Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3050: Người duy nhất anh Sở sợ (8)
Ngoại trừ chồng cô ra, còn ai khác có cái tên này sao?

Sư Niệm nhịn không được phải quay đầu nhìn anh ta, người này quen biết Sở Húc Ninh?

Người đàn ông kia thấy cô đờ ra liền dứt khoát đẩy cô một cái, nói: “Đi nhanh lên, đây là chuyện lớn đấy! Cô nhất định phải giao nó cho Sở Húc Ninh!” Người đàn ông kia nói xong lập tức xoay người chạy về phía sau, định dẫn những cái máy bay không người kia đi.

Nếu như máy bay không người cứ mãi tiếp tục lởn vởn một chỗ sẽ khiến đám người kia kéo đến.

“Này...”

Người đàn ông kia vừa mới xoay người chạy được mấy bước đã bị Sư Niệm lên tiếng gọi giật lại: “Đừng chạy nữa, anh đã bị bao vây rồi!” Sư Niệm nhìn chiếc xe đột nhiên dừng lại phía trước, rất nhiều người mặc đồ đen đang nhảy xuống từ chiếc xe đó.

Cái hẻm nhỏ nhanh chóng bị bao vây trước sau.

Người đàn ông kia chậm rãi lui lại, lui đến bên cạnh Sư Niệm.

Sư Niệm nhìn đám người đó ngày càng tới gần thì đột nhiên rúc vào một góc, ôm lấy đầu của mình rồi run rẩy lo sợ nói: “Đừng giết tôi mà, đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

Trừ câu này ra cô không nói bất cứ điều gì khác nữa.

Một cô gái bị dọa sợ đến cực điểm thì cái duy nhất có thể nói cũng chỉ có câu này mà thôi.

Người đàn ông kia cúi đầu nhìn cô gái đang run lẩy bẩy trong góc, hình ảnh hoàn toàn đối lập với một cô gái ngạo mạn vừa rồi, quả thật là một cô gái đáng yêu.

“Tần! Giao thứ kia ra đây!” Kẻ cầm đầu là một gã da đen, vóc người rất cao. Người đàn ông được gọi là Tần kia đứng bên cạnh gã trông chẳng khác nào một con gà con đang chờ bị làm thịt.

Người đàn ông kia nhét hai tay trong túi rồi ngẩng đầu nhìn máy bay không người bên trên: “Các người giết nhiều người như vậy kiểu gì cảnh sát cũng nhanh chóng tới đây thôi. Nếu muốn các người có thể giết tôi ngay bây giờ, nhưng giết tôi rồi cũng không có khả năng lấy được hệ thống đâu.” Người đàn ông kia không hề sợ hãi, tựa như anh ta hoàn toàn chẳng thèm để tâm đến chuyện này.

Sư Niệm vẫn chui trong góc tường run rẩy nói bọn họ đừng giết cô, thế nhưng chẳng có một ai để ý đến cô cả, có lẽ đây chính là cách mang lại hiệu quả tốt nhất.

Gã da đen kia giơ súng ngắn lên nhắm thẳng vào Tần. Nhưng trong lúc Tần đang cười thì gã lại từ từ di chuyển họng súng về phía Sư Niệm đang chui trong góc.

“Tao cho mày một phút đồng hồ, nếu mày còn không đưa thứ kia ra thì tao sẽ giết con bé này! Nó là một người Trung Quốc đấy! Là đồng bào của mày đấy!” Gã da đen uy hiếp.

Tần vẫn thản nhiên nói: “Thế thì đã sao?”

Chị Tám vẫn đang lo lắng cho Sư Niệm nên cứ nhìn về phía sau mãi, thế nhưng lúc cô đang chạy thì đột nhiên bị ai đó kéo lại.

“A... “ Chị Tám lớn tiếng hô lên nhưng đã bịt miệng ngay lập tức.

“Người Trung Quốc.” Người bịt miệng cô nói khẽ bên tai cô như vậy.

Không biết có phải vì nghe được ba chữ này hay không mà chị Tám bất giác thả lỏng.

“Chị Tám?” Một thanh âm quen thuộc bất ngờ vang lên.

Chị Tám ngẩng đầu, mượn ánh sáng yếu ớt trong bóng tối mà quan sát khuôn mặt bị bôi đủ thứ màu của ngời kia. Tuy rằng nhìn không rõ mặt nhưng dường như cô đã từng nghe thấy giọng nói này rồi.

“Chị Tám! Sao chị lại ở đây? Niệm Niệm đâu?” Không đợi chị Tám nhớ ra người này là ai thì người đó đã bước ra rồi.

“Sở... Sở Húc Ninh?!!” Chị Tám lớn tiếng kêu lên, thế nhưng ngay giây tiếp theo đã giơ tay che miệng rồi vội vàng nói: “Mau mau đi cứu Sư Niệm đi! Cô ấy vừa mới kéo cái người bị truy đuổi kia... “ Chị Tám còn chưa nói hết câu thì bóng người đã phóng vọt qua mặt cô rồi biến mất khỏi tầm mắt.

Tay của chị Tám vẫn đang ôm lấy miệng mình. Cô quay đầu nhìn bóng lưng đã biến mất trong bóng tối rồi tự hỏi, đó là tốc độ của con người sao?

Đội phó Ngô Ca để lại một người chăm sóc cho chị Tám, những người còn lại liền lập tức đuổi theo.

Nếu như bọn họ không hiểu sai thì người vừa mới dẫn máy bay không người lái rời đi chính là Sư Niệm.

Cũng chính là chị dâu mới cưới của bọn họ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3051: Người duy nhất anh Sở sợ (9)
Nhưng đội trưởng bọn họ chạy nhanh thế?

Chẳng lẽ chuyện đội trưởng và chị dâu kết hôn không phải như bên ngoài đồn đại.

Nếu thật sự không có tình cảm, làm gì có chuyện đội trưởng sẽ liều mạng như vậy, biết rõ bây giờ không phải lúc lấy đá chọi đá, lại một mình chạy ra ngoài.

Trong con hẻm hẹp, cục diện vẫn đi vào bế tắc, có lẽ, căn bản không phải cục diện bế tắc, chẳng qua chỉ là một cái mạng nhỏ của Sư Niệm mà thôi.

Sư Niệm từ đầu đến cuối vẫn run lẩy bẩy. Cô rõ ràng hơn bất cứ ai, chỉ cần gã đàn ông kia nổ súng, có thể cái mạng nhỏ của cô sẽ tiêu tùng.

“Năm, bốn...”

Tần vẫn đứng yên như cũ.

“Ba... hai...”

Tiếng còi xe cảnh sát đột nhiên vang lên, từ xa đến gần, chói tai vô cùng, đối với Sư Niệm mà nói đây chẳng phải chuyện gì tốt, bởi vì nó sẽ khiến đám người kia nổi giận.

Tiếng “một” còn chưa vang lên, Sư Niệm đã nghe thấy tiếng súng. Theo bản năng cô hét lên một tiếng, thân thể đã bị người ta ôm lấy lăn qua một bên.

Bên tai Sư Niệm vang lên một âm thanh trầm thấp, tiếp theo đó là mùi máu tươi gay mũi.

Anh ta... trúng đạn rồi.

Tiếng xe cảnh sát ngày một gần, vào lúc Sư Niệm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người khác kéo lên. Tần cũng bị trúng một phát đạn vào vai, bị bắt đi theo cô.

Vậy là, anh ta vì cô mà trúng một phát súng.

Sư Niệm và Tần đều bị vứt lên xe. Lưng cô bị va chạm đến đau nhức khiến cô không khỏi phải bặm chặt môi. Lúc chuyển tư thế cô lại phát hiện có một người đang chạy đến cách đó không xa, trên mặt anh là lớp ngụy trang.

Nhưng Sư Niệm biết đó là ai.

Cô không màng đến sự chuyện mình đang bị trói, cố nhổm dậy, nhìn người phía sau. Chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh.

Sư Niệm siết chặt tay mình, nhìn anh bị chiến hữu cản lại.

Cô nhắm mắt, may quá, đã cản lại rồi.

Nếu không cô thực sự không biết Sở Húc Ninh sẽ đối đầu trực diện với những kẻ này như thế nào.

Tần cố nén cơn đau ở cánh tay, ngẩng đầu nhìn lại phía sau, dừng một lúc lại nhìn về phía người phụ nữ mặt đầy nước mắt.

Vừa nãy tình hình căng thẳng như vậy cũng không thấy cô ấy khóc, lúc này lại khóc, nhìn về phía người vừa xuất hiện kia mà khóc.

Đó là... Sở Húc Ninh!

Chiếc xe đã đi xa, Sở Húc Ninh đẩy người đang giữ mình ra.

“Thủ lĩnh,“ Ngô Ca kéo Sở Húc Ninh qua một bên, tránh khỏi đám cảnh sát vừa tìm tới, “Thủ lĩnh, bây giờ không phải là lúc đối đầu trực diện với chúng, nhiệm vụ của chúng ta là lấy được chương trình.”

“Đúng vậy, thủ lĩnh, chuyện cứu chị dâu chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.” Một người khác cũng nói.

Sở Húc Ninh từ đầu đến cuối vẫn đứng thẳng. Anh chắc chắn là Sư Niệm đã nhìn thấy anh, hơn nữa anh cũng nhìn thấy cô. Cho dù ở khoảng cách xa như vậy, anh vẫn hiểu ý mà Sư Niệm muốn gửi gắm: Đừng tới đây!

Sở Húc Ninh siết chặt hai tay, chỉ hận bản thân vừa nãy không đến sớm hơn một chút.

Chiếc xe biến mất trong màn đêm, Sư Niệm cũng không còn nhìn thấy bóng người nữa. Cô ngồi thẳng người lại.

Súng của gã da đen vẫn chĩa vào đầu cô, giống như chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ cướp cò.

Sư Niệm nghiêng người dựa vào một bên, thân thể vẫn run lẩy bẩy.

Tần cúi đầu nhìn, dùng tiếng Trung nói: “Cô tên gì?”

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, tiếp tục rũ mắt xuống, vẫn giữ nguyên dáng vẻ sợ hãi của mình.

Tần cũng không nói gì nữa, chịu đựng cơn đau trên tay, nhắm hai mắt lại.

Chiếc xe chạy khoảng nửa tiếng, Sư Niệm tuy vẫn nhắm mắt nhưng có thể nhớ kỹ đường. Chuyện này phải cảm ơn thân phận của cô. Trong lúc ba những đứa trẻ khác dẫn họ đi chơi thì ba cô lại dạy cô lúc bị bắt cóc phải làm sao để có thể nhớ được đường, làm thế nào để trốn thoát.

Cho nên, dù không nhìn thấy đường, cô cũng biết chiếc xe đã đi qua những nơi nào, rẽ theo hướng nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3052: Người duy nhất anh Sở sợ (10)
Chiếc xe rẽ vào hầm để xe, lúc dừng lại, Sư Niệm bị kéo xuống. Cô liền tiếp tục trạng thái run rẩy, giống như một cô gái non nớt sợ hãi.

Tần cũng bị lôi xuống. Cho dù rơi vào tình cảnh chật vật, sắc mặt có tái nhợt, anh ta vẫn mỉm cười.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi.” Sư Niệm bị kéo vào, cúi đầu lẩm bẩm.

Tần vẫn âm thầm quan sát cô. Cô gái này thật thông minh, biết lúc này nếu ngẩng đầu nhìn thẳng vào bất cứ kẻ nào, chỉ cần có sự giao lưu giữa ánh mắt, cô ấy cũng có khả năng bị giết, cho nên lúc này cô ấy vẫn liên tục cúi đầu.

Gã da đen dặn dò thuộc hạ của mình vài câu sau đó liền bỏ đi. Đám thuộc hạ dẫn bọn họ xuống địa lao, ném vào trong, khóa cửa sắt lại rồi mới rời khỏi.

Tầng hầm ẩm ướt, toát lên mùi mục rữa mốc meo.

Sư Niệm bị ném xuống đất, không nhịn được ho khan mấy tiếng, một lúc sau mới đỡ hơn. Cô ngẩng đầu nhìn bức tường còn dính bọt nước cùng với ngọn đèn nhỏ lung lay sắp đổ bên trên, dưới mặt đất là một mảnh đất bùn lạnh như băng,

Đây đúng là một cái địa lao thật sự.

Tần lại rất tự tại ngồi bên cạnh Sư Niệm, cúi đầu nhìn cô gái đang từ từ đứng dậy, “Điểm tốt duy nhất của chỗ này là không có người trông chừng, cho nên cô không phải giả bộ nữa đâu.”

Sư Niệm: “...”

“Tôi là Tần Thiếu Bạch, cô biết Sở Húc Ninh đúng không?” Tần Thiếu Bạch cúi đầu nhìn Sư Niệm.

Sư Niệm trừng anh ta một cái, lại nhìn vào bả vai của anh ta.

“Vai không được xử lý sẽ bị nhiễm trùng, nhất là ở một nơi như thế này.” Sư Niệm quỳ thẳng lên nhìn vết thương sau lưng anh ta, bởi vì vừa bị lôi kéo nên vết thương lại rách ra rồi.

“Cô là bác sĩ?”

“Mẹ nuôi của tôi là bác sĩ.” Sư Niệm nói, vươn tay kéo áo anh ta ra, nhíu mày xong liền cởi áo khoác của mình ra. Cô đột nhiên ngoảnh lại: “Nhìn cái gì, quay đầu đi.”

Tần Thiếu Bạch nhướng mày, tuy không biết cô muốn làm gì nhưng dựa trên nguyên tắc của một quý ông, anh vẫn nghiêng đầu qua một bên không nhìn Sư Niệm nữa. Mãi một lúc sau, vết thương của anh ta được một lớp vải mềm mại mang theo hơi ấm bọc lấy.

Tần Thiếu Bạch khựng lại một chút. Mấy năm nay anh ta vẫn đứng giữa bờ sinh tử, chưa bao giờ có ai quan tâm đến anh ta như vậy, còn là một phụ nữ.

Sư Niệm băng bó kỹ giúp anh ta, đề phòng vi khuẩn xâm nhập vào vết thương nhiều hơn, “Trước hừng đông, nếu chúng ta không thoát ra được thì cánh tay này của anh coi như vứt đi, nhưng anh cũng đừng lo, chắc chắn chúng ta sẽ thoát ra được.”

Bởi vì, cô tin Sở Húc Ninh.

Tần Thiếu Bạch quay đầu lại bắt gặp vẻ kiên định trong mắt cô.

“Cô thích Sở Húc Ninh?” Tần Thiếu Bạch chợt liên tiếng, có điều giọng điệu này không rõ là hiếu kỳ hay mất mát.

“Anh ấy là chồng tôi.” Sư Niệm nói. Trước sự khiếp sợ của Tần Thiếu Bạch, cô cầm lấy miếng chip mà anh ta giao cho cô lúc trước đặt dưới lưỡi.

Tần Thiếu Bạch càng kinh ngạc hơn, cô gái này biết nhiều vậy sao.

“Tên Diêm Vương sống Sở Húc Ninh kia mà cũng có người lấy à, kỳ quái thật.” Tần Thiếu Bạch vẫn tựa vào tường, “Cô gái, sao cô lại nhìn trúng cái tên Diêm Vương mặt đen đó vậy.”

“Anh mới là Diêm Vương mặt đen ấy.” Sư Niệm không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu anh dù chỉ một câu, ai cũng không được, nhất là người đàn ông này lại càng không.

Tần Thiếu Bạch đang muốn nói chuyện tiếp, cửa địa lao lại được mở ra. Tần Thiếu Bạch xích người kéo Sư Niêm ra phía sau mình, chỉ lưu lại một bóng người run rẩy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3053: Nỗi sợ của Sư Niệm (1)
Một gã da trắng, tóc vàng, mắt màu xanh lam bước vào.

“Tần, tao đã nói rồi, mày không chạy thoát được đâu.”

Tần Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn gã kia, “Chí ít thì mày vẫn chưa lấy được hệ thống.”

“Mày thật sự cho rằng sẽ có người đến đón mày à?” Gã tiến lại gần Tần Thiếu Bạch, nhìn bả vai anh ta, lại nhìn về phía cô gái đang run rẩy đằng sau, ra hiệu cho thuộc hạ kéo cô ra.

Sư Niệm bị bọn chúng kéo đi, vẫn giữ nguyên tư thế lê lết dưới đất.

Gã kia cúi người xuống, vươn tay nâng cằm Sư Niệm lên, lúc này trên gương mặt cô toàn bùn đất, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vốn có.

“Beautiful girl.” Gã cười nói.

Sư Niệm bị ép ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mắt xanh tóc vàng trước mặt. Tên này nhìn giỏi thật, như vậy mà cũng có thể nhìn ra cô là gái đẹp.

“Cô chỉ cần nói cho tôi biết gã vừa mới nói gì với cô, tôi sẽ tha cho cô.”

Gã nói tiếng Anh, Sư Niệm dùng vẻ mặt hoang mang nhìn gã ta, tỏ vẻ: Tôi nghe không hiểu.

Gã nhíu mày, nhìn về phía người đằng sau, bảo gã phiên dịch.

Gã kia phiên dịch lại một lần. Sư Niệm bỗng lắc đầu, “Đừng giết tôi, tôi không biết gì cả, đừng giết tôi.”

Gã tóc vàng bắt đầu hơi mất kiên nhẫn, đứng dậy nã hai phát súng vào chỗ bên cạnh Sư Niệm. Sư Niệm ôm đầu hét ầm lên, giống như một con thỏ trắng đã bị sợ hãi đến tột cùng.

Gã kia thấy vậy, hoàn toàn không nhìn ra cô đang giả bộ hay không.

Có điều tiếng thét này của Sư Niệm lại được người đang tìm kiếm lối vào bên ngoài nghe thấy rõ ràng.

Sở Húc Ninh đột nhiên dừng bước. Ngô Ca thầm kêu một tiếng không ổn, đây là giọng của chị dâu mà.

Chẳng lẽ chị dâu đã xảy ra chuyện?

Mọi người rõ ràng đều nghe thấy tiếng hét này, theo bản năng nhìn về phía Sở Húc Ninh.

Hai bàn tay Sở Húc Ninh đã siết chặt đến độ kêu răng rắc, “Lát nữa các cậu đưa Tần Thiếu Bạch đi trước, không cần lo cho tôi.”

“Thủ lĩnh.”

“Đây là mệnh lệnh, phải chấp hành.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, “Đưa cô ấy theo chỉ làm liên lụy mọi người thôi, trong tay Tần Thiếu Bạch còn có thứ quan trọng, các cậu phải đưa anh ta đi.”

Về phần Sư Niệm, cô là người quan trọng nhất đối với anh, đương nhiên là anh phải tự đưa cô đi rồi.

Trong địa lao, tiếng kêu của Sư Niệm vẫn vang vọng không ngừng. Gã kia đột nhiên như tỉnh ngộ lại, vươn tay túm lấy Sư Niệm, “Shut up!”

Tiếng hét này quá lớn, lớn đến độ như một loại tín hiệu.

Mà ngay vào lúc này, Sư Niệm đột nhiên trở tay túm lấy cổ tay của gã đàn ông kia, sau đó linh hoạt luồn ra phía sau, bóp cổ gã, “Không ai được cử động, nếu không tôi sẽ bóp chết gã.” Sư Niệm đột nhiên lớn tiếng nói, sau đó nhìn về phía Tần Thiếu Bạch.

Tần Thiếu Bạch hiểu ra, từ từ vịn tường đứng dậy, thân thể anh ta không thoải mái như những gì anh thể hiện ra.

“Cô gái, lá gan của cô to lắm.” Gã kia âm ngoan nói, không thèm để ý đến bàn tay mảnh mai trên cổ mình chút nào, lật tay muốn đòi lại quyền chủ động.

“Tôi bảo đừng nhúc nhích.” Sư Niệm bị túm lấy cổ tay, nhưng cô cũng không chịu thu tay lại, kẹp tóc đã găm vào da của gã kia.

Gã bị đau, càng độc ác hơn, túm lấy cổ tay Sư Niêm quăng cô từ phía sau ra đằng trước, Sư Niệm bị kéo quăng một trăm tám mươi độ đến trước mặt gã đồng thời cũng bị bóp cổ, “Nước các cô có một câu gọi là múa rìu qua mắt thợ, chính là loại như cô đúng không, một con đàn bà mà định đe dọa tôi?”

Sư Niệm bị bóp cổ, yên lặng tính toán thời gian. Vừa nãy cô hét lên như vậy, nếu anh có thể nghe được, lúc này đã có thể phân biệt được vị trí rồi mới đúng.

Cho nên cô mới dám ra tay vào lúc đó.

Nhưng, sao anh ấy lại chưa tới?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3054: Nỗi sợ của Sư Niệm (2)
“Yellow, đồ ở chỗ tao, mày thả cô ấy ra.” Tần Thiếu Bạch thấy Sư Niệm đang bị bóp cổ, anh ta cũng không ngờ Sư Niệm lại đột nhiên lại ra tay.

Hai tay Sư Niệm túm lấy cổ tay của gã kia, muốn giảm bớt một phần sức lực.

Đột nhiên, một tia sáng đỏ thoáng hiện lên trong khóe mắt Sư Niệm, giống hệt tia sáng khi cô bị Chó Vàng bắt.

Vậy là, anh ấy đã tới!

Sắc mặt Sư Niệm tái dại, cô nhìn chòng chọc vào gã kia, “Trung Quốc còn một câu ngạn ngữ nữa, mày có biết không? Độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Sư Niệm nói xong, biết gã nghe không hiểu, dù sao cô cũng chẳng cần gã hiểu, cho nên nói xong cô liền giơ chân lên ra sức đá thẳng vào đũng quần gã.

“A...” Gã đau quá nên phải buông Sư Niệm ra, hai tay che đũng quần của mình, đau đến ứa mồ hôi.

Sư Niệm bị ném ra, được Tần Thiếu Bạch đứng đằng sau đỡ lấy mới đứng vững lại. Cô nhìn gã đàn ông mặt mũi dữ tợn đang sai người ra tay với bọn họ, “Mẹ mày không nói cho mày biết, trên đời này chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy à? Là cả thế giới này luôn đấy không phải của mỗi Trung Quốc thôi đâu.”

Sư Niệm đanh giọng nói, cổ đau rát, nhưng cô không để ý chút nào.

Tần Thiếu Bạch: “...”

Cô gái, mồm miệng cô nhanh nhảu lắm, nhưng có thể lợi hại hơn nòng súng à?

“Giết con đàn bà này cho tao.” Gã kia vẫn không thể đứng thẳng người lên được, nhưng tiếng quát lần này như thể dồn lên mọi đau đớn mà gã đang phải chịu đựng.

Cái gọi là địa lao, chính là một nơi không có chỗ nào để lẩn trốn. Tần Thiếu Bạch kéo Sư Niệm ra phía sau mình, “Yellow, mày nên biết, nếu mày giết tao, quay về mày sẽ ăn nói với thượng tướng của mình như thế nào, chỉ có mình tao biết con chip hệ thống giờ đang ở dâu? Trong đó chính là thứ mà Tổng thống của bọn mày vẫn luôn tâm niệm đấy.”

“Giết con khốn kia cho tao.”

Sư Niệm dùng hết sức lên cú đá. Gã này chắc đã bị cô làm cho tàn phế rồi cho nên mới tức giận như vậy.

Mà thuộc hạ của gã lại không hẳn nghe theo lời gã, “Thiếu tướng, Tần Thiếu Bạch không thể chết được, hắn còn chưa giao nộp con chip.”

“Mày nghĩ hắn sẽ giao cho mày à? Giết hắn, kiểu gì cũng có thể tìm được con chip trên người hắn.” Gã nói, run rẩy đi về phía Sư Niệm.

“Thiếu tướng, mục đích của chúng ta là lấy được con chip, tùy ý giết người sẽ không dễ ăn nói lại với thượng tướng đâu.” Gã da đen túm lấy cánh tay gã kia, trầm giọng nói. Ngay cả việc lúc nãy hắn định giết Sư Niệm cũng chỉ là dọa dẫm mà thôi, nếu không phát súng kia đã không bắn vào vai Tần Thiếu Bạch.

“Một con đàn bà thôi mà.” Gã Thiếu tướng đã kích động đến phát điên tiếp tục run tay định nổ súng.

“Đoàng đoàng...”

Tiếng súng vang lên, nhưng không chỉ có một.

Sư Niệm vốn định kéo Tần Thiếu Bạch trốn đi, lại bị một người kéo vào trong lòng, còn Tần Thiếu Bạch thì bị Sở Húc Ninh đẩy về một hướng khác. Ngô Ca đã đứng bên đó chờ tiếp ứng.

Trước biến cố bất thình lình, gã da đen lớn tiếng kêu gào phòng bị.

Địa lao nho nhỏ bỗng chốc lấp đầy người, không còn chỗ ẩn náu, chỉ xem tốc độ của ai nhanh hơn mà thôi.

Lúc này Sư Niệm đang được Sở Húc Ninh ôm chặt vào trong lòng. Cô còn nhớ rõ lúc viên đạn kia bay tới, còn nhớ rõ khoảnh khắc bóng người không ai nhìn thấy cứ vậy xông vào ôm cô qua một bên.

Không kẻ nào kịp phản ứng lại, Sở Húc Ninh và Ngô Ca xung phong tiến vào, những người còn lại phụ trách tập kích phía sau, tạo thời cơ cho bọn họ thoát ra.

Cho nên từ lúc Yellow nổ súng cho đến khi Sư Niệm được đưa ra ngoài, trước sau chỉ mất ba mươi giây, nhanh đến nỗi khiến người ta phải tặc lưỡi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3055: Nỗi sợ của Sư Niệm (3)
Địa lao này nằm sát ngoài biên giới tòa thành, cho nên với họ mà nói thì đây là một chỗ có lợi.

Sở Húc Ninh dẫn Sư Niệm đi qua một con đường dễ bị phát hiện, còn đám Ngô Ca thì đưa Tần Thiếu Bạch chuồn đi một lối khác.

Tần Thiếu Bạch quay lại nhìn Sư Niệm được đưa đi, anh ta còn chưa kịp hỏi tên cô là gì nữa.

Mà tất cả rõ ràng đã được Sở Húc Ninh sắp xếp ổn thỏa nên mới được tiến hành một cách nhanh chóng như vậy.

Bọn họ phụ trách dụ người của Yellow đi, như vậy anh ta có thể an toàn rời khỏi đây.

Đáng tiếc, con chip đang nằm trong miệng cô gái kia.

Tốc độ của Sở Húc Ninh cực nhanh, bước chân Sư Niệm lảo đảo. Đám người kia cũng ngày càng đuổi sát tới. Bọn họ phải băng qua bức tường cao cách đó không xa, bên ngoài là khu vực thành thị, sẽ dễ ẩn nấp hơn một chút.

Thể lực của Sư Niệm tuy tốt, nhưng so với Sở Húc Ninh thì tuyệt đối là chênh lệch giữa vận động viên và học sinh tiểu học.

“Sở Húc Ninh, em không theo kịp.” Lảo đảo hồi lâu, cổ chân của Sư Niệm đã đau nhừ. Cô vừa dứt lời, anh đã khiêng cô lên.

Đầu cô chúc xuống dưới, cho nên chưa kịp thét lên đã mím môi, cảm thấy anh khiêng cô mà tốc độ vẫn nhanh như trước.

Tốc độ của Sở Húc Ninh cực nhanh, thoáng chốc đã băng qua bức tường cao, nhưng những kẻ kia cũng không phải loại dễ đối phó.

Băng qua bức tường, Sở Húc Ninh cõng Sư Niệm chạy đến một khúc quanh rồi mới dừng lại, thả Sư Niệm xuống.

“Sở Húc Ninh, em nói với anh... ưm “ Sư Niệm vốn đang nóng lòng muốn nói chuyện con chip với anh, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu lên cô đã bị người ta dùng miệng che lại.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thực sự hôn nhau, nhưng đối với Sư Niệm mà nói, nụ hôn này không tính là dịu dàng.

Sở Húc Ninh dường như đã dồn hết sự sợ hãi hai tiếng đồng hồ qua vào trong nụ hôn này, làm sao có thể dịu dàng được.

Cũng chính hai tiếng đồng hồ này đã khiến anh hoàn toàn hiểu ra, Sư Niệm không thể xảy ra chuyện gì. Cô ấy làm sao có thể xảy ra chuyện ngay trước mắt anh được?

Nụ hôn này tới một cách gấp gáp, kết thúc lại càng đột ngột hơn. Sư Niệm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Sở Húc Ninh kéo đi, bởi vì đám người phía sau đã đuổi tới nơi.

Sư Niệm nghĩ, chắc chắn là họ điên rồi, vào cái lúc đang chạy trốn trối chết thế này lại còn hôn hít, không phải điên thì là gì?

Nhưng cô lại thích sự điên cuồng này.

Nụ hôn lần trước là do cô cưỡng ép, lần này... là anh.

Đến con đường trước mặt Sư Niệm đã nhớ rõ làm sao để đi ra ngoài, cho nên cô chỉ đường, bởi vì cô nhớ kỹ chiếc xe kia đi vào thế nào.

Phía sau liên tục có người đuổi theo, Sở Húc Ninh cõng Sư Niệm gần như thành một cái bóng của thành phố này.

“Đến khách sạn đi, đoàn làm phim của em và chính phủ bên này có ký hiệp ước, được bảo vệ kỹ càng.” Sư Niệm ghé bên tai Sở Húc Ninh nói.

Sở Húc Ninh không hề dừng lại một phút nào mà chỉ đáp lại một tiếng, tỏ ý mình đã nghe thấy.

Trước đó Sư Niệm và chị Tám phải mất nửa tiếng mới đi tới nơi, nhưng Sở Húc Ninh chỉ chạy chưa đến mười phút, lại còn trong tình huống đang cõng cô trên lưng.

Khách sạn lúc này cũng rất yên tĩnh, hiển nhiên bọn họ không thể đi cửa chính được, chỉ có thể đi theo đường mà bộ đội đặc chủng bọn họ am hiểu nhất: trèo cửa sổ.

Sư Niệm vốn định nhảy xuống nhưng Sở Húc Ninh không cho, “Anh làm được.” Sở Húc Ninh cho rằng cô đang lo mình không trèo lên nổi.

“Chỗ này cao quá, em đi cửa chính vào, anh trèo từ đây lên, phòng 9307. Nếu chị Tám về rồi thì chắc chắn là đang ở trong phòng, anh cứ gõ cửa vào là được.” Nói xong, cô cởi chiếc áo khoác bẩn thỉu của mình ra. Lúc nãy cô đã xé áo trong ra để băng bó vết thương cho Tần Thiếu Bạch nên giờ bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn cũn.

Sở Húc Ninh nheo mắt nhìn làn da trắng nõn của cô, nhất thời lại không dời mắt được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3056: Nỗi sợ của Sư Niệm (4)
Sư Niệm không nghe thấy anh trả lời, mới phát hiện anh vẫn nhìn cô, hơn nữa ánh mắt kia hình như khác với bình thường, khiến cô cảm thấy toàn thân nóng rực.

Gương mặt nhỏ nhắn bám đầy bụi bặm của cô không kìm được mà đỏ lên. Cô thấy may mắn vì giờ là nửa đêm, anh ấy hẳn là không nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng của cô.

Đáng tiếc cô đã quên mất thân phận của Sở Húc Ninh, anh không chỉ thấy, còn thấy rất rõ.

Cổ họng Sở Húc Ninh hơi căng lên, theo bản năng dời tầm mắt của mình: “Ừ.”

Sở Húc Ninh leo tường đi vào. Anh vừa mới đến tầng 19, thang máy của Sư Niệm cũng lên đến nơi. Cô vội vàng nhấn chuông cửa, thấy chị Tám ra mở cửa.

Sở Húc Ninh vừa vào thì đám người kia cũng đuổi đến.

Sư Niệm đẩy Sở Húc Ninh vào, sau đó bảo chị Tám ra ứng phó với đám người bên ngoài trước.

Sau khi hai người bước vào phòng, Sư Niệm vội vàng đẩy anh vào phòng tắm, bảo anh thay hết quần áo, sau đó rửa mặt một chút.

“Sao mấy tên đó dám công khai đuổi bắt người khác như vậy?” Sư Niệm khó hiểu mở miệng hỏi. Cô cũng phải tắm ngay bởi vì người cô lúc này bẩn vô cùng.

Cho nên cô cũng không kịp nghĩ đến chuyện xấu hổ nữa.

Sở Húc Ninh vừa cởi quần áo vừa mở miệng nói, “Có một số chuyện chúng ta không thể can dự vào, chính trị của nước khác không bàn đến thì hơn.” Sở Húc Ninh nói, quay lại vừa hay nhìn thấy Sư Niệm đang cởi chiếc áo cộc bên trong ra.

Dáng người của Sư Niệm... rất đẹp.

Có thể nói là siêu đẹp mới đúng, eo thon, hai chân thẳng tắp cân xứng, còn cả...

Toàn thân ngoại trừ ngực ra, hầu như không có chỗ nào dư thừa.

Nếu như có, vậy chắc đã tập trung hết vào nơi anh không thể dời mắt đi kia rồi.

Anh không phải người càn rỡ, nhưng cũng là một thằng đàn ông.

Người đang đứng trước mặt là vợ của anh, đã kết hôn, hợp pháp.

Sư Niệm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, theo bản năng dời tầm mắt, “Vậy chuyện này cứ cho qua như vậy sao? Những kẻ đó đâu có bỏ qua cho anh, dù cho anh có không muốn tham dự vào, nhưng bọn họ... ưm...”

Sư Niệm còn chưa nói hết lời đã bị anh ấn lên tường, nghênh đón cô là bờ môi nóng bỏng của anh.

Giữa hai người gần như không có bất cứ vật cản nào. Sư Niệm thậm chí còn cảm nhận được cả hơi nóng truyền đến từ lồng ngực rắn chắc của anh.

Sở Húc Ninh chưa bao giờ biết mình có thể kích động được đến vậy, thân thể cô mềm mại như không xương, môi cô mềm mại hơn trong tưởng tượng rất nhiều, giống như kẹo bông anh vẫn ăn hồi còn nhỏ, ngọt ngào, mềm mại.

“Ưm... ư...”

Sư Niệm có thể cảm nhận được Sở Húc Ninh thực sự đang kích động, nhưng vào thời điểm này?

Nếu như giây tiếp theo anh ấy...

Sư Niệm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, trong đầu thoáng qua một tia khiếp sợ.

Không được, chí ít là lúc này vẫn chưa được, nếu như anh biết cô vẫn còn nguyên vẹn, liệu có tức giận mà bỏ cô không?

Suy nghĩ này một khi thâm nhập vào trong đầu liền giống như một loại virus, không thể nào trừ bỏ được.

Chỉ còn lại sợ hãi.

Không, cô không thể để chuyện đó xảy ra được.

“Niệm Niệm, Niệm Niệm...”

Sư Niệm đột nhiên giãy mạnh một cái, giống như bị giật mình.

Thân thể cô run rẩy kịch liệt. Sở Húc Ninh cũng nhanh chóng dừng lại, ngẩng đầu nhìn. Đập vào mắt anh là khôn mặt đầy nỗi kinh hoàng của Sư Niệm.

Sở Húc Ninh khựng lại, một lúc sau mới hít một hơi thật sâu, tì trán lên trán cô, thấp giọng mở miệng nói: “Anh xin lỗi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3057: Nỗi sợ của Sư Niệm (5)
Anh cho rằng Sư Niệm vẫn còn sợ chuyện khi trước, mà lúc nãy anh đã làm gì vậy?

Muốn cô ấy phải nhớ lại cơn ác mộng đó lần nữa sao?

Không, sao anh có thể làm vậy được.

Sư Niệm siết chặt tay mình, nhìn anh suy sụp rời khỏi thân thể cô rồi tự mình đi tắm.

“Sở Húc Ninh.” Sư Niệm đột nhiên gọi với theo. Trước khi Sở Húc Ninh quay đầu lại, cô vòng tay ôm lấy anh từ sau lưng, trên lưng anh có rất nhiều vết thương, có những vết sẹo lồi thậm chí có thể sinh ra phản ứng với làn da của cô.

Những vết sẹo này, đều là huân chương anh hùng của anh.

“Sở Húc Ninh, em xin lỗi, xin lỗi.” Sư Niệm ôm chặt lấy anh, không cho anh quay đầu lại, nước mắt rơi vào tấm lưng đầy vệt nước của anh, không biết đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.

Nhưng Sở Húc Ninh lại phân biệt được.

Bởi vì nước mắt của cô vẫn còn nóng hổi, trượt xuống lưng anh.

Sở Húc Ninh cúi đầu cầm lấy bàn tay nhem nhuốc thấm đẫm nước mắt, “Là do anh quá vội vàng, trước khi em chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ không...”

“Sở Húc Ninh, em xin lỗi, là em lừa anh, em chỉ không muốn rời xa anh thôi. Em muốn cho bản thân mình một cơ hội đến gần anh hơn, cho nên mới...”

“Hơn nửa đêm rồi còn tra xét gì? Có để cho người ta nghỉ ngơi không?” Giọng của chị Tám đột nhiên vọng vào, ngắt lời Sư Niệm.

Sư Niệm thoáng kinh ngạc, buông Sở Húc Ninh ra, trong nháy mắt anh cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cầm quần áo dưới đất lên, ném ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài ngoại trừ hai cảnh sát còn có đạo diễn và ông chủ khách sạn.

Cảnh sát?

Chị Tám thấy vậy có chút nghi ngờ.

Đạo diễn kéo chị Tám qua một bên, “Bọn họ nói phát hiện có người ám sát cán bộ đang trốn trong khách sạn, đây là vấn đề của chính phủ bọn họ. Chị Tám, chị không thể ngăn họ được.”

“Thời buổi này mà vẫn còn đấu súng à? Sư Niệm khó chịu cả đêm, chồng cô ấy tới mới tới dỗ ngủ được một lúc, ầm ĩ lên thế này cô ấy mà mất giấc thì anh có chịu trách nhiệm không? Tính tình Sư Niệm thế nào anh còn không biết chắc?” Chị Tám lớn tiếng nói.

Đạo diễn cũng có chút chột dạ, dù sao trong giới Sư Niệm cũng nổi tiếng là xấu tính, anh ta cũng không dám chọc vào tổ tông này.

“Chồng cô ta?” Người cảnh sát bên ngoài dùng tiếng Anh hỏi, “Có người không đăng ký ở bên trong?”

Chị Tám ngẩng đầu lên nhìn gã cảnh sát kia, ngang ngược nói: “Đúng thế, làm sao hả, chồng người ta tới thăm một chút thì sao, ai quy định không được thế?”

Trong lúc chị Tám nói chuyện gã cảnh sát kia đã đẩy chị ra đi về phía phòng ngủ.

“Này... đạo diễn, thế này là thế nào?” Chị Tám lớn tiếng kêu lên, “Sư Niệm còn chưa mặc quần áo đâu!”

Đạo diễn cũng cuống đến độ mồ hôi đầy đầu nhưng lại không biết phải làm sao.

“Làm gì thế?” Trước khi gã cảnh sát kịp mở cửa, Sư Niệm đã mặc áo ngủ kéo cửa ra, nhìn gã cảnh sát bên ngoài, “Hơn nửa đêm không cho người ta ngủ à? Đạo diễn, lúc trước khi chúng ta ký hợp đồng đâu có điều nào như thế này?” Giọng của Sư Niệm rất lớn, hơn nữa còn rất phẫn nộ.

Đạo diễn khựng lại, không dám mở miệng.

“Cảnh sát gì đây, tôi sẽ liên hệ với bộ Ngoại giao của các người, hỏi xem đây là thứ luật lệ gì? Chúng tôi cầm visa sang đây không phải là để cho các người đến lục soát phòng.” Sư Niêm tựa trước cửa không để cho hai gã kia vào.

Cô nhìn hai người đàn ông mặc đồ cảnh phục từ trên xuống dưới, quả nhiên, có một số việc bọn họ khó mà hiểu được, cô cũng không có ý định tìm hiểu.

“Thưa cô, mong cô hãy phối hợp, đây là lệnh lục soát của chúng tôi.” Gã cảnh sát kia lạnh lùng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3058: Nỗi sợ của Sư Niệm (6)
Sư Niệm cúi đầu liếc mắt một cái, “Tôi là người Trung Quốc, căn phòng này vẫn đang trong thời gian chúng tôi thuê, cho dù muốn lục soát anh cũng phải có lệnh lục soát có đóng dấu của Đại sứ quán chúng tôi, dấu đâu?”

Tiếng Anh của Sư Niệm rất chuẩn, ánh mắt cũng lạnh lùng vô cùng, cô đứng đó với dáng vẻ của kẻ bề trên.

Đạo diễn nhìn Sư Niệm, đây là lần đầu tiên anh ta hợp tác với Sư Niệm, chỉ biết là tính tình cô không dễ chịu, lúc này mới biết không phải tính tình cô không dễ chịu mà là do khí thế quá mạnh mẽ, như vậy càng dễ khiến người ta đố kỵ, lên án.

“Làm sao thế?” Cổ Nguyệt và mọi người cũng chạy tới, bởi vì phòng của Sư Niệm nằm ở ngay đầu cho nên lúc này phòng của bọn họ vẫn chưa bị tra xét.

Có điều nghe thấy động tĩnh xong bọn họ đều chạy ra cả.

Gã cảnh sát kia dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Sư Niệm, giống như muốn tìm ra dấu vết gì đó từ cô.

“Chị Tám, gọi cho bộ Ngoại giao của bọn họ và Lãnh sự quán nước chúng ta hỏi xem, việc này xử lý thế nào?” Sư Niệm không hề sợ hãi nhìn gã đàn ông đối diện, khóe miệng hơi nhướng lên: “Tính tình tôi không được tốt cho lắm. Các anh tốt nhất là xác định việc này bộ Ngoại giao các anh và Lãnh sự quán nước tôi đều biết, nếu không tôi không để yên chuyện này đâu.”

Chị Tám nghe Sư Niệm nói vậy liền đi lấy di động.

Bàn tay của hai gã cảnh sát vô thức chạm vào súng của mình, có vẻ như định cưỡng chế tiến vào.

Sư Niệm hơi rũ mắt, nhìn động tác của bọn họ, thân thể cũng không kìm được trở nên căng thẳng.

Đạo diễn thấy vậy, vội vàng quay lại giục những người khác giải tán: “Không có việc gì của mọi người đâu, mau về phòng đi.”

“Tránh ra.” Cảnh sát cảnh cáo lần cuối cùng.

“Sao thế?” Cánh cửa khép hờ phía sau Sư Niệm đột nhiên được đẩy ra, vòng eo thon thả của cô được người đó ôm vào trong lòng, người cũng theo đó lùi lại về phía sau một bước.

Sư Niệm quay đầu lại, nhìn Sở Húc Ninh đang quấn khăn tắm, Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Vừa mới dỗ được em ngủ xong, anh mới đi tắm có một lúc mà đã chạy ra đây cãi nhau rồi?”

Sư Niệm hơi bĩu môi, tựa vào lòng Sở Húc Ninh: “Còn không phải tại mấy người này à, cứ bảo có người gì gì đó vào phòng em, nhất quyết đòi lục soát.”

Sở Húc Ninh nhướng mày, hào phóng mở rộng cửa, “Muốn soát thì để họ soát, nhưng mà....” Sở Húc Ninh nói, cúi đầu nhìn huy hiệu cảnh sát trên ngực họ, sau đó ngẩng đầu nhìn hai gã đối diện, “Nếu không soát được cái gì, tôi nghĩ quý vị sẽ phải bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng tôi đấy.”

Sư Niệm: “...”

Hai gã cảnh sát dường như không thèm để ý chút nào, đẩy bọn họ ra định tiến vào.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, súng của anh vẫn còn ở trong.

Bàn tay đang giữ lấy eo cô của Sở Húc Ninh thoáng siết chặt, coi như trấn an cô.

Mà lúc này đám Cổ Nguyệt lại càng tò mò với người đàn ông đột nhiên bước ra từ căn phòng của Sư Niệm hơn.

“Chồng cô ta là quân nhân, không thể ra nước ngoài được đúng không. Chuyện này nếu bị phóng viên chụp lại có khi lại tạo đề tài nóng cho chương trình đấy, chưa cần chiếu đã nổi rồi.” Ngũ Vi õng eo nói.

Hà Quỳnh, Dương Ninh nhìn nhau, vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy người đàn ông đó, đẹp trai lại khí phách, đúng là chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta nhộn nhạo trong lòng, có điều không biết đó là ngôi sao nào, vì sao bọn họ chưa từng gặp bao giờ.

Hai gã cảnh sát lục tung phòng ngủ lên. Sư Niệm thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh.

Anh vươn tay nắm lấy tay cô, sau đó đặt lên bên hông mình.

Sư Niệm chạm phải thứ gì đó cứng rắn, vụt ngẩng đầu, là súng!

Sư Niệm thấy yên lòng, nhưng không ngờ hai gã cảnh sát lại đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Sở Húc Ninh. “Chúng tôi phải soát người.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3059: Nỗi sợ của Sư Niệm (7)
“Các người có quyền gì làm thế?” Sư Niệm đột nhiên chắn trước người Sở Húc Ninh, tức giận mở miệng hỏi.

Sở Húc Ninh giữ lấy bờ vai Sư Niệm, ý bảo cô bình tĩnh đừng nóng nảy, sau đó chậm rãi dang hai tay ra, tựa như một con chim ưng có thể cất cánh lao về phía trước bất cứ lúc nào.

Thình thịch...

Sư Niệm cắn chặt môi, nhìn hai gã cảnh sát ngày càng tới gần.

Sư Niệm biết hai gã cảnh sát này không phải đối thủ của Sở Húc Ninh, nhưng đằng sau bọn họ không chỉ là hai người, nếu dẫn nhiều người tới hơn nữa, hậu quả sẽ...

Cô thực sự không dám nghĩ tới.

Một bước, hai bước, ba bước...

Đến cuối cùng ngay cả hơi thở của cô cũng dừng lại.

“Reng reng reng...”

Di động của gã cảnh sát phía trước đột nhiên vang lên. Không biết bên kia nói gì, sắc mặt gã biến đổi cực nhanh, lớn tiếng đáp rõ, sau đó bước qua Sở Húc Ninh và Sư Niệm bỏ đi.

Sư Niệm thở hắt ra một hơi, chân bỗng như nhũn ra. Nếu không phải Sở Húc Ninh kịp thời ôm lấy chắc cô đã ngã ra đất rồi.

Chị Tám cũng không nhịn được mà vỗ ngực. May mà bên Lãnh Sự quán làm việc nhanh chóng hiệu quả, mới điều hai gã kia đi được.

“Mấy bà cô này không về nghỉ ngơi đi, còn ở đây xem cái gì?” Chị Tám nhìn bốn người phụ nữ đang đứng ở cửa xem trò vui, hạ lệnh đuổi khách.

Cổ Nguyệt thấy Sư Niệm không sao liền về trước.

Dương Ninh và Hà Quỳnh cũng không có hứng thú gì với chuyện này. Bọn họ và Sư Niệm không phải cùng một đẳng cấp, không cần phải quá chú ý đến chuyện của cô.

“Cái danh Ảnh Hậu của cô Triệu đúng là danh xứng với thực, trong nhà có một người, lần này đi công tác quay chương trình còn dẫn theo một người, thực sự là tiếc thay cho anh chồng quân nhân kia của cô.” Ngũ Vi cười tủm nói, nhìn về phía Sở Húc Ninh, “Có điều anh chàng này cũng đẹp trai đấy, ánh mắt của cô Triệu không tồi.” Ngũ Vi nói xong cũng xoay người trở về phòng mình.

Sư Niệm nhìn chị Tám đóng cửa lại, cười khẩy một tiếng: “Đây chính là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh trong truyền thuyết đấy hả.”

Sở Húc Ninh xoay người vào phòng, không cho kẻ khác cơ hội nhìn cho đã nghiền, đương nhiên là ngoại trừ Sư Niệm ra.

“Chị đã sớm bảo với em rồi, Ngũ Vi chẳng phải kẻ tốt lành gì đâu.” Chị Tám vỗ ngực xong lại tiếp lời: “Làm chị sợ muốn chết, sau này em đừng làm thế nữa nhé.”

Sư Niệm như không nghe thấy lời chị Tám nói mà chỉ tiếp tục câu chuyện của mình: “Trong di động của Ngũ Vi nhất định có ảnh chụp của Húc Ninh, cô ta đang chờ để bóc phốt em đấy.”

“Vậy làm sao giờ?” Chị Tám căng thẳng nói, “Chồng em không thể công khai được đúng không.”

Sư Niệm nhíu mày, quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng ngủ đã khép lại, quả thật anh không thể lộ diện, nếu không thân phận của anh sẽ nhanh chóng bị điều tra ra.

“Chị Tám, chị đi nghỉ trước đi.” Sư Niệm nói xong liền xoay người quay về phòng.

Chị Tám còn định nói gì đó, Sư Niệm đã bước vào phòng.

Lúc cô đi vào, Sở Húc Ninh đang ngồi trên giường, trên đùi có một tấm chăn, bên trên đặt một chiếc laptop.

Sư Niệm vào toilet, cẩn thận lấy con chip đặt bên dưới đầu lưỡi ra, sau đó rửa sạch bằng nước, dùng khăn lau sạch vệt nước rồi mới cầm ra.

“Này...” Sư Niệm bước tới bên giường, đưa con chip cho anh, “Tần Thiếu Bạch bảo em đưa cho anh.”

Sở Húc Ninh khựng lại một lúc, nhìn con chip trong tay Sư Niệm, khóe miệng giật giật một cái.

Vậy là, trong lúc anh tranh thủ thời gian cho Tần Thiếu Bạch để anh ta mang con chip đi, kỳ thực con chip vẫn nằm trên người Sư Niệm?

Sau lưng Sở Húc Ninh thầm rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
 
Top