Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3060: Nỗi sợ của Sư Niệm (8)
Sở Húc Ninh vươn tay cầm lấy con chip, “Sao anh ta lại đưa cho em?”

“Chắc lúc đó anh ta nghĩ em có thể trốn được.” Sư Niệm nói, ngồi xuống giường nhìn người đàn ông vẫn đang cầm lấy con chip, “À, Ngũ Vi vừa nãy chắc đã chụp hình anh, em sợ cô ta sẽ tung ảnh lên mạng để chỉnh em, đến lúc đó...”

Sở Húc Ninh vươn tay vỗ vỗ lên tay cô, “Không sao đâu.”

Vừa nãy Sở Húc Ninh đã nói chuyện này với Sở Húc Hiên. Kỹ thuật máy tính của Sở Húc Hiên hoàn toàn được di truyền từ Sở Lăng Phong, đối với anh mà nói, xâm nhập vào di động của một người là chuyện không thể đơn giản hơn.

Sư Niệm vẫn có chút bất an, “Thật không sao chứ?”

Sư Niệm vừa nói xong, Sở Húc Ninh đã kéo cô vào trong lòng, vươn tay ôm lấy cô sau đó đọc tin nhắn Sở Húc Hiên vừa mới gửi tới.

[Sở Húc Hiên: Chậc chậc chậc, ảnh em xóa hộ anh rồi, nhưng mà em còn tìm thấy vài thứ hay ho cho chị dâu nữa đấy.]

Tim Sư Niệm còn đang đập rộn ràng vì được anh ôm vào lòng, nhìn thấy câu này lại càng tò mò hơn.

Hay ho?

Cái gì hay ho?

Trong lúc Sư Niệm đang tò mò, Sở Húc Hiên đã gửi tệp đính kèm qua, một tập tin nén hơn một Gb.

Sở Húc Ninh nhướng mày, ấn nhận.

[Sở Húc Ninh: Ừ, trong di động của cô ta có một phần mềm theo dõi, nếu có tin tức về chị dâu cậu thì cậu biết phải làm gì rồi đấy.]

[Sở Húc Hiên: Anh, bảo bối như chị dâu đến em cũng muốn theo dõi nữa kìa.]

Sư Niệm nhìn dòng này, lập tức cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.

Nhưng cô không thấy Sở Húc Ninh phản bác, hơn nữa anh còn chủ động nói hai chữ “chị dâu” này. Anh cũng đã chấp nhận thân phận của cô rồi sao?

Những lời muốn nói trong phòng tắm khi nãy, lúc này cô lại không sao thốt ra nổi.

Dù sao, hạnh phúc như vậy, cô không muốn tự tay đánh vỡ vào lúc này.

Dù biết đây là một quả bom, cô cũng không hối tiếc.

Dù cuối cùng quả bom ấy sẽ khiến cô nổ tan tành, cô cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Giống như lời chị Tám nói, cô điên rồi, hoàn toàn điên rồi.

Sở Húc Ninh tải xong tập tin liền mở ra. Những ảnh chụp bên trong khiến cho Sư Niệm phải líu lưỡi. Cái này mà gửi ra ngoài, Ngũ Vi nhất định sẽ hot hơn bây giờ nhiều, không ngờ cô ta lại có ham mê này.

Ảnh chụp không phải những bức ảnh thông thường. Người phụ nữ trong tất cả các bức ảnh là cùng một người, ăn mặc đầy phong thái của nữ vương, hơn nữa còn rất hở hang.

Đàn ông, không chỉ có một, thậm chí không phải hai ba người.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, “Đây chính là S... M trong truyền thuyết?”

Sở Húc Ninh bình tĩnh đóng tập tin lại, có điều vành tai ửng đỏ đã bán đứng tâm trạng không hề bình tĩnh chút nào của anh.

“Vẫn có đàn ông có khuynh hướng thích bị hành hạ cơ đấy.” Sư Niệm giống như phát hiện ra một châu lục mới, chớp mắt nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh ho khan một tiếng, sau đó đặt laptop qua một bên, “Cái này anh lưu vào trong ổ D của em, đã thêm mật mã rồi, không phải lo người ngoài phát hiện, giữ lại phòng thân cũng không tệ.”

Sư Niệm gật đầu, Sở Húc Ninh buông máy tính xong liền nhìn Sư Niệm trong lòng mình, vươn tay vỗ vỗ đầu cô: “Đi ngủ đi đã, anh đi liên hệ với bọn họ xem đã đến đâu rồi.”

Sư Niệm dừng một lúc, kéo Sở Húc Ninh đang muốn đứng dậy lại: “Hệ thống trong con chip kia rốt cuộc là thứ gì? Vì con chip này những kẻ đó sẽ không để anh sống sót mà rời khỏi đây đâu.”

Sở Húc Ninh nhìn vẻ lo lắng trong mắt cô, nhíu mày không nói gì.

“Thế nên anh hãy đưa nó cho em đi, em sẽ mang nó về nước. Em là người nổi tiếng, ra vào đều có phóng viên đi theo, bọn họ không dám làm gì em đâu.” Sư Niệm nghiêm túc nói. Cô không muốn anh gặp nguy hiểm cho nên cô không ngại ôm hết nguy hiểm về mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3061: Nỗi sợ của Sư Niệm (9)
Sở Húc Ninh híp mắt nhìn ai đó còn đang nhìn mình chăm chú.

“Chuyện này em đừng xen vào nữa, cứ ngoan ngoãn làm việc của em đi.” Làm sao Sở Húc Ninh có thể để cô đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm được?

Sư Niệm tiếp tục kéo anh lại: “Anh về nước kiểu gì, bây giờ đường hàng không đã bị phong tỏa rồi. Chính anh cũng đã nói chuyện này có dính dáng đến vấn đề chính trị quốc gia! Em không hỏi chuyện này là thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới em nhưng em biết cái hệ thống kia chắc chắn sẽ liên lụy đến chúng ta! Bọn họ sẽ không để anh còn mạng mà mang con chip đó về đâu!”

Sư Niệm rất nóng ruột nên cô cũng nắm cổ tay anh rất chặt.

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn tay của cô rồi lại ngẩng đầu nhìn cô lần nữa.

“Đây là trách nhiệm của anh.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.

“An toàn của anh cũng là trách nhiệm của em.” Sư Niệm cương quyết nói. Cô có chút hối hận vì khi nãy đã giao con chip kia cho anh.

Trái tim của Sở Húc Ninh hẫng lại một nhịp, chân vừa chạm đất có hơi hơi lạnh.

Từ khi mới mười tuổi, mục đích sống của Sở Húc Ninh đã là để bảo vệ những người bên cạnh được an toàn.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng: An toàn của anh cũng là trách nhiệm của em.

Mà người này lại là vợ của anh.

Sư Niệm thấy Sở Húc Ninh không tiếp tục bước xuống giường nữa nên lại càng bám chặt lấy cổ tay của anh không buông: “Nếu như con chip đó để ở chỗ anh thì nhất định anh sẽ có chỗ cố kỵ, nhưng nếu nó không ở trên người anh thì anh mới có thể thoải mái đánh một trận rời khỏi nơi này!”

Sở Húc Ninh thấy hơi dao động. Anh thừa nhận phân tích vừa rồi của Sư Niệm rất chính xác.

Nếu đang giữ con chip trong tay đương nhiên anh không có khả năng thoải mái đánh một trận, kiểu gì cũng vẫn bị phân tâm về việc con chip.

“Nhân lúc này khi bọn họ còn chưa biết thân phận của em thì để em mang con chip đó về, đấy mới là cách tốt nhất!” Sư Niệm nói rồi quỳ xuống, hai tay nắm lấy bả vai của anh: “Sở Húc Ninh, anh là quân nhân. Em là con gái của quân nhân, là vợ của quân nhân, hoàn thành nhiệm vụ mới là điều quan trọng nhất!”

Sư Niệm nói rồi lại nắm lấy cánh tay đã cứng ngắc của anh: “Đường bay của máy bay trực thăng đã bị phong tỏa toàn bộ. Các anh lại không có thể sử dụng đường hàng không dân dụng, chỉ riêng trong cái thành phố này thôi, nếu anh cầm theo con chip thì đừng mong thoát ra được!”

“Sư Niệm, chuyện này không... “

“Vợ lính, lính rồi mới đến vợ! Sở Húc Ninh, anh không thể làm việc theo cảm tính được.” Sư Niệm trầm giọng nói, đột nhiên lại bị Sở Húc Ninh tấn công.

Cô kinh ngạc, muốn tránh về sau theo quán tính, nhân lúc Sở Húc Ninh nắm lấy cổ tay mình, cô đá lên rồi xoay người trốn thoát đòn tấn công này. Thế nhưng Sư Niệm còn chưa kịp đứng dậy thì cổ chân của cô đã bị Sở Húc Ninh nắm lấy rồi mạnh mẽ lôi đến bên cạnh anh. Sở Húc Ninh khóa chặt cơ thể của cô lại, khóa luôn cả hai tay cô ra sau lưng, người đè lên.

Lần này anh dùng đến tám phần sức lực.

“Em thế này thì đánh nhau với người ta thế nào được đây? Ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng không làm được.” Sở Húc Ninh thấp giọng nói bên tai cô rồi mới buông người ra: “Nếu như anh là kẻ địch của em thì vừa rồi em đã gãy một chân và một cánh tay rồi đấy!”

Sư Niệm mím chặt môi lại. Khi Sở Húc Ninh buông cô ra, cô nhanh như chớp xoay người gạt phăng cánh tay của anh đi: “Là do anh bất ngờ tấn công nên em mới không kịp chuẩn bị đấy chứ!”

“Kẻ địch sẽ không cho em thời gian để chuẩn bị đâu!” Sở Húc Ninh chỉ thẳng ra vấn đề của cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sư Niệm đang đỏ bừng vì tức giận, anh liền chống hai tay bên người cô rồi nói: “Vợ lính thì tính là lính gì đây? Em phải trở về, nhưng tuyệt đối không thể mang con chip kia về cùng được.”

“Em không chịu!” Mọi người đều biết Sư Niệm rất cố chấp, nhưng cô lại luôn thỏa hiệp một cách vô thức trước Sở Húc Ninh. Đây là lần đầu tiên Sư Niệm kiên quyết đối đầu với anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3062: Nỗi sợ của Sư Niệm (10)
Sở Húc Ninh chợt thấy đau đầu, bởi vì anh chưa bao giờ thấy Sư Niệm như thế này.

“Đây là mệnh lệnh!” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói.

“Em không phải là lính của anh!” Sư Niệm cũng gắt lên, cô đứng trên giường nhìn anh rồi nói: “Chính anh vừa mới nói vợ lính không được tính là lính, cho nên em không cần phải nghe theo mệnh lệnh của anh! Đưa con chip đó cho em! Cái đó là do Tần Thiếu Bạch đưa em!” Sư Niệm nói rồi chìa tay về phía anh đòi con chip.

Sở Húc Ninh chân trần đứng dưới giường, cả người chỉ quấn đúng một cái khăn tắm.

Sư Niệm chống nạnh đứng trên giường, cánh tay phải chĩa về phía anh đòi đồ của mình.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, ai cũng không chịu thua ai trước một bước.

Một lát sau, Sở Húc Ninh khẽ động, xoay lưng bỏ đi.

Sư Niệm vội vàng nhảy xuống giường rồi chặn cánh cửa lại: “Anh không được đi! Bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang chờ để bắt anh chứ hả?”

Sở Húc Ninh nhìn đồng hồ rồi lại xoay người đi về phía cửa sổ. Sư Niệm nhanh chóng đuổi theo, tiếp tục chặn đường cửa sổ.

Sở Húc Ninh: “...”

Sư Niệm mím môi nhìn anh, rõ ràng cô nhất quyết không chịu thua.

Chân mày của Sở Húc Ninh càng nhíu chặt. Anh xoay người lần nữa, lần này Sư Niệm không chạy đến trước mặt anh nữa mà là ngồi bệt xuống đất rồi ôm lấy chân của anh. Sở Húc Ninh lảo đảo chúi người về phía trước một bước, suýt nữa thì ngã xuống. Nhưng nếu anh ngã xuống thì cô cũng sẽ ngã theo cho nên Sở Húc Ninh cố gắng đứng thẳng lại.

“Sư Niệm! Em làm cái gì thế hả?”

“Anh đi đi! Mang theo em đi cùng đi này! Đằng nào anh chết rồi em cũng không sống một mình đâu!” Sư Niệm ôm chân Sở Húc Ninh cứng ngắc, sống chết gì cũng không chịu buông ra.

Sở Húc Ninh cúi xuống gỡ ngón tay của cô ra: “Sư Niệm, em đừng làm loạn nữa, mau buông tay ra.”

“Đau! Đau! Anh làm đau tay em rồi!” Sư Niệm đột nhiên hô lớn, ngay sau đó nước mắt lại rơi tí tách.

Thật ra ngón tay của cô cũng không đau như vậy, nhưng cái chính là Sư Niệm cảm thấy rất tủi thân cho nên nước mắt cứ thế mà tuôn rơi.

Sở Húc Ninh thấy cô kêu đau lại thấy cô khóc thật liền vô thức buông tay ra. Sư Niệm thừa dịp anh khom xuống liền nhanh nhẹn bò lên lưng của anh, hai chân khóa chặt eo của Sở Húc Ninh, tay cũng ôm lấy cổ của anh.

Sở Húc Ninh: “...”

“Anh và con chip kia đều phải ở lại hoặc là con chip kia ở lại! Anh chọn một đi, không có lựa chọn thứ ba!” Trước khi Sở Húc Ninh kịp nói gì đó, Sư Niệm đã nhanh nhảu bổ sung câu chốt hạ.

Sở Húc Ninh đứng thẳng người dậy nhưng ai kia đang bám trên lưng anh, không hề có ý định đứng xuống.

“Anh không biết là em lại khó chơi đến mức này cơ đấy.” Sở Húc Ninh bất đắc dĩ nói.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Sư Niệm như vậy.

Tuy rằng bị mắng nhưng Sư Niệm không thèm để ý, kiên trì bám chặt vào lưng anh: “Kể cả sau này về anh muốn ly hôn với em thì em cũng chấp nhận! Nhưng phải đưa con chip kia cho em!”

Sở Húc Ninh cứng người, nói: “Ai muốn ly hôn với em hả?”

“Anh nói em khó chơi!” Sư Niệm lên án.

“Anh...” Sở Húc Ninh còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Sư Niệm đột nhiên reo lên

Hai người liếc nhìn nhau một cái. Sở Húc Ninh vội vàng cõng cô qua nhìn xem, thấy trên màn hình là dãy số có chút quen mắt nên Sư Niệm đồng ý nhận điện thoại.

“Chị dâu! Bây giờ hai người lập tức rời khỏi khách sạn đi! Con khốn kia có di động dự phòng! Thân phận của anh cả vừa bị lộ rồi!” Sở Húc Hiên lớn tiếng nói, hình như anh đang đi trên đường.

Sở Húc Ninh ngoảnh lại nhìn Sư Niệm, cô cũng nghe thấy những lời này.

Thân phận của Sở Húc Ninh bị lộ thì người có nguy cơ gặp nguy hiểm nhất chính là Sư Niệm được người người chú ý.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3063: Thoát thân (1)
Hai người nhìn nhau, Sở Húc Ninh nghe thấy tiếng trực thăng ầm ầm bên ngoài, khoảng cách của nó tuy còn xa nhưng tốc độ rất nhanh, chẳng bao lâu nữa là có thể đến chỗ này.

Sở Húc Ninh vội vàng kéo tay Sư Niệm lao ra ngoài. Chị Tám vừa lúc tìm được đồ mới cho Sở Húc Ninh liền bị anh cướp lấy, sau đó chẳng kịp nói gì mà kéo Sư Niệm chạy thẳng.

“Này...” Chị Tám chỉ kịp kêu lên một tiếng, cánh cửa đã bị đóng lại nên chỉ có thể thở dài. Cô biết Sư Niệm gả cho người đàn ông này sẽ gặp phiền phức không ngừng, nhìn đi, phiền phức tới rồi kìa.

***

Lúc này trong nước, trung tâm tin tức cũng đang nỗ lực xử lý tốc độ lan truyền hình ảnh. Trước khi nó gây ra thiệt hoại quá lớn bọn họ phải xóa được toàn bộ số ảnh đó.

Trưởng bộ phận tin tức nhận được tin lúc nửa đêm, bên trên là dấu lệnh màu đỏ ý chỉ mệnh lệnh cao cấp nhất, trong nửa tiếng phải cắt bỏ toàn bộ những hỉnh ảnh được truyền từ Malaysia vào trong nước, không cần biết là ở trong máy tính cá nhân hay trên mạng.

“Thủ trưởng, đã xác định được vị trí của tài khoản di động đầu tiên phát rồi, nó ở một khách sạn tại Malaysia!”

“Báo cho đại sứ quán bên kia biết, bắt người lại cho tôi!” Thủ trưởng tức giận gầm lên.

Trong phòng thông tin, mười mấy nhân viên kỹ thuật đang lướt ngón tay trên bàn phím như gió, căn phòng này ngoại trừ tiếng rống giận của viên thủ trưởng thì chỉ còn tiếng gõ phím cạch cạch.

Lúc Sở Lạc Ninh nhận được tin đã là mười phút sau. Anh đi lấy khẩu cung, vừa quay về phòng làm việc của mình thì thấy tin nhắn của Sở Húc Hiên gửi tới. Trong tin nhắn nói đã xảy ra chuyện lớn, lúc này Sở Húc Hiên đang ở trên trực thăng bay tới Malaysia, việc xuất nhập cảnh có chút phiền phức bởi vì tuyến đường tư nhân đã bị phong tỏa toàn bộ. Sở Húc Hiên bảo anh phải dùng tốc độ nhanh nhất xóa toàn bộ ảnh chụp trên mạng.

Sở Lạc Ninh còn chưa đọc xong tin nhắn đã lập tức mở máy tính ra, hai máy tính để bàn đặt hai bên trái phải cùng máy tính xách tay đều được khởi dộng, máy tính để bàn bên trái đang hiện bản đồ hàng không của Malaysia, bên phải là Sở Lạc Ninh đang dùng để thâm nhập vào hệ thông mạng, khẩn cấp xóa bỏ những bức ảnh đang được lan truyền trên mạng.

Ánh mắt của Sở Lạc Ninh đảo qua hai bên, trước mặt là điện thoại di động đang hiển thị kết nối cuộc gọi với Sở Húc Hiên.

“Không phải là quân đội vũ trang của Malaysia, tên kia chỉ lợi dụng tuyến đường hàng không thôi!” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào một điểm đỏ xuất hiện trên bản đồ hàng không. Anh nhanh chóng phóng lớn nó ra thì phát hiện đó là một chiếc máy bay mẫu hạm.

Ngón tay của Sở Lạc Ninh khẽ dừng, nói: “Là hắn!”

“Ai?”

“Bạch Hoành!” Sở Lạc Ninh nhàn nhạt nói ra một cái tên: “Đừng cố gắng mạnh mẽ xâm nhập vào đường hàng không, trên đỉnh đầu cậu là máy bay mẫu hạm, có thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào! Để tôi nghĩ cách!” Sở Lạc Ninh nói, việc xóa ảnh trên mạng đã gần xong cho nên anh thu tay lại, ngắt cuộc gọi với Sở Húc Hiên rồi gọi cho một người khác.

“Bảo Bối!” Điện thoại vừa được kết nối, thanh âm dịu dàng của Long Man Ngân cũng vang lên.

“Bà ngoại, trễ thế này rồi còn làm phiền bà nghỉ ngơi!” Sở Lạc Ninh cười nói.

“Không đâu, bà vẫn chưa đi nghỉ, hiếm lắm mới thấy Bảo Bối gọi điện cho bà nhỉ.” Long Man Ngân nói với giọng hơi trách cứ.

Sở Lạc Ninh đưa tay sờ trán mình rồi hậm hực nói: “Cháu vừa mới về ạ, công việc bận rộn quá!”

Long Man Ngân mỉm cười, không vạch trần anh: “Nói đi, không có việc gì thì cháu sẽ không gọi điện cho bà ngoại đâu.”

“Bà ngoại có thể nhờ ông ngoại đến Malaysia đón mấy người giúp cháu được không ạ?” Sở Lạc Ninh cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng.

“Đón?” Long Man Ngân dừng một chút: “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Về sau có cơ hội cháu sẽ kể cho bà ngoại nghe, bây giờ đang vội lắm ạ.”

“Được, để bà nói với Lạc Vân, cần đón ai?” Long Man Ngân không tiếp tục truy cứu nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3064: Thoát thân (2)
Sở Lạc Ninh gửi tin nhắn cho Long Man Ngân. Lúc này Lạc Vân cũng vừa đi đọ sức với tên nhóc nhà mình về.

Long Man Ngân đưa di động cho ông. Lạc Vân nhận lấy, nhìn lướt qua với vẻ nghi ngờ: “Ai đây?”

“Bạn của Bảo Bối bị nhốt ở Malaysia rồi, anh đi đón chúng nó đi.” Long Man Ngân nói.

Lạc Vân nhíu mày, cúi đầu nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại: “Anh phải làm cái chuyện đi đón người thế này từ bao giờ vậy?”

“Vậy để Lạc Hiên đi đi, đó là con trai của ba nuôi Bánh Bao Đậu đấy.” Long Man Ngân nói tiếp.

Nhắc tới Bánh Bao Đậu là Lạc Vân lập tức đầu hàng.

***

Malaysia.

Sở Húc Ninh dẫn theo Sư Niệm tập hợp với người của mình. Bên trên tạo áp lực xuống khiến đám người này không dám ló mặt ra ngoài giữa ban ngày ban mặt cho nên trong thành phố tạm thời an toàn.

Nơi bọn họ tập hợp mà một căn nhà hoang ở ngoại thành. Tần Thiếu Bạch đã được viên quân y xử lý gắp viên đạn ra. Sư Niệm lấy thuốc chống viêm vừa mua trên đường ra còn việc khử trùng cho anh ta đành phải giao cho viên quân y.

“Sao lại dẫn cả chị dâu đến đây thế này?” Ngô Ca nhịn không được phải nói, tạm thời đám bọn họ còn chưa biết chuyện thân phận của Sở Húc Ninh bị bại lộ.

Sư Niệm vẫn còn đang mặc đồ ngủ, có thể thấy họ đã đi vội đến thế nào. Cô quỳ gối bên cạnh Tần Thiếu Bạch mò thuốc: “Chỉ có thể mua được mấy thứ này thôi.”

Viên quân y Lão Miêu cúi đầu nhìn đống thuốc kia, nói: “Mấy thứ này là đủ rồi, cảm ơn chị dâu!”

Sắc mặt Tần Thiếu Bạch tái nhợt, khẽ cong môi nhìn Sư Niệm: “Cô lại cứu tôi một lần nữa rồi.”

Sư Niệm lườm anh ta, tất cả chuyện này chẳng phải do anh mà ra hay sao, không biết lén chạy đi à? Lại còn để người ta phát hiện?

Sở Húc Ninh đưa balo cho Ngô Ca: “Trước hết ăn vài thứ để bổ sung thể lực đi đã, sau đó nghĩ cách rời khỏi đây.” Lần này Sở Húc Ninh tới là dùng máy bay dân dụng. Anh dẫn theo bốn người. Ngô Ca là tay súng bắn tỉa nhất định phải dẫn theo. A Miêu là quân y cũng phải dẫn theo. Hai người khác một là lính tin tức còn một người lính đánh bom. Đây đều là nhũng thành phần không thể thiếu trong một tiểu đội làm nhiệm vụ.

Thế nhưng thiết bị liên lạc của lính tin tức đã bị phá hủy, hiện giờ không có cách liên hệ với bên ngoài.

Ba người chia nhau bánh mì, lính tin tức biệt danh Kèn Nhỏ cầm bánh mì sang cho Lão Miêu ăn cho đỡ đói, tiện thể cũng cầm giúp cho Tần Thiếu Bạch một cái.

Sở Húc Ninh cầm kính viễn vọng quan sát tình hình bên ngoài. Có lẽ giờ trong thành phố, bọn chúng đã bắt đầu hạ lệnh giới nghiêm họ rồi.

Ngô Ca đi tới phía sau Sở Húc Ninh, sau đó quay đầu nhìn Sư Niệm đang bôi thuốc cho Lão Miêu: “Đại ca, lúc này anh dẫn theo chị dâu liệu có ổn không?”

“Không có lựa chọn nào khác nữa rồi.” Sở Húc Ninh nói rồi quay đầu nhìn cô gái đang cãi vã với Tần Thiếu Bạch, cảnh tượng này này thật gai mắt.

“Đạn dược với súng ống còn bao nhiêu?” Sở Húc Ninh cố ép bản thân mình thu ánh mắt lại, hỏi Ngô Ca.

Sắc mặt của Ngô Ca có chút khó coi: “Đạn còn một trăm hai mươi ba viên, súng lục còn bảy khẩu!” Với số lượng như này mà bọn họ muốn liều mạng xông ra ngoài thì xác xuất thành công rất thấp.

Sở Húc Ninh suy tính một chút, nói: “Đưa cho tôi một khẩu súng.”

Ngô Ca đưa súng bên mình cùng toàn bộ đạn trên người giao cho Sở Húc Ninh. Anh nắm trong tay thử một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía Sư Niệm: “Niệm Niệm qua đây một chút.”

“Dạ...” Sư Niệm nghe tiếng Sở Húc Ninh gọi mình lập tức cười tít mắt chạy tới.

Tần Thiếu Bạch cảm thấy nụ cười này biến ra nhanh thật!

Chẳng phải mấy cô gái bình thường rơi vào tình cảnh này thì phải sợ hãi sao? Cô nàng này đang hưng phấn cái gì chứ hả?

Sư Niệm nhảy cà tưng tới bên cạnh Sở Húc Ninh, chỉ cần có anh ở bên thì cô chẳng sợ cái gì nữa hết!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3065: Thoát thân (3)
Sở Húc Ninh nhìn ai đó đang nhảy tưng tưng đến gần. Nụ cười hớn hở trên gương mặt cô khiến cảm giác nghèn nghẹn trong lòng anh chợt tan biến.

Ngô Ca chào hỏi với Sư Niệm xong rồi xoay người đi qua một bên.

“Làm gì thế?” Sư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.

Sở Húc Ninh nhịn không được phải đưa tay xoa đầu cô một cái, sau đó đặt súng vào tay cô rồi lại rút băng đạn đưa cho Sư Niệm: “Số lượng đạn có hạn, anh không thể luôn luôn bảo vệ em được.”

“Đại ca! Sao anh có thể đưa súng cho cô ấy chứ?” Kèn Nhỏ còn đang nén giận vì chuyện máy liên lạc của mình bị mất, hơn nữa truyền thuyết về Sư Niệm trong quân bộ cũng không hay ho lắm cho lên anh ta bùng nổ: “Một người phụ nữ như cô ta thì biết cái gì chứ hả?”

Sở Húc Ninh nhíu mày, muốn nội loạn vào lúc này sao?

“Kèn Nhỏ, cậu gào thét cái gì đấy?” Ngô Ca lớn tiếng khiển trách: “Hiện giờ ai cũng đều phải có súng trong tay hết.”

“Nhưng cô ta đi theo chỉ làm gánh nặng thôi!” Kèn Nhỏ đột nhiên đứng phắt dậy, ngay cả bánh mì cũng không thèm ăn: “Trước đây khi chúng ta làm nhiệm vụ có bao giờ như thế này đâu! Nếu không phải do lần này cô ta bị bắt thì chúng ta cũng không cần phải đột ngột đổi phương án tác chiến để rồi bây giờ bị nhốt ở đây thế này rồi!”

“Người thay đổi phương án tác chiến chính là tôi!” Sở Húc Ninh nắm lấy cổ tay của Sư Niệm, trầm giọng nói: “Vậy nên chuyện này là do tôi gây ra!”

“Này Kèn Nhỏ, lời này của cậu là có ý gì? Là tôi làm liên lụy đến cô ấy khiến cô ấy bị bắt. Được rồi, trách nhiệm này tôi nhận!” Tần Thiếu Bạch nằm nửa người đang được thoa thuốc, tuy đau nhưng anh ta vẫn chịu được.

Sư Niệm nhìn về phía Tần Thiếu Bạch, không ngờ anh ta cũng sẽ nói đỡ cho cô. Dù sao vừa rồi cô mới chửi anh ta là đồ ngu ngốc mà.

Sở Húc Ninh cũng nhìn Tần Thiếu Bạch. Anh với Tần Thiếu Bạch đã làm cộng sự mười mấy năm, chỉ là anh ta ở trong tối còn anh ở ngoài sáng, thế nhưng như vậy cũng đủ để Sở Húc Ninh biết người này vô cùng kiêu ngạo, chưa bao giờ biết nói đỡ cho người khác là gì.

Sư Niệm nhìn bốn người còn lại. Kèn Nhỏ đã tức run người. Ba người còn lại không nói gì nhưng rõ ràng cũng đang ngầm thừa nhận những gì Kèn Nhỏ nói.

Lão Miêu muốn nói gì đó, dù sao thì cô có thể nhớ rõ chuyện mua thuốc đã là không tệ rồi. Thế nhưng nghĩ đến mấy lời đồn đại về Sư Niệm trong quân bộ, anh liền im lặng.

Sư Niệm biết, lúc này mà bọn họ nội loạn thì chẳng khác nào tự giết chính mình.

Sở Húc Ninh rất ngốc, chỉ biết ôm trách nhiệm về bản thân.

Sư Niệm nhẹ nhàng đẩy tay của Sở Húc Ninh rồi nhìn thẳng về phía Kèn Nhỏ: “Chúng ta đấu một trận đi. Tiếng súng sẽ dẫn quân địch tới, chúng ta đấu tốc độ đổi băng đạn thì sao? Nếu như tôi thắng thì anh phải toàn tâm tín nhiệm đội trưởng của mình. Nếu như tôi thua tôi sẽ bỏ súng lại rồi một mình rời khỏi đây.”

“Niệm Niệm!” Sở Húc Ninh nhíu mày nói: “Năm ngoái cậu ta là quán quân toàn năng đấy!”

Có nghĩa là cũng bao gồm cả thi đổi băng đạn.

Kèn Nhỏ vốn đã bị chọc tức, lúc này anh ta dứt khoát quẳng bánh mì trong tay xuống cho cậu lính phá bom rồi rút súng bên hông mình ra, gỡ băng đạn xuống.

Không có bàn, bọn họ chỉ có thể đứng đổi băng đạn, cái này chẳng khác nào gia tăng độ khó cho cuộc so tài này.

Tần Thiếu Bạch nhíu mày: “Kèn Nhỏ, vậy mà cậu cũng đồng ý được sao? Có còn là đàn ông nữa không thế?”

“Là do cô ta tự đề nghị!” Kèn Nhỏ hừ một tiếng, nói.

Sở Húc Ninh cũng có chút lo lắng. Sư Niệm trao cho Sở Húc Ninh một ánh mắt trấn an, sau đó cô nhón chân hôn lên môi Sở Húc Ninh ngay trước mắt mọi người. Hai phiến môi tách nhau ra rất nhanh, Sư Niệm cứ như mèo nhỏ ăn trộm được cá: “Đây là cổ vũ!”

Kèn Nhỏ mắng một tiếng không biết xấu hổ.

Sắc mặt Sở Húc Ninh nóng cháy như nham thạch. Sư Niệm nắm lấy tay Sở Húc Ninh: “Em có thể khiến anh ta phải nuốt lại câu nói vừa rồi!” Sư Niệm nhỏ giọng nói xong liền cầm súng, quay sang nhìn Kèn Nhỏ: “Bắt đầu đi!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3066: Thoát thân (4)
Kèn Nhỏ hừ một tiếng: “Cô là phụ nữ, tôi chấp cô dùng hai tay!” Đỡ cho đám người này nói anh ta bắt nạt người khác.

Chỉ có điều lúc Kèn Nhỏ nói chuyện thì Sư Niệm đâu có thèm để ý tới anh ta. Kèn Nhỏ vừa dứt lời Sư Niệm đã dùng một tay đổi băng đạn, là đổi băng đạn chứ không chỉ là lắp băng đạn.

Hai giây.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Ngay cả Sở Húc Ninh cũng sửng sốt một một giây. Cái tốc độ này cho dù là anh cũng chỉ mới đạt được cách đây mấy năm.

Tần Thiếu Bạch nhướng mi, huýt sáo một tiếng: “Ngầu nha.”

Sư Niệm đưa lại súng cho Kèn Nhỏ, nòng súng hướng thẳng về phía mình, đây chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho người khác: “Anh có muốn kiểm tra một chút không?”

Kèn Nhỏ còn đang trong trạng thái khiếp sợ. Anh ta trợn trừng mắt nhìn khẩu súng trong tay Sư Niệm.

Lão Miêu và Lão Bạo liếc mắt nhìn nhau, người chị dâu này không đơn giản.

“Làm sao có thể?!!!” Kèn Nhỏ đột nhiên giật lấy khẩu súng, băng đạn trong đó thật sự đã được đổi, trong lòng anh ta thật sự cảm thấy kinh ngạc, nhưng bên ngoài không biểu hiện ra.

Kèn Nhỏ ngẩng đầu nhìn cô. Anh ta vẫn luôn cho rằng Sư Niệm chỉ là một cái gối thêu hoa, nhưng không ngờ cô còn có kỹ năng như thế. Với cái tốc độ này thì khỏi cần so cũng biết anh ta thua chắc rồi.

Kèn Nhỏ tự tay đưa lại súng cho Sư Niệm, nói: “Cô thắng.”

Sư Niệm nhận lấy khẩu súng: “Vậy anh phải tuân thủ cá cược giữa hai chúng ta, ít nhất anh ấy sẽ không hại mọi người!”

“Chị dâu giỏi quá! Làm sao mà làm được vậy?” Lão Bạo nhịn không được phải hỏi.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Lão Bạo, nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời: “Ngay từ lúc tôi ba tuổi đã lấy súng của ba tôi thay băng đạn rồi, còn tiện tay tháo súng mấy lần nữa, bị đánh cho thê thảm!”

Mọi người im lặng, bọn họ cảm thấy mấy lời này chẳng có chút hài hước nào cả.

Một đứa bé ba tuổi không chỉ lấy súng thật làm đồ chơi mà còn biết đổi băng đạn, thậm chí còn tháo cả súng?

Nếu như đây là con của bọn họ thì đừng nói là bị đánh rất thảm mà là chính bọn họ có khi còn bị dọa chết luôn ấy.

Thủ trưởng Sư quả nhiên không giống người bình thường.

Sư Niệm cười híp mắt nhảy về bên cạnh Sở Húc Ninh rồi ôm lấy cánh tay của anh: “Em thắng rồi, bọn họ đều phải nghe lời anh cả đấy!”

Cô thắng là vì anh, lấy cái giá phải rời đi một mình làm tiền đặt cược, thắng cược thì người của anh phải một lòng trung thành với anh.

“Chờ lúc trở về tôi nhất định phải so tài với cô cái khác!” Kèn Nhỏ tuy chưa phục nhưng trong giọng điệu đã không còn vẻ công kích như trước nữa.

Sư Niệm quay đầu, nhíu mày nhìn anh ta: “Về rồi thì thôi đi, tôi so với anh làm gì nữa, tôi là thục nữ đấy nhé!”

Mọi người: “...”

Một người ngay từ lúc ba tuổi đã dám chơi súng thật mà còn tự nhận mình là thục nữ?

Thế nhưng trở về được hay không vẫn còn là một ẩn số.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của tất cả mọi người liền trùng xuống.

“Húc Hiên sẽ đến chứ?! Chúng ta không thể nhờ Đại sứ quán giúp đỡ sao?” Sư Niệm hỏi.

Sở Húc Ninh lắc đầu. Ngô Ca đứng ra trả lời: “Chị dâu, chúng ta đi làm nhiệm vụ đặc biệt, thuộc về...”

Sư Niệm dừng một chút. Vậy cũng có nghĩa là không một người phía trên nào có thể giúp đỡ bọn họ. Giờ bọn họ chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Đây chính là nhiệm vụ đặc biệt. Đôi khi có hy sinh vì nhiệm vụ cũng không có ai biết.

“Đã nói anh bị ngu mà! Trộm có chút đồ mà cũng bị phát hiện, bây giờ thì xong đời chưa?!” Sư Niệm không vui nhìn Tần Thiếu Bạch.

Tần Thiếu Bạch: “...”

Đây là trách nhiệm của anh ta sao? Làm sao mà anh ta biết nội gián sẽ làm mấy chuyện như vậy?

Nhưng anh ta không phản bác.

“Bây giờ nghĩ cách rời khỏi đây rồi nói tiếp.” Sở Húc Ninh đè bả vai của Sư Niệm xuống. Anh không vui khi thấy cô đối xử như vậy với Tần Thiếu Bạch, giống như là đối xử với bạn thân vậy, không cần ngại ngùng cái gì hết.

Thế nhưng cô đối xử với anh lại không như thế...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3067: Thoát thân (5)
Trời sắp sáng.

Đến lúc đó sẽ chỉ có bất lợi cho họ.

Nhưng bây giờ bọn họ có muốn trốn cũng không có chỗ nào có thể trốn cả, chỉ có thể cố gắng không để bị phát hiện rồi rời đi bằng đường thủy.

Mấy người còn đang suy nghĩ, Sở Húc Ninh bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài. Anh lập tức ra hiệu cho bọn họ đề phòng.

Sở Húc Ninh dựa vào cửa nhìn ra bên ngoài, có người đang kiểm tra mấy căn nhà bên này.

Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ kiểm tra đến căn nhà này.

“Lão Bạo, chôn bom đi.” Sở Húc Ninh nói rồi kéo Sư Niệm lui về sau một bước.

Căn nhà hoang này có hai tầng, Sở Húc Ninh bảo Lão Bạo chôn bom ở tầng một. Những người còn lại đều lui lên tầng hai rồi rút khỏi căn nhà hoang này bằng cửa sổ.

Lão Miêu đỡ Tần Thiếu Bạch đứng dậy. Kèn Nhỏ, Ngô Ca và Sở Húc Ninh che chắn phía sau. Sư Niệm cũng giúp Lão Miêu đỡ Tần Thiếu Bạch.

“Tôi nói này, cô không thể tốt với tôi một chút được à?” Tần Thiếu Bạch tỏ ra đáng thương nói.

Sư Niệm à một tiếng, hờ hững trả lời: “Không được.”

Tần Thiếu Bạch nói: “Thế sao cô lại cười như hoa nở với tên bao công mặt đen kia thế?”

Sư Niệm nghe anh ta nói vậy liền dừng bước, dứt khoát quăng anh ta ra: “Anh đi mà tự đi!” Sư Niệm nói rồi xoay người chạy về tìm Sở Húc Ninh, chẳng thà cô chắn sau còn hơn.

“Tính khí vẫn nóng nảy nhỉ?” Tần Thiếu Bạch lải nhải nói chuyện với Lão Miêu đang đỡ mình.

Lão Miêu: “...”

“Không thể đụng vào vợ bạn đâu đó!” Lão Miêu đen mặt nói.

Sư Niệm phồng má chạy về bên cạnh Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh quay đầu liếc nhìn cô một cái rồi lại tập trung sự chú ý của mình vào Lão Bạo đang đặt bom.

“Đi lên trên đó đi, ở đây rất nguy hiểm.” Sở Húc Ninh nói dứt khoát.

Sư Niệm chẳng nói một lời, chỉ phồng má nhìn bọn họ, thỉnh thoảng còn nhón chân canh chừng người bên ngoài cửa.

Sở Húc Ninh quay đầu nhìn cô: “Ở đây nguy hiểm.”

“Lão Bạo, nhanh nhanh lên, đến rồi kia kìa!” Ngô Ca dựa vào cửa nhìn quan sát tình hình bên ngoài. Đám người kia càng ngày càng tới gần.

“Được rồi.” Lão Bạo chôn xong bom rồi dùng đầu ra hiệu bảo bọn họ lui lại.

Sở Húc Ninh dẫn theo Sư Niệm rút đến cầu thang. Ngô Ca làm người đoạn hậu sau cùng. Bọn họ nhanh chóng lên lầu, sau khi tất cả đã an toàn thì Ngô Ca cũng chạy lên.

Khoảng cách từ lầu hai tới mặt đất không tính là cao với bọn họ, có nhảy xuống cũng không bị thương, quan trọng là sau khi bom nổ bọn họ phải đi như thế nào?

Tần Thiếu Bạch bị thương, Sư Niệm là con gái, cho nên hai người này không thể đi chung một lượt, rủi ro quá lớn.

“Tôi làm được!” Sư Niệm vội vàng nói: “Tôi thực sự có thể làm được mà, không đi cùng cái người này có được không?”

Tần Thiếu Bạch trợn mắt nhìn Sư Niệm, cái cây ớt này vẫn còn kiêu ngạo đấy à.

“Rầm rầm...” Tầng một bất ngờ nổ tung, căn nhà rung lên mạnh mẽ.

Đám người cùng nhau nhảy xuống. Sở Húc Ninh còn đang lo lắng cho Sư Niệm thì phát hiện cô dùng tư thế tiêu chuẩn nhảy xuống cho nên hoàn toàn không hề bị thương.

“Kèn Nhỏ theo tôi! Lão Bạo, Lão Miêu, Ngô Ca phụ trách Tần Thiếu Bạch! Mấy người đi theo đường núi phía Nam!” Sở Húc Ninh nhanh chóng dặn dò: “Tối mai, gặp nhau trước bến tàu!”

Ngô Ca gật đầu. Anh ta còn đang định nói gì đó thì Sư Niệm đột nhiên lên tiếng: “Không được! Lính liên lạc phải đi cùng bọn họ! Có người bị thương, chỉ có lính liên lạc đi cùng mới có thể nhanh chóng liên lạc với bên ngoài tìm viện trợ! Em với anh cùng nhau đánh lạc hướng đám người đó!”

Sư Niệm vừa dứt lời thì phía trước đã vang lên tiếng động. Cô không chờ những người còn lại phản ứng mà nhanh chóng kéo Sở Húc Ninh chạy đi.

“Bà chị dâu này đúng là mạnh mẽ thật!” Lão Bạo cất tiếng.

Không biết mấy lời đồn đại trong quân bộ là từ đâu ra?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3068: Thoát thân (6)
Phía Nam là đường núi, phía Bắc là đường dẫn về trấn nhỏ cũng chính là con đường rất dễ bị phát hiện.

“Sư Niệm!” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.

Sư Niệm đã nhằm về phía trước nổ súng, sau đó cười híp mắt nhìn Sở Húc Ninh: “Không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”

Bởi vì đám người kia đã đuổi tới cho nên việc duy nhất bọn họ có thể làm lúc này chính là chạy.

***

Thành phố A, Thấm Tâm Viên

Sở Lạc Nhất đang ở nhà đợi tin. Kiều Vi Nhã chạy từ bên ngoài vào.

Sau đó cô đưa di động trong tay mình cho Sở Lạc Nhất: “Sở Húc Ninh với chị Niệm Niệm bị nhốt ở Malaysia rồi! Trước mắt sống chết không rõ! Mẹ em nói bây giờ hoàn toàn không có cách nào để cứu viện cả!”

Sở Lạc Nhất nghe xong liền sững lại. Cô ngơ ngác nhìn Kiều Vi Nhã: “Chẳng phải chị Niệm Niệm đi quay chương trình thôi sao? Anh Húc Ninh là đi làm nhiệm vụ mà.”

“Em vừa mới gọi điện cho chị Tám! Chị ấy nói bên kia có xảy ra một số chuyện, trước đó có người công khai ảnh chụp của Sở Húc Ninh cho nên khiến chị Niệm Niệm cũng rơi vào nguy hiểm! Hiện giờ bọn họ vẫn còn ở Malaysia.” Kiều Vi Nhã nói rồi nhìn thẳng vào Sở Lạc Nhất: “Quan trọng là bọn họ không có được cứu viện, bởi vì quân đội nước ta không được phép tiến vào đó!”

Sở Lạc Nhất lập tức kéo tay Kiều Vi Nhã: “Em chờ đã, ý em là anh Húc Ninh đến Malaysia để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt?!!!”

“Đúng thế!”

Sở Lạc Nhất suy tính một hồi rồi đứng phắt dậy: “Vậy em định làm gì?”

“Sở Lạc Duy với Sở Vi đã đến chỗ trực thăng rồi, chúng ta là học sinh, không có bất cứ thân phận gì nên chúng ta có thể đến đó giúp đỡ!” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói.

Sở Lạc Nhất gật đầu một cái rồi vội vàng chạy lên lầu lấy đồ. Cô cũng muốn đi với Kiều Vi Nhã.

Đồ đạc Sở Lạc Nhất cầm theo cũng không nhiều, chỉ có một cái túi nhỏ.

Bốn người hoàn toàn không thông báo chuyện bọn họ bay đến Malaysia cho bất cứ ai. Thậm chí chính bản thân bốn người cũng không suy tính đến chuyện này, chỉ đơn giản là bạn tốt gặp nạn nên bọn họ muốn đi cứu người thôi.

Sở Húc Ninh bị làm sao bọn họ không quan tâm, thế nhưng Sư Niệm lớn lên cùng họ, việc này họ không thể không nhúng tay vào.

Khi bốn người vừa đến sân bay, còn chưa kịp đi vào đã bị cản lại.

Bọn họ dừng lại nhìn người đàn ông từ từ bước xuống xe.

“Ba!” Sở Lạc Nhất thấp giọng gọi một tiếng.

Có thể thấy rõ là Sở Ninh Dực chạy thẳng từ công ty tới đây vì lúc này anh còn không mặc áo khoác.

“Ngu ngốc!” Sau khi xuống xe rồi, Sở Ninh Dực nhìn một lượt bốn người rồi trầm giọng mắng: “Đó là nơi mấy đứa có thể đi được hả?”

Có thể thấy được Sở Ninh Dực đã sớm biết chuyện này.

“Nhưng mà chị Niệm Niệm...” Sở Lạc Nhất muốn phản bác.

“Thực sự lo lắng cho con bé ấy thì đừng có gây thêm phiền toái nữa!” Sở Ninh Dực nói rồi chỉ tay về phía Sở Lạc Duy: “Nó ngu ngốc rồi con cũng ngu ngốc theo nó luôn đúng không?”

Sở Lạc Duy hơi cúi đầu, bởi vì Kiều Vi Nhã cứ làm ầm ĩ lên đòi đi cho nên cậu cũng không còn cách nào khác.

“Về nhà ngay!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Nhưng mà ba ơi, lẽ nào cứ để cho anh Húc Ninh với chị Niệm Niệm ở trong nguy hiểm như vậy sao?” Sở Lạc Nhất lớn tiếng hỏi.

“Cậu ta là quân nhân! Đó là nhiệm vụ của cậu ta!” Sở Ninh Dực nói rồi liếc mắt lườm bốn người một lượt, sau đó lại nói: “Quay về!”

Bốn người liếc nhìn nhau rồi nhìn thoáng qua lái xe, chắc chắn là do người này lén báo cáo rồi.

“Nhưng chị Niệm Niệm phải làm sao bây giờ?” Kiều Vi Nhã không yên lòng nói.

“Còn chưa đến lượt mấy đứa quan tâm, đi về nhà mau!” Sở Ninh Dực nói, tỏ ý bảo Sở Vi quay về.

Sở Vi thở dài một hơi, chỉ có thể gật đầu.

“Cậu chủ, cô chủ, hiện giờ hai cô cậu có bay trực thăng qua đó cũng không vào được đâu, cho nên cứ trở về đi thôi, bên kia sẽ có người tiếp ứng mà.” Tài xế cũng phụ họa nói.

Sở Lạc Nhất hơi cúi đầu, liệu có phải người tiếp ứng kia chính là Cố Tỉ Thành không?!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3069: Thoát thân (7)
Malaysia, trời quang mây tạnh.

Sư Niệm cảm thấy ông trời đang cố tìm việc cho bọn họ đây mà.

Sở Húc Ninh dẫn theo Sư Niệm đánh du kích với đám người kia. Những vị trí có thể lẩn trốn trên đường nhỏ ở nông thôn cũng không nhiều vậy nên lần nào bọn họ cũng chỉ có thể dừng lại không lâu, tiêu diệt một đám quân địch rồi mới có thể di chuyển đến địa điểm trốn thứ hai.

Lúc này bọn họ đang ẩn nấp trong một con đường nhỏ, cách đó không xa là đám người truy đuổi. Sở Húc Ninh đang bố trí bẫy rập. Sư Niệm đi tìm một ít cỏ khô rồi đặt bên cạnh Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh ngầng đầu nhìn bộ đồ ngủ đã sắp biến thành màu đen của ai kia, mặt mũi lúc này cũng lấm bẩn nhem nhuốc nhưng cô vẫn cười cong cả mắt.

Tâm tình của Sở Húc Ninh cũng tốt hơn vài phần. Anh cúi đầu tiếp tục chôn bom: “Sao trông em lại vui thế?”

“Được ở cùng anh là em vui rồi!” Sư Niệm hoàn toàn không ngại ngùng gì mà nói lời ngon ngọt.

Sở Húc Ninh dẫu đang cúi đầu cũng không khống chế được việc lỗ tai của mình đang đỏ lên.

“Bây giờ đang rất nguy hiểm đấy.” Sở Húc Ninh nhắc nhở.

“Có anh ở đây mà.” Sư Niệm vừa nói vừa cười hì hì, tiếp tục đi tìm thứ khác qua đây.

Lần này cánh tay của Sở Húc Ninh thật sự cứng đờ, hai tai đỏ như máu.

Cô bé này đừng nên to gan như vậy chứ, cứ nói thẳng như thế mà được à?

Sở Húc Ninh chôn bom xong xuôi rồi bảo Sư Niệm giúp anh canh chừng để anh đi chôn kíp nổ của bom, chôn xong là bọn họ có thể đi đến địa điểm kế tiếp.

Sư Niệm nấp vào ngõ nhỏ, nắm chặt súng quan sát tình huống bên ngooài.

Sở Húc Ninh thận trọng dẫn kíp nổ sang một bên khác của đường mòn, nhưng đang đi lại bất ngờ bị người khác tấn công.

“Húc Ninh! Cẩn thận!” Sư Niệm nhắm thẳng vào người kia nổ súng, cố gắng tranh thủ thời gian cho Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh lăn sang một bên, đặt xong kíp nổ liền lớn tiếng hét lên: “Chạy!”

Sư Niệm gật đầu, lui về phía ngược lại với kẻ kia rồi tiếp tục nổ súng, ngăn cản không cho kẻ đó tiếp cận Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh nhanh chóng lao về phía Sư Niệm rồi nắm lấy tay cô chạy nhanh về phía trước.

“Uỳnh uỳnh...”

Tiếng bom nổ rung trời phía đằng sau. Sư Niệm và Sở Húc Ninh bị áp lực của vụ nổ đẩy ngã trên mặt đất.

Sở Húc Ninh mạnh mẽ lắc đầu mình rồi đứng dậy nâng Sư Niệm lên: “Em có ổn không?”

Sư Niệm lảo đảo được đỡ dậy, một lúc lâu sau mới phản ứng được: “Em không sao cả, đi thôi.”

Có vụ nổ này nên đám người phái sau chắc chắn sẽ không truy đuổi bọn họ đơn giản như vậy nữa. Con đường này bị phá hủy đoán chừng cũng kinh động tới không ít người.

Chạy qua thôn làng trước mặt là có thể thấy được bến tàu, cũng là mục tiêu hướng đến lần này của bọn họ.

“Không thể vào làng!” Sở Húc Ninh trầm giọng nói nhưng lại có chút xoắn xuýt. Nếu đi đường vòng thì phải đi rất xa nên anh lo lắng Sư Niệm không chịu được.

Nhưng Sư Niệm lại quyết đoán gật đầu. Lúc trước khi máy bay không người tấn công trong thành phố đã để lại hậu quả rất nghiêm trọng rồi, mà người dân trong ngôi làng đó cũng vô tội.

Viền mắt của Sở Húc Ninh hơi đỏ lên, đời này có được một người vợ như vậy anh còn cầu mong gì nữa?

Sở Húc Ninh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Anh nhất định sẽ đưa em quay về.”

Sư Niệm duỗi tay, nắm lấy tay của anh rồi nghiêm túc gật đầu: “Em tin anh mà.”

Máy bay không người ngày càng đến gần. Sở Húc Ninh cùng Sư Niệm chạy dọc bên ngoài thôn làng.

Từ đêm qua đến bây giờ Sư Niệm phải chạy liên tục, cho nên lúc này đã sắp kiệt sức, thế nhưng cô không nói với Sở Húc Ninh rằng cô mệt mà vẫn cố gắng tiếp tục.

Chỉ cần đến được bến tàu là bọn họ an toàn rồi.
 
Top