Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3070: Thoát thân (8)
Tốc độ của máy bay không người lái đã nhanh mà tốc độ bắn còn nhanh hơn. Nó dường như không cần bất cứ kẻ nào khống chế mà vẫn có thể đeo bám bọn họ không thôi.

“Làm sao nó có thể bám theo chúng ta được như vậy?” Sư Niệm tức giận nói.

Sở Húc Ninh dừng một chút, đột nhiên anh nghĩ ra cái gì đó rồi một tay đẩy Sư Niệm ra: “Em chạy xuyên qua thôn làng đi! Cái nó đuổi theo là con chip!”

Sư Niệm bị đẩy ngã, tới khi cô phản ứng lại thì Sở Húc Ninh đã chạy đi xa. Sư Niệm cố gắng đứng lên nhìn bóng người ngày càng xa dần. Dường như việc cô chạy theo chỉ làm liên lụy với anh.

Cho nên Sư Niệm không cố chấp chuyện anh đẩy mình đi. Cô cố gắng nhịn xuống cảm giác đau xót trên người mà đứng dậy, vòng vào làng.

Tốc độ của Sở Húc Ninh cực nhanh, cho dù là máy bay không người lái cũng khó khăn trong việc theo dấu anh. Sư Niệm trốn vào trong làng cũng không hẳn là một con đường an toàn, phía sau cô vẫn có người đuổi theo.

Nhưng mà so với máy bay không người thì đám người kia dễ giải quyết hơn.

Sư Niệm trốn tránh, những người đó cũng sợ thời điểm này dễ có người dân trong làng đột nhiên đi ra cho nên cũng không dám tùy tiện nổ súng, chỉ một mực đuổi theo Sư Niệm.

Sư Niệm lách mình vào một khúc quanh, hai chân cô mềm nhũn quỳ sụp xuống, chống hai tay lên đất, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt.

Cô kiệt sức rồi, thực sự không còn cách nào chạy thêm được dù chỉ một bước.

Tiếng bước chân bên tai càng ngày càng gần. Cô cố gắng thử vài lần nhưng không đứng lên nổi.

Tiếng máy bay không người lái như gần như xa, có có thể nghe được tiếng súng nho nhỏ chứng tỏ hiện giờ Sở Húc Ninh vẫn tính là an toàn.

Một bước, hai bước...

Sư Niệm nghĩ chuyện này cũng tốt, ít nhất Sở Húc Ninh có thể chạy thoát rồi.

[Sư Niệm, con phải nhớ kỹ rằng ba không có khả năng bảo vệ con cả đời này. Thậm chí đến một ngày nào đó ba sẽ không thể bảo vệ được con nữa. Cho nên con phải biết rằng, nếu muốn sống thì tuyệt đối không được từ bỏ.]

Là ai đang nói?

Hình như là giọng của ba.

Ngày còn bé, mỗi khi cô chạy bộ ở sân huấn luyện, chạy đến khi kiệt sức, ba của cô luôn nói: Đứng lên, con vẫn còn có thể chạy tiếp.

Sư Niệm, con vẫn còn có thể chạy tiếp, con vẫn còn có thể chạy tiếp...

Thanh âm này giống như một lời nguyền lặp đi lặp lại trong đầu cổ vũ cô tiến lên.

[Ba là quân nhân, cái ba phải bảo vệ là quốc gia nhưng ba không bảo vệ con được. Sư Niệm, mau đứng lên, con vẫn còn có thể chạy được, con vẫn còn có thể chạy được...]

Hai bàn tay đang chống xuống đất của Sư Niệm nổi lên gân xanh, bên tai cô là tiếng bước chân càng ngày càng tới gần.

Sư Niệm, mau đứng lên, anh ấy vẫn còn đang ở kia chờ mày mà, đứng lên!

Sư Niệm ngẩng đầu, đối diện đã xuất hiện bóng người. Trước khi kẻ đó nổ súng, Sư Niệm dùng toàn bộ sức lực của mình nổ súng trước, sau đó khi đám người kia chuẩn bị xông tới đây cô bỗng nhiên đứng phắt dậy, vịn tường rồi lảo đảo chạy về phía đích đến của mình.

Mà Sư Niệm đang gắng chạy ra xa lại không có phát hiện phía sau lưng cô không có bất kỳ người nào đuổi theo.

Lạc Hiên bước ra từ một khúc quanh, bên cạnh còn có Cố Thanh Trần bị anh ta túm chặt.

“Không ngờ con bé này chạy tốt phết.” Lạc Hiên sờ sờ cằm của mình, nói tiếp: “Anh còn tưởng con bé sẽ ở đây chờ chết chứ.”

Cố Thanh Trần cười khẩy một tiếng, bày tỏ sự ghét bỏ đối với hành vi ngang ngược suốt mấy chục năm không sửa của người này: “Bảo anh đến cứu người chứ không phải bảo anh đến xem trò hay.”

Lạc Hiên nghe Cố Thanh Trần nói vậy lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Vợ à, em không thể nói với anh một câu dịu dàng được sao? Mười mấy năm rồi, em cứ thế này khiến anh đau lòng lắm.”

“Anh có tim à? Đừng có kể chuyện hài nữa.” Cố Thanh Trần nói rồi hất tay của lạc Hiên ra, đuổi theo Sư Niệm.

Cánh tay của Lạc Hiên hẫng giữa không trung, ánh mắt nhìn bóng lưng phía trước. Anh ta thật sự nghi ngờ không biết người phụ nữ này có phải tảng đá hay không, vì sao mười mấy năm rồi mà đốt kiểu gì cũng không nóng được vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3071: Thoát thân (9)
Sư Niệm dựa vào chút sức lực cuối cùng chạy băng qua thôn làng, thế nhưng Sở Húc Ninh còn chưa tới.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn bến tàu cách đó không xa rồi quỳ bệt xuống mặt đất. Lần này cô thật sự không còn một chút sức lực nào nữa rồi, chỉ hy vọng Sở Húc Ninh có thể nhanh chóng giải quyết máy bay không người rồi qua đây hội tụ với cô.

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời, mồ hôi chảy vào mắt vừa cay vừa xót.

Tiếng súng của máy bay không người càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa mật độ càng lúc càng dày. Sư Niệm quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Rất xa, nhưng cô vẫn có thể trông thấy bóng dáng của Sở Húc Ninh, còn cả chiếc máy bay không người đang bay tà tà trên đầu anh. Vậy là anh vẫn chưa giải quyết được nó sao.

Sư Niệm đứng đậy, vịn vách tường nhìn về phía đó rồi móc súng treo bên hông mình ra, ngắm thằng về chiếc máy bay không người lái.

“Cô cho rằng kỹ thuật bắn súng của Sở Húc Ninh không chuẩn bằng mình sao? Một khi cái thứ đồ chơi kia bị phá hủy sẽ lập tức nổ tung, đến lúc đó cũng chẳng khác chết lắm đâu.”

Sư Niệm còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên có một giọng nói hời hợt vang lên.

“Là ai?” Sư Niệm quay phắt người lại, nòng súng hướng thẳng vào người vừa xuất hiện phía sau mình.

“Ê ê ê, cô gái, cẩn thận súng cướp cò đấy!” Lạc Hiên kéo Cố Thanh Trần ra đằng sau mình, nhìn Sư Niệm đang trong trạng thái căng thẳng.

“Lạc Hiên.” Anh ta tự giới thiệu.

Sư Niệm dừng một chút, nói: “Ông là... bác của Bánh Bao Đậu?”

Sư Niệm đã từng nghe đến cái tên Lạc Hiên này, thế nhưng chưa bao giờ gặp được người thật. Cô chỉ biết Lạc Hiên có một cặp mắt tím, mà người đàn ông đang đứng trước mặt cô quả thật có một cặp mắt tím biếc.

Lạc Hiên gật đầu: “Thế nên để súng xuống đi! Đằng sau không còn ai nữa đâu.”

Sư Niệm bán tín bán nghi. Cô nhìn người phụ nữ đứng đằng sau Lạc Hiên nhưng vẫn không hề bỏ súng xuống. Cô thật sự bị hù chết rồi.

“Tôi dựa vào đâu để tin ông?” Sư Niệm nói rồi lùi về sau một bước, đằng sau cô vẫn vang lên tiếng súng của máy bay không người. Lúc này cô chỉ muốn tới gần Sở Húc Ninh.

“Sao Sư Hạ Dương lại sinh ra một đứa con như cô nhỉ? Tôi muốn giết cô thì cô còn sống được đến bây giờ sao?” Lần đầu tiên Lạc Hiên bị người khác nghi ngờ như vậy, tính khí kiêu ngạo của một thiếu gia lập tức bùng lên.

Sư Niệm vẫn từ từ lùi lại, nhìn anh ta một cách phòng bị.

“Sư Niệm đúng không? Tôi là cô của Lạc Ninh, Cố Thanh Trần, chắc cô cũng nghe tên của tôi rồi.” Cố Thanh Trần thờ ơ đẩy Lạc Hiên ra nhưng cũng không tới gần Sư Niệm: “Là Lạc Ninh bảo chúng tôi tới đây, không thì giờ cô có thể gọi điện cho bọn Bánh Bao Đậu, dùng di động của tôi mà gọi.”

Sư Niệm vẫn nửa tin nửa ngờ. Cô cũng biết Sở Lạc Ninh có một người cô, cũng nghe chuyện xưa của người này nhưng cô cũng chưa bao giờ gặp Cố Thanh Trần.

Cố Thanh Trần cúi xuống ném di động qua. Sư Niệm cúi đầu nhìn di động nằm dưới đất, hiện tại thứ này đúng là thứ mà bọn họ cần nhất.

Màn hình di động được mở ra, trên màn hình là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi, mắt to mày rậm với một mái tóc xoăn dài, trông như búp bê.

“Con gái của tôi đó.”

Sư Niệm thận trọng nhặt di động lên, nòng súng vẫn hướng về phía Cố Thanh Trần như trước.

“Tôi nói này nhóc con...”

“Anh có thể câm miệng lại không hả?” Cố Thanh Trần đột nhiên cắt lời Lạc Hiên, cô nói: “Con bé vừa mới hai mươi tuổi, gặp phải chuyện thế này nó có thể không sợ hay sao hả?”

Sư Niệm lớn hơn con gái của họ một chút cho nên Cố Thanh Trần cũng thấy thương Sư Niệm.

Sự đề phòng của Sư Niệm thả lỏng hơn một chút. Cô hơi cúi đầu nhìn di động, quả nhiên những người có tên trong danh bạ hầu như là những cái tên cô quen thuộc. Sư Niệm tìm được số liên lạc đặt tên là Bánh Bao Đậu liền bấm gọi.

Cuộc gọi chưa được kết nối, Sư Niệm nhìn bọn họ một cách đề phòng lại còn lo lắng cho Sở Húc Ninh đang ở phía sau. Trái tim của cô như nhảy lên tận cuống họng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3072: Thoát thân (10)
Tút, tút...

Tiếng di động vang lên vẫn khiến trái tim Sư Niệm đập loạn nhịp.

“Alo, cô à, sao hôm nay cô lại gọi điện cho con thế này?”

Sau một tiếng alo của Sở Lạc Nhất, Sư Niệm dứt khoát ngã ngồi xuống đất. Lần này cô thật sự không thể đứng lên nổi nữa.

“Cô? Cô ơi?” Sở Lạc Nhất không nghe được câu trả lời liền gọi hai tiếng, tiếp đó lại nghe được tiếng thở dốc kịch liệt khiến Sở Lạc Nhất phải khựng lại một chút.

“Bánh Bao Đậu, là chị...”

“Chị Niệm Niệm?” Người ở đầu bên kia kêu lên: “Chị Niệm Niệm! Chị đang ở đâu?” Sở Lạc Nhất kích động hỏi: “Có phải bác của em tới tìm chị rồi đúng không? Chị đang ở cùng với bác em à?”

Sư Niệm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang trưng cái mặt lạnh tanh kia rồi ngượng ngùng trả lời một câu: “Ừ, đúng vậy.”

Sở Lạc Nhất dừng một chút: “Bác của em bắt nạt chị à?”

“Không có, không có?” Sư Niệm vội đáp. Vừa rồi là do cô hiểu nhầm đối phương mà.

“Chị ở cùng với bác của em thì tốt rồi! Trước đó bọn em cũng định đi nhưng lại bị ba em ngăn lại. Để em đi báo cho Tiểu Bất Điểm đã, em ấy sắp phát điên rồi.” Sở Lạc Nhất thở phào một hơi. Thì ra người mà ba nói chính là bác của cô, như vậy thì cô cũng có thể yên tâm được rồi.

Sư Niệm dập máy, sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đi tới bên cạnh mình: “Cháu xin lỗi.”

Cố Thanh Trần đỡ cô đứng dậy, nói: “Cô biết cháu bị hoảng sợ mà, không sao. Cháu cứ gọi cô là cô như Bánh Bao Đậu là được rồi.”

Sư Niệm tốn rất nhiều sức lực mới có thể đứng lên. Cô nhìn sắc mặt sầm sì của Lạc Hiên lại thấy hơi sợ.

Cố Thanh Trần đỡ Sư Niệm đứng dậy rồi quay đầu nhìn ai kia: “Bảo anh tới đây để ngẩn người ra đấy à? Không đi cứu người đi, định mang xác người ta về báo cáo hả?”

Sư Niệm: “...”

Cô của Bánh Bao Đậu quả nhiên danh bất hư truyền.

Thế nhưng cô hoàn toàn không thích chữ “xác” này.

“Mục tiêu của máy bay không người lái đã được xác định rồi, muốn tránh có gì mà khó, quẳng con chip kia đi chẳng phải là xong rồi sao?” Lạc Hiên vẫn không chịu nhúc nhích. Anh ta bị vợ đối xử như vậy suốt mười mấy năm qua cũng thành quen rồi.

“Không thể ném con chip đi được!” Sư Niệm vội nói, nếu như có thể ném thì ngay từ đầu Tần Thiếu Bạch đã ném nó đi rồi, cũng sẽ không đến mức như bây giờ.

“Tôi nói...” Lạc Hiên còn chưa nói hết câu thì máy bay không người lái đã bay qua bên này. Anh ta chửi thầm một tiếng rồi nhanh chóng kéo Cố Thanh Trần với Sư Niệm: “Mang con bé đi trước!” Lạc Hiên nói xong, người đã chạy về hướng máy bay không người.

“Sở Húc Ninh...” Sư Niệm lớn tiếng gọi một câu, anh chạy lâu như vậy hẳn đã kiệt sức rồi!

“Niệm Niệm! Đi theo cô đi!” Sở Húc Ninh lớn tiếng hét lên. Anh lăn trên mặt đất một vòng mới tránh thoát được làn đạn của máy bay không người.

Bởi vì Sở Húc Ninh có quan hệ với Sở gia ở thành Bắc cho nên mới quen biết Cố Thanh Trần, thế nên anh mới yên tâm giao cô cho người này.

“Niệm Niệm đi cùng với cô trước đi! Sở Húc Ninh không sao đâu! Bọn họ vẫn còn đang chờ ở bến tàu đấy.Đợi đến khi bến tàu cũng bị phong tỏa thì sẽ không còn cách nào rời khỏi đây được nữa đâu!” Cố Thanh Trần trầm giọng nói.

“Nhưng mà...” Sư Niệm vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Húc Ninh đang phải đối phó với cái máy bay kia.

“Không có chuyện gì đâu, cháu tin cô đi, xem như cháu tin bác của Bánh Bao Đậu được không?” Cố Thanh Trần nói rồi lôi cô chạy về hướng bến tàu.

Sư Niệm bị Cố Thanh Trần kéo đi những vẫn ngoái đầu nhìn người đàn ông đang cố tránh trái tránh phải, chân của anh lảo đảo như sắp ngã xuống tới nơi.

Sở Húc Ninh, nhất định anh không thể xảy ra việc gì.

Chiếc thuyền đậu ở bến tàu đã quay đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát rời đi.

Sư Niệm vẫn nhìn chằm chằm bên kia. Cô còn có thể nhìn thấy máy bay không người lái đang lởn vởn trên bầu trời. Hiện giờ bọn họ không có cách nào có thế xử lý cái thứ chết tiệt này.

Cô phải làm thế nào mới có thể giúp anh thoát hiểm đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3073: Anh chỉ tin tưởng một mình em (1)
Không thể vứt con chip kia đi, đồng nghĩa với việc máy bay không người lái vẫn sẽ bám theo Sở Húc Ninh.

Cho dù có lui được lên thuyền cũng sẽ kéo cả máy bay không người theo, hoàn toàn không có lợi ích gì.

Lão Bạo với Ngô Ca đứng bên ngoài cũng đang nhìn về phía bên kia, còn ba phút nữa là chiếc thuyền này sẽ xuất phát.

Lực tấn công của máy bay không người lái quá mạnh mà lại không thể phá hủy nó, cho nên dù có Lạc Hiên gia nhập cũng chỉ có thể giúp yểm hộ cho Sở Húc Ninh.

“Tôi đã bảo rồi, vứt con chip kia đi có phải là xong không!” Lạc Hiên nhìn người đàn ông đang trốn sau bức tường nghỉ một chút, chạy nguyên một buổi tối mà hơi thở vẫn nhẹ nhàng, bảo sao Sở Lăng Phong vẫn luôn coi đứa con trai này là người nối nghiệp.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu, ánh mắt không chút dao động: “Con chip còn, người còn. Người chết, con chip vẫn còn.”

“Không thể hiểu nổi mấy đứa nữa.” Lạc Hiên nói rồi lại ra hiệu cho Sở Húc Ninh mau chạy đi, bởi vì đám người phía sau đã đuổi kịp, để anh ta phụ trách đi xử lý đám người đó.

Ngô Ca với Lão Bạo thấy tình hình bên kia rồi cũng xuống thuyền, không cần biết thế nào, trước hết vẫn phải để lão đại lên thuyền đã.

Sư Niệm không chớp mắt quan sát tình hình. Cô biết đây không phải là quay phim, một khi sai sót thì không có chuyện quay lại mà là chết người thật sự.

Lòng Sư Niệm nóng như lửa đốt, trong lúc nhất thời đầu óc cô đặc quánh lại nên không thể nghĩ ra được cách gì.

Cố Thanh Trần đứng bên cạnh Sư Niệm, chỉ sợ cô nghĩ luẩn quẩn rồi cứ thế nhảy xuống.

Thời gian càng ngày càng gần, tay chân của Sư Niệm đã không còn chịu sự khống chế của não bộ nữa, trong đầu cô lúc này chỉ có mấy chữ, phải làm sao bây giờ?

Phải làm sao bây giờ?

Nếu như lúc này có Bánh Bao Đậu ở đây thì tốt rồi, nhất định con bé sẽ biết nên làm gì.

Sư Niệm đang vô thức đi lòng vòng thì đột nhiên trông thấy một cái lưới đánh cá vứt chỏng chơ ở góc thuyền. Cô lập tức ngẩng đầu, nói: “Lão Miêu! Mau qua giúp tôi một tay!”

Vừa rồi do bảo vệ Tần Thiếu Bạch mà Kèn Nhỏ cũng bị trúng một phát đạn trên đùi, cho nên lúc này anh ta đang được sơ cứu.

Lão Miêu nhanh chóng đi ra. Anh ta đã không còn thành kiến với Sư Niệm như trước kia nữa.

“Chị dâu, có chuyện gì sao?” Lão Miêu thấy Sư Niệm đang kéo lấy cái lưới đánh cá ở góc phòng.

Mặc dù Cố Thanh Trần không biết Sư Niệm muốn làm cái gì nhưng vẫn để hai thủy thủ trên thuyền đi qua giúp đỡ cô.

Sư Niệm dụi dụi cái mũi của mình rồi để hai thủy thủ kia quăng lưới đánh cá xuống biển.

Lão Miêu tò mò hỏi: “Chị dâu, chị đang làm gì vậy?”

Sau khi đám thủy thủ xuống rồi, Sư Niệm để bọn họ đè lưới đánh cá xuống thấp nhất có thể, một lát nữa lúc cô ra hiệu thì bọn họ kéo lưới đánh cá lên.

“Bắt máy bay không người lái.” Sư Niệm nói rồi nhìn về phía Lão Miêu: “Anh đi kéo Sở Húc Ninh tới đây, sau đó Sở Húc Ninh sẽ nhảy xuống băng qua cái lưới đánh cá đó. Tôi cho người kéo lưới đánh cá lên vậy là có thể nhốt cái thứ đồ chơi chết tiệt kia ở trong lưới rồi!”

Lão Miêu nghe thấy cô nói vậy hai mắt liền sáng rực lên.

Còn về phần Tần Thiếu Bạch đang tựa ở cửa khoang thuyền vẫn nhìn chằm chằm cô gái đang tất tưởi thu xếp mọi chuyện. Từ lúc cô vì bảo vệ bạn bè mà kéo anh ta đi để dẫn dắt máy bay không người ra chỗ khác, đến khi cô bằng lòng vì Sở Húc Ninh mà lấy mạng sống của mình ra đánh cược, tiếp đến vì muốn bọn họ an toàn mà không tiếc đặt bản thân mình vào tình huống nguy hiểm, thậm chí còn cãi lại lời của Sở Húc Ninh, cho đến lúc này...

Cô gái bé nhỏ trước mắt luôn mang đến cho anh ta những bất ngờ khác nhau.

Chỉ tiếc rằng anh ta đã tới chậm một bước.

Lão Miêu không hề nghi ngờ mà dứt khoát nhảy xuống thuyền, thông báo cho Sở Húc Ninh kế hoạch của Sư Niệm.

Sở Húc Ninh thoáng kinh ngạc, nhưng đã kịp hoàn hồn lại vì suýt bị người ta tập kích
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3074: Anh chỉ tin tưởng một mình em (2)
Kẻ kia nắm một con dao găm trong tay, nhắm thẳng về phía ngực của Sở Húc Ninh để đâm. Sở Húc Ninh lập tức tránh đi, lợi dụng điểm yếu của đối phương, trở tay nắm ngược lấy cánh tay của người nọ rồi bẻ gập cánh tay của gã, đưa gã ra trước mặt mình chắn đạn của máy bay không người bắn tới.

Lão Miêu giúp anh dọn đường. Sở Húc Ninh cũng chẳng kịp nghĩ xem kế hoạch của Sư Niệm có lỗ hổng nào không, bởi vì hiện giờ không có cách nào tốt hơn nữa rồi.

Từ nơi này chạy đến bến tàu mất khoảng hai phút, vừa kịp lúc thuyền khởi hành.

Cố Thanh Trần cúi đầu nhìn đồng hồ, nếu quá hai phút thì các nhân viên của bến tàu sẽ tới đây.

Sư Niệm cũng biết điều này, cô chỉ cầu cho thời gian có thể kéo dài hơn một chút.

Cố Thanh Trần duỗi tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Sư Niệm: “Kịp mà, đừng sợ.”

Sư Niệm bặm chặt môi, chỉ có thể gật đầu mà chẳng nói nên lời. Bởi vì cô sợ nếu như cô há miệng ra thì trái tim sẽ nhảy vọt ra mất.

Cho nên cô sợ.

Sở Húc Ninh càng lúc càng gần. Anh chạy sắp đến nơi rồi, Sư Niệm siết chặt hai tay nhìn thân thể linh hoạt giống như một con cá chép của anh nhảy xuống sông.

“Kéo lên!!!” Sư Niệm hô lớn. Hai thủy thủ bên dưới lập tức nhanh chóng kéo lưới đánh cá lên.

Nhưng lực của máy bay không người lái quá mạnh, cho nên dù hai thủy thủ kia vô cùng khỏe khoắn nhưng vẫn bị nó kéo lê. Sư Niệm giật mình, không kịp nghĩ nhiều mà nhảy thẳng ra ngoài.

“Sư Niệm!...” Cố Thanh Trần hét lên một tiếng rồi khẩn trương để người chạy qua giúp đỡ.

“Chị dâu!” Kèn Nhỏ quát một tiếng, lúc anh ta định nhảy xuống thì bị Tần Thiếu Bạch kéo lại.

“Đừng có gây thêm rắc rối, cậu mà nhảy xuống đó thì bọn họ cứu cậu hay kéo lưới đánh cá đây hả?” Tần Thiếu Bạch lí trí nói.

Vào lúc này, Sở Húc Ninh nhanh chóng nhảy lên, anh không hề ngừng lại mà nhanh chóng giao con chip cho Tần Thiếu Bạch rồi lại nhảy xuống nước.

Máy bay không người lái có lực quá lớn, mười mấy người lôi kéo lưới đánh cá mà vẫn không thể không chế được. Hơn nữa lúc này Tần Thiếu Bạch đang cầm con chip đi tới đi lui trong khoang thuyền nên máy bay không thể xác định được vị trí chính xác của mục tiêu, chỉ có thể bay loạn xung quanh.

Sau khi Sở Húc Ninh nhảy xuống nước, trước tiên anh thấy được một thân hình mảnh khảnh của ai đó nên bơi thẳng tới. Anh túm lấy đoạn lưới đánh cá mà cô đang cố gắng kéo rồi nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước một cái.

Sở Húc Ninh biết cách này chắc chắc sẽ có lỗ hổng nhưng lại không thể phủ nhận rằng, đây chính là biện pháp duy nhất.

Sư Niệm đã sắp bị ngạt đến nơi. Cô bị Sở Húc Ninh đẩy một cái lập tức trồi lên mặt nước rồi không ngừng thở dốc. Lúc này Lão Bạo cũng quay về gia nhập trong đám người cố gắng khống chế máy bay không người lái.

Lạc Hiên còn phải ứng phó với đám nhân viên của bến tàu. Chiếc thuyền này không thể tiếp tục neo đậu ở đây nữa, phải lập tức khởi hành.

Mà hiện giờ, đám người dưới nước vẫn dang chiến đấu kịch liệt với quả bom nổ chậm kia.

Lạc Hiên đứng cạnh vợ mình, không hề tranh chấp với bất kỳ người nào mà chỉ bảo người lái tàu bắt đầu xuất phát.

Chiếc thuyền khởi hành, Sở Húc Ninh ra hiệu với đám Lão Bạo để bọn họ đi giúp mấy người thủy thủ nổi lên mặt nước, còn bọn họ thì bám vào bên dưới thuyền, tìm cơ hội giải quyết cái thứ chết tiệt khó chơi này.

Sư Niệm leo lên thuyền. Lạc Hiên đã thấy tàu chiến đang đuổi tới cách đó không xa.

“Đám người kia vì con chip này mà định cá chết lưới rách luôn đây mà.” Lạc Hiên bật cười ra tiếng.

Sư Niệm cũng nhìn thấy đám người đó. Bọn họ phải lập tức rời khỏi chiếc thuyền này, nếu không sẽ hại đến Lạc Hiên mất.

Thế nhưng cái thứ chết tiệt kia phải xử lý thế nào đây?

“Bác, có thể...”

“Bác, có thể cho cháu mượn tàu ngầm với máy bay trực thăng một chút được không?” Sở Húc Ninh vừa nhảy lên thuyền liền cắt ngang lời Sư Niệm định nói.

Lạc Hiên nhướng mày nhìn hai người này, nghĩ giống đối phương cơ đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3075: Anh chỉ tin tưởng một mình em (3)
“Tiến vào vùng biển quốc tế, tuyến đường hàng không bị phong tỏa sẽ được mở ra, nhưng mà đám người các cậu...” không bị thương thì cũng tàn phế, phải đi như thế nào?

Sở Húc Ninh cũng biết vấn đề này, vừa rồi Lão Bạo với Lão Miêu vì cứu anh mà cũng bị máy bay không người tấn công bị thương.

Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Sư Niệm thì thấy cô đang mím môi nhìn anh, rõ ràng hai người họ nghĩ giống nhau rồi.

Lạc Hiên bảo người cho con thuyền tăng tốc, sau đó bảo các thủy thủ đổi chiều, trước hết phải khống chế được lưới đánh cá chìm bên dưới thuyền.

Lão Bạo, Lão Miêu cùng Ngô Ca lần lượt trèo lên, sau đó nằm thẳng trên boong thuyền. Có lẽ bọn họ đã kiệt sức rồi.

Chiếc thuyền chiến phía sau cũng tăng nhanh tốc độ, thời gian của bọn họ không còn nhiều.

Lạc Hiên lắc lắc khẩu súng, nhìn hai người đang im lặng đối mặt với nhau.

Ánh mắt của Sư Niệm chuyển xuống dướ. Trên cánh tay Sở Húc Ninh vẫn còn nhỏ máu loãng, tay anh bị thương rồi.

Sư Niệm mạnh mẽ cầm thấy khẩu súng trong tay Lạc Hiên rồi nhìn chằm chằm vào Sở Húc Ninh: “Anh có tin em không?”

Sư Niệm cũng nghĩ tới kế hoạch giống như của Sở Húc Ninh. Thế nhưng người lái du thuyền phải hoàn toàn tin tưởng người lái máy bay trực thăng thì mới có thể dứt khoát phá hủy máy bay không người lái trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi nó rời khỏi sự khống chế xông đến du thuyền.

Mà người có kỹ thuật bắn súng chuẩn nhất ở đây chính là Sở Húc Ninh.

Thế nhưng cánh tay của anh bị thương rồi, cho nên anh không thể là người nổ súng được.

Sở Húc Ninh nhìn chằm chằm cô gái quật cường trước mặt mình. Ở nơi này, dù cho đứng giữa những chiến hữu vào sống ra chết của mình nhưng chỉ có cô mới là người anh tin tưởng nhất.

Sở Húc Ninh đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đợi lần này quay về, chúng ta cùng bù lại hôn lễ còn thiếu của em”

Sư Niệm khẽ cong môi. Cô biết rõ đây chỉ là lời nói ngọt. Đợi lần này quay về rồi có khi anh còn chưa kịp lành vết thương đã phải đi thực hiện một đợt quân diễn khác, làm sao có thời gian tổ chức hôn lễ với cô cơ chứ.

Nhưng Sư Niệm chính là một người không tiền đồ như thế đấy. Dù cho đó là một lời hứa không thể thực hiện được nhưng nó cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Lạc Hiên cho người chuẩn bị xong máy bay trực thăng. Người của Sở Húc Ninh lục tục trèo lên máy bay. Ngô Ca bị thương nhẹ nhất cho nên nhiệm vụ lái máy bay được giao cho anh ta.

Sở Húc Ninh nhảy lên du thuyền. Sư Niệm đứng ở cửa máy bay trực thăng nhìn người phía dưới, khẩu súng trong tay bị cô siết lại thật chặt.

Trước khi Sư Niệm lên máy bay, Lạc Hiên kéo cô lại rồi thấp giọng nói bên tai cô: “Nhóc con, trong đó chỉ có một viên đạn thôi! Điều duy nhất mà cháu có thể làm chính là đập nồi dìm thuyền.”

Sư Niệm ngẩng phắt đầu lên. Lạc Hiên lùi về sau một bước rồi thả cô ra: “Thời gian tôi có thể tranh thủ cho cô cậu không nhiều lắm. Nhóc con, phát súng kia phải bắn lúc nào, hy vọng quyết định của mấy đứa sẽ không khiến mấy đứa trở thành con mồi của những kẻ phía sau.”

Lạc Hiên vẫn cười, nhưng Sư Niệm lại cảm thấy người bác này quả thực giống y như trong truyền thuyết vậy, lúc chính lúc tà.

“Cảm ơn bác đã nhắc nhở.” Sư Niệm cắn răng nói rồi được Kèn Nhỏ kéo lên.

Du thuyền cùng máy bay trực thăng đồng thời xuất phát. Cố Thanh Trần đứng cách đó không xa giễu cợt: “Anh gọi đây là đồng ý đi cứu người?

Lạc Hiên ngoảnh lại nhìn vợ mình, lại nhìn chiếc thuyền chiến đang ra tín hiệu với bọn họ: “Tụi nó không đi chẳng lẽ ở lại để cho đám người kia bắt?” Lạc Hiên vừa nói vừa bước về phía boong tàu phía trước.

“Một viên đạn là có ý gì?” Cố Thanh Trần xoay người đi theo.

“Không đến đường cùng trong con người vẫn ôm một chút hy vọng may mắn.” Lạc Hiên nói rồi nhìn Cố Thanh Trần đang đi theo mình: “Chỉ cần Sư Niệm có một chút xíu tâm lý mong sẽ may mắn cũng có thể cướp đi sinh mạng của Sở Húc Ninh.”

Cố Thanh Trần thầm kêu một tiếng yêu nghiệt, sau đó theo anh ta đi đối phó với những kẻ đáng ghét kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3076: Anh chỉ tin tưởng một mình em (4)
Chiếc du thuyền lao đi rất nhanh. Sở Húc Ninh cầm con chip đã lấy lại từ chỗ Tần Thiếu Bạch rồi dùng tốc độ nhanh nhất để lái du thuyền đi xa. Chiếc máy bay trực thăng thì bay chậm hơn một chút phía trên đầu anh, bởi vì bọn họ muốn tìm một vị trí ở giữa biển, như vậy sẽ không khiến bất cứ bên nào bị thương.

Sư Niệm vẫn đứng ở cửa máy bay, chăm chú nhìn mặt biển phía xa.

Thật ra tất cả bọn họ đều cảm thấy lo lắng. Kèn Nhỏ hai mươi bảy tuổi, là người nhỏ tuổi nhất ở đây, cho nên người nói chuyện thẳng thắn nhất cũng chính là anh ta.

“Chị dâu, chị có được không vậy?” Kèn Nhỏ có chút không yên lòng hỏi.

Sư Niệm khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn Kèn Nhỏ rồi lại quay đầu nhìn mặt biển mênh mông: “Anh tới nhé?”

Kèn Nhỏ: “...”

Cái cách nói không nhẹ không nặng như thế này so với cách nói mạnh mẽ cứng rắn càng khiến người ta run rẩy hơn.

Lão Miêu nghe Sư Niệm nói liền bật cười thành tiếng. Anh ta nằm thẳng đơ trên sàn máy bay, ngay cả sức động một ngón tay cũng không có.

“Sự đố kỵ của phụ nữ thật đáng sợ, làm sao đám người đó lại có thể dựng chuyện về chị dâu như vậy?” Lão Miêu tò mò nói. Phải biết rằng những lời đồn về Sư Niệm đều bắt nguồn từ đám người nhà của quân lính trong quân đội mà ra. Những người đó làm sao mà biết được?

Đương nhiên là do mấy bà vợ nằm bên gối đánh tiếng rồi.

Không thể không nói người như vậy thật sự quá đáng sợ.

Lão Bạo cũng tán thành với Lão Miêu, bởi vì anh ta đã hoàn toàn công nhận Sư Niệm là chị dâu của mình rồi.

Nhắc tới chuyện có cô gái nào đố kỵ với cô thì trong lòng Sư Niệm vẫn còn ghim một người đây, đó chính là... Cổ Nguyệt!

Đúng vậy, chính là Cổ Nguyệt!

Bởi vì Sở Húc Ninh tin tưởng năng lực của Sở Húc Hiên cho nên Sư Niệm cũng tin anh. Vậy nên chắc chắn chuyện này không phải do Ngũ Vi làm. Thế thì chỉ còn lại một người đối xử tốt với cô ngay từ đầu là Cổ Nguyệt.

Lần này trở về, cô nhất định phải gặp cái người tên Cổ Nguyệt kia.

Thuyền lớn phóng ra tín hiệu báo đã thả máy bay không người lái. Cả người Sư Niệm lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng. Ngay cả Lão Miêu đang nằm ngay đơ cũng đứng dậy đỡ Lão Bạo đi tới cửa máy bay.

Phía trước là du thuyền do Sở Húc Ninh lái, phía sau là máy bay không người đang nhanh chóng đuổi tới.

“Con bà nó, cái thứ này là thứ chết tiệt gì thế hả, ngâm nước rồi mà còn không hỏng? Rốt cuộc nó có bao nhiêu đạn thế?” Lão Bạo nhịn không được phải mắng một câu.

“Đó không phải là đạn, đó là tia laser tốc độ cao, sức công phá mạnh mẽ hơn đạn bình thường rất nhiều, hơn nữa còn dùng không có giới hạn!” Sư Niệm thấp giọng nói. Cô giơ khẩu súng trong tay lên, ánh mắt nhìn thẳng vào máy bay không người lái đang ngày càng đến gần.

“Phía trước có một bầy cá mập!” Ngô Ca ngồi trong buồng lái đột nhiên lên tiếng.

Cánh tay của Sư Niệm khựng lại. Lão Miêu lập tức nắm lấy cổ tay của Sư Niệm, nếu lúc này nổ súng mà chẳng may bắn vào cá mập thì Sở Húc Ninh trên du thuyền sẽ biến thành thức ăn cho cá mập ngay lập tức.

Hiển nhiên Sư Niệm cũng nhận ra điều này, thế nhưng bọn họ đã không có dư thời gian nữa rồi, bởi vì máy bay không người lái sẽ đuổi kịp Sở Húc Ninh rất nhanh.

Trên du thuyền, Sở Húc Ninh cầm kính viễn vọng nhìn những chiếc vây cá mập đang nổi trên mặt nước. Anh quay đầu nhìn liền thấy bóng dáng của máy bay không người lái đã xuất hiện. Đây chính là tầm bắn tốt nhất, nhưng nổ súng chắc chắn sẽ kinh động đến đàn cá mập này. Nếu như chúng nó phát cuồng lên thì kẻ phải chết chính là anh.

Sở Húc Ninh nắm chặt con chip trong tay, đứng trên du thuyền nhìn mặt biển rộng mênh mông.

Cho dù anh có bản lĩnh thông thiên đi chăng nữa thì lúc này cũng không nghĩ ra cách nào có thể an toàn một trăm phần trăm.

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn máy bay trực thăng trên đầu. Họ vẫn chưa nổ súng. Anh biết, cô đang sợ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3077: Anh chỉ tin tưởng một mình em (5)
Giờ là buổi sáng, ánh mặt trời rất đẹp, nhưng không ai biết trên mặt biển này sẽ xảy ra một trận chiến liều chết như thế nào.

Thái dương của Sư Niệm chảy xuống từng giọt mồ hôi. Nó rơi xuống rồi đập vào mu bàn tay của cô, lạnh thấu xương.

Mạng của Sở Húc Ninh đang nằm trong tay cô, nhưng cô lại hoàn toàn không biết mình phải lựa chọn thế nào.

Nổ súng, kinh động đến bầy cá mập thì chắc chắn anh phải chết.

Không nổ súng, chờ máy bay không người bay đến thì người chết vẫn là anh.

Cả hai kết quả đều không phải là điều mà cô mong muốn.

Sư Niệm nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Mọi người có tin tôi không?”

Tiếng của Sư Niệm không lớn nhưng tất cả bọn họ đều có thể nghe được rõ ràng.

“Chị dâu, cứ nói đi!” Lão Miêu lên tiếng.

Lúc này bọn họ thật sự bó tay hết cách rồi.

“Vượt lên phía trước bầy cá mập, lướt qua du thuyền rồi thả dây thừng xuống!” Sư Niệm gằn từng chữ nói.

Đám Lão Miêu nhìn nhau. Tần Thiếu Bạch dựa vào một bên, nói: “Cô muốn nổ súng ở ba trăm mét? Cô có biết độ khó của việc này cao như thế nào không hả? Hơn nữa cô còn phải đảm bảo ngay lúc cô nổ súng thì Sở Húc Ninh cũng phải nắm lấy dây thừng, còn phải có đủ sức để chống lại dư chấn của vụ nổ nữa!”

Thanh âm của Tần Thiếu Bạch không nhẹ không nặng nhưng lại đi sâu vào lỗ tai của từng người.

Ba trăm mét chính là khoảng cách xa nhất mà viên đạn có thể bắn đi được, nhất là khi nó phải bắn trúng máy bay không người đang di chuyển ở vận tốc cao đồng thời còn phải đảm bảo trực thăng đúng lúc lướt qua phía trên Sở Húc Ninh.

Lá gan của cô gái này không phải chỉ lớn một cách bình thường nữa rồi.

Sư Niệm quay đầu nhìn Tần Thiếu Bạch: “Đối mặt với hai phương án nhất định phải chết thì tại sao tôi không chọn cách có một phần trăm thành công?”

Sư Niệm nhìn chằm chằm vào Tần Thiếu Bạch, nói một cách vô cùng kiên định.

Kể cả có thất bại thì cô cũng sẽ nhảy xuống ngay lập tức, cùng lắm thì chết chung với anh thôi mà.

Ánh mắt của Tần Thiếu Bạch trầm xuống, nhìn Sư Niệm quay đầu quan sát tình hình bên ngoài.

Không một ai tán thành ý kiến này nhưng cũng không có ai phản đối. Ngô Ca tăng tốc độ bay của máy bay trực thăng.

Sư Niệm nhìn máy bay không người đang đuổi theo phía sau, nói: “Tôi chỉ có một viên đạn thôi, nếu không đập nồi dìm thuyền thì chúng ta đều phải chết ở đây hết.”

Lúc này Sư Niệm mới hiểu ý của Lạc Hiên. Ông bác đó đang nói với cô rằng, cô không có đường lui, nếu không liều mạng đến cùng thì chỉ còn một con đường chết.

Trước mặt có bầy cá mập, sau lưng là máy bay không người, đằng sau nữa còn có quân địch đang truy sát, bây giờ bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

“Còn mười ki-lô-mét nữa là đến vùng biển quốc tế.” Ngô Ca ngồi trong buồng lái lên tiếng nhắc nhở.

Mười ki-lô-mét, Sư Niệm nghĩ thế là được rồi.

“Du thuyền bác cho chúng ta mượn lúc này có tốc độ nhanh nhất là một trăm sáu mươi lăm ki-lô-mét trên giờ, như vậy thì chỉ cần hai phút là đám người đó sẽ đuổi kịp!” Sư Niệm nói, mắt của cô ánh lên sự kiên định. Nói cách khác, bọn họ phải giải quyết chuyện này trước khi vào vùng biển quốc tế.

Sư Niệm vừa dứt lời, máy bay chiến đấu phía sau đã bắt đầu tấn công bọn họ.

Lão Miêu cùng Lão Bạo đều vô thức đỡ lấy Sư Niệm theo bản năng. Cô cố gắng ổn định cơ thể của mình mà nhìn chằm chằm máy bay không người lái đang bay đến gần, thậm chí còn quên cả thở.

Ba trăm năm mươi, ba trăm bốn mươi, ba trăm ba mươi, ba trăm hai mươi...

Khoảng cách của bọn họ với Sở Húc Ninh ngày càng gần. Ngô Ca đã thả dây thừng xuống còn Sở Húc Ninh đã lướt qua bầy cá mập.

Trước mắt bầy cá mập đang ở giữa Sở Húc Ninh và máy bay không người lái, chỉ cần Sở Húc Ninh không kịp nắm lấy sợi dây thừng thì chính anh sẽ bị bầy cá mập phản công mà ăn tươi nuốt sống.

Ngô Ca tránh né sự tấn công từ phía sau. Sư Niệm căng cứng cả người.

Sở Húc Ninh, điều duy nhất em có thể làm lúc này là tin tưởng anh, tin anh có thể làm được.

Vậy nên em cầu xin anh đấy, Sở Húc Ninh, anh đừng khiến em phải thất vọng.

“Đoàng...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3078: Anh chỉ tin tưởng một mình em (6)
Sư Niệm dùng hết sức bình sinh bắn ra một viên đạn duy nhất kia, sau đó lập tức quăng súng, quỳ xuống sàn máy bay rồi cúi đầu nhìn dây thừng bên dưới.

Mà ngay tại giây phút Sư Niệm nổ súng, máy bay trực thăng vừa vặn lướt qua trên đầu Sở Húc Ninh. Anh duỗi thẳng tay nắm lấy một đầu dây thừng rồi nhảy khỏi du thuyền ngay trước khi nó bị quân địch phá hủy.

Khói lửa bay đầy trời kèm theo tiếng cá mập rít gào, ngay cả tiếng máy bay không người nổ tung cũng mạnh mẽ dội vào lồng ngực của Sư Niệm.

Anh đâu rồi? Anh đâu rồi?

Sư Niệm quỳ trên sàn máy bay nhìn chằm chằm khói lửa bên dưới. Rồi cô thấy một bóng người dần dần lộ ra, một tay người đó nắm lấy sợi dây thừng đang dung đưa trên mặt biển. Nước mắt của Sư Niệm cứ như mất khống chế mà tuôn ra, cả người không còn chút sức lực nào.

Du thuyền bị phá hủy, còn bọn họ đã vào được vùng biển quốc tế.

Đám Lão Miêu khom người xuống ra sức kéo Sở Húc Ninh lên. Anh vừa mới đặt chân vào cabin thì đã bị Sư Niệm nhào đến đẩy ngã xuống sàn.

Trên người đau rát, nhưng người đang khóc lóc trong lòng càng khiến anh cảm thấy xót xa hơn.

Lão Miêu nhìn bọn họ rồi im lặng đóng cửa khoang máy bay lại, xoay người đi qua một bên khác.

Tần Thiếu Bạch cũng nhìn rồi từ từ nhắm mắt lại. Cô gái này lại một lần nữa khiến anh phải nhìn bằng cặp mắt khác rồi.

Ít nhất một phát súng kia, cho dù là đập nồi dìm thuyền thì anh ta cũng không dám bắn.

Giờ phút này chẳng ai để hành vi của bọn họ có hợp quy củ hay không, liệu có làm người ta chướng mắt hay không.

Trên tầng mây, một người đàn ông ngồi trong mẫu hạm xem camera khẽ nhếch môi cười lạnh.

“Bạch gia, vì sao vừa rồi không giết luôn bọn họ đi? Đây là cơ hội tốt nhất.” Người đứng sau Bạch Hoành khó hiểu lên tiếng.

“Cô gái kia là ai?” Bạch Hoành vẫn nhìn màn hình. Cô gái đó cầm súng, ánh mắt dứt khoát, thế rồi ở khoảng cách ba trăm mét vẫn bắn rơi máy bay không người một cách chính xác.

“Triệu Tư Niệm, là một ngôi sao.” Người đàn ông kia nói.

“Triệu Tư Niệm, một ngôi sao?” Bạch Hoành cười ha hả rồi bấm cho đoạn ghi hình chạy tiếp. Gã nhìn viên đạn va chạm với máy bay không người lái tạo thành một vụ nổ lớn.

Cách bắn súng này, hiện tại hắn chỉ gặp hai người có được năng lực này, một là Sở Ninh Dực, người thứ hai là... Sư Hạ Dương!

“Xem ra chuyện lần này thú vị phết đây.” Bạch Hoành nói rồi tắt video.

“Còn con chip thì sao?”

“Coi như là tặng bọn họ quà gặp mặt đi.” Hắn nói rồi đứng dậy đi sang một bên: “Theo dõi cô gái này cho tôi.”

“Vâng.”

Máy bay trực thăng bay vào vùng biển quốc tế, chỉ số an toàn của bọn họ đã đảo chiều. Chiếc tàu chiến kia dừng lại trên mặt biển trước ranh giới vùng biển Trung Quốc.

Sư Niệm vẫn ghé vào lòng Sở Húc Ninh không chịu ngồi dậy. Sở Húc Ninh cố chịu cảm giác đau đớn trên người mà dịu dàng vỗ lên lưng cô, nhỏ nhẹ dỗ dành vợ mình.

“Không sao, không sao nữa rồi.” Chẳng phải bọn họ đã được cứu rồi đấy thôi?

Nổ súng ở khooảng cách ba trăm mét mà bắn rơi được vật thể di chuyển với tốc độ cao, ngay cả Sở Húc Ninh cũng chưa chắc có thể làm được.

Cô gái của anh, rốt cuộc là cô còn bao nhiêu điều mà anh chưa biết?

Nhưng may là anh đã không bỏ lỡ cô.

Ngô Ca nhắc nhở bọn họ quân hạm đã ở ngay trước mặt, có thể chuẩn bị hạ cánh rồi.

Có nghĩa là họ đã vào được khu vực an toàn.

Không biết có phải do thông báo đã an toàn này của Ngô Ca có tác dụng hay không mà Sư Niệm vẫn kiên trì suốt cả chặng đường lúc này đã ngất đi trong lòng Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán của cô, lần này thật sự đã khiến cô hoảng sợ rồi.

Đồng thời cũng khiến anh sợ hãi nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 3079: Anh chỉ tin tưởng một mình em (7)
Có vài người đi tới đi lui trong hành lang của bệnh viện quân đội.

Sở Húc Ninh bước ra khỏi phòng bệnh rồi dùng một tay đóng cửa phòng lại, sau đó nhìn mấy người đang ngồi bên ngoài: “Không về đơn vị đi còn ở đây làm gì?”

Lão Miêu lên tiếng trước: “Chị dâu thế nào rồi? Đã ba ngày rồi mà còn chưa tỉnh lại?”

Sở Húc Ninh nhìn vẻ lo lắng trên mặt mấy người này, lại quay đầu nhìn thoáng qua người đang nằm bên trong.

Bọn họ trở về đã ba ngày, Sư Niệm bị thương ít nhất nhưng lại là người vẫn chưa chịu tỉnh.

“Bị thương thì quay về dưỡng thương đi, không bị thương thì trở về luyện tập. Sắp quân diễn rồi, mấy người định thua dưới tay Hồng Quân hả?” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.

Mấy người bọn họ có chút hậm hực, tuy nhiên lại thật tâm lo lắng cho Sư Niệm.

Sở Húc Ninh trừng mắt nhìn họ. Hết cách, bọn họ đành phải trở về.

Sau khi đám người kia rời đi rồi, Sở Húc Ninh mới quay đầu nhìn người vẫn ngủ say trên giường. Anh bất đắc dĩ lắc đầu rồi cũng rời khỏi đây.

Chờ Húc Ninh đi rồi, Sư Niệm hơi hơi giật giật mi mắt của mình.

“Được rồi, anh Húc Ninh đi rồi, mau dậy ăn chút gì đi!” Sở Lạc Nhất ngồi bên mép giường bật cười một tiếng rồi đưa chuối qua cho cô.

Sư Niệm ngồi dậy, bóc chuối ăn: “Chị chết đói mất, anh ấy mà trông thêm lát nữa là chị không ăn gì nguyên một ngày đó, may mà em đến đây.”

Sở Lạc Nhất chậc lưỡi: “Để tránh đám người đó, chị có cần phải thế không?”

“Chứ còn sao nữa, chẳng biết mấy người đó phao tin cái gì mà chị trở thành thần súng rồi. Nếu không phải chị thông minh không tỉnh lại ngay ngày đầu tiên thì chắc hai ngày nay đã có một đám người đến xem chị như xem khỉ rồi đấy!” Sư Niệm vừa ăn vừa nói: “Mau mau đưa bánh mì cho chị, đói chết mất!”

Sở Lạc Nhất đưa cả bánh mì lẫn bánh ngọt tới: “Vậy thì chị cũng đâu cần phải giấu anh Húc Ninh chứ?”

Nói đến đây, Sư Niệm liền có chút mất mát: “Nếu như anh ấy biết chị đã tỉnh thì có khi sẽ về quân đội ngay lập tức, vết thương của anh ấy vẫn chưa lành mà.”

Sở Lạc Nhất hơi dừng một chút. Cô cứ nghĩ rằng Sư Niệm sẽ nói đợi Sư Niệm tỉnh rồi thì Sở Húc Ninh sẽ không ở bệnh viện với cô nữa, thế nhưng không ngờ cái Sư Niệm lo lắng chính là Sở Húc Ninh không bận tâm đến vết thương trên người mà lập tức quay về quân doanh chuẩn bị cho chuyện tập diễn quân sự.

Giả vờ ngủ không phải vì muốn đối phương ở bên cạnh mà vì muốn đối phương dưỡng thương.

Sở Lạc Nhất khẽ lắc đầu, nhất định kiếp trước Sở Húc Ninh đã cứu cả dải Ngân Hà cho nên đời này mới có một Sư Niệm một lòng một dạ suy nghĩ cho anh như vậy.

“Không nói cái này nữa, chuyện chị bảo em thế nào rồi? “ Sư Niệm vừa ăn vừa hỏi.

Lúc này bên ngoài cửa, Sở Húc Ninh vốn vừa lấy đồ quay lại, nghe thấy hai người nói chuyện thì im lặng thả tay mình xuống.

Nơi vẫn luôn trống trải dường như bị cái gì đó dần dần lấp đầy, Sở Húc Ninh hơi cong khóe môi, cô nhóc này thật là.

Sở Lạc Nhất kêu lên một tiếng, đánh rơi cả bánh mì trên tay: “Chương trình kia đã bị cho ngừng rồi, cái người chị nói tên là Ngũ Vi chính là thủ phạm, ban đêm đã bị áp giải về nước. Nhưng mà anh trai em nói cô ta vẫn luôn nói mình không hề gửi bất cứ bức ảnh nào ra ngoài, hơn nữa trong di động của cô ta cũng không có bức ảnh nào cả.”

“Không có ảnh bởi vì Húc Hiên đã xóa đi mất rồi, hơn nữa quả thực không phải là cô ấy, thế còn chuyện chị bảo em điều tra Cổ Nguyệt thì sao?” Sư Niệm không cảm thấy hứng thú với Ngũ Vi.

“Cổ Nguyệt hả, em chẳng điều tra ra được gì cả. Cô gái này khá là nổi tiếng, quan trọng là không hề có scandal nào hết.” Sở Lạc Nhất nhún vai nói: “Sau khi từ Malaysia về cô ta liền về thành phố X rồi.”
 
Top