Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3010: Bạch Hoành (8)
“Phu thê giao bái.”

Cố Tỉ Thành vừa dứt lời, hai người liền đối mặt với nhau quỳ xuống.

Lúc ngẩng lên, bốn mắt chạm nhau, Cố Tỉ Thành tì trán lên trán cô, “Tiếp sau đây có phải là đưa vào động phòng không nhỉ?” Sở Lạc Nhất cười khanh khách nhào vào lòng anh, tóm lấy bàn tay xấu xa của anh: “Từ hôm nay trở đi anh là của em rồi, bớt gặp mấy cô bác sĩ hay ngôi sao gì đó đi.”

Cố Tỉ Thành cười khổ, cái thùng dấm này~

Cố Tỉ Thành đỡ Sở Lạc Nhất dậy rồi chỉnh lại áo quần cho cô: “Chuyện em muốn thi vào trường Quân đội đến anh cũng không thông qua thì đừng nghĩ tới ba em, chuyện này không có hy vọng gì đâu, em đừng mơ nữa.”

Sở Lạc Nhất bĩu môi, sao lại quay lại vấn đề này rồi.

“Được thôi, nghe lời tướng công hết.” Làm như không làm lính thì cô không thể vào được doanh trại ấy, cô có đầy cách.

Cố Tỉ Thành nhéo mũi cô, lại nhìn đồng hồ: “Để anh đưa em về, anh sắp phải đi rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Sở Lạc Nhất buồn bực nói.

Cố Tỉ Thành bảo cô nhìn đồng hồ, “Sắp ba giờ rồi, năm giờ có một chuyến bay, anh phải quay về quân đội trước bảy rưỡi.” Anh cũng cảm thấy thời gian trôi nhanh thật, nhưng cũng hết cách rồi, có ở bên cô bao nhiêu lâu thì mãi mãi cũng không đủ.

Cố Tỉ Thành ôm cô hôn cô một hồi rồi mới bế cô dậy.

“A, anh làm gì thế?” Sở Lạc Nhất vội ôm lấy cổ anh, hai chân khẽ lắc lư, không hề nhìn ra chút sợ hãi nào.

“Đưa em đi động phòng.” Cố Tỉ Thành miệng thì nói lớn nhưng đã bế cô xuống núi rồi.

“Ha ha ha, anh không dám đâu, ba em sẽ đánh chết anh đấy.” Sở Lạc Nhất cười ha hả đáp lại.

Cố Tỉ Thành nhíu mày, không hề phủ nhận mức độ chân thật của câu nói này.

Sau khi xuống đến chân núi, Cố Tỉ Thành đặt cô vào xe, vuốt ve mặt cô, “Anh nói thật đấy, hứa với anh đi.”

“Được rồi được rồi, em hứa em hứa, không thi vào trường Quân đội, không thi là được chứ gì.” Sở Lạc Nhất xua tay nói, ý bảo anh mau lái xe đi.

Cố Tỉ Thành nhéo mũi cô một cái rồi mới vòng qua bên kia để lên xe.

Trên đường Cố Tỉ Thành đưa Sở Lạc Nhất về thì cô đã ngủ mất. Cố Tỉ Thành biết hôm nay cô đã trút hết mọi cơn giận của mình ra rồi nên giờ mới có thể ngủ được.

Cố Tỉ Thành với tay vuốt ve mặt cô rồi mới tiếp tục chăm chú lái xe.

Anh vừa lái xe vừa nhìn cô. Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh mới cầm điện thoại lên ấn nghe rồi lại nhìn về phía trước.

“Alo...”

“Tập hợp khẩn, sau ba mươi phút nữa trực thăng sẽ đáp xuống thành phố A.”

Sắc mặt Cố Tỉ Thành bỗng nghiêm lại, “Rõ.”

Vì giọng của Cố Tỉ Thành quá lớn nên Sở Lạc Nhất bị giật mình tỉnh lại, “Làm sao thế?”

Cố Tỉ Thành không nhìn cô mà chỉ tăng tốc độ lái xe, “Tập hợp khẩn, anh phải đi làm nhiệm vụ, giờ anh sẽ đưa em về trước.”

Anh lái xe như bay nên Sở Lạc Nhất biết chuyện này là chuyện khẩn cấp rồi.

“Tới con đường phía trước anh thả em xuống đi, em tự về được.” Sở Lạc Nhất vội nói. Cô từng thấy anh mình đang ăn cơm mà nghe thấy điện thoại còn phải quăng đũa chạy là biết “tập hợp khẩn” mà họ nói có ý gì rồi.

Cố Tỉ Thành nghiêng qua nhìn Sở Lạc Nhất, sau đó lại xoa đầu cô, “Không sao, vẫn kịp.”

Sở Lạc Nhất thấy anh lái xe như bay nên cũng không làm phiền anh nữa, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an.

Giống như anh trai cô mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều sẽ không chịu nói cho họ biết, vì sợ họ sẽ lo lắng, trừ khi không thể tránh được thì mới nói ra.

Cố Tỉ Thành đưa Sở Lạc Nhất về đúng lúc Sở Lạc Ninh đi ra khỏi nhà, rõ ràng là anh cũng đã nhận được điện thoại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3011: Bạch Hoành (9)
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn, Sở Lạc Ninh vỗ vỗ lên vai cô, “Vào nhà đi, không sao đâu.”

Sở Lạc Nhất “dạ” một tiếng rồi ngơ ngác nhìn họ rời đi.

Mãi cho tới khi cô không thấy hai người đâu nữa mới thở dài. lúc quay vào lại nghe thấy tiếng trực thăng, cô ngoảnh lại vừa hay nhìn thấy trực thăng cất cánh bay lên còn người thì đã mất dạng.

“Có lẽ đây chính là cuộc sống của chúng ta trong tương lai đấy.” Giọng nói của An Hinh Duyệt bỗng vang lên.

Sở Lạc Nhất quay qua nhìn An Hinh Duyệt đang đứng gần đó, chắc cô cũng đứng đó một lúc lâu rồi.

An Hinh Duyệt khẽ nhếch miệng, “Vợ quân nhân cũng có khác gì quân nhân đâu chứ, đều phải đặt quân lên đầu thôi.”

“Chị Miên Miên.” Sở Lạc Nhất bỗng cảm thấy nụ cười nơi khóe môi cô thật nhức mắt.

An Hinh Duyệt nhìn về phía Sở Lạc Nhất, nắm lấy cánh tay cô rồi mới nói: “Bao Đậu, nếu như em đã chọn anh ta, vậy em có biết cuộc sống sau này của mình sẽ giống như chị với anh em không? Không thể thường xuyên gặp nhau, có khi cả năm trời cũng chỉ có thể gặp nhau vài ngày như vậy thôi.”

Sở Lạc Nhất không lên tiếng, chỉ nhìn An Hinh Duyệt quay đi.

“Chị Miên Miên, có phải chị thấy phiền rồi không? Giống bà ngoại em ấy?” Sở Lạc Nhất bỗng cất tiếng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên lắng xuống, tĩnh lặng đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.

An Hinh Duyệt dừng bước, ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Nhất, dưới ánh trăng, cơ thể của cô cứng đờ, hai tay siết chặt dọc theo thân mình.

“Bao Đậu, chị đã quen với việc này từ lâu rồi, quen với việc anh ấy bỗng phải đi, người bắt đầu phải tập làm quen là em đấy.” An Hinh Duyệt nói xong liền quay người đi về nhà.

Quen?

Sở Lạc Nhất vẫn đứng yên tại chỗ.

Mẹ nói, thói quen là một thứ rất đáng sợ.

Nhưng thói quen của vợ lính, đúng là một kiểu đáng thương.

Quen với việc chờ đợi là một kiểu đáng thương.

Quen với việc bỗng phải rời đi là một kiểu đáng thương.

Quen với việc lo lắng sợ hãi là một kiểu đáng thương.

Quen với việc một mình phải gồng gánh gia đình là một kiểu đáng thương.

Đã thế còn phải làm quen với nỗi sợ hãi có thể mất đi người thương bất cứ lúc nào.

Trước đây Sở Lạc Nhất không hiểu, nhưng hiện tại, cô ngoảnh lại đã không thấy bóng dáng chiếc trực thăng kia đâu nữa rồi.

Cố Tỉ Thành, anh cô, họ nhất định phải bình an trở về.

***

Trên máy bay, Cố Tỉ Thành đã mặc vào người bộ đồ mà chiến hữu đưa cho. Anh đang vẽ màu lên mặt. Sở Lạc Ninh cũng đang làm việc tương tự.

Sĩ quan phụ tá của Cố Tỉ Thành đang nói cho họ biết chuyện lần này, “Trước đó Lữ phó Sở nhận được thông báo của tiền tuyến. Một phần tử tội phạm muốn lợi dụng công nhân vào thành phố A làm việc buổi sáng để tuồn một lượng lớn ice two từ thành phố B vào. Đây là một loại virus mới, nếu để vào tới thành phố A thì hậu quả sẽ không thể lường được.”

“Thành phố B?” Cố Tỉ Thành sững ra, trước đó không phải anh đã khống chế được đám người đó rồi sao?

Sở Lạc Ninh vẽ màu lên mặt xong liền quay ra nhìn anh, “Biết à?”

“Thủ thuật che mắt đúng là không tồi.” Trong mắt Cố Tỉ Thành ánh lên vẻ ngoan độc.

“Lần này gọi cả Đội trưởng Sở theo chủ yếu là vì Đội trưởng Sở hiểu rõ tình hình ở thành phố A hơn chúng tôi.” Sĩ quan phụ tá lại nói.

“Hầu hết công nhân đều sống ngoài ngoại ô, chỗ đó thuê nhà cũng rẻ hơn, sáng sớm lượng người đổ vào thành phố sẽ rất đông, thực sự là thời điểm tốt nhất để trà trộn vào.” Sở Lạc Ninh lên tiếng, lại chỉ vào bản đồ mà sĩ quan đặt trên bàn, “Chúng ta buộc phải chặn bọn chúng lại ở ngoài tàu điện ngầm trước khi trời sáng.”

Cố Tỉ Thành quăng cái bút màu đi, thâm trầm nhìn bản đồ.

Sở Lạc Linh ngẩng lên nhìn anh, “Sao thế?”

Cố Tỉ Thành lắc đầu, sau đó lại cúi nhìn, “Còn nửa tiếng nữa là tới năm giờ, sau khi trực thăng hạ cánh mọi người phải tự mình chuẩn bị, không được đánh rắn động cỏ.” Cố Tỉ Thành nói tới đây ngón tay lại khẽ gõ lên tấm bản đồ, nhưng ánh mắt thâm thúy của anh lại khiến mọi người không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3012: Bạch Hoành (10)
Trực thăng đáp xuống vùng ngoại ô, tất cả mọi người lẳng lặng trốn vào trạm tàu điện ngầm.

Cố Tỉ Thành cầm kính viễn vọng nhìn chằm chằm vào cửa trạm.

“Vừa rồi anh nghĩ gì thế?” Sở Lạc Ninh đang đứng cạnh anh bỗng cất tiếng hỏi.

Cố Tỉ Thành không nhìn Sở Lạc Ninh mà vẫn nhìn phía bên đó, “Mèo Poko, chú ý ẩn nấp, âm thầm khóa mục tiêu. Đường Đỏ, cậu liên hệ với bên trạm điện ngầm, trạm này tạm thời dừng hoạt động.”

Sở Lạc Ninh nghe anh sắp xếp, tên của cấp dưới của người đàn ông này đúng là... độc đáo thật.

“Anh vẫn chưa trả lời lại câu hỏi của tôi.”

Cố Tỉ Thành quay qua nhìn Sở Lạc Ninh. Anh nhớ mình từng hỏi Sở Ninh Dực, Sở Lạc Ninh là học sinh giỏi nhất của lớp thiếu niên, tại sao lại chọn anh trở thành Báo Tuyết tiếp theo.

Khi ấy, Sở Ninh Dực đã trả lời anh rằng: Vì mẹ nó không nỡ.

Vì những đứa trẻ này đều được người phụ nữ mà Sở Ninh Dực anh yêu nhất sinh cho anh.

Từ trước tới giờ Cố Tỉ Thành không hề nghĩ rằng Báo Tuyết lại trả lời một cách ích kỷ như vậy, ích kỷ vốn đã là một trò cười rồi.

“Tôi không thích bị người khác tính kế.” Cố Tỉ Thành hờ hững đáp rồi lại cầm kính viễn vọng nhìn ra ngoài.

Bốn giờ năm mươi, bắt đầu có người đi vào trạm tàu điện ngầm

“Làm một câu trắc nghiệm đi.” Cố Tỉ Thành bỗng nói, rồi lại nhìn Sở Lạc Ninh.

Sở Lạc Ninh nhếch miệng, nụ cười không chạm tới đáy mắt. Đây chính là nụ cười nham hiểm tiêu chuẩn nhất.

Sở Lạc Ninh cũng nhếch lên một nụ cười tương tự.

“Tôi sẽ không bao giờ chọn một câu hỏi mà không bao giờ có khả năng xảy ra.” Sở Lạc Ninh nói, “Hơn nữa tôi cảm thấy sĩ quan phụ tá của anh nghĩ nhiều rồi. Anh vốn không cần tới sự trợ giúp của tôi.”

“Nếu như để cậu chọn lại một lần nữa, năm ấy cậu có thua tôi không?” Cố Tỉ Thành hỏi.

“Dù sao thì tôi vẫn còn nhỏ mà.” Sở Lạc Ninh nói nghe rất vô tội.

Năm ấy khi họ đang tranh nhau vị trí Báo Tuyết, Cố Tỉ Thành mười sáu tuổi, còn Sở Lạc Ninh mới mười tuổi.

“Cố Tỉ Thành, chắc anh không hiểu, nhưng người Sở gia chúng tôi không có ưu điểm gì, chỉ được cái rất ích kỷ thôi.” Sở Lạc Ninh lại cười đáp.

Cố Tỉ Thành phụt cười thành tiếng, nhưng lại quay phắt lại, nhìn một hàng công nhân đang đi vào tàu, “Vào rọ rồi.”

Sở Lạc Ninh nhíu mày, lại nhìn mấy người đang đi vào kia, “Giờ bắt không phải là thời điểm tốt nhất sao, tại sao phải thả cho vào? Anh biết sau sáu giờ là giờ đi làm, tới lúc đó sẽ càng khó bắt hơn mà.”

Cố Tỉ Thành đặt kính viễn vọng xuống, “Tôi đã nói rồi, tôi không thích bị tính kế.”

Sở Lạc Ninh nghe anh nhắc lại câu này, theo phản xạ lại nhìn xung quanh, tai khẽ động hình như đã nghe thấy động tĩnh gì đó.

“Rốt cuộc anh là ai?” Sở Lạc Ninh bỗng hỏi.

“Cố Tỉ Thành, em rể tương lai của cậu.” Cố Tỉ Thành vỗ vỗ lên vai Sở Lạc Ninh, “Đường Đỏ, khóa chặt mục tiêu, chốt chặt mười người đó ở trạm tiếp theo cho tôi.”

Cố Tỉ Thành nói xong bước lên một bước rồi lại ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Ninh, “Anh vợ à, dẫn đường đi, đường ngầm dễ giao dịch nhất ở thành phố A ấy.”

“Sao anh dám chắc trên người mười người đó không có ice two?” Sở Lạc Ninh hỏi, nhưng vẫn dẫn đường cho anh.

Người đàn ông này ghê gớm hơn anh tưởng. Chẳng trách lần này sau khi ba trở về cũng nói, trong ba đứa các con, Bao Đậu là có mắt nhìn người tốt nhất.

Đây là lời nhận xét cao nhất của ba anh dành cho một người.

Mà người đó chính là người đàn ông trước mặt anh, là người còn nham hiểm hơn cả anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3013: Lần đầu tiên chờ đợi (1)
Bầu trời vẫn đen kịt trước khi bình minh.

Lúc Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Ninh trà trộn vào sàn đấu giá, trời vẫn chưa sáng.

Lúc này hai người đang rửa mặt trong nhà vệ sinh.

“Nếu như anh đã có kế hoạch từ trước, vậy chúng ta làm tất cả những điều này làm gì chứ?” Sở Lạc Ninh vừa rửa mặt vừa nói.

“Diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai, đây gọi là trên dưới tiếp nhận đấy.” Cố Tỉ Thành vẫn thản nhiên nói.

Sở Lạc Ninh ngẩng lên nhìn anh, “Anh học ban xã hội à?”

“Chưa đi học bao giờ, mù chữ.” Cố Tỉ Thành nói, lại rút giấy ra lau khô mặt, “Cậu Cả Sở muốn vào được đây cũng không khó nhỉ.”

“Lão hồ ly.” Sở Lạc Ninh phụt cười, lại nhìn người đàn ông đang cười tao nhã kia, anh cũng rút giấy ra lau mặt, “Đi thôi chú em.”

Cố Tỉ Thành vẫn cười cười, “Danh hiệu của Thái tử thành phố A tốt hơn cái tên Thái tử giả không đáng tin Sở Húc Ninh kia nhiều.”

“Anh có dám nói câu này cho anh ấy nghe không?” Sở Lạc Ninh vừa đi ra ngoài lại vừa nhìn lão hồ ly đã thay quần áo đi cạnh mình.

“Tất nhiên câu này thì không được rồi.”

Cố Tỉ Thành tỏ ra sợ sệt ngay được. Con người Cố Húc Ninh ngoài mặt thì không giận đâu, nhưng rất thích chơi mấy trò ngấm ngầm. Đám người nhà họ Sở này lúc nào cũng nham hiểm hết. Trước khi có được vợ, anh không thể đắc tội với bất cứ ai trong hai nhà họ Sở này được.

Sở Lạc Ninh xì một tiếng, “Tôi còn tưởng anh bản lĩnh lắm chứ?”

Cố Tỉ Thành cũng không để tâm mà chỉ đặt tay lên vai Sở Lạc Ninh, sau đó mới nói: “Tới đây, để anh nói cho chú biết, đàn ông đại trượng phu nhất định phải co được dãn được, nhưng không có vợ thì cậu có dãn mấy cũng vô dụng thôi.”

Sở Lạc Ninh: “...”

Chẳng trách người đàn ông này có thể khuất phục được con hồ ly nhỏ nhà anh, vì anh ta là một con hồ ly già.

Chợ mua bán dưới lòng đất là một nơi không thể thấy được ánh mặt trời.

Tuy Sở Lạc Ninh không phải là khách thường tới đây, nhưng thân là Thái tử thành phố A, người chủ trì vẫn không hề thấy lạ với anh cho nên lúc Sở Lạc Ninh vừa bước vào đã có người chạy ra đón tiếp.

“Ôi, Sở thiếu, trời chưa sáng mà ngọn gió nào đã thổi cậu đến đây thế này?” Người quản lý tầm khoảng trên dưới bốn mươi, là một người trọc đầu.

Sở Lạc Ninh khẽ nhướng mày, quay lại liếc Cố Tỉ Thành một cái, “Tôi đưa bạn tới đây xem.”

Đầu Trọc nhìn Cố Tỉ Thành, “Ha ha, bạn của Sở thiếu tất nhiên chúng tôi phải tiếp đón cẩn thận rồi. Chúng tôi đã đặt phòng cho cậu rồi, hay cậu qua đó xem thử, đảm bảo tầm nhìn cực tốt luôn.”

Sở Lạc Ninh gật đầu rồi đưa Cố Tỉ Thành đi tới đó.

Chỉ có điều lúc họ tiến vào, Cố Tỉ Thành lại liếc thấy có ba người cũng vừa mới vào đây.

Đầu Trọc đưa họ vào rồi đóng cửa cẩn thận.

“Cá lớn lọt lưới rồi, anh định bắt thế nào?” Sở Lạc Ninh cũng nhìn thấy mấy kẻ kia cho nên vừa vào liền hỏi.

Cố Tỉ Thành nhìn cái cửa sổ một mặt thủy tinh sát đất, đúng là một nơi có tầm nhìn rất tốt.

“Tóm tay không thì không có khả năng lắm, chắc phải dùng tới lửa.” Cố Tỉ Thành mỉm cười, ngồi xuống sofa nhìn đồng hồ, sắp tới sáu giờ rồi.

Sở Lạc Ninh: “...”

Tên này lắm điều thật, không khác gì em gái anh cả, chẳng trách lại cạp vào với nhau.

Cố Tỉ Thành không để tâm tới ánh mắt của Sở Lạc Ninh, vẫn đứng ở đó nhìn xuống dưới, “Tại sao lại gọi cô ấy là Bao Đậu?”

“Thế này có tính là đang bắt chuyện làm quà không?” Sở Lạc Ninh không ăn thính này đâu.

Cố Tỉ Thành nhướng mày, ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Ninh: “Thôi bỏ đi, anh vợ Cả.”

Câu này nói đến là tự nhiên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3014: Lần đầu tiên chờ đợi (2)
“Lúc mẹ chửa hai đứa chúng nó cứ thích ăn bánh bao. Ba tôi bảo sẽ mua cho mẹ, nhân gì cũng mua hết. Mẹ bảo mẹ muốn ăn nhân rau với nhân đậu.” Sở Lạc Ninh nghĩ, may mà lúc chửa anh, mẹ đau lòng đến nỗi chẳng muốn ăn gì, nếu không chắc anh sẽ khóc chết mất.

Cố Tỉ Thành không ngờ sự thật lại chỉ đơn giản như vậy.

Ba mẹ vợ đúng là nuôi con tùy tiện thật.

Lúc hai người đang thảo luận với nhau về vấn đề bánh bao, Cố Tỉ Thành bỗng nhìn ra ngoài, nhếch miệng cười: “Tới rồi.”

Dưới lầu, trong một góc tối có vài người lần lượt đi vào, để lại hai người canh giữ ngoài cửa.

Cố Tỉ Thành hất cằm ra hiệu cho Sở Lạc Ninh ý bảo họ có thể đi được rồi.

Sở Lạc Ninh hiểu ý anh liền quay người đi ra ngoài.

Trung tâm bên dưới lòng đất náo nhiệt cả đêm lúc này cũng đã yên tĩnh lại. Không ít người đang bò ra bàn ngủ. Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Ninh đi qua đám người đó, dừng lại cách căn phòng kia không xa.

“Giờ quá đó chỉ tổ đánh rắn động cỏ, anh cũng sẽ hủy cái ổ này của tôi mất.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nói.

“Yên tâm đi, không hủy được đâu.” Cố Tỉ Thành nói xong mở cửa đi vào, sau đó ra từ cửa sổ căn phòng, men theo tường để tới căn phòng bên cạnh.

Sở Lạc Ninh bám vào cửa sổ nhìn người kia, không có mấy người có được tốc độ này đâu.

“Lần nào anh cũng sát giờ mới nghĩ ra cách giải quyết hả?” Sở Lạc Ninh khẽ hỏi, không có kế hoạch mà hành sự, thật ra đôi khi đây chính là chuyện đại kỵ của nhà binh.

“Chuyện mà ngay cả mình còn không biết thì sao kẻ địch biết được? Cho nên gần tới giờ mới nghĩ tới cũng chẳng có gì là không tốt cả.” Cố Tỉ Thành khuỵu người xuống, từ cánh cửa sổ bên trên nhìn vào tình hình bên trong, “Năm người, mục tiêu ở ô sàn thứ ba sau cánh cửa, có hai người đang canh giữ.”

Sở Lạc Ninh nhíu mày, đập một cái lên cửa sổ rồi quay người đi ra ngoài.

Sở Lạc Ninh bước ra ngoài, nghênh ngang đi sang căn phòng bên cạnh.

“Ai đấy?” Một kẻ trong đó đưa tay ra chặn lối đi của Sở Lạc Ninh lại.

Sở Lạc Ninh dừng bước, đánh giá gã đồ đen đó, “Còn mày là ai? Có biết bản thiếu gia là ai không?” Sở Lạc Ninh nói xong lại uể oải dựa vào tường, “Đầu Trọc, anh qua đây cho tôi.”

Đầu Trọc nghe thấy giọng Sở Lạc Ninh vội chạy tới, “Ôi, Sở thiếu, Sở thiếu, cậu có gì cần dặn dò?”

“Đám người này là ai thế? Còn chặn đường không cho đi là cái kiểu gì?” Sở Lạc Ninh lớn tiếng chất vấn.

Đầu Trọc ngẩng lên nhìn cửa căn phòng, vội kéo lấy Sở Lạc Ninh.

Sở Lạc Ninh lạnh lùng lườm một cái. Đầu Trọc vội buông anh ra, “Sở thiếu, người ta đang giao dịch mua bán không phải sao? Trong giới này, chúng ta cũng phải hiểu quy tắc mà.”

Sở Lạc Ninh ồ một tiếng, “Có chuyện gì thì nói, tự dưng trưng cái mặt đen sì đó ra cho ai xem?” Sở Lạc Ninh nói xong sờ mũi, cố tỏ ra tò mò hỏi: “Ai ở trong thế?”

“Liên quan gì đến mày, cút...”

Gã kia lại cất tiếng chửi.

Cút?

Trên đời này, chưa có ai dám bảo anh cút đâu!

Sở Lạc Ninh đứng thẳng dậy, bẻ bẻ ngón tay: “Tốt lắm, để ông đây xem xem mày cút kiểu gì.” Sở Lạc Ninh vừa dứt lời đã quét ngang thân dưới của gã kia. Khi tên còn lại lao vào tấn công, anh đã quay người một trăm tám mươi độ đá bay gã.

“Kẻ nào đấy?”

Tiếng chất vấn và tiếng cửa sổ bị vỡ bên trong đồng thời truyền ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3015: Lần đầu tiên chờ đợi (3)
Sở Lạc Ninh đạp cửa ra, lại đẩy đám người muốn vào ra sau. Cùng lúc đó, Cố Tỉ Thành phá cửa sổ vào, cướp lấy chiếc hộp đựng ice two của kẻ kia.

“Rầm...” Cửa phòng bị Sở Lạc Ninh đóng chặt, ngăn cách tất cả bên ngoài.

Năm tên bị kèm trước kèm sau trừng to mắt nhìn họ.

“Chúng mày là ai?” Một gã trông tầm khoảng trên dưới bốn mươi mắt đỏ ngầu gào lên. Ccuộc giao dịch lần này kín kẽ như vậy, trước đó cũng đã được chuẩn bị kỹ, sao lại bị người ta phát hiện ra được? “Đều là người trong giới cả, tao khuyên mày nên bỏ đồ xuống đi. Bạch gia không phải là người mà bọn mày có thể chọc vào đâu.”

Sau khi Cố Tỉ Thành buộc chặt đồ lại xong liền ngồi luôn xuống bàn trà, gác một chân lên, trông rất thô lỗ.

Không, theo như Sở Lạc Ninh thấy thì người này vốn là một tên vô lại, là một tên vô lại đã cướp mất em gái anh.

Cố Tỉ Thành tì hai tay xuống bàn, cái chân đang gác lên không ngừng lắc lắc, “Anh Bạch, dù gì thì tôi đã tới rồi chẳng lẽ anh không định xuất hiện sao?”

Cố Tỉ Thành vừa nói xong, xung quanh đều yên tĩnh lại.

“Ha ha ha ha...” Tiếng cười từ chiếc cửa sổ vỡ truyền tới, Cố Tỉ Thành khẽ nhắm mắt lắng nghe.

“Đoàn trưởng Cố đúng là giỏi giương Đông kích Tây thật.”

“Là anh Bạch dạy hay thôi.” Cố Tỉ Thành nói bằng chất giọng tao nhã của mình. Anh từ từ đứng dậy, nhìn về phía tấm kính vỡ nát. “Lúc ở thành phố B không phải anh Bạch cũng dùng chiêu này đấy sao?”

“Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự đại sẽ khó tránh khỏi hỏng việc đấy. Cố Tỉ Thành, nếu anh có thể sống sót mà rời khỏi đây, vậy đống ice two này tặng lại anh, thấy thế nào?”

Cố Tỉ Thành lấy điện thoại ra, từ từ bấm số, “Nếu như tôi có thể sống mà rời khỏi đây, vậy những thứ này cũng không cần anh phải tặng tôi, mà là tôi tự mình cầm đi.” Cố Tỉ Thành nói xong liền ấn số cuối cùng.

Chỗ cửa sổ vỡ có tiếng chuông vang lên, là tiếng chuông điện thoại mặc định, người bên kia hình như đã bị chọc giận nên đã hất bay chiếc ghế bên cạnh mình.

“Anh Bạch dùng cái điện thoại này cũng thuận tay nhỉ, thật ngại quá, trót phơi bày lớp ngụy trang tiếp theo của anh mất rồi.” Cố Tỉ Thành nói nghe có vẻ áy náy lắm nhưng trên mặt thì không có bất cứ ý xin lỗi nào.

Sở Lạc Ninh: “...”

Đúng là lão hồ ly.

“Anh...”

“Chỉ thử nghiệm chút thôi, không ngờ một kẻ tự đại như anh lại giữ lại cái điện thoại đó thật. Anh cảm thấy giữ lại để chứng tỏ là anh không sợ tôi sao? Nhưng sự thật chứng minh, kẻ tự đại lại là... anh.” Cố Tỉ Thành nói không hề khách khí chút nào, còn người bên kia vẫn một mực im lặng.

Trên chiếc trực thăng cách đó không xa, hai tay Bạch Hoành siết chặt đè lên bàn điều khiển trong máy bay, nhìn chiếc điện thoại vang lên vài tiếng rồi ngừng kia.

“Hay lắm, Đoàn trưởng Cố vẫn thông minh như trước.” Bạch Hoành nghiến răng nghiến lợi nói.

“Khen lầm rồi.” Cố Tỉ Thành khách khí đáp lại.

“Vậy để xem xem hôm nay anh có thể rời khỏi đây được không đã.” Bạch Hoành nói xong, năm tên bị bao vây bắt đầu tấn công về phía họ.

Mặt trời lên cao, chiếu sáng cả căn phòng.

Tại Thấm Tâm Viên, chiếc rèm cửa phòng Sở Lạc Nhất vẫn phất phơ theo gió. Cô ngồi trên cửa sổ, điện thoại đặt cạnh đùi vẫn mãi không hề sáng lên, sắp ba tiếng đồng hồ rồi, không có một chút tin tức nào hết.

Đây là lần đầu tiên cô thật sự lo lắng cho Cố Tỉ Thành, nhưng không ngờ cảm giác này lại khiến người ta cảm thấy bức bối như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3016: Lần đầu tiên chờ đợi (4)
Thời gian dần trôi, Sở Lạc Nhất ngồi không nổi nữa liền nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ. Cô phải làm gì đó để xoa dịu cái tâm trạng này xuống mới được. Nếu không sớm muộn gì cô cũng sẽ chán ghét cái cuộc sống kiểu này mất.

Nhưng làm gì đây?

Sở Lạc Nhất nhìn đống bút vẽ đặt trên bàn cạnh đầu giường, sau đó lại dứt khoát quay đi.

Giờ cô không muốn vẽ tranh một chút nào hết.

Sở Lạc Nhất đang băn khoăn chưa biết làm gì thì điện thoại đặt trên bệ cửa sổ bỗng vang lên. Cô vội chạy tới cầm điện thoại. Nhưng khi trông thấy tên người gọi đến cô lại thấy hơi thất vọng.

“Alo, anh Húc Ninh ạ.” Sở Lạc Nhất ủ rũ nghe máy.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, có một người đàn ông nào đó lại quan trọng với cô như vậy, quan trọng đến mức khiến cô không thể thôi lo lắng được.

“Sắp tới em có phải tới trường không?”

“Không cần ạ, em cũng chẳng có tâm trạng mà đến trường.” Sở Lạc Nhất bò ra giường. Hiện tại cô hoàn toàn không muốn chạm đến bất cứ thứ gì liên quan đến vẽ vời.

“Là thế này, có một hoạt động tặng quà Quốc khánh, bên phía quân đội muốn xuất bản một tập truyện tranh, miêu tả lại toàn bộ quá trình diễn tập quân sự, nhưng chiến sĩ được chỉ đạo vẽ trước đó lại bị gãy xương đùi trong buổi tập ngày hôm qua mất rồi cho nên lần này không thể đi theo để quan sát được, vậy em...”

“Em đi, em đi,“ Sở Lạc Nhất không đợi Sở Húc Ninh nói xong đã vội đáp lại. Cái gì mà không động vào vẽ vời chứ, sao có thể không động được?

Sở Húc Ninh khẽ bật cười, vừa rồi nghe còn có vẻ sống dở chết dở như thế, giờ lại vui sướng chưa kìa.

“Lần này em là nhân viên ngoài biên chế tham gia, không thuộc quân xanh cũng không thuộc quân đỏ, rõ chưa?” Sở Húc Ninh dặn dò cô.

“Em biết rồi, biết rồi, bao giờ thì em tới đó ạ?” Sở Lạc Nhất nói tới đây đã đứng dậy thu dọn hành lý.

Sở Húc Ninh bất đắc dĩ cười, “Vẫn còn sớm, khi nào buổi tập diễn quân sự bắt đầu cơ, em vội cái gì thế?”

Sở Húc Ninh vừa dứt lời, Sở Lạc Nhất lại “héo rũ” xuống, vậy có nghĩa là vẫn phải hai tuần nữa.

Nhưng có cơ hội thì đã là tốt lắm rồi.

Sở Húc Ninh dập điện thoại, đặt đồ ăn lên bàn rồi đi vào phòng ngủ. Lúc này Sư Niệm vẫn đang ngủ.

Sở Húc Ninh ngồi xuống cạnh giường, vỗ vỗ lên vai cô: “Bữa sáng anh đặt trên bàn rồi, lát nữa em dậy nhớ ăn rồi uống thuốc đi nhé. Hôm nay anh bận, trưa không về được.”

Sư Niệm ôm chăn ngủ, chỉ “ừm” một tiếng coi như đáp lại anh.

Sở Húc Ninh quay ra liền thấy cái máy tính bảng cô đặt trên đầu giường, trên đó có tư liệu của một ngôi sao nữ, là cái mà dạo gần đây cô phải thức đêm để bù lại.

Ai cũng nghĩ Sư Niệm trời sinh đã luôn có những nguồn lợi tốt. Ảnh đế thì là ba nuôi cô, Ảnh hậu lại là dì ruột của cô, cho nên từ nhỏ cô đã có những tài nguyên tốt nhất, cô mới có được thành công ngày hôm nay.

Nhưng trong mấy ngày qua Sở Húc Ninh biết, trước khi cô quay phim luôn nghiêm túc tìm tòi hơn người khác, ngay đến một chương trình tạp kỹ cô cũng phải hiểu rõ trước từng người.

Sở Húc Ninh đắp lại chăn cho cô rồi đứng dậy.

Sư Niệm đang nằm bỗng ôm chăn ngồi bật dậy, mắt còn chưa mở nổi ra, “Anh phải đi rồi à?”

Sở Húc Ninh gật đầu: “Em cứ ngủ tiếp đi, thuốc với cơm đều ở trên bàn, nhớ ăn rồi uống thuốc đi đấy.”

Sư Niệm đáp lại anh xong lại vật xuống ngủ tiếp.

Sở Húc Ninh thấy vậy nhếch miệng cười rồi đi ra ngoài.

Từ sau khi Sư Niệm tới đây, Sở Húc Ninh cũng thường xuyên về nhà hơn. Anh cũng không còn lạnh lùng như trước nữa. Ngay cả cảnh vệ của anh cũng nói là thấy Lữ phó có mùi bếp núc, có hơi người hơn rồi.”

“Húc Ninh.”

Sở Húc Ninh vừa xuống nhà liền bị Dương Giai gọi giật lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3017: Lần đầu tiên chờ đợi (5)
Dương Giai hùng hổ đi tới. Lúc cô ta tới tìm Sở Húc Ninh, cảnh vệ của anh nói với cô ta là Lữ phó về nấu cơm cho chị dâu rồi. Khi đó Dương Giải cảm thấy một ngọn lửa bốc lên, con nhỏ đó thì có gì tốt?

“Húc Ninh, mọi người đều đang chờ anh để họp đấy.” Dương Giai lớn giọng nói, “Đoàn trưởng Cố tới giờ vẫn chưa quay lại.”

“Tôi biết rồi, giờ đi ngay đây.” Sở Húc Ninh thờ ơ đáp lại rồi đi thẳng qua cô ta.

“Húc Ninh, rốt cuộc thì con nhỏ đó có gì tốt chứ? Không phải chỉ là con gái của Sư đoàn trưởng thôi sao? Anh có cần phải bợ đỡ cô ta như thế không? Một con nhỏ đã bị...”

“Dương Giai, chú ý thân phận của cô.” Sở Húc Ninh quay lại, nghiêm nghị nói, “Tôi không mong sẽ nghe thấy bất cứ tin xấu gì về cô ấy ở trong quân đội này. Cô ấy là vợ tôi, cả đời này cũng vẫn là vợ tôi.”

“Vậy còn em thì sao? Em đã theo anh từ hồi trung học đến giờ, anh thật sự không nhìn ra sao?” Dương Giai lớn tiếng cự lại, rõ ràng cũng đã trở nên nóng nảy hơn.

Sở Húc Ninh lại nhìn cô ta, “Dương Giai, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, giữa cô và tôi không có bất cứ khả năng nào hết, là cô vẫn không chịu thừa nhận mà thôi.”

Anh không phải là người thích được người khác thích. Anh hoàn toàn không thích cảm giác đó chút nào. Ngay từ đầu anh đã nói rõ chuyện này rồi.

Duy chỉ có Sư Niệm là ngoại lệ, và giờ anh cũng đã thua ngoại lệ này.

“Em không tin anh thật sự yêu con nhỏ đó. Em biết tình hình của Lữ đoàn trưởng Hà. Nhưng đội này không phải là của một mình anh, anh không việc gì phải hy sinh bản thân mình như thế.” Dương Giai lại tiến lên một bước, lớn tiếng nói.

“Húc Ninh, anh quên điện thoại...” Giọng của Sư Niệm và Dương Giai đồng thời vang lên. Sư Niệm cầm điện thoại của Húc Ninh chạy xuống, nhưng cô đã dừng lại khi nghe thấy câu nói của Dương Giai.

Sở Húc Ninh sững ra, vội đi về phía Sư Niệm.

Sư Niệm khẽ run lên, nhưng cô vẫn mỉm cười đưa điện thoại cho Sở Húc Ninh, “Anh quên mang điện thoại này. Vừa rồi hình như là Cố Tỉ Thành gọi điện cho anh.” Sư Niệm nói xong liền quay người lại đi lên lầu.

“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh cất tiếng gọi. Lúc anh định đuổi theo cô thì điện thoại lại vang lên. Nhìn tên người gọi tới, anh không thể không nghe điện thoai trước, tối về nói chuyện nghiêm túc lại với cô sau vậy.

“Alo, tôi đây, bên cậu thế nào rồi?” Sở Húc Ninh nói rồi lại đi về phía trước.

Dương Giai nhếch miệng cười khẩy nhìn về phía bóng Sư Niệm mất dạng, rồi lại đuổi theo Sư Húc Ninh.

Sư Niệm chạy lên tầng ba, sau khi vào nhà liền dựa cửa ngồi thụp xuống.

“Chị dâu đoàn Hai, chị đoàn Ba, các chị đi đâu đấy?”

“Ra ngoài đi dạo mua chút đồ thôi, cô muốn đi cùng không?”

“Vừa hay tôi cũng ra ngoài, để tôi lái xe cho. Cái cô gái nhà Sở lữ không phải cũng nói muốn ra ngoài mua ít đồ sao? Hay gọi cả cô ấy đi?”

“Gọi cô ta á?” Vợ của Đoàn trưởng phụt cười, “Tôi nói này Tiểu Ngũ, cô không biết cô ta là ai hả? Sở lữ của chúng ta tốt như vậy lại bị hủy hoại trong tay cô ta, không phải chỉ là một con hát dựa vào ông bố Sư đoàn trưởng của mình thôi sao?”

“Chị à, cũng không thể nói như thế được, tôi thấy dạo gần đây Sở lữ cũng vui lắm mà.”

“Cậu ấy dám không vui hả? Tiền đồ của chồng các cô đều đang bị chèn ép kia kìa. Nếu không tại sao lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, bên trên vẫn cho họ một cơ hội. Tôi nghe mấy bà chị trong nhóm nói, đều là vì Sư Đoàn trưởng Sư và Sư đoàn phó Kiều cố gắng giúp đấy. Một người là ba cô ta, một người là mẹ nuôi cô ta, các cô nghĩ sao? Lại nói, khoảng thời gian trước đó cái cô Triệu Tư Niệm này xảy ra chuyện gì các cô cũng chưa xem tin tức hả? Đúng là thiệt thòi cho Lữ phó Sở của chúng ta mà.”

Tiếng bước chân ngày một xa, Sư Niệm ngồi dưới đất không còn sức để đứng dậy nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3018: Lần đầu tiên chờ đợi (6)
Sư Niệm cắn chặt môi mình. Cô chỉ thích một người thôi, cô đã làm gì sai chứ?

Cả người Sư Niệm khẽ run lên. Cô vùi đầu vào đầu gối để không khí cũng không thể thấy được nước mắt của mình.

Anh thì sao?

Lấy cô anh có thấy thiệt thòi không?

Sư Niệm ngồi cạnh cửa mãi cho đến khi chị Tám gọi điện tới để chốt thời gian với cô.

“Sư Niệm, em khóc đấy à?” Chị Tám nói xong liền cảm thấy có gì đó bất thường.

“Chị Tám, chị nói xem tại sao Sở Húc Ninh lại kết hôn với em vậy?” Sư Niệm bỗng hỏi.

“Chuyện này...” Chị Tám cũng không tiện nói. Dù sao thì cô biết Sư Niệm thích Sở Húc Ninh cũng đã nhiều năm rồi. Sở Húc Ninh thế nào với Sư Niệm chị Tám cũng biết. Sư Niệm trốn tránh Sở Húc Ninh ba năm, Sở Húc Ninh cũng chưa từng liên lạc lại với cô lần nào. Thật ra chị Tám cũng đang nghĩ không biết tại sao Sở Húc Ninh lại đột nhiên kết hôn với Sư Niệm.

Nếu thật sự giống như những người kia nói thì kể cả là một người ngoài như cô cũng tuyệt đối không tha cho anh ta đâu.

“Chị Tám, chị chuẩn bị hộ em nhé, em muốn tới đó trước.” Sư Niệm nói xong lau nước mắt, sau đó đi tới bàn nhìn thấy cháo, hai món thanh đạm và thuốc trên đó, nước cũng đã được rót sẵn.

Sở Húc Ninh thật sự rất tốt với cô.

Nhưng cái tốt này rốt cuộc là do dâu?

Ngay đến bản thân cô cũng không biết.

Cho nên cô cần phải yên tĩnh một chút.

Chị Tám nghe thấy tiếng thở dài bên kia, “Được, thế mai chị tới đón em nhé?”

“Không cần đâu ạ, hôm nay luôn đi.” Sư Niệm không biết là mình đang ép người khác hay ép chính mình nữa, nhưng khi nói ra những lời này, cô như dùng hết tất cả sức lực của mình.

Chị Tám thở dài, ừ một tiếng xem như đồng ý với cô.

Sau khi Sư Niệm dập diện thoại liền ngồi lên ghế, vừa khóc vừa ăn hết chỗ thức ăn kia, sau đó máy móc uống thuốc, rồi lại quay về phòng nằm trên giường nhìn trần nhà.

Hôm đó ở bệnh viện, anh nói: Sư Niệm chúng ta kết hôn đi.

Hôm đó rõ ràng là cô biết anh hiểu lầm, nhưng vẫn ích kỷ lừa dối anh.

Sau khi cô theo Sở Húc Ninh tới đây, anh luôn đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức khiến cô cảm thấy không thật chút nào.

Phải, đúng là không thật gì hết.

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra, Sở Húc Ninh cũng không phải tự nguyện kết hôn với cô nhỉ. Cho nên mọi người đều biết là Sở Húc Ninh không thể không lấy cô.

Mà Sở Húc Ninh không hề ngăn chặn những cách nghĩ này.

Sau khi Sở Húc Ninh quay lại phòng làm việc lại bận họp, bận chuyện Cố Tỉ Thành và lũ tội phạm kia, chuyện này lần này xem như tích được một công lớn cho quân đội, là chuyện tốt.

Hiện tại Cố Tỉ Thành vẫn chưa trở về, nói là vẫn phải báo lại với bên kia, hơn nữa lần này cũng chỉ bắt được một tên chạy việc nhãi nhép, còn con cá lớn đã chạy mất rồi.

“Cậu cứ bàn giao xong đi rồi quay lại, còn về chuyện sau đó, tới khi nào kết thúc đợt diễn tập quân sự rồi tính tiếp.” Sở Húc Ninh nói, “Trong chốc lát hắn sẽ không thể vùng lên được đâu.”

“Đang trên đường về rồi đây, chiều là có thể tới nơi rồi.” Cố Tỉ Thành nói tới đây nhưng vẫn đang nghĩ, xem ra không có thời gian đi gặp Sở Lạc Nhất rồi. Thế nên anh chỉ có thể gọi điện cho cô để báo cho cô biết là anh đã bình an trở về.

Cố Tỉ Thành nhìn vết thương trên mu bàn tay mình, không đi gặp cô cũng tốt, để cô đỡ phải lo cho anh.

Cố Tỉ Thành cũng không ngờ mấy tên đó lại là lính đánh thuê, xem ra cái ice two này quan trọng hơn họ nghĩ rồi.

Cố Tỉ Thành báo cáo cho Sở Húc Ninh xong mới gọi điện cho Sở Lạc Nhất, nói cho cô biết anh đang trên đường tới sân bay.

“Em biết rồi, anh em nói cho em biết rồi.” Nghe giọng Sở Lạc Nhất rất vui.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3019: Lần đầu tiên chờ đợi (7)
Cố Tỉ Thành cảm thấy giọng này không đúng lắm. Dù cho anh vợ tương lai không nói ra chuyện anh bị thương nhưng đáng ra cô cũng không thể vui vẻ như thế mới đúng chứ.

“Đồng chí Sở Lạc Nhất, em có vấn đề. Sao giờ anh lại có cảm giác em rất hưng phấn, hay nói chính xác hơn là vô cùng hưng phấn thế nhỉ?”

“Có sao? Làm gì có, người ta rất xót anh mà.”

Nhưng Cố Tỉ Thành lại nghe câu này có ý là: Đi đi, đi đi, anh mau đi nhanh đi.

Tình huống này không đúng chút nào!

“Đồng chí Sở Lạc Nhất, em sắp tạo phản đấy hả?” Cố Tỉ Thành cảm thấy giờ mà đi có khi nào trở về là mất vợ luôn rồi không? Chẳng lẽ anh vợ anh nói gì với cô à?

Dù sao thì anh vợ cũng nham hiểm hơn anh mà. Người anh vợ này khó lường lắm.

Anh vợ làm thế thì hơi quá đáng rồi, kiểu người nham hiểm, cứ cười cười rồi hại người ta.

“Ai tạo phản chứ, có ai nói người vợ từng bái thiên địa với mình như thế không hả?” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nằm trên giường. Cô cố tình không nói cho anh biết chuyện mình cũng có thể đi theo đợt tập diễn sắp tới.

“Vợ?” Cố Tỉ Thành nghiền ngẫm chữ này. Được rồi, anh sẽ không để bụng chuyện vừa rồi nữa.

“Sao thế, không phải à?” Nghe thấy câu hỏi ngược lại của anh, Sở Lạc Nhất hung hăng nói.

Cố Tỉ Thành cười sướng, “Phải, tất nhiên là phải rồi. Được rồi vợ à, anh đến sân bay rồi, về tới thành phố B sẽ nói chuyện với em sau nhé.”

“Đi đi, em đến trường tìm Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Rau chơi đây.” Sở Lạc Nhất đứng luôn dậy.

Cố Tỉ Thành ừ một tiếng rồi dập điện thoại. Anh đỗ xe vào gara, sẽ có người lái về Sở gia cho anh.

Trước khi Cố Tỉ Thành lên máy bay, Đường Đỏ gọi điện tới hỏi anh đang ở đâu, họ sắp về rồi. Người bên kia nghe thấy tiếng ở sân bay bên nay liền tức giận: “Lão đại, anh chê chúng tôi đến thế cơ à, còn tự mình đi máy bay dân dụng nữa là sao? Cũng không ai trả tiền cho anh, anh ngồi hạng sang như thế làm gì?”

Cố Tỉ Thành phụt cười: “Biết tôi chê các cậu là được rồi, về mỗi người viết cho tôi một bản kiểm điểm ba nghìn chữ, chỉ bảo các cậu chặn cho tôi mấy người thôi mà lại để chúng chạy thoát là sao hả?” Cố Tỉ Thành đang đợi kiểm tra vé.

“Lão đại à, chuyện này cũng không thể trách chúng tôi được. Ai mà biết sau đó còn có phục kích. Chúng tôi có thể sống trở ra đã là tốt lắm rồi, lại nói không phải cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đấy sao?” Đường Đỏ ở bên kia rít gào.

“Thế nên mới chỉ bắt các cậu viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ thôi đấy, viết cho rõ ràng vào.” Cố Tỉ Thành đưa vé cho nhân viên soát vé, sau khi kiểm tra xong thì đi thẳng vào trong.

“Lão đại, đừng mà.”

Cố Tỉ Thành cũng chẳng cho họ cơ hội để kêu than mà dập máy luôn.

Cố Tỉ Thành vào tìm thấy chỗ của mình liền ngồi vào, nhưng khi ngồi xuống lại nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình.

Bạch Hoành ngẩng lên nhìn Cố Tỉ Thành, “Đoàn trưởng Cố, lại gặp rồi.”

Cố Tỉ Thành cúi nhìn đồng hồ, lại nhìn hắn, “Sao anh Bạch lại ở đây thế?”

“Máy bay này cũng có phải là của anh đâu, chẳng lẽ tôi không thể đi được à?” Bạch Hoành cười đáp.

Cố Tỉ Thành nhếch miệng cười, giơ tay gọi tiếp viên hàng không, “Liên hệ với người phụ trách máy bay của các cô, máy bay này từ chối không cho anh Bạch Hoành đây đi. Nếu người phụ trách máy bay hỏi lý do tại sao thì bảo Cố Tỉ Thành nói vậy.” Cố Tỉ Thành nói xong lại nhìn Bạch Hoành, khách ngồi khoang hạng nhất cũng chỉ có vài người cho nên lúc này đều đang nhìn họ, “Chắc anh Bạch không biết máy bay chuyên tới thành phố B này là sản nghiệp của Cố gia chúng tôi, nên tôi không thể cho anh đi được.”
 
Top