Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3020: Lần đầu tiên chờ đợi (8)
Đường này của nhà anh sao? Tôi muốn đi thì đi chứ!

Cái máy bay này của nhà anh chắc? Tôi muốn ngồi thì ngồi thôi!

Nhưng Đoàn trưởng Cố - Thái tử của Cố gia lại dùng thực tế để chứng minh cho Bạch Hoành thấy, cái máy bay này đúng là của nhà tôi thật, tôi nói không cho anh ngồi là không cho anh ngồi đấy.

Trên mặt Bạch Hoành ánh lên sát ý.

Cố Tỉ Thành cười đáp lại.

“Anh Cố đây đúng là danh bất hư truyền.” Bạch Hoành nhìn anh, giọng điệu vô cùng khó chịu,

“Chắc anh Bạch không biết, từ nhỏ tới giờ tôi không có lạm dụng quyền hạn như vậy đâu, thế nên đây là vinh hạnh của anh đấy.” Cố Tỉ Thành nói như thật.

Tiếp viên hàng không nhanh chóng mời Bạch Hoành xuống máy bay, nói là đã trả lại tiền vé máy bay cho hắn.

Bạch Hoành đứng dậy, nhìn Cố Tỉ Thành vẫn đang ngồi đó, “Lĩnh giáo rồi.”

“Khách khí quá.” Cố Tỉ Thành cười nhìn Bạch Hoành tức tối xuống máy bay.

Trước khi tắt máy, Cố Tỉ Thành kể lại cho Sở Lạc Nhất nghe chuyện này một lượt, lên máy bay nhà anh để ra oai phủ đầu à, tên này nghĩ hay thật đấy.

Anh kể cho Sở Lạc Nhất nghe coi như kể một câu chuyện cười. Dù sao thì anh với cô cũng ít ở bên nhau, có chuyện để kể cũng vui.

***

Trong quân doanh, bầu không khí không được tốt lắm.

Lúc Sở Húc Ninh đang lên kế hoạch cho đợt tập diễn quân sự sắp tới cùng với hai vị Đoàn trưởng và Lữ phó trong phòng làm việc, Sư Niệm đã xách cơm tới.

Sau khi Sư Niệm gõ cửa, mọi người đều nhìn qua.

“Em không làm phiền mọi người chứ?” Sư Niệm khẽ hỏi.

Sở Húc Ninh bị cắt ngang, anh bảo mọi người chờ một lát rồi tự mình đi ra cửa, kéo Sư Niệm ra ngoài, “Sao em lại tới đây, không phải anh đã nói là trưa anh sẽ không về rồi sao...”

“Em mang cơm trưa tới cho anh.” Sư Niệm cắt ngang lời trách cứ của anh. Cô biết mình làm phiền tới công việc của anh nên anh không vui rồi.

Sở Húc Ninh nhìn hộp cơm cô cầm, lại thấy mu bàn tay cô bị đỏ. Anh vội nắm lấy tay cô: “Làm sao thế này? Tiểu Lưu, cậu tới phòng y tế...”

“Không cần đâu.” Sư Niệm đưa hộp cơm cho anh rồi giấu hai tay ra sau lưng, “Đoàn quay phim nói phải qua trước vài ngày, một lát nữa chị Tám sẽ tới đón em, em phải đi luôn. Anh làm việc đi, em đi đây.” Sư Niệm khó xử vẫy tay trong không trung, cuối cùng vẫn hạ tay xuống, “Anh đi làm việc đi.”

Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm quay đi, rõ ràng đã trông thấy cô cố che giấu vành mắt đang đỏ lên của mình.

“Sư Niệm, em chờ anh chút.” Sở Húc Ninh kéo cô vào một chỗ trống trải dưới lầu, “Em làm gì thế?”

Tự dưng cô đi khiến anh cảm thấy bất an, nhưng lại không biết là tại sao lại thế.

“Em chỉ tới đoàn trước dự kiến thôi, sáng nay chị Tám mới gọi điện báo em.”

“Sư Niệm, mỗi lần em nói dối đều sẽ nhìn sang bên phải.” Sở Húc Ninh thẳng thừng vạch trần vở kịch của cô, trong lòng lại càng thấy khó chịu hơn, “Anh làm gì sai, em cứ nói với anh. Nếu như là vì chuyện của Dương Giai sáng nay thì em hoàn toàn không cần phải làm vậy. Những gì cô ta nói không phải là thật đâu.”

Sư Niệm thấy anh đã giận, bỗng cười, “Sở Húc Ninh, anh từng nghe chuyện ba người như hổ chưa? Giờ em chính là con hổ đó đấy anh biết không?” Câu nói này xen lẫn sự giận dữ, nhưng Sư Niệm cũng nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc của mình. Cô nắm lấy cổ tay Sở Húc Ninh, “Thật sự chỉ là công việc chỉ định sớm hơn thôi, chờ anh kết thúc đợt tập diễn quân sự này là em có thể về rồi, thật đấy.”

Hãy cho cô một thời gian, cô vẫn sẽ trở lại, vì dù sao thì cô cũng không nỡ vứt bỏ niềm hạnh phúc không dễ gì mới có này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3021: Lần đầu tiên chờ đợi (9)
Sở Húc Ninh vẫn nhíu mày.

Sư Niệm mỉm cười, sau đó quay người rời đi.

Sở Húc Ninh nhìn theo bóng lưng đi xa dần của cô, chỉ thấy lòng mình chua xót. Cảm giác ấy còn khó chịu hơn lúc Âu Dương Tử Huyên và Sở Húc Hiên kết hôn nhiều.

Rõ ràng cô ấy gầy đến mức dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ trong những ngày trời âm u cũng có thể thổi bay. Vậy mà những năm gần đây, bất kể anh lạnh lùng thế nào, cô vẫn luôn ôm một trái tim chân thành, bất cứ lúc nào cũng có thể giao nó cho anh.

Rõ ràng khoảnh khắc ấy cô ấy tủi thân tới vậy, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cô ấy vẫn nói, cô sẽ quay về, sau khi đợt diễn tập quân sự của anh kết thúc là cô có thể về.

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay mình, thực ra anh biết chuyện Sư Niệm không biết nấu cơm, nếu không cũng không đến mức ngày nào cũng nghĩ tới vấn đề cô đã ăn cơm hay chưa.

Tiểu Lưu từ trên tầng đi xuống, nhận lấy hộp cơm trong tay Sở Húc Ninh, “Thủ trưởng, tôi cảm thấy chị dâu tủi thân lắm.” Tiểu Lưu nói xong, quay người đi lên tầng với vẻ bất đắc dĩ.

Sở Húc Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng đã mất dạng của cô.

Sau khi Sư Niệm tới đây, anh vẫn luôn đối xử tốt với cô, điều này không ai có thể phản bác được, nhưng có vài lời đồn đại vô căn cứ, không phải anh chưa từng nghe. Thậm chí có Đoàn trưởng còn nói với anh, cho dù lần này bị ghi tội tập thể cũng không đáng gì, đừng vì họ mà tự hủy hoại cả một đời.

Câu này cũng đủ rõ ràng rồi nhỉ.

Những câu mà cô ấy nghe được chắc còn khó nghe hơn nhiều.

Đến cả Tiểu Lưu cũng biết cô ấy tủi thân.

Nhưng anh đối xử với cô chưa đủ tốt sao?

Sở Húc Ninh cảm thấy mờ mịt!

Ba rưỡi chiều, Chị Tám đúng giờ xuất hiện trước cổng quân doanh, Sư Niệm đi ra khỏi khu nhà ở. Trên đường đi ngang qua tòa nhà hành chính, cô ngoảnh đầu nhìn một cái rồi bước vội ra cổng.

Sở Húc Ninh đứng bên cửa sổ ở tầng ba nhìn cô rời đi.

Sư Niệm đi tới cổng đúng lúc gặp Cố Tỉ Thành quay về. Cố Tỉ Thành hạ cửa kính xe nói với Sư Niệm, “Chị dâu, chị đi đâu đấy?”

“Đi kiếm tiền nuôi gia đình, tôi không phải như người kia nhà cậu một phút là có cả chục triệu chuyển vào tài khoản đâu.” Sư Niệm cười cười đáp lời, dường như tất cả đau buồn đã được nén lại dưới đáy lòng.

Cố Tỉ Thành cười khẽ, “Chị dâu nói vậy không ai tin đâu, chị dâu đi đâu để tôi đưa đi?”

“Không cần đâu, có người tới đón tôi rồi, anh vào đi. Húc Ninh vẫn còn đợi anh về họp đấy.” Sư Niệm nói xong, vẫy tay với anh, bước ra khỏi quân doanh, lên xe của Chị Tám.

Cố Tỉ Thành nhìn thấy người trong xe là phụ nữ thì yên tâm lái xe vào.

Sau khi Sư Niệm lên xe, Chị Tám khởi động xe, sau đó liếc nhìn Sư Niệm, “Trong chuyện tình cảm, ai động lòng trước người ấy thua trước. Trong hôn nhân, ai hạ mình hơn, người ấy thua chắc luôn.” Chị Tám nói xong, cười giễu, “Hiển nhiên, cả hai chuyện này em đều thua.”

Sư Niệm tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn Chị Tám có vẻ mập mạp, “Tại sao tất cả mọi chuyện chị đều quan tâm tới thắng thua thế?”

Chị Tám khựng lại, không nói gì.

“Nghe nói anh Popo lại dẫn dắt người mới, tố chất không tệ, thêm vài năm nữa sẽ thành nghệ sĩ hàng đầu.” Sư Niệm nói, nhìn cơ thể Chị Tám khẽ run lên.

“Hừ, anh ta sẽ không bao giờ thắng được chị đâu.” Chị Tám nói với vẻ tự tin.

“Chị Tám, chị biết tại sao em luôn lừa mình dối người không chịu rời xa Sở Húc Ninh không? Bởi vì em biết, trong tình yêu và hôn nhân, cứ hễ quan tâm đến thắng thua vậy là thua thật rồi.” Sư Niệm nói, nhìn về quân doanh càng lúc càng xa. Ít nhất đến bây giờ, cô vẫn không muốn nhận thua với số phận, vậy nhận thua với Sở Húc Ninh thì đã sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3022: Lần đầu tiên chờ đợi (10)
Chị Tám thở dài rồi không nói gì nữa.

Sư Niệm cũng không lên tiếng khiến không khí trong xe lặng hẳn xuống.

Sư Niệm nhìn ra bên ngoài, cô cũng muốn mình cởi mở được như Sở Lạc Nhất, ngây thơ như Kiều Vi Nhã, nhưng ông trời luôn công bằng, sẽ không cho hai người nào đó chung một loại vận mệnh. Con đường mà cô đi là con đường khó khăn nhất.

Tình yêu của Sở Lạc Nhất là kiểu tình yêu mà tất cả mọi người mong đợi, tự nhiên gặp được người mình thích, hơn nữa người đó cũng thích mình.

Tự nhiên mà ở bên nhau, có thể trêu ghẹo lẫn nhau, có thể an ủi lẫn nhau, cho dù không phải luôn bên cạnh nhau nhưng trái tim hướng về cùng một chỗ.

Trong nhà ăn của Đại học Q, buổi chiều những sinh viên chỉ có một tiết đang ở nhà ăn đợi cơm tối.

Sở Lạc Nhất ôm điện thoại đọc tin nhắn mà Cố Tỉ Thành gửi cho cô. Dáng vẻ cười khúc khích ấy khiến Kiều Vi Nhã không nhìn nổi, giơ chân đạp cô một cái.

Sở Lạc Nhất cất điện thoại đi, nhìn cô gái đang nằm bò ra bàn ở phía đối diện, “Làm gì mà trưng bản mặt cha dượng đó ra thế. Lúc nhỏ em phải trực nhật ở trường toàn anh ấy đợi em mà? Hơn nữa buổi chiều anh ấy chỉ có ba tiết, em đợi anh ấy một lúc đâu có lâu lắm đâu.”

“Tại sao em phải đợi cậu ta? Sao em không tranh thủ thời gian này để về nhà ngủ cơ chứ?” Kiều Vi Nhã nghiến răng nghiến lợi đốp lại, “Đâu phải học sinh tiểu học đâu, còn bắt buộc phải đợi cậu ta tan học.”

Sở Lạc Nhất khẽ trợn mắt khinh bỉ, “Qua hai tháng nữa đến sinh nhật mười tám tuổi của em là em có thể đập anh ấy một trận rồi.”

“Cái này có thể có.” Kiều Vi Nhã tiếp tục nằm bò trên bàn, “Ây, lão Cố nhà chị quay về quân đội rồi, lần này phải đi mất mấy tháng nhỉ? Đáng thương quá, chị sắp thành chị Miên Miên thứ hai rồi.”

Sở Lạc Nhất lạnh lùng liếc nhìn cô, đứng dậy đi tới cửa hàng bên cạnh mua hai ly nước ép hoa quả, sau đó quay về đưa cho Kiều Vi Nhã một ly, “Ban nãy lúc đi vào chị nghe có ai nói anh trai chị vào hội học sinh rồi hả?”

“Cậu ta lẳng lơ như thế, vào hội học sinh cũng bình thường thôi mà? Nếu nói trên thế giới này có người lẳng lơ hơn ba em, vậy thì chắc chắn là cái bánh bao rau kia.” Kiều Vi Nhã nói rồi uống một ngụm nước hoa quả, “Sao hôm nay chị lại qua đây? Chuyện đạo nhái kia thế nào rồi?”

“Cái tên đạo nhái kia căn bản chưa từng tới hiện trường thiên tai, cho nên dù có bắt chước hoàn toàn theo chị cũng sẽ có vấn đề. Chị nói hết vấn đề với ba chị rồi, tới đây chắc ba chị sẽ tìm luật sư.” Sở Lạc Nhất nói, uống nước ép, ngẩng đầu nhìn màn hình tivi trong nhà ăn.

“Em nghĩ là không đâu, chuyện lần này ba nuôi không chỉ đơn giản là để cho hắn ngồi tù thôi đâu.” Lúc Kiều Vi Nhã nói, Sở Lạc Duy và Sở Vi đã tan học.

Sở Lạc Duy ngồi xuống bên cạnh Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã liếc cậu bằng ánh mắt hờ hững, tiếp tục nằm bò ra bàn uống nước ép hoa quả.

Sở Lạc Duy cũng không để tâm. Cậu biết cô đang giận chuyện gì, nhưng cho dù vậy, cậu cũng không để cô về một mình được.

“Chuyện đạo nhái anh nói với ba rồi, sắp tới đây em không phải quan tâm nữa đâu.” Sở Lạc Duy nói, nhìn Kiều Vi Nhã bằng ánh mắt ghét bỏ khi cô đưa nước ép hoa quả cho cậu.

“Tôi uống không hết.” Kiều Vi Nhã nói thẳng, trong giờ học cô đã uống không ít nước, lúc này thực sự không uống nổi nữa rồi.

Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn Sở Lạc Duy. Anh trai cô luôn cảm thấy đây là thực phẩm rác rưởi, lúc này cô muốn xem anh trai cô có uống hay không.

“Không uống thì vứt đi.” Sở Lạc Duy không định uống.

“Không uống thì thôi, Sở Vi, cho anh nè, không bẩn đâu, em dùng uống hút, không chạm miệng vào ly đâu.” Kiều Vi Nhã nói, đưa ly nước ép cho Sở Vi.

Sở Vi: “...”

Phát đạn này bất ngờ quá, cậu không kịp đề phòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3023: Không có việc gì, bớt chọc cậu hai họ Sở (1)
Sở Lạc Nhất cũng nhìn về phía Sở Vi, dùng ánh mắt “anh đáng thương quá” để nhìn cậu.

“À ờm, Nhất Nhất, em qua đây.” Sở Vi ho nhẹ một cái, quả quyết gọi Sở Lạc Nhất rời đi.

Cậu Hai nhỏ nhen lắm, nếu lúc này mà cậu không đi, sợ rằng sẽ không còn cơ hội đi nữa.

Sở Lạc Nhất vội vàng gật đầu. Lúc này cô cũng không muốn ở lại để làm bia đỡ đạn.

Sau khi hai người kia đi, Kiều Vi Nhã nói Sở Vi thật hẹp hòi, cô lại cầm cốc nước ép về.

“Kiều Vi Nhã cậu có ngốc không vậy? Cậu ta là gì của cậu? Đồ uống uống dở cũng đưa cho cậu ta uống?” Cậu Hai nhà họ Sở lạnh lùng nói, ánh mắt đó chỉ hận không thể làm người ta chết cóng.

Nhưng trong số “người ta” ấy chắc chắn không bao gồm Kiều Vi Nhã.

Cho nên, Kiều Vi Nhã không hề sợ hãi mà trừng lại, “Vậy cậu uống đi.”

“...”

Sở Lạc Duy lại phóng ánh mắt sắc lạnh như dao của mình tới, sau đó cầm lấy nước ép hoa quả trong tay cô, không biết cô đang băn khoăn cái gì.

“Cậu dám vứt thử tôi xem.” Trước khi Sở Lạc Duy kịp làm động tác tiếp theo, Kiều Vi Nhã đã mở lời uy hiếp.

Về việc nếu như Sở Lạc Duy vứt ly nước ép này đi thật thì Kiều Vi Nhã sẽ làm gì, đại khái Sở Lạc Duy cũng nghĩ tới rồi, không hề có chút giá trị uy hiếp nào, nhưng cậu chỉ bỏ ống hút đi, sau đó cầm cốc nước ép uống sạch với vẻ ghét bỏ.

Kiều Vi Nhã rất hài lòng, ban nãy uống đi là xong rồi, hại cô suýt nữa phải ép Sở Vi uống.

Sau khi Sở Lạc Duy uống xong, vứt cái cốc vào thùng rác bên cạnh, “Tối nay đi cùng tôi tới chỗ này.”

“Tôi không đi tiệc rượu đâu, chán chết đi được.” Lúc trước Kiều Vi Nhã từng làm bạn cặp của Sở Lạc Duy để tham gia một buổi tiệc rượu rồi, nên cô biết ở đó có gì.

“Đi gặp David William.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói.

“Đẹp trai không?” Kiều Vi Nhã cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng không nhớ nổi, dù sao thì cô là người mù mặt.

“Thôi bỏ đi, cậu đừng đi nữa.” Sở Lạc Duy nói xong, đứng dậy rời đi.

“Này...” Kiều Vi Nhã cầm túi chạy theo, “Trông cậu thế này thì có vẻ là đẹp trai rồi, vậy tại sao tôi không thể đi. Dù sao cậu cũng không chê tôi khiến cậu mất mặt mà.”

Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vi Nhã đang đuổi theo mình từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên gọng kính đen của cô, một lát sau mới nói, “Là rất mất mặt.”

Kiều Vi Nhã: “...”

“Sở Lạc Duy, cậu thích chết hả?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng quát lên, thu hút kha khá sự chú ý của người xung quanh. Lúc này đang đúng giờ tan học.

“Các cậu nói xem có phải Sở Lạc Duy bị mù không, cái cô học khoa Báo chí ấy trông cũng có ra làm sao đâu.”

“Tiếc cho một gốc hoa tươi như Sở Lạc Duy.”

...

Kiều Vi Nhã vừa đi ra khỏi nhà ăn, bước chân đột nhiên dừng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy cũng đang dừng lại.

“Cậu là hoa tươi á?”

Sở Lạc Duy lại nhìn cô như nhìn một thứ thiểu năng, “Nghĩa rộng ra, cậu chính là phân trâu.” Sở Lạc Duy nói xong, tâm trạng rất tốt, xoay người bước xuống cầu thang.

“Này, Sở Lạc Duy.” Kiều Vi Nhã nhảy xuống bậc thang đuổi theo cậu.

“Sở Lạc Duy.”

Kiều Vi Nhã vừa nhảy xuống, được Sở Lạc Duy đỡ lấy. Cô ngẩng đầu lên, thấy có một cô gái đứng trước mặt họ, tóc dài bay trong gió, áo trắng bay trong gió. Đang đóng Sadako đấy à?

*Sadako: Là ma nữ áo trắng trong bộ phim kinh dị The Ring.

Sở Lạc Duy đỡ lấy Kiều Vi Nhã, không buồn buông tay cô ra, “Đàn chị, có chuyện gì sao?”

Cô gái kia tên là Bạch Phi, là sinh viên năm tư khoa Kinh tế, hiện đang là hội phó hội học sinh.

Bạch Phi liếc xéo Kiều Vi Nhã một cái, sau đó mới nhìn Sở Lạc Duy, “Là thế này, hội trưởng bảo chị tới tìm em để hỏi xem năm nay Sở Thị có nhận thực tập sinh không.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3024: Không có việc gì, bớt chọc cậu hai họ Sở (2)
Kiều Vi Nhã thầm nghĩ, dây thần kinh ở mắt không hoạt động tốt hả? Qua đây, cô châm cho cô ta vài châm.

Liếc xéo cô làm gì?

“Sở Thị nhận cả thực tập sinh từ bao giờ thế? Sở Lạc Duy, chuyện này ba nuôi tôi có biết không?” Kiều Vi Nhã cố ý hỏi.

Bạch Phi nghe câu nói của Kiều Vi Nhã rồi nhìn Sở Lạc Duy với vẻ khó tin. Cô ta biết bên cạnh Sở Lạc Duy luôn có một cô gái, nhưng không ngờ rằng họ có quan hệ như vậy.

Ba nuôi?

Sở Lạc Duy biết cô cố ý hỏi vậy, nhưng vẫn rất hài lòng mà phối hợp diễn cùng cô.

“Chuyện này ban nãy hội trưởng đã nói với tôi rồi.” Sở Lạc Duy vạch trần lý do của cô ta không hề khách khí.

Lớp trang điểm xinh đẹp của Bạch Phi hơi bợt đi, đồng thời trông cô ta cũng có chút bối rối.

Kiều Vi Nhã kêu lên ôi chao, “Hội trưởng hội học sinh trường mình là cá vàng hả? Trí nhớ chỉ có ba giây, chuyện đã làm rồi còn bắt người khác làm lại lần nữa à?”

Sắc mặt Bạch Phi càng lúc càng khó coi, không ngờ rằng họ sẽ thẳng thừng vạch trần chuyện cô ta nói dối như vậy.

Kiều Vi Nhã âm thầm nghĩ, ban nãy cô không liếc xéo tôi thì đâu đến nỗi nhiều chuyện tới vậy?

Bạch Phi điều chỉnh lại biểu cảm của mình, nhìn Kiều Vi Nhã lần nữa, “Sở Lạc Duy, với tư cách là hội trưởng hội học sinh khóa sau, em nên đóng góp một chút trên phương diện việc làm của trường mình.” Bạch Phi dốc sức khuyên ngăn. Dù sao nếu như có thể vào Sở Thị thực tập, cho dù không thể ở lại tiếp tục làm việc, sau này cũng có thể tìm được một công việc tốt.

Kiều Vi Nhã chậc chậc hai tiếng, cô gái này có bị ngốc không vậy, câu nói của cô ta rõ ràng là như thế này: Tôi muốn được thực tập ở Sở Thị, hơn nữa cậu cho rằng chức vụ hội trưởng hội học sinh của cậu là miễn phí sao?

Dựa vào ba mình?

Luôn là cụm từ khiến Sở Lạc Duy thấy phản cảm nhất.

Cho nên, Kiều Vi Nhã cảm thấy, cho dù Sở Thị chịu nhận thực tập sinh, đàn chị này cũng không có cửa đâu.

Ánh mắt Sở Lạc Duy sắc bén hơn, đến cả nói năng cũng không khách khí nữa, “Ý của đàn chị là nếu Sở Thị không nhận thực tập sinh, tôi không thể vào hội học sinh? Vậy đàn chị có thân thế như thế nào, có thể cung cấp bao nhiêu suất thực tập sinh mới có thể ngồi đến vị trí hội phó hội học sinh như hiện tại thế?”

Câu nói của Sở Lạc Duy khiến người ta cứng lưỡi. Kiều Vi Nhã nhìn Bạch Phi bằng vẻ đồng cảm, ai bảo cô ta giẫm phải cái chân đau của Sở Lạc Duy chứ.

Thương hoa tiếc ngọc?

Đối với Sở Lạc Duy mà nói, không tồn tại đâu nhé!

Bất kể là nam hay nữ, nếu như đã khiến cậu khó chịu thì cậu sẽ cay nghiệt tới mức khiến đối phương từng phút từng giây phải hối hận vì đã sống trên thế giới này luôn.

Bạch Phi thực sự không nghĩ tới việc Sở Lạc Duy thẳng thắn như thế, cho nên nhất thời không chấp nhận nổi, khóe mắt cô ta đỏ hết cả lên.

Kiều Vi Nhã quay đầu nhìn Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy nắm tay cô đi thẳng, để mặc Bạch Phi ức tới phát khóc đứng trong gió.

Kiều Vi Nhã bị cậu kéo đi, lảo đảo một hồi mới đi cẩn thận lại được, rút tay ra, sau đó đè một tay lên vai cậu. Sở Lạc Duy ngoảnh lại thấy cô đang kiễng chân lên, thật kỳ lạ.

“Ba cậu một mét tám ba, mẹ cậu một mét bảy lăm, tính trung bình thì cậu cũng phải trên mét bảy mới phải, sao lại lùn thế nhỉ?” Sở Lạc Duy tò mò hỏi.

Mặt mũi Kiều Vi Nhã lập tức biến sắc, “Tôi một mét bảy, tôi còn cao nữa mà!”

Sở Lạc Duy tỏ ý không tin, “Hôm qua đo không phải vẫn một mét sáu chín đấy sao, ba tháng rồi vẫn chẳng thấy thay đổi gì nhỉ.”

Kiều Vi Nhã cảm thấy cô muốn bóp chết cái tên này.

“Điều này có nghĩa là, cậu sẽ không tham gia tranh cử cho hội học sinh à?” Dù sao ban nãy cũng đã tức đến thế rồi.

“Tại sao lại không tham gia?” Sở Lạc Duy điềm nhiên hỏi, “Tôi có lý do gì để không tham gia à? Vì một người không đáng kể?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3025: Không có việc gì, bớt chọc cậu hai họ Sở (3)
Kiều Vi Nhã nghĩ, quả nhiên là tác phong của cậu Hai nhà họ Sở, không để mình phải chịu thiệt dù chỉ một chút.

Cũng phải nói rằng cô Bạch Phi kia đã tác oai tác quái ở trường quá lâu rồi, cho nên cô ta chỉ coi Sở Lạc Duy như một cậu ấm nhà giàu bình thường, mà không ngờ được rằng cậu không chỉ là một cậu ấm nhà giàu bình thường, lại còn là một cậu ấm hẹp hòi có thù sẽ báo không biết thương hoa tiếc ngọc.

Kiều Vi Nhã nghĩ, nhìn nhìn xung quanh, “Sở Vi với Bánh Bao Đậu đâu rồi?”

Nghe cô nhắc tới Sở Vi, Sở Lạc Duy khẽ hừ một tiếng, sau đó quả quyết quay người bước đi.

“Này, hỏi cậu đó, sao lại bất lịch sự quá vậy?” Kiều Vi Nhã tức giận nói, sau đó đuổi theo.

Sở Lạc Duy dường như biết cô sẽ đuổi theo, cho nên bước chân cũng không nhanh lắm.

Kiều Vi Nhã đuổi kịp rồi đi bên cạnh cậu, “Tối nay cậu đi đâu thế? Lại là tiệc rượu của giới kinh doanh à?”

“Không phải, liên quan đến chuyện kịch bản.” Giọng của Sở Lạc Duy không lớn, nhưng vẫn đảm bảo rằng cô có thể nghe rõ ràng.

Quả nhiên, nghe thấy kịch bản, Kiều Vi Nhã lập tức phấn chấn hẳn, nói to, “Tôi đi chứ, chuyện này tôi nhất định phải đi.” Nếu không cô sẽ luôn thấy mình nợ người này.

Sở Lạc Duy nhướng mày, dường như đây chính là kết quả mà cậu muốn, cũng biết rằng kết quả nhất định sẽ như vậy.

Dù sao, cậu hiểu Kiều Vi Nhã hơn cả hiểu chính mình, cậu nắm rõ tính cách của cô trong lòng bàn tay.

Sau khi Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã rời đi, Sở Lạc Nhất và Sở Vi mới từ nhà ăn đi ra.

“Em còn tưởng anh trai em sẽ đánh người ta cơ.” Dù sao thì với tính cách của anh trai cô, không phải có vẻ không tốt, mà là thực sự không tốt, kém hơn ba cô vài phần thôi.

Sở Vi gật đầu, tỏ ý đồng tình.

Nhưng Sở Vi thấy câu đó của cậu hai cũng đủ cho đàn chị kia thảm hại rồi. Ít nhất là đến trước khi tốt nghiệp, đàn chị kia không còn cách nào sống yên ổn ở trường nữa.

“Tốt nhất là hội trưởng hội học sinh không nghĩ như vậy, nếu không thì thực sự phải thương cho cả anh ta nữa mất.” Sở Lạc Nhất nói, lại nhìn về phía Sở Vi, “Anh vẫn chưa quay về sao?”

Sở Vi nghĩ ngợi, quay về cũng không sang nhà đối diện, có thể về được.

“Những điều anh nói với em, em phải nhớ đấy, gần đây đừng tranh chấp với Mạch Thụy, không đến ba ngày là có thể cho em một lời giải thích về chuyện này rồi.” Sở Vi dặn dò thêm lần nữa.

“Em biết rồi, cứ làm như em thiếu hiểu biết như cô ta vậy.” Sở Lạc Nhất nói, đi cùng Sở Vi ra ngoài, “Đưa em về trước đi.”

Sở Vi: “...”

Sở Vi lái xe đưa Sở Lạc Nhất về. Cô lên xe rồi mà vẫn còn hỏi, “Các anh định làm gì vậy?”

“Không phải bọn anh định làm gì, là chú định làm gì. Trước đó chú có bảo anh tìm mấy tài khoản bôi nhọ nghiêm trọng nhất về em.”

“Ồ, hack máy tính của người đó, lấy trộm tài khoản, sau đó bán lại tài khoản cho vợ kẻ đó.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt.

Sở Vi: “...”

“Có vẻ như nghiêm trọng hơn cả thế này đấy.” Sở Vi chịu trách nhiệm nói, “Anh không cho rằng chú sẽ làm chuyện đơn giản như thế đâu.”

Sở Lạc Nhất chớp mắt, nghĩ ngợi, nói vậy cũng có lý, dù sao cô chỉ cần đợi xem kịch hay là được.

Sau khi Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã về đến nhà, Kiều Vi Nhã đẩy người ra, nằm thẳng cẳng lên ghế sofa, “Đói chết mất thôi, đợi cậu mấy tiếng đồng hồ, chưa ăn được miếng cơm nào luôn.”

Sở Lạc Duy nhìn cô, xoay người đi vào bếp, mở tủ lạnh ra nhìn một cái, “Sở Vi chưa về, gọi đồ về ăn đi.” Cậu Hai dứt khoát quyết định.

Dù sao thì bảo cậu Hai nhà họ Sở nấu cơm ấy à?

Nghĩ nhiều quá, không có chuyện đó đâu!

Kiều Vi Nhã ngồi thẳng lưng dậy, chớp mắt nhìn Sở Lạc Duy, “Cậu có ý gì? Ra ngoài gặp người ta mà không ăn cơm à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3026: Không có việc gì, bớt chọc cậu hai họ Sở (4)
Cô vẫn nhớ, ban nãy Sở Lạc Duy đã nói tối nay ra ngoài ăn cơm.

Sở Lạc Duy đóng tủ lạnh, quay người lại, “Tôi sợ cậu đến đó rồi ăn không nổi, đặt gì đây?”

Kiều Vi Nhã lại nằm xuống, “Tùy.”

Sở Lạc Duy dựa vào ghế sofa nhìn người đang ôm gối giả chết kia, cầm điện thoại gọi cho Sở Vi, bảo Sở Vi đến nhà hàng đặt cơm đưa tới đây.

Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy với vẻ không thể tin nổi, “Có tí việc này mà phải bảo anh Sở Vi làm á? Cậu sống để làm gì thế?”

“Tôi sống để đặt cơm cho cậu?” Sở Lạc Duy lơ đễnh hỏi.

Kiều Vi Nhã, “Ba tôi còn nấu cơm cho mẹ tôi ăn đấy.”

Sở Lạc Duy nghe thấy câu nói đó, nhìn về phía Kiều Vi Nhã, “Ba mẹ cậu có quan hệ gì?”

“Vợ chồng.”

“Vậy chúng ta có quan hệ gì?” Sở Lạc Duy nói, đột nhiên ghé sát lại gần Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã vô thức lùi về sau, nhìn Sở Lạc Duy với vẻ đề phòng. Cô nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của mình trong không gian yên tĩnh này.

Họ có quan hệ gì?

Không phải anh em thanh mai trúc mã à?

Nhưng cậu ta ghé sát vào như thế để làm gì?

Gần đến mức cô gần như nhìn thấy cả lông mi của cậu ta rồi đó?

Đàn ông con trai mà lông mi chẳng khác gì cô, đẹp lắm chắc?

Với cả, trái tim nhỏ của cô đập loạn cái gì chứ, có phải chưa từng thấy chàng trai này đâu, lúc nhỏ còn tắm cùng nhau cơ mà, đập cái gì mà đập.

Kiều Vi Nhã nghĩ tới đây liền đẩy người kia ra, nhảy dựng lên, “Quan... quan hệ gì?”

Sở Lạc Duy bị đẩy mạnh ra, ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã đang trốn ra xa, xì một tiếng, “Cậu cũng không phải vợ tôi, tại sao tôi phải nấu cho cậu ăn?”

Kiều Vi Nhã nhìn cậu bằng vẻ hung dữ, “Đúng thế, đúng thế, cậu chỉ nấu cho người trong lòng cậu thôi chứ gì? Đi đi, để xem cậu bày tỏ xong có bị từ chối luôn không.” Kiều Vi Nhã nói, nhẫn nhịn cảm giác hơi cay đắng trong lòng, ngữ điệu vẫn cứ kiêu ngạo như một nàng công chúa.

Sở Lạc Duy đang nghịch điện thoại liền khựng lại, trong ánh mắt vụt qua một tia nguy hiểm, sau đó nhanh chóng thu lại.

Kiều Vi Nhã coi sự im lặng của cậu là ngầm đồng ý. Quả nhiên, người này có người trong lòng rồi, chỉ có điều cậu bảo vệ người đó quá tốt, đến bây giờ cô vẫn không biết cô gái đó là ai.

Kiều Vi Nhã nghĩ, bước một bước nhỏ chầm chậm đi tới, hai tay tự nhiên chống dưới cằm, sau đó chống khuỷu tay lên lưng ghế sofa, “Này, người trong lòng cậu rốt cuộc là ai thế, cậu nói tôi nghe đi, tôi không kể với người khác đâu. Tôi đảm bảo tôi cũng không nói với anh Sở Vi đâu.” Kiều Vi Nhã nịnh nọt, trong giọng nói của cô không biết xen lẫn sự tò mò hay đau xót.

Sở Lạc Duy khẽ nghiêng mặt qua, nhìn cô gái đang gần mình trong gang tấc.

Cậu biết Tiểu Bất Điểm hơi chậm hiểu, nhưng không ngờ cô ấy chậm hiểu tới mức độ này.

Cô gái ấy, ngoài cô ra thì còn có thể là ai.

“Muốn biết hả?” Sở Lạc Duy hỏi.

Kiều Vi Nhã vội vàng gật đầu, tỏ ý cô vô cùng tò mò.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho cậu biết?” Sở Lạc Duy nói, không hề che giấu sự tức giận của mình. Cậu đứng dậy, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng rồi bỏ về phòng mình.

Kiều Vi Nhã: “...”

Bối rối rồi đây, cậu Hai sao tự nhiên lại nổi nóng thế nhỉ?

Kiều Vi Nhã đứng thẳng người, quay đầu nhìn về cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại chặt, càng lúc càng thấy tò mò, cô chỉ muốn hỏi chính mình, có cần thiết phải tức giận thế không?

Đúng là hẹp hòi.

Kiều Vi Nhã tức giận vì không được tin tưởng, âm thầm mắng chàng trai nào đó vừa vào phòng ngủ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3027: Không có việc gì, bớt chọc cậu hai họ Sở (5)
Tầng ba mươi sáu, khách sạn Sở Thị.

Khi Sở Lạc Duy đưa Kiều Vi Nhã đến nơi, David William đã tới rồi, lúc này anh ta đang đứng trong phòng, quan sát cách bày biện, trang trí của nơi này.

Sau khi Sở Lạc Duy bước vào, David William mới quay đầu nhìn lại. Thấy Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã, rõ ràng anh ta có vẻ mờ mịt trong giây lát, dường như đang muốn hỏi: Người hẹn tôi chỉ là một thằng nhãi thôi sao?

Sở Lạc Duy nhìn David William, vẫn nở nụ cười và gật đầu khẽ như lời chào trước.

“Cậu là... Sở tổng?” Tiếng Trung của David William không tốt lắm, nhưng vẫn đủ để người ta nghe hiểu rõ ràng.

Sở Lạc Duy gật đầu, dẫn Kiều Vi Nhã tới ngồi xuống đối diện David William.

Phục vụ vào phòng để chờ họ gọi món. Sở Lạc Duy đưa thực đơn cho Kiều Vi Nhã rồi tiếp tục nhìn về phía David William, “Anh William không cần tò mò, người hẹn anh tới đây là tôi, không phải ba tôi.”

David William tiếp nhận sự thật này, khẽ nhún vai, “Cậu tìm tôi làm gì?”

Kiều Vi Nhã trừng mắt nhìn Sở Lạc Duy, dường như cô đang nói, cậu bảo tôi tới đây chỉ để gọi món thôi sao?

“Sở tổng hẹn anh William sao không cho em đi cùng thế?”

Kiều Vi Nhã còn chưa kịp nhận được đáp án từ Sở Lạc Duy đã nghe thấy chất giọng khiến cô chán ghét, “bụp” một tiếng, Kiều Vi Nhã gập quyển thực đơn lại.

Cửa phòng bị mở ra, một bóng người xinh đẹp đứng ở cửa, mà bóng dáng đó khi nhìn thấy Kiều Vi Nhã rõ ràng cũng khựng lại, nhưng vẫn bước vào.

Mạch Thụy bước vào, thản nhiên ngồi xuống cạnh David William. David William ôm eo cô ta, không để tâm tới người ngoài, trao cho cô ta một nụ hôn nóng bỏng.

Kiều Vi Nhã: “...”

Quả nhiên, bữa cơm này cô nuốt không trôi rồi.

Nụ hôn “gặp mặt” của bên kia kết thúc, Mạch Thụy cuối cùng cũng nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Sở tổng có việc sao không gọi tôi? Có khi tôi còn giúp được Sở tổng đấy.”

Kiều Vi Nhã nhìn dáng vẻ tươi cười của cô ta mà chỉ hận không thể qua đó xé toạc miệng cô ta ra.

Biểu cảm trên mặt Sở Lạc Duy không hề thay đổi, có vẻ như sự xuất hiện của người này đã nằm trong dự tính của cậu.

“Đã biết rằng tôi không gọi cô, tại sao còn không mời mà đến?” Giọng điệu của Sở Lạc Duy không hề khách sáo, thậm chí có thể nói rằng cậu rất thẳng thừng.

Mạch Thụy hiển nhiên đã quen với sự thẳng thắn của Sở Lạc Duy, cho nên không hề để bụng, “Bởi vì Sở tổng không mời tôi, cho nên tôi đành không mời mà đến. Sở tổng rõ ràng cũng biết chuyện này mà tìm đến tôi là đường tắt nhanh nhất cơ mà.”

David William nhìn họ, hoàn toàn không hiểu gì.

Kiều Vi Nhã đặt cuốn thực đơn trong tay lên bàn, nhìn thẳng vào Mạch Thụy.

Mạch Thụy vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, kiêu ngạo như một con công xòe đuôi.

Kiều Vi Nhã nhìn về phía Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy cầm thực đơn lên, thong thả gọi món.

Kiều Vi Nhã nhất thời không hiểu nổi tại sao Sở Lạc Duy lại gọi cô đến đây?

Nhưng cô biết rằng, nếu Sở Lạc Duy đã gọi mình tới, vậy chắc chắn là có nguyên do.

Chỉ có điều bây giờ cô vẫn chưa đoán ra nguyên do ấy là gì.

Sở Lạc Duy gọi vài món, sau đó đưa quyển thực đơn cho phục vụ, sau khi phục vụ ra ngoài, Sở Lạc Duy mới cất lời, “Nghe nói anh William đây có dự định tới Trung Quốc phát triển sự nghiệp, không biết đã chọn được công ty đại diện chưa?”

“Sao thế, Sở tổng trước nay luôn lạnh lùng lại đang chìa cành ô liu ra sao?” Mạch Thụy cất tiếng cười yêu kiều.

Kiều Vi Nhã nhìn Mạch Thụy với vẻ chán ghét, nghĩ ngợi một hồi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

“Đi đâu đấy?” Sở Lạc Duy đưa tay nắm lấy cổ tay cô, hỏi.

“Người không nên đến lại đến đây, ra ngoài hít thở không khí một chút.” Kiều Vi Nhã nói, nhìn Mạch Thụy thêm lần nữa, sau đó xoay người đi ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3028: Không có việc gì, bớt chọc cậu hai họ Sở (6)
Mạch Thụy đắc ý nhìn Kiều Vi Nhã đi ra ngoài.

Mà Kiều Vi Nhã vừa đi ra khỏi cửa đã quay đầu nhìn lại cánh cửa được đóng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô đâu phải phường quân tử, không làm được chuyện chính nhân quân tử gì đâu.

Cho nên Kiều Vi Nhã rời khỏi phòng đó, đi tới phòng bếp, dù sao đã đắc tội với cô ta một lần rồi, cô cũng không sợ đắc tội thêm lần nữa.

Sau khi Kiều Vi Nhã đi, Mạch Thụy tự động đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói, “Muốn giở trò ti tiện cũng phải có người lên tiếng, muốn người ta đè cũng phải xem người ta bằng lòng hay không, cho dù là xe bus công cộng cũng có người không muốn lên đâu.”

Sở Lạc Duy nói rất nhanh, sắc mặt Mạch Thụy thay đổi càng nhanh hơn.

“Sở Lạc Duy, hôm nay cậu đến đây không phải là vì muốn đề đạt yêu cầu với David sao? Không có tôi, cậu cảm thấy David sẽ đồng ý điều gì với cậu chứ?” Mạch Thụy ghé sát tới tai Sở Lạc Duy, cố ý nói một câu độc ác bằng vẻ ái muội.

Sở Lạc Duy tự động lui về sau một chút, nhìn người phụ nữ son phấn nồng nặc trước mặt.

“Sở tổng, xem ra An rất thích cậu.” David William không hề để tâm rằng người phụ nữ này là người phụ nữ của anh ta, dù sao họ cũng chỉ chơi bời mà thôi.

“Sở Lạc Duy, cậu...” Mạch Thụy đứng bật dậy, nhìn Sở Lạc Duy với vẻ hung dữ, “Xem ra cậu không muốn có quyền tác giả của “Công Tước” rồi.” Mạch Thụy miệng thì uy hiếp nhưng trong lòng vẫn đang đợi Sở Lạc Duy khuất phục.

“Quyền tác giả?” David William càng lúc càng không hiểu. Lúc này đây, trên khuôn mặt của người da trắng này ngoài mờ mịt cũng chỉ còn mờ mịt.

Kiều Vi Nhã làm xong việc của mình, thỏa mãn đẩy cửa bước vào, lúc này nhìn thấy Mạch Thụy, tâm trạng của cô cũng tốt hơn, cho nên sau khi ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Duy mới có tâm trạng nói chuyện cùng họ.

“Anh David William không biết sao, kịch bản của bộ phim “Công Tước” do biên kịch của phía các anh cướp sách của người ta về rồi ký tên của mình lên, chậc chậc chậc, đúng thật là...” Kiều Vi Nhã trông có vẻ vô cùng thương tiếc, sự thương tiếc này dành cho hành vi vô liêm sỉ của kẻ chiếm đoạt.

Khuôn mặt mờ mịt của David William hiện vẻ không tin, “Tôi tin cô cậu thế nào đây?”

David William hỏi tôi phải tin hai người thế nào chứ không phủ nhận rằng hai người đang nói dối, điều này cũng cho thấy thực ra David William cảm thấy đây là một chuyện rất đáng xấu hổ.

“David, họ nói linh tinh đấy, họ không muốn để anh quay phim yên ổn thôi.” Mạch Thụy vội vàng quay về vị trí bên cạnh David William, cuống cuồng nói.

Phục vụ bưng thức ăn lên, vừa hay ban nãy Sở Lạc Duy cũng gọi món cháo.

Tuy rằng David William rất tò mò về chuyện kia, nhưng lúc này món ăn đã được dọn lên, theo phép lịch sự, anh ta cũng dời sự chú ý lên đồ ăn.

“Trước khi đến đây cũng nghe nói món cháo của Trung Quốc là tuyệt vời nhất, không ngờ Sở tổng lại hiểu tôi như vậy.” David William nói rồi cầm thìa lên, bắt đầu ăn cháo.

Kiều Vi Nhã nhìn phần cháo trước mặt Mạch Thụy, cố ý tỏ vẻ không vui mà nhìn Sở Lạc Duy, “Tại sao cô ta cũng có?”

Điều này cũng nằm ngoài dự tính của Mạch Thụy, dù sao Sở Lạc Duy không hoan nghênh cô ta một chút nào, thậm chí còn nói năng cay nghiệt với cô ta.

Nhưng bây giờ thấy Sở Lạc Duy gọi cháo cho mình, cô ta thấy người này chỉ được cái cứng miệng thôi.

Sở Lạc Duy nhướng mày, cậu chắc chắn là không gọi cho cô ta, còn lâu mới có chuyện cậu để ý xem người phụ nữ đó có muốn ăn gì không.

Cho nên, chỉ có thể là tự Kiều Vi Nhã thêm vào mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3029: Không có việc gì, bớt chọc cậu hai họ Sở (7)
Sở Lạc Duy đưa tay vỗ vỗ lên bàn tay cô, “Trượt tay thôi.”

Ý của cậu là, không phải cố ý đâu.

Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, coi như vui lòng.

Mạch Thụy không để tâm, trong lòng cô ta thậm chí thấy hơi đắc ý.

“Về chuyện ban nãy, có phải hai người nên giải thích với tôi không. Tôi không muốn bộ phim tôi đang quay lại phải ra hầu tòa đâu.” David William vừa ăn cháo vừa nói.

“Chuyện này...”

“David, anh phải tin em, kịch bản của phim điện ảnh lần này tuyệt đối không có vấn đề gì cả, em sẽ không lừa anh, đúng không nào?” Mạch Thụy ngắt lời Sở Lạc Duy, nũng nịu nói.

Kiều Vi Nhã hơi cụp mắt xuống, âm thầm tính toán.

Ánh mắt Sở Lạc Duy nhìn Mạch Thụy có vẻ tàn độc, dường như chỉ cần một giây sau thôi là cậu sẽ đứng dậy đánh người phụ nữ này một trận.

“Sở tổng vẫn luôn thích kịch bản này, nhưng Sở tổng dùng chiêu trò này có phải quá đê tiện rồi không?” Mạch Thụy đổ hết tất cả lỗi lầm của cô ta cho dã tâm của Sở Lạc Duy, “Kịch bản "Công Tước" này là tác phẩm được tất cả mọi người coi trọng, tôi biết ngay từ đầu Sở tổng đã muốn có được nó. Nhưng nếu như ngài Jack đã có được kịch bản, cậu hà tất gì phải làm những chuyện mất mặt như vậy?”

“Nếu so về việc đổi trắng thay đen thì cô giỏi hơn mẹ cô nhiều đấy, Mạch Thụy. Trừ những thủ đoạn lỗi thời này ra, cô không còn thủ đoạn nào khác nữa hả?” Kiều Vi Nhã bật cười chế giễu, nhìn Mạch Thụy thong thả ăn cháo.

Nhìn đi, người phụ nữ này chẳng buồn coi mẹ cô ta ra cái gì.

Mạch Thụy cười ha ha nhìn Kiều Vi Nhã, tiếng cười đó không khỏi khiến người ta thấy da đầu tê dại.

“Cô Kiều, bản lĩnh vừa ăn cướp vừa la làng của cô càng ngày càng giỏi nhỉ, tôi đã làm gì cơ. Tôi chỉ không để các người có cơ hội lừa người khác mà thôi.”

“Cô...”

Sở Lạc Duy đưa tay kéo cổ tay Kiều Vi Nhã, không để cô nổi nóng với người phụ nữ đối diện.

Kiều Vi Nhã hôm nay cũng được xem là được mở rộng tầm mắt rồi. Cô từng gặp những kẻ vô liêm sỉ, nhưng chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy. Ban nãy đáng ra cô nên thẳng cho thạch tín vào chứ không phải thuốc xổ mới phải.

Mạch Thụy cười đắc ý.

Muốn đấu với cô ta sao, còn non và xanh lắm.

Có điều, Mạch Thụy cứ cười rồi không cười nổi nữa, đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội.

Kiều Vi Nhã nhìn sắc mặt cô ta thay đổi, tâm trạng cũng tốt hơn, “Ôi, không phải cô biết nói năng lắm sao? Cô nói đi chứ.”

Mạch Thụy muốn đưa tay ra ôm bụng nhưng lại sợ động tác này không nho nhã, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Kiều Vi Nhã, cô thật hèn hạ.” Mặt mũi Mạch Thụy đã trắng bệch.

“Thế này mà hèn hạ sao, so với những việc cô làm, chuyện này chỉ như đồ đệ gặp sư phụ thôi. Còn không đi đi, đợi chúng tôi dọn chỗ cho cô đi vệ sinh à?” Kiều Vi Nhã không hề che giấu việc cô đã làm, câu nói này càng thừa nhận hành động của cô.

Mạch Thụy nôn nóng nhìn David William, muốn đưa anh ta theo cùng, dù sao cô ta cũng không biết Sở Lạc Duy muốn làm gì.

Nhưng bụng cô ta đau không chịu nổi, mà David William không hề có ý định đứng dậy.

“David, bất kể họ nói cái gì, anh cũng đừng tin, Sở Lạc Duy không phải thứ gì... phụt...”

Một âm thanh kỳ lạ vang lên, kèm theo đó là một mùi không hề dễ chịu.

Kiều Vi Nhã đưa tay phẩy phẩy trước mặt với vẻ chán ghét, “Mạch Thụy, cô không định coi đây là nhà vệ sinh thật đấy chứ?” Kiều Vi Nhã cố ý nói thật to, khiến cho các nhân viên phục vụ đứng ở bên ngoài cũng phải bật cười.

Mặt mũi Mạch Thụy đỏ nhừ, cảm giác bẽ mặt xộc thẳng lên đầu, thực sự không thể chịu nổi. Cô ta không quan tâm tới hình tượng nữa mà ôm bụng chạy ra ngoài.
 
Top