Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3040: Không chờ nổi một giây sao? (8)
Cho dù bây giờ Sở Lạc Nhất tò mò cỡ nào cũng sẽ không có kết quả, cho nên chỉ có thể đợi Sở Ninh Dực quay về rồi hỏi lại chuyện này.

Bởi vì hôm nay là thứ sáu nên sau khi tan học, Sở Lạc Duy và những người kia cũng quay về. Sở Lạc Nhất lười cũng chẳng buồn kể chuyện này với các chị em của mình.

Tiếc rằng lúc này Cố Tỉ Thành đang đi huấn luyện, nếu không có thể nói với anh để dẹp bớt suy nghĩ trong đầu.

***

Sân bay quốc tế thành phố A.

Sư Niệm phải bay tới Malaysia. Ở sân bay, cô tình cờ gặp được Cổ Nguyệt cũng bay qua đó.

Cổ Nguyệt trông có vẻ dễ gần, thấy Sư Niệm, chủ động chào hỏi trước.

Sư Niệm khẽ gật đầu, đi vào cùng Cổ Nguyệt, bởi vì hiện tại đã bắt đầu ghi hình rồi, cho nên trợ lý không thể đi theo, chỉ có thể gặp lại ở sân bay Malaysia.

Hai người lên máy bay, chỗ ngồi sát cạnh nhau.

Cũng may nhóm sản xuất chương trình sắp xếp vị trí ngồi cho họ ở một nơi khá khuất, không bị người khác phát hiện ra.

“Nghe nói em kết hôn rồi hả?” Cổ Nguyệt nói chuyện bằng khẩu âm Hong Kong cực kỳ nặng.

Sư Niệm gật đầu, “Mới kết hôn mấy ngày trước.”

“Em gan quá đấy, bây giờ không có nữ diễn viên nào dám kết hôn ở tuổi hai mươi đâu. Em thấy đó, chị sắp ba mươi rồi mà chưa từng nghĩ tới việc kết hôn nè.” Cổ Nguyệt kinh ngạc kêu lên.

“Có lẽ vì yêu anh ấy quá, sợ anh ấy bị người khác cướp mất.” Sư Niệm nghĩ tới người đàn ông đó, nụ cười của cô cũng dịu dàng hơn nhiều.

Cổ Nguyệt nhìn nụ cười trên mặt cô, ý cười trong mắt vẫn không thể nào dò đoán được.

“Đàn ông tốt phải mau chóng tóm lấy, nhưng tại sao không đính hôn mà phải tự hủy hoại tương lai của mình như vậy? Em phải biết rằng ngôi sao nào kết hôn rồi sẽ ít khi bùng nổ được, không có tương lai nữa.”

Máy bay cất cánh, Sư Niệm đợi máy bay cất cánh xong xuôi mới nói, “Anh ấy là tương lai của em.”

Cổ Nguyệt nhìn Sư Niệm, dường như đang đánh giá cô một lần nữa.

Sư Niệm dường như không hề để tâm tới ánh mắt đánh giá của Cổ Nguyệt. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ một lòng mong tìm được bánh bơ, món bánh bơ mà cô muốn mua cho mẹ chồng.

Cho nên, Sư Niệm chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ hoàn toàn không chú ý rằng, khi cô nói xong câu đó, người ngồi phía sau cô dường như cử động một chút, nhưng nhanh chóng che mắt lại tiếp tục nằm xuống.

“Anh ta hạnh phúc thật.”

“Là em rất hạnh phúc.” Niềm hạnh phúc mà cô trộm được. Sư Niệm nhìn về phía Cổ Nguyệt, “Trước kia em có xem phim của chị đóng, cũng xem các tin tức về chị, hơn nữa Chị Tám cũng thường xuyên nhắc em phải học hỏi chị.”

“Chị có cái gì để học hỏi đâu? Sống trong cái ngành này lâu, hiện thực sẽ dạy em hết.” Cổ Nguyệt cười cười, “Nghe nói thời gian trước em bị thương nặng hả, hoạt động lần này chắc chắn sẽ có các hoạt động liên quan tới thể lực, đến lúc đó em không cần ngại, cứ nói thẳng với đạo diễn là được, mọi người cũng hiểu mà.”

“Cảm ơn chị.” Sư Niệm lễ phép đáp lại.

“Triệu Tư Niệm là tên gốc của em hả?” Cổ Nguyệt đột nhiên hỏi.

Sư Niệm nhìn cô với vẻ tò mò.

Cổ Nguyệt mỉm cười, “Không có gì đâu, chị buột miệng hỏi thôi.”

Sư Niệm cũng mỉm cười theo, không nói gì nữa mà nhắm mắt lại.

Phía sau cô, người đàn ông kia cũng nằm xuống bằng động tác tương tư, hơi thở nhè nhẹ như cùng nhịp với cô giống như mấy ngày trước, hít thở chung một bầu không khí, cùng chung một nhịp.

Cô ấy nói, anh ấy là tương lai của em.

Cô ấy nói, là em rất hạnh phúc.

Khóe miệng Sở Húc Ninh khẽ cong lên. Anh chưa từng nói với Sư Niệm rằng lấy cô về là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3041: Không chờ nổi một giây sao? (9)
Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Trong bữa cơm tối, Sở Lạc Nhất nói chuyện này cho Sở Ninh Dực nghe.

Bữa cơm này có Sở Lạc Duy, Sở Lạc Nhất, Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc ăn chung với nhau. Sở Lạc Ninh phải quay về quân đội còn chưa biết lúc nào có thể về.

Kiều Vi Nhã bị ba mình kéo về nhà ăn cơm, bởi vì bạn nhỏ Phong Tỉ Triệt nói lâu lắm không gặp bà chị gái ngốc nghếch của của nhóc nên có hơi nhớ rồi.

“Thần Tiêu có con gái á? Sao mẹ không hề biết việc này?” Thủy An Lạc kinh ngạc nói, thật sự là vì chuyện này gây sốc quá.

Sở Lạc Nhất nghiêm túc gật đầu. Trông thấy dáng vẻ kinh ngạc này của mẹ, cô cũng thấy yên tâm.

“Anh Sở, anh có biết chuyện này không?” Thủy An Lạc nhìn bộ dạng bình thản của Sở Ninh Dực liền không nhịn được phải hỏi.

“Làm sao mà biết được?” Sở Ninh Dực thản nhiên trả lời.

“Thế sao anh không ngạc nhiên?” Thủy An Lạc hỏi vặn lại. Thái độ của anh khiến cô có cảm giác như anh biết hết mọi việc vậy.

Sở Ninh Dực nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống rồi nói: “Tại sao anh phải ngạc nhiên, có quan hệ gì tới anh hả?” Sở Ninh Dực lại ra hiệu cho cô nhìn đứa con trai vẫn đang bình tĩnh ăn cơm của mình.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Sở Lạc Duy đang thản nhiên ăn cơm ngẩng đầu lên, nói: “Cũng đâu phải việc của con, sao con phải để ý.”

Thủy An Lạc: “...”

Thằng nhóc này chắc chắn không phải do cô sinh ra. Sao cô có thể sinh ra một thằng nhóc nhàm chán như thế này chứ?

“Con tò mò lắm, vì cô là sư phụ của con mà! Sư phụ con nhận suốt mười mấy năm đấy! Thế mà con chẳng biết chuyện sư phụ có con gái!” Sở Lạc Nhất cảm thấy khó tin nói.

“Vậy chứng tỏ là cô ấy cũng không thừa nhận đứa con gái đó.” Sở Ninh Dực nói thẳng: “Nếu chính cô ấy còn không thừa nhận thì con ít nói chuyện đó với cô ấy thôi.”

“Con cứ nghĩ sư phụ con sẽ giống như thần cơ.” Sở Lạc Nhất thở dài: “Không ngờ thần tiên cũng sẽ động lòng phàm.”

“Sao thần tiên lại không thể động lòng phàm? Nếu như không phải do mẹ của con quá ngốc không bò lên nổi thì ba của con còn phải hạ phàm sao?” Sở Ninh Dực nói thẳng ra lời này, hoàn toàn không thèm để tâm đến mặt mũi của ai kia.

Hai cái bánh bao của nhà họ Sở cộng thêm một Thủy An Lạc hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Sở Lạc Duy cảm thấy so với ba mình thì da mặt của cậu vẫn còn mỏng lắm.

Sở Ninh Dực kiêu ngạo nhìn vợ mình: “Nhìn cái gì mà nhìn, anh nói sai à?”

Thủy An Lạc quyết đoán lắc đầu: “Đúng ạ, đúng ạ! Anh nói cái gì cũng đúng hết! Anh là tiểu tiên nữ.”

“Phụttt...” Sở Lạc Nhất cười văng, lời này của mẹ cô đúng là ác thật.

Sở Ninh Dực: “...”

“Không đúng, không đúng! Anh là thần tiên, là thần tiên!” Thủy An Lạc đưa tay lau mồ hôi. Mẹ ơi, vị tổ tông này khó hầu hạ quá đi mất.

Ngay cả mặt Sở Lạc Duy cũng hơi đỏ lên, như là đang cố nhịn không bật cười.

Sở Ninh Dực hài lòng, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa mà nhìn Sở Lạc Nhất đang cười đến bò lăn bò toài: “Việc này con đừng có xía vào cũng đừng hỏi gì. Dù sao thì đây cũng là việc riêng của sư phụ con.”

“Biết mà, con cũng có hỏi gì đâu.” Sở Lạc Nhất rầu rĩ không vui nói, không được nghĩ tới cũng không được hỏi, chính bản thân cô cũng không thích bị người khác rình mò chuyện đời tư của mình.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực rồi lại nhìn Sở Lạc Nhất, cuối cùng nhìn về phía con trai mình: “Gần đây con đi học ở trường thế nào?”

“Tốt lắm ạ.” Khó có được một lần mẹ quan tâm cho nên Sở Lạc Duy rất rộng rãi cho mẹ mình một câu trả lời.

“Mẹ đang hỏi con với Bất Điểm thế nào rồi?” Thủy An Lạc hận rèn sắt không thành thép mà nói.

Sở Lạc Duy: “...”

Gia đình có một người mẹ theo chủ nghĩa yêu sớm thế này đúng là một gia đình độc nhất vô nhị.

“Rất tốt ạ!” Ba chữ kết luận này lúc nào cũng chính xác hết.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3042: Không chờ nổi một giây sao? (10)
Thủy An Lạc: “...”

Sở Lạc Duy đặt đũa xuống ý bảo cậu đã ăn xong rồi, sau đó đứng dậy nói: “Thật sự rất tốt, mẹ nên lo lắng cho vị này thì hơn!” Sở Lạc Duy nói rồi xoay người lên lầu.

“Này! Sở Lạc Duy! Chuyện đâu có liên quan gì đến em hả?” Sở Lạc Nhất lập tức kêu lên, nhưng Sở Lạc Duy đã đi lên lầu mất rồi.

Sở Lạc Duy không trả lời. Cậu định lên lầu gọi điện cho Kiều Vi Nhã để bảo cô qua đây một chuyến.

Sở Lạc Nhất tức giận nói xong lại tiếp tục quay đầu và cơm.

Sở Ninh Dực nhìn con gái của mình, nói: “Chuyện sao chép lần này con định giải quyết như thế nào?”

“Con thì sao cũng được.” Sở Lạc Nhất chẳng có chút hứng thú với chuyện này nên cũng không muốn biết.

Sở Ninh Dực hiểu chuyện này đã khiến con gái bị tổn thương. Anh cũng biết không thể lấy được một đáp án chính xác từ Sở Lạc Nhất nên đành ăn cơm tiếp.

Thủy An Lạc gắp thức ăn cho con gái: “Có dịp con nói chuyện này với ông ngoại của con một chút đi.”

“Dựa vào đâu mà con phải nói với ông ngoại chứ! Cô ta có phải cháu gái của ông ngoại đâu. Hơn nữa là do cô ta hãm hại con chứ đâu phải con hãm hại cô ta! Ông ngoại chỉ cần có một mình con là cháu gái thôi, không có người khác nữa đâu!” Sở Lạc Nhất kích động phản bác lại.

Thủy An Lạc nhíu mày: “Mẹ muốn con phải nói cho ông ngoại của con biết. Ông cũng có quyền được biết chuyện này!”

“Con không chịu!” Sở Lạc Nhất bướng bỉnh cãi lại, ý của mẹ cô là muốn cô kể chuyện này cho ông ngoại, cô không biết ngại sao?

Cô làm không nổi!

“Con...”

Sở Ninh Dực đè tay của Thủy An Lạc lại rồi nhìn Sở Lạc Nhất: “Được rồi, được rồi, con không nói thì ông ngoại con xem tin tức cũng biết thôi! Ý của mẹ con là nếu con tự nói thì có lẽ trong lòng ông ngoại của con sẽ thoải mái hơn một chút.”

“Làm sao mà ông ngoại phải khó chịu ạ?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đặt đũa xuống: “Khi đó lúc mẹ của cô ta hãm hại mẹ con thì sao không nghĩ ông ngoại có cảm thấy buồn hay không? Hiện tại cô ta chạy tới hãm hãi con nữa. Dựa vào cái gì mà chúng ta cứ phải để cho người ta bắt nạt chứ?”

Sở Ninh Dực gật đầu, tỏ ý tán thành cách nói của con gái.

Thủy An Lạc nhìn cô: “Mẹ bảo con đi nói cho ông ngoại biết chứ không bảo con phải tha thứ cho con bé đó.”

“Nhưng rõ ràng là mẹ có ý đó!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng phản bác lại: “Mẹ xem cô ta như người thân, nhưng mà người ta còn không thèm nhận kia kìa!”

“Sở Lạc Nhất! Con...”

“Sở Lạc Nhất, con nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy hả?” Sở Ninh Dực trầm giọng mắng.

Sở Lạc Duy nghe thấy tiếng động liền đi xuống lầu, sau đó kéo Sở Lạc Nhất đi lên.

Thủy An Lạc thở dài một hơi rồi đặt đũa xuống, tựa vào lưng ghế không nói gì.

“Ôi trời ơi, làm cái gì vậy thế hả?” Thím Vu vừa mới đi ra ngoài về đã nghe được tiếng gây gổ. Bà chống gậy của mình gõ đùng đùng xuống mặt đất.

Thủy An Lạc thở dài, sau đó đứng dậy đỡ thím Vu ngồi xuống.

Thím Vu ngồi xuống rồi nhìn Thủy An Lạc: “Làm sao đây? Con bé còn nhỏ, cháu tức giận với nó làm gì?”

Thủy An Lạc cũng không muốn cãi cọ với Sở Lạc Nhất, có điều đây là lần đầu tiên con gái chống đối cô cho nên cô thấy hơi tức giận mà thôi.

Sở Ninh Dực cũng đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên còn lại: “Việc này cũng không trách Bánh Bao Đậu được, con bé còn đang ức chế trong lòng. Em cũng bớt giận, chuyện này chẳng phải tự em đi nói với ba là xong rồi sao, đâu cần phải bắt con bé đi như thế. Em làm vậy nó có thể không hiểu nhầm được sao?”

“Cái chuyện tin tức đó hả? Thím thấy có lẽ Thủy lão gia đã biết từ lâu rồi, cũng đâu cần phải ép Bánh Bao Đậu đi nói lại một lần nữa chứ? Dù sao ba của cháu với Thủy An Kiều cũng có hai mươi năm làm ba con, vẫn còn tình cảm giữa ba với con gái. Ba của cháu cũng không thể mặc kệ được! Nhưng mà cháu cũng đâu thể vì việc này mà để Bánh Bao Đậu chịu thiệt thòi chứ?” Thím Vu vỗ vỗ lên tay Thủy An Lạc, nói: “Cháu làm mẹ nhưng cũng là một cô con gái, kẹp ở giữa thế này đúng là khó khăn, nhưng cũng đừng vì thế mà cáu giận với con.”

Sở Lạc Nhất bị Sở Lạc Duy kéo về phòng vẫn còn buồn bực. Cô thật sự không hiểu vì sao mẹ mình lại muốn làm như vậy nữa?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3043: Người duy nhất anh Sở sợ (1)
Mẹ của cô chẳng hiểu gì cả, rõ ràng người chịu thiệt thòi là cô cơ mà.

“Em nổi nóng với ai thế hả?” Sở Lạc Duy trầm giọng nói: “Không thấy mặt ba cũng biến sắc rồi đấy hả. Ba còn chẳng nỡ to tiếng với mẹ một câu mà em quát tháo cái gì.”

“Mẹ cũng đâu thể như vậy được, em không tủi thân chắc? Em không nói thì mẹ không cảm thấy em tủi thân đúng không? Dựa vào đâu mà bắt em đi nói với ông ngoại là em không để ý tất cả những chuyện mà Mạch Thụy làm với em? Em để ý chết đi được ấy chứ!” Sở Lạc Nhất ngồi phịch xuống giường tóm chặt lấy quần áo của mình.

“Em có bị ngốc hả?” Sở Lạc Duy ngồi xuống bên cạnh em gái, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô liền đưa tay xoa đầu Sở Lạc Nhất rồi nói: “Trong nhà này ai là người thương em nhất?”

“Ba!!!” Sở Lạc Nhất không chút do dự trả lời.

Sở Lạc Duy thở dài: “Là mẹ. Thân phận của em rất đặc biệt, mỗi lần em ra ngoài là cả ngày mẹ cứ lo ngay ngáy sợ em sẽ gặp phải chuyện gì đó không may. Lúc em không ở nhà mẹ ăn cơm cũng không ngon. Lần nào cũng phải để ba xác nhận được em thực sự không có việc gì mới chịu ăn cơm đấy.”

Sở Lạc Nhất cúi đầu: “Lần nào mẹ cũng mắng em mà.”

“Không mắng em thì từ nhỏ đến lớn em đã phạm biết bao nhiêu lỗi lầm rồi?” Sở Lạc Duy híp mắt nhìn em gái của mình: “Cũng đâu phải em không biết tính khí của mình, từ nhỏ đã ngông nghênh lại cộng thêm cái thân phận này! Nếu không có mẹ răn đe thì em đã sớm bị coi là yêu quái bắt đi rồi!”

Sở Lạc Nhất cúi đầu, hình như đúng là như vậy.

Từ nhỏ đến lớn được anh trai thương yêu, được ba cưng chiều lại được cả Đậu Nghiền bảo vệ cho nên Sở Lạc Nhất cực kỳ ngông nghênh. Thế nhưng cứ lần nào gặp phải rắc rối cô sẽ bị mẹ mắng cho một trận, cho nên lần sau có thấy rắc rối thì cô cũng không dám đâm thẳng vào.

“Cái tính tình nóng nảy như lửa này của em là từ đâu ra thế hả?” Sở Lạc Duy thấy em gái đã bình tĩnh lại liền dúi đầu cô một cái.

“Em mách ba anh nói ba nóng nảy như lửa!” Sở Lạc Nhất uy hiếp.

Phải biết rằng bà nội luôn nói cái tính tình này của cô là giống ba của cô nhất.

“Nếu anh không phải là anh trai của em thì anh đã đập em rồi!” Sở Lạc Duy trừng mắt nhìn em gái.

Sở Lạc Nhất hừ một cái, sau đó tựa đầu vào vai Sở Lạc Duy, nói: “Nhưng mà mẹ chẳng hiểu em gì cả.”

So với Sở Lạc Ninh thì quan hệ của Sở Lạc Duy với Sở Lạc Nhất có tốt hơn một chút. Dù sao cả hai đứa đã ở bên cạnh nhau từ lúc còn trong bụng mẹ.

Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn em gái mình: “Em cảm thấy chuyện mà mẹ bảo em đi nói với ông ngoại là muốn em nói em không để ý mấy chuyện kia sao?”

“Rõ ràng là ý đó còn gì.” Sở Lạc Nhất kiên trì giữ vững lập trường của mình.

Sở Lạc Duy lập tức vỗ một cái lên gáy của cô: “Đầu em to như thế chỉ là để có chỗ thừa kế khuôn mặt này của ba thôi sao?”

“Anh mắng ai không có não thế hả?” Sở Lạc Nhất lớn tiếng cãi lại, đừng tưởng nói kháy kiểu đó thì cô không hiểu nhé.

Sở Lạc Duy dùng ánh mắt “em thử nói xem” mà nhìn em gái của mình.

Sở Lạc Nhất cúi đầu, bất mãn nói: “Dù sao thì đó cũng là ý của mẹ mà.”

“Cái đồ đầu gỗ này! Nếu ý là vậy thì anh kéo em lên đây để làm gì?”

“Chẳng phải là do anh sợ em bị ba đánh sao?” Sở Lạc Nhất nói một cách đương nhiên.

Vẻ mặt của Sở Lạc Duy như đang muốn nói “thật quá mất mặt khi cùng em nằm chung trong bụng mẹ suốt mười tháng trời!“. Cậu nói: “Anh hỏi em, mẹ với ông ngoại có quan hệ như thế nào hả?”

“Con gái và ba đó! Là người thân!” Sở Lạc Nhất nghiến răng nói ra từ người thân. Cô rất nhỏ nhen, ông ngoại của cô chỉ có một cô cháu gái này thôi, cả đời này cũng đừng hòng thay đổi!

Sở Lạc Duy dở khóc dở cười nhìn em gái: “Thế em với mẹ thì là gì?”

“Đương nhiên em là con gái mẹ!”

“Đều là con gái thế tại sao em không thể đứng ở vị trí của mẹ để suy nghĩ chứ hả?” Sở Lạc Duy bất đắc dĩ nhìn em gái: “Không có chuyện mẹ để em phải chịu thiệt thòi đâu! Nếu như chính em đi nói chuyện với ông ngoại thì em thử nghĩ xem liệu ông ngoại sẽ để em chịu thiệt thòi sao? Trái lại, ông ngoại còn cảm thấy vui vì cháu gái của ông tốt hơn cái đồ giả mạo kia bao nhiêu. Như vậy ông ngoại sẽ mở lòng ra. Ông thương em như vậy sao có thể để em chịu thiệt được hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3044: Người duy nhất anh Sở sợ (2)
Sở Lạc Nhất nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy.

“Làm gì có chuyện mẹ không biết ông ngoại nghĩ gì chứ? Em đúng là cái đồ nóng tính.” Sở Lạc Duy nhìn bộ dạng khiếp sợ của em gái rồi nói tiếp: “Lần này em chọc phải ba rồi, bao năm qua ba chưa từng nỡ nói nặng lời với mẹ một câu, em cũng giỏi quá rồi đấy.”

“Chẳng phải là lúc đó em bối rối quá nên nhất thời không phản ứng kịp thôi sao?” Sở Lạc Nhất lí nhí biện minh. Lúc này cô mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng tới mức nào. Ý của mẹ cô chỉ đơn giản là để ông ngoại vui thôi, hơn nữa Thủy An Lạc cũng biết chắc chắn ông ngoại sẽ không để cô chịu thiệt thòi. Ai mà ngờ được cô lại bùng nổ luôn, còn hiểu nhầm mẹ không quan tâm đến mình.

“Làm sao bây giờ?” Sở Lạc Nhất lo lắng. Tuy rằng ba rất yêu thương cô nhưng điều kiện tiên quyết chính là cô là đứa con do vợ của ba sinh ra.

“Còn sao nữa, trước chứ xin lỗi mẹ đi đã, có lẽ mẹ sẽ tha thứ cho em nhưng e rằng cuộc sống tương lai em sẽ phải đối mặt với ba phiên bản tủ lạnh rồi.” Sở Lạc Duy vô cùng có trách nhiệm khi nói rõ ràng hậu quả cho em gái mình.

Lời này là lời nói thật, lý do Sở Ninh Dực thích họ chỉ đơn giản là vì hai người là do Thủy An Lạc sinh ra, cứ nhìn tên của bọn họ là biết, mẹ mới là người duy nhất của ba.

Còn người duy nhất được ba thích ngoài mẹ chính là anh cả.

Dù sao anh Cả cũng được ra đời trước khi ba của họ hiểu được trái tim mình.

Sở Lạc Nhất muốn khóc, làm gì có chuyện mẹ sẽ nhanh chóng tha thứ cho cô như vậy chứ?

“Anh~”

“Có gọi thằng anh này cũng vô dụng thôi, tự em giải quyết đi.” Sở Lạc Duy kiên quyết không nhận vai người tốt này. Bây giờ cậu vẫn chưa phải là đối thủ của ba mình.

“Chắc chắn anh không phải anh ruột của em! Anh được nhặt về hả?!” Sở Lạc Nhất tức giận nói.

“Nếu như anh không phải là anh ruột của em thì chính em mới là đứa bé được nhặt về.” Sở Lạc Duy nói thẳng thừng.

Cậu nói xong còn đá đá chân của Sở Lạc Nhất: “Còn không mau đi đi.”

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi chạy về phòng của mình gọi điện cho anh Cả.

Sở Lạc Ninh nghe đầu đuôi xong liền nói một câu: “Bánh Bao Đậu, có khả năng em được mẹ nhặt về lắm.”

Sở Lạc Nhất giận dữ: “Sao anh lại nói y như anh Hai thế hả. Các anh đang bắt nạt em đấy à!”

“Anh nói cho em biết, bây giờ em vào phòng ngủ của ba mẹ đi! Trong cái tủ dưới tủ quần áo có một cái két sắt. Mật mã chính là ngày sinh nhật của em! Em mở ra xem thử những thứ trong đó, sau đó suy nghĩ thật kỹ xem em nên chịu tội với mẹ như thế nào.” Sở Lạc Ninh nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Anh giúp em gọi ba mẹ ra ngoài một lát, em nhanh nhanh lên! Đừng nói lần này anh không giúp em đấy nhé.”

Sở Lạc Nhất càng tò mò hơn, rõ ràng người yêu thương cô nhất là ba, vì cái gì mà cả anh Cả lẫn anh Hai đều nói là mẹ?

Két sắt?

Đó là cái gì?

Sở Lạc Nhất ủ rũ đáp lại một tiếng, sau đó bò ra cửa đợi ba mẹ đi ra ngoài hết rồi liền rón rén chui vào phòng ngủ chính.

“Trong cái tủ phía dưới tủ quần áo.” Sở Lạc Nhất mở tủ quần áo ra nhìn một chút. Bên trong ngoại trừ quần áo của ba mẹ thì còn có vài cái hộp nhỏ khác. Mấy cái hộp nhỏ này Sở Lạc Nhất cũng biết, trong đó là cáo cáo kiểm tra sức khỏe trong quá trình trưởng thành của bọn họ, mẹ đều cất giữ rất kỹ.

“Két sắt?” Sở Lạc Nhất lầm bà lầm bầm cho đến khi nhìn thấy cái két sắt ở phía dưới cùng liền vội vàng kéo nó ra. Mật mã là ngày sinh của cô vậy ra thứ này là thứ thuộc về cô sao?

Sở Lạc Nhất kéo được két sắt ra liền ngồi phịch xuống đất hí hoáy mở.

Đồ vật trong cái két sắt này hơi nhiều lại còn linh tinh lộn xộn, hoàn toàn không phù hợp với tính cách của ba cô, cho nên đây hẳn là thứ mà mẹ cô cất riêng, căn bản là ba cũng không biết.

Bên trong có vài tờ báo cũ, thậm chí có vài bài báo được cắt ra. Dưới tờ báo có một cuốn vở nhìn có vẻ rất cũ, trên bìa ghi một chữ “Rồng” rất to.

Rồng?

Sở Lạc Nhất hơi khựng lại, đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3045: Người duy nhất anh Sở sợ (3)
Có rất nhiều tờ báo, những tin tức ghi trên đó chẳng phải tin tức tốt lành gì.

Có tờ báo nói ở trên núi phòng hộ xuất hiện rồng.Có chỗ nói bệnh viện xuất hiện rồng ăn trộm xác chết. Có có vài bài báo nói Thủy An Lạc chính là yêu quái. Có tin về một thiếu niên mắc bệnh thiểu năng bị chết cháy.

Những gì viết trên báo rất khó nghe, thậm chí còn có người muốn ra tay hành hung Thủy An Lạc. Sở Lạc Nhất nhìn rồi hơi ngả về phía sau, gân xanh trên tay cũng nổi lên rõ mồn một.

Mấy tờ báo chết tiệt này đều nói giống nhau, tất cả mọi người đều đẩy Thủy An Lạc vào vị trí yêu quái kia. Không một ai nghe mẹ của cô giải thích, bọn họ chỉ biết chửi rủa và mai phục tấn công bất ngờ mà thôi.

Sở Lạc Nhất biết từ nhỏ Thủy An Lạc đã rất nghiêm khắc với mình, chưa bao giờ cho phép cô tức giận ở bên ngoài. Đôi khi cô vướng vào rắc rối, người đánh cô sẽ luôn là mẹ.

Bên dưới còn có một cuốn sổ về Long gia. Sở Lạc Nhất mở ra xem thấy nét chữ trên đó là nét chữ bằng bút lông, hẳn là đã lâu lắm rồi vì Sở Lạc Nhất không đọc được.

Đây không phải chữ Khải, thậm chí còn chẳng phải là lối viết Thảo cho nên chữ mà Sở Lạc Nhất đọc được không nhiều lắm.

Sở Lạc Nhất ngồi bệt dưới đất, cảm thấy lạnh toát cả người.

Rồng mà tất cả mọi người đều sùng bái xuất hiện ở thời đại này không phải là thần, mà là yêu.

Bởi vì nó là thứ không được khoa học công nhận.

Cho nên từ nhỏ đến lớn mẹ cô mới nghiêm khắc với cô đến như vậy, tất cả chỉ là để cô không phải chịu đựng những điều mà mẹ cô đã từng trải qua trước đây.

Thế nhưng bản thân cô thì sao?

Sở Lạc Nhất nghĩ tới chuyện vừa rồi còn trách mẹ không yêu mình, không thương mình một chút nào. Cũng chưa từng nghĩ rằng mẹ cô cũng là con gái của ông ngoại, mẹ cũng muốn làm ba của mẹ vui.

Long gia?

Sở Lạc Nhất siết chặt nắm tay. Nhất định cô sẽ giải quyết vấn đề này, nếu không cả đời này mẹ vẫn sẽ cứ lo sợ rằng cô sẽ bị mọi người coi là yêu quái.

Nếu đã không thể tách khỏi Đậu Nghiền, vậy cô phải tìm được cách khống chế nó. Nếu vậy mẹ cô sẽ không cần lo lắng chuyện Đậu Nghiền xuất hiện khi cô rơi vào nguy hiểm sẽ thành tin tức nóng hổi trên mặt báo nữa.

Dù sao khi cô gặp nguy hiểm Đậu Nghiền sẽ xuất hiện, nếu như ở chỗ nhiều người mà cô có được cứu đi chăng nữa thì cái chào đón cô chắc chắn là một tràng về luân lý, đạo đức và những gông xiềng khoa học.

Đây là điều mẹ cô sợ hãi nhất.

Vậy nên mặc kệ thế nào cô cũng phải giải quyết triệt để vấn đề này.

“Long gia thành Rome.” Lần này cô bắt buộc phải làm.

Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc quay về thì Sở Lạc Nhất đã về tới phòng mình. Nếu để mẹ biết được thì chắc chắn cô sẽ không thể đi.

Sở Ninh Dực ấn Thủy An Lạc ngồi xuống mép giường, nói: “Giờ con bé còn đang tủi thân, em nói một câu như vậy nên con bé mới không nghĩ gì mà hiểu luôn ý ngoài mặt chữ. Em không cần tức giận với con bé đâu.”

Thủy An Lạc cũng không thật sự giận gì Sở Lạc Nhất, chỉ là nhất thời thấy hơi cáu thôi.

“Em không giận mà, thôi bỏ đi, hay là cứ để em gọi điện cho ba vậy.” Thủy An Lạc nói rồi tự tay cầm di động của mình lên.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên bả vai của cô rồi xoay người vào phòng tắm.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực quay lưng đi lại nhịn không được liền nói: “Anh đừng có làm mặt lạnh với con bé đấy.”

Sở Ninh Dực khẽ bật cười, quay đầu nhìn ai kia đang cảnh cáo mình, nói cho cùng thì người xót con vẫn là cô đấy thôi.

Sau khi Sở Ninh Dực đi rồi, Thủy An Lạc gọi điện cho Thủy Mặc Vân. Cô cũng không sợ ông đã ngủ rồi vì ông luôn ngủ muộn.

Thủy Mặc Vân đã sớm lui xuống khỏi vị trí thượng tướng, từ chối ý tốt của con gái và con rể, sống một mình trong quân đội. Người chăm sóc ông là một người cảnh vệ đã theo ông vài chục năm.

Người cảnh vệ kia nhìn tên người gọi tới hiện trên màn hình, nói: “Thủ trưởng, là chị Lạc.”

“Ha ha, mẹ con nhà này lập đội gọi tới cơ đấy.” Thủy Mặc Vân nói rồi đưa tay nhận lấy di động của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3046: Người duy nhất anh Sở sợ (4)
Người cảnh vệ bật cười, sau khi Thủy Mặc Vân nhận điện thoại liền đi ra ngoài.

“Sao thế, vừa mới cúp máy của Bánh Bao Đậu thì con lại gọi tới?” Thủy Mặc Vân nói rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Thủy An Lạc khựng lại một chút: “Bánh Bao Đậu gọi điện thoại cho ba sao?”

“Vừa mới cúp máy đây này! Chuyện này Bánh Bao Đậu đã nói với ba rồi, nói cái gì mà bảo ba không thể để Bánh Bao Đậu của ba chịu thiệt thòi, nên làm thế nào thì cứ làm, không cần phải cố kỵ ba đâu.” Thủy Mặc Vân vừa nói vừa duỗi tay vịn chặt cầu thang, dừng một chút rồi nói tiếp: “Con làm mẹ còn bắt nạt con bé làm gì? Bánh Bao Đậu còn nhỏ mà, cái năm con mười tám tuổi mẹ con có nỡ nói nặng lời với con một câu nào không?”

Thủy An Lạc: “...”

Con bé kia nói chuyện rồi còn tiện đường tố cáo cô nữa hả?

Thủy An Lạc day day cái trán của mình: “Lúc con còn bé ba mắng con thì ít đấy à.”

“Vẫn còn ghim thù cơ đấy?” Thủy Mặc Vân cười ha hả.

“Không có, ba của con là anh hùng ạ!” Thủy An Lạc lảng sang chuyện khác, không nói đến chuyện của con gái nữa: “Ba, ba thật sự không suy tính đến cô Hồng Quần à? Người ta vì ba mà gần năm mươi rồi vẫn chưa chịu kết hôn kia kìa.”

Cô không biết quân nhân có sức hút như thế nào mà Triệu Uyển Uyển vì Sư Hạ Dương cũng vài chục năm không kết hôn. Hồng Quân cũng vì ba của cô mà đến tuổi này không hề lập gia đình, trở thành chuyện cười của toàn quân đội.

Thủy Mặc Vân dừng một chút, chuyện của Hồng Quân không phải ông mới chỉ nói một lần, thậm chí ông còn từng giới thiệu đối tượng cho cô ấy nhưng kết quả đều thất bại.

Nhưng cái ông hổ thẹn không phải là tình yêu.

Tình yêu của ông đã dành hết cho người phụ nữ từng mạnh mẽ bảo vệ ông bên ngoài nhà vệ sinh năm xưa rồi.

“Ba, hiện giờ mẹ của con sống rất hạnh phúc, ba thật sự không cần phải...”

“Thật ra nếu ngẫm nghĩ kỹ lại thì ba cũng rất hạnh phúc. Mẹ của con hạnh phúc là ba đã thấy thỏa mãn rồi.” Thủy Mặc Vân không phải người vĩ đại, ông cũng chưa bao giờ trách Long Man Ngân. Bà khao khát một cuộc sống gia đình yên bình mà ông lại không thể trao cho bà được. Quan trọng hơn là Long Man Ngân quen biết Lạc Vân trước, thích Lạc Vân trước. Nói khó nghe thì chính là ông nhặt được một món hời mới chiếm được một người phụ nữ như vậy.

Thủy An Lạc cúi đầu, nắm lấy quần áo của mình: “Hạnh phúc của ba chính là như vậy sao?”

“Không thì sao? Con hạnh phúc, mẹ của con hạnh phúc chính là hạnh phúc lớn nhất của ba. Cả đời này ba thiếu nợ hai người, hiện tại cuối cùng cũng yên tâm được rồi.” Thủy Mặc Vân nói rồi ngồi xuống giường ngủ. Trên đầu giường đặt ảnh ảnh chụp lúc Thủy An Lạc đưa ông và Long Man Ngân đi du lịch Vân Nam.

Từ mấy năm trước Thủy An Lạc đã mạnh mẽ yêu cầu hai người họ rằng, mỗi năm cả nhà phải đi ra ngoài chơi một lần, chỉ một nhà ba người bọn họ, không mang theo bất cứ ai.

Lạc Vân rất có ý kiến, nhưng Thủy An Lạc cũng cứng đầu. Lạc Vân cũng yêu thương đứa con vợ này cho nên đành đồng ý. Thế nhưng mỗi năm ông chỉ cho họ thời gian nửa tháng, đây là cực hạn của ông.

Long Man Ngân vẫn đẹp như thế, tựa như năm tháng hoàn toàn bỏ quên mất bà. Còn ông do lúc còn trẻ quá liều mạng nên lúc này nhìn già hơn rất nhiều.

Ông quả thực đã già rồi.

“Ba, nếu không ba qua bên này ở đi!” Thủy An Lạc thỏ thẻ nói.

“Không được, ba ở bên này rất tốt mà, cũng có người chăm sóc cho ba.” Thủy Mặc Vân nói rồi nhìn cậu cảnh vệ bê thuốc đến.

“Thủ trưởng, tới giờ uống thuốc rồi, nếu mà ngài không uống tôi sẽ nói cho chị Lạc biết đấy!” Người cảnh vệ này cũng đã sắp bốn mươi rồi.

“Ba! Ba lại không chịu uống thuốc?” Thủy An Lạc lớn tiếng nói.

Cảnh vệ: “...”

Thủy Mặc Vân trừng mắt nhìn cảnh vệ của mình.

Cái này mà còn “nếu như” quái gì nữa? Đã nói ra cả rồi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3047: Người duy nhất anh Sở sợ (5)
Thủy Mặc Vân đang muốn nói gì đó, Thủy An Lạc ở đầu bên kia dường như đã biết trước liền nói: “Ba đừng có nói gì cả! Lão Mã! Ngày mai cậu đưa ba tôi đến bệnh viện tìm tôi, để tôi làm kiểm tra toàn diện cho ông ấy!”

“Kiểm tra cái gì mà kiểm tra, không có bệnh cũng bị các con làm ra thành có bệnh thôi!” Thủy Mặc Vân nói, rõ ràng ông không muốn đến bệnh viện chút nào.

“Bệnh tật của ba có cái nào là do con hả? Tất cả đều do bộ quân phục của ba gây ra thì có! Con mặc kệ, ngày mai ba nhất định phải tới!” Thủy An Lạc cứng rắn nói.

“Con nói con xem, sao càng ngày lại càng ngang ngược thế.” Thủy Mặc Vân thở dài nói.

“Đó là vì ba không nghe lời con! Ngày mai mà ba không tới thì con sẽ qua đó!” Thủy An Lạc nói thẳng thừng, hoàn toàn không hề che dấu sự uy hiếp trong lời nói của mình.

Thủy Mặc Vân đáp ứng sẽ đến bệnh biện lại bị Thủy An Lạc ép ông nhất định phải uống thuốc rồi mới cúp điện thoại.

Sở Ninh Dực ra khỏi phòng tắm, nhìn Thủy An Lạc đang ngồi bên mép giường: “Bây giờ em sắp thành quản gia đến nơi rồi, già muốn xen vào, nhỏ cũng muốn quản.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người đang đến gần mình: “Nếu không thì phải làm sao bây giờ, sức khỏe của ba em càng ngày càng yếu, lại không chịu qua bên này ở. Còn mấy đứa nhỏ chẳng có đứa nào khiến em yên lòng cả.” Thủy An Lạc nói rồi ôm lấy eo của Sở Ninh Dực: “Tới lúc nào mới có thể thực sự rảnh rỗi đây?”

“Cái này thì khó, qua mấy năm nữa Lạc Ninh kết hôn rồi em sẽ lại phải lo cho cháu. Em nói xem sao em lại có thể để tâm lắm chuyện thế hả?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ đầu cô: “Cứ giao hết trái tim của em cho anh không được sao?”

Thủy An Lạc kêu ui chao một tiếng rồi dứt khoát ngã lăn trên giường. Sở Ninh Dực thuận thế ép tới.

Có người nói phụ nữ sinh con rồi sẽ rất chóng già, nhưng Thủy An Lạc lại là một ngoại lệ, mấy năm nay cô chăm sóc bản thân khá tốt.

Sau ba mươi tuổi Thủy An Lạc cũng dùng khá nhiều mỹ phẩm, cô chưa bao giờ cho rằng mình được ông trời ưu ái, cũng không bài xích các loại mỹ phẩm dưỡng da. Đây chính là cái mà cô không đau lòng khi đốt tiền bên cạnh việc của con cái và ba mẹ.

Mà sự thực chứng minh nó có giá trị.

Thủy An Lạc gần bốn mươi tuổi mà làn da vẫn trắng nõn căng mịn như thời thiếu nữ, với Sở Ninh Dực mà nói thì đây là chuyện tốt.

“Nặng~” Thủy An Lạc đưa tay đẩy đẩy người đang đè lên người mình.

Sở Ninh Dực nhướng mi, sau đó dứt khoát ôm cô nằm lên trên người mình.

Thủy An Lạc gãi cằm anh, nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến cô si mê tới tận bây giờ, nói: “Sao anh lại không già đi thế hả? Nửa trăm rồi đấy.”

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Ý của em là anh già rồi?”

Thủy An Lạc ngửa đầu ra đằng sau, tránh đi đôi môi đang nhào tới của Sở Ninh Dực, sau đó cô che lại đôi môi của anh: “Em không muốn gả Bánh Bao Đậu cho quân nhân đâu! Đặc biệt là người như Cố Tỉ Thành. Anh không cần nói em cũng biết thằng bé đó nhất định không phải nhân vật đơn giản, như vậy chỉ tăng thêm nguy hiểm cho Bánh Bao Đậu thôi.”

Sở Ninh Dực ra hiệu bảo cô bỏ tay ra rồi nói: “Con bé thích.”

Đúng vậy, chỉ một lý do Sở Lạc Nhất thích đã đủ đè xuống tất cả các ý kiến phản đối khác rồi.

Cũng giống cô trước đây, biết rõ ràng có thể người đó không thích mình nhưng vẫn cố chấp phải gả cho người ta bằng được, chỉ bởi vì một chữ thích.

Cho nên cô chỉ có thể nói với Sở Ninh Dực mấy lời này.

Sở Ninh Dực cười nhìn vợ mình, vài chục năm trôi qua mà người này vẫn đáng yêu như trước.

“Em để tâm đến con bé quá rồi đấy.” Sở Ninh Dực nói, nhân lúc ai kia không chú ý liền hôn một cái: “Có một số việc đã định sẵn là không thể thay đổi thì sao em còn muốn tự làm khó mình?”

“Nếu chỉ là chuyện của em thì em đâu cần để ý đến như vậy đâu.” Thủy An Lạc tựa vào lòng Sở Ninh Dực, nhịn không được thở dài nói.

Thủy An Lạc vừa dứt lời liền có tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, lỗ tai của Sở Ninh Dực giật giật, ánh mắt vẫn nhìn người vợ đang nằm trong lòng mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3048: Người duy nhất anh Sở sợ (6)
Sở Lạc Nhất quay về phòng của mình. Cô muốn đi đến Rome chính là vì lời đồn “Long nữ chết, cây cỏ khô cằn, người người chết cùng.”

Hơn thế nữa cô muốn giải quyết vấn đề của Đậu Nghiên vì mẹ cô nữa.

Sở Lạc Nhất cầm di động lên, hiện giờ Cố Tỉ Thành không online nên cô cũng chỉ có thể để lại tin nhắn cho anh, chờ khi đợt huấn luyện kết thúc.

***

Màn đêm của Malaysia đẹp một cách lạ thường.

Sau khi đoàn làm phim tuyên bố quy định và thời gian thì bốn người còn lại đều đã đi nghỉ, chỉ còn lại Sư Niệm cùng chị Tám.

“Em sốt ruột như thế hả?” Chị Tám bất đắc dĩ nói: “Có phải chỉ cần chuyện liên quan đến người kia thì em chẳng còn nhớ rõ bản thân mình là ai nữa đúng không?”

“Cứ nghiên cứu tình hình trước xem thế nào, sau đó để em hỏi xem có thể chuyển phát nhanh được không, như vậy thì không cần chờ đến lúc em về nữa.” Sư Niệm kéo chị Tám đi.

“Em thật sự hết cứu nổi rồi.” Chị Tám bất đắc dĩ lắc đầu, chấp nhận cùng đi tìm với cô.

Chỗ tốt duy nhất của Malaysia chính là không cần phải trốn tránh phóng viên, bọn cô có thể thoải mái đi dạo phố.

“Sư Niệm, nói thật xem nào, em vẫn chưa làm chuyện đó với Sở Húc Ninh đúng không?!” Chị Tám đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Chị nói cái gì thế?” Mặt Sư Niệm đỏ bừng. Dù sao thì cô vẫn chỉ là một cô gái hai mươi tuổi nên da mặt vẫn mỏng lắm đấy.

“Nghe là hiểu rồi còn vờ vịt cái gì?” Chị Tám chậc lưỡi nói: “Nếu hai đứa thật sự có gì đó rồi, chẳng phải anh ta sẽ biết là em vẫn chưa~”

Chị Tám nói đến đây thì khuôn mặt đỏ ửng của Sư Niệm tái nhợt đi vài phần.

Suýt nữa thì cô quên mất cuộc hôn này ban đầu đến từ sự thương hại của anh, đến từ một lời nói dối mà ai ai cũng biết.

Chị Tám nhìn dáng vẻ của Sư Niệm là biết chuyện này còn chưa được giải quyết.

Sư Niệm cúi đầu đi vào một cửa hàng. Trong mấy ngày cô ở lại quân đội, Sở Húc Ninh đều cố gắng về sớm. Hai người họ cũng không ngủ riêng giường.

Chỉ là bọn họ thuần khiết đắp chăn nói chuyện phiếm, cơ bản đều là cô nói còn anh nghe, nghe mãi cuối cùng ngủ mất.

Sư Niệm mang theo tâm sự nặng nề tìm rất lâu mới thấy được tiệm bánh bơ trong truyền thuyết.

Cái tiệm kia rất nhỏ nhưng có rất nhiều người đến mua, cho dù hiện tại là nửa đêm thì dòng người xếp hàng cũng không ít.

Sư Niệm đi qua xếp hàng, chị Tám cũng đi theo cô: “Mua bây giờ sao?”

Sư Niệm quay đầu nhìn về phía chị Tám: “Không thể gửi chuyển phát nhanh được sao?”

Chị Tám tỏ ý bảo cô ngẩng đầu nhìn rồi nói: “Hương vị ngon nhất là ăn trong tám tiếng, ngồi máy bay sẽ mất hơn sáu giờ, cũng có nghĩa là em mua xong phải đi về ngay lập tức.” Chị Tám nhắc nhở cô: “Em phải biết rằng ba chồng của em có thực lực đó là vì người ta dùng máy bay trực thăng.”

Sư Niệm: “...”

“Nhà em cũng có máy bay trực thăng nhá, đeo biển quốc gia luôn!” Sư Niệm đột nhiên nói.

Chị Tám lạnh lùng lườm cô một cái, không chỉ là đeo biển quốc gia mà chỗ khác kiếm còn không có nữa kìa.

Sư Niệm có chút mất mát, vậy là ngày hôm nay không mua được rồi.

“Đi thôi!” Chị Tám an ủi cô: “Lúc quay về mua cũng được.”

Sư Niệm gật đầu, thế nhưng lúc cô rời khỏi đám người thì bất ngờ nghe thấy tiếng súng.

“A...”

Tiếng súng vang lên dẫn theo những tiếng thét chói tai.

Sư Niệm theo bản năng kéo tay chị Tám chạy đến tránh trong góc tối cạnh tường nhìn đám người đang chạy tán loạn khắp nơi trên phố.

Tuy rằng chỗ này có hơi hẻo lánh nhưng cũng là nơi đông người, ai dám nổ súng ở đây?

Sư Niệm nắm lấy cánh tay đang run lẩy bẩy của chị Tám rồi nhỏ giọng nói: “Chắc là bạo động ở thành phố, cảnh sát sẽ đến nhanh thôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3049: Người duy nhất anh Sở sợ (7)
Chị Tám gật đầu, tin tưởng vào Sư Niệm.

“Sao chỗ này lại có chuyện bắn nhau chứ? Em là Conan đấy à? Đi tới đâu là có người chết tới đó?” Chị Tám thấp giọng nói, thanh âm rõ ràng còn đang run rẩy.

Sư Niệm: “...”

Cô với Conan còn liên quan đến nhau cơ à?

Tiếng súng bên kia càng ngày càng dày đặc. Chỗ Sư Niệm và chị Tám trốn là một góc chết rất khó bị phát hiện, thế nhưng nếu bị phát hiện ra thì khả năng chạy thoát được không quá lớn.

Cho nên việc bọn họ cần làm bây giờ chính là giữ im lặng, không để bị phát hiện.

Một giây sau, không biết chị Tám nhìn thấy cái gì mà vội vàng vươn tay vỗ vỗ bả vai của Sư Niệm: “Máy bay không người lái kìa!”

Sư Niệm ngẩng đầu, quả nhiên thấy được cách đó không xa có một chiếc máy bay không người lái đang từ từ bay đến. Người đàn ông bị chiếc máy bay đó truy đuổi đang chạy thục mạng, thế nhưng anh ta chạy tới chỗ nào sẽ kéo theo tiếng súng tới chỗ đó, khiến vô số người vô tội chạy trối chết trên đường.

Sư Niệm thấy người kia đang chạy về phía bọn cô thì nhịn không được phải chửi một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Chị Tám! Chị ở đây không được đi ra ngoài đâu đấy! Để em nghĩ cách dắt cái máy bay không người kia đi tới chỗ không người. Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì chúng ta cũng gặp nạn mất!”

“Em? Đó là máy bay không người đấy!” Chị Tám khó tin nói.

“Chị yên tâm đi, Chó Vàng còn không đánh lại em cơ mà, cái này em có thể tự bảo vệ mình được! Em phải dẫn nó tới chỗ vắng vẻ. Phía bên kia em đã quan sát rồi, không thành vấn đề! Đến khi cái máy bay kia bay đi xa rồi chị nhớ phải chạy ngược lại, bám theo tường mà chạy biết chưa? Như vậy sẽ khó bị phát hiện.”

“Nhưng mà... Sư Niệm...”

Sư Niệm thấy người kia càng ngày càng đến gần nên cũng không kịp nói thêm cái gì nữa: “Nhớ lời em nói đấy.” Sư Niệm nói rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, sau đó kéo người đàn ông kia chạy sang một hướng khác. Ba chiếc máy bay không người lái vẫn tiếp tục bám sát bọn họ.

Viên đạn sượt qua bên tai, Sư Niệm thấp giọng mắng một tiếng rồi dứt khoát đẩy người đàn ông kia vào một cái hẻm nhỏ, chiếc máy bay không người lái tạm thời không tìm được góc độ thích hợp cho nên chỉ có thể luẩn quẩn bay vòng vòng bên trên.

“Cô gái, cô là ai thế? Chạy nhanh thật đấy!” Người đàn ông kia dựa vào vách tường vừa thở dốc vừa nói.

Sư Niệm chống hai tay lên đầu gối của mình, đại khái cô đã nhớ kỹ hoàn cảnh xung quanh rồi. Con đường này không tính là rộng lắm. Ngay cả mấy tòa nhà thương mại đồ sộ cũng chỉ có ở một bên đường mà thôi. Xung quanh có rất nhiều con đường nhỏ. Còn có vài cửa hàng buôn bán đã đóng chặt cửa vì nghe thế tiếng súng.

Dù sao cũng đâu có ai muốn chết.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện. Có lẽ anh ta còn chưa quá ba mươi tuổi, bộ vest vì vừa chạy thục mạng nên có chút lộn xộn, mồ hôi thấm đẫm trên trán cho thấy anh ta đã chạy rất lâu rồi.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn một chiếc máy bay không người đang kêu ong ong trên đầu rồi nói: “Anh có biết đây là phố xá đông người không hả. Anh chạy như vậy sẽ hại chết nhiều người vô tội đấy!”

Người đàn ông nọ nhướng mi. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng: “Thành niên chưa thế?”

“Có anh mới là vị thành niên ấy?” Sư Niệm nói rồi đứng thẳng người dậy: “Tôi phải đi đây.”

“Ban nãy có bạn cô ở bên kia hả? Cô có thể vì bạn bè mà không cần cả tính mạng của mình sao?” Người đàn ông kia nghiền ngẫm nói.

“Xì, tôi không chết được, người chết bây giờ là anh đó! Tạm biệt!” Sư Niệm nói rồi xoay người rời đi.

“Này~” Người đàn ông kia đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng nhét một thứ gì đó vào tay của cô rồi nói: “Sau khi cô trở về Trung Quốc hãy đến thành phố B, giúp tôi giao vật này cho một người tên là Sở Húc Ninh!”

Thanh âm của người đàn ông kia không lớn nhưng Sư Niệm nghe được rất rõ ràng.

Sở Húc Ninh ở thành phố B?
 
Top