Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3030: Không có việc gì, bớt chọc cậu hai họ Sở (8)
Kiều Vi Nhã nhìn theo bóng lưng chật vật của cô ta, chậc chậc hai tiếng, ban nãy nên cho nhiều thuốc xổ hơn một chút, như thế này vẫn chưa đủ bẽ mặt.

David William nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt thâm sâu.

Sở Lạc Duy biết hành vi của Kiều Vi Nhã nhưng không trách cứ. Cậu nói thẳng, “Hôm nay tôi mời anh David William tới đây, cũng đã dự tính sẵn rằng cô ta cũng sẽ đến rồi.”

Cho nên, coi như Kiều Vi Nhã đã hiểu được mục đích của Sở Lạc Duy khi gọi cô đến cùng, đó là quấn lấy Mạch Thụy, thậm chí đuổi cô ta đi.

Nhưng, Kiều Vi Nhã sắp phát điên rồi, sao cậu ta có thể khẳng định rằng cô sẽ làm như vậy? Nếu như cô không làm như vậy thì sao? Hôm nay sẽ không nhắc tới chuyện này nữa à?

Sở Lạc Duy không để tâm tới ánh mắt của Kiều Vi Nhã nữa mà kể hết mọi chuyện cho David William nghe.

David William nhíu mày nghe chuyện này. Sau khi Sở Lạc Duy nói xong, anh ta mới nói, “Làm sao tôi tin được lời cậu nói là thật?”

“Vậy phải xem anh William có dám cược một ván không. Tôi có thể hứa rằng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ trả hết giúp anh, hơn nữa chỉ cần tôi giúp ông lão lấy lại được quyền tác giả của "Công Tước", "Công Tước" vẫn được quay như thường, tôi có thể hứa rằng anh vẫn sẽ đóng vai nam chính.”

Tuy rằng Sở Lạc Duy vẫn còn trẻ, nhưng mỗi lời cậu nói ra đều rất kiên định.

“Cược một ván?” David William lặp lại lời của Sở Lạc Duy, nhìn chàng thiếu niên trước mặt mình.

Tựa như cậu không cần thiết phải nói dối.

“Nếu như ngài Jack thực sự đã làm chuyện này, vậy thì cho dù có là vi phạm hợp đồng thì tôi cũng sẽ không quay nữa.” David William tức giận nói.

Lúc này Sở Lạc Duy mới nở nụ cười đầu tiên từ sau khi bước vào căn phòng này.

David William vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra.

“Thưa anh, anh không thể vào đây được.” Nhân viên phục vụ cản lại bị đẩy ngã sang một bên.

Kiều Vi Nhã quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngoại quốc cao lớn thô kệch vừa bước vào. Người đàn ông này tức giận xông tới, dường như rất giận dữ.

Kiều Vi Nhã nhìn về phía Sở Lạc Duy. Mụ đàn bà đang ở trong nhà vệ sinh kia không quên đưa cứu viện tới hả?

Chỉ tiếc, hình như đã muộn rồi.

“Sở tổng đang làm gì vậy?” Jack quát to.

Sở Lạc Duy đứng dậy, thản nhiên kéo Kiều Vi Nhã ra phía sau, như sợ rằng chất giọng ồm ồm đó sẽ làm tổn thương màng nhĩ của cô.

“Tôi chỉ cảm thấy, với tư cách diễn viên chính của một bộ phim, anh ấy có quyền biết chân tướng sự việc thôi.” Sở Lạc Duy nói năng rất đúng mực, không hề sợ rằng người đàn ông trước mặt mình và ba mình là người cùng thời.

“Chân tướng của sự việc?” Sắc mặt của Jack trở nên độc ác. Ông ta nhìn Sở Lạc Duy, “Ai lấy được thì là của người đó, lão già kia đã chết rồi.”

“Cho nên, ông Jack, ông thừa nhận kịch bản đó do ông cướp của người khác về?” David William đột nhiên mở lời, mang theo vẻ giận dữ khi bị lừa gạt.

Sở Lạc Duy nhếch môi, đúng là người đàn ông không có đầu óc, cậu chỉ nói một câu thôi, ông ta tự nói ra câu nói kiêu căng đó, bây giờ thì cậu không cần nói thêm gì nữa rồi.

Jack khựng lại, “Thế thì đã sao? Cậu có phim để diễn là được rồi.”

David William bước vòng qua chiếc bàn, anh ta nhìn Jack, “Ngày mai tôi sẽ nói với quản lý để hủy bỏ hợp đồng với các ông. Tôi không muốn hợp tác với loại người như ông.” David William nói rồi tức giận bỏ đi.

Jack lại càng tức giận, “Cậu tưởng rằng không có cậu thì trên thế giới này không ai muốn đóng nữa chắc?”

“Không có đâu, ông Jack ạ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Sau này ông sẽ phát hiện ra, vai nam chính nào của ông cũng được mặc định sẵn là không quay nổi.” Sở Lạc Duy nhẹ nhàng nói ra một câu đe dọa, sau đó nắm tay Kiều Vi Nhã rời khỏi đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3031: Không có việc gì, bớt chọc cậu hai họ Sở (9)
Kiều Vi Nhã bị Sở Lạc Duy kéo ra ngoài, đằng sau là tiếng kêu gào của biên kịch Jack.

Nhưng Kiều Vi Nhã cảm thấy rất sảng khoái. Sở Lạc Duy lặng lẽ đào được cả nam diễn viên chính của người ta đi, còn vào lúc bộ phim đã khởi quay được một tháng rồi nữa chứ. Phải biết rằng lúc này đã có rất nhiều cảnh phim được quay, đột nhiên phải đổi nam diễn viên chính sẽ thú vị lắm.

“Này, không phải cậu bảo đợi ông ta quay xong à?” Kiều Vi Nhã phấn khích hỏi.

“Đột nhiên cảm thấy như thế này thú vị hơn.” Sở Lạc Duy nói thật, không hề che giấu thú vui quái đản của mình.

Kiều Vi Nhã: “...”

Quả nhiên, đây là một chàng trai thay đổi khôn lường.

Ai dám nói con gái thay đổi khó lường là vì họ chưa gặp được dạng con trai như Sở Lạc Duy thôi.

Nhưng Kiều Vi Nhã cảm thấy Sở Lạc Duy xấu tính như thế này khá là đáng yêu đấy.

Đáng yêu tới mức khiến người ta muốn...

Ơ không, không, không, Kiều Vi Nhã, mày đang nghĩ cái quái gì vậy?

Ý thức được mình đang nghĩ tới điều gì, khuôn mặt Kiều Vi Nhã hơi ửng hồng. Trước khi Sở Lạc Duy phát hiện ra, cô quyết đoán quay đầu đi, đưa lưng về phía cậu, đi ngay phía trước.

Sở Lạc Duy nhìn một loạt động tác của cô mà không khỏi nhíu mày. Cô gái này lại nghĩ cái gì thế?

“Tôi nói cậu...”

“Nói gì thì nói đi, chạm vào người tôi làm gì?” Kiều Vi Nhã đột nhiên né tránh như bị hoảng sợ. Cô quay đầu nhìn chàng trai đang giơ tay giữa không trung ở phía sau với vẻ đề phòng.

Sở Lạc Duy: “...”

Nửa đêm nửa hôm bị động kinh à?

Dường như ý thức được việc mình quá kích động, Kiều Vi Nhã vội vàng quay đầu lại, định che giấu sự bối rối của mình, nhưng không ngờ vì quay vội quá, khiến chân phải xoắn vào chân trái, ngã nhào xuống đất.

Lần này quá nhanh, đến cả Sở Lạc Duy cũng không kịp kéo cô lại.

Sở Lạc Duy nhìn cô bị ngã, vội vàng bước tới đỡ cô lên, “Mắt mũi để làm bóng đèn à? Đi đường cũng không nên thân. Cậu mười bảy tuổi hay mười bảy ngày tuổi thế?” Sở Lạc Duy tức giận mắng. Nhìn đầu gối cô ngã tới mức xuất hiện vết máu, cậu càng đau lòng hơn.

Hôm nay Kiều Vi Nhã mặc quần bò dài, nhưng lúc này quần bò đã bị nhuốm máu tươi.

“Đau, đau, đau! Cậu hung dữ với tôi thế làm gì?” Kiều Vi Nhã ngồi bệt trên mặt đất, kêu ầm lên, nhìn đầu gối rướm máu của mình, cô cũng đau lắm đấy nhé!

Sở Lạc Duy trừng cô như sắp lòi cả mắt, cậu mà hung dữ hả?

Cậu đau lòng đấy chứ.

Sở Lạc Duy quay đầu nhìn xung quanh, sau đó bế Kiều Vi Nhã lên, bước nhanh về phía quầy thuốc cách đó không xa, bế cô vào, yêu cầu bông băng và nước sát trùng.

Suốt quá trình Sở Lạc Duy vô cùng nôn nóng, hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt ngưỡng mộ của cô gái làm thêm trong quầy thuốc, còn lớn tiếng mắng người ta nhanh tay nhanh chân lên.

Cảm giác này...

Là cảm giác được che chở.

Nghĩ tới đây, Kiều Vi Nhã rùng mình, Sở Lạc Duy che chở cô á?

Cô có khả năng tưởng tượng như vậy, sau này chắc chắn sẽ là một thợ săn tin giỏi.

Sở Lạc Duy liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã đang run rẩy, cởi áo khoác ngoài ra khoác lên vai cô, “Sau này buổi tối đi ra đường mà còn mặc ít như thế, tôi sẽ đốt hết váy vóc trong tủ quần áo của cậu.”

Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Vi Nhã mở to, càng có vẻ đáng yêu hơn trong chiếc gương tròn.

Cô gái ở quầy thuốc mang bông băng và thuốc sát trùng tới. Sở Lạc Duy đưa tay đoạt lấy.

Chân của Kiều Vi Nhã run lên, chàng trai này không định phế bỏ chân của cô luôn chứ?

Sở Lạc Duy quỳ một chân trên sàn nhà, đầu tiên dùng kéo cắt quần của cô ra, sau đó cẩn thận dùng dung dịch ôxy già rửa vết thương cho cô.

Kiều Vi Nhã nhìn chàng trai rất nhẹ nhàng kia, hoàn toàn khác biệt với khí chất trên người cậu.

Trái tim... lại đập một cách mất kiểm soát rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3032: Không có việc gì, bớt chọc cậu hai họ Sở (10)
Sở Lạc Duy cẩn thận xử lý vết thương cho cô, như đang đối xử với bảo bối mà anh trân trọng nhất trên thế giới này.

Kiều Vi Nhã ngã một cú rất đau, có một số chỗ máu thịt lẫn lộn.

Sở Lạc Duy nhìn mà đau lòng, nhưng vẫn nói lời trái lương tâm, “Đi đường không nhìn, sao không ngã chết luôn đi.”

Thấy chưa, vẫn độc miệng như thế đấy.

Trái tim nhỏ bé của Kiều Vi Nhã đột nhiên không còn đập loạn nữa.

Thôi bỏ đi, tự dưng rung động với cậu ta làm gì?

Xử lý xong vết thương cho Kiều Vi Nhã, phải trả tiền, Sở Lạc Duy cứ nhìn Kiều Vi Nhã mãi.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, “Sao thế, không hiểu tiếng Trung à, không biết cả thế giới đang nói tiếng Trung à, trả tiền đi chứ.”

“Không mang ví.”

Thử nghĩ mà xem, bạn mua đồ, đến lúc trả tiền lại quên mang ví, đó là cảm giác như thế nào.

Thử hỏi có bối rối không, có buồn lòng không, có ngượng ngùng không?

Nhưng mà cậu Hai ơi, thái độ điềm nhiên của cậu như thế là sao đấy?

Đồng chí cậu Hai vẫn đứng yên một cách đương nhiên như thế, không bối rối, không buồn lòng, không ngượng ngùng luôn, dù sao cũng có người trả tiền mà.

Kiều Vi Nhã cười còn khó coi hơn cả khóc, nhìn về phía cô gái trông quầy thuốc vẫn còn đang mê mẩn vì trai đẹp, “Em gái ơi, em xem, anh này đẹp trai như vậy, hay là em đừng lấy tiền của bọn chị nhé.”

Kiều Vi Nhã vừa dứt lời, không đợi cô gái kia tỏ thái độ, Sở Lạc Duy đã cướp lấy điện thoại của Kiều Vi Nhã, sau đó kéo tay cô ấn mở khóa vân tay, mở wechat, hỏi cô gái kia, “Bao nhiêu tiền?”

Kiều Vi Nhã nhìn một loạt động tác liên tiếp với vẻ không dám tin, vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Cô gái kia đỏ mặt trả lời, “Hai mươi tư tệ, thực ra không cần... đâu...”

Cô gái kia chưa nói hết câu, Sở Lạc Duy đã chuyển tiền cho cô ấy với vẻ thiếu kiên nhẫn, sau đó cõng Kiều Vi Nhã lên lưng đi thẳng ra cửa.

Cô ngốc này định bán mặt của cậu đi để gán nợ à?

Mặt của cậu chỉ thuộc về cô thôi, không cho ai xem hết.

Miệng của Kiều Vi Nhã vẫn còn nguyên hình chữ O, nằm trên lưng Sở Lạc Duy, nhìn chàng trai đang sải từng bước dài với vẻ không thể tin nổi.

“Kiều Vi Nhã, nếu sau này cậu còn dám dùng mặt tôi, tôi sẽ ném cậu xuống sông cho cá ăn.” Sở Lạc Duy hung hăng nói, cậu thuộc về cô gái của cậu cơ mà, tại sao phải cho người khác nhìn.

“Xí, hẹp hòi chết đi được, cho con gái nhà người ta cơ hội thể hiện sự mến mộ thì đã làm sao? Cậu đâu mất miếng thịt nào.”

“Thế tôi cho cậu một lần đấy, cậu thể hiện sự ngưỡng mộ với tôi xem nào?” Sở Lạc Duy đốp lại lời cô, không hề khách sáo.

“Tôi mến mộ cậu á, cậu tưởng tôi bị mù à?” Kiều Vi Nhã nói thật to bằng cái giọng khó tin, khi cảm thấy Sở Lạc Duy muốn ném cô xuống, vội vàng ôm lấy cổ cậu và gào lên, “Mến mộ, mến mộ, tôi mến mộ cậu nhất.”

Đùa chắc, nếu bị ném xuống, cô lại bị trọng thương lần nữa à?

Ở một góc mà Kiều Vi Nhã không nhìn thấy được, khóe miệng Sở Lạc Duy khẽ nhếch lên, hai tay xốc cô lên trên, tiếp tục đi về phía trước.

Giải quyết được mối nguy cơ bị ném xuống đất, Kiều Vi Nhã vẫn ôm chặt lấy cổ cậu, “Bánh Bao Rau, sao trước lúc đến đó cậu không nói với tôi là tôi phải những gì? Nếu tôi không đuổi thứ ti tiện Mạch Thụy đó đi thì kế hoạch của cậu nhỡ nhàng hết à?”

“Không đâu.” Sở Lạc Duy rất tự tin.

Không biết vì sao, Kiều Vi Nhã nghe được câu nói tin tưởng không có lý do này, tâm trạng liền tốt lên, tốt đến mức...

Kiều Vi Nhã dựa vào vai cậu, nhưng vì buồn ngủ mà ngáp dài một cái, sau đó hai tay ôm chặt hơn, nói, “Sở Lạc Duy, thật ra tôi...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3033: Không chờ nổi một giây sao? (1)
Sở Lạc Duy im lặng nghe Kiều Vi Nhã nói, nhưng chỉ nghe được mỗi câu nói đấy, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Sở Lạc Duy nghiêng đầu quá, nhìn thấy khuôn mặt đeo kính của cô, gọng kính lớn che khuất gương mặt chỉ bé như lòng bàn tay.

Lúc này hơi thở mềm mại của cô đang phả vào cổ cậu, ấm ấm nóng nóng, hoàn toàn khác biệt với con người ồn ào mọi khi cùa cô.

Sở Lạc Duy cõng cô đến xe, đặt người vào ghế phó lái rồi thắt dây an toàn giúp cô.

Sở Lạc Duy tháo kính của cô xuống, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nhanh chóng xuất hiện trước mắt cậu.

Từ nhỏ tới lớn, Sở Lạc Duy đã nhìn khuôn mặt này vô số lần. Ngày còn bé, mỗi khi tỉnh dậy, cậu sẽ luôn thấy cô cuộn tròn như con tôm trong lòng mình.

Có lẽ, bắt đầu từ lúc ấy, cô đã bước vào trái tim cậu, để cậu biết rằng cô gái này chính là người mà cậu phải bảo vệ suốt cả đời.

“Đồ ngốc, cô gái kia không phải cậu thì còn là ai được chứ?” Sở Lạc Duy nói khẽ, thái độ dịu dàng ấy là khi Kiều Vi Nhã tỉnh táo chưa bao giờ thấy được.

Sở Lạc Duy nghĩ, nhìn gương mặt gần ngay trước mắt này, da dẻ nõn nà này, chắc cũng không gì hơn được nữa.

Đôi môi này, cậu từng hôn một lần, đến nay vẫn còn nhớ mãi cảm giác đó.

Cho nên, đã thích là phải nhích, đôi môi gần ngay trước mặt dường như chỉ một giây sau sẽ được cậu thưởng thức.

Sở Lạc Duy cúi đầu, nhưng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Cuộc điện thoại ấy do Sở Vi gọi đến, hỏi xem cậu có cần cậu ấy tới đón không.

“Thôi khỏi!”

Sở Lạc Duy nhìn người bị làm phiền bởi tiếng chuông điện thoại mà nhíu mày, trong lòng lại thầm ghi nợ cho Sở Vi.

“Hắt xì...”

Sở Vi ngồi đang ở nhà cách đó rất xa nhìn điện thoại của mình, không hiểu sao cậu cảm thấy cuộc gọi này của mình không đúng lúc lắm.

Sở Vi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cơ thể run lên bần bật, không phải nếu như vậy sẽ rất khó xử sao?

Cậu cảm thấy cậu phải trốn đi thôi, nếu không với mức độ cơn giận của cậu Hai, chắc tới tám chín phần là do bị cậu làm phiền chuyện đại sự rồi.

Chưa kịp hôn người đẹp thì Kiều Vi Nhã đã tỉnh.

Sở Lạc Duy ra cái vẻ quân tử chân chính ngồi thẳng người dậy nhìn Kiều Vi Nhã đang mơ mơ màng màng.

“Về nhà đi.” Kiều Vi Nhã nhíu mày nói xong rồi lăn ra ngủ tiếp.

Về nhà?

Về nhà!

Sở Lạc Duy khẽ nhếch môi, tuy rằng đầu óc của cô ngốc này bị hỏng nặng, nhưng hỏng cũng có cái tốt, ít nhất là không hề phòng bị với cậu, đúng không nào?

“Được, về nhà thôi.” Sở Lạc Duy xoa đầu cô, sau đó đóng cửa xe cạnh ghế phụ, đi vòng về ghế lái, khởi động xe.

Trong giấc mơ, Kiều Vi Nhã mơ thấy một Sở Lạc Duy vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức chàng trai này chỉ có thể xuất hiện trong mơ.

Cho nên, sau khi tỉnh lại, Kiều Vi Nhã nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của chàng trai trước mặt mà nghĩ, quả nhiên, mơ mộng luôn tốt đẹp, hiện thực vẫn xấu mù, ví dụ như khuôn mặt này đây.

“A...” Kiều Vi Nhã đột nhiên bật dậy khỏi giường, nhìn người đang ngủ cạnh mình với vẻ kinh hoảng, “Sao cậu lại ngủ trên giường của tôi?”

Sở Lạc Duy nhíu mày lại tỏ vẻ không vui vì bị đánh thức, bỏ tay ra khỏi eo cô, ngỏ ý bảo cô nhìn lại tay mình.

Kiều Vi Nhã chớp mắt nhìn xuống dưới, bàn tay cô đang nắm chặt lấy áo cậu.

Sở Lạc Duy tỉnh táo hơn một chút, nhìn Kiều Vi Nhã đột ngột giật tay ra, ngồi thẳng dậy, “Tối qua có hất thế nào cũng không hất ra được, cậu nắm chặt thế còn trách tôi chắc?”

Kiều Vi Nhã chớp mắt vô tội, nhìn chàng trai đang chậm chạp xuống giường, đi vào phòng tắm.

“Ý của câu này là, trách tôi?” Kiều Vi Nhã kêu lên.

Sở Lạc Duy đi tới cửa phòng tắm, quay lại nhìn cô gái ngồi trên giường đang trừng mắt với mình, “Biết giác ngộ thế là tốt, đã ngủ với bản thiếu gia rồi, bản thiếu gia cho cậu một cơ hội chịu trách nhiệm với bản thiếu gia.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3034: Không chờ nổi một giây sao? (2)
“Cút ngay~”

Kiều Vi Nhã mắng ầm lên, Sở Lạc Duy đã bước vào phòng tắm.

Kiều Vi Nhã nằm thẳng xuống giường, sao tối qua mình lại nắm áo Sở Lạc Duy không chịu buông nhỉ?

Nhưng, có phải chưa từng nằm chung giường chung gối đâu, có gì to tát chứ!

Kiều Vi Nhã nghĩ vậy, lại thấy thoải mái ung dung như bình thường.

Sở Lạc Duy bước ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chân cô, thấy nó không bị nhiễm trùng bèn đưa tay vỗ bẹp một cái lên cái đùi trắng nõn của cô.

“Sao cậu đánh tôi?” Kiều Vi Nhã kêu ầm lên. Tuy rằng không đau, nhưng vỗ một cái kêu như thế cũng khiến người ta ngượng lắm chứ.

“Mau dậy đi, lát nữa còn thay thuốc rồi đến trường.” Sở Lạc Duy nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

Đôi mắt to tròn của Kiều Vi Nhã đảo một vòng, “Ầy, chân tôi đau mà, cậu bế tôi vào đi.”

Sở Lạc Duy quay đầu cô gái kiêu ngạo nào đó, khẳng định chắc chắn rằng cô cố ý.

Nhưng có cơ hội được ôm người đẹp, tất nhiên cậu sẽ không bỏ qua.

Vốn dĩ Kiều Vi Nhã cố ý nói như vậy, nhưng không ngờ cậu lại bước tới thật.

Cho nên, tình huống bây giờ là sao đây nhỉ?

Kiều Vi Nhã nhìn chàng trai đang bế mình, “Sao hôm nay cậu đồng ý dễ vậy?” Trước kia toàn lườm mình một cái cháy mặt rồi bỏ đi cơ mà?

Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn Kiều Vi Nhã đang tò mò. Cậu quyết định phải thay đổi chiến lược, nếu không đợi cô ngốc này nhận ra chắc cậu phải chờ đợi đằng đẵng mất.

Cho nên Sở Lạc Duy dự tính, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ sử dụng quyền lợi của mình với tư cách một người chồng chưa cưới.

Bế vợ mình, lẽ nào không phải chuyện bình thường như cân đường hộp sữa hả?

Cho nên, không có gì sai hết!

Sở Lạc Duy bế cô vào phòng tắm, sau đó đặt người xuống, “Chắc tay chưa tàn tật đâu nhỉ.”

“Cút ra ngoài.”

Quả nhiên, đây mới đúng là Sở Lạc Duy này.

Sở Lạc Duy nhếch môi, xoay người đi ra ngoài.

Kiều Vi Nhã nhảy lò cò tới bên bồn cầu, ngồi xuống, mở điện thoại, bắt đầu tiến hành công việc thải độc mỗi sáng.

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Có phải Bánh Bao Rau gần đây bị điên rồi không?

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc:?]

Lúc này Sư Niệm cũng vừa mới dậy, đang ở trong phòng khách sạn đợi Chị Tám tới, nhìn thấy dòng tin nhắn của Kiều Vi Nhã, không khỏi trả lời một câu.

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ơ chị dậy rồi à? Sở Húc Ninh không ở đấy ạ?]

Sư Niệm nhìn thấy tên của Sở Húc Ninh, khựng lại một lúc rồi mới bắt đầu gõ chữ nhắn lại.

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị nhận một chương trình tạp kỹ nên ra ngoài ghi hình rồi, không ở trong quân doanh.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chậc chậc chậc, đang tân hôn mà, chị muốn làm người phụ nữ kiên cường à?]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Thế thì đã sao? Chị đây kiên cường được, cưng có làm được không?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Hê hê hê, em là thợ săn tin trong tương lai đấy, chị khách sáo với em tí đi, không thì em tiết lộ hết tư liệu đen tối của chị luôn đó.]

[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị ơi, em là chị của chị đấy.]

Sư Niệm nhìn khung chat với Kiều Vi Nhã, tâm trạng cũng thư thái hơn nhiều, trượt đến menu chính, nhìn danh sách cuộc gọi mà từ đầu đến cuối không hề mở ra.

Sau khi đến đây, cô chỉ gửi về cho Sở Húc Ninh một tin nhắn, giữa hai người không có thêm liên hệ gì nữa.

Dường như tất cả xa cách đều bắt đầu từ sự im lặng.

Giữa cô và Sở Húc Ninh, cũng sẽ có kết cục như vậy sao?

“Cốc cốc cốc...”

Sư Niệm hoàn hồn lại, đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra mở cửa.

Người bước vào là Chị Tám, báo với cô các nữ diễn viên ghi hình cùng cô đã xuất phát cả rồi, bây giờ họ cũng có thể đi.

Sư Niệm gật đầu, quay người vào phòng tắm sửa soạn.

“À phải rồi, không ngờ Mạch Thụy lại rút khỏi chương trình lần này, nghe nói cô ta gặp chuyện lớn ở thành phố A rồi.” Chị Tám nói vọng vào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3035: Không chờ nổi một giây sao? (3)
Sau khi vào phòng tắm, nghe thấy câu nói của Chị Tám, Sư Niệm khựng lại.

Làm sao Mạch Thụy có thể từ bỏ một cơ hội công kích cô tốt như vậy được?

“Ở thành phố A đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sư Niệm vừa đánh răng vừa hỏi.

“Sáng nay Popo tới nói với chị, Sở Thị khởi kiện Mạch Thụy với tội vu cáo. Trước mắt cô ta đã bị công ty quản lý cho dừng toàn bộ hoạt động rồi.” Chị Tám vẫn đứng dựa vào cửa nhìn Sư Niệm đánh răng.

Sư Niệm khựng lại, “Chuyện của Sở Lạc Nhất phải không?”

“Popo không nói, nhưng nghe nói tối qua Sở Lạc Duy đã gặp diễn viên đóng vai nam chính của "Công Tước". Sáng sớm nay David William đã yêu cầu hủy bỏ hợp đồng với đoàn phim, cũng có nghĩa là tất cả các cảnh có dính tới vai nam chính của bộ phim này phải quay lại từ đầu. Mà quan trọng nhất là, bây giờ Mạch Thụy bị khởi tố, tức là phải đổi cả nữ chính. Bộ phim "Công Tước" này đầu tư một khoản rất lớn vào nhân lực và vật lực trong thời kỳ đầu, lần này chắc lỗ to lắm đây.”

Sư Niệm đánh răng rửa mặt xong, Chị Tám gọi thợ trang điểm của cô vào trang điểm giúp cô.

Sư Niệm bước ra, ngồi xuống trước gương trang điểm, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại không hề có tin tức gì, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

“Sư công vẫn tàn nhẫn như mọi khi, khi tất cả mọi người nghĩ rằng sư công sẽ không tham gia vào chuyện này để tránh hiềm nghi thì thực ra sư công đang đợi thời cơ để “một mũi tên trúng hai đích”, làm như vậy, vừa tạo được cơ hội hòa hoãn cho chuyện của Sở Lạc Duy vừa đòi được công bằng cho chuyện của Sở Lạc Nhất, mà Mạch Thụy, lần này không chết cũng mất một lớp da.” Sư Niệm điềm đạm nói.

Những năm gần đây, Sở Ninh Dực chủ yếu xoay quanh Thủy An Lạc, cho dù không đi làm cũng sẽ theo Thủy An Lạc tới bệnh viện, dường như gây dựng giang sơn triều chính trong nhiều năm. Trong lúc yên ổn, mọi người quên mất rằng ông vua ấy giỏi giang cỡ nào, bắt đầu thò chiếc nanh vuốt rất càn quấy của mình ra mà không ngờ rằng, khi móng vuốt của họ vừa chạm tới con mồi, vừa hưởng thụ niềm vui của chiến thắng, ông vua già ấy đã ra tay chém hết nanh vuốt của những kẻ không biết điều rồi.

Họ chỉ biết rằng ông vua ấy đã xây dựng nên giang sơn mà không nghĩ rằng, tại sao một ông vua nhiều năm không quản triều chính mà giang sơn vẫn luôn yên ổn. Cho nên, những kẻ đó bị chém đứt nanh vuốt là xứng đáng.

“Ngoài Mạch Thụy không đủ chứng cứ nên vẫn bị giam giữ ra, còn lại mấy đơn vị truyền thông ban đầu đưa tin dữ dội nhất đã bị cưỡng chế ngừng hoạt động. Ông chủ và bốn mươi ba nhân viên khác của tòa soạn đầu tiên đưa tin Sở Lạc Nhất sao chép lần lượt bị phạt tù từ ba tháng tới năm năm, lý do là tội phạm kinh tế.” Chị Tám nói, lại một lần nữa thể hiện sự bái phục đối với ông chủ của mình.

“Tội phạm kinh tế?” Sư Niệm quay đầu lại nhìn Chị Tám, tội này to hơn tội vu cáo nhiều.

“Không sai, tội phạm kinh tế đó, tổng thể cổ phiếu của Sở Thị tháng trước đã giảm giá 0,1%, Boss yêu cầu luật sư nói rằng, việc cổ phiếu của Sở Thị giảm hoàn toàn do tin tức xấu về Sở Thị gây ra. Mà chính là những tin tức vu khống Sở Lạc Nhất sao chép không hề có chứng cứ đó, cho nên tòa soạn đưa tin đầu tiên được quy kết thành tội phạm kinh tế, bởi vì chỉ 0,1% này cũng gây ra một con số thiệt hại khổng lồ.” Chị Tám nói với vẻ kích động, như thể nếu như Sở Ninh Dực có ở đây, Chị Tám có thể quỳ gối xuống luôn.

Sư Niệm: “...”

Sư công dùng lý do này rất phù hợp, Sở Thị là doanh nghiệp nộp thuế nhiều, quan hệ của Sở Ninh Dực với người trong chính phủ luôn tốt đẹp, với lý do này có khi quốc gia cũng không tha cho họ.

Cho nên, tòa soạn đó đã mặc định là số nhọ rồi, bị phán quyết nặng hơn những kẻ khác nhiều.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3036: Không chờ nổi một giây sao? (4)
Sư Niệm trang điểm xong, điện thoại của cô vẫn không có động tĩnh gì. Cô đưa lại điện thoại cho Chị Tám với vẻ thất vọng, sau đó cùng Chị Tám đi ra ngoài.

Chị Tám nhận lấy điện thoại của cô, để trong túi cùng điện thoại của mình. Tất nhiên chị biết Sư Niệm đang nghĩ gì. Đến tận bây giờ Chị Tám vẫn còn trách Sở Húc Ninh. Chị không hiểu người đàn ông đó có gì tốt đẹp mà khiến Sư Niệm lưu luyến mãi không quên.

Trước khi bắt đầu ghi hình chương trình có một buổi gặp mặt không chính thức để cho các ngôi sao từ bốn phương trời gặp mặt nhau, tiến hành một cuộc phỏng vấn nhỏ, đến khi tuyên truyền cho chương trình sẽ dùng tới, mà quan trọng hơn là để đến khi ghi hình mọi người không tới mức gượng gạo quá.

Sau khi Sư Niệm bước vào, Chị Tám bỗng thấy điện thoại của Sư Niệm rung, vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình mà khựng lại, nhanh chóng bước vào kéo Sư Niệm đang chào hỏi với vài nữ diễn viên khác, “Điện thoại của chồng em.”

Sư Niệm vốn đang cười dịu dàng lập tức lộ ra nụ cười khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Sư Niệm đón lấy điện thoại, nhanh chóng chạy ra ngoài sau đó nhận cuộc gọi.

“Chị Tám, Triệu Tư Niệm nhà chị kết hôn thật đấy à, trước kia nghe nói cô ấy kết hôn tôi còn tưởng tin giả, cô ấy mới hai mươi thôi mà?” Ngôi sao hàng đầu Ngũ Vi cười cười hỏi.

“Ai bảo không phải chứ, có ngăn cũng không ngăn được.” Chị Tám cũng thở dài.

Sau khi ra ngoài, Sư Niệm nhận cuộc gọi, cô phấn khích nói, “A lô... Tút tút tút...” Nụ cười trên mặt Sư Niệm bỗng chốc cứng lại.

Mà ngay khoảnh khắc cúp máy, Sở Húc Ninh nghe thấy tiếng của cô, nhưng đã muộn, anh cứ tưởng lâu như vậy mà không bắt máy là vì cô không có thời gian, cho nên mới ngắt cuộc gọi, nhưng không ngờ vào giây cuối cùng mới nghe thấy tiếng của Sư Niệm. Sở Húc Ninh đang muốn gọi lại, cảnh vệ đã bước vào.

“Lữ đoàn trưởng, đến giờ rồi, nên đi thôi ạ.”

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, sau cùng anh thở dài, thôi thì đợi anh về rồi nói vậy.

Sở Húc Ninh đưa điện thoại cho Tiểu Lưu, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Tiểu Lưu nhìn điện thoại là biết ngay Lữ đoàn trưởng đang làm gì, muốn gọi điện thoại cho chị dâu đây mà.

Tiểu Lưu đang nghĩ ngợi, điện thoại đã vang lên lần nữa, Tiểu Lưu kêu lên, “Lữ đoàn trưởng, là chị dâu, chị dâu gọi.” Tiểu Lưu hét lên, nhanh chóng đuổi theo, tiếc rằng Sở Húc Ninh đã lên máy bay trực thăng rồi.

Tiểu Lưu cuống tới mức giậm chân, nhưng không thể bắt máy bay trực thăng dừng lại được, đành phải nhận cuộc gọi, “Alo, chị dâu, là em, em Tiểu Lưu ạ.”

Trong khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, Sư Niệm thực sự phấn khích, cho nên khi nghe thấy giọng Tiểu Lưu, cảm xúc của cô chợt trầm xuống, “Tiểu Lưu, hai người...”

“Chị dâu, chị gọi tới muộn mất rồi, Lữ đoàn trưởng vừa lên trực thăng đi chấp hành nhiệm vụ rồi.”

Bên cạnh Tiểu Lưu có tiếng máy bay trực thăng cất cánh, sự mất mát bỗng chốc bao phủ Sư Niệm. Anh phải đi nên mới gọi điện thoại cho cô, nhưng cô bắt máy chậm quá, anh cúp mất rồi.

“Ừm, tôi biết rồi, không sao đâu, khi nào anh ấy về thì cậu báo cho tôi biết với nhé.” Sư Niệm vẫn nói rất lịch sự, không thể trút giận lên đầu người khác được.

“Vâng, chị dâu không cần lo, Lữ đoàn trưởng giỏi lắm, không có việc gì được đâu.” Dường như Tiểu Lưu sợ Sư Niệm lo lắng nên mới nói thêm.

Sư Niệm nói cảm ơn rồi cúp điện thoại, trong lòng không còn chút gợn sóng nào nữa.

Rốt cuộc tại sao mà anh ấy cúp máy nhanh như vậy nhỉ?

Không thể đợi cô thêm một giây sao?

Mười mấy năm đợi chờ của cô, vẫn không đổi được một giây sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3037: Không chờ nổi một giây sao? (5)
Sư Niệm thất vọng quay về phòng. Khi đến cửa phòng, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đổi một gương mặt tươi cười.

Mà điều khiến Sư Niệm vui nhất trong ngày hôm nay chính là họ chọn điểm đến đầu tiên là Malaysia. Đây là nơi Sở Húc Ninh từng nhắc tới với cô.

Cho nên sau khi ghi hình xong, trên đường quay về, Sư Niệm vẫn rất vui vẻ.

Lần này có năm nữ diễn viên, ngoài Sư Niệm ra còn bốn người nữa, một người là ngôi sao đa tài Cổ Nguyệt, một người là đả nữ của màn ảnh bạc Hà Quỳnh, một gương mặt mới gần đây khá nổi tiếng là Giang Ninh, người cuối cùng chính là ngôi sao hàng đầu Ngũ Vi.

Chị Tám dẫn Sư Niệm lên xe. Sư Niệm còn mải cầm điện thoại tìm kiếm cửa hàng mà Sở Húc Ninh đã nói với cô, coi như mua chút quà gặp mặt cho mẹ chồng.

“Cái người tên Ngũ Vi kia em phải cẩn thận một chút, trông có vẻ khách sáo với em thế thôi, trong giới này cô ta nổi tiếng là khẩu Phật tâm xà đấy, cắn người khác sau lưng tàn độc lắm.” Chị Tám nhìn Sư Niệm rồi nói, “Cái cô Cổ Nguyệt đó em có thể thân thiết một chút, danh tiếng của cô ấy rất tốt.”

“Chị Tám à, chị ở trong giới này lâu thế rồi mà sao nhìn người không chuẩn vậy, cái cô Cổ Nguyệt kia á?” Sư Niệm nói, ngẩng đầu nhìn Chị Tám đang tò mò, “Mà thôi, không nói với chị nữa, lần này đi Malaysia có thời gian hoạt động riêng chứ, em muốn đi mua ít đồ.”

“Mua đồ gì?” Chị Tám càng thấy tò mò, cũng không băn khoăn chuyện Cổ Nguyệt nữa mà quan tâm tới chuyện cô muốn tự đi mua đồ.

“Húc Ninh bảo mẹ anh ấy thích một loại bánh bơ của Malaysia, cho nên em muốn đi xem thử.” Sư Niệm không hề che giấu mà báo cáo ngay.

Chị Tám nhìn Sư Niệm với vẻ bất đắc dĩ, ban nãy còn thất vọng vì anh ta, bây giờ lại vui vẻ vì có thể đi mua đồ cho mẹ anh ta rồi.

Người đàn ông này đúng là kiếp nạn cả đời của Sư Niệm, một kiếp nạn không thể nào tránh được.

***

Thấm Tân Viên, thành phố A.

Sở Lạc Nhất đang ôm túi đồ ăn vặt ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa nói chuyện với Cố Tỉ Thành. Lúc này trong nhà không có ai, Thủy An Lạc đang ở bệnh viện, Sở Ninh Dực ở công ty.

“Em ăn ít mấy thứ thực phẩm rác đó thôi.” Cố Tỉ Thành vừa làm việc vừa nói, trong tay anh là kế hoạch huấn luyện lần này.

“Ngon mà.” Sở Lạc Nhất xem bản tin về Mạch Thụy được phát trên tivi. Tấm ảnh của Sở Lạc Nhất được các nhà địa chất cầm đi đối chiếu, thực ra có vài chỗ không đúng với địa thế ở đó lắm, chỉ có thể nói lúc sao chép không để tâm rồi.

Mà họa sĩ nước ngoài kia cũng là thứ không đáng tin. Lúc bị bắt hắn lập tức khai ngay ra Mạch Thụy. Không biết Mạch Thụy không có mắt nhìn người hay đáng đời cô ta bị xui xẻo.

Cố Tỉ Thành bỏ văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn người trong tivi, nghĩ ngợi một hồi rồi nói, “Ăn ít thôi, đợi đến lúc anh diễn tập xong chắc em đã mập như heo rồi.”

“Mập như heo cũng là con heo của anh.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, ăn miếng cuối cùng, “Sao chỉ có một mình anh làm vậy? Anh Húc Ninh đâu?”

“Đi làm việc khác rồi.” Cố Tỉ Thành gập văn kiện lại, đứng dậy đi rót nước.

Sở Lạc Nhất nhìn người trong màn hình cuộc gọi video đã biến mất, thậm chí có thể nghe thấy tiếng đi lại của người bên đó.

“Lúc các anh diễn tập, người bạn cùng lớp gì gì đó của anh cũng đi hả?” Sở Lạc Nhất hỏi một câu chua lòm.

Cố Tỉ Thành rót nước xong, cảm thấy rất hài lòng với bộ dạng ghen tuông của vợ mình.

“Chú ý, là bạn cùng trường, còn xa khướt mới tới bạn cùng lớp, đừng nói linh tinh.” Cố Tỉ Thành nhấn mạnh.

Nhưng câu nhấn mạnh ấy khiến Sở Lạc Nhất rất vui, “Vậy là cô ta cũng đi hả?” Điều này khiến cô không vui đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3038: Không chờ nổi một giây sao? (6)
“Chuyện này do bệnh viện bên ấy quyết định chứ anh không có quyền hạn ấy.” Cố Tỉ Thành nói xong, nhấp một hớp nước rồi nói tiếp, “Ngày mai anh bắt đầu huấn luyện khép kín rồi.”

“Em biết mà.” Sở Lạc Nhất híp mắt cười đáp, huấn luyện kết thúc là họ có thể gặp nhau rồi. Lúc anh đi huấn luyện, cô có thể lặng lẽ tới thành phố B ký thỏa thuận giữ bí mật. Dù sao chuyện lớn như diễn tập, bắt buộc có bản thỏa thuận đó.

Cố Tỉ Thành híp đôi mắt như chim ưng của mình lại, nhìn cô gái đối diện anh qua màn hình video, “Gần đây thái độ của em rất lạ.”

“Có gì mà lạ? Bình thường thế này cơ mà!” Sở Lạc Nhất gân cổ lên nói, “Bạn gái anh thấu hiểu lòng người như thế, anh biết tìm đâu được?”

Cố Tỉ Thành lạnh lùng liếc nhìn cô, anh đòi hỏi cô phải thấu hiểu lòng người từ khi nào vậy.

“Em cứ đố kỵ đi xem nào?” Cố Tỉ Thành nói xong, nghe thấy tiếng gõ cửa, “Đợi chút.” Cố Tỉ Thành nói xong, tắt màn hình video đi, “Mời vào.”

“Đoàn trưởng.” Đường Đỏ mở cửa bước vào, sau khi hành lễ, đưa văn kiện trong tay cho anh, “Tin tức mới nhất cấp trên gửi xuống.”

Cố Tỉ Thành đưa tay nhận lấy, trước lúc Đường Đỏ quay đi, anh nói, “Cậu đi sắp xếp đi, tối nay xuất phát lên núi.”

“Rõ.” Đường Đỏ hô to một tiếng đáp lại rồi mới xoay người rời đi.

Cố Tỉ Thành cầm điện thoại, không gọi video cho Sở Lạc Nhất nữa mà gửi tin nhắn cho cô, báo với cô rằng anh có việc, đợi anh quay về sẽ liên lạc sau.

Sở Lạc Nhất liếc mắt thấy người bên đó đã offline. Cô nghĩ ngợi, nhún vai, bỏ điện thoại qua một bên, tiếp tục xem tivi.

Trong bản tin, Mạch Thụy vẫn đang phản bác rằng họ vu khống cô ta, cứ bám rịt lấy luận điểm Sở Ninh Dực có tiền, có thể sai thần khiến quỷ.

Người phụ nữ này cho rằng tất cả mọi người đều ngu ngốc sao?

Cô ta thực sự cho rằng tiền là công cụ vạn năng?

Sở Lạc Nhất nhìn bản tin, nhận được một cuộc gọi từ Đàm Thần Tiêu.

“Sư phụ, con xem tin tức rồi.” Sở Lạc Nhất dựa người vào sofa nói chuyện. Khi người giúp việc mang nước tới, cô cảm ơn rồi cầm cốc nước trong tay, “Mỹ? Con không đi đâu.”

“Nhất Nhất, con như vậy không được, con như vậy...”

“Sư phụ cứ yên tâm, con sẽ không bỏ vẽ đâu, so với vẽ giang sơn, con nghĩ đến một đối tượng có ý nghĩa hơn rồi.”

“Cái gì?”

“Binh lính.” Sở Lạc Nhất nói một cách kiên định.

Người ở đầu dây bên kia không nói gì, Sở Lạc Nhất cũng không vội, dù sao cô đã quyết định rồi.

“Nhất Nhất, bây giờ con đặt cả trái tim vào cậu ta, lẽ nào không sợ một ngày nào đó cậu ta phụ lòng con sao?” Đàm Thần Tiêu đột nhiên hỏi, giọng nói có vẻ gay gắt.

Sở Lạc Nhất khựng lại, không biết tại sao sư phụ lại giận tới mức vậy.

“Anh ấy sẽ không làm vậy đâu.” Sở Lạc Nhất hứa hẹn, “Cố Tỉ Thành không phải hạng người ấy. Anh ấy không lăng nhăng.” Nếu anh là hạng người ấy thật, bên cạnh anh còn có một Châu Thiên Thiên đó thì làm gì có chuyện gì để cô chen vào?

“Cố Tỉ Thành không phải người đơn giản như vậy, cậu ta cũng có gia thế.” Đàm Thần Tiêu lại nói thêm.

“Con biết mà, con từng gặp mẹ anh ấy rồi.” Sở Lạc Nhất nói rồi tắt tivi đi, ngồi ngay ngắn lại, “Sư phụ sao thế?”

“Con từng gặp mẹ cậu ta?” Đàm Thần Tiêu khựng lại, dường như không thể tin nổi.

“Gặp rồi ạ, sư phụ rốt cuộc sao thế ạ? Trước kia không phải sư phụ từng nói về con về mẹ anh ấy sao?” Sở Lạc Nhất nhíu mày nghĩ lại chuyện lúc trước. Khi cô còn chưa biết Cố Tỉ Tước là ai, chính Đàm Thần Tiêu nói với cô. Lúc đó cô còn rất vui vì mẹ của Cố Tỉ Thành đã đến, nhưng giờ tại sao sư phụ lại có phản ứng như vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3039: Không chờ nổi một giây sao? (7)
Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, bên đó hoàn toàn yên tĩnh lại.

“Nhất Nhất, con thực sự xác định Cố Tỉ Thành là người mà con muốn tìm sao?”

Đàm Thần Tiêu hỏi quá trịnh trọng, khiến cho Sở Lạc Nhất cũng không khỏi thấy căng thẳng, “Sư phụ, sư phụ rốt cuộc làm sao thế, sư phụ...”

“Mẹ, ý mẹ là sao?”

Sở Lạc Nhất còn chưa dứt câu, bên kia đã truyền tới tiếng kêu chói tai, sau đó điện thoại bị ngắt.

“Sư phụ?” Điện thoại bị ngắt giữa chừng, Sở Lạc Nhất càng thấy tò mò hơn.

Mẹ?

Sư phụ có con gái từ bao giờ thế, sao cô không biết, hơn nữa nghe giọng thì cô gái kia chắc cũng tầm tuổi cô.

Đàm Thần Tiêu ngắt điện thoại, nhìn cô con gái đang vô cùng tức giận trước mặt mình.

“Mẹ, con bảo mẹ nói với con bé ti tiện đó tránh xa anh Tỉ Thành ra cơ mà. Mẹ nói vậy là có ý gì?” Trên khuôn mặt vô cùng ngang bướng của Lục Tư Thần hiện vẻ oán hận mẹ mình.

Đàm Thần Tiêu thản nhiên nhìn con gái, sau đó đặt điện thoại lên bàn, “Thần Thần, con đã trưởng thành rồi, chú ý hành vi của con một chút.”

“Mẹ đừng nói chuyện đó với con, người hoạt động nghệ thuật như mẹ thì ghê gớm lắm chắc? Anh Tỉ Thành là của con, con bé ti tiện đó là cái thá gì chứ?”

“Thần Thần.” Đàm Thần Tiêu quay phắt lại, tức giận trách mắng con gái, “Bình thường ba con dạy con như thế hả?”

“Mẹ luôn coi thường ba con còn gì? Mẹ cũng đâu tình nguyện sinh ra con đâu, nếu không cũng không đến mức sinh con ra rồi bỏ đi. Mẹ hiểu ba con được bao nhiêu, mẹ hiểu con được bao nhiêu? Vì cái thứ mà mẹ gọi là mơ ước, mẹ không hề để tâm tới việc có đứa con gái này.”

“Chát...”

Tiếng tát rất mạnh và tiếng gào của Lục Tư Thần cùng lúc vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Lục Tư Thần bỗng chốc xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.

Bàn tay ngưng lại giữa không trung của Đàm Thần Tiêu run rẩy, sau đó cô rụt luôn tay về, quay lưng lại với con gái, “Vốn dĩ con không nên tồn tại, năm đó nếu như không phải ông ta cưỡng ép mẹ, căn bản sẽ không có con.” Đàm Thần Tiêu nói rất nhẫn tâm.

Cô không thể chấp nhận một đứa trẻ tồn tại trong hoàn cảnh đó được.

Lục Tư Thần cười trong nước mắt, “Con biết mà, mẹ thích con bé ti tiện kia.” Lục Tư Thần nói, ngang ngạnh lau những giọt nước mắt không nên chảy xuống đi, “Được lắm, mẹ chờ đấy, con sẽ có cách để hủy hoại thứ ti tiện mà mẹ thích.”

“Lục Tư Thần, đừng có du côn du đãng như ba con.” Lồng ngực Đàm Thần Tiêu phập phồng kịch liệt, rõ ràng là đã rất tức giận vì cô con gái này.

“Con thực sự muốn biết, mẹ có còn nhớ ba con tên gì không? Không nhớ phải không, cho nên mẹ càng không biết rằng, Cố Tỉ Thành là vị hôn phu của con. Con mới là người lớn lên cùng anh ấy.” Lục Tư Thần hét to, “Cướp mẹ của con, lại còn cướp cả vị hôn phu của con, tại sao con phải tha cho cô ta, tuyệt đối không có đâu.” Lục Tư Thần nói rồi chạy đi mất.

“Thần Thần...” Đàm Thần Tiêu gọi với theo, nhưng cánh cửa nhà đã bị Lục Tư Thần mạnh tay sập lại.

Đàm Thần Tiêu bóp trán, trong lòng trách cứ con gái, lại càng căm hận người đàn ông kia hơn.

***

Sở Lạc Nhất ở Thấm Tâm Viên vẫn còn đang tò mò, không kiềm lòng được mà tra lại tư liệu về Đàm Thần Tiêu một lần nữa. Sư phụ thực sự vẫn đơn độc mà, hơn nữa cô chưa từng nghe sư phụ nhắc đến việc sư phụ có người thân. Sư phụ của cô luôn một mình đi khắp nơi trên thế giới.

Sao đột nhiên lại có một cô con gái nhỉ?

Kỳ lạ, thực sự quá kỳ lạ.

Quan trọng là, Sở Lạc Nhất cảm thấy tiếng hét của cô gái kia nhằm vào cô, tại sao lại thế?
 
Top