắn tới đây tìm Sở Lạc Nhất lại còn có thể gặp được người này nữa, đây đúng là thu hoạch bất ngờ.

“Buổi tối giờ cao điểm, chắc anh phải đổi giờ bay rồi.” Cố Tỉ Thành khẽ cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn dòng xe trước mặt.

“Đúng đó, hôm nay là thứ sáu, nhiều người về nhà vào cuối tuần, chắc cũng phải tắc tới chín rưỡi mười giờ luôn đấy.” Sở Lạc Nhất ngoảnh lại nhìn Bạch Hoành, nói: “Xem ra anh phải đổi giờ bay thật rồi.”

“Vậy à.” Bạch Hoành tỏ ra bất đắc dĩ, như thể rất phiền não về chuyện trễ giờ bay, “Thật ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, hai người có thể cho tôi mượn điện thoại được không, tôi muốn gọi điện cho trợ lý của tôi để bảo cậu ta đổi giờ bay cho tôi.”

Sở Lạc Nhất nhìn dáng vẻ chân thành của Bạch Hoành, nhưng cô vẫn phải cân nhắc một chút chuyện cho người lạ mượn điện thoại.

Lúc Sở Lạc Nhất đang đăm chiêu, Cố Tỉ Thành đã vứt điện thoại của anh ra sau. Sở Lạc Nhất chớp mắt, đang định nói gì đó lại bị Cố Tỉ Thành nắm chặt tay.

Nhưng Sở Lạc Nhất hiểu rất rõ, điện thoại của anh lại càng không thể đưa cho người khác dùng được cơ mà!

“Ơ...”

Sở Lạc Nhất định nói gì đó, Cố Tỉ Thành lại ngăn cô lại, “Ngồi yên đó, sắp tới khúc quẹo rồi.”

Bạch Hoành nhận lấy điện thoại, sau khi mở máy ra liền thấy màn hình điện thoại chẳng có gì, sau đó vẫn tỉnh rụi gọi điện thoại đi.

Giọng điệu của hắn không tốt chút nào. Sở Lạc Nhất nghe thấy hắn bảo trợ lý của mình đổi vé máy bay, sau đó lại bảo trợ lý tới cổng sân bay chờ hắn.

Sở Lạc Nhất thấy hắn dập máy trả điện thoại lại cho Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành nhận lấy xong liền quăng luôn vào chiếc cốp để đồ trước mặt.

“Thật sự rất cảm ơn hai người.” Bạch Hoành lại chân thành cảm ơn một lần nữa, nhưng trong lòng lại không thể không bội phục sự thận trọng và lý trí của Cố Tỉ Thành.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3006: Bạch Hoành (4)
Xe vừa đỗ tới sân bay, Bạch Hoành liền mở cửa xuống xe.

Sau khi thấy Bạch Hoành xuống xe, Cố Tỉ Thành liền lấy cái điện thoại ban nãy ra quăng cho hắn ta.

“Tặng anh đấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi khởi động xe đi luôn.

Nụ cười trên gương mặt Bạch Hoành hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Bạch gia.” Người phía sau khẽ cất tiếng gọi.

“Cố Tỉ Thành, chúng ta cứ chờ đó rồi xem.” Bạch Hoành nói xong thì có xe đi tới liền khom người lên xe.

Còn trong chiếc xe phía trước, Sở Lạc Nhất vẫn đang trợn tròn mắt, sao lại cứ thế quăng điện thoại cho người ta rồi?

“Sao anh lại đưa điện thoại cho anh ta thế?” Mấu chốt ở chỗ, đó còn là người lạ nữa.

“Cái đó là mua xe được tặng thôi.” Cố Tỉ Thành hờ hững đáp: “Sau này em tránh xa cái tên này ra một chút thì hơn.”

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn anh, lại cười hí hửng nói: “Nói em nghe xem sao tự dưng anh lại ghen tuông thế này?”

“Trên tay hắn có vết chai do cầm súng đấy cô ngốc ạ.” Cố Tỉ Thành liếc nhìn Sở Lạc Nhất một cái, “Một cố vấn bảo hiểm lại cần dùng tới súng à?”

Cố Tỉ Thành nói xong, Sở Lạc Nhất mới quay lại nghĩ, vừa nãy hình như cô cũng có nhìn thấy vết chai do cầm súng trên tay hắn thật, chỉ có điều cô không để tâm thôi.

“Gần đây xung quanh em chẳng có chuyện gì yên ổn cả mà sao em không biết đề cao cảnh giác vậy. Thế này thì sao mà anh yên tâm được đây?” Cố Tỉ Thành nhíu mày nói. Lúc này anh vẫn đang thầm suy tính trong lòng không biết rốt cuộc cái tên Bạch Hoành này là người thế nào.

Bạch Hoành?

Bạch Hoành!

Cố Tỉ Thành bỗng dừng kít xe lại, khiến Sở Lạc Nhất suýt nữa thì bị đập đầu vào kính chắn gió trước mặt. May mà Cố Tỉ Thành nhanh tay chắn trước chán của cô nên mới tránh được bi kịch xảy ra.

Sở Lạc Nhất ai da một tiếng, hung hăng trừng anh, “Anh làm gì thế, em không đồng ý đính hôn với anh nên anh trả thù em đấy hả?”

Cố Tỉ Thành thương xót nhìn cô một cái, lại xoa xoa đầu cô, thấy không có vấn đề gì rồi anh mới buông người ra, sau đó nói: “Anh bỗng nhớ đến một chuyện nên hơi kích động. Vẫn còn thời gian, chúng ta đi lòng vòng quanh sân bay một lát đi, em muốn đi đâu?” Cố Tỉ Thành cất tiếng hỏi.

Sở Lạc Nhất cũng không thật sự tức giận đến vậy. Cô cũng chẳng vì chút chuyện cỏn con này mà đi giận dỗi anh, chỉ thắc mắc không biết là chuyện gì mà lại khiến anh kích động như vậy thôi, kích động đến mức suýt nữa để cả vợ mình bị đập đầu thế này.

“Tới thành phố B đi, mai em sẽ lái xe quay về.” Sở Lạc Nhất nghiêng đầu nhìn Cố Tỉ Thành: “Oa~ Em đúng là thông minh thật đấy, ý tưởng này đúng là không thể tuyệt hơn được nữa rồi.”

Cố Tỉ Thành: “...”

“Nói mau nói mau, có phải là một quyế định rất tuyệt không.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói.

“Em nghịch ít thôi, chân em thế này sao mà lái xe về được? Sáng mai anh phải vào núi rồi.” Cố Tỉ Thành quăng trả cô một ánh mắt biết điều đi.

Sở Lạc Nhất bĩu môi, bỗng nói: “Hay là em thi vào trường Quân đội nhé?”

Cố Tỉ Thành đang định lái xe đi lại dừng lại, thấy cô gái này hôm nay cứ động kinh thế nào ấy.

“Sao em không lên trời luôn đi?”

“Anh lắp cho em đôi cánh đi, giờ em bay lên luôn.” Sở Lạc Nhất vẫn giả bộ nghiêm túc, “Hay thi vào không quân cũng ổn, có thể lên trời được.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Anh đúng là ngu mồm mà, tự dưng kêu lên trời làm cái gì?

“Đừng đùa nữa.” Cố Tỉ Thành nói với vẻ bất lực.

“Xì.” Sở Lạc Nhất ngồi nghiêm chỉnh lại nhìn Cố Tỉ Thành khởi động xe, “Thế anh bảo em làm gì đây? Tạm thời em không muốn động vào bút vẽ.”

“Thế có nghĩa là em bị đánh bại rồi hả?” Cố Tỉ Thành khởi động xe, hỏi.

Sở Lạc Nhất hơi nhếch môi: “Em bị đánh bại á? Chỉ dựa vào cô ta?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3007: Bạch Hoành (5)
Sở Lạc Nhất nói rồi lại nhìn ra ngoài, ngực không ngừng phập phồng.

Cố Tỉ Thành cũng không vội nói gì. Anh lái xe lên đường cao tốc, chốc chốc lại liếc nhìn Sở Lạc Nhất đang nhìn ra bên ngoài.

Ánh đèn neol bên ngoài cứ lướt qua từng cái, ánh vào mắt cô, nhưng lại không thể rọi được vào tim cô.

“Phải, em bị đánh bại rồi.” Sở Lạc Nhất bỗng nói, “Em không biết tại sao mọi người không biết gì cả nhưng lúc nào cũng tỏ ra hiển nhiên như thế. Như thể cả thế giới này đều cần họ phải duy trì trật tự vậy. Em từng cho rằng em có thể làm được, em không để ý.” Nói tới đây, Sở Lạc Nhất quay ra nhìn Cố Tỉ Thành: “Đây không phải là lần đầu tiên. Lúc họ đứng ở vị trí đạo đức bất chấp sự thật mà trách cứ người khác, họ chưa bao giờ nghĩ tới việc chuyện này không hề liên quan gì tới họ à?”

Cố Tỉ Thành vẫn im lặng, nhưng anh đã lái xe chậm lại.

“Một diễn viên nổi tiếng, bắt đầu có nhiều người nhảy ra bôi nhọ người ta. Một bộ phim bán được nhiều vé xem, không ít các nick ảo bắt đầu xuất hiện, bên dưới toàn là anh hùng bàn phím phán xét người ta. Đều không còn là trẻ con nữa rồi, chẳng lẽ họ không biết lời nói có thể khiến người khác đau lòng đến thế nào à? Họ chưa bị người khác mắng chửi bao giờ chắc? Em từng nghĩ sẽ không để tâm tới. Nhưng những lời mắng chửi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu em, em không thể quên đi được. Thậm chí em còn không biết liệu họ có biết em là ai không mà bắt đầu làm một người thi hành đạo đức với người khác như vậy?” Sở Lạc Nhất nói tới đây, rõ ràng cũng đã bắt đầu không khống chế được tâm trạng của mình nữa.

Cố Tỉ Thành để mặc cô xả ra, cứ để cô giữ những điều này trong lòng ngược lại không tốt chút nào.

Ra khỏi thành phố, dưới đường cao tốc là có thể tới được một sườn núi nhỏ ngoài ngoại ô, cũng được coi là một khu phong cảnh của thành phố A.

Cố Tỉ Thành đỗ xe lại, nhìn Sở Lạc Nhất đang cầm giấy lau nước mắt.

“Ông đây không vẽ nữa, nhưng ông đây sẽ không nhận thua đơn giản như vậy đâu. Kể cả em có không vẽ nữa, em cũng sẽ kéo bọn họ phải chết theo tranh của em.” Sở Lạc Nhất vặn chặt tay mình.

Cố Tỉ Thành cúi xuống đã thấy ngón tay cô trắng bệch. Anh từ từ đưa tay ra nắm lấy tay cô, ngăn cho cô tự hành hạ mình.

Cố Tỉ Thanh đưa cô xuống xe, sau đó dắt cô lên núi.

Hôm nay ánh trăng thì bình thường, nhưng sao lại sáng vô cùng.

Sở Lạc Nhất đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, lại nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành hất cằm ra hiệu cho cô nhìn ra phía xa.

Sở Lạc Nhất vẫn tò mò, quay mặt nhìn về phía anh chỉ.

“Bầu trời đầy sao, anh đang muốn nói với em rằng hãy bao dung đi đấy à?” Sở Lạc Nhất quay qua nhìn Cố Tỉ Thành rồi nói.

Cố Tỉ Thành vỗ lên đầu cô một cái: “Vờ vịt văn chương cái gì chứ? Muốn chửi mắng cái gì thì cứ chửi mắng ở đây đi, không có ai thấy được, cũng chẳng có ai nghe thấy hết.”

Sở Lạc Nhất nghe thấy Cố Tỉ Thành nói vậy bỗng phụt cười, quả nhiên đây mới là Sáu Chấm mà cô thích.

Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi, hai tay làm thành cái loa kề sát miệng mình: “Giờ tôi ghét tất cả mọi người... Tôi ghét tất cả mọi người, ghét tất...”

Tiếng ghét của Sở Lạc Nhất vang vọng trong không trung, nhưng lại có gì đó đẹp ảo diệu.

Âm thanh vọng lại truyền vào tai, như thể là lời của thiên nhiên đang đáp trả lại cô.

Cố Tỉ Thành đứng bên cạnh khẽ ôm cô vào lòng, lồng ngực rộng lớn của anh như muốn ngăn chặn cả thế giới này lại cho cô.

“Nếu như có thể, anh muốn chống đỡ cả thế giới này vì em.” Cố Tỉ Thành khẽ thì thầm vào tai cô, không hề giống với âm thanh mà Sở Lạc Nhất muốn thế giới này nghe được, anh chỉ muốn một mình Sở Lạc Nhất nghe thấy, dù là không khí cũng không được.

Cơ thể Sở Lạc Nhất khẽ cứng đờ trong giây lát, rồi lại nhanh chóng thả lỏng ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3008: Bạch Hoành (6)
Sở Lạc Nhất tựa trong lòng anh, nghe ra được sự bất đắc dĩ của anh.

Bộ quân phục trên người anh đã quyết định thứ mà anh phải bảo vệ là quốc gia này, không phải là cô.

Cho nên, anh không thể cho cô một thế giới yên bình được.

Đêm đầu thu, trên núi bắt đầu có sương, không khí man mát.

Cố Tỉ Thành ngồi dưới đất khẽ ôm cô trong lòng, tựa lưng vào cây ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Sở Lạc Nhất tựa vào người anh, cơ thể nhỏ bé được chiếc áo khoác của anh bao chặt lấy, che chắn hết khí lạnh cho cô.

“Trước đây lúc em tới Thái Sơn có được nghe một ông cụ người bản địa kể cho nghe một câu chuyện. Ngày xửa ngày xưa, trên núi có trồng một loại cây, cái cây đó rất kỳ lạ. Rễ của nó sẽ mọc ra hai nhánh, nhưng nhánh nhỏ lại luôn thích vận động theo nhánh lớn. Nhánh lớn làm gì nó sẽ làm cái đó, không bao giờ có chủ kiến cả. Cho nên người trên núi đều gọi nó là cỏ phu thê, nói cái nhánh nhỏ là vợ.” Sở Lạc Nhất nói rồi ngẩng lên nhìn Cố Tỉ Thành, “Em cảm thấy giờ em chính là cái nhánh nhỏ đó, em chỉ muốn bắt chước người khác, vì em không biết em nên làm gì cả.”

Cố Tỉ Thành khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn: “Chuyện không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, do gần đây em bị áp lực quá thôi. Đợi chuyện này kết thúc, em vẫn sẽ là em.” Cố Tỉ Thành lại ôm cô chặt hơn, nhưng lại vẫn nghĩ về chuyện của Bạch Hoành và cả Long gia ở thành Rome.

“Nhất Nhất, anh muốn hỏi em một chuyện.” Cố Tỉ Thành bỗng lên tiếng, nghiêm túc hơn vừa rồi rất nhiều.

Sở Lạc Nhất khẽ gật, “Anh hỏi đi.”

Cô Tỉ Thành hơi đẩy cô ra để dễ nhìn được vào mắt cô.

Sở Lạc Nhất nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh cũng không nhịn được phải trở nên nghiêm túc hơn, “Ừ, anh nói đi.”

“Con rồng đó, con rồng mà em vẽ bên dưới bức tranh ấy, có phải em từng thấy nó ở đâu rồi không?” Cố Tỉ Thành xác định đó là con rồng mà anh từng thấy lúc ở trong ngục, nhưng tại sao Sở Lạc Nhất lại vẽ được nó?

Rồng?

Sở Lạc Nhất khựng lại, “Anh nói Đậu Nhuyễn hả?”

“Đậu Nhuyễn?” Còn có cái tên này nữa à?!

Cố Tỉ Thành lại càng chắc chắn việc Sở Lạc Nhất có biết con rồng kia hơn.

Sở Lạc Nhất gật đầu, nhưng có vẻ như đang bối rối chuyện gì đó.

“Nếu như cảm thấy khó nói thì thôi em không cần nói với anh cũng được.” Cố Tỉ Thành thấy cô thế này liền biết cô đang xoắn xuýt rồi.

“Cũng không phải là làm khó gì, chỉ là em có nói anh cũng sẽ không tin thôi.” Sở Lạc Nhất khẽ cúi đầu, lại bắt đầu xoắn vặn ngón tay mình.

Trong lòng Cố Tỉ Thành bỗng ngấm ngầm dâng lên một nỗi bất an.

Anh nhớ Sở Lạc Nhất từng nói, cô không chết được. Anh cũng đã từng tận mắt chứng kiến, ngay đến cả rắn độc cũng không dám lại gần cô trong phạm vi một mét.

Sở Lạc Nhất khẽ siết tay mình, “Tiếng thú dữ và ánh sáng tím trong khu thiên tai lần trước anh còn nhớ không? Đó chính là Đậu Nhuyễn đấy.”

Cố Tỉ Thành xoa xoa đầu cô: “Nằm mơ đấy hả?”

Sở Lạc Nhất kéo tay anh xuống: “Em đã nói là anh sẽ không tin mà, nhưng đúng là Đậu Nhuyễn đã lớn lên cùng em thật.”

“Đậu Nhuyễn là con rồng á?” Dù là Cố Tỉ Thành cũng phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Lúc bà ngoại của mẹ em còn sống từng nói một câu, nếu long nữ chết, cỏ cây sẽ khô cằn, người phải bồi táng theo. Ý đại khái là nếu em chết, thì các sinh vật xung quanh em cũng sẽ chết hết.” Sở Lạc Nhất buồn bực nói, “Hồi đó lúc bác của mẹ em qua đời, tất cả người hầu trong lâu đài chỉ cần ở trong nhà cũng đều chết theo hết. Ngay đến cỏ cây bên dưới chỗ bà nhảy lầu xuống cũng khô héo hết. Lúc bà ngoại của mẹ em mất, toàn bộ Long gia ở Rome đều biến mất, căn nhà đó cũng thành một căn nhà ma cổ luôn.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,792
Điểm cảm xúc
5,483
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3009: Bạch Hoành (7)
Sở Lạc Nhất nói xong, Cố Tỉ Thành mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại được.

“Em là... long nữ?” Cố Tỉ Thành không thể tin nổi.

Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành, dứt khoát quyết định đã nói thì nói cho xong, cô bịt mắt mình lại rồi từ từ buông ra.

Cố Tỉ Thành liền thấy mắt cô từ từ biến thành màu tím một cách rõ ràng.

Đó là một màu tím mị hoặc, một màu tím khiếp người, như có thể hút cả linh hồn của người ta vào trong đó.

Cố Tỉ Thành cảm thấy thế giới của anh trở nên thật huyền ảo, cái này không phù hợp với lẽ thường.

Sau đó Sở Lạc Nhất lại thu màu mắt tím của mình lại, “Đó là lý do tại sao hôm đó Mạch Thụy lại nói em là quái vật đấy.” Sở Lạc Nhất nói xong, nhìn Cố Tỉ Thành vẫn trong cơn khiếp sợ, cô khẽ cúi đầu xuống.

Vì cô không biết Cố Tỉ Thành sẽ nghĩ thế nào.

Nhưng cô biết là mình không thể gạt Cố Tỉ Thành được.

Đúng là Cố Tỉ Thành cảm thấy sốc thật sự. Những chuyện phản khoa học thế này sao có thể bảo anh không kinh ngạc được đây?

Không chỉ đơn giản là kinh ngạc thôi đâu, cho nên Sở Ninh Dực mới bảo anh tới Long gia ở thành Rome là vì chuyện này sao.

Cố Tỉ Thành nâng cằm Sở Lạc Nhất lên, “Cho nên em buộc phải tới Rome để hóa giải lời thề này à?”

Sở Lạc Nhất gật đầu, “Ba em từng nói truyền thuyết này là giả, nhưng chuyện rắn độc và thú dữ đều không dám lại gần em là thật. Không cần biết là thật hay giả, em đều phải đi để làm rõ chuyện này.” Sở Lạc Nhất nói một cách kiên định: “Vì nếu tới lúc chết mà người thân đều không thể ở bên mình thì đó là một chuyện rất đau khổ không phải sao.”

Cố Tỉ Thành ôm lấy cô. Nếu anh đoán không lầm thì Bạch Hoành hiện tại đang ở trong căn nhà cũ của Long gia ở Rome. Xem ra lần này sư phụ đã cho anh một vấn đề khó rồi, còn là một vấn đề khó mà buộc phải giải quyết được nữa.

Muốn lấy được con gái của Sở Ninh Dực thì sao có thể đơn giản được?

“Chờ sau khi kết thúc đợt diễn tập quân sự lần này, anh đưa em đi.” Cố Tỉ Thành khẽ thủ thỉ bên tai cô. Anh vốn muốn đi một mình, nhưng giờ xem ra nếu anh đi một mình thì cũng không giải quyết được chuyện gì cả.

Sở Lạc Nhất ngẩng lên cười tít mắt nói: “Tại sao lại tin em như thế? Anh có biết sau khi đám anh hùng bàn phím kia biết chuyện này xong lại chửi em thế nào không?”

“Việc gì phải để ý đến lời của đám người đó. Eem cũng nói rồi đấy thôi, họ chẳng biết gì cả, những kẻ không có não sẽ chỉ bị lợi dụng thôi, như vậy cũng đủ thấy đáng thương rồi, không phải sao?” Cố Tỉ Thành cau mày nói.

Sở Lạc Nhất khẽ cười, có những lời nói ra thì rất đơn giản nhưng làm rồi mới biết thật sự rất khó.

Ví dụ như không để ý tới chuyện này chẳng hạn.

Sở Lạc Nhất ôm chặt lấy Cố Tỉ Thành, ngẩng đầu hôn lên môi anh, “Cố Tỉ Thành, chúng mình bái thiên địa đi.” Sở Lạc Nhất bỗng nói.

Cố Tỉ Thành đầu đầy vạch đen, nhưng anh đã bị Sở Lạc Nhất kéo đứng dậy rồi. Một người đàn ông hai sáu tuổi như anh lại bị một cô gái mười tám tuổi kéo đi bái thiên địa. Nhưng anh lại dung túng để mặc cho cô làm vậy, anh quả nhiên...

“Mau mau lên, nhìn lên ánh trăng sáng kia kìa.” Sở Lạc Nhất kéo Cố Tỉ Thành lên chỗ bằng phẳng của đỉnh núi rồi quỳ xuống. “Nhất bái thiên địa, nhị bái...” Sở Lạc Nhất nói tới đây bỗng nhớ ra là không có cao đường, cô chớp mắt quay sang nhìn Cố Tỉ Thành, giờ phải làm thế nào?

Cố Tỉ Thành bật cười, xoa xoa đầu cô, “Nhị bái sơn thần.”

“Sơn thần là cái gì?” Sở Lạc Nhất thắc mắc hỏi.

Cố Tỉ Thành không nói, chỉ đè đầu cô xuống để lạy ngọn núi lớn này.

Biết đâu một ngày nào đó sơn thần lại có thể bảo vệ được cô rồng tím nhỏ này thì sao.
 
Top